1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ánh trăng không hiểu lòng tôi ( 62 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 31

      Trước mặt người chị hơn mình sáu tuổi, Hướng Dao ấu trĩ đến mức đáng thương, ấu trĩ tới nỗi Hướng Viễn tốn chút công sức nào mà vẫn nhìn thấu tâm tư muốn mà ngập ngừng của .

      Hôm ấy, Đằng Tuấn trực ca sáng. Thời gian vào làm qua được lúc, những người bước qua cổng công ty cũng thưa thớt hẳn, cậu thấy còn việc gì làm nên lấy chổi để vun đám lá rụng quanh đó lại chỗ.
      Cổng công ty thuộc phạm vi quản lý của bảo vệ, song công ty có người chuyên dọn vệ sinh, bảo vệ tuần tra trực cùng ca ngang qua, câu: “Cậu dọn dẹp làm gì thế, cấp phát lương gấp đôi cho à?”.
      Đằng Tuấn đáp: “Rảnh rỗi làm thôi mà”.
      Cậu làm việc rất nghiêm túc, đến những khe rảnh bên tường cũng dọn dẹp lượt, nửa phiến lá cũng bỏ qua. Thực ra, lúc làm những việc này, trong lòng Đằng Tuấn nghĩ ngợi nhiều, từ cậu là đứa trẻ cần mẫn ưa lao động, còn có mấy người chị, lớn tuổi hơn cậu là bao nhưng cũng lấy chồng hết, người họ Đằng Vân cùng sống chung với bố mẹ cậu lại học ở xa, cha mẹ già, cậu là đứa con trai duy nhất bên cạnh, bao việc của nhà nông, cậu làm ai làm nên cũng quen cả rồi.
      Mười lăm tuổi Đằng Tuấn vào bộ đội, cậu thao luyện nghiêm túc, làm việc hay giúp người khác đều tích cực, thêm vẻ ngoài ưa nhìn, tính cách trung hậu, mấy lần cứu người bị nạn lập công, rất được cấp thích. Nhưng vì trong quân đội cậu có mối quan hệ nào, lúc giải ngũ chỉ được lĩnh , hai chục triệu bồi thường rồi được đẩy về chốn cũ. Cậu cũng chẳng có lời nào oán thán, vốn là đứa trẻ nhà nông, từ đâu đến về nơi đó là chuyện bình thường. Cậu đưa tất số tiền đổi lấy ba năm trong bộ đội cho cha mẹ, chỉ để lại cho mình tám trăm nghìn, mua vé tàu hoả rồi đến thành phố G với người họ Đằng Vân.
      Đằng Tuấn sùng bái Đằng Vân, cậu cảm thấy mình cực kỳ xuất sắc, có Đằng Vân kiếm tiền ở ngoài, cuộc sống cả nhà họ đủ ăn đủ mặc phải lo nghĩ. Đằng Tuấn sở dĩ đến thành phố G, ngoài chuyện để em nương tựa vào nhau, quan trọng hơn là muốn nhìn thấy cuộc sống ở thành phố lớn. Mang tiếng là bộ đội, song thực tế số lần cậu ra khỏi doanh trại chỉ cần dùng bàn tay cũng đếm đủ.
      Cậu tự biết mình có văn hoá gì, thể làm những việc nhàng. Những ngày ở Giang Nguyên, Đằng Tuấn nhận tiền lương dưới nghìn tệ, mỗi tuần trực đêm hai ngày, bốn ngày trực sáng, ở trong trung cư dành cho người độc thân, cảm giác vô cùng mãn nguyện. Quan trọng hơn là cậu gặp được đẹp nhất thế gian chính ở nơi này, lúc cười, Đằng Tuấn thấy trong trái tim mù nhạc của mình như có chú chim véo von ca hát. Cậu chưa bao giờ nghĩ cuộc sống như vậy có gì ổn, chỉ cần có thể khiến cậu vui vẻ như thế mãi, được ở bên ấy mãi, có đổi bằng gì cậu cũng chẳng cần.
      Đằng Tuấn rất chiều chuộng Hướng Dao, cậu cũng đối xử tốt với mọi người xung quanh. Cậu trân trọng công việc này nên muốn làm tốt, huống hồ Đằng Vân cũng dặn dò cậu, phải là người tốt, phấn đấu làm việc. Cậu thường làm việc bằng hai người khác, ai cần cậu giúp gì, chỉ cần làm được hiếm khi cậu từ chối. Gặp phải đồng nghiệp xấu, thấy cậu dễ bảo cứ đòi đổi ca trực đêm cho cậu, hoặc đẩy luôn cho cậu trực thay vô điều kiện, cậu cũng ít khi phản kháng. Vì thế Hướng Dao thấy rất bất bình cho cậu, lúc bực bội vì cậu quá hiền lành dùng ngón tay xỉa vào trán cậu mắng cậu là heo. Đằng Tuấn chẳng những tức giận mà ngược lại, cảm thấy Hướng Dao quan tâm đến mình, trong lòng ngọt ngào như chìm vào nước đường vậy.
      Thực ra, Đằng Tuấn cũng nhận thấy, tuy Hướng Dao cũng chỉ là nhân viên quèn như cậu, song tính khí rất nóng nảy, lúc nổi giận với đám người bắt nạt cậu, mấy “ma cũ” đó lại chẳng ai dám lên tiếng. Thế nhưng khi Hướng Dao có đó, những người bảo vệ khác cùng đội lại càng thấy ác cảm với Đằng Tuấn hơn, có lẽ do cần mẫn của cậu phá rối công thức làm việc cố hữu của họ. Cậu chỉ muốn làm việc tốt nhưng lại chưa hề ý thức rằng chăm chỉ của mình khiến người khác khó chịu, hoặc kẻ khác vì mối quan hệ đặc biệt thân thiết giữa cậu với Hướng Dao mà nảy sinh phản cảm. non mơn mởn như cánh hoa, lại là người nhà của “hoàng thân” trong công ty, dựa vào đâu mà để ý đến bảo vệ quèn chẳng có gì trong tay? Trong tình hình đó, Đằng Tuấn càng cố gắng càng bị ghét bỏ, chăm chỉ chịu khó của cậu trở thành phô trương thích thể , đến cả việc trực thay cho đồng nghiệp mà ca thán nửa lời cũng biến thành giành giật bát cơm của người khác.
      Đằng Tuấn thà nhưng cậu ngốc, ánh mắt phức tạp của người khác cậu phải hiểu, đặc biệt khi cậu và Hướng Dao đứng cạnh nhau, những lời xì xầm bàn tán kia giống như mưa phùn phiền phức vào mùa xuân, bạn nó bay đến từ đâu nhưng lại có mặt khắp nơi, lạnh lẽo, dồn ép, vô tình bị nó thấm ướt. Cũng bắt đầu từ lúc ấy, Đằng Tuấn mới lần đầu nhận ra, giữa con người với nhau cũng phân đẳng cấp, giống như những nhân viên chính thức và tạm thời, người bản địa và người ngoại tỉnh, người làm việc bằng trí óc và lao động chân tay trong công ty – như Hướng Dao và cậu. Đồng thời, cậu bàng hoàng và đau khổ nhận ra rằng, cho dù ở trong bất kỳ mối quan hệ nào cậu vẫn chỉ ở tầng thấp nhất. Hơn nữa, cậu cảm thấy mọi người như nhắc nhở mình rằng, người cùng đẳng cấp ở bên nhau là hợp lý, nên như vậy.
      Hướng Dao cũng nghĩ như vậy chăng? Đằng Tuấn thể biết xinh đẹp này giống như đám mây cao vời vợi khiến trái tim cậu bay bổng, nhưng lại biến hoá khôn lường. Lúc đầu, Đằng Tuấn biết vì sao Hướng Dao lại chủ động giúp cậu, biết tại sao bổng trở nên gần gũi với mình như vậy, biết vì sao có thể phớt lờ cậu thời gian dài, rồi đột ngột khoác tay cậu xuất ở hôn lễ của chị mình, biết tại sao sau khi cậu điên cuồng vui sướng vì ngỡ có được trái tim lại lần nữa trở nên thoắt thoắt ? Chẳng lẽ, tất cả những chuyện này chỉ là vì là em của Giám đốc Hướng, còn cậu chỉ là bảo vệ bé?
      Đằng Tuấn hiếm khi có tâm như vậy. Hôm nay, cậu dọn dẹp sạch khoảng đất có diện tích lớn này mà phải dùng gấp đôi thời gian, khi bỏ chổi xuống, cậu nghe thấy trưởng ca trực cổng chạy từ xa đến, : “Đằng Tuấn, phòng nhân bảo cậu đến đó lúc, có việc!”.
      Trái tim Đằng Tuấn như ngừng đập, như thang máy mất điện rơi xuống nhanh. Cậu đến Giang Nguyên hơn hai năm, chỉ đến phòng nhân lần duy nhất, đó là ngày đầu tiên đến trình diện, Đằng Vân đưa cậu đến làm thủ tục. chỉ cậu mà tất cả những công nhân và bảo vệ quèn đều hiếm có cơ hội đến phòng đó, có chuyện gì cần cấp trao đổi với đội trưởng các ca trực. tên tiểu tốt như cậu, vô duyên vô cớ “được” mời đến phòng nhân thường chỉ có lý do – bị đuổi việc.
      mau , còn đứng đó làm gì?”, đội trưởng giục giã.
      Đằng Tuấn vừa hoảng hốt vừa rầu rĩ, cậu nhớ ra, lần làm việc duy nhất cậu vi phạm nội quy, đó là khi Hướng Dao muốn xem cậu tạo hình bằng tay. Cậu nghĩ khi ấy chẳng mấy ai nhìn thấy, lại muốn Hướng Dao vui vẻ nên cậu cũng chẳng bận tâm khi ấy vẫn giờ làm việc. Kết quả là Hướng Dao cười vui, còn mình lại bị Hướng Viễn nhìn thấy.
      Đằng Tuấn sợ Hướng Viễn, rất sợ. Kỳ thực đa số nhân viên đều tỏ ra kính nể e sợ trước nữ chủ quản nụ cười thường trực nở môi, hiếm khi nổi giận như Hướng Viễn. Hướng Viễn rất dễ tạo cho người ta cảm giác rằng dễ bị chọc tức, ít khi làm khó người khác, phải vì dám hoặc khó bắt nạt người ta mà vì muốn. Trong lòng mọi người như đều có công thức: nếu Hướng Viễn nổi cơn, hậu quả chắc chắn còn kinh khủng hơn bị Diệp Bỉnh Văn quát mắng nhiều.
      Khoé môi cười cười và vẻ mặt lạnh lùng quan sát của Hướng Viễn, đến nay Đằng Tuấn vẫn nhớ như in, mỗi lần nhớ đến đều có cảm giác hoảng sợ chỗ nào dung thân. Nhất định là Hướng Viễn hài lòng với cậu, thích cậu và Hướng Dao ở bên nhau nên muốn đuổi việc cậu, chắc chắn là thế!
      Cậu muốn rời khỏi đây. Cậu quen cuộc sống nơi này, sợ phải di chuyển sang chỗ khác nhưng quan trọng nhất là Hướng Dao duy lúc lạnh lúc nóng với cậu nhưng khi gác cổng chí ít cậu cũng nhìn thấy , mỉn cười với . Đằng Tuấn muốn chạy về phòng gọi điện cho họ, ai cũng biết Đằng Vân là trợ thủ đắc lực của Hướng Viễn, họ giúp cậu.
      Nhưng đội trưởng nóng nảy mắng: “Có cần tôi khiêng kiệu đến mời cậu ? Đám nhân công ngoại tỉnh các người đừng làm phiền tôi thêm”.
      Đội trưởng là nhân công cũ người bản địa, cũng là gác cổng, chỉ có điều thêm được chức vụ nho . Vì ông ta là nhân viên cố định, hưởng thụ được những đãi ngộ tốt nhất trong các cập nhân viên ở Giang Nguyên, cần chăm chỉ làm việc, cũng cần trực đêm, thậm chí có lúc chỉ cần ở công ty chút rồi có thể đường hoàng về nhà ngủ thẳng giấc, chỉ cần đợi đến tuổi là nghỉ hưu. Thu nhập của đội trưởng Đằng Tuấn biết nhưng có lần trò chuyện với mấy bảo vệ khác, họ bắt cậu đoán, cậu e dè hỏi: “Chẳng lẽ gấp đôi chúng ta?”. Kết quả là những người ở đó đều cười to, nhạo cấu biết đời.
      Cùng là người ngoại tỉnh, những tầng lớp cao như Hướng Viễn và Đằng Vân chẳng ai dám làm gì, nhưng nhân viên quèn bị la mắng lại là chuyện bình thường, Đằng Tuấn cũng quen với việc đội trưởng thỉnh thoảng mắng mỏ vô cớ và sai vặt cậu rồi. Lúc đầu, ông ta còn kiêng nể vì cậu là em trai của Đằng Vân, về sau ý thức được rằng, Đằng Vân vốn là người thích dụng chạm, Đằng Tuấn lại ưa mách lẻo nên càng làm quá hơn, có lúc còn ra những lời đồn đại khó nghe về Đằng Vân. Trong lòng Đằng Tuấn rất tức giận nhưng muốn gây , cũng sợ làm phiền đến mình nên đành ngậm đắng nuốt cay.
      Những lời đại loại như “đám nhân công ngoại tỉnh” nghe cũng nhiều, lâu dần cũng tê liệt, song biết vì sao mà lần này nghe đội trưởng thế, Đằng Tuấn cảm thấy nỗi phiền muộn chưa từng có. Cậu khẽ co nắm tay lại rồi lại buông ra, cúi đầu vội vã lướt qua người đội trưởng ấy.
      Người của phòng nhân tìm Đằng Tuấn là trung niên, cũng khá hoà nhã. Đằng Tuấn thấp thỏm chờ đợi lĩnh phí nghỉ việc nhưng bà kia lại quan sát cậu lúc rồi đẩy tờ đơn cử học bồi dưỡng đến trước mặt cậu.
      “Đằng Tuấn phải ? Ngày mai bắt đầu đến học ở trung tâm bồi dưỡng chức năng lao động nhé. Thời gian, địa điểm đơn có, tự xem cho kỹ .”
      Đằng Tuấn ngơ ngẩn, băn khoăn cầm lấy tờ đơn, đó viết tên cậu bằng giấy trắng mực đen, và cả dấu mộc đỏ tươi nữa.
      “Thưa , bồi dưỡng? Bồi… bồi dưỡng gì ạ?”
      “Hàn điện! Sao, cậu biết à? Thằng bé này, đến Giang Nguyên cũng khá lâu rồi, học bồi dưỡng phải ai cũng được đâu.”
      cần bà ấy tự Đằng Tuấn cũng nghe , công việc hàn điện là loại công việc kỹ thuật khan hiếm người nhất trong các dạng công việc cùng loại ở Giang Nguyên, đãi ngộ cũng cao nhất. Thợ hàn điện phải có giấy chứng nhận, công ty bỏ tiền ra đưa công nhân học bồi dưỡng nhưng khi lấy được giấy chứng nhận lại bị công ty khác cướp mất, công ty trước đó cử học xem như phí công tặng của hồi môn cho người khác.
      Trước kia Diệp Khiên Trạch quản lý nhân , tính tình nhân hậu nên đối diện với tình trạng thất thoát thợ hàn chỉ biết nâng cao đãi ngộ, tăng lương để giữ người, cuối cùng lại dẫn đến tượng những công nhân có giấy chứng nhận bắt đầu kiêu ngạo phách lối, lĩnh tiền lương cao song hơi bất mãn tý là bỏ ngay, dù gì nơi này giữ người khắc có chỗ khác. Nếu bị ép buộc bất đắc dĩ lắm Diệp Khiên Trạch mới mượn đến luật pháp, dù gì cũng cảm thấy thể giữ người ta ở lại là do văn hoá công ty có vấn đề.
      Sau khi Hướng Viễn tiếp tay, lặng lẽ bảo phòng nhân tuyển dụng loạt thợ hàn mới với thu nhập cao, khi những người này vào vị trí, liền cắt gọt hết tất cả những thợ hàn cũ suốt ngày đòi tăng giá cao tận trời xanh. theo cách của , thà dùng cùng số tiền như thế để mời người ngoài, chứ thể nuôi sống đám người biết phải trái kia. Cùng lúc với việc “thay máu”, Hướng Viễn cũng đánh tiếng trước với những người cùng ngành mà mình quen trong và ngoài tỉnh rằng, những người này thể dùng được. Trong nghề, là người tiếng có trọng lượng, khi lên tiếng đám thợ hàn được Giang Nguyên vỗ béo ấy muốn tìm nơi khác trú thân e rằng khó như lên trời.
      Chuyện này vừa lan truyền ra, những chỉ thợ hàn mà tất cả các công nhân các ngành kỹ thuật khác tự nâng giá cao cũng co vòi lại rất nhiều. câu mà Hướng Viễn bảo Diệp Khiên Trạch cũng được truyền , , khi cơ nghiệp bị “đau bụng”, văn hoá là giấy vệ sinh trong toilet chứ phải thuốc chống tiêu chảy, công thức bí mật hữu hiệu thực là lợi ích, mãi mãi là lợi ích.
      Về sau Hướng Viễn dặn dò phòng nhân nếu muốn đưa nhân viên học bồi dưỡng, bắt buộc phải ký hợp đồng nghiêm ngặt, hễ xuất người qua cầu rút ván phải bắt ta đền lại cái giá chỉ là gấp hai lần, đồng thời lúc chọn người học bồi dưỡng phải hết sức cân nhắc. Vì thế, về sau những người được chọn học lớp bồi dưỡng thợ hàn miễn phí chỉ có hai loại: là những người vô cùng xuất sắc, hai là người có lý lịch đặc biệt hơn người. Đằng Tuấn rất hoang mang, thể hiểu nổi tại sao chuyện này lại rơi vào tay kẻ chẳng chút nổi bật như cậu, hiển nhiên là cậu chẳng thuộc hai loại rồi.
      “Ngày mai học? Ngày mai cháu còn phải trực ngày, hôm sau trực đêm… Hơn nữa đây còn ghi bồi dưỡng tháng, đội trưởng của cháu đồng ý cho cháu nghỉ phép dài thế đâu”, cậu lắc đầu, vẻ mặt khổ sở.
      phòng nhân bỗng cười dừng lại được: “cậu bé này thú vị , cậu bồi dưỡng xong rồi lấy được chứng chỉ, chẳng lẽ còn bảo cậu gác cổng được à?”
      Khoá bồi dưỡng tháng kết thúc, cần mẫn cố gắng của Đằng Tuấn được báo đáp, chỉ lĩnh được chứng chỉ thợ hàn như ý muốn mà còn đạt được giải nhất trong kỳ thi kỹ thuật dành cho người mới được tổ chức lúc kết thúc khoá học. Những thầy dạy bồi dưỡng đều khen cậu khá giỏi, bẩm sinh là thuộc về ngành này, còn nếu có cơ hội gặp người phụ trách bên Giang Nguyên nhất định tán dương cậu nhiều.
      Đằng Tuấn khi ấy đỏ bừng mặt xin thầy đừng bao giờ nhắc đến điều này với lãnh đạo. Ông thầy tỏ ra rất hoang mang, đương nhiên thể hiểu được tâm tư của chàng trai này. Đằng Tuấn chỉ cần nghĩ đến nụ cười lạ lùng của Hướng Viễn là thấy trong tim lạnh run từng đợt, tuy cậu lờ mờ đoán được vận may của mình có lẽ có liên quan đến Hướng Viễn.
      Về lại Giang Nguyên, Đằng Tuấn đường hoàng được sắp xếp vào xưởng sản xuất khung sắt thép, chính thức trở thành người thợ hàn, hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống của bảo vệ gác cổng. Trong hoàn cảnh mới, những bạn công nhân khác đều vỗ vai cậu, gương mặt lúc nào cũng nở nụ cười mờ ám nhưng ý tứ ngầm chứa chung quy cũng là: cậu nhóc này được đấy, em cọc chèo với Diệp thiếu gia, em rể của Giám đốc Hướng, xinh đẹp như Hướng Dao cũng bị cậu vớt vào tay rồi.
      Đằng Tuấn luôn đỏ bừng mặt, cậu biết phải giải thích thế nào vì chính cậu cũng được nguyên nhân vì sao.
      Hướng Dao giờ đây là thống kê viên của xưởng cậu. Bình thường tiếp xúc với nhau cũng nhiều hơn xưa, đối với may mắn và thay đổi của cậu, Hướng Dao cũng có dạo hồ nghi, song vẫn vui mừng thay cậu. Hai người khi cùng ra ngoài dạo chơi, gặp trường hợp cần phải giới thiệu, Hướng Dao luôn hớn hở vui vẻ chỉ vào Đằng Tuấn, với người ta: “Đây là cao thủ hàn điện trong công ty chúng tôi đó”. Vậy nhưng trước kia chỉ ậm ừ cậu là đồng nghiệp, chỉ khi bị người ta nhắc đến cậu là bảo vệ mới phản ứng gay gắt rằng: Bảo vệ sao? Bảo vệ phải là người à? Lúc nhớ đến điều này, trong lòng Đằng Tuấn mới ngẫm ra, tuy Hướng Dao là người thích người khác nghi ngờ thân phận bảo vệ của cậu nhất, song mới là người để tâm nhất đến thân phận của cậu.
      Đằng Tuấn nghĩ, nếu Hướng Dao thích thay đổi của mình, vậy có gì là tốt? Và chính cậu cũng bắt đầu thích thay đổi này, từ đó càng ra sức làm việc hơn.
      Đằng Tuấn cũng ngấm ngầm bày tỏ nghi hoặc trong lòng mình với họ. Đằng Vân an ủi, bảo đừng nghĩ nhiều, cứ làm tốt việc của mình, tất cả theo tự nhiên thôi.
      Nghĩ đến mình từng hiểu lầm Hướng Viễn, Đằng Tuấn thấy có phần hổ thẹn, cảm thấy mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử đúng là nên chút nào, cậu phải cảm kích Hướng Viễn mới phải. Thế nên, có lần Hướng Viễn cùng Phó tổng Lý đến xưởng của cậu để tìm hiểu tiến độ sản xuất, lúc ngang Đằng Tuấn, cậu gạt công việc sang bên, đứng dậy, cố gắng lấy hết cam đảm, định tiếng “cám ơn” với Hướng Viễn. Thế nhưng Hướng Viễn làm như thấy cử chỉ đó của cậu, chỉ mãi trò chuyện với Phó tổng Lý như thể chẳng quen biết chàng trai đứng bên mình, ngược lại ông Lý vừa nghe Hướng Viễn , vừa như vô tình cố ý liếc nhìn Đằng Tuấn cái.
      Hướng Viễn vừa tiễn vị khách hàng đến giục thu tiền hàng, ngồi lại vào ghế của mình, cảm thấy huyệt thái dưong có đường gân căng đến đau đầu. Đây là lần thứ ba trong tuần mà đại diện bên nhà máy nguyên liệu tìm đến. dễ nghe lắm, nào là khách hàng đến thăm, tiện thể chào hỏi thôi, thế nhưng thực tế ai cũng hiểu, gần cuối năm rồi, có nhà máy nào mong thu tiền về đâu, chẳng qua chỉ là đến đề đòi tiền thôi.
      Thẩm Cư An thường , với người quản lý kinh doanh, đòi nợ và bị đòi nợ chính là nội dung chủ yếu của công việc. Hướng Viễn trong lòng cũng hiểu, ngành nghề nào cũng vậy, chỉ mong cố hết sức có thêm vốn lưu động. đòi người khác, nhà máy nguyên liệu đến đòi , tuần hoàn như vậy, lâu rồi cũng thành quen. Như Thẩm Cư An, đòi nợi, đòi nợ, đòi đến tận Pháp rồi.
      Có điều Giang Nguyên giờ đây ở trong thời kỳ đặc biệt căng thẳng về tiền vốn. Sáng nay, Đằng Vân đưa bản báo cáo tài chính cho , việc thi công khu nghỉ mát đến hồi kết thúc, rất nhiều khoản bắt buộc phải tri trả nếu bị đình lại ở giai đoạn quan trọng nhất, thể tiến lên. Trung Kiến đợt trước vừa trả tiền công trình, vừa vào đến tài khoản bị tiêu mất chả còn đồng nào. Phía dưới còn có hơn ngàn nhân công mắt thao láo đợi phát lương, càng là những nhân viên cố định thu nhập cao càng kêu gào dữ dội, như thể chậm trễ ngày thế giới diệt vong ngay bằng. Hướng Viễn cũng rất bất lực. Mấy đại diện nhà máy cung ứng nguyên liệu tiễn khéo, đều là khách hàng cũ, đến nỗi bắt ép nhau đến toạc cả da đầu nhưng cũng biết lần sau liệu có xoay sở được .
      Vừa rồi đến khát khô họng, giờ đây khó khăn lắm mới còn lại mình, Hướng Viễn thở phào cái, uống ngụm nước trong cốc, cảm thấy có gì đó là lạ liền tò mò nhìn vào trong. Trong cốc ngoài nước ấm ra, còn trôi nổi vài lá cẩu khởi*, vài quả táo tàu và hạt sen, đỏ trắng đan xen trong cốc nước trong vắt, cùng ưa nhìn. thầm mím môi cười, người chuẩn bị cho thứ này, ngoài Diệp Khiên Trạch ra còn ai.

      [*Tên khoa học Barbary Wolfberry Fruit, vị ngọt, có tính năng mát gan, lọc thận, nhuận phổi.]

      Lúc ở nhà, thường trách chỉ biết bận rộn suốt ngày, quan tâm đến sức khoẻ của mình. Những cách thức tu bổ cho sức khoẻ quá phức tạp luôn thấy lãng phí thời giờ, song lá cấu khởi mát gan tốt nhất, táo đỏ bổ khí dưởng huyết, hạt sen bổ cho tim phổi, rồi ngâm vào nước ấm để uống là cách giữ gìn sức khoẻ đơn giản nhất mà lại vô cùng hiệu quả. Thường Diệp Khiên Trạch lo dì Dương hay quên, nắm bắt được phân lượng cần pha nên mỗi ngày đích thân pha xong rồi đặt lên đầu giường đòi Hướng Viễn uống hết cho mình thấy mới chịu thôi. Mấy hôm nay họp ở tỉnh khác, Hướng Viễn cũng bỏ những thứ này vào cốc mình cách thần hay quỷ biết như thế nào.
      Người này ấy à, như Đường Tăng, ngày ngào cũng , giờ nào cũng , chút nào chịu buông tha . Hướng Viễn nghĩ như thế, tuy bên cạnh quan sát nghiêm khắc nhưng cũng ngoan ngoãn uống hết. hiểu rốt cuộc là công hiệu của vị thuốc nào mà nước lọc trở nên ngọt ngào tện đầu lưỡi như thế. Kỳ thực ra Diệp Khiên Trạch nếu là Đường Tam Tạng Hướng Viễn là Tôn Ngộ còn là gì? Mặc có bảy mươi hai phép biến hoá thần thông quảng đại như thế nào, làm sao thoát chạy khỏi câu thần chú tình cảm của ?
      Chính Hướng Viễn cũng nhận ra, lúc nhớ đến Diệp Khiên Trạch, khoé môi của chưa bao giờ tắt nụ cười. Có lẽ cũng đúng, những thứ táo tàu hạt sen kia rất tốt, chí ít nơi thái dương của bây giờ còn nhói buốt lên từng cơn nữa.
      Hướng Viễn xoay xoay chiếc cốc sứ trong tay, hiếm khi thất thần như thế, bỗng nghe thấy cửa phòng mình bị đẩy ra rất mạnh. Ở Giang Nguyên này, gạt trợ lý và xộc thẳng vào phòng như thế chỉ có ba người: là Diệp Khiên Trạch, hai là Diệp Quân, còn người thứ ba là Hướng Dao. Trợ lý của tuy giám ngăn cản Diệp Khiên Trạch, song ngoại trừ hôm cầu hôn ra, chưa từng đường đột làm phiền thêm, kể cả khi công việc cho phép đến thăm , cũng rất lịch gõ cửa, đó là tác phong nhất quán của . Còn về Diệp Quân… sau khi kết hôn, cậu rất ít khi đến tìm , cả ở nhà còn hiếm khi gặp mặt, huống hồ là công ty. Thế nên, cần ngẩng lên, Hướng Viễn cũng biết người xông vào lúc này là ai.
      Hướng Dao dừng bước trước bàn của chị mình, người còn khoác bộ đồng phục xưởng máy, nhưng điều đó cũng che dấu được nét xinh đẹp kiều diễm bẫm sinh của . Trong khoảnh khắc đẩy cửa bước vào, Hướng Dao nhìn thấy nụ cười ấm áp hiếm hoi gương mặt của chị mình, khiến cảm thấy hơi sững sờ. biết là Hướng Viễn thường ngày đạo mạo nghiêm túc uống nhầm thuốc gì?
      Đối với vị khách mời mà đến này, Hướng Viễn hề tỏ ra chút kinh ngạc nào, thậm chí cũng chẳng tức giận, chỉ thu lại nụ cười, trở lại với vẻ mặt điềm tĩnh thản nhiên thường ngày, chỉ vào chiếc salon đối diện bàn mình.
      “Có chuyện gì ngồi rồi hãy ”.
      Phản ứng này khiến Hướng Dao hơi thất thần, ngồi xuống nhưng rồi lại đứng phắt dậy, thẳng vào vấn đề: “Hướng Viễn, rốt cục chị muốn làm gì? Tại sao lại cất nhắc Đằng Tuấn lên làm trưởng nhòm hàn điện?”.
      Hướng Viễn hơi nhướng mày lên, : “Thế à? Cậu ta làm nhóm trưởng rồi à? Vậy tốt quá. Có điều việc lựa chọn nhóm trưởng thường do người ở xưởng quyết định, làm sao chị quản lý nhiều thế được?”.
      Hướng Dao hừ mũi tiếng, hoàn toàn nghi ngờ giọng điệu này của Hướng Viễn: “Thôi , đừng giả vờ nũa, có chuyện gì qua nỗi mắt chị đâu, hà tất phải giả tạo như vậy?”.
      “Được thôi”, Hướng Viễn vỗ vỗ vào tay ghế dựa, nghiêm khắc : “Cho dù đúng như em , chị biết chuyện Đằng Tuấn được làm nhóm trưởng. Vậy sao? Cậu ta dựa vào năng lực của mình để được cất nhắc, em nên vui mới phải chứ?”.
      ấy được cất nhắc đương nhiên là tôi vui rồi, nhưng đừng tưởng tôi biết, chị thích ấy, cũng muốn tôi và ấy ở bên nhau. Tôi thể đoán ra chị mưu tính chuyện gì nhưng chị tuyệt đối tốt bụng được đến thế”, đôi mày liễu của Hướng Dao dựng ngược lên.
      Hướng Viễn như bị chọc cười, cười phá lên lúc rồi mới : “Người biết tức. Có lẽ em nên hiểu rằng chị chấp nhận cậu ta ở mức độ nào đó, vậy chẳng phải là chuyện em luôn mong mỏi đó sao?”.
      Hướng Dao vẫn nghi ngờ nhưng trước thái độ thản nhiên của Hướng Viễn, vốn định lòng dạ tìm hiểu cho ràng, giờ đây càng mơ hồ và lúng túng hơn. bỗng cảm thấy thiếu tự nhiên, cứng miệng : “Tôi mong mỏi? Tại sao tôi phải mong mỏi? ấy là ấy, tôi là tôi, đừng trộn lẫn vào nhau. Đằng Tuấn là người thà, tôi chỉ mong chị đừng lấy ấy ra làm trò đùa, chỉ thế mà thôi”.
      “Thế hả? Vậy nếu Đằng Tuấn thích làm trưởng nhóm, cậu ta hoàn toàn có thể phản ánh lại với xưởng trưởng, chị nghĩ ai ép buộc gì được. Nếu cậu ta là cậu ta, em là em, cậu ta vốn ý kiến gì, em ra mặt thay cậu ta làm gì cho khổ?”.
      Hướng Dao hậm hực ngồi xuống salon, được gì, lát sau, tự cũng cảm thấy mình chưa phân phải trái trắng đen gì xông đến chỉ trích Hướng Viễn là có phần kích động quá mức, lúc này mới lúng túng lãng sang chuyện khác: “ rể công tác rồi à?”.
      chưa từng mở miệng gọi “chị”, nhưng với Diệp Khiên Trạch lại gọi “ rể” rất thuận miệng.
      Hướng Viễn “ừ” tiếng xem như trả lời.
      Hướng Dao còn gì để , ngồi đờ ở đó, hai tay khoanh lại lúc lâu, rồi hỏi câu: “Phải rồi, Diệp Quân… Bây giờ cậu ấy thế nào?”.
      “Rất ổn.” Hướng Viễn nhìn người ngồi salon cái. đoán sai, giờ đây còn hạn chế việc qua lại giữa Hướng Dao và Đằng Tuấn, tự Hướng Dao cũng bắt đầu do dự.
      “Cậu ấy… Hôm chị kết hôn, cậu ấy nhìn thấy em và Đằng Tuấn bên nhau, có gì với chị ?”, đến khúc cuối giọng Hường Giao mỗi lúc .
      Hướng Viễn cười cười: “Em mong cậu ấy gì?”.
      “Tôi chỉ tiện hỏi vậy thôi, chị bỏ ”, Hướng Dao cố cứng miệng. Trước mặt người chị hơn mình sáu tuổi, Hướng Dao ấu trĩ đến mức đáng thương, ấu trĩ tới nỗi Hướng Viễn tốn chút công sức nào mà vẫn nhìn thấu tâm tư muốn mà ngập ngừng của .
      “Cậu ấy chẳng gì hết.” Hướng Viễn muốn gạt , muốn tự chìm đắm vào ảo mộng tự mình thêu dệt nữa.
      Câu trả lời này khiến Hướng Dao tổn thương, có lẽ chính cũng đoán ra từ lâu nhưng nghe Hướng Viễn lạnh nhạt như vậy, càng khó chấp nhận hơn: “Chị lừa tôi”.
      “Nếu chị lừa em tại sao em tự hỏi cậu ấy ? Chẳng phải em biết trường cậu ấy ở đâu à? dám chứ gì, đến chút gan dạ cũng có, thế còn kêu gào gì ở đây? Nếu em muốn nghe câu trả lời khiến em hài lòng từ chỗ chị, vậy cũng được, em mớm lời chút , chị có thể theo những lời em muốn nghe”.
      thương xót trong lời Hướng Viễn khiến Hướng Dao điên lên, chồm tới trước vài bước, chỉ vào Hướng Viễn : “Tôi vốn nên hy vọng gì ở chị, chị bao giờ chịu giúp tôi, chuyện gì cũng chỉ nghĩ đến mình, người khác trong mắt chị chỉ là vật trang trí. Chị thích tôi ở bên Đằng Tuấn, có thể lẳng lặng chuyển tôi sang vị trí khác, rồi lại nghĩ ra ý tưởng mới nào đó liền chạy đến cất nhắc ấy, khiến ấy vui mừng, ghép tôi và ấy lại với nhau. Còn nữa, chị được gả cho Diệp đúng như ý định của mình, nhưng lại chịu buông tha Diệp Quân. Chị vẫn muốn cậu ấy cứ như khi xưa, lẽo đẽo theo đuôi chị mãi đúng ? Hướng Viễn, , tôi nên gọi chị là Giám đốc Hướng, người ích kỷ nhất, máu lạnh nhất chính là chị. Những gì tốt đẹp nhất thế gian này chị đều muốn chiếm lấy, chị thành công nên xem mọi người như đá cuội dưới chân để chị đạp lên!”.
      Hướng Viễn dựa vào ghế lẳng lặng nghe Hướng Dao tố cáo cách gay gắt. Phải, ích kỷ nhất, máu lạnh nhất, làm gì cũng chỉ nghĩ đến mình, chẳng lẽ cho Đằng Tuấn lối ra an toàn, để Hướng Dao đâm đầu vào Diệp Quân đến toạc đầu chảy máu, cũng là vì chính mình ư?
      Đợi khi Hướng Dao gì nữa, mới tiếp lời: “Tôi có chẳng ra gì cũng đến lượt đứng ở đây chỉ vào mũi tôi. Nếu hiểu mà gọi tôi là Giám đốc Hướng nên quên ở đây là công ty và bây giờ là thời gian làm việc. Tôi ích kỷ máu lạnh, thế chỉ riêng chuyện rời khỏi vị trí làm việc, xông vào văn phòng của tôi cách vô phép tắc như vậy cũng đủ để được về nhà nghỉ ngơi rồi… Thế nào, muốn bỏ à? muốn làm nữa à? Được thôi, ra khỏi Giang Nguyên, xa rời người máu lạnh như tôi, thử xem lương tháng của có đủ mua đôi giày dưới chân hay ?”
      Lồng ngực Hướng Dao phập phồng, vẻ mặt căm phẫn song gì thêm. Hướng Viễn nhủ thầm, tính toán so đo với Hướng Dao làm gì, có ý nghĩa gì đâu? lâu rồi nỗi giận. Lần này biết vì Hướng Dao xuất đập tan niềm vui hiếm hoi của , hay vì Hướng Dao nhắc đến Diệp Quân? phải là người lương thiện nhiệt tình nhưng tự vấn lương tâm, cho dù là Hướng Dao hay Diệp Quân, thế gian chẳng lẽ còn ai đó mong mỏi hai người được hạnh phúc hơn cả ?
      “Thôi được rồi, ra ngoài . Lúc nhớ đóng của lại. Đừng bố mẹ mất sớm mà tôi dạy phép lịch tối thiểu nhất.” Hướng Viễn vẫn giữ nét mặt bình thản, vùi đầu vào văn kiện, nhìn Hướng Dao thêm lần nào nữa.
      Đến khi nghe tiếng của khép lại, bước chân mỗi lúc xa mới thở dài hơi, nhấc di động bàn lên. Chiếc Nokia đời cũ mấy năm trước, vỏ bọc bên ngoài mòn, chỉ mỗi nghe gọi là vẫn bình thường, đó vẫn là mòn quà mà năm nào Diệp Quân tặng cho . Người vốn là chủ nhân của nó lâu rồi liên lạc gì với nữa.
      Có vài lần màn hình hiển thị cuộc gói đến bật sáng dãy số quen thuộc, song chỉ tiếng, vẫn chưa kịp bắt máy tắt lịm. và Khiên Trạch bảo cậu về nhà ăn cơm, mừơi lần có đến chín lần cậu viện cớ bận việc.
      Hướng Viễn nghĩ, có lẽ nên tìm lúc nào đó rảnh rỗi để đến thăm diệp Quân. Còn nửa năm nữa là cậu tốt nghiệp, cũng muốn biết sau này cậu định làm gì. nhìn thấy Diệp Quân trưởng thành rồi trở thành người nhà, ngờ mỗi lúc cách xa.

    2. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 32

      Hướng Viễn cười : “Em đâu phải là Triệu Mẫn, em cũng đâu có cắnanh. Nếu thực khiến em hận đến ngứa cả răng em chỉ cắn anhđơn giản vậy thôi đâu”.
      Lúc Hướng Viễn về đến nhà Diệp gia hơn chín giờ tối. Công ty vừatiếp nhện công trình ở Vân Nam, lợi nhuận rất cao, gần đến ngày giao hàng, bộ phận kỹ thuật và sản xuất đều phải tăng ca, những xưởng máycàng phải ngày đêm ngừng nghỉ. cũng thường xuyên như thế, yêucầu mọi người tăng ca và chính bản thân cũng nghỉ ngơi.
      Chiếc xe dừng trước cánh cổng sắt, Hướng Viễn nháy đèn nhưng thấy dìDương ra mở cổng. đành tự mình xuống xe, lấy chìa khoá trong túi ra,tra vào ổ khoá hơi gỉ sét.
      Lúc cho xe vào, nhìn từ kínhchiếu hậu, toà nhà dưới ánh đèn điện chiếu sáng càng trở nên cũ kĩ.Ngôi nhà cũ, đến bà giúp việc cũng thế. Hướng Viễn chỉ lầnkiến nghị Diệp Khiên Trạch dọn ra ngoài ở. tại, hai người già đềukhông có nhà, Diệp Quân nghỉ hè cũng kiếm cớ làm thêm về mà thuênhà ở với bạn, Diệp Linh cũng bị đưa đến viện điều dưỡng tư nhân ởthành phố khác sau khi Diệp Khiên Trạch và Hướng Viễn kết hôn lâu. Ở đó, có thể tránh xa những việc và những người muốn gặp,lại nhận được chăm sóc chu đáo nên tình trạng sức khoẻ ngày càng tốthơn. Và như thế, ngôi nhà mênh mông, thực ra chỉ có vợ chồng HướngViễn và dì Dương ở.
      Diệp gia cũng phải là có đất đai, nhà cửa khác ở bên ngoài. Hướng Viễn cũng tự mua căn hộ chung cưbốn phòng ở khu trung tâm thương mại sau khi kết hôn, cho dù già trẻ,lớn bé cùng tập trung ở đó cũng đủ. Ở đó cũng được trang bị tốt hơn,giao thông thuận tiện, hoàn cảnh sống cũng lý tưởng hơn nhiều so với khu phố cũ nhà họ Diệp toạ lạc – nơi cũ kĩ, hoang vu vắng vẻ, điệnnước, khí, đường ống chứa nước… tất cả mọi thứ đều cũ kĩ, cứ haiba ngày lại gặp cố. Bất tiện còn ở chỗ, số tiền chi ra cho nhữngkhoản lặt vặt thường ngày còn vượt quá mức hợp lý. Cả dì Dương, bây giờbà ấy sống còn nhàn rỗi hơn bất kì ai trong nhà, chỉ cần dùng phầnba số lương của bà thôi cũng đủ tìm được người giúp việc theo giờtốt, dọn dẹp và quản lý ngôi nhà này đâu ra đó, Hướng Viễn nghĩ, để bàvề nhà an dưỡng tuổi già với con cháu còn hơn.
      Những việc đó,Diệp Khiên Trạch thực ra cũng hiểu nhưng đối diện với những phân tích và kiến nghị có lý lẽ có bằng chứng của Hướng Viễn, thường cười cườicho qua chuyện. muốn phản đối vợ, song lại kiên trì theo cáchcủa mình. Có lúc Hướng Viễn nổi giận, mới ôm lấy hạ giọng khuyênnhủ: “Nhà cũ cũng có lợi của nó, chúng ta vẫn ở đây, những người trongnhà rời lâu, nếu muốn quay về chí ít vẫn thấy đèn còn sáng”.
      Hướng Viễn lắc đầu nhưng cố chấp để phải khó xử nữa. Thực ra côbiết, điều đáng trân trọng của tất cả những thứ cũ kỹ phải ở chính nó mà là những hồi ức và linh hồn nó mang theo. thích nơi này, cả Diệp Quân cũng thích nơi này, chẳng phải vì nó lưu giữ nhữnghồi ức mà họ mong muốn đó sao? phải thứ mà nhung nhớ mãikhông quên cũng chỉ là ánh trăng mơ hồ đó thôi sao? Chỉ có điều cóthói quen tiến về phía trước, Khiên Trạch lại thích quay đầu nhìn lạiphía sau. Con người quá hoài cổ chung quy cũng là thói quen xấu nhưngnếu trân trọng ký ức của mình cũng nên trân trọng ký ức củaanh.
      Hướng Viễn qua bãi cỏ lâu được cắt tỉa, mở cửabước vào. Quả nhiên bà ngồi xem phim truyền hình với vẻ thích thú,nhìn thấy bóng Hướng Viễn mới miễn cưỡng đứng lên hỏi câu: “Về rồià? ăn gì chưa?”.
      Sau khi Hướng Viễn được gả vào nhà họ Diệp,bà có vẻ khó xử với thay đổi cách xưng hô với . Bà muốn gọi là “bàDiệp” nhưng trong bệnh viện cũng có bà Diệp rồi. Gọi là “thiếu phunhân” ư? Có phải đóng phim đâu, huống hồ bây giờ chẳng còn mấy ai gọinhư thế, người ta nghe thấy cũng rất kỳ cục. thời gian bà gọi là“bà Diệp ” nhưng được bao lâu bị Hướng Viễn ngăn lại. “Cáigì mà bà Diệp , sau này Diệp Quân kết hôn rồi, chẳng nhẽ dì phải gọingười kia là bà Diệp sao? Từ trước đến giờ dì gọi tôi thế nàothì cứ gọi như thế, mọi người đều thấy thoải mái hơn.”
      Nhưngtiếng gọi “Hướng Viễn” của bà vẫn dám thốt ra. Tuy bà quen gọithẳng tên với em Diệp Khiên Trạch, Diệp Linh và Diệp Quân và HướngViễn hiếm khi sai bảo bà làm việc nhưng trong lòng bà vẫn thấy e ngại nên đa phần là bỏ luôn phần xưng hô .
      Ngay cả Diệp Khiên Trạch cũng đùa với : “Trong nhà này dì Dương sợ em nhất. Có lần anhthấy dì ăn bánh trong bếp, lúc em ngang qua, dì sợ đến độ khôngnghĩ ngợi gì mà nhét luôn miếng bánh còn lại vào túi áo. bèn hỏi,Hướng Viễn có bảo là được ăn bánh à? Dì ấy bảo có nhưng hễthấy em là hoảng lên. Em xem nên thế nào đây?”. Hướng Viễn bèncười đáp lại: “Em xem dì ấy như Bồ Tát ấy, sợ em để làm gì? Rồi sao nào, chẳng lẽ cũng sợ em?”. thầm vào tai : “ sợ em bỏ mặcanh”.
      Lúc này, Hướng Viễn “ừ” tiếng, thay giày rồi lên lầu,đến nửa đường bỗng dừng lại, với bà giúp việc tiếp tục đắm chìm trong tình tiết của phim truyền hình: “Phải rồi, dì Dương, cỏ trongvườn mọc cao quá rồi, nếu dì cắt tỉa được gọi điện bảo ngườita đến làm, đừng để mọi người ngang qua nhìn thấy lại tưởng đây là di sản văn vật.”
      xong, tiếp tục bước nhanh lên cầu thang, hơi đâu đoán xem người dưới lầu có bất mãn gì hay . Trướckia, Diệp Quân từng vô tình nghe thấy bà Hướng Viễn là người nhà quê nên tỏ ra rất vui, song Hướng Viễn cũng phớt lờ. vốn là ngườinhà quê đấy, có sao đâu! Hà tất phải so đo với người hồ đồ làm gì.
      Diệp Khiên Trạch phải họp ba ngày, hôm nay mới ngày thứ hai. Trước kiangười bận rộn là Hướng Viễn, bây giờ về nhà, thấy căn phòng trống rỗngkhiến cơ có chút quen. Tắm rửa xong, tóc vẫn chưa khô hẳn đãnằm bò ra giường muốn nhúc nhích, chỉ mấy phút sau, chìm vào giấc ngủ. tại sao lại có người mất ngủ, đối với Hướng Viễn mànói, bận rộn chính là thứ thuốc ngủ hữu hiệu nhất.
      Lúc này HướngViễn cảm thấy giường hơi rung lên, sau đó nhận ra có đôi tay vén gọi mái tóc ẩm ướt của mình sang bên. giật mình, chưa kịpphản ứng gì đôi tay e dè gạt tóc ra bắt đầu nhàng dichuyển lên vai và cổ , hơi nóng của bàn tay ấy quen thuộc đến nỗikhông cần quay lại cũng biết nó thuộc về ai.
      “Về từ khi nào thế, sao em biết?”, Hướng Viễn nhắm mắt hỏi.
      Diệp Khiên Trạch từ phía sau: “Được lúc rồi. Lúc nãy trong thưphòng, nghe thấy tiếng xe của em. Sao thế, dì Dương bảo embiết à?”
      “Dì ấy còn bận xem phim truyền hình”.
      Lực tay luôn vừa đủ, giống như những khát vọng của luôn sinh ra đúng lúc.Phần vai căng cứng của Hướng Viễn dần thả lỏng, thở ra hơi dàithoả mãn, cảm thấy như vậy tốt, quên hết những mệt nhọc trước đó là vì điều gì.
      họp mà sao về sớm vậy? Suýt nữalàm em giật mình”, vừa vừa đưa tay đặt lên bàn tay vuốt vengười mình của Diệp Khiên Trạch.
      “Về sớm được sao?” LúcDiệp Khiên Trạch , khẽ nhích lại gần Hướng Viễn, hơi thở ấm ápphả vào gáy . Hướng Viễn khẽ trở mình, quay lại nhìn . tắmrửa sạch , thay quần áo ở nhà, tinh thần sảng khoái, chỉ có quầng mắthơi thâm. Hướng Viễn đưa ngón tay cái vuốt ve quầng mắt . Đây làngười đàn ông khiến ngày đêm mong nhớ, bất chấp tất cả để lấy ,vẫn lương thiện dịu dàng như trước, nhưng rốt cuộc từ bao giờ, ánh mắtdịu dàng của che dấu được những tâm của mình.
      Ngón tay Hướng Viễn hơi lạnh, Diệp Khiên Trạch cười tránh né, nắm lấy bàntay an phận của . Hướng Viễn nhìn thấy vị trí giữa ngón cái vàngón trỏ của vết thương hình lưỡi liềm, giống như vết răngcắn, có phần đáng sợ.
      “Gì thế này?”, Hướng Viễn tỏ ra kinh ngạc, lật người lại, nhấc tay lên nhìn kỹ. Ngón tay ấn vào vết thương: “Đau ?”.
      Diệp Khiên Trạch khẽ run lên nhưng giọng lại bình thản vô cùng: “Khôngsao! Lúc nghỉ ngơi giữa cuộc họp, nhìn thấy đứa bé trong kháchsạn rất đáng nên muốn chọc nó chút, ai ngờ cậu nhóc đó hung dữquá, cắn cái mạnh. Vết thương nhìn đáng sợ nhưng thựcra chẳng có gì. cũng gọi bác sĩ trong khách sạn sát trùng rồi”. vừa vừa dùng bàn tay kia vuốt tóc Hướng Viễn như than thở:“Xem ra và trẻ con tạm thời chưa có duyên với nhau”.
      DiệpKhiên Trạch trẻ con, Hướng Viễn luôn biết điều đó nhưng Giang Nguyên ở giai đoạn phát triển quan trọng nhất, có thời gian cũng như công sức để mang thai chín tháng mười ngày rồi tạo ra sinh mệnh mới. Cũng may Diệp Khiên Trạch thông cảm nên hề làm khó nhưngtrong lòng vẫn cảm thấy tiếc nuối.
      Hướng Viễn cười cười nhìn vàomắt , : “Đứa bé này đáng sợ. Nếu , em còn tưởnganh bị đứa điên nào đó cắn chứ!”. Thấy gì, lúcsau, cười “phì” tiếng, : “ tay Trương Vô Kỵ hình như cũngcó vết răng như vậy phải?”.
      là Trương Vô Kỵ em cũng thành Triệu Mẫn rồi?” Diệp Khiên Trạch chọc lại .
      “Lại sai rồi!” Hướng Viễn nghiêm mặt, khẽ đặt bàn tay bị thương của anhxuống, ánh mắt như tức giận song vẫn cười: “Em đâu phải là TriệuMẫn, em cũng đâu có cắn . Nếu khiến em hận đến ngứa cả răng thìem chỉ cắn đơn giản vậy thôi đâu”.
      Diệp Khiên Trạch nghe vậy mỉn cười. lúc sau, nghe thấy giọng mơ hồ bên tai: “Vậy em ăn , Chỉ Nhược”.
      Hướng Viễn nhắm nghiền mắt. lúc “căng thẳng” di động của để đầugiường rung lên từng đợt, quét sạch cảm hứng. Diệp Khiên Trạch và tựa đầu vào nhau, : “Phải nghe à? Tạm thời coi như nghe thấyđược ?”.
      Hướng Viễn khẽ cười, ánh mắt đong đưa nhưng cuộcgọi ấy chịu buông tha , cứ rung lên bần bật như có linh hồnkinh khủng nào đó nấp trong đó rồi gào thét đòi thoát ra ngoài.
      “Nghe , muộn thế này rồi, em nghe xem có việc gì ?”, Diệp Khiên trạchcười đau khổ, bất lực buông ra. Hướng Viễn khẽ hôn lên môi nhưchuồn chuồn đậu mặt nước: “Đợi em, nhanh mà”.
      quay người lấy điện thoại, mặt vẫn ửng đỏ. nghe máy, giọng vẫn mang nét cười: “Phó tổng Lý, có chuyện gì thế?”.
      Diệp Khiên Trạch cũng ngồi dậy, chăm chú nhìn vợ nghe điện thoại. Huớng Viễn lên tiếng gì, lúc sau nụ cười gương mặt tắt lịm, sắc mặt trở nên nặng nề.
      “Chú cố ngăn họ lại, đừng để ai gây thêm, cũng đừng để người ngoài trà trộn vào, tôi đến ngay.”
      xong, nhảy ngay xuống giường, năng gì bắt đầu thay quần áo.
      “Sao vậy?” Diệp Khiên Trạch cũng nhận ra vẻ lo lắng mặt .
      Hướng Viễn vừa cài khuy áo vừa giải thích: “Phó tổng Lý , đám công nhântrực đêm đánh nhau. bên là người bản địa của Giang Nguyên, bên kialà người Hồ Nam, đánh nhau giữ dội lắm. Hơn trăm người liều mạng vớinhau trong xưởng, gục mấy người rồi, khuyên can được.”
      “Sao lại thế được?” Diệp Khiên Trạch nhíu mày, vội vã đứng dậy thay quần áorồi : “ với em, Phó tổng Lý cũng can được phụ nữnhư em lỡ may bị thương sao?”.
      , Khiên Trạch, mau tìm mấy người bạn làm ở toà án . Phó tổng Lý ở đó có người cầm máy ảnh chụp rồi. Chuyện này mà truyền ra ngoài gay lắm. Chúngta chia ra hành động”.
      xong, tiện tay buộc tóc lại, khẽ ôm Diệp Khiên Trạch rồi vội vả cầm điện thoại và chìa khoá chạy xuống dưới.
      Lúc Hướng Viễn đến công ty, xe của Diệp Bỉnh Văn đỗ ở đó. HướngViễn khẽ thở dài, lúc có chuyện cần giúp trông chờ gì được ởông ta nhưng khi gặp phiền phức ông ta nhanh hơn bất kỳ ai. dám xin Diệp Bỉnh Văn giúp cứu hoả, chỉ mong ông ta đửng đổ thêm dầuvào lửa là tốt lắm rồi.
      Lúc xuống xe, đội trưởng đội bảo vệ vàquản lý phòng xưởng đợi ở đó. Hướng Viễn cầm lấy mũ bảo hiểm họ đưa, phí thêm lời, lập tức chạy ngay đến trường.
      Quản lýphòng xưởng là người đàn ông trung niên, cuống quýt chạy theo saucô, báo cáo nguyên nhân xảy ra cố và tình hình tại. Họ cũng nhận được điện thoại từ người phụ trách ca đó trong xưởng. Nguyên nhân là do người trưởng máy là nhân viên chính thức và công nhân hợp đồngngười Hồ Nam hiểu cãi nhau từ khi nào, sau đó người quen của họcũng lần lượt đế n tham gia. Cuối cùng cũng biết vì cái gì, chẳngnhững mọi người khuyên nhủ có tác dụng mà ngược lại đôi bên còn tụ tập thành hai phe, bắt đầu xông vào đánh nhau. Sau khi Phó tổng Lý đến, dựa vào uy tín của ông ở xưởng nên cuộc ẩu đả tạm thời dừng lại nhưnghai bên vẫn chửi rủa nhau, ai chịu nhường ai, tình hình rất căngthẳng.
      Trong lúc báo cáo tình hình, xưởng sản xuất khung thép đãhiện ra trước mắt, cần ai chỉ đướng, Hướng Viễn biết chỉ cần đếnnơi ầm ĩ tiếng người kia, chắc chắn đó là trung tâm bão.
      Lúc côđến gần, những người vây thành vòng tự động dãn ra lối chỉcho phép người qua, Hướng Viễn bước vào trung tâm vòng tròn vớivẻ mặt lãnh đạm. Phó tổng Lý, Diệp Bỉnh Văn, và cả những nhân viên quảnlý của ca trực đều có mặt ở đó. Những người bị thương nằm la liệt trênmặt đất, bị đánh toạc đầu tay chân cũng bê bết máu, bác sĩ của xưởng bị dựng dậy lúc sau ngủ cũng bận đến nỗi toát cả mồ hôi.
      Thấy Hướng Viễn xuất , Phó tổng Lý thở phào nhưng hai nhóm vẫn trừng mắt giận dữ, thậm chí khí vừa yên tĩnh trở lại, giờ bắt đầu căngthẳng hơn cùng có mặt của những người đương quyền.
      Diệp BỉnhVăn phủi phủi ống tay áo biết bị dính gỉ sắt từ lúc nào, nhìnquanh rồi chỉ vào Hướng Viễn với mọi người: “Người có quyền đến rồi, các người đánh nhau vỡ đầu cũng vô ích, ai đúng ai sai hỏi ấycho công bằng”. Diệp Bỉnh Văn quay sang nhìn Hướng Viễn tiếp: “Gọicô đến khó quá. Tôi về công ty lấy chút đồ, ngờ lại đúng lúccó chuyện. Tuy nó thuộc phận của tôi nhưng ai bảo tôi cũng mang họ Diệp làm gì! Bác sĩ của xưởng tôi gọi đến giúp , những ngườinằm kia đều bị thương khá nặng, may mà chưa ai mất mạng, phóng viên cũng thấy cả rồi. Có lẽ với tình hình này ngày mai Giang Nguyên chắcchắn có cơ hội xuất tin tức buổi tối rồi”.
      HướngViễn liếc nhìn người đàn ông đeo kính tức tối vì bị thương, phóphòng bảo vệ khống chế gần đó rồi với Diệp Bỉnh Văn: “Vất vả quá, có điều phòng viên này đến cũng hơi bị nhanh đấy”.
      xong, gọi quản lý phòng xưởng đến, thầm vào tai ông ta vài câu rồi đích thânđến gần tay phóng viên kia, ra hiệu cho trưởng, phó phòng bảo vệ buôngtay, trách móc: “Người đến là khách, quy tắc này cũng hiểu à? Tựdưng lại để người khác chê cười!”.
      vừa vừa lấy máy ảnhtrên tay trưởng phòng bảo vệ hối lỗi, kiễm tra kỹ lại lúc rồicười cười quay về hướng người đàn ông đeo kính xoa xoa cánh tay:“Những người này hiểu chuyện xin đừng trách. bịthương chứ? ngại quá”. vén sợi tóc ra sau tai, đưa trả máyảnh cho đối phương rồi tiện thể gửi luôn tấm danh thiếp. Người đànông đeo kính đó giận dữ kiểm tra cần câu cơm của mình rồi nhìn qua danhthiếp, có phần ngạc nhiên: “ chính là Hướng Viễn, người phụ trách màhọ đó à? là phụ nữ à? Có điều phải là cách tiếp đãikhách của Giang Nguyên các quả thực biết điều chút nào. Nếu máy ảnh mà có hư hại gì chuyện này bỏ qua như vậy đâu.”
      Hướng Viễn cười tươi hơn: “Cách xử lý của họ thoả đáng, xin đừngtrách nhưng công ty cũng có chế độ của công ty, đều phải nghĩ đến trị an và an toàn cho mọi người. Bình thường ra vào xưởng máy, nhất là đênkhuya bắt buộc phải có thẻ công tác, đồng thời ai đến cũng phải đăng ký. Thực ra những phóng viên lớn như , bình thường rất khó mời đến, cóđiều bọn họ chưa hiểu chuyện, tưởng có người rảnh rỗi đến đây gây loạnnên mới làm thái quá. Vả lại, bên trong xảy ra chuyện, việc quản lýngười ra vào còn nghiêm ngặt, chưa sử dụng các đồ bảo vệ antoàn tính mạng mà vào trong xưởng, nếu lơ đãng chút thôi nhưng cóchuyện gì xảy ra Giang Nguyên làm sao đền được đây?”.
      Ngườiđàn ông đeo kính cười tiếng, đáp: “Tôi cũng nhận điện thoại bảo mờiđến. Bao nhiêu người ẩu đả thến này phải là chuyện , các ngườitưởng giữ máy ảnh của tôi là sao à?”.
      “Đám công nhân nàyđùa giởn quá nên xảy ra chuyện, quả là nên nhưng muộn thế này anhcòn đến đây cũng rất vất vả rồi. Bây giờ ảnh cũng chụp, tình hìnhcũng ổn định rồi. Hay là thế này, thời tiết lạnh, hãy để quản lýTrương của chúng tôi đưa đến văn phòng ngồi uống cốc trà, tiện thểxem xét máy ảnh có chỗ nào xảy ra hỏng hóc hư hại gì , nếu có thìchúng tôi đền bù”.
      cần Hướng Viễn đưa mắt ra hiệu, quảnlý phòng xưởng thấy thế bèn vội vả chạt đến, nịnh nọt dỗ dành để mờithay phóng viên kia rời khỏi trường. Hướng Viễn đợi ta xa,vẻ chán ghét gương mặt vẫn được che dấu rất kỹ. Mọi người đều biếtrõ, chỉ cần ta chịu rời khỏi đây, sao có thứ gì bịt miệng được chứ.
      Xử lý xong chuyện bên này, Hướng Viễn mới lại gần Phó tổng Lý, hạ giọng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì? Ai gây ra?”
      Phó tổng Lý cau mày, cũng hạ giọng bảo lại: “Chỉ biết lúc đầu có ngườitranh chấp nhưng lúc sau những người trực ca này đều đến cả, chắclà đôi bên đều có người cầm đầu, có điều dò hỏi thế nào cũng chịukhai”.
      Hướng Viễn cúi xuống xem xét vết thương của những người bị đánh toạc da đầu, trao đổi ý kiến với bác sĩ rồi : “Vẫn phải đưa đibệnh viện thôi. Bác sĩ Phùng, nhờ quản lý Trương phái chiếc xe tớichở những người bị thương nặng đến bệnh viện kiểm tra. Chỉ cần họ đừnggây , đừng bậy ở bệnh viện, phí tổn để công ty trả trước, có gì để sau hãy . Vết thương này khá nguy hiểm, nếu tàn tật cả đời tệlắm”.
      xong, đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng quan sát hai nhómngười vẻ mặt đằng đằng sát khí. Những người đứng đầu đều là những gươngmặt quen thuộc, có mấy người tay vẫn chưa buông vũ khí là ống sắtxuống.
      “Các muốn làm gì?” Hướng Viễn chậm rãi chỉ quy địnhcông ty dán tường xưởng máy tiếp: “Xem ra bình thường học chếđộ và quy định cũng phí công nhỉ. Mấy thứ treo tường kia đều là vật trang trí à? Muốn đánh nhau cũng được, cởi bỏ đồng phục người, rakhỏi cổng Giang Nguyên rồi đánh nhau đến long trời lở đất cũng chẳngsao. Giang Nguyên có loại nhân viên hở chút là ẩu đả thế này,những người chưa buông vũ khí xuống rời khỏi đây ngay lập tức”.
      Bốn bề tĩnh lặng, lúc, sau đó “đinh đinh” mấy tiếng. Những người bỏ vũkhí xuống trước là những nhân viên chính thức dẫn đầu nhóm, họ tựbiết khả năng bị đuổi việc hơn nhiều so với đám công nhân hợp đồngkia, áp lức lớn, đương nhiên cũng muốn đánh nhau nữa. kẻ đứng đầu còn gào: “Giám đốc Hướng, là do bọn họ động thủ trước, đánh bị thương mấy người bên chúng tôi”.
      Diệp Bỉnh Văn cũng chen vào:“Hướng Viễn, tôi muốn với từ lâu là bình thường dung túngcho đám người Hồ Nam quá. Bây giờ hay rồi, chưa gì đánh nhau,đúng là quá thô lỗ cộc cằn. Cái xưởng này còn quy định hay ?”.
      Hướng Viễn chưa kịp mở miệng đám công nhân Hồ Nam bừng bừng tức giận,mấy người cùng gầm lên: “Cùng lắm là làm nữa nhưng cũng phải nóicho công bằng chứ”.
      Hướng Viễn tiến lên phía trước vài bước, đưatay ra ngăn mấy người vẫn cầm ống sắt, bình tĩnh : “Đưa cho tôi… Đưahết đây! Mấy thứ này cần tiền để mua à? Xếp ở đây để các dùngnó đánh vỡ đầu người ta chắc? Các đánh họ chết, ngày mai sống yên ổn hơn hả? Ai chẳng có cha mẹ vợ con, cái ống này mà đậy xuống, cả nhàngười đánh và bị đánh đều ngồi trơ miệng ra ăn khí hết…Nghe tôiđi, bỏ mọi thứ xuống . Gây cả buổi tối đủ rồi, cho dù cácanh có lý mà giờ buông vũ khí xuống cũng thành vô lý”.
      “Giám đốc Hướng cẩn thận!” Phó tổng Lý toát mồ hôi lạnh khi thấy Hướng Viễnđoạt ống sắt tay người cầm đầu xuống. ngờ ông ta cầm khôngchắc như nghĩ, Hướng Viễn chậm rãi đặt xuống đất, lạnh lùng nhìnnhững người khác đặt vũ khí xuống chân cách cảnh giác.
      “Aiđúng, ai sai công ty làm , để ai oan uổng, cũng khôngtha cho những người có lỗi, tóm lại ràng với mọi người. Tốinay ca trực đêm tạm dừng, mọi người về nhà hết nhưng những người cầmđầu gây phải ở lại”.
      có ai cầm đầu, là do tất cả chúngtôi cùng gây ra”, có người trong đám công nhân Hồ Nam lên tiếng. Họ vẫngườm gườm nhìn bên kia đầy thù địch. Hướng Viễn mỉn cười, nhìn đám người bản địa : “Tôi đoán các cũng đoàn kết như vậy, đúng ?”.
      cười vẻ bất lực với Phó tổng Lý rồi quay sang nhìn mọi người, : “Quy tắc của Giang Nguyên có giấy trắng mực đen rành rành, mọi người đều rõcả. Đánh nhau là vi phạm nghiêm trọng luật lệ công ty, chuyện này tuyệtđối thể bỏ qua. Nhưng tôi biết đa số các đều có lỗi, ailại khoanh tay đứng nhìn đồng hương mình bị bắt nạt chứ, nhất thời xúcđộng rồi mất lý trí theo cũng là chuyện bình thường. Như tình hình hiệntại, tôi trách mọi người, công ty cũng có thể thông cảm. Songchuyện gì cũng có kẻ cầm đầu châm lửa, đó mới là nguyên nhân dẫn đến mọi vụ lộn xộn. Các chỉ vì số ít người mà muốn cùng nhau thấtnghiệp sao?” Hơn nữa, các chẳng lẽ đối phương khôngnói ra sao? Bao nhiêu cặp mắt nhìn thấy, các nghị là ai à? Đừng tôi cho các cơ hội tìm ra người cầm đầu, nếu sau này chúng tôi tìm ra người gây chuyện các đừng mong thoát tội”.
      Phó tổng Lý với đám người bản địa xầm xì to : “Đừng nghĩ côngty dám làm gì các . Có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra cho dù ký hợp đồng rồi cũng cuốn xéo hết cho tôi!”.
      Đám người đó imlặng hồi vẫn ai lên tiếng nhưng xem ra bước chân mỗi người đều dần dần tản . Cuối cùng, còn lại người đứng lại, đó là ngườiđàn ông vẻ mặt ngượng ngập gần năm chúc tuổi.
      Hướng Viễn làm ra vẻ như đột ngột vỡ lẽ: “Bác Phùng, ra là bác”.
      Mặt ông Phùng đỏ bừng cách kỳ lạ, có vẻ như trước khi làm việc ông tađã uống khá nhiều rượu. Lúc này, tuy ông ta giận giữ song cũng dám làm gì, chỉ tiến lên bước rồi : “Tôi muốn dạy dỗ cái đám ngoạitỉnh đó sao nào? Nếu sớm muộn gì bọn đấy cũng trèo lên đầu chúng tôi. Bọn đấy là gì chứ? Năm ấy, khi tôi theo Chủ tịch Diệp thìmới chỉ có mười mấy người chúng tôi đứng máy tạo nghiệp, khi đó bọn đấycòn chưa biết lang thang ở đâu. Tiểu Lý, cậu có dám cậu khôngphải đệ tử do tay tôi đào tạo ra ?”.
      Phó tổng Lý độtnhiên thấy khó xử. Hướng Viễn biết những điều ông Phùng này chắcchắn phải giả dối, gật gật đầu : “Bác Phùng, mấy năm nay quả thực công lao rất lớn nhưng Giang Nguyên bao giờ đối xử tệ với bácchưa? Nếu phải Chủ tịch Diệp nể tình cảm cũ làm sao bác có thể mỗi ngày uống ba chén rượu, khoanh tay nhìn đám công nhân hợp đồng làmviệc vất vả còn mình an nhàn hưởng tuổi già? Phó tổng Lý là đệ tửcủa bác? Đúng, nhưng cũng may bác Phùng vẫn giữ lại bí quyết, công phuđánh nhau này vẫn chưa kịp truyền lại cho đệ tử”.
      muốnnhìn gương mặt già cỗi biến sắc đó nữa liền quay sang đám công nhân Hồ Nam, đổng phục rách rưới tệ hại hơn đám bản địa, thở dài bảo: “Cácanh do ai cầm đầu? chịu à? Đến đây mưu sinh, tìm được công việc rất khó khăn, muốn cùng nhau thu dọn tay nải về quê hương thậtà?”.
      ai nhúc nhích nhưng họ đều cúi gầm mặt xuống.
      “Trong đám các , ai có gan ra mặt cho đồng hương sao phải để bạn bè chịu phạt thay mình?”.
      đợi mấy giây trong tĩnh lặng, cuối cùng cũng nghe thấy giọng vang lên:
      “Là tôi, do tôi cầm đầu”.
      Hướng Viễn nhìn chằm chằm vào chàng bước ra từ đám người, trong lòng bỗng cảm thấy rất phức tạp, “ ra là cậu, Đằng Tuấn”, .

    3. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 33

      ra là cậu.”

      Hướng Viễn gọi riêng Đằng Tuấn đến văn phòng. dựa vào lưng ghế nhìn Đằng Tuấn.
      Đằng Tuấn cúi đầu, kéo ống tay áo dính đầy dầu mỡ xuống, im lặng và ngượng ngập, giống người cầm đầu tụ tập đánh nhau. Cậu biện hộ, cũng van xin, dường như chờ đợi phán quyết của Hướng Viễn.
      Mãi lúc sau, Hướng Viễn mới hỏi câu: “Đằng Tuấn, sao lại là cậu?”
      Đằng Tuấn ngẩng lên, trong tích tắc, cậu thể chắc chắn vẻ kỳ lạ thoáng lướt qua mắt Hướng Viễn có phải là đau lòng hay .
      Hướng Viễn thầm thở dài, có dạo rất cố gắng thuyết phục mình: Hướng Dao tuy hồ đồ nhưng chí ít cũng đến nỗi cặp kè với những kẻ thậm tệ. Đằng Tuấn là người thà và có chừng mực, cũng long đối với Hướng Dao.
      Trước kia thích cặp đôi Đằng Tuấn – Hướng Dao lắm, vì cảm thấy Hướng Dao chưa thực muốn ở bên Đằng Tuấn, chẳng qua chỉ là trẻ con gây chuyện, mượn cậu để chọc giận Hướng Viễn và Diệp Quân. Hướng Viễn sợ Hướng Dao xem tình cảm của mình là trò đùa, đến cuối cùng chẳng có ai quan tâm người thua thiệt và tổn thương là chính nó. Nhưng qua thời gian tìm hiểu, Hướng Viễn lại cảm thấy rằng, nếu Hướng Dao chọn cậu cũng phải là chuyện gì tồi tệ, chí ít hồn hậu thà của cậu có thể bao dung nhạy cảm và bướng bỉnh của Hướng Dao
      sai. Khi ấy, Đằng Tuấn chỉ là cậu bảo vệ, hề xuất sắc, ở Giang Nguyên cũng chỉ kà công nhân bình thường, nếu Hướng Dao theo cậu chắc chắn thể sống an nhàn được. Hướng Viễn từng chịu khổ nên từng thề với lòng mình rằng, tuyệt đối để những tháng ngày khó khăn đó quay trở lại, đương nhiên cũng thể để người thân duy nhất thế gian của mình phải chịu khổ. Hướng Dao có khiêu khích, khó chịu với thế nào vẫn phải có trách nhiệm thu xếp cuộc sống tốt đẹp cho em mình, lúc đó mới có thể làm an lòng cha mẹ dưới suối vàng. Thế nhưng lúc này, Hướng Viễn nắm trong tay cuộc sống của Đằng Tuấn.
      Bởi vậy, lúc danh sách công nhân học bồi dường đủ, Hướng Viễn vẫn cầu phòng nhân sắp xếp cho Đằng Tuấn học lớp bồi dưỡng thợ hàn. Nếu rằng cho chàng trai ấy cơ hội, chi bằng cho mình lý do để an tâm, cũng cho cậu thử nghiệm nho . Dù chưa hề tiếp xúc với thao tác hàn điện nhưng sau khóa học bồi dưỡng tháng mà cậu vẫn qua nổi cuộc thi ngành nghề chứng tỏ cậu chỉ là kẻ hèn kém bất tài.
      Cũng may cần mẫn chịu khó của Đằng Tuấn làm Hướng Viễn thất vọng. Hướng Viễn giúp cậu trở thành thợ hàn giỏi nhất Giang Nguyên, tiếp tục đề bạt cậu làm trưởng nhóm. Tuy so với những công nhân hợp đồng đó gọi là độc nhất vô nhị nhưng cũng xem như là ngoại lệ. Do đó, Diệp Bỉnh Văn cũng ngấm ngầm hoặc công khai tỏ ý bất mãn, thậm chí còn mắng nhiếc sau lưng rằng Hướng Viễn vì em mà quan tâm đến thằng nhóc mặt búng ra sữa để phá hoại quy tắc của Giang Nguyên. Những điều này Hướng Viễn biết nhưng tảng lờ như nghe thấy. Hướng Viễn nhìn người rất chuẩn nên biết mình nhìn lầm Đằng Tuấn. Đằng Tuấn có lẽ thể nào thông minh, giỏi giang như họ cậu, thể trở thành cánh tay đắc lực của Hướng Viễn nhưng nhân phẩm và thái độ làm việc của cậu khiến Hướng Viễn yên tâm, chỉ cần cậu nghiêm túc làm tốt công viêc của mình cũng xem như phí công Hướng Viễn lo nghĩ. Cho dù cậu và Hướng Dao thể thành đôi cho cậu tiền đồ tươi sáng cũng có thể xem như là cách mà Hướng Viễn khoán đãi Đằng Vân.
      Có thể rằng, khi Hướng Viễn chất vấn ai cầm đầu đánh nhau. Đằng Tuấn lên tiếng và bước ra khỏi đám người ấy, có cảm giác như bị tát vào mặt cái.
      Đằng Tuấn trước nay luôn nhút nhát trước mặt Hướng Viễn, cậu tránh né ánh nhìn của , : “Xin lỗi Giám đốc Hướng. Tôi… tôi gây phiền hà cho chị nhưng quả thực tôi nhịn nổi đám người đó nữa. Tất cả đều là người, đều làm công việc như nhau, vậy tại sao bọn họ luôn có được nhiều hơn chúng tôi, hình như còn cao hơn bậc? Chuyện này… quả là quá bất công!”.
      Hướng Viễn cười nhạt: “Thế gian này làm gì có chuyện gì công bằng tuyệt đối? Cậu đến Giang Nguyên cũng phải ngày ngày hai, có số việc tồn tại từ trước khi cậu đến, cũng thể sớm chiều mà thay đổi được. Mấy người đó cho dù phải việc cậu đánh nhau với họ là đúng à?”.
      Đằng Tuấn : “Trước kia tôi cứ nghĩ, chỉ cần chăm chỉ làm việc, làm người cho tốt là có thể sống cho ra hồn người nhưng bây giờ mới biết vốn chẳng phải là thế. Giám đốc Hướng, chắc chị cũng biết bây giờ trong xưởng máy mỗi nhóm đều chỉ có vài công nhân chính thức, còn lại đều là công nhân hợp đồng người ngoại tỉnh. danh nghĩa, mọi người đều làm việc, định mức hoàn thành phân đều cả nhóm nhưng trong ban nào mà những người làm mệt chết sống lại phải là công nhân ngoại tỉnh làm theo hợp đồng chứ. Mấy công nhân chính thức chỉ biết ngồi đùa giỡn, hoa tay múa chân sai khiến. Chẳng có cách nào khác, chúng tôi làm bị đuổi nhưng bọn họ chẳng phải lo, họ đạt định mức cũng chết đói được. Được, chị thế giới có gì là công bằng tuyệt đối, chúng tôi cũng nhẫn nhịn mãi rồi. Ai bảo chúng tôi may mắn, được như đám người đó, vượt nghìn cây số đến đây chỉ muốn kiếm cơm ăn, làm nhiều hưởng ít cũng được nhưng ràng bọn họ được lợi rồi tại sao còn ức hiếp chúng tôi chứ?”.
      Có lẽ Đằng Tuấn cũng ý thức được rằng giọng mình mỗi lúc lớn, vẻ thiếu tự nhiên và e dè vốn có được thay thế bằng phẫn nộ. Hướng Viễn biết, cậu là người biết nhường nhịn, chắc là đám nguyên lão già mồm kia làm chuyện gì quá đáng lắm nên mới làm bùng lên bất mãn tích lũy bấy lâu nay của nhóm công nhân hợp đồng.
      “Trần Trụ lái xe cần cẩu của nhóm hai, đồng hương của tôi, biết chị có quen , chú ấy được xem là người thà nổi tiếng. Nhóm hai có hai tài xế xe cần cẩu nhưng có chuyện gì mà đến tay chú ấy chứ? Có chú ấy, người tài xế kia chẳng bao giờ chịu làm ca đêm. Trần Trụ cũng làm ở công ty gần mười năm rồi, mình nuôi cả nhà già trẻ lớn bé. Tối nay, người nhà ấy đến báo vợ ở nhà bệnh nặng, phải về nhà ngay. Lúc đó, Trần Trụ xuống xe, chạy đến tìm nhóm trưởng của họ, muốn xin phép nghỉ đêm. Việc sản xuất bận như vậy nên chú ấy hỏi nhóm trưởng có thể gọi điện thoại bảo tài xế khác đến thay được ? Kết quả sao, nhóm trưởng Phùng của họ cùng người thợ hàn trong nhóm chúng tôi uống rượu, ăn lạc sống trong phòng, cho chú ấy nghỉ. Ông ta gọi điện bảo người đến thay lại còn mắng nhiếc Trần Trụ chẳng ra gì. Ông ta bảo chúng tôi là đám người ngoại tỉnh gian xảo, chỉ muốn kiếm cớ để trốn việc… Ai chẳng có cha mẹ, vợ con nhưng hề là người có lương tâm ai lại nỡ đem sinh mệnh vợ mình ra làm trò đùa. Lúc ấy, chú Trần cuống quýt cả lên nên cao giọng lý luận với nhóm trưởng vài câu, chỉ có thế thôi mà cái ông họ Phùng kia sầm mặt xuống chửi mãi thôi, từ phòng quản lý đến xưởng máy vẫn chẳng buông tha. Đúng là ông ta có uống rượu nhiều hơn bình thường chút nhưng cho dù có tỉnh táo ông ta cũng có xem chúng tôi ra gì đâu. Những đại lão gia người bản địa như bọn họ trước nay chưa bao giờ coi chúng tôi là người!”.
      “Thế nên cậu mới cầm đầu đánh ông ta?”
      “Tôi đánh ông ta!” Đằng Tuấn nắm chặt tay tiếp: “Ông ta mắng chửi đến tận xưởng máy, còn nổi cơn say rượu đánh Trần Trụ. Chú Trần chịu đựng quen, biết làm gì được nên cũng chẳng dám ra tay. Chúng tôi đứng cạnh thấy thể nhịn được nữa nên mới che chắn giúp. Tôi biết đâu ông ta lại tru lên như chó dại. Thực tế ông ta chỉ là kẻ bạc nhược, tôi hề muốn làm ông ta bị thương. Ông ta đứng vững, vấp vào ống sắt đất nên ngã xuống, vừa đứng dậy là chẳng chẳng rằng, cầm ống sắt đó đánh tôi với Trần Trụ. ống sắt to thế kia, ông ta lại hoàn toàn xem mạng sống của người khác nếu đánh vào chỗ hiểm là chết người như chơi. Lúc đầu, tôi chỉ biết tránh né còn đám công nhân chính thức lại đứng xem trò vui. Bọn họ gì chị biết ? Bọn họ gào lên với ông Phùng: Đánh chết đám ngoại tỉnh kia ! Chỉ cần là người thể mặc ông ta ức hiếp như thế được. Chẳng lẽ chúng tôi phải như con chó cúp đuôi chạy trốn để ông ta truy đánh? Tôi mới nhặt góc khung sắt lên huơ huơ vài đường, bọn họ cùng tiến lên vây đánh rồi”.
      Đằng Tuấn vừa vừa giận dữ xắn tay áo đồng phục lên trước mặt Hướng Viễn. bàn tay Đằng Tuấn nổi đầy những vết bầm xanh tím.
      “Chị nhìn thấy chưa? Những vết này là do bọn họ đánh đấy. Đừng tưởng chúng tôi bình thường nhẫn nhịn quen rồi nên muốn làm gì làm. Bọn họ quá đáng lắm, những người đồng hương Hồ Nam chúng tôi có ai tức giận chứ. Chó cùng đường còn cắn người nữa mà, liệu cái bọn chỉ biết uống rượu đó có đủ mạnh để đánh lại chúng tôi ? Đánh nhau là do tôi cầm đầu, song tôi chẳng gọi ai cả, đồng hương chúng tôi đều tức giận quá nên mới đến giúp, huống hồ chúng tôi chỉ là tự vệ. Nếu bị thương bên chúng tôi bị thương ít à? Chỉ có điều chẳng làm bộ làm tịch rên rỉ thảm não như bọn họ thôi.”
      như vậy phải cảm ơn cậu nương tay à?”
      “Dù sao tôi cũng chẳng sai, tôi có ý chọc tức ai, cũng làm bị thương ai hết, càng ngờ về sau lại nhiều người đến đánh nhau như vậy. Tôi biết chị chưa chắc tin nhưng cũng chả sao, dù gì những lời cần tôi hết rồi.”
      Hướng Viễn cười khổ: “, tôi tin. Nhưng chỉ mình tôi tin là đủ sao? Cậu cậu sai nhưng việc cậu làm là vô cùng sai trái. việc vốn phải do cậu mà ra nhưng cậu lại chạy ra giúp người ta. Đến khi tôi hỏi chẳng ai lên tiếng, đến cả Trần Trụ kia cũng biết trốn đâu mất rồi, cậu làm hùng để làm gì?”.
      “Nhưng tôi cũng thể để người khác chịu tội thay mình được, mọi người đều chỉ muốn giúp tôi”, Đằng Tuấn trút bỏ tức giận xong, nghe Hướng Viễn tạt cho gáo nước lạnh, thoáng chốc còn khí thế nữa, giọng cũng dần lại, nhưng kiên cường vẫn thay đổi.
      “Cậu tưởng mình cậu chịu uất ức mà có thể điều động được hơn trăm người đến liều mạng đánh nhau vì cậu hả? Cậu nghĩ cậu là ai? Đám người bản địa và đồng hương của cậu vốn ân oán từ lâu, chỉ có điều chưa tìm được nguyên nhân để trút giận, vừa đúng lúc cậu ngốc nghếch chui ra, bọn họ có đánh nhau toạc đầu cũng có nguyên nhân chính đáng. Bọn họ đều biết hết, hơn trăm người đánh hội đồng như thế, chẳng ai biết là ai đánh ai, công ty cũng thể định tội hết, lúc đó ai xuất đầu lộ diện trước chịu đòn thôi. Được rồi, lần nay hay lắm, cậu đúng là làm cậu mất mặt lắm. Đúng là… đúng là làm tôi cũng mất mặt lắm!”
      “Tôi tin…”
      Hướng Viễn vẫn chưa kịp gì, Hướng Dao vội vã đẩy cửa bước vào, túm lấy tay Đằng Tuấn, hỏi: “ Tuấn, bị thương đâu chứ?”.
      Đằng Tuấn bị Hướng Dao nắm lấy ngay chỗ đau nhưng gương mặt lại lộ vẻ vui mừng. Chăc là trước đó cậu ngờ Hướng Dao lại quan tâm đến mình như vậy. Hôm nay, Hướng Dao có ca trực, ấy nghe thấy tin này nên mới chạy đến công ty ư?
      Hướng Viễn muốn chứng kiến cảnh tình cảm thân mật của họ lúc này liền xoay ghế hướng khác.
      Cuối cùng, Hướng Dao chủ động gọi tiếng: “Hướng Viễn, em nghe hết rồi. Chị… chị làm khó ấy đúng ?”.
      Hướng Viễn lâu nghe thấy em này với mình bằng giọng yếu ớt, thái độ khiêm nhường như vậy, saoo hiểu ý của Hướng Dao chứ. Hướng Viễn gì, chỉ cúi đầu cười tiếng. làm khó Đằng Tuấn đủ sao? Rốt cuộc là ai làm khó ai đây?
      Đằng Tuấn với Hướng Dao: “Giám đốc Hướng làm khó ”. xong, cậu tiếp tục đối mặt với Hướng Viễn, hỏi bằng thái độ cố chấp và nghi ngờ của người trẻ tuổi: “Giám đốc Hướng, chị thấy tôi sai sao? Tôi bị đuổi việc à?”. Lúc này, cậu mới nhớ đến hy vọng và niềm vui khi được làm ở vị trí mới này, cậu cảm thấy cầm mỏ hàn là công việc bẩm sinh mình nên làm. Lúc này, khả năng đánh mất công việc và xa vời rời mình thương khiến cậu cảm thấy bất an.
      Hướng Viễn nhất thời trả lời được, khoát khoát tay với hai người họ: “Loạn cả đêm rồi, về nhà nghỉ ngơi trước , để tôi yên tĩnh lúc, có chuyện gì để sau hãy ”.
      Hướng Dao nhìn chị mình chằm chằm, sau đó kéo tay Đằng Tuấn ra ngoài, lần này tiếng đóng cửa rất nhàng. Họ rồi, Hướng Viễn cứ duy trì tư thế cúi đầu nghĩ ngợi lúc lâu.
      Hướng Viễn muốn yên tĩnh nhưng cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Trưởng phòng Trương vừa gọi điện rằng giải quyết thành công tay phóng viên nhiều chuyện kia nhưng lại có phía cảnh sát đến nên Hướng Viễn đành phải gắng gượng ứng phó. Cũng may bình thường có khá nhiều mối quan hệ nên chỉ vài cú điện thoại việc cũng xem như suôn sẻ. Thượng cấp dặn dò vài câu nên phía cảnh sát cũng chuyện to hóa , chuyện xem như có, đồng ý cho Giang Nguyên tự xử lý việc “nội bộ mâu thuẫn giữa nhóm công nhân”.
      Mọi việc xử lý xong, người cần tiễn rồi, lúc ấy khuya nên Hướng Viễn bỏ ý định về nhà, mình ngồi trong văn phòng đến khi trời sáng. Diệp Khiên Trạch yên tâm, mấy lần gọi điện đến khiến thấy nhõm hẳn. Hướng Viễn thấy có cảm giác rất ấm áp khi được quan tâm, nhưng biết rằng, băn khoăn trăn trở của bây giờ lại chỉ là lo lắng.
      Sáng sớm hôm sau, vẫn chưa đến giờ làm việc. Đằng Vân xuất ở văn phòng Hướng Viễn. gõ cửa bước vào thấy Hướng Viễn khép hờ mắt ngồi đó liền : “Hướng Viễn, lần này chính là cơ hội”.
      Hướng Viễn ngẩng lên nhìn , chậm rãi đáp: “Phải, tôi biết”.
      Hướng Viễn về nhà tắm rửa, thay bộ trang phục khác rồi trở lại công ty, vừa kịp buổi họp liên quan đến cách xử lý chuyện ẩu đả tối qua do Diệp Khiên Trạch chủ trì. Đến dự buổi họp ngoài những người phụ trách chủ yếu, xưởng trưởng còn có trưởng phòng nhân , hành chính và bảo vệ.
      Lúc Hướng Viễn yên vị mọi người đến đông đủ, dường như chỉ đợi mỗi xuất . phụ trách tiếp đãi phòng hội nghị rót cho mỗi người cốc trà nóng. Hướng Viến hé mở nắp cốc, ngửi thấy mùi vì đặc trưng của táo tàu và hạt sen, vừa tức vừa buồn cươi. Khóe môi thấp thoáng nụ cười, quay sang nhìn Diệp Khiên Trạch, ánh mắt cũng như chờ đợi ánh nhìn của . Hai người cười vẻ hiểu ý, chỉ trong thầm lặng vậy thôi, sau đó Diệp Khiên Trạch khẽ đằng hắng giọng và bắt đầu cuộc họp.
      kiện đánh nhau tập thể ở nhà xưởng tối qua, tôi nghĩ quá trình cụ thể thế nào mọi người đêu . Hôm nay mở cuộc họp, chủ yếu làm muốn hỏi ý kiến các vị về cách giải quyết chuyện này, dù gì kiện lần này tổn hại rất lớn đến đoàn kết nội bộ và hình tượng công ty chúng ta. Tôi mong rằng có thể tìm ra phương án xử lý tốt nhất qua cuộc họp hôm nay.”
      Diệp Khiên Trạch vẫn chưa hết, Diệp Bỉnh Văn uể oải tiếp lời: “Thực ra theo tôi việc thảo luận chằng cần thiết. Tôi rồi, đám công nhân hợp đồng là chó thuần hóa được, sớm muộn gì cũng bị cắn thôi, bình thường kéo bè kéo cánh, cho bọn họ cơm ăn mà còn được thể làm tới. Nếu việc này phát sinh, cũng sắp hết năm rồi, chi bằng đuổi luôn đám Hồ Nam gây họa này , lại vừa có thể tiết kiệm được khoản lớn. Giám đốc Hướng cũng thường , phải tiết giảm nhân lực đấy thôi?”.
      Hướng Viễn thấy ông ta chĩa mũi dùi vào mình cũng gì bởi đoán nhầm còn nhiều người cũng đứng về Diệp Bỉnh Văn.
      Quả nhiên, mấy giây sau, trưởng phòng nhân tiếp lời Diệp Bỉnh Văn: “Phải rồi, bọn người đó bây giờ càng lúc càng khó quản lý, cầu cũng lúc nhiều. thực là ngoài số ít công nhân kỹ thuật cao cuối năm nay chúng ta cũng thanh toán hợp đồng với đám người an phận đó rồi tìm người mới cũng được. Tuy rằng phải mất thời gian để thích ứng với công việc nhưng cũng chẳng phải khó khăn lắm, vả lại những công nhân hợp đồng mới cũng cầu nhiều về mặt đãi ngộ”.
      “Nhưng đôi bên đều đánh nhau, chỉ phạt bên e rằng công bằng. Theo tôi thấy cũng nên giáo dục đám công nhân chính thức tham gia đánh nhau, như vậy mọi người mới tâm phục khẩu phục”, trưởng phòng bảo vệ dè dặt lên tiếng.
      Xưởng trưởng nơi xảy ra đánh nhau cũng : “Đúng thế, nếu thanh toán hết hợp đồng những kẻ gây chuyện, cho dù tìm được công nhân mới ngay cũng phải trải qua quá trình thích ứng với công việc, chúng ta có mấy đơn hàng phải giao rất gấp, chỉ e thể chậm trễ được. chính xác lần đánh nhau này, những công nhân chính thức kia chẳng phải là có gì sai trái, giả như chúng ta quá thiên vị chằng những đám công nhân hợp đồng được giữ lại cảm thấy bức bối mà những công nhân chính thức kia được dạy cho bài học sau này càng khó quản thúc hơn”.
      Kỳ thực chỉ cần là người hiểu biết đại khái về sản xuất thôi cũng đủ , bình thường nguồn chủ lực làm việc dưới các xưởng là công nhân hợp đồng, nếu như chỉ dựa vào đám công nhân cũ lười biếng thành thói quen kia, e rằng Giang Nguyên chẳng cầm cự được mấy hôm.
      Diệp Bỉnh Văn gõ bàn, cười với xưởng trưởng: “ lo lắng ai làm việc cho chứ gì? Có điều cũng đúng, quá thiên vị cũng tốt, chi bằng thế này , đuổi việc hết mấy đứa cầm đầu bên Hồ Nam, còn lại trừ tiền lương, còn về phía công nhân chính thức cũng phạt ít tiền, thông báo phê bình, còn về lão Phùng tạm cắt chức trưởng nhóm. Mọi người nghĩ sao?”.
      Diệp Bỉnh Văn là người nhà họ Diệp, em trai ruột của Chủ tịch Diệp, ngồi ở vị trí cao trong công ty bao năm nên những lời ông ta , ngoài số ít người ra còn có ai dám ý kiến gì. ai lên tiếng nhưng họ đều hướng ánh mắt về phía vợ chồng Diệp Khiên Trạch. Lông mày Diệp Khiên Trạch khẽ nhíu lại, Hướng Viễn lại tỏ ra mỉa mai châm biếm, chỉ uống nước trong cốc mà lên tiếng.
      Cuối cùng Phó tổng Lý cuối cùng cũng mở miệng lên tiếng: “Tôi ý kiến của mình nhé, Giám đốc Diệp vừa nãy cũng có lý, nhưng tôi là người quản lý sản xuất, hôm qua lại là người đến trường xảy ra vụ đánh nhau sớm nhất, về việc xử lý chuyện này tôi thấy nên phạt hết tất cả những người tham gia, nhưng quan trọng là nên chỉ phạt nặng vào đám công nhân hợp đồng, còn bỏ qua cho các đám công nhân cũ. Chính là vì: bất bình . Những người ngoại tỉnh đến công ty ta làm việc, người Hồ Nam cũng tốt, người tỉnh khác cũng tốt, họ đều làm việc bình đẳng, mục đích là kiếm cơm ăn. Nếu phải là nhẫn nhịn quá lâu, những người công nhân bản địa kia lại lấn lướt trước, tuyệt đối xảy ra việc này. Nhân đây tôi cũng xin tự kiểm điểm. Tuy tôi làm quản lý sản xuất nhưng về mặt phân bố định mức và điều động công nhân lại có rất nhiều chỗ tới nơi tới chốn, những bất công trong xưởng là tồn tại lâu, những công nhân hợp đồng bất bình cũng lâu nhưng tôi lại giải quyết ngay nên mới dẫn đến chuyện xảy ra như hôm qua, cũng thể trách bọn họ được. Tóm lại, ý kiến của tôi là, nếu phải phạt phải phạt đám công nhân chính thức bởi trong chuyện này họ là người có lỗi đầu tiên”.
      Phó tổng Lý vừa dứt lời có rất nhiều người bắt đầu chụm lại bàn tán. Hướng Viễn nghĩ, Phó tổng Lý đúng là người khéo léo, bình thường xử lý mọi chuyện công bằng, rất được lòng người, trong công ty cũng thiên vị bất cứ phái nào những ông ta luôn biết những câu chính xác trong những trường hợp cần thiết. Hướng Viễn phải chưa nghĩ đến chuyện trừng phạt những người ngoại tỉnh, đặc biệt là Đằng Tuấn, song cậu lại do tự tay cất nhắc, mọi người lại biết người cầm đầu đánh nhau là bạn trai của em nên lúc này cũng khá khó khăn cho , đó cũng là nguyên nhân từ nãy đến giờ giữ im lặng. Phó tổng Lý là người bản địa, lại là người phụ trách cao nhất về mặt sản xuất, nếu do chính ông ta những lời này mới đứng vững được.
      “Phó tổng Lý trở thành người phát ngôn đại diện của đám công nhân hợp đồng từ khi nào vậy?”, Diệp Bỉnh Văn cười cười . “Những người khác làm gì nhưng Đằng Tuấn trưởng nhóm thợ hàn là người quản lý mà những chẳng được tích gì, lại cầm đầu đánh nhau, người như vậy sao tiếp tục giữ lại được?”
      “Nếu theo Giám đốc Diệp , Đằng Tuấn phải nghỉ việc lão Phùng cũng là trưởng nhóm, cũng phải nghỉ việc chứ. Mọi người đều phạm lỗi như nhau, chẳng có lý do gì vì thân phận khác nhau mà người được tha bổng kẻ lại bị bạc đãi. Tuy là nhân viên chính thức nhưng vi phạm nghiêm trọng quy tắc công ty, có thể áp dụng chế độ mà cho họ thôi việc”, Phó tổng Lý tuy tỏ ra cứng rắn nhưng những lời ông ra ai phản bác được.
      Diệp Bỉnh Văn khoanh tay, nhìn Diệp Khiên Trạch hỏi: “Nếu như thế tôi quan tâm nữa, bố cháu ở đây cháu là đươc. Cháu xem nên giải quyết thế nào quyết định ”.
      Diêp Khiên Trạch vẫn nhíu chặt mày, khó xử. Lão Phùng theo Diệp Bỉnh Lâm cha bao năm nay, từ khi Giang Nguyên thành lập làm việc ở xưởng, dìu dắt chỉ dạy biết bao nhiêu là đệ tử. Năm ấy, khi Giang Nguyên vẫn là xưởng , vốn đủ, mấy lần mấp mé ở bờ vực phá sản, rất nhiều nhân viên lần lượt rũ áo ra , khi ấy lão Phùng vẫn là thanh niên trai tráng, cũng là người có kỹ thuật cao, rất nhiều nhà máy, công ty khác muốn mời ông ta sang làm việc nhưng đều bị ông ta mắng chửi đến mức phải lủi thủi quay về. Ông ta và bộ phận những nhân viên khác ở lại khi Diệp Bỉnh Lâm gặp khó khăn nhất, cùng Gianh Nguyên vượt qua thời kỳ sóng gió, đó cũng là nguyên nhân mà ban đầu Diệp Bỉnh Lâm kiên quyết dành cho họ ưu đãi tốt nhất. Theo Diệp Bỉnh Lâm, tuy đám nguyên lão ấy có cổ phần trong Giang Nguyên nhưng họ là phần thể thiếu của công ty, có họ có Giang Nguyên phát triển lớn mạnh như ngày hôm nay.
      Mấy năm nay, lão Phùng và những công nhân khác cùng thời ông ta làm việc cũng ít hẳn, sống rất thoải mái, tính khí cũng được nuông chiều rồi quen. Diệp Bỉnh Lâm chẳng phải biết nhưng vẫn nhớ tình cũ nên nhắm mắt làm ngơ. Lúc đầu, khi Diệp Khiên Trạch về nước, mới vào công ty làm, cũng ở xưởng thời gian, rất nhiều chuyện về sản xuất đều do lão Phùng chỉ dạy cặn kẽ cho . ra hai người cùng có nửa tình thầy trò, bảo ra quyết định đuổi lão Phùng thực là quá khó khăn.
      Thế nhưng, mấy năm nay ở Giang Nguyên, Diệp Khiên Trạch cũng hiểu những bất công, đối với đám công nhân hợp đồng làm việc nhiều, thu nhập thấp còn phải chịu đựng chèn ép của công nhân chính thức, cũng cảm thấy thương xót cho họ. Đặc biết là chàng trai Đằng Tuấn kia, quan hệ thân thiết với Hướng Dao như vậy, Hướng Viễ là chị tuy ra lời, thực tế đâu thể phớt lờ hai người ấy. Diệp Khiên Trạch đương nhiên cũng phải suy xét đến cảm nhận của vợ mình.
      nghĩ ngợi lúc rồi lên tiếng: “Chuyện xảy ra rồi, chắc chắn phải xử lý nhưng tôi nghĩ rằng cách xử lý nhất định phải làm tổn hại đôi bên, đuổi vài người mới xem là ổn, chuyện trừng phạt dù sao cũng chỉ là cách để răn đe họ. Chuyện này hai bên đều có lỗi, tôi thiên vị ai nhưng quan trọng là phải xóa bỏ mâu thuẫn chứ phải kích cho nó tăng thêm. Thế này vậy, người cầm đầu đánh nhau ở hai bên đều bị từ chức, tạm thời đình chỉ nửa tháng công tác để tự kiếm điểm, trừ tiền lương trong tháng, những thành viên tham gia đánh nhau đều phải tự phê bình trước công ty, những nhân viên còn lại cũng phải tự kiểm điểm chuyện này, tuyệt đối được để những chuyện như vậy xảy ra nữa”.
      Cách xử lý nhàng đồng đều này là phong cách nhất quán của , trong lúc này cũng khá hữu hiệu để “vuốt ve” tâm trạng của nhiều người nên ngay cả Diệp Bỉnh Văn cũng phàn nàn gì. Trước khi việc được quyết định, Diệp Khiên Trạch nhìn vợ mình, hỏi: “Hướng Viễn, em thấy thế nào?”.
      Hướng Viễn chưa mở miệng Diệp Bỉnh Văn cười to: “Dù sao người quyết định cuối cùng cũng phải . Có điều em rể tương lai tạm thời yên ổn rồi, Giám đốc Hướng có ý kiến gì được nữa?”.
      Hướng Viễn nhếch môi tỏ ý cười cười: “Nếu là thảo luận mọi người đều có quyền nêu ý kiến. Chuyện đánh nhau hôm qua các vị đều chứng kiến, nếu tôi quyết định thế nào, trừng phạt những người có liên quan thế nào đều là chuyện , vậy chuyện này xem như bỏ qua nhưng chúng ta có đảm bảo chuyện như thế xảy ra nữa ? Bỏ qua việc đánh nhau cái gì khiến công nhân chính thức người bản địa và công nhân hợp đồng người ngoại tỉnh phát sinh mâu thuẫn mạnh mẽ đến vậy? Chỉ e là mọi người đều hiểu , chuyện lần này vốn phải do lão Phùng uống nhiều rượu, cũng phải do Đằng Tuấn cầm đầu gây mà là do chế độ dùng người của chúng ta có vấn đề. Giang Nguyên phải công ty quốc doanh, càng phải viện phúc lợi bởi vậy chúng ta nên có những cái gọi là nhân viên chính thức. Mọi người có thể nhìn xem trong nước có mấy công ty kiến trúc lớn mà lại gánh trọng trách nặng nề như Giang Nguyên, nuôi dưỡng đám sâu gạo như thế. lại thể trách những công nhân chính thức chây lười vì ai có công trước đó cũng như họ cả thôi. Họ là nguyên lão của Giang Nguyên, sai nhưng Giang Nguyên cũng chưa bao giờ bạc đãi họ, nếu họ cứ nghiêm túc chăm chỉ làm tròn bổn phận của mình tất nhiên có thể hường thụ quả ngọt khi công ty lớn mạnh, nhưng giờ đây họ ở trong xưởng, giống như con sâu làm rầu nồi canh. Đổi lại là bất cứ ai trong các vị cùng ca kíp với họ mà làm gấp ba lần nhưng lương chỉ bằng nửa họ chỉ e các vị cũng phản kháng. Giang Nguyên nhờ công lao trước kia của họ, đó là do Chủ tịch Diệp nhân hậu nhưng nay những công nhân hợp đồng làm tăng ca nghỉ ngơi cho công ty lẽ nào có công? Chế độ dùng người thể ngày ngày hai thay đổi, khoảng cách đãi ngộ lớn như vậy, cho dù đuổi hết tất cả công nhân hợp đồng tại, đổi mới dàn khác cũng như bom chôn dưới đất, ai dám bảo đảm chuyện ẩu đả như vậy có lần sau?”.
      đường hoàng ghê nhỉ, đến tôi cũng dám động đến nhóm nhân viêc đó, làm được gì? Đá hết họ ra khỏi Giang Nguyên? Buồn cười!”, Diệp Bỉnh Văn nghe Hướng Viễn xong, đờ ra lúc, rồi vẫn tiếp tục tỏ thái độ phản bác.
      “Đúng vậy, Hướng Viễn, nhóm người đó mấy chục tuổi, họ làm việc cả nửa đời người ở Giang Nguyên, dù thế nào nữa bố cũng thể đồng ý đuổi việc họ đâu”, Diệp Khiên Trạch cũng hạ giọng khuyên nhủ, hiếm thấy cùng thống nhất quan điểm với Diệp Bỉnh Văn như vậy.
      Hướng Viễn cười : “Sao tôi dám đuổi họ được? Chỉ cần họ muốn đương nhiên có thể để họ làm việc đến khi về hưu như Chủ tịch Diệp hứa nhưng có nguyên tắc thể thay đổi, đó là bỏ ra bao nhiều công sức thu được bấy nhiêu lợi ích, doanh nghiệp thể nuôi người lười biếng mà vẫn ăn nhiều được. Tất nhiên, để phân biệt lương cơ bản của công nhân chính thức cao hơn ngoại tỉnh chút nhưng định mức phải như nhau. Vả lại Phó tổng Lý, tôi cho rằng trong xưởng phải phân định mức đến từng cá nhân, hoàn thành bao nhiêu thu được bấy nhiêu tiền. Nhưng thực phải công bằng để vừa có thể đảm bảo ưu thế của nhân viên chính thức, vừa thu được khoảng cách thu nhập trong từng xưởng ”.
      “Nhưng nếu tính theo cách này với năng lực tại của công nhân chính thức, e là tháng cũng hoàn thành được nhiệm vụ cơ bản”, Phó tổng Lý tỏ ra lo lắng.
      “Vậy điều động họ đến vị trí có thể hoàn thành được. Giang Nguyên mãi mãi trải chiếu cho họ nhưng họ phải làm công việc phù hợp với mình, trồng hoa quét sân, gì cũng được. Thà rằng tạo thêm nhiều việc khác rồi bố trí họ làm còn hơn để những người nhàn rồi ở lại xưởng kích động mâu thuận người khác. Tất nhiên những vị trí công việc khác nhau đãi ngộ cũng khác nhau, trồng hoa nhận lương của thợ làm vườn, quét sân thu nhập như nhân viên vệ sinh, rất công bằng.”
      “Toàn lung tung, ảo tưởng à?”, Diệp Bỉnh Văn cười .
      Hướng Viễn hề tức giận, tiếp: “Ảo tưởng hay chúng ta cứ đợi xem”.
      Cuối cùng, phương án xử lý việc ẩu đả thể có được kết quả qua cuộc họp lần này, mọi người khăng khăng giữ ý kiến của mình khiến Diệp Khiên Trạch bất lực đành tuyên bố giải tán.
      Hướng Viễn ra khỏi phòng họp, Đằng Vân đợi ở văn phòng .
      “Thế nào rồi?”, Đằng Vân hỏi.
      Hướng Viễn nhún vai, đáp: “Cũng khá giống tôi dự đoán, có điều mượn danh nghĩa cuộc hợp này để ra cũng đươc rồi, gấp được”.
      “Tại sao hỏi tôi chuyện em trai thế nào?”, Hướng Viễn nhướn mày hỏi.
      Nụ cười Đằng Vân có phần cay đắng, : “Hướng Viễn, nếu mượn việc đánh nhau này để đề xuất việc kia mà lỡ thành thôi, còn khi muốn khai đai với đám nguyên lão đó Đằng Tuấn cũng thể ở lại được. bắt buộc phải cân bằng áp lực mọi măt, điểm này tôi và đều hiểu ”.
      Hướng Viễn thở dài đáp: “Đằng Tuấn là cậu bé tốt. Hôm nay, Khiên Trạch mở lối cho tôi, chỉ cần tôi lên tiếng cậu ấy có thể ở lại”.
      “Nó đám nguyên lão đó cũng được. Thôi bỏ , nó có phần cảm tính thái quá, cũng nên nhận bài học để đời. Huống hồ, A Tuấn vẫn còn trẻ, cho dù rời khỏi Giang Nguyên con đường sau này vẫn còn dài.”
      lại đến khuyên tôi à? Đằng Vân, trái tim người ta phải từ sắt thép mà ra, cậu ta là em họ của , trong lòng còn đau buồn hơn tôi nhiều. Bên này tôi cũng còn có Hướng Dao…”
      Hướng Viễn chưa bao giờ thấy việc đưa ra quyết định lại khó như vậy. Đằng Vân gì nữa. Đúng như Hướng Viễn bảo, trái tim ai lại từ sắt thép mà ra? Đằng Tuấn khó khăn lắm mới đứng vững ở Giang Nguyên, hơn nữa cậu kiên quyết tin mình có lỗi, nếu vì chuyện này mà đuổi cậu ra khỏi Giang Nguyên đúng là tàn nhẫn, chỉ e Hướng Dao hiểu được thôi.
      Hai người đều lặng thinh, lúc sau Đằng Vân mới lên tiếng hỏi: “Còn nhớ ván cờ vây nửa tháng trước và Trương Thiên Nhiên đấu với nhau ? Cuối cùng, thắng ta trong tình huống gay go nhất, tôi hỏi bí quyết chỉ với tôi câu”.
      Hướng Viễn hiểu ý, thở dài hơi rồi : “Phải rồi, chịu mất quân cờ, mới có thể sống”.

    4. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 34
      Sao em lại có thể tính toán kỹ lưỡng đến thế trong mọi lúc? phá cái cũ xây được cái mới? Đối với Đằng Tuấn, em cũng thấyvậy à? Hay là lúc nào em cũng lý trí đến mức máu lạnh với tất cả mọingười và mọi việc?
      bao lâu sau, trong phòng bệnh của viện điều dưỡng, Hướng Viễnvà Diệp Bỉnh Lâm có cuộc thảo luận bí mật kéo dài đến bốn tiếng đồnghồ nhưng ai biết nội dung trò chuyện của họ. tuần trước khibước sang năm mới, Giang Nguyên nhận được quyết định xử lý cuộc ẩu đả lần đó: người cầm đầu đánh nhau của cả hai bên – Đằng Tuấn và lãoPhùng, vì vi phạm nghiêm trọng luật lệ của công ty nên buộc cho thôiviệc, những người tham gia “nhiệt tình” vào vụ ẩu đả bị phê bìnhkiểm điểm hoặc phạt trừ tiền lương.
      Đối với Đằng Tuấn mà ,cũng có số đồng hương thầm bức xúc cho cậu nhưng mọi người hiểu ,họa gây ra phải có người giơ đầu chịu đòn, hơn nữa lần này côngty ngoài phạt Đằng Tuấn ra, hoàn toàn thiên vị những công nhânchính thức như trước kia bởi kể cả lão Phùng ở lỳ trong Giang Nguyênhưởng cuộc sống no đủ cũng bị công ty đuổi việc như Đằng Tuấn. Đối vớinhững công nhân hợp đồng ngoại tỉnh quen chịu lép vế trước công nhânchính thức mà chuyện này cũng xem như nhổ bỏ cái gai cũngthấy thoải mái. Còn về Đằng Tuấn ra mặt hộ người khác, kết quả lại trởthành vật thế thân có oan uổng hay còn là chuyên gìquan trọng nữa, tất nhiên chẳng còn ai bị dị nghị.
      Lão Phùnglà người đầu tiên bị cho thôi việc trong đám nguyên lão nên cũng xem như là mở ra tiền lệ, chuyện này làm dấy lên cơn sóng lớn trongđám công nhân chính thức cùng “giai tầng” với ông ta. Trước đây, họ chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân có ngày bị tờ công văn lạnh lẽo đuổira khỏi cong ty cách tuyệt tình như thế. Song những người có liênquan ở phòng nhân giải thích rất ràng, công ty làm như thế làhoàn toàn dựa vào luật pháp, có nhân chứng vật chứng, dù trong bất cứhoàn cảnh nào cũng rất hợp lý. Những công nhân cũ quen với thảnhthơi, định kê cáo gối ngủ ngon trong vô lo để bám trụ công việc tới ngày cuối cùng ý thức được vị trí của mình kỳ thự hoàn toàn ổn địnhnhư họ hằng tưởng tượng. Mấy năm nay, sở dĩ họ có thể vững như núi phải do Giang Nguyên dám động đến họ mà là nhờ Chủ Tịch vẫn niệmtình cũ, muốn làm gì họ. Nhưng lần này, cuối trang văn kiện, chữký rành rành giấy tắng mực đen phải của Diệp Bỉnh Lâm là ai?
      bất an và nguy cơ chưa từng có trước đó khiến đám công nhân chínhthức bắt đầu hoảng loạn. số người trong số họ ngừng kích độnglão Phùng đến tìm Diệp Bỉnh Lâm cho ràng, nhắc lại tình xưa nghĩa cũ, chừng Chủ Tịch thay đổi suy nghĩ. Hoặc nếu nóivài lời mềm mỏng với Hướng Viễn – người phụ trách việc này – rồi tự kiểm điểm mình việc có lẽ còn có thể xoay chuyển. Nhưng lão Phùnglà người tính khí nóng nảy cương trực, tuy hiểu rằng mình rời khỏi Giang Nguyên khó tìm được nơi tốt như vậy nhưng đâu thể mặt dày xin xỏ được. Trước mọi người, ông ta nghiến răng : “Lão đây tin là dựa vào cái đám khốn vong ân phụ nghĩa ấy sống nổi.”
      Lúc làm thủ tục nghỉ việc, lão Phùng lên gặp Diệp Khiên Trạch, đối diện với người công nhân tuổi tác đáng tuổi cha mình, có phần nhẫn tâm nhưng lão Phùng lại chỉ vào mặt mắng nhiếc kiêng kỵ gì: “Lãođây hồ đồ mà cậu còn hồ đồ hơn! Mẹ kiếp, cậu chỉ là con rối bịđàn bà nắm trong tay. Cậu cứ chờ mà xem, mấy năm nữa Giang Nguyên sẽthuộc về họ Diệp hay họ Hướng!”
      Khi mọi người vẫn chưa kịp hoànhồn sau đợt phong ba này quả bom tấn kinh khủng hơn rơixuống. lần tại hội nghị nhân viên quả lý trung tầng trở lên, DiệpKhiên Trạch thay mặt cha mình là Diệp Bỉnh Lâm tuyên bố phương án cải cách mới của công ty: tất cả các bộ phận sản xuất đều phải theo hìnhthức khoán công, xưởng trưởng là người nhận khoán công việc, chỉ cầncung ứng đủ cho công ty đúng định mức bảo đảm, hoàn thành chỉ tiêu sảnxuất được chỉ định, nếu vượt quá định mức là phần lời của mình.Công ty cũng chỉ có cầu đối với người nhận khoán công việc,xưởng phân từng định mức đến từng cá nhân, cho dù là công nhânchính thức hay lão làng đều bị hủy bỏ lương cố định, tất cả công nhânđều được phát lương theo tình hình hoàn thành định mức của mình, làmnhiều hưởng nhiều, làm ít hưởng ít. Tất nhiên, để hiểu ưu đãivừa phải với công nhân chính thức, công ty phát cho họ tiền trợ cấpkhông nhiều hơn năm trăm tệ mỗi tháng mang tính tượng trưng.
      Công ty khoán công việc cho từng xưởng những xưởng phụ trách tấtnhiên cố hết sức để vượt định mức, do đó định mức đưa xuống từng cánhân thấp, dựa vào khả năng và trình độ nay của các côngnhân chính thức bọn họ muốn hoàn thành định mức như công nhân hợpđồng đúng là khó lại càng thêm khó. Đó là mộ bài toán rất đơngiản, trong lòng mỗi người đều có bàn tính, lượng công việc hoànthành ít thu nhập ít, dù có trợ cấp thêm nữa, đừng làkhông thể đạt được mức thu nhập cũ mà ngay cả mức thu nhập như côngnhân hợp đồng cũng khó. Hơn nữa, trong phương án này rất , nếkhông làm được có thể chuyển tới vị trí mà mình làm được, càng thoải mái thu nhập càng thấp. Tóm lại, Giang Nguyên giữ lời hứa của Chủtịch, tuyệt đối dễ dàng đuổi việc công nhân chính thức nào,Giang Nguyên mãi mãi giành vị trí cho họ, mãi mãi cho họ cơm ăn áo mặcnhưng ăn no đươc hay phải dựa vào chính họ.
      Như vậy những nguyên lão vốn hưởng thụ ưa đãi bấy lâu đời nào chịu tuântheo.Trong thời gian dài, văn phòng công ty đều có những công nhân chínhthức đến oán thán, có người làm ầm ĩ, có người kì kèo mặc cả, có ngườichửi bới om sòm, đương nhiên cũng có kẻ xuống nước van nài. Thế nhưng,người mà họ trông mong nhiều nhất, luôn đứng về phía họ là Diệp Bỉnh Văn giờ phút này lại làm ra vẻ liên can gì đến mình, rằng ông ta cũng thể giúp được gì rồi phủi mông ra nước ngoài “khảo sát”công việc. Diệp Khiên Trạch tuy kiên nhẫn ngồi nghe họ tố khổ, nhàng khuyên nhủ nhưng khi đề cập đến mấu chốt câu chuyện cùng đành bấtlực bảo đó là quy tắc của công ty. Nếu tìm Hướng Viễn càng bị trợ lý của ngăn ngoài cửa phòng, cho dù gặp được cũng chỉ lời từ chối. Hướng Viễn mình chỉ có thể quản lý đến cấp xưởng trưởng, cònvề nội bộ xưởng phân công thế nào quản lý nổi, có việc gìcứ tìm người nhận khoán công việc của xưởng, đó là chuyện nội bộ tậpthể của họ.
      Đó mới là cao minh của Hướng Viễn, dù mọi ngườiđều biết việc đề xuất và thực phương án đó là do tay mà ranhưng như thế họ cũng làm được gì? Người trực tiếp đối diện nhữngkhúc mắc đó phải là mà là xưởng trưởng nhận khoán công việc. Cũng như những gì nhắc đến khi thuyết phục Diệp Bỉnh Lâm, chỉ cần chia cho xưởng trưởng chút lợi ích tính tích cực của nhân viên quản lý tăng cao, thế , có người giành giật mà làm. Phong ba là khó tránh khỏi nhưng bất cứ việc gì nếu đa số có lợi kéo dàilâu. Phía công nhân hợp đồng cũng xem như thực được công bằng quyền lợi với công nhân chính thức ở mức độ nào đó, tuy thu nhập chưachắc tăng nhưng tính tích cực lao động ràng cao hơn nhiều. Côngnhân chính thức cố làm căng cũng vô ích, sức mạnh vững chắc của họ cũngchính là xưởng trưởng của họ mà xưởng trưởng có được lợi ích thìđương nhiên theo cải cách. Số còn lại dù có bất mãn đến đâu cũngđành chịu bởi công ty hề vi phạm hợp đồng, chỉ cần họ muốn vẫn có thể làm việc ở Giang Nguyên, hơn nữa khi ở lại tuy được sungsướng như trước kia song cũng đến nỗi chết đói, nếu ra khỏi GiangNguyên liệu họ còn đâu được?
      Tất nhiên cũng có số ítngoại lệ, Trần Hữu Hoà nhân viên cũ luôn làm việc tại xưởng sản xuấtcông cụ và chịu trách nhiệm phân công công nhân là trong số đó. Trần Hữu Hoà là nguyên lão trong công ty, vốn là người giám sát phòng thínghiệm khoa Cơ điện của đại học G, đến Giang Nguyên này với Diệp BỉnhLâm, có thể Giang Nguyên bao nhiêu tuổi ông ấy cũng làm việc ởđây bấy nhiêu năm. Điều hiếm có là Trần Hữu Hoà tỏ ra lười biếngvà hợm hĩnh như đám nhân viên chính thức kia, ông ta đối đãi với mọingười khá hoà nhã, làm việc cũng khá nghiêm túc, tuy tốc độ có hơi chậmsong tính tình cũng khá tốt, cũng có chút tình bạn với Diệp Bỉnh Lâm.Trước kia, khi Diệp Bỉnh Lâm còn khoẻ mạnh, mỗi khi Tết đến, Trần HữuHoà đều đến nhà họ Diệp chơi, chúc vài câu may mắn với chủ nhà, vì thếnhà họ Diệp cũng thân thuộc với ông ta, em Diệp Khiên Trạch khi thấy ông ta đều gọi là bác Trần.
      Xưởng sản xuất công cụ sau khi nhậnkhoán công việc với tốc độ của ông ta tiền có được trong tay ít đếnthảm thương. Ông ta là người thành , suốt ngày chỉ biết thở ngắnthan dài, càng đêm mắt càng lèm nhèm đau nhức.
      Có lần, số ốcvít Trần Hữu Hoà đếm quá thấp so với cầu của xưởng khiến tiến độ của toàn nhóm bị ảnh hưởng. Lão Trần biết mình có lỗi nên cúi đầu tiếng nào, tay ngừng, quả thực chờ nổi nên nhóm trưởng đếngiúp tay, lại bất ngờ phát ra số lượng lão Trần đếm trước đó có sai sót nghiêm trọng. Nhóm trưởng là người trẻ tuổi cứng rắn, thể nhịn nổi nên nổi giận đùng đùng, mắng mỏ lão Trần vô dụng, nếu phải là lợi dụng cái mác công nhân chính thức biết bị đáđi nơi nào từ lâu rồi, nếu bắt buộc phải bám vúi nơi này cũng khôngnên ở lại trong xưởng làm người khác mệt thêm.
      Lão Trần tuy hiềnlành song sống đến ngần ấy năm, chưa bao giờ bị ai chỉ vào mũi xỉnhục như vậy, huống hồ đối phương là công nhân hợp đồng được làm nhómtrưởng. Ông ta vừa thẹn vừa giận, lúc ấy đến tìm xưởng trưởng, bảorằng nếu chê ông ta bất tài vô dụng ông ta cũng phải ngườikhông có sĩ diện, làm nữa là được chứ gì. Ai ngờ xưởng trưởng cũng níu giữ, chẳng chẳng rằng đưa luôn ông ta lên phòng nhân sựlàm thủ tục.
      Lão Trần vốn chỉ tức giận mà thế, vẫn ngây thơhy vọng có người giữ lại nhưng việc đến nước này lại hối hận,song cũng tìm ra cách nào khác, đành cứng miệng bảo từ chức cũngđược nhưng bắt buộc phải Chủ tịch tự tay ký tên mới chấp thuận. Ông tacòn hỏi thăm viện điều dưỡng nơi Diệp Bỉnh Lâm điều trị, mấy lầntìm đến nhưng lần nào cũng thất vọng, Diệp Binh Lâm điều trị cả ngày cũng biết lang thang đến phòng bệnh nhân nào khác đểchơi cờ rồi.
      Trần Hữu Hoà vô cùng thất vọng, về sau có người nhắc nhở, bây giờ người được Diệp Bỉnh Lâm xem trọng nhất Giang Nguyên chính là Hướng Viễn, vợ của Diệp Khiên Trạch. Thế là ông ta chuyển sang tìmHướng Viễn, tình hình, tuy ngoài miệng vẫn là chỉ cần DiệpBỉnh Lâm ký tên, ông ta ngay, làm phiền Giang Nguyên thêmnhưng trong lòng vẫn nuôi hy vọng. mặt ông ta vẫn muốn thông quaHướng Viễn để Diệp Bỉnh Lâm biết đến tình hình cố hữu, mặt khác lại mong muốn Hướng Viễn giúp đỡ mình vượt qua khó khăn.
      Hướng Viễn vuivẻ đón lấy đơn từ chức của Trần Hữu Hoà, hai hôm sau, đưa lại tờ đơncó thêm chữ ký của Diệp Bỉnh Lâm cho ông ta, cùng với đơn từ chức còn có tệp tiền mặt.
      Lúc ấy, Hướng Viễn thế này: “Bác Trần,tôi được gả vào Diệp gia khá muộn nên cơ hội được làm quen với bác nhiều, nhưng nghe Diệp Khiên Trạch nhắc đến, bác cùng GiangNguyên suốt hai mươi mấy năm qua quả dễ dàng gì. Bác muốnđi, tôi cũng rất tiếc nhưng cũng thể miễn cưỡng bác được. Đơn từchức bố chồng tôi xem, ông cũng có ý này, nếu ở lại Giang Nguyênkhông còn vui vẻ gì nữa chúng tôi có níu giữ cũng được. Đây là chút lòng thành của bố chồng tôi, cũng có chút phần của tôi, số tiềnnày liên quan gì đến công ty, chỉ là Diệp Bỉnh Lâm đưa cho mộtngười bạn cũ. khỏi Giang Nguyên rồi, bác có thể làm ăn , cho dùhưởng phúc bên con cháu có chút tiền bên mình vẫn tốt hơn”.
      Trần Hữu Hoà bao giờ ngờ rằng lại có kết quả này, ông ta ở GiangNguyên nửa đời người, cảm thấy mình dù có rời khỏi đây cũng là nghỉhưu cách đường hoàng. Ai ngờ đâu chỉ với mấy câu trong lúc nóng giận mà đến Diệp Bỉnh Lâm cũng vui vẻ toại nguyện cho mình, xem ra trongcông ty ông thực là phế vật. Ông ta giữ lấy đơn từ chức và món tiềnđó trong tay, đau đớn buồn bã, cũng nổi câu nào, nước mắt ứara.
      Cũng vào buổi chiều hôm đó, Diệp Khiên Trạch đến văn phòng của Hướng Viễn, chần chừ muốn gì đó lại thôi.
      Hướng Viễn rót cho cốc nước rồi ngồi xuống bên cạnh, cười : “Em sợnhất là dáng vẻ này của , rốt cuộc là chuyện gì vậy?”.
      Diệp Khiên Trạch khẽ : “ nghe bảo bác Trần muốn thôi việc, em để bác ấy à?”.
      có ý đó nhưng Hướng Viễn… bác Trần chỉ tức giận thế thôi, chắc em cũng biết mà.”
      “Vậy bảo em phải làm sao? Trách xưởng trưởng của nhóm ấy hay là nhómtrưởng? Họ cũng có làm sai đâu. Em nhận lời , ngoài những ngườigây chuyện xấu cho công ty ra bao giờ đuổi bất cứ nhân viên cũ nào. Em cũng có nuốt lời đâu, là do bác ấy thích ứng được tình thế nay, chủ động cầu đấy chứ.”
      “Cũng đâu đến nỗikhông còn cách nào khác. Bác ấy làm được việc ở xưởng đổi chovị trí khác. Giang Nguyên lớn như vậy, chẳng lẽ có công việc nàosắp xếp cho bác ấy ư? Hướng Viễn, để bác ấy quay về , bácấy nhận lời thôi. Bác ấy lớn tuổi rồi, còn cạnh tranh nổivới người trẻ, giờ mất việc chẳng biết dựa vào đâu.”
      “GiangNguyên sắp xếp cho bác Trần công việc là chuyện nhưng liệu bácấy có chịu làm ở những vị trí đó hay ? Nếu em phá lệ, Trần HữuHoà nữa xuất phải làm sao? Người ta nghĩ gì? sắp xếp cảrồi cái cách đó còn ý nghĩa gì?”.
      Diệp Khiên Trạch nhất thờinghẹn giọng nhưng vẫn từ bỏ ý định đấu tranh cho Trần Hữu Hoà:“Bác ấy khác. Bác ấy là bạn thân của nhà , chúng ta thể đối xửvới bác ấy như thế được”.
      xem kìa, chỉ biết lo nghĩ chongười khác, đến môi khô nứt ra cũng chẳng biết. Uống chút nước ”.Hướng Viễn nhàng đẩy nước đến trước mặt Diệp Khiên Trạch, thấy anhhớp ngụm mà vẫn lơ đãng đành tiếp: “ đến tình bạn vớiTrần Hữu Hoà, Diệp Khiên Trạch chẳng lẽ trong lòng bố biết rõhơn sao? Đơn từ chức là do chính tay ông ký, biết vì sao ?Việc gì cũng có quy tắc của nó, mà quy tắc đều bình đẳng với mọi người.Với đạo nghĩa của tình bạn, có thể giúp bác ấy ngoài quy tắc nhưng vớilập trường của công ty hãy để bác ấy . Công ty giờ pháttriển, mỗi khi bước đều phải trả giá. phá cái cũ khôngxây cái mới được, đó là nguyên nhân em giữ bác ấy. Nếu thấy em sai có thể mời bác ấy quay lại nhưng phải nghĩ xem có làmđúng ?”.
      Diệp Khiên Trạch nhìn Hướng Viễn lúc lâu với vẻ nghi ngại rồi : “ lại em nhưng Hướng Viễn sao em có thể tính toán kỹ lưỡng đến thế trong mọi lúc? phá cái cũ khôngxây được cái mới? Đối với Đằng Tuấn, em cũng thấy vậy à? Hay là lúc nàoem cũng lý trí đến mức máu lạnh với tất cả mọi người và việc?”.
      Nhắc đến Đằng Tuấn, đôi mắt Hướng Viễn thoáng ảm đạm rất nhanh, đối với kếtcục bị khai trừ. Đằng Tuấn rất khó chấp nhận vì cậu luôn kiên định tinrằng mình làm đúng. Cậu chẳng gì trước mặt Hướng Viễn nhưng Hướng Viễn quên được ánh mắt của chàng trai thà hiền lành lúc ấy:thất vọng, cam chịu, phẫn nộ. Tất nhiên càng quên được nhữnglời chỉ trích đẫm nước mắt của Hướng Dao.
      Hướng Dao quángu ngốc khi tin Hướng Viễn lo nghĩ cho mình và giúp Đằng Tuấn. Thìra Hướng Viễn tay cất nhắc Đằng Tuấn rồi lại khiến Đằng Tuấn rơixuống, tất cả chỉ là mưu. Hướng Viễn chỉ chứng minh mình cóthể đưa người lên cao cũng có thể khiến người đó ngã đau hơn.
      Lúc kéo Đằng Tuấn bỏ , Hướng Dao cũng quẳng đơn từ chức của mình lênngười Hướng Viễn. : “Tôi làm nữa. Chị bắt ấy nghỉ việccũng được, tôi theo ấy. ấy đâu tôi theo đó”. Đó là câu cuối cùng khi Hướng Dao bỏ .
      Hướng Viễn đặt lên tay Diệp Khiên Trạch, tay còn lạnh hơn tay .
      Hướng Viễn : “ phải tất cả mọi người, tất cả mọi việc em đều làm thế nếu hôm nay em chẳng ngồi ở đây”.
      Diệp Khiên Trạch quay đầu , hít hơi sâu, lúc sau mới chậm rãi nắm chặt tay Hướng Viễn. Lúc đó họ đều ngờ rằng, Trần Hữu Hoà rời công ty chưa đầy tuần, do lơ đãng lúc qua đường bị chiếc xechở cát đâm phải ở ngay gần cửa nhà, chết ngay tại chỗ.
      Nhận được tin buồn, Diệp Khiên Trạch chìm vào thing lặng chưa bao giờ có,Hướng Viễn mình thay mặt Diệp gia và công ty đễn lĩnh đường. nhìn thẳng và bước qua gia quyến của Trần Hữu Hoà như nhìn thấy ánhmắt thù hận và căm ghét của họ, thành khẩn đốt cho ông ta ba nén hương.
      Cái chết của Trần Hữu Hoà khiến Diệp Khiên Trạch mấy ngày liền thoátra khỏi trạng thái đau lòng khó gọi tên. Hướng Viễn tan sở về nhà, dùmuộn đến đâu, cũng nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ khe cửa thư phòng khép hờ của , nhưng bên trong chẳng có chút động tĩnh nào.
      DiệpKhiên Trạch vốn trước giờ thích tĩnh lặng xem sách mình nhưng saukhi kết hôn, dời địa điểm đọc sách từ thư phòng sang phòng ngủ để dựa vào đầu giường bật đèn đọc sách, vừa đợi Hướng Viễn về. Hướng Viễnbiết cửa phòng khép hờ của Diệp Khiên Trạch là tín hiệu lặng lẽ, vẫn chưa cởi được nút thắt trong lòng nhưng cũng vội giảithích, hoặc có thể, hề cho rằng mình cần phải giải thích trongchuyện này.
      Mấy ngày liền, Hướng Viễn tắt đèn ngủ được lúc,mới phát ra Diệp Khiên Trạch về phòng, nằm xuống cạnh mình nhưngchẳng ai lên tiếng. Có lúc nửa đêm tỉnh giấc, Hướng Viễn mơ màng dụi mặt vào lưng người nằm cạnh nhưng luôn quay lưng lại với , chỉ nóimột câu: “Ngủ , đừng để bị lạnh”.
      Hướng Viễn nghĩ, mỗi ngườiđều có cách để bản thân nghĩ thông suốt, Diệp Khiên Trạch là người trọng tình cảm, tâm trạng sa sút vì chuyện của Trần Hữu Hoà khônglấy làm lạ. Lúc này, nên để yên tĩnh có lẽ cũng phải chuyệnxấu.
      tuần sau, Hướng Viễn nghe Diệp Khiên Trạch cầuphòng hành chính giao khoản “tiền hỗ trợ” cho người nhà của Trần Hữu Hoà với lý do “qua đời vì việc công”. Tuy trong lòng cảm thấy khôngthoả đáng nhưng nghĩ nghĩ lại cũng bỏ qua, chừng như vậy khiến thoải mái hơn chút. Thế nhưng, khi hoá đơn “tiền hỗ trợ”mà phòng hành chính kê ra theo cầu của Diệp Khiên Trạch đến tayHướng Viễn, chỉ nhìn lướt qua rồi dứt khoát gọi ngay cho phòng kếtoán và phòng hành chính bảo tạm thời dừng việc này lại.
      Khôngngoài dự đoán của , hôm ấy, Diệp Khiên Trạch thể tiếp tục “yêntĩnh đọc sách” trong thư phòng nữa, lúc Hướng Viễn ngang cửa, đãđứng ở đó.
      “Hướng Viễn, có rỗi , muốn chuyện”.
      Hướng Viễn gật đầu: “Được”. mỉm cười thêm: “Em có thể rỗi với người khác nhưng sao câu này với được”.
      “Vào rồi ngồi xuống chuyện được chứ?”, Diệp Khiên Trạch nghiêng người .
      Hướng Viễn bước lại gần, tay tựa vào khung cửa rồi : “Bây giờ em rấtsợ ngồi chuyện mặt đối mặt, có lẽ do hậu di chứng của việc gần đâythường xuyên bàn việc với khách hàng, chỉ cần ngồi xuống là lại khôngkìm được mặc cả này nọ, cố gắng giành giá tốt. Hai chúng ta còn cầu kỳthế để làm gì? Em thích nghe thế này. Được thôi, , ủ rũ suốt mấy ngày nay rồi”. thấy nửa đùa nửa hỏi: “Chắc phải chuyện của Trần Hữu Hoà chứ?”.
      Diệp Khiên Trạch cười mà tiếp tục: “ nghe em giữ phiếu chi tiền hỗ trợ cho gia đình Trần Hữu Hoà lại?”.
      Hướng Viễn như có chút vọng, cười mỉa mai: “Em cứ tưởng đây là chuyệnchỉ nên ở phòng làm việc chứ? phải em giữ phiếu chi lại mà làđể họ lấy về làm lại. Phòng hành chính hồ đồ quá rồi. Cho dù phá lệ đãingộ Trần Hữu Hoà nhưng tiền hỗ trợ cũng nên gấp ba lần quy địnhcông ty như thế, vậy là sao chứ? Đúng là làm bừa.”
      “Là bảo họ làm thế!”
      “Tại sao?”, Hướng Viễn nhướn mày tỏ vẻ kinh ngạc.
      Diệp Khiên Trạch : “Tại sao phải thế? Cũng chỉ là vấn đề tiền bạc thôimà. Người chết rồi, đừng hỗ trợ gấp ba lần, cho dù ba mươilần, ba trăm lần có thể khiến người chết sống dậy được sao? Đối vớigia đình bác Trần, những gì bây giờ chúng ta có thể làm cho họ được cũng chỉ có tiền thôi”.
      Hướng Viễn nắm lấy tay Diệp Khiên Trạch, : “Khiên Trạch, em biết bây giờ rất đau buồn nhưng phải ,tiền thể cho như vậy được. Em thừa nhận bản thân coi trọng tiềnhơn nhưng cũng đến nỗi bủn xỉn với người chết. Vấn đề ở chỗ Trần Hữu Hoà chết vì cố ngoài ý muốn, đây vốn là thực ai ai cũngrõ. Nếu cho gia đình họ tiền hỗ trợ gấp ba lần chẳng những họ sẽkhông cảm kích công ty, cũng biết đó là do nhân hậu mà nghĩ rằng Giang Nguyên và chúng ta cảm thấy tội lỗi nên mới quyết định hỗtrợ gấp ba lần cho nhân viên nghỉ việc. Tiền là chuyện nhưngchúng ta cũng thể làm bừa, nhận hết tội lỗi vốn phải dochúng ta gây ra được”.
      “Tội lỗi do chúng ta gây ra? Em nghĩ rằng chúng ta làm sai à?”, Diệp Khiên Trạch lẩm bẩm.
      “Phải”, Hướng Viễn đáp chắc nịch. đặt tay lên vai , tiếp: “Đó là mộtsự cố, phải lỗi của , cũng mệt sao? Khiên Trạch, vì chuyện củaTrần Hữu Hoà mà buồn bã đau khổ hơn tuần nay rồi. Bây giờ bác ấyđã mồ yên mả đẹp, hãy để chuyện này qua có được ? Em muốnthấy đau buồn nữa. Bên nhà Trần Hữu Hoà, chúng ta hỗ trợ cho họsố tiền theo luật định của công ty, hơn, đó là công ty niệm tìnhhai mươi mấy năm làm việc của bác ấy nên đưa cho họ chút tiền an ủi,chẳng phải nghĩa vụ và trách nhiệm mà là giúp đỡ. Còn về chuyện vẫnnhớ tình cũ, chúng ta hoàn toàn có thể giúp gia đình họ bằng những cáchkhác.”
      “Được, nếu em nghĩ thế, cũng định để con trai củabác Trần vào Giang Nguyên làm việc… xem như là đãi ngộ bác Trần lúc cònsống.”
      Hướng Viễn lập tức nhận ra ý tứ trong lời của , độtngột biến sắc, suy nghĩ gì mà ngay: “Làm sao thế được! Anhmuốn giúp con trai bác ấy vào công ty cũng được nhưng còn định hướng chế độ nhân viên chính thức được, tuyệt đối được. Bâygiờ đám nhân viên chính thức kia là tâm bệnh của cả công ty, em nghe và cũng nghe lời bố, sửa đổi hợp đồng của họ để những ngườiđó tự đào thải, nghỉ hưu người nào là bớt được người ấy, nhưng làm saocó thể tiếp tục chế độ dùng người hoang đường này được? Tóm lại em đồng ý”.
      Diệp Khiên Trạch lạnh nhạt: “Đó chẳng phải cách giúpgia đình họ trực tiếp và thực tế nhất hay sao? Vợ bác Trần ở nhà nộitrợ, hai người con đều có công ăn việc làm ổn định, con trai lớncủa bác ấy từng làm ở đội thi công công trình, em cũng từng làGiang Nguyên tương lai từ sản xuất mở rộng ra thi công công trìnhnên chẳng phải thiếu những người như thế sao? Cho ta nhận đãingộ của nhân viên chính thức là cầu của ta và nhậnlời”.
      Diệp Khiên Trạch vừa dứt lời, sắc mặt Hướng Viễn lạnh lùnghẳn, : “ ra hứa hẹn với người ta, với em tiếngchẳng qua là do phép lịch thôi đúng ? Diệp Khiên Trạch, lươngthiện cũng có giới hạn nếu làm hại người tốt. Con trai Trần Hữu Hoà dựa vào đâu mà “ cầu” ? Hôm nay, đáp ứng cầu của anhta, ngày mai lại có vô số cầu khác. Chuyện này đừng có mơ!”.
      Hiếm có người nào chọc giận được Hướng Viễn mà chính mình lại thay đổi sắc mặt, thế nhưng buồn nỗi là, Diệp Khiên Trạch là trong sốđó- có lẽ cũng là người duy nhất. khẽ cười: “Hướng Viễn, emlàm chủ Giang Nguyên nhưng em đừng quên, cũng có quyền quyết địnhmột việc gì đó.”
      Câu này vừa thốt ra, Hướng Viễn đờ người mộtlúc, giận quá lại hoá cười: “ nhắc chuyện này với em? Phải rồi, saoem quên được, mới mang họ Diệp, cả cái Giang Nguyên này đều là củaanh, muốn làm gì lại được?”.
      Diệp Khiên Trạch nắm lấycổ tay Hướng Viễn trước khi bỏ , hạ giọng: “Thôi, chúng ta suy nghĩ khác nhau, đừng cãi cọ vì chuyện này nữa”.
      Hướng Viễn hít hơi sâu: “Được, chúng ta cãi nhau. Em mệt rồi, ngủ trước đây”.

    5. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 35

      Nếu họ quyết giữ ký ức cho riêng mình có khi nào đến phút cuối mới nhận ra, thực ra đó hoàn toàn là những cảnh tượng khác hẳn nhau.
      Hướng Viễn cũng chẳng có thời gian để bực bội chuyện này vì ngày khai trương khu nghỉ mát suối nước nóng gần kề trước mắt. và Đằng Vân, hai người phụ trách chính, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, trong đầu dày đặc những chuyện phải chuẩn bị cho ngày khai trương, những việc khác đều chứa nổi.
      Đêm trước hôm khai trương, họ làm cuộc tổng kiểm tra lần cuối. Hướng Viễn và Đằng Vân đều là những người cầu toàn, làm việc phải dốc cạn tâm huyết mà làm nên hạng mục này hao phí của họ rất nhiều tiền của và tâm huyết, nay tên lên cung, bắt buộc phải bắn theo quỹ đạo vạch ra, nhắm trúng hồng tâm, tuyệt đối được sai lệch.
      Đến khi xác định nhân viên, vật tư của mỗi chi tiết đều đúng vị trí, còn vấn đề gì nữa, chỉ đợi ngày đại các khai môn hôm sau khuya lắm rồi. Hướng Viễn sốt ruột về nhà ngay mà thong thả dạo bộ ở con đường thiết kế theo kiểu Lãnh Nam Viên Lâm, Đằng Vân cũng theo bên cạnh. “ cũng mệt quá rồi, mau về nhà nghỉ , ngày mai còn nhiều việc phải làm lắm”, Hướng Viễn cười đuổi về.
      Đằng Vân đẩy gọng kính sóng mũi lên, đáp: “Câu này cũng dùng được với đấy chứ. Sao, vẫn cãi nhau với Diệp thiếu gia à? Hướng Viễn mà tôi quen phải người so đo tính toán những chuyện vặt vãnh”.
      Hướng Viễn cười bảo: “ thế à? Tôi nên là do tâm tôi quá mỏng hay là do quan sát tinh tế đây?”
      “Tôi chỉ cảm thán, cho dù trái tim người to lớn đến đâu cũng bị những chuyện nhặt hành hạ đến mệt mỏi.”
      “Chuyện to, chuyện ?”. Hướng Viễn lẩm bẩm, sau đó đột nhiên hỏi câu: “Đằng Vân, có tin Giang Nguyên trở thành công ty lớn ? Như những công ty lớn như Vĩnh Khải, Trung Kiến ấy”
      “Tin chứ”, Đằng Vân với vẻ khẳng định, “tôi tin thôi”.
      Hướng Viễn cười khổ: “Tôi… tôi cũng chẳng qua là làm cho người ta thôi. Giang Nguyên họ Diệp, tôi họ Hướng, ràng quá rồi còn gì? Nực cười là tôi lại tưởng mình vốn sống là người họ Diệp, chết là ma họ Diệp chứ. Gần đây, khi nghe ngừơi ta những lời ấy tôi mới giật mình tỉnh mộng”.
      Đằng Vân chần chừ nhưng vẫn tỏ ra bình thản đáp: “Thực ra chỉ cần muốn họ Diệp hay họ Hướng cũng được định đoạt trong tích tắc mà thôi”.
      Hướng Viễn sững sờ, quay sang nhìn , Đằng Vân nhắm mắt, lắng nghe thanh lạo xạo khi gió thôi qua những khóm trúc hai bên đường.
      Phải rồi, đều trong tích tắc thôi. lên Thiên đường, xuống Địa ngục.
      Trái tim Hướng Viễn như con mèo hoang nhưng lại bị buộc chặt bởi sợi dây thừng, buộc rất chặt.
      Lúc này, đa số những nhân viện làm việc trong khu nghỉ mát yên giấc, chỉ còn đợi những bận rộn ngày mai. Cả khuôn viên rộng lớn chìm trong tỉnh lặng, chỉ có tiếng thào của gió và lá cây, lúc cao lúc thấp như gần như xa… Hồi lâu sau, Hướng Viễn mới cảm thấy trái tim mình yên phận hơn trong khung cảnh tĩnh mịch này, nhìn Đằng Vân : “Đó phải nỗi lo lắng của tôi”.
      Đằng Vân mở mắt, khoanh hai tay lại, cười mà gì.
      Hướng Viễn lại cùng Đằng Vân tiếp, vầng trăng non treo đỉnh ngôi chùa gần đó – xa vời, đơn như giấc mộng.
      Hướng Viễn chuyển chủ đề vào lúc thích hợp: “Nhìn kìa, mặt trăng xuất rồi… Tôi kể với về ánh trăng ở quê tôi chưa nhỉ? lâu rồi tôi chưa trở về. Thứ khiến tôi nghĩ đến nhiều nhất vẫn là ánh trăng quê nhà, lúc nằm mơ cũng nhớ, lúc tỉnh cũng quên được… Nó sáng quá, sáng đến nỗi tôi tìm được nơi nào để trốn. Nhưng nghĩ mãi, nghĩ mãi tôi cũng ánh trăng trong ký ức và ánh trăng đời có giống nhau ? Tại sao tôi chỉ nhớ những ngày tôi và Khiên Trạch còn ở Vụ Nguyên? Lúc đó, tôi luôn nghĩ ánh trăng lúc nào cũng tròn đầy khuyết nhưng thực tế mỗi ngày nó đều thay đổi. Đằng Vân, , thứ tròn đầy kia có phải là mặt trăng hay chỉ là hồi ức của tôi? Là hồi ức của tôi làm cho nó đẹp hơn”.
      Đằng Vân cười rồi bắt chước Hướng Viễn, ngẩn cao đầu nhìn lâu như đứa trẻ. : “Dù là cùng ánh trăng nhưng trong lòng mỗi người mỗi khác. Tôi còn nhớ lần hẹn đầu với người ấy, đó là buổi tối, chúng tôi thuê chiếc thuyền ra biển câu cá. biết đấy, người ấy làm trong cơ quan trọng yếu của chính phủ, chuyện gì cũng phải nghĩ đến có ảnh hưởng hay , đối với quan hệ của chúng tôi, trước kia cũng cứ do dự quyết định được… Chỉ có đêm hôm đó, mọi thứ đều thay đổi”. Lúc Đằng Vân , nụ cười bên khóe môi rất dịu dàng và ấm áp, đương nhiên Hướng Viễn biết “người ấy” mà Đằng Vân nhắc đến chính là người đồng tính vô cùng thân mật của .
      Đằng Vân tiếp: “Rất lâu về sau, mỗi khi nhắc đến đêm ấy, tôi thường , tôi nhớ là vào đêm trăng, ánh sáng khi tỏ khi mờ nhưng ấy lại khẳng định chắc chắn rằng đêm ấy có trăng, biển còn có mưa . Giờ tôi cũng biết ký ức của tôi và ấy ai hơn. Có lẽ lúc ấy tôi hạnh phúc đến nỗi trời mưa cũng nhớ thành trăng sáng gió hoặc cũng có thể hôm ấy ấy có tâm nên ký ức cũng thấm ước. Đương nhiên, có khả năng nhất là có trăng và cũng có mưa, có điều là thời tiết thay đổi. Ký ức chúng tôi là thế, luôn lựa chọn ghi nhớ những điều mà mình muốn nhớ, chẳng ai quan tâm đến thực như thế nào”.
      Hướng Viễn lắng nghe hồi ức mang theo nụ cười của Đằng Vân rồi : “Thực ra, tôi rất hâm mộ ”.
      Tình của Đằng Vân mới là trong sáng nhất, màng danh lợi, địa vị, thậm chí cũng chẳng cần kết quả.
      nghĩ, biết trong ký ức của Diệp Khiên Trạch, những đoạn có xuất ánh trăng có đẹp như trong ký ức của . Nếu họ quyết giữ ký ức cho riêng mình có khi nào đến phút cuối mới nhận ra, thực ra đó hoàn toàn là những cảnh tượng khác hẳn nhau? Nếu vậy chẳng thà quên nhưng trí nhớ của vốn xưa nay vẫn tốt như vậy.
      Khu nghỉ mát suối nước nóng được chuẩn bị gần hai năm, cuối cùng khai trương vào ngày đầu thu. Mọi việc được sắp xếp hoàn chỉnh nên hôm ấy chỉ việc vận hành theo kế hoạch. như Hướng Viễn vở kịch hoàn hảo hay cần phải xem lần công diễn đầu tiên có thành công hay , nếu phút sân khấu xảy ra sơ suất khiến công lao chuẩn bị trước đó xem như lãng phí hoàn toàn. Trước đó bảo Đằng Vân sắp xếp chi tiết từng công việc cho những người phụ trách, từ chuyện lớn là tiếp đón những nhân vật quan trọng đến chuyện là trang trí lọ hoa đều phải chuẩn bị kỹ lưỡng, mọi việc đều có người phụ trách. Hôm ấy mà thành công mọi người đều có thưởng, còn ai lơ là bị phạt. Bận nhưng loạn, mọi thứ đều có trình tự mới là điều cần.
      Mãi sau này, hoành tráng hôm khai trương khu nghỉ mát suối nước nóng của Giang Nguyên vẫn được dân trong ngành nhắc đến. cần đến cảnh tượng lộng lẫy hôm ấy ra sao, khách quý đến tham quan nườm nượp như thế nào mà chỉ cần đến lúc cắt băng khánh thành do Thư ký viện kiểm sát họ Kỷ và Phó thị trưởng phụ trách kinh tế của thành phố G thôi cũng đủ khiến mọi người ấn tượng. Những phóng viên được mời đến rất đông, những hoa chúc mừng kéo dài khắp con phố, mỗi tấm thảm đỏ ở mọi nơi đều có những vị khách quý ăn mặt rất sang trọng, lộng lẫy khiến Diệp gia chưa bao giờ có ngày nào huy hoàng như vậy. Lúc Hướng Viễn bỏ tiền ra đầu tư cảm thấy ruột đau như cắt, giờ đây có được an ủi thỏa đáng nhưng bỏ tiền ra làm sao thu tiền vào được? Nếu muốn chơi phải chơi cho đáng đồng tiền.
      Lúc đích thân tiễn vị lãnh đạo lớn ra về, Hướng Viễn khom lưng đóng cửa xe cho họ, cười vẫy tay nhìn theo chiếc xe chạy xa dần rồi mới đứng ở đó nhìn về phía cổng lớn của khu nghỉ mát, chỉ thấy dưới bầu trời mùa thu cao xanh vô cùng, người người nô nức, huyên náo ngừng.
      vẫn nhớ , qua khỏi cổng lớn rồi qua sảnh khuất, chiếc cột bên góc phải hành lang có đề mấy chữ triện rất tao nhã – Cựu Thời Minh Nguyệt Hữu Vô Trung. Khi ấy, Đằng Vân đề nghị đổi câu khác cho phù hợp hơn nhưng Hướng Viễn : “Thôi, bỏ tiền đó ra để làm gì, thế này được rồi”. rất , dưới ồn ào náo nhiệt như thế, dù có ánh trăng năm xưa “vô” cũng thắng “hữu”.
      Khi yến tiệc bắt đầu, Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch lần lượt chào hỏi khách mời, đêm nay khách quý đến rất đông nhưng người nhà lại vắng mặt nhiều. Bà Diệp nằm trong bệnh viện đấu tranh giữa sống và cái chết lâu, hai tháng trước qua đời, theo căn dặn của Diệp Bỉnh Lâm, hậu được làm rất đơn giản. Diệp Bỉnh Lâm thậm chí còn để các con ở lại mà mình ông ngồi bên hộp tro cốt của người vợ vắn số, sau đó đích thân đưa chiếc hộp lên chùa Lục Dung.
      Vì chỉ có Diệp Linh mới là cốt nhục của bà Diệp nên được đưa về thọ tang mẹ. Khí sắc của khá hơn trước nhiều, thần trí xem ra cũng tỉnh táo, lúc nhìn thấy vợ chồng Diệp Khiên Trạch còn nở nụ cười với họ. Hôm ấy, Diệp Khiên Trạch tỏ ra đau buồn vì người mẹ kế xem như con ruột qua đời, còn tâm trạng nào lo những điều khác. Hướng Viễn thấy Diệp Linh vuốt ve bên di ảnh của mẹ, sau đó thắp hương, có kinh nghiệm nên làm mãi đến chảy nước mắt mà vẫn thắp xong. Hướng Viễn bước đến giúp tay, lúc đó Diệp Linh : “Cảm ơn”.
      “Khách sáo làm gì, xem ra, em khá hơn nhiều rồi”, Hướng Viễn với Diệp Linh.
      Diệp Linh cắm hương vào lư, mỉm cười vừa vừa chỉ vào di ảnh của bà Diệp: “Khỏe cũng ích gì, rồi cũng ốm mà chết, ai cũng có ngày này, chỉ là sớm hay muộn mà thôi”.
      Tuy chỉ vào hướng di ảnh của Diệp thái thái, Hướng Viễn biết Diệp Linh đúng nhưng trong lòng vẫn có cảm giác quái kỳ lạ. đầu cảm thấy ngờ vực, rốt cuộc Diệp Linh khỏe hay là bệnh càng nặng thêm?
      Diệp Bỉnh Lâm nãy giờ vẫn đứng bên trách móc gì, yên lặng lúc rồi gật gù: “ trước là có phúc”.
      Sau tang lễ, cuộc sống của Diệp Bỉnh Lâm càng lặng lẽ hơn, mỗi ngày nếu ở trong viện điều trị đóng cửa đọc sách bảo người đưa ông đến chùa Lục Dung nghe tăng lữ giảng kinh, ông cũng ít chơi cờ hơn, chuyện công ty giao hết cho con trai và con dâu, rất hiếm khi hỏi đến. bằng ý tứ trong quyển sách gối đầu giường của ông là, “Tuổi già chỉ cần yên, vạn quan tâm”. Đến cả ngày khu nghỉ mát cắt băng khánh thành, ông cũng xuất , chỉ dặn Hướng Viễn: “Các con làm có gì mà bố yên tâm, gặp mấy người bạn cũ thay bố hỏi thăm họ là được rồi”.
      Tuy Diệp Linh nhìn có vẻ bình thường nhưng cũng chỉ có mặt lúc khi yến tiệc bắt đầu. Diệp Khiên Trạch sợ Diệp Linh mệt quá xảy ra chuyện gì, lại biết Diệp Linh thích xuất ở chốn đông người nên bảo người đưa về. Diệp Quân tuy bảo nhất định đến khi và chị dâu mực căn dặn nhưng vốn là học viên cảnh sát, hôm nay trường có việc nên cậu cũng đến được.
      Hướng Viễn hàn huyên lúc với Trương Thiên Nhiên, lúc quay lại gặp ngay Diệp Bỉnh Văn. Ông ta vẫn áo mũ chỉnh tề, phong độ giảm, khoác tay trẻ nhìn mặt rất quen. nghe Trương Thiên Nhiên đó là “tiểu minh tinh” từng quay quảng cáo vài lần.
      gặp mặt nhau rồi nên Hướng Viễn tươi cười nghênh đón: “Lúc nãy cháu còn với Khiên Trạch, sao vẫn chưa thấy chú Hai đâu, ra có giai nhân kế bên, cố ý tránh xa bọn cháu”.
      Diệp Bỉnh Văn cười tươi: “Sao lại đến được, khu nghỉ mát này cũng có phần của tôi mà. Tốt lắm, cháu dâu à, lại lần nữa khâm phục mắt nhìn người của ông . Có cháu rồi cần đàn ông như Diệp Khiên Trạch làm gì nữa? Haha”.
      Giọng cười ông ta nên rất nhiều người xung quanh đều quay lại nhìn. Hướng Viễn hể tức giận, đảo mắt nhìn qua cổ tay của Diệp Bỉnh Văn, kinh ngạc kêu lên như phát ra châu lục mới: “Chú Hai bắt đầu tin Phật từ khi nào vậy? Chẳng lẽ chú làm gì có lỗi nên sợ gặp báo ứng?”, Trước khi sắc mặt Diệp Bỉnh Văn sa sầm, cười tiếp: “Cháu đùa thôi, chú Hai để bụng chứ? Có điều lại vòng hạt gỗ tay chú, cháu thấy quen mắt lắm, giống như nhìn thấy ở đâu rồi”.
      Kỳ thực đâu chỉ nhìn thấy, vòng hạt gỗ này là vật tùy thân của bà Diệp khi còn sống, từ khi ốm nặng phải vào viện bà chưa bao giờ cởi ra. Hướng Viễn nghe Diệp Khiên Trạch , đeo lên người có thể hóa vận xấu thành may mắn, bệnh biến mất, nhất định nó bảo vệ chủ nhân vượt qua hiểm nghèo. Kết quả là chiếc vòng lẫn tín ngưỡng đều giúp được bà Diệp. Sau khi tế bào ung thư lan rộng ra, bà Diệp gầy rất nhanh, chiếc vòng vốn vừa cổ tay bà giờ có thể trôi xuống khuỷa tay. Hướng Viễn sợ bà Diệp thấy kinh hãi nên nhân lúc bà thiếp sau khi tiêm thuốc giảm đau, len lén gỡ vài hạt chiếc vòng ra để nó vẫn có vẻ vừa vặn với cổ tay bà. Chiếc vòng gỗ có hai mươi bốn hạt tròn giảm xuống còn hai mươi hai hạt, rồi hai mươi… Cuối cùng khi bà Diệp hấp hối, chiếc vòng chỉ còn lại mười sáu hạt. Khi thuốc giảm đau hết hiệu nghiệm, bà Diệp đau đớn khôn xiết, dùng răng cắn mạnh lên chiếc vòng gỗ tay, tuy sâu lắm nhưng nhìn rất nổi bật. Khi bà Diệp qua đời, đích thân Hướng Viễn thay quần áo cho bà. Lúc đó Hướng Viễn lắp lại sáu hạt gỗ mà tháo ra vào chiếc vòng rồi đặt trong túi áo bà Diệp. vốn ngỡ nó cũng theo chủ nhân hóa thành cát bụi nhưng bây giờ lại nhìn thấy tay Diệp Bỉnh Văn thể ngạc nhiên.
      Diệp Bỉnh Văn vô thức đưa cổ tay lên, mân mê mấy hạt gỗ đó rồi đáp lại với vẻ lơ đãng: “Chắc cháu nhìn nhầm. Đây chẳng qua là loại vòng gỗ rất tầm thường, thấy quen cũng chẳng có gì là lạ, đeo nó là do thíc thú với mới mẻ mà thôi”.
      Hướng Viễn cười gằn trong bụng, chiếc vòng này qua tay biết bao lần, hạt thứ mấy đó bị mẻ, hạt thứ mấy có dấu răng, đều mồn . Nực cười là Diệp Bỉnh Văn còn cố trấn tỉnh để dối, lừa được người khác chứ là sao lừa nổi ? Có điều Hướng Viễn có ý định vạch mặt mà chỉ vỗ vỗ vào trán mình, với vẻ bất lực: “Có lẽ gần đây nhiêu việc quá làm cháu mụ mị cả đầu óc nên cứ nhìn nhầm, nghe nhầm, nhớ nhầm suốt. Nhắc mới nhớ, đêm trước khi nhìn mẹ chồng cháu qua đời, khoảng hơn ba giờ sáng, cháu yên tâm nên đến xem thế nào, lại phát ra sau cánh cửa an toàn có người co rúm lại khóc ở đó. Mắt hoa đầu váng thế nào mà suýt nữa cháu tưởng người khóc đó là chú Hai nữa đấy”.
      Diệp Bỉnh Văn gì nữa, chỉ nhìn Hướng Viễn chằm chằm. Khóe môi Hướng Viễn thấp thoáng nụ cười châm biếm khiến ông cảm thấy mình như con khỉ, tự cho là mình có bảy mươi hai phép biến hóa thần thông quảng đại nhưng thực tế lại che giấu nổi .
      Ông ta cố kiềm chế, ra hiệu cho trẻ kia lấy đồ uống. Sau khi xinh đẹp kia rồi, ông ta lập tức sa sầm mặt, nghiến răng với Hướng Viễn: “Chuyện của tôi đến lượt lo. đừng tưởng mọi người trong Diệp gia đều bị nắm thóp”.
      Hướng Viễn dồn chú ý lên chiếc vòng cổ tay Diệp Bỉnh Văn với vẻ thú vị, điềm nhiên : “Đương nhiên, tôi hề có hứng thú với những chuyện xa xưa cũ rích. Có điều nể tình chúng ta là người nhà mà nhắc nhở chú Hai rằng chiếc vòng này đeo tay chú, e rằng phải là ý nguyện của người khuất. Mẹ chồng tôi sinh thời muốn nhìn thấy chú, bà mất rồi chú lén lấy di vật theo bên mình, sợ gặp ác mộng ư?”
      hiểu cái gì?” Diệp Bỉnh Văn như ý thức được tâm trạng mình quá mất bình tĩnh, nên như vậy vào lúc này nên cố gắng kiềm chế rồi quay đầu , mấy giây sau hạ giọng , song vẫn thể khống chế được tâm trạng của mình: “ chẳng hiểu gì hết, tôi và bà ấy…”
      “Chỉ là tôi hiểu chuyện gì với phụ nữ là hành động thú vật nhất, thể tha thứ được nhất”.
      “Tôi làm, nhưng tôi hối hận… rất hối hận rồi…”. Giọng Diệp Bỉnh Văn mỗi lúc thấp, ông ta như lảm nhảm mình, như tự nhủ, cũng như với người còn: “Tôi cầu xin ấy, về sau, tôi nguyện để ấy kiện tôi, nguyện ngồi tù, nguyện kết hôn với ấy, mãi mãi bao giờ hỏi ấy đứa trẻ ấy có phải con của tôi hay , nguyện làm người đàn ông tốt chăm sóc mẹ con ấy suốt đời… Nhưng ấy hề cho tôi cơ hội, lần cũng . ấy thà bị gả cho tôi, gả cho người đàn ông vứt bỏ ấy về nông thôn cưới vợ sinh con, cũng chịu cho tôi lấy lần, đến chết cũng . Nếu phải do tôi cố ý lừa ấy, dọa mọi chuyện trước kia cho trai nghe ấy chẳng chịu chuyện với tôi. Cùng sai lầm nhưng ấy có thể tha thứ cho tôi, chăm sóc con của ta và người khác mà chịu tha thứ cho tôi. Có công bằng , xem?”
      Hướng Viễn vừa uống nước trong cốc vừa nghe Diệp Bỉnh Lâm lảm nhảm như tận hưởng từng câu từng chữ trong lời tâm của ông ta, nhưng chẳng có hứng thú trả lời, chứ đừng là tranh cãi.
      Chí khí, phong độ và vẻ từng trải của Diệp Bỉnh Văn lúc này biến mất. Lúc này, trước mặt Hướng Viễn chỉ là người đàn ông thất bại, ông ta rồi ngừng, ngừng rồi mà vẫn thấy thoải mái hơn, cho đến khi ánh mắt khi bỉ của Hướng Viễn như gáo nước lạnh tạt vào mặt, ông ta mới ý thức được việc mình bị này chọc giận là điều hết sức ngu ngốc. Trước khi cầm cốc nước mà cùng mang về, ông ta kịp thu dọn hết những nét thê thảm gương mặt cười lạnh tiếng, : “Tôi quên mất, là người máu lạnh đến thể máu lạnh hơn, những lời này hiểu được đâu”.
      Hướng Viễn gật đầu tán đồng: “Cũng may là tôi hiểu được”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :