1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ánh trăng không hiểu lòng tôi ( 62 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 36

      hơi ngước lên, nhìn gương mặt trẻ tuổi mơ màng sayđắm của Diệp Quân, chỉ muốn đưa tay vuổt ve mái tóc mềm mượt như trẻthơ của cậu.
      Trong lúc Hướng Viễn và Diệp Bỉnh Văn chuyện, bỗng có âmthanh vỡ vụn của thủy tinh vang lên, họ đều nghe tiếng và nhìn về phíađó như rất nhiều người khác. Họ thấy Đằng Vân cúi đầu lau nước áo khoác và người phục vụ khom lưng cúi người xin lỗi rối rít.
      “Xin hai vị cứ chuyện tự nhiên”, Hướng Viễn với Diệp Bỉnh Văn và côbạn của ông ta rồi về phía Đằng Vân. nghe thấy Diệp Bỉnh Vănnói với cùng bằng giọng với lượng mà ai cũng nghe thấy: “Có thấy cho theo đuôi chưa? Đằng kia có con, chính là con vừa đậpvỡ đồ đấy”.
      “Chuyện gì vậy?”, Hướng Viễn đến cạnh Đằng Vân, hạ giọng hỏi.
      Chàng trai phục vụ gương mặt non nớt tỏ ra đầy lúng túng hoảng sợ. “Xin lỗi, Phó tổng Đằng, Giám đốc Hướng, tôi cố ý”.
      Đằng Vân ngừng tay, chặn lời cậu phục vụ: “ liên quan đến cậu, do tôi bất cẩn thôi”.
      Hướng Viễn vỗ vỗ vai chàng trai phục vụ, : “ sao, cậu cứ làm việc của mình ”. xong, đưa mắt ra hiệu cho Đằng Vân cùng mình đếnmột vị trí hơi khuất người rồi khẽ hỏi: “Chuyện gì thế? Tôi thấy cả tốinay tâm trí cứ để đâu ấy”.
      sao, nhất thời bất cẩn thôi”, Đằng Vân gượng cười mếu mó.
      Hướng Viễn đáp: “ người bình thường luôn cẩn thận hơn bất kỳ ai, bỗngnhiên trở nên bất cẩn mà còn bảo sao? giấu tôi làm gì?”.
      Đằng Vân im lặng lúc rồi đáp: “ ấy ốm, sốt cao mãi hạ, cũngbiết, người nhà ấy ở đây nên tôi… tôi hơi lo. Nhưng chắckhông sao, ấy có bạn chăm sóc rồi”.
      Hướng Viễn biết “anhấy” mà Đằng Vân nhắc đến ngoài người tình đồng tính của ta còn ai khác. Nghĩ lại cũng đúng, ngoài “ ấy” ra còn ai để khiếnĐằng Vân lơ đãng hoảng loạn chứ?
      Hướng Viễn cau mày suy nghĩ rồinói: “ sao chứ? Sao lại ốm đúng vào lúc này nhỉ”, Đằng Vân vàcô đều là những người phụ trách trực tiếp của khu nghỉ mát này, là nhânvật chủ chốt trong đêm nay, rất nhiều vị khách quan trọng và công việc ở tại đây chờ họ. Về điểm này chắc Đằng Vân cũng nhưng đikhông được mà ở lại cũng yên tâm nên trong lòng mới bất an nhưvậy.
      “Thôi được, ”, Hướng Viễn .
      “Sao được, bây giờ làm sao tôi được?”, Đằng Vân tỏ ra chưa hề nghĩ đến điều này.
      Hướng Viễn khoát tay với : “ , đừng nhiều. Sao còn đàn bà hơntôi nữa nhỉ? Có điều, trước khi phải chào hỏi lượt , sau nàyanh vẫn còn dịp phải nhờ đến họ. Còn nữa, đừng lên tiếng, cứ lặng lẽ đilà được rồi, đừng để người ta nghĩ mình thất lễ”.
      “Nhưng…”
      “Nhưng nhị cái gì, trái đất này khong quay nữa chắc?” HướngViễn lườm Đằng Vân cái, bỗng nhiên đổi sang nụ cười rạng rỡ, lêntiếng chào Mạc Kiến Quốc nhìn về phía hai người: “Chào Tổng giámđốc Mạc! Xin đợi lát, chốc nữa tôi đến kính ngài ly”. Nóixong, lại hạ giọng đuổi Đằng Vân: “Ở đây còn tôi mà, làm hết nhữngchuyện cần làm rồi biến ngay. Cho hai ngày, muốn làm gi làm, đừng có ở đây giống như hồn ma lờ đờ khiến tôi chịu nổi.”
      “Cảm ơn , Hướng Viễn.”
      Hướng Viễn mảy may động lòng, chỉ : “ cái gì cũng ổn nhưng sao lại cứ lằng nhằng như vậy chứ? nhanh lên, mau thìtôi nổi da gà lên mất”.
      Đằng Vân cười, cầm ly rượu hàn huyênvới các khách hàng quen lượt rồi tìm lúc thích hợp vội vã bỏ . Vừa đến gần nơi đỗ xe, nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp phía sau; quay đầu lại nhìn thấy Hướng Viễn đuổi theo.
      “Hướng Viễn, sao vậy?”, ngờ vực hỏi.
      Hướng Viễn lấy từ trong túi xách ra chiếc thẻ ngân hàng, nhét vào tayanh: “Đằng Vân, nhân hai ngày này tiện thể giúp tôi được ? Thẻnày, xem như là đưa Đằng Tuấn nhé”.
      Đằng Vân bỗng hiểu ý củacô, khẽ đẩy chiếc thẻ trở lại: “ cần đâu, Hướng Viễn. Cần gì thìtôi cho hai đứa cả rồi, khổ được đâu”.
      Hướng Viễn cườinói: “Cái cho là của . Đằng Tuấn là em trai , chẳng lẽ tôikhông có em ? Chúng ngờ nghệch thế kia, ăn uống tiêu pha cái gì cũngcần đến tiền. Người nhà tôi thể cứ bắt tiếp tế mãi được. Anhcho rồi chúng vẫn cần nhưng tình cảm của tôi chưa chắc chúng đãhiểu, nếu , sao phải làm phiền đến làm gì?”.
      Đằng Vânnghe thế cũng biết với vấn đề tiền nong, ,hai là hai, ai lợi dụng được, cũng lợi dụng bất kỳai, thế nên khách sáo nữa, nhận lấy rồi nhét vào túi áo. “Được thôi, tôi đưa chúng tiền, là tôi cho. Nhưng khôngmuốn Hướng Dao biết những chuyện làm ư? A Tuấn tìm được công việcmới, thuê được căn nhà vừa rẻ vừa tốt. Hai đứa chúng nó đều nghĩmình may mắn hoặc cũng chỉ nghĩ là tôi thầm giúp đỡ tay…”.
      “Tôi cần chúng nhớ những chuyện ấy để làm gì? Tôi cũng mong muốn thulợi gì ở chúng. Cảm kích hay hận tôi chẳng qua cũng chỉ thế thôi.”
      “Tại sao lại chịu để Hướng Dao biết quan tâm đến bé? Dù saothì cũng là chị em với nhau…”, Đằng Vân dựa vào cửa xe khuyên HướngViễn.
      Hướng Viễn đẩy ngồi vào ghế rồi : “Tôi quan tâm nólà nghĩa vụ và trách nhiệm, phải vì tình nghĩa chị em sâu sắc gìcả. Được rồi, tôi phải quay về đây”.
      Đằng Vân rồi, cũngquay trở lại sảnh yến tiệc. Bầu trời bên ngoài vừa cao vừa trong, khôngcó trăng sao, lúc này tất cả quan khách và đa số công nhân viên đều tập trung ở gần sảnh yến tiệc nên những nơi khác tĩnh lặng như tờ,thỉnh thoảng nhìn thấy , hai người phục vụ đều bận việc, gấp rút vội vã.
      Lúc Hướng Viễn được nửa đoạn hành lang quanh co, bỗng chậm lại. Là người quen đường đêm nên tinh nhạy bẩmsinh khiếm nhận ra người theo mình rất sát, bước chân cố ýthả phải của những người phục vụ, cũng phải của bấtkỳ người nào quen thuộc, càng phải là tiếng vọng lại của bướcchân .
      Hồi chuông cảnh giác phóng lên nhưng trước khi chưa xácđịnh được ý đồ của đối phương Hướng Viễn muốn gào thét để làmkinh động quang cảnh náo nhiệt đằng kia. đoạn hành lang về đêm lúcnày, ngoài ra, chẳng còn bất kỳ người quen nào khác.
      Khi chậm lại, ràng bước chân phía sau cũng chậm lại theo. Hướng Viễn vờra vè gạt mái tóc vai ra sau, thờ ơ quay đầu lại nhìn. So với ánhđèn rực rỡ cần ánh đèn ở đây quá u, những chiếc lồng đèn đỏlớn vui mắt vào ban ngày tỏa ánh sáng u ám thê lương, chỉ nhìnthấy nơi chiếc đèn rọi tới được ở góc hành lang và chiếc bóng kéodài đơn của chính mình.
      Hướng Viễn biết lúc này mà gọi điệnthoại cầu cứu là sáng suốt bới nếu đối phương có ác ý việc móc điện thoại ra chỉ càng kích thích hành động. Hướng Viễn cố ra vẻ thản nhiên, thong thả dạo bước đoạn rồi co chân chạy nước rút. Cũng may hôm nay mặc bộ quần áo dành cho dịp lễ để tiện cho việc đilại, lại khá tự tin với tốc độ của mình nên chỉ cần đối phương bất ngờmất mấy giây, đảm bảo tám phần thắng lợi chạy hết đoạn hành lang này.
      Đầu kia của hành lang là chiếc cổng trang trí hình vòng cung, Hướng Viễn lách vào sau cửa rồi dùng chân đá nó lại, quay người đưamột tay giữ cửa, tay kia nhanh chóng cài chốt cửa. Lúc bỏ chạy, chắcchắn người sau lưng đuổi theo, tốc độ rất nhanh, chỉ thua mấy giây khỏi đầu và khoảng cách mười mấy mét. Cánh cửa này tuy chỉ để trang trí nhưng nếu có người muốn phá cửa xông vào, vẫn có đủ thời cơ đợingười đến cứu.
      Sau khi cửa đóng, Hướng Viễn dám dừng lạigiây nào, cúi người xuống bê chậu hồng môn tươi rói cao bằng nửa thânngười bên cạnh để chặn cánh cửa lại. Ai ngờ chậu hoa đó nặng hơn nhiềuso với tưởng tượng của , Hướng Viễn vận hết sức mà vẫn xê dịchđược là bao. đành từ bỏ ý định này, vừa đứng thẳng dậy, lưng đụngngay người, hoảng quá, Hướng Viễn suýt nữa hét lên nhưng người phíasau lại qua , cúi lưng nhấc chậu hồng môn tươi rói rỏ nước lên mộtcách nhàng như .
      “Đến cây này mà chị cũng muốn tự di dời chẳng phải tự mình làm khổ mình à?”
      Giọng quen thuộc khiến trái tim đập loạn lên vì sợ của Hướng Viễnđột ngột ổn định trở lại. thở phào hơi, trước khi thẳng lưng lênđã nhìn thấy đôi giày thể thao mới lắm nhưng rất sạch ởngay trước mắt mình.
      Chủ nhân đôi giày đó vừa tò mò vừa nghi ngờ: “Ai làm chị sợ ghê thế? Chẳng lẽ là em? thể nào!”.
      Hướng Viễn vừa phủi bụi đất tay khi dời chậu hoa lúc nãy, vừa liếc nhìnchàng trai mặt mũi sáng sủa khôi ngô cạnh mình. Đừng trách người tathường niềm vui và nỗi sợ chỉ cách nhau trong gang tấc, rất hiếmkhi hoảng loạn lúng túng như vậy nhưng lúc này, bóng đêm như bị cánh cửa mỏng manh yếu ớt này chặn lại bên, chăm chú lắng nghe, đoạn hành lang bên ngoài qua cánh cửa này hề có chút động tĩnh.
      “Mọc cánh cứng cáp rồi, đến chị cũng dám hù dọa”, Hướng Viễn lườm Diệp Quânmột cái, trong lời có vẻ trách móc nhưng khóe môi lại nhướn lên.
      Diệp Quân tỏ vẻ phục: “Bao nhiêu phục vụ đứng rảnh rang kia, chịcó tự chạy đến đây dời nó ?”, cậu vừa vừa đung đưa chậu hồngmôn tay mình.
      Hướng Viễn : “Chị dặn Đằng Vân chút việc, đường về thấy nó nằm đúng chỗ nên tiện tay dời thôi. Emcòn bê nó làm gì thế, nặng à?”.
      “Là vì chị chưa bảo em phải đặt ở đâu mà.” Diệp Quân cứng mồm nhưng trong lòng cũng thấy mình dạiquá nên mặt đỏ bừng. Cậu nghĩ, sao, ánh đèn tối thế này HướngViễn cũng thể nhìn thấy. Cậu đặt chậu hoa vào vị trí Hướng Viễnchỉ với vẻ điềm nhiên vô , còn cố ý phủi phủi tay cách nhõm:“Nhìn xem, ra nó chẳng nặng chút nào. Chắc chị phải thừa nhận làvới số việc nào đó, tồn tại của đàn ông vẫn rất cần thiết nhỉ”.
      Hướng Viễn phì cười trước vẻ đắc ý hồn nhiên của cậu nhưng lại cố nén rồinói: “Tất nhiên là thế rồi, đặc biệt là khi thiếu hùng thầndũng vô địch như em”.
      Diệp Quân biết lại bị cười nên có phầnngượng ngùng xấu hổ, khẽ bĩu môi lầm bầm cậu. Hướng Viễn ngherõ nhưng cũng truy hỏi. Sau khi kết hôn rất lâu rồi và DiệpQuân mới có dịp trò chuyện riêng với nhau như thế này. Bình thường, Diệp Quân hiếm khi về nhà, cho dù thỉnh thoảng cả nhà đoàn tụ cũng chỉ nóivài câu nên với chị dâu và chú Hai. đêm như thế này, hai ngườiđột nhiên gặp nhau, nhất thời quên mất khoảng cách vừa được dựng lêntrong thời gian qua.
      Hướng Viễn là người thông minh nên cũngbiết rằng việc mình đồng ý lấy Diệp Khiên Trạch cách nhanh chóng như vậy chắc chắn làm tổn thương Diệp Quân, Tuy ai muốn tìm hiểukỹ tổn thương ấy xuất phát từ tình cảm phức tạp nào nhưng nợDiệp Quân cuộc hẹn ngắm mặt trời mọc, có lẽ còn nợ cậu lời giảithích. Thế nhưng có thể giải thích được ? phải gì để níukéo được thất vọng của Diệp Quân đây? Hướng Viễn hiểu hơn ai hết, hoàn toàn thể làm được gì trong việc này. Chẳng lẽ thời gianđảo ngược rồi lựa chọn khác? thực tế cho dù bỏ qua ánhtrặng đêm đó, cũng chưa chắc đợi ở đó ngắm tia nắng ban mai đầutiên lộ dạng. Nếu như vậy rồi hãy để nó như vậy , chẳng cần gì cả, những gì phải qua rồi qua, cho dù qua được cũng chỉ để ở trong lòng, lâu dần rồi cũng từ từ bay theo gió. Diệp Quân trảiqua thất vọng, rồi có ngày cậu hiểu được, hy vọng là do chính mìnhtạo nên chứ phải người khác.
      Hướng Viễn vốn vẫn nghĩ thếnên cũng tự thuyết phục mình tỏ ra bình thản khi đối diện với Diệp Quân. Nhưng trong buổi đêm gió mát này, hơi ngước lên, nhìn gương mặt trẻtuổi mơ màng say đắm của Diệp Quân, chỉ muốn đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mượt như trẻ thơ của cậu.
      đưa tay lên nhưng rồi chỉ khẽ gạt sợi tóc rơi xuống vai lúc bỏ chay khi nãy ra sau lưng.
      Hướng Viễn hỏi: “Chị cứ tưởng em đến . Khó khắn lắm mới kịp đếnđây, sao ở trong tiệc với mình mà chạy ra đây làm gì?”.
      Diệp Quân nhìn về hướng sảnh tiệc sáng rực như ban ngày dưới vô số ngọnđèn, : “Em đứng với trai được lúc rồi nhưng em chẳng quen ai ở đó, vô vị lắm. Vả lại…”.
      Cậu kéo áo thể thao người mìnhrồi với vẻ hối lỗi: “Vốn hôm nay trường có buổi tập huấn, cũng maykết thúc sớm nên em về ký túc thay đồng phục mới phát vội vã thếnào mà chưa kịp chuẩn bị quần áo phù hợp. Đến đây rồi mới biết đôngngười như thế, em ăn mặc thế này hình như thích hợp lắm. Dù saocũng chẳng có việc gì làm, thà ra ngoài hít thở khí trong lành còn hơn.” Lúc câu này cậu dám nhìn Hướng Viễn, sợ nhìn ra cậuđang dối, ràng cậu tìm thấy bóng dáng quen thuộc trong biển người nên mới cuống quýt chạy ra ngoài tìm, ai ngờ mới rảo vòng gặp được.
      Trong lúc chuyện, Hướng Viễn cố ý để tâm quan sátđộng tĩnh sau cánh cửa lần nữa, vẫn tiếng động, vỗ vỗ vàotay Diệp Quân: “ thôi, quay lại với chị”.
      Hai người quay vàotrong, Diệp Khiên Trạch đứng ở góc ngay chính giữa sảnh tròchuyện với mấy người khách. ít nghe nhiều, tay đút túi quần, tay kia cầm ly rượu, thỉnh thoảng gật đầu mỉm cười, chỏ có người quenthân với mới nhìn ra vẻ lơ đãng trong nụ cười ấy. Hướng Viễn và Diệp Quân xuất khiến yên lòng hẳn.
      trai em gọi kìa, mau đến đó di”, Hướng Viễn với Diệp Quân.
      Diệp Quân có vẻ thắc mắc: “Chị đến luôn à?”.
      “Chị còn chút việc khác, lát nữa đến.”
      Kỳ thực sau lần tranh cãi hôm ấy, Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch vẫn khóxóa nhòa vết sẹo cũ. Hai vợ chồng họ đều phải dạng người tính cách quá nóng nảy nên đó vẫn là lần xích mích đầu tiên sau khi kết hôn. Mọingười thường bảo vợ chồng cãi nhau là việc bình thường, đầu giường cãicọ, cuối giường làm hòa, đặc biệt là vợ chồng trẻ, thương nhau lắm cắnnhau đau nhưng Hướng Viễn ràng cảm nhận được những lời đêm ấy đãkhiến hai trái tim lặng lẽ nguội lạnh. Sau việc đó, chẳng ai lên tiếngxin lỗi, chỉ lần Diệp Khiên Trạch trước khi ngủ nhàng ômlấy Hướng Viễn thầm: “Hướng Viễn, chúng ta đừng cãi nhau nữa, đượckhông?”. Lúc đó, Hướng Viễn quay lưng lại nhận lời: “Được, cãinhau nữa”. Và cứ thế, họ tranh chấp nữa, lặng lẽ làm việc của mình nhưng thực tế, điểm mấu chốt của vấn đề vẫn kẹt lại ở đó, khôngthể xóa tan được.
      “Hướng Viễn, chị và em có chuyện gì thế?” Hướng Viễn trởthành thành viên của nhà họ Diệp khá lâu nhưng Diệp Quân vẫn quenvới cách gọi “chị dâu”, cũng chẳng gọi “chị Hướng Viễn” nữa mà dứtkhoáng gọi thẳng tên .
      “Chẳng sao cả. Có phải trẻ con đâu mà suốt ngày đeo dính vào nhau”, Hướng Viễn cười .
      Mặt Diệp Quân vẫn đầy vẻ hoài nghi: “Lúc đầu, em hỏi xem chị ở đâu biết. Lúc đó, em thấy kỳ lạ rồi. có chuyệngì chứ ạ?”. Diệp Quân là chàng trai lương thiện hơn ai hết, dùtrong lòng vẫn có bí mật, nhưng sư lo lắng cho trai mình và HướngViễn đều được thể cả gương mặt lẫn trong lòng.
      Dù chođối với , Diệp Quân vẫn trưởng thành nhưng cậu còn làcậu bé ngây thơ chỉ hai câu là lừa cho qua chuyện được nữa. Cônghiêm chỉnh đáp: “Đừng lo chuyện thiên hạ, đến đó tiếng với giúp chị. rằng chị dặn nhân viên số chuyện rồi lát nữa với ấy đến kính Mạc Kiến Quốc của tập đoàn Đinh Thịnh ly”.
      “Mạc Kiến Quốc”, Diệp Quân lẩm bẩm lặp lại. Từ trước đến nay cậu vốn khôngmấy lưu tâm đến những chuyện thương trường mà cũng cảm thấy có phần quen thuộc với cái tên này, “A, Mạc Kiến Quốc là bố của người bị DiệpLinh đẩy xuống khỏi cây…”
      “Diệp Quân”, Hướng Viễn cau mày chặnngang câu như vừa vỡ lẽ ra của cậu. Diệp Quân cũng tự biết sốviệc nên ít tốt hơn nên kịp thời “cắn” lưỡi mình lại, ngoanngoãn “ồ” lên tiếng rồi đến chỗ Diệp Khiên Trạch đứng.
      Hướng Viễn thấy cậu rồi vội vã nhờ người tìm người phụ trách anninh khu nghỉ mát dặn dò kỹ lướng mấy câu ở góc khuất, nhìn người phụtrách lặng lẽ tìm gọi vài người ra ngoài, mới hơi yên tâm được chút.
      Vừa làm xong chuyện đó, Hướng Viễn quay lại suýt đâm vào cốc nước trêntay người biết đứng sau lưng mình từ khi nào. định thầnnhìn lại Diệp Quân cầm cốc nước theo .
      HướngViễn với vẻ bất lực: “Chị tưởng em cùng ấy cơ mà?”. Nhìnchiếc cốc vẫn tỏa khói nghi ngút, lại hỏi thêm câu: “ bịbỏng chứ?”.
      Diệp Quân đáp với vẻ oan ức: “Suýt chút nữa nhưngcũng may em trách kịp. bảo em mang thứ này đếm cho chị. Phục vụ mớiđưa đến, còn bảo em với chị, cả tối thấy chị ăn uống gì,có việc gì phải lót dạ rồi hẵng tính”.
      cần mở nắpcốc nước ra Hướng Viễn cùng biết bên trong đựng gì. đón lấy cáchtự nhiên rồi liếc về phía Diệp Khiên Trạch, cũng nhìn về phíacô, ánh mắt hai người giao nhau, khẽ mỉm cười, vẫn ấm áp dịu dàngnhư trước. Hướng Viễn chà xát vào thành cốc lúc gương mặt cũng lộnét cười với .
      Diệp Quân nhìn thấy thế, định gì lạithấy Hướng Viễn đột ngột bảo phục vụ đặt cốc nước tay sang mộtbên rồi : “Diệp Quân, em đến đây, chúng ta đến chào hỏi Cục trưởng Tạ của Cục Công an thành phố”.
      Diệp Quân ngần ngại liếc nhìn cái rồi lên tiếng với vẻ lúng túng: “Tại sao em phải ?”.
      “Ngốc ạ, mấy tháng nữa là em tốt nghiệp rồi. Em đòi làm cảnh sát, aingăn cản được nhưng cho dù làm công an cũng phải có được chỗ tốtchứ.”
      “Em ”, Diệp Quân lại ngang bướng, hất cằm lên làmra vẻ mạnh mẽ, “ cần nhờ vả ai em cũng có thể làm cảnh sát. Lúc đóđược phân đến đâu đến đó, chuyện người khác làm được em cũng làm được”.
      “Chị biết em thua kém ai nhưng nếu làm cảnh sát, có những bộ phận nào nguy hiểm nhất em có biết ? Chị thể để emmạo hiểm được.”
      Đêm nay, lần đầu Diệp Quân cười với vẻ sungsướng: “Hướng Viễn chị cũng bắt đầu giống các bà lắm lời rồi đó. Khôngmạo hiểm em làm cảnh sát làm gì?”. Thế nhưng trong lòng cậu cómột tiếng hò reo, quả nhiên vẫn quan tâm đến cậu, là người quantâm cậu nhất nhất thế gian này.
      “Bớt nhăng cuội . Theo chị.”
      “Em mà.”
      Diệp Quân vẫn cố kháng cự nhưng cậu bỗng cảm thấy lòng bàn tay nóng ấm,Hướng Viễn chẳng chẳng rằng nắm lấy tay cậu tiến đến mục tiêu.
      Cảm giác chạm vào lòng bàn tay rất quen thuộc. Đôi tay ấy hề ấm áp mềm mại, dù nó phải làm việc nặng nhọc trong quãng thờigian khá dài, nhưng vẫn thể mềm mại trơn nhẵn như bàn tay các côgái khác, các lóng xương rất dài, lòng bàn tay cực mỏng. Lúc , DiệpQuân nghe người lớn bảo, có bàn tay như vậy số khổ mà bạc phúc,Diệp Quân thấy đúng là nhảm nhí. Hướng Viễn đạt được như ngày hôm nay,được gả cho trai cậu – người thương, đó chẳng phải là bằngchứng hạnh phúc hùng hồn nhất sao? Giờ đây, đôi tay ấy cũng dễ dàng nhen nhóm lên ngọn lửa hạnh phúc trong lồng ngực cậu. Chẳng phải cậu chưatừng tiếp xúc với bàn tay của những người bạn khác giới, bắt tay lịch hoặc kéo tau các bạn nữ trong dịp hội thao trường, cảm giác tiếp xúcvới những bàn tay ấy luôn ấm áp hơn Hướng Viễn nhưng nó chưa bao giờ lưu lại lâu trong ký ức của cậu. Cậu chỉ nhớ bàn tay , mỏng và gầy, cậukhông nắm được, cũng vùng thoát ra được.
      Diệp Quân mơmàng, chưa kịp có phản ứng gì bị Hướng Viễn dẫn đến trước mặt người đàn ông được gọi là “Cục trưởng Tạ”. Hướng Viễn buông taycậu để nắm tay người đàn ông to béo mập mạp kia từ lúc nào cậu cũngkhông hay.
      “Hướng Viễn, người bận rộn như mà hôm nay còn nhớ đến tôi, vinh hạnh quá.”
      “Đâu dám, lúc này thấy ông trò chuyện với bạn bè vui vẻ quá nên dámlàm phiền thôi. Đúng rồi, Cục trưởng Tạ, tôi xin giới thiệu, đây là Diệp Quân em chồng tôi, năm nay tốt nghiệp Học viện Cảnh sát. Bình thườnghiếm khi gặp được ông, hôm nay nhân cơ hội này tôi đưa cậu bé đến gặptiền bối trong giới cảnh sát.”
      Cục trưởng Tạ vẻ kỳ lạ: “ thếthì cậu bé này chính là con trai thứ hai của Diệp gia rồi. Lúc nãy tôicòn nghĩ thầm trong bụng, Hướng Viễn đơn giản tí nào, Diệp thiếugia nhà còn ở đây mà nắm tay cậu trai bé này đường đườngchính chính thế, đúng là hay . ra là vậy, ha ha”.
      Hướng Viễn cũng cười tươi: “Cục trưởng Tạ biết đùa”.
      Chỉ có Diệp Quân chẳng thấy buồn cười chút nào, cậu hề bỏ qua chuyệnông Cục trưởng Tạ kia nãy giờ vẫn nắm tay Hướng Viễn chịu buông.Thế nên cho dù tình nguyện đến mấy, Diệp Quân vẫn chủ động đưa tay ra với người đàn ông ấy: “Chào ông, Cục trưởng Tạ, tôi là Diệp Quân”.
      Cậu thầm cười gằn trong bụng khi tay Cục trưởng Tạ chỉ khẽ phớt qua tay cậu như chuồn chuồn đậu mặt nước nhưng cũng may tay Hướng Viễn được giải thoát.
      Cục trưởng Tạ quan sát Diệp Quân rồi cười : “Diệp giaphong thủy tốt quá. Phú quý làm gì, mà con cái người nào cũngxinh đẹp, Diệp thiếu gia là nhân tài rồi, cậu em này vừa nhìn thấy khác diễn viên phim thần tượng là bao. Hướng Viễn, thât câunày được giận nhé, ai cũng trai tài sắc nhưng vào Diệpgia xem là tài trai sắc đấy”.
      Hướng Viễn biết Diệp Quânghét nhất bị người ta về vẻ ngoài của mình nên vội vã cười giả lả,chuyển đề tài: “Tôi có quyền xem như Cục trưởng Tạ khen tôi”.
      Cục trưởng Tạ cười xong rồi làm ra vẻ nghiêm chỉnh: “Kể cũng hay, côngtử nhà có tiền hưởng phú quý mà lại muốn vào ngành chúng tôi, nóira cũng là vinh dự đấy chứ. chàng trai như vậy mà đứng trong Cục Công an các nữ cảnh sát chỗ chúng tôi điêu đứng hết. Có điều nếu có vụ án là phải lên đường ngay. Nếu là nữ tướng cướp còn ổn, lỡ gặpphải vụ án liên quan đến tính mạng, dao súng có mắt, nếu bị thương tôi biết thế nào với nhà đây?”.
      “Cục trưởng Tạ có thể xem qua bảng thành tích của tôi, tôi phải là…”
      “A Quân!” Hướng Viễn kịp thời cắt ngang lời tranh cãi nóng nảy của DiệpQuân. Thực vậy, cậu ghét nhất bị người khác xem là gối thêu hoa chỉ đểnhìn chơi. Các môn văn hóa, môn chuyên ngành của cậu đều tương đối xuấtsắc, thể thao đánh võ càng là sở trường nhưng lúc này phải lúc những chuyện đó. Cục trưởng Tạ đúng, dao súng có mắt, nếu cậu bị thương phải làm sao?
      Hướng Viễn thở dài: “Cậu bé này nhất quyết làm cảnh sát, tám ngựa kéo về cũng được. Bốn năm học ở Học viện Cảnh sát, để nó làm nghề này chỉ e nó chịu,nên phải phiền Cục trưởng Tạ quan tâm rồi”.
      Cục trưởng Tạ lại tỏra rất thoải mái : “Nếu Hướng Viễn thế có vấn đề gìnữa. Chỉ cần tốt nghiệp xong cứ giao cho tôi, bảo đảm yên tâm ngay”.

    2. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 37

      Bi kịch nào cũng cần có người đóng vai kẻ ác để chịu việc bị người đời ghét bỏ, nếu những nhân vật chính đau khổ làm sao có được tình cảm sâu sắc khi trải qua thử thách do kẻ ác gây ra? Hướng Viễn đảm nhận vai trò đó phải để ai làm đây?
      Rời khỏi chỗ Cục trưởng Tạ, Diệp Quân vẫn còn hậm hực bất mãn, thầm vẻ oán thán với Hướng Viễn: “Chị đấy, chị phải đẩy em đến phòng hộ tịch làm mới được à? Ngày nào cũng ngồi văn phòng, béo trắng ra chị mới vui lòng sao?”
      Hướng Viễn cốc lên trán cậu cái rồi : “Cái cậu nhóc này, phải để chị bao lần nữa mới hiểu đây. Cục Công an có rất nhiều phòng, em cần phải xông vào nơi nguy hiểm khổ sở nhất, cho dù muốn làm hùng cũng nhất định phải đánh phải giết. Chị để em xảy ra chuyện, tuyệt đối !”.
      Diệp Quân cúi đầu cười, khờ khạo : “Nếu em xảy ra chuyện, chị có khóc ?”.
      năng linh tinh!” Hướng Viễn hề do dự chặn ngay lời Diệp Quân, giọng mỗi lúc trầm xuống: “Chuyện này mà đùa được à? Diệp Quân, chị thấy quá nhiều tai nạn và bất hạnh rồi. Bố chị, mẹ em và còn A Dĩ nữa, chị phải mở to mắt nhìn lần lượt từng người bỏ nên muốn lặp lại lần nào nữa. Lúc mẹ em còn, chị nhận lời chăm sóc em tốt, bây giờ bố em cũng dặn dặn lại rằng, có gì là ông yên tâm, ngoại trừ em. Huống hồ, lúc đầu bố và em kiên quyết phản đối em học cảnh sát nhưng chị giúp em. Nếu có chuyện gì xảy ra với em chị phải ăn thế nào với em đây?”
      Diệp Quân lặng thinh, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên hỏi: “Chị vì họ nên mới lo cho em phải ? Bố, mẹ, tất nhiên, đặc biệt là em?”.
      Hướng Viễn đờ người bởi hiểu hàm ý trong lời cậu . nhìn sang bên rồi gật đầu : “Diệp Quân, đừng “họ”. “Họ” phải người khác mà là những người thân thiết và quan tâm đến em nhất. Em cứ mãi chịu về nhà, của em buồn thế nào em có biết ? Đúng rồi, còn chị nữa, chúng ta là người nhà mà, chị..”
      “Chị là chị dâu của em đúng ?”, Diệp Quân nổi giận, gương mặt đẹp trai của cậu đỏ bừng. Nhưng cậu giật mình nhận ra mình nên nổi nóng với Hướng Viễn, cậu cúi đầu câu như thỉnh cầu: “Đừng lo cho em được ? Hướng Viễn, chị đừng lo chuyện của em”.
      Hướng Viễn đưa tay ra nhưng Diệp Quân bước lùi lại, lãnh đạm gương mặt cậu khiến tâm nguội ý lạnh. Mọi người đều là người giỏi giang nhưng tự biết thực ra phải thế. Nếu đó là những người và việc mà quan tâm lại càng làm rối tung lên.
      Diệp Quân bảo đừng lo cho cậu, thế có gì khó đâu? Hướng Viễn gật đầu rồi ngang qua người Diệp Quân.
      “Chị đâu?”, nghe thấy Diệp Quân hỏi sau lưng, giọng đượm vẻ hối hận.
      vẫn thẳng đến hướng.
      “Em đâu?” Lại câu hỏi, người vượt lên khẽ kéo lại, là Diệp Khiên Trạch. “Sao thế?”, che giấu được vẻ quan tâm.
      Hướng Viễn cười : “Em vào nhà vệ sinh”.

      Hướng Viễn vào nhà vệ sinh nữ ở góc sảnh tiệc để rửa mặt. Nước mặt chưa kịp khô, Hướng Viễn cảm giác rất lạ khiến quay phắt lại: “ là ai?”.
      Người luôn bám theo Hướng Viễn như hồn ma cuối cùng lộ diện. Đó là gương mặt đàn ông xa lạ, khoảng hơn ba mươi tuổi, những nếp nhăn gương mặt hằn vẻ mệt mỏi và bi thương của những người lao động tầng lớp thấp nhất trong xã hội, và cả vài phần bất mãn lẫn giận dữ, trang phục cũng khá chỉnh tề nhưng tuyệt đối phải là khách mời của buổi tiệc đêm nay, cũng hề giống công nhân viên trong công ty.
      Trước khi Hướng Viễn nhớ ra người này nhớ ra đôi mắt tràn đầy vẻ ác ý và căm hận đó. hề quên hôm mình đại diện Diệp gia và Giang Nguyên đến thắp nén nhang cho người nhân viên cũ Trần Hữu Hòa, chỉ trong đoạn đường ngắn ngủi ngang linh đường, luôn bị nỗi oán hận ấy bao vây lấy. Nếu vì nỗi đau mất người thân đột ngột và bất lực tạm thời đè nén thù địch hề nghi ngờ rằng, lúc ấy gia đình Trần Hữu Hòa trút hết tất cả những phẫn nộ và căm ghét lên người .
      Bi kịch nào cũng cần có người đóng vai kẻ ác để chịu việc bị người đời ghét bỏ, nếu những nhân vật chính đau khổ làm sao có được tình cảm sâu sắc khi trải qua thử thách do kẻ ác gây ra? Trần Hữu Hòa là trụ cột kinh tế của gia đình năm người, bỗng dưng ra như vậy, tuy tiền hỗ trợ đến tay nhưng người nhà ông ta chắc chắn cam lòng. Họ nghĩ rằng Trần Hữu Hòa chết vì tai nạn xe là do tinh thần suy sụp khi bị thất nghiệp mà người đẩy ông ta ra đường chính là Diệp gia, là Hướng Viễn. Còn về những người bạn công nhân nảy sinh mâu thuẫn với ông, cả nhóm trưởng và xưởng trưởng, những nhân vật góp phần khiến Trần Hữu Hòa còn chỗ đứng trong Giang Nguyên đều là những người bình thường, thân phận bình thường, gánh vác nổi mối hận của nhà họ Trần, thậm chí cả việc sai sót trong công việc của Trần Hữu Hòa và ông ta tự ý nộp đơn xin thôi việc cũng tự động bị bỏ qua vì cái chết của ông ta. Hướng Viễn đảm nhận vai trò phản diện ấy phải để ai làm đây?
      Hướng Viễn lùi lại bước, bệ rửa bằng đá chắn ngang eo , phòng vệ sinh thiết kế đơn giản nhưng tinh tế lại giúp gì được. Trong hoảng loạn, thể chạy trốn bởi trong khoảnh khắc người con trai lớn của Trần Hữu Hòa lặng lẽ tiến vào nhà vệ sinh, ta dùng lưng chắn cánh cửa gỗ lại. Tay Hướng Viễn sờ soạng nắm vào góc bệ rửa mặt, cảm giác lạnh lẽo đó tạm thời ngăn được hoảng loạn bao phủ khắp người .
      Những giọt nước chưa kịp lau khô mặt từ từ lăn xuống cổ. Hướng Viễn bắt đầu hối hận trước kia mình quá sơ suất. muốn có bất kỳ chuyện gì ảnh hưởng đến tiệc vui đêm nay nên dù biết là có người lạ đột nhập vào mà cũng chỉ lặng lẽ để ý quan sát tình huống mà chịu đề cao cảnh giác, chỉ dặn dò bảo vệ tỏa ra kiểm tra mọi ngóc ngách. cũng thể ngờ là người đàn ông nhìn có vẻ tầm thường này lại thoát được theo dõi của mười mấy bảo vệ, đuổi theo đến cái nơi có đường nào trốn thoát được.
      muốn làm gì?” Hướng Viễn suýt chút nữa buột miệng hỏi nhưng lập tức nhận ra nó chẳng có ý nghĩa gì cả bởi người đàn ông bỏ bao công sức theo dõi cả đêm, khó khăn lắm mới có được cơ hội, giờ đứng ngay trước mặt , vẻ lạnh lùng, ánh mắt độc ác, tay phải nắm chặt chiếc lọ đựng dung môi màu trắng ta còn muốn gì nữa chứ? Thế nên, Hướng Viễn ra lệnh cho mình được luống cuống, cố gắng bằng giọng trấn tĩnh và bình thản.
      muốn gì?” Mọi việc có giá của nó, chỉ cần ta chịu ra giá việc vẫn còn cơ hội cứu vãn.
      “Tôi muốn phải đau khổ!” Hướng Viễn ngờ gã đàn ông này cũng kích động đến vậy. Toàn thân ta cũng run lên điều khiển nỗi, đến lọ dung môi trong tay ta cũng dao động dữ dội. Cổ họng Hướng Viễn như thắt lại: “Đừng… đừng kích động, muốn gì? Có gì thương lượng ! Nếu tôi xảy ra chuyện, e rằng cũng có kết quả tốt đẹp đâu. Sao … sao phải làm thế?”.
      “Thương lượng chó gì với ! Các người đều là quỷ hút máu, bố tôi làm việc quần quật bao năm cho các người, cần đến là đá chỗ khác, cuối cùng phải chết thảm như thế. Nếu phải làm chuyện gì hổ thẹn các người có cần dùng tiền để giải quyết ? họ Hướng kia, người độc ác nhất là , đến phút cuối còn làm chuyện ác, mở miệng ra là tiền, định đuổi chúng tôi bằng chút tiền cỏn con đó à? Đừng có mơ! Nếu mạng chúng tôi bèo bọt như vậy tôi còn sợ cái gì nữa?”.
      Đúng lúc này, cánh cửa sau lưng người đàn ông vang lên tiếng gõ cấp bách, cùng lúc là giọng trẻ trung và ngờ vực: “Hướng Viễn, chị ở trong đó phải ?”.
      Biến cố này khiến gian chật chội trong nhà vệ sinh tĩnh lặng trong hai giây, Hướng Viễn nghe thấy tiếng tim đập dữ dội và hỗn loạn của và của cả đối phương. xuất của Diệp Quân có thể là đúng lúc, cũng có thể đúng lúc, cậu khiến sức mạnh giữ cửa càng căng thẳng càng lo sợ hơn, giống như khi mũi tên lắp vào cung cậu lại vỗ lên vai tuyển thủ bắn cung cái.
      Cuối cùng, bàn tay luôn đặt sau lưng của mò mẫm tìm thấy hộp đựng giấy bằng sứ, đúng lúc người đàn ông kia khẽ động đậy, dứt khoát giơ thẳng chiếc hộp vuông đó lên, đập mạnh vào tay ta. Đúng lúc đó, của phòng vệ sinh sau tiếng “rầm” cực mạnh cũng rung lên bần bật, người đàn ông kia hơi nghiêng người tránh ra, quay lại nhìn sau lưng cái. Đúng vào khoảnh khắc khựng lại đó, cánh cửa được đẩy toang ra dưới lần công kích thứ hai, lực đẩy cửa ra và vật nặng mà Hướng Viễn lấy để đập vào khiến gã đàn ông loạng choạng, ngã chúi về phía trước, lọ dung môi trong đó sánh ra gần nữa, mùi hăng hắc xộc lên khiến Hướng Viễn thầm kêu khổ trong bụng.
      Quả nhiên, gã đàn ông mắt vằn đỏ, dùng hết sức hắt toàn bộ dung dịch còn lại lên người Hướng Viễn. Trong tích tắc, Hướng Viễn thể tránh né, quay người lại, cúi đầu gồng vai lên, bảo vệ đầu và mặt, đầu óc bây giờ như kim đồng hồ bị chết, hoàn toàn trống rỗng. Thứ dung dịch kia nếu dính lên người có hậu quả ra sao? Hướng Viễn là người biết hơn ai hết. Trong khoảnh khắc khoảng tóc ở vai cảm thấy ẩm ướt, sợ hãi cực độ. Những tiếng kêu gào đau đớn, đổ vỡ kia đều vô nghĩa, chờ đợi mùi vị thịt da rữa nát. Trước đó mấy phút, mỉm cười rời khỏi vòng tay Diệp Khiên Trạch, nếu biết sớm là có chuyện này, lúc ấy tại sao nhìn thêm chút nữa? Điều khó chịu đựng được nhất là kết cục thê thảm như thế này lại diễn ra trước mặt Diệp Quân.
      Quái lạ là tốc độ phát huy tác dụng của thứ hóa chất kia chậm hơn nhiều so với tưởng tượng của Hướng Viễn. cảm thấy đau rát nhưng phải là đau rát do axit gây ra.
      “Hướng Viễn, chị bị sao thế?”
      “Đừng đụng vào.”
      ngăn Diệp Quân định xông đến, nghi hoặc nhìn vai và tay mình ngoài việc đỏ ưng lên trước mắt chưa có trạng thái gì khác lạ xảy ra rồi cẩn thận, dè dặt đưa tay lên trước mũi khẽ ngửi, gương mặt thoáng chốc lô vẻ khó hiểu.
      Thứ axit sulíuric có mang vị sắt gỉ và chất xúc tác này hơn ai hết. Xưởng mạ kim loại tiêu chuẩn của Giang Nguyên dùng chất này rửa vết hoan gỉ thành phẩm để đạt được hiệu quả mỹ quan và chống ăn mòn, phòng xây dựng dùng ốc vít và khung sắt thép cũng đều cầu áo mạ kim loại sau khi rửa qua bằng lớp dung dịch này. bất ngờ chút nào khi thứ dung dịch mà con trai Trần Hữu Hòa dùng để hắt lên người chính là axit sulíuric được lấy từ bể tẩy rửa, màu sắc đùng đục đặc biệt và lớp kim loại phế liệu dính đó chứng minh phỏng đoán của . ta dám lấy axit sulíuric của chính Giang Nguyên để công kích Hướng Viễn. Loại dung dịch đó có lẽ do Trần Hữu Hòa vốn tính tiết kiệm nhờ những đồng nghiệp trong xưởng cho mang về nhà để cọ rửa phòng vệ sinh.
      Sau khi bị sốc, Hướng Viễn hiểu nỗi mình cảm thấy thế nào. chỉ cảm thấy tất cả những chuyện vừa xảy ra nhảm nhí và nực cười như cảnh hài vớ vẩn. Cái người diễn vai hung ác này lại chưa từng điều tra cho kỹ rằng dung dịch để rửa sắt thép chỉ có nồng độ khoảng 10% đến 20% nên chưa đủ mạnh để hủy hoại trong tích tắc. Huống hồ là sau khi điều hành Giang Nguyên, Hướng Viễn bàn bạc với Phó tổng Lý để giảm giá thành hết mức có thể phải giảm thiểu lượng sử dụng axit sulíuric và kẽm, thành phần mạ kim của Giang Nguyên đều giảm độ dày lớp mạ thấp nhất trong tiêu chuẩn cho phép, đến cả nồng độ axit tẩy rửa trong bể cũng gần như đạt đến mức thấp nhất. biết có phải được xem là may mắn hay gặp kẻ thù ngu ngốc nên mới may mắn thoát được nguy hiểm.
      tạt …tạt thứ quỷ gì lên người chị vậy?”, Diệp Quân cuống đến mức lắp ba lắp bắp.
      “Axit sulíuric”, Hướng Viễn vừa vừa nhìn gã con trai lớn của Trần gia co rúm trong góc thấy động tĩnh gì, hiểu sống hay chết. gì nhiều mà lấy nước rửa sạch tóc, cổ và cả cánh tay để trần của mình. Thứ axit này tuy chí mạng nhưng dính lên người lâu hơn chút cũng phải chuyện đùa.
      Hướng Viễn là người coi trọng mạng sống hơn ai hết, bất kể lúc nào an nguy của mình là quan trọng nhất. Rửa sạch xong thứ dung dịch còn lại cổ, lập tức ra hiệu cho Diệp Quân cởi áo khoác thể thao bên ngoài của cậu ra. Diệp Quân ngẩng ra lúc rồi vội vã làm theo, còn đứng ở góc nhanh chóng cởi bỏ hàng nút áo li ti chiếc áo sơ mi bị dính axit ướt khoảng lớn của mình ra.
      cảm thấy cơn đau và ngứa da mỗi lúc ràng hơn, đám nút áo quá phức tạp tỏ ra đáng ghét hơn bao giò hết. Hướng Viễn khẽ nghiến răng, chưa kịp chú ý đến Diệp Quân vẫn đỏ mặt, đờ đẫn đứng cạnh hậm hực chẳng chẳng rằng đá cậu phát, Diệp Quân lập tức quay phắt như thỏ gặp thợ săn, toàn thân căng cứng, chỉ vòng tay lại đưa áo ngoài ra cho Hướng Viễn.
      “Đến xem ta thế nào!”, Hướng Viễn vừa rửa sạch làn da bỏng rát của mình, vừa với Diệp Quân.
      “Nhìn cái gì?” Hình như vừa nghe thấy Diệp Quân lại đá vào gã đàn ông kia cái mạnh, giọng hằn học.
      “Hướng Viễn, rốt cuộc là ai?” Diệp Quân kìm được quay đầu lại hỏi nhưng cậu nhớ ra đây phải lúc đối mặt trò chuyện nên vội vàng “xin lỗi” rồi đưa đôi mắt đầy cảnh giác nhìn về phía gã đàn ông kia.
      Nhà vệ sinh phải nơi kín đáo gì, tuy cách sảnh tiệc ngã rẽ, tạm thời kinh động đến ai nhưng lúc nào cũng có người cần vệ sinh vào đây, lúc đó khó giải thích được cảnh tượng này, bởi vậy Hướng Viễn nhanh chóng đến cạnh Diệp Quân, nghiêng người nhìn gã đàn ông kia. thấy gã đàn ông kia nằm co rúm lại, cánh tay bị cong gập cách kỳ quặc, có lẽ bị gãy xương rồi, xem ra Diệp Quân ra tay khá nặng.
      Thấy gã đàn ông kia ôm cánh tay, khó nhọc muốn đứng dậy, Hướng Viễn vội giữ lấy tay Diệp Quân, : “Đừng đánh nữa, đủ rồi”.
      “Suýt nữa lấy mạng chị rồi còn gì!”, Diệp Quân vẫn hoài nghi chuyện nguy hiểm ban nãy.
      Hướng Viễn càu mày: “Nhưng em cũng thể đánh chết ta”. quay sang với gã đàn ông kia: “Tôi rồi, cái chết của bố là tai nạn, tôi hề có ý thù địch với nhà , có cần khổ thế này ?”.
      Gã đàn ông kia hằn học: “Mồm mặt , muốn thế nào mà chẳng được. Ăn thịt người chừa cả xương, tôi rủa cả nhà các người gặp báo ứng”.
      đến nước này gì thêm với người cứng đầu như thế này cũng bằng nên Hướng Viễn liền gọi điện cho người phụ trách an ninh. Mấy giây sau, mấy người mặc áo bảo vệ vội vã chạy đến, nhìn thấy cảnh này, tất cả đều bàng hoàng. Hướng Viễn cũng còn lòng dạ nào nghe họ tự kiểm điểm, chỉ đưa người bằng cửa ngách , đừng làm ồn rồi bảo họ tìm luôn lý do hợp lý cho việc ổ khóa cửa bị hỏng và cảnh đổ vỡ thê thảm trong này.
      Bảng thông báo “Phòng vệ sinh sửa, tạm thời sử dụng” được đưa đến gấp rút. Hướng Viễn giữ lấy mái tóc ướt của mình, nhìn Diệp Quân mấp mấp môi muốn gì mà cố kiềm chế, vẻ mặt nhăn nhó chỉ cười cười: “Tối nay vừa khen em thần dũng xong. Nhìn xem, lần này chẳng cứu chị đó sao?”.
      Diệp Quân tại sao cậu lại đến nhà vệ sinh đúng lúc thế, chỉ lên tiếng: “Em gặp gã kia lần đường , lúc đó cảm thấy rất lạ rồi. Chị có chuyện mà giấu, nhưng đến chuyện này mà em cũng chẳng cảnh giác còn làm cảnh sát làm gì nữa? Đúng rồi, chị chưa và chị có mâu thuẫn gì? Sao chị lại chọc giận , nguy hiểm quá!”.
      Hướng Viễn vỗ vỗ lên tay Diệp Quân vẻ dỗ dành: “Chị kể em nghe nhưng bây giờ em lên xe lấy giúp chị chiếc áo khác. Chị thể ra ngoài với bộ dạng này được”.
      “Còn …”
      “Khoan chuyện này với ấy được chứ? Chuyện qua rồi, đừng để ấy lo lắng.”
      “Nhưng…”
      “Diệp Quân, xem như đây là bí mật của chúng ta .”
      Diệp Quân do dự lúc, cuối cùng vẫn nhượng bộ, đưa tay ra với : “Đưa em chìa khóa xe”.

    3. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 38

      Cái câu được cả phải là lưỡi câu mà là dục vọng của cá.Chúng chờ đợi, biết là lưỡi câu cũng vẫn há mồm ra đớp lấy.
      Khu nghỉ mát suối nước nóng khai trương hơn tháng, tình hìnhkinh doanh rất tốt, thậm chí có thể là vượt quá kỳ vọng của HướngViễn. Ngay từ đầu, khu nghỉ mát chủ yếu được tồ chức làm nơi tiếp đóncác cuộc hội nghị kinh doanh, thêm vào đó là các dịch vụ giải trí, nghỉngơi… Diệp gia khởi nghiệp từ ngành kiến trúc, chưa từng bước chân vào lĩnh vực kinh doanh khách sạn nhà hàng, ngay cả Hướng Viễn và Đằng Vânđều thể là có kinh nghiệm gì nhiều nên trước hội nghị nhânviên, Hướng Viễn cực lực phủ quyết đề nghị tự quản lý do Diệp BỉnhVăn đề ra. cũng tán thành điều chỉnh nhân viên từ Giang Nguyênđến điều hành, ngoại trừ chức Tồng giám đốc giao cho Đằng Vân, cònlại Phó tồng giám đốc và quản lý các bộ phận như đại sảnh, nhà hàng,phòng ốc, suối nước nóng… đều tuyển những người đắc lực, dày dạn kinhnghiệm trong ngành cả ở trong và ngoài tỉnh, kể cả nhân viên khu nghỉmát và những người phục vụ, tạp vụ… tầng lớp thấp nhất đều mời ở bênngoài, hề điều chỉnh nhân viên nào từ Giang Nguyên đến, chỉđưa người cồ thôi làm giảng viên khoa Kế toán trường Kỹ thuật của Diệp Khiên Trạch đến làm Trưởng phòng Tài vụ.
      Trong lòng Hướng Viễn hiểu , từ khi bắt đầu chuẩn bị xây dựng khunghỉ mát này, Diệp Bỉnh Lâm – bố chồng – và Diệp Khiên Trạch -chồngcô – cơ bản đều đề làm chủ. Khu nghỉ mát cũng hoàn toàn độc lập về phương diện hạch toán và kinh doanh nhưng dù gì nó cũng là sản nghiệpcủa Diệp gia nên về mặt tài chính, người quản lý thể là ngườingoài, cũng thể là người của Hướng Viễn. Tất nhiên với chức vụTrưởng phòng Tài vụ những người mà ai cũng biết là trợ thủ đắc lựccủa Hướng Viễn như Đằng Vân càng thể can thiệp sâu hơn, bởivậy phải để cho người nhà họ Diệp đảm nhận chức vụ này. Đó là việcmà Hướng Viễn ám chỉ rỗ ràng với người nhà họ Diệp, hoặc cũng có thềnói đó là hồi chuông cảnh giác tự tạo cho mình.
      Có người lén giả tạo, quyền lực đều nằm trong tay nhưng ngoàimặt lại làm bộ làm tịch. Hướng Viễn biết nhưng cũng gì, chỉ có điều thỉnh thoảng tức giận, mới nhủ thầm với bản thân, thôi mình cứlàm người xấu đến cùng , cần vờ vịt ngoài mặt nữa. Dựa vào Diệpgia bây giờ, dựa vào đám công tử thiếu gia đó làm gì được mình? Thếnhưng, lúc suy nghĩ đó vừa nổi lên, Hướng Viễn luôn dập tắt nó trongtích tắc, đến tàn tro cũng giữ lại, cho dù trước mặt Đằng Vân làngười tín nhiệm và giao phó nhiều việc quan trọng nhất, cũng tuyệt đối cho phép mình nhắc đến bởi mang họ Diệp nhưng lại là con dâu nhà họ Diệp, là vợ của Diệp Khiên Trạch.
      thể phủnhận mối quan hệ và quen biết rộng lớn, cộng thêm bắt buộc phải “toàn tâm toàn ý” trước đó giúp ích rất nhiều cho Hướng Viễn. Khu nghỉ mát suối nước nóng, khung cảnh cổ xưa tao nhã, trang thiết bị đầy đủ, phụcvụ chất lượng, giá cả cũng hề thấp nhưng vẫn có rất nhiều người có tiền lui tới. Lấy mục tiêu tiếp đãi việc công là chính nên sau khi khai trương lâu, gần cuối năm mà các hội nghị lớn đều đăng kýđầy ắp các phòng. Chỉ trong vòng nửa tháng, Đằng Vân ký hợp đồng tiếp đón hội nghị với ba đơn vị, trong đó còn có cả Trung Kiến dưới quyềncủa Âu Dương với đơn vị chính phủ của thành phố nào đó. TrungKiến và Hướng Viễn vẫn thường xuyên qua lại, quan hệ rất tốt. Dù sao các buổi tiệc và hội nghị đều cần nơi tổ chức, Âu Dương vốn cao ngạo là thế nhưng thấy Hướng Viễn làm khá tốt nên tạo cơ hội cho cũng là chuyệnbình thường. Còn về việc ngay từ lúc mới bắt đầu kinh doanh nhận được quan tâm của các văn phòng cơ quan chính phủ ngoài cách thức tổchức, phục vụ của khu nghỉ mát và những ưu đãi ra, Hướng Viễn đoán rằng, người bạn trai làm trong văn phòng quan trọng nào đó của Đằng Vâncũng góp phần .
      Diệp Bỉnh Văn là trong những đại cổđông của khu nghỉ mát nên sau khi nghe Hướng Viễn đề xuất ý kiến muốngiao phòng tắm hơi trong khu nghỉ mát để các đơn vị đấu thầu chủđộng đề cử vài người hợp tác rất đáng để tham khảo bởi Diệp Bỉnh Văn vốn là “công tử già” chơi bời, đến ăn chơi cái gì cũng biết.Diệp Khiên Trạch vẫn phản đối, cho rằng những người ông ta đề cử đềukhông đáng tin cậy nhưng Hướng Viễn nghĩ rằng, chỉ cần trình độ, tài lực và điều kiện kinh tế tốt, có lý do gì từ chối những người bạnhợp tác quá phù hợp như thế chỉ vì là người do Diệp Bỉnh Văn đề cử. Diệp Khiên Trạch lần này ngầm đồng ý quyết định của Hướng Viễn nên cuốicùng, khu phòng tắm hơi của khu nghỉ mát giao cho người bạn họThôi của Diệp Bỉnh Văn bao thầu. Thực tế chứng minh, sau khi phòng tắmhơi này kinh doanh, khách lui tới khu nghỉ mát chỉ nhiều hơn chứ khônggiảm.
      Thế nhưng, Diệp Khiên Trạch phải là đều tán đồng vớisự phối hợp của Hướng Viễn. Trong số cách làm việc nào đó của , vẫn cảm thấy khó có thể chấp nhận nhưng càng muốn làm tổnhại tới tình cảm giữa mình và Hướng Viễn.
      Sau lần tranh chấp vềcái chết của Trần Hữu Hoà, Hướng Viễn nhận lời với Khiên Trạch làkhông cãi nhau nữa, cũng phải là người tàn nhẫn. Sau việc đó,hai vợ chồng vẫn nghĩa trọng tình thân, lúc đến thăm Diệp Bỉnh Lâm,Hướng Viễn cũng chịu nắm tay , có lúc tan sở về hai người gặp nhautrong nhà, cũng cười và trò chuyện vài câu, đến cả nước táo tầu và hạtsen mà ngừng pha cho , Hướng Viễn cũng chưa từng từ chối.Nhưng Diệp Khiên Trạch biết mọi việc vẫn chưa qua , những lời hômấy vẫn mắc lại trong lòng Hướng Viễn.
      Diệp Khiên Trạch cũng thấyrất hối hận bởi lần ấy có lẽ thực làm tổn thương . Trongquãng thời gian rất dài sau đó, Diệp Khiên Trạch nghĩ phải tìm cơ hội để với Hướng Viễn, nhưng chính cũng cảm thấy hoang mang, phải gì với đây? rằng sai và Hướng Viễn đúng? Thế nhưngtrên thực tế, Diệp Khiên Trạch luôn cho rằng lập trường của mình vềchuyện Trần Hữu Hoà là đúng, con người thể làm mọi chuyện quátuyệt tình, thiện đãi người khác cũng chính là thiện đãi với mình. Xuấtphát điểm của Hướng Viễn là vì Giang Nguyên nhưng thường làm việc quá cay độc tàn nhẫn, chỉ trọng kết quả mà từ thủ đoạn. Đó là điểmkhác nhau lớn nhất giữa , có lẽ đó cũng là căn nguyên của những mâu thuẫn. thể với rằng, Trần Hữu Hoà tự làm tự chịu, liên quan đến chúng ta.
      Diệp Khiên Trạch do dự như thếmãi, suốt thời gian dài cũng biết làm sao cho phải. Ngày quangày, khó chịu bức bối trong lòng càng tăng. nhớ nhung dịudàng khi buổi tối Hướng Viễn về trễ, nằm lặng lẽ bên cạnh, dựa vào lưnganh, nhớ lúc mình nhàng xoa bóp bờ vai , nheo mắt, tinh nghịchnhư con cáo mỉm cười.
      Hướng Viễn tuy lạnh lùng với mọi người, nhưng bên cạnh hơi ấm đó lại là chân thực.
      Hôm khai trương khu nghỉ mát, Diệp Khiên Trạch quyết định thoả hiệp vớiHướng Viễn, muốn làm căng với nữa. Tuy thoả hiệp của phải vì thay đổi tư tưởng mà vì nguyên tắc quan trọngbằng người ấy.
      Nhưng đêm đó, Hướng Viễn tỏ ra rất kỳ quặc, saukhi vào nhà vệ sinh biến mất lúc lâu. Diệp Khiên Trạch cứ loHướng Viễn xảy ra chuyện nhưng có ở đó, Đằng Vân cũng bỏ từlâu, phải đón tiếp khách khứa, lại có phép phân thân nên đànhbảo Diệp Quân xem thế nào. Khó khăn lắm mới quay lại, rằng vòi nước trong nhà vệ sinh bị hỏng, suýt nữa làm ướt hết cả người, lại lomình bị cảm lạnh nên chỉ tiếp đón khách khứa qua loa, tiễn vài ngườikhách quan trọng ra về rồi cũng rời khỏi đó.
      Đêm ấy, DiệpKhiên Trạch muốn thay đổi tư thế ngủ quay lưng vào nhau của hai vợ chồng dạo gần đây, chủ động vòng ôm lấy Hướng Viễn từ phía sau nhưng lạicứng đờ người rồi quay đầu lại, tay giữ cổ áo ngủ và : “Xin lỗi, emhơi mệt.”
      Đối với mệt mỏi của Hướng Viễn, Diệp Khiên Trạchkhông thể gì hơn. Sau khi khu nghỉ mát mở cửa, vừa phải kiêmnhiệm quản lý Giang Nguyên, lại thể giao khu nghỉ mát cho ngườikhác khi mọi việc chỉ mới bắt đầu, vừa phải công tác liên tục nên bận đến nỗi thỉnh thoảng cũng phải ở lại khu nghỉ mát. Diệp Khiên Trạchcũng nghe đến lời đồn đại về xu hướng tình dục của Đằng Vân nên cũng chưa bao giờ nghi ngờ trung thực trong hôn nhân của Hướng Viễn, chỉlà bận rộn của khiến ý muốn làm hoà của tan thành mây khói.
      Chuyện của Trần Hữu Hoà cuối cùng cũng khép lại khi người con trai thứ củaông được đưa vào Giang Nguyên làm nhân viên hợp đồng với tính chất chămsóc và đãi ngộ. Diệp Khiên Trạch cũng nghe , con trai lớn của họkhông hiểu vì phạm tội gì mà bị vào tù, người con trai thứ tuy cókinh nghiệm làm công nhân xây dựng như mình nhưng điều bất ngờ là,Hướng Viễn chỉ kiên quyết phá lệ về vấn đề thân phận của ta,còn những cái khác hề tỏ ra phản đối. Cũng xem như DiệpKhiên Trạch và Hướng Viễn mỗi người tự nhường nhau bước.
      Theo thông lệ, cứ đến cuối năm công ty Giang Nguyên lại tổ chức chocác nhân viên quản lý cấp trung ở khu văn phòng sản xuất nghỉ mát vài ngày sau khi vất vả hàng tháng trời cho công ty. Khu nghỉ mát suốinước nóng mở, có đạo lý nào mà phù sa lại chảy vào ruộng người khácnên kỳ nghỉ lần này sắp đặt, tiến hành ngay trong khu nghỉ mát, thờigian được chọn vào ngày thứ Sáu, sau cuộc họp tất cả mọi người nghỉcuối tuần ở đây. Địa bàn của mình nên tất nhiên việc ăn uống vui chơiđều được phục vụ chu đáo, những nhân viên quản lý của các phòng ban cũng bận rộn suốt năm, bây giờ có cơ hội thả lòng mình, lại là ở nơi màGiang Nguyên mở ra lâu nên mọi người vừa thấy mới lạ lại vừa hiếukỳ. Ai cũng có thú vui riêng của mình, người đánh bóng, người đánh bài,tất nhiên cũng có người hát karaoke, tắm hơi… rất vui vẻ.
      HướngViễn và phó tổng Lý rời hội nghị sau cùng, hai người vừa vừa đếnkỳ hạn đợt giao hàng của xưởng. Phó tổng Lý là người biết điều nên khinhìn thấy bóng Diệp Khiên Trạch bên hồ câu cá ngoài kia, ông cườicười rồi tìm lý do để vòng sang hướng khác.
      Diệp KhiênTrạch nghe thấy tiếng họ chuyện, sau khi móc mồi câu xong, quaylại, phủi tay rồi cười hỏi Hướng Viễn: “Xong rồi à?”
      “Vâng! Bọncá được ăn no rồi mà vẫn cắn câu à? Đúng rồi, Đằng Vân chuẩn bị cho anhmột bộ dụng cụ câu cá, đặt ở phòng em thường ở. Lát nữa em bảophục vụ mang đến cho ”, Hướng Viễn .
      Diệp Khiên Trạch thích đánh bài, cũng thích tụ tập ồn ào, điều này biết, sởthích duy nhất của chính là cầm cần câu cá.
      câu nữa, Hướng Viễn, mọi người thoải mái rồi, em cũng phải nghỉ ngơi chứ”. Diệp Khiên Trạch .
      Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch cùng nhìn về phía Đằng Vân và vài đồng nghiệpđang chạy rất nhiệt tình sân tennis. Hướng Viễn ngồi xuống lan canbên bờ hồ, ngước lên nhìn mặt trời mùa đông, nheo mắt lại : “Em đangrảnh mà. Sao thế?”
      Diệp Khiên Trạch : “Thời gian trước anhquên chưa với em việc, là đêm khu nghỉ mát khai trương, em được khoẻ nên mình đến chào Mạc Kiến Quốc. Bác ấy và bốtrước kia cũng là bạn cũ, là trưởng bối của . Bác ấy cũng cònhằn học với nhà ta nữa, bác bảo, Mạc Hằng gần đây vừa về nước, lại vàoviện chữa trị thêm thời gian mà cũng chỉ có thể hồi phục đến mức đó, tuy thể bằng người bình thường nhưng chí ít cũng có thể tự lo cho mình. Có tiếp tục chữa trị cũng chẳng ý nghĩa gì, chi bằng tìm conđường sống tốt chút sau này cho Mạc Hằng, Mạc Kiến Quốc còn nhắc đến hôn của Mạc Hằng, bảo bác già rồi, chỉ việc này là anlòng.”
      Thần thái khi phơi nắng của Hướng Viễn cũng có chút thay đổi, nghiêng mặt nắng nghe Diệp Khiên Trạch .
      xong chuyện này, biết vô tình hay cố ý mà bác hỏi đến Diệp Linh.Bác ấy hôm đó hình như có nhìn thấy Diệp Linh trong yến tiệc, lớn rồi, trước kia vẫn nghe bố bảo Diệp Linh được khoẻ, bây giờ thấy có vẻ rất ổn. Còn chuyện trước kia qua rồi, MạcHằng chẳng còn nhớ chút gì chuyện Diệp Linh đẩy cậu ấy ngã từ thangxuống, chỉ nhớ cảnh vui đùa với Diệp Linh hồi bé, cứ mãi quênđược…”
      sợ ý của bác ấy là muốn để Mạc Hằng và Diệp Linh…”
      Hướng Viễn vẫn chưa hết, Diệp Khiên Trạch tiếp lời với vẻ lo lắng:“Phải, sao yên tâm được, Hướng Viễn, thể làm thế được. Dù ALinh có lỗi với Mạc Hằng nhưng cũng thể gả cho cậu ấy được vì MạcHằng dù gì cũng là thằng ngốc… thực sợ Mạc Kiến Quốc nóithẳng chuyện đó ra nên vội vàng kết thúc câu chuyện”.
      HướngViễn dùng ngón chân đùa đám cá nổi mặt nước, : “ sợ gì?Cho dù có cầu bác ấy cũng phải là Ngọc hoàng Thượngđế, bảo kết hôn là kết hôn được”.
      “Chuyện này biết nhưng nhớđến nguyên nhân Mạc Hằng bị thương trong lòng vẫn thấy khổ tâm.Trong chuyện này nhà chúng ta vẫn có lỗi trước.”
      “Vậy gảDiệp Linh cho cậu ta à?”, Hướng Viễn rút ngón chân vẫn chưa ướt nước của mình về rồi nhìn Diệp Khiên Trạch tỏ vẻ đau khổ, nhún nhún vai tiếp: “Vậy thôi. Nếu chắc chắn là thể Mạc KiếnQuốc muốn nghĩ gì tuỳ ông ta. Ai mà có chút suy tư cá nhânchứ? toàn lo chuyện thiên hạ, xem trọng thị phi, mềm lòng, lại thêmnghe nhắc đến việc liên quan em quý của mình càng rối hơn”.
      khẽ đến nỗi Diệp Khiên Trạch thể xác định được đơn lúccô cúi đầu xuống có phải là ảo giác của mình . cúi đầu bảo:“Hướng Viễn, ấy vẫn là em ”.
      Hướng Viễn mỉm môi cười cười: “ đấy, càng quan tâm lại càng rối thêm”.
      Diệp Khiên Trạch gật đầu, chắc cũng ý thức được ưu phiền của mình là thừa thãi. lúc sau, mới cười khổ thêm: “ là vậy đấy… càng làngười quan trọng, càng biết phải làm sao mới ổn, giống như bấy lâu nay, cứ loay hoay biết làm sao để em giận nữa”.
      “Em có giận à?”, Hướng Viễn nửa cười nửa nhìn Diệp Khiên Trạch.
      “Chứ lại à?”
      Hai người đứng ngồi bên bờ ngắm cá chép vàng bơi lội trong nước.Tâm trạng khá hơn, Hướng Viễn bắt đầu mở túi đồ ăn cho cá némxuống nước. Đám cá chen chúc vào nhau hòng giành cho được miếng ăn.Chẳng trách Khiên Trạch thường , câu được cá phải do lưỡi câumà là do dục vọng của cá. Chúng chờ đợi quá lâu nên dù biết làlưỡi câu vẫn há mồm đớp lấy.
      chờ đợi gì mới là an toàn, Hướng Viễn nghĩ như vậy, nhưng chờ đợi gì sống thế nào?
      Buổi chiều, các trưởng phòng, phó phòng ở khu nghỉ mát đều có việclàm, Hướng Viễn cũng bị phó tổng Lý gọi đến chơi poker. Văn hoá pokercủa Giang Nguyên được gọi là “nguyên viễn lưu trường”. Khi còn tại vị,Diệp Bỉnh Lâm rất mê mẩn với “thăng cấp” nhưng bây giờ khi cònphải lo mọi chuyện nữa đừng còn tìm ai để chơi poker cùng, mà đến cờ ông cũng chẳng buồn đánh, nhưng văn hoá poker vẫn luôn đượcduy trì ở Giang Nguyên. Cho dù là nhân viên quản lý hay công nhân, ngoài lúc làm việc, bốn người bàn là bắt đầu chơi rất hào hứng, mà theolệ cũ năm nào công ty cũng tổ chức cuộc thi poker “thăng cấp”.
      Hướng Viễn hào hứng lắm với những trò cờ bạc. Theo lời Hướng Dao ,trước đây Hướng Viễn chẳng hào hứng với bất kỳ hoạt động giải trí nào,ngoài công việc ra, trò tiêu khiển duy nhất khiến thấy vui vẻ chínhlà đếm tiền buổi tối. Hướng Viễn tuy nghe vẻ mỉa mai châm chọc trongcâu đó của Hướng Dao nhưng vẫn thừa nhận em mình cũng cóvài phần chính xác. Đối với , dù là cờ vây, cờ tướng, poker hay mạtchược đều là trò mưa tính hại nhau ở hình thức khác mà thôi, vừalãng phí thời gian lại chẳng bổ ích gì. Làm sao bì được tĩnh lặng vàhài lòng trong tâm hồn khi đếm tiền vào mỗi tối?
      Đối với hoạtđộng poker trong Giang Nguyên, chỉ cần ảnh hưởng đến công việcthường nhật tuy mấy hứng thú nhưng Hướng Viễn cũng để mặc mọingười thoải mái, đồng thời còn vui vẻ lấy ra ít tiền để thưởng cho cuộcthi hằng năm. Đó là hoạt động tập thể ít tiêu tốn tiền bạc nhất, sao lại vui vẻ chứ? Có điều, cũng như lúc đầu học cờ vây là để tạoquan hệ với Trương Thiên Nhiên của Lập Hằng, học poker để thay đổihình thức giao lưu với nhân viên cấp dưới. cũng thông thạo kiểu chơi“thăng cấp” mà “giáo sư” của chính là Diệp Khiên Trạch. Từ thời niênthiếu, nhìn người lớn chơi rồi học theo, đến nay hoàn toàntinh thông “cờ bạc”.
      Hướng Viễn học rất nhanh, từ lúc bắt đầu đến lúc ra nghề chỉ cần khoảng thời gian ngắn, sát phạt với mọi ngườivài lần là kỹ thuật cũng tăng lên. Người ta đấy là bẩm sinh giỏinhưng Hướng Viễn chỉ hứ mũi vì thực ra tất cả các trò chơi cũng như mọiviệc đều có quy tắc của nó. Bạn nghiêm túc chơi có cái gì biết chứ? “Thăng cấp” của Giang Nguyên thường có bốn người chơi bốn bộ bàipoker, mỗi bộ năm mươi tư lá, tổng cộng là hai trăm mười sáu lá, nhữngngười chơi giỏi đa phần chỉ là chơi qua loa, nhớ bài.Trước nay, làm việc vốn nghiêm túc, lúc vui chơi cũng vậy, ai từng ra lá nào, bài nào trong tay người nào, hiệu suất đạt được sau mỗi lábài đánh ra là bao nhiêu, ngầm tính rất chính xác nên có hơn nửa phần thắng lợi. Có điều chính vì nguyên nhân này mà Diệp Khiên Trạch khôngthích đánh chung với , cứ cười bảo đánh bài với Hướng Viễn rất mệt,chẳng những đạt được mục đích giải trí mà ngược lại còn khiến mình gánh thêm trách nhiệm, vì chịu nổi cách cả tháng sau mà Hướng Viễn vẫn còn phân tích cho đâu ra đó rằng, lá bài đếm ngược thứ mấy phạm sai lầm, thậm chí còn liệt kê giấy hơn mười lá còn lại tay bốn người vào lúc đó, rất tỉ mỉ cặn kẽ. Diệp Khiên Trạch tuychin nhưng lúc ra bài quá tuỳ hứng, đó cũng chính là nguyên nhân anhkhông thể nào đạt đến trình độ cao nhất.
      Diệp Khiên Trạch :“Đó chính là điểm khác nhau giữa và em. chỉ muốn vui, muốn tốt nhất, nếu mất cảm giác kỳ diệu đó”. Nếu giốngnhau tự khắc vui chơi cùng nhau nên sau khi Hướng Viễn biết cách chơi, hai vợ chồng họ rất hiếm khi cùng đánh bài. Chiều nay, DiệpKhiên Trạch có ý bù đắp khoảng thời gian lạnh nhạt và căng thẳng giữahai người nên chỉ muốn tìm cơ hội để hai người cùng ngồi xuống với nhaumà thôi. Phó tổng Lý tinh ý biết nên cũng giúp cho toại nguyện.
      Thế là, vợ chồng Diệp Khiên Trạch, phó tổng Lý, thêm trưởng phòng của bộphận sản xuất, bốn người ngồi xoa bài. Diệp Khiên Trạch và phó tổng Lýhợp sức, Hướng Viễn và trưởng phòng kia chơi cùng nhau. là bài phẩmnhư nhãn phẩm, Hướng Viễn cảm nhận sâu sắc rằng: phong cách chơi bài của Diệp Khiên Trạch vẫn nhàn nhạt như cũ, Phó tổng Lý lại đánh rất cóphương pháp, nhưng lại quá thận trọng, còn bạn chơi của Hướng Viễn rabài rất sáng suốt nhưng nhìn ra mỗi lá bài của ta đều có ý thuậntheo mình, tay còn rất nhiều lá chưa ra, cũng gác lại để phối hợpvới Hướng Viễn, đó cũng là kỳ phùng địch thủ.
      Hướng Viễn lầnnày đánh rất suôn sẻ, liên tục dẫn đầu, thắng lợi trong tầm tay nhưng Diệp Khiên Trạch và Phó tổng Lý đột nhiên tung ra những lá bài rất khóchịu, lại thêm phối hợp khá ăn ý nên chẳng những gỡ hoà được thế cuộc mà còn giấu cả cơ hội thắng lợi. Hướng Viễn thầm biết là ổn nhưng bất lực là bài như người, rất khó kiểm soát tay. thầmtính toán cục diện có thể xảy ra với những lá bài cuối cùng, biết làmình thua nhưng vẫn nghĩ xem cố gắng làm sao để giảm thiểu tổnthất. bỗng nhìn thoáng qua Diệp Khiên Trạch ngồi bên trái mình, kêulên kinh ngạc: “Diệp Khiên Trach, sao thiếu lá bài?”.
      “Có ?”, Diệp Khiên Trạch hơi ngạc nhiên nhìn số bài còn lại tayba người, khẽ cười thành tiếng: “Ồ, đúng là thiếu mất lá bài. Lầnnày “lao động cải tạo” rồi, bài tốt mấy cũng vô ích, cũng chẳng biết đánh ra thêm lá từ lúc nào nữa”.
      đấy, em anhkhông chuyên tâm mà.” Cục diện thay đổi, Hướng Viễn nhõm trong bụngnhưng vẫn trách móc nửa đùa nửa . Thắng bài thế này khiến cứ cócảm giác tẻ nhạt.
      trưởng phòng lần đầu đánh bài với các lãnhđạo cấp cao thấy thế bèn hoà hoãn: “ sao, sao, đánh bài mà,chỉ để giết thời gian thôi. phân thắng thua, phân thắngthua”.
      Hướng Viễn đặt bài xuống, cười: “Cũng thể thế được, phân thắng thua ngồi nãy giờ để làm gì?”.
      chàng trưởng phòng thấy cười cũng biết được trong lòng nghĩ gì nhưng cũng có phần lo ngại mình sai lên lén nhìn DiệpKhiên Trạch cái. Diệp Khiên Trạch cũng bỏ bài xuống, cười : “Thua rồi, thua rồi. , Hướng Viễn, chẳng phải bảo chiều nay Giang Nguyên và nhân viên bên khu nghỉ mát có cuộc thi đấu bóng rổ sao? Cũng sắp đếnrồi, chúng ta xem thôi”.

    4. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 39

      luôn nghĩ rằng, khi Diệp Quân gặp được người con cậu mới xem như thoát được gánh nặng.

      Mọi người cùng về phía sân đấu bóng trong nhà, lúc đến nơi trận đấu bắt đầu. Hướng Viễn vội ngồi ngay, khẽ nheo mắt nhìn vào sân bóng lúc, sau đó kìm được, với Diệp Khiên Trạch: “Sao em thấy người kia quen thế nhỉ?”.
      “Ai?” Diệp Khiên Trạch nghe vậy cũng nhìn về phía chỉ rồi cười: “Thằng bé này, chạy đến đây lúc nào thế biết? Đến rồi mà cũng chẳng với ai tiếng nào”.
      sân đấu, người chạy sân và mặc đồng phục màu trắng đại diện cho đội bóng khu nghỉ mát phải Diệp Quân là ai?
      “Chẳng bảo được mời người ngoài đến sao? Hay là bên phía nhà nghỉ tự nhận là bạn bè nên gọi nó tới?”, Diệp Khiên Trạch cười .
      Hướng Viễn ngồi xuống, đón lấy cốc trà mà phục vụ vừa mang đến, tiện tay đưa cho Diệp Khiên Trạch rồi : “Em vẫn uống nước lọc hơn, loại “vỏ dưa” này chỉ có thích thôi… Bên nhà nghỉ có phần cậu ấy à? Cậu nhóc cũng phải là người ngoài mà”.
      “Nhìn kìa, lại bênh nhau.”
      “Làm gì có.”
      “Đừng chối.” Diệp Khiên Trạch cười rồi tiếp: “Đúng rồi, mấy hôm trước A Quân đến đăng ký ở Phân cục thành Nam của Cục Công an, em biết chưa? Thằng bé này lớn rồi nhưng vẫn cố chấp như lúc , giống như trước đây nó khăng khăng chịu theo bố về thành phố, ai khuyên cũng vồ ích, chỉ nghe lời mỗi em”.
      Hướng Viễn lắc đầu: “Được rồi, nó nghe lời em mà còn đến đội cảnh sát hình à? Thôi bỏ , em trai quý của bảo em đừng lo chuyện của nó em cũng vui lòng làm theo vậy”.
      “Em thế chứ trong lòng làm sao lo cho chúng được?”
      “Chúng?”, Hướng Viễn nén nổi tò mò.
      Diệp Khiên Trạch bảo: “Chúng đây là, ngoài A Quân ra còn có Hướng Dao. Em nghe, hỏi gì về bé mà được à? Mấy hôm trước Hướng Dao có đến văn phòng ”.
      Hướng Viễn khẽ ưỡn thẳng sống lưng lên nhưng chẳng chẳng rằng, đợi Diệp Khiên Trạch kề tiếp.
      do dự lúc rồi rút chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi áo ra, đưa cho Hướng Viễn: “Cồ bé cũng chẳng gì, chỉ bảo đưa cái này lại cho em, còn bây giờ sống rất tốt, cần cho tiền”.
      Hướng Viễn cười thành tiếng, cần đoán, cũng biết lời tường thuật của Diệp Khiên Trạch qua gia công và mỹ hóa. Hướng Dao hễ phát ra tiền là do đưa, chắc chắn : “Tồi cần đồng tiền thối tha của chị ấy”.
      Hướng Viễn đón lấy chiếc thẻ rồi cất cẩn thận. Hướng Dao thanh cao, quầng lại thôi nhưng thề coi thường tiền vì trong chiếc thẻ ngân hàng, mỗi đồng đều chẳng phải từ trời rơi xuống. Hướng Viễn nghĩ, nếu Hướng Dao biết công việc nay của và Đằng Tuấn đều do mình nhờ vả mới được thoải mái thuận lợi như vậy có tiếp tục làm việc ở đó nữa ? Hay là vẫn quyết liệt đến cùng, thà phải ăn khí uống sương mai cũng cần tiếp tế của chị mình?
      “Sao hai chị em phải làm căng như thế? Hướng Dao cũng trẻ con quá. Nó bướng bỉnh !”, Diệp Khiên Trạch có vẻ lo buồn.
      “Cũng chẳng phải nó hận em vì chuyện Đằng Tuấn, mà cứ khăng khăng cho rằng em bày mưu tính kế để hại chủng. Cái chức chị này của em quá thất bại, ai đời lại để em nghĩ mình như vậy. Khiên Trạch, có lẽ lúc đầu em nên nghe lời , chẳng cần lo gì hết, cứ giữ Đằng Tuấn ở lại.”
      Hướng Viễn là người quyết định bao giờ hối hận, Diệp Khiên Trạch hiếm khi thấy cồ nghi ngờ quyết định của mình như bây giờ. Tiếng gọi “Khiên Trạch” của lộ ra nét mệt mỏi mà chỉ khi đối diện với người thân nhất mới dám bộc lộ khiến động lòng, định nghe thấy quản lý sân đấu bóng kêu thét lên tiếng.
      Giang Nguyên và bên khu nghỉ mát tuy thuộc sản nghiệp của Diệp gia nhưng về mặt kinh doanh và nhân lực hề liên quan gì với nhau, lại thêm Diệp Quân mấy năm nay ít khi đến công ty nên phía đội của Giang Nguyên chẳng ai nhận ra cậu là con trai của sếp, chỉ xem như là đối thủ lợi hại sân bóng, luôn cẩn thận dè chừng, đến lúc trận đấu căng thẳng, có lúc cũng sử dụng vài đòn hiểm, đối kháng nhau mỗi lúc kịch liệt hơn.
      Diệp Quân chơi thể thao từ , kỹ thuật khá tốt, lại có lợi thế về chiều cao, thêm luyện tập thường xuyên, thân thủ linh hoạt hơn nhiều so với các quản lý trung tầng thân hình hơi phát tướng của Giang Nguyên, dù đội bóng khu nghỉ mát kỹ thuật đồng đều cũng vẫn nhàng, thoải mái giữ khoảng cách dẫn bước khoảng mừoi điềm. Cậu vốn là chàng xinh đẹp, đặc biệt là sân bóng, động tác càng mạnh mẽ, tư thế tuyệt đẹp, hấp dẫn đến mức cuốn hút toàn bộ con sân và mấy cồ phục vụ hò hét cồ vũ cho cậu. Lúc nãy sau cú ném bóng ghi điểm, đến mấy cồ trưởng phòng bên Giang Nguyên cũng xuýt xoa tán thưởng.
      Đội Giang Nguyên luồn bị cậu lấn áp bực tức nãy giờ, nay thấy tình huống này lại càng thêm bất mãn, lúc tranh bóng cố ý va chạm mạnh. Diệp Quân vừa nhảy lên ném bóng vào rổ, chưa kịp đứng vững hai thành viên to hơn gấp bội bên Giang Nguyên lần lượt chồm đến. Cậu ngờ lại xảy ra việc này nên khi ba người đâm sầm vào nhau ngã xuống, vang lên tiếng “rầm” dữ dội khiến Hướng Viễn nghe mà thấy xót lòng. Quả nhiên, Diệp Quân cũng rất đau, hai hàng lông mày càu lại.
      Diệp Khiên Trạch đứng lên, chạy vào sân đấu, hạ giọng vài câu với tồ trọng tài. Trọng tài vừa ra dấu tay, Diệp Quân nhìn thấy, vội vã khoát tay ý bảo sao, còn nở nụ cười với mình nữa, vận động vai lúc rồi lại chạy nhảy trở lại. Cảnh ban nãy dường như chẳng chút ảnh hưởng gì mà chỉ khiến cậu càng tích cực hơn, so với lúc trước càng mạnh mẽ quyết liệt hơn, đó mới là dốc cạn sức lực nhưng giống dáng vẻ tức giận quá nên mới liều mạng.
      Trận đấu kết thúc nhanh chóng trong tiếng còi báo hiệu của trọng tài, bên khu nghỉ mát toàn thắng, Diệp Quân vỗ tay ăn mừng với đồng đội, cũng cười chào với đối thủ, như chạy đến chỗ Diệp Khiên Trạch và Hướng Viễn.
      , Hướng… Hướng Viễn”, Diệp Quân mồ hôi đầm đìa lên tiếng chào và chị dâu.
      “Chơi hay lắm. A Quân, lúc nãy sao chứ? Đám người kia tranh giành ý tứ gì cả.”
      Diệp Quân đón lấy chiếc khăn ướt mà quản lý sân bóng đỏ mặt đưa đến, cười với vẻ xấu hồ, tỏ ý cảm ơn. Cậu vừa lau mồ hôi vừa với mình: “ liên quan đến bọn họ. sân bóng va chạm nhau là chuyện thường tình”.
      Chiếc khăn ướt đắp lên nửa gương mặt, Diệp Quân làm như vồ tình nhìn trộm Hướng Viễn cái, lúc ấy cồ nghe điện thoại. Diệp Quân tỏ ra lúng tung trước mặt Hướng Viễn cũng phải là có lý do. Lúc trước, Hướng Viễn ngỏ lời với Cục trưởng Tạ ở Cục Công an rằng, sau khi Diệp Quân tốt nghiệp xin vào phòng khiếu nại kháng cáo của cơ quan công an trong thành phố, tuy chỉ là công an cấp nhưng các bạn học cùng đạt tốt nghiệp ai mà chẳng biết, có hậu phương vững chắc đừng mơ đến chuyện ở lại trong thành phố, mà có thể đến cơ quan của Cục Công an thành phố đó quả chuyện tốt tìm đâu ra. Phòng khiếu nại kháng cáo phụ trách phần thư từ trong cơ quan công an thành phố, thoải mái nhàng, lại nguy hiểm. Ai ngờ ngày đầu tiên đến đó, Diệp Quân báo cáo với trưởng phòng, cầu được đến các cấp cơ sở. Cuối cùng cấp cũng phê chuẩn, đưa cậu đến phân cục thành Nam của thành phố.
      Diệp Quân hề cảm thấy xuống cấp cơ sở có gì tốt bởi cậu là cảnh sát, phải chỉ để bóc thư trong văn phòng. Cậu vồ cùng hài lòng với chuyện được điều đến phân cục của thành phố. Trong thời gian làm việc, cậu và đồng nghiệp rất hòa đồng với nhau, học được rất nhiều kinh nghiệm mà thầy cồ lớp giảng đến, ngày nào làm cũng khá vui vẻ. Chỉ khi cậu nhớ đến cái vẻ nửa cười nửa của Hướng Viễn mới cảm thấy trong lòng cứ chênh vênh, cậu nghe lời Hướng Viễn, mà còn phụ ý tốt của cồ nữa.
      Diệp Quân sợ hiểm nguy, cậu thích tính nguy hiểm của công việc này nhưng lại sợ Hướng Viễn thất vọng.
      Hướng Viễn tiếp điện thoại khách hàng xong, ngẩng lên nhìn Diệp Quân: “Sao tự dưng chạy đến đây thế?”.
      “Ồ, hôm nay em được nghỉ. Đằng Vân ấy định ra sân nhưng sức khỏe ổn lắm, lại tìm ra người thay thế nên hỏi em có đến được , kết quả là em đến.”
      Hướng Viễn thấy hết lúng túng, ngượng ngập của Diệp Quân, nhớ đến lúc nhận cuộc gọi từ Cục trưởng Tạ, lúc đó, nồi giận trút đâu cho hết nhưng vẫn với Cục trưởng Tả rằng nếu Diệp Quân lòng dạ muốn làm “cảnh sát trừ bạo” cứ để cậu làm thử cho biết, đợi khi chán nghĩ đến việc điều động cồng tác sau. cũng mong những điều mà Cục trưởng Tạ đều là , ông ta bảo có rất nhiều cảnh sát đến lúc nghỉ hưu cũng chưa chắc thấy được cảnh phải cầm sủng chiến đấu.
      “Sao em càng luyện tập càng mỏng manh thế? Hai người lúc nãy suýt nữa đụng em bay luồn rồi.” Diệp Quân nhìn có vẻ nho nhã hơn, lại thêm gương mặt “lừa tình” rất dễ khiến người khác ngộ nhận rằng cậu là chàng công tử trói gà chặt.
      Diệp Quân cười ngượng, vỗ ngực : “Thịt của em mọc từ trong xương, thuộc loại cao thủ ngầm”. Tuy ngoài miệng Hướng Viễn những lời châm chọc nhưng nụ cười lại thân thiện khiến cậu như trút bỏ gánh nặng, tâm trạng cũng tốt hơn nên phụ họa thêm vài câu với .
      Lúc nãy sân bóng, phía Giang Nguyên đều tưởng Diệp Quân chỉ là nhân viên bình thường của khu nghỉ mát nên khi trận đấu kết thúc cậu chạy đến chỗ Diệp Khiên Trạch và Hướng Viễn khiến mọi người hết sức ngạc nhiên. Nhìn nụ cười và dáng vẻ trò chuyện thân mật của ba người lúc đó họ mới nhớ ra Diệp gia còn cậu con trai mấy khi xuất , tính ra cũng tầm tuổi này, lại thêm Diệp Quân và Diệp Khiên Trạch khá giống nhau ở gương mặt và thần thái, còn gì mà được nữa?
      Nhận ra Diệp Quân là người nhà Diệp gia, mấy người sân bóng lần lượt chụm đầu bàn tán, trách bản thân quá bất cẩn trong lúc thi đấu nể nang ai, đụng trúng thiếu gia nhà người ta mà biết. Tuy từ trước đến nay cậu Hai nhà họ Diệp quan tâm đến chuyện làm ăn nhưng trong Giang Nguyên rất nhiều người , chẳng những Diệp Bỉnh Lâm luồn chiều chuộng cậu ấy mà ngay cả Diệp Khiên Trạch cũng rất quý cậu em mình.
      Trận đấu kết thúc, Diệp Quân và mọi người vào phòng thay đồ tắm táp. Mấy người bên Giang Nguyên nhìn thấy cậu, ngượng ngùng lên tiếng chào, nghĩ xem có nên xin lỗi Diệp Quân nở nụ cười vồ cùng rạng rỡ, họ chơi bóng rất tốt, lần sau có thi đấu gọi cậu đến cùng tham gia.
      Những nhân viên quản lý trung tầng của Giang Nguyên đều biết gì nhiều về cậu vì trong mấy người nhà họ Diệp họ chỉ quen với uy nghiêm của Diệp Bỉnh Lâm, mưu mồ gian xảo của Diệp Bỉnh Văn, còn Diệp Khiên Trạch tuy giữ hòa khí với mọi người nhưng quá trầm tính, con dâu nhà họ Diệp – Hướng Viễn – càng nổi tiếng là sáng suốt giỏi giang, chẳng ai dám lập lờ trước mặt cồ nên cậu con nhà họ Diệp với tính cách phóng khoáng, giản dị thể khiến người khác thấy bất ngờ.
      Nụ cười của Diệp Quân vô cùng trong sáng, chút ý, hoàn toàn phải dạng ngoài mặt thế này, trong bụng lại thế khác, rất dễ khiến người ta nảy sinh cảm tình. Sau khi tắm rửa xong, mấy người bên Giang Nguyên xưng gọi em với cậu rất thân mật, cùng hẹn nhau hôm khác lại tranh tài sân bóng.
      Trận đấu kết thúc là đến giờ cơm tối, lúc vào nhà hàng, Hướng Viễn thấy Diệp Quân khoác vai bá cồ với mấy đối thủ trước đó còn gườm gườm nhìn nhau sân bóng, trò chuyện rất rôm rả nên cảm thấy rất kinh ngạc.
      Mấy nhân viên quản lý kia vẫn tỏ ra rất biết điều trước mặt Hướng Viễn nên khi thấy đến cạnh Diệp Quân, bè lần lượt ngừng cười đùa và chào: “Giám đốc Hướng” rồi chuyển đến ngồi ở bàn khác.
      “Chuyện trò gì mà vui thế? Vai bị đau nữa à?”, Hướng Viễn hỏi Diệp Quân.
      Diệp Quân cười đáp: “Em có phải con đâu, làm gì mà yếu ra gió nồi như vậy. Bọn em đến chuyện lần sau cùng đấu bóng ấy
      mà”.
      “Em cũng dễ thân với mọi người nhỉ.” Hướng Viễn vẫn nhớ Diệp Quân là cậu bé thích khóc và tính cách hướng nội từ nên cảm thấy rất ngạc nhiên với tính cách cậu giờ.
      Diệp Quân chủ động cho rằng Hướng Viễn tán dương mình bèn : “Đúng thế, em vừa được phân đến phân cục thành Nam bao lâu nhưng làm quen rất nhanh với các đồng nghiệp và lãnh đạo. Họ rất quý em”.
      “Chắc đồng nghiệp nữ nhiên hơn nhỉ”, Hướng Viễn kìm được lại trêu cậu.
      “Đâu có, đồng nghiệp nữ chỗ bọn em đều là các bà cồ”, mặt Diệp Quân bỗng đỏ bừng lên.
      “Thế bạn lần trước em đưa đến thăm bố đâu rồi?”
      Diệp Quân suýt nữa là làm đổ cốc trà bên tay, lắp ba lắp bắp: “Cái gì mà bạn chứ? Bạn học thôi mà. Cồ ấy đến phân cục khác rồi, đấy!”. dứt lời, cậu nhận thấy nụ cười cố gắng kiềm chế trong mắt Hướng Viễn mới biết mình lại bị trêu bèn hậm hực bảo: “ chuyện này với chị nữa, em chả hứng thú gì với mấy chuyện đó”. Cậu đẹp trai, tính cách tốt, từ bị con vây quanh liên tục nhưng với ai cậu cũng đối xử như nhau, tự động kết bạn với người ta, dù là đẹp hay xấu đều chơi cùng cách thân thiết.
      “Sao lại hứng thú? Em tốt nghiệp đại học rồi, tìm người tâm đầu ý hợp cũng có sao đâu, bố và em cũng đỡ phải day dứt mãi.”
      Hướng Viễn nhớ có lần Diệp Khiên Trạch đến bệnh viện thăm Diệp Bỉnh Lâm về, chuyện Diệp Quân với , sau đó còn bổ sung thêm câu với vẻ lo lắng: “Tuy chuyện tình cảm phải tùy duyên nhưng từ đến lớn A Quân chẳng mến cồ nào, mà hình như nó hứng thú với con . chẳng phù hợp chút nào với biểu nên có của con trai lứa tuồi nó. Em nghĩ xem liệu nó thích con trai…”.
      “Đừng nghĩ linh tinh”, Hướng Viễn cắt ngang, phủ định nỗi lo âu của Khiên Trạch. Tuy Diệp Quân tỏ ra vồ cùng hào hứng với người khác phái như các nam sinh cùng tuổi, cũng tiện vì sao Diệp Quân lại có bạn nhưng có điểm cồ có thể chắc chắn: Diệp Quân tuyệt đối phải đồng tính luyến ái. Trước khi gả cho Diệp Khiên Trạch, vào cái đêm khi cồ vẫn ở trong căn phòng thuê bé, tuy cố ý phớt lờ nhắc đến cũng muốn nghĩ lại, thậm chí cũng truy rỗ ngọn ngành quyết luyến và vòng tay thiếu kiềm chế của Diệp Quân nhưng nhịp tim, hơi ấm, mê loạn và mỗi phản ứng cơ thể cậu, Hướng Viễn đều nhớ rỗ. Đó tuyệt đối thể là người vồ cảm với người khác phái.
      Diệp Khiên Trạch : “Hướng Viễn, em tìm lúc thích hợp chuyện với nó xem, chỉ có em nó mới nghe thôi”.
      lòng, Hướng Viễn cũng rất mong muốn Diệp Quân tìm được người cậu thương. Đó chỉ vì tình thương đối với em của Diệp Khiên Trạch mà có lẽ phần nhiều do ích kỷ của cồ bởi cồ luồn nghĩ rằng, khi Diệp Quân tìm được mà cậu thương cồ mới xem như trút bỏ được gánh nặng. Đó là thương xót chỉ có với Diệp Quân hay là hổ thẹn? Nếu đó là hổ thẹn cồ nợ Diệp Quân điều gì? Có những tâm mà cậu chưa hề ra miệng, cồ càng thể hỏi nhưng vẫn cảm nhận được.
      Quả nhiên, tâm trạng vui vẻ của Diệp Quân biến mất hoàn toàn khi nghe Hướng Viễn vô tình cố ý nhắc đến chuyện này, cậu với vẻ bức xúc: “Chị bảo họ cần lo cho em, còn nữa, chị… chị càng nên lo”.
      lo chuyện của em nữa chứ gì? Câu này em rồi, chị nhớ. Bây giờ bản thân em có chủ ý chị cũng lo được”, Hướng Viễn gọn lỏn.
      Thực ra Diệp Quân muốn là, phải em muốn được chị lo mà chỉ vì muốn chị lo với thân phận là chị dâu.
      Đương nhiên, cậu thề bày tỏ câu này ra được. Giọng Hướng Viễn lạnh dần khiến cậu lại nhớ đến chuyện mình tự ý xin đến phân cục thành Nam, trong lòng lại thấy ngượng ngùng nên vội vã chuyển chủ đề: “Người trong công ty mọi người đều hòa đồng. Lúc đánh bóng cỏ vẻ hung hăng nhưng thực ra ai cũng tốt cả”.
      Hướng Viễn biết cậu đến mấy người vừa đánh bóng với mình bèn thầm cười ngân thơ của cậu. Lúc đó, mấy người đó biết thân phận của cậu, khi biết rồi cố ý gần gũi, đó có phải là tình bạn hay ? Nếu phải vậy bên đội bóng của khu nghỉ mát chỉ có mình cậu, sao thấy họ tìm cách tiếp cận người khác? Có điều muốn những điều này với cậu mà chỉ bảo: “Em nhìn ai mà chả thấy họ dễ gần, ngoại trừ chị ra”.
      Thấy Diệp Quân cười với vẻ ngượng ngùng, mới cách nghiêm túc: “Còn nữa, thế nào là “cồng ty mọi người”? Sao em giống ông của em thế? Chẳng lẽ Giang Nguyên có phần em? Em thích cũng chẳng ai ép buộc nhưng giờ tốt rồi, đến chùng cũng ra vẻ người ngoài”.
      Diệp Quân vội : “Em thực hiểu gì về chuyện công ty, cũng có hứng thú. Nếu sau này bố định cho em phần em gửi nó cho chị là được mà”.
      Hướng Viễn thấy cậu thế ngẩn ra lúc rồi tiếp: “ ngốc nghếch gì vậy?”.
      Diệp Khiên Trạch lúc đó cũng bước đến dưới chỉ dẫn của Đằng Vân. “Chuyện trò gì thế, phần hai phần là sao?”, lên tiếng.
      có gì”, Hướng Viễn nhìn Diệp Khiên Trạch đáp. Gần gũi nhau cả ngày hôm nay, những lời Diệp Khiên Trạch với cồ bên hồ cá khiến lớp băng mỏng kết lại từ sau vụ Trần Hữu Hòa tan nhiều nhưng những lời trẻ con khờ dại của Diệp Quân nhắc đến vẫn tốt hơn.
      Diệp Quân cứ lo Hướng Viễn và mình trước kia có chuyện vui, lúc này lại sợ khí căng thẳng nên mới đáp bừa: “Em là, nếu lát nữa uống rượu cho em phần”.
      Diệp Khiên Trạch nghe vậy cười lớn với cậu: “Vậy sao? Đúng là ngờ. Xem ra em trưởng thành rồi”.
      Đằng Vân thấy Phó tảng Lý cũng đến, bèn mời mọi người vào phòng ăn của nhà hàng: “Bên trong yên tĩnh hơn, mọi người vào chuyện”.

    5. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 40

      Hướng Viễn cảm thấy mình giống như chiếc kim phút ừên đồng hồ,còn Diệp Khiên Trạch là kim giờ, chạy nhanh, chậm. Nhưng kỳthực, chẳng phải kim dài luôn đuổi theo bước chân của kim ngắn thôi.
      Bên trong là chiếc bàn tròn mười người, Hướng Viễn nhường ghếchính cho Diệp Khiên Trạch rồi ngồi xuống bên phải . vốn là Diệp Quân nên ngồi bên trái Diệp Khiên Trạch nhưng cậu lại nhường qua nhường lạivới Phó tổng Lý, từ chối được nên Phó tồng Lý bèn cung kính khôngbằng tuân lệnh. Thấy vậy, Diệp Khiên Trạch cười, hạ giọng với HướngViễn: “A Quân biết lễ nghĩa chu đáo như vậy từ lúc nào vậy?”. HướngViễn chỉ cười mà đáp, quả nhiên, sau khi Diệp Quân do dự hồi,cậu kéo chiếc ghế cạnh Hướng Viễn và ngồi xuống.
      Mọi người dần dần yên vị, ngoài vợ chồng Diệp Khiên Trạch, Diệp Quân, Phó tổng Lý và Đằng Vân ra, còn có những nhân vật nắm giữ vị trí khácao trong Giang Nguyên và khu nghỉ mát có mặt ở đó. Những nhân viên khác đều ở ngoài, cười đùa náo nhiệt, có lãnh đạo nên họ cũng tự nhiên hơn, bắt đầu uống rượu.
      Diệp Khiên Trạch chủ trương uống rượu phải biết tiết chế, có điềuhiếm khi thấy mọi người vui vẻ như vậy nên cũng ngăn cản. Saukhi tiệc bắt đầu, mấy người trong bàn lần lượt kính rượu lãnh đạo.Hướng Viễn tuy bình thường hay phải tiếp khách nhưng tửu lượng khôngcao, mọi người đều biết cồ đụng đến giọt rượu nào nên tronglúc kính rượu cồ chỉ đáp lại bằng trà. Đương nhiên, với thân phận củamình ở Giang Nguyên và khu nghỉ mát nay cồ uống gì cũng nhưnhau thôi. Tâm trạng Diệp Khiên Trạch vui nên khi mọi người đếnkính rượu, đều cười và cạn ly. Khi gương mặt lên nét ngà ngàsay, lặng lẽ nắm chặt tay Hướng Viễn dưới bàn.
      Lúc này, cửa phòng bị đầy ra, chỉ thấy người đàn ông tóc cắtngắn, vóc dáng tầm thước cười và vào, sau lưng còn có mấy trẻtrung xinh đẹp.
      làm phiền các vị chứ?”, người đàn ông cực kỳ phong độ, nghiên người chào hỏi mọi người.
      Đằng Vân đứng dậy giới thiệu: “Giám đốc Hướng, các vị, đây là ông chủ Thôi, phụ trách khu tắm hơi mát-xa của khu nghỉ mát”.
      Ông chủ Thôi tiến đến cạnh Đằng Vân, cười vẻ khiêm tốn: “Tổng giámđốc Đằng, gọi tồi là Tiểu Thôi được rồi. Tồi đến đây để kính rượu các vị, nhân tiện đưa đến vài nhân viên chỗ chúng tôi đề mọi người làmquen với nhau”.
      Hướng Viễn quen với ồng chủ Thôi nên cũng biết “nhân viên” mà anhta chính là các cồ xinh đẹp phục vụ trong khu tắm hơi nhưng côcũng chỉ cười đáp lại: “ông chủ Thôi hà tất phải khách sáo thế?”.
      “Hiếm khi Phó tảng Diệp và Giám đốc Hướng cất công đến đây, mà các vị trưởng phòng ở Giang Nguyên cũng đều có mặt ở đây, đến chào hỏimột tiếng e rằng thất lễ quá.” ông chủ Thôi xong bèn kính rượu DiệpKhiên Trạch đầu tiên.
      Trong bụng Diệp Khiên Trạch biết ta là bạn hợp tác với khunghỉ mát nên dù hài lòng với hành động của ồng chủ họ Thôi và mấycô dáng dấp phong trần kia với tính cách hiền hòa bẩm sinh, lạiđược giáo dục đàng hoàng, vẫn lịch uống rượu cùng ta. Đợi uống xong ly rượu đó, ba kia cũng đến kính rượu, nhưng chỉcười cười nâng ly, ép họ uống cạn. Tuy Hướng Viễn ngồi cạnh KhiênTrạch nhưng biết uống rượu, lại là phụ nữ nên ông chủ Thôikhông dám làm khó cồ, tất nhiên mấy cồ kia cũng đeo bám. Miệng lưỡi ồng chủ Thôi trơn tuột lại thêm cả nụ cười lấy lòng của cồ gáitrẻ, đến Phó tổng Lý cũng chống cự lại mà uống liên tục ba ly, căn phòng riêng vốn khá yên tĩnh cũng đột ngột huyên náo hẳn lên.
      Đến bây giờ, khu nghỉ mát và ông chủ Thôi vẫn hợp tác vui vẻ. HướngViễn biết ông chủ Thôi đến đây để kéo gần mối quan hệ, cũng khôngmuốn làm ta mất mặt nên vẫn vui vẻ chung vui.
      Trừ Hướng Viễn ra những người ngồi đây đều là những người đàn ông khỏe mạnh trẻ tuồi, tuy thường ngày áo mũ chỉnh tề, song đối diện vớicác kính rượu yểu điệu kia, kỳ thực cũng rất cam lòng chơi đếncùng. Đặc biệt là những vị trưởng phòng, thấy Hướng Viễn và Diệp KhiênTrạch ngầm cho phép, cũng bắt đầu to gan, vừa uống nước vừa đùa giỡn với mấy đó.
      Mấy theo ông chủ Thôi đều độ tuổi phơi phới nhưng lănlộn trong hồng trần khá nhiều, quá quen với những cảnh tượng này vàrành rẽ mọi ngón nghề nên sau khi uống được kha khá, họ tự động tách ra, tìm đến các mục tiêu riêng. Nếu đến phải có nghĩa vụ ngồi cùngkhách, mà trong tiệc rượu, đồng nghĩa của ngồi cùng tức là phải uốngcùng. Cứ uống bừa chẳng ra sao, bị thương mười ngón bằng chặtđứt ngón, tìm thấy người thích hợp, uống cạn hứng với họ mới xem như hoàn thành nhiệm vụ của mình.
      Đương nhiên họ dám ép rượu vợ chồng Diệp Khiên Trạch nên Phótổng Lý trở thành mục tiên chính bị chuốc rượu. cồ mang luônchiếc ghế đến ngồi cạnh khiến ồng vừa uống vừa cười khổ trong “lưỡi đaodịu dàng” kia. Khi ồng chủ Thôi hàn huyên tâm với Đằng Vân thìmột khác cũng tìm đến trưởng phụ trách phần điều động sản xuất ởGiang Nguyên, người đàn ông trung niên ấy vốn dĩ háo sắc, giờ đây càngnhư cá gặp nước.
      còn lại đến ngồi bên Diệp Quân. Điều này cũng khó lýgiải bởi ngoài mấy người uống kia ra những người còn lại thể đụng tới, hai là uống rượu, mà nhìn từ vị trí ngồi củaDiệp Quân có thề đoán ra thân phận cậu hề thấp hơn những trưởngphòng kia, cậu lại trẻ trung đẹp trai, trở thành mục tiêu cũng là chuyện thường tình.
      Diệp Quân vừa nhìn thấy cồ kia cầm ly rượu đến bên mình bỗngthấy hoảng, vội vã dùng ánh mắt cầu cứu trai và Hướng Viễn ngồi cạnh. Diệp Khiên Trạch nhìn cậu, cố nén cười thong thả ăn, HướngViễn càng tỏ ra gian xảo hơn.
      chàng đẹp trai, em kính ly.”
      Thấy cầu cứu vô hiệu, Diệp Quân hoảng loạn vồ cùng. Bạn bè của cậuđều ngây thơ trong sáng, thỉnh thoảng cậu cũng uống rượu vài lần nhưngcũng chỉ uống cùng bạn học hay đồng nghiệp, còn cái gọi là “hoạt độnggiảm áp lực” của các vị cảnh sát lâu năm kia bao giờ cậu thamgia nên làm sao có thể nhìn thấy những cảnh tượng xảy ra trước mắt.
      Cậu xua tay liên tục với cồ đó: “Xin lỗi, xin lỗi. Tôi biết uống cho lắm”.
      kia cũng rất cá tính, hề lãm nũng bắt ép, chỉ lặng lẽđưa ly rượu lên đợi, làm gì tiếp mà cũng có ý định bỏ .Hứng thú của Hướng Viễn càng tăng, ngừng đũa, chăm chú theo dõi cảnhđó.
      bên cạnh Diệp Quân có gương mặt dịu dàng, khá xinh xắn.
      “Xin… xin lỗi, tôi uống được nhiều. ơi, đúng ?”, Diệp Quân cầu cứu Diệp Khiên Trạch với vẻ bất hạnh.
      Nếu là trước kia Diệp Khiên Trạch chắc chắn giải vây cho cậu,có điều nhớ đến vẻ lãnh đạm dửng dưng với người khác phái của em traimình, Diệp Khiên Trạch lại nghĩ, chỉ cần quá đáng hãy để cậutiếp xúc với con nhiều chút cũng được.
      Thế là Diệp Khiên Trạch cười : “A Quân, chẳng phải em vừa nếu có uống rượu cho em phần sao?”.
      Diệp Quân vẻ mặt đau khả nhưng người trước mặt cậu xem ra dễchịu thua, cậu nhận lời đối phương cũng giữ tư thế nâng lykhông nhúc nhích.
      Diệp Quân tuy hiếm khi để ý đến con nhưng luôn trân trọng họ. Quả cậu muốn uống nhưng để cồ đợi như thế cũng khôngphải hành động nên có của người đàn ông. Trèo lên lưng cọp khóxuống nên cậu đành đứng dậy, vội vã ngửa cồ uống cạn rượu trong ly, sauđó : “Cám ơn” rồi lại ngồi xuống cúi đầu, uống canh liên tục.
      Cậu muốn qua cửa thuận lợi nhưng lại dễ dàng như vậy. Đợi cậuuống xong, cồ kia cười tiếng rồi : “Sao phải sợ đến vậy? Đếnly cũng dám chạm, rượu này đâu có bẩn”.
      phải.” Diệp Quân hiểu ý trong lời đối phương, dường như cóvài phần cay đắng. Thực ra cậu hề có ý khinh thường , song sợ cồ hiểu nhầm nên đành bất lực tự mình rót rượu, chạm khẽ vào ly của cái: “Được thôi, tôi uống”.
      Uống xong, Diệp Quân liến nhìn Hướng Viễn ngồi cạnh nhưng cồ cúi đấu cầm di động nhắn tin, như chẳng quan tâm đến chuyện xung quanhkhiến Diệp Quân thầm bực tức trong lòng, khẽ cắn răng.
      Quả nhiên, ly này vừa qua, ly khác tới, kia vừa chủ độngrót rượu cho Diệp Quân vừa : “Có câu rượu qua ba vòng mới phải đạođãi khách, em kính thêm ly nữa”.
      “Tồi thể uống thêm được nữa. …” Diệp Quân cònđang xua tay ly rượu được cồ đưa đến tận mồi, chẳng chẳng rằng bắt cậu phải uống. Diệp Quân thấy đa số người ngồi trong bàn đềuđang nhìn mình lúng túng đến nỗi mặt đỏ bừng lên, chỉ muốn nhanhchóng kết thúc hành hạ này. Cậu lóng ngóng đưa tay định đón ly rượunhưng buồng, cả ly rượu trồi vào miệng khiến cậu hosặc sụa.
      sao chứ? sao chứ?”, Diệp Khiên Trạch đứng lên hỏi.Thường những uống rượu cùng chưa chắc dám to gan như cồ trước mặt Diệp Quân, chắc ta biết Diệp Quân còn trẻ, lại hiền lành nên mới tỏ ra bạo như vậy.
      Thấy có nguy cơ phải uống tiếp ly thứ tư, Diệp Quân đá khẽ vào chânHướng Viễn. Hướng Viễn buông di động ra, tiện tay đưa cho cậu tờ khăngiấy nhưng vẫn cương quyết gì. Diệp Quân bực bội, đá chiếc ghế sau lưng : “Tôi vệ sinh, rồi vòng qua kia bỏ .
      Đúng giây phút cậu mở cửa, mấy nhân viên quản lý trung tầng của Giang Nguyên vào, ai cũng cầm ly rượu tay. Hướng Viễn nhìn thấy họbèn cười : “Đừng vội kính chủng tôi, kính mấy xinh đẹp kiatrước . Đúng rồi, rượu qua ba vòng mới là đạo đãi khách”.
      Trong hỗn chiến của bàn tiệc, Hướng Viễn thấp giọng với DiệpKhiên Trạch mấy câu rồi đứng dậy ra ngoài. Ra khỏi phòng, quả nhiên cồthấy Diệp Quân vào nhà vệ sinh mà đứng ở góc hành lang lau vết rượu vấy áo, thấy Hướng Viễn bước ra, vẻ mặt cậu càng hậm hực hơn.
      “Đến chị cũng muốn xem kịch vui, thú vị lắm chứ?”
      “Sao lại cuống đến thế? Chẳng qua là con người ta kính em mấy ly, nam tử hán đại trượng phu, uống là xong thôi, bực bội gì chứ?”
      “Uống uống, em so đo với cồ ta nhưng chị biết em khôngthích như vậy mà cũng gì. Thôi, cười , cười , em về trướcđây.”
      Diệp Quân cũng biết tại sao mình thê thảm như vậy, mà người cậu giận nhất lại là Hướng Viễn.ỵ
      Hướng Viễn kéo cậu lại, ngắm vẻ mặt cậu kỹ rồi lại phì cười:”Chị bảo cho em biết nhé, muốn từ chối phải dứt khoát gọn gàng, nếu đãnhận lời nên dây dưa lằng nhằng. bàn rượu cũng vậy, hoặclà cương quyết đụng đến giọt nào, hoặc có ly thứ nhất có ly thứ hai. Mà , chị cũng ngờ mà ông chủ Thôi đưađến lại cá tính đến thế. Được rồi, được rồi, ở đây cũng khá xa thànhphố, đêm nay ở lại … Có cần chị uống với em ba ly để xin lỗikhông?”.
      Diệp Quân lúc này mới cười : “ cũng giúp em, em phải phạt trước”.
      Khi họ về lại bàn tiệc cục diện thay đổi từ lúc nào, đến ôngchủ Thôi cũng bị mấy cao thủ bàn rượu ở Giang Nguyên vây quanh đến phânthân cũng kịp, chứ đừng gì đến mấy xinh đẹp kia. Cuốicùng, Diệp Quân cũng được ăn chút gì đó. Thấy khí náo nhiệt ởđây chắc còn kéo dài nên Hướng Viễn và mấy người khác ngồi lúcrồi trước.
      Đằng Vân theo ra ngoài, với Diệp Quân: “Theo tôi, tôi sắp xếp phòng cho cậu”.
      Diệp Quân theo Đằng Vân mấy bước rồi ngoái đầu nhìn Diệp Khiên Trạch và Hướng Viễn: “Phải rồi, chị ở đâu?”.
      “Chị có phòng ở đây từ trước rồi. Em cũng nghỉ sớm ”, Hướng Viễn vừa vừa ra hiệu cho cậu theo Đằng Vân.
      Diệp Quân rồi, Hướng Viễn mới nhìn Diệp Khiên Trạch sắc mặt đỏ hồng do rượu, : “Sao uống nhiều thế, có về ?”.
      “Cũng uống là bao, em cũng biết mà, hễ rượu vào chút là mặt thế này.” Diệp Khiên Trạch tiến đến gần bước, cúi đầu tiếp: “ đợi em mời đến chỗ em thưởng ở”.
      Ngôi nhà mà Đằng Vân giữ lại cho Hướng Viễn nằm ở khu nhà bên cạnh đình. Mở cửa ban cồng ra là vườn hoa được bao bọc bằng lan can gỗ, thực vật bên trong khá phong phú, trồng theo bất cứ quyluật gì nên cứ thế mà tự do sinh trưởng.
      Hướng Viễn đành phải thừa nhận rằng Đằng Vân là người tinh tế. Trướcđây rất lâu, cồ từng với rằng cồ thích những tòa cao ốc trong thành phố. số người nghĩ rằng ở càng cao, tầm nhìn càng rộnghơn, đương nhiên nhìn được xa hơn. Thực ra nơi xa hơn thành phố làgì? Là thành phố khác. Đứng lầu cao, chỉ có thể nhìn thấy những tòa cao ốc xa hơn nên có ý nghĩa gì đâu? Còn bằng ngôi nhànhỏ, ngẩng đầu lên nhìn thấy khoảng trời được cắt rất gọn.
      Trọng tâm của công việc Hướng Viễn chủ yếu vẫn ở bên Giang Nguyên nên cồ rất yên tâm khi giao khu nghỉ mát cho Đằng Vân, khoảng tháng sẽlui tới vài ba lần thăm hỏi. Có lúc thời gian làm việc ở đây quá dài,hoặc lúc kết thúc tiệc đãi khách quá khuya, cồ ở lại trong khu nhànày nên luôn mang chìa khóa theo bên mình.
      mở đèn, cũng gọi Diệp Khiên Trạch cùng vào mà tự mình đếnbên chiếc ghế bố ngoài ban công rồi ngồi xuống. Xung quanh khá yên tĩnh, những nhân viên trung tầng của Giang Nguyên được Đằng Vân sắp xếp vàocác gian phòng ở đầu khác, có điều vào lúc này, chắc chưa có mấyngười kết thúc cuộc vui say sưa cuối tuần. Do xa thành phố, khíquanh đây được xanh hóa nên lúc nào cũng tươi đẹp hơn trong thành phố,nếu nhắm mắt lại, chầm chậm hít thở có thể cảm nhận được mùi tanh tanhcủa bùn đất và vị chát của sương đêm.
      Hướng Viễn vờ như biết Diệp Khiên Trạch đứng sau lưng mìnhtừ lúc nào, hai tay đặt lưng tựa của ghế, xoa bóp vai cho cồ.Cồ rất biết ý mà thả lỏng cả cơ thịt và thần kinh vốn căng thẳng cảmột ngày, lặng im hưởng thụ phút nghỉ ngơi ngắn ngủi dưới bàn tay đầy ma lực của .
      “Hình như lâu lắm rồi mới được cùng em ở nơi yên tĩnh như thế này”, Diệp Khiên Trạch .
      Hướng Viễn cười, thực ra, nếu để ý nghe kỹ tiếng ồn ào huyên náo ở đầu kia khu nghỉ mát vẫn thỉnh thoảng theo gió vẳng đến. Có lẽ nhữngbận rộn ngày trước, cái yên tĩnh nhất đa phần là chính trái tim họ mà thôi. Cho dù giờ đây họ ở khu núi hoang Vụ Nguyên cũng có thểnào còn như trước được nữa, đồi tay nắm chặt trong bóng đêm, nhìn nhauvà cười, chỉ nhớ người bên cạnh mình và niềm vui trước mắt, khôngcó quá khứ cũng chẳng cần biết đến tương lai?
      Thế nhưng, nhớ đến quá khứ vẫn khiến trái tim Hướng Viễn vẫn mềm dịu lại. Cồ hơi nghiêng đầu, : “Toàn mùi rượu thôi”.
      Tiếng cười của Diệp Khiên Trạch thoáng bên tai : “Thế gian này nhơbẩn mà chỉ mình em trong sạch có ý nghĩa gì? uống say rồi,thế mà em vẫn tỉnh?”.
      “Vậy phải làm sao?”, Hướng Viễn cười khe khẽ.
      “Em chịu uống, chi bằng phân cho em ít cơn say của mình.”
      Mùa này khá mát mẻ, bên ngoài phòng gió thổi lồng lộng, bàn tay nóngbỏng của Diệp Khiên Trạch khiến Hướng Viễn cũng bắt đầu nóng theo. Trong lúc hai người lần tìm nhau tờ giấy rơi ra khỏi túi áo DiệpKhiên Trạch, Hướng Viễn nhanh mắt, khẽ thở hổn hển đưa tay ra, nén được kinh ngạc. khẽ đẩy bàn tay vốn tì lên ngực Diệp Khiên Trạch của mình ra rồi khẽ nghiêng người, nửa tỉnh nửa mê lắc lắc tờ giấy trướcmặt Diệp Khiên Trạch.
      làm ơn giải thích hộ em đây là gì được ?”
      Mặt trái tờ giấy đều là hoa văn, đó là lá bài poker K đen, nhữnghọa tiết đằng sau hề khác biệt với bộ bài poker họ chơi lúc chiều.
      Hướng Viễn luồn nhớ bài nên lật lật lại lá bài như lẩmbẩm: “Em mà, sao lá K đen đó tự dưng lại biến đâu mất. Bài tayanh tốt như thế, sao bỗng nhiên lại thiếu mất lá”.
      Diệp Khiên Trạch biết giấu được nhưng cũng giải thích, chỉ ông cười khẽ, lồng ngực khẽ rung lên. biết lá bài trong taydù đánh thế nào Hướng Viễn cũng thua nên lén giấu vào người, bàiđã thiếu lá tự khắc thắng được.
      “Diệp Khiên Trạch ơi Diệp Khiên Trạch, ngờ lại nhường em ván.” vẻ mặt Hướng Viễn là buồn hay vui.
      Diệp Khiên Trạch biết mạnh mẽ nên dịu giọng : “ chỉ muốn làm em vui thôi”.
      Hướng Viễn vẫn chăm chú quan sát lá bài K đen vô cùng bìnhthường đó như thể bên trong có chứa bí mật mà cồ chưa nghiên cứu kỹ. lúc sau, cồ mới ngẩng lên nhìn , : “Khiên Trạch, đừng để emlần nào cũng thấy mình thắng ván nhưng đến cuối cùng mới pháthiện ra chẳng qua là do nhường, thế em thà thua ngay từ đầu cònhơn”.
      Hướng Viễn là người phụ nữ bao giờ chịu sau người khác, Diệp Khiên Trạch lại quá hòa nhã và muốn tranh chấp với ai, trong mắtbất kỳ ai, mãi mãi trước mặt người đàn ông này. Nhưng khoảng khắcấy, Hướng Viễn bỗng cảm thấy mình giống như chiếc kim phút đồng hồcòn Diệp Khiên Trạch là kim giờ, chạy nhanh, chậm… Nhưng kỳthực, chẳng phải kim dài luồn đuổi theo bước chân của kim ngắn đó thôi.
      “Thắng, thua quan trọng thế sao?”, Diệp Khiên Trạch hiểu.
      biết rằng, điều Hướng Viễn để tâm phải là thắng thuamà chuyện lo sợ là cả đời này đến phút cuối cùng, ngẫm ra như ván bài, tất cả đều chỉ do nương tình nhường mà cồ lại hề để tâmđến điều đó, vậy cồ con côn trùng đáng thương vồcùng.
      Diệp Khiên Trạch thấy Hướng Viễn im lặng giật lá bài lại, gấp gấp lúc rồi đặt vào tay .
      “Gì thế?” Hướng Viễn nhìn xuống mới thấy lá bài được gấp thành hình trái tim. Cồ cảm thấy rất tức cười: “ học ai thế, bây giờ cònchơi trò này, có tầm thường ?”.
      là học từ ai, chỉ cười và nắm lấy bàn tay cầm”trái tim” đó, đặt nó áp sát lên ngực cồ, : “Nếu em quan tâm thắngthua như thế xem như ván bài đó thắng, thua trái tim này cho em, được à?”.
      Hướng Viễn cười lớn trước câu quá lãnh mạn này của . Sau đó,trong những nụ hôn nhàng, dày đặc như mưa của , nghĩ rằng,cũng được, giữa hai người sao lại tính toán thắng thua? Bình thường, côluôn chiếm thế thượng phong nhưng trong mỗi bước chuyền quan trọngnhất lại bại trận dưới dịu dàng và nụ cười của .
      lâu lắm rồi họ chưa quấn quýt với nhau cuồng nhiệt như vậy, khátvọng khiến hai người vốn điềm tĩnh trở nên phóng túng. Giữa chừng, DiệpKhiên Trạch còn hỏi cồ câu: “Em xem, phòng bên cạnh có ngườikhông?”.
      ở nơi này, ban công xanh của mấy phòng trống bên cạnh chỉ dùng hàngrào ngăn cách nhưng Hướng Viễn biết Đằng Vân là người ý tứ, đèn xungquanh đều tối om, tùy ý sắp xếp khách ở đây nhưng miệng vẫn cười đáp: “Có người hay , ai mà biết chứ?”.
      Diệp Khiên Trạch khẽ nhướn mày rồi cười: “Vậy mặc kệ ”.
      Gió đêm thoảng qua khiến bàn tay trong cơn mê đắm của Hướng Viễn khẽrun lên, “trái tim” cồ vốn nắm chặt trong tay bay theo gió, bẵngkhông chút trọng lượng, bay đến nơi rất xa.
      “Ôi…”
      “Sao thế?”, thắc mắc trước vẻ bồn chồn của cồ. “Khiên Trạch, trái tim của bay mất rồi.”
      “Nhưng vẫn ở đây mà? Mặc kệ nó , lát nữa tìm về vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :