1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ánh trăng không hiểu lòng tôi ( 62 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 26

      Ân, nghĩa, tình là sợi dây trong lúc tuyệt vọng, bạnthắt nó vào eo, rồi có ngày nó chỉ có thể là bó buộc bất lực, bạn biết nút thắt của nó ở đâu nhưng thể cởi bỏ.

      Hướng Viễn nhấm nháp hết quả táo to vì tính thích lãng phí.Sau đó, ngồi lại thêm lúc rồi cáo từ Diệp Bỉnh Lâm, dù sao cũngkhông nên làm phiền bệnh nhân quá nhiều. Lúc rời , khí sắc của ôngkhá tốt, có lẽ ứng cử viên “Đằng Vân” đề cử rất hợp ý ông. Ông vẫnchưa biết chuyện vợ mình mắc bệnh ung thư ruột, Diệp Khiên Trạch sợ bệnh tình ông nặng thêm nên mình đảo qua lại giữa hai phòng, khổ sởkhông cần cũng biết.
      “Khiên Trạch, con đưa Hướng Viễn về ”, Diệp Bỉnh Lâm bảo.
      Diệp Khiên Trạch vui vẻ đứng dậy.
      Hai người ra khỏi phòng bệnh, đóng chặt cửa, Diệp Khiên Trạch : “Hướng Viễn, tôi đưa cậu về”.
      cần đâu đón xe buýt ngoài kia cũng tiện, cậu chăm sóc hai người bệnh , đừng mất thời gian với tôi”, Hướng Viễn đáp.
      Diệp Khiên Trạch hạ giọng: “Nhưng tôi thấy là mất thời gian mà. Hướng Viễn, tôi…”.
      “Bình dịch truyền của bố cậu sắp hết rồi, nhớ gọi y tá đến nhé,
      tôi về đây.”
      “Tôi gọi y tá rồi”, Diệp Khiên Trạch nhẫn nại, “tôi chỉ…”.
      chưa hết câu bị Hướng Viễn cắt ngang: “Đúng rồi, ban nãy tôi quên mất, chưa thăm dì cậu, giúp tôi hỏi thăm dì ấy tiếng nhé”.
      giữ gọng kính, cười vẻ bất lực: “Để tôi hết câu có được ? Hướng Viễn, tôi có chuyện muốn với cậu”.
      Ngay từ đầu Hướng Viễn định cho cơ hội nào, những lời anhmuốn có thể tưởng tượng được, thế nhưng dù là kiểu nào đềukhông phải những lời mong muốn nghe thấy.
      “Xin lỗi Khiên Trạch, tôi có chuyện bận , hôm khác sau được ? Hi, Diệp Quân!”
      lên tiếng chào Diệp Quân ở đầu hàng lang phía xa. Diệp Quânvốn cúi đầu cắm cúi bước , nghe thấy gọi bèn chạy nhanh tới.
      Diệp Khiên Trạch thở dài, có lẽ bây giờ phải cơ hội tốt để lêntiếng. “Hôm khác là bao giờ? Ngày mai có thời gian ?”, hỏitrước khi Diệp Quân đến gần.
      “Ngày mai tôi phải đến Trung Kiếngiục người ta trả khoản nợ công trình, sáng hôm sau đến Hạ Môn đấuthầu”. Thực ra muốn , Khiên Trạch, có số chuyện cần phải .
      Thế nhưng lần này như hạ quyết tâm: “Buổi họp xemxét hợp đồng hôm thứ sáu chắc cậu về kịp chứ? Thứ bảy cũng được. HướngViễn, tôi chờ đến lúc cậu có thời gian”.
      Lúc này, Diệp Quân đãchạy đến bên họ. Hướng Viễn quay sang quan sát vầng trán ướt mồ hôi củacậu, cười hỏi: “Chạy gì thế? Bạn em đâu? Sao chỉ còn mình vậy?”.
      Diệp Quân lắc đầu, với vẻ thiếu tự nhiên: “Về rồi”. Cậu ngẫm nghĩmột lát rồi bổ sung thêm cách rất thừa thãi: “Em bảo ấyđến. Nhà ấy gần đây, lúc em đến thăm bố gặp ở cổng bệnh viện.”
      “Vậy bé cũng có lòng đấy chứ”.
      “Hướng Viễn…”, Diệp Khiên Trạch nhắc nhở chuyện cố tình phớt lờ.
      Hướng Viễn nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Thứ bảy tôi có hẹn rồi. sau vậy. Khiên Trạch, thể nào cũng có thời gian mà”. Nhưng tuyệt đối phảilúc nhạy cảm thế này, thầm .
      “Tôi phải rồi, gặpsau nhé”, Hướng Viễn vẫy vẫy tay với hai em. Diệp Quân đuổi theohỏi: “Chị Hướng Viễn, chị đâu? Em cũng muốn đón xe về trường, chị đợi em với”. Cậu muốn quay lại phòng bệnh chào bố tiếng, song lại sợHướng Viễn đợi nên vội vàng với Khiên Trạch: “, hộvới bố là em về trường trước, mấy hôm sau lại đến.”
      Trong thangmáy chỉ có hai người, Diệp Quân bỗng kiệm lời hẳn. gian khôngchật chội lắm, cậu tựa người vào tay vịn đứng vào phía trong cùng.Chuyện hôm ấy xảy ra trong nhà trọ của Hướng Viễn khiến cậu rất ảo não,song lại cứ nghĩ mãi đến nó hết lần này đến lần khác. Cậu muốn hỏi taycô khỏi chưa nhưng thể nào mở miệng.
      Hướng Viễn chồmngười đến, gỡ xuống sợi tóc rất dài vai chiếc áo pull màu trắng của cậu, đặt trong lòng bàn tay, cười nửa miệng, nhìn cậu.
      Diệp Quân cũng cúi xuống nhìn: “Cái gì vậy? Sao lại có sợi tóc dài thếnày?”. Cậu căng thẳng nhìn ngó quần áo mình, than vãn: “Tìm thấy trênngười em hả? Tóc con đó mà, nó cứ bay bay loạn xạ trong trung, phiền quá”. Cậu đến đây chợt khựng lại. Hướng Viễn có mái tóc dàingang vai, buộc lại thành đuôi ngựa rất gọn gàng. Nếu tóc dính lên áo cậu có nỡ oán thán ?
      Cũng may Hướng Viễn truyhỏi đến cùng vấn đề này. thả tay ra nhìn sợi tóc bay lượn đáp xuốngđất, rồi : “À, thứ Bảy trường em học phải chứ?”.
      “Thứ Bảy à? có, sao vậy ạ?”
      “Chẳng phải hẹn nếu rảnh leo núi ngắm mặt trời mọc à?”
      Diệp Quân thoáng chốc phản ứng kịp, ngây ngô hỏi: “Ban nãy chị chẳng thứ Bảy có hẹn rồi đó sao?”.
      Thang máy dừng ở lầu , Hướng Viễn ra ngoài trước: “ chẳng phải hẹn em à?”.
      “A! Ôi!” Diệp Quân cười lớn, nụ cười trong sáng ngây thơ như bầu trờiquang đãng nhất trong xanh nhất khi chớm thu. “Em đưa chị đến nơi đẹp nhât nhất”.
      Hướng Viễn đến Hạ Môn công tác theo đúng lịch, haihôm sau, tức là buổi trưa thứ Sáu mới về thành phố G. Xuống máy bay,điện thoại và tin nhắn réo ngừng, những người tìm có Diệp BỉnhLâm, Diệp Khiên Trạch, còn có – Tiểu Ngô trợ lý của . Thực ra cũng chỉ chuyện giống nhau – Đằng Vân từ chối nhiệm vụ quản lý dự ánxây dựng khu nghỉ mát suối nước nóng.
      Với kết quả này, HướngViễn cảm thấy ngạc nhiên lắm. Việc bổ nhiệm chính thức Đằng Vânvẫn chưa đưa ra, chỉ Diệp Khiên Trạch ra mắt bàn với ta. Theo lờitường thuật của Diệp Khiên Trạch, Đằng Vân tuy từ chối khéo léo, khẩukhí ôn hoà nhưng thái độ rất kiên quyết. Đó chính là phán đoán về ta mà đưa ra, người thông minh, mà lại làm việc vì hammuốn riêng tư. Sao ta lại biết được rằng, nếu phụ trách hạngmục này địa vị lẫn lợi nhuận đều có đủ nhưng tuyệt đối dễ dàng gì. hơn chút là, phải kiếm cơm ăn trong khe hở. Từ việc cấtnhắc ta của Diệp Bỉnh Văn và thái độ trung thành trước nay của anhta, tuy hai người có xích mích nhưng vẫn đến nỗi khiến ta lậtmặt phản chủ.
      Hướng Viễn nghĩ, cái thiếu chẳng phải là người như Đằng Vân ư? Chỉ tiếc là Diệp Bỉnh Văn có mắt mà tròng thôi.
      ngồi vào xe công ty Giang Nguyên đỗ ngoài cổng sân bay, ghé về nhàtrước, bỏ lại hành lý rồi lấy những vật dụng cần thiết, bảo tài xế vềrồi tự bắt xe đến quán cà phê gần Quảng Lợi, hẹn Đằng Vân ra đó gặpmặt.
      Đằng Vân ban đầu văn phòng mình có khách đến bàn việclàm ăn nên tiện ra ngoài. Hướng Viễn đáp lại, chuyến bay vừarồi chưa ăn gì cả, hoàn toàn có thể đợi ta cả buổi chiều, mà anhta cũng chỉ cần bỏ ra nửa giờ thôi.
      gọi phần ăn đơngiản, lấy tờ báo, bỏ qua chuyện chính trị và kinh tế, chăm chú xemtin tức giải trí. Kết quả là Đằng Vân để phải đợi quá lâu, câu chuyện tình cảm còn chưa xem xong, Đằng Vân lên tiếng: “Xinlỗi, bắt đợi lâu quá”, rồi ngồi xuống đối diện Hướng Viễn.
      Hướng Viễn gấp tờ báo lại, nụ cười gương mặt, trong lòng rấtvừa ý. tuyệt đối vô duyên vô cớ tìm ta để trò chuyệnhoặc khuyên giải cách vô vị, cứ lòng vòng tránh né có lợi íchgì cho ta. Nếu ngay cả điểm này ta cũng chịu hiểu côcũng phí hoài tín nhiệm của mình rồi.
      “Phó tổng Giám đốcĐằng, mời ngồi”, Hướng Viễn đứng dậy nghênh đón. và Đằng Vân mấylần tiếp xúc vì công việc nhưng thân thiết lắm. Tuy được DiệpBỉnh Lâm xem trọng, địa vị ở Giang Nguyên cũng thấp, song Đằng Vân cũng là Phó tổng giám đốc công ty con của Giang Nguyên, xét ra chức vụ hai người cũng kém nhau là bao, khách sáo chút cũng là việc nên làm. Sau khi ngồi xuống, Hướng Viễn gọi phục vụ đến, nhờ dọndẹp phần ăn của mình, chọn cốc cà phê mandehling, còn mình vẫn làmột cốc nước lọc như cũ.
      Đằng Vân chỉ mới hơn ba mươi tuổi,tướng mạo chin chắn, dáng người tầm thước, hề nổi bật nhưng khianh ta lặng lẽ ngồi đó với chiếc sơ mi vải nhăn màu xanh nhạt, áo vestcổ chữ V màu khói thuốc lại khiến người ta cảm thấy rất đặc biệt.
      Hướng Viễn rất thẳng thắn, trước mặt người như vậy cần nhiềulời: “Nghe Phó tổng giám đốc Đằng từ chối việc quản lý hạng mụcxây dựng khu nghỉ mát suối nước nóng?”.
      Đằng Vân mỉm cười: “E rằng trường phòng Hướng cũng biết rằng, đồi với chức vụ này, khả năng tôi có hạn, sợ khó đảm nhận”.
      “Hôm nay tôi đến đây, định lòng vòng xa gần, người ngay lời ám chỉ, chỉ sợ phải thể mà là muốn thôi.”
      “Chủ tịch Diệp và trưởng phòng Hướng hiểu được tốt quá.”
      người như Diệp Bỉnh Văn, có đáng để bán sức cho ông ta ?”, Hướng Viễn tỏ ra khó hiểu.
      Đằng Vân cũng giấu giếm, thong thả đáp: “Diệp Bỉnh Văn là ngườithế nào tôi tiện bình phẩm nhưng ấy tôi khócó ngày hôm nay. Biết ơn, trả ơn là điều tất yếu khi làm người. Tôikhông dám tự nhận mình là quân tử nhưng chuyện vong ân bội nghĩa quả thể làm được”.
      Hướng Viễn gật đầu: “Tôi rất khâmphục tính cách của Phó tổng Đằng nhưng tôi nghĩ cũng giống như tất cảmọi thứ thế gian này, ân nghĩa cũng có giá của nó. Phải, uống nướcphải nhớ nguồn nhưng cũng phải xem xét cần thận. Diệp Bỉnh Văn có ơn cất nhắc nhưng mấy năm làm trâu làm ngựa ở Quảng Lợi cũng đủ bồi thường mấy giọt nước uống rồi”. Những lời này cho Đằng Vânnghe nhưng cũng lại giống như cho chính mình nghe. Ân, nghĩa, tìnhlà sợi dây trong lúc tuyệt vọng, bạn thắt nó vào eo, rồi có ngày nó chỉ có thể là bó buộc bất lực. Bạn biết nút thắt của nó ở đâunhưng thể cởi bỏ.
      thấy Đằng Vân lặng thinh ngừnglại chút mới tiếp tục: “ và Diệp Bỉnh Văn khác nhau, tôi nhìnthấy mấy năm nay tán đồng với cách làm việc của ông ta. thực cam chịu đứng dưới người ta cả đời, hơn nữa là dưới ngườimà chính cũng chịu được? Huống hồ, bao gồm cả Quảng Lợi trongđó, những gì có được thực chất do Giang Nguyên, cũng tức là DiệpBỉnh Lâm cho , Diệp Bỉnh Văn chẳng qua chỉ là người gián tiếp hưởnglợi. Bây giờ phục vụ cho chủ tịch Diệp, vong ân phụ nghĩa ở chỗnào?”.
      sớm nghe danh trưởng phòng Hướng có tài thuyết phụcnhưng tốn nước bọt làm thuyết khách cho Giang Nguyên là vì điều gì? chẳng qua cũng chỉ là người mỗi tháng lĩnh lương, cố sức liều mạngnhư thế là vì cái gì? cho cùng cũng chẳng phải là muốn báo đáp ơnnghĩa chủ tịch Diệp giúp đỡ năm nào? Nếu tôi khuyên phản bội chủ tịch Diệp vào lúc này, lại cho vài lý do mà trong lòng tôi và đều hiểu có làm được ? Nếu làm được chỉ e hạng mục này đếnlượt tôi nhận. Trường phòng Hướng, “kỷ sở bất dục, vật thí ư nhân (những gì mình muốn làm cũng đừng bắt ép người khác làm)”. Đằng Vân là người đàn ông nhìn có vẻ phóng khoáng, song lúc cần lại rấttrọng nghĩa khí.
      Hướng Viễn cười lạnh: “Phó tổng Đẳng so sánhvậy hợp lý chút nào. Tôi phụ Chủ tịch Diệp là vì ông ấy chưa từng phụ tôi, ít ra ông ấy phơi bày vết thương của tôi ra trướcmặt mọi người sau khi say khướt”.
      vừa xong câu này, sắc mặt Đằng Vân vụt thay đổi: “…”
      Đúng lúc phục vụ này mang cà phê lên cho ta, Đằng Vân tức đến nghẹn giọng nhưng người trước mặt ta, lại có thể nhàng như gọimột cốc mandehling thích nhất, đương nhiên cũng biết mọi nỗi đau của . Diệp Bỉnh Văn lần ấy say tuý luý lỡ lời, thực đó là mộtchuyện đáng hận của Đằng Vân, cũng có thể đó là khởi đầu cho mọi mâu thuẫn của hai người. cứ ngỡ những người nghe thấy chuyện đó chỉ lànhững tìm vui và những người lạ mặt vậy mà Hướng Viễn nàylại biết mồn .
      Hướng Viễn tóm được nét hoảng loạn và thảmhại trong ánh mắt Đằng Vân cách ràng. Cho dù con người cứng rắnđến mấy chỉ chữ “tình” cũng luôn là cửa mệnh. Đằng Vân là ngườiđồng tình luyến ái, đó là bí mật lớn nhất và kinh khủng nhất nghethấy sau khi bắt đầu để tâm đến người này. Nguyên nhân là, sau khi tiếpkhách ở những nơi vui chơi về đêm, Diệp Bỉnh Văn và ta có chútbất đồng ý kiến trong công việc nên ta đứng trước mặt mọi người,mượn rượu chửi ta là “đồ gay”. Sau chuyện đó, Diệp Bỉnh Văn tuy đãlàm hoà bằng cách đó chỉ là đùa giỡn, song nước hất rồi khó thu lại, thiên hạ chẳng có bức tường nào chống được gió.
      Hướng Viễn chồm người lên phía trước, đối mặt với vẻ luống cuống của ta, giọng nóinhư thôi mien: “ cứ tin tôi . Ông ta có lần say rượu lỡlời có lần thứ hai giữ được mồm. Chẳng qua ông ta nắm đượcbí mật của nên vờn nghịch giống như vờn con chuột thôi”.
      Đằng Vân chậm rãi dựa lưng vào ghế, sắc mặt tái xanh nhưng vẫn kiềm chế được bản thân. lúc sau mới lẩm bẩm: “Tôi chỉ thể nào mộtphụ nữ như đa số những người đàn ông khác, đó là tội sao? Tôi có ngườiyêu của mình, chúng tôi tâm đầu ý hợp, cả hai đều thấy hạnh phúc khi gặp được nhau, tình cảm thua kém bất kỳ đôi nam nữ nhau nào, tạisao lại trở thành tội lỗi kinh tởm đến thế? Diệp Bỉnh Văn dựa vào điềunày sai phái điều khiển tôi, cũng lấy chuyện này ra làm vũ khí thuyết phục tôi, Hướng Viễn, và ông ta có gì khác nhau đâu?”.
      “Anhsai rồi”, Hướng Viễn đáp, “điểm khác nhau lớn nhất giữa tôi và Diệp Bỉnh Văn là tôi hứng thú với việc đàn ông hay phụ nữ, đây làchuyện riêng của , cái tôi cần chỉ là cái kết. Nếu điều này vẫnchẳng thể thuyết phục được , vậy tốt, có thể xem cái này”.
      lấy từ trong túi mình ra hai bức thư bằng giấy đỏ giống y hệt nhau,Đằng Vân rút bức trong đó ra xem, lập tức nhắm nghiền mắt lại.
      “Mấy tấm ảnh này là tôi lén lấy từ phòng hành chính. nên mừng làmình vẫn may mắn hoặc mừng là trợ lý của Diệp Bỉnh Văn khá lười biếng.Ông ta đưa thứ này cho bé tiếp tân, bảo ta mang đến phòng hànhchính để gửi . có từng nghĩ rằng, có thể cho rằng tình yêuchân có tội nhưng người nhà sao? Họ cũng nghĩ nhưvậy ư?”
      Đằng Vân hít thở sâu: “Cha mẹ tôi mất, từ sống với chú thím, họ già, lại ở tận quê nhà Hồ Nam, vả lại mắt đãmờ, tôi quan tâm”.
      Hướng Viễn đẩy hai bức thư về phía : “Vậy “ ta” sao, “ ta” cũng quan tâm sao? Chẳng lẽ songthân “ ta” cũng đều mất cả ư? nghĩ đến mình cũng nênnghĩ cho người khác. Nhìn cho , hai bức thư này phân ra hai phầnvới hai địa chỉ gửi khác nhau”.
      Đằng Vân quay đầu nhìn ra nơikhác, Hướng Viễn lạnh lùng quan sát cổ họng run rấy và mu bàn taynổi gân xanh, tiếp: “Hai người gần đây chỉ hơi xích mích mà DiệpBỉnh Văn ra tay độc như vậy. quên ân nghĩa, còn ông ta xemanh như chó con! Cho dù từ chối công việc này, với tính cách của ông ta, nếu biết Chủ tịch Diệp bỏ ông ta để chọn ông ta còn dungdưỡng cho được ? nhẫn nhịn đủ rồi, bao nhiêu ân tình trả hết, nếu chịu nhục dưới tay ông ta, chi bằng mượn cơ hội này để giảithoát, chí ít sau này còn có Chỉ tịch Diệp, còn có tôi”.
      Vẻcâm lặng lúc này của Đằng Vân còn kiên quyết như lúc đầu nữa,Hướng Viễn được đà, xé nát từng bức ảnh thành những mảnh vụn ngaytrước mặt rồi : “Đằng Vân, muốn chuyện này lại xảy ralần nữa chứ. Tôi dám giúp vững bước lên mây, song tôisẽ bao giờ như Diệp Bỉnh Văn”.
      lúc sau, Đằng Vân thở ra hơi dài: “Là ta ép tôi quá đáng…”.

    2. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 27

      Tất cả truyền thuyết và ngụ ngôn cảnh báo với rằng, quay đầu lại biến thành cột đá, quay đầu lại bị sóng biển nhấn chìm, quay đầu lại chìm vào bóng đêm vĩnh hằng.

      Lúc Hướng Viễn kết thúc nửa tiếng đồng hồ hẹn với Đằng Vân đến giờ làm buổi chiều, phải trở về công ty ngay. Như khuyên Đằng Vân, ân nghĩa ấy báo đáp đủ rồi, nên cố chấp đến vắt kiệt bản thân, thế , ơn của Diệp gia, báo đáp hết chưa? Nếu chưa còn lại bao nhiêu? Thế nhưng cho dù từ đây nở Diệp gia nữa nhưng vẫn nợ mình nửa trái tim, ai trả lại cho đây?
      Hai ngày ở văn phòng, sau khi trở về Hướng Viễn vẫn bận rộn túi bụi. Cho đến tận hơn năm giờ chiều, khi ngồi trong văn phòng, bỗng nghe thấy tiếng bước chân và tiếng gọi gấp gáp của trợ lý tiểu Ngô bên ngoai: “… mà, Phó tổng giám đốc Diệp, trưởng phòng Hướng bận, chị ấy gặp ai cả. Phó tổng giám đốc, Phó tổng giám đốc…”.
      động đậy, vẫn ngồi im suy tính. Khí thế hung hãn như vậy, chắc là Diệp Bỉnh Văn biết chuyện tìm Đằng Vân. Những gì cần đến đều phải đến, chờ vậy.
      Thế nhưng, khi cửa văn phòng bị đẩy ra, Hướng Viễn căng thoảng chờ đợi lại phát ra người đứng ở cửa phải Diệp Bỉnh Văn mà là phái ôn hòa nổi tiếng trong công ty – Diệp Khiên Trạch.
      Diệp Khiên Trạch khép cửa lại, ngăn gương mặt như phát khóc của tiểu Ngô lại bên ngoài rồi nở nụ cười diệu dàng như thể nãy giờ chỉ trong thả và vô tình đến đây. “Về rồi à? Tôi phát ra muốn đợi đến lúc cậu hết bận cũng khó quá”, cười .
      Hướng Viễn tỏ ra lúng túng trước thái độ bất bình thường của : “Tôi hẹn Trương Thiên Nhiên, lát nữa đến văn phòng ta, buổi tối tiện thể dùng cơm với bộ phận đầu tư của Trung Kiến. Cậu có chuyện gì vậy?”
      “Tất nhiên là có chuyện. Hướng Viễn, có cần tôi gọi điện cho bố tôi cậu mới chịu cho phép mình nghỉ nửa ngày ?”
      “Tôi cần nghỉ phép. Khiên Trạch, có chuyện gì đợi tôi giải quyết xong mọi chuyện rồi hãy , được chứ?”
      “Cậu cho tôi cả cơ hội để à? Cậu cười tôi là đà điểu, bây giờ chẳng phải cậu cũng thế hay sao? Hướng Viễn. Cậu theo tôi.” Dường như kiên nhẫn của đến cực hạn, rằng kéo tay , mở cửa văn phòng của Trưởng phòng Kinh doanh rồi ra ngoài.
      Lúc này, Hướng Viễn mặc chiếc váy công sở hình chữ A ôm sát người, giày cao gót tám phân lại bị Diệp Khiên Trạch lôi ra ngoài, khó tránh khỏi cảm thấy thê thảm, đặc biệt là khi cửa văn phòng vừa mở, bao nhiêu ánh mắt dõi theo hai người. Bình thường, rất cẩn trọng trong lời ăn tiếng với cửa chỉ hành động của mình nên rất có uy tín với đồng nghiệp, lại là người thoải mái, tính khí tuy tốt, song luôn lạnh nhạt khiến mọi người cảm thấy xa cách. Hai người trước sau, tay rời nhau qua khu văn phòng của bộ phận kinh doanh, qua phòng uống trà người qua kẻ lại tấp nập, qua văn phòng lớn và hành lang, Hướng Viễn thấy bước chân của mình chưa bao giờ loạng choạng đến thế.
      hơi chống cự lại nhưng vô ích, bị lôi ra ngoài cách dễ dàng. Gương mặt mọi người và cảnh vật xung quanh xuyên qua, biến hóa, như con đường tìm về kí ức, như mặt hồ đóng băng đầu đông, như đứng tầng mây bồng bềnh. điên rồi, người khác nhìn thấy ra sao? nghĩ thế nào đây? Nhưng cũng có bình thường đâu? cũng giống như những hư vinh khác, trong lòng lại có niềm vui rất mâu thuẫn.
      Họ thẳng tới bãi đổ xe, Diệp Khiên Trạch để Hướng Viễn ngồi vào ghế phụ rồi lái xe rời công ty. bảo có lời muốn nhưng lên xe rồi, gian chỉ có hai người lại chẳng ai lên tiếng. Xe chưa ra khỏi thành phố gặp giờ cao điểm tan sở, cả đoạn đường như kiến hành quân chen chúc, cứ rồi lại dừng. Hướng Viễn cảm giác lái xe về hướng Nam, đến khi ra đến ngoại ô mà con đường phía trước vẫn kéo dài vô tận như đến cùng trời cuối đất. Hướng Viễn cúi đầu dụi dụi mắt, muốn hỏi rằng đâu bởi cùng trời cuối đất cũng phải có điểm dừng.
      Đến khi sắc trời tối dần, đèn đường dần bật sáng như những con mắt tò mò rồi dần trở nên xa vời, Hướng Viễn mới nhận ra chiếc xe đưa xa khỏi thành phố, men theo con đường núi xa lạ tiến về phía trước. Con đường này xây men theo lưng núi, ràng là nơi hiếm người qua lại, nơi hẹp nhất chỉ có đủ xe chen qua. Hướng Viễn nghĩ đến tình trạng nếu có xe từng núi chạy xuống theo hướng ngược lại, chợt rùng mình toát mồ hôi lạnh. Cũng may tình huống đó xảy ra, xung quanh dần dần chìm hẳn vào bóng đêm. Trong bóng tối mờ mịt đó, chỉ có đèn xe của họ chiếu sáng quãng đường phía trước.
      Hướng Viễn là người quen với đường núi, trong lòng thầm đoán theo đoạn đường này chỉ e là xe chạy được tới đỉnh. Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu thấy cho xe chạy chậm lại rồi dừng ở nơi có địa hình khá bằng phẳng và rộng rãi.
      “Xuống xe , Hướng Viễn”. mở cửa xe bước xuống trước.
      Hướng Viễn nhúc nhích, mượn ánh sáng đèn xe trước khi tắt hẳn, nhìn thấy phía trước là những bậc thang dài vô tận.
      Diệp Khiên Trạch : “Sao thế, cậu sợ à? Hướng Viễn trong trí nhớ của tôi chưa từng sợ đường núi và đường đêm mà?”
      Hướng Viễn vẫn xuống xe. “Có gì ở đây . Tôi muốn phí hoài thời gian, thể lực của mình để làm chuyện vô ích”, .
      “Nào”, cười, mở cửa xe và kéo xuống, “tôi đưa cậu xem thứ này, lúc đó cậu thấy vô ích nữa”.
      đường núi trong đêm đối với Hướng Viễn ngày trước là chuyện quá sức bình thường, nhưng lúc đó chưa giày cao gót. Có lẽ Diệp Quân đúng, ở thành phố quá lâu nên chân cũng bị thoái hóa mất rồi.
      Khi sắc trời trở nên đen đặc, đường gặp gì bất trắc là nhờ cây đèn pin để xe của Khiên Trạch, thị lức rất tốt trong bóng đêm và bản năng khi ở nơi hoang dã của Hướng Viễn. Nhưng những bậc cầu thang đó như dài đằng đẵng có điểm cuối, Hướng Viễn lên đến đỉnh núi trước Diệp Khiên Trạch, bất chấp cỏ dại đâm vào chân, cở giày cao gót, cúi gập người thở hổn hển.
      Diệp Khiên Trạch ngồi phịch xuống đám cỏ bên cạnh . Họ chỉ nghe thấy hơi thở của nhau trong thinh lặng, trong khoảnh khắc ai lên tiếng.
      Khi Hướng Viễn đỡ mệt, câu đầu tiên là: “Cậu đưa tôi đến nơi thích hợp để giết người phi tang chứng cớ này làm gì thế? Cái nơi quỷ quái này, buổi tối ngoài hai đứa thần kinh như chúng ta còn có gì nữa?”
      Diệp Khiên Trạch đưa tay vuốt ngực, : “Đương nhiên là có, ngoài chúng ta ra còn có ánh trăng…”. bỗng vui mừng đứng phắc dậy, tiếp tục: “Cậu nhìn xem, Hướng Viễn, trăng lên rồi kìa”.
      Hướng Viễn nghi ngờ ngẩng lên nhìn, cuối cùng cũng biết tại sao Khiên Trạch lại khổ công đưa đến tận nơi này. Dướng ánh trăng sáng tỏ kia, có con suối lấp lánh ánh sáng bàng bạc, chắc là khi nãy hơi thở của họ quá nặng nền nên cả tiếng suối chảy róc rách cũng bị che lấp. Phải. thể mô tả, tất cả những cảnh này quá quen thuộc, quen thuộc đến mức trái tim thắt lại vì đau.
      Họ hướng mặt về phía khe suối, ai nỡ lên tiếng trước nhưng hồi ức lại an phận, nhưng chuyện xưa cũ năm nào ngủ yên nay thức tình, bên tai cơ hồ như nghe thấy tiếng cười vui vẻ của hai người.
      “…Sao có con cá nào cắn câu? Diệp Khiên Trạch, chẳng lẽ tối nay chúng ta về tay trắng ư?”
      sao, câu cá quan trọng ở niềm vui khi câu mà.”
      “Niềm vui cái gì chứ? Cá ở đây có thể bán được những mười lăm đồng cân…”
      “Suỵt, đừng , có cá mắc câu rồi.”
      “Này này, đừng có hắt nước lên người tớ… Này…”
      “Haha, Hướng Viễn, tóc của cậu…”
      Hướng Viễn nhắm mắt, biết liệu có nghe thấy , cảnh tượng ấy sống động như ở ngay trước mắt. Thậm chí còn nhớ ánh mắt che ánh trăng, thuần khiết đến thế, cách lớp tóc mái ướt nước kia mà vẫn còn nhìn thấy .
      chưa bao giờ cảm thấy căm ghét mình như lúc này. Tại sao dù là nằm mơ, cũng vẫn tỉnh dậy sớm hơn bất kỳ ai? Dù là trong giấc mơ tuyệt vời nhất, khi chìm đắm trong niềm vui giọng vang lên: Tiếc rằng đây phải là , phải là . Cũng như bây giờ, khi mở mắt ra, trong lòng hiểu cho dù cảnh này có giống đến đâu cũng chẳng phải quê nhà, cho dù bước đoạn đường núi dưới cùng ánh trăng nhưng nó quen thuộc với bây giờ. Đứng đỉnh núi, năm ấy chỉ nhìn thấy sắc đêm mênh mang những ngọn núi kéo dài tít tắp, nhưng giờ đây chỉ là ánh đèn thành phố lay động phía xa.
      Diệp Khiên Trạch và sóng vai nhìn về hướng đó. “Hướng Viễn, cậu nghĩ gì thế?”, khẽ hỏi.
      Hướng Viễn đáp: “Tôi nghĩ, cái nơi dưới chân chúng ta đây dựa núi gần sông, thoáng đãng rộng rãi, lại gần ngoại ô, nếu như khai thác địa ốc, có ngày thu lợi nhuận lớn.”
      ngẩn ra lúc rồi lắc đầu cười lớn: “Cậu đấy, tôi hiểu nổi trong đầu cậu suốt ngày nghĩ đến gì nữa”.
      “Đương nhiên, vì cậu phải là tôi. Người và người rất khác nhau, cùng góc độ, thi nhân nhìn thấy sông núi hữu tình, còn người nghèo chỉ nghĩ đâu để tìm bát cơm. Đến cả tình cảm cũng có giàu nghèo, nỗi bi thương của tầng lớp cao quý lúc nào cũng mãnh liệt hơn vật lộn trong đất bùn của người nghèo.” Nụ cười Hướng Viễn trải dài trong bóng đêm, tiếp: “ ra, cậu muốn tôi là con buôn đúng ?”
      phải, cậu luôn thông minh hơn tôi. Nhưng biết tại sao tôi vẫn cảm thấy con người sống cả đời, tiền tài, danh tiếng, hư vinh… những thứ này đều là những thứ thừa thải. Bạn có nhà đẹp để ở, trong đêm cũng chỉ có thể trải mình nằm chiếc giường, sơn hào hải vị, hoặc trà nhạt cơn dưa, cảm giác no đói cũng như nhau.”
      “Chỉ có đại thiếu gia như cậu mới những lời này”.
      đấy, Hướng Viễn, so với những gì tôi có được nay, tôi hâm mộ cậu hơn, lúc nào cũng tỉnh táo vững vàng, bị lạc đường, cũng bước sai bước”.
      Hướng Viễn ngắm ánh đèn phía xa xa, cười : “Thế à, tiếc là chúng ta thể đổi chỗ.”
      Diệp Khiên Trạch im lặng hồi lâu. Khi Hướng Viễn ngỡ họ kết thúc đề tài này chợt nghe thấy lên tiếng: “Có thể đấy, Hướng Viễn”
      hơi ngạc nhiên quay sang nhìn. biết từ lúc nào mà tay xuất hộp nhung, cuối đầu, mở chiếc hộp trong ánh mắt của , sau đó nắm lấy bàn tay buông thõng bên người của , : “Hướng Viễn, chi bằng chúng ta kết hôn . Những gì tôi có, Giang Nguyên có, tất cả đều có thể giao cho cậu để tôi đổi lấy người bạn đời.”
      Hướng Viễn dùng bàn tay kia giữ chiếc nhẫn trong hộp, giơ cao lên trước mặt, dưới ánh trăng, viên đá hoàn mĩ tinh xảo lấp lánh ánh sáng khiến người ta chói mắt. huýt sáo tiếng, trầm trồ: “ dưới ba ca-ra. Khiên Trạch, cậu ra tay hào phóng quá!”
      lặng thinh, lặng lẽ đợi cho câu trả lời.
      Thế nhưng, khi thưởng thức nó xong, Hướng Viễn lại đặt chiếc nhẫn trở lại vào tay , chậm rãi khép tay lại, bọc lấy chiếc nhẫn và hộp trong lòng bàn tay.
      “Tại sao, Hướng Viễn?”, nghi ngại.
      “Kim cương đẹp có đẹp, song tôi tiền hơn.”, cười . Cám ơn hào quang của kim cương che lấp nỗi thất vọng và hụt hẫng thoáng lướt qua mắt trong khoảnh khắc đó.
      Đằng Vân : “Hướng Viễn, Diệp Bỉnh Văn nắm lấy vết thương lòng của tôi để sai khiến, cũng mưu đồ dùng chuyện này thuyết phục tôi, ta có gì khác nhau?”. Lúc ấy thuyết phục được Đằng Vân nhưng lúc này thuyết phục được bản thân. Diệp Khiên Trạch tay giữ chiếc nhẫn, lòng dạ đợi “em đồng ý” và DIệp Bỉnh Văn ngõ hẹp tương phùng, kiêu căng bảo “chi bằng theo tôi ” có gì khác nhau? Trong mắt họ, con số có giá trị, là mảnh đất tranh chấp của quân lính hai bên, là bàn tay đưa ra để cứu ai đó khỏi vũng lầy, là ánh đèn khi lạc đường nhưng họ quên mất rằng, cũng chỉ là . có thể tha thứ cho Diệp Bỉnh Văn biết tự lượng sức, song thể bỏ qua “trao đổi” của Diệp Khiên Trạch.
      “Chiếc nhẫn này đổi thành tiền nhiều nhất cũng chỉ mấy chục vạn. Diệp Khiên Trạch, cậu dùng cái này để đổi lấy “bạn đời” làm việc chăm chỉ, bài tính này cũng quá bất công rồi, tôi thể gả cho Giang Nguyên”.
      Diệp Khiên Trạch xoay vai lại, “phải, em rất quan trọng với Giang Nguyên, điều này phủ nhận. Nhưng đối với , phải Phó tổng giám đốc Giang Nguyên , cũng phải con trai của Diệp Bỉnh Lâm, mà là Diệp Khiên Trạch, em cũng quan trọng như thế. Hướng Viễn, tại sao em tin chúng ta ở ben nhau được hạnh phúc? ràng là em mà.”
      Hướng Viễn nghiêng đầu, cười thành tiếng: “Phải, biết em , ai lại biết chứ? Ngoài ra em còn tiền. Bây giờ bày cả hai thứ ra trước mặt em, sao em rung động cho được?”. kéo bàn tay Khiên Trạch đặt vai mình xuống, nụ cười dần tắt, hạ giọng với vẻ van nài chưa bao giờ có: “Khiên Trạch, enh có thể ôm em lúc được ?”
      do dự chút, sau đó ôm lấy chặt như thể ôm thấy tồn tại chân thực nhất bên mình. Hướng Viễn áp mặt lên ngực . giây, hai giây… chỉ cho mình mười giây, sau đó buông tay.
      “Em biết người em rốt cuộc là cậu bé cùng ngắm trăng trong ký ức hay là . Khiên Trạch, thực ra em bản thân mình hơn.”
      vùng thoát ra khỏi vòng ta trước khi bắt đầu mềm yếu, xoay lưng lại phía rồi bước nhanh về phía trước. Đừng quay đầu, đừng quay đầu! cú điện thoại, Diệp Quân đến tìm với tốc độ nhanh nhất. Tất cả truyền thuyết và ngụ ngôn cảnh báo với rằng, quay đầu lại biến thành cột đá, quay đầu lại bị sóng biển nhấn chìm, quay đầu lại chìm vào bóng đêm vĩnh hằng…
      Thế nhưng phạm lỗi lầm mà tất cả nhân vật chính đáng thương trong truyện đều mắc phải. Sai lầm ở chỗ trước khi thoát thân còn quay đầu lại, tham lam nhìn thêm cái. nhìn chuyện xưa chuyện nay, nhìn đúng sai trắng đen, chỉ nhìn thấy – Diệp Khiên Trạch và ánh trăng như sau lưng .
      Đêm hôm ấy, Hướng Viễn nhận được điện thoại của Diệp Quân xe Diệp Khiên Trạch. Lúc đó khuya lắm rồi nhưng giọng cậu vẫn hào hứng, có cả niềm vui kiềm chế nổi: “Chị Hướng Viễn, bốn giờ chúng ta xuất phát, nếu kịp ngắm mặt trời mọc đâu. Em lái xe của bố, đứng đợi dưới lầu, xe chuẩn bị lương khô, nước, đèn pin và lều bạt nữa. Nhắc trước cho chị biết nhé, chị và em cùng nhắm mắt, sau đó lại mở mắt. A! Ánh bình minh lan tỏa…”.
      lặng lẽ nghe cậu thao thoa bất tuyệt đến khi Diệp Quân phát ra kì lạ đó.
      “Sao vậy? Sao chị gì? Chị Hướng Viễn, chị có nghe ?”
      “Xin lỗi, Diệp Quân”
      Cuối cùng Hướng Viễn được ngắm “ánh bình minh lan tỏa” như lời Diệp Quân miêu tả. Thực tế sau khi và Diệp Khiên Trạch xuống núi trở về thành phố, mây đen giăng kín, che lấp trăng sao, báo hiệu trận mưa to gần đến. Thế nhưng chờ đợi mấy ngày liền cũng thấy cơn mưa ấy đổ xuống, cả thành phố như trở nên trống vắng, chút hơi gió cũng chẳng thấy đâu, nếu như có những dòng người và xe cộ nối tiếp nhau dứt kia mà chỉ có những hàng cây và bầu trời, rất giống bức tranh sơn dầu ngưng đọng, màu sắc ảm đạm. Ở công viên trung tâm, khắp nơi đều là những con chuồn chuồn bay mê mải khiến lòng người thấy tâm phiền ý loạn. khí loãng và mùi đất nồng nồng, mỗi người đều cố gắng hít thở cách đầy miễn cưỡng, nhưng cảm giác nặng nề ấy thể xua tan được, nó giống như nơi xa xăm thấy được kia, có khuôn miệng cực lớn và vô hình, cũng sống lay lắt như thế.
      Hướng Viễn thích thời tiết trước khi cơn mưa vùng núi ập đến nhưng chỉ có thể chờ đợi, đợi khi mây đen tan biến hoặc cơn bão trút xuống.
      Tin đầu tiên nghe được là Diệp Quân cãi nhau trận to với bố mình giường bệnh. Cậu bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, từ đến lớn chưa từng cầu điều gì ấy chưa bao giờ tỏ ra phẫn nộ như thế. Cậu đá chiếc ghế đáng thương đến tan nát ngay trước mắt bố mình rồi tuyệt vọng bỏ . Rất lâu sau đó, cũng thấy cậu trở về nhà nữa.
      dạo, Hướng Viễn cam tâm tình nguyện để lửa giận của Diệp Quan ập thẳng đến . Cậu có thể nhiếc móc biết giữ lời, có thể trút ra toàn bộ bất mãn bằng bất cứ lí do nhảm nhí nào nhưng hề, thậm chí cậu chưa từng oán trách gì trước mặt , câu cũng .
      Đêm hôm ấy, : “Xin lỗi, Diệp Quân”.
      Giọng trẻ trung của cậu cố kìm nén bất an trong lòng: “Xin lỗi gì cơ? Chị Hướng Viễn, chị gì thế?”
      “Chị nghĩ ngày mai chị thể ngắm mặt trời mọc với em được… Diệp Quân, trai em cầu hôn với chị, chị nhận lời”.
      Nếu thể nghĩ ra được cách nào khéo léo và tế nhị hơn thà cứ đơn giản và thẳng thắn vậy còn hơn.
      Câu trả lời của Diệp Quân còn nhanh hơn cả trong tưởng tượng của , trầm lặng của cậu kết thúc sau tiếng thở dài rất khẽ mà khó phát giác ra: “Chị có lỗi gì với em. Chị nghe thấy chưa? Gió to rồi, sáng mai mặt trời lên. Chị Hướng Viễn, sao, sao mà…”
      Hướng Viễn vội vã cúp máy. mong sao sớm kết thúc thoải mái quá gọn ghẽ này.

    3. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 28

      “Có được? Qua trăm năm nữa, , nếu may mắn chỉ cần vài chục năm hoặc ngắn hơn, chúng ta hãy ai có được”.
      Tin vui của kế tử thể khiến bệnh tình của bà Diệp chuyển biến tốt hơn, hoá trị khiến tình trạng cơ thể bà mỗi lúc tuột dốc, DiệpKhiên Trạch vốn gượng cười tỏ ra thiên hạ thái bình cũng chẳng cách nàogiấu bố mình được nữa.

      Diệp Bỉnh Lâm sau khi biết được bệnh tình của vợ tự nhốt mình trong phòng bệnh suốt ngày, ăn, khônguống, ngủ. Bác sĩ, y tá, người thân, hầu như tất cả mọi người đềukhông tồn tại đối với ông nhưng ông vẫn bắt buộc phải chấp nhận .
      Từ chuyện tình nguyện đón nhận và đắm chìm trong nỗi đaukhổ rồi dần dần tỉnh táo lại, Diệp Bỉnh Lâm luôn cự tuyệt đến thăm vợ kết hôn hơn hai mươi năm của mình và cũng chỉ có cầu vớitất cả người trong nhà – “Đừng rơi nước mắt trước giường bệnh bà ấy”.
      Với người sắp chết mà , nước mắt là thứ vô dụng và tàn nhẫn.
      Dù là thế, song Diệp Bỉnh Lâm vẫn tỏ ra cực kỳ vui sướng với hôn sợ của con trai lớn và Hướng Viễn. Ông đồng ý đẩy lùi ngày kết hôn lạivì mẹ kế bệnh nặng của Diệp Khiên Trạch, những chủ trương tổ chứccàng nhanh càng tốt mà phải làm cho hoành tráng. Ông : “Diệp gia bây giờ quả cần chuyện vui như thế”.
      Chuyện này lưutruyền trong toàn Giang Nguyên, rất nhiều người nghe đến món quàmà Diệp Bỉnh Lâm tặng con dâu tương lai phải châu ngọc cũng khôngphải tiền mặt, mà là số cổ phần rất lớn trong Quảng Lợi.
      Hôn sựcủa Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch tuy đến rất bất ngờ, song sau đó đasố nhân viên trong Giang Nguyên đều cho đó là hợp tình hợp lý. là bạn cũ, mà còn là đồng nghiệp trong công việc, trời sinh cặp, đương nhiên là phải thế, giống như kịch bản được viết xong, tấtcả mọi tình tiết phát triển chỉ để đến bước này. Còn về những cơn sóngngầm trỗi dậy, trong mắt mọi người chỉ là những chuyện vô hại.
      Song thú vị điều là đối với hôn ước của họ, nhân viên trong GiangNguyên lại biểu hai cách nghĩ khác nhau: những nhân viên kỳ cựutừng theo Diệp Bỉnh Lâm tạo dựng cơ nghiệp đều , Hướng Viễn tốt phúc, làm con dâu của Diệp gia trèo được cành cao; còn đa số những nhânviên trẻ tuổi đều phản bác, đối với họ, với tài năng và vẻ bề ngoài củacô, đồng ý kết hôn tức là bất công với quá.
      Hướng Viễncũng nhịn được cười khi nghe Đằng Vân kể. Theo kiện Đằng Vânchính thức tiếp tay công việc xây dựng khu nghỉ mát suối nước nóng, vếtnứt trong quan hệ giữa ta và Diệp Bỉnh Văn vô phương cứu chữa, ân nhân ngày cũ và trợ lý đắc lực ngày nay trở thành xa lạ. Hướng Viễncó dạo lo lắng Diệp Bỉnh Văn điên lên rồi “chó điên cắn càn”, mất lý trí rồi loan truyền chuyện riêng tư của Đằng Vân cho mọi người cùngbiết, song quan sát tình hình trước mắt, đánh giá thấp ông chúcông tử đó rồi. Ông ta tuy ác nhưng lần này cũng ý thức được cục diện.Nếu làm càn chưa chắc ông ta kiếm chác được chút gì từ HướngViễn, huống hồ nay Diệp Bỉnh Lâm – trai ông ta – lại quý và xem trọng Hướng Viễn như vậy. gả vào Diệp gia, tiến vào Quảng Lợi,chẳng phải đó là vật cản của ông ta sao? Trong tình huống hoàn toàn thất bại, ngoài việc mắng chửi Đằng Vân vài câu, cũng chỉ tự nhận là mình chuốc rắc rối vào người.
      “Tôi vẫn phải lời chúc mừng nhỉ, bà chủ tương lai của Giang Nguyên”, Đằng Vân .
      ra đây lại là lời chúc thành tâm thành ý đầu tiên mà Hướng Viễn nghe được. Đằng Vân là niềm vui mừng lớn nhất của ở Giang Nguyên, dù là nhân cách hay là năng lực.
      hiểu ý mỉm cười: “Đa tạ. Phêchuẩn cho việc xây dựng khu nghỉ mát chắc cũng sắp xong rồi. Công việccủa , chỉ cần cố gắng hết sức”.
      Ngày cưới của Diệp KhiênTrạch và Hướng Viễn cuối cùng được định vào nửa năm sau, cả GiangNguyên bắt đầu xoay quanh ngày ấy. Hướng Viễn là người làm việc có kế hoạch ràng, mọi thứ đâu ra đó, đại trong đời mình càng thểlà ngoại lệ, cầu của cao, rất nhiều chuyện phải cố gắng hết sứcmà làm, chuyện công chuyện tư đều đè vai, xoay vòng vòng như conquay. Dưới sắp xếp của , Diệp Khiên Trạch – ông chồng sắp cưới – thở phào nhõm, có thể dốc sức chăm lo cho song thân nằm trongbệnh viện.
      Lúc rảnh rỗi, Hướng Viễn cũng thường lui tới bệnhviện, thăm Diệp Bỉnh Lâm hoặc bà Diệp. Đặc biệt là với bà Diệp, mọingười trong lòng đều hiểu những ngày tháng có thể được ở bên bà dần ít từng ngày.
      Điều kỳ lạ là, bà Diệp lại đón nhận tình hìnhbệnh tình chuyển biến xấu của mình rất thản nhiên, vượt xa tưởngtượng của mọi người. Trong trí nhớ của Hướng Viễn, bà là người phụ nữdịu dàng có đôi mắt u hoài, song lúc này đây, khi bà xanh xao nằm trêngiường bệnh lại khiến người ta cảm nhận được bình thản đến từ nội tâm của bà.
      Có vài lần, Hướng Viễn nhìn thấy Diệp Quân ở bên giường bệnh của bà Diệp, tuy cậu chẳng thể thân thiết với mẹ kế như mẹ ruộtmình nhưng quan tâm chăm sóc thuở của bà đối với cậu khôngsao quên được. Việc Diệp Quân thường làm là ngồi bên giường đọc báo chobà nghe, Hướng Viễn đến bê chiếc ghế lại ngồi gần cậu, nghe cậu đọctừ tin giải trí đến tin kinh tế. Khi bà ngủ thiếp , trong đôi mắt cậumới lộ ra vẻ bi thương và xót xa, thần thái ấy khiến Hướng Viễn bỗng cảm nhận được cậu ta trưởng thành hơn nhiều.
      Trước mặt HướngViễn, Diệp Quân nhắc đến chuyện cưới xin của , thậm chí cũngkhông nhắc đến trận cãi vã giữa cậu và bố. Ngược lại có lần Diệp KhiênTrạch với Hướng Viễn: “A Quân trong lòng thấy vui. Hướng Viễn, em xem có phải quá ích kỷ ?”.
      cúi đầu cười, nhàng xiết chặt tay : “Ai lại ích kỷ bao giờ?”.
      Hai người quen nhau hai mươi mấy năm nay, lại sắp thành vợ chồng,cảm giác ấy kì diệu đến nỗi thể diễn tả, giống như hai người vôcùng thân thiết, con đường hoàn toàn xa lạ, vẫn là những ngườiấy, song đường khác, bạn đành phải nhìn kỹ lại người cũ trong mộtphong cảnh mới.
      Diệp Khiên Trạch là người bạn tốt, đương nhiêncũng là người dịu dàng ân cần, chê vào đâu được nhưng HướngViễn vẫn chờ đến chuyện Diệp Linh. giống như mọi ngườitrong nhà họ Diệp, đều trở nên mất trí tập thể, xem gầyyếu xanh xao, coi trai như cả thế giới của mình chưa từng tồn tại.
      Cuối cùng Hướng Viễn thể chịu được trốn tránh của , chủ động hỏi: “Diệp Linh biết chuyện sắp kết hôn chưa?”.
      Diệp Khiên Trạch trầm tư lúc rồi : “ biết. Nhưng như em từng , thế giới này chỉ cần bí mật mà người biết sẽkhông còn là bí mật”.
      “Nhưng mọi người ai định cho ấy biết à?”.
      nhíu mày: “, chỉ biết nên thế nào”.
      “Được, vậy em với ấy”.
      Hướng Viễn nhìn thấy vẻ chần chừ quen thuộc trong mắt Diệp Khiên Trạch. nghĩ, có lẽ là người theo chủ nghĩa lý tưởng cách ngây thơ,mỗi điểm xuất phát đều là thiện ý, song lại thể điều khiển nổi kết quả.
      “Vẫn câu đó, muốn làm tổn thương bất cứai đúng ? Bất chấp đối với Diệp Linh thế nào ấy , điều này thể nghi ngờ. Khi quyết định kết hôn cũngphải biết ấy chắc chắn thất vọng. Sớm muộn gì cũng phải biết, cùng sống dưới mái nhà, có thể giấu được bao lâu? Làm gì có chuyệnmọi việc đều viên mãn như muốn?”
      Diệp Khiên Trạch đáp:“ biết vì sao mà khi nhìn vào đôi mắt Diệp Linh cáchnào thốt lên lời. Thực ra, có gì tốt đâu?”.
      phải tốt, mà là ấy còn cách nào khác”, Hướng Viễn trả lời.
      Nhưng đâu chỉ là Diệp Linh mà ngay đến Hướng Viễn cũng làm được. Chẳng lẽ còn cách nào khác hay sao?
      Sau khi Diệp Bỉnh Lâm ngã bệnh, Hướng Viễn cũng thường xuyên đếnnhà họ Diệp nữa. Mùa thu, những dây leo vương vít ngoài nhà héo úahơn nửa, lá rơi khắp sân, chỉ còn dây nho màu nâu, nhìn từ phía xa nhưvô số các khe nứt góc cạnh.
      đợi hội chẩn gấp cho bà Diệpnên Diệp Khiên Trạch phải ở lại bệnh viện. Từ khi biết chuyện cưới hỏigiữa Diệp Khiên Trạch và Hướng Viễn, thái độ của dì Dương và khách sáo hơn nhiều. Bà vốn nghĩ rằng, Hướng Viễn có lẽ chỉ là bénghèo hèn dựa vào Diệp gia mà sống, nhưng bây giờ, Hướng Viễn vẫn chưangồi nóng chỗ, bà mang lên cốc trà nóng cho .
      Hướng Viễn có tâm trạng nào ngồi lâu, hàn huyên vài câu rồi hỏi: “Diệp Linh giờ này nghỉ ngơi ạ?”.
      Dì Dương đáp: “Nếu ban ngày ấy cũng nghỉ ngơi được tốt quá,Hướng Viễn… Hướng tiểu thư, muốn tìm ấy để gì? Bây giờ ấylẫn lắm…”.
      “Tâm trạng ổn định sao?”. Lúc câu này, Hướng Viễn về phía cầu thang.
      Dì Dương theo vài bước, : “Cũng phải, dù phát bệnh cũng hiếmkhi quậy phá lắm, giống như người gỗ ấy, cả nửa ngày tròng mắt cũngkhông chuyển động nữa”.
      “Phải ra ngoài nhiều hơn, phơi nắng, sẽrất tốt cho sức khoẻ.” Hướng Viễn đặt tay lên tay vịn cầu thang, lêntrên. Tay vịn cầu thang bằng đá vốn sạch , nay lại nhuốm bụi. bướctừ từ, cúi đầu nhìn bụi bám tay, xoay lưng lại dì Dương, hơi caumày. Người nhà họ Diệp đều cực kỳ sạch , đặc biệt là bà Diệp. Lúc bàcòn ở nhà mà ngôi nhà to như thế đều có tí bụi nào vậy mà bâygiờ… Nhưng gia đình yên ấm bỗng người bệnh, kẻ ra nhưbáo hiệu suy tàn, cũng khó trách bà người làm vẫn ăn lương trởnên lười nhác.
      Dì Dương nhìn thấy vẻ mặt Hướng Viễn, vộivàng theo sau , phụ hoạ: “Đúng rồi, tôi cũng nghĩ vậy nhưng Diệp tiênsinh dặn dò, cồ gắng bắt ấy ở trong phòng, ra ngoài lỡ phát bệnh,người ta nhìn thấy tốt”.
      Hướng Viễn đến trước cửaphòng Diệp Linh, khẽ đẩy ra nhưng cửa hề xê dịch vì bị khoá bên ngoài. Dì Dương vội vã lôi chìa khoá ra, thấy Hướng Viễn lộ ra vẻ kỳquặc ngay: “Tôi cũng chỉ làm theo lời Diệp tiên sinh dặn thôi.Huống hồ cánh cửa này đóng hay mở người bên trong cũng mặc kệ”
      Hướng Viễn hiểu “Diệp tiên sinh” mà bà ta chính là Diệp Bỉnh Lâm. biết chú Diệp luôn bảo mật bệnh tình của Diệp Linh. Ông có tư tưởngcủa người già, cực kỳ sĩ diện, đối với ông, thà chấp nhận sức khoẻ củacon mắc bệnh lạ, muốn để người khác biết Diệp gia có ngườibệnh tâm thần, người “điên”. Nhưng khi Hướng Viễn nhìn thấy ổ khoánày, trong lòng vẫn có cảm giác kinh ngạc.
      Cửa mở rồi, trongphòng u ám như Hướng Viễn nghĩ. khug cửa sổ lớn mở, nửangười Diệp Linh chìm trong chiếc ghế có lưng tựa to đặt trướccửa sổ, từ phía cửa nhìn sang đó, chỉ nhìn thấy nửa phần vai và máitóc phủ đến eo của . Tiếng mở cửa và bước chân hai người hềkhiến có chút phản ứng nào, quay lưng lại phía họ, cơ hồ như đangsay ngủ.
      Hướng Viễn vừa bước vào phòng ngửi thấy mùi thức ăncũ. chiếc đôn thấp gần cửa đặt những món ăn cực kỳ đơn giản, hìnhnhư có đụng đến chút, song ràng thời gian nguội lạnh chỉ là gần đây.
      Hướng Viễn quay đầu lại nhìn dì Dương với vẻ suy nghĩ, gì cả. tin đây cũng là lời dặn của Diệp Bỉnh Lâm, dì Dương trước khi chăm sóc Diệp Linh rất chu đáo, nay lại bỏ mặc như thế. mặt bà người làm thoáng nét hổ thẹn và căng thẳng, nhưng HướngViễn kịp quay nơi khác ra vẻ như có gì xảy ra, người ta đãnói “bệnh lâu bên cạnh chẳng hiếu từ”, huống hồ giờ đây người luôn chămsóc Diệp Linh chẳng qua là bà giúp việc có thể mong muốn bà tachu đáo kỹ lưỡng đến mức độ nào được đây? Hướng Viễn chỉ thấy cảm thán,lúc này ai còn tâm tư chăm sóc đến công chúa của Diệp gia?
      “Nguội lạnh hết cả rồi cũng ăn nổi nữa, phiền dì mang xuốnggiúp”, Hướng Viễn đuổi khéo dì Dương rồi chậm rãi đến cạnh Diệp Linh. hề sợ hãi, cho dù lúc phát bệnh nặng nhất, Diệp Linh cũng khônghề hung hãn, chẳng làm hại ai, trừ bản thân. Hướng Viễn chỉ cảm thấychút kỳ lạ trong yên lặng như chết của .
      Diệp Linh khôngngủ, trái lại, đôi mắt mở rất to như tập trung tinh thầnnhìn vào tiêu điểm nào đó ở phía xa. Hướng Viễn nhìn theo ánh mắtcủa . Nhìn ra góc khu vườn, ngoài tán lá cây ra chẳngnhìn thấy gì. Rèm và cánh cửa tuy mở nhưng song sắt chống trộm lạikhép rất chặt.
      Hướng Viễn thấy chút phản ứng quỳ xuống cạnh ghế , hỏi: “Diệp Linh, làm gì đấy?”.
      Lúc tỉnh táo, Diệp Linh tỏ ra ưa Hướng Viễn, Hướng Viễn cũngchẳng có thiện cảm gì với đại tiểu thư như sinh ra trong hạnh phúc màkhông biết hạnh phúc là gì như . Thế nhưng có lẽ Diệp Linh vẫn nhớ lúc rơi xuống nước ở thôn Lý, ân tình của Hướng Viễn cứu sống và chăm sóc.Có lẽ trong mắt Diệp Linh ngoài Diệp Khiên Trạch ra, người khác đều nhưvô hình, bởi vậy chẳng màng gây hấn với ai, Hướng Viễn và cũngkhông có gì xung đột.
      Lúc Diệp Linh đáp lại Hướng Viễn, đôi mắtkhông hề nhìn , mà giống như lảm nhảm mình: “Suỵt… tôi đangnghe thanh nơi xa kia”. Thân người hơi mập hơn trước kia, khôngbiết do sức khoẻ chuyển biến tốt, hay người bị phù sau khi dùng quánhiều thuốc?
      “Vậy nghe thấy gì nào?”, Hướng Viễn hạ giọng với vẻ thận trọng e dè, quấy rối chuyên tâm của Diệp Linh.
      Diệp Linh bỗng cười vẻ bí : “Rất nhiều, tôi nghe thấy rất nhiều. Mỗimột con sâu trèo lên cây lá, còn có gió, thannh mỗi cơn gió đều khác, chị muốn hỏi tôi loại nào, tôi cũng trả lời được…”.
      nóinhững lời vu vơ cách nghiêm túc, Hướng Viễn nghe hồi, bắt đầuthấy hoài nghi Diệp Linh này đây có nhận ra là ai ., hay là đãmất khả năng giao lưu với thế giới? thử hỏi: “Ngoài gió ra, còn nghe thấy gì nữa, có biết ngoài kia xảy ra chuyện gì ?”.
      “Ngoài gió ra, ngoài gió ra… còn gì nữa nhỉ?”, Diệp Linh bắt đầu chìm vào ngờ vực, lải nhải.
      Đúng vào lúc Hướng Viễn thầm thở dài, Diệp Linh bỗng lên tiếng như sựcnhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, còn có người khóc… rất nhiều người khóc…”.
      Hướng Viễn chậm rãi đứng dậy, Diệp Linh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi banđầu, nhìn chằm chằm vào nơi xa xăm hề tồn tại, tiếp:“Trong ngôi nhà này luôn có rất nhiều tiếng khóc… Họ khóc… Tại saohọ đến? Hướng Viễn!”.
      Hướng Viễn nghe thấy tên mình thốt ra từ miệng Diệp Linh nên hơi đờ người, hỏi: “Họ? Người đợi là họ hay là ấy?”.
      Diệp Linh mỉm cười như bé ngây thơ: “Chị có biết tôi đợi ấyđể làm gì ? Tôi đợi ấy đến vì ấy có lời muốn với tôi”.
      Hướng Viễn nhớ ra mình từng nghe Diệp Linh hỏi Diệp Khiên Trạch cùng câu hỏi đến mấy lần: “ có gì muốn với em ?”.
      vẫn nhớ, Diệp Khiên Trạch lần nào cũng chỉ im lặng.
      “Sao biết ấy có lời muốn ? có phải ấy đâu”.
      ấy có, cho dù biết, tôi cũng vẫn biết. ấy chưa từng , chỉ do ấy quên nên tôi vẫn luôn đợi, luôn đợi.”
      chừng điều chờ đợi lại chẳng phải đáp án mong muốn sao?”
      Diệp Linh cuối cùng đưa mắt nhìn sang Hướng Viễn.
      ấy sắp kết hôn rồi, có biết ?”.
      Diệp Linh vẻ mặt cảm xúc nhìn Hướng Viễn hồi lâu rồi lại nhìnkhoảng cây lá tiêu điều ngoài cửa sổ: “ ấy muốn cưới chị chứ gì?”.
      biết vì sao mà Hướng Viễn hề ngạc nhiên với lời của côgái thần kinh mê muội này. Họ bệnh, thực ra trong thế giới củariêng mình, ấy tỉnh táo hơn bất cứ ai khác.
      có hận tôi , Diệp Linh?”
      Màn cửa sổ khẽ tung lên, bóng màn phủ lên mặt Diệp Linh, chiếc bóng đen mờ, Diệp Linh như mê sảng: “ ấy thể cưới tôi thìcưới ai cũng có liên quan gì? phải chị cũng là người khác. Chị có khác gì với những người khác đâu?”.
      Hướng Viễn có chútthất thần nhưng vội vã cười tiếng, : “ chừng chúng ta đều chẳng khác gì nhau, khác biệt chỉ ở chỗ là chí ít tôi có được”.
      Diệp Linh cười khanh khách, cả thân thể run lên trong tiếng cười: “Côđược? Qua trăm năm nữa, , nếu may mắn chỉ cần vài chục năm hoặc ngắn hơn, chúng ta hãy ai có được”.
      Diệp Linh cười như mộtmón đồ chơi mất công tắc, dừng lại nổi. Hướng Viễn lặng lẽ đợiđến khi Diệp Linh thấm mệt, cười nổi nữa.
      “Nghe hay thếthật ư?”, Hướng Viễn hỏi. đột ngột nghi hoặc: Rốt cuộc là ai bệnhđây? Diệp Linh : “Trước kia ấy từng với tôi, lúc ngủ được hãy nghe những thanh ở nơi xa kia, cứ nghe mãi, nghe mãirồi buồn ngủ. ấy lừa dối tôi… Nghe kìa, mưa rồi”.
      Hướng Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là bầu trời u ám nặng nề.
      chầm chậm bước ra ngoài, khép cửa lại. Dì Dương đứng đợi ở đầucầu thang như muốn giữ lại dùng cơm nhưng Hướng Viễn chỉ cười với bàrồi ra khỏi cửa.
      Bầu trời bỗng dưng tối sầm chỉ trong tích tắc, trận gió lớn nổi lên, bụi cát bay đầy trời. Hướng Viễn đưa tay lênche mắt, đúng vào lúc này, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, mộttrận mưa to mong chờ bấy lâu trút xuống ào ào.

    4. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 29

      Ở lễ cưới đến cả ngàn người này, nghe hiểu câu ấy chỉ có ba người. người động lòng, người hiểu ý, người kia lại buồn bã đau thương.

      Hai mươi bảy tuổi, Hướng Viễn được gả cho chàng thiếu niên thời thơ ấu cùng mình sánh vai dưới ánh trăng, gả cho giấc mơ duy nhất trong tim . Mấy năm nay, Diệp Khiên Trạch cứ mỗi lúc xa rồi hết lần này đến lần khác quay lại, vận mệnh giống như sợi dây vô hình, xoắn xuýt rời. Có lẽ, nó loanh quanh luấn quấn đến tận ngày hôm nay, chỉ vì từng với : “Hướng Viễn, chúng ta mãi mãi xa nhau”.
      Đó cũng là mùa xuân thứ ba sau khi bước vào Giang Nguyên, khi ấy mùa mưa qua, vạn vật hồi sinh. Để đón con dâu tuyệt vời này vào nhà cách long trọng, Diệp gia chọn khách sạn tốt nhất thành phố G, mời dàn nhân viên phục vụ hôn lễ nổi tiếng nhất, thế nhưng, cuối cùng Hướng Viễn lại đột ngột khiến mọi người bất ngờ khi chọn nơi thi công khu nghỉ mát suối nước nóng vừa kết thúc đợt kiểm tra đánh giá gắt gao để làm nơi tổ chức tiệc cưới.
      Hôm ấy, khoảng đất vừa được san bằng trải tấm thảm đỏ, nhân viên tổ chức tiệc cưới dựng chiếc rạp to có thể chứa cả ngàn người, nhìn từ xa thấy hoa cả mắt vì màu đỏ rực rỡ. Sảnh tiệc dựng tạm thời trong rạp bố trí rất độc đáo: phía trước là cánh cửa sơn trang rất sinh đông, núi rừng hùng vĩ, non nước hữu tình, khe suối róc rách trở thành bối cảnh thiên nhiên cho hôn lễ. Gần trăm bàn tròn tiệc cuối xếp dài tấm thảm đỏ. Diệp gia mời đến những đầu bếp khách sạn nổi tiếng nhất và đội ngũ phục vụ bàn tiệc được huấn luyện lành nghề nhất. Trong rạp cưới này, rất ít người dám tin rằng đây lại là nơi thi công khu nghỉ mát chưa thành hình.
      Buổi chiều, đôi tân lang tân nương trang phục xúng xính đứng cùng nhau trước cửa rạp để đón khách, xung quanh tiếng người huyên náo, ngoài những nhân viên của Giang Nguyên ra, còn có những vị khách quý liên tục lái xe đến chia vui. Thiệp cưới của Diệp gia gửi đến các vị khách lâu năm, đối thủ trong ngành, nhiều hơn cả là các vị quan chức thành phố và các ban ngành đoàn thể. Những vị khách đó tuy phải là ai mời cũng đến nhưng với danh tiếng mấy năm nay của Giang Nguyên và chuyện hỷ này, họ đều đến hôn lễ này với những tò mò khác nhau, đến cả những người bình thường có mời cũng chưa chắc mời được lại có đến tám, chín chục phần trăm đến đây. Diệp gia trước kia tuy cũng thuộc hàng phú quý, song hề huênh hoang, hỷ này cũng được xem như là “hàng độc”.
      Chương Việt bảo Hướng Viễn: “Chiêu này của cậu đúng là tuyệt thât. Mình hiểu với tính cách tính toán chi ly của cậu mà lại chịu chi ra số tiền lớn như thế để làm gì nhưng nhìn kiểu này bao nhiêu quảng cáo truyền thông đều thể đánh đổi được hiệu quả quảng cáo như thế này. Bởi vậy mới , cậu chưa bao giờ làm chuyện gì thất thoát lỗ lãi cả”.
      Hướng Viễn chỉ cười: “Dù sao cũng quên được Chương đại tiểu thư làm nhiều chuyện vì tớ như vậy, chỉ dựa vào Diệp gia thôi cho dù có miếu cũng mời được nhiều thần đến thế. “Cảm ơn” nhiều thành thừa, nếu nể mặt hôm nay uống nhiều vào nhé”.
      “Hướng Viễn kết hôn, tớ còn gì được? Có điều tớ cai rượu rồi”, Chương Việt .
      Hướng Viễn nhướng mày “ồ” lên tiếng rồi nhìn về phía Thẩm Cư An hàn thuyên trò chuyện cùng những người bạn thương trường: “Vì ấy? Đúng là chuyện tốt”.
      Thẩm Cư An chú ý thấy ánh nhìn của hai người hướng về phía mình, tỏ ý cười cười bước lại gần: “ tôi gì thế?”
      Chương Việt khoác tay cách vô cùng tự nhiên, cười nũng nịu: “ là hôm nay ngoài chú rể ra đẹp trai nhất”.
      Thẩm Cư An cười với vẻ bất lực nhưng dịu dàng. Vợ chồng họ đến rất sớm, chúc mừng đôi tân lang tân nương.
      “Chúng ta vào trong ngồi , Hướng Viễn mời nhiều người đến lắm”, Thẩm Cư An vừa vừa kéo Chương Việt vào trong, Chương Việt vài bước lại quay đầu nhìn: “ Diệp, đúng là tốt phúc”.
      Hướng Viễn ngẩn người, cười theo bóng dáng của nàng: “Cái Chương Việt này…”. Lúc xoay người lại, gặp ngay đôi mắt lấp lánh nụ cười của Diệp Khiên Trạch.
      cúi đầu kéo tay Hướng Viễn lên, thầm: “ ấy đúng lắm”.
      Hướng Viễn thấy mặt mình nóng lên, khẽ quay mặt nơi khác, chiếc khuyên tai khẽ đung đưa, có cảm giác kỳ diệu và ấm áp và cả lúng túng nữa. Bình thường quen trang điểm giản dị, thể gọi là vô cùng xinh đẹp, chỉ là ưa nhìn mà thôi. Hôm nay, trang điểm cầu kỳ hơn, dáng dấp xinh đẹp, phong thái rạng ngời, đôi mắt cong cong như vầng trăng non khiến mọi người thấy rất nổi bật, đứng bên cạnh chú rể tuấn tú nho nhã, hề thua kém chút nào.
      Khoảng sáu giờ, khách khứa đến gần đủ, cách tiếp đãi khách của Hướng Viễn luôn chu đáo, để sót ai. Lúc này, người tuy đông đúc và ồn ào nhưng chưa từng tỏ ra lúng túng và chậm trễ, tiếp đãi rất đâu vào đó. Diệp Khiên Trạch giỏi giao tiếp, chỉ mỉm cười đứng bên, cung cách khiêm tốn cũng khiến người ta này sinh thiện cảm.
      Diệp Bỉnh Lâm cũng ra khỏi bệnh viện để đến tham dự ngày vui, Diệp Quân đẩy xe lăn cho ông. Hỷ trong nhà và hôn lễ linh đình ngoài sức tưởng tượng này khiến gương mặt hốc hác của ông tươi tắn trẻ trung hơn.
      Từ sau lần cãi nhau to hơn nửa năm trước, quan hệ giữa Diệp Quân và bố cậu luôn lạnh nhạt. Diệp Bỉnh Lâm cũng tính toán so đo gi với tính khí thỉnh thoảng thất thường của con trai, ông cũng tỏ ra nghiêm khắc với Diệp Quân như Khiên Trạch, có lẽ là để bù đắp món nợ nhiều năm trước, chỉ cần con trai vui vẻ, tự tại là được.
      Diệp Quân cũng phải là có lương tâm, cho dù lần đó bỏ trong uất ức, song chẳng bao lâu vẫn nỡ xa ông bố trong thời kỳ trị bệnh của mình, thế là lại quay về thăm nom. Nhưng nút thắt trong tim cậu vẫn thể cởi bỏ, cậu biết bố mình nguyện cho cậu tất cả, nhưng thứ mà cậu luôn mong mỏi lại chẳng bao giờ có được nữa. Diệp Quân thể oán hận lựa chọn của Hướng Viễn, thấy trai mình nhìn nhau cười hạnh phúc, đến chút thất vọng hụt hẫng cuối cùng cũng nhẫn tâm nổi dậy.
      Diệp Quân đẩy xe lăn cho Diệp Bỉnh Lâm, thấy nhân lúc mọi người chú ý, bố cậu gạt giọt lệ bên khóe mắt. Diệp Bỉnh Lâm : “A Quân, nếu mẹ của con trời nhìn thấy ngày hôm nay chắc cũng vui lắm. Còn dì của con nữa, bà cứ đòi đến nhưng bây giờ xuống giường nổi, chỉ còn lại đôi mắt già này của bồ nhìn thấy hai người họ, chỉ còn bố thôi”. Diệp Quân trong lòng thấy xót xa, cho dù vẫn còn tức giận, song đối diện với người cha già héo úa của mình, cậu sao nỡ trút bực bội ra? Cậu cũng biết phẫn nộ và can tâm của mình cũng chỉ là ích kỷ. Bố cậu có gì sai, chẳng qua chỉ là vì cái nhà này. Cho dù Diệp Bỉnh Lâm làm thế, chẳng lẽ cậu có thể trách được ngày hôm nay?
      “Cả nhà đến đông đủ , ngoài những người đến được đều đến nhỉ, xem ra tôi vẫn chậm bước.” Lúc Diệp Bỉnh Văn xuất , có vẻ rất hứng chí, ông ta nhìn thấy ngay Diệp Bỉnh Lâm ngồi xe lăn, cười : “Đúng là người gặp chuyện vui tinh thần cũng thoải mái. cả, khí sắc của hôm nay còn tốt hơn cả Diệp Quân”.
      Diệp Quân kêu lên tiếng: “Chú Hai!”
      Diệp Bỉnh Văn cười cười, vỗ vai Diệp Khiên Trạch, : “Khiên Trạch lặng lẽ cưới về con dâu giỏi gianh thế này cho Diệp gia chúng ta, chắc bố cháu cũng yên tâm rồi. Tên nhóc này bình thường chẳng gì, xem ra còn hơn bất kỳ ai khác. Phải rồi, ai lại chịu thua kém được, khá lắm, khá lắm”.
      Diệp Khiên Trạch cũng khách sáo đáp lại: “Cám ơn chú Hai”.
      Diệp Bỉnh Văn lúc này mới quay sang Hướng Viễn.
      “Chú hút thuốc ?” Hướng Viễn cười nhạt, nhấn mạnh từ xưng hô cách ý nhị. “Lâu rồi gặp chú trong công ty, nghe chú bị ốm? Cháu nghĩ xem có nên với Khiên Trạch đến thăm hỏi chú nhưng lại sợ làm phiền. Hôm nay chú đến được, xem ra sức khỏe cũng ổn rồi, đúng là còn gì tốt hơn.”
      Diệp Bỉnh Văn ngắm Hướng Viễn với vẻ thích thú: “Hôm nay đẹp lắm, tôi thích nhìn ánh mắt như thế này, tất cả đều nắm trong tầm tay. Gả vào Diệp gia, những gì cần đều có được rồi. Nếu lời chúc mừng quả là biết điều”.
      Diệp Bỉnh Lâm kịp thời cắt ngang: “Bỉnh Văn, người nhà cần khách sáo như thế, khách sáo xa lạ quá”.
      “Có khách sáo đâu, tôi lòng vui mừng mà. cả, những ngày vui còn ở sau lưng kia.”
      Hướng Dao đến rất muộn và cũng đến mình. Lúc đến tiệc cưới gần bắt đầu. Hướng Viễn đợi đến gần mới nhận ra người khoác tay đưa đến phải ai khác mà chính là chàng bảo vệ của Giang Nguyên.
      Nụ cười của Hướng Viễn vẫn nở mặt nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo. Lúc đầu vì ngại Đằng Vân nên cách nào đuổi cậu ta nhưng trước mặt Hướng Dao, cảnh cáo nhiều lần, đừng có suốt ngày chơi bời với bảo vệ, vì thế còn chuyển Hướng Dao từ phòng chấm công ở gần phòng bảo vệ đến văn phòng làm nhân viên thống kê, để họ có cơ hội tiếp xúc với nhau. ai ngờ, Hướng Dao lại đàng hoàng nắm tay chàng đó xuất trong hôn lễ của Hướng Viễn, phải muốn khiêu khích là gì?
      Hướng Dao vờ như nhìn thấy ánh mắt của chị mình, cười chào: “Chúc mừng nhé, Hướng Viễn, cả Diệp nữa. Sau này phải gọi là rể rồi. À, đây là Đằng Tuấn, chắc chị gặp rồi nhỉ?”. bé như đoán chắc trong ngày như hôm nay, Hướng Viễ và cũng thể làm gì được .
      chàng tên là Đằng Tuấn mặt đỏ bừng, kính cẩn lên tiếng chào: “Phó tổng Diệp, trưởng phòng Hướng, chúc chị hạnh phúc đến đầu bạc răng long”.
      Hướng Viễn gì, vẻ mặt nửa cười nửa kia khiến Đằng Tuấn thấy rợn người, Diệp Khiên Trạch thấy thế bèn lên tiếng hòa hoãn: “Hướng Dao, sao đến muộn thế? Tiệc sắp bắt đầu rồi, đưa bạn vào ngồi … A Quân, em đưa Hướng Dao tìm chỗ ”.
      Diệp Quân “ô” tiếng rồi bước đến, : “Hướng Dao, lâu quá tôi gặp.Chúng ta thôi.” Cậu cũng cười với Đăng Tuấn rồi đưa họ đến chỗ bàn tiệc.
      Diệp Quân mấy khi đến công ty nên Đằng Tuấn cũng quen với cậu con trai thứ hai nhà Diệp gia này cho lắm, chỉ biết là họ hàng của nhà họ Diệp, thế là vội vàng cười đáp lại với chàng trai tương đương tuổi mình. Bỗng thấy bàn tay mình nhói đau. Đằng Tuấn biết tại sao mà móng tay dài của Hướng Dao như muốn xuyên thẳng vào da thịt mình.
      Đằng Tuấn giật mình muốn rút tay lại nhưng vẻ mặt có phần quái lạ của Hướng Dao khiến cậu hoảng vía. Hôn lễ lớn của lãnh đạo công ty, vốn tới lượt bảo vệ tép riu như cậu tham gia nhưng Hướng Dao cứ bắt ép cậu tới cùng, nên tuy trong lòng bứt rứt yên, song cũng muốn làm phật ý mình mến, cậu đành cùng . Cậu chưa từng thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, khắp nơi là những người lạ áo mũ chỉnh tể, cả quan sát lặng lẽ của Hướng Viễn cũng khiến cậu hoảng hốt muốn tháo lui. Chỉ có Hướng Dao là thân thuộc, là có thể nắm chặt tay nhưng tay bỗng dưng bóp chặt khiến cậu thấy đau. Cậu dám làm mất mặt nên dám kêu tiếng nào nhưng trong lòng rất khó hiểu. Vừa nãy trước mặt trưởng phòng Hướng, ấy còn tỏ ra điềm tĩnh như , thế mà bây giờ tại sao lại trở nên rối loạn như thế?
      Diệp Quân vừa đưa Hướng Dao và Đằng Tuấn đến trước bàn, ánh đèn trong sảnh vụt tắt, bản nhạc dành riêng cho hôn lễ vang lên trong tiếng vô tay hoan hô, tân lang tân nương tiến vào trong ánh đèn nhấp nháy.
      Đằng Tuấn bỗng nhìn thấy gương mặt vô cùng thân thiết trong ánh đèn mờ ảo, trong lòng vui mừng, kìm được vẫy tay gọi tiếng: “, cũng đến rồi à, em ở đây”.
      Đằng Vân nãy giờ luôn bận rộn tiếp đón vài vị khách quan trọng trong khu sơn trang này nhưng lúc Hướng Dao vừa đến, nhìn thấy cậu em họ cùng, đương nhiên cũng bỏ qua ánh mắt sắc lạnh của Hướng Viễn. Đằng Vân từ lớn lên bên chú thím nên cậu em họ này cũng chẳng khác gì em ruột, Đằng Tuấn còn quân , chưa học hành gì được là bao, là cậu bé thực thà đến ngây ngô.
      Đằng Vân cười với Đằng Tuấn, bảo: “Ngồi xuống , có gì lát sau ”.
      Đằng Tuấn gật đầu ngồi xuống cạnh Hướng Dao. Thấy mình cũng ở đây trong lòng cậu xem như cũng đỡ thấp thỏm hẳn, còn về nét lo lắng gương mặt Đằng Vân lúc quay cậu hề hay biết.
      Hướng Dao và Diệp Quân cùng ngồi ở bàn chính dành cho họ hàng, bạn bè thân thiết. Người nhà Hướng Viễn nay chỉ còn lại mình Hướng Dao. Người nhà họ Diệp cũng nhiều hơn là bao, bà Diệp thể ra khỏi bệnh viện, Diệp Linh cũng đến, Diệp Bỉnh Văn và mấy người bạn kinh doanh ngồi cùng bàn, trò chuyện rất rôm rả, vội đến ngồi ngay. chiếc bàn lớn như thế chỉ có mấy bà của Diệp Quân và vợ chồng chú hai Lý từ Vụ Nguyên đến đây tham gia ngày vui.
      Trước đó, Hướng Dao chưa nghe vợ chồng chú hai Lý cũng đến nên khi nhìn thấy người hàng xóm quen thuộc ở quê nhà, lại là người từng chăm sóc mình vui mừng tả xiết: “Chú hai, thím hai, sao chú thím đến đây được?”
      Chú hai Lý nở nụ cười tươi như hoa: “Hôm qua đến rồi, trước đó mấy tuần chị cháu gọi điện cho chú, còn gửi lộ phí về nữa. Hướng Viễn cưới chồng, chú thím có ở xa mấy cũng phải đến. Cha mẹ hai đứa mất cả rồi, chú thím chẳng phải là người nhà dâu hay sao?”. Ông quay sang với vợ “Bà xem, Hướng Dao lớn quá rồi này, đôi mắt với lông mày này đẹp y hệt bố nó vậy”.
      Hướng Dao bỏ mặc Đằng Tuấn có phần nhấp nhổm yên, dịch sang ngồi canh vợ chồng chú hai Lý: “Sao để cháu đến đón chú thím?”.
      “Chị cháu bảo người đến đón rồi, còn sắp xếp chỗ ở nữa. Hai ông bà già này sống hơn nửa đời người, chưa bao giờ ở khách sạn tốt như thế. sạch , lung linh, nghe đêm mà mất mấy trăm tệ. Ôi chao, A Di Đà Phật, xem như biết mùi đời rồi! Chú cũng bảo Hướng Viễn gọi điện cho cháu, mấy năm nay hai đứa về, chú thím nhớ lắm, gọi điện mấy lần cũng gặp được.”
      Hướng Dao nhớ ra tối qua điện thoại của mình quả có reo lên lần, có điều khi ấy chơi với bạn, ồn ào quá nghe thấy gì, về sau nhìn thấy số của Hướng Viễn, thầm nghĩ nếu chị ấy có việc chắc chắn gọi lại nên cũng gọi lại cho chị.
      Lúc ấy, cảm thấy hơi áy náy, lại nghe thím hai Lý bảo: “Chị cháu từ xuất sắc, chú thím đều biết phải là đứa con tầm thường mà. Cháu xem, quả nhiên là có phúc, có thể làm con dâu của nhà họ Diệp nữa. Nó và Khiên Trạch xem như kiếp trước có duyên phận, hai đứa đứng cạnh nhau giống như từ tranh bước ra vậy. Hướng Dao à, cháu cũng phải như chị cháu đấy, phải biết đường mà chọn người tốt để cưới. Cháu và Diệp Quân, chẳng cũng lớn lên bên nhau hay sao?”.
      Thím hai Lý cười híp mắt khiến Hướng Dao đỏ mặt tía tai, hoảng loạn yên, vẫn chưa kịp giải thích nghe thấy Diệp Quân cười : “Thím hai Lý, thím gì lạ vậy? Cháu và Hướng Dao sao có thể được, bạn trai người ta ngồi cạnh kia kìa”.
      “Ối trời, tôi bậy bạ quá, suýt nữa quên. Hướng Viễn và cháu từ dính chặt lấy nhau, còn cháu và Hướng Dao lại là oan gia, thím cứ nghĩ phải oan gia gặp nhau chứ”, thím hai Lý khẽ tát vào miệng mình cái.
      Hướng Dao vốn cũng định mở miệng lảng sang chuyện khác nhưng cùng lời lại do Diệp Quân trước nên trong lòng như đánh đổ lọ điều khiển cảm xúc, mùi vị nào cũng có, quện lại với nhau thành đắng nghét.
      vờ chụp lấy kẹo cưới trước mắt, vội vã liếc Diệp Quân cái. hiểu tại sao mình lúc lại cậu ấy xấu xí. bao lần, họ trước sau qua những con đường ruộng hoa dại đón gió reo vui, tại sao cứ chịu quay đầu lại? Nếu như khi ấy quay đầu, chẳng lẽ Diệp Quân bước đến bên , giống như Diệp từ sánh vai cạnh Hướng Viễn? Hoặc là đợi Diệp Quân đuổi theo như cậu vẫn đuổi theo bước chân Hướng Viễn, hổn hển gọi to: “Đợi em với, đợi em với!”.
      Nếu lúc này Diệp Quân gặp phải ánh nhìn của , cậu phát ra người bạn thưở ấu thơ có đôi chút kỳ quặc, ánh mắt của lúc này dịu dàng chưa từng thấy, thế nhưng cậu xoay sang nơi khác, cả trái tim dõi nhìn theo gấu váy trắng diễm lệ quét thảm đỏ, trống vắng, xa rời lồng ngực.
      Người dẫn chương trình ra sức những lời chúc tụng hôn lễ, chú hai Lý tranh thủ hỏi Hướng Dao vẫn cúi đầu ngậm kẹo: “Hướng Dao, sao cháu giới thiệu cho chú thím biết, chàng trai cháu đưa đến tên gì thê?”
      “Cháu…. cháu tên Đằng Tuấn, chào chú thím”, Đằng Tuấn thấy đôi vợ chồng quê này quan hệ thân thiết với Hướng Dao nên vội vã khai báo.
      “Cậu bé mày đậm, mắt to, dễ thương quá. làm chưa, làm ngành gì? Người khiến Hướng Dao để mắt tới, chắc cũng có bản lĩnh lắm.”
      câu hỏi vô tâm của chú hai Lý khiến Đằng Tuấn lại lắp ba lắp bắp ngồi ngẩn ra. Cậu lén nhìn Hướng Dao nhưng gương mặt xinh đẹp của chút cảm xúc.
      Trước khi thân mật với Hướng Dao như vậy, Đăng Tuấn chưa bao giờ thấy nghề nghiệp của mình là hèn kém khó mở miệng, cậu dựa vào sức của mình để kiếm sống, đường đường chính chính. Thế nhưng lúc này, trước ông già nhiệt tình kia, và tất cả những cảnh hoa lệ nhưng xa lạ này, biết vì sao mà từ “bảo vệ” ấy, cậu thế thốt ra.
      “Vẫn chưa làm à? học đúng ? Chú thấy cậu bé này còn tuổi quá. Diệp Quân cũng chưa tốt nghiệp đó thôi.” Đến cả chú hai Lý, lão nông thà chất phác, cũng nhận ra vẻ ngượng ngập của đối phương nên tự cười ha ha.
      Hướng Dao liếc Đằng Tuấn cái, bắt đầu từ lúc nào mà đến cả ta cũng xem thường bản thân rồi?
      ấy được tốt số như Diệp Quân. Tất nhiên cũng xuất sắc như rể cháu, mà chỉ làm bảo vệ trong công ty của chú Diệp.” Như thể sợ người già hiểu, lại bổ sung câu: “Chính là người gác cổng ấy”.
      xong, Hướng Dao tự mình cười phá lên, Diệp Quân nghe thấy lời trò chuyện của họ, cũng nhìn về phía Đằng Tuấn khiến mặt đỏ bừng bừng. Trong lòng Hướng Dao tràn đầy cảm giác khoái trá tội lỗi, niềm vui đó cay nồng. Cuối cùng viên kẹo trôi xuống họng cũng át được mùi vị cay đắng trào dâng.
      Họ cứ việc đứng cao ngất ngưởng kia , vô tư, thích bảo vệ quèn đấy, sao?
      “Gác cổng à?”, chú hai Lý lẩm bẩm lặp lại, như thế trong chốc lát đầu óc vẫn chưa ngộ ra. Chính ông cũng xuất thân từ chốn bùn đất, có lẽ kinh ngạc lúc này có nghĩa chê bai, thế nhưng phản ứng của Hướng Dao lại gay gắt ngoài sức tưởng tượng, “Gác cổng sao? Người gác cổng là người à? Chú thím sao mà kẻ cả như Hướng Viễn thế? Chị ấy bất chấp tất cả để trèo lên cao, đó là bản lĩnh của chị ấy nhưng chưa chắc ai cũng muốn như vậy”.
      “Hướng Dao, sao cháu lại chị mình như vậy? Nó lo lắng cho cháu rất nhiều. Cháu nên nghe lời chị hơn chứ”, chú hai Lý nhìn bé từ tính khí quái gở này với vẻ trách móc.
      Hướng Dao bực bội, niềm vui khi gặp lại vơ chồng chú hai Lý biến đâu mất. cười lạnh tiếng, trở lại ngồi bên Đằng Tuấn, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cậu dưới gầm bàn, còn trò chuyện gì với những người cùng bàn nữa.
      sân khấu, Diệp Bỉnh Lâm là người chủ hôn ngồi xe lăn, bày tỏ xúc động về hôn lễ của con trai, khóe mắt cũng ươn ướt. Đến khi ông cảm ơn tất cả những người thân, bạn bè và khách quý đến chung vui xong, người dẫn chương trình đưa micro đến tay chú rể, hỏi đôi tân lang tân nương có cảm xúc gì trước khi nghi thức hôn lễ chính thức bắt đầu.
      Diệp Khiên Trạch đón lấy micro, chỉ câu với tất cả mọi người: “Cảm ơn bảo bình của Solomon, thực nguyện vọng thứ hai của tôi”.
      Ở lễ cưới đến cả ngàn người này, nghe hiểu câu ấy chỉ có ba người. người động lòng, người hiểu ý, người kia lại buồn bã đau thương.
      Theo tập tục tiệc cưới ở thành phố G thường là bắt đầu kính rượu từ người thân nhất. Diệp Khiên Trạch và Hướng Viễn kính Diệp Bỉnh Lâm, ba bà ho, vợ chồng chú hai Lý và cả Diệp Bỉnh Văn. Sau đó, Hướng Dao chủ động nâng cốc với họ: “Hướng Viễn, rể, em kính hai người”.
      Chú hai Lý cười bảo: “Con bé này, bình thường chẳng để ý gì, hai chị em cứ thoải mái thế, lúc này cũng chẳng biết gọi “chị” nữa”.
      Rèm mi dài của Hướng Dao khẽ rung rung, Hướng Viễn chạm cốc với , uống cạn hơi, : “Chú Hai, sao ạ, gọi gì cũng được”.
      Diệp Khiên Trạch cũng uống cốc rượu đầu tiên của em vợ kính, nghe thấy Diệp Bỉnh Lâm với Diệp Quân ngồi đờ đẫn nhúc nhích: “A Quân, đến con kính và chị dâu rồi”.
      Diệp Quân lúc này mới như sực tỉnh khỏi cơn mộng, học theo Hướng Dao rót cốc: “, chị Hướng Viễn, chúc mừng, chúc mừng chị”.
      Diệp Bỉnh Lâm cũng nhịn được cười với chú hai Lý: “Mấy đứa này bị sao thế nhỉ? Đến cách xưng hô cũng biết”. rồi, ông quay sang Diệp Quân, trách : “Thằng con ngốc, còn gọi chị Hướng Viễn gì chứ. Sau này đó là chị dâu của con, dâu trưởng là mẹ, ngày như hôm nay cho phép muốn gọi gì gọi”.
      Diệp Quân gì, đôi môi mím chặt đến mức tái cả , rượu sóng sánh trong chiếc cốc đưa lên.
      “Gọi chứ, con trai gì mà rụt rè thế”, chú hai Lý cười to.
      Gọi , gọi …. Trong lòng Diệp Quân cũng có giọng gào: Tại sao lại gọi? Chỉ cần tiếng chị dâu, bụi trần rơi, từ đây mình cũng được giải thoát.
      Nụ cười của mọi người dần dần đông cứng trong lúc cốc rượu vẫn đưa lên cao và trầm mặc rất lâu của Diệp Quân. Chẳng phải Diệp Quân phát ra bàn tay bố mình khẽ kéo vạt áo cậu, ba bà bắt đầu xì xầm to , Diệp Bỉnh Văn ngồi nhìn với vẻ thú vị, hoang mang lúng túng của vợ chồng chú hai Lý, đương nhiên, cả niềm vui thú đau khổ của kẻ khác của Hướng Dao nữa.
      Cậu cố ý bỏ qua vẻ mặt của trai mình, cứ bướng bỉnh nhìn Hướng Viễn, nhìn mãi cho đến khi đôi mắt cũng bắt đầu phải phủ mờ màn sương. Câu vô cũng khao khát Hướng Viễn cũng có thể khoan dung như với Hướng Dao, câu: “ sao, gọi gì cũng được”. bỏ qua cho cậu, cậu mới có thể bỏ qua cho mình, từ chối trái tim quay về chỗ cũ mà để mặc nó tiếp tục phiêu du sau bước chân .
      Nhưng Hướng Viễn làm thế, lặng lẽ chờ đợi tiếng xưng hô của câu cũng với im lặng và nhẫn nại như vậy. Từ trước mặc cho nhiều người Hướng Viễn bẩm sinh lạnh lùng, Diệp Quân chưa bao giờ tin điều đó. đối xử với người khác thế nào cậu cần biết nhưng với cậu Hướng Viễn rất tốt. Giờ đây cậu mới xem như thấu hiểu được lần đầu lạnh lùng đến tàn nhẫn của . ràng nhìn ra van nài lặng lẽ của cậu, song vẫn mỉm cười, nụ cươi ý nhị sâu xa và chờ đợi.
      Cuối cùng, Diệp Quân thua Hướng Viễn, cậu đấu lại , phải vì điều gì khác mà chỉ là muốn thất vọng.
      “Chúc mừng hai người, cả, chị dâu.” Cậu nên sớm hiểu ra rằng, cho dù cậu cam chịu thế nào cũng chằng còn là chị Hướng Viễn chỉ thuộc về cậu, đến giả tưởng cũng thể.
      “Được!” Hướng Viễn tỏ ý cười cười, gật đầu, trong lòng cũng như trút được gánh nặng. đưa tay ra, chỉnh giúp cậu chiếc cà vạt hơi bị lệch cổ, hạ giọng : “Sau này là người nhà rồi”.
      Tay Diệp Khiên Trạch cũng rất biết ý đặt lên vai dâu của mình, : “A Quân, Hướng Viễn, chúng ta cạn cốc ”.
      “Chúc chị bên nhau trọn đời, mãi chia lìa.” Diệp Quân xong, ba cốc chạm nhau. hiểu sao mà khi ba chiếc cốc thủy tinh trong suốt có chân cao chạm vào nhau vỡ mất hai chiếu cùng với tiếng vỡ vụn sắc nhọn, rượu sánh ra ướt đầy bàn.
      Rất nhiều người nghe thấy quay lại nhìn, gương mặt Hướng Viễn cũng hơi biến sắc, may mà thím hai Lý reo lên kịp thời: “Tuế tuế đại cát, tuế tuế bình an¹”.
      Hướng Viễn là người đầu tiên mỉm cười: “ sao, mọi người cứ tiếp tục”.
      ¹ Lợi dụng tượng đồng , chữ « sui » (toái – đổ vỡ) đồng với chữ « sui » (tuế – tuổi tác) nên người ta thường gọi chệch cho may mắn.

    5. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 30

      Thế giới lớn như vậy, chúng sinh ở khắp nơi, tình lại là thứ kỳ diệukhó nắm giữ, cậu gặp được người khiến mình rung động là điều dễ dàng, mà ấy lại cũng có ý với cậu, điều đó còn khó hơn cả trúng xổsố.
      Cốc rượu bị vỡ khiến Hướng Viễn thấy lòng mình nặng nềkì lạ, nhưng khi còn ghét nhất là nghe những chuyện linh linhthần thần quỷ quỷ, chỉ tin người việc . Ông trời quá bậnrộn, con người vẫn phải trông vào bản thân, chẳng phải dựa vàochính mình, bước từng bước ra khỏi cái thôn khép kín kia, khoác taynhững người thương nhất đứng dưới bầu trời rộng lớn hay sao?Nhiều năm trước, ông già đoán số ba trợn kia quả quyết đời sẽkhông còn người thân, độc suốt đời nhưng phải sống cuộc đờithật viên mãn đề ông trời mở to mắt mà xem.
      Thế nên, khi thímhai Lý và mấy bà của Diệp Khiên Trạch vẫn lẩm nhẩm “đại cát đạilợi” cười với vẻ đồng tình, giũ giũ mấy giọt rượu vấytrên trang phục rồi theo chuyên viên trang điểm đến phòng thay đồ đượcdựng sau rạp cưới để thay bộ trang phục khác sau đó nhanh chóng quay lại bên cạnh Diệp Khiên Trạch, tiếp tục cùng kính rượu với vẻ điềmnhiên như có gì xảy ra.
      Những mảnh thủy tinh vỡ lúc nàyđược nhân viên phục vụ nhanh tay dọn dẹp sạch . Diệp Quân thấy HướngViễn quay lại cúi đầu : “Xin lỗi, tại em cẩn thận”.
      Hướng Viễn cười mắng: “Nếu là em làm vỡ cốc phạt hôm nay phảiuống nhiều vào. Người nhà giao hết lại cho em đấy, tiếp đãi tốt vào chochị”.
      Diệp Khiên Trạch cẩn thận gỡ lấy cánh hoa búi tóc côxuống, hỏi với vẻ lo âu và nét quan tâm giấu diếm: “Em chắc là tay bị thương chứ?”
      Hướng Viễn đưa tay ra huơ huơ trước mặt : “Em sao mà”.
      sao tốt, lúc nãy cứ lo…”.
      “Lo gì cơ chứ?” Hướng Viễn cắt ngang, sai đó với bằng giọng dịu dàng mà chắc nịch: “ có gì đâu, Khiên Trạch, chúng ta sẽổn, luôn luôn hạnh phúc, nhất định”.
      nắm chặc lấy bàn tayKhiên Trạch: “, cả nhà Âu Dương Khải Minh ở bên kia, chúng ta cùng đến kính rượu . Mấy năm nay công ty có được bao nhiêu công trình từphía ấy, cũng nên đến chào hỏi họ chứ”.
      Nhìn thấy vợ chồngHướng Viễn đến gần, Âu Dương phu nhân cười rạng rỡ, vỗ vỗ cánh tay Hướng Viễn: “Huớng Viễn à, phụ nữ cho dù giỏi đến đâu việc quan trọngnhất vẫn là gả cho người tốt, tìm nơi ổn định để quay về, đó mới là có phúc”.
      Hướng Viễn cười tươi như hoa: “Nếu cháu được mộtphần mười phúc của dì cả đời này hưởng cũng hết. Tông giám đốc Âu Dương, Âu Dương phu nhân, cháu và Khiên Trạch kính hai vị ly.Bấy lâu nay được quan tâm giúp đỡ, cảm kích thể nào đủ”.
      Âu Dương Khải Minh lúc này cũng khá thân quen với Hướng Viễn, cười vàcùng vợ uống hết cốc rượu mà vợ chồng Hướng Viễn kính mình, sau đó cườicười với Trương Thiên Nhiên ngồi bên cạnh: “Trước đó lâu chúng tôi vẫn còn cảm thán, biết đàn ông thế nào mới cưới được HướngViễn, người khiến ấy động lòng dễ chút nào. ngờ, chớp mắt nhận được thiệp cưới. Hôm nay vừa nhìn thấy, cậu Diệp Khiên Trạchthật khiêm tốn, cùng Hướng Viễn là nhu cương, phải trờisinh cặp là gì?”
      Diệp Khiên Trạch nâng cốc cười mỉm:“Tổng giám đốc Âu Dương quá khen, nhưng hôm nay mời được các vị đến đây, quả thực là rất vinh hạnh”.
      “Đúng rồi, sao thấy tiểu thưvà giám đốc Trần đâu ạ?” Hướng Viễn thấy bên cạnh vợ chồng Âu Dương chỉcó cậu cháu bên ngoại Trương Thiên Nhiên mà lại thấy cậu rể quýhóa đâu cảm thấy rất kỳ lạ.
      Âu Dương phu nhân khoác tay:“Bọn nó đấy à? đứa ở lại trong nước được lấy ba tháng,người kia cháu cũng biết rồi đấy, chẳng chẳng rằng, gần đây lạiquá bận rộn. Sao dì đứa con nào ngoan ngoãn như cháu chứ?Nhìn xem, cái đứa bên cạnh này, ba mươi mấy tuổi đầu cũng chẳng có tinvui gì, bố mẹ nó cuống quýt cả lên làm cho dì cũng lo lắng theo”, bà chỉ vào Trương Thiên Nhiên ngồi bên uống rượu mình, thở dài bảo.
      Trương Thiên Nhiên nghe nhắc đến mình vẻ mặt ra chiều bất hạnh:“Sao lại kéo cháu vào? Cháu vốn là định đeo đuổi Hướng Viễn ấy chứ, tiếc là ấy màng ngó ngàng gì đến. Còn về những khác vẫncâu cũ, đàn ông hễ nhìn thấy hoa hồng những thứ khác đều là cỏdại”.
      Lời của ta khiến cả bàn tiệc cười rộ, Hướng Viễncũng nhịn được cười: “Đừng có lấy tôi ra để làm bia đỡ đạn. Đóahồng kia kia của có lẽ là có nhưng chắc chắn phải là tôi”.
      Trương Thiên Nhiên cười ha ha, chạm cốc lần lượt với Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch, đôi tân lang tân nương chỉ uống ngụm cho phải phépnhưng ta lại uống cạn hơi cốc rượu lớn trong tay mà hề cóvẻ gì là say cả.
      Hướng Viễn nhân lúc kình rượu giới thiệutừng người với Khiên Trạch: “Đây là Tổng giám đốc Trương… Giám đốcPhạm… Trưởng phòng Lưu… Vị này là Cục trưởng Tạ, Khiên Trạch, Cục trưởng Tạ là cao thủ câu cá, có cơ hội thỉnh giáo ông ấy nhé… Đây là Lâm – Viện phó Viện kiểm sát. Phải rồi, Lâm vừa sinh quý tử, tôi định chúc mừng đây”.
      Vị Phó viện kiểm sát họ Lâm cười : “Đều là người quen cả, hà tấtphải khách sáo?”. Tuy lời tỏ ra bình thản song vì câu của HướngViễn mà gương mặt lại tỏ ra rất vui vẻ.
      Những người ngồi bàn này đều là những nhân vật có địa vị cao, là khách hàng quan trọng cũng là lãnh đạo cấp cao trong các cơ quan, Hướng Viễn đâu dám chậmtrễ, đợi Diệp Khiên Trạch lên tiếng chào lên tiếng chào hỏi những vịkhách vừa nãy xong tiếp tục giới thiệu: “Khiên Trạch, đây là chủtịch Mạc…”.
      Diệp Khiên Trạch đợi Hướng Viễn xong đãchủ động lên tiếng: “Vị này biết, Tổng giám đốc Mạc của Đỉnh Thịnh.Chào chú Mạc, lâu quá đến thăm hỏi chú, chú vẫn nhớ cháu chứ?”
      lại quen biết với Mạc Kiến Quốc của tập đoàn Đỉnh Thịnh nổi tiếngvề kinh doanh địa ốc ở thành phố G? Hướng Viễn chưa bao giờ nghe anhnhắc đến nên tỏ ra rất bất ngờ.
      Mạc Kiến Quốc đáp lại như nửađùa nửa : “Sao lại nhớ? Chú lại sợ Diệp gia của cháu nhớ ông già này ấy chứ. Cha cháu trước đây khỏe mạnh hơn ai hết, mà bây giờ có xe lăn nhúc nhích nổi. Cuộc đời con người… Lần trước chú thấy cháu vẫn học trung học, mới chớp mắt cưới vợ rồi… Thếcòn…sao thấy Diệp Linh đâu…hai em cháu tình cảm tốt thế, cháucưới vợ con bé có lý do gì để biến mất chứ…?”
      DiệpKhiên Trạch do dự, có vẻ bất an, Hướng Viễn nhìn cái, vừa địnhnói hộ nghe có người lên tiếng: “A Linh nó vừa ốm trận nặnglắm, bây giờ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. trai kết hôn, nó cũng muốn đến nhưng tôi bảo nó yên tâm dưỡng bệnh. Sức khỏe là quý nhất, ngườimột nhà cần lễ nghi quá”
      Hướng Viễn quay lại, thấy Diệp Quân đẩy xe cho Diệp Bỉnh Lâm đến gần.
      Diệp Bỉnh Lâm vỗ lên tay vịn xe lăn, cưới với Mạc Kiến Quốc: “LãoMạc à, , giờ phải gọi là Tổng giám đốc Mạc rồi, nếu phải đámtrẻ kết hôn mời nổi đến nhỉ?”
      “Tôi vẫn nhớ mà, bạn thân có được mấy người đâu. Nhưng mấy năm nay ai cũng bận việc củamình, rồi cũng xa cách cả. A Linh nhà chắc có gì nghiêm trọngchứ? Con bé ấy từ yếu ớt khiến người ta thương xót, phải cẩn thận đấy”.
      Thấy hai ông bạn già – Diệp Bỉnh Lâm và Mạc Kiến Quốc –gặp nhau mừng rỡ, vừa vui sướng hàn huyên ngớt nên Hướng Viễn đưamắt nhìn Diệp Khiên Trạch, hai người vừa : “Tiếp đãi chu toàn,mời các vị tự nhiên” rồi vừa đến bàn khác tiếp tục kính rượu.
      Xong vòng, nhân thời gian thay trang phục trước khi kính trà, HướngViễn thấy xung quanh có ai kéo Diệp Khiên Trạch hỏi: “Nhà anhvà Mạc Kiến Quốc là chuyện gì vậy?”.
      quan sát cảnh tượng bannãy, cứ cảm thấy tuy Diệp gia và Mạc Kiến Quốc là chỗ quen biết cũ, song nghe lời có ý khác của ông ta nhớ đến hai gia đình bao nămkhông lai vãng, chắc là trong đó có tình gì đây.
      là ngườimột nhà nên Diệp Khiên Trạch cũng giấu , khẽ thở dài tiếngrồi kể: “Trước kia, bố và chú Mạc từng là bạn làm ăn của nhau.Lúc đó, nhà chú Mạc ở trong khu gần ngay với nhà , hai gia đình qualại rất thân thiết, ít nhất mấy năm sau khi về thành phố chú Mạc là bạn rất tốt nhất của bố. Chúc Mạc có con trai, con ,cậu con Mạc Hằng lớn hơn Diệp Linh tuổi, nhà vườn rộng nêncậu ấy với chị mình hay qua chơi, mấy đứa bọn đều thân quen vớinhau. Mạc Hằng thích đùa ghẹo Diệp Linh, cậu nhóc mười mấy tuổi có đùadai cũng chẳng có ác ý gì, có điều em cũng biết tính khí A Linh rồi đấy, chuyện gì cũng ghi nhớ trong lòng, chắc là do Mạc Hằng cứ dọa bé sợchết khiếp đường về nhà, giật túi xách làm bé cuống cả lên. Vềsau có lần, chú Mạc ở trong nhà bàn chuyện làm ăn với bố, MạcHằng treo lên thang trong vườn để hái xoài cây, Diệp Linh vừa lúcấy trở về nhà, lúc ngang vườn, Mạc Hằng ngồi cây cười đùa lấyxoài ném A Linh. Lúc đó, vẫn ở trường, người lớn bận rộn,dì Dương cũng để tâm nhiều, A Linh chắc bị cậu ta ném đau quá nênđiên lên, đẩy chiếc thang cái…”
      Hướng Viễn nghe đến đây, trong lòng được tám, chín phần, bèn : “Mạc Hằng, cậu ta ngã xuống… chẳng lẽ chết rồi?”
      Diệp Khiên Trạch nhớ lại quá khứ, cảm thấy rất phiền muộn: “Đúng làđã ngã xuống nhưng ngã đám đất bùn. Lúc đó, vừa về nhà thấytoàn máu là máu. chỉ biết người lớn vừa phát ra đưa bệnhviện ngay, mạng cứu được… nhưng bên chân bị tật suốt đời, còn phần đầu… tuy đến nỗi ngốc nghếch nhưng cũng còn thông minh nhanh nhẹn như trước nữa”.
      cần cũng biết là bạn làmăn của bố cũng mất luôn”. Hướng Viễn nghĩ đến chuyện quá khứ kể, cũng kìm được cười khổ. Cũng khó trách Mạc Kiến Quốc tỏ vẻ mặt và lời như vậy, chỉ có mỗi đứa con trai mà xảy ra kết cục như vậy. Tuy rằng trẻ con hiểu chuyện, trách được người lớn, songtrong lòng vẫn oán hận.
      “Đúng vậy, khi có kết quả trị liệu củaMạc Hằng, chú Mạc cũng rút hết toàn bộ số tiền hợp tác làm ăn của mình,bố xin lỗi rồi khuyên nhủ mãi cũng giữ được chú, công ty cũngcó đợt gặp nguy hiểm. Tuy hai hai nhà đến nỗi làm ầm tới tòa án,cũng để việc tệ hại hơn nhưng tình cảm cũng còn nữa. bao lâu sau, Mạc gia cũng chuyển nơi khác. Mấy năm nay, tậpđoàn Đỉnh Thịnh của chú Mạc mỗi lúc phát triển, Giang Nguyên lại bỏlỡ cơ hội tốt. Mạc Hằng bị tàn tật suốt đời, A Linh cũng ra nông nỗinày, thế nên mới bảo, đời khó lường”.
      Hướng Viễn chẳng tâm trạng nào than thở, điều quan tâm là chuyện thực tế hơn: “Vậy Mạc Hằng bây giờ thế nào rồi?”
      Diệp Khiên Trạch lắc đầu: “ cũng biết. Nghe mấy năm trướcMạc gia đưa cậu ấy ra nước ngoài trị bệnh, nhưng muốn hồi phục như người bình thường có lẽ là rất khó.”
      Hướng Viễn quan sát Diệp BỉnhLâm và Mạc Kiến Quốc trò chuyện vô cùng vui vẻ, cố nhân trùng phùng,chuyện cũ được lật lại. Với tài lực nay của Đỉnh Thịnh, biếtlà phúc hay là họa đây?
      Trời về đêm, lần lượt từng vị khách rờiđi, lúc đôi tân lang tân nương tiễn khách đều tặng mỗi người phầnquà, trong đó ngoài kẹo ra còn có tấm thẻ vàng dành cho khách VIPcủa khu nghỉ mát chưa được hình thành nằm ngay dưới chân. chuyện vui kết thúc trong hạnh phúc hoàn hảo, những lời kiểu như “vĩnh kết đồng tâm” mãi cũng tan theo gió, trời đất lâu dài lại mới mở màn, ai biết thứ chờ đợi phía sau là gì.
      Sau buổi hôn lễ đó, Diệp gia bao năm trôi vào im lặng nay chỉ trong đêm danh tiếngđã vang vọng khắp nơi. Tất nhiên, trong cùng lúc đó, khu nghỉ mát suốinước nóng được xây dựng cũng nổi như cồn. khi hoàn thành trở thành nơi an dưỡng cao cấp quy mô lớn với nguồn nước nòng thiên nhiên.
      Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch sắp xếp tuần trăng mặt, mà chỉnghỉ ba ngày sau đám cưới, họ lại quay về với chức vụ của mình. HướngViễn sau khi chính thức làm con dâu của nhà họ Diệp chính thức thăngchức bậc như lẽ đương nhiên, lấp vào vị trí Giám đốc kinh doanh vẫncòn thiếu. Ngoài công việc kinh doanh đối ngoại trong Giang Nguyên, côcòn phụ trách quản lý Giang Nguyên dưới ủy quyền của Diệp Bỉnh Lâm,trong đó bao gồm phòng kinh doanh thiết bị điện tử, công ty kinh doanh phụ tùng thiết bị, thậm chí còn có hai cửa hàng giặt là. Đươngnhiên cũng thể thiếu được công ty đầu tư Quảng Lợi vốn dưới trướng Diệp Bỉnh Lân và khu nghỉ mát suốt nước nóng do Quảng Lợi xuất vốn đầutư.
      Đôi với Quảng Lợi, tuy danh nghĩa vẫn nằm dưới quảnlý chung của Diệp Bỉnh Văn và Hướng Viễn. Nhân , kinh doanh, hànhchính thuộc về Hướng Viễn, còn các vấn đề về tài chính vẫn do DIệp BỉnhVăn điều hành nhưng trong lòng mọi người đều biết nếu có quyềnhạn về phân bố nhân , quyết định các kế hoạch kinh doanh và quản lýcông tác hàng ngày cái gọi là quản lý hành chính chẳng qua chỉ làmột tờ giấy trắng, thêm vào đó người quản lý xây dựng khu nghỉ mát lạilà Đằng Vân. Đằng Vân do Hướng Viễn trực tiếp phụ trách, mà lại làmviệc cho Diệp Bỉnh Lâm nên thực tế, Diệp Bỉnh Văn chỉ là cáigiá đỡ, giữ được chức vụ có lẽ là do Diệp Bỉnh Lâm nể mặt em trongnhà thôi.
      Diệp Bỉnh Văn tất nhiên cam tâm nhưng Hướng Viễn là con dâu danh chính ngôn thuận của Diệp gia, sau lưng nghiễm nhiên có Diệp Bỉnh Lâm tuy lui về an hưởng tuổi già song vẫn nắm huyếtmạch của Gianh Nguyên. Còn Diệp Khiên Trạch là bạn đời của , cần gì thêm. Diệp Quân tuy cũng có cổ phần trong Quảng Lợi và GiangNguyên nhưng khoan chưa đến việc cậu còn tuổi, chưa từng quantâm đến chuyện này, mà cậu có chen chân vào công ty chẳng lẽ DiệpBỉnh Văn có thể hy vọng Diệp Quan nghiêng về phía mình?
      Trongcông ty Diệp Bỉnh Văn vốn có nhóm người làm việc cho ông ta nhưngbình thường ông ta đối xử khắc nghiệt, Đằng Vân luôn lòng làm việccho ông ta mà còn bị đối xử tệ bạc như vậy, huống hồ là người khác. Vềmặt lợi ích, dù cũng có được chút ít, song phần ngon ông ta hưởng, kẻkhác chỉ có được phần thừa thải. Giờ đây, Hướng Viễn nắm quyền trongtay, tuy đại lượng từ bi nhưng tác phong của mọi người đều , là người cực kỳ xem trọng tính hiệu quả, chỉ cần bạn có thể cho côkết quả mà mong muốn chí ít bạn có lợi rất nhiều. Vì thế cóthể rằng, Hướng Viễn giờ đây trong công ty rất “thiên thời – địa lợi – nhân hòa”, so với , Diệp Bỉnh Văn chỉ là kẻ thất bại thảm hại.Có điều Hướng Viễn cũng chẳng có ý muốn dồn ép ai vào đường cùng, thường ngày cho dù gặp trong trường hợp công hay tư, vẫn rất khách sáo lễphép với Diệp Bỉnh Văn, điều “Giám đốc Diệp”, hai điều “chú Hai” rất kính cẩn, hề lẫn lộn. theo cách của đừng đuổi chó chạy ngõ cùng, cho nó ăn rồi để nó loanh quanh ở đó là được, nếu nó vượttường cắn người khó thu dọn chiến trường lắm.
      Thỉnh thoảngcũng có kẻ tự cho mình thanh cao chấp nhận việc Hướng Viễn dựa vào hôn nhân ngồi vị trí cao với thân phận đàn bà. Những lời đó truyền đến tai Hướng Viễn, chỉ cười cho qua: “Ngay cả vĩ nhân cũng từng quan hệ có sức sinh sản. Đường đến La Mã chỉ có , bỏ gần lấyxa là cổ hủ đến mức hết thuốc chữa rồi”.
      Sau đám cưới lâu, để cảm ơn Chương Việt giúp mình móc nối được bao nhiêu mối quan hệ,Hướng Viễn mời vợ chồng họ dùng cơm ở “Tả Ngạn”. Kết quả người nhận lờimời đến đó chỉ có mình Chương Việt.
      “Sao, mời được Thẩm tiên sinh nhà cậu à?” Hướng Viễn hỏi.
      Chương Việt cười với vẻ phóng khoáng: “Tớ bảo ấy. Cánhphụ nữ chúng ta tụ tập chẳng phải tốt hơn sao? Hướng Viễn à, khó khănlắm cậu mới mời tớ bữa cơm, lại còn ở ngay địa bàn của tới bảotớ tốt cho cậu thế nào đây?”
      Hướng Viễn kéo ngồi xuống:“Cậu chưa hiểu điều này sao? Phù sa chảy vào ruộng người khác,làm ăn được sao để rơi vào tay kẻ khác. Cậu yên tâm, tớ mời,cho dù là ở nhà hàng của cậu những những gì cần thanh toán tớ đảmbảo thiếu xu”.
      Chương Việt vừa vừa vẫy tay gọiphục vụ đến: “Cậu bây giờ có đủ cả rồi, nếu tớ còn cách sáo nữa trời đất dung mất”.
      Chương Việt cần nhìn thực đơn nhàmình, chọn hàng dài dằng dặc với vẻ đắc ý, cũng bất chấp hai ngườicó ăn hết hay , chỉ muốn chọc tức thói quen tằng tiện quá đángnổi tiếng của Hướng Viễn. Hướng Viễn tuy đồng tình với suy nghĩtrẻ con này của bạn mình, song cũng tính toán làm gì.
      Cuối cùng, khi chọn nước uống, Chương Việt hỏi ý kiến của .
      Hướng Viễn : “Như lệ cũ, cốc nước”.
      “Sao cậu khắc khe với bản thân mình như thế, quanh năm uống mãi nước lọc chán à?”
      “Cũng chẳng phải là muốn tiết kiệm gì, tớ thích uống giải khátlắm, ngọt quá chua quá cũng chán, tửu lượng lại tốt, chi bằng cốcnước… Mà cậu chẳng vừa cai rượu đó sao? Lại tái nghiện rồi à?”
      Chương Việt chọn cốc rượu mạnh, đuổi phục vụ ra ngoài rồi chớp đôimắt trong sáng hiền lành với Hướng Viễn: “ phải thế, mà vì chúc mừng tớ cai rượu nên uống cốc cuối cùng”.
      Hướng Viễn phì cười: “Được rồi, chắc cậu phải mỗi ngày chúc mừng lần đấy chứ?”
      là cốc cuối cùng mà”, Chương Việt tỏ ra nghiêm túc, “Uống thêm cốc với cậu, sau này uống nữa. Rượu ấy à, cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, uống nhiều rồi mùi vị cũng nhạt nhẽo. Cậu xem, con người vẫn phải biết mùi cực khổ, đến lúc hạnh phúc uống gì cũngthấy ngọt… Cười cái gì? Cậu bây giờ cũng thế đấy thôi? Lúc lòng đắngnghét uống nước lọc chỉ mong cho thêm ba thìa đường.”
      “Chẳng giống những lời Chương đại tiểu thư chút nào. Phong cách của cậuvốn luôn là Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn đối nguyệt (Thơ Lý Bạch) mà?”
      Chương Việt cười ha ha: “Chẳng qua tớ chỉnói thế thôi”. Vừa vừa huých cùi chỏ vào người Hướng Viễn, tỏ vẻ mờám hỏi: “Thế nào, tân hôn sao rồi, cuộc sống có được xem là hạnh phúcchứ?”
      cố ý nhấn mạnh ý tứ thế nào sao Hướng Viễn khônghiểu. Vốn muốn bình luận gì nhưng trước mặt người bạn cùngphái khó khăn lắm mới có được, cúi đầu uống ngụm nước rồi vẫnkhông nhịn được cười.
      Nụ cười này của khiến Chương Việt cànghứng thú hơn, chồm lại gần , bịt miệng cười: “ chàng DIệp mới nhìnđã biết thuộc loại công tử dịu dàng đa tình, tuyệt đối là giỏi đoán ýngười, biết tình biết thú, tỉ mỉ chu đáo…”
      “Đủ chưa hả, uống cốc cuối cùng của cậu ”, Hướng Viễn thản nhiên chặn đứng nhiều chuyệncủa Chương Việt. “ cái gì lành mạnh trong sáng hơn . Chẳng hạn nhưgần đây cậu và chồng tình như keo sơn…”
      “Thôi đừng làm bộđứng đắn với tớ, tai cậu đỏ hết rồi kìa, sức tưởng tượng rất mạnh, cáinày tớ hiểu, hiểu lắm…”, Hướng Viễn vốn kín kẽ khó đoán, Chương Việt khó khắn lắm mới nhắm trúng tử huyệt, làm sao chịu buông tha.
      Hướng Viễn nhịn được, xoa xoa trán cười: “Tôi sợ cậu rồi đấy”.
      Chương Việt nổi tiếng với đôi mắt nhìn đoán người cực chuẩn (chủ yếu là với những người đàn ông đẹp trai), đương nhiên phải hữu danh vôthực, điểm này Hướng Viễn cam chịu đứng dưới bậc. Đúng như Hướng Viễn , Diệp Khiên Trạch bẩm sinh là người tình cảm, là ngườiyêu tốt, giỏi đoán ý người, càng là người chồng tốt chu đáo. Tìnhcảm của mãnh liệt, hề có tính chiếm hữu nhưng dịudàng, ngọt ngào như cơn mưa phùn lắc rắc theo gió, phủ ướt vạn vật mộtcách lặng lẽ.
      Hướng Viễn là mạnh mẽ thông minh hơn aihết, mấy năm nay lăn lộn thương trường, như thể cả người được bọc bởi đá tảng, cứng cáp phá nổi. Nhưng Diệp Khiên Trạch lại khác, làhạt mầm mọc trong tim khi hề có vũ trang, nay chỉ cần ánhmắt của , lần ve vuốt, hạt mầm đó mọc thành cây cao chọc trời, cởi bỏ lốt phòng bị từ trong ra ngoài, vỡ vụn ra chỉ còn lại nộihạch mềm yếu nhất, lõa lồ đứng trước mặt . phủ lấy , lấp đầycô, Hướng Viễn có lúc như có ảo giác rằng, chỉ cần có bên cạnh, saocô phải tự bảo vệ lấy mình?
      Đêm ấy, ánh trăng xuyên màn cửachiếu vào phòng, chảy dài bên giường. Trong lúc sung sướng nhất, HướngViễn luôn cố gắng vương tay ra, muốn nắm bắt lấy ánh sáng trong trẻo kia nhưng mỗi lần nắm tay lại, trong lòng bàn tay chỉ còn lại bóng tối.Ánh trăng đến hẹn lại lên nhưng thể ở lại bên mình. Hướng Viễnđành nhắm nghiền mắt, khi nhìn thấy ánh trăng, cái có thể nắmgiữ chỉ là cơ thể nóng bỏng bên cạnh, giả như tất cả đều là hư ảo, ítnhất lưu luyến quấn quít khi ấy là có .
      Mỗi khi nhắmnghiền mắt, Diệp Khiên Trạch lại truy hỏi khe khẽ bên tai : “HướngViễn, em vui sao? Chẳng lẽ em lại vui?”. luôn quá cẩnthận e dè, nhưng đến cũng hiểu, Hướng Viễn cũng như đa sốnhững khác, ham muốn trong tim lớn hơn dục vọng của cơ thểnhiều, vậy nên những khoái cảm lớn nhất dành cho phần nhiều đếntừ tâm linh mà phải từ các giác quan. , tình yêucủa mình.
      “Hồi tưởng đủ chưa? Hạnh phúc đủ rồi nhỉ? Đúng làkhiến tớ ghen tị chết được.” Lúc này rượu của Chương Việt mang đến, nhấp ngụm, cười vẻ ranh mãnh trước khuôn mặt đỏ hồng của HướngViễn.
      Hướng Viễn ho tiếng, vén sợi tóc rũ xuống trướctrán ra sau tai, lười Chương Việt cái: “Ghen tị cái gì? Cậu nghìnngười chọn , Thẩm Cư An mà cậu quyết chỉ gả cho người ấy, chẳng lẽkhông hợp ý à?”
      Chương Việt lại chống cằm : “Tất nhiên là ấy rất tốt, hoàn mỹ vô khuyết, thể chê bai. Có điều tớ hâm mộnhững thứ ấm áp, có nhiệt độ nắm được trong tay hơn”. liếc nhìn ánhmắt hoài nghi của Hướng Viễn, khoác tay cười to: “Ôi chao, với cậuđiều này còn khó hơn phân tích thị trường chứng khoáng nữa. Những cáikhác tớ bằng cậu, chỉ có đàn ông là gặp nhiều hơn cậu thôi.”
      như ấy nhỉ.”
      Chương Việt lại uống ngụm lớn, gương mặt vốn kiều diễm bắt đầu xuất vẻ xinh đẹp mê người: “Gạt cậu làm gì? Tớ với cậu rằngngười bạn trai cuối cùng của tớ trước khi kết hôn là người Pháp chưa? Tớ thích đàn ông Pháp, lúc nóng bỏng tới độ toàn thân như bốc lửa”.
      Hướng Viễn cười lớn: “Cẩn thận đừng để lửa đốt cháy mình. Có điều dù sao cũng cách khá xa, nghĩ chút cũng chẳng sao”.
      , xa đâu”.
      Hướng Viễn vẫn nhìn với ánh mắt thích thú nhưng lại thấy trong nụ cườicủa Chương Việt có những ý vị sâu xa khác: “Hướng Viễn, tớ sắp về lạiPháp rồi”.
      là “tớ” chứ phải là “bọn tớ”, là “về lại” chứ phải “”.
      Hướng Viễn ngẩn ngơ, Chương Việt lại là người chuyện giả hồ đồđể cho qua, còn chuyện lớn lại tỉnh táo hơn ai hết. Lúc này, khônggiống đùa.
      “Cậu muốn ? Thẩm Cư An sao? ChươngViệt, cậu phải nghĩ kỹ. muốn hỏi giữa vợ chồng bạn mìnhrốt cục xảy ra vấn đề gì, nhưng bao lần dìu Chươn Việt say ngất ngư về nhà, trong lòng há chẳng mọi việc. Thế nhưng với tình cảmChương Việt dành cho Thẩm Cư An, nếu muốn đâu cần chờ tới bâygiờ. Huống hồ mới đây thôi hai vợ chồng họ còn xuất cùng nhau trong hôn lễ của , ríu rít như chim, ân ái vô cùng. Chẳng lẽ lại là giả?
      Chương Việt đáp lại câu hỏi của Hướng Viễn, hỏi ngược lại mộtcâu: “Hướng Viễn, nếu như người cậu cậu, cậu làm gì?”
      Hướng Viễn cảm thấy câu này quen tai cách lạ lùng, nhớ lại nămấy khi còn ở Vụ Nguyên,lần đầu gặp Diệp Linh, ấy cũng từng hỏi câu giống như thế. thở dài, bất lực đáp: “Tại sao ai hỏi tới,nếu người tớ rất tớ, tớ phải làm sao?”
      Chương Việtnói: “Bởi vì cái “nếu như” của cậu quá khó. Thế giới rộng lớn như vậy,chúng sinh ở khắp nơi, tình lại là thứ kỳ diệu khó nắm giữ, cậu gặpđược người khiến mình rung động là điều dễ dàng, mà ấy lạicũng có ý với cậu, điều đó còn khó hơn cả trúng xổ số.. Đại đa số khôngphải cầu mà chẳng được nên tâm trùng trùng sao?”
      “Vậy còn cậu? Cậu làm gì?”
      “Tớ tin ấy tớ”
      “Cái gì? Tớ hỏi là “nếu” mà. Nếu ấy cậu, cậu làm sao?”
      “Điều tớ trả lời chính là “nếu”. Nếu ấy tớ, tớ tự thuyết phục rằng ấy mình”.
      “Thế chẳng phải tự lừa bản thân à?”
      “Nhưng như thế khiến tớ vui hơn. Đương nhiên con người giốngnhau, nếu người mà mình mình, có người trốn tránh vờnhư mình cũng người đó, có người chuyển tình đó sangcho người khác, có người cố chấp chờ đợi khiến mình phát điên; cóngười kết hôn với người khác, nhung nhớ cả đời, có người như âmhồn tan, tự hại mình hại người; có người dứt khoác biến mìnhthành người khác, là người mà ấy …”
      “Sao mà rườm rà rắc rối thế?”
      Hướng Viễn, cậu là người phụ nữ tỉnh táo nhất mà tớ từng gặp, cậu xem cậu là dạng nào?”, Chương Việt hỏi.
      Hướng Viễn do dự lát rồi trả lời: “Tớ? Tớ cũng biết. Trongnhiều tình huống có rất nhiều chọn lựa. Nhưng chỉ cần đếnlúc tuyệt vọng tớ nghĩ luôn chừa cho mình đường lui để bảo vệ bản thân”.
      “Nếu dồn cậu đến đường cùng sao?”, Chương Việt như chịu buông tha nếu chưa có được đáp án mình cần.
      Bàn tay Hướng Viễn giữ lấy ly nước, vô thức khép chặt lại rồi chầm chậm buông tay: “Tớ tin bị dồn vào đường cùng”. cười tươi, tiếptục hỏi Chương Việt: “Cậu cậu tin tưởng, tại sao còn phải ?”
      Chương Việt uống cạn phần rượu trong cốc, : “Vì xa nhau chút, tớ mới có thể tiếp tục tin tưởng”.
      Do Hướng Viễn thông thuộc mọi thứ, chẩn bị dưới chu đáo nên phê chuẩn các hạng mục khi xây dựng khu nghỉ mát suối nước nóng được làm thủ tục rất thuận lợi. Ở Giang Nguyên, tuy Hướng Viễn luôn đề xuất giảm vốn bỏ ra càng thấp càng tốt, song biết trong hoàn cảnh thươngtrường ác liệt nay, muốn thành công số tiền phải bỏ ra khôngđược tiết kiệm dù chỉ xu.
      Diệp Bỉnh Lâm cực kỳ xam trọngviệc thi công xây dựng khu nghỉ mát này. Tuần nào cũng phải tự tìmhiểu tiến độ công việc, nếu vì cơn bệnh hạn chế khả năng của mìnhthì ông muốn đến công trường thi công hằng ngày. Điều này cũng là đươngnhiên vì Giang Nguyên phải đổ cạn vốn lưu động vào ngành nghề mà mình chưa từng chen chân vào. Nhà máy, tòa nhà văn phòng, thiết bị, tất cảtài sản cố định, ngoài căn nhà cũ của Diệp gia ra, tất cả phải thế chấpcho ngân hàng. Có thể rằng, thành bại của việc xây dựng khủ nghỉ mát này quan hệ trực tiếp đến tương lai sau này của Giang Nguyên và Diệpgia.
      Hướng Viễn trở thành con dâu của nhà họ Diệp là trongnhững việc khiến Diệp Bỉnh Lâm thấy an ủi nhất trong nửa đời còn lại.Hai đứa con trai ông ấy lại chẳng ai hứng thú với việc kinh doanh, mộtđứa miễn cưỡng chấp nhận nhưng cũng thờ ơ qua loa, cũng may lúc chọn bạn đời mơ hồ. Mỗi lần Diệp Bỉnh Lâm uống trà Phổ Nhĩ thơm ngontrong bệnh viện, an nhàn trò truyện với những bệnh nhân trong đó, ônghiểu nếu con dâu ấy ông thể thoải mái như vậyđược.
      Mấy năm nay nhờ có Hướng Viễn mà Giang Nguyên dường như “xế chiều” lại tiến vào quỹ đạo phát triển, tiếp tục lên. Chủ trương của Hướng Viễn là phát triển nghề phụ nhưng nghề chính thể bỏ.Sau khi Trương Thiên Nhiên dần rút lui khỏi lĩnh vực cung ứng vật liệuxây dựng , Giang Nguyên lấy lại vị trí quan trọng nhất trong tỉnh,những công ty và nhà máy lẻ bị Trương Thiên Nhiên và Hướng Viễnliên kết đánh sập từ lâu, còn lại bao nhiêu, cho dù cho dù có thểsinh tồn cũng phát triển nổi nên thẻ trở thành mối đedọa cho Giang Nguyên. Trong tỉnh, Giang Nguyên trở thành trongnhững nhà cung ứng cố định cho tập đoàn Trung Kiến; ngoài tỉnh, đặc biệt là Tây Nam, vành đai Vân Quý Xuyên, danh tiếng của Giang Nguyên vang xa. Những năm gần đây trong các buổi đấu thầu công trình quan trọng,Giang Nguyên chưa hề tay trắng trở về.
      Người người đều Hướng Viễn là người thông minh lại sinh ra đúng thời, đương nhiên luôn may mắn và thắng lợi. Nhưng Hướng Viễn lại bảo gặp may rồi tài hoa gì gìđó, tất cả đều rỗng tuếch, những gì có được đều phải bỏ thời gian ra. Mỗi ngày đều làm việc dưới mười lăm tiếng đồng hồ, tuầnlàm việc bảy ngày. Ngồi máy bay khuya từ thành phố tham gia đấu thầuvề, ngay sáng hôm đó lại đến công trình ở thành phố khác, sợ tiềnvốn đứt đoạn nên liên tiếp mấy ngày liền bôn ba, thúc giục thu hồi tiềncông trình, buổi tối đãi tiệc mời những vị trong hội đồng thẩm định công trình, uống đến mức nôn ói, hội nghị sáng hôm sau cũng đến trễnửa phút… Đó là những chuyện thường ngày ở huyện. bỏ bao nhiêuthời gian và tinh lực như thế, nếu người học trò dùng thời gian vàsức lực đó để khổ luyện học hành, lo gì trở thành nhà bác học? người phụ nữ nếu có thể bỏ ra thời gian đó để nươi dưỡng tình vàhôn nhân của ta cũng sợ có nổi gia đình viên mãn hạnh phúc. Thế nên đổi những thứ này để lấy Giang Nguyên lẫy lừng có gì lạ đâu? Cái gì mà may mắn chứ?
      Hướng Viễn bận rộn túi bụi suốt ngày, công việc bao giờ ngừng nghỉ. Đừng là Diệp KhiênTrạch, đến cả Diệp Bỉnh Lâm là bố chồng cũng thấy ngại ngùng, những gìông làm được chỉ là dặn dặn lại con trai hãy đối xử với Hướng Viễntốt hơn, tuyệt đối được phụ lòng . Diệp Khiên Trạch hiếm khi đingược lại ý cha mình. Mỗi khi Diệp Bỉnh Lâm thở dài, sinh con trai cóích gì, hai thằng con trai cũng bằng móng tay Hướng Viễn…anhchỉ cười mà . Song Diệp Bỉnh Lâm có thể nhận ra, vì công việcnên Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch tuy thể suốt ngày dính chặt vào nhau như những cặp vợ chồng khác, nhưng tình cảm vẫn khá tốt đẹp. Ítnhất là người phụ nữ xuất sắc như Hướng Viễn, muốn bán mạng choGiang Nguyên đến mức lao tâm khổ tứ như vậy, mà chỉ bằng lợi ích thôithì e rằng bao giờ được như vậy.
      Tự Hướng Viễn cũng biếtnếu chỉ dựa vào mỗi mình , cho dù làm việc cả hai mươi bốn tiếng mộtngày cũng chưa đủ sắp xếp ổng thỏa, cũng may công ty còn có Phó tổng Lývà Đằng Vân đáng để tin tưởng. Phó tổng Lý là tay cự phách trongviệc quản lý sản xuất, vừa vặn để bổ sung lỗ hổng kiến thức vềchuyên môn của Hướng Viễn, mà nếu như có Đằng Vân, mình HướngViễn phân thân lo cho khu nghỉ mát suối nước nóng, sợ rằng khó thể đượcsuôn sẻ như ngày hôm nay, Diệp Bỉnh Lâm cho Hướng Viễn tín nhiệm vàquyền hạn lớn nhất trong Giang Nguyên, Hướng Viễn cũng chia ra nhữngđiều này cho hai người đó. Phó tổng Lý và Hướng Viễn luôn dốc lòng vìcông việc, tính tình của ông tốt và thà, đáng tin, theo DIệpBỉnh Lâm bao năm, là trợ thù đắc lực hiếm có; Đằng Vân lại là mộttay Hướng Viễn “thu hoạch” được từ tay Diệp Bỉnh Văn.
      Người nhưĐằng Vân, trong lòng muốn mười chỉ thốt ra câu, ta cóthể làm việc bằng mười người khác. Thế nhưng người như vậy lại vì mộtlần chịu ơn mà bỏ ra đền đáp gấp mười lần thế. Trước kia ta đượcDiệp Bỉnh Văn cất nhắc, vì thế bao năm nay làm trâu làm ngựa cho ông tamà oán thán nữa lời, cho dù đồng ý với cung cách làm việccủa ông ta nhưng vẫn thể bỏ quên tình nghĩa. Cuối cùng, do DiệpBỉnh Văn ra tay ác độc nên mới khiến toàn tâm toàn ý nguội lạnh,đúng vào lúc này lại gặp được Hướng Viễn.
      Hướng Viễn khác vớiDiệp Bỉnh Văn, chưa hề nhắc đến ân huệ của mình trước Đằng Vân. ngănđược chiếc đĩa ghi hình kinh khủng ấy, đồng thời hiểu Đằng Vân, tínnhiệm giao phó trọng trách cho , cuối cùng lại với những điều này chẳng qua là đôi bên cùng có lợi, đối xử tốt với ngườikhông đáng được như vậy. và Đằng Vân mỗi người đều có được lợi ích từ đối phương, ai nợ ai. Vậy nhưng bắt đầu từ lúc ấy, trong công ty, Đằng Vân làm việc vì Hướng Viễn.
      Hướng Viễn chỉ lần rằng: “Đằng Vân, tính cách này của chỉ khiến mệt mỏi.”
      Đằng Vân nhún vai, cảm thấy mình cũng có nguyên tắc xử thế, như vậycũng có gì là tốt. Vì thế mỗi khi Hướng Viễn tiếp: “Tôiluôn thấy rằng người ta cho bao nhiêu, trả lại bấy nhiêu, vậy là đủ rồi, đừng dốc lòng dốc sức quá đáng, đáng đâu”, Đằng Vân bènthong thả đáp lại: “Vậy cảm thấy Diệp Khiên Trạch cho baonhiêu?”
      Hướng Viễn ngờ mình bị hỏi ngược lại như thế, chỉ tay và ta vẻ cảnh cáo, cuối cùng cười thành tiếng: “Cái này!”.
      thực tế tuy Hướng Viễn khuyên Đằng Vân tự bảo vệ mình nhưng ĐằngVân cũng trở thành trong những người đáng tin cậy nhất trong lòng . Đằng Vân thích người cùng giới nhưng điều đó hề khiến tatrông quái gở. Ngoài việc ta đàn ông còn điều gì kháclạ so với người khác cả, đồng thời, mối tình khôgn được chấp nhận nàylại khiến trái tim ta nhạy cảm và tinh tế hơn, Hướng Viễn từng cườibảo ta là hợp thể của những ưu điểm tuyệt nhất của đàn ông và phụnữ.
      Do công việc nên Hướng Viễn và Đằng Vân thường xuyên gặp gỡ riêng với nhau, xu hướng tình dục của Đằng Vân lại khiến giao lưutiếp xúc của hai người tự nhiên và có gì trở ngại. Lúc cóngười lạ, Hướng Viễn cố ý kiêng kỵ né tránh nhắc đến “người ấy”của Đằng Vân, thỉnh thoảng cũng rất thoải mái hỏi đến cuộc hẹn hò của họ, hoặc đưa ta hai vé xem phim tình nhân mà khách hàng tặng chomình. Trước mặt , khi nhắc đến người tình đồng giới, Đằng Vân cũng tỏra khẳng khái tự nhiên. Hướng Viễn lờ mờ đoán biết đối phương là côngchức của chính phủ, được giáogiục tử tế, tình cảm với Đằng Vân rất sâuđậm và bền vững, có điều chưa từng gặp người đó, cũng có ý định gặp, có duyên đến đâu cũng nên giữ khoảng cách để dễ dàng quayngười .
      Kỳ thực sau buổi hôn lễ kết thúc lâu, Hướng Viễn cũng ý thức rằng, Đằng Vân có chuyện gì muốn với nhưng lại thôinên cũng truy vấn. Đằng Vân trước nay nghĩ nhiều ít, và làm đều có chừng mực, ta thể mở miệng chắc chắn đó làchuyện khó nhưng Hướng Viễn cũng đoán được vài phần.
      Cuốicùng có tối, sau khi kết thúc bữa tiệc đãi khách, Đằng Vân đãuống thay Hướng Viễn khá nhiều nên bảo tài xế về nhà, tự mình lái xecủa công ty đưa ta về.
      Đằng Vân ngà ngà say nhưng vẫntỉnh táo, có điều tửu lượng của cực tốt, ngoài vẻ mệt mỏi ra rất yên tỉnh, suốt dọc đường mở miệng nửa câu. Hướng Viễn nghe radiotrong xe, đa phần radio đều là những chàng trai, đa tình sầu khổ gọi điện đến kể lễn tâm tình. giờ, người dẫn chương trình giải đáp thắc mắc cho chàng thanh niên vì hoàn cảnh gia đình khácbiệt nên thú vị, mấy lần nhịn được đều phải bật cười.
      “Hướng Viễn, xin lỗi”, Đằng Vân vốn trầm lặng bỗng thốt ra câu này, khiến ngạc nhiên quay sang cười, : “Tại sao lại thế?”
      phải vì tôi, mà vì Đằng Tuấn, em trai tôi”
      Hướng Viễn nghe xong bỗng cười nữa, quay đầu chăm chú nhìn con đường phía trước, đôi môi mím chặc.
      “Nó là đứa trẻ thích giấu giếm, chẳng suy nghĩ gì đếnnhững điều khác. Nó chưa chắc biết tán thành chuyện nó vàHướng Dao nên hôm hôn lễ… Đứa em trai của tôi… Tôi với nó rằng,nó và Hướng Dao hợp”, Đằng Vân .
      , cần”,Hướng Viễn lắc đầu, “bây giờ thấy chuyện này người sai là tôi. Tôikhông nên ngăn cấm Hướng Dao và Đằng Tuấn ngay trước mặt nó. Hướng Daoluôn làm ngược lại lời tôi, chuyện tôi càng muốn nó làm nócàng làm cho tôi xem. Tôi phản đối gì nó thích cái đó. Nếu lúc đầutôi bỏ mặc có lẽ chúng thành đôi. thực, em trai anhchưa chắc là dạng Hướng Dao thích, có thể đó chỉ là cảm giác mới mẻvới nó. Bây giờ đến nước này, có vẻ như tôi đẩy chúng cái, nếunhư cũng nhúng tay vào chúng càng cho rằng mình là Romeo vàJuliette mất.”
      Đằng Vân ít khi thấy vẻ ảo não như vậy mặtHướng Viễn, cười khổ: “A Tuấn đầu óc nó đơn giản nhưng lại rất chânthành với Hướng Dao. Như nó xứng với Hướng Dao, tôi biết”
      Hướng Viễn nhìn Đằng Vân cái, gọn: “ hà tất phải như vậy? Đương nhiên, tôi biết cậu ta sai, cũng vậy… Đằng Vân, nóithật là, trong lòng cũng cảm thấy tôi quá ngạo mạn, hiểu tìnhcảm đúng ? Tùy các nghĩ sao nghĩ vậy.”
      “Tôi nghĩ thế nào có quan trọng ?”
      Lúc này, xe dừng trước cửa nhà Đằng Vân. Hướng Viễn tắt máy, trướckhi Đằng Vân xuống còn thở dài: “Em trai là người thà, tôibiết. Đằng Vân, phải tôi khinh khi gì cậu ấy nhưng tôi biết HướngDao là đứa hay thay đổi, đầu óc hễ nóng lên là cũng chẳng biết mình muốn làm gì nữa. Tôi tán thành việc nó và Đằng Tuấn ở bên nhau khôngphải vì ghét bỏ Đằng Tuấn, mà vì chút lòng ích kỉ của mình. Tôi chỉ cómột em , tôi mong con đường sau này nó êm ả nhàng, cuộcsống hạnh phúc hơn, có hiểu ?”
      vừa vừa tự cườigiễu mình: “Bây giờ thế cũng chẳng có ý nghĩa gì, tôi lại là ngườiđộc ác chia quyên rẽ thúy, chừng ngày mai nó kết hôn ngay chotôi xem. Thôi cứ thuận theo tự nhiên vậy. Chưa biết chừng chúng ta sẽtrở thành thông gia cũng nên”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :