1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Áo Mũ Chỉnh Tề - Độc Độc C76 [Tác giả của "Phù Hiểu, anh yêu em"] drop

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      Thương Tịnh cúi đầu cào thẻ điện thoại nghe gọi liền ngẩng đầu lên, bất ngờ thấy “tách” tiếng, Cố Thùy Vũ lộ vẻ hài lòng đằng sau chiếc điện thoại, “ chụp thử ấy mà” Cái máy này chụp tệ, bộ dạng ngơ ngác của Tịnh Tịnh nhà đáng .

      “Vậy hả, thế chụp có được ?” Thương Tịnh hề nghi ngờ

      Cố Thùy Vũ buồn cười, “Tạm được, nào tới đây, cười cho Gia xem cái nào, để Gia xem cười lên có xinh đẹp nào?”

      Thương Tịnh xì tiếng, bật cười, “Em cũng có máy ảnh đấy nhé”

      Cố Thùy Vũ lại canh đúng lúc, chụp tấm nữa. Đẹp, đẹp quá. biết có phải là do “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” hay cứ bị vây hãm trong nụ cười của thể dời mắt nổi, hi vọng có thể chụp bức đẹp nhất để có thể cất giấu cái nhăn mày tiếng cười của .

      Nhân viên phục vụ mang trà ướp hương tới, sau khi rót cho mỗi người chén đóng cửa ra ngoài, lúc này, Cố Thùy Vũ sang ngồi cạnh Thương Tịnh, để Thương Tịnh nghịch cái điện thoại mới mua của , loay hoay sắp xếp các ứng dụng trong máy, còn cầm máy chơi Angry Bird, bọn họ thư giãn nghe tiếng kêu hỗn loạn của mấy con chim và heo , hỏi Thương Tịnh về sở thích của , tán gẫu hồi nhắc tới chuyện du lịch, Thương Tịnh thích loanh quanh để mở rộng tầm mắt, tại năm nào cũng hẹn với các chiến hữu du lịch hai lần mỗi năm, Cố Thùy Vũ , “Năm nay lúc nào rảnh em cũng du lịch với nhé, riêng”

      Thương Tịnh im lặng, rồi như lơ đãng đáp, “Được”

      Cố Thùy Vũ cười, bàn tay cử động phát bắn ngã toàn bộ đám heo dễ thương, khiến bọn chúng phát ra những tiếng kêu thảm thiết.

      Chủ đề trò chuyện của hai người có nhắc tới những nơi qua, những phong cảnh mà họ từng trông thấy và những địa phương họ muốn tới, Thương Tịnh , “Em muốn ngắm Cực Quang ở Bắc Cực”

      “Ừm, đúng là đẹp, nhưng lại lạnh quá, sợ em chịu nổi”

      “Người em kháng lạnh”

      “Nhưng đau lòng, nơi đó có thể khiến cái lỗ tai bé của em đóng băng đấy, ngoan, lần trước tới đó chụp được bộ ảnh rất đẹp, đợi úc nào lấy cho em xem nhé, giống nhau cả thôi” Cố Thùy Vũ dụ dỗ

      Thương Tịnh phát có khả năng kháng cự lại những lời thân mật chút che giấu này của , ràng muốn phản bác lại, nhưng lại khó nên lời

      Hai người chuyện trời dưới biển, biết tự lúc nào Thương Tịnh dựa vào lòng Cố Thùy Vũ, rồi lại bất tri bất giác hôn nhau.

      Đây có thể là nụ hôn cóý nghĩa thực đầu tiên của hai người, tình tôi nguyện, toàn tâm toàn ý, nụ hôn này tuy rất nhàng nhưng trong lòng hai người lại dậy sóng

      “Thích ?” Cố Thùy Vũ vuốt ve gò má rồi hôn lên trán và đôi mắt .

      “Cố Thùy Vũ…” Thương Tịnh hờn dỗi liếc cái, hỏi thế biết trả lời kiểu gì?

      Rốt cuộc cũng nghe được thanh nũng nịu của rồi, yết hầu Cố Thùy Vũ phập phòng, miệng lại tìm tới đôi môi , “ lần nữa nhé?”

      …”

      ra, câu hỏi của chỉ mang ý nghĩa là câu trần thuật mà thôi, Cố Thùy Vũ căn bản cần biết câu trả lời của là gì, cánh tay siết chặt lấy , đợi lên tiếng chặn đôi môi lại. ngừng mút mát cánh môi , dụ dỗ ngoan ngoãn mở rộng đôi môi đỏ mọng, đầu lưỡi mạnh mẽ chui vào, dây dưa với cái lưỡi thơm ngát của . Thương Tịnh bị hôn tới nỗi ý loạn tình mê, choáng váng thiếu chút nữa thở nổi, ậm ừ xin tha, hơi thở của Cố Thùy Vũ cũng có chút bất ổn, thoáng buông ra, rồi đóng dấu ấn của mình lên mặt và xung quanh cần cổ của , Thương Tịnh còn sức mà kháng cự lại, đợi khi có thể nên lời lại bá đạo ngăn bờ môi kiều ấy.

      biêt qua bao lâu, mãi tới khi Cố Thùy Vũ sợ mình khống chế nổi bản thân mới buông ra, chăm chú nhìn hồi lâu, sau đó bằng giọng khàn khàn, “ thôi, đưa em về”

      Thương Tịnh mềm nhũn ngã vào trong lòng , cúi đầu lên tiếng đáp lại

      Hai người dắt tay nhau ra khỏi quán trà, sau khi lên xe, hai người im lặng gì, nhưng tình cảm giữa họ lại ngừng sinh sôi nảy nở

      Cố Thùy Vũ tiễn Thương TỊnh tới tận cửa nhà, sau đó lại kìm lòng đặng hôn thêm lần nữa mới để vào nhà.

      Cứ từ từ , thể dọa sợ hãi được. ngầm cảnh cáo chính mình, liên tục hít thở sâu vài cái rồi xoay người rời .

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      chẳng ngại ngùng kể lại chuyện ngày bé yếu đuối nhiều bệnh khiến cho ông nội bà nội, những người cưng như con trời lo lắng về sau đủ sức tự lực cánh sinh, do đó bọn họ để lại hơn nửa tài sản mà ràng chỉ dành cho con cho



      đúng là có mệnh Phú Quý” Thương Tịnh lắc đầu tổng kết, cần bỏ sức lực làm việc tài sản cũng chất thành núi vàng núi bạc rồi



      Cố Thùy Vũ cười cười, bởi vì con đường quá suôn sẻ nên mới muốn tìm công việc có tính khiên chiến để làm, nếu là kinh doanh có sẵn mạng lưới xã giao lại có cả nguồn tài lực kinh tế, thành công quá dễ dàng, con đường chính trị may ra còn có chút thú vị



      “Nhưng dù có tiền cũng thể xa hoa thế được, cái ấm kia quá đáng giá, phải ?” Thứ quý giá kia, nếu bố lỡ tay làm vỡ, phải 300 vạn cứ như vậy mà bay mất sao?



      “Đắt hơn nữa cũng có đáng giá bằng con của bố em ?” Cố Thùy Vũ gãi gãi chiếc cằm nhọn của



      Thương Tịnh bằng giọng thách thức, “Bố em phải mang con bán nhé”



      “Được rồi, sai rồi, báu vật vô giá” Cố Thùy Vũ khẽ cười, cúi đầu nhàng hôn chụt lên môi , cái, rồi lại hai cái, nhưng vẫn thỏa mãn nổi người đàn ông nào đó, chẳng buồn kiêng dè ông bố vợ tương lại ở nhà nữa, đôi tay siết chặt lấy, hôn sâu hơn, tay và tay ngừng đan vào nhau, hơi thở cũng từ từ trở nên nặng nề.



      Thương Tịnh bị hôn tới nỗi choáng váng, lý trí với rằng bố ở ngoài và chỉ ngăn cách bởi cánh cửa, nhưng lại đủ sức mà mở miệng, nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên, trời đất như quay cuồng, chẳng biết tự lúc nào bị đẩy tới mép giường, rồi bị đặt lên giường. Níu kéo được chút ít lý trí, muốn mở miệng nhưng những nụ hôn nóng rực vẫn ngừng dồn dập ùa tới, trọng lượng của cùng với nhiệt độ cơ thể lại lần nữa khiến mềm nhũn, đành bị động ôm lấy , mặc cho đôi môi và bàn tay tàn sát bừa bãi.



      Cố Thùy Vũ miệt mài hôn lên thùy tai , đóng dấu lên cần cổ nhạy cảm của , bàn tay chút do dự chui vào trong quần áo của , ngừng vuốt ve tấm lưng mịn màng của , thậm chí bàn tay còn mân mê cởi khóa áo lót của …..Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, rất tốt!



      “Hai đứa tìm được gì rồi, cho bố nghe xem nào?”



      Tốt…cái shit! Lại bị chậu nước lạnh từ trời hắt xuống, Cố Thùy Vũ uể oải dừng động tác lại, nghã xuống ngườ Thương Tịnh, dậy nổi.



      Thương Tịnh cũng như vừa tỉnh mộng, khuôn mặt giống như bị cháy nắng, vội vã đẩy đẩy người ,”Mai đứng lên



      “….Tới nhà nhé” Cố Thùy Vũ buồn bực



      cuống cuồng trốn ra ngoài



      Cố Thùy Vũ nằm chiếc giường tràn ngập mùi hương của , đau khổ rên tiếng.



      cũng có ngày phải cấm dục thế này đây!



      Vất vả lắm mới có thể khiến cơ thể bừng bừng bình thường trở lại, sau đó Cố Thùy Vũ ra phòng khách ngồi lúc rồi đứng dậy chào tạm biệt, muốn ở lại, nhưng Tịnh Tịnh của ngồi ngay cạnh, thực rất sợ chỉ cần sơ ý chút là có thể làm ra những chuyện được lịch và đáng xấu hổ trước mặt ông Thương.



      Thương Tịnh hơi ngượng ngùng, cũng dám giữ lại thêm nữa. Chuyện nam nữ, cũng cảm thụ được ít từ lần đầu tiên ngoài ý muốn, nhưng mà vẫn thấy quá nhanh….chuyện….cái chuyện mắc cỡ đó……



      Cố Thùy Vũ về nhà, cam chịu số phận vọt vào nhà tắm dội nước lạnh, xong xuôi ra xích đu ngồi, vừa lau tóc vừa bật điện thoại, ành nền chính là tấm ảnh Thương Tịnh nở nụ cười tươi như hoa tối hôm ấy, vô thức mỉm cười, nhấn số gọi .



      bấm số điện thoại của Phương Chu, vừa chờ đường dây kết nối vừa châm điếu thuốc



      “Alô, Tam ca?” Giọng Phương Chu từ đầu dây bên kia vang lên



      “Ừ, Phương Tử” Cố Thùy Vũ phả ra làn khói



      “Có chuyện gì mà gọi điện cho em thế?” Phương Chu cười



      “Cũng có gì” Cố Thùy Vũ khẽ cười, “Chỉ là muốn thông báo cho chú biết”



      “Chuyện gì?”



      “Thương Tịnh là người phụ nữ của ” Cố Thùy Vũ thích lòng vòng lừa gạt trước mặt em.



      Đầu dây bên kia trầm mặc giây lát, sau đó Phương Chu còn đùa cợt nữa, thẳng thắn , “, nhường ấy cho em



      Từ đôi mắt Cố Thùy Vũ bắn ra tia hung dữ tàn bạo, nếu là kẻ khác câu ngày trước mặt sớm bị ăn đấm rồi, “Chú muốn tranh phụ nữ cùng ?”



      , chỉ là vui đùa, nhưng em là lòng”



      “Vớ vẩn ít thôi!”



      có thể ở bên ấy nhiều nhất là bao lâu? Ba tháng? Nửa năm? Chúng ta cùng nhau lớn lên, em chưa từng thấy người phụ nữ nào của có thể đảm bảo vượt quá thời kỳ mới lạ. Thương Tịnh là tốt, ấy chịu nổi giày vò như thế đâu”



      “Chuyện này cần chú bận tâm, lại , là người đuổi theo ấy tới tận đây, cậu tự suy nghĩ kỹ , em quan trọng hơn hay phụ nữ quan trọng hơn” cần người khác biết thực động tâm.



      “…Em biết, nếu Thương Tịnh muốn ở bên , em còn lời nào để , nhưng nếu ấy muốn rời , ngăn cản chứ?”



      “Chú chờ xem” Cố Thùy Vũ cười nhạt.



      Phương Chu cho rằng bây giờ Cố Thùy Vũ mê say Thương Tịnh, nên cậu ta muốn cùng xung đột chính diện, song cứ nghĩ tới chuyện người con mà cậu luôn mong nhớ giờ này phút này ở trong lòng người đàn ông khác cậu khó chịu là giả dối, có điều, người đàn ông kia lại là em cùng lớn lên với cậu, cậu có cách nào tranh đoạt với ấy được



      Hai người chào tạm biệt nhau trong khí mấy vui vẻ, Cố Thùy Vũ cúp máy, nghĩ tới chuyện vẫn còn có người đàn ông khác ngấp nghé người phụ nữ của mình là lại bực bội, chỉ muốn bắt lại “làm tình”, khiến cho ngừng ở giường cầu xin tha thứ, để nhận định ràng ai mới là người đàn ông của .

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      Tần Thu Nhạn giật mình, đây ràng là ra mắt cả phụ huynh rồi còn gì. Tâm trạng tốt đẹp cả ngày hôm nay của ta nhất thời tiêu tan hết, ta sớm nghe tới đại danh của Cố Thùy Vũ, cũng từng nhìn thấy TV, khi chị muốn làm mai ta cho , biết ta vui tới chừng nào, ta kiểm tra kiểm tra lại toàn thân từ xuống dưới hàng chục lần rồi mới ra khỏi cửa, cứ nghĩ thầm rằng việc này được rể và chị Vương nhúng tay vào, thành công mười phần nắm chắn, ai dè….. có bạn . Ngẫm lại cũng đúng thôi, là miếng bánh thơm phúc, bên cạnh làm sao lại đẹp theo làm bạn chứ? Chẳng qua ta có chút cam lòng, trừ tuổi tác ta lớn hơn Thương Tịnh chút ta cảm thấy mặt nào ta cũng trội hơn Thương Tịnh, dáng dấp đẹp hơn, cơ thể cũng tốt hơn, Thương Tịnh có thể vừa mắt Cố Thùy Vũ, ta nhất định cũng có thể!



      Nghĩ tới điểm này, ta lại hăng hái trở lại, ta bưng đĩa nho qua, tự nhiên ngồi xuống cạnh Cố Thùy Vũ, nhiệt tình , “Bí thư Cố, ăn nho



      Cố Thùy Vũ lịch cầm chùm nho, rồi đặt điện thoại của Thương Tịnh lên bàn



      Triệu Thư Lôi nhìn qua, hai chiếc điện thoại đen đỏ sánh đôi nằm bàn, kiểu dáng giống hệt nhau, khỏi buột miệng thốt lên, “Chú Cố, hai người còn sắm cả điện thoại tình nhân cơ ạ?”



      Triệu Trường Khánh lập tức , “Con nít chen miệng vào làm gì?”



      Cố Thùy Vũ cười, “ sao, đừng để Thương Tịnh nghe thấy là được, ấy da mặt mỏng lắm”



      Da mặt mỏng mà còn ép được dùng điện thoại tình nhân à? Tần Thu Nhạn thầm hừ tiếng lạnh lùng, nhưng vẫn cười , “Mấy bé thường thích mấy thứ này, may mà có bí thư Cố chiều chuộng”



      Cố Thùy Vũ liếc ta cái, hờ hững , “Chiều chuồng gì đâu, đây là do tôi mua đấy”



      Tần Thu Nhạn xấu hổ, Vương Dung giảng hòa, “ nhìn ra bí thư Cố là người như thế đấy nhé, người trẻ tuổi thế nào nhỉ, à, Romantic”



      Mọi người trong phòng bật cười.



      Trong bếp, bà Triệu vừa làm cua, vừa làm như tán gẫu hỏi thăm, “Tiểu Thương à, em theo bí thư Cố được bao lâu rồi?”



      “Chưa lâu lắm, mấy tháng thôi ạ” Thương Tịnh rửa rau, cười đáp lời



      “Hai người….sao lại ở bên nhau thế?”



      “À ừm, tự nhiên thôi ạ” Chuyện của phức tạp thế sao mà giải thích ràng với người ta được?



      Nghe thế bà Triệu lại càng khẳng định phỏng đoán trong lòng mình, nếu là quang mình chính đại sao lại kể được lý do chứ? Thế là, bà lại thêm coi thường Thương Tịnh



      “Vậy khi nào hai người kết hôn?”



      Thương Tịnh sửng sốt, khẽ cười, “ vội, em còn trẻ, muốn kết hôn sớm”



      Câu được con rùa vàng lại muốn kết hôn ư? Theo bà ta thấy, có mà thể kết hôn ấy? Bà Triệu ngấm ngầm cười lạnh, “Nếu rửa rau xong rồi em lấy thớt thái thịt ” Lời của bà cũng khách sáo lắm rồi đấy



      “Dạ được” Thương Tịnh để bụng mấy chuyện vặt này



      lâu sau, Cố Thùy Vũ tiến vào, “Chị dâu nấu món gì ngon thế?” đứng cạnh Thương Tịnh cười hỏi



      Bà Triệu vừa đặt con cua vào nồi hấp xong bèn ngoảnh đầu lại nhìn Cố Thùy Vũ, lập tức cười, “Vừa hấp cua ấy cậu vào đấy”



      Cố Thùy Vũ cười, cúi đầu nhìn Thương Tịnh thái thịt, xoa bóp cần cổ , “Mệt em?”



      “Này có gì mà mệt?” Thương Tịnh bĩu môi



      “Chú Thương vừa gọi điện tới đấy, chú mai gửi qua cho em thứ em tìm”



      “À, bố biết địa chỉ chưa? Có cần gửi lại địa chỉ cụ thể hơn cho ông ?”



      gửi rồi, em khát nước ? Có muốn lấy hộ cốc ?” Cố Thùy Vũ hơi bất mãn, em , con của cái nhà này chẳng ai vào giúp tay, ngược lại khiến cho Thương Tịnh của bận rộn liên tục.



      Thương Tịnh cảm thấy hơi khát, “Cốc của em ngoài bàn trà ấy, cầm giúp em vào đây với”



      Cố Thùy Vũ xoay người lấy, chốc mang vào, “Này” đưa cốc tới gần miệng



      Tay Thương Tịnh dính dầu mỡ, sợ làm bẩn cốc nên đành uống cốc nước mà mớm tới miệng.



      “Sao giống trẻ con thế nhỉ, uống nước thôi mà cũng vội vội vàng vàng” Cố Thùy Vũ đợi uống xong liền cười, lau chút nước dính ở khóe môi



      Bà Triệu nhìn lướt qua, cười hỏi, “Bí thư Cố, cậu thích ăn món gì? Cậu tôi biết , chứ chốc nữa món ăn lại hợp khẩu vị của cậu chết”



      Cố Thùy Vũ cười đáp, “Gì cũng được, tôi kén ăn”



      Thương Tịnh cực kỳ khó khăn để cố gắng kìm nén, gớm sĩ diện quá thể, ràng kén ăn bỏ xừ.



      Cố Thùy Vũ biết nghĩ gì bèn ngầm véo cái eo thon thả của .



      Tần Thu Nhạn vào bếp tìm, thấy Cố Thùy Vũ trêu ghẹo Thương Tịnh, ta đứng ở cửa phòng bếp , “Bí thư Cố, sao lại vào bếp, trong này nặng mùi dầu khói, hay là ra đây



      Bà Triệu hùa theo



      Cố Thùy Vũ cười, “ sao, tôi ở đây cũng có gì đâu, để tôi giúp tay làm bộ muốn xắn tay áo để làm.



      Chị em nhà họ Tần vội vã ngăn lại, Tần Thu Nhạn lên tiếng, “Để tôi để tôi, tôi rửa rau cho, đừng động vào, cứ để tôi là được rồi”



      Sớm làm có phải tốt . Cố Thùy Vũ vở vịt lúc rồi mới nghe lời khuyên của Triệu Trường Khánh rời khỏi bếp. Rồi lại ngồi xuống đàm luận, nghiên cứu phương hướng xât dựng thành phố Z cùng bọn họ, đột nhiên nghe thấy trong bếp vọng ra tiếng ồn ào, đứng bật dậy, hai ba bước chạy tới trước cửa phòng bếp, “Sao thế?”



      Bà Triệu vội cười đáp, “ có chuyện gì đâu, Tiểu Thương cẩn thận cắt vào tay ấy mà”



      Thương Tịnh thường xuyên vào bếp, sao có thể dễ dàng cắt vào tay được, chẳng qua lúc Tần Thu Nhạn rửa rau chạm phải con sâu , sợ tới nỗi va chạm vào , thế nên mới cắt vào tay



      xem nào” Cố Thùy Vũ nhíu mày, bước nhanh về phía Thương Tịnh xả nước



      sao, bị thương chút xíu thôi” Thương Tịnh



      Cố Thùy Vũ nâng bàn tay bị thương của lên, trông thấy ngón trỏ và ngón giữa đều bị cắt ít, máu vẫn chưa ngừng chảy, lập tức hỏi, “Chị dâu, trong nhà có thuốc cầm máu ?”



      “Vốn có băng dán, nhưng lại dùng hết mất rồi” Bà Triệu , “ sao dâu mà, bị thương có chút xíu, bình thường tôi cũng hay bị cắt vào tay, chỉ lát nữa là ngừng chảy máu thôi”



      “Em ra ngoài ngồi , mua” Cố Thùy Vũ mất vui



      Triệu Trường Khánh vào theo, nghe được câu này vội , “Để Tiểu Lôi mua cũng được, để Tiểu Lôi ” Ông nháy mắt với con , Triệu Thư Lôi cảm thấy đây đúng là chuyện bé xé ra to, thế mà còn muốn đích thân nàng mua, thế là bé bèn bĩu môi, thò tay đòi tiền bố



      Cố Thùy Vũ chẳng bận tâm nhiều tới vậy, kéo Thương Tịnh ra phòng khách ngồi, vừa rút khăn giấy ấn vào chỗ bị thương, vừa vuốt ve bàn tay , “Xem ra em hợp vào bếp với người nhà họ Triệu đâu, hay là vẫn nên đàng hoàng ngồi đợi ăn



      Thương Tịnh bị chọc cười, “Em vào bếp mà còn phải xem có hợp mệnh hả?”



      Triệu Trường Khánh và Vương Dung liếc nhìn nhau, từ trước tới giờ bọn họ chưa bao giờ thấy Cố Thùy Vũ có biểu cảm dịu dàng tới vậy. Trước đây, dù là ở nơi riêng tư hay là ở nơi công cộng, Cố Thùy Vũ lúc nào cũng mỉm cười, chuyện từ tốn, căn bản bọn họ thể nhìn thấu suy nghĩ của , dù tuổi hơn bọn họ, song luôn mang lại cảm giác kính nể cho người đối diện, đặc biệt xử lý công việc rất dứt khoát, đâu ra đấy, mọi người luôn coi lãnh đạo, ai mà ngờ được người thâm trầm như bí thư Cố lại có thể quan tâm chu đáo đối với phụ nữ thế này cơ chứ, phải người ta đồn rằng rất bạc tình à?



      Đợi Triệu Thư Lôi mua băng dán Urgo về, Cố Thùy Vũ cho Tần Thu Nhạn động tay vào mà tự mình cẩn thận từng li từng tí dán giúp Thương Tịnh, sau đó để ngồi cạnh mình, phục vụ cái này rồi lại hầu hạ cái kia.



      Thương Tịnh trông thấy những người xung quanh mỗi người vẻ mặt, khỏi xấu hổ, khẽ , “Em chỉ bị thương thôi, đừng có khoa trương thế”



      Cố Thùy Vũ thản nhiên cười”Mọi người đừng cười nhé, tôi lớn hơn ấy vài tuổi, quan tâm ấy thành thói quen mất rồi”



      “Bí thư Cố đúng là hình mẫu đàn ông tốt, chúng tôi chỉ biết hâm mộ thôi” Vương Dung cười



      Rượu và thức ăn được dọn lên, cua là món chính, hầu như người nào cũng gắp miếng to đặt trong bát, tay Thương Tịnh dán urgo nên tiện cầm, liếc nhìn Cố Thùy Vũ, Cố Thùy Vũ mìm cười, “Ăn gì trước?”



      lấy gạch cua cho em là được, thịt cua ăn chút khách sáo



      Cố Thùy Vũ gỡ vỏ rồi thả vào trong bát , “Ăn , quỷ tham ăn, để gỡ hết cho”



      “Hì hì, phiền nhé” Thương Tịnh đủ sức kháng cự đối với thức ăn



      Tần Thu Nhạn nhìn chỉ thấy chướng mắt, ta cho rằng Thương Tịnh ỷ được chiều mà nhõng nhẽo, ta , “Tiểu Thương, nào, chị gỡ cho em nhé, để cho Bí thư Cố tập trung ăn



      Cố Thùy Vũ cười, táh thân cua ra, “ vội, để tôi cho tổ tông này ăn no rồi tôi mới thoải mái ăn được”



      Tần Thu Nhạn nghẹn họng tại chỗ



      Mặt Thương Tịnh đỏ rần, sao thế cơ chứ



      Mọi người ngồi đây đều ngầm thừa nhận, ngờ Cố Thùy Vũ lại đột nhiên thẳng thắn như thế, nhất thời bọn họ biết phải tiếp chuyện gì



      Triệu Thư Lôi cũng đỏ mặt theo



      Cơm nước no nê, hai nhà khách tạm biệt chủ nhà ra về, còn lại nhà họ Triệu tích tụ đám mây đen chưa tan, Tần Thu Nhạn chịu đựng đả kích nặng nề nên cứ rầu rĩ vui nổi. Triệu Trường Khnáh bất mãn với vợ, “ với em là đừng làm bừa, đừng bừa, thế mà em còn coi Thương Tịnh ra gì, em muốn Bí thư Cố nổi giận em mới vui phải ?”



      “Em nào biết cậu ấy lại thích Thương Tịnh….” Tưởng chỉ là vui đùa, tưởng chỉ đơn giản là cưng chiều, thế mà trước mặt nhiều người, cậu ta lại chẳng cần giữ thể diện, cứ thản nhiên hầu hạ Thương Tịnh giống như hầu hạ tổ tông vậy.



      “Em biết, em biết có thể để người ta mua urgo sao?”



      “Chẳng qua em chỉ cảm thấy chuyện bé xé ra to thôi, có được ? Vả lại, trước đây em cắt vào tay, bảo mua cái urgo cũng lười còn gì? nhìn người ta rồi tự soi lại mình !” Phụ nữ lúc nào cũng có năng lực phản pháo, “ nhìn bí thư Cố mà xem, cái gì cũng tốt, còn giúp người bưng trà rót nước, là thị trưởng hẳn hoi, thế mà về tới nhà là giống hệt ông lớn, cái gì em cũng phải hầu tới tận nơi, cùng là người, thế mà so sánh với nhau làm em tức muốn chết!” Bà Triệu trong lúc vô tình thốt ra toàn bộ tiếng lòng của phụ nữ tối nay



      “Em ràng cố tình gây ” Triệu Trường Khánh phủi tay bỏ



      Bên này, Thương Tịnh tản bộ về nhà cùng Cố Thùy Vũ, rốt tìm tìm được thời cơ để dạy dỗ , “ biết ngại à! Có bí thư thị ủy nào năng giống ?”



      “Ai cơ” Cố Thùy Vũ quan tâm, “ phải chỉ là bữa tiệc tư thôi à? Như người ta gọi là bình dị dễ gần” Đúng hơn là mũi tên trúng hai đích



      “Có người nào bình dị dễ gần giống chắc?” Khiến cho trẻ con nhìn còn phải đỏ mặt



      “Được rồi, đừng chuyện này nữa, hôm nay hầu hạ em thoải mái thế rồi, ngay cả dụng cụ cũng dùng tới, cứ tay mà gỡ cua cho em, giờ có phải nên tới phiên em rồi ?” kéo hông lại gần, chòng ghẹo sờ soạng



      “….Em là người bị thương nhé!”



      “Yên tâm, tuyệt đối đụng tới dù chỉ đầu ngón tay của em”



      “Ai tin….”



      “Hành động chiến thắng lời ….”

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      Cố Thùy Vũ nhíu mày, “ phải”



      “Vậy sao ăn?”



      Cố Thùy Vũ hắng giọng, khẽ cười



      Thương Tịnh khó hiểu, “Sao, ngon miệng hả? Em thấy trứng rán cũng chưa ăn, ốm à?”



      “Sao ốm được chứ?” Giờ trong lòng rất thoải mái, muốn ốm cũng khó ý chứ, “Hai món ăn này….đối với đàn ông rất tốt” uyển chuyển



      “Tốt sao lại ăn?” Thương Tịnh cau mày, càng mơ hồ



      Cố Thùy Vũ cười cách kỳ quặc, “Tịnh Tịnh, hai món này…..tráng dương”



      Thương Tịnh bóc được nửa con tôm, nghe vậy bèn “bịch” tiếng, com tôm rơi tõm vào trong bát



      Trong đầu mảng rối loạn, Quan thế bồ tát ơi, Chúa Jesus ơi, con xin thề, mà thề với ai cũng được, là con hề cố ý mà. chỉ là tùy tiện chọn hai món ăn đơn giản thôi! Ai tới làm chứng cho vơi huhu!



      Đáy lòng Thương Tịnh gào rít, còn gương mặt đỏ bừng



      Cố Thùy Vũ nhìn chằm chăm biểu cảm thẹn thùng của , lửa nóng từ hạ thân lại bùng lên, đúng là tiểu tinh mê người!



      Vì muốn phá vỡ bầu khí xấu hổ này, hắng giọng, “Được rồi, hai ngày nay hơi nóng trong người, nên thể ăn, em ăn nhiều chút nhé, để bóc vỏ giúp em” xấu xa nhấn mạnh chữ “nóng”



      “Em tự bóc!” Giờ nào dám ăn nữa



      “Khách sáo thế làm gì,nào, há mồm!” Cố Thùy Vũ cầm con tôm bóc vỏ đưa tới bên miệng



      “Em…” Chưa hết con tôm vào trong miệng, Thương Tịnh nhìn chằm chằm, hung dữ cắn miếng



      Bên trong hàm răng trắng như tuyết như như chiếc lưỡi mềm mại, vì môi dính chút nước chấm nên nhóc kia bèn lấy tay quệt , rồi liếm nước chấm đó.



      nặng nề, hít hơi sâu



      sao thế?” Đụng vào đâu à? Sao trông có vẻ đau khổ thế kia nhỉ?



      sao” Cố Thùy Vũ nhân tiện nhét nốt nửa con tôm còn lại vào trong miệng mình



      “Này, đó là của em mà!” Thương Tịnh đỏ mặt la lên



      “Bóc cho em nữa là được chứ gì” Cố Thùy Vũ cưng chiều , cứ tiếp tục thế này vừa khiến “đau khô” lại vừa khiến hạnh phúc.



      Thương Tịnh chột dạ tả nổi, chỉ muốn ăn bữa cơm này mau mau.



      Ngay sau đó, hai người ngừng ăn, vào thời điểm bữa tối gần kết thúc, Cố Thùy Vũ thực nhịn nổi nữa, cúi xuống chặn lấy đôi môi đỏ mọng của người nào đó ngậm đuôi tôm, điên cuồng quấn quít rất lâu, biết con tôm kia rốt cục vào bụng của ai nữa.



      Bữa cơm hãi hùng này cuối cùng cũng xong, Thương Tịnh cho Cố Thùy Vũ giúp mình rửa bát, mình đứng trước vòi nước, thấy tim mình đập nhanh tới nỗi muốn nhảy bật ra ngoài, xong rồi, nhất định phải đuổi ấy về sớm mới được! mà phát ra toi!



      Hít thở sâu vài lần để lấy lại bình tĩnh, rồi rửa sạch tay ra khỏi phòng bếp, Cố Thùy Vũ ngồi ghế sofa, dùng máy tính của để lên mạng xem tin tức, thấy ra, bèn vẫy lại, cười , “Tới đây”



      Thương Tịnh nghe lời tới và bị dùng tay ôm vào lòng chẳng khác gì đứa trẻ, Cố Thùy Vũ hài lòng nhìn rụt đầu ở khuỷu tay mình, “Ừm, ngoan lắm, lão gia đây muốn làm thế này lâu rồi”



      Thương Tịnh chợt nhớ lại ban đầu, khi dụ dỗ làm tình nhân, cũng bộc lộ cảm xúc thế này, hôm nay ngẫm lại, liền bật cười, “Biến thái”



      “Lão gia thương em thôi mà!” Tay đặt bụng cù hai cái



      “Á, em buồn!” Thương Tịnh cười nghiêng người né, càng rúc sâu vào lồng ngực



      Cố Thùy Vũ chăm chú nhìn bộ dạng nũng nịu của , khỏi siết chặt tay, đỡ đầu dựa vào vai mình, khẽ lắc lư



      Hai người hưởng thụ bầu khí yên bình này. Thương Tịnh khẽ thở dài, vùi đầu trong lòng và ngắm nghía ngón tay thon dài của , hạnh phúc chỉ đơn giản là thế này thôi.



      biết qua bao lâu, hưởng thụ cơ thể mềm mại với mùi hương vấn vít của khiến tâm trạng Cố Thùy Vũ hơi thất thường, hắng giọng, “Sao chú Thương chưa về nhỉ?”



      Người Thương Tịnh hơi cứng lại, ấp úng, “Chắc là ông uống rượu say rồi”



      “Em gọi điện hỏi chú xem có cần chúng ta tới đón ?”



      cần, chốc nữa bố về thôi, giờ còn sớm nữa, cũng về ” Thương Tịnh ngồi thẳng dậy



      “Gấp gì, chờ chú về rồi cũng muộn”



      ….Thế phải đợi tới ngày tháng năm nào nữa biết! Thương Tịnh chột dạ, “Em ở mình được mà, về



      Cố Thùy Vũ nhíu mày, “Có phải em giấu chuyện gì ?” Sao thấy có gì đó đúng nhỉ?



      Thương Tịnh hoảng hốt, “Ai thèm giấu ?”



      bị sắc đẹp của mê hoặc, dù cho được nhạy bén nhưng vẫn phát ra điểm kỳ quặc, lấy điện thoại ra gọi



      “Này, gọi cho ai đấy?”



      hỏi xem có cần tới đón bố em ?” con hiếu thảo này hôm này có phải yên tâm thái quá vậy



      “Ối trời, em bảo cần mà!” Thương Tịnh muốn cướp điện thoại lại song lại bị dùng tay vây lại trong lòng



      Thương Tịnh có loai cảm giác tuyệt vọng



      Điện thoại vang lên bốn năm tiếng tút máy kết nối, Cố Thùy Vũ cười hỏi, “Chú Thương, chú ở đâu thế ạ?”



      “Chú cũng biết tới đâu rồi, ồn quá nghe ” Tiếng cười của ông Thương truyền tới, ông cho rằng Cố Thùy Vũ biết tin nên gọi hỏi thăm mình



      “Vậy ạ….” Đôi mắt Cố Thùy Vũ lóe lên tia sáng kỳ dị, lại mơ hồ nghe thấy tiếng xình xịch truyền tới, đánh bạo hỏi, “Mọi chuyện tàu ổn chú?”



      Thương Tịnh cứng ngắc. Sao lại thông minh thế cơ chứ?



      “Tốt, rất tốt!”



      “Rất tốt là được rồi ạ….”



      biết tại sao, mấy lời này của cực kỳ u ám.



      “Chú về nhà sao để cháu tiễn ạ?” Cố Thùy Vũ liếc về phía nhóc nào đó cứng đờ cả người, lại lần nữa phỏng đoán



      “Haha, công việc của cháu bận rộn thế chú làm phiền đâu, Tiểu Tịnh nhờ cháu chiếu cố nhé, nó chưa hiểu chuyện, cháu phải nhường nó nhiều rồi”



      “Chú Thương, sao chú lại thế, cháu chăm sóc ấy mà”



      thêm đôi ba câu, Cố Thùy Vũ chậm rãi cúp máy



      Trong phòng chợt im lặng kỳ lạ



      Thương Tịnh cảm thấy như ngồi đống lửa



      “Thế….” Giọng của nhanh chậm lướt qua sống lưng , khiến rợn cả tóc gáy. Ai ngờ câu tiếp theo của Cố Thùy Vũ lại là, “ về nhé?”



      Thương Tịnh lúng túng gật đầu, “Vâng, vâng”



      Cố Thùy Vũ đứng dậy tới cạnh cửa, Thương Tịnh đứng phía sau tiễn , hắng giọng, “ đường cẩn thận”



      “Ừ” Qua giọng của Cố Thùy Vũ nghe ra tâm trạng gì, thò tay xoay chốt cửa



      Trong lòng Thương Tịnh lúc này cực kỳ phức tạp, nhưng vẫn nhõm nhiều hơn



      Ai ngờ trái tim còn chưa quay lại trong lồng ngực Cố Thùy Vũ chợt xoay người áp vào tường, hơi thở nóng rực của phả lên má , “Em muốn ư!”
      Tiểu Ly 1111, Anhdva, Phong nguyet5 others thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      Hai người sửa sang xong xuôi mới ra khỏi cửa, Cố Thùy Vũ lái xe đưa tới trước cổng tòa soạn, trước khi còn quên để lại câu, “Hôm nay đừng ra ngoài nhé, trưa tới đón em”



      “Trưa em ăn ở đây, cần tới đâu” Công việc của chắc chắn bận rộn hơn nhiều



      “Vậy được, tối tới”



      “Vâng” Thương Tịnh nhìn xung quanh, mở dây an toàn rồi định xuống xe



      “Đợi , hôn cái nào” Cố Thùy Vũ kéo cổ lại, rồi dùng sức vòng tay qua đầu , cho phép từ chối, sau đó nghiêng đầu hôn lên môi .



      “Ban ngày ban mặt!” Thương TỊnh lúng túng đẩy ra, nhanh chóng xuống xe



      “Em cẩn thận đấy” Giờ cơ thể đau mà, phải sao?



      nhanh lên” Thương Tịnh khoát tay, đóng cửa xe lại



      Chà! Trông bộ dạng ghét bỏ của kìa! Cố Thùy Vũ hừ tiếng, tối nay phải “hỏi thăm” tốt mới được.



      Đổng Bân moto tới trông thấy hết cảnh tượng này, vào tòa soạn, tìm cơ hội theo Thương Tịnh chuyện phiếm, “Đồ đệ, sáng nay người đưa em làm là bạn trai em hả?”



      “Thầy Đổng, thầy thất rồi ạ” Thương Tịnh xấu hổ, biết có trông thấy cảnh kia nữa



      thấy người, sao, ta làm gì? vậy, Diêm Dũng nhà bày tỏ hả?”



      Gần đây Thương Tịnh đắm chìm trong tình cuồng nhiệt cho nên rất nhiều chuyện ném sang bên, nghe Đổng Bân thế, mới nhớ lại chuyện mình chưa giải quyết xong, “Chuyện này em cũng biết phải với thế nào nữa, Diêm chắc là cũng xem như có theo đuổi em”



      “Ha, em đúng là đồ ngốc, Diêm Dũng là người hướng nội, nó chạy tới nhà em biết bao lần rồi, thế mà em hiểu hả?”



      “Chỉ là, ấy mực mở mời”



      “Nó chính là người như vậy đấy, nội tâm, nhưng cũng có thể người thành



      “Em chắc là… hợp với ấy” Thương Tịnh hơi khựng lại, “Con người em, có lẽ vẫn thích người đàn ông biết chủ động hơn, vả lại, Diêm hình như phải quá thích em, chẳng qua ấy thấy em phù hợp với hình tượng người vợ mà thôi”



      “Tình cảm phải từ từ bồi dưỡng chứ”



      “Em thực từng nghĩ vậy đấy, nhưng ấy tới nhà em vài lần rồi song ấy hầu như chỉ chuyện với bố em, bọn em mà ở gần nhau xem TV hoặc là tự em phải tìm chủ đề để , ví dụ hôm bọn em cùng nhau tham gia bữa tiệc rượu lần trước cũng thế, khi về nhà bọn em thấy rất ngại ngùng” Thương Tịnh buồn phiền , “ ấy là người tốt, làm bạn bè hay là làm trai đều tốt, hơn nữa ấy mở lời nên em cũng chẳng thể tự mình đa tình được, em từng nghĩ cứ để ấy từ từ phát ra, có điều tháng trước ấy tới nhà em mỗi lần rồi, sau đó bặt vô tín, emgọi điện mời ấy tới nhà ăn cơm ấy bảo ở bên ngoài, có việc gì đợi ấy về rồi tính, xong ấy bèn cúp máy luôn”



      …….Thế này, kiếm được vợ là đáng đời lắm. Đổng Bân toát mồ hôi



      “Thầy Đổng, em thẳng, nếu như làm vui bỏ qua cho em nhé”



      “Chuyện này có gì đâu, em thẳng thắn về nhà cũng tiện chuyện hơn, nếu cứ mờ mịt, trong lòng mọi người đều thấy khó chịu” Đổng Bân dứt khoát . thích chuyện ràng và minh bạch, có vài người phụ nữ sống quá khép kín, được nửa giữ lại nữa, thế ai mà biết được ta muốn gì chứ?



      “Chuyện này em cũng muốn sớm tìm được cách giải quyết, nhưng gần đây….lại thể để tâm tới” Thương Tịnh lúng túng , thời gian này, ngoài làm việc đều ở bên Cố Thùy Vũ, “Em hoàn toàn muốn thẳng ra với Diêm, giúp em lại với ấy là tốt nhất, nồi nào úp vung nấy, bọn em có lẽ là…. cùng kích cỡ”



      “Được, lại với Diêm Dũng tiếng, làm vợ chồng làm bạn bè cũng tốt” Đổng Bân cười thoải mái, Thương Tịnh hề sai, Diêm Dũng đúng là có thích, nhưng cậu ta theo đuổi Thương Tịnh chủ yếu chỉ vì có thu nhập ổn định, tính nết cởi mở, phù hợp làm vợ cậu ta, rất nhiều người trẻ tuổi sống khép kín quá lâu cho nên rất sợ bị tổn thương, cộng thêm từng trải, do đó chưa kịp hưởng thụ mùi vị của tình bị kiệt sức, chỉ muốn bước từng bước để sống qua ngày, thời điểm nên kết hôn kết hôn, nên sinh con sinh con, cứ bình bình là được, chỉ là quá mức bình thản cuộc sống nào còn ý nghĩa.



      “Thầy Đổng, cảm ơn ” Thương Tịnh cười ngoác miệng



      “Ơn nghĩa gì, bây giờ tóm lại là kể cho biết về Chân Mệnh Thiên Tử của em được chưa?” Tinh thần phóng viên săn tin của Đổng Bân lại nổi lên



      Thương Tịnh lúng túng, suy nghĩ chút rồi vẫn thành khai báo, “Là Cố Thùy Vũ”



      “Ai?” Đổng Bân sửng sốt, muốn xác nhận lại lần nữa



      “…Cố Thùy Vũ” Thương Tịnh bỗng nhiên hơi ngượng



      “Em…”



      “Trước khi em tới nước D ấy ly hôn rồi, sau đó xảy ra chút chuyện, mãi cho tới gần đây em mới xác định mối quan hệ với ấy, tuyệt đối đúng trình tự pháp luật” Thương Tịnh giải thích ràng



      Đổng Bân lắc đầu, “Đúng là nhìn ra” người đàn ông như thế lại có thể người phụ nữ tiền thế mà thỏa hiệp



      Thương Tịnh ho khan vài tiếng, “Sao, thấy ấy bị thua thiệt à?”



      “Haha, đương nhiên tuyệt đối là ta lãi ấy chứ, tốt như em có đốt đèn lồng cũng khó tìm được!” Đổng Bân cười, thầm cảm khái, nếu ban đầu Thương Tịnh cúi đầu trước thực có lẽ nhiều nhất cũng chỉ là trong những người phụ nữ trong lịch sử phong lưu của Cố Thùy Vũ mà thôi, thể nào tới tận ngày hôm nay được đúng ? người phụ nữ, phải giữ được tự tôn, có được tự trọng mới tốt.



      “Đương nhiên, có thiệt cũng là em thiệt, về tuổi tác, ấy có thể làm chú em rồi ấy chứ” Thương Tịnh kiêu ngạo, cười bĩu môi



      Đấy đấy, xem xem, nàng này được chiều thành quen rồi kìa. Khả năng nhìn người của cậu em vợ tệ, chỉ là hơi xui xẻo. Đổng Bân khẽ cười, lắc đầu



      gì mà vui thế?” đồng nghiệp tới hỏi



      có gì, tán dóc thôi” Đổng Bân liếc mắt nhìn Thương Tịnh, khỏi cần cũng biết chuyện này tạm thời nên để nhiều người biết được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :