1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ánh trăng không hiểu lòng tôi ( 62 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 16

      Khi trưởng thành lúc và cũng như chơitrò cút bắt. Lúc cố gắng đến gần hơn lại mơ hồ vô định nhưnglúc lui lại bước để bảo vệ mình lại lo sợ, chịubuông tay.
      Thứ duy nhất mang lại cho Hướng Viễn niềm vui là công việc với cường độ cao. Phần lớn thời gian, nghiệp đáng tin hơncon người, nếu bạn nỗ lưc mười phần chí ít nó báo đạp lại bạn baphần. Ở Vĩnh Khải, đặc biệt là khi làm việc bên cạnh Thẩm Cư An, bắtbuộc mọi lúc mọi nơi bạn đều phải như dây cót đồng hồ được vặn sẵn, lúcnào cũng trong tư thế sẵn sàng mới theo kịp bước chân của , đến cảviệc hô hấp cũng phải nắm bắt thời gian, nếu hễ thở ra là tụtlại tận phía cuối cùng. Nhưng Hướng Viễn hề cảm thấy khó khăn,nguyên nhân khiến cam tâm làm việc với Thẩm Cư An là, Thẩm Cư An làmột người vô cùng thực dụng, là thuộc hạ của , làm việc vất vả gấpmấy lần các phòng khác nhưng lợi ích có được cũng thấp. Hướng Viễn tiền, mà cố gắng làm việc khiến kiếm được nhiều tiền. Kinhnghiệm và năng lực cũng được tăng lên mà hai thứ đó mang đến những cơhội thăng tiến nhiều hơn, từ đó có nhiều tiền hơn. Đó là công thứcđơn giản nhưng ràng, vì thế rất công việc của mình.
      Thẩm Cư An từng , đa số mọi người đều là sợi dây, có người rấtngắn, giá trị thấp, gỡ mấy nút thắt ra cũng có chỗ dùng được; cóngười lại rất dài, có thể dùng vào rất nhiều việc nhưng rất dễ xoắn lạivới nhau và rối tinh rối mù, lúc cần bắt buộc phải tốn nhiều côngsức để gỡ bỏ, mà nếu gỡ quá nhiều thấy thừa; đương nhiên, nhiều hơncả là những người như sợi dây dài ngắn, dùng vào chỗ thích hợp tất nhiên thể nào tốt hơn, song đổi nơi khác biến thành phế phẩm. Chỉ có Hướng Viễn, giống như sợi dây cóthể kéo dài ra vô tận, bạn muốn dài bao nhiêu, ấy cho bạn bấynhiêu, hơn nữa luôn thích hợp làm mọi việc, thấy ngắn quá, tấtnhiên cũng có chỗ nào thừa và lúc cần đến, ấy thoảimái tự nhiên co lại thành đoạn lặng lẽ, quấn rối lại nên cần phí sức, nhưng bạn mãi mãi biết được có thể kéo giãn rađến mức độ nào.
      Hướng Viễn gián tiếp nghe được “lý luận sợidây” này. Lúc ở trước mặt Thẩm Cư An chỉ cười bảo: “Tôi có quyền xemnhư Phó tổng giám độc Thẩm khen tôi.”
      Thẩm Cư An vẫn mỉmcười: “Sao lại phải là khen? Chẳng qua tôi chỉ muốn , ngườithông minh khó tránh khỏi lúc mất tinh ranh, người cần mẫn lại sợngất ngu ngốc, người vừa thông minh vừa cần mẫn chẳng phải là cónhưng thường khó kiếm, hiếm có nhất là vừa tinh rang vừa biết kiềmchế, tỉnh táo nhưng lại quyết đoán.”
      Hướng Viễn khoanh hai tay lại: “Sao tôi cứ cảm thấy người mà Phó tổng giám đốc Thẩm là chính bản thân vậy”.
      “Đây có lẽ là nguyên nhân mà tôi xem trọng . Tiếc là lại là phụ nữ nên những đặc trưng như thế mà ở phụ nữ chưa chắc là chuyện tốt”,Thẩm Cư An ý nhị.
      Hướng Viễn : “ sai, phụ nữ giải quyếtvấn đề bằng tình cảm. Nhưng dưới động lực tình cảm, họ lại có thể xahơn đàn ông rất nhiều.”
      Thẩm Cư An ôm đầu cười phá lên: “ vàChương Việt đúng là hai mẫu người hoàn toàn khác nhau. Cùng conđường, nếu đến điểm chết, ấy luôn nghĩ cách tìm lối ra kháccho mình, còn lại dọn dẹp sạch mọi chướng ngại trước mắt.”
      Hướng Viễn đột nhiên nhớ đến Chương Việt. Sau khi say khướt, có lẽchính do cách nghĩ độc đáo nên ấy bắt buộc phải tìm cho mình lốira. Thế nhưng Hướng Viễn chưa bao giờ nhiều về quan hệ vợ chồng củangười khác, quan trọng hơn là, nghe thấy Thẩm Cư An : “Nhưng Hướng Viễn này, người như chắc cần thiết phải để mình đến điểmchết đâu, những con đường bày ra trước mắt rất nhiều, Vĩnh Khải có là nơi tốt nhất chưa chắc đến tận cùng con đường này, nhữngcơ hội có thể khiến phát triển năng lực tối đa vẫn còn nhiều ở phíatrước.”
      Hai tháng sau, tròn hai năm ba tháng Hướng Viễn đến làmviệc ở Vĩnh Khải, chính thức thoát khỏi thân phận trợ lý, thăng chứcthành chuyên viên khai thác thị trường. Vĩnh Khải là nơi đầy ắp cơ hội,chỉ cần chờ người đến nắm bắt. Chức vụ của Hướng Viễn tuy phải làcao, cũng chẳng phải thấp nhưng chỉ là trẻ, tự mình phấnđấu như vậy nên mọi người đều khâm phục . Người hâm mộ đố kỵ khôngphải là có, nhưng chẳng mấy ai xấu , nguyên nhân là do,ngoài cố gắng và thành tích nổi bật còn có mối quan hệ giaotiếp tốt với mọi người. quá thân mật với ai, cũng khiếnngười ta ghét bỏ, đôi mắt mí của quả rất đáng , lúc cườinhìn rất giống nàng cáo vô hại.
      Khi lệnh điều động được banra, đám đồng nghiệp đòi phải mời cơm. Tính Hướng Viễn vốn tiếtkiệm, thích phô trương nhưng khi định nghĩ cách thoát thânChương Việt rất nhanh chóng tham gia vào hội, nằng nặc bắt đãi buổi thịnh soạn ở “Tả Ngạn”. theo cách của Chương Việt , khôngcó từ nào có thể diễn đạt được cảm giác khoái chí của khi nhìn thấyvẻ mặt đau khổ mỗi khi phải thánh toán tiền của Hướng Viễn.
      Hướng Viễn trước đó cứ thoái thác bảo hôm khác đãi. Đó chỉ làkế hoãn binh mà quan trọng hơn, hôm đó là ngày sinh nhật năm mươi támtuổi của Diệp Bỉnh Lâm. Do cũng phải là đại thọ nên Diệp Bỉnh Lâmkhông định tiệc tưng bừng nhưng ông cũng mời bạn bè thân thuộc đếnnhà họp mặt. Ông bảo Diệp Quân gọi điện cho Hướng Viễn, nhất định bắt phải đến dùng cơm. Hướng Viễn hai bên đều khó xử, cuối cùng đành tình hình với Diệp Bỉnh Lâm, gắng hết sức kết thúc bữa tiệc bênChương Việt rồi đến thẳng Diệp gia.
      Tháng Mười ở thành phốphương Nam, trời sập tối rất nhanh, Hướng Viễn bị Chương Việt ép uốnghai cốc, lúc mặt đỏ tía tai cáo từ các đồng nghiệp rồi ra khỏi “TảNgạn” thành phố lên đèn lấp lánh. ngồi taxi, thấy điện thoạicó năm cuộc gọi nhỡ mà trước đó do ầm ĩ quá nên nghe thấy. Số gọiđến có hai cuộc là từ nhà họ Diệp, hai cuộc là di động của Diệp Quân,còn có cuộc gọi của Diệp Khiên Trạch. Diệp Quân thúc giục làchuyện bình thường, song Khiên Trạch và khá lâu rồi liênlạc. Hướng Viễn gọi lại, chỉ với tài xế: “Cảm phiền nhanh mộtchút”. Sau đó quay cửa kính xe xuống, gió đêm mát lạnh thổi qua gươngmặt nóng rực của , cảm giác lạnh lẽo.
      “Tả Ngạn” xa Diệpgia lắm, lúc nhẫn chuông cửa, Hướng Viễn thầm nghĩ có lẽ vẫn kịp chúcthọ chú Diệp tại bàn ăn. Cửa mở ra rất nhanh, người đứng ở cửa khôngphải là dì Dương mà là Diệp Quân sắc mặt có phần lo sợ.
      DiệpQuân nhìn thấy Hướng Viễn, đôi mắt sáng lên vui mừng rồi vội vã kéo côsang bên. Hướng Viễn nghi ngại, chưa kịp hỏi có phải vảy rachuyện gì trong nhà vang đến tiếng bát đũa rơi vỡ và giọngtrách mắng giận dữ của Diệp Bỉnh Lâm.
      yên lành, có chuyện gì thế?”, Hướng Viễn hạ giọng .
      Diệp Quân kề sát tai thào: “Vốn ăn uống rất vui vẻ nhưng bố em nhận được điện thoại biết ai gọi đến nhưng bắt đầu nổi giậnvới chú Hai. Hình như là về tài khoản công ty thiếu tiền hay sao ấy…”
      Hướng Viễn biết “chú hai” mà cậu chính là Diệp Bỉnh Văn. biết tại sao khi biết người gây họa là ông ta, lại thở phào nhõm.Diệp Quân giục vào nhà, lại chần chừ. Cho dù bên trong xảy rachuyện gì cũng là vấn đề riêng nhà họ Diệp, chắc mình xuấthiện lúc này là thích hợp hay nữa. Thế nhưng người trong nhà đãphát ra động tĩnh bên ngoài, giọng trách mắng của Diệp Bỉnh Lâmngừng lại mất giây, rồi hỏi: “Hướng Viễn à?”
      “Là cháu đây, chúDiệp. Xin lỗi, cháu đến muộn quá.” Hướng Viễn chỉ còn nước liều mạngtiến vào, vờ như nhìn thấy tình trạng thê thảm, lộn xộn đất,cùng vẻ mặt kỳ quặc của những người ngồi quanh bàn. Lúc tiến vềphía bàn ăn, dì Dương bận quỳ xuống thu dọn tàn tích. Chỉ trongtích tắc, những gương mặt vởi vẻ biểu cảm kỳ lạ khác nhau được HướngViễn thu vào đáy mắt: Diệp Bỉnh Lâm gương mặt nổi cơn thịnh nộ cần , bà Diệp vốn trước nay dịu dàng, trầm tĩnh ngồi bên cạnh chồng, vẻ mặt như thất thần lạ thường. Mấy bà của Diệp Khiên Trạch và DiệpQuân cũng ở đó, cùng hẹn mà đều im thin thít, nhìn thấy Hướng Viễn bước vào, hai người trong số đó hạ giọng thầm với nhau. Chỉ cóKhiên Trạch là đứng dậy, mỉm cười với , thế nhưng gương mặt vẫn lộ rõtâm . Vết thương của Diệp Linh hầu như ổn hơn rất nhiều, gò má cũng căng đầy hơn trước, vừa như điềm nhiên vô uống nước hoa quả vừa nhìn Khiên Trạch, cơ hồ mọi tranh cãi xung quanh đều chẳng liên quan gì đếncô. Diệp Bỉnh Văn là trung tâm cơn bão dựa lưng vào ghế, đùa vờnchìa khóa xe trong tay, vẫn vẻ mặt đùa bỡn hờ hững.
      Diệp BỉnhLâm nhìn thấy thở dài, vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh : “Hướng Viễn, cháu ngồi xuống . Ngồi xuống xem Diệp gia nhà chú sản sinh ranhững người xuất sắc kiểu gì đây.”
      !” Diệp Bỉnh Văn liếcHướng Viễn cái, nhướn mày : “Cho dù có việc gì cũng cầnthiết phải trước mặt người ngoài cuộc”.
      Hướng Viễn lặngthinh như nghe thấy ông ta gì, đưa tay đón lấy cốc nước KhiênTrạch đưa đến. Nước rất nóng nhưng khi chạm vào tay lại thấy lạnh lẽo.
      Diệp Bỉnh Lâm cười nhạt: “Thế mà chú cũng ra được à? bé là người ngoài nhưng việc chú làm có giống hành động của người trong nhà ? trăm bốn mươi ba vạn, chú câu mất là mất à? Nếu chú khôngphải họ Diệp có to gan thế này ?”
      Diệp Bỉnh Văn tì tayvào cạnh bàn: “ cả, làm kinh doanh bao năm cũng phải biếtlàm ăn có lời ắt có lỗ. Đúng thế, em dùng số tiền chín mươi ba vạn để kinh doanh dầu khí với đối phương nhưng ngờ tên đó lại ỷ thế cóbố làm quan để thoái thác, chớp mắt chạy biến ra nước ngoài mấttích. Nhưng em làm việc này cũng vì nghĩ cho công ty, nếu làm ăn thànhcông, công ty chẳng cũng được lợi hay sao?”
      Diệp Bỉnh Lâm tứcđến phát run: “Được, chú cứ bảo lòng dạ muốn cong ty phát triển, thế chú cầm năm mươi vạn đánh bạc, thua sạch chẳng còn gìcũng là vì công ty à? Chú còn mặt mũi nào giải thích với tôi nữa hả?”
      “Em cũng biết nên đánh bạc nhưng cũng phải xem người đánh bạc với em là ai chứ? Đó đều là những nhân vật quan trọng trong việc đầu tư phát triển của công ty mà bình thường cho dù chúng ta có lòng tặng tiền người ta cũng chưa chắc chịu nhận. cả, con đường này chính làthế, thua bạc số tiền đó thể mở ra con đường mới được.”
      “Chú còn dám gọi tôi là “ cả”? Trong nhà này tôi là cả của chúcòn trong công ty tôi mới là người chịu trách nhiệm. Trước khi chú làmnhững chuyện này cũng nghĩ đến việc hỏi ý kiến tôi hả?”
      “Nếu em hỏi kết quả thế nào trong bụng mọi người đều . cả, em thừa nhận Giang Nguyên là do tay gây dựng nhưng bây giờ thời đại khác, những cách làm cũ của còn áp dụng được sao? Đừng nóivới em rằng ý thức được những công trình mà công ty chúng tanhận thầu càng lúc càng ít, thêm nữa là giá thành vật tư mỗi ngày mộtcao, những công trình kiến trúc, khai thác ấy có nơi nào có ý đồđen tối? cứ kinh doanh vật liệu xây dựng cách nghiêm chỉnh, chodù là bận cả năm, chỉ dựa vào có chút lợi nhuận duy trì được bao lâu? Mấy trăm miệng ăn trong công ty đều há ra chờ cơm. Lúc đầu bảo em phụ trách đầu tư quảng cáo cho công ty, chẳng phải cũng muốn tìm đường ra khác hay sao?”
      “Nhưng con đường khác mà tôi chỉ khôngbao gồm con đường tà đạo bất chính đó!”, Diệp Bỉnh Lâm đập mạnh lên mặtbàn, bát đũa trước mặt mỗi người đều rung lên, “Bỉnh Văn, tôi giàrồi, mấy năm nay cũng lực bất tòng tâm, nhưng như vậy có nghĩ làtôi mù mờ. Chín mươi ba vạn đó là vốn lưu động cho bên chú, chú cứnói là lỗ rồi, tôi cũng muốn truy cứu nhưng năm mươi vạn thua bạcđó là tiền trong tài khoản của Giang Nguyên. Chú phụ trách phòng tài vụnhưng tôi chưa hề ký xác nhận kế hoạch dùng số tiền đó, đến của dấu mộcriêng của tôi chú cũng dám làm giả còn việc gì chú dám làmhả?”
      Diệp Bỉnh Văn lần đầu im tiếng trước chỉ trích của mình.
      Diệp Bỉnh Lâm lại có ý bỏ qua dễ dàng, ông từ từ rút từ trong túi áo khoác ra dấu mộc màu vàng, kích thước 2cm x 2cm, nhưng ẩmướt, khẽ ném nó lên mặt bàn, Hướng Viễn lại cảm nhận được khoảnhkhắc đó khi nó rơi mặt bàn gỗ, có người run lên rất khẽ.
      “Hay dấu mộc chú đóng vốn phải là giả?” Diệp Bỉnh Lâm cố gắngkhống chế giọng của mình nhưng đôi tay lại nổi đầy gân xanh: “Chắcchú biết theo chế độ của Giang Nguyên, người quản lý sổ sách tài vụ khichưa được cho phép nghiêm cấm có dấu mộc riêng. Dấu mộc này tôiluôn mang theo bên người, chú có thể cho tôi biết, sao chú có thểlấy được nó?’
      Diệp Bỉnh Văn sắc mặt thoáng thay đổi: “Là do emnhân lúc chú ý lấy rồi lại lén lút để vào chỗ cũ. Có năm mươi vạn, em cứ nghĩ nếu vụ làm ăn dầu khí đó thành công suôn sẻ bù vào khoản tiền đó”.
      “Tự chú lấy?”, Diệp Bỉnh Lâm cười lênmột tiếng, đôi mắt lại như có sương mù lạnh lẽo. “Chú lấy từ đâu rồi trả về đâu? Chú xem tôi là đồ ngu hả? Các người đều cho tôi là mù mờhả?”
      Câu này vừa thốt ra, bốn bề đều tĩnh lặng đến mức khiến người ta tâm hoảng ý loạn, tiếng hít thở cũng nén lại.
      cả, cũng biết là chị em chúng em biết gì cả”, trong các bà của Diệp Khiên Trạch lến tiếng. Tuy họ đều mang họDiệp, cũng nhận được quan tâm chăm sóc chu đáo của Diệp Bỉnh Lâm, qua lại thân thiết nhưng họ nắm giữ chức vụ gì trong Giang Nguyên,hơn nữa quan hệ vốn vẫn có khoảng cách nên khả năng lấy được dấu mộcriêng là rất , đương nhiên có thể xem như vô .
      Diệp BỉnhLâm , chẳng ai biết trong lòng ông có đáp án hay chưa, cũngkhông thể đoán được câu trả lời ấy mang đến hậu quả ra sao.
      ai muốn cho tôi biết đúng ?” Ông lần lượt nhìn từngngười trong nhà, thất vọng, đau lòng và phẫn nộ cùng lúc xuất hiệntrong đôi mắt. Đúng, năm mươi vạn, Giang Nguyên thiếu năm mươi vạn này, ông cũng thiếu năm mươi vạn này, nhưng ông làm ăn nửa đời người, chưa hề cảm thấy thê thảm như bây giờ, đến cả tín nhiệm giữangười nhà với nhau mà ông trân trọng cũng bị tổn thương.
      Trong tim người làm ăn năm mươi tám tuổi bỗng dưng thấy khô héo. Bỏ ,bỏ , hà tất phải hỏi cho ? Em trai ông quả thực cần được giáo huấnnhưng với những người khác, cho dù người lấy dấu mộc là ai, vì cái gì,kết quả đều như nhát dao đâm vào tim ông.
      Ông nắm lấy dấumộc trong yên tĩnh chết chóc. Đúng vào khoảnh khắc này, Diệp KhiênTrạch – con trai lớn của ông – lặng lẽ đứng dậy: “Là con, bố, con đãlấy. Con xin lỗi!”.
      Vào thời khắc Diệp Khiên Trạch đứng lên,Hướng Viễn đột ngột kéo ghì lại. Ngoài đụng chạm ngắn ngủi khi đưa nước cho , lâu rồi chạm vào tay . Cảm giác lúc ấynhư con rắn lạnh lẽo, biết, ẩm ướt đó đều là do mồ hôi đangtoát ra.
      Nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể ngăn cản , đôi tay ấy trượt khỏi những ngón tay như con rắn.
      “Là con, bố, do con lấy. Con xin lỗi!”.
      « Con ? » Diệp Bỉnh Lâm cố hết sức cười phá lên, sắc mặt đỏ bừng : «Con là con lấy ? ». Người chất vẫn như thể càng chấp nhận được thực, đó là con trai ông, là đứa con trai ông tin tưởng nhất.
      Diệp Khiên Trạch cúi đầu, giọng rất bình tĩnh : « Bố, thực ra chúHai đúng số việc. mấy năm gần đây, Giang Nguyên mỗi lúc khókhăn. Ngay trong tỉnh này có rất nhiều công ty kinh doanh cùngmột sản phẩm với chúng ta nhưng họ lại phất triển mạnh hơn là do họ dựavào cái gì chứ? phải chất lượng, cũng phải danh tiếng, mà là cửa khác, mà bắt buộc phải dùng tiền để đổi lấy, chỉ là con khôngngờ điều này khiến bố đau lòng như thế, đặc biệt là ngày như ngàyhôm nay. Đều là lỗi của con, bố, con xin lỗi ! »
      « bậy, dấu mộc là con lấy », Diệp Linh đứng phắt dậy.
      Diệp Khiên Trạch lo lắng, hạ giọng bảo : « A Linh, em chẳng hiểu gì đâu. Lúc này còn gây chuyện gì nữa. »
      « lấy, vậy em cũng có thể là em lấy. »
      « Các con làm gì thế hả ? », bà Diệp khóc với vẻ đau khổ.
      Sắc mặt của Diệp Bỉnh Văn càng u ám hơn : « Cho dù là lỗi của em em đền năm mươi vạn là được chứ gì ? Có cần làm lớn chuyện thế ? »
      « Bỉnh Văn, chú ít thôi », người chị họ của ông lên tiếng.
      ai chú ý thấy sắc mặt của Diệp Bỉnh Lâm từ lúc nào từ đỏ bừngbiến thành xanh xám, sau đó là tái xám. Ông trừng trừng nhìn cảnh tượngtrước mắt, nửa câu, sau đó thân thể như bức tượng đất, ngã vật ghế xuống đất.
      Hướng Viễn nhanh tay nhanh mắt, đưa tay ra đỡ. Người mất ý thức nặng như đá tảng, huống hồ là Diệp Bỉnh Lâmcao to độ phát tướng. Dù cũng phải dạng sức lực yếu đuốinhưng khi cố gắng đỡ cơ thể ngã xuống đất cũng bị kéo ngã lăn rađất. Cũng may Diệp Quân bay ngay đến giúp tay nên Hướng Viễn mớikhông bị ngã thảm thương.
      Hai chú cháu Diệp Bỉnh Văn và Diệp Khiên Trạch cũng phản ứng ngay.
      « Bố ! »
      « cả ! »
      Mấy đôi tay xem như cũng đỡ được người nhắm nghiền mắt kia. BàDiệp ôm lấy mặt, phát ra tiếng nấc nghẹn ngào như thể khóc, DiệpLinh như bị giật mình khiếp đảm, đờ đẫn cả người, ba người họ thétlên.
      « Bố, bố… bố sao vậy ? gọi điện thoại, mau gọi xe cấp cứuđi ! », Diệp Khiên Trạch quỳ xuống cạnh bố mình, vừa hối hận vừa cuốngquýt, giọng khàn đặc.
      « Vâng ! » Diệp Quân như tỉnh mộng, vội vã chạy lấy điện thoại.
      Hướng Viễn đặt tay lên vai Diệp Khiên Trạch : « Tôi gọi, tôi gọi… sao đâu… »
      Tay như có ma lực kỳ lạ khiến Diệp Khiên Trạch khi ấy hoảng loạn thất thần như con cừu non bỗng tìm thấy chỗ dựa trong tíchtắc. và Diệp Bỉnh Văn cẩn thận đặt Diệp Bỉnh Lâm nằm ngay ngắn lạirồi cứ thế nắm lấy tay bố mình. Hồi lâu sau, hơi nghiêng nghiêng đàu trong hoảng loạn, lặng lẽ gối đầu lên mu bàn tay của co, Hướng Viễn cảm thấy ẩm ướt bàn tay mình.
      Lúc này, Hướng Viễn gọiđược cho bệnh viện, đọc địa chỉ rồi vội vã bảo Diệp Quân và dì Dương rađầu đường để dẫn xe cấp cứu vào, cố gắng chậm trễ. Bà Diệp được bà dìu đỡ, run lẩy bẩy ngồi cạnh chồng mình. Hướng Viễn cảm thấy mìnhđã làm tất cả những gì có thểm, bèn khẽ khàng rút tay ra nhưng lại cảmgiác được nỗi đau của người gối lên tay .
      Khi trưởngthành lúc nào cũng như chơi trò cút bắt. Lúc cố gắngđến gần hơn lại mơ hồ vô định nhưng lúc lui lại bước đểbảo vệ mình lại lo sợ, chịu buông tay.

    2. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 17

      Mặc định là vào lúc thích hợp nào đó, nhặt chiếc bình biết là phúc hay là hoạ ấy lên, còn tình nguyện hứa hẹn thực ba nguyện vọng của .
      May mắn là xe cấp cứu đến kịp, ngoài Diệp Linh và ở lại nhà chăm sóc cho bà Diệp gần như phát điên những người khác đều theo đến bệnh viện. Qua đợt cấp cứu, bác sĩ chuẩn đoán Diệp Bỉnh Lâm bị đột quỵ do xuất huyết não ở mức độ , cũng may là cấp cứu kịp thời, chưa bị máu chảy ra làm nghẽn não nên mới còn con đường sống nhưng di chứng khó tránh khỏi. Tức là cho dù thoát khỏi nguy hiểm, song muốn hồi phục sinh hoạt bình thường như trước cũng cần thời gian tương đối dài. Hơn nữa với tình trạng nay của ông khả năng tái phát là rất cao. Bác sĩ kiến nghị nên chăm sóc kỹ lưỡng, từ nay về sau được làm ông xúc động mạnh, cũng được để ông làm việc cực nhọc.
      Trợ lý và tài xế của Diệp Bỉnh Lâm nghe tin rồi vội chạy đến, thủ tục nhập việc khá suôn sẻ. Diệp Binh Văn ở lại với hai em Diệp Khiên Trạch, chờ ngoài phòng cấp cứu rất lâu, sau khi đèn đỏ của phòng cấp cứu tắt rồi, ông ta lại phủi quần đứng dậy.
      “Chú… chú thấy hay là chú về trước, lúc này mà ấy tỉnh dậy thấy chú chắc phải là chuyện tốt. Khiên Trạch, xin lỗi, vất vả cho cháu rồi”, ông ta khẽ vỗ lên vai Khiên Trạch. Hướng Viễn khi ấy cầm hai cốc trà nóng bước đến, nhìn thấy căm ghét cố gắng kiềm chế trong mắt Diệp Khiên Trạch.
      Diệp Bỉnh Văn qua Hướng Viễn như nhìn thấy nhưng biết ông ta nghĩ gì liền quay lại, nghiêng người thầm bên tai : “Trong lòng vui lắm hả? Đây chẳng phải là cơ hội mà vẫn chờ đợi bấy lâu đó sao?”.
      “Nhờ phúc của chú.”
      Hướng Viễn ngồi xuống giữa Diệp Khiên Trạch và Diệp Quân, đưa hai cốc trà nóng cho hai em. Diệp Quân lặng thinh đón lấy, ôm chiếc cốc dùng lần bằng cả hai tay, nôn nóng muốn hít hà hơi ấm của nó.
      Diệp Khiên Trạch : “Cám ơn cậu, Hướng Viễn”.
      Hướng Viễn quay lại nhìn , hơi nóng của cốc trà khiến người gần ngay trong gang tấc ấy cũng có vẻ mơ hồ như sương khói, rồi : “Cảm ơn tôi để làm gì? Trà do trợ lý Lý mua mà. Chú ấy bảo tôi với cậu, chú phải quay về trước để xử lý số chuyện. Lần này chú Diệp bệnh, các cậu đều vất vả”.
      Diệp Khiên Trạch như nghe thấy: “ đấy, Hướng Viễn, cũng may có cậu ở đó. biết tại sao mà cậu luôn xuất vào lúc tôi thê thảm nhất?”.
      “Vậy á?” Hướng Viễn dựa mạnh vào lưng ghế tựa : “Cậu xem đây là may mắn hay là bất hạnh của tôi?”.
      “Ít nhất có người bạn như cậu là phúc phận tôi tu được. vì sao mỗi lần cậu đến, tôi thấy yên ổn hơn nhiều. Lần này nếu bố tôi vượt qua cửa ải này cách suôn sẻ, có được xem là chiếc bình quý của vua Solomon thực nguyện vọng thứ hai của tôi ?”
      Hướng Viễn nhìn thấy vẻ mặt thắc mắc của Diệp Quân rồi cười : “Khiên Trạch, chú Diệp nhất định khoẻ mà. Chú sao là do chú may mắn chứ phải do tôi. Đừng dễ dàng phung phí nguyện vọng của mình, rồi có ngày dùng hết nó. Lần này tính”.
      Diệp Khiên Trạch gật đầu vẻ hiểu ý: “Cậu đúng”.
      Diệp Quân nãy giờ im lặng, bỗng chen vào câu: “Chị Hướng Viễn, chị đưa bọn em mỗi người cốc trà, vậy chị uống gì?”.
      “Ừm, chị bảo với trợ lý Lý là cần rồi. Hai người uống , chị khát”.
      “Trợ lý Lý biết chị uống trà. Để em mua nước cho chị.”
      cần đâu, sao lại phải phiền hà thế, Diệp Quân, em ngồi xuống , bố em sắp ra khỏi phòng cấp cứu rồi đấy.”
      “Em về ngay mà chị đợi lát”, Diệp Quân mím môi cách nghiêm túc. Cậu sắp cao hơn mình rồi nhưng tính khí trẻ con cố chấp thay đổi chút nào.
      “Cậu nhóc này”, Hướng Viễn lắc đầu, nhìn về phía cửa phòng cấp cứu. Đèn tắt nhưng bên trong lại có chút động tĩnh.
      biết vì sao mà lúc Diệp Quân có ở đây, Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch lại có thể chuyện trò với nhau, khi Diệp Quân rồi, chỉ còn lại hai người, khí trong thoáng chốc trở nên trầm hẳn. Họ ngồi riêng với nhau bao lâu rồi? Lần trước đó xa vời đến nỗi như ở khoảng gian khác. Diệp Quân là bức màn vô hình ngăn giữa hai người họ, gỡ bỏ lớp màn này rồi, họ mới ngửi thấy mùi vị ủ mốc của tình bạn lâu năm này.
      “Hướng Viễn, cậu ở Vĩnh Khải, vẫn ổn chứ?” Mỗi giây im lặng đều tỏ ra dài dằng dặc, cuối cùng cũng tìm ra câu mở đầu an toàn.
      Hướng Viễn lại trả lời câu chẳng ăn nhập: “Xem ra cậu vẫn muốn tôi biết là cậu muốn bảo vệ ai?”.
      Khiên Trạch sững sờ, sau đó hơi nhíu mày lại: “ có chuyện đó đâu”.
      “Ha ha”, Hướng Viễn dụi mắt cười , “tôi biết cậu có thể thuyết phục bố mình được nhưng theo tôi thấy lời dối của cậu khó nghe quá. Mộc mà do cậu lấy, đúng là chuyện buồn cười. Nếu tôi đoán sai, cũng phải là do Diệp Linh chứ, cả A Quân càng thể là…”.
      “Đừng đoán nữa!” Hành lang vắng vẻ, câu với ngữ điệu hơi cao có tiếng vọng lại, lập tức hạ giọng xuống như van nài: “Đừng đoán nữa, Hướng Viễn, tôi thong minh bằng cậu nên che giấu được, nhưng nếu có thể tại sao tôi lại khôn cho cậu biết chứ? Người xuất gia có bài kinh khó tụng, tôi cũng có nỗi khổ của mình, cứ xem như cậu chẳng thấy gì hết, bỏ qua lần này ”.
      Hướng Viễn gật đầu: “Tôi nên lo chuyện bao đồng nhưng cậu thấy lúc này mà bịt mắt người ta có ý nghĩa ư? Cậu gánh vác nổi trong bao lâu đây?”.
      cụp mắt xuống gì, lúc ngẩng lên nhìn Hướng Viễn gương mặt trở nên thản nhiên: “Hướng Viễn, tôi giống cậu. Cậu có thể suy nghĩ mọi việc xem nó có ý nghĩa ngay từ đầu, còn tôi được vậy”.
      “Lý do?”, Hướng Viễn nghiến răng thốt ra hai chữ.
      “Tôi muốn làm tổn thương bất kỳ ai.”.
      Giọng vẫn lạnh nhạt ngắn gọn như con người , rất dễ khiến Hướng Viễn nghĩ đến ánh trăng toả nơi đồng mông quạnh, ánh sáng lẻ loi nhưng lương thiện và buồn bã.
      “Cậu có biết tôi nghĩ thế nào ?” lấy cốc trà nãy giờ vẫn chưa uống trong tay , đặt lên tay vịn giữa hai người rồi : “Nếu chỉ có cốc nước này cậu uống mình, đúng chứ? Còn nếu có thùng nước cậu mới ngần ngại chia cho những người cậu cho là quan trọng với mình. Đương nhiên, nếu cậu có cả con song, lại càng có thể giúp đỡ mọi người. Nhưng Khiên Trạch này, cho dù có nhiều hơn cốc nếu cậu uống giọt nào có thể giải cơn khát cho bao nhiêu người? Dì của cậu,… bố cậu, A Linh, thậm chí cả ông chú kia của cậu. Họ uống hết phần mình, sau đó đòi chia đến chút ít phần của cậu, cuối cùng người chết khát cũng phải chết khát”.
      Diệp Khiên Trạch chậm rãi nghiêng đổ cốc trà xuống nền đất : “Cậu muốn tôi giữ khư khư cốc này trước mặt những người tôi ? Thế tôi làm được, chi bằng cùng chết khát với nhau.”
      Hướng Viễn nhìn cốc thoáng chảy cạn: “ ra tôi hiểu tình ”.
      Giường bệnh của Diệp Bỉnh Lâm được bác sỹ, y tá đẩy ra ngoài. Đợi Diệp Quân mua nước về, Diệp Khiên Trạch mới bảo họ về nghỉ ngơi, còn mình ở lại trông nom ông bố vẫn chưa tỉnh.
      Tài xế đợi ngoài cửa, Diệp Quân thấy Hướng Viễn cứ cầm cốc nước cậu mua về mà chịu uống, kìm được hỏi: “Sao thế, chị Hướng Viễn, chị muốn uống à?”.
      Hướng Viễn hỏi cậu: “Nếu em chỉ có bình nước em làm gì?”.
      Diệp Quân hoang mang: “Cái gì mà làm gì? Đương nhiên em cho chị rồi”.
      Cậu thấy Hướng Viễn lườm mình cười : “Sao vậy? Trắc nghiệm tâm lý mới à? Em cứ tưởng chỉ có bọn con lớp em mới thích trò này chứ?”.
      “Ai thèm chơi với tên nhóc vô duyên như em”.
      Ba ngày sau, Diệp Bỉnh Lâm tỉnh lại sau cơn hôn mê, tuần sau đầu óc hồi phục nhưng tay chân vẫn thể nhúc nhích. Hướng Viễn tan sở về ghé thăm, ông vất vả lắm mới tìm thấy bằng ánh mắt, tốn bao nhiêu công sức mới được câu: “Hướng Viễn, về giúp chú”.
      Hướng Viễn đến Vĩnh Khải xin từ chức, Thẩm Cư An : “Thú vị nhỉ, tuần trước tôi mới thằng chức cho , tuần sau xin từ chức, cũng xem như mở ra tiền lệ. Thôi được, làm đồng nghiệp được chừng có thể là đối thủ.”
      Hướng Viễn cảm kích làm khó , còn về câu đùa của , cũng chỉ cười mà cho qua bởi Vĩnh Khải là công ty lớn khởi nghiệp từ kinh doanh địa ốc, Giang Nguyên lại kinh doanh về vật liệu xây dựng, chẳng ai đụng chạm đến ai.
      Diệp gia là dòng nước đục, Hướng Viễn tuy nhìn ra nhưng nợ Diệp Bỉnh Lâm. Lúc đầu , chỉ cần ông cần, câu thôi, quay về. Món nợ tình này sớm muộn gì cũng phải trả, chỉ ngờ ngày ấy đến nhanh như vậy. ưa thích những người cứu rỗi thế giới khuyên Diệp Khiên Trạch phải tự lượng sức mình mà giải quyết mọi việc, bảo vệ mình rồi mới có tư cách chăm sóc người khác. Nhưng thế luôn thích trêu ngươi, người biết cách bảo vệ bản thân như , vậy mà cứ cứu hoả hết lần này đến lần khác người muốn làm hại kẻ khác như , được như ý nguyện chứ? thể biết.
      quãng thời gian, Diệp Quân luôn nghĩ cách để đeo bám truy hỏi Hướng Viễn vấn đề: cái gì mà chiếc bình của vua Solomon? Hướng Viễn lúc đầu chỉ ậm ừ cho qua, rằng: “Muốn biết à? Lên thư việc mà đọc. Ừ, trong thư việc của Đại học Công an chắc cũng có sách thần thoại ngụ ngôn mà”.
      Ai ngờ cậu lại phản bác: “Em đọc sách rồi nhưng em vẫn muốn hỏi ý chị và em vẫn hay nhắc đến cơ”.
      Hướng Viễn thấy phát phiền vì cậu cứ lảm nhảm mãi bên tay hết lần này đến lần khác, nên : “Chuyện nào tôi cũng phải báo cáo hết với cậu hả?”.
      Diệp Quân lại ủ rũ vui suốt thời gian dài vì câu này. Sau khi cậu thi đỗ vào Đại học Công an của tỉnh cách thuận lợi chuyển vào ở trong trường. Trường thực quản lý hoá quân , nghiêm khắc đến nỗi thời gian hoạt động tự do còn ít hơn cả lúc học trung học. Mấy tuần liền cậu liên lạc với Hướng Viễn, lại phát ra chỉ có mình tự chuốc phiền toái vì vẫn bận rộn với công việc mà để ý gì. Có lần cậu mượn cớ đến công ty Giang Nguyên chơi, “nhân tiện” đến văn phòng của Hướng Viễn, thấy vùi đầu trước máy tính hậm hực : “Hơn tháng chưa gặp chị, sao việc đổ lên đầu chị giảm bớt chút nào thế?”.
      Hướng Viễn thờ ơ đáp: “ tháng? Lâu thế cơ à?”
      Diệp Quân chỉ còn nước từ bỏ suy nghĩ mà mình cậu biết, ngừng cựa quậy người chiếc ghế xoay đối diện bàn : “Bí mật, em nghe khó thế cơ à?”.
      Hướng Viễn nghĩ rất lâu mới ý thức được cậu ám chỉ điều gì. Thực ra cái gọi là “chiếc bình quý của vua Solomon” thể gọi là bí mật. Lý do Hướng Viễn tránh né trả lời chỉ là do cảm thấy việc này liên quan đến cậu nhưng lại ngờ rằng Diệp Quân lại băn khoăn suy nghĩ mãi về vấn đề tưởng chừng như nhặt này.
      “Đọc ngụ ngôn Aesop rồi phải ?”, nhẫn nại ngừng công việc lại để trả lời cậu: “ cậu bé miền núi nhặt được chiếc bình sứ trắng bình thường đến thể bình thường hơn trong đầm nước. Miệng bình bị niêm phong chặt cứng, cậu tốn rất nhiều công sức cũng mở nổi. Dù sao cũng chỉ là chiếc bình tầm thường, có gì đáng để tìm tòi, cậu vừa định vứt nó trở lại xuống nước ngờ chiếc bình lại động đậy như sống, bên trong có tiếng van xin: “Xin cậu mở chiếc bình thả tôi ra ngoài”.
      Hướng Viễn nhìn Diệp Quân hết sức tập trung lắng nghe nhịn được cười: cậu nhóc này, ai gì cũng tin. Diệp Quân thúc giục: “Về sau sao, sau đó thế nào? Cậu bé có mở chiếc bình ra ?”.
      Hướng Viễn chống cắm: “Tại sao em lại cuống lên hỏi xem cậu ta có mở chiếc bình hay lo rằng trong chiếc bình liệu có phải là quái vật hay ? Cậu bé kia cảm thấy cái vật cuống lên muốn ra ngoài kia phải tốt lành gì nên cậu rất sợ hãi, càng dám mở ra, chỉ mong vứt nó xuống nơi sâu hơn trong đêm thôi. Chiếc bình cuống quýt, bèn với cậu: “Tôi là linh hồn vừa ra đời bị giam giữ trong chiếc bình này. Tôi ngủ dưới nước biết bao lâu rồi, cậu là người đầu tiên vớt được tôi, tôi nhận lời cậu, chỉ cần cậu chịu nghĩ cách cho tôi ra xem thế giới ngoài kia là như thế nào tôi cho cậu rất nhiều châu báu và phú quý”. Nhưng cậu bé nhặt được chiếc bình là người thuần phác, cậu : “Tôi cần châu báu phú quý gì cả”. Chiếc bình đáp lại: “Vậy cậu phải có nguyện vọng gì chứ? Tôi có thể thực cho cậu ba nguyện vọng. Lúc cậu cần giúp đỡ nhất, giúp cậu vượt qua khó khắn”.
      “Cậu bé chấp nhận ?”, Diệp Quân hỏi.
      “Ừ, cậu ấy động lòng. Cậu ấy là người lương thiện nên thầm nhủ rằng, nếu thực có ba điều ước, những có thể giúp bản thân cậu mà còn có thể giúp được những người xung quanh. Thế là cậu với chiếc bình: “Tôi sống rất ổn, có nguyện vọng gì cần thực . Thế này , tôi mang theo bên mình, lúc gặp khó khăn giúp tôi. Chỉ cần thực xong ba nguyện vọng, tôi nhất định nghĩ cách thả ra.”.
      “Chiếc bình có nhận lời ?”
      “Nó được lựa chọn.”
      “Thế về sau ra sao? Em hỏi là sau khi ba nguyện vọng dùng hết.”
      “Chị cũng biết. Được rồi, câu chuyện thế là hết, em hài lòng chưa?”
      Diệp Quân còn là cậu bé khờ khạo ngày nào, cậu nghĩ ngợi về câu chuyện hư hư thực thực này, có chỗ nào là ngụ ngôn Aesop đâu, nó giống tổng hợp của “Người nông dân và chiếc bình ác quỷ” và “Aladin và cây đèn thần” mà cậu xem trong sách hơn. Cậu cố gắng tìm kiếm ý nghĩa mà Hướng Viễn gửi gắm vào câu chuyện đó.
      “Nghĩ gì thế, sao bần thần vậy? Câu chuyện hay à?”, Hướng Viễn cười đùa trong khi vẻ mặt cậu ấy rất nghiêm túc.
      Diệp Quân hất hất tóc: “Chị biết mà, hiếm có ai kể chuyện cho em nghe”.
      “Đến văn phòng em chơi , ấy ở lầu năm, buổi sáng còn gọi điện bảo trưa nay đưa em ăn đó. Bây giờ cũng sắp tan sở rồi, em thấy ấy giúp tiếng là chị còn số việc chưa làm xong, đặt cơm hộp rồi.” Những gì cần đều , thời gian làm việc đến, Hướng Viễn bắt đầu đuổi khách.
      Diệp Quân đứng dậy, hai tay ghì vào mép bàn Hướng Viễn, hỏi: “Chị chính là chiếc bình trong câu chuyện đó còn trai chính là người nhặt được chiếc bình, đúng ?”.
      “Em cũng là ngốc kinh khủng. Truyện mà cũng xem là à? ”, Hướng Viễn vội vàng xua tay với cậu.
      “Nhưng tại sao chiếc bình ấy phải là trai nhặt được?”, bị dùng bút kí tên gõ vào đau cả tay nhưng cậu vẫn chịu buông tha.
      Hướng Viễn nửa đùa nửa : “Vì lúc chị còn , chắc khoảng mười tuổi, có lần suýt chết đuối được trai em vớt lên”.
      “Em tin!”, Diệp Quân cắt ngang câu thoái thác cũ rich của : “Ai chẳng biết chị bơi giỏi ai bằng. của em là con vịt cạn, chị cứu ấy có.”
      “Chưa nghe “người bơi giỏi hay chết đuối” à? là lần ấy chị bị chuột rút… Thế nào, vẫn tin? Bó tay thôi, lúc ấy em vẫn còn đeo sau lưng mẹ, muốn em làm chứng cũng được.”
      Vừa xong, chuông điện thoại reo vang, Hướng Viễn nghe rồi cười : “Vẫn ở đây”. Ừ mấy tiếng rồi đặt điện thoại xuống : “ em gọi đến tìm đấy. Lâu lắm mới thấy em đến công ty lần, nghe cũng hơn nửa tháng rồi cũng chưa về nhà ăn cơm, trong trường vui thế cơ à?”.
      “Chị Hướng Viễn, , câu chuyện ấy…”
      Hướng Viễn “xuý” tiếng: “Vẫn chưa chịu thôi hả?”.
      Thấy sầm mặt xuống cậu cũng dám đeo bám nữa, chỉ thêm câu: “Em cảm thấy thứ trong chiếc bình ấy rất đáng thương. Nó bị giam giữ dưới đầm nước lâu như thế, nhất định là rất muốn ra ngoài nhưng cái người nhặt được nó chỉ nghĩ đến việc chiếc bình có thể giúp mình và những người xung quanh thực được ước nguyện mà lại có ý định thả nó ra ngay. Chị cậu ta là người lương thiện nhưng cậu ta có nghĩ đến nguyện vọng của chiếc bình đâu, thế chẳng phải cũng là ích kỷ à?”.
      xong thấy mặt Hướng Viễn lộ chút cảm xúc, Diệp Quân cũng biết mình có sai gì . Cậu vừa ra cửa vừa lẩm bẩm: “Em là người nhặt được chiếc bình ấy, phải em. Em lên lầu trước đây.”.
      Hướng Viễn nghe thấy tiếng cửa đóng, bèn vứt cây bút trong tay sang bên, ôm lấy đầu.
      Cậu hiểu gì chứ? Làm sao cậu biết được, năm ấy bé mười tuổi hít hơi mạnh rồi mình vật vã trong đầm nước lạnh băng vào buổi chiều thu, chỉ cần giây sau chìm xuống. nhìn thấy những chiếc lá khô trôi dạt đầu mỗi lúc xa, phiến là mới rơi xuống mặt nước, chỉ thấy xao động, nghe thanh, bốn bề càng lúc càng yên tĩnh… Cuối cùng nghe thấy tiếng khóc, nghe thấy tiếng nhị bồ ai oán khiến căm hận. Mẹ chết, mất người thân đầu tiên trong đời nhưng lúc ấy vẫn chưa ý thức được đó mới chỉ là bắt đầu. chỉ muốn mãi mãi chìm xuống đáy nước, trong gian lặng phác chết choc, tiếng mẹ gọi như gần như xa. khẽ nhúc nhích, song có đôi tay vô hình kéo xuống, hơi thở cố nén bắt đầu thả lỏng, cảm giác lạnh lẽo tràn lấp lục phủ ngũ tạng. cứ ngỡ mình còn được nhìn thấy mặt trời phía nữa… Lúc bị ánh nắng chiếu rọi vào đến mức thể mở nổi mắt mới nghe thấy bên cạnh có tiếng ho phải của mình. Là – Diệp Khiên Trạch, tòa thân ướt sũng ngồi bên cạnh, đẫm nước, thê thảm. Nước từ tóc xuống tý tách, khóc thành tiếng khi gương mặt còn đẫm nước, lặng lẽ lau vệt nước mắt cho . chỉ khóc trước mặt , tuy rằng thứ lau được là nước đọng mặt .
      Diệp Quân hỏi, tại sao người đó lại là . Tại sao ? thực ra Hướng Viễn cũng tự hỏi mình nhưng đáp án là : chỉ có . Mặc định là vào lúc thích hợp nào đó, nhặt chiếc bình biết là phúc hay là họa ấy lên, còn tình nguyện hứa hẹn thực ba nguyện vọng của … Có lẽ bây giờ khiến mình tin rằng, người mà số mệnh sắp đặt cho phải nhưng lại có cách nào thờ ơ đứng nhìn khi bất lực. Còn về kết cục của câu chuyện – khi mọi điều ước được thực , thứ chờ đợi họ là gì ? ai biết.
      nhìn đồng hồ dưới góc phải màn hình vi tính, còn bảy phút nữa mới tan sở, việc cần làm còn rất nhiều, Diệp Quân làm rối loạn mọi sắp xếp cho công việc của . cố định thần lại cửa văn phòng lại lần nữa mở ra đột ngột, vị khách mời mà đến ấy ngó vào nửa người, hỏi : «Chị Hướng Viễn, chị em đỗ Đại Học Công An tặng em thứ, em có thể cần thứ ấy, đổi bằng điều ước ? Em tham đâu, chỉ cần thôi…»
      Nửa câu sau và nửa thân người chen vào hoàn toàn biến mất sau cánh cửa khi ném tập văn kiện bay vèo đến. cái nguyện vọng chết tiệt ấy! Vào Giang Nguyên ba tháng, được yên tĩnh lúc chính là nguyện vọng lớn nhất của .

    3. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 18
      Mấy năm nay, họ nghĩ đến những chuyện khác nhau, nóinhững lời khác nhau, trái tim cũng ở hai bên bờ khác nhau, chỉ có ký ứclà nỡ bỏ , vẫn lặng lẽ nhìn về phía nhau trong do dự

      Tan sở được mấy phút nghe tiếng gõ cửa, Hướng Viễn ngẩng đầulên, chỉ câu : « Diệp Quân, biến cho chị nhờ ! rất hiếmkhi khóa cửa phòng nhưng hễ khóa có nghĩa là « xin đừng làm phiền ». Tuy làm việc với những người ở Giang Nguyên chưa lâu nhưng vẫn cóthể xem là quen biết với khá nhiều người, nếu đeo bám dai dẳng như vậythì ngoài Diệp Quân ra, quả thực chẳng còn người thứ ba nào khác.
      Sao thế, giận dữ quá vậy ? », Diệp Khiên Trạch vắt áo tay đứng ngoài cửa cười hì hì.
      Hướng Viễn tay ôm đầu cười : « Tôi cứ tưởng là tên Diệp Quân phiềnphức kia chứ. Sau này thể để cậu ấy đến nữa. Nó làm như văn phòngcủa tôi là vườn cho trẻ con ấy, khiến cả buổi sáng tôi chẳng làm nổiviệc gì cho ra hồn. »
      Diệp Khiên Trạch chỉ biết vu vơ ra phía ngoài cửa : « Còn đợi ngoài kia kìa, cũng biết điều lắm,bảo tôi đến gọi cậu. thôi, xuống lầu dưới ăn cơm.”
      Thôi, có thể tôi phải công tác sau thời gian nữa nên còn rấtnhiều việc vẫn chưa giải quyết xong, cơm hộp tôi gọi cũng sắp đến rồi.Nhưng mà vẫn phải ăn cơm…
      « Cậu thấy tôi có giống với đangkhách sáo ? Tôi kỹ tính trong ăn uống mà, hơn nữa lên lầuxuống lầu mất công lắm. »

      Diệp Khiên Trạch bấtlực, vừa đúng lúc Diệp Quân bước vào lại gần thầm vào tai : «, lúc nãy trong thang máy em nhìn thấy chú Hai, có cần gọi chú ấy đicùng ?
      Chú ấy bận lắm, cần đâu », Diệp Khiên Trạch cười với em trai, trả lời
      « Vậy chị Hướng Viễn… » Diệp Quân hiếm khi đến được đây nên vẫn chịu từ bỏ việc thuyết phục Hướng Viễn cùng ăn cơm
      Hướng Viễn làm động tác tay biểu thị im lặng : « Đóng cửa giúp tôi được chứ ? Cám ơn.
      nghe thấy tiếng bước chân họ xa dần nhưng vẫn có thể phân biệt rõràng bước chân hai em : nhàng là của Diệp Quân, vững chắc nhưnglại có vẻ ngần ngại là của Diệp Khiên Trạch. thậm chí còn nghe ra cảtiếng bước chân của Diệp Bỉnh Văn, cảm giác giống với nét cao ngạo của ông ta. Bước chân ông ta chạm đất cực khẽ, mỗi bước đều tỏ ra cẩnthận e dè, giống như ánh mắt quan sát mọi lúc, cân nhắc, cảnh giác,thậm chí có chút gì đó khinh miệt.

      Trong lúc chờ cơm hộp tới, Hướng Viễn phát ra mình cứvô thức đùa nghịch với đồ chặn giấy có khắc logo « Giang Nguyên », mộtvật thể dạng bánh tròn đơn giản, chọn chất liệu bằng pha lê haybằng đồng thường thấy mà làm bằng thép đúc rỉ, bên có khắcsáu chữ phương châm « chất lượng – uy tín – trách nhiệm » của công ty,phía dưới giới thiệu vắn tắt về sản phẩm chủ yếu. Nội dung ấy xemqua dưới chục lần, nhắm mắt lại cũng nhớ mồn .
      Chức vụ đầu tiên mà Diệp Bỉnh Lâm phân cho ở Giang Nguyên hoàn toàn nổi bật – Trưởng phòng tiêu thụ khu Tây Nam của bộ phận thị trường, hơn chút, thực ra chính là nhân viên nghiệp vụ có giá trị hơnmột chút. Hướng Viễn hiểu nỗi khổ tâm của chú Diệp, còn trẻ, lần đầuđến đây, khởi điểm thấp cũng chẳng cao, cấp bậc có thấp chú dù sao cũng dễ tiến. Người tiền nhiệm vị trí này bỏ việc vào nửa nămtrước, nghe tình hình buôn bán ở Tây Nam được xem trọng cholắm.
      Hướng Viễn nhận công việc này, hoàn toàn gấp gáp phải làm gì to tát, ngay đến cả Diệp Bỉnh Văn cũng tỏ ra hoài nghi vô cùngtrước tĩnh lặng và thận trọng của tân binh được Chủ tịch mời đến làmviệc này. thực tế, nhiều, cũng hành động nhưnglại tốn rất nhiều thời gian để nhìn bằng mắt, dùng trái tim ghi nhớ mộtsố việc, bao gồm việc lật xem lại số lượng lớn hồ sơ lưu trữ, chế độ quản lý và tư liệu thị trường của Giang Nguyên. ghi nhớ đa số họtên, chức vụ và sở thích của những người phụ trách chủ yếu ở các vănphòng và các hội thảo, trò chuyện với các tiếp tân và các anhchàng đẹp trai ở phòng vi tính, quan trọng hơn là, bỏ ra khá nhiều công sức để cố gắng quen thuộc với đặc điểm sản phẩm, quy trình sảnxuất và công nghệ của Giang Nguyên. Tuy rằng mọi việc ở thế gian, cólòng để làm thể nhưng dù sao vẫn chưa bao giờ bước chân vào ngành sản xuất vật liệu như thế này. Dè dặt với thực tế, quansát rồi mới làm – đó là nguyên tắc làm việc của .

      Tiền thân của Giang Nguyên là xưởng phụ tùng máy móc tiêuchuẩn của tỉnh XX, là nhà máy quy mô cho trường Đại học G vàothập niên bảy mươi, sản xuất số đinh ốc và phụ tùng kim loại đơngiản. Ý nghĩa của tồn tại này nửa là để chế tạo ra nơi thựchành cho sinh viên Học việc Cơ điện của Đại học G, tìm chút phúc lợi cho tập thể giáo viên, cũng giải quyết được vấn đề việc làm cho người nhàcủa giáo viên trong trường. Những người phụ trách và đảm nhiệm chức vụtrong nhà máy đều là những giáo viên giảng dạy của trường”. Trước khi Diệp Bỉnh Lâm tiếp nhận nhà máy này đứng ở bờvực của hòa vốn và lỗ lãi, nhưng vì trường học cần đến nên cứ cố gắng duy trì tồn tại của nó. Lúc ấy, Diệp Bỉnh Lâm – phó chủ nhiệm khoaCơ khí – trở thành xưởng trưởng thứ ba dưới điều phái của trường.Có lẽ đúng lúc bước vào ngành nghề kinh doanh có tiếng mà cómiếng này, Diệp Bỉnh Lâm mới phát ta tài nằng của mình chỉhạn chế trong học thuật và bục giảng, ông thử cải tiến cấu tạo côngnghệ thiết bị của nhà máy, bôn ba khắp nơi để hoàn thành nhiệm vụ. Trong thập niên tám mươi, mọi thứ đều manh nha, nhà máy như thứđồ chơi trẻ em này lại được vực dậy trong tình trạng lung lay muốn đổ,đồng thời tạo nên khí thế phát triển rất mạnh. Những chuyện khác cóthể nhưng chí ít tiền lương, tiền thưởng cho hơn trăm công nhân trong nhà máy còn phải dựa vào nhà trường nữa. Tâm tư của Diệp Bỉnh Lâm cũng mỗi lúc rời xa lớp học. Cuối cùng, ông đề nghịđược lấy danh nghĩa của mình để phụ trách nhà máy với trường, sau đóthỏa thuận mua đứt xưởng gia công này dưới hình thức cá nhân tự bỏ tiềnđầu tư, đồng thời đệ đơn từ chức ở học viện.
      Khi ấy nhà trườngđã ra cái giá là bốn mươi lăm vạn, và vì bốn mươi lăm vạn này, DiệpBỉnh Lâm gom góp hết mọi thứ, còn thế chấp ngôi nhà là vật đáng giáduy nhất cho ngân hàng, mượn tiền bạn bè, họ hàng thân thích, đến bàDiệp cũng lấy toàn bộ nữ trang hồi môn của nhà để hỗ trợ ông. Ngoàingười nhà ra, chẳng ai xem trọng hành động điên rồ của con mọt sáchvới cái nhà máy tồi tàn ấy. Nhưng chính lần điên rồ này khiến mộtxưởng sau khi đổi tên thành « Giang Nguyên » trong hai mươi năm đãtừ kim ngạch tiêu thụ gần năm vạn hai nghìn tệ bước nhảy vọt lênchóng mặt, sản lượng mỗi năm gần mười lăm vạn tấn, giá trị sản xuất gầnnăm tỷ. Cuối cùng trở thành cơ sở chế tạo nổi tiếng với hơn mộtnghìn năm trăm công nhân, có hai công ty con là chế tạo phụ tùng sảnxuất và chế tạo vật liệu xây dựng bằng thép gỉ, công ty kinhdoanh phụ tùng bằng vốn riêng và công ty kinh doanh bằng vốn đầu tư.
      Vào thời kỳ huy hoàng nhất, Giang Nguyên từng độc quyền kinh doanh và chế tạo bu-long, đinh ốc của toàn khu vực Hoa Nam, là trongnhững doanh nghiệp sản xuất vật liệu xây dựng lớn nhất phía nam TrungQuốc, được xem là doanh nghiệp nộp thuế nhiều nhất của thành phố G. Vềmặt này Hướng Viễn rất hâm mộ Diệp Bỉnh Lâm. Ông là thương nhângiỏi xuất thân từ sách vở, Giang Nguyên có thể là giang sơn mình ông gây dựng nên. Thế nhưng, xem qua bảng tiêu thụ và phân tíchtình hình buôn bán mấy năm qua, cho dù khinh bỉ cách làm người củaDiệp Bỉnh Văn nhưng trong mức độ nào đó lại tán thành nhữnglời ông ta hôm ấy. Chú Diệp già, thời đại cũng khác, quan niệmđoàn kết và tuyệt đối uy tín xưa kia ông từng dựa vào để lập nghiệp, cảhình thức lao động chặt chẽ nhưng lợi nhuận thấp mà cường độ lại cao, và mô hình hoạt động kinh doanh bao năm đổi khiến Giang Nguyêntụt xuống đáy vực trong vô thức. Ngày nay, những nhà máy quy mô vớimô hình gia đình như vậy nở rộ như hoa, có số nhà còn tiến lên ngang bằng Giang Nguyên, thậm chí còn có xu hướng vượt mặt Giang Nguyên nữa.
      Hướng Viễn từng cố bình tĩnh để suy xét xem vấn đề của Giang Nguyên nằm ở đâu. Chỉ riêng vốn công ty khiến giật mình. Lấy ví dụ về sảnxuất đinh ốc, trong giá trị tiêu thụ mỗi tấn, giá vốn cao hơn cáccông ty tư nhân bốn phần trăm, nguyên nhân sâu hơn: là cách thức mua vật liệu quá « quang minh chính đại », hai là chi phí lao động cũng cao hơn những nơi khác.
      Giang Nguyên nổi tiếng với phúc lợicao, tuy là nhà máy tư nhân nhưng lại có gần hai trăm người ký hợp đồngvô thời hạn. Nghe số công nhân ấy là những nguyên lão của thời kỳGiang Nguyên tạo nghiệp và hưng thịnh. Họ là những nhân viên chính thứctừ thời lập nghiệp của tập đoàn, theo Giang Nguyên đến tận bây giờ vàrất có công với việc phát triển cơ nghiệp nên Diệp Bỉnh Lâm hứa quên ơn, thế là cho họ bát cơm ổn định, lương cao, nhà ở. Có lẽ họ từng đổ mồ hôi, sôi nước mắt cho phát triển của Giang Nguyên nhưng đốiđãi tốt lại nuôi dưỡng kẻ lười, những người đó số có tố chấtchuyên nghiệp cao nhưng đều nắm giữ những chức vụ quản lý, dễ lên khóxuống, ràng là trời vực với những người làm việc vànhững người ký hợp đồng bình thường sau này. Diệp Bỉnh Lâm cũng ý thứcđược chế độ dùng người như thế là có vấn đề nên ông cố gắng điều tiết lại trong việc phân chia công việc để lại bỏ mất cân đối trong nộibộ. Kết quả là nguồn thu nhập của lao động trong các khu công nghiệp rất thấp, vốn lưu động lớn nhất của Giang Nguyên trong hai năm nay lạikhông được dùng để mua sắm thiết bị mở rộng sản xuất mà để xây dựng bốntòa nhà liên doanh cho nhân viên.
      là con đường kinh doanh nằm ở « mở rộng vốn, tiết giảm chi », Giang Nguyên sở dĩ có thể tồn tại đến ngày nay, toàn bộ đều nhờ vào danh tiếng buôn bán tốt đẹp do uy tín trong gần hai mươi năm mang lại. Sản phẩm của Giang Nguyên, bán ở đâucũng đều là thương hiệu uy tín, chất lượng. Diệp Bỉnh Lâm tính tìnhphóng khoáng, giao thiệp rộng rãi, đa số sếp lớn của các công ty kiếntrúc đều là bạn bè nhưng ông quá ngay thẳng, luôn khó chấp nhận thựcrằng danh dự, chất lượng và quan hệ còn quan trọng trong các côngtrình dự án lớn nữa. Sản phẩm của Giang Nguyên có tốt đến mấy cũng thể bằng quan hệ nội bộ của hệ thống cung ứng vật liệu riêng của cáctập đoàn kiến trúc quy mô lớn, thể bằng chiến lược chiết khấu hạgiá thành sản phẩm của các công ty trong tỉnh, càng thể mởrộng từng cánh cửa ngầm trong thị trường buôn bán.
      Trong buổihọp các quản lý của Giang Nguyên mà lần đầu Hướng Viễn tham gia, DiệpBỉnh Văn thẳng thừng trước mặt mọi người rằng, Giang Nguyên hiệnnay từ trong ra ngoài chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ : đám mù mờ !
      Khi ấy Diệp Bỉnh Lâm vẫn bệnh nặng, lúc tỉnh táo dặn dò trợ lý Lýhãy quản lý phần an toàn và chất lượng sản phầm. Diệp Bỉnh Văn do cóquyền lớn là nắm bắt quản lý tài chính nên phụ trách thị trường, cònDiệp Khiên Trạch trạch tạm thời quản lý hành chính và nhân . DiệpKhiên Trạch tuy luôn hờ hững với việc kinh doanh nhưng cũng là người sáng suốt nên trong lòng biết trạng của Giang Nguyên. Tuynhiên, biết chuyện, bị chú của mình phủ định thành tích củacha trước mặt bàn dân thiên hạ lại là chuyện khác. Hướng Viễn ngồi ở góc rất khuất trong phòng họp, thấy Diệp Khiên Trạch mím chặt môi,gương mặt lạnh lẽo ngồi ở vị trí của mình, trong tay xoay cây bútký tên màu đen, biết trong lòng chắc chắn nhấp nhổm yên, càng rối loạn cây bút trong tay xoay càng nhanh. Tuy lời củaDiệp Bỉnh Văn sắc nhọn nhưng từng câu chữ đều là , Diệp Khiên Trạchlúc này cho dù có vỗ bàn đứng dậy cũng có ý nghĩa gì ?
      DiệpBỉnh Văn dựa vào báo cáo trình bày thu chi và lượng tiêu thụ giảm mạnhcủa phòng tài vụ đưa ra, chỉ rằng nhân viên kinh doanh của bộ phận thị trường toàn bộ đều có đầu óc. Sếp của Hướng Viễn – người đàn ông trung niên xuất thân là thầy giáo dậy Triết trong trường – ngồi bên vâng vâng dạ dạ, mồ hôi tuôn đầm đìa. Sau cuộc họp ông tamở cuộc họp của các quản lý khu vực trong bộ phận, khổ sở bànbạc đối sách, cầu tổng kết đủ phải ký mượn tiền. Các quảnlý khu vực đều bàn luận xôn xao, lúc đến lượt Hướng Viễn, chỉ câu : « Mượn tiền gì, mượn năm mươi vạn thua bạc ? »
      DiệpBỉnh Văn ngoài chức vụ giám đốc tài chính của Giang Nguyên ra còn là Chủ tịch Hội đồng quản trị của Quảng Lợi – công ty đầu tư dưới trướng.Năm mươi vạn ấy còn là bí mật ở Giang Nguyên, người lén lút bàn tán rất nhiều, song người mới đến, lời hành động luôn thậntrọng như Hướng Viễn lại thong thả thốt ra câu như vậy vẫn khiến sếp hốt hoảng khiếp đảm, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau tuôn chảy. Ông ta lờ mờ biết được quan hệ giữa Hướng Viễn và Diệp gia rất tốt nhưng cụthể thế nào lại . Bình thường luôn khách sáo với nhau nênlúc này cũng tiện lên tiếng, chỉ có nước trợn tròn hai mắt.
      Chưa đến nửa ngày, Hướng Viễn được « triệu tập » lên văn phòng củaGiám đốc Tài chính. Cách chiếc bàn to nặng, Diệp Bỉnh Văn ngồi ở góc tối cười lạnh lẽo với .
      « Tôi tưởng năng gì , ra chỉ thế mà thôi. »
      Hướng Viễn cười khách sáo đáp lại : « Đâu có, tôi chẳng qua chỉ nhìnviệc việc thôi. » nghĩ thầm, tốc độ lan truyền thông tin trongGiang Nguyên còn nhanh hơn tưởng tượng nhiều.
      Đôi môi DiệpBỉnh Văn lại nhếch lên thành đường cong : « Người đáng sợ nhất làngười tự đánh giá mình quá cao. tán đồng hành động của tôi thìlàm được gì ? Đảo ngược tình thế ? Cứu vớt Giang Nguyên ra khỏi nguyhiểm bằng việc làm chính nghĩa như nữ siêu nhân ? »
      « , tôi chỉ đứng lập trường của kẻ sinh sau đẻ muộn lòng muốn học hỏi giám đốc Diệp. Nghe lễ giao lưu trong ngành kiến trúc cuối thángnày tổ chức ở Côn Minh, trong tay ngài chẳng phải có tấm vé mờivào cửa đó sao ? Lần này định đánh bạc bao nhiêu đây ? Biết đâu lại cóthể thắng được đơn đặt hàng cho nửa năm sau cũng biết chừng. »
      Diệp Bỉnh Văn cười nữa. Ông ta là người đàn ông rất đẹp trainhưng trái tim phủ đầy rêu xanh ưa mát ghét nắng. Cảnh hỗn loạn trong đêm sinh nhật thoáng lướt qua mắt nhưng ông ta vẫn cố kiềm chế.
      « Tốt thôi, chi bằng tôi đưa tấm vé đó. Để xem có thể mang về cho ông đáng thương nằm giường bệnh của tôi những gì ? »
      Hướng Viễn vui vẻ nhận lấy : « Nếu Giám đốc Diệp sắp xếp như thế tôi cung kính chi bằng tuân mệnh. »
      Diệp Bỉnh Văn trầm tư quan sát rất lâu rồi từ tốn mở ngăn kéo hộcbàn, lấy ra tấm vé tham gia, chậm rãi đẩy đến trước mặt .
      « Tóm lại muốn gì ? » Lần đầu tiên ông ta lộ vẻ ngờ vực với trẻ tuổi này.
      Hướng Viễn cẩn thận lật xem tờ vé ấy, thuận miệng hỏi lại câu : « Giám đốc Diệp nghĩ sao ? »
      Diệp Bỉnh Văn nhìn theo , khẽ bổ sung thêm : « Vân Nam, có thể. Có điều tôi phải nhắc nhở rằng, trước khi người tiền nhiệm của từchức, phí công tác năm nay của khu Tây Nam chỉ còn bốn nghìn tệ. Chúchành trình về phía Nam của vui vẻ. »
      Hôm ấy, sau khi rời khỏi văn phòng của Diệp Bỉnh Văn, Hướng Viễn đithẳng tới Phòng Tài vụ lấy sót xu phí công tác của . Nghenói phải công tác, bé tiếp tân quen việc hỏi có cần đặt vémáy bay khiến như thể nghe được câu chuyện tiếu lâm tuyệtdiệu. Cuối cùng vé được đặt, tàu nhanh giá vé rẻ nhất, cũng may vẫncòn ghế cứng.
      Từ thành phố G đến Côn Minh, buổi trưa xuất phátthì hôm sau tới, còn cách ngày báo cáo hội nghị hai ngày, thểđi quá sớm nhưng cũng thể về quá muộn. Hướng Viễn về đến nhà vàobuổi tối, hành lý đơn giản gọn đến mức cần sắp xếp. nhớ đến người tiền nhiệm của mình, chế độ cho nhân viên kinh doanh thực tếthị trường, phí công tác năm cho khu Tay Nam tổng cộng vạn tám,tám tháng trước người tiền nhiệm của tiêu sạch vạn tư. Số tiền thu lại của các thị trường Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên và Trùng Khánhcả năm chỉ có chín nghìn tệ, nếu đó là quản lý kinh doanhkhu Tây Nam, người tiền nhiệm mà chưa hân hạnh được biết mặt, cũngxem như là « có tài ». ngồi nhìn từng tờ tiền vừa lấy từ tay củaphòng Tài vụ chiều nay dưới ánh đèn điện, qua máy đếm tiền nhưng quatay mình mới là .
      Đếm đến tờ thứ ba mươi bảy, di động của báo có cuộc gọi của Diệp Khiên Trạch. Cuộc đối thoại về cốc nước ngoàiphòng bệnh chú Diệp hôm ấy, có lẽ bày tỏ quá ràng, khiến hai người quen nhau cả đời bỗng thấy ý nguội tâm lạnh với lựa chọn của đốiphương. Bởi vậy khi Hướng Viễn nhận lời Diệp Bỉnh Lâm vào Giang Nguyên,tình bạn ngày cũ trở thành tình dộng nghiệp, sớm chiều gặp mặt nhưngthái độ lại quá nhiệt tình. Nghĩ lại cũng đúng, năm người nhàtrong nhà Diệp Khiên Trạch, ngoài Diệp Quân ra, những người còn lại đềubệnh tật, đau yếu, công ty cả đống việc, như bị ép phải chịu gánh nặng con đường mình tình nguyện, lại lần đầu thay đổi hoàn cảnh, phải e dè từng ly từng tí, hôm nào cũng có việc chưa làm hết nên việc liên lạc riêng tư mỗi lúc thưa là chuyện khó tránhkhỏi.
      Nhưng đêm nay lại đầu dây bên kia : « Tôi đứng ngoài của, Hướng Viễn. »

      Hướng Viễn đặt tiền xuống ra mở cửa. ngờ nơi ởlại đơn giản quá mức như vậy, chỉ chiếc ghế chiếc giường. ThấyHướng Viễn ở nhà mình nên có vẻ e dè nhưng chỉ cười : «Dì chủ nhà nước ngoài cũng được thời gian rồi, vả lại, bây giờrất ít người cho rằng tất cả nam quả nữ đều như lửa gần rơm lắm. »
      Diệp Khiên Trạch cười điềm tĩnh : « Tôi sao. Cậu là con , ở bên ngoài phải cẩn thận chút là tốt nhất. »
      Hướng Viễn hiểu ý tốt của nên cũng lười tranh luận, quayngười tìm cốc nước. « Cậu cứ ngồi , tôi rót cho cậu cốc nước. Cốc Diệp Quân hay dùng sao chứ ? »
      Diệp Khiên Trạch khẽ đẩy chiếc cốc trong tay Hướng Viễn ra : « cần đâu, Hướng Viễn. »
      đặt vào tay chiếc phong bì : « Cầm , xa có lúc cần dùng đến tiền. »
      Hướng Viễn khẽ huýt sáo tiếng, ấn vào chiếc phong bì chưa mở ratrên tay mình : « Cậu mang hết cả phí chiêu đãi cho năm sau đến đây à ? »
      : « Chuyện Côn Minh tôi nghe rồi, bốn nghìn tệ làmgì nổi, đừng để mình vất vả phen mà lại phí công . Vốn nên cho chú Hai biết, như vậy ràng là làm khó người ta, chỉ tiếc là mấy hômnay tình trạng bố tôi ổn lắm, nên tôi muốn cậu lo nghĩ những chuyện đó. Cậu cứ cầm trước , nếu cần gì tôi biết. »
      Hướng Viễn cười dúi tiền vào lòng Diệp Khiên Trạch : « cần phảinhư thế, nếu hai vạn tôi cũng có nhưng công ra công, tư ra tư,chỉ công tác, có lý do phải dùng tiền trong túi mình. Hơn nữa,cậu cho tôi thế này, xem như tôi nợ cậu, hay là nợ công ty đây ? »
      « Cậu có cần phải rạch ròi với tôi thế ? », Diệp Khiên Trạch thở dài.
      « em ruột còn phải tính toán , huống hồ là chúng ta ? »
      « Cái cậu này… ! »
      biết vì sao, vẻ khiển trách bất lực của Diệp Khiên Trạch khiếnHướng Viễn cảm thấy thoáng vui trong lòng, ràng hơn cả là niềmvui khi nhìn thấy tiền.
      « Nếu cậu biết thế cần nhiều nữa. Khiên Trạch, tôi rất cảm kích ý tốt của cậu. »
      « Tôi đến phải để nghe cậu cảm ơn. Hội nghị ở Côn Minh lần nàyquy cách cao, những người đều có chức vụ, đám người ấy tôi biết, muốn tiếp cận họ phải là dễ, có tiền càng khó làm gì được. Tôi…lo cho cậu. »
      Hướng Viễn cúi đầu uống ngụm nước rồi mỉm cười : « Sao tôi lại dùng chiếc cốc này nhỉ ? »
      « A Quân giờ có hay đến đây ? » rồi bổ sung thêm câu : « Nó bây giờ ngoài bệnh viện thăm bố ra cũng ít về nhà lắm. nhưngcũng phải, gia đình tôi bây giờ thành ra thế này, muốn về cũnglà bình thường. »
      « Nó còn trẻ con mà, suy nghĩ nhiều như cậu đâu. »
      « Trẻ con à ? Chúng ta mỗi năm đều thêm tuổi, nó cũng trưởng thànhrồi, chuyện với tôi cũng ra vẻ người lớn lắm… A Quân, nó may mắn hơn tôi, cũng hiểu bản thân hơn tôi. »
      Hướng Viễn liếc nhìn cái, cười đẩy ra ngoài : « Về , đừng nhắc chuyện tôi già nữa. »
      cố chấp để tiễn, hai người chào tạm biệt ở cửa, Hướng Viễn đóng cửa lại rồi lặng lẽ cầm chiếc cốc đứng dưới ánh đèn. Mấy giây sau, khẽ khàng mở cửa, như cảm nhận được động tĩnh của , Diệp KhiênTrạch khi ấy mới chỉ vừa đến đoạn đầu hành lang vội quay lại nhìn,hai người cách nhau hai đầu yên lặng, như đều cho rằng người kia có điều muốn nhưng bản thân lại thể mở lời.
      Mấy năm nay, họnghĩ đến những chuyện khác nhau, những lời khác nhau, trái tim cũng ở hai bên bờ khác nhau, chỉ có ký ức là nở bỏ , vẫn lặng lẽ nhìnvề phía nhau trong do dự.
      Ánh đèn cảm ứng bên ngoài sáng rồi lại tắt.
      « Ngủ ngon ! », Hướng Viễn bình thản phá vỡ im lặng.
      Diệp Khiên Trạch gật gật đầu : « Ngủ ngon ! ».

    4. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 19

      cần cơ hội và nhất định phải nắm cho chắc.
      Hôm sau, Hướng Viễn mình lên chuyến xe Côn Minh. Hành trình dài mười tiếng đồng hồ. đúng đợt cao điểm du khách đổ đến trước kỳ nghỉ tết nên trong xe đầy ắp những người quay về quê. Cuộc hành trình tẻ nhạt, mấy người ngồi cạnh lại đòi chơi bài để giết thời gian, Hướng Viễn thắng bài liên tục nên được đổi chỗ ngồi gần cửa sổ, cúi đầu tựa vào thành cửa sổ nhìn ra bên ngoài mãi. Cuối cùng, Côn Minh ra trong tầm mắt.
      Hội nghị hàng năm về ngành kiến trúc lần này do bộ phận chủ quản Kiến thiết Quốc gia tổ chức và đơn vị kiến trúc quy mô lớn ở Vân Nam đảm nhiệm, họ chọn địa điểm là khách sạn năm sao nằm cạnh Thuý Hồ. Theo sắp xếp, hôm Hướng Viễn đặt chân đến là hôm đăng ký, sau đó ngày là hội nghị bán chính thức, bắt đầu từ ngày thứ tư, phía đảm nhiệm tổ chức hội nghị đại diện cho việc “khảo sát”, cũng chính là chủ nhà khoản đãi khách khứa du lịch Vân Nam. Để biểu tài lực hùng hậu và nhiệt tình vô cùng nhiệt tình của chủ nhà, nhân viên của những đơn vị được mời đến tham dự phải trả hội phí nhưng với những nhà cung ứng như Giang Nguyên mà Hướng Viễn làm việc, cho dù được mời cũng thể là đại diện được tham gia hội nghị, trắng ra là mọi phí tổn đều phải móc túi ra trả.
      Việc đầu tiên Hướng Viễn đến khách sạn là dùng vé mời đổi lấy phiếu tham dự tại nơi kí tên, rồi đến quầy tiếp tân để hỏi giá phòng. Nghe phòng rẻ nhất sau khi được giảm giá mỗi ngày là bảy trăm tám mươi tệ, thêm tiếng nào, rời khỏi đại sảnh khách sạn để tìm chỗ ở khác. còn phải ở lại Côn Minh ít nhất là ba ngày nữa, bốn nghìn tệ ơi là bốn nghìn tệ, càng lúc càng thấy tán thưởng trình độ hóm hỉnh “duyên dáng” của Diệp Bỉnh Văn rồi.
      Đảo quanh khu vực gần khách sạn vòng, Hướng Viễn tìm thấy khách sạn để trú thân ở đó cách hơn trăm mét. căn nhà rất khiêm tốn, gần nơi tổ chức, có điều do cư ngụ ở khu vực phồn hoa nhất nên mỗi đêm cũng gần ba trăm tệ. thu xếp hành lý cách nhanh gọn rồi quay lại khách sạn – nơi tổ chức hội nghị – tìm chiếc salon đặt trong góc phòng ngồi quan sát. chọn bình nước khoáng rồi cứ ngồi đó lặng lẽ ngắm chiếc bàn đăng kí người đến rồi người tấp nập.
      Đúng như Diệp Khiên Trạch , quy mô hội nghị lần này rất hoành tráng, những người đến đây nhìn dáng vẻ đểu là những nhân vật tầm cỡ Tổng giám đốc các công ty kiến trúc trở lên. Có lẽ vì lịch trình trong ngày của hội nghị tương đối thoải mái, mùa đông lại là mùa làm ăn thịnh vượng nhất của ngành du lịch Côn Minh nên rất nhiều đại biểu đến đây tham gia.
      Được tiếp xúc ở khoảng cách gần như thế với những nhân vật đẳng cấp cao trong ngành xây dựng cơ hội tốt, cầu mà được đối với những doanh nghiệp . Nhưng thực luôn tàn khốc, Hướng Viễn quan sát gần cả buổi chiều và nhận thấy, những lãnh đạo ấy luôn dẫn theo nhân viên của mình và những nhân viên tiếp đãi của khách sạn, rất khí thế, và cũng rất vội vã nên dù có mọc thêm cánh cũng khó có cơ hội đến gần. Rồi trong quá trình hội nghị, cho dù có vào được hội trường chỉ e là cũng phải đứng xa xa ngắm thôi. Tan họp rồi mạnh ai về phòng người nấy khó càng thêm khó, vả lại đừng biết phòng nào là phòng của thần thánh phương nào, cho dù cứ chăm chăm tiến đến mục tiêu những lãnh đạo cao cấp ấy bình thường vốn dĩ mắt mọc cao hơn đỉnh đầu, có dát vàng lên người cũng chưa chắc được mở cửa cho vào, huồng hồ chỉ có khoảng ba nghìn tệ “quý báu to tát”.
      Trong quá trình chờ đợi, Hướng Viễn cũng gặp gỡ với người của những công ty khác, nhận được tấm vé mời dự đều là những công ty cung ứng vật liệu xây dựng quy mô lớn trong nước, với cục diện mỗi lúc xuống như Giang Nguyên lúc này, e rằng lấy được tấm vé ấy đều là nhờ mối quan hệ quen biết hai mươi mấy năm nay của Diệp Bỉnh Lâm nằm giường bệnh.
      Người ta có câu “cùng đường khinh miệt nhau”, những người của các công ty đó quan sát nghiêng ngó lúc lâu cũng nén được cảm giác đồng bệnh tương làn. Hướng Viễn là đại diện phái nữ duy nhất trong số đó, lại là trẻ tuổi, những đại diện của các công ty đó tự nhiên cũng có cảm giác phòng bị với . Từ những gì họ , Hướng Viễn biết được trong thời gian tổ chức hội nghị, phía đơn vị đảm nhiệm sắp xếp thống nhất về ăn ở cho tất cả đại biểu, có xe chuyên đưa đón, đồng thời để đảm bảo những đại biểu tham dự bị quấy rầy, phía đơn vị tổ chức từ chối tất cả những món quà tặng của các công ty và cá nhân khác.
      Kỳ thực tất cả các công ty đến tận đây tham dự hội nghị liên quan gì đến mình này, ý đồ lớn nhất chính là tìm cơ hội tiếp cận với các sếp lớn, để biểu “lòng thành”, liên lạc “tình cảm” với khách hàng. Đúng như những gì mà Giám đốc Kinh doanh của công ty Nam Kinh ngồi cạnh Hướng Viễn , nếu như giống năm ngoái, những người đến hội nghị hàng năm đều là nhân viên các phòng chức năng của ngành xây dựng còn ổn, cấp bậc cần cao lắm, cơ hội cũng nhiều. Hội nghị năm nay phân cấp quá cao, các Tổng giám đốc tụ hội, cảnh giác nghiêm ngặt, cắt đứt ý nghĩ muốn tiếp cận. Hơn nữa những vị lãnh đạo ấy đều ngất ngưởng phía cao, trời cao Hoàng đế xa, cũng để ý nổi tới những chuyện lặt vặt bé tí tựa cọng lông gà như chuyện thu mua vật liệu này.
      Hướng Viễn thầm cười khổ trong lòng, đến thế này cũng được, ít nhất cũng có điểm tốt – cần phải đau đầu để cân nhắc bốn nghìn tệ sau khi trừ chi phí ăn ngủ còn có thể diễn tả “tâm ý” của mình như thế nào, càng cần khom lưng khuỵu gối vì dù gì cũng thua tuyệt đối những bạn đồng hành trang bị này trong mặt trận tranh cướp cơ hội thôi.
      Những người đến đăng kí chỉ thưa bớt sau chín giờ tối. Giữa chừng, Hướng Viễn chạy ra ngoài ăn quấy quá bữa tối, lúc quay lại những người đồng hành ở các công ty khác về phòng nghỉ ngơi, họ cũng ở lại khách sạn này như những đại biểu của hội nghị.
      Khách sạn được hội nghị lần này bao trọn, trong số khách ngang qua, có người Hướng Viễn nghe đến, có người thấy tạp chí chuyên ngành, cũng có người quen. Thậm chí còn nhận ra Tổng giám đốc Âu Dương Khải Minh của tập đoàn Trung Kiến có đám nhân viên vây quanh.
      Tổng bộ của Trung Kiến ở thành phố G, khi đến tỉnh này, nghe ra có vẻ giống người nhà, thực tế Giang Nguyên ở trong cùng thành phố chỉ nhận được đơn đặt hàng duy nhất của tập đoàn kiến trúc khổng lồ này, về sau nghe do giao hàng trễ hẹn nên phía bên kia bất mãn, từ đó thể nào làm ăn với tập đoàn nổi tiếng đó nữa. Mấy nhân viên kinh doanh thị trường của Giang Nguyên dưới chỉ đạo của Diệp Bỉnh Lâm, trong mấy năm nay chật vật cố gắng thiết lập quan hệ tốt với Trung Kiến, số lượng công trình của họ rất lớn, cho dù chỉ nhận thầu mảng về vật liệu cũng đủ để Giang Nguyên no say, nếu kiến lập được quan hệ lâu dài, lại càng là trong những nguyện vọng lớn nhất của Diệp Bỉnh Lâm trước khi ngã bệnh. Nhưng bất lực nỗi là Trung Kiến có nơi cung ứng vật liệu quen của họ, mấy năm nay nghe họ còn thành lập cơ sở sản xuất thép của riêng mình nên Giang Nguyên muốn trúng thầu quả là khó như lên trời.
      Diệp Bỉnh Văn trước kia có chút mối quan hệ bằng hữu với Tổng giám đốc tiền nhiệm Hà Tự Sơn, qua lại vài lần, cũng thoả thuận với nhau cả nhưng khổ nỗi là lão Hà lại bị mất chức. Trung Kiến là của nhà nước, lãnh đạo do Quốc gia bổ nhiệm, thay người báo trước. Âu Dương Khải Minh lên nhận chức, vô cùng thận trọng với mảng vật liệu xây dưng, công tư phân minh, giới hạn phân rất rạch ròi, tính cách lại thân thiện như người trước. Hướng Viễn nghe có mấy lần Diệp Bỉnh Lâm đích thân đến văn phòng ông ta cầu cạnh, đến quầy tiếp tân cũng qua nổi, về sau mới dần dần từ bỏ.
      Hướng Viễn ngồi ở đây quan sát mấy tiếng đồng hồ, các Tổng giám đốc của đủ mọi công ty xây dựng có ai hùng hậu hơn Âu Dương Khải Minh, tuy rằng ngoài phu nhân theo sát bên, ông ta chỉ dẫn thêm hai nhân viên nhưng khoảng mười người mà cánh cửa hẹp của khách sạn tiếp đón chắc chắn đều là những nhân viên quản lý của các công ty con ở Vân Nam của Trung Kiến, ngay cả trường bộ phận tiếp tân của khách sạn cũng đích thân dâng hoa kính tặng. theo sau Âu Dương để khoác giữ chiếc áo ngoài ông ta cởi ra là Phó Tổng giám đốc của Trung Kiến, còn người đàn ông trẻ tuổi xách hành lý cho ông ta Hướng Viễn nhạn ra nhưng người phụ nữ dẫn đường phía trước nhớ đó là người phụ trách tiếp đãi cho hội nghị của chủ nhà tổ chức.
      Thanh thế như vậy, ngoài chuyện mấy năm nay Trung Kiến lên cao như diều gặp gió, còn có nguyên nhân do Hướng Viễn đúc kết ra là: lãnh đạo của doanh nghiệp nào đó thích cái gì thuộc hạ của ông ta luôn luôn hưởng ứng cái đó. Chẳng hạn như lãnh đạo khiêm tốn thuộc hạ tự nhiên cũng khoa trương như Âu Dương Khải Minh, nhìn từ chi tiết nhặt khi ông ta ngang, chắc hẳn ông ta là người ham muốn quyền lực tột bậc, thích uy nghiêm, trọng thể diện, là người có uy quyền tuyệt đối với thuộc hạ. Ngoài ra, Hướng Viễn còn để ý thấy, áo khoác ngoài của Âu Dương do Phó Tổng giám đốc giữ, còn áo khoác của phu nhân ông đích thân vắt lên tay. Lúc bước đến những bậc thang chạm trổ trang trí cầu kì của đại sảnh, ông nhìn theo bước chân của phu nhân cách tự nhiên, nếu đoán nhầm tình cảm vợ chồng của họ tương đối tốt, hơn nữa còn rất xem trọng nửa kia của mình.
      Ánh mắt của Hướng Viễn dõi theo Âu Dương rất chăm chú, nhìn cho đến khi họ rẽ vào thang máy. rất muốn biết ông ta ở tầng nào nhưng bất lực nỗi là thể theo để tìm hiểu cho kỹ trong ánh mắt dõi theo chằm chằm của mọi người. Đêm khuya, trở về khách sạn tối tăm của mình, nằm chiếc giường được gọn gàng cho lắm, vất vả cả ngày nhưng lại thấy tỉnh táo lạ thường. Trung Kiến và Âu Dương là mấu chốt cho chuyến lần này của , cần cơ hội, hơn nữa phải nắm giữ cho chặt.
      Hội nghị sáng hôm sau, Hướng Viễn muốn tránh lúc đại biểu dồn nhau vào hội trường nên vào phòng hội nghị trước mười phút, ngồi ở hàng ghế phía sau gần lối . Lúc này, phòng đa chức năng có thể chứa được năm trăm người kín người ngồi, mấy đại biểu chính thức của hội nghị đều ngồi hàng ghế đầu sau những tấm biển đề tên mình, còn những nhân viên và người của công ty khác đều có chỗ ngồi cố định, lần lượt bị sắp xếp ngồi phía sau. Suy nghĩ của Hướng Viễn là, nếu cách nào tiếp cận được mục tiêu, chi bằng ngồi ở nơi tiện bề hành động, lúc có tình huống gì xảy ra cũng dễ giải quyết.
      Hội nghị dài lê thê đúng như tưởng tượng, từng đại diện đơn vị lên phát biểu, đại đa số đều sáo rỗng và dài dòng, thỉnh thoảng nghe được vài kiến giải độc đáo, chí ít với Hướng Viễn, mong muốn khứu giác của mình đủ nhạy cảm, có thể xuyên qua những vị lãnh đạo chung chung kia, nắm bắt được hướng gió trong ngành của những năm tới. Nghe được khoảng hơn tiếng đồng hồ, thời gian nghỉ ngơi giữa giờ vừa trôi qua lâu, cánh cửa sau lưng Hướng Viễn lặng lẽ mở ra, nhân viên phục vụ quýnh quáng đến gần nhân viên tổ chức ngồi , ghé sát lại gần, hạ giọng thào: “Tiểu Trương, tổ tiếp khách cần gấp năm bản ghi chép đăng ký, cấp bảo cậu photo bản đem ngay đến cho họ”.
      đeo mắt kính tên Tiểu Trương nghe vậy liền trợn tròn mắt than vãn: “Sao cứ bắt tôi chạy chạy lại hoài vậy? lúc nữa tổ tư liệu còn đợi tôi phân phát tư liệu hội nghị mới nữa kìa. Hay là thế này, tôi đưa bảng biểu danh sách cho cậu, cậu thay tôi đến trung tâm thương vụ photo bản đưa đến cho tổ tiếp khách được ?”.
      “Nếu được tôi còn đến gọi cậu làm quái gì, bên tôi còn có đống đồ lưu niệm hội nghị phải gói nữa kìa, giờ phải rồi cậu cũng nhanh .”
      “Phòng làm việc của tổ tiếp khách tận lầu mười tám, tôi kịp chạy lên chạy xuống đâu. Cậu gọi hộ tôi cú điện thoại, tôi photo rồi để lại ở phòng thương vụ, bảo bọn họ tự đến mà lấy”.
      “Ừ, cậu mau , nếu lại chậm mất bây giờ.”
      Hướng Viễn nhìn tên Tiểu Trương trề môi làu bàu vẻ bất mãn, sau đó rút bản tư liệu trong túi ra, cuống cuồng như bị bỏng chạy ra ngoài phòng hội nghị. Ý nghĩ thoáng lướt qua trong đầu Hướng Viễn, tay chân cũng nhanh nhẹn theo, mấy giây sau tóm lấy túi xách của mình, chạy theo ra ngoài cách thản nhiên.
      Hướng Viễn ra khỏi phòng hội nghị rồi thong thả vào nhà vệ sinh, lúc ra ngoài vừa kịp thấy Tiểu Trương từ trung tâm thương vụ ở lầu bốn chạy về phòng hội nghị. Đến khi xác định là cánh cửa dày nặng của phòng hội nghị khép lại, Hướng Viễn mới tăng tốc, như chạy đến trung tâm thương vụ, vừa bước vào lên tiếng với vẻ căng thẳng: “Chị ơi, tài liệu photo của Tiểu Trương của tổ phục vụ hội nghị chúng tôi xong chưa?”.
      Nhân viên của trung tâm thương vụ hề nghi ngờ, rút từ ngăn bàn ra tập văn kiện dày cộp: “ đóng lại cho rồi đây”.
      Hướng Viễn đếm lại giấy tờ rất chuyên nghiệp: “Chẳng phải bảo ấy photo sáu bản sao, sao chỉ đưa tôi có năm bản thế này? Chị ơi, tôi bận lắm, lấy bản trước vậy. Phiền chị in thêm bản nữa, số còn lại lát nữa đồng nghiệp tôi đến lấy sau”.
      nhét bản vào túi xách của mình, nhấc chân lên định bỏ , nhân viên của trung tâm thương vụ hỏi với theo câu: “Chị ơi, tiền photo vẫn tính vào cho tổ phục vụ hội nghị à?”.
      Hướng Viễn bắt đầu chạy như bay: “Vẫn như cũ, vẫn như cũ”.
      trở về phòng hội nghị mà thẳng ra khỏi khách sạn. Quay lại căn phòng trong khách sạn của mình, vừa đóng cửa lại là vội vã rút bảng biểu đăng ký ra xem cách tỉ mỉ, càng xem khoé môi càng nhếch lên, thực rất muốn cảm ơn Tiểu Trương bận rộn nhưng cẩu thả kia. bảng biểu đăng ký này, chỉ viết lại rất rang, Âu Dương Khải Minh tập đoàn Trung Kiến, phòng số 1918, số di động 136xxxxxxxx, hơn nữa cách thức liên lạc của các lãnh đạo cấp cao đến từ những tập đoàn xây dựng lớn đều có đủ. Trời giúp mình rồi, nghĩ, cho dù lần Vân Nam này thu hoạch được gì nhưng có được thứ quý giá này cũng đến nỗi bị xem là phí công vô ích, huống hồ là ngay trước mặt đây, nếu may mắn có được cơ hội.
      Tảng đá nặng trong tim cất được xuống ít, Hướng Viễn ra quân lần đầu toàn thắng cảm thấy tâm trạng rất tốt. kéo rèm cửa, thấy ánh nắng rực rỡ đến kỳ lạ, thậm chí còn có cơ dạo quanh Thuý Hồ vòng. Lúc ngang cửa hàng lưu niệm bên hồ, còn đích thân móc hầu bao ra mua cho Diệp Quân chiếc mặt dây chuyền hình bánh xe, cũng chọn thêm cho Hướng Dao chiếc vòng đeo tay. Trong trí nhớ hình như đây là lần đầu mua quà cho hai người đó. có linh cảm rằng, chừng Vân Nam trở thành miền đất phúc của .
      Vỗn cũng là nghĩ hay là mua chút gì cho Khiên Trạch, nhưng băn khoăn mãi cũng biết nên mua gì cho , nếu khó quyết định chi bằng làm là xong.
      Buổi tối, Bộ xây dựng mở tiệc mời lãnh đạo các đơn vị tham gia. Hướng Viễn biết chẳng liên quan gì tới mình nên cũng làm gì cho tốn công vô ích, thà trốn trong phòng ăn mỳ gói, lâu quá rồi được xem tivi, nên giờ xem quảng cáo cũng thấy rất thú vị.
      Buổi sáng hôm thứ ba là các tổ thảo luận với nhau, hội nghị kết thúc sớm, chưa tới mười giờ xong, giờ ăn trưa vẫn chưa đến, thế là sau khi tan cuộc họp mọi người tự về phòng mình nghỉ ngơi chút. Đúng mười giờ năm mươi phút Hướng Viễn đến ngay trước cửa phòng số 1918 của Âu Dương, Âu Dương và phu nhân cùng ở trong căn phòng hào hoa lộng lấy, hai nhân viên tháp tùng ở phòng 1917, Hướng Viễn vừa đến nhìn thấy Phó tổng giám đốc của Trung Kiến bước ra khỏi phòng. Khi hội nghị buổi sáng tiến hành, có đến đây chuyến nên địa hình và đường đều nắm trong lòng bàn tay.
      cửa phòng 1918 treo bảng “Xin đừng làm phiền”, Hướng Viễn biết mình vẫn chưa bỏ lỡ cơ hội, nếu có trục trặc gì Âu Dương phu nhân chắc vẫn còn ở trong phòng. Suốt thời gian hội nghị diễn ra chỉ có buổi ăn trưa này là được tổ chức theo dạng tự chọn, khá thoải mái, cho là dù đại biểu, nhân viên tháp tùng, hay chỉ là nhân viên của các công ty, đều có thể dùng bữa cùng nhau, và sau khi bữa ăn kết thúc, những nhân viên phải trở về rời , những người vội về thăm thú đây đó dưới sắp xếp của tổ phục vụ, thế nên, chỉ có cơ hội và mấy phút, thành hay bại đều phụ thuộc vào lúc này.
      Đầu tiên Hướng Viễn dùng di động gọi vào điện thoại phòng Âu Dương, còn vì sao lại chọn gọi số di động được điền bảng biểu là do đoán rằng đa số các vị lãnh đạo tự mình viết vào, số điện thoại di động được công khai mà họ viết đây thường là số của thư ký, trợ lý hoặc nhân viên tháp tùng, mà mục tiêu của là Âu Dương, còn về những nhân viên theo ông ta, tránh được tránh.
      Khi nhẩm đếm từ đến bảy, điện thoại cuối cùng cũng được bên kia nhận máy.
      “Ai đấy?”, Âu Dương Khải Minh là người Sơn Đông, trong giọng vẫn còn sắc địa phương bỏ được, nghe rất dứt khoát và uy nghiêm, đúng như Hướng Viễn tưởng tượng.
      hơi nắm chặt lấy điện thoại của mình nhưng giọng lại rất lễ phép và nhanh gọn: “Xin chào Tổng giám đốc Âu Dương, tôi là Tiểu Hướng, đến giờ dùng bữa trưa, tôi đứng ở cửa phòng đón hai vị”.
      Đầu dây bên kia phút chốc tĩnh lặng, đương nhiên nhớ cái “Tiểu Hướng” là thần thánh phương nào rồi. Thế nhưng đúng như Hướng Viễn đoán, vị lãnh đạo lớn như ông quen với việc hành động nhanh chóng gọn gàng, hơn nữa tổ phục vụ rất đông, những nhân viên phục vụ theo sau hay trước dẫn đường, chưa chắc ông để ý nhiều, thế nên nếu xuất nhân viên quèn mà ông hề có ấn tượng gì cũng xem là việc kỳ quặc cho lắm.
      Hướng Viễn bắt bản thân cố gắng hít thở chậm, sợ rằng nhịp tim quá gấp gáp và giọng quá cấp bách của mình tiết lộ thiên cơ mất. Mấy giây thôi mà cảm thấy dài đằng đẵng, thậm chí đủ để người ta chết sống lại tới mấy lần, bỗng tiếng của Âu Dương trong điện thoại cách lần cửa vọng đến: “Đợi chút!”. Sau đó “cạch” tiếng, ông cúp điện thoại.
      Hướng Viễn thở phào hơi, vội vã sửa tóc chỉnh áo. Hôm nay, đặc biệt mặc bộ đồng phục của Giang Nguyên, ưu điểm của nó ở chỗ nó rất giống những bộ đồng phục làm việc của đa số ngành nghề với áo vest ngoài màu lam thẫm, áo sơ mi trắng, đương nhiên nó cũng giống với cả công ty tập đoàn kiến trúc Vân Nam chủ nhà tổ chức hội nghị lần này.
      Trong tích tắc cửa mở ra, Hướng Viễn nở nụ cười thương hiệu của : “Tổng Giám đốc Âu Dương, Âu Dương phu nhân, tôi là Hướng Viễn, được phân công đưa hai vị xuống nhà hàng ở lầu dùng cơm. Trưa nay tổ phục vụ sắp xếp bữa ăn tự phục vụ, mời hai vị theo tôi”.
      Âu Dương phu nhân là người phụ nữ trung niên có vẻ hơi đẫy đà, có đến ba ngấn cằm nhưng làn da được chăm sóc rất tốt nên có thể thấy rằng thời còn trẻ chắc chắn bà cũng rất xinh đẹp. Những người mập mạp thông thường đều có vẻ dễ chịu, chí ít Âu Dương phu nhân khi đứng cạnh phu quân nghiêm khắc của mình cũng tạo cho người khác cảm giác thoải mái hơn nhiều.
      “Các đúng là càng lúc càng khách sáo. Chỉ là bữa trưa thôi mà, còn đặc biệt phái người đến đưa , phiên quá”, Âu Dương phu nhân cười .
      “Bên phía Vân Kiến thường thích phô bày kiểu này.” Âu Dương Khải Minh tán thành lời vợ mình rồi nhìn Hướng Viễn, vẫn có nét lịch và thờ ơ thường thấy của các vị lãnh đạo: “Cảm ơn, chúng ta thôi”.
      Hướng Viễn mừng thầm trong bụng, vì có số phòng chính xác của Âu Dương, lại còn thoải mái gọi điện đến đó còn Âu Dương quen với đưa đón nên chấp nhận như lẽ đương nhiên rằng người đến đón chắc chắn là nhân viên của tổ phục vụ, thậm chí còn hề để ý đến thẻ nhân viên của . Dù gì đối với họ tất cả những nhân viên cũng chỉ là những gương mặt nhạt nhoà dưới bộ đồng phục, đổi lại là ai cũng như nhau.
      cúi người làm động tác tay, hai vợ chồng Âu Dương được vài bước, cửa phòng 1917 cũng mở ra, người đàn ông trẻ tuổi mà Hướng Viễn thấy trước đó bước ra ngoài, chắc là nghe thấy tiếng động bên này.
      “Cậu vẫn còn ở trong phòng à, tôi cứ tưởng cậu xuống lầu với Tiểu Từ trước rồi chứ, vừa hay ăn cơm chung ”, Âu Dương phu nhân mỉm cười với chàng trai đó.
      “Cháu ở trong phòng xem tài liệu chút”, chàng trai đáp, sau đó ánh mặt khựng lại ở Hướng Viễn lúc.
      Hướng Viễn mỉm cười chào . Âu Dương phu nhân với chàng trai: “ này là người của tổ phục vụ, họ gì ấy nhỉ… Đúng rồi, họ Hướng, Tiểu Hướng”.
      Hướng Viễn nhận thấy ánh mắt của đối phương vẫn trầm tư quan sát mình. Người đàn ông này có đôi mắt đen, sâu thẳm hơn người bình thường nhiều. Dưới quan sát đó, lặng lẽ ưỡn thẳng lưng, để bản thân tỏ ra chút hoảng loạn nào.
      “Ồ, phải rồi, đèn phòng tôi có chút vấn đề, Hướng Viễn giúp tôi xem thử, nhân tiện gọi điện cho quầy phục vụ, được ? Tổng Giám đốc, dì, hai vị đợi phút nhé”, ta .
      Hướng Viễn thấy có khách thường nhưng cũng tiện từ chối, đành phải theo chàng trai đó vào phòng 1917. “Xin hỏi là chiếc đèn nào”, hỏi.
      “Cây đèn chụp lớn bên này”. ta chỉ vào chỉ góc tường . Nhưng khi Hướng Viễn bước đến, ta lập tức trở nên lạnh lùng, hạ thấp giọng hỏi gọn: “ là người nào?”.
      Hướng Viễn thầm than khổ trong bụng nhưng vẻ mặt vẫn cố giữ vẻ bình thản, thong thả đáp: “Tôi đến để đưa Âu Dương tiên sinh và Âu Dương phu nhân đến nhà hàng dùng bữa”.
      ta cười lạnh: “ phải là nhân viên tổ phục vụ, cổ áo của tất cả nhân viên Văn Kiến đều có huy hiệu của họ, càng phải “quên mất” thẻ nhân viên. Hai hôm nay, tôi chưa từng thấy trong đám nhân viên phục vụ. tìm Tổng giám đốc của chúng tôi là muốn giở trò gì đây?”,
      Dưới chất vấn của ta, trong đầu Hướng Viễn nhanh chóng chuyển sang cách khác, người đứng trước mặt dễ lừa gạt, đến nước này, thuyết phục đối phương được, có biện hộ thế nào cũng chưa chắc thành công, chi bằng thẳng , chừng còn có cơ hội khiến ta động lòng, thông cảm.
      ra hiệu cho để mình có cơ hội giải thích: “ đừng vội, tôi phải thích khách đâu”. Đối phương cười, thở dài tiếp tục : “Tôi là người phụ trách khu vực Tây Nam của công ty Giang Nguyên. Lần này đến đây chỉ hy vọng có thể viếng thăm Tổng giám đốc Âu Dương của quý công ty. Tổng giám đốc quyền cao chức trọng, việc chất như núi, chúng tôi cầu bát cơm cũng dễ dàng. Xin giúp cho.”
      xong, Hướng Viễn thấy nét mặt người kia vẫn khó đăm đăm. Hướng Viễn thầm bức xúc trong lòng. ngờ giữa đường lại có kẻ chọc gậy bánh xe, làm mất cơ hội quý giá, đặc biệt là lại gặp phải người khó chịu thế này. cũng chẳng còn lời nào để nên cũng chọn cách lãnh đạm nhìn người ấy, đợi ta vạch trần bộ mặt của trước mặt Âu Dương, hoặc thông báo thẳng đến tổ phục vụ để đuổi ra ngoài.
      chẳng ngờ đối phương lặng thinh hồi lâu rồi đột ngột ra câu đầu đuôi: “ là người Giang Tây?”,
      Hướng Viễn sững sờ, tự nhận mình tiếng phổ thông tương đối tốt, hầu như sắc địa phương, vậy mà người lạ đứng trước mặt lại nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, thể rằng bất ngờ. Nhưng tình hình trước mắt hoàn toàn liên quan gì đến việc có phải là người Giang Tây hay , thậm chí còn biết vì sao chú ý của đối phương lại chuyển hướng sang vấn đề này.
      thử suy đoán ý đồ của ta nhưng lại phát ra vẻ mặt cảnh giác của ta dần dần nhạt , thay vào đó là ánh mắt có nét ngờ vực thể . Hướng Viễn to gan thầm đoán rằng, có lẽ đối với thân phận người Giang Tây của , chí ít ta cũng phải là có phản cảm gì. câu hỏi vô duyên vô cớ như vậy, nếu cố ý tất có lý do nào đó. nắm bắt cơ hội rồi bỏ qua dễ dàng.
      “Đúng vậy, người Vụ Nguyên”, cố ý phát bằng tiếng Nam Xương.
      “Vụ Nguyên?”, ta chầm chậm lặp lại hai chữ này, ngọt ngào nhưng thê lương. Cảm giác ấy khiến Hướng Viễn nhớ đến giấc mộng đẹp mà mình hiếm khi mơ thấy nhưng lại tiếc nuối phát ra cho dù trong khi mơ cũng hiểu đây phải là .
      cũng là người Giang Tây?”
      ta lắc đầu: “Tôi nghe ra thôi”.
      Lúc câu này trong lòng ta như quyết đoán, ta nhìn ra phía cửa, vội vã dặn câu: “Họ chờ đấy, lát nữa đừng làm bừa”.

    5. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 20

      Làm sao có thể cho biết được rằng, vào khoảnhkhắc ấy, lần đầu tiên thầm nghĩ, nếu như vận mệnh Giang Nguyên chỉphụ thuộc vào câu của , nếu như…

      Hướng Viễn đưa vợ chồng Âu Dương và chàng trai trẻ biết tên họ kia xuống nhà hàng kiểu Tây. Thời gian dùng bữa vừa tới, sảnh nhà hàng tonhư vậy nhưng chỉ thưa thớt hơn chục người ngồi, những bóng người qualại đa phần là những người phục vụ trẻ tuổi nhanh nhẹn.
      Âu Dương Khải Minh đến đâu, những người ngồi ở đó đều cất tiếng chào hỏi, ông gật gật đầu đáp lại. Hướng Viễn im lặng quan sát, biết ông có ýngồi cùng bàn với ai cả nên chọn cho ba người họ vị trí gần cửa sổ,tầm nhìn thoáng đẹp nhưng cách xa trung tâm sảnh nhà hàng.
      “Tổng giám đốc Âu Dương, Âu Dương phu nhân, xin mời ba vị ngồi.” rồi,Hướng Viễn nhanh nhẹn kéo ghế cho Âu Dương phu nhân trước. Âu Dương Khải Minh nhìn qua cửa sổ lớn chạm đất, phong cảnh Thuý Hồ gần ngay dướichân, gương mặt khắc khổ kia cũng lộ ra nét tươi vui thoải mái.Hướng Viễn thấy ông như có vẻ hài lòng với vị trí này nên nhân cơ hộiđợi ba người họ ngồi vào rồi, sắc mặt đổi hỏi câu: “Tổng giámđốc Âu Dương, xin hỏi ông có đồng ý cho tôi ngồi đây ạ?”.
      Âu Dương nghiêng người nhìn , tỏ vẻ rất ngạc nhiên khi hoànthành nhiệm vụ mà vẫn chưa rời . Nhưng ngạc nhiên của ông đượckhống chế rất tốt, chỉ hơi nhíu mày, nhìn với vẻ khó hiểu.
      Hướng Viễn biết thân phận và phép xã giao của Âu Dương cho phépông nặng lời với trẻ tuổi. Ông chờ biết khó mà tựđộng rút lui nhưng tỏ vẻ như nhìn thấy cự tuyệt ra lời đó, vẫn mỉm cười, giữ vẻ mặt điềm tỉnh đối diện với vị lãnh đạo cao nhất của tập đoàn Trung Kiến.
      kinh ngạc của Âu DươngKhải Minh càng tăng thêm vài phần ngờ vực. Ông vì sao nhânviên phụ vụ này lại đưa ra cầu như thế. Chàng trai trẻ bên cạnhông cúi đầu chỉnh sửa những nếp gợn tấm khăn trải bàn ăn, hoàntoàn có phản ứng. Cuối cùng Âu Dương phu nhân lên tiếng hoà hoãn:“ bé cũng chưa ăn à? Dù sao trưa nay cũng là dạng tự phục vụ, ngồi đâu cũng được, ngồi xuống nhanh ”.
      “Cảm ơn Âu Dương phu nhân.”Hướng Viễn thuận thế ngồi xuống cạnh bà, sau đó lập tức đứng dậy chuẩnbị hai bộ đồ dùng bàn ăn cho vợ chồng Âu Dương.
      “Mùa đông ở Côn Minh lại chẳng có vẻ gì giống mùa đông cả”, Âu Dương phu nhân với chồng.
      Âu Dương Khải Minh uống ngụm trà phục vụ vừa mang đến rồi : “Bốn mùa vẫn khác nhau ”.
      Họ chuyện phiếm với nhau như tồn tại của Hướng Viễn,chàng trai trẻ kia xem ra cũng là người kiệm lời, từ đầu đến cuối rấthiếm khi lên tiếng. ta đứng dậy lấy thức ăn cho lãnh đạo, Hướng Viễn mình ngồi cạnh vợ chồng Âu Dương, xem ra cũng rất an phận ngoanngoãn.
      Lúc này, người vào nhà ăn liên tục tăng lên. Phó Tổnggiám đốc tập đoàn Vân Kiến và những vị lãnh đạo của các công ty lớn khác vừa vào nhìn thấy Âu Dương, mỉm cười vẫy vẫy tay, bước thẳng đến bàn của họ.
      Vân Kiến là chủ nhà, những người đồng hành có vẻ cũnglà những nhân vật nặng ký nên Âu Dương Khải Minh cũng phải nở nụ cườinghênh đón rồi mấy người khách sáo nhường chỗ qua lại cho nhau. HướngViễn đứng đó, gật đầu chào từng người , nhìn thấy nghi ngờgiống nhau trong mắt họ như thể đều hẹn mà cùng cho rằng làngười tháp tùng theo Âu Dương hoặc là khách của ông ta.
      Sau khimọi người ngồi yên vị rồi, chiếc bàn tròn loại vừa bổng chốc trở nên đầy ắp, Hướng Viễn đón lấy trà tay người phục vụ, tự cởi áo ngoàira rồi rót trà cho họ.
      “Mọi người mời dùng trà, trà Phổ Nhĩ củachúng tôi rất ngon”, Phó Tổng giám đốc của Vân Kiến lên tiếng mời mọingười với thân phận chủ nhà.
      Hướng Viễn cũng nhấp ngụm, lậptức cười : “Đâu chỉ là ngon, mà lại giống như loại trà Ấn Cấp đượccất giữ hơn bốn mươi năm. E rằng đây phải là loại mà khách sạn cóthể cung cấp được”.
      Phó Tổng giám đốc của Vân Kiến nhìn , vẻmặt thấp thoáng vẻ đắc ý. Ông ta đặc biệt chuẩn bị loại trà ngon nhất để mời những vị lãnh đạo cấp cao, bản thân ông đương nhiên tiệnchủ động khoe khoang nhưng lại lo rằng bị mọi người nghĩ nhầm là loại trà miễn phí của khách sạn, thế hỏng mất. May mà có lạ mặtkia lên tiếng, đương nhiên là thể nào tốt hơn được nữa.
      Ông ta mỉm cười: “ này còn trẻ nhưng kiến thức cũng khá đấy”.
      Hướng Viễn thực ra biết thưởng trà nhưng Diệp Bỉnh Lâm lại cực kỳ thích trà Phổ Nhĩ. Mấy năm ở Diệp gia, cũng được uống rất nhiềuloại trà ngon nhưng loại trà Ấn Cấp chỉ mới nghe Diệp Bỉnh Lâmnhắc qua, chưa từng được thấy, cũng thể nhận ra. chỉ nghĩ VânNam là vùng đất của trà, sắc trà trong cốc đỏ như táo, vị ngọt mát, chắc chắn phải là loại thường, lại thấy Phó Tổng giám đốc của Vân Kiến luôn chú ý đến phản ứng của mọi người sau khi uống trà nên mới đoánchắc phải là loại trà thượng hạng đặc biệt chuẩn bị cho các vị lãnh đạo. Lúc này, chỉ biết đến loại trà ngon nhất mà mình biết, cho dùkhông đúng cũng đến nỗi nào, chừng còn làm hài lòng ngườidâng trà nữa là khác.
      “Chẳng lẽ đây là “Lục Ấn” hoặc“Hoàng Ấn”?”, làm ra vẻ kinh ngạc hỏi. “Trước kia chỉ mới nghe , ngờ lại được uống, quả nhờ phúc của các vị Tổng giámđốc đây.”
      “Mùi vị này, chắc là “Nội Phi” rồi. Lão Mạc à, VânKiến của các ông đúng là đại gia ”, vị lãnh đạo trung niên đầuhơi hói lên tiếng.
      ““Nội Phi” dám nhận nhưng gáinày đoán tuy đúng nhưng cũng gần thế, đây là lô “Hồng Ấn” đầutiên, có điều để chiêu đãi các vị trà có ngon hơn cũng bằng”,Phó Tổng giám đốc của Vân Kiến họ Mạc với vẻ thân thiện.
      Mọi người bắt đầu trò chuyện từ chủ đề trà Phổ Nhĩ. Hướng Viễn trước naymồm mép nhanh nhẹn, lại giỏi quan sát người khác, tuổi tác tuy còn trẻnhưng vẫn được xem là có kiến thức rộng. Trong lúc cười , trò chuyệnrất tâm đắc với các vị lãnh đạo, Âu Dương phu nhân cũng được làm chocười dứt, đến cả Âu Dương Khải Minh nghiêm túc khó tính nhất cũngdần dần tham gia vào câu chuyện.
      vừa kể dứt câu chuyệntiếu lâm trong ngành khiến mọi người nhịn được cười, Tổng giám đốc Mạc của Vân Kiến cười to với Âu Dương: “Tổng giám đốc Âu Dương, côbé đưa đến thú vị ”.
      Âu dương sững người, chần chừ nhìnvề phía Hướng Viễn: “Sao? Tổng giám đốc Mạc, ấy phải là nhânviên phục vụ của các ư?”
      “Thế quý hoá cho Vân Kiến chúng tôi quá. Người tuy đông nhưng nào trẻ tuổi lạilanh lợi như vậy… Sao? ấy phải là người ông dẫn đến à?”.
      Âu Dương lắc đầu, đột nhiên cử toạ đều lặng phắc, Hướng Viễn trở thànhtrung tâm của mọi ánh nhìn, những ánh mắt giao nhau ấy đều có nét nghingại và cảnh giác bất ngờ trỗi dậy.
      bụm miệng ho khẽ haitiếng rồi đứng dậy móc danh thiếp trong túi áo khoác ngoài ra, vỗ vỗtrán, cười : “Xin lỗi, xin lỗi, mãi lo tiếp chuyện với các vị lãnhđạo đây, tôi quên mất tự giới thiệu”. vừa cười vừa bắt đầu từ ÂuDương phu nhân, cung kính đưa cho bà tấm danh thiếp. Mọi người đềuim lặng, nhưng vẫn nhận lấy.
      “Công ty Giang Nguyên… Hướng Viễn? Giang Nguyên này có phải là công ty cung cấp các dụng cụ xây dựng?”
      “Tổng giám đốc Sử cũng biết Giang Nguyên ạ?”. Hướng Viễn đại khái đãđoán ra thân phận của từng người từ cuộc trò chuyện ban nãy. “GiangNguyên nay chỉ làm những dụng cụ xây dựng tiêu chuẩn, vậtliệu kim loại và khung thép chúng tôi đều có thương hiệu sản xuất riêng, chỉ có điều chưa lọt được vào mắt xanh của Tổng giám đốc Sử, chưa baogiờ tiến vào thị trường Tây Bắc”.
      Lúc hề bỏ qua ánh mắt quở trách của Âu Dương với chàng trai theo. Chắc là trách ta canh cửa cho nghiêm, sao lại để người đại diện nhà máy côngkhai thản nhiên trà trộn vào nơi này. Chàng trai kia cúi đầu nhưng vẻmặt vẫn lạnh lùng.
      xin lỗi, tôi vốn dám quấynhiễu các vị. Các vị đây đều là những nhân vật đầu trong ngành Kiếntrúc nước nhà, tôi trẻ tuổi, kiến thức mỏng, nhờ phúc của Tổng giám đốcÂu Dương mới được ngồi với các vị dây, trước kia đến nghĩ cũng khôngdám, nhất thời vui quá nên mới quên mất, tôi là…” liên tục nhậnlỗi, vô cùng thành ý.
      Âu Dương chăm chú nghe . Thực ra ông là người cự kỳ sĩ diện, là người thông minh nên nào chịu thừa nhậnmình bị bé này lừa vố trước mặt mọi người, để ta được nước làm tới? Có điều suy nghĩ lại ta quả chưa hề tự nhận mình lànhân viên của Vân Kiến, từ đầu đến cuối đều là do hành vi thẳng thắntrực tiếp của khiến ông nhầm lẫn mà thôi.
      lại thìông cũng như những người ngồi đây, thấy nhanh nhẹn, cười tươi như hoa kia, hiếm thấy có ai tự nhiên thoải mái trước mặt các vị lãnhđạo. đánh người cười, huống hồ lại là . Trong lònghọ cho dù có chút tức giận nhưng cũng bộc lộ ra ngoài, những suynghĩ khác đều bị kinh ngạc lấn át. Là người quen đứng vị trí cao ngạo nghễ nhìn xuống những nhà cung ứng bé, ông ngờ rằngmấy năm nay, Giang Nguyên dần lụn bại lại có được người như vậy, biết điều và nhanh nhẹn như thế, trong đám đàn ông cũng khó tìm ra người.
      “Ngồi xuống , cơm ăn được nửa rồi”. Hướng Viễn có phần bất ngờ vì người lên tiếng lại là Âu Dương.
      “Tổng giám đốc của Giang Nguyên hình như họ Diệp, mấy năm trước có thấy qua, nhìn có vẻ nổi bật gì nhưng người mà ông ta chiêu mộ đây cũng khá là thông minh”, ông gọn lỏn. Âu Dương ở địa vị cao đãlâu, kinh qua rèn luyện thử thách cũng nhiều, sau chốc kinh ngạc vẫn có chút bực dọc và nhẫn nhịn. Nghe khẩu khí của ông ta, có lẽ là khôngthích gì Diệp Bỉnh Lâm nhưng với Hướng Viễn lại có vài phần tán thưởng.
      “Chủ tịch Diệp của chúng tôi luôn lo nghĩ cho mọi người, là người nhânái đúng nghĩa, tôi thể so sánh với ông ấy. Nhưng chủ tịch Diệp rất nể phục Tổng giám đốc Âu Dương, nếu vì mấy năm nay sức khoẻ suyyếu ông đến thăm Tổng giám đốc rồi. Giang Nguyên tuy thể so được với Trung Kiến nhưng cũng khá là lâu năm, sản phẩm hơn hai mươinăm cũng qua khảo nghiệm.”
      “Ăn , ăn ” Âu Dương phu nhân gắp miếng thịt gà, sau đó thở dài bảo: “Thịt gà này ngon bằng tự mình làm”.
      Hướng Viễn bèn cười đáp: “Âu Dương phu nhân là người Lĩnh Nam ạ? Tôinghe gần đây có món ăn Quảng Đông khá ngon”, vừa vừa nghĩ,xem quảng cáo tivi của đài địa phương suốt đêm cũng phảivô ích.
      “Vậy à?” Thiện cảm của Âu Dương phu nhân với Hướng Viễnkhông hề che giấu. “Vậy có tiệm thẫm mỹ nào tốt chút ? Ở đâytia tử ngoại kinh khủng quá…”
      “Có ạ, có ạ. Nếu phu nhân khôngchê buổi chiều tôi đưa bà ”, tuy cũng biết tiệm thẩmmỹ nào tốt nhưng vẫn vội vã chặn đầu.
      “Tốt quá” Âu Dương phunhân hỉ hả, quay lại với chồng mình: “Em hứng thú với Lệ Giang lắm, hay là em dạo với bé này, cứ làm việc của mình ?”.
      Âu dương : “Hướng Viễn cũng phải người bản xứ mà. Nếu em muốnđi dạo phiền Tổng giám đốc Mạc tìm cho chiếc xe, để nhân viêncủa ông ấy đưa em dạo quanh đây”.
      cần, cần. Phụ nữ chúng tôi dạo chơi thôi, các đừng bận tâm.”
      Cuối cùng, Hướng Viễn spa với Âu Dương phu nhân cả buổi chiều. mừng thầm vì hai hôm nay xài tiền khá thận trọng nên tiền chắc cũngchi tiêu vào việc này thôi.
      Từ tiệm thẩm mỹ bước ra, Hướng Viễnvẫn nghĩ xem hành trình tiếp theo là gì ngang cửahàng mua sắm nổi tiếng. Vừa lúc ấy có hoạt động giảm giá cuối năm, ÂuDương phu nhân quyết định vào đó dạo vòng. Bên trong rất đông cácbà, các điên lên vì giảm giá, trước quầy thu ngân xếp hàng dàirồng rắn. Hướng Viễn chủ động xếp hàng cho Âu Dương phu nhân để bà yêntâm mua sắm. Bà dạo hai tiếng đồng hồ, thu hoạch được rất nhiều, vô cùng sung sướng. đường về thân thiết khoác tay Hướng Viễn.
      Hướng Viễn xách chiếc túi lớn cho bà, trong lòng lại nghĩ, cũng may Âu Dương phu nhân chủ động thanh toán, nếu với số tiền ít ỏi củacô, e rằng chuyến Vân Nam kỳ này trở lại.
      HướngViễn biết Âu Dương phu nhân có ấn tượng tốt với mình nhưng từ đầu đếncuối, hai người hề đề cập đến việc công nửa chữ. Người ta lêntiếng tthì chắc chắn là việc đương nhiên nhưng nếu lại nhắc đến việclàm ăn, cũng quá bằng là lợi dụng.
      ngày sau, Âu Dương trở về, Hướng Viễn biết được tin đó nên cố ý đến sân bay đưa tiễn, ÂuDương phu nhân để lại số điện thoại cho , hẹn về thành phố G liênlạc lại nhưng Âu Dương Khải Minh lại nhất quyết gì. Trong lòng Hướng Viễn có phần mong chờ nên đương nhiên là thấy thất vọng, tuy rằng có được bước đầu thành công, năm rộng tháng dài, song thíchcủa Âu Dương phu nhân có cố giúp tay hay vẫn còn nằmtrong vòng bí , huống hồ và cả Giang Nguyên tại hết sức cần giúp sức của Trung Kiến.
      Lúc chuẩn bị qua cửa kiểm soát, ÂuDương vẫn đầu, người đàn ông trẻ tuổi nhưng trầm mặc ít (HướngViễn vừa được biết ta lại là Giám đốc công ty con số hai của TrungKiến) đẩy xe hành lý phía sau Âu Dương, từ đầu đến cuối vẫn phớt lờHướng Viễn, như thể hôm ấy chuyện ta tha cho là người Giang Tây hoàn toàn tồn tại.
      Loa thông báo máy bay sắp cất cánh vang lên, trong lòng cảm thấy cam tâm nhưng Hướng Viễn cũngchỉ có thể buông xuôi, đưa mắt dõi theo Âu Dương và những người theoông từ phòng nghĩ dành cho khách hạng VIP vào phòng đợi. nghĩ vẫnkhông đủ bình tĩnh điềm nhiên, cho dù an ủi mình lần đầu nên quánóng ruột căng thẳng nhưng cũng thể điều khiển được nỗi buồnbực dâng lên trong lòng.
      Thế nhưng đúng vào lúc này, PhóTổng giám đốc họ Từ sau cùng, người mà Hướng Viễn chưa từng tròchuyện chính thức, khi những người khác mất hút sau ngã rẽ, mới bướcđến bên cạnh Hướng Viễn.
      Ông : “Tháng sau có cuộc đấu thầu về hạng mục khung thép cho cầu vượt Thanh Viễn, thư mời thầu tôi đưađến Giang Nguyên nhưng có trúng thầu hay phải xem khả năng của các bạn”.
      Hướng Viễn quay về, vẫn với tấm ghế cứng tàu,men theo những đường ray dài dằng dặc về lại thành phố G. Gần như về đến công ty cùng lúc với là thư mời đầu thầu hạng mục khung thép cho cầu vượt Thanh Viễn.
      Buổi đấu thầu tập trung của Trung Kiến là buổi đấu thầu xây dựng quy mô lớn nhất của khu vực Hoa Nam, hơn nữa trongquá trình đầu thầu cũng cầu rất nghiêm ngặt, song khi trúngthầu, số lượng công trình rất lớn, lợi nhuận cũng tương đối khả quan.Tuy trước kia Trung Kiến cũng phát tin tức đấu thầu lên mạng nhưng trúng thầu được luôn luôn là những đơn vị nhận được thư mời đấu thầu chínhthức. Giang Nguyên tuy cũng có lần nhận nhiệm vụ nhặt choTrung Kiến, song chiếm được cơ hội này, nhận được thư mời đấu thầu lạilà lần đầu tiên trong lịch sử, vì thế chuyến Vân Nam của Hướng Viễncó thể gọi là “quê mùa cục mịch ra , vinh quang vô hạn trở về”.
      Các đồng nghiệp trong Giang Nguyên vốn vẫn đàm tiếu về thân phận và lílịch của , song lần này, trẻ tuổi đơn độc cưỡi ngựa váctheo bốn nghìn tệ Côn Minh chuyến, lại có thể mang về thứ mà Diệp Bỉnh Lâm khát vọng bao năm nhưng chưa bao giờ nhận được. Ngày đầu tiênđi làm sau khi trở về, qua dãy hành lang văn phòng trong công ty,nghe thấy tiếng suýt xoa tán thưởng của đồng nghiệp, nhìn thấy những ánh mắt mờ ám giao nhau, biết những đối thoại lời ấy mang ý nghĩagì. Có điều Hướng Viễn mặc kệ, có ý định giải thích, đối với ,danh tiếng là hư vô, lợi ích đến tay mới là thực tế.
      Diệp BỉnhVăn trong hội nghị cũng khen ngợi Hướng Viễn “tài năng cá nhân” vôcùng xuất sắc, cho toàn bộ nhân viên kinh doanh thị trường bàihọc cực kỳ sinh động. vờ như hiểu, chỉ cười mà gì.Chính thái độ cao ngạo với thành tích, cũng vờ khiêm tốn,thẳng thắn thừa nhận như thể lại khiến những người thích linh tinhtự cảm thấy còn thú vị gì.
      Trong công ty chỉ có KhiênTrạch là lòng vui sướng. So với lợi ích của công ty, càng tỏ ra vui sướng tận đáy lòng cách chân với trận chiến vinh quang của Hướng Viễn hơn. Khi : “Tôi biết có gì làm khó cậu được mà” tự hào nhoi ấy cũng khiến hướng Viễn trong tích tắc như cảmthấy người đứng trước mặt mình vẫn là cậu bạn nhiều năm trước, thicuối kỳ vô cùng tệ hại nhưng lại vui sướng hơn ai hết khi nhìn thấy côbạn thân được số điểm cao nhất lớp. lắc đầu, bảo: “Thư mời thôi mà,mười mấy nhà máy và nhà cung ứng đều nhận được, vẫn còn xa với mục tiêutrúng thầu lắm”, nhưng khoé môi hơi nhướng lên kia lại vô tình tố cáoniềm vui nho cố kìm nén.
      Trong hội nghị nhân viên kinh doanh hàng tháng, Hướng Viễn từ chối tiền thưởng mà công ty traotặng cách động trời, chỉ có duy nhất cầu là được tham gianhiệm vụ đấu thầu ở khu vực mà hoàn toàn phụ trách. Phụ tráchkhu vực Hoa Nam là giám đốc người bản địa của bộ phận thị trường. Cuốicùng, Diệp Khiên Trạch thỉnh ý Diệp Bỉnh Lâm trong bệnh viện, với lýdo Hướng Viễn quen với Trung Kiến, trong quá trình đấu thầu có lợi hơn, chính thức giao cho phụ trách lần đấu thầu này, đồng thời rútra hai trợ lý marketing trẻ tuổi để giúp đỡ trong công việc.
      Sau khi đích thân dến Trung Kiến mua tài liệu đấu thầu về, Hướng Viễn và hai trợ lý bắt đầu chạy đôn chạy đáo chuẩn bị văn kiện đấu thầu. Nội dung văn kiện đấu thầu mà Trung Kiến cầu tuy phiền phức vànghiêm ngặt, nhưng Hướng Viễn theo Thẩm Cư An ở Vĩnh Khải hai năm,đối với công việc này vẫn xem như nhàng thoải mái, điều duy nhấtkhông thể muốn là làm được chính là Giang Nguyên phải là đội ngũđi đầu vượt qua hiểm nguy như Vĩnh Khải. Hai nàng trợ lý đều mới tốtnghiệp khoảng năm, tuy nhanh nhẹn nhưng hề có kinh nghiệm, vàlại rất dễ dàng phạm những lỗi sơ suất đáng mà người trẻ tuổi haymắc phải, mà đó là đại kỵ trong công tác chuẩn bị đấu thầu. Điều khiếnHướng Viễn sững sờ nhất là có lần, trong bảng báo giá mà bé sắpniêm phong lại, phát chưa đóng dấu công ty mà cẩn thậnthì khéo cả văn kiện đấu thầu này trở thành mớ giấy lộn. Trong bất lực,những chuyện hơi quan trọng chút là phải tự tay làm, còn phảikiểm tra lại kỹ càng. bé vô cùng xấu hổ, xin lỗi liên hồi, thởdài bảo: “ sao, chẳng qua các đều quá trẻ”. Lúc câu này cômới nhớ đến nếu luận về tuổi tác, bản thân cũng chẳng lớn hơn họ là baonhưng tại sao chưa từng kinh qua những lỗi lầm và sai phạm như vậy?Hay là chưa bao giờ trẻ? Lúc còn là đứa bé, bắt buộc phảibắt mình trưởng thành sớm như người lớn rồi.
      từng lộ vẻnghi ngại rằng tại sao Khiên Trạch lại chỉ đạo hai bé măng sữa nàyđến làm trợ lý cho mình, thế nhưng sau thời gian, bắt đầu hiểu ra dụng ý của : cả Giang Nguyên này giống như chiếc xe già cỗi,khung xe lớn, lượng tiêu hao dầu nhiều, hơn nữa tốc độ lại cực kỳ chậm.Người giỏi giang phải có nhưng đa số có chức vị cao hơn ,sao lại chịu nghe sai phải? Những nhân viên bình thường sau ba rưỡichiều cuống lên đòi tan sở sớm, chí ít hai bé này có thể gồng mình tăng ca với đến tận sáng sớm. Có lần để đóng văn kiện đấu thầu, họđã van nài bà chị ở bộ phận hậu cần về nhà muộn hai tiếng, sắc mặtbà chị ấy khiến Hướng Viễn thấy mình như làm chuyện ác độc vôcùng thất đức.
      Đương nhiên, những chuyện này có thể nhẫn nhịn,có thể bỏ qua, điều khiến Hướng Viễn lửa giận bốc cao, suýt nữa nghiếnđến rụng cả răng mới kìm chế được là: Trung Kiến cầu ràng nhữngđơn vị tham gia đấu thầu bắt buộc phải chuẩn bị những tài liệu về côngtrình kết cấu thép xây dựng đạt tiêu chuẩn chất lượng cấp hai, HướngViễn xác nhận với phòng quản lý của Giang Nguyên về những tài liệuchứng nhận. Nhưng đến giai đoạn cuối cùng khi tài liệu đấu thầu của công ty phải được hoàn chỉnh, cầu phòng quản lý đưa bản photo củagiấy chứng nhận trưởng phòng quản lý mới vỗ trán bảo rằng, GiangNguyên năm nay vừa được chứng nhận tiêu chuẩn chất lượng cấp hai, songđã hơn nửa năm rồi mà vẫn chưa nhận được giấy chứng nhận chất lượng dotrung tâm chứng nhận gửi đến. Trưởng phòng quản lý nhấn mạnh thêm lầnnữa là công ty thực được thông qua khảo sát, chỉ là tạm thời chưacó chứng nhận.
      Lúc ấy, Hướng Viễn tức đến nỗi gì được, cho dù có tin những đơn vị tham gia dấu thầu có tin ? có giấy chứng nhận, tất cả đều thành vô ích. nổi giận vì đối vớimột trưởng phòng mà tờ giấy chứng nhận quan trọng như vậy đượcthông qua nửa năm mà biết việc cấp chứng nhận được làm đến đâuthì nên lãng phí chút nước bọt nào, thà tập trung sức lực vàochuyện nghĩ cách khác còn hơn.
      gọi điện đến trung tâm chứngnhận, bên đó đáp rằng do sắp sếp công việc mà giấy chứng nhận của GiangNguyên nhanh nhất cũng phải hai mươi ngày sau mới được gửi đến, mà hiệntại chỉ còn chưa đến mười ngày nữa là đấu thầu. Rốt cuộc Hướng Viễn vàDiệp Khiên Trạch bắt đầu cuộc hành trình bôn ba vì tấm giấy mỏng manhđó: tìm đến trung tâm chứng nhận, mời khách, dùng cơm, tặng quà, vanxin. Hai người họ vì muốn hẹn gặp Giám đốc Hiệp hội chất lượng “ômcây đợi thỏ” túc trực ở văn phòng mất ngày làm việc, trọn tám tiếngđồng hồ. Cuối cùng, sau khi tiêu phí bao nhiêu nhân lực, tài lực,tinh lực, thời gian, giấy chứng nhận nằm trong tay Hướng Viễn trướchôm đấu thầu hai hôm. Khi ấy nâng tờ giấy lên, bao nhiêu cảm giácphức tạp trộn lẫn. Diệp Khiên Trạch thở dài hỏi: “Hướng Viễn, cậu đangnghĩ gì vậy?”. Hướng Viễn đáp: “Chỉ có hai chữ thôi “xúc động”. Làm saocô có thể cho biết được rằng, vào khoảnh khắc ấy, lần đầu tiêncô thầm nghĩ, nếu như vận mệnh Giang Nguyên chỉ phụ thuộc vào câu nóicủa , nếu như…
      Đêm trước khi diễn ra buổi đấu thầu, Hướng Viễn thả cho hai bé kia về nhà nghĩ ngơi, còn ở lại văn phòng tiếnhành kiểm tra và xác nhận các tài liệu kia hết lần này đến lần khác. Côcó thể đón nhận thất bại nhưng thể chịu được sơ suất. Thế nhưngkhi nghĩ đến hai chữ “thất bại”, biết chuyện hụt thầu là chuyệnthường ngày ở huyện, được mất đều là những việc nằm trong dự đoán, songtrái tim vẫn cảm thấy nặng nề.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :