1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ánh trăng không hiểu lòng tôi ( 62 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 41

      Do đa nghi hay những chiếc nhẫn giống nhau thế giới này quá nhiều? chiếc nhẫn vàng hề đáng giá, hai người sở hữu nó địa vị khác nhau trời vực nhưng đều vô cùng trân trọng nó.
      Khi tia nắng ban mai đầu tiên lọt vào qua màn cửa sổ, Hướng Viễn tỉnh. Dậy sớm là thói quen của , rất nhiều đêm chưa từng được ngủ say như tối qua nhưng đồng hồ sinh học vẫn khiến tỉnh giấc. cúi xuống nhìn người đàn ông ngủ say yên lành bên cạnh. Những người nhà họ Diệp đều có sống mũi cao, thẳng giống nhau, có điều Diệp Khiên Trạch giống bố hơn Diệp Quân mày đậm mắt sâu, lúc cười rất dễ khiến người ta có cảm giác tâm trùng trùng, nhưng khi nở nụ cười đường nét đôi môi Hướng Viễn nhất có độ cong vô cùng dịu dàng.
      “chào” tiếng bằng giọng rất khẽ khàng, sau đó khoác áo, mở màn cửa sổ ban công rồi bước ra ngoài, cúi đầu nhìn ngó xung quanh.
      “Tìm gì thế?”, Diệp Khiên Trạch cũng tỉnh dậy theo, cầm cốc nước bước ra, nhìn cười rồi khẽ hỏi.
      “Nhân lúc nhân viên vệ sinh chưa quét dọn em muốn tìm là bài K đen tối qua”, Hướng Viễn đáp.
      “Đêm qua là gió Đông Nam, chắc là nó bay theo hướng này.” Diệp Khiên Trạch nắm tay cẩn thận tìm kiếm nhưng đến gần sát hàng rào tre vẫn tìm thấy tung tích lá bài hình trái tim kia đâu.
      Diệp Khiên Trạch với vẻ dửng dưng: “Chắc bị gió thổi bay rồi. Bỏ , nếu em thích để gấp cho em thêm cái”.
      “Nhưng gió đêm qua đâu có to.” Hướng Viễn thấy rất lạ, chịu thua, lại tìm kiếm lượt kỹ bãi cỏ nhưng vẫn thấy.
      Trong lúc thất vọng, hai người đều nghe thấy tiếng cự cãi và tranh chấp ngoài kia, thanh khá lớn khiến những người gần đó đều giật mình.
      tiếng trong đó hình như là của ông chủ Thôi, ta khuyên giải: “Xin đừng giận, xảy ra chuyện gì cứ từ từ , nếu người của chúng tôi có lỗi tôi xử lý”.
      “Tôi còn định hỏi rốt cuộc là chuyện gì đây? Tính khí mấy của cũng hay gớm nhỉ! Đêm qua, tôi chỉ đùa có chút mà ta giáng cho tôi cái tát tai. Nếu ta là liệt nữ thủ tiết cũng được nhưng đến qua đêm cũng chịu rồi mà động vào cái nhẫn sứt của ta chút cũng được. ta là cái thà gì chứ?”.
      Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch nhìn nhau, họ nghe ra, người kia chính là xưởng trưởng mạ kẽm của Giang Nguyên, họ Lý, tính ra là họ hàng xa của Phó tổng Lý. Người này có năng lực làm việc tốt, bình thường thích chơi bời vui vẻ, tính khí cũng nổi tiếng nóng nảy thô lỗ.
      “Viên Tú, vị này có đúng ?”, ông chủ Thôi bình tĩnh hỏi
      ai trả lời.
      tiếng sắc gọn vang lên, cần tốn công nghĩ nhiều cũng biết, đó là thanh vang lên do bàn tay giáng mạnh lên da thịt. Thế nhưng, vẫn chưa kết thúc, liên tiếp, hai tiếng nữa lại vang lên chói tai, cùng lúc đó là tiếng rên khẽ của .
      “Xin lỗi , ta hiểu quy tắc, tôi xin lỗi. Phí tổn đêm qua xem như trung tâm chúng tôi mời. Mọi người đều là bạn, chuyện vặt này xin đừng để bụng, chúng tôi xử lý nghiêm việc này cho . Khách hàng là thượng đế, đạo lý này chúng tôi hiểu rất ”, ông chủ Thôi cung kính, khiêm nhường với xưởng trưởng Lý.
      Xưởng trưởng Lý như giật mình trước cảnh ban nãy nên cũng nguôi giận nhiều, bắt đầu lắp ba lắp bắp: “Tôi…tôi…bỏ ! Làm phụ nữ có cần mạnh mẽ như vậy ? Chẳng qua là chiếc nhẫn tầm thường, có là gì trong thời buổi này? Làm gì mà bảo vệ kinh thế? Động vào cũng cho”.
      “Ông có thể thèm, đó là chuyện của ông nhưng nhẫn là của tôi, tôi thích người khác đụng vào nó.”
      Giọng này Hướng Viễn vẫn còn nhớ, chẳng phải chính là đêm qua khiến Diệp Quân hoảng loạn bỏ chạy hay sao? ra ta tên Viên Tú. Có điều lúc nào rồi mà nàng vẫn tỏ ra cứng cỏi như thế? Hướng Viễn cũng biết nên khen dũng cảm hay là tự mình chuốc khổ nữa.
      Quả nhiên, lại những tiếng tát tai vang lên sắc gọn, ông chủ Thôi năng nhã nhặn nhưng xuống tay hề , vả lại lần này còn kinh khủng hơn.
      Diệp Khiên Trạch chịu nổi nữa, càu mày : “Quá đáng … Đám người này có thôi ? Có đáng làm thế với yếu đuối ? Có phải phạm tội tày đình đâu, cho dù sai cũng nên động thủ chứ”.
      vừa bước lên vài bước bị Hướng Viễn kéo lại.
      “Em lại định khuyên đừng lo chuyện linh tinh, phí lòng tốt vô ích chứ gì?” Diệp Khiên Trạch cảm thấy lạnh sống lưng trước bình tĩnh và thản nhiên của Hướng Viễn.
      Hướng Viễn : “Nếu em , lo nổi chuyện này có nghe em ?”.
      biết thôi chứ thể để mặc bọn họ ức hiếp ngay trước mặt mình được. Lo được hay chuyện còn thấy chết cứu lại là chuyện khác.”
      Hướng Viễn hạ giọng bảo: “Cho dù ra mặt, bọn họ dừng tay nhưng về sau sao, chừng đó còn khổ hơn. lo được lúc chứ lo được cả đời. ta làm nghề này phải thế, chuyện gì nên làm nên làm, hậu quả thế nào, ta hiểu hơn ”.
      ta làm nghề gì vẫn là con người. Nếu là người nên bị đối đãi như thế. ta ra tay với lão Lý là sai nhưng yên lành, có nỗi khổ ai lại chịu làm nghề đó.”
      Diệp Khiên Trạch nghe vẫn có tiếng đánh đập, vẻ mặt lộ nét bất nhẫn.
      Hướng Viễn túm chặt lấy : “ ta đáng thương nhưng phải Chúa cứu thế. Những người bán thân đều viết ra được bộ tiểu thuyết bi thảm từ kinh nghiệm của họ. cứu được mấy người? Khiên Trạch, người họ Thôi kia lai lịch đơn giản, đừng gây họa cho mình được chứ? ta chịu khổ rồi, con người là loài chết được, cho dù lúc này ra mặt cũng gánh đỡ nổi chuyện gì”.
      Đôi mắt Diệp Khiên Trạch càng tỏ ra ngờ vực hơn: “Trước kia nghe người ta đồn đại những chuyện hay về khu tắm hơi của khu nghỉ mát nhưng tin. Hướng Viễn, em lại hợp tác làm ăn với loại người như vậy à?”.
      Hướng Viễn thở dài, : “Sao vẫn ngây thơ thế nhỉ? làm nghề này làm sao trong sáng như tờ giấy được. Đối với khu nghỉ mát này mà tồn tại của phòng tắm hơi là tất yếu, em làm việc này cũng có người làm. Người họ Thôi kia là ai em hơn , em cũng biết ta mạnh hơn bất kỳ ai khác trong nghề. Còn nữa, Khiên Trạch, còn điểm quan trọng nhất, ta là cháu ngoại của Cục trưởng Tạ của Cục công an thành phố. ai chọc em em cũng chọc đến ai, Viên Tú kia là người của ta, chuyện nội bộ kiểu đó, chúng ta mặc kệ , được ?”.
      “Nếu người bị bắt nạt ngoài kia là người thân của em em có thế ?”
      Vẻ thất vọng lộ trong lời của Diệp Khiên Trạch.
      Hướng Viễn lạnh lùng đáp: “Nhưng ta phải. Sức người có hạn, chúng ta thể cứu giúp tất cả mọi người được mà chỉ có thể lo cho bản thân, chịu trách nhiệm với người mình thương. Những người chịu khổ thế gian có bao nhiêu, biết ? Chỉ tính số người như ta thôi mỗi ngày có cứu từ sáng đến tối, e rằng cũng được phần vạn”.
      Cuối cùng, Diệp Khiên Trạch cũng vùng thoát khỏi Hướng Viễn. vô cùng đau lòng, cách đau lòng: “Hướng Viễn, em khiến cảm giác em là người máu lạnh từ đầu đến đuôi, hề có trái tim thương người. thực, bắt đầu thấy em đáng sợ rồi”. giằng ra khỏi Hướng Viễn, sải chân vượt qua hàng rào thấp, mình ra khỏi khu nhà.
      Tiếng động bên ngoài ngừng. Lúc bước ra, Diệp Khiên Trạch nhìn thấy xưởng trưởng Lý vẻ mặt hoang mang, ông chủ Thôi mỉm cười còn Viên Tú gục đầu ngã dưới đất. gì, sải bước nhanh đến đó, đỡ Viên Tú dậy: “Thế nào, sao chứ?”.
      Ông chủ Thôi có phần lạ lùng nhưng lúc chào hỏi Diệp Khiên Trạch vẫn vô cùng hòa nhã: “Chào buổi sáng, Phó tổng Diệp, đêm qua nghỉ ngơi tốt chứ?”.

      Diệp Khiên Trạch thờ ơ đáp: “Cám ơn quan tâm, nếu sáng nay yên tĩnh hơn chút tôi ngủ ngon hơn. ông chủ Thôi, làm việc gì cũng nên quá tuyệt tình, dạy dỗ nhân viên của mình có cần xuống tay nặng thế ?”.
      Ông chủ Thôi nhướng mày đáp lại: “Phó tổng Diệp rất đúng nhưng đây là chuyện nội bộ của trung tâm chúng tôi, cũng có thể là chuyện nhà chúng tôi, đáng cho phí sức, phiền hỏi thăm Giám đốc Hướng hộ tôi”.
      “Chuyện nhà? Dù là vợ chồng đánh nhau nhưng nếu quá đáng quá cũng có quyền báo cảnh sát. Tôi lo được, tự khắc có người lo”, Diệp Khiên Trạch vừa đáp vừa nhìn Viên Tú tóc tai rối bời, gương mặt sưng húp, còn giống xinh đẹp linh hoạt tối qua.
      Ông chủ Thôi nghe vậy phì cười như thể thích thú trước hài hước của Diệp Khiên Trạch. ta hỏi Viên Tú với giọng hòa nhã: “ xem, tôi có đánh ?”.
      Viên Tú cúi đầu chẳng chẳng rằng.
      đừng sợ, tôi tin có người tay che được cả trời”, Diệp Khiên Trạch giận dữ trước vẻ thản nhiên của ông chủ Thôi.
      lúc lâu sau, Viên Tú mới lắc đầu: “Cảm ơn ông, Diệp tiên sinh, tự tôi ngã thôi”. xong, ta còn cười phá lên, gương mặt sưng húp khi cười khiến người ta thương xót nỡ nhìn.
      Diệp khiên Trạch buông ta ra, đột nhiên thấy mình bất lực.
      “Được rồi, thời tiết đẹp như vậy, Phó tổng Diệp dạo bộ quanh đây cho vui.” Ông chủ Thôi vẫn lễ phép nhưng mắt lại ánh lên nét đắc ý.
      “Ông chủ Thôi đúng, chúng tôi có ý định đó”, Hướng Viễn bỗng lên tiếng. thay quần áo, tuy ràng tóc được búi lại vội vã nhưng thần Sắc rất điềm tĩnh. bước đến khoát tay Diệp Khiên Trạch, cười : “ thôi, Khiên Trạch, đưa em đến xem hồ sen bên kia mà? làm phiền ông chủ Thôi nữa, chúng tôi xin phép”.
      Ông chủ Thôi tỏ ra e sợ Hướng Viễn nhiều hơn, nét đắc ý trong mắt giảm nhiều. “Giám đốc Hướng có nhã hứng. Vợ chồng tình nồng, khiến mọi người ngưỡng mộ”, ta .
      Hướng Viễn cũng cười, bàn tay khoát tay Khiên Trạch khẽ ra sức, lặng lẽ kéo . được mấy bước, cười rạng rỡ quay đầu lại, tiếp: “Đúng rồi, tôi nhiều chuyện thêm câu, ông chủ Thôi là người sáng suốt, buổi sáng ở đây yên tĩnh như thế, chỉ chút chuyện vặt vãnh, có cần náo động như vậy ? Đừng để những người biết nhìn thấy nghĩ khu nghỉ mát của chúng ta là nơi ô tạp”. xong, nhìn xưởng trưởng Lý chần chừ biết nên hay ở lại, mỉm cười : “Xưởng trưởng Lý tinh lực dồi dào quá!”.
      Xưởng trưởng Lý toát mồ hôi từ nãy giờ, buồn bực vì chuyện bé nên xé ra to, lúc này sắc mặt càng tệ hơn, biết rút lui thế nào.
      Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch cùng nhau về lại khu nhà tối qua. Vừa đến cửa, Hướng Viễn mới buông tay ra, gì, mình bỏ về phòng.
      Đứng trước cửa phòng, nhìn thấy cửa phòng bên cạnh mở toang, Diệp Quân từ trong ra.
      “Sao đêm qua em ở đây?”, Hướng Viễn nén được bàng hoàng, trong lòng thầm mắng Đằng Vân giở trò quỷ gì đây.
      Diệp Quân ngờ lại gặp , gương mặt đỏ rực lên rất đáng nghi, ấp a ấp úng : “Em vốn… vốn ở đây nhưng phòng Đằng Vân xếp cho em bị hỏng khóa, đổi chỗ khác lại ồn quá, em ngủ được nên mới báo ấy cho em phòng… ở đây”.
      “Sao cả đêm qua thấy em mở đèn?” Hướng Viễn cảm thấy rất đau đầu, tại sao cậu lại chọn ngay phòng kế bên, đêm qua…
      “Em uống nhiều nên đau đầu, tắm rửa xong là lăn ra giường ngủ luôn. Hướng Viễn, chị ở phòng kế bên sao? Trùng hợp quá nhỉ.”
      Hướng Viễn cười gượng gạo, giờ còn tâm tư nào dò xét cậu hay giả. Nếu cậu lăn ra ngủ ngay hà tất phải truy vấn làm gì.
      “Hôm nay, em về thành phố đúng ? Chị bảo chú Trần tài xế đưa em về nhé.”
      “Được! Hướng Viễn, trai đâu, vẫn chưa dậy à?”.
      ấy ra ngoài dạo bộ mình rồi. Chị về phòng trước đây, Diệp Quân.”
      Hướng Viễn khép cửa lại, ngồi xuống mép giường, chăn nệm vẫn lộn xộn như lúc mới ngủ dậy nhưng hơi ấm bên lại lạnh nhanh đến bất ngờ.
      Viên Tú.
      Hướng Viễn thầm đọc hai chữ này. Thực ra, cái tên ấy quen nhưng gương mặt đó, nhãn thần đó cứ khiến Hướng Viễn thấy như gặp ở đâu rồi, cảm giác đó khiến thấy bất an lạ lùng. Đúng rồi, còn có cả chiếc nhẫn vàng tay Viên Tú, chiếc nhẫn tròn bằng vàng vô cùng bình thường, bên khắc hai chữ “bình an” đơn giản. Nhưng chiếc nhẫn như thế, cũng từng nhìn thấy chiếc vô cùng giống nó tay người khác, chỉ có điều, chữ chiếc nhẫn kia là “trường thọ”. Do đa nghi hay những chiếc nhẫn giống nhau thế giới này quá nhiều? chiếc nhẫn vàng hề đáng giá, hai người sở hữu nó địa vị khác nhau trời vực nhưng đều vô cùng trân trọng nó.
      Hướng Viễn nhớ đến Chương Việt vừa từ Pháp về lâu, cuộc sống dần trở nên tốt đẹp han bao già hết nên lòng thầm nghĩ, mong là minh đa nghi, giá như cuộc sống đơn giản hơn tốt.

    2. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 42



      Có lẽ điều mà Diệp Khiên Trạch muốn là cảm giác chiến thắng Hướng Viễn ở hình thức nào đó nhưng giờ đây như mặt trái tồn tạiđể đối lập với .
      Lúc Phó tổng Lý mở cửa văn phòng Hướng Viễn, tiếp cuộcđiện thoại, thấy có khách đến bèn đưa tay ra hiệu cho ông ngồi xuống đợi lát. Phó tổng Lý ngồi gần năm phút, Hướng Viễn mới đặt ống nghexuống.
      Hướng Viễn phải người an nhàn trong giờ làm việc nhưng cuộcđiện thoại ban nãy, nghe nhiều, ít, thỉnh thoảng lên tiếng nóivài chuyện lặt vặt, giọng điệu tuy nhiệt tình song gương mặt mộtnụ cười. Phó tổng Lý vô cùng thận trọng trong việc đối nhân xử thế, bao giờ hỏi những việc chẳng liên quan đến mình nhưng Hướng Viễnlại thuận miệng : “Xin lỗi bắt chú đợi lâu. Mạc Kiến Quốc gọiđến”.
      “Tổng giám đốc Mạc của Đỉnh Thịnh sao?” Là người cùng ngành nên Phótổng Lý tất nhiên nghe qua cái tên này. Huống hồ mấy năm gần đây,Đỉnh Thịnh phát triển chóng mặt, trong lĩnh vực khai thác địa ốc củathành phố G, ngoài Vĩnh Khải của Chương gia, tiếp đó phải nhắc đến ĐỉnhThịnh mà Mạc Kiến Quốc là người phụ trách. Có điều, Đỉnh Thịnh và GiangNguyên ít qua lại với nhau, cơ bản là có cơ hội hợp tác trực tiếpnên Phó tổng Lý cảm thấy khá bất ngờ với lần liên lạc này của Hướng Viễn và Mạc Kiến Quốc.
      “Đỉnh Thịnh có ý hợp tác với chúng ta sao?”, Phó tổng Lý thăm dò.
      Hướng Viên cười: “Hợp tác khó nhưng phải xem chúng ta chịu bỏ ra cái giá thế nào”.
      “Hợp tác thương trường cái giá chính là lợi ích.” Phó tổng Lý phụ trách sản xuất nhưng đạo lý này vẫn hiểu.
      “Nhưng lợi ích cũng chia làm nhiều loại”.
      Thực ra, đây phải lần đầu Mạc Kiến Quốc gọi đến, tuy là chỉ chuyện phiếm, ngoài hỏi thăm sức khỏe Diệp Bỉnh Lâm thế nào và tìnhhình của đám trẻ nhà họ Diệp chủ yếu nhất là hỏi Diệp Linh. ông biết Hướng Viễn hiểu ý mình nhưng mỗi lần ông than thở cho tương lai MạcHằng hoặc bóng gió xa gần hai gia đình có thể xây dựng lại mối quanhệ xưa kia Hướng Viễn đều giả câm, giả điếc hoặc vội vàng chuyểnsang vấn đề khác.
      Mạc Kiến Quốc biết Hướng Viễn là người thực dụng, đó cũng lànguyên nhân khiến ông gọi trực tiếp cho Diệp Khiên Trạch mà gọiđèn văn phòng Hướng Viễn. Tất nhiên, với sáng suốt trong mười năm lặn ngụp ngoài xã hội, ông cũng nhìn ra, Hướng Viễn mới là người nắmquyền chủ yếu trong nhà họ Diệp. Diệp Linh chẳng qua là em chồng, chị dâu em chồng tình cảm sâu sắc nên Hướng Viễn ra quyết định dễhơn bất kỳ người nào khác trong nhà họ Diệp, sau đó lấy thân phận làvợ để khuyên nhủ Diệp Khiên Trạch cũng là lẽ thường tình. Bên ngoài đồnđại Hướng Viễn là người làm việc chỉ quan tâm hiệu quả, với tài lực nay của Đỉnh Thịnh nếu Giang Nguyên có thể thông gia với họ chỉ cólợi chứ có hại, vậy nên việc Hướng Viễn ngầm trốn tránh vấn đềkhiến Mạc Kiến Quốc thấy bất ngờ. Có điều việc suôn sẻ như dự định cũng nằm trong tính toán vì dù có con trai đến mấy ông cũngbiết Mạc Hằng được toàn vẹn trong mắt người khác.
      Cái Mạc Kiến Quốc có là nhẫn nại, ông tin mình có đủ thời gian để đợi Diệp gia gật đầu.
      Kỳ thực Hướng Viễn cũng động lòng, muôn bỏ qua ân oán giữa hai nhà,bởi Giang Nguyên nay trong giai đoạn phát triển, là lúc cầnđược hỗ trợ tiền vốn nhất, ví như nếu có thể nhận được hỗ trợ củaĐỉnh Thịnh, đó quả thực là như hổ thêm cánh. Nhưng trong lòng vẫnthấy canh cánh, người khác có lẽ biết Diệp Linh có ý nghĩa thế nào với Diệp Khiên Trạch, nhưng hiểu rất : Diệp Khiên Trạch thểnào đồng ý, cũng muốn làm tổn hại hòa khí giữa hai vợ chồng vìmột chuyên thể, đối với , đó là chuyện đáng có.Quan hệ mỏng manh như sứ của và Diệp Khiên Trạch thể chịunổi bất kỳ va đập nào. Nếu bảo phải chọn lựa giữa Giang Nguyên và DiệpKhiên Trạch, có lẽ rất nhiều người tin là chọn , màtrong số “rất nhiều người” đó cũng bao gồm chính Diệp Khiên Trạch, nhưng trong lòng mình cái nào nặng cái nào , Hướng Viễn hiểu hơn aihết. “Bờ trái” trong tim chỉ có mảnh đất , mà đa phần dànhcho người đàn ông ấy, càng bi thương hơn khi đưa ra quyết định, bất chấp lý trí bên “bờ phải” nhiều đến mấy, lúc đưa ra quyết định, cán câncủa vẫn nghiêng về góc mềm yếu kia. Đó là bất lực của HướngViễn, hoặc có thể đó là bất lực của phụ nữ.
      Hướng Viễn ngồi trước mặt Phó tổng Lý, gọi điện cho trợ lý bên ngoàibằng điện thoại nội bộ: “Lần sau Tổng giám đốc Mạc của Đỉnh Thịnh gọiđến bảo tôi họp, có gì ông ta cứ nhắn lại nhé”. xong, như sực nhớ ra điều gì, lại dặn thêm câu: “Cứ khách sáo hết mức có thể”.
      Làm xong những chuyện đó, Hướng Viễn mới hỏi mục đích viếng thăm của Phó tổng Lý: “Tìm tôi có việc gì thế?”.
      Phó tổng Lý đặt mũ bảo hộ sang góc bàn uống nước rồi : “Cũngkhông có gì to tát. Tôi vừa từ xưởng về, muốn vài chuyện về sản xuất thôi. Đúng rồi, có nghe dạo gần đây bên Cục kiểm tra rất nghiêmngặt, hai ba ngày lại đột kích đến kiểm tra ?”.
      Hướng Viên đáp: “Sao lại biêt. Hôi đó, trước khi đèn còn báotrước, bây giờ chơi trò đột kích như vậy, đến chuyện phát mũbảo hộ của công nhân chưa cài chặt cũng phạt. Có điều cũng tráchhọ được, năm nay chẳng tiến hành cái gì mà “Hoạt động ba trăm sáumươi lăm ngày an toàn xây dựng” đó sao? Bên đè nén quá phòngkiểm tra cũng có áp lực. Tuần trước, Phó cục trưởng của họ đích thân đến kiểm tra, lúc dùng cơm cũng gần đây quá khó khăn đó thôi”.
      Phó tổng Lý cười khổ sở: “Bọn họ khó khăn thế doanh nghiệp bêndưới càng khó hơn. Lần này gió lớn quá, nghe hễ bắt được là phạtnặng, biết ai xui xẻo mà đưa đầu ra chịu chém vào lúc này. Cũngmay cuối năm rồi, “ba trăm sáu mươi lăm ngày” của họ cũng kỳ quặc, tínhtheo lịch nhưng cũng chẳng còn mấy ngày nữa, nếu ngày nàocũng căng như dây đàn thế này, khó mà chịu nổi”.
      Phó tổng Lý phụ trách sản xuất, đồng thời cũng phụ trách phần thicông an toàn của cả công ty nên việc ông có áp lực cũng là chuyện dễhiểu.
      Trợ lý vào pha trà, Hướng Viễn cười gọi đó lại rồi : “Phótổng Lý có phải lần đầu đến đâu. Chú ấy uống trà xanh, pha mộtbình “sinh phổ” mà lần trước Trương Thiên Nhiên tặng , cần đậmquá”.
      Phó tổng Lý tuy biết Hướng Viễn là người chú tâm đến mọi việc nhưngvẫn cảm thấy có chút vui sướng, có thể nhớ ràng như vậy, nhữngviệc xem ra nhặt nhất cũng có thể lo liệu chu toàn giúp Giang Nguyên luôn ở thế cân bằng, xưa nay ông vốn nghiêng về vị lãnh đạo nàocũng cảm thấy vài phần thích thú. Đại quả cảm, tiểu chu toàn, lạigiỏi nắm bắt cơ hội, người như vậy nếu thành công mới là chuyệnlạ.
      Ông nhìn theo bóng trợ lý khuất dần, : “Người nhà cả, hà tất phải khách sáo?”.
      Đôi mắt Hướng Viễn thoáng nét cười: “Đây là việc nên làm mà. GiangNguyên có quá nhiều việc mà đều dựa vào chú cả, người nhà cũng
      chưa chác đáng tin như chú, bình trà ngon có là gì đâu. Mọi người đêu thấy Giang Nguyên tại giống như tòa nhà càng xây càng cao, nhưng lại biết càng ở nơi cao càng nguy hiểm. Nền móng màkhông vững chắc hễ có mưa to gió lớn, bất cẩn chút là sụp đổngay, bởi vậy càng vào những lúc thế này càng thể để xảy raviệc gì được.
      Phó tổng Lý gật đầu, tiếp tục càu mày : “Có điều vấn đề an toànnày lúc nào cũng là hàng đầu nhưng nay tuần lại có mấy lần kiểm tra đột xuất khiến ai cũng hoảng loạn, căng thẳng hồi hộp, chỉ sợ bị đứt giữa chừng. Nghe bên ngoài có rất nhiều công ty xây dựng,những đội thi công và công ty vật liệu xây dựng có nguy cơ về vấn đề antoàn…đều xin nghỉ phép sớm, cả năm khổ sở vất vả, thể bịvướng vào mấy ngày cuối cùng, nếu hơn ba trăm năm mươi ngày trướcđều hóa công cốc, thà rằng đình công làm, cũng phải tránh xa gióbão. An toàn, an toàn, còn có gì an toàn hơn án binh bất động nữa? Tuycó vẻ lãng phí nhưng cũng là hành động bất khả kháng mà thôi. nóixem, chúng ta có nên ngừng lại thời gian ? Tuy chúng ta khônggặp nguy hiểm nhiều như những đội thi công xây dựng nhưng e rằng có vấnđề gì xảy ra cũng nguy lắm”.
      Hướng Viễn chống cằm nghĩ ngợi rồi đáp: “ tại kỳ hạn giao hàngcho mấy công trình có thể lùi chậm vài ngày. Chú đúng, lúc này ổnđịnh mới là số . Cứ theo chú những gì dừng lại được đềudừng lại tất để qua hoạt động này vài ngày rồi hẵng tính sau…Nhưngcông trình đường cao tốc ở Quý Châu của Trung Kiến cần hàng rất gấp,trước Tết bắt buộc phải giao hàng, hơn nữa, sếp Âu Dương cầu tất cảnhững nhân viên phục vụ đều phải theo lô hàng khung sắt thép đó,chuyện này tuyệt đối thể chậm trễ”.
      là Trung Kiến cây to gốc đứng vững, người khác đều đình công, chỉ có họ vẫn tiếp tục làm, chẳng lẽ họ sợ gì sao?”, Phó tổng Lýcó phần ngờ vực.
      Hướng Viên cười: “ sợ gì giả vì chỉ là công trìnhnhỏ, lại gần cuối năm, sao Âu Dương lại phái con rể mình đến Quý Châuđích thân theo dõi chứ? ông ấy cũng hết cách rồi, công trình dân sinh, có kỳ hạn, dù là sợ xảy ra vấn đề cũng phải gồng lên mà làm thôi.vấn đề an toàn xây dựng thể an toàn tuyệt đối được, cho dù xâydựng thành công mười mười cũng chỉ có thể hạ độ nguyhiểm xuống mức thấp nhất thôi. Những gì nên làm đều làm, những thứcòn lại phải xem vận may như thế nào. Nếu cấp sao lại cho”chỉ tiêu thương vong” chứ? Có số thứ con người thể khống chếmà chỉ có thể hạn chế trong chỉ tiêu. Trung Kiến năm nay rất khá, nghenói toàn công ty chỉ có hai người trọng thương. Họ là công ty lớn nhưthế, hơn vạn người, gần mấy trăm công trình mà làm được như thế là rấtđáng nể. Tai nạn cũng thể có là có ngay, còn lại mấy hôm,nếu họ lại xảy ra chuyện chỉ có thể là cái số thôi”.
      Nhắc đèn nhân viên sau tiêu thụ mà Trung Kiến phái , Phó tổng Lýmới sực nhớ ra điều gì đó liền tiếp: “Đúng rồi, chắc chọn được người phụ trách mười mấy người được phái đến Quý Châu lần này đúngkhông? Trung Kiến cầu người của chúng ta phải chỉ để xử lý vấn đề sản phẩm ngay tại trường mà lúc đặt khung sắt cũng phải cóngười của chúng ta giúp, thế nên phải tìm người có kỹ thuật toàn diện,đáng tin cậy mới được”.
      Hướng Viễn trầm ngâm lúc rồi : “Chú nghĩ… Châu Quân thế nào?”.
      “Châu Quân ở xưởng lắp ráp linh kiện, mới từ Lập Hằng đến? Cậu ta rất được, chín chắn, làm việc cũng nghiêm túc, kỹ thuật rất toàn diện, cóđiều cậu ta mới đến công ty ta được tám tháng, tôi chỉ sợ…””Nếu cầnlý lịch ràng trong đám nhân viên chính thức, chú cứ thử tìm mộtngười bắt họ mừng năm mới ở nơi thi công , chú có nghĩ là bọn họ sẽmắng chửi chú vuốt mặt kịp ? Người có kỹ thuật tốt khôngđáng tin, những người đàng hoàng chưa chắc biết làm việc. Châu Quânlà trợ thủ đắc lực của Trương Thiên Nhiên, nếu vì Lập Hằng của họhiện nay hủy xưởng lắp ráp linh kiện ta cũng đành giaongười này cho tôi đâu. Có điều đây chỉ là kiến nghị của tôi, việc vẫn nằm trong phạm vi chức quyền của chú, chú xem nên xử lý thế nào cho hợp lý làm”.
      Trong hội nghị ngày hôm sau, khi thảo luận đèn việc cử ai dẫn đoàn đến Quý Châu, cái tên mà Phó tổng Lý nhắc đến chính là Châu Quân. ChâuQuân đến Giang Nguyên chưa lâu, vốn là trưởng nhóm của tổ lắp ráp linhkiện của Lập Hằng – đối thủ của Giang Nguyên, nhưng trước kia trong đạtbình chọn cá nhân xuất sắc trong công ty, Hướng Viễn phá cách danhhiệu “Nhân viên tiên tiến” cho Châu Quân, người làm việc chưa trònmột năm nên bây giờ, những người ngồi trong phòng hội nghị đều khôngthấy xa lạ với cái tên này. Mọi người đều biết Hướng Viễn xem trọngngười đó, mà ta quả thực là nhân viên rất giỏi, im lặng thực ralà thể quyết định chấp nhận của đa số mà thôi.
      ai ngờ, người phản đối duy nhất lại là Diệp Khiên Trạch -“người đàn ông tốt” nổi tiếng trong công ty. Lý do của là Châu Quântuy giỏi nhưng thời gian làm việc ở công ty quá ngắn, để ta dẫn đầuđoàn đến làm việc ở tỉnh ngoài e rằng mọi người phục, lúc đó xảyra vấn đề gì cũng khó xử lý. Cùng lúc với việc phản đối là đề xuấtmột người khác - trưởng nhóm kỳ cựu họ Đàm. Nếu đề nghị này vẫnnằm trong phạm vi Hướng Viễn chấp nhận được khi Diệp Khiên Trạch nêu kiến nghị đội phó do Trần Kiện đảm nhận, ngẩng phắt đầu lênnhìn Diệp Khiên Trạch, suýt chút nữa bóp vỡ cốc nước trong tay.
      Trần Kiện chính là con trai thứ của Trần Hữu Hòa. Sau khi cha mất, ta được chiếu cố nhận vào công ty, vừa đến có chỗ ngồi ngon lành, đó là làm việc trong nhóm lắp ráp linh kiện, là nơi có thể học hỏinhiều nhất, biểu của ta cũng khá tốt.
      Hướng Viễn cảm thấy da thịt dưới cổ mình đau nhói như bị bỏng. Khichất axit ấy hắt lên người, những vết đỏ táy khiến dám để lộcho Diệp
      Khiên Trạch thây trong suốt quãng thời gian dài bởi muôn biết người lòng giúp đỡ lại hiểm độc thế nào, muốn thấy thất vọng. Đương nhiên nay, Hướng Viễn thấy Diệp KhiênTrạch dùng thứ còn bỏng rát hơn hắt lên mặt .
      Người hắt axit là trai của Trần Kiện, bị Hướng Viễn đổi lý do khác “mời” vào tù, loại người suốt ngày uống rượu phá phách như anhta tìm cớ để đưa vào đó khó chút nào. Còn Trần Kiện trong thời gian làm việc ở Giang Nguyên cũng được xem là an phận thủ thường, Hướng Viễn biết, Diệp Khiên Trạch phái ta đến Quý Châu lúc này là cho ta cơ hội lập công, khi trở về có lợi trong việc cất nhắc. DiệpKhiên Trạch bao giờ quên được chuyện Trần Hữu Hòa, Hướng Viễn nhẫn nhịn nhưng bây giờ trước mặt bao nhiêu người, lại cho mộtlý do để thỏa hiệp.
      Hướng Viễn thấy lưng mình rời khỏi lưng ghế dựa, cứng đờ và ưỡnthẳng, sau đó dần dần thả lỏng trong ánh mắt thăm dò lặng lẽ của mọingười.
      “Còn ai có ý kiến ?”, nhìn quanh phòng lượt rồi hỏi.
      Im lặng như tờ.
      “Được, thế quyết định như vậy, tan họp.”
      Hướng Viễn nhanh nhẹn, dứt khoát thu dọn giấy tờ trước mặt, rời khỏi ghế và ra khỏi phòng, hề dừng lại giây nào.
      Hôm đoàn nhân viên xuất phát, Phó tổng Lý với Hướng Viễn: “Lúctôi nhắc đến Châu Quân phải chú ý đến sách lược hơn mới đúng”.
      Hướng Viễn cười, ngăn ông ta rồi tiếp: “Sao chú nghĩ đơn giảnthế? Chú đổi cách khác liệu có hữu dụng hơn ? Chuyện này khôngliên quan đến chú, ấy chỉ nhắm vào tôi thôi”.
      Diệp Khiên Trạch thể nào biết việc Hướng Viễn xem trọngChâu Quân. Hướng Viễn cảm thấy phải là phản đối Châu Quân,
      cũng chăng phản đôi bản thân việc này mà phản đôi , phảnđôi người phụ nữ đầu ấp tay gối nhưng lại có quá nhiều mưu kế là .Việc này còn là lần đầu sau kiện Viên Tú, Diệp Khiên Trạchvề sau cầu Hướng Viễn thương lượng với ông chủ Thôi đưa Viên Tú đếnbộ phận khác trong khu nghỉ mát nhưng Hướng Viễn từ chối. Bắt đầu từlần đó, những việc Hướng Viễn quyết định, luôn phản kháng lại theobản năng.
      Có lẽ điều mà Diệp Khiên Trạch muốn là cảm giác chiến thắng HướngViễn ở hình thức nào đó. Giờ đây, như mặt trái, tồn tại đểđối lập với .
      à.
      Hướng Viễn biết nên từ bỏ việc tranh cãi trong hội nghị. Sauviệc đó cũng bắt đầu hối hận, nghĩ, có phải mình sai ? Cólẽ nên học cách nhượng bộ và thỏa hiệp trước Diệp Khiên Trạch. Nhữngviệc sai và đúng đó, quy tắc mà quyết giữ gìn có quan trọng hơn chồng ? thể để mình và Diệp Khiên Trạch tiếp tục như vậy. thể mở to mắt nhìn người mà khổ sở theo đuổi lại mỗi ngày mộtxa mình.
      Thế nên, đêm trước hôm đoàn nhân viên có Trần Kiện xuất phát QuýChâu, Hướng Viễn quay người lại, khó nhọc giải thích với người nằm cạnh: “Khiên Trạch, điều em muốn với là, em hề có thành kiênvới gia đình Trần Hữu Hòa, cũng phản đối chiếu cố của vớihọ, chỉ là… chỉ là em cảm thấy việc gì cũng nên có mức độ. Tất nhiên,”mức độ” của em có lẽ thấy là hà khắc. Tất cả những xuất phátđiểm của em đều vì công ty, em… em phải là rất… thế nàođây, phải là… mà em chỉ muốn hiểu em”.
      Diệp Khiên Trạch vẫn tỉnh táo nhưng quay người lại, chỉlạnh nhạt : “Hướng Viễn, cách nào hiểu được phép tắc lạnhlùng của em. Cho dù em đúng cái đúng của em quá vô tình, khiến người ta lạnh người”.
      “Nhưng em có vô tình với ? Khiên Trạch, việc nào ra việc đó, vì những việc này mà làm ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta, em rất… rất buồn.”
      “Em chỉ biết buồn vì chuyện của mình, phải ?”
      Hướng Viễn cương quyết lật người lại, đối diện với mình, tiếp tục : “Chuyện của Viên Tú em cũng đành chịu. Cho dù em nhận lời , đưa ấy khỏi tay ông chủ Thôi tưởng Viên Tú chịu hay sao? Côta làm gì? Có chịu làm nhân viên phục vụ bưng nước rót trà trongkhu nghỉ mát để lĩnh chút tiền lương thảm hại ? Đừng ngây thơ nữa,được ? Chẳng có gì là tốt đẹp cả, trước khi làm việc cho ông chủThôi, ta làm nghề này rồi. Chẳng lẽ ta chịu thả người thìchúng ta phải nuôi ta sao? Nếu định làm gì với tanào? Con người sống thế giới này, ai cũng có con đường của riêngmình, chúng ta thể kéo ai đó vào con đường mà chúng ta tự cho làđúng đắn cả. Còn nữa, Thôi Mẫn Hàng thả người đâu. Khiên Trạch, cũng nhận lời em, đừng chọc giận tới người đó, lai lịch Thôi MẫnHàng rất phức tạp, chúng ta thể rước họa vào thân”.
      Thông thường làm việc gì cũng thích giải thích với ngườikhác, bây giờ mới hiểu giải thích phải là chuyện dễ dàng gì.
      “Nếu chọc giận Thôi Mẫn Hàng sao?”
      …”
      “Hôm ấy, bảo người đưa Viên Tú vào bệnh viện. Thôi Mẫn Hàng ra tay quá độc ác… Em yên tâm, bác sĩ vừa xử lý xong, tự ta bỏ đirồi.”
      Hướng Viễn nhắm mắt lại rồi khẽ mở ra, : “Được thôi, vậy đểchuyện này kết thúc ở đây nhé. Khiên Trạch, chúng ta vẫn như trướckia”.
      Diệp Khiên Trạch hạ giọng thào: “Trước kia… trước kia? HướngViễn, càng lúc càng thấy trước kia rồi, chúng ta lúc ấy,hình như là hai người khác. Rốt cuộc là em thay đổi, hay thay đổi?”.
      Hướng Viễn ôm chặt : “Luôn có thứ thay đổi”.
      lúc lâu sau, khi tưởng Diệp Khiên Trạch chìm vào giấc ngủ th mới cảm thấy tay đưa lên, đáp lại vòng ôm của

    3. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 43

      hoàn toàn bất lực, những người cứ gửi gắm hy vọng vào chẳng ai tin rằng, Hướng Viễn cũng phải đấng vạn năng.
      chuyện lớn khác trong vòng cuối năm chính là Tết đến gần, khắp nơi chúc mừng vui vẻ. Sau khi Hướng Viễn trở thành con dâu nhà họ Diệp, những chuyện mừng năm mới đều do lo liệu. Năm nay, mọi người đều bận nhưng bữa cơm đoàn tụ đêm Giao thừa thể thiếu được. Tất nhiên Diệp Quân thể về nhà, Diệp Linh cũng được đón về từ bệnh viện, chỉ có Diệp Bỉnh Lâm muốn ăn chay trong chùa Lục Dung, tiện thể mừng năm mới bên linh vị của bà Diệp nên về nhà nhưng bao lì xì cho con trai, con và con dâu chuẩn bị sẵn từ sớm. Vợ chồng Diệp Khiên Trạch vai nài mãi cũng vô hiệu, đành buông xuôi, người già đến tuổi này còn gì quan trọng hơn là chiều theo ý họ.
      Diệp Linh có vẻ khỏe hơn nhiều, lời cử chỉ đều có gì khác người bình thường, đến tính khí cũng hiền lành hơn trước, bàn ăn còn đùa với Diệp Quân. Dì Dương về quê, cũng ngồi xuống ăn cơm chung với họ. Người tuy ít nhưng hiếm khi vui vẻ nên cũng khá náo nhiệt, Hướng Viễn cũng từ chối được mời mọc nhiệt tình của Diệp Quân cũng uống với cậu mấy ly rượu.
      Diệp Quân vẫn chịu tha, bám theo Hướng Viễn : “Chị ly lúc nãy là chúc cho công việc em bình an thuận lợi, vậy ly sau có nên kính “ngôi sao cảnh sát” ? Xem tivi chưa, người poster của bọn em chẳng phải lấy hình ảnh em đó sao?”.
      Hướng Viễn cười lớn. Diệp Linh cũng mình phải kính Diệp Quân ly nhưng bị Diệp Khiên Trạch ngăn lại, cười bảo: “Đủ rồi đấy, chẳng ai uống giỏi cả, bày trò làm gì. Hiếm khi mọi người đông đủ như vậy, ăn cơm thôi”. nhìn Hướng Viễn, lại : “Chỉ tiếc là Hướng Dao đến”.
      Nụ cười Hướng Viễn cứng lại: “Thôi, nó chịu đến cũng ép được, còn nữa, cứ kệ ”.
      Diệp Quân đứng dậy, bất mãn với Diệp Khiên Trạch: “ ơi, đúng là cổ hủ quá, hiếm khi mọi người tề tựu thế này, nên vui hết sức mới phải. Hướng Viễn, ly lúc nãy được từ chối nhé, em lợi hại thế này, chắc chắn chị chưa xem tivi đúng ?”.
      Rượu cậu đưa đến trước mặt Hướng Viễn rồi lại kề sát môi , Hướng Viễn vừa tránh vừa cười mắng: “Chiêu này em học nhanh lắm”.
      Trong tiếng cười đùa, di động đặt bên cạnh rung lên từng đạt, dì Dương cầm lên đưa cho Hướng Viễn. Thấy người gọi đến là Phó tổng Lý nên ra hiệu cho Diệp Quân im lặng.
      “Phó tổng Lý, có chuyện gì thế?” Lúc ấn nút nghe, nụ cười của Hướng Viễn bất giác trôi tuột . hiểu , những ngày thế này nếu có chuyện gì đặc biệt quan trọng Phó tổng Lý gọi điện đến.
      đến phút sau, Hướng Viễn buông điện thoại, mọi người xung quanh đều nhìn .
      Diệp Quân hỏi: “Có chuyện gì xảy ra thế?”.

      Hướng Viễn buông tay, di động “cạch” tiếng rơi xuống bàn ăn. Tiếng của bình tĩnh đến lạ lùng: “Bên Quý Châu thông báo, trưa nay khung sắt của cầu bị sập, hai người chết người bị thương, người được đưa cấp cứu e rằng cũng ổn. Trong hai người chết ngoài Trần Kiện ra, còn có người bên Trung Kiến. Mọi người ăn , tôi phải kịp chuyến bay muộn nhất đến Quý Châu”.
      Hướng Viễn từ Quý Châu về tuần, Diệp Quân vì lo lắng, lại thêm kỳ nghỉ Tết nên cũng ở nhà suốt. Cậu biết Hướng Viễn về lại thành phố G nhưng hiếm khi gặp được , hỏi ông Diệp Khiên Trạch mới biết, tai nạn lần này khiến Hướng Viễn bận tối mắt tối mũi, để tiện cho việc liên lạc, có lúc ở luôn trong phòng nghỉ của công ty.
      Mùng sáu tết, đội cảnh sát hình phân cục thành Nam của Diệp Quân công tác đến lượt cậu trực ban, cả ngày có việc gì lạ. Tan sở, Diệp Quân liền gọi điện về nhà, dì Dương nghe máy, bà trong nhà ngoài Diệp Linh ra chẳng còn ai rồi hỏi Diệp Quân có muốn về nhà ăn cơm tối . Diệp Quân bảo, trong đội có nhiệm vụ gấp nên về được. Sau khi cúp máy, cậu ra khỏi tòa nhà văn phòng, vẫy xe chạy đến Giang Nguyên.
      Giang Nguyên và phân cục Thành Nam, ở hướng Bắc, ở hướng Nam, phải cả nửa thành phố, lại thêm ngày nghỉ nên mỗi ngã rẽ đèn xanh, đèn đỏ đều đông cứng người, khi taxi vất vả lắm mới đến được trước cổng Giang Nguyên trời sập tối.
      Bảo vệ ở cổng công ty là người mới, quen Diệp Quân, thấy cậu mặc quần áo cảnh sát, xách túi đồ ăn đến rất vội vã cảnh giác ngăn lại, hỏi cậu tìm ai, có chuyện gì.
      Diệp Quân thường ngày phải người nóng nảy cộc cằn nhưng hôm nay thấy sắp gặp được Hướng Viễn mà lại bị bảo vệ công ty nhà mình chặn ngay trước cửa nén được bực bội.
      “Tôi tìm Hướng Viễn. Nếu tôi đăng ký với .”
      Bảo vệ ít nhiều cũng nghe ngóng được chuyện lớn xảy ra gần đây trong công ty nên tự nhiên rất dè dặt: “Giám đốc Hướng gần đây rất bận. Xin hỏi có hẹn trước ?”.
      “Tôi gặp chị ấy cần hẹn trước. Tôi là Diệp Quân giữa chừng lại ngừng. Cậu là ai của Hướng Viễn? Bảo vệ vẫn đợi cậu nốt nửa câu sau nhưng cậu lại chẳng thốt nên lời.
      Thấy cậu bảo vệ tuổi tác tương đương mình lộ ra vẻ mặt: “Nhìn kìa,
      có gì để chứ gì?”, Diệp Quân dậm dậm chân tiếp: “Tôi
      họ Diệp, Diệp của Diệp Bỉnh Lâm, Diệp của Diệp Khiên Trạch, hiểu chưa?”.
      xong, cậu vô cùng buồn bực nhìn bảo vệ gọi điện thoại nội bộ cách nghi ngại, hình như gọi đến chỗ Hướng Viễn. Thê là ý định dành cho bất ngờ nho của cậu tan thành bong bóng.
      Sau khi vâng, dạ vài câu, bảo vệ cũng nhường cho Diệp Quân vào, cậu trừng mắt nhìn cái rồi chạy nhanh lên lầu. ở hành lang đèn vẫn sáng nhưng văn phòng Hướng Viễn lại tối om, cửa khép hờ. Diệp Quân đẩy cửa bước vào, thuận tay bật đèn sáng lên, trong tích tắc bốn bề sáng trưng, Hướng Viễn ngồi sau bàn làm việc đưa tay lên che luồng sáng có phần chói mắt lại.
      “Em nghĩ việc chưa đủ nhiều nên chạy đến đây làm chị loạn thêm à?” Từ lời tường thuật của bảo vệ, Hướng Viễn đoán ra người đến là ai.
      Diệp Quân tiến tới, đẩy thức ăn mua bên ngoài đến trước mặt , kéo ghế ngồi xuống, : “Em sợ mấy ngày gặp, chị mọc tóc bạc đầy đầu nên đến xem thế nào”.

      Hướng Viễn vừa kéo túi đồ ăn Diệp Quân mua về vừa hỏi: “Mang cho chị à?”.
      Diệp Quân gật đầu: “Em đoán chị chưa ăn nên mua đến, nhưng hơi nguội mất rồi”. Cậu tưởng câu hỏi trước đó của mình đúng lúc khiến càng thêm phiền muộn nên vội vã đánh trống lảng: “Em mua trong nhà ăn của chỗ em làm vì mấy hôm nay các cửa hàng đều đóng cửa, tiện đặt cơm ngoài. Em nhớ hình như chị ghét ăn món nào nhưng cũng có món nào thích nhất nên chọn bừa mấy món”.
      “Cứ chọn bừa là được.” Hướng Viễn ăn miếng rồi lại đặt đũa xuống, tiếp: “ừ, chết ba người, của công ty ta, hai của Trung Kiến… Lần này hay rồi, chẳng những Giang Nguyên nổi tiêng mà đến chỉ tiêu thương vong của Trung Kiến cũng bị đột phá”.
      yên lành tự dưng lại xảy ra chuyện như thế à?”, Diệp Quân thắc mắc.
      “Lúc Trần Kiện lắp ráp có hai chiếc đinh vít bị lỏng ra. Vừa đúng lúc đêm Giao thừa nên người kiểm tra chất lượng lẫn giám sát đều uống rượu, đúng lúc hai công nhân bên Trung Kiến lên làm việc, vừa đúng lúc trong hai người đó thắt dây an toàn cho chặt, lại vừa đúng lúc đạp lên thanh sắt bị lỏng đinh vít, vừa đúng lúc rơi xuống thanh sắt kia rơi trúng ngay Trần Kiện và người khác ở phía dưới… Có rất nhiều nguyên nhân “vừa đúng lúc” như thế, thiếu mất cái nào cũng thể có cục diện như hôm naay. Chúng ta đều có hết, đây chẳng phải vừa đúng lúc gặp vận rủi hay sao?”.
      “Vậy phải làm sao? Em nghe , bây giờ phía an toàn lao động rất nghiêm nên lúc chết mất ba người như vậy chắc sao chứ?”
      Hướng Viễn ăn cơm hộp nguội ngắt, hình như cười lên tiếng: “Về lại được đây là may mắn lắm rồi. Còn làm sao được nữa? Những gì cần làm làm, những người cần nhờ đều nhờ cả rồi, bây giờ chỉ còn đợi nữa thôi”.
      “Đợi gì?”
      “Chị cũng biết.”
      Diệp Quân ngỡ Hướng Viễn đùa nhưng phải. hoàn toàn bất lực, những người cứ gửi gắm hy vọng vào chẳng ai tin rằng, Hướng Viễn cũng phải đấng vạn năng.
      “Là bên gia đình của người chết có ý kiến gì à?”, Diệp Quân đoán.
      Hướng Viễn lắc đầu: “So ra bên phía gia đình họ là chuyện , cũng chỉ bồi thường, khác biệt là bao nhiêu tiền mà thôi, thế nào cũng có số tiền để họ hài lòng. Bây giờ phiền phức là chúng ta tự tạo rắc rối ngay đầu ngọn sóng. Đừng là phía Cục kiểm tra chịu tha mà ngay cả Trung Kiến cũng buông tha chúng ta đâu”.
      “Nếu trách nhiệm của tai nạn là do công ty chúng ta cứ bồi thường tổn thất cho họ được sao?”
      “Ngốc ạ, mọi việc đơn giản như em nghĩ đâu. Bây giờ dù chúng ta nguyện chi ra bao nhiêu cũng vô ích. Em đừng quên công trình này là của Trung Kiến, tuy phía gia cố khung sắt thép chủ yếu là chúng ta nhưng họ cũng thoát khỏi trách nhiệm. Quan trọng hơn là sau khi kiểm tra việc chú ý phòng hộ thi công của họ cũng chu toàn, những người phụ trách tuần tra đều uống rượu. vốn là nếu xảy ra chuyện gì cũng chẳng có gì to tát nhưng bây giờ có người chết lại trở thành nguyên nhân tai nạn, họ cũng bị phạt nặng, vả lại Trung Kiến là doanh nghiệp nhà nước, số mặt còn thiệt hại nặng hơn chúng ta, dùng tiền cũng chưa chắc hòa hoãn được. Có thể em biết, Tổng giám đốc tiền nhiệm của Trung Kiến cũng ngã ngựa sau cố lớn như thế này, Âu Dương Khải Minh lần này cũng nguy hiểm rồi.”
      “Thế vẫn là chuyện của Trung Kiến bọn họ thôi mà?”, Diệp Quân hỏi với vẻ ngờ vực.
      Hướng Viễn như nghe thấy truyện cười đặc sắc nhất, suýt nữa nghẹn cơm. : “Trung Kiến là gì? Là nồi cơm lớn nhất của chúng ta. Ầu Dương tạm thời chưa có chuyện gì tuyên bố với mọi người ngừng hợp tác với Giang Nguyên từ bây giờ, những khoản nợ công trình trước kia, cho dù có thể đòi được cũng rất xa vời. Trong thông báo xử lý vụ việc viết rất ràng là, trong vòng năm tới đây hủy bỏ tư cách dự thầu công khai của Giang Nguyên. Chúng ta có công trình nào, đồng nghĩa là chết, thế nên em cũng biết vấn đề lớn nhất nay là gì rồi chứ? Là tiền vốn của chúng ta bị cắt đứt. nay, ngoài Trung Kiến ra, những hợp đồng lớn khác đều ăn theo tai nạn này, cố ý kéo dài khoản thu công trình của chúng ta. số vốn lớn nhất của công ty bỏ vào phần đặt mua sắt thép và bảo hiểm công trình rồi, bên này thu được xu nào, khoản nợ ngân hàng xây khu nghỉ mát cũng đến hạn phần, thể trì hoãn được nữa. Nếu muốn công ty vẫn chạy tốt phải làm nốt những công trình ký kết nhưng nay nguyên liệu rất cần, có tiền mặt ai chịu giao dịch với chúng ta? Xong rồi, có sắt thép thể làm việc, làm việc thể giao hàng đúng quy định hợp đồng, giao hàng được còn có tiền bồi thường hợp đồng đợi chúng ta, ồ, suýt nữa quên, tiền phạt cho tai nạn kia cũng ít đâu… Tiền, đều là riền, vốn lưu động chính là huyết mạch của doanh nghiệp… Là lỗi của chị, mấy năm nay chị quá đắc ý, tưởng rằng mọi việc đều nằm trong kế hoạch, có thể tính được nhân họa nhưng thể đoán được thiên tai, ngờ là, cọng rơm có thể đè chết con lạc đà”.
      Diệp Quân lờ mờ hiểu những điều Hướng Viễn , nhưng cậu cảm thấy thể đổ hết tội lỗi lên đầu Hướng Viễn: “Vậy phía khu nghỉ mát sao? Chẳng phải kinh doanh thuận lợi đó thôi?”, cậu hỏi.
      “Khu nghỉ mát kinh doanh được bao lâu đâu? Cho dù có tiền cũng phải ưu tiên trả nợ ngân hàng trước. Huống hồ là việc làm ăn phải trông đợi vào vận may nhưng những việc cần thanh toán, chi trả rất nhiều, chí ít nay thể trông mong được gì. Diệp Quân, em về , để chị yên tĩnh suy nghĩ chút.”
      còn cách nào khác sao? Chúng ta có thể vay ngân hàng hoặc tìm những người bạn cũ của bố. Hướng Viễn, chị quen nhiều người như thế, em tin là ai giúp gì được.”
      “Nếu vì những mối quan hệ trước kia vẫn còn chút tác dụng đừng bố em bây giờ thể yên ổn ở trong viện điều trị mà công ty cũng có khả năng bị đình chỉ tạm thời, đó mới là chuyện bất lực đấy. Còn bên ngân hàng có phải em biết đâu, lúc hưng thịnh bọn họ tất nhiên rất vui vẻ giúp đỡ, đuổi cũng nhưng bây giờ à? Họ đợi chúng ta trả nợ, trốn còn kịp nữa là… Còn về những người bạn kia, thương trường làm gì có bạn bè thực . Cho dù có với số tiền lớn như vậy, chúng ta dựa vào cái gì mà bảo người ta ra tay giúp đỡ?”
      Hướng Viễn nhắc đến chuyện của Trương Thiên Nhiên với Diệp Quân. Lúc sáng, Trương Thiên Nhiên lại chủ động tìm Hướng Viễn, ta biết hoàn cảnh khó khăn của Giang Nguyên tại, cũng tỏ ý nếu có thể giúp đỡ ngại nề hà.

      Trương Thiên Nhiên vừa rời khỏi lĩnh vực vật liệu xây dựng, chuyển sang khai thác bất động sản, lúc cần có tiền vốn nên khi đề nghị được giúp đỡ, Hướng Viễn thấy rất bất ngờ và cảm động nhưng khi biết số tiền mà Trương Thiên Nhiên giúp đỡ là tiền bán khu xưởng vốn là của Lập Hằng từ chối. Đừng là Giang Nguyên và Trương Thiên Nhiên quan hệ thân thiết lắm, nếu biết thể gánh vác nổi món nợ nhân tình này mà vẫn chấp nhận món tiền đó cũng gỡ được công ty ra khỏi cách khó khăn.
      Thế nên, lúc ấy Hướng Viễn cảm ơn Trương Thiên Nhiên rất nhiều rồi cảm thán câu: “Tôi hiểu tấm lòng nhưng khu xưởng của bán bây giờ phải lúc, có cần thiết phải làm thế ?”.
      Trương Thiên Nhiên lại cười đáp: “ tin tôi cũng có lúc hy sinh vì bạn bè hay sao?”.
      Hướng Viễn trả lời: “ ngại trước mặt , bắt hy sinh, có đổ máu cũng chưa chắc hữu dụng, mà giờ cũng rất khó khăn rồi”.
      Trương Thiên Nhiên cũng nữa nhưng hai người hứa với nhau, chỉ cần Hướng Viễn cần cho dù tài hèn sức mọn, cũng cố gắng hết sức để giúp.
      đến đây Hướng Viễn cũng cần phải cắt đứt đường của mình vì nhớ đến phương thuốc mà Thẩm Cư An kê cho .
      Thẩm Cư An , nếu Giang Nguyên thể tham gia đấu thầu cũng ngại đưa những gói thầu bên ngoài cho Giang Nguyên làm nếu họ trúng thầu. người làm ăn sáng suốt, những ý đồ của đều trần trụi và ràng, cho dù giúp Giang Nguyên tay thực tế, giá trị những đơn hàng đó thấp đến mức thảm hại. Nếu Giang Nguyện đồng ý hợp tác, quả thực khoản tiền trả nợ nhanh chóng nhưng Thẩm Cư An cầu thời hạn hợp đồng kéo dài, điều khoản lại hà khắc, cũng có nghĩa là cùng lúc với việc Giang Nguyên uống vị thuốc cứu mạng này thi về lâu dài cũng rất thiệt thòi.
      Hướng Viễn thể chỉ trích Thẩm Cư An tát nước theo mưa bởi vốn là người đạt lợi ích lên hết. Nếu đổi lại là cũng cao thượng được đâu? Huống hồ Thẩm Cư An cũng đúng. Nếu còn cách nào khác chỉ còn cách mở miệng cầu viện Trương Thiên Nhiên, lợi dụng khoản tiền vốn đó để nhận công trình gói thầu bên ngoài của Thẩm Cư An để qua được cơn hoạn nạn này, về sau này thế nào cũng phải sống được rồi mới suy xét được. Hướng Viễn nhắc đến chuyện này với Diệp Quân vì chưa đến cửa ải cuối cùng nguy hiểm nhất mà lại cam tâm để việc tệ đến mức ấy.
      “Về nhà với em , Hướng Viễn. Chỉ cần mặt trời ngày mai vẫn mọc có cái hố nào ta nhảy qua được.” Diệp Quân biết lời mình sáo rỗng vô cùng trong cảnh khó khăn này nhưng cậu cũng chỉ biết an ủi như thế.
      Cuối cùng, Hướng Viễn ăn xong cơm, hỏi: “Đúng rồi, của em đâu?”.
      “Mấy hôm nay đều ở trong bệnh viện vì nếu xảy ra chuyện như vậy, ai ở cạnh bố cũng ổn.” Diệp Quân rồi bổ sung thêm: “ cũng lo cho chị lắm. Chị muốn yên tĩnh cũng đâu cần ở trong văn phòng tối tăm này. về nhà em làm phiền chị đâu, chỉ có điều lâu quá về nhà ở, mọi người lại hết, em cứ thấy khó chịu thế nào ấy”.
      đường đưa Hướng Viễn đưa Diệp Quân về nhà, Hướng Viễn thấy xe của Mạc Kiến Quốc. Lúc hai xe lướt qua nhau, Mạc Kiến quốc còn quay kính xe xuống, cười tít mắt chào tiếng.
      Vào đến nhà, quả nhiên Diệp Khiên Trạch ở nhà. ngồi salon, vẻ mặt mệt mỏi, hai cốc trà trước mặt vẫn bốc khói nghi ngút, hiển nhiên là lúc nãy gặp Mạc Kiến Quốc.
      “Về rồi à?”, thấy Hướng Viễn, gượng nở nụ cười hỏi.
      Hướng viễn ngồi xuống cạnh , hỏi: “Mạc Kiến Quốc đến đây à?”. Đợi Diệp Khiên Trạch gật đầu, Hướng Viễn tiếp: “E rằng có việc gì đích thân đến đây rồi”.

      “ừ, sau khi Mạc Hằng xảy ra chuyện, chú ấy cũng đến nhà mình nữa. Lần này bảo là có hơi lo lắng nên đến thăm bố, thực ra chú ấy biết thừa là mấy năm nay bố rất hiếm khi ở nhà.”
      Hướng Viễn gọi dì Dương ra hỏi: “Diệp Linh đâu?”.
      “Uống thuốc xong ngủ rồi”, bà đáp.
      Lúc đó, Hướng Viễn mới quay sang hỏi Diệp Khiên Trạch: “Mạc Kiến Quốc còn gì nữa ?”.
      Diệp Khiên Trạch do dự lúc rồi trả lời: “ gì cả”.
      Trong thoáng chốc, Diệp Quân nhìn ra nét thất vọng mặt Hướng Viễn.
      “Khiên Trạch, định em biết điều kiện mà Mạc Kiến Quốc đưa ra à?”
      “Khoan chuyện này . Hai người ăn gì chưa? Dì Dương có nấu ít đồ ăn, bảo dì ấy hâm nóng lại cho hai người ăn nhé”, Diệp Khiên Trạch quay mặt sang nơi khác .
      “Em ăn rồi. Em lên lầu trước đây, chị cũng nghỉ sớm ”, Diệp Quân vừa vừa chậm rãi bước lên cầu thang.
      Hướng Viễn lại làm như nghe thấy gì, thẳng vào vấn đề: “Em đoán sai à? Mạc Kiến Quốc với là Đỉnh Thịnh gần đây định giao cho Giang Nguyên phụ trách lô hàng vật liệu xây dựng trong gói thầu nước ngoài, hơn nữa còn giao trước nửa số tiền, còn nữa, ông ta chịu cho chúng ta…”
      “Hướng Viễn, dù đến bước đường cùng chúng ta cũng thể nhận lời!”, Diệp Khiên Trạch đột ngột ngắt lời , bàn tay đặt salon co thành nắm đấm, các ngón tay trắng bệch.
      Hướng Viễn cười thành tiếng: “Xem ra ông ta chỉ định đề ra phương án ra tay cứu vớt với em nhỉ. Nhưng tại sao chịu với em dù chỉ tiếng? nghĩ rằng em bán ấy như thế à? thấy đấy, bây giờ em chưa em định làm thế nào, phản ứng dữ dội thế rồi. Thực ra cũng phải hoàn toàn nghĩ đến phương án này đúng ?”.
      Diệp Khiên Trạch gạt mồ hôi mặt cách thiểu não rồi : “Phải chuyện xảy ra trong công ty có trách nhiệm của . là người gần như vô dụng nhưng chúng ta thể để Diệp Linh gánh chịu việc này. Mạc Hằng là thằng khờ! Diệp Linh hề có lỗi gì trong chuyện
      này!”.
      “Tất nhiên, ai cũng vô tội cả nhưng việc lại cứ xảy ra.”

    4. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 44

      Diệp Khiên Trạch hạ giọng bảo: “ trách ai, chỉ buồn nôn với chính mình”.
      Nửa đêm, Diệp Quân cảm thấy bồn chồn, cách nào ngủ được, cậu mở to mắt nhìn lên trần nhà cũ kĩ, bỗng dưng nhớ đến lúc bé khi còn ở quê, mái nhà thường xuyên bị mưa dột. Khi đó, Diệp Quân nghe lời Hướng Viễnrời nhà chỉ vì bảo cho cậu biết rằng, chú Trâu thọt – người cậu gọilà “bố” mười mấy năm – phải là người thân của cậu, nhà họ cũngkhông có nghĩa vụ tiếp tục nuôi dưỡng cậu, cậu chịu chỉ trở thành gánh nặng cho kẻ khác. Bây giờ, cậu đổi thành họ “Diệp”,trưởng thành bên cha ruột của mình. Bố, trai, người dì mất, thậmchí bà người làm trong nhà cũng đối xử tốt với cậu, mọi việc họ đềuchiều theo ý cậu nhưng trong quá trình trưởng thành, đêm nào Diệp Quâncũng cảm thấy bất an và khủng hoảng trong ngôi nhà cổ xưa này. Cậu cũngkhông biết tại sao mình tìm thấy cảm giác gia đình, cũng như khimẹ mất , chú Trâu – “bố” cậu – cưới về quả phụ, cậu bỗng thấyngôi nhà xập xệ đó còn là nhà mình nữa.
      Từ đến lớn, Diệp Quân luôn muốn mình ngoan ngoãn, muốn mình nhìncó vẻ hiểu biết vì như thế mới gây phiền phức cho người khác,nhưng cậu thấy dù ở trong ngôi nhà nào cậu cũng đều là “người khác”. Cậu rất hiếu thảo với cha ruột Diệp Bỉnh Lâm, tôn trọng bà Diệp lúcsinh thời, lòng quý Diệp Khiên Trạch – người duy nhất củamình, thậm chí cũng đối xử rất tốt với Diệp Linh dở dở ương ương, nhưngcậu thấy mình luôn xa cách với họ bằng lớp màng mỏng nhìnthấy nhưng có tồn tại. Thậm chí cả phú quý của Diệp gia, cậucũng thấy chẳng liên quan đến mình, cậu cũng chưa từng quan tâm xem tàisản của gia đình có phần của mình hay .
      Giờ đây, nhìn thấy đại nạn áp xuống, chỉ phút bất cẩn mà cơnghiệp Diệp gia khổ tâm gây dựng sụp dồ, tài sản mà mọi người ngưỡngmộ cũng có khả năng đổ ra sông ra biển nhưng Diệp Quân phát ra mình hề cảm thấy đau buồn và sợ hãi, chỉ có chút phiền muộn vì thươngxót tất bật mệt mỏi của Hướng Viễn. Cậu thầm chửi mắng mình là kẻ vôlương tâm nhưng trong ngôi nhà trống vắng này, trong thế giới mạnh ainấy sống này, chỉ có Hướng Viễn là người thân của cậu, cũng là… cũnglà người cậu dù biết là thể .
      ngủ chưa? làm gì? Có khi nào cuộn mình trongvòng tay trai, hai người ôm chặt lấy nhau ? Hay vẫn đangtrằn trọc vì việc của công ty trong văn phòng? Diệp Quân tuyệt vọng nhận ra rằng mình luôn tìm kiếm, dò đoán, nghĩ ngợi tất cả những gì liênquan đến Hướng Viễn cách đau khổ. Nhất cử nhất động của , mỗi nụcười, ánh mắt của đều khiến cậu thể kiềm chế nổi mà dỏngtai lên nghe động tĩnh vẳng đến từ phòng khác, điều đó càng làm cậu khóngủ hơn, toàn thân nóng rực. Cậu biết mình nên rời khỏi ngôi nhà nàytừ sớm, nên quay lại nữa, càng nên dung túng cho vô sỉ và hèn hạ của mình.
      Cậu nhắm chặt mắt đến nỗi nhức nhối, càng muốn ngủ những thanh vang lên trong đêm tối tĩnh mịch càng ràng hơn.
      Rầm! Đó là thanh của vật thể rơi mạnh xuống nền sàn gỗ cũ kĩ.Diệp Quân lập tức giở chăn ra, ngồi bật dậy định chạy sang nhưng lạinghĩ: có lẽ, trước khi ngủ Hướng Viễn bất cẩn làm rơi đồ bàntrang điểm xuống hoặc có thể là quyển sách đóng bìa cứng của rơi từđầu giường xuống thôi, chẳng liên quan gì đèn cậu. Cậu lặng lẽ ngồi đómột lúc nhưng vẫn nhịn nổi bèn nhón gót, rón rén vặn nắm cửa rồibước ra ngoài.
      Tất nhiên cửa vẫn đóng, Diệp Quân vừa đứng bên ngoài, vẫn chưakịp trấn tĩnh lại thanh vật cứng nện vào cửa đột ngột vang lên.Cửa khá dày nên tiếng vang lớn lắm nhưng cũng khiến Diệp Quân đứng bên ngoài kinh hãi toát mồ hôi lạnh. Cậu bỗng thấy bất an, nhất thờikhông nghĩ rằng có tiện hay vặn tay nắm cửa kiểu cổ ra. Vừa đẩy cửa ra, Diệp Quân thấy Diệp Khiên Trạch mắt đỏ ngầu đứng bên giường, Hướng Viễn vẻ mặt tê dại ngồi bên bàn trang điểm.
      , Hướng Viễn, hai người làm gì thế?”
      Diệp Quân vừa tiến lên bước, chân đá phải đồ vật nằm sàn. Cậu cúi đầu nhìn, đó là chiếc di động cậu tặng cho Hướng Viễn năm nào,lớp sơn hơi bong tróc nhưng vẫn còn dùng.
      sao, A Quân, em về phòng ngủ ”, Diệp Khiên Trạch với Diệp Quân tỏ vẻ thắc mắc.
      Hướng Viễn mặt chút biểu cảm, lên tiếng: “ sợ gì chứ? Sợ cóthêm người nữa biết cám dỗ mà Mạc Kiến Quốc ném ra cho à? Anhtưởng ném vỡ điện thoại chỉ còn mình biết? Vì Mạc Kiến Quốcđã , chỉ cần Diệp Linh chịu lấy Mạc Hằng Đỉnh Thịnh giao lôhàng vật liệu xây dựng nội bộ gần đây trong gói thầu nước ngoài choGiang Nguyên phụ trách, hơn nữa còn trả trước nửa số tiền sao? sai, ông ta gọi điện cho em từ lâu nhưng em cũngkhông hề có ý định muốn bàn bạc với em”.
      Diệp Quân nhặt điện thoại dưới đất lên. Rất cũ kĩ, rất bền, sau cúném vừa rồi vẫn hề hỏng hóc gì. Danh sách cuộc gọi màn hìnhhiển thị 9:35 Mạc Kiến Quốc gọi đến, 11:02 Mạc Kiến Quốc gọi đến, 16:47Mạc Kiến Quốc gọi đến…
      Diệp Quân liếc nhìn mình rồi lại nhìn Hướng Viễn, đại khái cậu cũng biết được chuyện gì xảy ra.
      Diệp Khiên Trạch cười cay đắng: “Bàn bạc? Hướng Viễn, có cần bànbạc với em ? biết lựa chọn của em, mà chọn lựa của chúng tachưa bao giờ giống nhau”.
      Hướng Viễn lấy lại di động tay Diệp Quân, cúi đầu nghịch nghịchđiện thoại rồi lãnh đạm : “Phải rồi, hiểu em đấy, chắcchắn em sốt ruột bán ấy ngay thế à? Em cũng ngại khi choanh biết rằng, em thấy đề nghị của Mạc Kiến Quốc đáng được xem xét. Đólà cơ hội tốt cho hoàn cảnh tại nhưng như nhắc em, Giang Nguyên mang họ Diệp chứ phải họ Hướng nên em dám làm gì cả, cũng đến lượt em làm người ác. Khiên Trạch, cho dù công ty bâygiờ tệ hại nó cũng là của chứ phải của em. Nghĩa là,người đáng ra phải sốt ruột như kiến bò chảo nóng là chứ khôngphải em. có thể yên tâm là cho dù Mạc Kiến Quốc có gọi cho em trămlần nữa hoàn toàn tác dụng gì”
      Diệp Khiên Trạch bải hoải ngồi xuống mép giường, áp mặt vào bàn tay,: “Dù sao nữa, chúng ta cũng thể nhận lời Mạc Kiến Quốc. Mạc Hằng là thằng đần, mà Diệp Linh có lỗi gì trong chuyện này., tuyệt đối thể…”.
      “Phải rồi, ai cũng sai, ai cũng vô tội cả. Mọi người ngồi đâyđợi nhé, đợi ngân hàng đến, đợi nhà cung cấp sắt thép đòi nợ, đợi đốitác kiện chúng ta vi phạm hợp đồng, đợi cơ nghiệp nửa đời gây dựng củabố tong. Dù sao bố bây giờ cũng quan tâm nữa, các người cũng là những người thanh cao, kiêu hãnh, có tệ đến đâu cũng bảo đảmtình nghĩa song toàn mà”, giọng điệu của Hướng Viễn bình tĩnh nhưng rấtchâm biếm.
      Diệp Khiên Trạch tất nhiên nghe ra, thở phập phồng, giọng nóicũng chậm dần: “Sao em có thể quan sát với vẻ bình chân như vại thế chứ? Diệp Linh là em của , giống như Hướng Dao với em vậy. Em có thểmở to mắt nhìn nó gả cho thằng đần ? Cho dù em làm được thìkhông phải ai cũng như em, mọi thứ đều xem là giao dịch mua bán, cái gìcũng kê giá ràng. Ngoài tiền ra còn có cái gì được em xem trọngnữa chứ?”.
      , sao lại như thè được?”, Diệp Quân bắt đầu cuống lên.
      liên quan đến em, Diệp Quân!” Hướng Viễn đứng dậy, nhìn DiệpKhiên Trạch, cười lạnh: “ hay lắm, thế đó chẳng phải nguyên nhânanh cưới em à?”.
      vừa dứt lời bàn tay nắm chiếc di động run lên bần bật,biết trong bụng là chuyện, song tự mình ra lại là chuyệnkhác. Hướng Viễn cảm thấy cổ họng đau rát giống như có gì đó chèn cứnglại ở giữa, thể nuốt xuống nhưng cũng thêm được gì.
      Trong phòng im lặng như tờ, đến Diệp Quân cũng đờ ra ở đó.
      phải thế. Sao em lại nghĩ như vậy?” lúc sau, Diệp Khiên Trạch ngẩng lên, mỗi chữ thốt ra đều rất vất vả.
      “Nhưng em thấy là như thế. lúc nào cũng muốn tất cả đều tốt đẹp,cái gì cũng muốn ôm lấy nhưng có kiên nhẫn, cũng thểgánh vác. tưởng là thần bảo hộ của Diệp Linh à? Điều khiến côđau lòng nhất là gì? Là ràng có tình cảm với ấy nhưng ngaychuyện bảo ấy xét nghiệm ADN cũng dám, vì biết dù ấy và có quan hệ huyết thống cũng dám cưới côấy. gì mà sợ trách nhiệm, thực ra là ích kỷ, sợ gánh nặngnhưng cũng muốn vứt cái gánh nặng đó . Bây giờ ổn rồi, công tyxảy ra chuyện, nếu lòng dạ bảo vệ Diệp Linh hà tất phảikhổ tâm như vậy? Quăng hết tất cả để làm người có tình có nghĩalà xong chứ gì. vấn đề là dám, lo cơ nghiệp gãy gánhtrong tay mình. Thế gian này làm gì có cái gì song toàn? Diệp KhiênTrạch, nếu chỉ trích em là máu lạnh có thể luôn cho embiết rằng, phải thu dọn tàn cuộc này thế nào ?”
      Diệp Khiên Trạch phản bác lại, sắc mặt tái xám, Hướng Viễn thấy tim mình thắt lại, vội ngoảnh nhìn nơi khác.
      “Xem như tất cả đều là lỗi của . chỉ xin em việc, HướngViễn, đừng chuyện này cho Diệp Linh biết, được ? ấy mới khỏe hơn chút, thể chịu đựng cú sốc này đâu.”
      thể em biết chuyện gì?”
      Ánh mắt của ba người đều hướng về nơi phát ra giọng đó. Diệp Linh mặc bộ quần áo ngủ khá cũ đứng trước cửa, gương mặt là nụcười ngây thơ như trẻ con vừa được xem kịch vui của bạn bè diễn vậy.
      chuyện em và Mạc Hằng à? Lâu quá rồi em cũng gặp cậuta, biết bây giờ cậu ta thế nào rồi? Em đáng cho bố cậu ta ra điều kiện tốt đến thế à?”, Diệp Linh hơi ngước lên, hỏi với vẻnghiêm túc.
      “Ai những chuyện này với em?”, Diệp Khiên Trạch cảm thấy ngờ vực. tự nhận mình che giấu rất giỏi, Diệp Linh tuy biết ít nhiều vềchuyện công ty nhưng thể biết những chuyện xảy ra về sau có liênquan đến . Nhưng với dáng vẻ vừa rồi phải biết chuyện này từ sau cuộc đối thoại của họ.
      Hướng Viễn lờ như thấy ánh mắt Diệp Khiên Trạch nhìnmình. Diệp Quân lặng thinh hồi lâu hạ giọng khiến mọi người đềubất ngờ: “, liên quan đến Hướng Viễn, là do em ”.
      “Em… sao có thể làm thế được?” Diệp Khiên Trạch cười với vẻ khôngtin, Diệp Linh lại phản bác vì là người biết dối.

      “A Quân, em làm như vậy… là tại sao?”
      Diệp Linh cướp lời Diệp Quân: “Do em hỏi nên nó mới ”.
      Diệp Khiên Trạch vẫn nhìn cậu em vốn trước nay nhiều chuyện của mình.
      “Thực ra Mạc Kiến Quốc cũng có liên lạc với em… Em cũng nghĩ Diệp Linh nên biết chuyện đó.”
      “Em điên rồi hả?”, gương mặt vốn điềm tĩnh, hòa nhã của Diệp KhiênTrạch đỏ bừng lên. Diệp Quân chưa bao giờ nhìn thấy người luôn dịudàng, bảo vệ mình lại nghiêm khắc như bây giờ nhưng cậu tỏ ra rất cứngrắn, hề có ý hối hận.
      Hướng Viễn kéo Diệp Quân ra sau lưng mình, : “Sao lại cáu vớinó? lòng dạ giấu Diệp Linh vào chiếc bình niêm phong kín mít có nghĩa là ai cũng phải giống ”.
      “Em…”
      “Mọi người ồn ào quá, ai chịu nghe tôi gì à?” Diệp Linh càu mày, tiếp: “Em muốn cưới.”
      Lúc thốt ra ba chữ đó, tỏ ra nhàng, thoải mái như thể “em muốn mua chiếc áo mới” vậy.
      Quả nhiên còn ai lên tiếng.
      “A Linh, chuyện này em hiểu đâu. Đừng làm loạn được ?”, Diệp Khiên Trạch cảm thấy lòng mình rối bời.
      “Thực ra em hiểu hết, có tin ?”, Diệp Linh cười .
      “Em hiểu lấy cả đời mình ra làm trò đùa thế này. MạcHằng là người khiếm khuyết, nếu Mạc Kiến Quốc hà tất phải đưara điều kiện tốt đến thế chỉ để tìm con dâu?” Diệp Khiên Trạchvừa vừa đặt tay lên vai Diệp Linh, khẽ lay người như thể làm thếsẽ khiến tỉnh táo hơn chút.
      “Chú Mạc bây giờ giàu như thế, cho dù Mạc Hằng là thằng đần thìcũng chả lo cưới được ai. Em còn nhớ, lúc Mạc Hằng vừa thíchchọc ghẹo vừa sợ em chơi với cậu ta. Em nên đẩy chiếc thangđó, cậu ấy thích em mà.” Diệp Linh xong ngừng lại lúc lâu nhưđang nhớ lại những chuyện lúc còn .
      Diệp Khiên Trạch hít hơi sâu, : “ được, đồng ý”
      Diệp Linh lại nở nụ cười nhưng Diệp Khiên Trạch dám nhìnthẳng vào nụ cười đó của . Giọng của như mơ: “ khôngđồng ý? Chẳng phải cũng kết hôn rồi đó sao, chẳng lẽ em phải ở mộtmình cả đời? Diệp Khiên Trạch, sớm muộn gì em cũng phải gả cho ngườikhác, gả cho người mình thích chẳng phải tốt hơn sao? Cậu ta ngốc,thế chẳng lẽ em hoàn mỹ vô khuyết?”.
      Diệp Khiên Trạch bỗng cảm thấy dù mình nữa cũng vô ích, quay lưng lại với Diệp Linh, cũng quay lưng với Hướng Viễn và DiệpQuân, muốn để họ nhìn thấy nước mắt mình rơi xuống. Hướng Viễn đúng, muốn làm tổn thương ai nhưng kết quả lại làmtổn thương tất cả những người thương.
      vừa về phòng, Diệp Quân nghe thấy tiếng gõ cửa.
      “Cửa khóa”, cậu vùi đầu vào chăn ậm ừ đáp.
      Cách lớp chăn mỏng, cậu như nghe thấy Hướng Viễn thở dài: “Diệp Quân, tại sao em lại làm thế?”
      bàn tay Diệp Quân dần dần vò nhàu lớp chăn. Cậu khẽ : “Em muốn thấy chị mệt mỏi như vậy”.

      gì, bước chân mỗi lúc xa.
      Diệp Quân bỗng ngồi dậy, : “Hướng Viễn, em có câu hỏi vềchuyện chiếc bình quý kia. Nếu con quái vật trong bình chưa thực hiệncho người nhặt được nó ba điều ước con quái vật cũng thêm ngàykhông thể thoát ra được… chẳng lẽ nó thấy đau lòng sao?”.
      “Đau lòng sao? Nó thể chọn lựa người nhặt được bình nên nóbắt đầu sợ hãi vì biết khi thoát ra khỏi đó, nó trở nên như thế nào?”
      “Em muốn biết đoạn cuối câu chuyện.” “Chẳng ai biết được kết cục của nó.”
      Diệp Linh đích thân gọi điện thoại trả lời Mạc gia khiến Mạc KiếnQuốc rất vui mừng. Mấy hôm sau, ông tự sắp xếp cho Diệp Linh và Mạc Hằng gặp nhau.
      Lúc trở về Diệp Linh khe khẽ hát. Lúc ngồi ở bàn ăn còn vui vẻ nóivới những người trong nhà: “Mọi người biết ? Bây giờ, Mạc Hằng trởnên đáng hơn trước nhiều”.
      Ngoài ra, mọi người đều ăn cơm với vẻ yên tĩnh lạ thường, ai đáp lại. Vì họ đều gặp Mạc Hằng, cậu nhóc gầy gò nhanh nhẹn năm nàovì não bị tàn phế và do tác dụng của thuốc trở nên béo phì nhận ra được. Thế nhưng, thằng ngốc như thế tuy quên những chuyện xảy ra trước đây nhưng ký ức lại mãi mãi dừng lại năm mười tuổi về côgái mà cậu thầm thương trộm nhớ trước khi bị ngã khỏi thang.
      Diệp Linh ở bên Mạc Hằng bình lặng và vui vẻ, gần như mỗi ngày đều đến chơi với Mạc Hằng lúc. Cả hai gia đình, bên vui sướngvô cùng, bên kia lại yên tĩnh lạ thường. Cuối cùng việc vẫn tiếntriển thuận lợi cách quái dị, hôn cũng được tích cực chuẩn bị.Mạc Kiến Quốc sắp xếp mọi việc, thậm chí cũng chọn được ngày tốtgần nhất, chỉ đợi Diệp Linh bước vào nhà mình nữa thôi.
      Để biểu việc mình giữ lời, đơn đặt hàng vật liệu xây dựng quy mô lớn nhất của Đỉnh Thịnh hủy bỏ việc đấu thầu bên ngoài rơi vào tayGiang Nguyên. Giang Nguyên gặp được thời cơ này như nắng hạn đợi mưarào, tiền vốn lưu động cũng bắt đầu được thiết lập trở lại. Tuy vẫn cònkhó khăn nhưng Hướng Viễn biết, Giang Nguyên tuy chưa hồi phục được vịthế cũ nhưng khó khăn qua, qua được rồi mọi thứ sau này dầndần được ổn định. Trong hai năm thể công khai dự thầu quả nhiên là cú sốc nặng nề với công ty nhưng nêu được chuẩn bị trước có thể ứng phó được.
      Sau khi Hướng Viễn tỏ ý từ chối “ý tốt” của Thẩm Cư An, cũng kháphong độ mà chúc mừng cho việc hồi sinh của Giang Nguyên. :”Hướng Viễn, được đào tạo từ bên tôi mà ra nhưng đến việc bấtchấp tất cả để đạt được mục đích vượt mặt thầy rồi đấy. Tôikhông nghĩ ra còn điều gì mà có thể cản trở được con đường của nữađây. Hy vọng quên đề nghị trước đó của tôi, chúng ta chắc có lúchợp tác vui vẻ hơn”.
      Hướng Viễn thấy trong lúc chuyện Thẩm nhẫn trong tay mình bèncười đáp: “Tôi phải xem trọng tôi nhưng có số việc như người màthôi. Còn nữa, tôi nghe Đằng Vân , Phó xuyên ghé thăm khu nghỉ mátsuối nước nóng đến nhà tôm. về sau nếu có cơ hội, tôi bảo hơn, Phótổng Thẩm từ chối chính là nể Cư An cứ xoay xoay chiếc cảm ơn Phótổng Thẩm uống nước ấm, lạnh tự biết tổng Thẩm gần đây thường củachúng tôi, đúng là rồng Đằng Vân chăm sóc tốt mát tôi rồi”.
      Việc Giang Nguyên trúng thầu của Đỉnh Thịnh khiến ít nhữngkẻ bàng quan trong ngành mong nhìn thấy tàn cuộc của Giang Nguyên cómột thay đổi thái độ rệt. Như Hướng Viễn , thươngtrường có bạn bè, cũng có kẻ thù, có chăng chỉ là lợi ích và lợi ích mãi mãi. Tin tức Giang Nguyên trúng thầu lan ra bao lâusau có những nhà cung ứng sắt thép chủ động liên lạc với Hướng Viễn,phía ngân hàng luôn vô tình lạnh lùng, truy đuổi tha trước đó cũng tạm thời khiến mọi người thoải mái được lúc. Phía Trung Kiến, tuyÂu Dương Khải Minh có lời rằng, có bất kỳ lai vãng nào về công việc với Giang Nguyên, với thân phận và tính cách của Âu Dương tất nhiên là nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy nhưng vấn đề là địa vịcủa ông nay lung lay, khả năng tiếp tục làm cánh tay choTrung Kiến còn nhiều. Nếu người mới lên thay đội ngũ cán bộ cấp dưới cũng thay đổi, Hướng Viễn thầm nghĩ, Trung Kiến cònthuộc quyền của Âu Dương trở thành mảnh đất hoang chưa đượckhai phá. Tâm lực tài lực từ trước phút chốc tuy biến mất nhưng lãnh đạo mới cũng chưa chắc quan tâm lời Âu Dương từng nên chỉ cần đợi thờithế, gió qua rồi quan hệ giữa Giang Nguyên và Trung Kiến cũng khôngphải là cứu vãn được.
      bao lâu sau, Mạc Kiến Quốc gọi điện đến Diệp gia, mời cả nhà họ cùng dùng cơm, ý chúc mừng Giang Nguyên thoát ra khỏi vực sâu, cũngxem như là lần tụ họp đầu tiên sau bao nhiêu năm của Mạc gia và Diệp gia nhưng hàm ý là buổi gặp mặt chính thức trước cuộc liên hôn của hai nhà.
      Diệp Khiên Trạch vốn định . Hướng Viễn khuyên : “ bắt buộc phải , chúng ta đều phải ”.
      “Giang Nguyên dựa vào việc này mà qua được hoạn nạn, có gì đáng mừngđâu? Hướng Viễn, em có biết bữa cơm này khiến có cảm giác như Diệpgia bán con ?”, Diệp Khiên Trạch cách chua xót.
      biết nghe câu “ làm dĩ rồi mà còn ngại nhận tiền bo”chưa?” Hướng Viễn xong, thở dài rồi tiếp tục: “Lời khó nghe, đừng thấy buồn nôn. Việc đến nước này, chẳng ai kề dao vào cổ épai cả, chuyện này cũng biết, nếu từ chối Mạc Kiến Quốc nên đợi đến bây giờ. Khiên Trạch, chẳng thà đừng bước này, còn khiđã đặt chân thể hối hận. Nếu phải bàn chuyện hôn nhânthì bữa cơm này tránh được, bố bây giờ lòng niệm Phật, quan tâm chuyện gì, cả, nếu xuất cónghĩa gì, biết ?”.
      Diệp Khiên Trạch hạ giọng đáp: “ trách ai, chỉ thấy buồn nôn với chính mình”.
      Hướng Viễn nghe vậy rũ bỏ hết vẻ lạnh nhạt mấy hôm nay giữa hai vợ chồng, bước đến cạnh Diệp Khiên Trạch, quỳ xuống trước mặt rồi khẽđặt tay lên đầu gối . nhàng : “Khiên Trạch, thực ra DiệpLinh đúng, ấy thể đơn cả đời được. Người trong tim ấy là ai, cũng biết nhưng cho được hãy để ấy .Phải, Mạc Hằng phải là người thích hợp, em biết khiến ấychịu khổ sở nhưng cứ héo mòn từng ngày như vậy ấy có thể tìm được người mà mình cam tâm tình nguyện lấy hay ? Em nghĩ chưa chắc. giữ ấy lại bên mình ngày, trong lòng vui, ấy càngđau khổ. Mạc Hằng tuy đần nhưng chí ít cũng lòng dạ với DiệpLinh. ấy quyết định gả cho nhà họ Mạc, tại sao tỏ rathoải mái chút để những ngày tháng sau này của ấy vui vẻ hơn?”

      Diệp Khiên Trạch gì, Hướng Viễn có lúc nghi ngờrằng những lời mình hề để tâm. lúc sau, mới chậmrãi nắm lấy tay Hướng Viễn, đầu cũng rũ xuống, gò má áp chặt vào mu bàntay , lành lạnh.

    5. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 45

      Cậu ta nhìn Diệp Linh… bù đắp bằng cách của mình – chộp lấy thức ăn nôn ra trước mặt rồi nhét vào miệng.
      Và như thế, thành viên hai gia đình Diệp gia và Mạc gia ngồi cùng nhau trong buổi tối đầu xuân se lạnh, vợ chồng Diệp Khiên Trạch, Diệp Quân đều có mặt, Mạc Kiến Quốc cũng đưa vợ và con trai đến. ràng hai nhà từng có mối quan hệ thâm giao với nhau, chỉ mong ước được gần gũi hơn. Mười mấy năm trước cũng từng cười đùa rằng làm thông gia của nhau, giờ đây quả nhiên thành thực nhưng mỗi người đều có tâm riêng, vô cùng phức tạp, có cũng được.
      Mạc phu nhân họ Vương, là người đàn bà gầy gò và ít . Trước kia, Diệp Khiên Trạch và Diệp Linh cũng quen thân với bà, đặc biệt là Diệp Khiên Trạch, còn nhớ , bà Vương có đôi bàn tay khéo léo, có thể đan áo len rất đẹp và ấm, lúc học tiểu học, quần áo len của và Diệp Linh có rất nhiều cái là do bà đan cho. Nhưng biết từ lúc nào mà đôi bàn tay khéo léo ấy gầy như que củi, có lẽ sau khi con trai xảy ra chuyện, những ngày tháng ăn sung mặc sướng cũng giảm bớt được đau khổ trong lòng bà. Diệp Khiên Trạch lên tiếng chào bà rồi quay nơi khác, dám nhìn đôi tay kia nữa. Diệp Linh ngồi cạnh Mạc Hằng, đối diện với nụ cười ngốc nghếch mãi mãi thay đổi của cậu ta với mình, cũng thỉnh thoảng cười và thầm vài câu, còn những gì, Mạc Hằng nghe có hiểu ngoài họ ra, ai có thể biết. Hướng Viễn và Diệp Quân đều vào nhà họ Diệp khá muộn, khi ấy Mạc Kiến Quốc đoạn tuyệt quan hệ với Diệp gia từ lâu nên hai người quen với Mạc phu nhân. Diệp Quân luôn chăm chú dùng bữa, Hướng Viễn gánh vác trách nhiệm hàn huyên với Mạc gia bởi tuy ngồi cùng nhau nhưng khí vẫn khá “lạnh”. Cũng may, Mạc Kiến Quốc tỏ ra thoải mái, những ân oán xưa cũ đều tan thành mây khói vì tác thành được cho Mạc Hằng và Diệp Linh. ông chỉ tỏ ra tiếc nuối vì bà Diệp mất sớm, buồn vì có dịp gặp lại ông bạn già Diệp Bỉnh Lâm.
      Phải rằng, Mạc Kiến Quốc là người làm việc quan tâm đến hiệu quả, tư duy cũng khá nhanh nhạy. Trong lúc trò chuyện, ông đề cập đến những kế hoạch và dự định sắp tới, bao gồm vấn đề tổ chức tiệc cưới, tiền lễ bên nhà trai, tất cả những lễ tiết quan trọng cần có, rất lằng nhằng rắc rối nhưng lại đâu vào đó khiến Hướng Viễn cũng phải thầm khâm phục. người có thể đạt được thành công lớn, quả nhiên phải ngẫu nhiên mà ra.
      Lúc bàn đến tiền lễ và của hồi môn, Mạc Kiến Quốc khéo kéo đề nghị phần hồi môn bên Diệp gia chỉ cần đơn giản là được. Hướng Viễn liếc nhìn Diệp Khiên Trạch tâm trí như để tận đâu đâu, cười và ngắt lời Mạc Kiến Quốc: “Tổng giám đốc Mạc đúng, những thứ đó chỉ cần có lòng là được, chẳng qua là cần hình thức cho thêm long trọng thôi. Tổng giám đốc Mạc thương Diệp Linh, chúng tôi cũng chỉ có em , Diệp gia tuy giàu có nhưng cũng bao giờ đối xử tệ với A Linh”.
      Mạc Kiến Quốc cười cười, vẫn chưa kịp bỗng nghe thấy tiếng sặc nghẹn dữ dội phát ra từ cổ họng Mạc Hằng. biết từ lúc nào mà Mạc Hằng ngậm đầy miệng cơm, có lẽ bị nghẹn nuốt được nên cả gương mặt đỏ bừng lên, Diệp Linh vỗ lên lưng cậu ta.
      Mạc phu nhân thương xót con mình, nghĩ ngợi gì mà hất luôn tay Diệp Linh sang bên vừa nhanh chóng vỗ lên tấm lưng nung núc thịt của Mạc Hằng, vừa dùng tay kia vạch mồm, bắt cậu phải nôn hết thức ăn nhét đầy trong miệng ra ngoài, động tác rất thuần thục, ràng chuyện như thế phải xảy ra lần đầu.
      Ai ngờ Mạc Hằng mở mồm thôi, vừa há miệng nôn phun đầy ra bàn. Thân người cậu nghiêng về phía trước nên người xung quanh may mắn tránh được, chỉ khổ Diệp Quân ngồi chếch phía đối diện, trong tích tắc ống tay áo và cánh tay đều dính đầy cơm canh mà Mạc Hằng vừa nôn ra.
      Diệp Quân hình như cũng kinh ngạc đờ cả người, nhất thời biết phản ứng thế nào, vẻ mặt lộ nét kỳ quặc diễn tả được. Hướng Viễn tuy biết cậu là con trai nhưng trước giờ cực kỳ sạch nên lập tức cầm chiếc khăn nóng để lau tay mà nhà hàng cung cấp, nhanh nhẹn lau cho cậu, đồng thời đưa mắt ra hiệu vì chỉ sợ cậu còn trẻ, hiểu cách đối nhân xử thế mà tỏ vẻ ghê sợ nguy.
      Cũng may Diệp Quân nhìn thấy Hướng Viễn, chỉ đón lấy chiếc khăn ướt trong tay : “Để em tự làm”. Sau đó, cậu cúi đầu chăm chú lau cánh tay bị dính bẩn, năng gì nữa. Mạc Kiến Quốc xin lỗi rối rít, lúc sau, Diệp Quân cũng nở nụ cười tươi tỉnh: “ sao đâu, chú Mạc, bình thường thôi mà”.
      Hướng Viễn cảm thấy nhõm trong lòng, trong mắt thoáng nét dịu dàng. Cậu bé này, cũng xem như hiểu chuyện rồi.
      Nhân viên phục vụ vội vã đến thu dọn, Mạc Kiến Quốc bảo họ đổ hết thức ăn bàn, dọn dẹp bàn ghế tiếp tục dọn thức ăn mới lên. Nhân viên phục vụ còn thu dọn tiếng kêu nho của Diệp Linh lại vang lên: “A, đừng ăn cái này, đừng ăn nữa!”.
      ra Mạc Hằng tuy ngốc nhưng cũng biết mình vừa gây ra tai họa. Có lẽ cậu muốn nhanh chóng thể mặt tốt trước người con mình nên gương mặt núc ních thịt của cậu tỏ vẻ hối hận cùng cực. Cậu ta nhìn Diệp Linh, mồm lúng búng : “ sai rồi, xin lỗi, xin lỗi…”, rồi dùng cách của mình để bù đắp tội lỗi – chụp lấy cơm canh mà mình vừa nôn ra, nhét vào mồm.
      “Đừng ăn mà, đừng…”, Diệp Linh khuyên nhủ, cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn dữ dội, gương mặt trắng như sứ giờ đỏ như màu máu.
      Vợ chồng Mạc Kiến Quốc cũng lao đến, kêu gọi “bảo bối vàng ngọc” của họ hết lời, chỉ muốn ngăn chặn hành động kinh khủng của con trai mình lại. Mạc Hằng hoàn toàn phớt lờ họ, ánh mắt chăm chú nhìn Diệp Linh, cứ lẩm bẩm lặp lặp lại câu, Hướng Viễn cũng nghe mãi mới , cậu ta : “ ăn rồi, em đừng giận được ?”.
      Đôi mắt Diệp Linh thoáng chốc ướt đẫm, cả người run lên bần bật: “Em giận, đấy, giận…”.
      Cuối cùng Mạc Hằng cũng nở nụ cười, càng kinh hãi hơn khi cậu ta bốc nắm cơm khác vừa nôn ra, run rẩy đưa lên trước miệng Diệp Linh: “Cho em, cho em…”. Dáng vẻ Mạc Hằng như rất mong đợi và vui sướng được chia sẻ với Diệp Linh.
      Hướng Viễn là người đầu tiên nhìn thấy liền đứng dậy định ngăn lại nhưng lúc ấy cũng để ý thấy Mạc Kiến Quốc khẽ nhúc nhích chút rồi lại bị Mạc phu nhân giữ lại ngay, hai vợ chồng nhìn về phía Diệp Linh và Mạc Hằng với thần sắc phức tạp, tiếng nào.
      Hướng Viễn cũng chậm rãi ngồi xuống, kịp thời luồn tay xuống gầm bàn chặn lên đùi Diệp Khiên Trạch, để tức giận đứng dậy. Cả người Diệp Khiên Trạch run lên, nhìn nụ cười ngu ngơ bốc đám cơm kia lên của Mạc Hằng và cả im lặng lạ thường của Diệp Linh, bi phẫn khiến gần như nghẹt thở. Thế nhưng sức mạnh của Hướng Viễn cũng , giữ chặt lấy tay , ngừng chuyển đến tin nhắn còn gì đơn giản hơn: đừng có bất kỳ hành động nào cả. Đừng!
      Diệp Khiên Trạch vô thức nắm lấy tay Hướng Viễn đè lên người mình như túm được cọng lau sậy mỏng mảnh giữa bể khổ. Bản thân cũng biết đầu ngón tay mình sắp bấm lút vào da thịt Hướng Viễn nhưng mặt biểu cảm, như thể hề có chút tri giác. Diệp Quân lúc nhìn Hướng Viễn, lúc lại nhìn vợ chồng Mạc Kiến Quốc rồi nhìn Mạc Hằng và Diệp Linh, biết phải làm thế nào.
      Cuối cùng, trong ánh mắt chờ đợi của Mạc Hằng, Diệp Linh khẽ há miệng ra.
      “Đừng ăn, A Linh”, Diệp Khiên Trạch còn kiềm chế nổi, hét lên nho .
      Diệp Linh mỉm cười thê lương với , dùng miệng đón lấy thứ trong tay Mạc Hằng, chầm chậm ngậm vào trước mặt chàng ngốc nghếch khoa chân múa tay trong sung sướng, như nếm thử món ăn vô cùng ngon lành và đẹp đẽ.
      “Ôi chao, con trai, con làm gì thế hả?” Mạc phu nhân lúc này hình như tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng với Diệp Linh: “Con , đừng ăn, mau nôn ra . Phục vụ đâu, phục vụ… mang trà lên… Mau súc miệng , con bé này, sao mà thà như thế…”.
      Trong lúc bà , Diệp Linh mỉm cười nuốt hết những thứ đó vào bụng.
      Diệp Khiên Trạch bỗng dưng “ga” tiếng, sắc mặt trắng bệch bụm chặt lấy miệng, đau khổ cúi gập lưng xuống. Phải, so với tất cả những gì xảy ra trước mắt, càng thấy buồn nôn với chính mình, buồn nôn với đám dịch thể lầy nhầy dơ bẩn vô hình mà Diệp Linh đành phải mỉm cười rồi nuốt xuống.
      “Sao thế?”, thấy như vậy, tuy vẫn cố trấn tĩnh nhưng ánh mắt Hướng Viễn vẫn thoáng nét hoảng sợ.
      “Xin lỗi các vị, tôi được khỏe lắm, phải về trước, xin thất lễ.”
      Diệp Khiên Trạch vội vàng đứng lên như muốn hất tung toàn bộ đồ ăn đặt trước mặt.

      “Khiên Trạch…”, Hướng Viễn thầm gọi , trong giọng như van xin.
      “Thực xin lỗi!”
      Bước chân bỏ của Diệp Khiên Trạch tuy bẵng nhưng hề do dự. biết rằng, chỉ ở đây thêm lúc nữa người phát điên đầu tiên phải là ai khác mà chính là .
      Hướng Viễn nhìn theo bỏ lại tất cả mọi người mà chạy trốn, đờ đẫn mấy giây rồi cười gượng với vợ chồng Mạc Kiến Quốc: “Xin lỗi, dạ dày ấy được tốt lắm”.
      có gương nhưng Hướng Viễn biết nụ cười của mình rất khó coi. Cũng may Mạc Kiến Quốc cũng bỏ qua điều đó, cười cười rồi bảo: “Thanh niên càng phải ăn uống điều độ, chú ý sức khỏe, nếu đến tuổi của tôi ăn tiêu được”.
      Buổi tối, chỉ có Diệp Quân và Diệp Linh trở về nhà. Lúc đó, Diệp Khiên Trạch vẫn ngồi salon ngoài phòng khách, thấy Hướng Viễn về cùng, liền hỏi: “A Quân, chị dâu em đâu?”.
      “Hướng Viễn chị ấy có chút việc nên phải về công ty xử lý, bảo bọn em về trước”, Diệp Quân đáp.
      Diệp Khiên Trạch gật đầu. Trong đầu bắt đầu xuất cảnh trước đó giây khi rời khỏi bàn ăn, ánh mắt của Hướng Viễn từ van xin chuyển thành thất vọng. biết, lại làm thất vọng, có lẽ bao giờ có thể trở thành người biết kiềm chế, thậm chí bắt đầu thấy rất nghi ngờ rằng, Hướng Viễn người vô tích như ở điểm nào? Tự cũng thừa nhận mình làm nổi việc lớn, cũng thể trở thành điểm tựa, ngoài trái tim quá đỗi yếu mềm, chẳng còn gì cả.
      góc phòng khách, chiếc đồng hồ cổ kiểu tây vẫn nhích từng chút , khá muộn rồi. Diệp Linh vừa về lâu, Diệp Khiên Trạch vốn định vài câu về chuyện xảy ra ban nãy nhưng tỏ ra còn tâm trí bàn sâu về việc đó nên chỉ bảo rằng mình rất mệt rồi bỏ về phòng ngủ. Chỉ còn Diệp Quân vẫn ngồi ở đầu kia của salon, im lặng hệt như mình. Diệp Khiên Trạch thầm nghĩ, Diệp Quân thường xuyên về nhà có lẽ cũng đúng, căn nhà này quá cũ rồi, u lạnh lẽo, cũng sắp nghẹt thở vì nó. Nếu Diệp Quân ở đây lâu, chừng cũng trở thành như , thế nào cũng có ngày mục rữa ra mất.
      Giống như từng ích kỷ muốn Hướng Viễn kéo mình lên, kết quả là lại như níu Hướng Viễn chìm xuống bóng đêm từng chút, từng chút .
      “A Quân, muộn rồi, em ngủ . Ngày mai còn phải làm đúng ? Trong nhà cũng còn việc gì nữa, nếu thấy ở ngoài làm tiện hơn bắt đầu từ ngày mai, chuyển lại về đó .” Diệp Khiên Trạch mệt mỏi xoa xoa thái dương, sợ Diệp Quân hiểu lầm, lại bổ sung: “Tất nhiên, nơi đây mãi mãi là nhà của em, em muốn về lúc nào cũng được. chỉ cảm thấy, em phải có cuộc sống thoải mái hơn”.
      Diệp Quân như quan tâm đến điều này, cậu hỏi: “, Hướng Viễn ở lại công ty ạ?”.
      Câu này khiến Diệp Khiên Trạch choàng tỉnh, gọi vào di động của Hướng Viễn nhưng bên kia tắt máy. thấy rất lo nên lại gọi điện cho bảo vệ trực ban ở công ty họ trả lời: “Giám đốc Hướng tối nay có đến nhưng về từ lâu rồi”.
      “Chẳng lẽ vẫn đường, di động lại hết pin?”, Diệp Khiên Trạch lẩm bẩm. Hai em lại ngồi đợi gần nửa tiếng nữa, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cũ khiến ai cũng bức bối nóng ruột. Từ xưa tới nay, Hướng Viễn chưa bao giờ là đối tượng khiến mọi người phải lo lắng như đêm nay, Diệp Khiên Trạch bỗng thấy bất an cách lạ lùng. Có lẽ đêm nay xảy ra quá nhiều việc khiến cần vẻ điềm tĩnh bình thản của Hướng Viễn để an ủi chính mình. Có lẽ thất vọng của khiến đau, khiến nhận ra rằng thực ra rất quan tâm cách nhìn nhận và đối xử với mình.
      được, dù thế nào cũng phải đến nhà rồi chứ, để em ra ngoài xem sao”. Vừa dứt lời, Diệp Quân chụp lấy chìa khóa xe rồi lao ra cửa. Diệp Khiên Trạch kịp ngăn lại, cũng kịp hỏi, thành phố lớn như thế, cậu phải đâu tìm?
      Thời gian trôi qua cách chậm rãi, Hướng Viễn vẫn chưa về, đến Diệp Quân cũng chẳng thấy tăm hơi đâu. khuya lắm rồi, Diệp Khiên Trạch có thói quen ngủ sớm nhưng phát ra mình như tự cưỡng ép bản thân, cứ mấy giây là phải liếc nhìn kim đồng hồ, mỗi động tĩnh bên ngoài, đều ngỡ là bước chân Hướng Viễn.
      xảy ra chuyện chứ?
      đâu, ai có thể thông minh và nhanh nhẹn hơn Hướng Viễn được? Làm sao có thể gặp chuyện gì…
      ấy có thông minh thế nào vẫn là con người, mà lại là phụ nữ, muộn thế này rồi, đến điện thoại cũng nghe, đây phải là tác phong của ấy…
      …Chẳng lẽ ấy còn chịu đựng nổi mình? …Có khi nào ấy về nữa?
      Nghĩ đến khả năng gần như là hoang đường này, cảm giác sợ hãi cực độ xâm chiếm Diệp Khiên Trạch khiến trái tim đau thắt lại. co mình salon, cảm nhận nỗi độc chưa bao giờ có.
      Hướng Viễn là phụ nữ đáng nhưng bây giờ thể nào tưởng tượng nổi nếu có người phụ nữ đáng ấy cuộc sống của như thế nào. Tại sao lại sợ hãi? Chẳng lẽ ý thức được nhẫn nại của con người cũng có giới hạn và dự cảm rằng mình có khả năng đánh mất người mà trước giờ vẫn luôn nhẫn nại?
      dạo, Diệp Khiên Trạch thấy trong cuộc hôn nhân này, mình cũng nhẫn nại, nhẫn nại với thái độ sống của , nhẫn nại với cay độc, lạnh lùng và tàn nhẫn của … nhưng kiên cường chống đỡ, thấy mình như thể hụt bước trong vô vọng.
      Diệp Khiên Trạch bắt đầu qua lại trong vô thức, chốc chốc lại vén rèm cửa sổ rồi nhìn ra ngoài rất lâu, khí trong đêm giống nặng nề được đông cứng lại. Cuối cùng, khoảng mười hai giờ hơn, nghe thấy tiếng xe, tiếp đó là giọng nho của Hướng Viễn và xuất trong tầm mắt còn có bóng đàn ông khác.
      Diệp Khiên Trạch biết người đàn ông ấy. ta chính là Trương Thiên Nhiên của Lập Hằng, đối thủ cạnh tranh thời của Giang Nguyên, cũng là bạn của Hướng Viễn. Diệp Khiên Trạch bước lùi ra sau bức màn cửa dày nặng, lặng lẽ nhìn ra ngoài từ khe hở, xong câu cuối cùng, Hướng Viễn và Trương Thiên Nhiên nhìn nhau rất lâu…Những dải viền của rèm cửa quấn vào tay Diệp Khiên Trạch, rối rắm và chằng chịt. “Soạt” tiếng, nó căng và đứt ra trong tay , sợi rất dài, lạnh lẽo mềm mượt như con rắn. Con rắn độc ghen tuông! Đáng buồn là trước nay chưa bao giờ để ý đến.
      Xe của Trương Thiên Nhiên xa, Hướng Viễn dùng chìa khóa mở cửa vào nhà. Nhìn thấy phòng khách vẫn sáng đèn và Diệp Khiên Trạch lúc này ngồi lại salon, cũng tỏ ra ngạc nhiên, chỉ lạnh nhạt câu: “ bảo là mệt mà, sao chưa ngủ ?”.
      Miệng , còn chân bước lên lầu.
      “Hướng Viễn!”, Diệp Khiên Trạch gọi.
      biết Hướng Viễn nghe thấy nhưng bóng dáng vẫn lặng lẽ khuất sau đầu cầu thang.
      Vừa ra khỏi nhà tắm, Hướng Viễn thấy Diệp Khiên Trạch dựa cửa đợi mình nên có phần bất ngờ. vừa lau tóc vừa hỏi: “Sao, có gì muốn với em à?”.
      Diệp Khiên Trạch cũng là người biết dối nên chần chừ lát rồi : “ nhìn thấy Trương Thiên Nhiên đưa em về”.
      Hướng Viễn cười: “ chất vấn em đấy à?”.
      rất lo cho em”, Diệp Khiên Trạch mong đợi lời giải thích của nhưng lời đến cửa miệng lại biến thành câu này.
      “Thế à?”, Hướng Viễn thản nhiên đáp lại. Câu chuyện kết thúc tại đây.
      lúc sau, Diệp Khiên Trạch mới lên tiếng cách khó nhọc: “Xin lỗi, Hướng Viễn. cố ý làm việc tệ hại. A Linh… Nhìn thấy ấy như thế, trong lòng rất khó chịu. luôn mong mỏi ấy có được chốn về tốt hơn, tìm thấy người ấy lòng muốn cưới, sống hạnh phúc. Như thế mới yên tâm sống cuộc sống của mình”.
      Hướng Viễn cuối cùng cũng quay lại đáp: “ có tin ? Cho dù gả cho người mà mình muốn cũng chưa chắc hạnh phúc. Hạnh phúc là gì? Giống chúng ta ư? Chúng ta đều mong được hạnh phúc, mong mỏi quá nhiều nhưng lại biết cuối cùng có được gì”.
      “Thực ra …”
      “Khiên Trạch, chi bằng chúng ta thôi .”
      câu thể nào bình tĩnh hơn, giống như năm nào quyết định lấy . Khi ấy, rất xa, cuối cùng quay lại, chậm rãi : “Được!”.
      Nhưng phải rất lâu sau Diệp Khiên Trạch mới hiểu được quyết định của .
      Bi thương là thứ nhìn thấy, thể , thậm chí thể hình dung nhưng trọng lượng của nó lại rất nặng nề. Diệp Khiên Trạch nổi lời nào, đôi môi run rẩy, cánh tay ôm chặt lấy Hướng Viễn, thể buông vì buông ra mất chỗ dựa.
      “Khiên Trạch, Khiên Trạch, nghe em . Diệp Khiên Trạch, đừng như thế được ?” Hướng Viễn chậm rãi đẩy ra nhưng làm được gì trong công kích cuồng nhiệt chưa bao giờ có trước đó của . khóc, biết, đây phải là kết quả mong muốn. từng ngỡ rằng hạnh phúc luôn nằm trong tay con người, nhưng giả thiết đó sai lầm nên kết luận cuối cùng bao giờ có thể đúng được.
      Chưa bao giờ Diệp Khiên Trạch đối xử với như vậy. Trước kia, những lúc thân mật nhất, cũng dịu dàng như nước, vậy mà bây giờ lại làm đau, nhưng luôn bất lực trước . Cũng như với Trương Thiên Nhiên chơi sáu ván cờ với , trước khi chia tay, với ta: “Tôi phải là người có trí tuệ vì trí tuệ có thể khiến người biết nên làm gì và nên làm gì, nhưng lúc nào tôi cũng quản nổi chính bản thân mình”.
      phát ra cách bi thảm rằng, dưới đôi môi, dưới bàn tay và dưới cơ thể , chỉ là người phụ nữ ngu muội như bao người khác, thể giữ nổi kiên trì của mình.
      , xe của Hướng Viễn vẫn ở công ty… Á á… Xin… xin lỗi…” Vừa bước vào cửa, Diệp Quân chứng kiến cảnh khó xử, cậu vội rồi hoảng loạn bỏ chạy. Tiếng đóng cửa cực mạnh của cậu hề khiến hai người bên trong cảm thấy chấn động gì nhiều. Diệp Khiên Trạch phủ phục lên người Hướng Viễn, quấn quýt lấy như thể giây phút này có thể xóa sạch mọi do dự lúng túng của , đồng thời có thể giữ mãi luôn bên mình. Họ quấn vào nhau mạnh mẽ như điên cuồng, mê đắm đuối chưa bao giờ có khiến đầu óc họ mê muội, có đúng sai, có ngày mai mà chỉ có niềm vui chân thực ngay lúc này. Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn, Hướng Viễn đạt đến đỉnh trong cơn điên cuồng. Khoái cảm đó cao hơn tất cả những nơi cao nhất, xa hơn cả vĩnh hằng, nó khiến nén được tiếng rên rỉ của mình. Trong lúc mê đắm, nghe thấy Diệp Khiên Trạch lặp lặp lại bên tai: “Hướng Viễn, sau này chúng ta sống hạnh phúc nhé, sống hạnh phúc nhé…”.
      như đón nhận lấy thôi miên mạnh mẽ nhất, ngoài gật đầu ra, chẳng có thêm phản ứng nào khác.
      Phải, từ nay về sau hãy sống hạnh phúc. Cả đời cũng chỉ là mấy mươi năm, vạn lần tìm kiếm khắc khoải, mong chờ, đón đợi, cái chờ đợi cũng chỉ là người ôm chặt lấy mình trong khoảnh khắc này thôi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :