1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ánh trăng không hiểu lòng tôi ( 62 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 11

      Bóng dáng ấy từng theo qua những đoạn đường đêm dài dằng dặc và cũng chính trong khoảnh khắc nguy nan nhất chuyển hướng sáng ngườikhác. Kỳ thực, cái trước nay có được vẫn chỉ là cái bóng.
      Khi Hướng Viễn lên năm thứ tư đại học, trường cầu sinh viên tự tìm chỗthực tập. Chuyên ngành Hướng Viễn theo học là Kế Toán nên Diệp Bỉnh Lâmđã bố trí vào thực tập tại phòng tài vụ của Giang Nguyên mà Giám đốctài chính chẳng phải ai khác mà chính là Diệp Bỉnh Văn luôn ghét bỏ côra mặt. Có lẽ do vướng ông trai Diệp Bỉnh Lâm, lại là trưởng bốitrên danh nghĩa của Hướng Viễn nên Diệp Bỉnh Văn gây nhiều khó dễcho nhưng trong hai tháng tực tập ở phòng quản lý tài vụ của GiangNguyên, công việc Hướng Viễn được bố trí luôn cách xa công việc kế toánthực tế nhiều, phần lớn thời gian của đều là đánh máy văn bản, róttrà đưa nước, chạy việc cho người trong phòng, ngay cả tài liệu haynhững giấu tờ lặt vặt cũng hiếm khi được qua tay .
      Hướng Viễn cảm thấy thực ra Diệp Bỉnh Văn hoàn toàn cần cảnhgiác với như thế, chưa tới việc chỉ là sinh viên chưa tốtnghiệp, cho dù có phát ra chuyện gì đó cũng chỉ là « nhận chức đó, hỏi chuyện đó » thôi. Chú Diệp là người thông minh, những chuyện mà ông nhắm mắt cho qua, Hướng Viễn hà tất phải ramặt gay gắt làm gì ? Chuyện phòng tài vụ của Giang Nguyên do Diệp BỉnhVăn nắm giữ rốt cuộc có vấn đề gì dám những nếu dựa vào lập trường người ngoài cuộc nhìn vào, toàn bộ nhân viên tài vụ baogồm cả trưởng phòng đều do tay Diệp Bỉnh Văn cất nhắc vấnđề cực lớn rồi.
      Vấn đề đó cũng phải là chuyện khiến đauđầu nhức óc bởi bình thường rót trà đưa nước cũng chẳng hề gì, những thứ đáng hỏi hỏi chữ, những gì nên cũngtuyệt đối mở miệng. Sau khi kỳ thực tập kết thúc, khăn góira cách suôn sẻ, bản nhận xét thực tập cũng chỉ có chữ « ưu » lớn.
      có tình cảm với Giang Nguyên nhưng DiệpBỉnh Lâm lại đối xử với rất tốt. Điều khiến đau buồn là mấy nămnay, tình hình sức khỏe của chú Diệp giảm sút khá nhiều. Vốn trướcnay cơ thể khỏe mạnh, ý chí hừng hực là thế, nay lại mắc bệnh tiểu đường và chứng phong thấp từ mấy năm trước khiến ông hao mòn sức lực đếnnỗi lực bất tòng tâm. Lúc đầu, ông còn cố gượng nhưng sau lần điều trịđến nửa tháng trong bệnh viện, cuối cùng ông bảo : “Có lẽ Khiên Trạchphải quay về rồi.”
      Diệp Khiên Trạch sắp trở về.
      Thực ratrong mấy năm ở nước ngoài, với gia cảnh của mình việc về vềkhông thành vấn đề nhưng mỗi lần có kỳ nghỉ luôn có chuyện kéo ở lại. Với chuyện đó, cách nhìn của Diệp Bỉnh Lâm là đàn ông ở ngoài phải tự lực cánh sinh, từng trải nhiều là chuyện tốt, hoàn toàn bắt ép về nước. Tuy là thế, song ông viện cớ công tác rồi khảosát, mấy năm nay ông “có việc ngang” thành phố nơi con trai lớn đanghọc tập cũng dưới năm lần.
      Hôm Khiên Trạch về nước cũng làlúc Hướng Viễn gần tốt nghiệp, còn tiết học nào nữa nên cũngkhông từ chối đề nghị ra sân bay đón Khiên Trạch của Diệp Bỉnh Lâm. Hômđi, mấy người nhà họ Diệp cũng tề tựu đông đủ, Hướng Viễn đứng ở cổngđón người qua kẻ lại tấp nập, chuyến bay vừa hạ cánh, ngườiđã xa cách bốn năm, nay lại đứng mảnh đất này. hít thở hơithật sâu. Có lẽ là do đây phải là lần đầu họ xa nhau nên đãquen với ly biệt.
      làm ra vẻ thờ ơ liếc nhìn Diệp Linh cái.Diệp Linh vẫn là mỏng manh như tờ giấy, đứng bên cạnh bàDiệp, vẻ mặt trầm tĩnh nhưng hai má ửng hồng tự nhiên và hai nắmtay vô thức nắm chặt lại bán đứng . Hướng Viễn nghĩ, lần này đãkhông được gặp Diệp Khiên Trạch bao lâu Diệp Linh cũng có bây nhiêuthời gian nhìn thấy . yếu đuối mỏng manh này trước kiachưa hề nếm trải cảm giác ly biệt và trùng phùng nhưng đứng trước lằnranh giới mà thời gian và gian vạch ra, mọi người đều bìnhđẳng. Lằn ranh giới ấy khiến Diệp Khiên Trạch quên cốc sữa đậu mặn mà từng thích, cũng có thể khiến đóa hoa trong lòng trở nên nhạt nhòa.
      Diệp Quân qua lại sau lưng Hướng Viễn, lúcsau lại chuyển sang tới lui trước mặt . Cậu bé học lớp mười sau đợt lớn nhanh như thổi, giờ có thể hơi cúi xuống nhìn HướngViễn như ý nguyện, thay đổi này khiến cậu còn để tâm đến chuyện sánh vai cạnh nữa.
      Hướng Viễn bị cậu xoay tới xoay lui làm cho hoa mắt chóng mặt, gắt tiếng : “Em quay qua quay lại mãi làm gì thế ?”
      Diệp Quân chưa kịp nghe phía trước có người gọi : “Hướng Viễn !”
      Đôi mắt Hướng Viễn xuyên qua Diệp Quân. Khiên Trạch đứng trước mặt, cách rất gần, gần đến nỗi có thể dùng khứu giác cảm nhận tồn tạicủa . Đó là mùi vị độc nhất chỉ có người Diệp Khiên Trạch, cáimùi ấy giống như trước kia, khi Hướng Viễn và ngồi ở triền dốc khô,ngửi mùi vị cây giống trộn lẫn với ánh nắng, ấm áp và khô ráo.
      “Hướng Viễn, cậu chẳng thay đổi gì cả… , đẹp hơn trước nhiều”, vừa vừa nhích xa để ngắm nhìn .
      Hướng Viễn cười : “Cậu lại biết khen người ta hơn trước.”
      Đôi vai hình như trở nên to lớn hơn bốn năm trước nhiều, dáng vẻcũng chín chắn hơn, nụ cười ấm áp, điềm tĩnh, ôn hoà. So với thìDiệp Quân vốn tự cho là mình trưởng thành chỉ như cậu bé cònnguyên lông măng. (thảm chưa A Quân – __ – )

      Cậu nhóc này nhịn được phải chen vào câu, giọng mangtheo cả vỡ giọng rất quái lạ : “, còn em sao, em có thay đổigì ?”
      Diệp Khiên Trạch quay sang vò tóc Diệp Quân : “Sắp cao hơn cả rồi, em xem có thay đổi gì ? Lần này lo lắng nữa chứ ?”
      Nụ cười Diệp Quân có đắc ý và cả nét ngượng ngùngxấu hổ. Diệp Khiên Trạch khoác vai cậu, nhìn Diệp Linh cười bảo : “ALinh, chỉ có em là biết tự chăm sóc bản thân thôi, gầy quá !”
      Diệp Linh gì, chỉ mỉm cười với , màu đỏ gương mặt càngđậm. Dường như vẫn chờ Khiên Trạch gì với mình nhưng lại bước về phía bố và mẹ kế. dang tay ôm bà Diệp mắt hoe đỏ vào lòng,Diệp Bỉnh Lâm vỗ cật lực vào vai con trai, nhiều nhưng lại nởnụ cười mãn nguyện.
      Về sau, chỉ lần Hướng Viễn hồi tưởng lại cảnh nhà họ Diệp trước khi tan đàn xẻ nghé, đó chính là cảnh vui vẻ hạnh phúc nhất và cũng là cuối cùng còn đọng lại trong ký ức của . Có lẽ sau đó cảnh tượng này cũng từng xuất nhưng vẫn cứ nhớ khoảnh khắc này mãi. nhớ từng nụ cười gương mặt mỗi người nhà họ Diệplúc đó.
      Thực ra niềm vui ấy bị đập tan trong bữa cơm tối saukhi trở về nhà. Lúc bắt đầu, mọi thứ vẫn như bình thường, Diệp KhiênTrạch cười với Hướng Viễn, Diệp Bỉnh Lâm cũng rất hứng khởi, bảo dìDương mang bình rượu cất giữ hơn mười năm ra, đến cả Diệp Quân cũngđược rót cho ly . Hướng Viễn uống nhưng Diệp Linh lại chủđộng đòi rượu. ngồi xa Diệp Khiên Trạch nhất, ngoài lúc chào nhau khi mới về họ chẳng với nhau câu nào nữa. Hướng Viễn quan sát mọithứ trong im lặng, nhận ra thái độ cố ý lạnh nhạt của Diệp KhiênTrạch với Diệp Linh. Trong lòng nghĩ gì ? Nhưng giả vờ cũng tốt, cũng ngại diễn cùng . có lòng diễn, chứng tỏanh cũng muốn gạt bỏ hết những vướng mắc trong quá khứ.
      Rượu đượctam tuần, Diệp Bỉnh Lâm bắt đầu đến đau yếu của mình trong nhữngnăm gần đây. Ông : “Khiên Trạch, A Quân còn , nghiệp bố cực nhọc nửa đời người chắc chắn phải do con thừa kế. Con về, bố cũng có thể thở phào nhõm rồi. , con cần nghỉ ngơi bao lâu mới làm ở Giang Nguyên ?”
      Ông chờ con trai cho mình kỳ hạn. Nếulà tháng hoặc nửa năm, ông cũng bất ngờ nhưng ông baogiờ ngờ rằng, Diệp Khiên Trạch bỗng đặt đũa xuống, chần chừ lúc rồivẫn thong thả : “Bố, có lẽ chuyện của Giang Nguyên con làmnổi. Con muốn dạy học.”
      “Con bậy bạ gì thế hả ?”, Diệp Bỉnh Lâm kinh ngạc, nụ cười bắt đầu tắt lịm. “Con là con trai bố, saolại chuyện của Giang Nguyên làm được ? Vả lại, con học mấy năm ngành Quản trị Kinh doanh ở nước ngoài, chẳng lẽ phí công à ?”
      “Đúng rồi, Khiên Trạch, những chuyện trong công việc nếu chưa quen cũng sao, cứ học từ từ. Giang Nguyên sớm muộn gì cũng thuộc về hai emcon, sao có thể năng tùy tiện như vậy được ?”, bà Diệp cũng khuyênnhủ.
      Diệp Khiên Trạch mở miệng với vẻ khó khăn : “Con xin lỗi !”.
      “Nhân lúc ông già này vẫn còn minh mẫn, con muốn học gì bố cũng có thể dạy từ đầu, người nhà mà xin lỗi gì chứ ?”, Diệp Bỉnh Lâm có vẻ khôngvui.
      “Nhưng con thực có hứng với thương trường. Ở trường, con… con tự xin đổi ngành học. Con lấy bằng Văn học.”
      khí bàn ăn dường như ngưng đọng, Diệp Bỉnh Lâm trợn mắt nhìn contai gì. Những người khác đưa mắt nhìn nhau, cúi đầu dámlên tiếng.
      “Con lại lần nữa xem”, Diệp Bỉnh Lâm kéo dài giọng .
      “Con xin lỗi, bố !”
      Diệp Khiên Trạch chưa dứt, Diệp Bỉnh Lâm thuận tay túm lấy mấy chiếcđũa trước mặt ném tới tấp về phía . “Mày chê tao chết chậm quá, muốntao tức chết cho nhanh có phải hả ?”
      Diệp Khiên Trạch khôngtránh né, để mặc ông ném đũa vào người. Diệp Bỉnh Lâm cơn tức giậnnên ra tay hề . Lần đầu tiên bị ném đũa, từ mang tai đến gò máDiệp Khiên Trạch xuất vết máu đỏ tươi nhưng ông bố vẫn khôngnguôi giận, lại giơ cao tay định ném nữa. Hướng Viễn kinh hoàng, chưakịp phản ứng Diệp Linh vốn ngồi đối diện Diệp Khiên Trạch bấtchấp tất cả lao đến. Diệp Bỉnh Lâm phát ra điều kỳ lạ này nhưngkhông kịp tránh nữa, đũa đâm mạnh vào sống lưng Diệp Linh.
      “Cácngười muốn làm trò gì đây ? A Linh, tránh ra.” Diệp Bỉnh Lâm muốn giằngcon ra nhưng hề kêu đau, quyết tâm đứng che chắn trước mặtDiệp Khiên Trạch.
      « A Linh, về chỗ ngồi !”
      “Bố, nếu bố đánh con bố thấy hả giận cứ đánh nữa .”

      “Các người… các người…”, Diệp Bỉnh Lâm càng tức giận hơn.
      “ChúDiệp, đừng như vậy. Chuyện đến nước này rồi, chú đánh cậu ấy, ngoàikhiến cậu ấy đau, chú cũng thấy đau lòng có ích gì?”, Hướng Viễnđứng dậy khuyên giải. Thừa dịp Diệp Bỉnh Lâm thở dài, khẽ rút chiếcđũa ra khỏi tay ông. Diệp Quân nhanh tay đón lấy, sau đó gom tất cả đũatrong tầm mắt mình lại, giấu sau lưng.
      Hướng Viễn và bà Diệp cùngđỡ Diệp Bỉnh Lâm ngồi xuống. “Chú có gì cứ từ từ . Có lẽ mọi việckhông tồi tệ như tưởng tượng đâu.”
      “Chú còn biết gì nữa chứ?Còn gì tồi tệ hơn chuyện này đây? Con trai chú lại kém cỏi như thế.Hướng Viễn ơi Hướng Viễn, sao cháu phải là con chú?”
      “Chú Diệp ơi, muốn là con chú cũng phải có phúc phận. Chắc kiếptrước cháu tu chưa đủ”, Hướng Viễn cười . Thấy Diệp Bỉnh Lâm cười khổ sở, lửa giận hình như tan biến ít nhiều, thở phào nhõm thìnghe thấy Diệp Linh cười gằn.
      Diệp Linh đứng cạnh Diệp KhiênTrạch, cúi đầu nhìn vào vết thương mặt rồi ngẩng đầu lên nhìnthẳng vào Diệp Bỉnh Lâm, : “Bố, bố dựa vào đâu mà đánh ? làmgì sai chứ? Đầu tiên là người có quyền tự chủ, sau đó mới là contrai bố.”
      Diệp Bỉnh Lâm vừa nguôi giận, nghe thấy thế lại nổi cơn, mặt đỏ phừng phừng. Hướng Viễn khẽ : “Diệp Linh, bây giờ ít mộtchút !”
      Diệp Linh lại cười gằn: “Chị là ai? Đây là chuyện nhà họ Diệp chúng tôi, đến lượt chị hả ?”
      “A Linh !”
      “Câm miệng lại !”
      « A Linh, con gì thế hả ?”
      Diệp Khiên Trạch và vợ chồng ông Diệp Bỉnh Lâm cùng lên tiếng lúc nhưngDiệp Linh lại làm như nghe thấy, chỉ nhìn Hướng Viễn đầy vẻ khiêukhích như thể mới chính là kẻ thù duy nhất của mình.
      Ngay cả Diệp Quân cũng trừng mắt với Diệp Linh, hạ giọng : “Chị Hướng Viễn, mặc kệ chị ấy ”.
      . . . . . . .
      Hướng Viễn lại quan tâm, chỉ cười cho qua chuyện. Đến lúc Diệp Bỉnh Lâm quở trách, bắt Diệp Linh xin lỗi, cũng chỉ cười, bảo cầnthiết. Diệp Khiên Trạch ngồi cạnh Diệp Linh, gương mặt đầy vẻ hối lỗinhưng điều Hướng Viễn nghĩ là: ta thực bảo vệ . ràng ngườingồi gần Diệp Khiên Trạch nhất phải là Diệp Linh nhưng khoảnh nhắc Diệp Bỉnh Lâm giơ cao đũa để ném xuống, ta lại là người đầu tiên lao đến chắn cho . Trong lòng Hướng Viễn có phần hoang mang. Tại saongười chịu đòn thay cho Diệp Khiên Trạch lại phải là ? cũngnguyện chịu đựng tất cả vì , chịu đau đớn thay cho nhưng lúc ấycô ngồi ngay cạnh lại chậm hơn Diệp Linh bước, tại sao lại nhưthế? Có lẽ tình cảm của phải là tình mù quáng khôngphân trắng đen, cần biết đúng sai như Diệp Linh. Cho dù ban nãy có nghĩ đủ mọi cách để chú Diệp nguôi giận, để cứu Diệp Khiên Trạch, song cũng thể phủ nhận rằng trong sâu thẳm tâm hồn luôn cóthái độ bất đồng với những việc làm của Diệp Khiên Trạch. cảm thấyrất hối tiếc vì chậm trễ đó của mình.
      “Bố, bố đừng giận nữa”, Diệp Khiên Trạch đứng lên.
      Diệp Bỉnh Lâm chỉ tay ra ngoài cửa : “Nếu muốn tao sống thêm vài năm nữathì mày cút khỏi mắt tao ngay. Nhìn thấy mày là tao thể nguôi giận được.”
      “Cũng được”, Diệp Khiên Trạch cười cay đắng rồi ra cửa.
      “Khoan ”, Diệp Linh lập tức đuổi theo.
      Bà Diệp cuống quýt yên: “Khiên Trạch, A Linh, các con muốn đâu?”
      Hai đứa con biến mất sau cánh cửa, Diệp Bỉnh Lâm như già thêm mấy tuổi,ông vỗ mu ban tay của Hướng Viễn rồi : “Hướng Viễn…”
      “Cháu hiểu, cháu đuổi theo họ đây.”
      Hướng Viễn mới được vài bước phát Diệp Quân cũng theo sau mình.
      “Em ở lại với bố và dì, chị về ngay.”
      Diệp Quân tuy rất miễn cưỡng những cũng đành đứng nhìn Hướng Viễn chạy mất hút.
      Diệp gia cư ngụ tại con phố cổ trong thành phố, ra khỏi cửa là thấynhững hồ nước chằng chịt đan xen nhau. Những khu nhà dân cư ven hồ vớilịch sử lâu năm, ban ngày trông rất lộng lẫy và kiêu hãnh nhưng về đêmthì người thưa xe ít, cho dù đứng dưới ánh đèn đường chiếu tỏa vẫn cómấy phần hiu quạnh đáng sợ.
      Hướng Viễn ra khỏi nhà họ Diệp đãkhông thấy bóng dáng em Diệp Khiên Trạch đâu. đứng trước nhữngcon đường đan cài vào nhau mà cảm thấy đau đầu. chọn về phíanào, hoàn toàn biết. Cuối cùng, nghe theo trực giác củamình. Khi xưa, lúc lạc đường trong núi, thường về phía bên phảitheo thói quen.
      Nhưng lần này trực giác của lại giúp được gì. Đuổi theo đoạn đường khá dài, mới đoán chắc rằng mình sai lầm. Lúc ra ngoài họ bắt xe, trừ khả năng bắt taxi nhưng nếu đibộ với thể chất của Diệp Linh, tốc độ bám theo của như vậy khôngthể nào mất dấu của họ được. hề do dự Hướng Viễn quay đầu lại đitheo hướng khác, cảnh tượng hai người họ sóng vai với nhau trong bóng đêm khiến lòng kháng cự theo bản năng.
      Con đường bên trái ràng còn vắng vẻ hơn bên phải. Rẽ qua mấy ngảđường, cuối cùng Hướng Viễn xác định lần này mình đúng, bởi đột ngột nghe thấy tiếng kêu kinh hoàng của Diệp Linh. Nhịp tim Hướng Viễnđập nhanh hơn, vô thức thả bước chân. quen đường ban đêmnên thị lực rất tốt, bước vài bước, có thể phân biệt ràng bóngdáng Diệp Khiên Trạch và Diệp Linh trong góc khuất tăm tối, chỉ cóđiều, ngoài họ ra còn có mấy người khác nữa.
      Hướng Viễn hít mộthơi khí lạnh, linh cảm chẳng lành khi nghe thấy tiếng kêu của Diệp Linhdường như được chứng thưc. muốn bay đến bên hỏi: “Khiên Trạch, cậu sao rồi?” nhưng chỉ có thể lặng lẽ thối lui bước, lần mò tìm kiếmđiện thoại trong túi áo.
      Vừa bấm được nửa dãy số, giọng nóihoảng sợ thổn thức như muốn khóc của Diệp Linh vọng đến: “Hướng Viễn,chị phải ? Có phải chị , Hướng Viễn?”
      giọng xa lạ vang lên ngay sau tiếng của của Diệp Linh: “Ai? Vứt điện thoại , nếu tao đâm nó.”
      Hướng Viễn thầm dùng tiếng địa phương nguyền rủa hồi. Lúc này, đangsuy xét trong bụng nếu mình chạy nhanh vẫn có thể tẩu thoátđược. Bỗng nghe thấy tiếng hét cấp bách của Khiên Trạch: “Hướng Viễn, mau chạy !”
      có thể nhưng người bị kề dao vào cổ kialà , làm sao được? Cho dù thoát thân suôn sẻ, dùng tốc độnhanh nhất của mình gọi viện binh đến nhưng nếu có bất trắc gì thìsao? Nếu như…
      Hướng Viễn dè dặt đặt điện thoại xuống. Di động làdo Diệp Quân cho, nếu như ném nó hỏng chắc chắn cậu ấy vui. chầm chậm về phía họ: “Các người muốn gì? Đừng có gây khó dễ chohọ.”
      Lúc đến gần mới nhìn , ngoài em nhà Diệp Khiên Trạch ra còn có bốn nghười lạ mặt khác đều rất trẻ tuổi to con vạm vỡ, ngườinhỏ nhất hình như mới chỉ bằng tuổi Diệp Quân.
      “Muốn gì à? Ha ha, em mắt mí, có vẻ thú vị hơn con bé hồi này.”
      “Thần kinh! Cặn bã!”, Diệp Linh co người cạnh Diệp Khiên Trạch, nhìnthấy kẻ đểu cáng trong bọn họ đưa tay bẹo má Hướng Viễn, căm phẫnnhổ ra câu.
      Mấy tên khốn đó cười rộ lên: “Nhìn thấy rồi chứ,con bé này tính cách khá dữ tợn, vốn các đây chỉ muốn ít tiền đểtiêu thôi nhưng giờ lại thấy mỗi lúc thú vị rồi. Các em đều chạy đến vì cái thằng này à? Nó có gì tốt đâu? Chỉ bằng các đây chơi cùngcác em nhé?”
      Diệp Khiên Trạch vừa lo lắng vừa tự trách mình, “Hướng Viễn, cậu cũng hồ đồ rồi à, sao lại đến đây?”
      Hướng Viễn phớt lờ . gắng mặc kệ cảm giác đụng chạm của đôi tay xa lạtrên gương mặt mình, cười gượng: “Đừng làm chuyện vô ích. Cho dù cácngười có đụng vào ấy hay đụng vào tôi trừ phi tôi chết nếu khôngdù chỉ còn hơi thở, tôi cũng đến tìm mấy người để tính sổ.” nhìnDiệp Khiên Trạch và Diệp Linh, lại nhìn mấy tên khốn kia rồi tiếp:“Giết cả ba người cũng dễ nhưng có đáng ? Các người chẳng qua chỉlà muốn có tiền, lấy vài đồng để tiêu với việc mang tội danh giết ngườikhác nhau thế nào chắc cần tôi chứ ha? Muốn có nhiều tiền thìkhông có đâu, người chúng tôi có bao nhiêu mấy người lấy hếtđi, có thể tỉm được mấy đẹp hơn. Chuyện hôm nay coi như chúng tôi chưa từng thấy.”
      hoàn hoàn trấn tĩnh được như lời , vừa xong thấy lòng bàn tay rịn mồ hôi. Mấy tên kia nóigì, trong lòng cũng sợ hãi. Nếu phải bỏ mạng gìcũng tốn công vô ích mà thôi.
      Thế nhưng coi như là may mắn, tên khốn nhìn có vẻ già dặn nhất bọn đẩy cái, : “ gì nhiều thế, đưa tiền ra đây.”
      Hướng Viễn lục túi áo, sờ thấy xấp tiền dày cũng mỏng của mình,tim đau nhói, đó là số tiền sinh hoạt trong hai tháng tới mà địnhsáng mai gửi cho Hướng Dao. thầm rủa mình tại sao đêm nay lại bỏ nóvào túi làm gì biết.
      Đau lòng đau lòng nhưng lúc móctiền ra hề do dự. tiền nhưng càng mạng sốnghơn. cần thiết phải tính toán với đám cặn bã này, chân đấtthì ngại giày, đám khốn này gặp đường cùng cũng dám liều mạnglắm.
      tên dùng sức rút phắt số tiền Hướng Viễn vừa đưa ra: “Xem như em biết điều.” xong quay sang nhìn Diệp Khiên Trạch,“Còn của mày đâu? Sao lại đần ra thế? Đợi tao mời mày mời chịu động thủà? Phiền phức nhất là cái loại công tử bột này, có điều diễm phúc cũngkhông mỏng nhỉ.”
      Diệp Khiên Trạch lặng thinh.
      “Đưa , Khiên Trạch, đưa !”, Hướng Viễn hạ giọng van xin.
      gật đầu với Hướng Viễn, móc ví tiền từ trong túi áo khoác ngoài ra nhưng vẫn chưa kịp mở bị giật lấy.
      “Ôi chao, nhìn này, còn có ngoại tệ nữa. Hôm nay chuyến này quả tệ”, mấy tên khốn vừa chuyện vừa chuyền tay nhau chiến lợi phầm.
      “Lấy tiền , trả ví cho tôi”, Diệp Khiên Trạch .
      “Đừng hòng, ai biết được trong này có thẻ gì đáng tiền hơn sao.”
      Hướng Viễn xen vào: “Phải biết dừng lại chứ. Tiền mặt, những thứ đáng tiềnthì các người lấy , lần này thu hoạch cũng khá nhiều rồi. Còn về thẻgì gì đó đừng gây thêm phiền phức cho chính mình”.
      Diệp Khiên Trạch từ tử cởi đồng hồ đeo tay đưa cho bọn chúng: “Cái này cũng cho các người, ví tiền rỗng trả lại cho tôi.”
      điên rồi à, chiếc đồng hồ đó là quà bố tặng hôm sinh nhật hai mươituổi, muốn đưa cho bọn cặn bã đó à?” Diệp Linh vẫn chưa xong đãăn bạt tai của tên đừng gần nhất. Từ đến lớn chưa hề bị ai tát bao giờ nên lần này loạng choạng ngã dúi dụi. Mặt Quan m ngọcbích vốn đeo trước ngực cũng bị văng ra ngoài cổ áo, đong đưa trướcngực, cũng đong đưa trước mặt mọi người.
      “Cái này xem ra có vẻ đáng tiền lắm đấy.” Lập tức có người chồm tới giật lấy sợi dây cổ . Diệp Linh đau quá kêu thét lên.
      Hướng Viễn gào: “Buông ra, cái đó chỉ là đồ giả, đáng tiền đâu.”
      Mấy tên khốn đó do dự e ngại. Lúc đó, Diệp Linh biết lấy sức lực ởđâu ra, tay giữ chặt lấy Quan m nứt giả ngọc kia, tay cào mạnhlên mặt tên kia đến chảy cả máu. Tên khốn bị thương mắt vằn tia máu, đạp Diệp Linh phát ngã xuống đất. Diệp Khiên Trạch do dự đám chotên kia đấm, thoáng chốc mọi thứ trở nên hỗn loạn.
      Bốn tên tokhỏe vây đánh mình Diệp Khiên Trạch, đương nhiên thể chống cự lại được. Hướng Viễn cuống quá cũng chẳng quan tâm gì nhiều, lao đến che chắn trước mặt : “Đừng ra ta, đừng ra tay, có người đến!”
      Trong hồn loạn, biết ai đẩy Hướng Viễn cái mạnh, tiếp đóphần eo của cũng chịu đạp rất đau. Cú ngã này quả ,Hướng Viễn đau đến nỗi cong gập lưng thối lui bước nhưng lại cốgượng đứng dậy, lảo đảo lúc lâu.
      “Hướng Viễn, cậu sao rồi?”
      Diệp Khiên Trạch cố gắng kéo dậy nhưng đầu bên kia vọng đến tiếng gàothét của Diệp Linh. tên trong đám đưa tay ra giằng lấy mặt ngọctrên cổ , dường như quyết tâm lấy được khồn bao giờ chịu bỏqua. Diệp Linh chống cự như điên, bất chấp cả tính mạng, chỉ cầnmiếng ngọc đó, mặc tên kia đánh đập thế nào cũng giữ khư khư quyết buông tay. Cơn điên của khiến tên đó nhất thời làm gì được,trong lúc bực bội tức giận ra tay độc ác, giương nắm đấm địnhtung về phía .
      Chính Diệp Khiên Trạch đỡ nắm đấm đó cho .Trong khoảnh khắc đó, bất chấp tất cả, chỉ muốn bịthương. Hướng Viễn đứng vững, cuối cùng ngã nhào, đầu đập mạnhxuống tảng đá xanh đất. Bầu trời trước mắt xoay đảo, hồi ức cũng xoay vần, đến cả bóng dáng Diệp Khiên Trạch đứng chắn trước Diệp Linhcũng trở nên mơ hồ, méo mó trong cơn quay cuồng. Bóng dáng ấy từng theo qua những đoạn đường đêm dài dằng dặc và cũng chính trongkhoảnh khăc nguy nan nhất chuyển hướng sang người khác. Kỳ thựccái có được trước nay vẫn chỉ là cái bóng.
      Bên tai dườngnhư loáng thoáng có tiếng còi cảnh sát, tiếng bước chân hỗn loạn nhưngcô còn quan tâm đến những chuyện đó nữa. Điều quan tâm, bảo về, khổ sở mong muốn lưu giữ lại trong giây trước đó, rơi vào hư , tan thành mây khói. thở ra hơi dài như thở than.

    2. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 12

      Ánh trăng miền sơn cước trong ký ức chỉ lặng lẽ tỏa sáng trong lòngcô, còn đối với , đó chỉ là cái bóng hễ gặp gió là vỡ vụn.
      Thực ra, Hướng Viễn rất muốn ngủ nhưng có giọng ngừng gọi :“Hướng Viễn, Hướng Viễn, Hướng Viễn…” Cùng với giọng đó còn có mộtđôi tay đáng ghét lắc lắc vai mãi thôi.
      Việc đầu tiên khi mở mắt ra là mắng: “Diệp Quân, chị còn chưa chết mà. Nếu não bị thương có lẽ bị em lắc đến chết.”
      Diệp Quân mừng rỡ ra mặt: “Chị Hướng Viễn, chị tỉnh rồi! Sao chị lại chếtđược? Bác sĩ phần eo của chị bị thương rất nặng, phía sau gáy còn bị rách da. Tuy phải nghỉ ngơi thời gian nhưng còn nguy hiểmnữa.”
      “Biết chị chết rồi mà em còn kêu gào cái gì thế?”Hướng Viễn động đậy, phía eo dội lên cảm giác đau nhói, phía sau gáycũng tê liệt.
      Diệp Quân có vẻ ngượng nghịu: “Em ngồi đợi bên canhchị lâu quá, cứ thấy chị mê man tỉnh. Tuy bác sĩ bảo saonhưng trong lòng em vẫn cứ thấy sợ.”
      “Chị ngủ giấc thôi mà.”
      Hướng Viễn gạt Diệp Quân, kỳ thực từ lúc choáng váng rồi ngã xuống,những chuyện xảy ra sau đó nhớ , ngay cả việc đám lưu manh đó tháo chạy, xe cảnh sát và xe cứu thương ấp đến đưa vào phòng cấpcứu… cũng nhớ nổi. Ngất cũng cần có năng khiếu, tuy có năng khiếu đo nhưng chí ít lúc mệt mỏi cũng có thể khiến mình ngủmột giấc.
      Thế nhưng tỉnh dậy rồi khác. Lúc tỉnh táo phải đối diện vớirất nhiều thứ, những phiền muộn hôm nay bạn cố quên ngày mai vẫnsẽ tiếp tục xuất , mà còn nhiều gấp trăm lần. Đó là kinh nghiệm củaHướng Viễn.
      “Vẫn chưa bắt được chúng à?” ngồi dậy nhưng lập tức ôm eo thở hắt ra.
      Diệp Quân vội vàng giữ lại: “Chị đừng nhúc nhích. Chưa bắt được tên nàocả nhưng chị yên tâm. Bố em với người phụ trách của Cục công anrồi, bắt buộc họ phải điều tra tới nơi tới chốn, tìm cho ra mấy tên khốn đó.”
      ra Hướng Viễn cũng chỉ hỏi vậy thôi chứ hoàn toàn quan tâm đến chuyện bọn chúng có lọt lưới hay . Bắt được saochứ? Chẳng qua là mấy tên rác rưởi, ngồi mấy năm tù, ra ngoài lại ngựaquen đường cũ. Đối với chẳng có ý nghĩa gì.
      “Vậy… trai của em và Diệp Linh thế nào rồi?”
      Diệp Quân lộ vẻ khó xử: “ sao, cũng chỉ bị thương ngoài da,nhưng Diệp Linh… chị cũng biết đó, chị ấy chẳng ổn định gì cả.” Cậu chỉvào đầu mình tiếp: “Lần này biết là do bị sốc quá nặng hay bịkích động quá mức nên tinh thần suy sụp. Bố và dì luôn ở cạnh nhưng hình như chị ấy cũng chẳng nhận ra ai, chỉ tay giữ chặt mặt Quan m, mộttay túm chặt cánh tay cả, hễ nhìn thấy đâu là lại kêu gàođiên cuồng. Chị biết chứ, thanh ấy là kinh khủng. cảphải ở cạnh chị ấy, chẳng dám nhúc nhích gì. Bác sĩ bảo phải chuyển chịấy sang khoa Thần kinh nhưng bố chịu. Bố mời bác sĩ tớinhà.”
      Hướng Viễn ngờ đến lết quả này nên sững sờ mất mộtlúc. Diệp Linh thành ra thế này mà vẫn nhớ đến Quan m của ấy vàDiệp Khiên Trạch. Mặt Quan m có ý nghĩa gì với ấy. Hướng Viễn khôngđoán được nhưng địa vị của Khiên Trạch trong tim ấy cầnnhìn cũng biết. Bây giờ Diệp Linh ra nông nỗi này, nên xét từ góc độ nà đó, có lẽ ấy cũng toại nguyện. Cuối cùng ấy có thểbiểu đạt tính chiếm hữu của mình cách thẳng thắn e ngại.
      Diệp Quân thấy Hướng Viễn lặng thinh cũng im lặng lúc rồi mới thốtra câu: “Chị Hướng Viễn, chị thích em đúng ?”
      HướngViễn nhìn cậu với vẻ kinh ngạc. Phải, cậu bé Diệp Quân cũng trưởng thành rồi, cậu có thể hiểu số chuyện nhưng việc mình Diệp Khiên Trạch, ai lại biết?
      “Em muốn gì?”, nhướn cao mày hỏi.
      Diệp Quân từng nghĩ phủ nhận hoặc thừa nhận, nhưng lại ngờ bị hỏi ngược thế này nên mặc cậu đột ngột đỏ bừng lên, lắp ba lắp bắp:“Em… trai em… phải… ý em là… nếu là em, em có liều mạng cũng…cũng bảo vệ chị. Chị Hướng Viễn, chị… chị có tin ? Em thậtđó… mà!”
      Cậu cuống đến nỗi vò nhàu tấm ga trải giường bệnh của Hướng Viễn mà hay biết.
      Hướng Viễn chỉ hai chữ: “Chị tin.”
      tin, tin . Con người đối xử với nhau như thế nào, trong khoảnhkhắc quan trọng nhất bộc lộ ra. Đó là phản xạ theo bản năng, có đúng sai, cũng khong thể giả tạo. Giống như lúc chưa tỉnh dậy, tấtcả mọi người đểu ở bên Diệp Linh nhưng Diệp Quân lại ở cạnh . Điều này hoàn toàn phải do cậu chẳng quan tâm gì đến Diệp Linh, chỉ cóđiều trong lòng mỗi người đều có chiếc cân, nặng hay đều chỉ rarất . Dưới đo lường của chiếc cân này, tất cả mọi lựa chọn đều tựnhiên mà đến. Hướng Viễn hiểu địa vị của mình trong lòng Diệp Quân.Đối với cậu bé đáng thương này mà , Hướng Viễn vừa là mẹ, là chị, làngười thân, là bạn bè và cũng là nơi ký gửi mọi tâm tư tình cảm thờithanh xuân của cậu. luôn tin rằng, trong lúc xảy ra nguy nan, DiệpQuân do dự mà lao đến bảo vệ cho . cũng tin rằng, nếu xảyra nguy hiểm, Diệp Khiên Trạch vẫn che chắn cho Diệp Linh theo bảnnăng.
      Nghĩ đến đây, trong lòng Hướng Viễn như có nỗi chới vớicủa kẻ rơi xuống tận cùng vực thẳm. Người là Diệp Linh. HướngViễn từng ngỡ rằng thứ chia cách và Khiên Trạch là khoảng cách, làthời gian, là những quanh co trắc trở của cuộc đời mà thể khống chế được… nhưng sai. Họ mới là những con người đồng điệu về tâmhồn, họ mới là cực và cực dương hút lẫn nhau, gặp nhau rồi hấp hẫn lẫn nhau. Thế nên cho dù có là xa cách, cho dù Diệp Khiên Trạch cố ý xa lánh Diệp Linh, cố ý lạnh nhạt với nhưng lúc nguy hiểm nhất, anhvẫn tiếc thân mình bảo vệ , như khi chịu quở trách củabố, Diệp Linh nghĩ ngợi gì mà lao đến bên .
      Hướng Viễn hiểu rằng trong ngày hôm nay mình hai lần thua cặp “ em” này. phải là người trong lòng Diệp Khiên Trạch, cũng làm đượcnhư Diệp Linh. . Ánh trăng miền sơn cước trong ký ức chỉ lặng lẽ tỏa sáng trong lòng , còn đối với , đó chỉ là cái bóng hễ gặp gió là vỡ vụn… có lẽ dưới ánh trăng năm nào, Khiên Trạch vẫn ởbên nhưng trong lòng họ nghĩ đến những chuyện khác nhau, xemcâu “Chúng ta mãi mãi bao giờ xa nhau!” như lời ước hẹnnhưng chỉ nghĩ đó là lời cảm thán nhất thời giữa bạn bè vớinhau.
      Trong bao năm qua, chờ đợi được gặp lại Khiên Trạch và có được sựtin tưởng cảu là ánh sáng duy nhất trong lòng Hướng Viễn mỗi khi côthấy vô vọng, là sắc xanh còn sót lại cánh đồng hoang trong tráitim , nhưng giờ đây, chỉ thấy lòng mình trống rỗng. thểkhóc, chỉ cảm thấy trống trải. Sở dĩ luôn nhớ về kỷ niệm cũ cũngđể chứng tỏ ký ức của mình là hư ảo, cũng chỉ mong có ngày cóthể sắp xếp lại gọn gàng. Nhưng nếu hồi ức và quá khứ chỉ là của mộtmình , vậy cứ cố níu giữ chẳng phải là rất đau khổ hay sao?
      “Chị Hướng Viễn, có phải chị thấy rất buồn ?”, Diệp Quân khẽ hỏi.
      Hướng Viễn lắc đầu, phải buồn ư? chỉ đột nghiên tỉnh ngộ ra rằng, thứmình mất là thứ mà trước nay mình chưa từng có được.
      “Sau này em làm cảnh sát”, Diệp Quân đột ngột .
      “Tại sao?”
      “Làm cảnh sát có thể bảo vệ chị, để chị bị kẻ khác làm tổn thương.”
      Hướng Viễn ngờ rằng mình còn có thể cười được. Diệp Quân vẫn chưa hiểu, có hai loại người dễ làm tổn thương người khác nhất: là chính mình, hai là người hiền lành lương thiện.
      “Hôm nay, nhà em có mộtngười muốn làm nhà giáo nhân dân quang vinh, em lại muốn cảnh sát, làm bố em tức chết mới lạ.”
      đâu! Bố đánh em, bố chiều theo ý của em thôi. Em phải cả, bố chẳng kỳ vọnggì ở em cả. chị Hướng Viễn, nếu muốn chị cứ ngủ , em ngồi đây vớichị.”
      Cuối cùng Hướng Viễn ngủ nhưng Diệp Quân lại bò mọpbên thành giường lim dim. vén tóc cậu sang bên, theo lưu chuyểncủa thời gian, gương mặt này càng lúc càng giống trai cậu, chỉ làđẹp hơn, ít dịu dàng hơn nhưng lại ngây thơ hơn. nhớ lúc Diệp Quâncòn bé, trong đêm mùa đông lạnh lẽo cậu bị nhiễm phong hàn, run cầmcập cả đêm, đắp ba tấm chăn mà vẫn run lẩy bẩy ngừng, thím Trâu sợ đến suýt khóc. Nghe thịt chó có thể trừ hàn, Hướng Viễn nén đaugiết chú chó vàng già sắp chết trong nhà mình cho Diệp Quân ăn. Hôm sautỉnh dậy nghe kể lại chuyện này cậu nôn khan mãi, nôn xong mà nước mắtvẫn ngừng rơi.
      Cậu luôn là đứa trẻ tình cảm, lòngmột dạ đối xử tốt với những có số chuyện thể chọn lựa.Hướng Viễn có lúc nhắc nhắc lại với bản thân rằng, đừng để Diệp Quânquá ỷ lại vào mình, đừng dễ dàng hứa hẹn gì với cậu vì có rất nhiều lờimà chỉ người nghe mới ghi nhớ, còn người lãng quên từ lâu.
      Do bị thương ở eo nên Hướng Viễn phải nằm lại bệnh viện suốt bốn ngày.Diệp Bỉnh Lâm dăn dò bác sĩ chữa trị cho bằng loại thuốc tốt nhất, chăm sóc chu đáo nhất. Thế nhưng, bị thương ở gân cốt phải đủ mộttrăm ngày mới khỏi nên tuy bốn ngày sau có thể xuống giường miễncưỡng vận động được, nhưng muốn lành lặn hẳn chẳng phải chuyện dễdàng. Hướng Viễn phải là người chịu được rảnh rỗi, nằm trêngiường suốt bốn ngày đối với là chuyện rất xa xỉ, tuy rằng chẳngcó việc gì dầu sôi lửa bỏng đến mức phải làm ngay nhưng quenvới việc nằm giường chờ người hầu hạ.
      Diệp Quân ở cạnh HướngViễn hai ngày, cuối cùng cũng nghe lời mà về trường tiếp tục lên lớp, chỉ buổi tối tan học mới xuất . Hướng Viễn hiểu hảo tâm của cậu, cậu sợ buồn nên cứ kể về những chuyện mới lạ ở trường để vui hơn. Cậu đọc truyện cười trong sách rồi tối về kể lại cho nghe. Có lúc kể được đoạn đầu tiên rồi quên bẵng mất đoạn sau nhung nó cũng chẳng hềcản trở Hướng Viễn nghe đến mức cười nghiêng cười ngả. Nhưng Diệp Quânvề nhà, mới có thể thở phào hơi. [Typist: Sofia32 TVE] chỉmuốn được ở mình, muốn chuyện, cũng muốn khóc muốncười, cần người an ủi, cần ai thương hại, thậm chí cần ai ở cạnh – dù người ấy là Diệp Quân.
      Đến ngày thứ tư, cuỗi cùngHướng Viễn cũng ôm lấy eo mình xuống giường, mình men theo hành lang dài dằng dặc của bệnh viện để bước . ghét nhất màu trắng, mộtkhoảng trắng mênh mang vô tận như bao giờ nhìn thấy biên giớikhiến nhớ đế giấc mơ mình hay mơ thấy. Trong gian toàn màutrắng có bóng dáng đơn của , đáng sợ nhưng nó khiếncô ngạt thở trong giấc mộng của chính mình.
      đẩy cánh cửa,quả nhiên nhìn thấy Diệp Linh nằm giường, bên cạnh là Diệp KhiênTrạch cúi đầu biết nghĩ ngợi gì. Chú Diệp vẫn chưachuyển ấy tới phòng bệnh của khoa Thần kinh.
      Diệp Khiên Trạchnghe thấy tiếng động bèn ngước lên. hề tỏ ra ngạc nhiên khinhìn thấy Hướng Viễn, cũng gì, chỉ lặng lẽ nhìn bướctừng bước đến bên giường. Mấy hôm gặp, mắt hõm sâu, cằm bắtđầu lún phún râu[Typist: Sofia32 TVE]. Hướng Viễn còn để ý thấy trêncánh tay bị Diệp Linh túm chặt của đầy những vết cào xước và nhữngvết bầm tím do bị móng tay găm sâu vào. Có thể tưởng tượng ra rằng, ởbên người bệnh lên cơn điên này mệt mỏi và khổ sở đến nhường nào nhưng chẳng phải do tự chuốc lấy hay sao? Những nỗi đau và khổ ảicủa mọi người đều do họ tự tìm lấy, như chính , như , như DiệpLinh, có gì đáng để thông cảm chứ? Hướng Viễn đứng cạnh Diệp KhiênTrạch, cúi nhìn vết thương của , hạ quyết tâm để mình thêm đaukhổ nhưng phải đến bao giờ mới có thể được giải thoát?

      im lặng kéo dài rất lâu, trong phòng bệnh chỉ nghe thấy hơi thởnhịp nhàng và đều đặn của Diệp Linh. chìm vào giấc ngủ rấtsâu, có lẽ là do hiệu quả của thuốc an thần[Typist: Sofia32 TVE].
      “Hướng Viễn!” Diệp Khiên Trạch khẽ thốt ra hai chữ nhưng dường như Hướng Viễnkhông thể nhận ra giọng mang hới hướng nặng nề kia được thoát ra từmiệng . chậm rãi cúi đầu, Hướng Viễn đứng rất gần nên chỉcần cúi xuống trán cũng có thể chạm vào tay . khẽ rụt taylại nhưng tránh né. Hướng Viễn có thể cảm thấy đầu từ từdựa vào tay mình.
      “Hướng Viễn, cậu thông minh như vậy, hãy cho tôi biết tôi phải làm sao đây?”
      Hướng Viễn khẽ mấp máy môi, sau đó cười thành tiếng. hỏi phải là sao? lại hỏi rằng phải làm sao kia đấy[Typist: Sofia32 TVE]! Thế nhưng lại chẳng thể nổi giận vì biết, thực coi làngười bạn tri kỷ. quá mệt mỏi rồi, còn cách nào chegiấu được nỗi bải hoải của mình trước mặt bạn bè nữa.
      Hướng Viễnkhông hiểu tại sao Diệp Khiên Trạch phải vô tâm với Diệp Linhnhưng cứ mực kháng cự, để xảy ra cơ này. Thậm chí còn khôngmuốn biết đáp án bởi đó là chuyện của họ. có thể dùng bốn ngày đểthuyết phục bản thân mình rằng, dù có Diệp Khiên Trạch thế nào đinữa cũng thể tiếp tục mối tình vô vọng này. cũng khôngvĩ đại đến mức vì tình cảm của họ mà hướng dẫn đúng sai. cam tâm tình nguyện bỏ cuộc là để bảo vệ trái tim mình chứ phải để họ toạinguyện[Typist: Sofia32 TVE]. Cho dù có phải lùi vạn bước đứngtrên lập trường cảu người bạn tốt, luôn luôn cho rằng Diệp Linhchẳng phải là tốt lành gì.
      Hướng Viễn cười tiếng rồi : “Cậu hỏi tôi phải làm sao à? Nếu tôi rằng, cậu đừng đến với ta nữathì cậu có nghe ?”
      “Diệp Linh là em của tôi!”, sững sờ nhìn Hướng Viễn.
      “Cậu hiểu hơn tôi mà. Hai người phải em gì cả, đừng tự lừa mình lừa người được ? Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì ấy cũngsẽ dìm chết cậu!”, Hướng Viễn cao giọng. Nhưng nhìn Diệp Khiên Trạch lolắng liếc Diệp Linh nằm giường, biết rằng chú ý của anhkhông nằm ở lo lời đáng thức Diệp Linh dậy.
      Phát này bỗng thấy Hướng Viễn tâm nguội ý lạnh, cảm thấy xúc độngvừa nãy của mình đúng là vô vị. nghĩ, mình hay làm những chuyện vôvị, giống như khi Diệp Linh tìm đến cái chết ở bờ đầm, lại cứu côấy làm gì chứ? Đối với những người yếu đuối mà , bạn càng kéo ngườiấy lên chưa chắc giúp người ta.
      lùi lại bước rồi : “Thôi , xem như tôi chưa gì. Diệp Khiên Trạch, hãy cẩn thận!”
      mở cửa, bất ngờ nhìn thấy Diệp Bỉnh Lâm đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt chút biểu cảm. biết ông đến từ lúc nào.
      “Chú Diệp!”
      Lúc này Diệp Bỉnh Lâm như mới định thần lại, gương mặt toát ra vẻ cấp bách: “Hướng Viễn, chú tìm cháu đây [Typist: Sofia32 TVE]. Chú hai Lývừa gọi điện cho chú. Chú ấy tìm được cháu ở trường nên gọi chochú, là Hướng Dao ở trường… có chút chuyện, bảo cháu cố gắng về mộtchuyến. Chú là cháu bị thương rất nặng thể về ngay đượcnhưng tốt nhất là cháu gọi điện cho chú hai Lý, hỏi xem rốt cuộc là cóchuyện gì .”
      Hướng Viễn gọi điện cho chú hai Lý. Mọi chuyện cũng đến nỗi trầm trọng như chú Diệp , chuyện gì cũng phải đợi vếtthương lành hẳn rồi bàn sau. Ngày thứ chín sau khi bị thương, Hướng Viễn có thể cử động mạnh được. nghe lời khuyên can của vợ chồngDiệp Bỉnh Lâm, lên tàu về quê.
      Diệp Quân nằng nặc đòi theovề, bị trách mắng cho trận. : “Học sinh phải xem trọng việc học hành, em sắp thi cuối kỳ rồi, theo chị làm gì?”. Khiên Trạch vốn định đặt vé máy bay cho nhưng bị từ chối.

    3. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 13

      “… Thế giới này chẳng có gì là đồng cảm đâu. cảm thấy ruột gan mình bị xé nát, máu chảy đầm đìa, dạ dày bị cắt đứt rời nhưng người ta chẳng cảm nhận được chút nào.”
      Hướng Viễn về đến thôn Lý là buổi tối ngày hôm sau. Vợ chồng chú hai Lý nghe Hướng Viễn bị thương nên đứng đón cở cửa thôn. Mấy năm nay, tuy về mặt tiền bạc hề thiếu sót với Hướng Dao nhưng vẫn phải cảm ơn vợ chồng chú hai Lý chăm sóc cho em mình.
      Thực ra mấy năm trước đây, mỗi lần nghỉ đông hay nghỉ hè, Hướng Viễn đều về nhà ở với em thời gian nhưng Hướng Dao lại tỏ ra khó chịu với việc này nên nếu mát mẻ xa gần “Người bận rộn về nhà thăm em, đúng là quý hóa quá”, cũng “Chị sợ em nhân lúc chị có ở nhà, mang bán nốt mất ngôi nhà này à?”
      Hướng Dao bằng tuổi với Diệp Quân. Nó ở cái độ tuổi thanh xuân nhất – mười sáu tuổi. Mặc dù Hướng Viễn như chưa từng trải qua thời kỳ này, song có thể hiểu được nổi loạn và kỳ quặc của Hướng Dao nên cũng so đó tính toán gì. Bớt nhìn bớt phiền nhưng bao giờ để cho Hướng Dao thiếu thốn thứ gì. biết bắt đầu từ khi nào mà mỗi lần Hướng Dao gọi điện, ngoài đòi tiền ra cũng còn việc gì khác để .
      đường về, chú thím hai Lý rất nhiều chuyện liên quan đến Hướng Dao, càng nghe sắc mặt Hướng Viễn càng nặng nề hơn.
      Về đến nhà, thấy cửa khép hờ, bên trong tối đen như mực, ràng là Hướng Dao ở nhà – là cuối tuần, buổi tối Hướng Dao có ở trường, cũng biết rằng Hướng Viễn hôm nay về nhà, vậy mà…
      “Con bé Hướng Dao này, đúng là càng lúc càng hiểu biết gì cả”, chú hai Lý vừa than vãn vừa giúp Hướng Viễn bật đèn. Thím hai Lý cũng giúp sắp xếp đồ đạc. Ngồi tàu lúc lâu khiến vết thương ở eo nhói đau nhưng vẫn nén đau rót nước mời chú thím, cũng may bình nước đến nỗi rỗng . Ngồi lúc, vẫn thấy Hướng Dao về, bèn thuyết phục chú thím hai Lý về nhà nghỉ ngơi trước. Trước khi hai người , còn lặng lẽ nhét vào tay chú hai Lý cuộn tiền, chú định từ chối nhưng bị Hướng Viễn ngăn lại. Mấy năm nay, hai chị em được nhà chú hai Lý chăm sóc nhiều, bao giờ quên điều này.
      Hai vợ chồng chú hai Lý rồi, Hướng Viễn vẫn cứ ngồi mãi bên chiếc bàn vuông ở ngoài phòng khách đợi Hướng Dao về. Chiếc đồng hồ cũ kỹ trong nhà gõ mười hai tiếng mới nghe thấy tiếng động ở cửa. Nghe thấy tiếng bước chân có thể đoán được là Hướng Dao về mình. nghe có tiếng nam nữ cười tạm biệt ở cửa nhưng Hướng Viễn cũng chẳng còn sức lực mà mở cửa xem cho nữa.
      Hướng Dao đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Hướng Viễn ngồi bên bàn, nụ cười đông lại gương mặt, lúc sau mới lộ ra vẻ kinh ngạc: “A, chị về rồi à. Phải rồi, chị mà tôi quên mất. Làm sao đây?”
      Hướng Viễn chỉ ghế bên cạnh mình, tỏ ý bảo ngồi xuống rồi : “Quên rồi cũng chẳng sao, chỉ cần em cho chị biết, muộn thế này rồi, em vừa đâu về thế?”
      “Ồ, với mấy người bạn đến phòng thu hình xem phim ấy mà”, Hướng Dao hờ hững vừa rót trà vừa .
      “Bạn? Ngoài mấy đứa chẳng ra gì trong thôn còn có ai lại chơi bời đến nửa đêm ở cái nơi này chứ?”
      “Tùy chị thế nào cũng được.”
      “Người khác chị quản nổi nhưng em nhìn lại mình xem? Em có khác gì bọn chơi bời đó ?” Hướng Viễn nhìn cách ăn mặc dị hợm của Hướng Dao, bắt đầu hối hận vì mình quản giáo em quá ít.
      “Chị quản tôi đấy à? Bây giờ chị nghĩ đến việc quản tôi rồi sao? Tôi cho chị biết, tôi cần chị quản!” Hướng Dao đứng phía xa xa, nhìn Hướng Viễn với vẻ khiêu khích.
      Hướng Viễn hề nổi giận. : “ cần tôi quản? Được, bắt đầu từ bây giờ, đừng mở miệng xin tôi xu nào. Để xem, nếu trộm cắp, cướp giật, bán thân có thể tự kiếm ăn hay “đám bạn” của có nuôi được ?”
      thấy Hướng Dao tiếp tục: “Tôi cũng muốn quản nhưng cũng phải tự quan tâm đến mình, đừng gây ra chuyện gì tai tiếng để người ta gọi điện thoại cho tôi khiến tôi cũng thấy đỏ mặt thay . Hướng Dao, lại đây… tôi bảo lại đây có nghe thấy ?”
      Tiếng lớn nhưng nước trong cốc tay Hướng Dao vẫn sánh ra ngoài ít. Chần chừ hồi, cũng ngoan ngoãn đến ngồi trước mặt Hướng Viễn.
      “Hướng Dao, , có phải em thấy chị đối xử tệ bạc với em ?” Hướng Viễn như có vẻ bình tĩnh trở lại.
      Hướng Dao vẫn lặng thinh.
      “Em à? Vậy chị đoán nhé, em thiếu tiền xài?”
      Gương mặt Hướng Dao đột ngột trắng bệch, lắc đầu với vẻ hoảng loạn. Hướng Viễn lạnh lùng : “Em thiếu mười đồng, hai mươi đồng tiêu vặt à? Thiếu đến nỗi phải ăn cắp ở ký túc xá trường à? Nếu em có thể tiếng, chị có lần nào đưa thiếu đâu hả?”, vừa vừa lôi ra đống tiền lẻ trong túi áo, lạnh lùng ném vào mặt Hướng Dao. “Em , tại sao phải ăn trộm? Thành tích học tập tốt. thích học, muốn cầu tiến cũng cho qua, chị cũng hy vọng gì ở em, chỉ cần em làm người cho đàng hoàng. Nhưng kết quả sao, em chơi bời qua lại với đám thanh niên trác táng, ăn trộm ăm cắp ở trường bị thầy báo đến chỗ chị. Rốt cuộc em muốn làm gì hả? chứ, !”
      Hướng Dao co rúm lại, sau đó nghiến răng : “Tôi tiền đấy sao? Chẳng phải chị cũng vậy à?”
      Hướng Viễn giận đến run người: “Chí ít mỗi đồng tiền của rôi đều quang minh chính đại, so với tôi được à?”
      “Tôi so được với chị, đến làm em chị cũng xứng. Chị cái gì cũng giỏi hơn tôi, tôi làm cái gì cũng đều là sai. Chị chưa bao giờ thương tôi!”
      muốn biết tại sao tôi thương à? Vì quá kém cỏi!”
      “Trong lòng chị, ngoài chính chị ra còn ai giỏi giang chứ? Tôi, bố, chúng tôi đều là ký sinh trùng, là kẻ thừa trong mắt chị. Đúng rồi, người chị nhất là Hướng Dĩ nhưng nó chết rồi nên chị càng căm ghét tôi hơn. Chắc chắn chị nghĩ, hôm ấy người chết đuối trong đầm tại sao phải là tôi đúng ?”, Hướng Dao nước mắt đầm đìa . Hướng Dao là bé xinh đẹp, được thừa hưởng tất cả ưu điểm ở vẻ ngoài của bố mẹ, Hướng Dĩ rất giống , nếu còn sống chắc chắn nó cũng cậu bé đẹp trai.

      Lời khiến Hướng Viễn nhớ đến hình ảnh em trai mình nổi lập lờ mặt nước, trắng bệch, trương phềnh – Hướng Dĩ, cậu em trai gần gũi nhất với . Hướng Viễn thấy đau đến nỗi thể thở. Nếu Hướng Dĩ còn sống đâu cần phải đối xử tốt với Hướng Dao chỉ vì bé là người thân duy nhất của thế gian này. Đúng thế, cũng từng nghĩ, tại sao người chết lại phải là Hướng Dao?
      có tư cách nhắc đến Hướng Dĩ với tôi”, Hướng Viễn .
      “Tôi cũng muốn nhắc đến nó nhưng ngày nào nhắm mắt lại tôi cũng thấy nó. Hôm ấy tôi chỉ đùa với nó chút, vờ chết đuối để kêu cứu. Sao tôi lại nghĩ được là nó nhảy xuống nước ? Sao tôi nghĩ được rằng chân nó lại bị chuột rút? Tôi cũng muốn cứu nó nhưng nước bỗng dưng quá lạnh. Tôi rất sợ nên cứ thế nhìn nó chìm xuống nước, đến cánh tay vươn lên kêu cứu cũng thấy đâu nữa. Bọn tôi đều sợ hãi, Trâu Quân cũng vậy. Trò đùa này vốn cũng có phần của cậu ta. Nhìn Hướng Dĩ nhảy xuống nước, cậu ta còn đứng phía sau cười trộm nhưng cuối cùng lại chỉ biết khóc… Hướng Viễn, chị tưởng Hướng Dĩ chết rồi tôi buồn ư? Nó ở bên tôi từ giây đầu tiên ra đời, tôi nguyện chết thay cho nó. Tôi chết rồi, nó được sống chị vui hơn nhưng bây giờ tôi có cách nào khác. có cách nào cả, chị có biết ?”
      Hướng Viễn cảm thấy tiếng khóc xé ruột xé gan của Hướng Dao như được ngăn cách bởi bức tường vô hình, chỉ còn vẳng đến những thanh mơ hồ: “Trong lòng tôi cũng rất đau, rất đau, chị có biết ? Chị có biết ?”
      Đau ? Đau ?
      đột ngột đứng phắt dậy tát Hướng Dao cái. Sau đó, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên tĩnh lặng.
      đau, hỏi tôi có biết à? Tôi cho nghe, tôi biết gì cả. Giống như cái tát này giáng xuống mặt , đau lắm phải ? Hừ, gò má đỏ hết cả rồi nhưng tôi chẳng có chút cảm giác gì hết. chỉ là mình thấy đau thôi. Tôi muốn biết rằng, thế giới này chẳng có cái gì gọi là đồng cảm đau. cảm thấy ruột gan mình bị xét nát, máu chảy đầm đìa, dạ dày bị cắt đứt rời nhưng thực ra người ta chẳng cảm nhận được chút nào đâu… Người ta thấy hoảng sợ đồng cảm chút nhưng người vui vẫn vui, thoải mái vẫn thoải mái bởi vì , tôi là tôi, ta là ta, trái tim chúng ta, máu thịt chúng ta là tự có ở thân thể mỗi người, đắng cay ngọt bùi, tự nếm vị nào tự biết. Đừng gieo hy vọng lên người khác, đừng cẩu người khác hiểu cảm nhận của , đừng trách người ta máu lạnh mà phải tự trách mình phòng bị.”
      Hướng Viễn xong, Hướng Dao rùng mình cái. cướp lấy chiếc cốc tay Hướng Viễn, dùng hết sức đập mạnh xuống đất, tiếng vỡ sắc gọn trong đem khiến người khác nghe mà lạnh người nhưng giọng của Hướng Viễn lại rất bình thản: “Nếu cứ tiếp tục như thế cũng như chiếc cốc này thôi, vỡ tan rồi phải vứt , người ta vẫn sống tốt. Tốt nhất nến ghi nhớ lời tôi .”
      về phòng mình, lúc cất bước thấy thể thẳng lưng lên được. Hướng Dao nhúc nhích như muốn đến đỡ lấy chị mình nhưng dám, chỉ biết lầm bầm: “Eo chị bị làm sao thế?”
      Hướng Viễn cười lạnh lẽo: “Nhìn thấy chưa, người bị đau là tôi, có cảm nhận được ?”
      trở về phòng mình, tối nay quá nhiều. Có số câu muốn từ lâu, số câu lại nên nhưng cuối cùng cũng bộc bạch hết. sau khi trút hết, lại cảm thất nhõm hơn bao giờ hết. Những lời ấy có lẽ chỉ cho mình Hướng Dao nghe.
      Trước khi đóng cửa lại, gọi Hướng Dao khi ấy vẫn ngồi đờ đẫn: “Quét dọn sàn nhà rồi dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị chuyển trường.”
      Giấc mộng giáo dục giảng dạy của Diệp Khiên Trạch cuối cùng cũng thể thực suôn sẻ. đấu lại cố chấp của bố, cũng đấu lại được trách nhiệm làm con trưởng của mình nên dù hứng thú với việc kinh doanh nhưng khi bệnh tình của Diệp Linh ổn định hơn chút, vẫn về làm việc ở Giang Nguyên, trở thành trợ lý của Diệp Bỉnh Lâm, bắt đầu học cách quản lý nghiệp của bố.
      Chuyện đầu tiên sau khi Hướng Viễn tốt nghiệp là chuyển trường cho Hướng Dao. Trường mới là ngôi trường trung học nội trú của thành phố G. Hướng Dao có hộ khẩu thành phố nên lúc chuyển trường phải tốn khoản phí khá lớn. Vốn tích lũy trong mấy năm đại học của Hướng Viễn dường như bay biến sạch mà trong số đó Diệp Bỉnh Lâm cũng trợ giúp khá nhiều.
      Hướng Viễn biết mấy năm nay được hưởng quá nhiều lợi ích từ phóa Diệp gia, có Diệp Bỉnh Lâm chưa chắc có thể bước con đường này cách thuận lợi như vậy. Gần đến kỳ thi tốt nghiệp, phải chưng từng nghĩ đến việc đến Giang Nguyên phấn đấu cho nghiệp của chú Diệp, Diệp Bỉnh Lâm cũng chỉ lần nhắc về việc này nhưng khi thời gian tốt nghiệp càng gần, Diệp Bỉnh Lâm càng lộ vẻ suy tư. Những câu chuyện vốn được xem là lẽ đương nhiên ấy cứ trì hoãn mãi, rất nhiều lần ông nhìn Hướng Viễn như có tâm khó thành lời. Cuối cùng, hôm nọ, ông gọi Hướng Viễn đến nhà dùng cơm, chuyện riêng với về vấn đề việc làm sau khi tốt nghiệp.
      Ông : “Hướng Viễn, từ trước tới giờ chú Diệp luôn quý cháu, ngành cháu học là kế toán nhưng theo khả năng của cháu hà tất phải làm kế toán viên bé? thế này vậy, cháu làm thủ tục trong trường xong đến thẳng Giang Nguyên, chú Diệp sắp xếp cho cháu chức vụ tốt. Vừa hay phòng nhân cần người thống kê nhân , cháu thử làm xem. Quen dần với môi trường công việc, sau này nhất định có cơ hội phát triển nghiệp… nếu đến văn phòng Chủ tịch làm trợ lý cho chú?”
      Lời Diệp Bỉnh Lâm rất thận trọng nhưng cần mất nhiều công sức để suy đoán Hướng Viễn cũng biết nhất định là khi chú Diệp sắp xếp cho làm ở phòng tài vụ gặp phải trở ngại, mà trở ngại này đến từ đâu trong bụng mọi người đều biết cả. Công ty của Diệp Bỉnh Lâm, ở Giang Nguyên ông hoàn toàn có quyền lên tiếng nhưng nhiều khi vẫn bắt buộc phải suy nghĩ cho đại cuộc: đâu xa, Giám đốc Tài chính Diệp Bỉnh Văn là em trai ruột của ông, còn Hướng Viễn cùng lắm chỉ là người bạn đáng được tán thưởng thôi, có xem trọng đến mấy cũng là người ngoài, ông có thể tiếc công sức suy nghĩ sắp xếp công việc cho nhưng đến nỗi vì mà xích mích với em trai Diệp Bỉnh Văn.
      lòng mà , Hướng Viễn chọn ngành kế toán là do có cảm tình với những con số và sổ sách, còn về việc sau khi tốt nghiệp có bắt buộc là ngân viên kế toán hay hề chấp nhặt nên việc đến phòng nào làm cũng chẳng là vấn đề to tát gì. Thế nhưng, do dự của Diệp Bỉnh Lâm nhắc nhở điều: cứ ngỡ mình vào Giang Nguyên là để báo đáp nhà họ Diệp nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ gây phiền phức cho người khác. Chú Diệp càng nghĩ mọi cách để cho công việc tốt càng cảm nhận điều này. Làm nhân viên thống kê nhân , dựa vào quan hệ với Diệp gia mà vào Giang Nguyên, tất nhiên đó là công việc nhàn hạ lại thuận lợi, mà làm trợ lý của chú Diệp, có lẽ càng oai hơn. Có điều tuy Giang Nguyên rất tốt nhưng Hướng Viễn muốn tìm công việc khá khẩm cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn. biết ở Giang Nguyên có người hoan nghênh mình, lại phải có khả năng tự lực cánh sinh việc gì phải gây thêm phiền hà cho người khác?
      Thế nên Hướng Viễn với Diệp Bỉnh Lâm: “Chú Diệp, cháu xin lỗi. Cháu định tìm công việc ở bên ngoài.”
      bậy!”, Diệp Bỉnh Lâm lên tiếng. “Bỏ công việc có mà tìm việc khác là do cháu xem thường Giang Nguyên hay là bất mãn với chú Diệp?”
      Hướng Viễn cười đáp: “ thực lòng, có chú Diệp ở đây, cháu vào Giang Nguyên được hưởng bóng mát, đó là chuyện cháu vẫn hằng mơ ước. có điều cháu chỉ sợ quá an nhàn nên muốn nhân lúc còn trẻ, tranh thủ lăn lộn ngoài xã hội, sau này nếu đụng tường rồi chừng phải muối mặt van xin chú sắp xếp cho cháu nơi ổn định nữa cơ.”
      Diệp Bỉnh Lâm cũng sáng suốt đoán được ý của Hướng Viễn. tuy còn trẻ nhưng là thông minh hơn người, nếu những lời này ắt hẳn trong lòng hạ quyết tâm, người như , dù cho phải lăn lộn bên ngoài cũng bị thua thiệt được, ông cũng có gì phải lo lắng, chỉ có điều cảm thấy tiếc nuối thôi. Ông thở dài: “Cháu cũng đúng, nhân lúc còn trẻ mà phấn đấu cũng tốt. nếu chú Diệp còn ngăn cản xem như hiểu biết rồi, có điều chú già, cũng biết Khiên Trạch có tài làm ăn …”
      Hướng Viễn hiểu ý: “Chú Diệp còn trẻ mà, có ba Diệp Khiên Trạch cũng bằng được chú nhưng nếu có ngày cần đến cháu cho dù là lau bàn quét nhà cho chú, chỉ cần câu , chảu chẳng có lý gì quay lại đây.”
      “Con bé này đúng là giỏi ”, Diệp Bỉnh Lâm cười rồi thân thiện vỗ vai Hướng Viễn. “Nếu nghĩ xong rồi , có cần chú giới thiệu vài công ty của mấy người bạn ?”
      “Lúc cần thiết cháu nhất định mở lời với chú.”
      Diệp Quân đứng đợi bên ngoài, thấy Hướng Viễn ra khỏi văn phòng của Diệp Bỉnh Lâm liền đuổi theo hỏi: “Chị Hướng Viễn, khi nào chị dọn đến đây?”
      Đây là lần đầu tiên Hướng Viễn gặp riêng Diệp Quân sau khi từ quê lên. cố kiềm chế cảm giác lạ thường dội lên trong lòng, hỏi ngắn gọn: “Dọn? Ai chị dọn đến đây?”
      “Chị làm ở công ty bố em, bố sắp xếp ký túc cho chị ở à? Dì chị dọn đến đây.”
      “Em cám ơn dì hộ chị nhé”, Hướng Viễn , “nhưng chắc chị làm việc ở Giang Nguyên.”
      “Tại sao?”, Diệp Quân vừa kinh ngạc vừa thất vọng hỏi.
      Hướng Viễn xuống lầu: “Chẳng tại sao cả.”
      quay người rất kịp lúc nên Diệp Quân phát ra nét hận thù thoáng lướt qua trong mắt . đường về, Hướng Viễn nhắc nhắc lại với bản thân rằng, Diệp Quân là cậu bé ngoan, cho dù những lời Hướng Dao hôm ấy là chăng nữa lúc ấy cậu còn là đứa trẻ, thế nhưng chẳng thể thuyết phục được mình. Nếu phải vì trò đùa các của chúng có lẽ người hôm nay ở bên cười đùa vui vẻ là Hướng Dĩ – em trai ruột của .
      Diệp Quân chịu buông tha, theo xuống lầu: “Đừng tưởng em biết nhé. Là vì trai em, chị giận ấy nên giận luôn cả nhà em đúng ?”
      có chuyện đó đâu”, vẫn quay đầu lại.
      “Chị Hướng Viễn, chị đâu thế? Chị Hướng Viễn, chị khoan …”
      Cậu gọi đến mức Hướng Viễn thấy phiền muộn bực dọc đành phải dừng bước ở bậc thang cuối cùng rồi : “Có phiền hả? Có thấy phiền ?”
      Diệp Quân ngờ Hướng Viễn dừng lại bất ngờ như vậy nên suýt nữa đâm sầm vào người . Bỗng dưng cậu nghe thấy Hướng Viễn hạ giọng câu: “Tôi phải chị cậu!”
      Cậu đờ đẫn lúc rồi cười với vẻ hoang mang như muốn chứng minh đùa với mình như ngày trước, thế nhưng đến ánh mắt của cũng trở nên xa lạ. Diệp Quân biết phải gì, tay bám vào tường, ngơ ngẩn miết hoa văn giấy dán tường, ánh mắt như chú chó con bị lạc đường.
      “Lại sắp sửa rơi nước mắt rồi à? Khóc , khóc . Cậu là đồ kém cỏi, lớn thế rồi mà chẳng chút tiến bộ”, Hướng Viễn tránh ánh mắt của cậu, cười mỉa mai.
      ngờ cậu vẫn nín nhịn, rướn cổ lên : “Ai em khóc? Em với chị em khóc nữa mà.”
      “Những lời tôi với cậu quan trọng thế à? Diệp Quân, kỳ thực tôi chẳng phải là gì của cậu cả nên cậu cần phải…”
      “Chị phai người khác.”
      Hướng Viễn nghẹn lời trong khẳng định chắc như đinh đóng cột của Diệp Quân rồi cười khổ.
      Diệp Quân biết phải thế nào. Cậu tìm cho mình lý do để thuyết phục bản thân. “Chị Hướng Viễn, em biết tâm trạng chị vui. Chị nổi giận với em mà thấy nhõm hơn cũng được, sao cả.”
      bỗng thấy hơi sợ cố gắng tỏ ra vui vẻ này của cậu, tay vô thức túm lấy viên đá tròn nhẵn đầu tay vịn cầu thang, cảm giác buốt lạnh đến thấu tim. muốn gào lên với cậu: “Tại sao cậu phải chịu đựng như vậy trước mặt tôi, chẳng phải là do lỗi lầm của cậu sao? Chẳng phải do cậu cũng giống Hướng Dao, hại chết Hướng Dĩ hay sao?”
      Tất nhiên hỏi thế. Đây là Diệp gia, muốn làm kinh động đến ai, cũng muốn mình thiếu kiềm chế, quan trọng hơn là, cho dù có được đáp án cũng có ý nghĩa gì đâu? Dù cậu đáp “phải” liệu cảm thấy dễ chịu hơn? có gì làm Hướng Dĩ sống lại, có gì cả. cho dù Diệp Quân tình nguyện dùng mạng sống để bù đắp A Dĩ của cũng chết vào ngày mùa thu mấy năm trước rồi. Dù muốn thừa nhận tất cả đều là vận mệnh. Đó là vận mệnh của Hướng Dĩ, phúc phận làm chị em của và Hướng Dĩ chỉ có mấy năm, bây giờ người còn sống và gần gũi với nhất là Diệp Quân. hà tất phải quan tâm chuyện cậu đối xử tốt với là do muốn đền tội hay chỉ là thói quen? Có lẽ chính Diệp Quân cũng có câu trả lời, sống quá rạch ròi hoàn toàn khiến cuộc sống nhàng hơn. Mấy năm nay, khi chưa biết về nguyên nhân cái chết cảu Hướng Dĩ, chẳng phải và Diệp Quân cũng có những tháng ngày như chị em ruột thịt đó sao?

    4. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 14
      Chương Việt : “Là phụ nữ, tớ có quyền thả trôi tìnhcảm để giải quyết mọi việc, cách xa lý trí, cách xa nguyên tắc”. Bởi vậy đặt tên cho casino của mình là “ Tả ngạn”.

      Bắt đầu từ hôm quyết định tự lập mưu sinh, Hướng Viễn bắt đầu hànhtrình tìm kiếm việc làm. Nơi đầu tiên nộp hồ sơ là tập đoàn Vĩnh Khải – nơi nổi tiếng với cạnh tranh tàn khốc. Nếu Giang Nguyên là doanh nghiệp địa phương thành công Vĩnh Khải chính là tay cựphách. Gia tộc Chương thị sở hữu nó nổi tiếng trong giới kinh doanh baođời nay, sau khi Trung Quốc mới thành lập có mối quan hệ mật thiếtvới chính phủ, tuy trong mười năm cải tổ gặp rất nhiều khó khăn, nhưngtrong những năm đầu thập niên tám mươi khởi nghiệp trở lại với ngànhkinh doanh địa ốc. nay, cơ ngơi trở thành tập đoàn nổitiếng, mở rộng sang lĩnh vực bất động sản, hoá chất, điện tử, là doanhnghiệp nộp thuế nhiều nhất của toàn tỉnh. Người nắm giữ VĩnhKhải là Chương Tấn Manh, đồng thời cũng trở thành đại biểu lớn của toànquốc và là thương gia nổi tiếng của tỉnh.
      Ở phòng họp tầng mườibảy trong toà nhà Vĩnh Khải có mấy chục người ngồi chờ. Ở mộtnơi có mật độ nhân khẩu cao như thế nhưng lại rất yên tĩnh, trong ấntượng của Hướng Viễn khí tĩnh lặng ấy cũng chỉ như ở trong thư viện mà thôi. Trước khi vào phỏng vấn vòng hai kỳ tuyển dụng hàng nămcủa Vĩnh Khải, Hướng Viễn trải qua chen chúc kinh hoàng như đanggiành giật mua hàng khuyến mãi cuối năm và cả cảnh tượng người ngợm lốnhố ở kì phỏng vấn đầu tiên. cảm thấy cho dù có được tuyển dụng haykhông hôm nay được ngồi ở đây cũng xem như mở rộng tầm mắt.
      Trong phòng họp yên tĩnh lạ lùng, chỉ có tiếng loạt xoạt khe khẽ củagiấy tờ được lật giở và cả giọng ngọt ngào của phòng nhân : “ Người tiếp theo, XXX”. Những tiếng bước chân ra vào phòng họp nhỏhoặc nặng nề, hoặc nhõm. số người chưa đến ba phút và trởlại, số người ở mãi trong ấy đến cả giờ đồng hồ, lúc bước ra khoémôi thoáng nét đắc ý. Có lẽ may mắn được giữ lại đến vòng này đều lànhững tài. Hướng Viễn nghĩ: chắc chắn tài đều là những cá thểtách biệt với thế gian, nếu tại sao những người áo mũ chỉnh tềngồi cạnh đây, người nào người nấy đều ngồi ngay ngắn, ánh mắt lãnhđạm, vẻ mặt kiêu hãnh như thế? rang chờ đợi là khó khăn thế nhưngchẳng ai buồn trò chuyện với nhau, người nào cũng chăm chú đọc tài liệutrong tay hoặc chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Hướng Viễn biết lúc ratrường, tuy thành tích của đến mức huy hoàng nhưng cũng kháxuất sắc, nhưng ngồi ở nơi toàn các “cao thủ” thế này, mới thực sựlà lọt thềm mất tích, chút nổi bật. nghĩ căng thẳng lúcnày giúp ích được gì cho cuộc phỏng vấn, song lại có việc gì để làm nên đành tiện tay lật giở tờ tập san nội bộ của Vĩnh Khải cho đếnkhi cảm thấy vị trí trống bên mình có người lấp chỗ.
      HướngViễn ngẩng lên nhìn lướt qua người vừa ngồi xuống cạnh , đôi mắt bấtngờ bị hoa lên. Chẳng trách lại giật mình bởi ở nơi phỏng vấn với màu sắc chủ đạo là đen và trắng này, bỗng nhiên có thêm người như thếxuất , giống như bức trang mặc thuỷ giản dị bị dính vết mực đỏvậy.
      ngồi bên cạnh mặc bộ váy màu cam rực rỡ, mày đen môi đỏ, dung nhan kiều diễm. Hướng Viễn này vào đây lúc nào. nhan sắc và cách trang điểm nổi bật như thế, dù có bước đitrong những khu thương mại cao cấp hoặc những nơi ăn chơi về đêm mà mỹnữ quần tụ như mây trời cũng được mọi người chú ý thế nhưng côgái đó lại xuất trong nơi thế này khó tránh khỏi tạo nênsự kỳ quái.
      “Hì!”, mỹ nữ màu cam thấy ánh mắt Hướng Viễn đangnhìn mình liền chào hỏi rất tự nhiên, Hướng Viễn liếc thấy xung quanh có rất nhiều người cố làm ra vẻ hờ hững quét tia nhìn về họ.
      xác định người mà đối phương lên tiếng chào là mình chứ phải người khác mới mỉm cười. gây hấn với người lạ là trongnhững nguyên tắc đối nhân xử thế của .
      cũng nở nụ cườirạng rỡ với Hướng Viễn, dung nhan càng tỏ ra rực rỡ kiều diễm. Nếu khoác bộ áo màu cam này lên người kẻ khác, Hướng Viễn thấy cực kỳ giốngmột bình “cam tươi” biết nhưng trước mặt lại khiến cảm thấy tương xứng cách kỳ lạ. Có lẽ do đó có làn da trắng trẻo,gương mặt thanh tú, chí ít là thấy người ta thấy chướng mắt.
      “ Yên tĩnh quá, lặng lẽ đấy, cứ như lễ truy điệu vậy”, mỹ nữ hạ thấp giọng với Hướng Viễn.
      Hướng Viễn cảm thấy bớt lo lắng, mỉm cười gật đầu.
      Mỹ nữ thấy được đồng tình liền kề sát hơn, với vẻ nghiêm túc: “ mà cười có phần giống Lục Minh Quân”.
      Hướng Viễn biết Lục Minh Quân là ai nên cũng biết đốiphương vây là khen hay chê nhưng cũng tiện miệng đáp lại câu:“Cám ơn nhiều, lúc cười rất giống Ingrid Bergman”.
      “IngridBergman?” Mỹ nữ đột nhiên cười nghiêng ngả: “ Thú vị thú vị, tôi biếttrong đám người ở đây thú vị nhất mà, ăn mặc cá tính hơn bọn họnhiều”.
      Hướng Viễn cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trắng của mìnhrồi sáng suốt lựa chọn đáp lại lời bình phẩm của nàng. gáikia hình như mới phát ra mình có phần đường đột nên cười rồi tựgiới thiệu: “ Xin chào, tôi là Chương Việt”.
      Sau này, có lần Hướng Viễn hỏi Chương Việt: “ Hôm lần đầu tiên tớ gặp cậu, sao câu lạimặc bộ đồ màu sắc kinh dị như vậy?”
      Chương Việt đáp: “ Đãhơn nửa tháng xuất bên ngoài nên hôm ấy muốn chọn màu rực rỡ chút chút. Tớ cứ tưởng mình mặc đẹp lắm chứ?”
      Hướng Viễn trả lời: “ Thường những người ăn mặc như cậu xuất trong công ty, là con ông chủ cũng là thư ký tình nhân của lãnh đạo, mà hailoại người này tớ đều muốn đắc tội”.
      Tất nhiên những lờinày đều là những lời sau này mới . Khi ấy, Hướng Viễn và Chương Việthoàn toàn biết rằng sau này họ lại trở thành bạn bè. Sau khi chàohỏi nhau, tự giới thiệu bản thân rồi, đề tài chuyện giữa hai ngườivẫn ít đến thảm thương.
      Chương Việt nào chịu được rảnh rỗi, hạ giọng hỏi Hướng Viễn: “ Ở đây có rất nhiều đàn ông, cậu thấy chàng nào hay ho nhất?”
      Hướng Viễn nhìn quanh phòng họp vòng rồi chỉ tay vào trang đầutrong tập san của công ty trước mặt, ở đó có ảnh làm việc trong vănphòng của ông chủ lớn Vĩnh Khải – Chương Tấn Manh. Thực ra lúc đó HướngViễn chưa chắc chắn chuyện Chương Việt là con của Chương Tấn Manhnên chỉ vào bức ảnh của Chương Tấn Manh để trả lời Chương Việt nhưnghoàn toàn có ý nịnh nọt. Chương Tấn Manh tuy hơn năm mươi,nhưng vẻ mặt, dáng vóc được chăm sóc rất tốt, thậm chỉ nhìn còn trẻ hơncả chục tuổi so với Diệp Bỉnh Lâm vốn tuổi tác tương đương. Gương mặtông chín chắn, ánh mắt điềm tĩnh, chắc chắn thời trẻ mê hoặc khôngbiết bao nhiêu thiếu nữ, dù là thương nhân thành công nhưng trêngương mặt hoàn toàn có vẻ khắc nghiệt và mệt mỏi vì bôn ba, nétthư sinh đó khiến ông giống trí thức hơn. Đương nhiên, Hướng Viễncho rằng “ hay ho” đa phần là chỉ mắt người nhìn chuẩn xác, nhanhnhạy nắm băt thời cơ chính sách, hiếm khi thất bại trong việc đầu tư…của Chương Tấn Manh đều được đồn đại từ lâu.
      Khi ấy, ChươngViệt vỗ vỗ vào đùi Hướng Viễn : “Mắt nhìn người tốt lắm, người cậu chỉ cho đến bây giờ vẫn là ông già phong lưu phóng khoáng nhưngkhông tính ông ấy, ý tớ hỏi là những chàng ở đây cơ.”
      HướngViễn thấy hứng thú gì với vấn đề này cho lắm nhưng cứ ngồi mãi thế này cũng chán nên nhìn quanh phòng thêm lần nữa rồi chỉ vào ngườiđàn ông trẻ tuổi ngồi ở vị trí người phỏng vấn chính thức phía bênkia cửa kính phòng họp. Dù ở khoảng cách xa như thế, song dùng câu “ đàn ông khiêm tốn, nóng bỏng như ngọc” để hình dung ta cũng khôngquá đáng.
      “ Ai?”, Chương Việt tò mò nhướn mày.
      “ Cái sắc đẹp kia kìa.”
      Chương Việt phì cười. Lúc này, với Hướng Viễn rằng ở đây giốngnhư lễ truy điệu vậy nên những người chờ đợi được phỏng vấn này tất nhiên giống như nhân vật chính duy nhất trong lễ truy điệu – xácchết.
      biết do lĩnh cảm hay gì mà “ sắc đẹp” kia như ý thức được bên ngoài có người quan tâm cách bất bình thường đếnmình, nhìn xuyên qua lớp cửa kính về phía hai người rồi mỉm cười.
      ta cười với à?”, Hướng Viễn hỏi.
      Chương Việt đáp: “Đúng rồi, tôi chính là bà quả phụ đến tìm “ sắc đẹp”kia để cùng ăn trưa. Tôi và đúng là có cùng suy nghĩ, hai người côthấy hay ho nhất: là ông bố, là chồng tôi.”
      Lần phỏngvấn ấy Hướng Viễn được “ sắc đẹp” – Phó tổng giám đốc Thẩm An Cư củaVĩnh Khải, cũng chính là phu quân của Chương Việt, con rể cưng củaChương Tấn Manh – tuyển dụng, Hướng Viễn biết do biểu quáxuất sắc, khả năng vượt trội hay do Chương Việt đỡ đầu nên trởthành kế toán viên hạch toán vốn đầu tư của phòng tài vụ Vĩnh Khảirồi bảy tháng sau được điều đến làm trợ lý của trợ lý Phó tổng, tức làtrợ lý cấp hai bên cạnh Phó tổng.

      Thẩm An Cư phụ trách phát triển thị trường của Vĩnh Khải, và nhữngnhân viên của mình cấu thành bộ tham mưu đầu của tập đoàn. Kháchẳn với vẻ ngoài nhã nhặn và thư sinh, tác phong làm việc của lạimạnh mẽ và kiên quyết. theo cách của những người ở tổng bộ Vĩnh Khải những người bên cạnh Chủ tịch Chương ở tầng mười tám người nào cũng đeo mắt kính, còn những người bên cạnh Phó tổng tầng mười bảy bước đinhư thể quân xung phong.
      Thẩm An Cư chính là con người trànđầy mâu thuẫn như thế. Nghe xuất thân bần hàn, hề có aichống đỡ sau lưng, chỉ nhờ vào ngoại hình mà cưới được công chúa nhà họChương, bước trở thành phò mã. người đàn ông dựa vào phụ nữ đểđi lên trong quá trình thăng tiến hẳn có ít những lời xì xầm,bàn tán sau lưng nhưng lại có ai tìm ra được lý do để khích bácngay trước mặt . Trong lòng những người đàn ông làm việc ở Vĩnh Khảiluôn khing thường Thẩm Cư An nhưng ai cũng muốn trở thành Thẩm Cư An.Đương nhiên, cũng chẳng ai có thể thay thế . như ngồi ngaivàng, nhưng bình quân mỗi ngày đều làm việc mười lăm tiếng đồng hồ. Bình thường đến cả những người làm công việc vệ sinh trong toà nhà này anhcũng tỏ ra lịch lễ độ khiến mọi người cảm thấy như cây cỏ gặp gióxuân, niềm nở vui vẻ nhưng thương trường lại là tay “ tànnhẫn cay độc” nổi tiếng trong việc đánh bại đối thủ cạnh tranh. chưa từng phủ nhận mình dựa vào cuộc hôn nhân để mưu cầu danh lợi như ngày hôm nay, song chưa ai có thể đưa kim ngạch đầu tư tăng trưởng củaVĩnh Khải trong vòng ba năm ngắn ngủi liên tục tăng vọt như … Cuốicùng, vũ khí còn lại để soi mói của tất cả mọi người chỉ còn lạicuộc hôn nhân “ dựa dẫm quyền thế”, nhưng cuộc sống hôn nhân của anhluôn luôn hạnh phúc trong mắt bất cứ người nào, và đại tiểu thư nhàhọ Chương cũng là cặp tình cảm mặn nồng. Những nhân viên bên cạnhanh bao giờ cũng là những người giỏi giang nhất, đêm làm việc nhiềunhất, già nhanh nhất, thăng tiến sớm nhất của toàn Vĩnh Khải. Hướng Viễn tuy chỉ là trong những trợ lý cấp hai nhưng rất thích cách làmviệc của Thẩm Cư An, cũng rất thích hợp với nhịp độ làm việc căng nhưdây đàn này. Những ngày tháng làm việc ở Vĩnh Khải trở thành quátrình sinh nhai khiến thoả mãn nhất trong hồi ức của mình.
      Tình bạn giữa Hướng Viễn và Chương Việt vẫn được duy trì cách lạlùng. Tuy Hướng Viễn luôn tươi cười trước mặt mọi người nhưng thực phải là người dễ thân quen với người khác, huống hồ Chương Việtlà người có hoàn cảnh xuất thân, tính cách và sở thích khác trờimột vực. Nhưng lúc quen biết, Chương Việt lại là người rất dễ dàng khiến người khác quên là thiên kim tiểu thư của Vĩnh Khải, phu nhân của cấp Hướng Viễn. chính là , bà chủ của “ Tả ngạn”, quảng giaothân thiện, bạn của tiểu tốt vô danh Hướng Viễn.
      Sau khi thân với Chương Việt, Hướng Viễn cũng trở thành khách quen của “ Tả Ngạn”.Theo lời Chương Việt , nghiệp của bố và chồng còn có ý nghĩa bằng “ Tả Ngạn” của .
      Hướng Viễn gặp Thẩm An Cư ở “ TảNgạn” nhiều lần, có lúc đến đón vợ, có khi lại đưa khách đến vuichơi. gặp Hướng Viễn ở đây, hoàn toàn có vẻ cấp trịnhthượng mà còn cười chào hỏi . Lúc đó, phải là lính của mà là bạn của vợ nhưng Hướng Viễn lúc nào cũng giữ khoảng cách, hiếmkhi chủ động gần gũi. Trở lại công ty, người nào chức nấy, tuyệt đốikhông bàn chuyện riêng. Chương Việt chưa hề hỏi, Hướng Viễn cũng khôngmấy khi nhắc lại chuyện lặt vặt trong công việc của phu quân . Có lẽđó là nguyên nhân mà Thẩm Cư An vốn rất ghét chuyện công tư lẫn lộnkhông bài trừ Hướng Viễn.
      Lúc có Thẩm Cư An, Chương Việt vốn như bà hoàng lại ríu rít quanh như con chim sẻ, vui vẻ tíu títchuyện trò, lúc nào cũng nhìn vợ đáng của mình bằng ánh mặtdịu dàng, chiều. cặp vợ chồng đẹp như tranh vẽ, là tuyệt tác của trời đất, ai cũng ngưỡng mộ, song Hướng Viễn dám đánh cược Thẩm Cư Ankhông biết chuyện Chương Việt nát rượu, thậm chí còn biết mức độnghiêm trọng trong việc say sưa của Chương Việt nữa.
      Hướng Viễnđến “ Tả Ngạn”, phần lớn thời gian là ở trong phòng bao dành cho kháchquý mà Chương Việt dành cho người thân và . Lúc vắng khách, ChươngViệt bắt đầu nốc hết cốc này đến cốc khác, loại rượu cực mạnh nămmươi độ, uống như uống nước lã vậy. Hướng Viễn uống rượu cũng nhưcác loại giải khát khác, thường chỉ cần cốc nước uống cùng ChươngViệt, thỉnh thoảng chụm cốc, ai cản ai. Ngoài Hướng Viễn ra, bêncạnh Chương Việt còn có Trình Trang – em họ – nhưng theo như ChươngViệt , khi chưa kết hôn Trình Tranh uống rất nhiều rượu, về saukhi lấy vợ rồi lại hiền lành như thể “ trai đảm trong nhà” vậy, chưa đến mười giờ nhấp nhổm xem đồng hồ, như vậy chẳng thà chạm cốc với nướclọc của Hướng Viễn còn ý nghĩa hơn.
      Hướng Viễn chẳng phải chưatừng khuyên nhủ Chương Việt rằng uống rượu hại thân, uống ít thôi, songChương Việt luôn cười bảo: “ uống làm gì?”. Đến cả Trình Tranhcũng với Hướng Viễn: “Nếu khuyên được tôi khuyên rồi. ChươngViệt hồ đồ đâu, chị ấy vui cứ tuỳ chị ấy thôi”.
      Nếuhôm sau Hướng Viễn được nghỉ Chương Việt nài nỉ Hướng Viễn đưa về nhà khi say khướt. Khi học đại học, Hướng Viễn cũng thi lấybằng lái, nay mới có dịp áp dụng, Chương Việt kết hôn xong ra ởriêng với Thẩm Cư An, nơi ở của đương nhiên là chỗ tốt nhất trong toà nhà tốt nhất thế nhưng bất luận say thế nào, Chương Việt đều ở lỳ đếnsang sớm mới chịu về nhà. Lúc đó, Thẩm Cư An lái xe làm từ lâu,chắc muốn thấy cảnh vợ mình say khướt.
      Chương Việttỉnh rượu rất nhanh, ở nhà mình ngủ suốt nửa ngày, tỉnh táo dậy lạilà kiều diễm. bảo Hướng Viễn, vì giờ giấc nghỉ ngơi củađôi bên khác biệt, sợ quấy rầy lẫn nhau nên và Thẩm Cư An tách ra ngủ ở hai phòng riêng biệt, khi nào thời gian cho phép mới có hứng “hẹn hò” với nhau. Chương Việt tự tìm cảm hứng cho mình, cho rằng cả đời đều hòhẹn, đến già vẫn cảm thấy mới mẻ.
      “Ai cũng bảo tớ hạnh phúc nhất, Hướng Viễn, tại sao cậu hỏi tớ có hạnh phúc ?”, Chương Việt hỏi.
      Hướng Viễn thờ ơ nhìn : “ Được thôi, cậu có hạnh phúc ?”
      Chương Việt gật đầu: “Tớ rất hạnh phúc”,
      Chương Việt : “ Là người phụ nữ tớ có quyền thả trôi tình cảm đểgiải quyết mọi việc, cách xa lý trí, cách xa nguyên tắc”. Bởi vậy đãđặt tên cho casino của mình là “Tả Ngạn”.
      Hướng Viễn hừ mũi:“Đương nhiên cậu có thể ở “Tả Ngạn” như lẽ tất nhiên nhưng ngườibình thường làm việc quần quật ngày, thậm chí nhiều ngày, mệt bã như con chó mà tiền kiếm được chưa chắc mua nổi cốc rượu ở chỗcậu. Phải lấy vốn ở đâu ra để giải quyết mọi việc bằng tình cảm? Cậunhìn bao quát hết , đa số mọi người vẫn bận rộn làm việc ở bờ đối diện với cậu đấy”.
      Đa số mọi người mà cũng bao gồm cả bảnthân. Sau khi làm việc, giống như “tộc làm” ở thành phố này, đisớm về muộn, bận rộn tất bật vì ba bữa ăn hàng ngày. Cũng may Vĩnh Khảiđãi ngộ rất tốt nên ngoài việc lo chi phí mỗi ngày và tiền học, tiềnsinh hoạt của Hướng Dao ra vẫn có thể thuê căn phòng trọ nhonhỏ cạnh công ty. Căn phòng rất nhưng cũng có thể trú thân. Phần cổphiếu trước kia của bây giờ tăng gấp mấy lần, tìm thời cơ thích hợp để bán, sau đó phấn đấu thêm , hai năm để mua căn hộ nhonhỏ. Hướng Viễn có gì bất mãn, biết mình nhất định tìm được nơi dừng chân ở thành phố này, thậm chí còn tốt hơn cả trong tưởngtượng.
      thường xuyên gọi điện thăm hỏi tình hình vợ chồng chúDiệp nhưng cũng thưa dần qua lại với nhà họ. Thỉnh thoảng cũng đếndùng cơm, bà Diệp vẫn lặng lẽ như xưa, gặp Hướng Viễn rồi cứ than côđơn. Sau khi Diệp Khiên Trạch vào Giang Nguyên, gáng nặng vai DiệpBỉnh Lâm vẫn hề giảm , vẫn bận rộn tất tả nhưng tuổi tác là cảmột vấn đề, cùng loại công việc mà ông phải tốn nhiều công sức đểgiải quyết hơn trước. Hướng Viễn gặp Diệp Khiên Trạch , hai lần nhưng cũng chỉ chào hỏi nhau đơn giản, những chuyện bình thường, cảmnhận thấy hụt hẫng, yếu ớt của . Khoảng cách đúng là thứ kìdiệu, sau khi về nước gần nhau hơn, song hai trái timlại cách xa vời vợi.
      Kì thực Hướng Viễn hề oán trách gìKhiên Trạch vì xa cách của họ có lẽ phải là do . vẫn như xưa thực lòng muốn xem là bạn – có lẽ trước nay vẫn là thế, chỉ làtự tỉnh. Mỗi khi tiến gần hơn, Hướng Viễn lại càng phát hiệnra khả năng kiểm chế của mình hoàn toàn đáng tin cậy như tưởngtượng. hiểu nhưng cứ gặp lại thấy buồn tủi.
      NgheDiệp Quân , bệnh tình của Diệp Linh cơ bản ổn nhưng nếu muốn đihọc, làm việc như người bình thường rất khó. Phần lớn thời gian, côấy đều nhốt mình trong phòng nghĩ đến những tâm mà chỉ ấy mớihiểu, cả ngày với ai câu gì. người chăm bệnh như bà Diệp,dì Hương và Diệp gia mời đến ngày đêm túc trực bên , bác sỹ cũng địnhkì đến nhà kiểm tra, bệnh của xấu nhưng cũng thấy hivọng được trị khỏi hẳn.

    5. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 15

      Hướng Dao cười cay đắng: “Vậy sao? Nhưng hai người càng nhìn càng giống người nhà”.

      Diệp Quân vẫn là người có quan hệ thân thiết nhất với Hướng Viễn trong Diệp gia. Tan học, cậu thường tự ngồi xe buýt đến chỗ ở của Hướng Viễn để thăm , lần nào cũng viện đủ mọi lý do, có lúc đến để đưa hộp bánh bà Diệp mới rán xong, có lúc để hỏi đề đại số rất đơn giản, có khi là đánh bóng với đám bạn gần đó rồi tiện đường ghé thăm. Đến nhà ăn nhờ bữa cơm, Hướng Viễn nấu, cậu tự làm. Khi Hướng Viễn phải có việc gấp, cậu cũng vội vã về ngay mà ở lại để lên mạng, lúc về đóng cửa hộ . Đến nhiều rồi, đến cả chủ nhà cũng biết chàng trai mặc đồng phục cấp ba này là em của Hướng Viễn, có lúc có ở nhà, bà cũng chủ động mở cửa cho Diệp Quân vào. Song chuyện khiến Hướng Viễn kinh ngạc nhất là có lần tăng ca xong về nhà lại nhìn thấy Diệp Quân ngồi xem tivi trong nhà làm ở công ty nước ngoài mắt mọc đỉnh đầu ở phía đối diện.
      Sau dạo Hướng Dao ra những lời ấy, Hướng Viễn đối xử với Diệp Quân hẳn là căm hận nhưng cho cùng, hận cũng chẳng làm được gì. Hướng Dĩ chết quá sớm, Hướng Viễn cố gắng nhớ lại đoạn đường vừa qua, những ký ức là Diệp Quân ở bên vượt xa cậu em trai yểu mệnh. ra dù có thân thiết đến đâu cũng thế, chết rồi là như đèn tắt, những người sống đều tham lam mong muốn những thân mật và hơi ấm cận kề nhất. Cũng chẳng phải quên A Dĩ, mà là nếu so với những đau thương mà A Dĩ để lại thà nhớ đến dáng vẻ Diệp Quân tươi cười còn hơn. Có lúc Hướng Viễn tự nhủ, nếu năm ấy Diệp Quân làm sai , vậy phải thay thế cho A Dĩ xem như là trừng phạt cậu rồi.
      Có lần, Hướng Viễn ra ngoài quên mang theo chìa khoá, lại đúng lúc bà chủ nhà du lịch, trời lạnh căm căm, co ro ở bên ngoài, thể vào nhà, cuối cùng đành phải nhờ thợ khoá đến để phá khoá. nhớ đến câu của Chương Việt: “Cậu biết thứ quan trọng nhất của phụ nữ độc thân là gì ? No, no… phải đàn ông, mà là chìa khoá cửa”. Thế là lúc làm lại khoá mới, ngoài chìa giao cho chủ nhà, Hướng Viễn còn đưa cho Diệp Quân phòng trừ trường hợp cần đến.
      Sau khi có được chìa khoá, Diệp Quân như thể có được cho phép, càng đến thường xuyên hơn. Hướng Viễn với cậu chỉ lần rằng: “Tan học rồi sao em về nhà mà cứ qua đây suốt thế? Bố em và dì cũng gì sao?”. Diệp Quân chớp mắt: “Dì và bố đều bảo em đến thăm chị thường xuyên. Ở nhà yên tĩnh quá, em thấy rất khó chịu, còn bằng đến nhà chị làm bài tập nữa. Vả lại, em còn có thể giúp chị mà”.
      Thực ra nơi Hướng Viễn ở chẳng có gì để cậu phải làm, căn phòng mười lăm mét vuông, ngoài những nhu yếu phẩm thường dùng ra chẳng có gì. Hướng Viễn thích thú chuyện dọn dẹp nhà cửa nhưng tuyệt đối phải là người lơ đãng, cẩu thả, phương pháp duy trì sạch gọn gàng của gắng giảm thiểu đồ đạc, đồ ít đương nhiên sạch nên Diệp Quân vẫn bảo nơi ở chẳng khác ký túc học sinh thời học quân . Cho dù vậy cậu vẫn cố gắng phát huy tài năng và nhiệt tình của mình, chẳng hạn giúp thu dọn quần áo, nấu mỳ v.v… Thậm chí có lần còn đưa về con chó hoang, cuối cùng bị Hướng Viễn cương quyết từ chối. Diệp Quân vô cùng đau lòng đưa con chó ấy về nhà, Diệp Linh nhìn thấy chú chó ghẻ lở ấy lại đâm ra thương nỡ rời, cứ ôm xiết chịu buông. Vợ chồng Diệp Bỉnh Lâm thấy thích, ý thức được có lẽ nuôi con vật cưng tốt hơn cho bệnh tình của liền bảo dì Dương tắm rửa sạch rồi giữ nó ở lại.
      Hướng Viễn tuy đồng tình với những việc làm của Diệp Quân nhưng thấy cậu làm đâu ra đó cũng phàn nàn gì. Dù gì điều đó cũng ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, hà tất phải xét nét thú vui nho của người khác? Có hôm tan sở về nhà, vừa mở cửa ra nhìn thấy đống quần áo được xếp gọn gàng đặt ghế cạnh giường, Hướng Viễn gọi đùa Diệp Quân là “chàng trai thân mềm”, cậu rất hài lòng, bảo thà để Hướng Viễn gọi cậu là Lôi Phong còn hơn.
      Những ngày tháng ấy tuy lặng lẽ êm đềm nhưng cũng có lúc xảy ra tình huống ngượng ngập, có lúc Hướng Viễn phát ra lúc Diệp Quân thu dọn quần áo giúp , đến cả quần áo lót cũng gấp lại gọn gàng, hay còn lần tan sở về nhà thay quần áo để kịp ra ngoài, lại gặp đúng lúc Diệp Quân mở cửa bước vào. Hướng Viễn trước nay luôn thấy rằng, theo trưởng thành của Diệp Quân, quá gần gũi với cậu chưa chắc là chuyện tốt, thế là tìm cơ hội chuyện khéo léo nhưng ràng với cậu. Cuộc chuyện ngoài vấn đề cậu lớn, là người con trai, tuy tình cảm giữa họ như chị em, song dù gì vẫn phải là chị em ruột, dù là để tránh dị nghị của người khác hay để tránh cho bản thân phải khó xử cũng đều phải giữ khoảng cách hợp lý. Tuổi tác của Diệp Quân cũng đủ để nghe hiểu ý tứ trong lời của Hướng Viễn nên khi ấy cậu đỏ mặt tía tai, xấu hổ ngại ngùng. Cuối cùng Hướng Viễn ra quy tắc ba điều: là trước khi đến phải gọi điện thoại, hai là được ở lại quá khuya, ba là những đồ đạc riêng tư tốt nhất k nên động vào. Có như vậy mới tránh được những chuyện khó xử lại xảy ra lần nữa.
      Hướng Viễn thầm than thở trong lòng: tuy bằng tuổi nhau nhưng Diệp Quân và Hướng Dao như hai điểm cực khác nhau, đứa khiến người ta quá an lòng, đứa kia lại làm người ta quá lo lắng. Sau khi Hướng Dao chuyển đến trường nội trú ở thành phố G, vì thành tích theo nổi, nên Hướng Viễn đành làm theo cầu của bé, chuyển đến học ở trường dạy nghề. Lập trường của Hướng Viễn đối với Hướng Dao luôn là, cầu thành tài, chỉ cầu thành “người”. Hướng Dao chuyển đến ngôi trường dạy nghề, sống trong môi trường dễ chịu càng có tâm trí học hành, suốt ngày theo đám bạn hư hỏng cùng ý tưởng lớn để chơi bời, mới tí tuổi mà nhuộm tóc năm màu bảy sắc, váy càng lúc càng ngắn. Rất nhiều lần Hướng Viễn phải cố gắng nhẫn nhịn, về sau cũng suy nghĩ thấy nên bỏ . Có lẽ mỗi người đều có cách sống riêng, nhất thiết là ai cũng phải sống cho ra hồn, lấy phấn đấu để làm niềm vui, có thể Hướng Dao cũng thấy cuộc sống của bé có ý nghĩa, chỉ cần gây chuyện lớn cần phải can thiệp quá sâu. Dù gì sau khi Hướng Dao chuyển đến thành phố, so với lạnh nhạt trước kia quan hệ giữa hai chị em bây giờ cũng cải thiện hơn nhiều, tuy vẫn còn khoảng cách, song ít nhất là trước mặt chị mình, Hướng Dao còn tỏ ra thái độ bất cần và nổi loạn như trước nữa.
      Hướng Dao mấy khi đến chỗ Hướng Viễn ở, là do sống nội trú trong trường, hai là cuộc sống của phong phú hơn bà chị nhiều. Có lần khi hai chị em cùng ăn cơm, Hướng Dao cố ý nhắc đến chuyện gặp Diệp Quân ở gần trường, lúc đó Hướng Viễn chợt nhớ ra, trường cấp ba Diệp Quân học thực khá gần với trường dạy nghề của Hướng Dao, hai đứa học, tan học gặp nhau phải là chuyện hiếm, có điều vẫn câu: “Hai đứa mấy năm gặp, thế mà vẫn nhận ra nhau à?”
      Hướng Dao cúi đầu ăn, sau đó lên tiếng: “Sao lại nhận ra? Nhưng cậu ấy khác xưa quá, đều là do tốt số, bỗng dưng có ông bố lắm tiền ở thành phố, cả cuộc đời được thay đổi”, trong giọng của chất chứa ngưỡng mộ.
      “Tại sao em nghĩ rằng, khi sinh ra cậu ấy phải được sống ở thành phố với bố nhưng lại phải sống ở quê đến mười mấy năm với chú Trâu thọt? Như vậy cũng đáng được em ngưỡng mộ à?”, Hướng Viễn hỏi.
      Gương mặt Hướng Dao phảng phất nét buồn phiền: “Dù thế nào nữa, em cũng nhận ra cậu ấy nhưng chưa chắc cậu ấy nhận ra em”.
      Hướng Viễn làm ra vẻ ngạc nhiên: “Trước kia em chẳng ghét cay ghét đắng cậu ấy, bảo người ta xấu xí sao?”. Hỏi xong đợi mãi thấy Hướng Dao trả lời. Mãi lúc sau, khi Hướng Viễn ăn xong, buông đũa xuống mới nghe thấy Hướng Dao thốt ra câu: “Cậu ấy còn xấu như trước nữa”.
      Bắt đầu từ lần ấy, Hướng Dao nhắc đến Diệp Quân mỗi lúc nhiều.
      , những ở trường X mà ngay đến cả trường dạy nghề của , cũng có rất nhiều biết đến Diệp Quân, họ đều thấy cậu ấy rất đẹp trai.
      , có lần trường đấu bóng rổ với trường X, gặp Diệp Quân ở sân đấu, ngờ nhìn cậu ấy gầy gầy vậy mà rất khoẻ.
      , có lần ăn ở quán ăn vặt trước cổng trường, Diệp Quân ngang qua đó. ngờ Diệp Quân lại nhận ra , cậu ấy có vẻ rất vui, chuyện với rất nhiều, còn để lại số điện thoại nữa. Mấy bạn nghe hai người quen nhau từ đều thấy rất ngưỡng mộ.
      , đám bạn cứ nài ép hẹn Diệp Quân chơi. Cậu ấy nhưng lại với rằng, con chơi đêm mà mặc hở hang an toàn, rồi còn hỏi có cần mượn áo khoác .
      , gọi điện thoại cho Diệp Quân, hai người nhắc đến những chuyện lúc bé đều cảm thấy rất tức cười.

      Hướng Viễn luôn yên lặng lắng nghe kể, hề can thiệp cũng chưa từng bình luận. Dù là chị em nhưng cũng là con , đương nhiên là phát ra khác biệt trong giọng nghe ra có vẻ bình thản của Hướng Dao: hoặc sung sướng, hoặc buồn bã, hoặc hoang mang. Còn những gì Diệp Quân kể lại với chỉ là có lần gặp Hướng Dao ở cổng trường, rất ngạc nhiên, chỉ vậy thôi. Hướng Viễn phải là người tự tìm phiền phức cho mình, thế nhưng có lần, trong lòng bỗng có cảm giác lo âu xua mãi , vì Diệp Quân mà vì Hướng Dao.
      Cuối cùng vào ngày, sau khi kể lể về đủ thứ chuyện Hướng Dao hỏi chị mình câu: “Hướng Viễn, chị có thấy Diệp Quân thích em ? , phải là em thích cậu ta, em chỉ hỏi vậy thôi”.
      “Vậy sao em tự mà hỏi?”, Hướng Viễn lãnh đạm.
      “Có phải cậu ấy vẫn hay đến tìm chị như lúc còn bé ? Từ bé cậu ấy khá thân với chị, hay là, chị giúp em hỏi dò thử xem?”.
      được”, Hướng Viễn từ chối ngay, thậm chí cho Hướng Dao cơ hội kỳ kèo mặc cả.
      “Tại sao được? Chẳng lẽ chị quen cậu ấy bám theo nên muốn cậu ấy thích người khác, cũng muốn người khác thích cậu ấy? Chị như vậy là ích kỷ!”, Hướng Dao vừa cuống vừa tức.
      “Để chị cho nghe tại sao được!”, Hướng Viễn bình tĩnh : “Thứ nhất, hai đứa vẫn là học sinh, trong lòng em nghĩ gì chị cần biết nhưng bây giờ chưa phải lúc. Thứ hai, chuyện tình cảm của em và cậu ấy, đừng có lôi người thứ ba vào. Thứ ba, cũng chính là điều quan trọng nhất, chị nghĩ rằng hai đứa hợp nhau nên càng thể ra mặt, chỉ đơn giản vậy thôi”.
      thực lòng, dù là Hướng Dao hay Diệp Quân, Hướng Viễn đều mong muốn hai đứa tìm được hạnh phúc riêng của mình vào ngày nào đó. Nhưng tại khoan chưa đến việc chúng chưa đủ chin chắn đến mức lời mà chỉ đến tính khí của hai đứa, bồng bột dễ xúc động, là trọng tình cảm, mà hai đứa lại cố chấp như nhau, hợp lại chưa chắc là tốt đẹp, quan trọng hơn là thấy Diệp Quân dành chút tình cảm nào cho Hướng Dao. Hướng Dao là máu thịt ruột rà duy nhất của thế gian này, muốn em mình bị sứt đầu mẻ trán, càng thể rat ay giúp trong chuyện tình cảm này được. hiểu Hướng Dao, con bé này tự ái rất cao, nếu thằng ra rằng Diệp Quân có ý gì với em Hướng Dao những tin mà bị tổn thương. Còn về phía Diệp Quân, Hướng Viễn cũng rất , nếu ra mặt tác thành cho hai đứa những đạt được mục đích mà rất có khả năng phản tác dụng, khiến việc càng trở nên tồi tệ hơn. muốn làm chuyện mà nhiệt tình cộng ngu dốt thành ra phá hoại này.
      Nhưng Hướng Dao vẫn nổi giận: “Chị chịu giúp thôi, em cũng nhất thiết chuyện gì cũng phải van xin chị mới làm được!”.
      Hướng Viễn nhìn Hướng Dao hậm hực bỏ . Có lúc thấy tính khí Hướng Dao như vậy nên để cho ngã vài lần, chịu thua thiệt thêm nữa, chừng hiểu chuyện hơn nhưng lại lo rằng con bé ngã quá đau.
      Sau lần vui ấy, thời gian rất lâu cũng thấy Hướng Dao chủ động liên lạc với Hướng Viễn, Hướng Viễn Hướng Dao cần cầu xin ai, mình hành động có thể làm được gì. Vừa định suy xét xem có nên hỏi Diệp Quân chợt nhớ ra hình như mấy tuần liền nhìn thấy cậu.
      Cuối tháng Giêng đầu tháng Hai là lúc thành phố bước vào giai đoạn lạnh nhất, nếu gặp phải những cơn mưa băng giá, màu xanh thành phố đều biến thành sắc tím lạnh lẽo. Hướng Viễn giải quyết bữa tối ở gần công ty, may mà về được nhà trước khi mưa to hơn. Vừa mở cửa, xộc ngay vào mũi làn khói nghi ngút và mùi lẩu thơm phức, thu ô mưa lại, thấy Diệp Quân đứng cạnh chiếc bàn thấp chất đầy thức ăn nhìn cười.
      “Em lại làm trò gì hay ho nữa thế?”, vừa hỏi vừa tiến đến vài bước, ghé sát lại nhìn.
      Diệp Quân lau lau tay, vô cùng hào hứng đáp: “Thời tiết này ăn lẩu là ngon nhất, em cố ý bảo dì Dương mua thức ăn để e mang đến đấy”.
      “Rau cũng do dì Dương rửa à?” Hỏi xong, Hướng Viễn liếc nhìn đôi tay đỏ đến khả nghi của cậu, đôi tay se cóng có lẽ chỉ có lúc ở quê do làm lụng vất vả mới có, sau khi về thành phố còn xảy ra tình trạng đó nữa rồi hỏi tiếp: “Sao phải thế? Ra ngoài ăn chẳng đơn giản hơn nhiều à? Vả lại, bảo em trước khi đến phải gọi điện thoại trước lại quên rồi hả? Chị ăn tối rồi”.
      “Hả?”, thất vọng của Diệp Quân lộ trong giọng : “Em cứ nghĩ có thể cho chị sinh nhật bất ngờ.”
      Hướng Viễn sững sờ, thực ra cũng nhớ, chỉ là có thói quen mừng sinh nhật, cũng quan tâm đến chuyện này. Hôm nay là sinh nhật theo nông lịch của , người ở quê xem trọng lịch cũ, nhưng từ khi mẹ mất, hình như ngoài ra chẳng ai nhớ ngày này nữa, đến cả Vĩnh Khải trước nay luôn xem trọng việc quản lý nhân viên cách “nhân tính” cũng chỉ căn cứ vào ngày sinh chứng minh thư nhân dân để đặt hoa và bánh ngọt cho . có phần bất ngờ vì hiểu Diệp Quân biết được ngày này từ đâu vì trong trí nhớ chưa từng nhắc đến điều này với bất kì ai.
      hít hơi rồi : “Ngửi có vẻ ngon lắm đây”. Sau đó cởi áo khoác, ngồi xuống trước bàn cầm đũa lên: “ ăn đúng là lãng phí quá”. Diệp Quân ngồi xuống trước mặt vẻ rầu rầu vui: “Chị ăn rồi thôi vậy”.
      “Chị gạt em đấy, ngốc, ai gì cũng tin!”
      Lúc này cậu mới cười vui vẻ. Hai người ngồi đối diện nhau ăn lẩu, tiếng mưa ngoài cửa sổ mỗi lúc to. Diệp Quân lúc phát triển chiều cao, con trai bình thường sức vận động cũng lớn nên sức chiến đấu khi ăn cũng rất kinh khủng. Hướng Viễn ăn rất chậm nhưng cũng gác đũa bao giờ.
      “Em ăn cái này .” gắp miếng cá vào bát Diệp Quân, thuận miệng hỏi: “Phải rồi, sao em biết hôm nay là sinh nhật chị?”.
      Mồm còn ngậm cơm nên cậu đờ ra lúc rồi chậm rãi nhai thức ăn, lại tốn khoảng thời gian dài để nuốt xuống, sau đó mới đáp: “Ừm… tự em nhớ ra… Thực ra… chuyện đó… là do cả với em”.
      Bàn tay cầm muỗng của khựng lại lưng chừng, màn khói dày quá, mắt cũng rất dễ mịt mờ. Cái ngày được in chứng minh thư nhân dân và văn bản này, cứ ngỡ chỉ có người mẹ mất từ lâu của mình mới nhớ ra, tại sao lại quên còn có ? Sao lại quên trước kia từng chia sẻ với nhau tất cả những bí mật và những chuyện lặt vặt nhất chứ? Cậu bé Diệp Quân thành , ngốc nghếch chỗ nào chê này, đến dối cũng học được.
      Diệp Quân chủ động đưa bát đến nhận thức ăn trong muỗng : “Chị Hướng Viễn, thứ này là cho em phải ? Cá lạnh ăn tốt đâu”. Cậu cúi đầu chăm chỉ ăn rồi : “Em hỏi có muốn đến , nếu chị hỏi thôi, còn nếu chị hỏi chúc sinh nhật vui vẻ hộ ”.
      Hướng Viễn xua làn khói láng báng trước mặt, cười : “Về rồi cảm ơn ấy giúp chị. ra trai em hơn chị hai tháng tuổi còn ngày nào chị quên rồi… Em ăn , sao lại dừng lại?”
      Diệp Quân bỗng hứng chí kể cho Hướng Viễn nghe những chuyện hài hước gặp phải lúc đánh bóng với bạn bè, nghe đến cười phá lên trong thanh sôi lục bục của nồi lẩu, tiếng gõ cửa vang lên lúc lâu mới nghe thấy.
      “Lúc này chắc là dì chủ nhà để em xem thử”, Diệp Quân vui vẻ chạy ra mở cửa.
      Nhưng cậu ngờ là Hướng Dao đứng bên ngoài.
      Hướng Dao mang theo luồng hơi lạnh và ẩm ướt từ bên ngoài, có vẻ nghi hoặc nhìn vào hơi nóng bốc lên nghi ngút trong nhà.
      “Hi, Hướng Dao, cậu đến rồi, hay quá, bọn tớ ăn cơm, mau vào . Chị Hướng Viễn, là Hướng Dao…”, Diệp Quân quay lại cười với Hướng Viễn nhưng mới nửa chừng quay lại thấy Hướng Dao chạy mất.
      “Hướng Dao, cậu sao vậy?” Cậu chưa kịp phản ứng gì Hướng Viễn đứng sau lưng chụp lấy ô mưa chạy đuổi theo.
      Hướng Viễn đợi được thang máy, chạy từ lầu bảy xuống, thấy ngay bóng dáng Hướng Dao như chạy trong màn mưa.
      “Dừng lại!”
      che ô chạy theo, nước mưa chảy quanh viền chiếc ô, lất phất tạt lên mặt, lạnh đến thấu xương.
      “Trời lạnh thế này mà em để mắc mưa, đùa với sức khoẻ của mình là muốn gây với ai thế hả?” Hướng Viễn níu lấy phần áo vai Hướng Dao, xoay người lại đối mặt với mình: “Em còn nữa, cái tính chuyện bé xé ra to này có thay đổi được ?”.
      Hướng Dao gạt nước mặt : “Em chỉ ngang, tìm chị để mượn ô thôi, có chuyên gì khác, hai người cứ tiếp tục”.
      “Vậy em cầm lấy ô này cho chị nhờ.” Hướng Viễn liền dúi chiếc ô vào tay Hướng Dao, chỉ tiếc là chiếc ô đủ che cho hai người. Mưa quá rát, mang theo cả gió quất ngang, phần vai họ đều thấm ướt khoảng.
      “Hướng Viễn, có phải em luôn làm chuyện ngu ngốc?” Nước mưa cũng tạt vào mắt Hướng Dao.
      “Sao phải khổ thế? Em và Diệp Quân đều là người nhà của chị, đặc biệt là em.” Tiếng mưa lớn quá, hai người đứng gần như vậy mà chỉ có mấy câu cũng rất tốn sức.
      Thế nhưng Hướng Dao chỉ cười cay đắng rồi dung mu bàn tay quẹt mạnh khoé mắt.
      “Vậy sao? Nhưng hai người càng nhìn càng giống người nhà.”
      Đêm ấy Hướng Viễn đứng trong mưa nhìn theo bóng dáng khuất dần của Hướng Dao. đuổi theo bởi những lời Hướng Dao chịu tin nữa cũng có nghĩa lý gì đâu? Từ hôm ấy, quan hệ chị em vừa được rã đông lại bắt đầu đóng băng. Hướng Dao còn đến phòng trọ tìm Hướng Viễn, cũng nhắc đến Diệp Quân nữa, hai chị em nếu có việc bắt buộc phải gặp nhau cũng rất lạnh nhạt.
      Vẫn câu ấy: giữa hai chị em cũng như tình nhân, cũng phải có duyên phận, con người thể chọn lựa huyết thống, người nào thân với nhau vốn phụ thuộc lẫn nhau nhưng tình cảm lại phân ra lạnh nhạt. Hướng Viễn thể đảo ngược thái độ mỗi lúc xa cách của Hướng Dao với mình. Hướng Viễn biết mình cũng phải có trách nhiệm nhưng cố gắng hết sức rồi. Có lẽ lão giang hồ lừa đảo chuyên nghề bói toán dưới gốc hoè già năm nào ít nhất cũng sai điểm, người như , vốn là duyên mỏng với người thân, mẹ, bố, em trai… người thân có thể ở lâu bên , còn về Hướng Dao, xa cách cũng tốt, tự mỗi người sinh sống, như vậy cũng đủ rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :