1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Áo Mũ Chỉnh Tề - Độc Độc C76 [Tác giả của "Phù Hiểu, anh yêu em"] drop

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      hiếu thảo, dễ mềm lòng, thích thức ăn ngon, về những mặt đó làm rất tốt, đồng thời cũng chú ý tới tình trạng công tác của , vài bài báo của đều do ngầm ủng hộ phía sau mới có thể được đăng tải, còn về những hậu quả phiền toái, đương nhiên tự gánh chịu. Thương Tịnh cũng lờ mờ hiểu được, nhưng câu nào.

      Chớp mắt ba tháng trôi qua, Cố Thùy Vũ luôn tràn đầy tự tin trong thời gian qua cũng bắt đầu cảm thấy hơi nảm lòng, nhiều ngày cố gắng lấy lòng, theo đuổi tình nhưng Thương Tịnh hoàn toàn vì thế mà động lòng, lúc đối diện với luôn lạnh lùng, cũng chẳng chuyện, coi như là người vô hình, lần đầu tiên bỏ tâm tư để theo duổi người phụ nữ, vậy mà đối phương hoàn toàn cảm động…

      Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, mâu thuẫn giữa với người nhà lại càng ngày càng nghiêm trọng, bố bắt đầu từ thủ đoạn, ông khiến người ta chèn ép khi đánh giá thành tích của , lôi kéo nguồn vốn tài chính của , thậm chí ban đầu còn muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con nữa. Những chuyện này liên tiếp ập tới làm cho cảm thấy rất thất bại, vì người phụ nữ ấy chịu đựng chèn ép, thế mà khi tới gặp ngay cả khuôn mặt tươi cười an ủi cũng cho , đôi khi hoài nghi những việc làm liệu có đáng giá hay , song nhớ lại cảm giác đau khổ và trống rỗng khi nghe tin chết nỗi khiếp sợ như vẫn còn ngự trị trong , chỉ muốn ôm chặt vào lòng mà thôi.

      thể mất , thể để mất người phụ nữ mình. Tuy Cố Thùy Vũ đón nhận thực này nhưng chấp nhận kết cục như thế. Những tổn thương mà gây ra cho vậy hãy để cho chầm chậm làm nó lành lại, chỉ cần cho cơ hội.

      Song mỗi khi đêm về, nằm giường trống vắng bóng người, nghĩ tới chuyện còn thương mình nữa là trái tim của lại nhói đau thôi, ràng từng chiếm được tình nơi .

      Tại sao lại đánh mất cơ chứ?

      Trong lòng Cố Thùy Vũ ngày nặng nề, nhưng bề ngoià vẫn mặc kệ chuyện thị phi, dường như gì có thể làm khó vậy.

      Thương Tịnh rất sốt ruột, ràng thái độ của với hề tốt, thế mà tại sao lâu như vậy vẫn bỏ cuộc?

      Ông Thương chứng kiến tất cả mọi việc, ông cảm thấy có lẽ con mình thực muốn hồi tâm chuyển ý nữa rồi, ông thầm nghĩ có phải ông nên khuyên Cố Thùy Vũ buông tay hay . Chân trời nào mà có cỏ thơm, nếu hai người đều bỏ qua nhau vậy bằng mỗi người tự tìm bầu trời mới cho riêng mình.

      Ngay vào lúc lòng người rối loạn, nhà họ Thương có vị khách mời mà tới. Đó chính là người xuống nông thôn để lắp dây cáp mấy tháng nay mới trở về, Diêm Dũng.

      Lúc cậu ta xách theo cái làn tới nhà họ Thương chuẩn bị ăn cơm, Thương Tịnh mở cửa ra, thấy cậu ta bèn khỏi ngạc nhiên, bật cười, “ Diêm, về quê lên rồi sao?”

      “Ừ, đúng vậy, dạo này em khỏe ?” Diêm Dũng vừa cười hỏi, vừa bước vào nhà, lập tức chàng phát ngoài chú Thương ra còn người đàn ông ngồi ghế sofa, người đàn ông ấy ngẩng đầu lạnh lùng liếc nhìn ta cái, sau khi người ấy rít hơi thuốc lại cúi đầu xem TV.

      Người đàn ông này….nhìn rất quen. Diêm Dũng bỗng dưng kinh sợ, đó phải là Bí thư Cố à? Tại sao lại ở nhà Thương Tịnh nhỉ?

      Ông Thương thấy Diêm Dũng lâu tới lại còn tưởng rằng cậu ta bỏ buộc, ngờ hôm nay đột nhiên xuất , ông khẽ hắng giọng, đứng dậy cười , “Tiểu Diêm, cháu tới rồi hả, nào nào, mau ngồi xuống”

      Thương Tịnh biết Diêm Dũng nhận ra Cố Thùy Vũ, đành nhắm mắt cắn răng chính thức giới thiệu, “ Diêm, em thay mặt mọi người giới thiệu qua, vị này là Cố Thùy Vũ bí thư thị ủy của chúng ta, ấy là bạn của bố em, bí thư Cố đây là Diêm Dũng, là kỹ sư điện”

      Cố Thùy Vũ chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt lên tiếng đáp lời

      Cánh tay vươn ra của Diêm Dũng trở nên cứng đờ, cậu ta đành lúng túng , “Bí thư Cố, chào

      “Ừm”

      Thương Tịnh cười , “ Diêm, mua nhiều hoa quả thế này đúng là khách sáo quá đấy”

      những phải chống giặc ngoại mà còn phải chống cả giặc nội nữa à? Cố Thùy Vũ liếc nhìn gương mặt tươi như hoa của , lửa giận ứ đọng lâu chợt bùng lên, làm nhiều việc tới thế vậy mà tiếc rẻ nụ cười, còn tên mập này chỉ xách giỏ hoa quả tới cũng đủ khiến cười tươi như vậy, có phải hơi quá đáng hay ?

      “Nào có, chỉ là lâu tới, tay ngại lắm” Diêm Dũng gãi đầu, vài tháng về nông thôn phơi nắng cậu ta đen và gầy

      “Em luôn muốn ăn món thịt rang mà làm, hay hôm nay trổ tài ” Vào bếp còn hơn ở ngoài này chịu trận từ Cố Thùy Vũ

      chuyện cứ , nũng nịu làm gì biết! Cố Thùy Vũ cúi đầu che giấu lạnh lẽo, cố gắng dập tắt cơn giận.

      Diêm Dũng liếc mắt nhìn Cố Thùy Vũ, thoáng do dự rồi , “Hay là thôi , em nấu ăn ngon mà, hiếm khi gặp được bí thư Cố nên có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo ấy” Lần này xuống nông thôn cậu ta hiểu, chỉ cần có mối quan hệ là khôg bị phái xa, chỉ có những người có cửa sau như cậu ta mới bị phân tới nơi hoang vu hẻo lánh để lao động, kết quả công lao thành tích đều thuộc về lãnh đạo hết, hôm nay có cơ hôi tốt thế này đặt trước mặt, cậu ta còn hiểu đạo lí làm người này nữa cũng phải hiểu, nếu bám được vào con cá lớn bí thư Cố này cậu ta lợi quá rồi.

      Thương Tịnh thấy vậy đành thôi, liếc mắt cảnh cáo Cố Thùy Vũ rồi xoay người vào bếp.

      Ơ kìa, nàng xót người ta, sợ bắt nạt Diêm của hả. Đón nhận ánh mắt của , Cố Thùy Vũ chỉ cười lạnh. thầm nghĩ thằng này sao còn ngu xuẩn thế nhỉ, còn dám tới làm trò trước mặt nữa, cho rằng cậu ta phải về nông thôn vài tháng là chuyện ngẫu nhiên hay sao. Chẳng qua ngờ mấy tháng rồi mà tên mập này vẫn chưa từ bỏ ý định, hay là cậu ta muốn bị điều nơi khác mới hài lòng?

    2. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      vô sỉ v mặt dày quá
      Dion thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      Trò cười, giờ đúng là giống hệt trò cười, làm nhiều việc như vậy thế mà vẫn thờ ơ, hai lời bèn đồng ý Bắc Kinh…. vẫn luôn ước có thể cách càng xa càng tốt! Tâm trí Cố Thùy Vũ bùng cháy lửa giận, vung tay hất hết đồ vật bàn xuống dưới đất.

      Bùi Ninh đúng, phải chỉ là người phụ nữ thôi sao!

      Buổi tối, Cố Thùy Vũ nhận lời mời tham gia bữa tiệc, nhưng chưa gọi điện báo cho Thương Tịnh, bàn tiệc ai mời rượu cũng từ chối tới nỗi tửu lượng cao như mà cũng phải ngà ngà say, khi tiệc tàn, người phụ nữ tới bên cạnh dìu , “Bí thư Cố, ngài có ổn ? Có muốn tôi đặt phòng ở để ngài nghỉ ngơi ?” Vừa , ả vừa ma sát bộ ngực mềm mại của mình lên cánh tay .

      Cố Thùy Vũ u ám liếc mắt nhìn người đẹp gợi cảm trước mặt, suy nghĩ của thay đổi trong nháy mắt, song cuối cùng vẫn hẩy cánh tay của ả ra, “ cần, tôi vẫn còn tiệc xã giao”

      Ra khỏi khách sạn, chạy thẳng tới hộp đêm, vài nhà đầu tư tự dưng thấy xuất nên họ cứ nghĩ rằng công việc của mình có hi vọng, vì thế họ gọi tốp em đứng đầu bảng qua tiếp , do đó Cố Thùy Vũ trái phải đều được vây kín, nốc từng ly rượu vang đỏ vào bụng, chỉ là từ chối để các nàng kia lại gần. Uống được kha khá, ngồi tựa lưng chính giữa ghế sofa, híp mắt nhìn quang cảnh đồi trụy phía trước, phóng đãng kể cả những tràng cười, trống rỗng và đơn vô vàn trong nháy mắt bao lấy , nhắm mắt lại, bước chân lảo đảo đứng lên, tùy tiện chào mọi người rồi rời .

      Thương Tịnh chúc bố ngủ ngon, ông Thương như thể vô ý hỏi, “Hôm nay Cố Thùy Vũ tới, có phải nó…”

      Tia sáng khác thường chợt lóe lên trong đôi mắt rồi biến mất, “Con biết”

      Trở về phòng, suy nghĩ về việc mình quyết định vào ngày hôm nay, thở dài dằng dặc. Miễn là bây giờ có thể rời khỏi Cố Thùy Vũ đâu cũng bằng lòng. tại còn có thể thờ ơ chống đỡ, song chắc mình có thể kiên trì bao lâu nữa, quá gian xảo, cứ tiếp tục thế này lần nữa lại rơi vào cái bẫy của mất.

      tắt đèn lên giường ngủ, chợt tiếng điện thoại ở đầu giường reo lên, là số lạ gọi tới. Ánh mắt Thương Tịnh lóe lên ánh sáng, rồi lặng lẽ đợi tiếng chuông tự ngắt.

      Tiếng chuông vang lên lâu quá hệ thống tự động ngắt kết nối, thở dài định tắt máy luôn chợt có tin nhắn tới, “Ra ngoài, nếu tôi vào đấy”

      Thương Tịnh vô cùng tức giận, nhấn nút gọi lại, “Cố Thùy Vũ, rốt cục muốn gì!”

      “Ra ngoài” Cố Thùy Vũ lớn tiếng

      “Tôi ra”

      “Ra , em muốn gõ cửa à, để cho mọi người biết rằng Bí thư Thị ủy Cố Thùy Vũ nửa đêm nửa hôm gõ cửa nhà em?”

      …”

      “Ra đây” Cố Thùy Vũ “cạch” tiếng, cúp điện thoại.

      Thương Tịnh do dự hồi lâu, nghe giọng điệu của biết ngay say, nếu mượn rượu lên cơn điên sao, biết xấu hổ, nhưng khác. tức giận bước xuống giường, thôi , coi như gặp mặt nhau lần cuối, ràng mọi chuyện vậy.

      rón rén ra cửa, nhưng khẽ khàng khép cửa lại chợt bị người từ phía sau ôm chặt lấy, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi .

      ngoảnh đầu lại, trông thấy là ai ra sức giãy dụa, “Buông ra”

      Cố Thùy Vũ hôm nay dủng rất nhiều sức lực, ép dán chặt lên cửa, rồi vùi đầu vào gáy , lẩm bẩm, “Thương Tịnh, đừng

      Thương Tịnh thấy lạ khi biết tin này, cau mày , “Buông tay”

      buông…. có cách nào buông được….”

      “Chẳng qua cảm thấy chưa chinh phục được tôi nên mới cam lòng mà thôi”

      em” nhờ men say, cuối cùng cũng có thể ra ba chữ này. Ba chữ này, từng khinh thường nó, nhưng giờ đây nó lại là phạt đối với .

      “Đừng có đùa”

      em”

      “Tôi tin” Thương Tịnh nghiêng đầu qua bên

      thực em, Thương Tịnh, cho cơ hôi, Thương Tịnh” ôm chặt lấy

      Thương Tịnh lên tiếng, hơi thở nóng rực của quấn quít bên gáy , lầm bầm gọi, “Tịnh Tịnh, Tịnh Tịnh”

      “Cố Thùy Vũ, muốn tôi tin thế nào đây? Những gì gây ra cho tôi…”

      biết, biết, Cố Thùy Vũ từng là thằng khốn, là cặn bã, là kẻ biến chất, nhưng thay đổi rồi, em tin được , về sau chỉ nhìn người là em thôi, chỉ tốt với mỗi mình em, em muốn thề độc cũng được!”

      “Tôi chẳng lạ gì ! đời này cũng phải có mỗi là đàn ông, dựa vào cái gì mà tôi phải đánh đổi hạnh phúc cả đời mình vì người đàn ông như chứ” Thương Tịnh ra sức phủ định, nhưng những giọt nước mắt của lại hề báo trước mà lặng lẽ rơi xuống

      biết, em có rất nhiều lựa chọn, nhưng chỉ cần mỗi em, coi như em thương , cầu xin em, Tịnh Tịnh, cầu xin em” Cố Thùy Vũ ôm chặt, giống như cứ như vậy rời nữa

      “Đừng nữa…”

      thể để em , em biết , nghe được tin em chết, cảm thấy cả người mình bị khoét rỗng, chỉ có nỗi sợ là rệt, thực muốn phải nếm trải cái cảm giác ấy lần nữa”

      “Đừng nữa” Ai tới ngăn lại , ai đó ngăn lại .

      “Tịnh Tịnh….”Cố Thùy Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt rồi từ từ tới gần đôi môi

      “Tôi chắc là điên mất rồi nên mới tin những lời …” Thương Tịnh nghẹn ngào. ràng quyết định nữa, ràng còn quan tâm , nhưng tại sao….

      “Thương Tịnh….”

      Đôi môi mỏng mang theo vị chua chát của cuối cùng cũng bao phủ lên đôi môi đỏ mọng của .

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      “Được rồi, có cái rắm gì mau phóng ra đây!” Cố Thùy Vũ lười lý luận với hai thằng nhóc này

      “Ý là có người bịa đặt chuyện này hử” Mạc Vu Phi nhìn chớp mắt, “Thế sao được, hay là thế này, em làm luật sư cho , em lấy giá hữu nghị thôi, kiện cho cái đám dám tung tin vịt kia tan cửa nát nhà thôi!”

      Nhanh đánh cho cái thằng nhóc này tỉnh lại , nếu nó mà “bị” thua kiện nó cũng đừng mong ló mặt ra ở Bắc Kinh nữa nhé

      vị nhà là đại doanh nghiệp, vị là luật sư có tiếng, sáng sớm mở bảnh mắt ra chạy tới nơi hoang vu hẻo lánh này khiến tôi lo lắng cho cái tiền đồ của hai vị đấy” Cố Thùy Vũ nhận ra hai tên nhóc này cố tình chạy tới đây để xem trò vui. Ok, cho hai đứa cơ hội đấy, đốt điếu thuốc rồi nhàn nhã ngồi xuống. Nếu hai đứa này mà tới vào hôm qua chắc tức tới hộc máu mất, có điều hôm nay ….dù người tới có là “đồ con rùa, đồ khốn khiếp” cũng vấn đề gì.

      “Đây phải là do em quan tâm tới sao? Em vẫn luôn sùng bái minh thần võ” của , giờ thấy rơi vào hoàn cảnh này đành lòng thôi. Em muốn giúp cầu xin nhưng người ta kéo em lại, bảo rằng ông già nhà lên tiếng cho phép bất kỳ ai giúp Cố Tam, ai mà đỡ chính là đối địch với ông ấy! xem xem , em nào dám đâm đầu vào nòng súng, nhưng giờ thấy gì cũng có, ngay cả cầu xin cũng được, lòng em chợt thấy lạnh lắm” Gần đây, Đường Chính tiền đồ rộng mở, chàng đắc ý tới nỗi phóng rắm như điên.

      Cố Thùy Vũ nhíu mày, “Thế nào, ý chú là muốn giúp đỡ hử?”

      “Lời này của quá khách sáo rồi, , có chuyện gì cứ mở miệng, chỉ cần là “thỉnh cầu” của , hai em em nhất định giúp xử lý thỏa đáng” Đường Học Chính bật ra từng chữ cách rệt, trọng tâm chính là từ “thỉnh cầu”

      Con mẹ nó, hai con cừu non này chạy tới đây thi nhau ban ơn cho . Cố Thùy Vũ dữ dằn rít hơi thuốc, tình hình bây giờ của đúng là có chút lấy trứng chọi đá, những người có quen biết đều cho rằng và ông già kèn cựa nhau, cho nên bọn họ chỉ đứng ngoài cuộc chứ dính dáng vào, ông già nhà cũng là tàn nhẫn, là con của ông chắc chẳng ai tin mất. tại, số dự án đầu tư rất căng, tạm thời lại có cửa để xin viện trợ, còn về nhà họ Bùi và nhà họ Phương sớm bị ông già có lời, bọn họ cùng ngành nên cũng muốn nhúng tay vào chứ đừng là giúp , giờ tuy khó mà ra nhưng chắc chỉ còn thế lực đằng sau hai con cừu non này.

      Có điều, người nhà Cố gia như há lại chìa tay xin đồ bố thí của người khác sao? Cố Thùy Vũ coi như gió thu thổi qua tai, cười nhạt hạ lệnh trục khách với cậu chàng kia, “Lòng tốt của hai chú xin ghi nhận, nhưng cần giúp gì đâu, rảnh rỗi cứ ngồi chơi, còn có việc tiếp hai chú được”

      Hai chàng kia cũng dự trước được phản ứng của , Mạc Vu Phi đứng lên, “Tất nhiên, tất nhiên rồi, bí thư Cố bây giờ lâm vào cảnh tiền đồ mù mịt lối thoát, đương nhiên có rất nhiều chuyện vụn vặt phải lo nghĩ, chỉ là ban đêm nên uống ít rượu thôi, uống nhiều lại…..tổn hại sức khỏe”

      Hai chàng độc địa kia cười như điên mà rời .

      Cố Thùy Vũ thầm đếm từ tới mười ở trong lòng, có thế mới đập thẳng cái gạt tàn thuốc vào đầu hai thằng nhóc kia, miễn việc tổn hại tới hình tượng của .

      Tối hôm đó, Đường Học Chính về nhà với tâm trạng vui vẻ, Phù Hiểu đẩy đẩy ,”Có gì mà vui thế?”

      Thế là Đường thiếu ôm vợ trẻ kể hết những chuyện xảy ra sáng nay, Phù Hiểu đồng tình, , “Các cũng cay độc quá đấy, phải là chuyện cũ mấy chục năm rồi sao, giờ các còn bỏ đá xuống giếng nữa”

      Đường Học Chính nghe xong cảm thấy vợ trách oan mình, “Em cho rằng Cố Thùy Vũ là thứ tốt đẹp đấy à? Em biết đâu, năm ấy vừa tròn 8 tuổi, nghe giữa hai nhà bọn có ân oán, lúc ấy nổi máu hùng bèn cùng Mạc Vu Phi xách gậy tìm người nhà Cố gia lý lẽ, vừa khéo đụng phải Cố Thùy Vũ, bọn bị tên đô con đó đánh cho trận, ta lớn hơn những 5 tuổi đấy, thế mà đánh chút lưu tình, lần đầu tiên bị sỉ nhục trong cuộc đời Gia chính là lần bị ta ném thẳng xuống đất đấy”

      Phù Hiểu im lặng lúc, rồi hỏi bằng giọng chắc chắn, “Chỉ vì chuyện này?”

      Dường như đọc được ý tứ khinh thường trong mắt vợ , Đường Học Chính vội vàng chấn chỉnh hình tượng, “Đương nhiên phải chỉ vì chút chuyện cỏn con này, cái tên kia nham hiểm lắm ấy, mấy năm nay ta vẫn ngầm ngáng chân bọn

      “Bọn thắng rồi còn ngáng chân cái nỗi gì?”

      “Chuyện này…. là…..bọn thua phải tiếp tục nghĩ cách lấy lại những gì bị mất chứ, em xem có đúng ?”

      Phù Hiểu lên tiếng, hóa ra bọn họ đấu tới đấu lui là vì thế, “Vô vị” thực thể hiểu nổi mấy cái thú vui này của đàn ông, thà ngủ sớm còn hơn

      “Vô vị?” Đường Học Chính xấu xa đè lên người , “Lão gia đây kể tiểu sử đầy máu và nước mắt của mình cho em nghe, thế mà chỉ có hai chữ vô vị thôi hử?” vừa vừa đưa bàn tay ma quỷ chui vào cù lên bụng .

      “Em sai rồi, chuyện, chuyện ” Phù Hiểu cười tránh trái né phải

      “Quá muộn rồi” Đường Học Chính lời giáng xuống, phủ lên người vợ, tiến hành công cuộc củng cố tình chồng, thương chồng cho vợ .

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      [​IMG]

      [​IMG]

      “Tiểu Cố à, hai người ở bên nhau là chuyện tốt, chuyện qua chúng ta đừng nhắc tới nữa, hai đứa cứ hòa thuận bên nhau nhé, cháu đừng khiến Tiểu Tịnh phải buồn nữa, Tiểu Tịnh cũng đừng nổi nóng với Tiểu Cố biết chưa” Ông Thương trăm mối cảm xúc đan xen, ông có cảm giác như mình gả con vậy,

      “Cháu biết, tính nết ấy có thế nào cũng sao cả, cháu chấp nhận hết ạ” Cố Thùy Vũ cười

      Thương Tịnh lườm cái

      Cố Thùy Vũ làm như nhìn thấy, mỉm cười mở túi xách, lấy từ trong chiếc hộp bằng gỗ đàn hương chắc khắc tinh ảo ra chiếc ấm tử sa thạch biều, từ nắp ấp tỏa ra màu sắc êm dịu “Chú Thương, đây là thứ cháu nhờ người mang từ Bắc Kinh về, nó thuộc về thời đại Càn Long gì đó, cháu thấy nó tệ nên tạm thời mang tới làm quà ra mắt, hi vọng chú đừng chê nhé” Cái ấm thạch điều này Cố Thùy Vũ cho người “nuôi” rất lâu rồi, hôm nay cuối cùng nó cũng phát huy được công dụng của mình

      *Nuôi ấm tử sa:http://amtusa.info/chi-tiet-tin/nuoi-am-tu-sa

      Người hiểu thị trường chỉ cần nhìn bảo bối này cũng nhận ra được giá trị của nó, ánh mắt ông Thương thể rời khỏi ấm trà mộc mạc mà đơn giản, thân ấm vừa lộng lẫy vừa sáng bóng, ông liến thoắng, “Cái này quá quý giá, chúng nhận được, thể nhận được”

      Cố Thùy Vũ đáp, “Chỉ là cái ấm thôi mà, dù sao tặng cho người thích trà đạo mới có thể phát huy được công dụng của nó, nếu ở trong tay cháu chắc nó bị vứt vào xó mất, như thế mới là đáng tiếc chú ạ”

      Thương Tịnh muốn lên tiếng nhưng bàn tay đặt ghế sofa của bị ai đó lén lút nắm lấy làm trái tim của đập loạn nhịp, lập tức quên mất mình định gì.

      Buông tay. thầm, sợ ông Thương trông thấy cảnh thân mật này

      Cố Thùy Vũ cười, chăm chú nhìn , bàn tay càng càn rỡ nắm thêm lúc mới ung dung thả ra, , “Chú Thương, ra cháu muốn nhờ Thương Tịnh giúp chút chuyện, bây giờ ấy có thể ra ngoài với cháu lúc được chứ ạ? Buổi tối cháu đưa ấy về”

      “Hửm?” Ông Thương khó khăn lắm mới dứt mắt ra khỏi ấm tử sa được, “Đương nhiên có thể, nhớ về sớm là được, Tiểu Cố, hay là cháu vẫn nên đem chiếc ấm này về….”

      “Chú thế được rồi, làm gì có chuyện tặng quà còn lấy về chứ, thế cháu xin phép đây ạ” Cố Thùy Vũ đứng dậy, quay về phía Thương Tịnh, “Em có cần lấy túi xách ?”

      đâu?”

      rồi biết”

      lát sau, hai người ra khỏi cửa, đứng trước cửa hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người lộ ra ý tứ khó

      thôi” Cố Thùy Vũ cúi đầu cười khẽ

      “Vâng” biết tại sao trái tim Thương Tịnh lúc này cứ đập thình thịch, thình thịch. ràng phải là người bạn trai đầu tiên, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên co hẹn hò, tại sao lại có phản ứng mãnh liệt tới thế?

      “Nắm tay chứ?” Cố Thùy Vũ giơ tay ra, hỏi bằng giọng đó là chuyện đương nhiên

      Thương Tịnh vội ho khan tiếng, muốn nhận ra rằng mình mất tự nhiên, dứt khoát giơ tay ra, song khoảnh khảnh chạm vào lòng bàn tay , cả người như có dòng diện tê rần chạy qua

      Cố Thùy Vũ siết chặt tay , mười ngón tay đan chặt lấy nhau

      Thương Tịnh nhìn , bất giác bật cười

      Khóe môi Cố Thùy Vũ nhếch lên, ngón tay cù cù vào mu bàn tay , giọng tự chủ trở nên dịu dàng, “ thôi”

      “Vâng”

      Hai người chậm rãi dắt tay nhau ra chỗ đỗ xe mãi tới lúc Cố Thùy Vũ phải mở cửa xe mới buông ra, Thương Tịnh chắp tay sau lưng, cảm thấy bàn tay mình nóng rần lên, mặt cũng nóng theo.

      Lên xe, cố gắng tìm chủ đề chuyện để bản thân có vẻ tự nhiên chút, “Hôm nay sao trông lại hiền lành thế này?” chỉ chỉ vào quần áo và đầu tóc . những để tóc tự nhiên vuốt gel mà quần áo cũng đổi thành kiểu âu phục nhàng, trông trẻ hơn thường ngày hẳn vài tuổi.

      Cố Thùy Vũ vừa quẹo xe, vừa , “Chẳng phải là muốn để lại ấn tượng tốt cho bố vợ sao?”

      Lần trước bố bảo là “Cứ gọi tôi là , chứ gọi chú tôi nhận nổi” khiến sốc mất thời gian, hôm nay chính thức tới nhà chào hỏi, ông lại thêm câu là “Cậu quá già xứng với con tôi”, rồi đuổi về, chắc nôn ra máu mất. Chẳng qua, vì muốn đề cao hình tượng chững chạc trong công việc nên mới thế thôi, chứ còn trẻ lắm mà.

      “Ai là bố vợ chứ?” Thương Tịnh cảm thấy nhiệt độ mặt mình mãi hạ xuống được

      “Tương lai, tương lai” Cố Thùy Vũ trả lời lấy lệ

      Cái chàng này…Thương Tịnh lại nổi

      Dọc đường , hai người trò chuyện đôi chút, Cố Thùy Vũ kể cho Thương Tịnh chuyện sáng nay, đương nhiên, người kể khác nhau nên câu chuyện cũng giống nhau, phiên bản của là thế này, “Hai thằng nhóc kia muốn thừa nước đục thả câu, chỉ chữ, cút” Phiên bản này của chính là nhằm mục đích làm nổi bật lên khí phách dũng của Cố đại gia .

      “Sao bọn họ lại khiêu khích như thế?”

      Cố Thùy Vũ suy nghĩ lúc, “Năm ấy vào thời kì nổi loạn, tính khí nóng nảy, nhìn cái gì cũng thấy vừa mắt, hai thằng nhóc kia chỉ xách cái gậy to mà nghĩ đánh được , thế là vừa đúng lúc tìm được nơi để trút giận”

      “…Bọn họ hơn vài tuổi, thế mà cũng xuống tay được hả?”

      “Bọn họ có vũ khí mà!” Cố Thùy Vũ lập tức giải thích tình hình *địch mạnh ta yếu*, “Vả lại, bọn họ lấy hai chọi !”

      Thương Tịnh gì, chàng này vớ vẩn đấy, mà hai người kia cũng chẳng tốt đẹp gì, “Ừm, được rồi, thực lực tương đương” làm câu cho có lệ, rồi lại hỏi, “ vừa mới bọn họ lấy gì để thừa nước đục thả câu?” chẳng ràng gì cả

      có gì, bọn họ nắm trong tay nguồn tài chính nên muốn cầu xin bọn họ bỏ vốn đầu tư” Cố Thùy Vũ qua loa

      “À”

      Khó khăn lắm mới được ở mình với , Cố Thùy Vũ thích mấy về mấy cái chuyện cặn bã này, thế là lại vòng vo đổi chủ đề.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :