1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ánh trăng không hiểu lòng tôi ( 62 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 21

      Sở dĩ dừng bước, khi vấp ngã rồi cũng phải bò dậy tiếp tục tiến về phía trước, phải vì nghĩ thoáng, cũng do can đảm, mà vì sợ phải nhìn lại cái nơi khiến mình ngã đau.

      Ngày hôm sau, Hướng Viễn và hai bé trợ lý đến nơi diễn ra cuộc đấu thầu. Diệp Bỉnh Lâm nằm bệt giường bệnh lâu, lại khó khăn nên bắt Diệp Khiên Trạch đẩy xe lăn đến đó. Đặt phòng ở khách sạn gần tổng bộ Trung Kiến để chờ đợi. Nơi trưng bày kết cấu thép của Giang Nguyên xuất các thiết bị và nhân viên nhà máy, cả Giang Nguyên như nắng hạn đợi mưa dầm.
      Nửa ngày sau, kết quả đấu thầu được công bố. Hướng Viễn trở về phòng chú Diệp ở, nhìn thấy gương mặt ông già hồng hào, ánh mắt sáng lên vì mong đợi. người luôn bình tĩnh như mà có mấy câu đơn giản cũng phải khựng lại nhiều lần, vất vả lắm mới hoàn thành.
      Ánh sáng trong mắt ông dần dần biến mất, thất vọng khiến ông càng trở nên già cỗi. Tổng cộng có ba gói thầu, mười bảy nhà máy tranh thầu được sắp xếp theo điểm tổng hợp, đứng đầu chính là ba nhà máy sản xuất vật liệu xây dựng của chính Trung Kiến, thứ hai là nhà máy lớn của Nam Kinh, gói thầu thứ ba bị nhà máy xây dựng vừa được thành lập mới đây của thành phố này lấy mất. Trong tay Hướng Viễn vẫn cầm danh thiếp của người phụ trách nhà máy ấy – Trương Thiên Nhiên, bạn ùng trường , nghe là họ hàng bên nhà Âu Dương phu nhân. Giang Nguyên chỉ thua chút và đứng ở vị trí thứ tư, điều này khiến nhiệm vụ cho cả nửa đầu năm sau hoàn toàn biến mất. Mà thực thế Hướng Viễn cũng đành phải thừa nhận rằng, cho dù Trương Thiên Nhiên phải là họ hàng nhà Âu Dương cũng chưa chắc thắng được nhà máy mới thành lập mà nhân công chỉ bằng phần ba Giang Nguyên, song sản lượng lại vượt gấp hai lần ấy. Thua vẫn là Thua.
      Lúc kết quả đấu thầu công bố, hai ôm đầu khóc ngay tại đó. Đó cũng là điều dễ hiểu bởi bao ngày vất vả tăng ca, hai giờ sáng vẫn phải căng mắt lên nhìn đống văn kiện, còn phải ép bản thân tỉ mỉ cẩn thận, chẳng phải vì ngày hôm nay hay sao? Chỉ cần quá trình, cần kết quả là nhảm nhí. Khi Hướng Viễn khuyên nhủ hai bé đó thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người, cũng quên mất đúng vào tích tắc kết quả công bố, trong lòng mìh nghĩ gì.
      quỳ bên xe lăn của Diệp Bỉnh Lâm, khẽ lời xin lỗi. Diệp Bỉnh Lâm ngăn lại, vỗ vỗ bàn tay đặt tay vịn xe lăn của , thở dài, bảo bệnh viện vẫn chờ trị liệu cho ông.
      Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch cùng đưa ông về bệnh viện, ngồi lúc rồi từ biệt ông, quay về công ty. Tám giờ tối, đèn đóm trong công ty tắt, Hướng Viễn ngồi bệt trong văn phòng, nhặt từng tờ giấy đất lên. vẫn có thói quen lúc làm việc với Thẩm Cư An, những thứ vô dụng cho dù kịp tiêu huỷ cũng để nó lại mặt bàn. Nhưng giờ những thứ trở thành phế thải chỉ là những tờ giấy dưới chân, còn có những quyển sách đấu thầu mà trước đó hôm còn xem nó là hy vọng.
      nhặt những tờ giấy A4 vương vãi khắp sàn xếp ngay ngắn chỉnh tề. Trước kia, nghĩ rằng lại nhiều đến thế. Mãi lúc sau vẫn chưa thu dọn xong đèn ngoài lối sáng, nghe thấy tiếng giày bước lên những tờ giấy. biết đó là .
      “Hướng Viễn, sao chứ?”
      Hướng Viễn vẫn giữ tư thế quỳ, ngẩng lên nhìn Diệp Khiên Trạch: “ sao, trúng thầu có phải là lần đầu đâu, chỉ tiếc những tờ giấy này”.
      Diệp Khiên Trạch tiến lên vài bước đám giấy đó, thanh lạo xạo khiến cảm thấy có phần khó đặt chân xuống. nửa quỳ, nhìn thẳng vào mắt Hướng Viễn : “Tôi và bố đều biết cậu làm rất nhiều, trúng thầu phải do của cậu”. nhún vai tiếp: “Đối với Giang Nguyên nay thà được xếp hạng tư trong mười bảy nhà máy lớn trong nước là khó khăn lắm rồi”.
      Hướng Viễn cười cười, : “ thực là, nếu trúng thầu hạng tư hay hạng cuối cũng chẳng khác gì nhau”.
      Tay vẫn ngừng thu dọn, Diệp Khiên Trạch cầm mấy tờ giấy sắp xếp lại, : “Quỳ mỏi !”. ngồi luôn xuống đám giấy rồi chỉ chỉ vào vị trí cạnh mình.
      Hướng Viễn thẳng người lên, nghiêng đầu nhìn nơi khác, cười phá lên.
      “Ngồi với tôi ”, .
      “Ngồi đau lưng”.
      Diệp Khiên Trạch tóm lấy tay kéo xuống: “Ngồi ”.
      “Được, được, được!” làm ra vẻ đầu hàng, vội rút tay ra khỏi tay . Cảm giác mình là người xui xẻo lại thêm phần xấu hổ đúng là khó chịu.
      Mệt mỏi khoanh chân ngồi bên , Hướng Viễn lên tiếng: “Bắt đầu được rồi, chúng ta bắt đầu từ đâu nhỉ? Nhân sinh quan, giá trị quan, hay là bàn việc làm cách nào để đối diện nỗi thất vọng này tốt hơn?”.
      Diệp Khiên Trạch với vẻ nghiêm túc: “Vậy chúng ta đến vấn đề khi bản thân vui thế nào?”. xong, liền nở nụ cười.
      Hướng Viễn lườm : “Lúc cậu vui chẳng phải hành hạ quả bí đỏ nhà chú hai Lý à?”
      Lúc còn bé, đứa con trai thứ hai nhà chú hai Lý hay bắt nạt, đẩy ngã xuống đất, đau thế mà vẫn dám khóc trước mặt mẹ. Về sau Hướng Viễn nhìn thấy, bèn kéo đến ruộng bí đỏ nhà chú, chọn lấy hai quả bí to bằng nắm đấm, khoét lổ lớn, nhét chuột chết vào trong đó rồi cẩn thận tìm cách bịt lại. Bí đỏ non nên sức sinh trưởng mạnh, bao lâu sau vết cắt liền lại, hai người lại tìm cắt luôn cuống của quả bí đỏ. Mấy tháng sau, nghe thấy tiếng thét hoảng hốt khi cắt bí bên nhà chú hai Lý, những chuyện vui trước đó đều bị tiếng cười khoả lấp.
      Diệp Khiên Trạch nhịn được cười: “Đó là do ý kiến quỷ quái của cậu, vả lại là chuyện hồi bé, qua lâu rồi”.
      Hướng Viễn cười, lầm bầm lặp lại: “Phải rồi, qua lâu rồi”.
      “Lúc học, bố tôi bảo rằng, Thiên giáng đại nhiệm vu tư nhân dã (xuất phát từ tác phẩm “Sinh vu ưu hoạn tử vu an lạc” của Mạnh Tử, ý khi thượng đế giáng những nhiệm vụ to lớn nặng nề lên con người, nhất định phải khiến họ nội tâm đau khổ, xương cốt rã rời khiến con người chịu đói chịu khát, gầy gò ốm yếu, khiến họ chịu đựng nghèo túng, làm việc luôn sai lầm, kinh qua những khổ nạn như vậy khiến họ có cảnh giác, khiến tính cách kiên định rồi mới bồi đắp thêm tài năng cho họ). Khi ấy, tôi thấy rất có lý nhưng về sau nghĩ lại, nếu khổ ải trời giáng xuống cho tôi là cái ngày tôi xui xẻo đến chết sao?”.
      năng linh tinh”, Hướng Viễn cười mắng, “hai em nhà cậu sao có thể bước đến đường cùng được. Diệp Quân , lúc cậu ta đau khổ, chỉ cần nhìn thấy mặt trời của ngày mai thấy những chuyện hôm qua chỉ như cơn ác mộng, mặt trời lên mọi chuyện tan biến”.
      “Tôi chỉ đùa thôi Hướng Viễn, cậu còn nhớ chứ, Vương Dương Minh chẳng có câu, “Khi bạn chưa nhìn thấy hoa đó hoa này im lặng như trái tim bạn, lúc bạn đến nhìn đoá hoa ấy màu hoa lúc này khiến bạn hiểu và biết nó nằm ngoài trái tim bạn”. Thực ra có lúc tôi cảm thấy, hỷ nộ ái ố của con người giống như đoá hoa này, cậu mở mắt ra nhìn nó, nó tồn tại, cậu nhắm mắt lại, cũng hoàn toàn có thể xem nó là hư vô. Nghĩ như vậy có thể thư thái, cố chấp quá cũng cần thiết”.
      Hướng Viễn cười khì: “Vậy cậu thành Phật rồi. Đối với tôi nếu đoá hoa ấy là cho dù cả đời này cậu có nhắm mắt, lúc cần nở nó vẫn nở, tàn vẫn tàn.”
      “Nhưng chí ít lúc nó tàn tôi thấy đau buồn”.
      “Tôi đạt đến cảnh giới như cậu”.
      “Vậy phải thế nào mới khiến bản thân cậu thư thái được?”
      Hướng Viễn đáp: “Thư thái? Nếu tôi vui dù thế nào cũng thư thái được. Quá khứ qua rồi nhưng tôi thể quên, đều ghi nhớ từng chút trong lòng, nhiều năm sau quay nhìn lại, vẫn thấy nó như sống”.
      “Cậu phải người như vậy”, Diệp Khiên Trạch lắc đầu, “cậu là thông minh khoáng đạt nhất mà tôi từng gặp”.
      thông minh khoáng đạt”, Hướng Viễn lặp lại, vẻ mỉa mai thoáng lên gương mặt là vì mình hay vì câu đó của . “Khiên Trạch, cậu thấy cậu có hiểu tôi ?”
      “Ít nhất tôi biết cậu phải là người vì khó khăn mà chựng lại chỗ. Cậu cũng giống như tên của mình, Hướng Viễn – hướng đến nơi xa nhất, cậu xa hơn chúng tôi nhiều”.
      Hướng Viễn hoang mang nghĩ, biết sở dĩ dừng bước, khi vấp ngã rồi cũng phải bò dậy tiếp tục tiến về phía trước, phải vì nghĩ thoáng, cũng do can đảm, mà vì sợ phải nhìn lại cái nơi khiến mình ngã đau.
      “Cám ơn cậu khuyên giải, Khiên Trạch”, vừa vừa đứng dậy.
      Diệp Khiên Trạch cười khổ sở: “Nhưng có lẽ là cuộc khuyên giải thất bại”.
      Hướng Viễn từ chối ý tốt muốn đưa về của Khiên Trạch, mình chen vào xe buýt kín người về nhà. nghĩ có lẽ lúc này cần ồn ào và chen chúc thế này hơn.
      Sao Hướng Viễn biết quan tâm của Khiên Trạch chứ? Thế nhưng, từ khoảnh khắc hụt thầu trở thành định mệnh, trong lòng thấy trống rỗng và tê liệt, chính khuyên nhủ của khiến mới phát ra thất vọng của mình ràng thế nào. Những lời có lẽ là lòng nhưng đối với nó giống như người chết đuối nghe thấy người duy nhất đứng bờ bảo: “Đừng sợ, nước lạnh tý nào đâu”.
      Hướng Viễn thấy tiếc nuối cho bản thân khi mình phải là “thông minh và khoáng đạt” như . Rốt cuộc phải khoáng đạt nhiều thế nào mới để buồn vui cản trở? Lại phải cần thông minh bao nhiêu mới có thể lãng quên tình cảm? làm được, thế nhưng lại có thể. chỉ buồn trí nhớ mình quá tốt, giống như mỗi lần vấp ngã, tuy bước chân ngừng lại nhưng cơn đau ấy vẫn nhớ mãi thôi.
      Vừa mở cửa, ánh sáng chói lọi lọt ra khiến Hướng Viễn kinh hoàng, nhanh chóng lùi lại bước, quay đầu che mắt cách thảm hại, sau đó nghe thấy tiếng cười của Diệp Quân: “Ha ha, giật mình quá hả? Sao chị kêu thét lên?”.
      Hướng Viễn nghe thấy giọng thân quen, thở phào cái nhưng cùng lúc đó lửa giận cũng bốc lên. Diệp Quân vẫn hay biết, còn táy máy nghịch ngợm chiếc máy ảnh kỹ thuật số mới mua như nghịch đồ chơi, đưa ống kính nhắm thẳng vào .
      “Cười cái nào, chị Hướng Viễn.” Cậu hơi cúi người xuống để điều chỉnh.
      muốn cười”. Hướng Viễn khẽ đẩy cậu ra, bước vào nhà.
      Diệp Quân nhanh nhẹn vòng ra trước mặt , : “Cười , cười , nhìn bên này”.
      “Đừng ồn!” quay lưng lại với cậu rồi cởi áo khoác ngoài ra.
      “Sao sắc mặt chị tệ thế? Xem như nể mặt em đợi chị quá lâu, cười cái …”
      “Chị muốn cười, muốn cười, có nghe chưa hả?”, Hướng Viễn sẵng giọng ngắt lời cậu.
      Diệp Quân giật bắn mình, gương mặt biến sắc, nét nghịch ngợm biến mất, thay vào đó là bàng hoàng và khó hiểu. Cậu chưa bao giờ nghe thấy Hướng Viễn to tiếng với mình bao giờ.
      Hướng Viễn quay ném áo khoác lên giường, ngồi xuống mép giường, chìa tay ra với Diệp Quân, lạnh lùng bảo: “Trả chìa khoá cho tôi”.
      Diệp Quân đờ ra lúc mới ám chỉ cái gì, mặt tái mét hỏi: “Tại sao?”
      “Tôi với cậu bao lần rồi, trước khi đến phải gọi điện thoại. Cậu lớn rồi, làm việc gì cũng có giới hạn là sao? Bỏ , tôi chẳng muốn nhiều, bỏ chìa khoá lại, cậu về trường . Hôm nay phải cuối tuần, cậu chạy đến đây làm gì?”
      “Xin lỗi, chị Hướng Viễn, em biết tâm trạng chị vui nên chỉ muốn đùa chút thôi”, Diệp Quân cuống quýt quỳ xuống trước mặt . “Hôm nay, hội thao trường kết thúc sớm nên em đến chỗ chị. Chị hôm nay có chuyện quan trọng, em cũng chẳng dám gọi điện. Đứng ngoài cứ đợi mãi, lạnh quá, nên em… Em chẳng làm gì hết, chỉ ngồi đợi thôi… Chị tin à, nếu chị sờ thử mặt ghế xem, em ngồi đến mấy tiếng, nó vẫn còn nóng này.”
      Hướng Viễn dụi dụi khoé mắt, cũng cảm thấy cơn giận dữ của mình hình như hơi quá đáng nhưng giờ thể nào cười nổi.
      Diệp Quân thấy , quay bê chiếc ghế duy nhất trong phòng đến, ngồi xuống cạnh : “Vẫn giận à? Phạt em kể chị nghe câu chuyện cười vậy…Có người tài xế lái xe buổi đêm, đưa gà đến cho trại nuôi gà, giữa đường gặp đòi quá giang xe, ông ta liền đồng ý rồi bảo lên xe. lúc sau, ông ta phát ra rất xinh đẹp nên mới động lòng tà, có ý… hừm… có ý kia ấy… ra sức chống cự, ông ta giận quá hoá thẹn bảo: “ chịu cút ngay”, rồi đuổi ta xuống xe. lúc sau, ông ta lại gặp thứ hai xin quá giang, vẫn lặp lại chuyện cũ, đó cũng chịu, thế là ông ta cũng đuổi xuống xe. Buổi sáng hôm sau, khi ông ta chạy đến địa điểm giao hàng, phát ra khoang xe chở gà trống , chỉ có con vẹt tóm lấy cổ con gà, hưng phấn doạ dẫm: “ chịu cút ngay” Ha ha!”.
      Cậu kể xong bèn cười phá lên, sau đó e dè quan sát vẻ mặt Hướng Viễn nhưng lại thất vọng khi thấy Hướng Viễn dựa tay vào chiếc tủ đầu giường, ánh mắt nhìn nơi khác, vẻ như hoàn toàn lưu tâm cậu rủ rỉ tỉ tê những gì.
      Diệp Quân làm chuyện vô vị, tâm trạng rơi xuống tận đáy vực, gượng cười: “ buồn cười à? Vậy em đổi chuyện khác nhé, có …”.
      “Dừng, dừng, dừng”, Hướng Viễn cắt ngang, “em chưa con vẹt kia từ đâu chui ra, chị chưa làm sao cười được”.
      “Hả?” Diệp Quân nhớ ra, đột nhiên mặt đỏ tía tai, vội vàng : “Em… em chưa kể vì sao con vẹt xuất hả? Ồ, em quên mất, con vẹt đó do tài xế nuôi, ông ta sợ nó quấy rối chuyện tốt của mình nên mới đặt vào sau xe, ý em là…”.
      Hướng Viễn nhìn Diệp Quân há miệng lắp bắp liền “phì” tiếng rồi cười phá lên, sau đó thể kiềm chế nổi.
      Diệp Quân tại sao Hướng Viễn lại đột ngột cười vui vẻ như thế, cũng cười ngốc nghếch: “Buồn cười à, chị Hướng Viễn?”.
      Hướng Viễn vừa tức vừa buồn cười gõ vào đầu cậu: “Em là đồ ngốc”.
      Lúc này tay diệp Quân vẫn cầm chiếc máy ảnh, Hướng Viễn tiện tay giật lấy: “ chiếc máy ảnh thôi mà, nghịch bừa bãi gì thế?”.
      bấm xem những tấm ảnh lưu trong đó, đều là ảnh chụp Diệp Quân trong hội thao trường, trong đó có tấm cậu đứng bục lĩnh thưởng của trường, Hướng Viễn nheo mắt ngắm kỹ bằng khen tay cậu – Giải nhì cuộc thi nhảy xa.
      “Ôi”, kéo dài giọng vẻ tâm đắc, “ ra được thưởng nên đến chỗ chị khoe chứ gì?”.
      Diệp Quân bị vạch trần nên mặt lại đỏ bừng lên, liền lúng túng giải thích: “Tấm này là do khi em nhảy xa bạn bè chụp hộ, hai mươi mấy người tham gia cuộc thi, người được giải nhất trước đây từng trong đội thể dục trường… Chị xem, tấm này, em còn tham gia thi chạy bốn trăm mét nhưng chỉ đạt giải tư. Đây là bạn em, ngủ giường , đa số ảnh là do cậu ấy chụp… Tấm này…”.
      Cậu đột ngột khựng lại, màn hình lúc này dừng ở tấm ảnh, cậu mặc đồng phục thể thao đứng gần trung tâm ống kính ngửa cổ uống nước, bên cạnh có xinh đẹp mỉm cười nhón gót lau mồ hôi cho cậu. Tấm ảnh có vẻ như chụp trộm này nắm bắt cái “thần” rất tài tình, Diệp Quân tràn trề sức sống thanh xuân của tuổi trẻ, đôi mắt còn sáng hơn cả giọt mồ hôi lăn trán, đứng cạnh cậu gương mặt xinh đẹp thanh tú, động tác bẽm lẽn, đầu mày khoé mắt toát lên vẻ quyến luyến muốn tỏ bày nhưng thốt nên lời.
      “Tấm này do thằng khỉ nào chụp thế nhỉ? Sao em biết? Tấm này cũng đúng là lạc lỏng ”, cậu vừa vừa hạ giọng làu bàu, luống cuống nhấn nút xoá.
      “Sao thế?” Hướng Viễn kéo máy ảnh ra khỏi tay cậu, : “Chị còn chưa xem mà. bé này nhìn nhanh nhẹn đấy, đối xử với em rất tốt, là bạn học trong Học viện Cảnh sát à? Hoa khôi cảnh sát, Diệp Quân, em đúng là có phúc đấy. Xoá gì chứ, để lại đó! Chụp đẹp … Ấy, em cướp cái gì?”.
      đập vào tay Diệp Quân định cướp lấy máy ảnh. Có vẻ cậu cuống , đôi mắt cũng hoe đỏ: “Đừng đùa nữa, chị Hướng Viễn, xóa xoá , đó là bạn học của em, người trong đội cổ vũ thôi mà. Em nhớ chụp lúc nào nữa. Chị trả máy ảnh lại cho em, trả em!”.
      Hướng Viễn cầm máy ảnh đứng lên, chui qua cánh tay giơ lên của cậu, lùi bước để giữ khoảng cách nhất định, cười : “Xoá tiếc lắm. Cố ý chụp cũng đẹp như thế này. Mắc cỡ gì chứ, con người ta còn chủ động hơn em”.
      phải. Thôi… chị tin thôi vậy!”, Diệp Quân thẹn quá hoá giận. “ rồi mà chị tin. Trả máy cho em!”.
      Cậu chồm người đến giật lại, Hướng Viễn lại tránh , cười bảo phải giữ lại để cho nhà cậu xem. Hai người đều nhanh nhẹn linh hoạt, đuổi bắt trốn tránh trong căn phòng chật chội bé .
      Diệp Quân dù sao cũng khoẻ hơn , lại nhất quyết đòi được máy ảnh chịu thôi, lúc Hướng Viễn nghiêng người tránh , tay cậu giơ ra, ôm lấy eo kéo lại. Hướng Viễn thở hổn hển vì bị tóm gọn, lưng đập vào người cậu, hai người đều loạng choạng lui lại bước. Đến khi đứng vững rồi mới cao đến tai Diệp Quân, lần đầu tiên cậu dễ dàng gỡ được máy ảnh trong cánh tay giơ cao của xuống.
      Máy ảnh rời khỏi tay rồi, Hướng Viễn mệt mỏi khom lưng thở dốc, mới phát ra cậu vẫn ôm choàng lấy eo , “Cái cậu nhóc này, đúng là khoẻ , ôi cái eo già của tôi, suýt nữa là đứt đôi rồi. Được rồi, chứng cứ bị em cướp mất rồi, buông tay, chị muốn uống nước”.
      Hành động này của Diệp Quân trước đó chỉ đơn thuần là muốn lấy lại máy ảnh, xóa tấm hình mờ ám kia. Cậu bị dồn vào đường cùng, lúc vươn tay ra cũng nghĩ gì nhiều, chỉ muốn để thoát thân. trơn tuột như con lươn, cậu lại cuống nên chỉ muốn xoá bỏ chứng cứ. Thế nhưng khi cầm máy ảnh trong tay, eo nằm gọn dưới bàn tay cậu, lưng đập mạnh vào ngực cậu, đỉnh đầu chạm vào cằm cậu cậu bổng cảm thấy, tấm ảnh kia có là gì đâu.
      Hướng Viễn khẽ ho tiếng, cười bảo: “Làm gì thế, chơi trò gì đây? Buông tay ra, ngốc…”. vỗ vỗ vào tay cậu, hơi cựa quậy eo, đột nhiên thấy ngượng ngùng, giọng cũng còn thân thiện thoải mái được nữa: “ nghe thấy à? Buông ra, làm gì thế, nghe lời là chị giận đấy!”.
      Vòng tay ấy hơi nhúc nhích nhưng lại thu chặt theo hướng ngược lại, chiếc cằm đầu dịu dàng dụi dụi vào mái tóc. Hướng Viễn đột ngột cứng người lại, bỗng dưng có ảo giác, vòm ngực vững chắc tỳ vào sau lưng phải là Diệp Quân mà thuộc về người đàn ông xa lạ bởi Diệp Quân cãi lời , càng dám có hành động như thế này. Ý nghĩ này khiến cảm thấy chưa bao giờ bàng hoàng như bây giờ, đứng sững lại vật lộn thoát ra nữa, chân phải mang giày cao gót đột ngột đá vào ống quyển của cậu.
      Chẳng ngờ Diệp Quân lại tránh được. Cơ thể cậu vận sức, cả người cũng bị ép quay lại. Cuối cùng mặt đối mặt, nhìn thấy đôi mắt rất đẹp của cậu ở khoảng cách quá gần, phủ lên lớp sương mù mơ màng, gương mặt tuấn tú còn đỏ bừng hơn khi cậu lo cướp lấy máy ảnh.
      “Em cũng giận nữa”, cậu áp vào lảm nhảm.
      được hoảng, lúc này tuyệt đối được hoảng hốt. “Chơi đủ rồi chứ?”, Hướng Viễn mím môi cười nhìn cậu, hai tay lặng lẽ gỡ từng ngón tay đặt người , ngón, hai ngón, ba ngón…
      khắc trước, Diệp Quân còn mơ màng, chìm đắm trong ý nghĩ duy nhất: trọn đời này kiếp này cũng bao giờ buông tay! Thế nhưng sau khi cậu nhìn thẳng vào đôi mắt và cả nụ cười bình thản kia, bao nhiêu cơn sóng tình ban nãy dồn dập xô đến bị chặn lại đột ngột. là chị Hướng Viễn của cậu, sao cậu lại dám?
      Cậu rụt tay lại như bị bỏng, quay người nhưng làm sao đây? Cậu thốt nỗi lời xin lỗi, cũng muốn nhận lỗi, chỉ biết chầm chậm lùi lại chiếc ghế phía sau. Chiếc ghế tựa ở bên cậu suốt cả buổi chiều cho cậu điểm dựa. Trong lòng cậu bỗng dưng dấy lên nỗi lo sợ rất lớn, cậu làm việc như vậy, có lẽ từ nay về sau còn đếm xỉa gì đến cậu nữa. Ý nghĩ này khiến dạ dày cậu bắt đầu quặn thắt.
      Hướng Viễn nhúc nhích cánh tay đau nhức vì bị cậu kéo để quay người lại, cười : “Sau này cho phép em làm chuyện phân biệt lớn bé này nữa. Chị có phải hoa khôi cảnh sát đó đâu, tay già chân già, chơi đùa với em nổi. là, ra tay cũng biết thương xót, còn ngẩn ra đó làm gì? Kéo hộc tủ ra có rượu thuốc giảm đau đó. Ban ngày mới gặp chuyện xui xẻo, buổi tối lại bị em vờn cho mẻ, ngày mai chị có làm nỗi đây?”
      Diệp Quân chạy như bay đến mở hộc tủ, tìm bình rượu thuốc. Hướng Viễn sắn tay áo, lúc cậu nhóc bị kích động đúng là biết nặng gì, chỗ bị tay cậu nắm sưng cả lên.
      Diệp Quân hiểu tại sao Hướng Viễn vần còn cười được. Cậu khẽ khàng, e dè bôi thuốc cho , càng nghĩ càng thấy hổ thẹn biết chui vào đâu. Hướng Viễn ngoài mặt tỏ ra như có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng lại chẳng biết nghĩ gì nữa.
      “Chị Hướng Viễn, em như thế… Chị có giận rồi bỏ mặc em ?”
      Hướng Viễn chăm chú nhìn Diệp Quân, dưới hàng lông mi dài của cậu là hối hận, tự trách mình và cả nỗi buồn rầu được. chàng trai như cậu, giống như chú chim bồ câu trắng muốt, sạch , hiền lành, thuần khiết, toả sáng, đối diện với cậu, có nào lại thấy mềm lòng, trừ phi đó vững như bàn thạch.
      biết nỗi bất an của Diệp Quân là do đâu nhưng chuyển ánh nhìn sang cánh tay mình, : “Vết thương xíu, chị thể tỏ ra tiểu thư yếu đuối được”.
      Thấy cậu vẫn tỏ ra thoải mái, Hướng Viễn thở dài, dịu giọng bảo: “Em biết đấy, A Dĩ mất rồi, chị chỉ còn lại đứa em trai”.
      đưa tay kia ra vò vò tóc cậu như trước đây vẫn làm. Diệp Quân hơi nghiêng đầu sang bên, lặng lẽ tránh .
      “Chị Hướng Viễn, chị có thể thực cho em điều ước ? , trai em mới có điều ước, vậy xem như là em thỉnh cầu vậy” xong, Diệp Quân ngước mắt nhìn Hướng Viễn, nhận thấy do dự của .
      Hướng Viễn dễ gì hứa hẹn với ai bởi có số chuyện làm được nhưng cũng có những chuyện có lẽ cả đời cũng thể làm.
      Diệp Quân cười khẽ: “Đừng căng thẳng, thỉnh cầu của em khó đâu. Chị ngày nào cũng làm rồi về nhà, bao lâu rồi tập thể thao nhỉ? Tìm lúc nào đó leo núi với em . Em đưa chị ngắm mặt trời mọc”.

    2. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 22

      Tình là thứ mãi mãi thể quên lãng nhưng lại có thể từ bỏ được.
      Diệp Quân rồi, Hướng Viễn ôm cánh tay đau nhức tắm rửa sạchsẽ. có thể hoá giải ngượng ngùng mặt nhưng thể hoá giải cảm giác kỳ lạ trong lòng. Sống đến năm hai mươi lăm tuổi, ngoài vòngtay của mẹ khi còn xíu đây là cái ôm đầu tiên mà cảm nhậnđược. Chưa có ai từng ôm . Bố, em , Khiên Trạch, người thân, bạnhọc, bạn bè, lúc vui sướng, lúc bất lực, lúc thất vọng, cũng khôngcó.
      Rốt cuộc là từ khi nào mà Diệp Quân của trở thành mộtchàng trai có đôi vai mạnh mẽ, lồng ngực cứng cáp như vậy? nhìn thấycậu trưởng thành, trước mặt cậu, luôn là người chị lớn gìlà làm được, bao dung chăm sóc cậu em yếu đuối nhưng đây làlần đầu tiên cảm thấy thua cuộc vối cậu. Tuy rằng về mặt sức lực thìbẩm sinh phụ nữ là yếu đuối nhưng trong lòng vẫn thể rõrằng đó là hụt hẫng hay an ủi. Đương nhiên, nhiều hơn thế là hoang mang – dựa dẫm của Diệp Quân với từ đến lớn đều ràng như vậy. Côtừng nghĩ rằng, khi lớn dần mối quan hệ này tự nhiên nhạt dầnnhưng với cảnh tượng vừa xảy ra, có lẽ sai. Tình cảm ngưỡng mộ dựa dẫm của Diệp Quân dường như tiến về con đường khác, mà tất cảnhững chuyện này, chẳng lẽ từ trước đến nay vẫn dung túng, phớt lờtrách nhiệm trong im lặng?
      Nếu đổi lại là người khác, Hướng Viễn mặc nhiên phớt lờ. Trưởng thành rồi người đàn ông mộtngười phụ nữ, chàng trai đều là những chuyện bìnhthường, cũng giống như loài vật đến mùa tìm bạn tình, khi tìmđược đối tượng, cho dù được như ý muốn cũng là do nó tự tìmlấy, chịu chi phối của con người, giống như và Diệp KhiênTrạch. Nhưng Diệp Quân được, thể nhìn cậu vào mộtcon đường vốn có lối ra, thể để cậu chịu khổ như được.
      Vậy nên, Hướng Viễn mặc kệ kháng nghị và van nài của Diệp Quân,khăng khăng lấy lại chìa khoá nhà mình tay cậu, trừ phi có việc gìđó, nếu cho cậu đơn thương độc mã đến nơi ở của . Côgái lau mồ hôi cho cậu trẻ trung và xinh đẹp như thế, chàng trai như cậu, việc gì phải sầu khổ lo có ai , cậu nên có cuộc sống củariêng mình. Mấy năm nay, vô tâm của Hướng Viễn khiến thế giới củacậu chỉ xoay quanh mình , sau này khi cậu thấy phong cảnh đẹp hơnthì phát ra rằng, chỉ là ánh sao mất hút bên chân trời khivầng dương ló rạng.
      Nhưng dù sao vẫn nhẫn tâm khiếnDiệp Quân trong lúc lại gặp phải quá nhiều thất vọng nên vẫn nhậnlời cậu về “cuộc hẹn ngắm mặt trời mọc”. Hai người hẹn nhau, chỉ cầnrảnh rỗi cùng leo núi ngắm mặt trời mọc.
      Hướng Viễncũng ngờ rằng cái gọi là “lúc rảnh rỗi” lại cứ phải lùi lùi lại như thế. tuần sau khi buổi đấu thầu làm khung thép cho cầu vượtThanh Viễn kết thúc, Giang Nguyên nhận được cuộc điện thoại từ côngty Lập Hằng, cũng chính là công ty của Trương Thiên Nhiên mà trước đó đá văng Giang Nguyên xuống ngựa với khoảng cách hơn kém mong manh. LậpHằng lần này trúng thầu với nhiệm vụ phải sản xuất gần vạn tấn khungthép cho cầu vượt Thanh Viễn, do thời hạn giao hàng mà Trung Kiến yêucầu có phần gấp gáp so với kế hoạch sản xuất nên họ đề nghị được hợp tác với Giang Nguyên, giao cho Giang Nguyên nhiệm vụ sản xuất tám nghìn năm trăm tấn thép để gia công ngoài hợp đồng. Tức là, Giang Nguyên ký mộthợp đồng với Lập Hằng, sản xuất khung thép cho họ, sau đó để Lập Hằnggiao hàng cho Trung Kiến. trắng ra, công trình này là của Lập Hằngnhưng lợi nhuận lại là của Giang Nguyên.
      Đối với chuyển biến“núi cùng nước tận ngỡ rằng còn đường, liễu mờ hoa tỏ lại ramột thôn” (nguyên bản: Sơn cùng thuỷ phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minhhựu nhất thôn, ý chỉ khi chúng ta gặp khó khăn hoạn nạn, ngỡ rằng đến đường cùng nhưng ngờ lại tìm thấy lối thoát) này, Giang Nguyênkinh ngạc mừng rỡ khôn xiết, thậm chí mất lúc vẫn dám tin, vìtrước đây Lập Hằng và Giang Nguyên hề qua lại với nhau, hơn nữalần cầu trợ giúp này, điều kiện đưa ra lại tương đối thoả đáng.
      Cơ hội dâng đến tận cửa đương nhiên thể bỏ lỡ, huống hồ khả năngsản xuất của Giang Nguyên luôn bị phí hoài, công nhân được nghỉ ngơi dài hạn kêu than liên hồi. Trưởng phòng thị trường dưới chỉ đạo của Diệp Bỉnh Lâm, ngay trong ngày hôm đó gọi cho Lập Hằng nhưng đối phươngcực kỳ thẳng thắn, khá ràng, họ cầu liên lạc thẳng với HướngViễn.
      Hướng Viễn bàn bạc với Diệp Bỉnh Lâm suốt đêm trong bệnhviện, hôm sau, cầm vạn tệ Diệp Bỉnh Lâm đồng ý cấp để đích thânđến mời Trương Thiên Nhiên dùng bữa. Trương Thiên Nhiên làm cao,cũng chẳng khách sáo, vui vẻ nhận lời ngay. chẳng có cầu gìtrong chuyện ăn uống, về điểm này rất hợp với Hướng Viễn. Hai người bàymột bàn cờ vây, Hướng Viễn mất thế, Trương Thiên Nhiên đảo nướccờ trước mặt nhân viên tháp tùng của hai bên, gọi Hướng Viễn là “nữtrung trượng phu”. Cuối cùng, Hướng Viễn thanh toán số tiền ba trămchín mươi tệ, sau đó lấy về nhiệm vụ sản xuất tám nghìn năm trăm tấn từLập Hằng. biết trong bụng rằng, Trương Thiên Nhiên và hềcó tình cảm gì, cái ta cần là danh nghĩa của công trình này, tiền có thể cho Giang Nguyên nhưng danh nghĩa là của Lập Hằng. Huống hồ, mấynăm nay Trương Thiên Nhiên gần như hài lòng với vịêc gói gọn kinhdoanh trong thị trường vật liệu xây dựng nên khả năng sản xuất khung kết cấu thép của Lập Hằng cũng bắt đầu rút gọn lại theo kế hoạch, kỳ hạngiao hàng của công trình này lại gấp nên ta bắt buộc phải phân chiagói hàng cầu vượt Thanh Viễn này. Còn về việc giao toàn bộ cho GiangNguyên, ngoài lý do Giang Nguyên là nhà máy lâu đời của tỉnh còn lý do quan trọng hơn, đó là thỉnh ý từ Âu Dương.
      Giang Nguyênnhận công trình này vào tháng Mười hai, thời hạn giao hàng là tháng Banăm sau. Lúc nhận được hợp đồng mừng rỡ khôn cùng nhưng khi sựlên kế hoạch cho sản xuất lại khổ sở: Giang Nguyên người tuy đông nhưngkhả năng lại thấp. Trước kia mỗi tháng chỉ cho ra đời quá mộtnghìn tấn, làm sao giao hàng kịp chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi? Thếnhưng lần này, dưới thuyết phục của Hướng Viễn, Diệp Bỉnh Lâm đangnằm giường bệnh cũng ra tay dứt khoát, truyền lời với mọi người, có gì phải thêm, chỉ chữ: Lên! cầu từ nhân viên đếnquản lý đều phải đều động, lập tức tham gia sản xuất với cách chia ba ca ngày đêm nghỉ để hoàn thành công việc. Đến trước khi hạn giaohàng, người nghỉ nhưng máy móc thiết bị thể nghỉ, nếu cóthông báo đặc biệt, ngày Lễ ngày Tết cũng phải tăng ca. Trợ lý Lý quảnlý sản xuất trọng trách nặng nề, đau đầu vắt óc để điều chỉnh lưu trìnhsản xuất. Phía tài chính tuy cũng mặn mà nhưng tất cả vốn lưu động đều bắt buộc phải phục vụ cho công trình này. Trong quảng thờigian, cả Giang Nguyên từ khu văn phòng đến khu sản xuất đều đỏ chói mộtvùng, đâu đâu cũng thấy những biểu ngữ và băng rôn cổ vũ. Tám nghìn nămtrăm tấn dường như còn là công trình của Giang Nguyên mà làmột hố trũng to, qua được tiếp tục chìm xuống, nếu qua rồi sẽmở ra chân trời mới.
      Hướng Viễn cũng bận rộn quay như chongchóng với việc sản xuất. Lúc đồng ý giao lại công trình cho GiangNguyên, tuy Trương Thiên Nhiên rất thoải mái nhưng cũng hề qua loa đại khái với chất lượng và các khâu sản xuất. Nhân viên kiểm tra chấtlượng của Lập Hằng cứ ba ngày đến Giang Nguyên khảo sát lần, điệnthoại thúc hỏi tiến độ reo liên tục ngớt.
      Cỗ xe già cỗiGiang Nguyên cật lực tiến về phía trước như thể tìm ra hào quang của riêng mình. Ba tháng sau, máy móc và con người đều rệu rã nhưngcũng xem như giao kịp hàng, Hướng Viễn thở phào hơi nhõm, côcũng cảm thấy mạo hiểm đến mấy phần. Sau khi công ty Lập Hằng đến kiểmtra lần cuối, đối diện với các quản lý Giang Nguyên xúc động khônxiết, Trương Thiên Nhiên chỉ với Hướng Viễn câu: “Vất vả rồi, có điều nếu cho Lập Hằng người và máy móc nhiều thế kia hoàn thànhnhững thứ này chỉ cần tháng rưỡi”.
      mệt nhọc của GiangNguyên được số tiền thưởng nửa năm đầu ấy ve vuốt xoa dịu nhưng HướngViễn nợ Âu Dương gia cái tình. Tháng Sáu, vừa hay Âu Dương gia gả con . Trước đó, Âu Dương phu nhân bảo Hướng Viễn uống trà vớibà, khi trò chuyện cũng than vãn rằng, con kết hôn mà bà lại khônglàm được gì, những người xung quanh cũng chẳng ai đắc lực. Hướng Viễnbiết ý nên giúp Âu Dương phu nhân liên lạc với nơi tổ chức tiệc cưới, chuẩn bị đủ các việc cho tiệc cưới. Chương Việt còn bận hơn cảđám cưới của mình.
      thế nhưng những lúc cần giúpđỡ Chương Việt cũng bao giờ khoanh tay đứng nhìn. Tiệc cướicủa Âu Dương gia được đặt khá gấp gáp, cầu lại cao, khi đó khách sạn lớn nhất, nổi tiếng nhất thành phố lọt vào mắt họ hết chỗ, khó cóthể đón nhận cuộc làm ăn này thêm, cuối cùng Chương Việt thấy Hướng Viễn khó xử, ra mặt giúp đỡ, lúc đó mới đặt được nơi họ vừa lòng.
      Hướng Viễn ngỏ lời cảm ơn Chương Việt, lại cười bảo: “Người hiếm khi cầu cạnh ai như cậu lại đến tìm tớ, phải nhanh chóng bắt cậu nợ lại mới được!”.
      Đến khi hôn lễ được cử hành đúng ngày, những phần Hướng Viễn phụ trách đều chu đáo, chê vào đâu được. Âu Dương phu nhânhết sức hài lòng, bà rằng mình chỉ ao ước sinh thêm được đứa contrai, nếu con dâu chắc chắn là Hướng Viễn. Âu Dương KhảiMinh trước nay hiếm khi khen, vô cùng kén chọn, cũng bảo thư ký đến cámơn Hướng Viễn tiếng.
      Ở buổi hôn lễ, Hướng Viễn cũng được mời đến tham dự nên mới biết chú rể quý hoá cùa Âu Dương gia là chàng thanh niên từng có duyên hội ngộ ở Côn Minh, hơn nữa còn tha cho mộtlần. Cưới được tiểu thư nhà Âu Dương, cũng chẳng trách ta còn trẻtuổi thế mà có chức vị cao ngất trong Trung Kiến.
      Điều khiếnngười ta kinh ngạc nữa là, nửa tiếng trước khi dâu phải đón khách mới chạy đến, vội vã trang điểm, đứng sánh vai với chú rể trước cổng kháchsạn. ta cầm bật lửa, tự châm cho mình điếu thuốc, vén mạng chemặt lên, từ từ nhả khói. Những khách đến sớm và nhân viên khách sạn đềutrố mắt nhìn, Âu Dương Khải Minh nhìn thấy nổi trận lôi đình nhưng bị vợ túm lấy cánh tay nên cũng đành nuốt cơn giận xuống trước mặt mọingười, lầm lỳ đến trước mặt con , gỡ điếu thuốc môi xuống rồi dùng chân dập tắt.
      Âu Dương tiểu thư gương mặt thanh tú đài các cũng tức giận, ngoan ngoãn mặc cho cha mình lấy điếu thuốc ,chỉ nhún vai với vẻ cam chịu, nhưng đến khi Âu Dương Khải Minh trở vàophòng tiệc, chú rể cạnh cười cười, rút điếu mới ra, tự tay châmlửa cho .
      Dưới ánh nắng rực rỡ tháng Sáu, Hướng Viễn nhìn đôitân lang tân nương đứng kề nhau và mỉm cười nhưng cứ thấy ảm đạm vô cùng. tiếng sau, nhìn cảnh dâu, chú rể cung kính đón tiếpkhách mời, cũng soi mói gì thêm. Điều thú vị là, Hướng Viễnphát mỗi khi có chiếc xe nào dừng gần đó, ánh mắt chú rể lại bắtđầu nhìn về phía ấy cho đến khi người xe đẩy cửa bước ra. mongmỏi và thất vọng của ta cứ lặp lặp lại như vậy. Cho đến hơn bảygiờ, thư ký của Âu Dương tiến lại gần hạ giọng : “Khách mời đến gầnđủ rồi, hôn lễ chuẩn bị cử hành”. Chú rể đưa mắt nhìn về khoảng khôngvắng tênh phía trước, trong nụ cười ấy cuối cùng giải thoát trong lạc lõng chơi vơi.
      Kính rượu xong, tân lang tân nương lui vào trong thay quần áo để tiếp tục kính trà, Hướng Viễn vâng lời dặn dò của Âu Dương phu nhân đến xemtình hình dâu thay trang phục thế nào. Nhưng nhìn thấy tiểuthư Âu Dương đâu mà lại gặp chú rể vẫn mặc âu phục trong phòng trangđiểm. Màu đen của trang phục khiến đôi mắt đen nhánh của ta càngthăm thẳm hơn. ta thuộc dạng đẹp trai đặc biệt, tuấn túbằng Diệp Quân, cũng thanh nhã như Khiên Trạch nhưng gương mặtthanh thoát, khí chất lạnh lùng. Nhìn thẳng vào đôi mắt rất dễ khiến người ta rơi xuống vực thẳm đáy. Hướng Viễn nghĩ, dù thế nàođi nữa mắt kén rể của Âu Dương gia quả tầm thường.
      Hướng Viễn nhìn quanh quất, thấy có ai nên mới hỏi: “Âu Dương phunhân bảo tôi đến xem tình hình thế nào. Chắc cũng gần xong rồi nhưng sao thấy dâu và người trang điểm đâu?”.
      Chú rể liếc nhìn cái rồi đáp: “ biết trốn vào góc nào trang điểm rồi, chắc xong ngay thôi”.
      Hướng Viễn nhớ đến ân tình lúc ở Vân Nam. Nếu lần ấy tha chocô thể tiếp cận vợ chồng Âu Dương, Giang Nguyên cũngkhông thể có cơ hội nào khác, hôm nay gặp lại nhau, liền câuvới vẻ hết sức thành tâm thành ý: “Chúc mừng , tôi vẫn chưa kịp cámơn về chuyện lần trước”.
      vẫn thờ ơ, dường như biết cám ơn vì cái gì.
      Hướng Viễn tự mỉa mai mình: “Tôi cứ ngỡ tiếng phổ thông của mình rấttốt, ngờ mới mấy câu bị nghe ra”. Thấy vẻ mặt vẫn tỏ ra mơ hồ, cũng thêm làm gì cho mất hứng, chỉ thêm mộtcâu: “Tôi ra trước đây. lần nữa chúc tân hôn vui vẻ!”.
      định quay người bất ngờ ta thốt lên câu: “Thực ra cônói tiếng phổ thông rất tốt, khẩu Nam Xương chính tông tôi cũng quen thuộc, chỉ có điều tôi nhớ rất đuôi trong tiếng phổ thôngkhi người Giang Tây phát mà thôi”.
      “Vậy à?” Hướng Viễn cười : “Dù sao nữa, tôi vẫn cám ơn , nếu sau này có chuyện gì cần đến tôi, xin cứ tiếng”.
      Chẳng qua chỉ khách sáo mà thôi, Trung Kiến tài lực hùng hậu, lại trẻ tuổi chí lớn, liệu có việc gì phải cần đến ?
      Nhưng lời vừa dứt, chú rể lặng lẽ và đốt ngột tiếp lời : “Có, ngay bây giờ”.
      Hướng Viễn khựng bước, nhìn với ánh mắt nghi ngại.
      do dự lúc, đôi mắt sâu thẳm bỗng trở nên dịu dàng, bàn tay lặng lẽ nắm lấy mép bàn trang điểm sau lưng.
      hạ giọng: “Dùng tiếng của , gọi tôi là tiếng “ Chính” được ?”.

      Hướng Viễn hỏi tại sao, nhìn như vậy, cho cùng cũng làmột người đáng thương. Trong giọng của cũng đượm vẻ u buồn: “AnhChính…”.
      Trong tích tắc, chú rể nhắm nghiền mắt lại.
      Hướng Viễn gọi xong liền rời khỏi phòng trang điểm, đoáhoa nở bừng rạng rỡ cài trước ngực chú rể kia có thấm đẫm nước mắt haykhông? có hứng thú với những câu chuyện ngàn lần như đó. ta và người phụ nữ biết tên, cũng có thể là đàn ông, chodù là ai bỏ rơi ai, kết quả đều như nhau.
      Tình là thứ mãi mãi thể quên lãng nhưng có thể từ bỏ được.
      Hôn lễ kết thúc, quan hệ giữa Hướng Viễn và Âu Dương gia càng thânthiết hơn. Giang Nguyên cũng thông qua lần hợp tác với Lập Hằng mà giántiếp hé mở được cánh cửa lớn của Trung Kiến, sau đó liên tục trúng đượcnhững gói thầu lẻ của Trung Kiến. Sau khi Lập Hằng rút lui khỏi thịtrường vật liệu xây dựng. Giang Nguyên cũng trở thành đơn vị cung ứng kết cấu khung sắt thép lớn nhất khu vực Hoa Nam của Trung Kiến. Có được ủng hộ của Trung Kiến, dưới hào quang của họ, những đơn đặt hàng bắt đầu bay tới tấp. Cũng chính vào năm này, Hướng Viễn chính thức trởthành trưởng phòng marketing, là cánh tay đắc lực trong bộ phậnmarketing của Giang Nguyên.
      Theo thăng tiến của Hướng Viễn,tầng lớp quản lý của Giang Nguyên cũng tiến hành điều chỉnh mới. Diệp Bỉnh Lâm bệnh lâu chưa khỏi, là con trai trưởng, Diệp Khiên Trạch danhchính ngôn thuận trở thành Phó Tổng giám đốc phụ trách hành chính; trợlý Lý xuất thân từ trưởng bộ phận sản xuất mấy năm nay có công lớn, điều hành việc sản xuất đâu ra đó, đồng thời vắt kiệt sức lực cho công trình cầu vượt Thanh Viễn, đương nhiên trở thành Phó tổng điều hành sản xuất; Diệp Bỉnh Văn vẫn nắm giữ đại quyền về tài chính của Giang Nguyên vớithân phận là Giám đốc Tài chính, đồng thời kiêm nghiệm chức Giám đốc của công ty đầu tư Quảng Lợi thuộc quyền kiểm soát của Giang Nguyên; chứcvụ giám đốc Kinh doanh tạm thời vẫn bỏ trống, trưởng phòng marketingHướng Viễn mới nhận chức điều hành toàn bộ công việc kinh doanhmarketing, đồng thời có được tư cách tham gia hội nghị các cấp lãnh đạo.
      Bốn người này thực tế cấu thành trung tâm quyền lực cao nhấtcủa Giang Nguyên, trừ những việc lớn phải thỉnh ý của Diệp Bỉnh Lâm ra,nghiệp vụ trong phạm vi quản lý của từng người do tự họ làm chủ, cácvần đề đa ngành được hiệp thương giải quyết trong các cuộc họp lãnhđạo. Trợ lý Lý trước kia, nay là Phó tổng Lý và Hướng Viễn càng tích cực báo cáo công việc với Diệp Bỉnh Lâm hơn dưới căn dặn kỹ càng củaông.
      Trong bốn người này, chức vụ của Hướng Viễn thấp nhất, tuổi lại trẻ nhất nhưng lại được Diệp Bỉnh Lâm xem trọng nhất. Bộ phậnmarketing qua đợt thanh lọc của Hướng Viễn thay bằng loạt cácnhân viên kinh doanh trẻ tuổi, năng động. bắt đầu phân lại từng khuvực kinh doanh thông qua đồng ý của Diệp Bỉnh Lâm, kiện toàn lại cơchế khích lệ kinh doanh hoàn chỉnh, đặt ra sách lược kinh doanhmarketing của Giang Nguyên là bao quát lấy toàn tỉnh, nắm chặt kháchhàng lớn là Trung Kiến, đồng thời hợp tác với Lập Hằng của Trương ThiênNhiên, thâu tóm các công trình lớn trong tỉnh, cố hết sức để chútkhông gian sinh tồn và phát triển nào cho các nhà máy lẻ khác. Vềvấn đề bảo đảm để thất thoát nhiều công trình lớn trong tỉnh,cơ bản sản lượng và thu nhập của Giang Nguyên có thể được bảo đảm,sau đó dựa nền tảng này mới từng bước mở ra thị trường khu Tây Nam, Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên, Trùng Khánh là những thị trường rộng lớn,và lại cũng bớt được cạnh tranh giữa các công ty xây dựng lớn nênHướng Viễn tiếc tiền đầu tư, phải số lượng lớn nhân viên kinhdoanh marketing đến đó, cầu họ phải to gan lớn mật nhưng cũng phảitinh tế tỉ mỉ, đầu óc phải linh hoạt, miệng lưỡi phải dẻo, tay phảinhanh nhẹn, da mặt phải dày, phải nghĩ đủ mọi cách tạo nên mối quan hệlâu dài với các tập đoàn kiến trúc lớn, đồng thời những công trình đemvề và những khoản công nợ lấy về được có thể rút trực tiếp ra phầnlàm tiền hoa hồng cho họ, đương nhiên, làm được xin mời ra . Đối với những khu vực dọc Trường Giang và khu Hoa Bắc, phần là cácnhà máy lớn chen chúc nhau mọc lên, phần khác khá xa thành phố G,phí vận chuyển quá cao nên mục tiêu của Hướng Viễn là năm trúng ítnhất gói thầu, cần làm nhiều quá nhưng bắt buộc phải bảo đảmdanh tiếng và sức ảnh hưởng của Giang Nguyên ở đó.
      Bộ phậnmarketing với những thay đổi như lột xác hoàn toàn. Tuy thể nóirằng tất cả mọi người đều hài lòng nhưng so với bộ phận marketing trướckia ngày uống trà, rung đùi nghe điện thoại, mỗi lần tăng ca lại làmchậm rì rì có thể rằng nay nó hoàn toàn thay da đổithịt. Đám nhân viên kinh doanh dưới cường độ làm việc cao, tiết tấu công việc nhanh, liên tục công tác, thái độ làm việc đặt lợi ích làm đầumà Hướng Viễn đề xướng kêu khổ ngớt nhưng sau khi quen rồi lạinếm được cảm giác ngọt ngào sau vài lần chiến thắng vang dội trởthành nơi có sức chiến đấu dũng mãnh nhất Giang Nguyên. Lập nên nhữngthành tích xuất sắc dưới lãnh đạo của Hướng Viễn, liên tục phá nhữngkỷ lục mới trong thành tích kinh doanh của Giang Nguyên. Dưới ánh hàoquang như thế, chỉ những nhân viên trong bộ phận có được niềm tựhào mà những người trẻ tuổi muốn ra sức lập công, tạo nên nghiệptrong Giang Nguyên đều xem việc được gia nhập vào bộ phận marketing làvinh quang. Bởi vậy ai dám xem thường trẻ tuổi như Hướng Viễn nữa?
      Hướng Viễn lập được kỳ công trong bộ phận marketing vềlĩnh vực khai phá, người người đều hâm mộ, lại là người Diệp Bỉnh Lâmxem trọng nhất, lợi thế vô cùng. Những lời ra, chỉ có trọng lượng trước hai vị Phó tổng, đến cả Giám đốc Tài chính Diệp Bỉnh Vănvốn trong mắt chẳng biết đến ai cũng phải nhân nhượng vài phần. Lúcnày, Diệp Bỉnh Văn cũng biết thời biết thế, từ bỏ làm những việc làmkhiến Hướng Viễn khó xử, thỉnh thoảng cũng để lộ ra những ý vặn vẹo gâykhó dễ, vì ông ta biết, Hướng Viễn và Phó tổng Lý đều là những người cónăng lực, dù chỉ là những người ngoài đến làm việc cho Giang Nguyên,song công trình cầu vượt Thanh Viễn do hai người bắt tay hợp tác hoàn thành rất tốt đẹp, tình cảm thân thiết, còn Diệp Khiên Trạch và HướngViễn lại phải mối quan hệ bình thường, cho dù Hướng Viễn nghiêngvề phía bên nào đối với ông ta cũng chẳng có gì tốt lành cả.
      Thế nhưng trong tình hình như vậy, Hướng Viễn làm việc gì cũng khôngbày tỏ thái độ gì nhiều. Bản thân xưa nay cao ngạo, hơn nữađiều khiến mọi người bất ngờ là, trong công việc luôn thận trọng khiqua lại với hai Phó tổng và Giám đốc, tuyệt đối nghiêng về bên nào, thậm chí là cả Diệp Khiên Trạch. chỉ bản thân như vậy, mà trong bộ phận marketing, cũng mấy lần tỏ ý nghiêm cấm nhân viên củamình tỏ ra huênh hoang, càng được biểu quá ràng khuynhhướng ủng hộ ai giữa các vị lãnh đạo, bộ phận marketing phục vụi choGiang Nguyên, chứ phải cho bất kỳ ai khác.
      Tất cả nhữngđiều này, cũng là vì trong lòng Hướng Viễn hiểu , chú Diệp sở dĩ xemtrọng và Phó tổng Lý, cho phép họ sử dụng toàn quyền hạn, ngoài việcmến mộ nhân tài, mục đích quan trọng hơn là phải quân bình lại sức mạnhgiữa Diệp Khiên Trạch và Diệp Bỉnh Văn.
      Trong Giang Nguyên hầunhư ai được nguyên nhân cụ thể, song những người tinh mắttrong tầng lớp quản lý có thể nhìn ra: Diệp Khiên Trạch và Diệp BỉnhVăn, người là con ruột của ông chủ, người là em ruột của ông,mấy năm nay những mỗi lúc xa cách về mặt tình cảm mà trongcông việc cũng bắt đầu hình thành thế đối đầu. Bộ phận mà họ phụ tráchđiều hành tuy thể rằng kỵ nhau như nước với lửa nhưng phânbiệt rất rạch ròi. Đến cả trong hội nghị giải quyết những vấn đề trọngđại, hai người này nếu đưa ra ý kiến, người kia chắc chắn phảnđối đến cùng.
      Hướng Viễn cũng tỏ ra nghi ngờ nguyên do này nênđã thử dò hỏi Diệp Khiên Trạch, song chỉ trả lời, chẳng qua là docách làm việc của mỗi người mỗi khác. Hướng Viễn biết nóithật. gián tiếp nghe từ miệng Diệp Quân rằng, bệnh tình Diệp Linhhiện nay rất ổn định, nếu có ai ở bên cạnh chẳng thể điđâu được. Bà Diệp cũng bệnh liệt giường sau lần tranh chấp giữa DiệpBỉnh Văn và Diệp Khiên Trạch. Ở nơi tối tăm sâu kín của Diệp gia đãmọc lên khối u ác, Diệp Khiên Trạch từng ngây thơ muốn che dấu nónhưng chịu ra cũng đành vậy. đợi, đợi khi khối u này vỡ ra, xem dọn dẹp thế nào.
      Thế nên, khi Diệp Khiên Trạchnói với : “Hướng Viễn, cậu đứng bên tôi phải ?” chỉcười mà gì. hiểu quá tình cảm dành cho mình. Nếu vững như bàn thạch, vậy chính là chiếc hạch bị giómài mòn trong tim suốt bao năm nay, khẽ chọc vào cái tanra thành bột. Nhưng lại biết, tình cảm chưa chắc là toàn bộ nguyên nhân điều khiển Hướng Viễn làm việc gì đó, đặc biệt là vớimột mối tình chắc chắn.

    3. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 23

      Hướng Viễn thầm thở dài trong bụng, đối với các vị thần tiên hoàn toàn tồn tại, thực ra vốn phải người đặc biệt ưa thích kỳ ngộ, nhất là trong buổi tối lại gặp đến hai lần.
      Mâu thuẫn giữa Diệp Khiên Trạch và Diệp Bỉnh Văn trở nên gay gắt khi bộ phận xây dựng nhà máy tiêu chuẩn của Giang Nguyên vô tình khám phá ra mạch nước nóng được báo cáo trong hội nghị. Địa điểm để xây mới là nơi non xanh nước biếc ở ngoại ô thành phố, cách xa trung tâm là bao, giao thông rất thuận lợi. Kết cấu mạch nguồn suối nước nóng được giám định, hàm lượng khoáng chất và độ nóng rất thích hợp cho sức khoẻ con người, có thể là được thiên nhiên cực kỳ ưu đãi. Vậy nên, trong hội nghị công ty, Diệp Bỉnh Văn lấy tư cách là Tổng giám đốc công ty đầu tư Quảng Lợi chính thức đề xuất, chủ trương bỏ qua việc xây dựng nhà máy mới, đầu tư hai mươi triệu tệ, xây khu nghỉ mát nổi tiếng với suối nước nóng thiên nhiên để làm nghề phụ cho Giang Nguyên song song với việc sản xuất, mà lại đáp ứng được những cầu mà nghề chính đòi hỏi.
      Sau khi dự thảo được đưa ra, Diệp Khiên Trạch tuy rất bình thản nhưng kiên quyết phản đối đến cùng. cho rằng việc xây dựng nhà máy có ý nghĩa rất to lớn với việc mở rộng quy mô sản xuất, vả lại công ty chưa bao giờ bước chân vào lĩnh vực kinh doanh khách sạn nhà hàng, cũng hề biết chút gì về ngành này, đầu tư hai mươi triệu tệ rất có khả năng mất trắng toàn bộ. Nhiệm vụ chính yếu của Giang Nguyên lúc này là phải tập trung tất cả tài lực vào sản xuất vật liệu và các ngành dịch vụ liên quan khác mà họ khó khăn lắm mới vực dậy được chứ phải là dạo chơi sang các ngành khác.
      Hai người đều có lý lẽ riêng, cơ hồ như đều lo nghĩ cho công ty, lý do rất chính đáng, lúc tranh cãi ai chịu ai. Hai chú cháu cũng muốn giữ thể diện, tuy im lặng, song trong lòng quyết nhượng bộ đối phương. Thế nên, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt vào Phó tổng Lý và Hướng Viễn nãy giờ vẫn chưa bày tỏ thái độ gì.
      “Phó tổng Lý, ông nghĩ thế nào?”, Diệp Khiên trạch hỏi.
      Ánh mắt của Phó tổng Lý lướt qua gương mặt Hướng Viễn trong tích tắc nhưng chỉ thấy có vẻ thờ ơ bình thản như thể mình là người ngoài cuộc. Ông tìm ra bất cứ điều gì gương mặt , nên đành lên tiếng: “Theo tôi thấy , chuyện này có liên quan đến tương lai của công ty, bất đồng cũng hay, chi bằng báo cáo cho chủ tịch Diệp xem sao”.
      Diệp Khiên Trạch cười: “Chuyện này dù có đẩy về phía bố tôi tuy ông cũng bệnh lâu nhưng chẳng lẽ lại hỏi ý ông? Tôi chỉ muốn biết suy nghĩ của ông thôi”.
      Phó tổng Lý do dự hồi lâu mới : “Tôi thấy thế này, việc đầu tư nên thận trọng, huống hồ Giang Nguyên nay cũng mới vào quy cũ”.
      “Thận trọng có nghĩa là bảo thủ, dự thảo của tôi được nghiên cứu chứng minh kỹ lưỡng. Nếu chúng ta bỏ qua kế hoạch xây dựng khu nghỉ mát, xét mức độ nào đó bỏ qua cơ hội cực kỳ tốt” Diệp Bỉnh Văn tỏ vẻ vui với ý phản đối của Phó tổng Lý.
      Diệp Khiên Trạch chưa vội đáp lời vì ý kiến của Phó tổng Lý nằm trong dự đoán của . quay sang nhìn Hướng Viễn ở đầu bàn bên kia: “Hướng Viễn, cậu thấy thế nào?”.
      Hướng Viễn gập tập dự thảo trong tay lại: “Tôi thấy tôi cần phải xem xét kỹ dự án này rồi mới có tư cách đề xuất ý kiến của mình”.
      Câu trả lời này khiến Diệp Khiên Trạch hoàn toàn bất ngờ, Diệp Bỉnh Văn vốn định thiểu số phục tùng đa số cũng tỏ ra sửng sốt. Cuối cùng, lần thảo luận này kết thúc qua loa trong tình trạng thống nhất được ý kiến của các vị lãnh đạo.
      Tan họp, Diệp Khiên Trạch đến thẳng văn phòng Hướng Viễn. Đóng cửa lại, đến trước bàn , hai tay vịn vào mép bàn, hạ giọng : “Hướng Viễn, cậu lại kiên quyết bảo vệ mình đến thế à?”.
      Hướng Viễn đứng dậy, mắt nhìn thẳng : “Tôi bảo vệ mình, có điều Phó tổng Lý đúng, hai mươi triệu tệ phải chuyện , tôi thực phải xem xét kỹ lưỡng bản dự thảo rồi mới có thể lên tiếng. Hơn nữa, ở hội nghị quyết định rồi, nếu do Quảng Lợi ra mặt làm vụ này vẫn phải giao cho các cổ đông quyết định”.
      Diệp Khiên Trạch cúi đầu cười: “ phải cậu biết rằng, Quảng Lợi là do Giang Nguyên trực tiếp điều hành, người thực có quyền quyết định vẫn là bố tôi nhưng người ông tín nhiệm nhất nay là cậu”.
      “Cho nên tôi càng thể để chú Diệp thất vọng”. Hướng Viễn hề do dự tiếp lời .
      “Vậy cậu nhẫn tâm để tôi thất vọng?” Diệp Khiên Trạch khẽ nhíu mày, Hướng Viễn vô thức tránh né ánh mắt của . tiếp tục: “Cậu cũng biết chú tôi rồi đấy, những chuyện có lợi cho ông ta liệu có nhiệt tình thế ? Mấy năm nay ông ta có được bao lợi ích từ công ty? Bố tôi chẳng qua là vì nể tình em nên nhắm mắt làm ngơ thôi. Chuyện xây dựng khu nghỉ mát lần này, cho dù ông ta đề xuất phương án chỗ nào chê được cho cùng cũng là tính toán có lợi cho ông ta”.
      Hướng Viễn lạnh nhạt : “Khiên Trạch, chú của cậu có mưu tính của ông ta, chẳng lẽ cậu có? Cậu có dám rằng cậu phản đối đề nghị đó, chứ phải là phản đối ông ta? Diệp Bỉnh Văn làm vì tiền, còn cậu vì điều gì?”.
      “Hướng Viễn, tôi càng lúc càng hiểu nỗi cậu. Tôi tưởng chúng ta luôn là bạn thân nhất chứ?”, ánh mắt vốn dịu dàng của Diệp Khiên Trạch tràn đầy ngờ vực.
      Hướng Viễn ngồi xuống ghế, cười lạnh: “Đừng có giở những lời này ra với tôi. Phải, chúng ta là bạn thân nhưng cậu xem tôi là bạn chỉ để làm cảnh à? Ngay cả câu cậu cũng chẳng muốn với tôi, thế mà đòi hỏi tôi phải ủng hộ cậu vô điều kiện sao? Xin lỗi, tôi làm được. Thực ra, phải tôi khiến cậu hiểu, mà là tự cậu làm mình chìm trong màn sương mù, tôi vốn cũng chẳng hiểu cậu muốn làm gì cả”.
      “Tôi căm ghét ông ta, căm ghét. Cậu có hiểu ? Hướng Viễn, tôi chưa từng căm ghét người nào như vậy, căm ghét mọi chuyện ông ta làm, mọi thứ ông ta có, căm ghét chuyện tôi và ông ta cùng họ Diệp”, Diệp Khiên Trạch vẫn cố hạ thấp giọng nhưng bàn tay đặt bàn Hướng Viễn co thành nắm đấm.
      Hướng Viễn nghĩ, rốt cuộc là điều gì khiến người từng khuyên hãy xem vui buồn, phớt lờ mọi thứ như lại xử lý công việc cảm tính như vậy? ra nghĩ thông và làm được là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
      “Cậu căm ghét ông ta nhưng vào ngày sinh nhật chú Diệp, chẳng phải cậu luôn miệng thừa nhận cùng con đường với ông ta, thậm chí còn lấy trộm con dấu của bố cậu để giúp ông ta sao?”.
      Sắc mặt Diệp Khiên Trạch đột ngột thay đổi. Hướng Viễn cố ý chọc giận , muốn bịt mắt làm ngơ mà ôm chặt khối u đó nữa. Thế nhưng khẽ cắn răng lại, vẫn kiềm chế cơn xúc động của mình.
      “Xin lỗi, Hướng Viễn, tôi nên tri phối quyết định của cậu”, mỉm cười với .
      Hướng Viễn thẳng thừng: “Cậu tri phối nổi quyết định của tôi. Tôi chỉ muốn biết cậu cứ thế này có mệt hay ?”.
      sập cửa bỏ , trả lời.
      Lúc tan sở, Hướng Viễn vẫn ngồi lại xem từng câu từng chữ dự án xây dựng khu nghỉ mát mà Diệp Bỉnh Văn đề xuất. Trợ lý đặt cơm hộp cho , lúc ăn xong vẫn chưa đến tám giờ tối. Nhớ đến chuyện trong hội nghị ban sáng, luôn cảm thấy vướng bận, thế là nhân lúc giờ thăm bệnh chưa hết, bèn đến bệnh viện trò chuyện vài câu với Diệp Bỉnh Lâm.
      Giang Nguyên là khu nhà máy rộng gần năm trăm hécta, toạ lạc trong khu công nghiệp lớn của thành phố G, bao gồm vài xưởng sản xuất và toà nhà văn phòng. Do khu công nghiệp nằm ở nơi khá hẻo lánh, nơi ở của công ty lại ở gần đó nên ngoài số ít sống trong khu ký túc dành cho người độc thân đại đa số cán bộ công nhân viên tan sở rồi đều quay về khu vực thành phố. Ra khỏi khu văn phòng, thỉnh thoảng mới thấy vài ngọn đèn sáng, con đường trong khu thưa thớt người bộ hành, cảm giác rất hoang lạnh.
      Lúc qua cổng lớn của công ty, Hướng Viễn ngạc nhiên phát ra ánh đèn trong khu bảo vệ trực ban 24/24 lại tắt ngóm. tò mò tiến đến gần, chỉ thấy trong căn phòng nho thắp mỗi ngọn nến, bóng hai người kề vai nhau, quỳ gối làm rối tay. Bức tường được ánh nến chiếu rọi là những hình do hai bàn tay chụm lại ngừng biến hoá, tiếng cười vui vẻ lọt vào tai .
      “Cái em làm đâu giống con mèo, giống con gấu có”, giọng con trai vang lên.
      ràng là em bắt chước mà”, tiếp đó là tiếng trẻ.
      Chắc là có người xem nơi trực bảo vệ này thành vườn trẻ miễn phí rồi đây.
      Hướng Viễn phải là vị lãnh đạo thích lấy việc bắt lỗi của nhân viên làm niềm vui. Tuy rằng việc bảo vệ trong giờ làm việc lại rời khỏi vị trí trực để làm việc khác là vi phạm nghiêm trọng quy định của công ty nhưng công việc bảo vệ nằm trong phạm vi quản lý, những chuyện này tự khắc có cấp của họ quan tâm. Thế nhưng, giọng và bóng dáng kia quá quen thuộc, khiến cảm thấy tim mình thắt lại.
      khẽ đưa tay lên đẩy cánh cửa sổ bằng kính của phòng bảo vệ ra, hai người bên trong quay lại nhìn, tiếng cười đột ngột ngưng bặt, nến được dập tắt, đèn được mở sáng. chàng trai mặc đồng phục bảo vệ nhanh chóng đứng thẳng dậy, cụp mắt xuống, tay chà chà lên chiếc quần đồng phục cách vô thức, lúng túng chào Hướng Viễn câu: “Trưởng phòng Hướng”.
      (còn nữa)
      Hướng Viễn lặng thinh , quan sát ta, trước kia cũng gặp rồi nhưng có ấn tượng gì sâu sắc. chàng cao lớn lắm nhưng cũng ra dáng chàng trai khá nhanh nhẹn hoạt bát, nhìn tư thế cậu ta đứng cũng thấy chàng được huấn luyện trong quân đội, giọng có khẩu Hồ Nam rất nặng – Giang Nguyên có số lượng lớn nhân viên đến từ tỉnh Hồ Nam, điểm này phải hiếm hoi.
      “Tôi làm phiền hai người phải ?”, Hướng Viễn hỏi.
      , có…Trưởng phòng Hướng, chúng tôi…”
      Hướng Viễn đếm xỉa đến lời biện bạch lúng túng của chàng bảo vệ này, trừng mắt nhìn nãy giờ vẫn đứng quay lưng lại phía : “Hướng Dao, em bước ra đây”.
      Hướng Dao sau khi tốt nghiệp cấp ba thi lên đại học, Hướng Viễn tìm cho trường nghề để học làm y tá trong ba năm, lúc ra trường làm y tá, dù gì cũng có nghề nghiệp ổn định. Ai ngờ Hướng Dao chỉ học hơn năm rồi lặng lẽ nghỉ học với lý do là chưa bao giờ thích cái nghề y tá này, càng căm ghét cảnh máu me đầm đìa. Hướng Viễn lúc ấy tức muốn chết, thẳng là từ nay về sau mặc kệ , có chết đói cũng thèm quan tâm nhưng Hướng Giao lại cười lạnh lùng bảo, Hướng Viễn trước nay chưa từng hiểu mong muốn gì.
      quả thực hiểu nổi em này của mình, Hướng Viễn nghĩ, cho dù là cùng mẹ sinh ra, song hai chị em như đến từ hai tinh cầu. Nếu có thể, chỉ ao ước thế gian này có Hướng Giao nhưng chẳng thể chọn lựa huyết thống nên giận có giận, song lại lựa lời với Diệp Khiên Trạch tiếng, xem có thể sắp xếp việc làm gì đó trong Giang Nguyên cho , làm gì cũng được, tiền ít nhiều quan trọng, chỉ cần có nơi cho Hướng Giao yên ổn, khắp nơi gây loạn thêm.
      Diệp Khiên Trạch nhận lời hề do dự. Hướng Giao chỉ có trình độ cấp ba, nếu làm công việc quản lý quá miễn cưỡng nhưng lại thể để bé làm trong nhà máy, bởi vậy sắp xếp cho phụ trách quan sát quy mô tải trọng ở cổng nhà máy. Hằng ngày chỉ cần ghi lại tải trọng của từng chiếc xe ra vào, công việc đơn giản mà nhàng nhưng lương lại hề thấp. chỉ thế, Diệp Khiên Trạch còn đích thân dặn dò phòng nhân và lãnh đạo bộ phận Hướng Giao công tác, hãy quan tân và chỉ bảo nhiều hơn, Hướng Viễn cứ trách móc quá ưu đãi Hướng Giao, khéo lại chiều quá hoá hư. Diệp Khiên Trạch chỉ : “Em của cậu, tôi đối đãi thế này cũng quá”.
      Sau khi Hướng Giao làm việc ở Giang Nguyên, tuy có thành tích gì nổi trội, song cũng khá an phận. Hướng Viễn khó khăn lắm mới yên tâm được chút, ngờ lúc tan sở lại thấy con bé và bảo vệ cười đùa.
      Hướng Giao nghe thấy chị vậy quay đầu lại nhìn với vẻ hờ hững, song vẫn uể oải đứng dậy, bước ra ngoài vài bước theo chị.
      Hai chị em đứng trong góc khuất ánh sáng ở cổng công ty, Hướng Viễn trách: “Hôm nay, em trực ca đêm, sao tan sở rồi về nhà còn ở đây làm trò gì thế?”.
      “Chẳng làm trò gì cả. ấy dạy em kỹ thuật tạo hình bằng tay, hai tay đặt chồng lên nhau có thể vẽ ra bóng con mèo. Có cần em làm ngay bây giờ cho chị xem ?”, vẻ đùa cợt mặt Hướng Dao càng tỏ rỏ.
      “Cám ơn, cần!” Hướng Viễn thấy lòng kiên nhẫn của mình lần nào cũng bị Hướng Giao khiêu chiến. cố hết sức để mình có thành kiến cới con bé, bình thản hoà nhã trò chuyện với Hướng Giao: “Bây giờ muộn rồi, lại ở ngay cổng thế này, hai người tắt đèn làm trò trong phòng, người khác nhìn thấy nghĩ thế nào? Em là con , làm gì cũng vừa phải thôi chứ”.
      Hướng Giao cười gằn tiếng: “Em có làm chuyện giết người đốt nhà đâu. Ai thèm quan tâm người khác nghĩ gì”.
      “Em có thể phớt lờ suy nghĩ của người khác, muốn làm gì làm nhưng ít nhất cũng phải biết tự mình chứ. Ở với bảo vệ trong phòng tắt đèn tối om om có ra thể thống gì chứ?”.
      Hướng Giao lập tức nổi giận: “Bảo vệ sao nào? Bảo vệ phải là người à? Tôi cũng thấy lạ là, người bận rộn như chị lấy đâu ra thời gian quan tâm đến bọn cóc nhái chúng tôi chứ, ra là chịu nổi bị người khác dè bỉu mình. Hướng Viễn, tôi ghét cái giọng điệu cao ngạo ngồi đầu kẻ khác như thể có mình chị là cao quý, còn kẻ khác đều thấp hơn chị bậc vậy!”.
      Hướng Viễn quay nhìn con sư tử bằng đá vẻ mặt hung ác, vất vả lắm mới nuốt được cơn giận xuống. “Được thôi, tôi cao ngạo, còn hoà đồng bình dân. Hướng Giao, có quyền kết giao bạn bè nhưng tình cảm con người có hạn, rút cạn hết tình cảm của mình ra, cẩn thận sau này phải hối hận, đến lúc đó vẫn chỉ có khổ sở thôi.”
      “Tôi thích chơi bời với bảo vệ đấy sao? Số tôi vốn khổ cực nhưng tôi vui vẻ, chị làm gì được tôi nào?”, Hướng Giao hất cao cằm, ánh mắt đầy khiêu khích.
      “Người khác tôi làm gì được nhưng , Hướng Giao, đừng để tôi nhìn thấy chuyện như hôm nay lần nữa. Tôi muốn những lời cay độc hơn đâu”, Hướng Viễn nhả ra từng câu từng chữ. vội nên cũng còn lòng dạ đâu mà tiếp tục xoắn xuýt hỏi thăm Hướng Giao. phải chưa từng giảng đạo lý cho nó nhưng tất cả đều vô dụng, chỉ còn cách dùng biện pháp mạnh.
      Hướng Giao quay về phòng bảo vệ nhìn bóng Hướng Viễn mỗi lúc xa, vẻ mặt phức tạp. chàng ban nãy còn hoạt bát gây cười, giờ đây căng thẳng kéo tay áo : “Chị em gì với em vậy? Chắc chị ấy đến nỗi lên cơn điên chứ?”.
      Hướng Giao nhìn ta vẻ mỉa mai: “Sao thế? Sợ rồi hả? Lo chị ấy làm mất việc à? Đồ lá gan chuột nhắt còn bám theo tôi làm gì?”.
      có đường nét gương mặt thanh tú, cho dù cười lạnh lùng và tỏ ra bường bỉnh vẫn xinh đẹp vạn phần. chàng bảo vệ trẻ tuổi nhìn đến thất thần, kìm được lên tiếng: “Chỉ cần em vui chẳng sợ gì cả.”
      Hướng Giao bước vào lấy túi xách: “Có gì mà vui chứ. Tôi đây, chơi mình ”.
      Hướng Viễn ngồi xe buýt đến bệnh viện, nhìn thấy hai chiếc xe quen thuộc ở bãi đỗ xe ngoài trời. Những người cần đến đến, chắc cũng vì chuyện cả thôi. khựng lại do dự, suy nghĩ xem có nên quay về rồi hôm khác lại đến , nhưng nghĩ lúc, thấy vào nghe xem họ gì cũng tốt, nhân tiện xem ý chú Diệp thế nào.
      Phòng bệnh của Diệp Bỉnh Lâm Hướng Viễn đến nhiều lần nên thành thạo bước vào thang máy lên tầng bốn. Bước đến ngã rẽ ở hành lang, chạm mặt đôi nam nữ dính lấy nhau.
      Diệp Bỉnh Văn xưa nay vốn xem trọng vẻ bề ngoài hơn bất kỳ điều gì khác vậy mà lúc này, tóc tai rối bù, ông ta túm lấy vai người phụ nữ, vẻ mặt phẩn nộ, còn vẻ mặt người bị ông ta lay chút biểu cảm lại chính là bà Diệp mà lây rồi Hướng Viễn gặp.
      Hướng Viễn thầm thở dài trong bụng, đối với các vị thần tiên hoàn toàn tồn tại, thực ra vốn phải người đặc biệt ưa thích kỳ ngộ, nhất là trong buổi tối lại gặp đến hai lần. thấy có phần mệt mỏi. Lúc này, Diệp Khiên Trạch tay cầm thuốc rẽ đến từ hướng khác còn nhanh hơn cả , sải những bước dài tới, rằng, lôi bà Diệp ra khỏi Diệp Bỉnh Văn.
      “Cháu tránh ra”, Diệp Bỉnh Văn hơi thở gấp gáp nhưng vẫn muốn làm ra vẻ tôn nghiêm.
      Diệp Khiên Trạch chặn trước mặt mẹ kế, dùng hết sức đẩy Diệp Bỉnh Văn ra phía sau cái: “Cút! Rốt cuộc phải làm thế nào ông mới chịu tha cho bà ấy?”.
      Đáp lại lời cú đấm. Diệp Khiên Trạch kịp tránh, người đổ nghiêng sang bên, đến khi phản ứng kịp hai người lao vào nhau đấm đá.
      Họ vẫn mặc âu phục, áo mũ chỉnh tề, mấy tiếng đồng hồ trước còn phong độ đàng hoàng nhưng bây giờ xông vào nhau như hai con thú hoang, ngoài việc ra sức đánh gục đối phương chẳng thèm đếm xỉa gì đến việc gì khác.
      Hướng Viễn muốn đến khuyên ngăn, đỡ lấy bà Diệp sau khi mất chỗ dựa lảo đảo sắp ngã như thứ đồ chơi vỡ nát, giận dữ hét lên với hai người say xưa chiến đấu: “Đánh , đánh , để cả bệnh viện này đến xem. Tốt nhất là đến biểu diễn trước phòng Chủ tịch Diệp ấy, để chú ấy phán xem hai người ai ghê gớm hơn ai!”.
      Lúc này, Hướng Viễn gần như giữ nổi bà Diệp thân người mềm oặt đổ xuống, hai người đàn ông như choàng tỉnh, vội nhào đến đỡ. Diệp Bỉnh Văn trước kia luôn tỏ ra dữ tợn như muốn cắn người nhanh tay hơn, bà Diệp ngã vào cánh tay ông ta, môi mấp máy run run như muốn gì đó song lại thốt nên lời.
      gì, muốn gì?” cao ngạo và mạnh mẽ của Diệp Bỉnh Văn dường như bốc hơi, giờ chỉ như đứa trẻ yếu đuối cầu khẩn kỳ tích.
      Bà Diệp cố hết sức mới thốt ra được chữ, Diệp Bỉnh Văn nín thở, song chỉ nghe bà : “Cút!”.
      Trong thoáng, chẳng ai lên tiếng, trong ánh mắt đờ đẫn của bà Diệp chỉ là cầu xin. Diệp Bỉnh Văn sực tỉnh, chà lên mặt mình mạnh, Hướng Viễn thấy trong mắt ông ta đỏ ngầu: “Cút à? Được, tôi cút”.
      Gọi cấp cứu trong bệnh viện dù sao cũng dễ dàng. Diệp Bỉnh Văn rồi, Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch giám chậm trễ bèn theo đến phòng cấp cứu, sau đó là vô số lần xét nghiệm. Hướng Viễn cũng biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng có người mặc áo blouse trắng dáng vẻ như bác sĩ bước đến trước mặt họ.
      “Vị nào là người thân của bệnh nhân?”
      “Tôi, tôi là con trai bà ấy. Bác sĩ, mẹ kế của tôi mấy hôm trước có đến kiểm tra, hôm nay đến để lấy kết quả, rồi xét nghiệm lại…”
      “Tôi biết, mời đến văn phòng tôi lúc được ?”
      Vẻ ngập ngừng của bác sĩ thường là điềm báo trước lành. Diệp Khiên Trạch tái mặt, theo bác sĩ vài bước rồi quay lại nhìn Hướng Viễn. Hướng Viễn cảm nhận được vẻ bất an của , để ý thấy bác sĩ gì, cũng theo vào văn phòng.
      Sau khi mời hai người họ ngồi xuống, bác sĩ lấy ra túi tư liệu, rút tờ báo kết quả trong đó ra rồi đẩy đến trước mặt họ: “Chúng tôi xác nhận mẹ kế của bị mắc bệnh ung thư đường ruột giai đoạn cuối”.
      Kết quả này tồi tệ vượt ngoài dự đoán của Hướng Viễn. Thấy Diệp Khiên Trạch chút phản ứng, biết là tàn nhẫn, song vẫn hỏi thay : “Bác sĩ, có cách nào cứu bà ấy ?”.
      “Tình hình thế này chúng tôi khuyên bệnh nhân nên hoá trị nhưng quá trình hoá trị cho bệnh ung thư ruột rất vất vả”.
      “Chắc chắn được mấy phần?”.
      “Theo y học thể chắc được mấy phần. Chúng tôi thấy theo cách khoa học hơn là duy trì thời gian sống cho bệnh nhân sau khi hoá trị đúng hơn”.
      “Nếu kết quả hoá trị tốt bà ấy còn được bao nhiêu thời gian?”
      “Nếu nhìn theo hướng lạc quan, nhiều năm năm, ít năm, phụ thuộc vào tình trạng sức khoẻ của bệnh nhân.”
      Những lời cần đều , Diệp Khiên Trạch cúi đầu ngồi bên Hướng Viễn nãy giờ đầm đìa nước mắt.
      Hướng Viễn cảm ơn bác sĩ, cầm kết quả kiểm tra của bà Diệp, bước lại gần Diệp Khiên Trạch, hạ giọng: “Khiên Trạch, ta thôi”.
      vẫn ngồi im chỗ cũ nhúc nhích. Hướng Viễn lắc đầu, năng gì, túm lấy cánh tay buông thỏng của : “!”.
      biết bắt đầu từ lúc nào nắm chặt lấy tay . Đến khi hai người ngồi xuống chiếc ghế dài bằng nhựa phía ngoài phòng đợi, Diệp Khiên Trạch cũng buông tay Hướng Viễn ra.

    4. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 24

      “Con người ta sống như bước đám bùn, quá nhàng đến nỗiquay đầu lại thấy tiếc nuối vì chẳng lưu lại gì. Nhưng thứ đè tronglòng lại quá nặng, hễ bất cẩn là chìm xuống, chẳng cách nào dứt rađược.”

      “Có thấy cảnh này quen thuộc ? Hình như lâu trước đó xảyra?” Màu trắng quen thuộc này, giống như màu sắc tiêu biểu của nhà họDiệp. Bệnh viện người này vừa ra, kẻ khác lại vào, như hề có biêngiới, có điểm tận cùng. Nhớ đến nồng hậu mà vợ chồng chú Diệpdành cho mình, trong lòng Hướng Viễn cũng buồn đau. Họ đều là người tốt, nhưng kết cục mùa Thượng đế dành cho người tốt lại như ý nguyệncủa họ.
      Mục đích trước đó của Hướng Viễn vốn là đến đây thăm chú Diệp, ai ngờ người tính bằng trời tính, sau phen hỗn loạn xảy ra với bà Diệp, trời về khuya, sao có thể làm phiền bệnh nhân được.
      “Khiên Trạch, bố cậu… phải cho chú biết việc này thế nào?”
      Từ lúc ra khỏi văn phòng của bác sĩ, Diệp Khiên Trạch vẫn lời. Hướng Viễn biết có khuyên cũng vô ích, những gì đau lòng vẫnđau lòng, muốn nghĩ ra biện pháp giải quyết hơn là ngồi đó an ủi .
      Diệp Khiên Trạch vùi mặt vào hai bàn tay, bàn tay của Hướng Viễn bị nắm chặt cũng chạm vào da thịt ướt lạnh. “Tôi cũng biết. HướngViễn, tôi biết phải làm sao, tôi thấy mọi thứ xung quanh như sụpđổ cả.”
      “Vẫn định tôi biết à?’ nhận thấy người Diệp Khiên Trạch khẽ run rẩy nhưng vẫn lặng thinh.
      Hướng Viễn nhìn về phía trước rồi khẽ như với chính mình:“Người cưỡng hiếp bà Diệp năm đó chắc là ông ta rồi”. Thậm chí cònkhông dò hỏi, mà như thuật lại chẳng cáchnào thốt ra. “Ông ta” là ai chắc mọi người biết trong bụng.
      Cuối cùng, cởi bỏ lốt đà điểu vô tích khinh thường nhất, hơi ngẩng đầu lên, bang hoàng nhìn .
      “Có gì đáng kinh ngạc đâu? Đây cũng chẳng phải là câu đố khó giải cholắm. Do tôi tự giải ra, tính cậu cho người ngoài biết, yên tâm ”.
      bình tĩnh của Hướng Viễn khiến cho Diệp Khiên Trạchthấy bí mật mình khổ sở che giấu bấy lâu lại bị bóc trần cách thêthảm.
      “Nhưng chuyện dì ấy bị… Cậu nghe ở đâu thế?”
      “Bímật là gì? Chỉ cần người khác biết còn là bí mật nữa. CỬsổ chỉ hé mở nhưng ra gió tràn ngập căn phòng. Cậu cho là chỉmình cậu biết nhưng kỳ thực rất nhiều người đều ngỡ rằng chỉ mình họbiết.Tôi chi hiểu tại sao dì ấy lại có thể đối diện với loại biếnthái như thế bao năm mà vẫn tỏ ra yên lành lặng lẽ?”
      Diệp KhiênTrạch tuy vẫn tỏ ra khó mở miệng, song còn định giấy giếm Hướng Viễn nữa. như nhớ lại cơn ác mộng sau khi nghe Hướng Viễnnói những gì biết. “Thực ra chuyện xảy ra như thế nào tôi cũngkhông còn lắm, chỉ biết là bị mấy tên cặn bã… Khi ấy bố tôi còn ở VụNguyên.Thời còn học cấp ba, ông và dì tâm đầu ý hợp, chỉ có điều ôngvề nông thôn, còn dì .Về sau bố cưới mẹ tôi, sinh ra tôi và AQuân, những chuyện này cậu biết rồi.Lúc đó việc trở về thành phố thăm người thân thoải mái hơn nhiều. Lúc ông về thăm người nhà biếtviệc này, ông thấy do mình có ở bên cạnh dì nên mới xảy ra việcđó.
      Sau khi quay về, ông bèn thử đến chuyện quay về thànhphố với mẹ, chẳng ngờ mẹ năng gì mà chấp nhận ngay, còn chủđộng đề nghị li hôn.Thế là bố tôi cưới dì.Nhưng tôi đoán ông hề biết Diệp Bỉnh Văn là tên trong đám khốn nạn đó. Tôi cũng chỉ mớibiết từ cái lần Diệp Bỉnh Văn dùng con dấu riêng của bố để rút nămmươi vạn…”
      “Dì của cậu lấy trộm con dấu của chú Diệp vì muốn bịt mồm Diệp Bỉnh Văn ư?”, Hướng Viễn hỏi.
      Diệp Khiên Trạch lắc đầu: “Tôi biết. Dì gì cả, cũngkhông Diệp Bỉnh Lâm dọa dẫm gì bà. Dì với tôi rằng, từ sau khidì gả cho bố tôi, dì chỉ muốn sống yên bình nên mới từ bỏ việc truy tốDiệp Bỉnh Văn và mấy tên khác nhưng dì cũng bắt Diệp Bỉnh Lâm thề rằngtừ nay về sau được nhắc đến việc đó nữa, xem như chưa bao giờ cógì xảy ra”.
      “Có thể sao?” Hướng Viễn cười khổ, thế nhưng tự lừamình lừa người có lẽ thấy khá hơn.“Vậy Diệp Bỉnh Lâm nhắc lại chuyệncũ là vì cái gì, tiền hay là người?”
      Diệp Khiên Trạch lại lắcđầu: “Ngoài ông ta ra chẳng ai biết. Nhưng ông ta về dì là ôngta bất mãn với cách bố tôi cứ nhốt Diệp Linh ở nhà suốt ngày, che giấubệnh tình của nó. Ông ta nghĩ rằng A Linh phải được điều trị đàng hoàng. A Linh… A Linh có khả năng là con ông ta”.
      Diệp Khiên Trạch cố kìm nén giọng run lên của mình: “Vì đám người hôm đó, thậmchí dì cũng biết A Linh là con của ai trong số đó. A Linh có thểlà con của Diệp Bỉnh Văn, cũng có thể phải, Nhưng biết hay khôngthì có ý nghĩa gì?”
      “Đương nhiên là có, chí ít ấy cũng có thể danh chính ngôn thuận cậu, cậu cũng còn kiêng kỵ gì nữa.Khiên Trạch, đừng cậu có tình cảm gì với ấy, bệnh của DiệpLinh có nửa là do cậu”, Hướng Viễn luôn biết mình bình tĩnh, chỉ làlần này ngờ, ra có thể tàn nhẫn với bản thân đến vậy.Vạch mọi điều cách rất lý lẽ, rất đủ chứng cứ như vậy phảiđể toại nguyện cho kẻ khác, cũng phải cố tỏ ra vẻ phóng khoáng, mà giống như tự thuật ràng mà ai cũng thấy.
      Họ là họ và năm trong số đó.Hồi ức trong những năm ấy của vàDiệp Khiên Trạch phải khởi đầu, cũng chẳng là kết thúc, mà là mộtngoại truyện mà thôi.
      “Tôi hiểu.Dì của cậu muốn làmrõ mọi chuyện vì dù kết quả có thế nào đó cũng là quá khứ, nhưng tại sao cậu điều tra cho ? Trong những năm biết liệu DiệpLinh có huyết thống thực của Diệp gia hay , hà tất cậu cứ phảitránh né tình cảm của hai người? ngăn cản của dì cậu là lý do sao?”
      , phải thế, Hướng Viễn.”
      Diệp Khiên Trạch dứt câu này, biết nghĩ đến điều gì mà nhưthất thần, hồi lâu sau .Câu hỏi này ám ảnh Hướng Viễn baonăm nên có đủ lòng kiên nhẫn để chờ đợi câu trả lời.
      “HướngViễn, cậu hiếm khi rơi nước mắt đúng ? Nhưng tôi nhìn thấy quánhiều nước mắt, quá nhiều rồi.Lúc cùng sống với mẹ, bà là người phụnữ mạnh mẽ hơn bất kỳ ai.Năm xưa, khi bố tôi muốn quay lại thành phố,chỉ câu níu kéo mà bà cũng , đến việc ly hôn cũng do bà đềnghị.Bố tôi rồi, bà cắt đứt mọi liên lạc như người bàng quan, cũngkhông cho phép bất cứ cơ hội đền bù nào.Người ta đều là do mẹ khôngyêu bố, trong lòng luôn mong nhớ đến người đàn ông khác”, vừa nóivừa quay qua nhìn Hướng Viễn. Hướng Viễn cũng nhớ đến bố mình, Hướng Vân Sinh, bỗng dưng thốt ra tiếng cười lạnh lẽo.
      tiếp tụcnói: “Trước khi bố đến đón tôi, bà rất ít khi nhắc đến ông trước mặttôi, cũng chưa từng nhiếc móc gì. Lúc ấy tôi còn , buổi tối vẫn cùng A Quân ngủ với bà, sáng hôm sau thức dậy, thấy gối của bà ướt đẫm. Lúcđầu, tôi là vì sao nhưng có lần nữa đêm thức giấc, thấy bà cắnchặt chăn lặng lẽ khóc, đến nỗi toàn thân đều run rẩy mà hềcó thanh nào. Ai cũng bố tôi rồi bà còn mong muốn gì hơn, song những giọt nước mắt ấy ngoài bà ra, liệu còn ai hay? Bắt đầutừ lúc ấy, tôi rất sợ tỉnh dậy giữa đêm khuya, rất sợ nhìn thấy cảnh bàđang khóc.Nhưng cứ nhắm mắt là cảm thấy khắp nơi đều ướt đẫm nước mắt.Về sau, bà đồng ý cho bố đưa tôi nhưng lại chịu thừa nhận AQuân là con của ông, giữ nó lại bên mình rồi cưới chú Trâu thọt, đến khi bà chết cũng chịu cho chúng tôi về thăm lần”.
      ThímTrâu là người phụ nữ chăm sóc, quan tâm đến Hướng Viễn nhiều nhất saukhi mẹ qua đời, trong ký ức của , thím là người hiền lành và giỏigiang. “Vậy sau đó có bao giờ cầu nhắc đến những chuyện này với chú Diệp ?”, Hướng Viễn hỏi.
      Diệp Khiên Trạch cười khổ: “Nếu tôinhắc, ngoài chuyện khiến bố tôi càng đau khổ hơn còn làm được gì?Đừng là có thể hay , cho dù bố tôi chịu quay lại, chẳng lẽ mọithứ có thể bắt đầu lại từ đầu? Hơn nữa sau khi bố tôi và dì kết hôn,tình cảm rất mặn nồng, tôi cứ nghĩ rằng giữa bố và mẹ ít ra còn cómột người hạnh phúc.Dì đối xử với tôi rất tốt và đối với tôi cũng vậynhưng chính bà lại vui vẻ gì. Lúc còn bé, A Linh hay đau ốm,uống rất nhiều thuốc, lúc khó chịu trong người cứ khóc suốt. nghiệpcủa bố tôi lúc ấy chưa phất lên, suốt ngày ở ngoài đường, dì Dương cũngchưa đến, mình dì chăm sóc A Linh.Tôi thường thấy bà đờ đẫn ngồi bên mép giường của A Linh, giống như nhìn con quái vật, đến giờ uốngthuốc cũng hay. Năm mười bốn tuổi, A Linh sốt cao mãi hạ, cứ hôn mê suốt, tôi yên tâm, thế là tan học xong về nhà thăm, khôngngờ đúng lúc dì cầm chiếc gối từ từ đè lên mặt A Linh…”
      Nghe đến đây, Hướng Viễn cũng rùng mình nhưng dường như cảm nhận đượcsự ác độc tuyệt vọng mà đáng thương ấy. dấu vết tội ác được gieo lại từ cơn ác mộng, chuyện nó là máu thịt của ai cũng , dámcũng muốn truy cứu, thậm chí dám đụng đến, mà đó lại là congái của chính mình.
      “Tôi rất kinh hãi, chẳng nghĩ gì bèn quăngluôn gối, nhưng dì lại cười, tôi phải sợ, nếu bà ra tay đượcthì Diệp Linh chết biết bao nhiêu lần rồi. Sau đó bà van xintôi đừng kể cho bố nghe. Khi ấy tôi chẳng hiểu gì cả, chỉ thấy bà là người phụ nữ vô cùng đáng sợ, nên tôi chất vấn: “Dì sợ à?”. Bà vớitôi, giờ bà chẳng sợ gì cả rồi, chỉ sợ bố tôi đau lòng.Hôm ấy, khi bà khỏi, A Linh choàng tỉnh dậy, câu nào mà chỉ run rẩy túm lấyống tay áo tôi, tôi đoán ấy biết tất cả. Lớn thêm vài tuổi nữa, tôinghe phong thanh từ lời họ hàng mới biết được chuyện trước kia của dì,cũng bắt đầu hiểu bà hơn. Tôi có thể tượng đượclúc có ai bên cạnh, chắc chắn bà cũng rơi biết bao nhiêu nước mắt, giống như mẹ tôi…Hướng Viễn, người có bao nhiêu nước mắt để rơi? Tôi rất sợ những đôi mắt rơi lệ ấy. Những tình cảm quá lệch lạc và những cảm xúc vui buồnquá mạnh mẽ thực ra đều là nỗi ám ảnh.Chính vì đặt xuống được nênmới đau khổ nhiều như vậy.”
      Hướng Viễn bắt đầu nhận ra: “Thế nên, tình cảm của Diệp Linh cũng là ám ảnh?”
      “Từ lúc nhìn thấy dì làm chuyện đó với A Linh, tôi bắt đầu cố gắng quan tâm đến bé nhiều hơn. Tôi thấy phải có người nào đó đối tốt với A Linh, nếu sống như vậy quá vô vọng. Trong tất cả trong cuộc sốngcủa người kia, trái tim con người có máu có thịt, nếu có tìnhcảm là lừa dối. Tôi biết được rằng, do tôi tội nghiệp haythích ấy, nhưng so sánh mên tình của tôi và tình cảm củacô ấy với nhau được gì? A Linh quá dựa dẫm vào tôi. ấy cảm thấytrên thế giới này chỉ có hai đứa, chuyện gì cũng có thể làm vì tôi, bấtchấp mọi thứ nhưng tôi làm được như vậy.Tình cảm như vậy điên cuồng, nó khiến tôi cảm thấy hụt hơi.Tôi chỉ là thằng đàn ông yếuđuối, chẳng có gì nổi bật, tình cảm quá nặng nề, tôi gánh vác nổi, càng sợ phải chịu trách nhiệm.”
      Hướng Viễn lên tiếng: “Cậu nóicậu sợ ám ảnh nên hi vọng nhìn mọi thứ nhưng cậu nhìn chứ? Nếu cậu vốn là người xem trọng tình cảm, cố gắng gạt bỏ ám ảnh thìchính điều đó cũng là loại ám ảnh đó thôi? Giống như quá khư khư giữ lấy những điều đúng đắn đó cũng là sai lầm.”
      (còn nữa)
      “Có lúc tôi thấy, con người ta sống như bước đám bùn, quá nhẹnhàng đến nỗi quay đầu lại thấy tiếc nuối vì chẳng lưu lại gì… Nhưngthứ đè trong lòng lại quá nặng, hễ bất cẩn là chìm xuống, chẳng cáchnào dứt ra được. Mỗi lần gần gũi A Linh, tôi cứ cảm thấy người côấy như có bàn tay vô hình túm lấy tôi mà kéo xuống nơi sâu, đến nơi bốn bề u ám ẩm ướt, chút ánh sáng. Và tình trạng Diệp gia bây giờ, càng giống như vũng lầy nhìn thấy , lút qua đầutôi từng chút, từng chút … Họ đều là những người tôi , tôi phảilàm sao? Hướng Viễn, kéo tôi lên, có được ?”
      Hướng Viễn chậm rãi rút từng ngón tay mình ra khỏi lòng bàn tay .
      : “Khiên Trạch, tôi phải thần thánh.”
      sợ kéo nổi , mà còn khiến mình chìm xuống theo.
      Hội nghị bàn về việc xây dựng khu nghỉ mát suối nước nóng vốn được lênlịch vào ngày hôm sau thể diễn ra như đúng hẹn, thư ký của Diệp Khiên Trạch có việc đến công ty được. Vào làm việc hơnmột tiếng đồng hồ, Diệp Bỉnh Văn mới đeo kính râm, sắc mặt nặng nề u ámbước vào văn phòng, đến những người thân của ông ta cũng dám gõcửa phòng để tránh bị liên lụy.
      Hướng Viễn lại đến rất sớm, haingười phụ trách đội bảo vệ vừa pha cho mình cốc trà sớm, còn đangtrò chuyện tin tức hôm qua thấy bất ngờ xuất trước cửa vănphòng họ. Khác với những vị quản lý khác trong trung tâm quyền lực củaGiang Nguyên, Hướng Viễn bình thường cỏ ra hống hách, nhìn thìkhông nhảm hiểm như Diệp Bỉnh Văn, cũng tỏ ra lịch xa cách nhưDiệp Khiên Trạch, thậm chí cũng tỏ ra nghiêm túc như phó tổng Lý,phần lớn đều mỉm cười với mọi người, hiểu chuyện hơn ai hết. Nhưngnhững người hiểu trong Giang Nguyên đều vô thức thấy e sợ .Ngườicàng dễ nổi giận, mấy khi gậy phiền hà càng dễ khiếnngười ta hoảng sợ khi đứng trước mặt, đặc biệt khi Hướng Viễn lại làngười có tác phong “ , hai là hai” nổi tiếng.
      “Chào đội trưởng Dương, đội trưởng Ngô”.
      Lúc Hướng Viễn gõ cửa phòng bảo vệ rồi bước vào trong, đội trưởngDươngvà đội trưởng Ngô đều vội vả đứng dậy: “Trưởng phòng Hướng”.
      Bình thường chưa khi nào đến văn phòng đội bảo vệ, có chuyện gì nhất quyết lui tới nên hai người đội trưởng chính, mộtphó đều cảm thấy có phần bất an.
      có gì đâu, tôi đến phòngnhân có chút chuyện, tiện đường tạt ngang qua đây, muốn xem lịch trực cổng mấy hôm nay của đội bảo vệ.
      “A… được thôi, được thôi”. Đội phó Ngô vội vả tìm, đội trưởng Dương dè dặt hỏi: “Trưởng phòngHướng, xảy ra chuyện gì chứ?”
      . Ông lo phía bảo vệ có vấn đề gì mà mình mù tịt chết.
      “Có gì đâu, tôi chỉ tiện xem thôi mà”. Hướng Viễn lúc này nhận lịchtrực ban của đội bảo vệ trong tháng này từ tay đội trưởng Ngô, nhìn quavài lần, hỏi câu với vẻ hờ hững: “ chàng trực tối qua tên ĐằngTuấn?”
      “Vâng, vâng, là Đằng Tuấn.Đến đội bảo vệ này hơn nămrồi. Tên này bình thường cũng khá chững chạc, có phải gây họa gìkhông?”.Đội trưởng Dương xem như cũng tìm ra được mục đích Hướng Viễn đến đây.
      Hướng Viễn cười: “Đội trưởng Dương và đội trưởng Ngômọi khi quản lý rất tốt, làm gì lại có họa nào được. Nhưng các chú biếtđấy, gần đây mấy linh kiện kim loại trong các thùng xe bị trộm mỗi lúcmột nghiêm trọng, chú ý hơn chút cũng tốt, ngoài việc tuần tra banđêm ra, cổng chính cũng nên chịu trách nhiệm. còn gì khác nữa, hai vị tiếp tục uống trà , Thiết Quan này cũng thơm đấy chứ”.
      Nếu điểm danh Đằng Tuấn, tức là định mời ta khỏi nơinày, hai người đội trưởng đội bảo vệ đều lão làng, tuy nóicụ thể là vì điều gì, song họ cũng biết phải làm gì.Có điều khi nhìnthấy cái tên này, trong lòng Hướng Viễn hơi ngạc nhiên, chắc trùng hợp thế chứ, nghĩ.Thế nhưng dù sao vẫn là người thận trọng, chỉcần có chút nghi ngờ đời nào chịu bỏ qua nên sau khi rời phòng bảovệ, Hướng Viễn cố ý đến phòng nhân chuyến.
      Trưởng phòngnhân thông thuộc hơn , chị ta dễ dàng tìm ra tư liệu về chàngbảo vệ tên Đằng Tuấn ấy. Xem ra thấy năm nay cậu ta hai mươi haituổi, người Hành Dương – Hồ Nam, từng quân đội ở biên giới ba năm, sau khi xuất ngũ đến làm bảo vệ ở Giang Nguyên.
      Cậu ta và ĐằngVân của Quảng Lợi có quan hệ gì? Thực ra khi biết quê quán của ĐằngTuấn, trong lòng Hướng Viễn có đáp án.Họ Đằng ở thành phố G này nhiều, huống hồ là trong công ty có đến hơn hai nghìn người, còn làngười cùng quê, nếu bảo có quan hệ gì cũng là quá miễn cưỡng.
      Khi Diệp Bỉnh Lâm còn quản lý Giang Nguyên đề xướng “nhân tính hóaquản lý”, ngoài những chức vụ quan trọng nhân viên bình thường đaphần ưu tiên cho người thân của chững người trong bộ phận đó, làm nhưthế kỳ cũng có lợi cho việc ổn định đội ngũ nhân viên, có điều cũng tạo nên những mối quan hệ lằng nhằng vô cùng phức tạp.
      Như Giang Nguyên giờ, ngấm ngầm hình thành nên ba bang phái lớn…
      là người bản địa, rồng dữ đè được rắn đất, những nhân viênngười thành phố G đương nhiên là phái có số lượng đông nhất, đa số làquản lý cấp trung của những phòng ban. Công ty con và kho hàn đều dongười bản địa nắm giữ, nhưng cũng vì chiếm được thế “chủ nhà” mà họ cóđược ưu tú bẩm sinh, song cũng đoàn kết cho lắm.
      Hai là người Giang Tây, Diệp Bỉnh Lâm ngày xưa từng đến Giang Tây, lại cưới vợ sinh con ở đó nên Giang Tây là quê hương thứ hai của ông. Khi nghiệp thành công, ông sắp xếp cho những người quen ở đó và gia quyếncủa họ làm việc trong công ty, bao gồm cả Hướng Viễn.Họ được xem là mộtphái thiên tài và kiêu ngạo của Giang Tây. Nhưng Hướng Viễn chẳng nhữngkhông thú vị gì với việc kéo bè kết cánh, mà còn gay gắt phản đối vớinhững việc như họp hội đồng hương. Những người cùng quê với , nhữngngười thông minh nhanh nhẹn, học kỹ thuật cũng nhanh, đa số làm ở bộphận kỹ thuật, nhân số tuy nhiều lắm nhưng họ rời quê hương lậpnghiệp nên cũng khá là an phận thủ thường.
      Phái cuối là nhóm HồNam.Hồ Nam xa xa thành phố G lắm nên luôn là dòng chủ lưu “xuốngNam lập nghiệp”. Theo phát triển ngừng của công ty, nhân viênquê ở Hồ Nam cũng theo đà tăng trưởng, đặc biệt là những người ở HànhDương. Họ có thể chịu khổ, lại chịu khó làm việc, cũng rất đoàn kết, rất được đón nhận ở nơi thuộc ngành công nghiệp nặng như Giang Nguyên.Phó tổng Lý chính là sinh viên người Hồ Nam, mười mấy năm từ từ pháttriển nghiệp từ tầng thấp nhất.Nhưng ngoài phó tổng Lý là quản lý cấp cao ra, đại đa số nhân viên người Hồ Nam vẫn làm việc ở những cấp bậcbình thường nhất. Họ “bao thầu” những công việc nặng nhọc nhất, vất vảnhất Giang Nguyên nhưng thu nhập lại cao, đặc biệt là so với những nhân viên bản địa được ký hợp đồng vô thời hạn. Họ cùng làm những côngviệc như nhau, song lĩnh được số lương khác nhau, thêm vào đó là nhữngnhân viên cố chấp làm ở bộ phận phát lương luôn dựa vào ưu thế của mình, lười biếng ranh mãnh, ỷ thế của mình nên cố ý ức hiếp và coi thườngnhững người Hồ Nam, chuyện ấy Hướng Viễn cũng nghe thấy. Mâu thuẫn và bất mãn của nhóm Hồ Nam với nhóm bản địa tồn tại từ lâu.Chuyện lớnthì tuy vẫn chưa bộc phát, xong nó như quả bom bị chôn dưới đất.Đócũng là chuyện mà Hướng Viễn cảm thấy khá lo lắng.
      Nhưng chứcquyền của Hướng Viễn chỉ giới hạn trong bộ phận kinh doanh marketking,những việc khác tiện hỏi đến. gián tiếp với DiệpKhiên Trạch về suy nghĩ của mình: cách chiêu mộ nhân viên như vậy khôngđược hay lắm. Người cùng quê tìm người cùng quê, người thân tìm ngườithân, những nhóm thế này có lợi cho phát triển của công ty. phải là của nhà nước, còn tồn tại những người gọi là nhân viên chính thức, cùng nghề mà lại bất bình đẳng những nhân viên bản địachính thức kia nếu áp chế, e rằng sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
      Diệp Khiên Trạch cũng biết có lý, song , băng ba tấc đóngkhông chỉ do ngày trời lạnh, đặc biệt là chế độ đãi ngộ của GiangNguyên nay có từ lâu đời, thể sớm chiều bỏ được.Những nhân viên chính thức ấy trẻ nhất cũng hơn bốn mươi tuổi, làmviệc với Diệp Bỉnh Lâm cả đời, có công lao cũng “lao khổ”.Họ quen với những ưu đãi của công ty, hễ thay đổi đãi ngộ với họ thìhọ lại làm sứt mẻ tình cảm của những nhân viên kỳ cựu, hơn nữa họ rồi cũng chống lại nổi tính cạnh tranh ác liệt trong thương trường,chi bằng cứ như cũ, đợi họ lần lượt nghỉ hưu mọi chuyện dễ làm hơn.
      Hương Viễn tuy đồng ý với cách của , song cũng thểtiếp tục than vãn thêm. Giang Nguyên là của Diệp gia, biết thái độcủa Diệp Khiên Trạch ở mức độ nào đó cũng đại diện cho suy nghĩ của chúDiệp, họ đều là những người trọng tình cảm, cũng có trái tim từ binhân hậu. Cho dù Hướng Viễn cho rằng trong kinh doanh nên quản lýnhư vậy, song chỉ có thể tự nhủ với mình, Giang Nguyên phải củacô.
      Phải, tiếc là phải của .
      Sở dĩ quan tâmđến cái họ “Đằng” này như thế, đều vì người họ Đằng khác – Đằng Vân, Phó tổng giám đống công ty đầu tư Quảng Lợi. Đằng Văn là người HànhDương. Lúc đầu chẳng qua chỉ là sinh viên cao đẳng ngành kế toán,được Diệp Bỉnh Văn đích thân gọi đến công ty, làm chân thủ quỹ nhonhỏ trong bộ phận kế toán của công ty Quảng Lợi, song người này cũng khá cầu tiến, sau khi làm tự thi lên đại học, tiếp tục tốt nghiệp nghiên cứu sinh tại chức, văn bằng chứng chỉ đều lấy được. Do biểu xuấtsắc, Đằng Vân rất được Diệp Bỉnh Văn tán thưởng, từ thủ quỹ chuyển thành turởng phòng kế toán, trưởng phòng đầu tư, bây giờ là cánh tay thứ haicủa Quảng Lợi, chỉ dưới mỗi Diệp Bỉnh Văn. Có thể rằng, ta làtrợ thủ đắc lực do tay Diệp Bỉnh Văn cất nhắc.
      Hướng Viễntừng nghe đến người này nên cũng dành thời gian quan tâm đến.ĐằngVân này ít làm nhiều, là nhân tài, cũng luôn trung thành vớiDiệp Bỉnh Văn, song ta là người rất có tư tưởng, lúc làm việc củngcó chủ kiến. biết vì lý do gì mà hai năm gần đây quan hệ giữaanh ta và ân nhân Diệp Bỉnh Văn dần dần rạn nứt, Diệp Bỉnh Văn bắt đầuthấy bực bội với ta. Lần gần đây nhất khi hai người tranh cãi trongcông việc, Diệp Bỉnh Văn chỉ vào mặt ta trước mặt nhiều ngừi của Quang Lợi: “Tôi có thể cho ngày hôm nay cũng hoàn toàn có thể phếbỏ ”. Đằng Vân cười nhạt .
      Hướng Viễn thấy khá thúvị với cảnh đó.Trong lòng hiểu, Diệp Bỉnh Văn khá ưa thích chuyênquyền, thích nghe lời nịnh nọt nhưng Đằng Vân phải thuộc hạ cuncút kiểu con chó. Bản thích người thông minh có chủ kiến thìđồng thời thể cầu ta nhất nhất nghe theo bạn, giống nhưphụ nữ khi chọn người đàn ông nhàng ưu tú thể hy vọnganh ta dứt khoát lạnh lùng khi chọn chuyện gì đó.
      “Trưởng phòngHướng, đoán đúng rồi, Đằng Tuấn này là em họ của Đằng Vân.Lúc đó độibảo vệ đủ người, có điều Phó tổng Đằng đích thân tìm đến, làm saokhông đồng ý được? Kể ra Đằng Vân cũng được lắm.Khi tôi làm bảovệ vất vả, nếu là em họ có thể sắp xếp vị trí tốt hơn. Songanh ta em họ từng nhập ngũ, chẳng biết làm gì hơn, có công việc làmđã cảm kích lắm rồi. Sao vậy, Đằng Tuấn này phạm lỗi gì à?”, trưởngphòng nhân .
      , có.Cậu này cũng được lắm, tôi thấy quen nên hỏi thăm thôi”, Hướng Viễn lập tức cười đáp.
      Cậu ta lại là em họ của Đằng Vân.Suy nghĩ thoáng lướt qua trong đầuHướng Viễn, phải giữ cậu ta lại, phòng chấm công đối diện với phòngbảo vệ cổng, có lẽ người phải chuyển vị trí công việc là Hướng Dao.

    5. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 25

      Dưới ánh trăng miền sơn cước mãi mãi sáng trong như thưở nào, người ấy với dáng vẻ cúi đầu, mỉm cười, quay người cùng hình bóng ánh trăng vụn vỡ và nhợt nhạt nằm lại trong góc sâu thẳm trái tim , lặng lẽ làm nguội lạnh tham lam của .

      Hướng Viễn đến bộ phận sản xuất xem qua lịch sắp xếp sản xuất và kế hoạch giao hàng của mấy công trình sắp tới, xác định hợp đồng giao hàng sai sót gì mới bộ lên lầu. thích chậm rãi lên từng bậc thang sau đó rũ sạch những chuyện ám ảnh trong lòng.
      Những người đại đều thích ngồi, thích đứng, thích nằm hơn thích ngồi, bình thường nếu thang máy hư hỏng những người có nguyên nhân gì đặc biết mà chịu khó leo cầu thang là cực kỳ hiếm hoi. Hướng Viễn ngõ hẹp tương phùng với Diệp Bỉnh Văn ở đoạn rẽ giữa lầu năm và lầu sáu, thể bất ngờ.
      Kính râm của ông ta vẫn chưa bỏ xuống. Đương nhiên Hướng Viễn biết đó là do trận kịch chiến xảy ra tối qua ở bệnh viện, mắt ông ta và Diệp Khiên Trạch đều xây xát ít nhiều. Ông ta muốn dùng kính râm che giấu, bây giờ cầu thang bộ để xuống lầu, chứng tỏ cũng muốn bị người khác nhìn chằm chằm trong thang máy.
      “Dáng vẻ này của Giám đốc Diệp rất có phong độ của Vương Gia Vệ. Chịu khó bộ xuống lầu, chắc muốn tránh né những người ngưỡng mộ chăng?”, Hưỡng Viễn ngước lên quan sát với vẻ thích thú.
      Trong công ty chẳng mấy ai dám đùa với Diệp Bỉnh Văn như vậy, những người cấp dưới làm gì mà ngay đến Diệp Khiên Trạch cũng nể ông ta là trưởng bối nên mặc dù rất bất mãn nhưng cũng dám đấu khẩu.
      Song Diệp Bỉnh Văn nổi giận, ít nhất vẻ mặt ông ta biểu điều đó. Ông ta đứng ngay chính giữa cầu thang, chắn ngang đường lên của Hướng Viễn.
      Hướng Viễn đứng cách đó hai bậc, lặng lẽ đợi phản ứng của ông ta.
      “Gan của lớn , tôi điên lên có lợi gì cho ?”
      Hướng Viễn cười to: “Tôi sợ gì chứ? Sợ giám đốc Diệp giẫn dữ rồi làm chuyện xằng bậy sao? Giám đốc Diệp cũng lớn tuổi rồi, ước chừng khẩu vị cũng còn như thời trẻ nữa nhỉ”.
      Trong tích tắc, Hướng Viễn đoán chắc Diệp Bỉnh Văn chồm đến bóp cổ nhưng sợ ông ta. Trong việc công, nếu ông ta thông minh chút gây chuyện với ; trong việc tư, khinh bỉ ông ta.Nhưng nhẫn nhịn của Diệp Bỉnh Văn hôm nay khiến Hướng Viễn rất kinh ngạc. Lồng ngực ông ta phập phồng lúc rồi nhếch khóe môi, nở nụ cười: “Nghe rất có hứng thú với Đằng Vân của Quảng Lợi chúng tôi. Tôi cứ tưởng chỉ thấy thú vị với chú cháu tôi chứ? Có điều, chỉ sợ Đằng Vân hợp với …” xong, ông ta cười lên hai tiếng vẻ khoa trương.
      “Giám đốc Diệp đúng là nhanh tai nhanh mắt, khâm phục khâm phục”, Hướng Viễn ha ha mấy tiếng rồi nghiêng người định qua ông ta.
      Lúc Hướng Viễn ngang, Diệp Bỉnh Văn lặng lẽ ngăn lại.
      “Hướng Viễn, biết tôi vốn ưa gì , cũng chưa bao giờ tán thành vào Giang Nguyên chứ?”
      “Tôi có phải là tiền giấy đâu mà hy vọng ai cũng thích mình”, Hướng Viễn tuy cười, song bất chợt cảnh giác với câu vu vơ của ông ta.
      Diệp Bỉnh Văn phớt lờ câu trả miếng của , tiếp tục : “Tôi vốn nghĩ rằng, người như quá tính táo, cái gì cũng tính toán quá kỹ càng, ở Giang Nguyên sớm muộn gì cũng có sóng gió”.
      Hướng Viễn cười : “Giám đốc Diệp thẳng thắn, được ngài khen ngợi quả dễ gì”.
      “Thực là khen ngợi?” Diệp Bỉnh Văn cười, nụ cười ông ta lúc này rất bất ngờ, song quả thực là rất quyến rũ. “Tôi chợt thấy, tại sao chúng ta phải là kẻ thù của nhau? Hướng Viễn, Khiên Trạch chỉ là kẻ yếu đuối, tôi tại sao như lại hao phí tâm tư cho nó?”
      “Vậy ngày xem tâm tư của tôi nên hao phí cho ai đây?”, Hướng Viễn tiếp lời. Nếu đàn ông xấu phụ nữ Diệp Bỉnh Văn chắc được xem là sản phẩm ưu tú trong kiểu “đàn ông xấu” đó. Đối với phụ nữ, sức quyến rũ của ông ta rất mạnh mẽ – đẹp trai, có nghiệp và cả chút nham hiểm, phụ nữ tự động cho đó là “oách”. người đàn ông như vậy mà thời trẻ lại dùng bạo lực để cưỡng đoạt người khác, khó tưởng tưởng nổi. Ít nhất ngay lúc này, nhìn ông ta mỉm cười quả khiến người ta rung động.
      Thế nhưng, đúng vào lúc bàn tay ông ta chuẩn bị vuốt mặt Hướng Viễn dùng tập tài liệu trong tay tì vào ngón tay ông ta cách chuẩn xác, lực mạnh, song vừa đủ ngăn chặn được thế tiến công của ông ta.
      Diệp Bỉnh Văn buông tay, ngón tay khẽ tì vào tập tài liệu của , mờ ám này khiến ông rất thỏa mãn. Ông ta chậm rãi cúi người, kề sát tai Hướng Viễn : “Hướng Viễn, chi bằng thế này , theo tôi tất cả những gì cần cũng có được”.
      Hướng Viễn dựa lưng vào bức tường bên lối , cười thành tiếng: “Phụ nữ luôn muốn thể tính tích cực trong công việc nhưng đàn ông nhìn thấy tích cực mà chỉ thấy tình dục. Giám đốc Diệp cũng thể là ngoại lệ nhỉ? Phụ nữ tôi đây, chỉ sợ khó lọt vào mắt ngài, hà tất phải cam chịu?”.
      “Tôi lại nghĩ vậy.” Qua chiếc kính râm, nhìn đôi mắt Diệp Bỉnh Văn, chỉ thấy nụ cười thấp thoáng bên khóe môi. “Phụ nữ xứng với tôi rất ít. Hướng Viễn, tôi đùa, có thể suy nghĩ. và tôi ở bên nhau, sau đó vào Quảng Lợi. Việc phát triển khu nghỉ mát suối nước nóng là cơ hội tốt. Với tình hình Giang Nguyên giờ chỉ cần tôi và hợp tác, có gì thuộc về chúng ta chứ? người có năng lực xứng tầm, danh phận và cả gia tài của Diệp gia, tôi tin là có dã tâm! Chẳng lẽ chưa từng nghĩ có ngày cần lao tâm khổ tứ vì ai nữa mà trở thành chủ nhân Giang Nguyên sao?”
      “Nghe cũng hay lắm! Có điều, Giám đốc Diệp, tôi có câu hỏi, ngài và tôi cùng hợp sức, chúng ta năng lực xứng tầm? Ngài hài hước quá rồi phải ?”
      Trong mắt , ông ta chẳng qua chỉ là ông chú công tử có tiền, có dã tâm và hách dịch.
      Diệp Bỉnh Văn đờ ra. Ông ta cố ý lôi kéo Hướng Viễn về phía mình nên chỉ muốn bày tỏ đủ thành ý và kiên nhẫn nhưng nghe thấy câu đùa của bỗng thấy kiềm chế nổi, muốn trở mặt ngay lập tức.
      Hướng Viễn kịp thời chặn ngang cơn giân dữ của ông ta. “Tôi hiểu đề nghị của Giám đốc Diệp nhưng tôi nghĩ rằng “tình dục” là cách duy nhất để chúng ta hợp tác vui vẻ với nhau. Ngoài ra, tôi hy vọng ngài hiểu rằng, cho dù tôi có vào Quảng Lợi cũng phải tôi “theo” ngài, nếu đến dã tâm ai chủ ai khách cũng khó lắm”.
      Diệp Bỉnh Văn cười lạnh: “Tôi mới đối tốt với , muốn trèo lên đầu tôi ngồi? Được, thế này vậy, chỉ cần nhận lời, chúng ta hợp tác với thân phận bình đẳng”.
      Hướng Viễn nhìn chằm chằm ông ta vài giây, từ từ thu lại tập văn kiện: “Để tôi nghĩ , xin phép”.
      Về đến văn phòng, Hướng Viễn rót cho mình cốc trà, uống ngụm rồi mới nhận thấy rất nóng. Chạm vào nước nóng khiếm đầu lưỡi đau buốt, thấy mình thực ra hề bình tĩnh thản nhiên như vẻ bề ngoài.
      Tôi tin có dã tâm – Diệp Bỉnh Văn đúng. Chẳng lẽ có dã tâm?
      Lúc này, Hướng Viễn cách xa cảnh túng đói, khó khăn ngày trước. Bắt đầu từ Vĩnh Khải, thu nhập của rất cao, về sau gia nhập Giang Nguyên, Diệp gia cũng dành cho đãi ngộ nồng hậu nhất. Sở dĩ giống như những quý tộc thành phố là mua nhà, mua xe vì căn phòng thuê giá tương đối rẻ, vị trí lý tưởng, lại dễ dàng, vả lại cũng quen nên cảm thấy rất tốt, cần thiết phải dọn nơi khác. Còn về xe cộ, khi làm ngồi xe buýt cũng thấy phiền phức, lúc công tác có tài xế riêng. Cha con Diệp Bỉnh Lâm từng đề nghị sắp xếp cho chiếc xe riêng nhưng từ chối, phải khách sáo mà vì thấy cần thiết. Ngoài thu nhập ở công ty, các khoản đầu tư cá nhân riêng của cũng khá khả quan, cổ phiếu chơi bao năm làm gì, mấy năm nay lần lượt mua hai cửa hàng, ở khu kinh doanh trung tâm, ở nơi quan trọng nhất của thành phố, giá nhà đất cũng lên theo, so với giá mua vào, nay tăng lên gấp đôi. Hướng Viễn là người cực kỳ tiết kiệm trong cuộc sống thường nhật, tiêu xu cũng phải suy xét rất kỹ lưỡng, cái nào cũng có giá của nó, cho dù giờ mất việc, dựa vào tiền cho thuê hai cửa hàng đó và những gì tích lũy được cũng có thể đảm bảo cho và Hướng Dao no đủ.
      Thế nhưng, như tất cả những người thông minh thoát ra từ cảnh bần hàn khác. Hướng Viễn cảm thấy phải thúc mình tiến lên ngừng. Động lực khiến ngừng phấn đấu giây nào phải vì nghèo túng, cũng do áp lực cuộc sống, mà là khát vọng tái sinh và làm lại cuộc đời mới. Thẩm Cư An , giờ đây cái họ cần nhiều hơn là cảm giác “có được”, chỉ thế mà thôi.
      Nếu mặc định phải tiến về nơi xa hơn thế, vậy muốn biết, “xa hơn” là bao xa?
      chẳng thể phủ nhận rằng, sau khi vào Giang Nguyên, hoàn toàn có thể cải tổ công ty già cỗi này, làm cho nó trở nên huy hoàng xán lạn, để nó trở lại những tháng ngày tung hoành cũ, thậm chí chỉ giới hạn ở nhà máy gia công vật liệu xây dựng mà phải như Vĩnh Khải, trở thành tay cự phách.
      Những điều này phải là chỉ nghĩ cho có, trước mắt, ngửi thấy mùi cơ hội đến. Chú Diệp già, Khiên Trạch căn bản hứng thú gì với kinh doanh, cũng có năng khiếu kinh doanh, Diệp Quân lòng muốn làm cảnh sát, chưa từng có ý nghĩ bước chân vào nghề nghiệp của gia tộc, còn về Diệp Bỉnh Văn, ông ta là con hổ giấy. Nếu chấp nhận hợp tác, vào Quảng Lợi, mượn cơ hội đến từ việc xây dựng khu nghỉ mát, tổ chức lại công ty thông qua vốn hoàn toàn có thể từng bước thâu tóm Giang Nguyên, rồi đá “bạn hợp tác” như Diệp Bỉnh Văn ra khỏi đây là điều dễ như trở bàn tay. Trong cấp quản lý cao, Phó tổng Lý là chiến tướng giỏi giang nhưng cũng là người hiểu thời hiểu thế, dù sao ông chỉ là người ngoài, làm cho ai chẳng như nhau? Còn về những nhân viên cấp dưới, đối với bọn họ, lợi ích mới là hàng đầu, chỉ cần thu nhập được bảo đảm hễ có sữa đó là mẹ.
      Hướng Viễn qua lại trong văn phòng cách vô thức, cốc trà trong tay nguội lúc nào cũng hay biết. chưa bao giờ là người yếu đuối, cắt là cắt, bỏ lỡ cơ hội, còn chờ đợi điều gì? Do gạt được ân tình Diệp gia đối với ư? Diệp gia giúp học, cho lối thoát nhưng những năm qua chẳng phải cũng lao tâm bán mạng vì họ? Tính cách cả nhà họ vốn thể thích nghi được trong thương trường khốc liệt này, nếu sớm muộn cũng giữ được, chi bằng giao nó cho , dù rằng có ngày Giang Nguyên đổi chủ, cũng tuyệt đối bạc đãi bất kỳ ai nhà họ Diệp, trừ Diệp Bỉnh Văn.
      Cuối cùng ngả người xuống ghế, tay đặt ống nghe điện thoại, mới biết đó đẫm mồ hôi lạnh. Nhấc điện thoại lên , nhấc điện thoại lên, chỉ cần với Diệp Bỉnh Văn chữ “được”, tất cả được thay đổi. phải có được, cũng có thể có được! Dã tâm và dục vọng của giống như chúa tể những chiếc nhẫn trước khi rơi vào ngọn hóa sơn ngày tận thế, giống như hồn ma bị nhốt trong bình Solomon hàng ngàn năm cám dỗ, ham muốn được thoát ra ngoài.
      Thế nhưng, điều gì đó khiến chần chừ? Sức mạnh yếu ớt và xa vời đó lại có thể khiến bàn tay vốn nhanh nhẹn và quyết đoán bỗng thể nhấc điện thoại lên? Vật đổi sao dời, ký ức vẫn ở lại, dưới ánh trăng miền sơn cước mãi mãi sáng trong như thưở nào, người ấy với dáng vẻ cúi đầu, mỉm cười, quay người cùng hình bóng ánh trăng vụn vỡ và nhợt nhạt nằm lại trong góc sâu thẳm trái tim , lặng lẽ làm nguội lạnh tham lam của . thể vứt bỏ ký ức trong ngày, vẫn quyến luyến tình cũ.
      Nhưng mà, Hướng Viễn, Hướng Viễn, tình cảm đáng tin cậy, những lời hứa hẹn ấy, có người quay là quên mất, tại sao mày cứ đứng mãi ở chốn xưa? nắm chặt ống nghe, ngón tay trắng bệch. Điện thoại bỗng đổ chuông khiến Hướng Viễn toàn thân rung động.
      khẽ nhấc lên, ra là Diệp Bỉnh Lâm, ông : “Hướng Viễn à, hôm nay tan sở đến bệnh viện chuyến nhé, lâu quá trò chuyện rồi”.
      thầm cắn răng, cú điện thoại này đến đúng lúc. nhanh chóng làm việc, tan sở rồi liền chạy ngay đến bệnh viện.
      Phòng bệnh của Diệp Bỉnh Lâm khép hờ, Hướng Viễn đẩy cửa bước vào, Diệp Quân cũng ở đó, bên cạnh còn có xinh xắn. Hướng Viễn vội nên cũng màng quan sát gương mặt có vẻ quen thuộc ấy, chỉ lên tiếng chào rồi thẳng đến trước giường bệnh của Diệp Bỉnh Lâm.
      “Chú Diệp, cháu đến đây.”
      “Hướng Viễn, mau ngồi xuống , sắc mặt tốt lắm, có phải công việc vất vả lắm ? Cố gắng thế nào sức khỏe cũng quan trọng nhất. Đừng giống chú, thảm hại rồi gì cũng vô ích.”
      Hướng Viễn vội vã tươi cười: “Người trẻ tuổi có vất vả cũng bình thường mà, chú Diệp đến lúc hưởng phúc rồi”.
      “Hưởng phúc? Ha ha”, Diệp Bỉnh Lâm cười, “hai thằng con trai còn khiến chú phải bận tâm mà”.
      Lúc này, Diệp Quân cố chen vào như muốn giới thiệu với Hướng Viễn: “Chị Hướng Viễn, đây là bạn học của em, Tô Mẫn”.
      “Ồ!” Hướng Viễn chào Tô Mẫn. cảm thấy đó tên gì chẳng liên quan gì đến cả. “Diệp Quân, sao để bạn em đứng thế kia? Gọt táo cho bạn ăn chứ.”
      Thực ra từ cái buổi tối lạ lùng ấy, cứ bận rộn suốt, biết tại sao cậu cũng tỏ ra bận tâm kém gì , hai người lâu lắm rồi gặp nhau.
      Gọt táo là nghề của Diệp Quân. quả táo gọt từ đầu đến cuối, vỏ chẳng những đứt mà vẫn quấn quanh thịt táo, rất giống quả táo đầy đủ cả vỏ sứt mẻ miếng nào. Trước kia cậu rất thích gọt táo cho , cũng đành phải ăn.
      Diệp Quân lặng lẽ bước đến bên bàn chọn quả to nhất, đỏ nhất, cúi đầu chăm chú gọt.
      chú ý của Hướng Viễn lại dồn vào Diệp Bỉnh Lâm. Ông : “Hướng Viễn, chú lo liệu mọi chuyện lâu rồi, có điều gần đây nghe trong công ty, Diệp Khiên Trạch và Bỉnh Văn hình như có mâu thuẫn”.
      Hướng Viễn thẩm đoán rốt cuộc ông biết được bao nhiêu phần về chuyện của vợ mình và Bỉnh Văn. Nếu ông biết được trong số những tên hãm hại vợ ông chính là Diệp Bỉnh Văn, người em trai mà ông luôn nhường nhịn, có khi nào bệnh cũ lại tái phát ?
      giúp ông điều chỉnh lại bình dịch truyền chảy rất nhanh, : “Chú Diệp, chú đừng lo, dù thế nào họ cũng là người nhà”.
      Diệp Bỉnh Lâm thở dài: “Hướng Viễn, chú biết tính khí hai người đó mà. Chỉ có cháu là người hiểu chuyện, cháu giúp chú khuyên nhủ, đừng để họ gây chuyện nữa”.
      “Cháu?” Hướng Viễn tỏ ra khó xử, cười khổ, đáp: “Về việc công họ đều là cấp của cháu, về việc tư cháu phải là người nhà họ Diệp nên tiện nhúng tay vào”.
      “Cháu như vậy, chẳng lẽ giận dỗi là gì? Hướng Viễn, chú xem cháu là con ruột của mình. Hơn nữa, chỉ cần cháu đồng ý hoàn toàn có thể trở thành thành viên chính thức trong Diệp gia chúng ta, đó cũng là ý nguyện bấy lâu nay của chú.”
      Hướng Viễn nghe ra ý tứ ràng lẫn vào đâu được của Diệp Bỉnh Lâm. Diệp Quân ngồi cạnh nãy giờ chăm chú gọt táo bỗng khựng lại, nhìn chằm chằm vào Hướng Viễn để xem phản ứng của .
      Hướng Viễn che giấu kinh ngạc và ngượng ngập của mình, cố mím môi cười đáp: “Chú Diệp lại đùa với cháu rồi”.
      “Chú đâu có đùa kiểu này làm gì? Hướng Viễn, nếu cháu được gả vào Diệp gia chẳng những là phúc tổ của nhà họ Diệp, mà cũng là may mắn cho Giang Nguyên. Chỉ biết là, thằng con ngu ngốc của chú có phúc phận đó …”
      xong, chỉ nghe thấy ở cửa phòng bệnh có tiếng ho khẽ, Diệp Khiên Trạch đứng đó, tiếng nào nhưng ràng gương mặt có chút mất tự nhiên, chứng tỏ trong tình huống này, lúng túng bẽ bàng của cũng kém gì Hướng Viễn.
      Diệp Bỉnh Lâm tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy . Xem ra lúc ông gọi Hướng Viễn đồng thời cũng gọi luôn cả Khiên Trạch tới đây.
      “Khiên Trạch, con cũng tới đây, hai người đều ở đây tốt quá. Chuyện tình cảm ấy mà, chú già rồi, biết thế nào, vậy bàn chuyện nghiêm túc… A Quân, khí phòng bệnh tốt, con dẫn bạn ra ngoài dạo chơi .”
      Kỳ thực Diệp Quân muốn nghe họ bàn chuyện công nhưng cũng muốn bị đuổi ra ngoài vào lúc này, có điều hiểu ra có bạn học ở đây, rất nhiều chuyện tiện nên đành hậm hực đứng dậy, quên luôn việc gọt táo cho ai ăn, tỏ ra vô cùng tự nhiên nhét vào tay Hướng Viễn.
      Đợi đến khi Diệp Quân và bạn học ra ngoài lúc, Diệp Bỉnh Lâm mới mở lời: “Bố muốn biết hai đứa nghĩ gì về việc xây dựng khu nghỉ mát suối nước nóng?”
      Diệp Khiên Trạch ngồi xuống chỗ Diệp Quân ngồi ban nãy, : “Con là con tán thành. Chuyện này nếu do Quảng Lợi phụ trách quá bằng cho ông ta cơ hội vàng rồi.”
      “Khiên Trạch, đừng vậy, dù sao chú cùng là trưởng bối của con.” Diệp Bỉnh Lâm ho vài tiếng, tiếp: “Hướng Viễn, thực ra điều chú muốn biết nhất là cháu nghĩ thế nào?”
      Hướng Viễn lặng thinh lúc, trong lòng suy tính rất nhanh. Lúc này mà chú Diệp tìm đến và Khiên Trạch để chuyện này, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?
      do dự hồi lâu mới : “Nhìn từ cục diện công ty giờ lợi nhuận của vật liệu xây dựng quá mỏng, giá thầu thấp, những gói thầu nhận được tuy nhiều hơn nhưng với tính cạnh tranh khốc liệt của thương trường cứ thế mãi cũng chẳng phải kế sách lâu dài. Đương nhiên, vật liệu xây dựng là khởi đầu của Giang Nguyên nên thể đánh mất nó, nhưng cháu thấy cũng nên thứ phát triển theo lối khác. Đề án của chú Tiểu Diệp nếu nhìn nhận từ điểm này cũng có lý”.
      Đôi lông mày của Diệp Khiên Trạch nhăn lại, liếc nhìn Hướng Viễn với vẻ trách móc thân thuộc giữa bạn bè với nhau, trách lại ủng hộ Diệp Bỉnh Văn.
      Hướng Viễn nhìn . Diệp Bỉnh Lâm tỏ vẻ suy nghĩ lung lắm: “Thế , Hướng Viễn, cháu tán đồng việc Quảng Lợi khai thác khu nghỉ mát suối nước nóng à?”.
      “Kế hoạch ổn, song thao tác phải thận trọng. Dù gì Quảng Lợi vẫn là con của Giang Nguyên, những nguy cơ và lợi ích khi đầu tư cuối cùng đều phụ thuộc vào các cổ đông. Nếu định bắt tay vào làm việc này tìm người phụ trách giỏi là quan trọng nhất.”
      Diệp Bỉnh Lâm gật đầu: “Cháu đúng nhưng thái độ làm việc của Bỉnh Văn khiến chú cứ cảm thấy như thiếu chút lửa. Bình thường gây chuyện cũng mặc kệ, song lần này, đầu tư vốn ban đầu là hai mươi triệu tệ, số đổ vào tiếp theo chắc như động đáy. Những chuyện như thế này giao cho Bỉnh Văn chú thấy yên tâm nhưng người trong nội bộ công ty vừa đáng tin cậy, năng lực lại khá rất hiếm. Bởi vậy, Hướng Viễn, chú muốn giao chuyện này cho cháu”.
      Bàn tay Hướng Viễn lặng lẽ túm chặt lấy tấm ga trải giường bệnh ở chỗ ai nhìn thấy. như nghe thấy được tiếng tim mình đập mạnh đến nỗi sắp vọt ra khỏi lồng ngực.
      , . Chú Diệp, cháu biết là chú xem trọng cháu nhưng cháu phải là người gánh vác nổi trách nhiệm này đâu. Hơn nữa, cháu có cổ phần trong Quảng Lợi, vả lại cũng quen thuộc cách thức vận hành của nó, chỉ sợ công việc tiến triển được. Ngoài ra, chuyện bên marketing của Giang Nguyên cũng khiến cháu khó phân thân được…”
      Trước khi Diệp Bỉnh Lâm phản ứng, Hướng Viễn khẽ chồm người lên phía trước, khẽ: “Nhưng cháu cho rằng có người vô cũng thích hợp, có thể đề nghị để chú Diệp cân nhắc”.
      “Ai?”
      “Đằng Vân.”
      Diệp Bỉnh Lâm nhìn Hướng Viễn như hiểu ra ý của . Đằng Vân là cấp cao trong Quảng Lợi, cũng là người tay Diệp Bỉnh Văn đề bạt, dù ta phải người dễ dàng nghe lời kẻ khác, song trong lúc ta và Diệp Bỉnh Văn xích mích, đẩy việc làm mà Diệp Bỉnh Văn khao khát bấy nay về phía ta, bề ngoài là nể mặt Diệp Bỉnh Văn, song thực tế là kích thích mâu thuẫn của họ. Nếu như Đằng Vân tiếp tay, theo tính cách của Diệp Bỉnh Văn, e là có trò vui để xem, đến lúc đó chuyện này vượt ngoài tầm kiểm soát của Bỉnh Văn. Huống hồ, năng lực của Đằng Vân ai cũng thừa nhận, ứng cử viên như ta, ràng là thể chê vào đâu được. Ngay đến Diệp Khiên Trạch luôn phản đối chuyện xây dựng khu nghỉ mát cũng cho rằng đây đúng là biện pháp khá hay.
      “Đằng Vân, Đằng Vân…. Hướng Viễn, nước của cháu lần này tuyệt lắm.”
      Sau khi ra cái tên này, trong lòng Hướng Viễn lại có cảm giác nhõm xen lẫn tiếc nuối. khẽ cắn miếng táo trong tay mình, cảm giác chua chát.
      tự tay thả cho cơ hội tốt bay . ra lời nguyền ham muốn được thoát ra khỏi chiếc bình bị giam hãm bấy lâu chẳng qua chỉ là tình cảm yếu đuối tầm thường nhất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :