1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ánh trăng không hiểu lòng tôi ( 62 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 6

      Ngày thứ sáu của kỳ nghỉ lễ,Trâu Quân mười hai tuổi lần đầu được nửa tiếng chiếc xe liên tỉnh. cùng với cậu còn có Hướng Viễn và cả người bao năm gặp củacậu.
      Lúc chiếc xe nặng nề chạy đoạn đường núi gập ghềnh,trước nay vốn chưa từng xa nên cậu cứ hỏi hỏi lại Hướng Viễn:“Chúng ta tỉnh có chuyện gì ?” Hướng Viễn chỉ cười bảo: “Chẳngcó chuyện gì cả, chơi ấy mà.”
      Chẳng làm gì cả, chỉ là đichơi. Trâu Quân thể xoa dịu được cảm giác hồi hộp, mong chờ. Cậucũng cảm thấy có chút nghi ngờ nhưng đó là chuyện mà cậu chẳng dám nghĩtới bao giờ. Bình thường, đến cả người lớn trong nhà thỉnh thoảng cóviệc, năm cũng chưa chắc tỉnh lấy lần, vậy mà Hướng Viễn lúcnào cũng bận rộn tất bật, còn người thành phố của cậu mấy năm rồi mới gặp lại đưa cậu chơi.
      Lúc ra khỏi nhà, Trâu Quân gặpHướng Dao ở trước cửa nhà . Cậu tại sao Hướng Dao lại có cáinhìn thù địch với mình nhưng hai người là bạn cùng lớp, lại chơi vớinhau từ nên cậu muốn mối quan hệ này trở nên tồi tệ. Trong tâm trạng vui sướng, mặc kệ chuyện Hướng Dao phớt lờ mình, cậu chủ động lên tiếng chào hỏi: “Hướng Dao, khi nào chúng ta xuất phát?”
      “Ai là chúng ta với cậu? Xuất phát đâu? Chả biết cậu gì?” Vẻ hoang mang mặt Hướng Dao khiến Trâu Quân bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của “chuyến lên tỉnh chơi”. Chẳng lẽ cậu nghe nhầm ư? Tối qua, rõràng Hướng Viễn đến nhà cậu dặn dò, nghe trai cũng , bố cũngđồng ý rồi. Vì chú Trâu thọt – bố của cậu – được Diệp Khiên Trạchgiúp đỡ nhiều nên tỏ ra khá lịch với “kẻ ăn bám” là cậu.
      Trâu Quân có phần nghi ngờ, lắp ba lắp bắp: “Chẳng phải … chẳng phải hẹn hôm nay lên tỉnh chơi hay sao?”
      Hướng Dao chưa kịp phản ứng Hướng Viễn nghe tiếng bước ra, cườivới Trâu Quân: “Em đến rồi à? Chuẩn bị nhé.” Dường như ý thức đượcHướng Dao đứng bên cạnh, Hướng Viễn cũng hỏi câu với em : “Có đikhông?”
      Hướng Dao ngẩn ra, sau đó to giọng đáp: “Có gì hay hođâu, ai thèm .” dứt lời, quay người chạy vào trong nhà nhưngvẫn quên trừng mắt với Trâu Quân cái.
      Lần đầu tiên đến tỉnh, Trâu Quân bị những con đường rộng lớn tấp nập người qua lại và đủ những thứ hay ho thu hút rời mắt được, cậu cảm thấy hai con mắtmình khôgn còn đủ dùng nữa. Cậu hiểu tại sao Hướng Dao lại bảokhông hay ho. Ba người họ qua rất nhiều con đường, vào rất nhiều cửahàng, đến công viên Nhân Dân nho trong tỉnh biết mệt là gì.Lúc ngang qu abện viện tỉnh, Hướng Viễn còn đề nghị vào đó thử máuxem là nhóm máu gì, bây giờ người thành phố đều tích làm thế.Trâu Quân nghe Hướng Viễn vậy cũng theo trai vào phòng xét nghiệm, xắn tay áo lên, rút ra ống máu. Tất cả chuyện này đối vớiTrâu Quân đều rất mới lạ, cậu thấy mình lớn thế này nhưng chưa từngchơi vui thế bao giờ. Cậu cứ hỏi mình bây giờ là mấy giờ, Diệp Khiên Trạch tưởng cậu vội về nhưng ra cậu chỉ sợ trời tối, sợ ngày hômnay kết thúc.
      Nhưng cho dù cậu muốn , ngày hôm ấy,sớm muộn gì cũng phải kết thúc. Ngồi chuyến xe trở về nhà, TrâuQuân ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, lúc đến cậu vui sướng bao nhiêu thìkhi về hụt hẫng bấy nhiêu. Diệp Khiên Trạch ngồi cạnh vỗ lên đầu, hỏicậu nghĩ gì mà thất thần thế. Trải qua ngày hôm nay, khoảng cách giữaTrâu Quân và mình giảm khá nhiều nhưng cậu vẫn thể trả klời câu hỏi của . Cậu nghĩ gì? Hôm nay ràng cậu rất vui nhưngkhi nhìn thấy trời tối dần tại sao cậu lại thấy buồn bã? Cậu bỗng thấyhối hận, đường cứ để tâm xem bây giờ là mấy giờ nên bỏ lỡ khôngbiết bao nhiêu phong cảnh.
      Chiếc xe về gần đến nơi, chỉ có đau nhức mơ hồ cánh tay bị tiêm là nhắc nhở Trâu Quân về hànhtrình của ngày hôm nay. Đột nhiên cậu nhớ ra bị rút nhiều máu như thế mà cậu lại quên hỏi xem rốt cuộc mình nhóm máu gì. Cậu nắm cổ tay,quay lại hỏi Hướng Viễn: “Chị Hướng Viễn, vừa nãy xét nghiệm em thuộcnhóm mau gì thế?”
      Hướng Viễn cười híp mắt trả lời: “Đừng nóng ruột, làm gì biết kết quả nhanh thế được.”
      thuộc nhóm máu B, A Quân, có thể em cũng giống đấy,” Diệp Khiên Trạch thuận miệng .
      biết mình nóm máu gì, sao hôm nay còn xét nghiệm làm gì?”
      Diệp Khiên Trạch nhìn Hướng Viễn, chưa kịp trả lời Trâu Quân đãsuy nghĩ sang vấn đề khác: “Chị Hướng Viễn, có khi nào em cùng nhóm máuvới chị ?”
      Hướng Viễn thấy buồn cười: “Cái này chính xác được. Sao em lại muốn cùng nhóm máu với chị?”
      “Nếu như chị cần máu em có thể cho mà”, Trâu Quân nghiêm túc đáp.Chưa dứt lời, câu bị Hướng Viễn vỗ “bốp” cái vào sau gáy.
      “Trẻ con chẳng kiêng kỵ gì cả.” Hướng Viễn cười mắng câu rồi nhìnDiệp Khiên Trạch : “Người nhà cậu sao toàn thích những lời ngốcnghếch thế?”
      Diệp Khiên Trạch cũng nhịn được cười: “Xem ra A Quân còn tốt với cậu hơn cả ông này.”
      Hướng Viễn thầm cười giễu mình ngốc nghếch, lại mong chờ Diệp KhiênTrạch tỏ ra chút bất mãn với chuyện này. Nụ cười của rất thậtlòng và trong sáng, đó là niềm vui vì người thân và bạn tốt quan trọngnhất trong đời hòa hợp với nhau.
      “Nó vẫn còn là trẻ con. Trẻ con luôn cho rằng thời gian người nào ở bên cạnh mình nhiều hơn đó là người thân hơn”, .
      Diệp Khiên Trạch nghe Hướng Viễn vậy cũng kìm được cảm xúc, đặt tay lên vai Trâu Quân: “Do chăm sóc em chưa tốt, A Quân, hỏi này, nếu có cơ hội ngày nàocũng sống với , em có chịu ?”
      muốn chuyển về thôn sống hả?” Trâu Quân tỏ ra ngờ vực.
      phải, ý là em cùng đến thành phố.”
      “Sao lại thế được?” Trâu Quân suy nghĩ, trả lời luôn, “Em có phải người thành phố đâu. Hơn nữa, nếu em rồi bố phải làm sao?”
      “Trâu…, bố em có tốt với em ?” Diệp Khiên Trạch hỏi.
      Trâu Quân bắt đầu cảm thấy kỳ lạ trước câu hỏi này của , cậu :“Bố đối với em cũng tệ.” người nông thôn bận rộn lo kiếm cái ăn,hiếm khi bộc lộ tình cảm nên dưới cái nhìn của Trâu Quân quan hệgiữa bố và con trai vốn là như thế.
      “Nhưng…”
      “Đến nơi rồi kìa, sắp xếp đồ đạc thôi”, Hướng Viễn kịp thời cắt ngang cuộc đối thoại của họ.
      Diệp Khiên Trạch đưa Trâu Quân về nhà. Nhà họ Trâu lớn, bốn người sống chen chúc, còn phải cắt bớt phòng để làm phòng ăn nên Diệp KhiênTrạch luôn ở nhà người bà con với mẹ ngay gần đó.
      TrâuQuân với bố và mẹ kế cứ nài ép Diệp Khiên Trạch ngồi lại chơi lúcnhưng còn phải đến nhà Hướng Viễn thăm Diệp Linh nên bỏ rấtvội vã. Sauk hi Diệp Khiên Trạch rồi, Trâu Quân ăn cơm xong liền vềphòng luôn. Chơi cả ngày nên cậu thấy hơi mệt. biết có phải là ảogiác hay mà cậu cứ có cảm giác ánh mắt bố rất lạ lùng, thế là cậuvội vàng đóng cửa nhưng vẫn lờ mờ nghe thấy tiếng thầm to của bố và mẹ kế.
      Đêm ấy, Trâu Quân vẫn nằm mơ đến chốn thành thị náonhiệt phồn hoa. Thế giới bên ngoài quá tuyệt vời rực rỡ, cậu chưa từngxa nhà như thế bao giờ. Chỉ có điều, cậu biết được rằng, ống máuđược rút ra từ người cậu còn xa hơn. Dưới sắp xếp của nhân viênbệnh viện quen với nhà họ Diệp, nó được chuyển đến nơi rất xa.
      Những ngày sau đó, sức khỏe của Diệp Linh hồi phục như thường. Kỳnghỉ qua nhưng Diệp Khiên Trạch lại có ý về thành phố. TrâuQuân cảm thấy rất kỳ lạ, phải là cậu thích ở cùng mìnhnhưng trường cậu học, chẳng lẽ trường ở thành phố vẫn còn nghỉ lễ? Cậu hỏi Hướng Viễn nhưng ngày nào cũng bận rộn về về giữatrường và nhà nên cũng còn tâm trí liên quan đến vấn đề đó.Diệp Khiên Trạch bảo: “Khó khăn lắm mới có dịp về đây chuyến nên muốn giải quyết mọi việc xong xuôi rồi mới .” Tóm lại là chuyệngì đây? Trâu Quân thích dáng vẻ nửa cười nửa của Diệp Linhkhi nhìn cậu, thích bố cậu và mẹ kế thào to sau lưng, cậucứ cảm thấy có chuyện gì đó mà ai cũng hiểum chỉ mình cậu hay biết gì.
      Hôm ấy, đường tan học về nhà, Trâu Quân gặp Hướng Daođang cùng đường. Trước kia, những lúc nhưthế này, Hướng Dao luôn lặng thinh lướt qua cậu, vậy mà lần này đột ngột bước đến trước mặtcậu, quay lại bằng giọng châm chích: “Trâu Quân, số cậu sướng ,cuối cùng cũng phải con đường núi này nữa.”
      “Cậu gì vậy?”, Trâu Quân hoang mang hiểu.
      “Cậu biết hay giả vờ? Người trong thôn kháo nhau,cậu phải là con của bố thọt”, Hướng Dao xốc xỗ lại quai túi, vênhmặt lên .
      “Cậu bậy!”, Trâu Quân nổi giận, mặt đỏ bừng,trừng trừng nhìn Hướng Dao, nếu là người khácnói những lời này cậudẫ chồm lên đánh trận nhưng là Hướng Dao nên cậu muốn gâysự, cậu đành kìm nén lửa giận trong lòng cách khổ sở, vờ như khôngnghe thấy.
      Hướng Dao tháy cậu có phản ứng gì cảm thấythất vọng, nặn ra nụ cười rồi to: “May , cuối cùng tôi cũngkhông cần cùng đường với đồ quỷ đáng ghét nhà cậu nữa.” xong, côco giò chạy mất.
      Trâu Quân nhìn theo bóng , ngơ ngẩn, nỗi bấtan và hoảng hốt trong lòng mỗi lúc tăng, đến cả bầu trời dầnsẫm màu phía xa kia cũng thấm đẫm mùi vị của cơn mưa sắp đến.
      Tất cả cảm giác bất an của Trâu Quân lên đến đỉnh điểm khi cậu về đến nhà. Cửa nhà cậu bị đám người và hai chiếc xe bao vây đến nướcchảy cũng lọt. Cậu đờ đẫn nhìn hai chiếc xe ấy, sáng rực và hàohoa biết bao. Bình thường trong thôn, ngoại trừ đầu máy kéo và xe máy,thường thấy nhất là những xe du lịch cũ kỹ cách ngày lại đến thôn mộtlần. Trâu Quân cũng giống những cậu bé cùng tuổi khác, đều có niềmđam mê cuồng nhiệt với các loại máy móc được chế tạo bằng gang thépnhưng dù sao nó cũng là thứ quá xa vời với cuộc sống của cậu, Chưa kịpnghĩ tại sao nó lại đậu trước cửa nhà mình có người nhiều chuyệnbáo với người trong nhà rằng cậu trở về.
      Trâu Quân thấy mộtngười đàn ông trung niên cao to rẽ đám đông hiếu kỳ bước ra, bước từngbước đến gần. Cậu giật mình lùi lại, người đàn ông nửa qùy xuống trướcmặt, định đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt cậu nhưng tay vươn ra nửa chừnglại có vẻ do dự, buồn vui lẫn lộn.
      “A Quân … Con chính là A Quân … lớn thế này rồi … Là lỗi của bố. Đôi lông mày này, đôi mắt nàynhưng sao năm ấy bố lại tin rằng con phải con trai của mình chứ?”
      Trâu Quân hoang mang, lúng túng đưa tay ra túm chặt quần. Cậu nhớ rarồi, bốn năm trước, chính là ông “chủ” từ thành phố đến đưa trai . Đêm hôm ấy, mẹ ôm cậu, nước mắt rơi cả đêm dứt. Ông ta nóigì thế? Ai là con trai của ai? Trâu Quân cảm thấy như có bàn tay vôhình thít nghẹn cổ họng khiến cậu thốt ra được tiếng nào, đến hô hấp cũng khó khăn vất vả. Cậu hy vọng mình hiểu những lời ấynhưng gương mặt của người đó quen thuộc biết bao. Đây chính là minhchứng hùng hồn nhất cho việc có cùng chung dòng máu ư? Cậu nghĩ đến từ“máu” , đột nhiên mới vỡ lẽ như hiểu ra điều gì đó, ngay sau đó, cơthể cậu bị người đàn ông rơi nước mắt này ôm chặt vào lòng.
      “Con trai bố … Con là con trai của bố…” Người đàn ông ấy ôm rất chặt,chiếc áo khoác ngoài tinh tế phủ lên chiếc áo cũ rách của Trâu Quân, cậu lo lắng chiếc quần đùi bám đầy bùn đất của mình làm bẩn quần áo của người khác. Cậu cứng người lại, để mặc người đàn ông ấy ôm cậu khóc như đứa trẻ, đôi mắt cậu xuyên qua vai ông ta nhìn về phía nhữngngười đứng tò mò theo dõi. ít người lau nước mắt, thậmchí trong đó có người cậu gọi là “bố” mười hai năm trời. Diệp KhiênTrạch mắt cũng rưng rưng nhưng gương mặt lại thấp thoáng nụ cười. HướngDao đứng trong góc khuất xa xa mang vẻ hiếu kỳ như xem kịch… Đôimắt Trâu Quân đảo vòng, giống vở kịch. Lần đầu tiên cậu lànhân vật chính trong đó nhưng sao cậu lại cảm thấy mình giống người xemhơn.
      Nước mắt người đàn ông ấy rơi theo cổ Trâu Quân xuống dưới, ẩm ướt, ngưa ngứa, Trâu Quân chống cự lúc nhưng được. Cuốicùng mẹ kế cậu tiến lại, vừa chùi khóe mắt vừa : “Đứa trẻ này thậtthà, chưa từng biết phép tắc gì cả, thấy người thân mà cũng chẳng biếtnói gì cả.”
      Người đàn ông ấy lúc này mới chịu buông Trâu Quânra, đưa tay xoa đầu cậu: “ sao, sao, phản ứng như thế là bình thường. Mấy năm nay, tôi làm tròn trách nhiệm của ngườicha. Đợi sau khi nó theo tôi về, lâu dần cha con gần gũi hơnthôi.”
      “Đúng, đúng, lâu dần sẽổn thôi. Nhìn đứa trẻ này là biếtnó có phúc, quả nhiên sai.” , mẹ kế của Trâu Quân phụ họa. Trâuthọt đứng bên cạnh cũng cười hề hề. Những người xung qunah lần lượt xìxầm ngưỡng mộ số Trâu Quân đúng là có phúc.
      “Bính Lâm à, lâu quá rồi về, ở lại thêm vài này rồi hẵng .”
      “Lần sau vậy, tôi còn vài việc phải làm, bọn trẻ cũng cần học, nhấtlà A Quân phải gấp về để làm thủ tục, nếu có thời gian lại vềthăm mọi người.”
      chứng kiến cậu nhóc Trâu Quân trưởng thành, bỗng nhiên mất, đúng là cũng nỡ…”
      “Yên tâm, nó lớn lên ở nơi này nhớ nơi này. Sau này hễ có thờigian, tôi bảo Khiên Trạch đưa nó về. Dù sao… dù sao mẹ chúng cũngchôn ở đây.”
      Trâu Quân nghe họ thảo luận, dường như chuyện cậu phải là mặc định nhưng từ đầu đến cuối ai hỏi cậu đâu.
      “Thế định hôm nào chưa?”
      “Sắp xếp, làm xong thủ tục .”
      Lúc này, Trâu Quân đột ngột hét lên, đó là câu đầu tiên kể từ khicậu về nhà: “Ai tôi muốn ? Tôi , muốn tự các ngườiđi .”
      Cậu xô đám người vây trước mặt, chạy như bay vàocăn phòng tối tăm của mình, sập mạnh cửa lại nhưng vẫn nghe thấytiếng “bố” cậu và mẹ kế vội vàng giải thích ngoài kia: “Thằng bé tínhkhí vậy đấy. sao, lúc sau là hết thôi. Đồ đạc của nó chúng tôi giúp thu dọn, yên tâm.”
      sao, chuyện này quả thực quá đột ngột, để thằng bé yên tĩnh lát cũng tốt.”
      Trâu Quân bật đèn, cậu ngồi bên mép giường, quan sát căn phòngtrong ánh sáng nhờ mờ nhờ mờ. Trong gian nho nhở của cậu và cậu em trai mà mẹ kế đưa đến này, ngoài chiếc giường, chiếc bàn, mộtchiếc ghế, ngọn đèn chẳng còn gì hết. Trong suốt thời gian qua,cậu thể rằng mình nơi này, cũng như thương cái ngườingờ nghệch mà cậu gọi là “bố” suốt mười hai năm kia, rồi người mẹ kế cóphần mọn hẹp hòi kia đến nhường nào. Tuy họ đối xử với cậu cũngkhông phải là tốt cho lắm nhưng cậu chưa từng nghĩ rằng rời bỏ nơinày.

    2. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 7

      Hướng Dao cúi đầu húp cháo, lúc sau mới : “Trái tim chị làm bằng gì vậy?”
      bao năm gặp, Hướng Viễn như còn nhận ra người đàn ông trung niên hơi phát tướng đứng trước mặt mình chính là chú Diệp cao gầy trong ký ức của . Nếu phải đối phương gọi tiếng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Bé Hướng Viễn, có phải là bé Hướng Viễn đó ?” quả thực câu “chú Diệp” của cứ e ngại mãi dám thoát ra khỏi miệng.
      “Ôi chao, bé Hướng Viễn lớn thế này rồi cơ à?” Diệp Bỉnh Lâm quay lại mỉm cười với Diệp Khiên Trạch đứng cạnh bên: “Các con đều trưởng thành cả rồi, cũng chẳng trách bố già . Trí nhớ của bố lúc nào cũng dừng lại lúc bé Hướng Viễn cao có chút xíu, đến nhà chúng ta rủ con câu cá. Nhưng đôi mắt cười híp lại khiến ai cũng thích này chẳng thay đổi gì, bố nhìn cái là nhận ra ngay.”
      Từ , Hướng Viễn thân thiết với cả nhà Diệp Khiên Trạch. Lúc bé gặp chú Diệp ngồi đọc sách tảng đá ven bờ đầm Gà Rừng, tuy rằng theo bản năng có thiện cảm gì lắm với những người trí thức đeo mắt kính, vô dụng ở chốn thôn dã này nhưng vì cậu bạn thân Diệp Khiên Trạch, cũng nguyện tiếp cận với ông chú Diệp tay lúc nào cũng cầm sách. Khi đó, rất thích nghe chú Diệp kể những câu chuyện trong sách “Hồng Lâu Mộng” khiến cảm thấy sốt ruột vì lê thê dài dòng, “Tây Du Ký” lại thấy giả giả thế nào, duy chỉ có “Tam quốc” là nghe rất hào hứng. Diệp Bỉnh Lâm cũng rất thích nhanh nhẹn láu lỉnh của , thường xuyên với Hướng Vân Sinh rằng về sau bé chắc chắn rất xuất sắc nhưng lúc nào Hướng Vân Sinh cũng chỉ cười cho qua chuyện.
      Hướng Viễn chăm chú ngắm Diệp Bỉnh Lâm lâu về: “Chú Diệp, đến bây giờ chú vẫn đẹp trai hơn Diệp Khiên Trạch.” dứt lời, cả lẫn chao con nhà họ Diệp cùng cười phá lên. Sau đó quay sang nhìn Diệp Khiên Trạch rồi thầm nghĩ khong biết sau này có giống bố hay ?
      “Cậu đến tốt rồi”, Diệp Khiên Trạch vừa vừa chỉ vào cánh cửa phòng đóng chặt của Trâu Quân. Từ chiều đến tối, bất chấp bọn họ ở bên ngoài khuyên nhủ ra sao, gõ cửa thế nào, bên trong vẫn luôn im lặng, tiếng động. Diệp Khiên Trạch đành chịu thua, chạy đến nhà Hướng Viễn mấy lần nhưng đều gặp , cuối cùng đành phải dặn Hướng Dao, bảo chị về đến nhà họ Trâu ngay.
      “Hướng Viễn à, họ đều Trâu Quân nghe lời cháu nhất, cháu khuyên nhủ thằng bé , mấy năm nay nó cũng khổ sở nhiều. Chú… cũng biết trong lòng nó nghĩ gì, có phải là oán trách chú ? Xem như cháu giúp chú Diệp vậy”. Gương mặt Diệp Bỉnh Lâm mang đầy vẻ khẩn khoản của người cha.
      Hướng Viễn liếc nhìn Diệp Khiên Trạch cái, gương mặt cũng như vậy, hạ giọng đáp: “Chú Diệp đừng khách sáo, cháu cũng biết là có thể giúp gì được nhưng cứ thử xem sao.”
      khẽ gõ vào cánh cửa mỏng manh: “Trâu Quân, mở cửa, chị có chuyện muốn .”
      Bên trong vẫn có chút động tĩnh. Hướng Viễn gọi tiếp nhưng có động tĩnh gì. cất cao giọng với Diệp Khiên Trạch: “Tôi là tôi đến cũng vô ích mà. Thôi tôi về đây, nhà còn có việc nữa.”
      Diệp Khiên Trạch biết ý liền đáp lại: “Vậy cũng đành thôi. Ban đêm đường tối, để tôi đưa cậu về.”
      Diệp Bỉnh Lâm nghe như thế cuống lên, vừa định mở miệng cửa phòng Trâu Quân hé mở.
      Hướng Viễn khẽ bước vào trong, tiện tay đóng cửa lại. Trong phòng chút ánh sáng, nhíu mày lần mò sợi dây bấc để bật đèn. Ánh đèn màu cam lập tức sáng lên, thấy Trâu Quân nằm giường dùng tay che mắt.
      “Tuổi còn mà tính khí xem ra cũng ghê gớm thế nhỉ”, Hướng Viễn ngồi xuống chiếc ghế đối diện giường.
      Trâu Quân nghe thấy thế bật nhổm dậy: “Chị và họ cùng lừa em.” gương mặt còn non nớt của cậu đầy vẻ uất ức, Hướng Viễn phì cười: “Chị gạt gì em nào? Em chẳng phải là con của mẹ và chú Trâu, người ngoài kia mới chính là bố ruột của em, đó là . Hơn nữa, ai là “họ”? “Họ” là bố ruột, là trai cùng cha cùng mẹ với em, em sống cùng họ là chuyện đương nhiên.”
      “Đương nhiên? Chút máu vớ vẩn đó chứng minh được gì? Bốn năm trước lúc ông ta đưa trai , cũng chẳng thèm nhìn em lấy cái nữa là… Em sống ở đây bao năm rồi, mẹ em mất ông ta cũng quay lại, bây giờ mới nhớ ra là còn người con trai sao?”
      Hướng Viễn nhích ghế lại gầnTrâu Quân hơn chút rồi hỏi: “Em vui vì chuyện này à? Phải thế nào đây, đừng nên cầu quá cao với người khác, tình cảm nào cũng đều ích kỷ cả. Chú Diệp trước kia biết em là con chú ấy, mẹ em lại chẳng gì, chú ấy chẳng có lý do nào để đối tốt với con của vợ cũ cả. Bây giờ khác rồi, em được chứng minh là người nhà họ Diệp giống như Diệp Khiên Trạch, còn đối với Khiên Trạch em còn thân thiết hơn cả Diệp Linh nhiều. theo họ em sống tốt hơn.”
      “Em muốn . Tại sao mọi người cứ mong em ? Đến bố cũng giữ em lại”. Trâu Quân buồn bã cúi gằm mặt. Cậu là đứa trẻ ngoan, cho dù trong lòng bức bối yên cũng dùng cách thức cực đoan để giải quyết, càng thể làm tổn thương người khác. Hướng Viễn nhìn chằm chằm vào mái tóc cắt ngắn của cậu, chợt nhớ đến Hướng Dĩ, mỗi lần bị Hướng Dao cướp đồ chơi ưa thích là lại cúi gằm mặt xuống cách cam chịu trước mặt chị cả nhưng mặc cho Hướng Viễn hỏi thế nào, Hướng Dĩ cũng chịu ra là bị Hướng Dao bắt nạt.
      Hướng Viễn muốn đưa tay sờ gáy Trâu Quân, giống như thuở trước từng làm vậy với Hướng Dĩ nhưng đến phút cuối vẫn cố dằn lòng mình, cười lạnh tiếng và : “Bố em? Chắc là chú Trâu thọt chứ gì. Tại sao chú lại phải giữ em chứ? Có phải em biết chú là người hồ đồ đâu. Nuôi dưỡng em công bao năm trời trong mù mờ cũng bỏ qua nhưng bà mẹ kế của em có ngốc đâu. Sau khi nghe em phải là con chú Trâu, hai người họ đòi nhà họ Diệp phí nuôi dưỡng là bao nhiêu em có biết ? Bình thường có bán cho người ta ba đứa nhóc như em cũng đổi được số tiền đó. có cơ hội lớn như vậy tại sao họ lại vui mừng tiễn em cho nhanh chứ? Cho dù em muốn , cứ nằng nặc đòi ở lại đây thử nghĩ xem, nhà chú Trâu đâu có khá giả gì, mình chú làm việc nuôi bốn miệng ăn, em và cậu em trai kế của bà mẹ kế còn phải học, em phải là con trai họ, thế họ cần gì phải cõng cái nợ là em lưng chứ?”
      Hướng Viễn chưa dứt lời, mắt Trâu Quân ngân ngấn nước, cậu mím chặt môi, cố gắng chịu đựng, sợ nó rơi xuống nhưng nửa câu cũng nổi, cả người cứ run lên. Hướng Viễn đẩy ghế ra, đứng dậy : “Cậu chỉ có thế thôi à? Vậy xem như chị phí thời gian với cậu rồi. hay ở lại tự cậu suy nghĩ cho kỹ. Tốt nhất là theo ông bố thọt của cậu rồi cả đời chui rúc xó xỉnh như ông ta ấy.”
      chưa kịp ống tay áo bị Trâu Quân tóm lấy. Cậu vừa hoảng vừa sợ, cũng chẳng quan tâm đến “nước mắt đàn ông dễ rơi”, cậu ôm chặt cánh tay Hướng Viễn “òa” tiếng rồi khóc rống lên.
      Cửa phòng bị mở, ràng Diệp Khiên Trạch nghe thấy tiếng khóc nên yên lòng nhưng nhìn thấy cảnh đó liền lui ra.
      Nước mắt của Trâu Quân thấm ướt tay áo của Hướng Viễn. vừa tức vừa buồn cười, ngồi xuống bên giường khuyên nhủ mà để mặc cậu khóc. Cậu nức nở, dứt quãng: “Chị Hướng Viễn… chị cũng giữ em lại sao?”
      “Chị giữ cậu lại làm gì? Chưa gì khóc, cậu vô dụng như thế, lại thể đem bán được giữ lại làm gì?” Nước mắt Trâu Quân càng rơi nhiều hơn. thở dài bảo: “Sao em ngốc thế? Cho dù em chẳng lẽ chị phải ở lại đây cả đời sao?”
      “Chị muốn đâu?”
      Hướng Viễn trốn tránh đôi mắt rất đẹp nhòa lệ của Trâu Quân, nửa đùa nửa :” “Sau này đâu ai biết được… Chả biết chừng lâu sau lại gặp em ở thành phố cũng nên. Đến lúc đó, em là con nhà giàu có rồi, nếu còn nhớ đến chị vẫn còn lúc để giúp chị đấy.”
      ư? Chị Hướng Viễn, chị chứ?”
      ư?
      ư… Hướng Viễn như nghe thấy tiếng truy hỏi của cậu nhóc.
      Sau này thế nào phải là chuyện có thể điều khiển được.
      Những chuyện mà đến mình cũng chưa biết được làm sao dám hứa hẹn đây?
      Hôm Trâu Quân , lúc chiếc xe chạy đến cửa thôn trời vẫn chưa sáng hẳn. Hướng Viễn đứng ở cửa nhà nhìn đám bụi gợn lên từ bánh xe phía xa xa. Tối hôm trước, với Diệp Khiên Trạch rằng thích cảnh ấy nên lúc đưa tiễn đến. Diệp Khiên Trạch khi ấy bảo: “Hướng Viễn, thư mình viết nữa, nhưng chúng ta sớm gặp lại nhau thôi.” chỉ cười. giờ phút này đây nhìn theo đám bụi vồng lên mỗi lúc mờ nhạt, khóe môi nhếch lên cách vô thức.
      Trong nhà bếp có tiếng lục đục. Hướng Dao hôm nay cũng dậy rất sớm. lúc ăn sáng, Hướng Viễn hỏi: “ yên lành, sao mắt em lại đỏ thế?”
      Hướng Dao cúi đầu húp cháo, lúc sau mới : “Trái tim chị làm bằng gì vậy?”
      Cuộc sống hoàn toàn ra của người mà phát sinh những thay đổi long trời lở đất, Hướng Viễn vẫn về về giữa nhà và trường. Trường ở tỉnh, rất xa thôn nên chỉ cuối tuần mới về lần. Năm cuối cấp đến gần, việc học càng căng thẳng hơn, Hướng Viễn trước nay vốn phí quá nhiều thời gian vào công sức cho việc học nay cũng phải lên dây cót cho tinh thần để ứng phó với những đợt thi thử diễn ra liên tục.
      Trong lớp, những nông thôn như Hướng Viễn ít người có dự định sau khi thi gói ghém hành lý hòa vào làn sóng đổ ra thành phố làm thêm. Hướng Viễn cũng suy nghĩ rất lâu về chuyện này. Những độc, người thân thích như và Hướng Dao, bình thưởng tự tìm kế mưu sinh, lại thêm chính phủ hỗ trợ nên chuyện kiếm cơm xem như tạm thời phải lo nghĩ, nhưng nếu đỗ đại học hoàn toàn khác hẳn. thực ràng bày ra trước mắt chính là – có tiền, phải là đấng vạn năng. Cho dù có giỏi giang, sáng suốt hơn những người khác bây giờ vẫn chỉ là nông thôn bé. có thể dựa vào nỗ lực của mình để hai chị em phải lo nghĩ nhiều về cái ăn nhưng lại thể chịu nổi học phí đại học trời ấy. hơn lần có suy nghĩ rằng nhận được bằng tốt nghiệp cấp ba xong làm, vài năm sau ó thể khá khẩm hơn, nhưng nếu thi đậu vào trường đại học tốt, từ đó thay đổi số phận mình lại có sức quyến rũ hơn nhiều. Thành tích học tập của vẫn rất tốt. Nếu như phải có quá nhiều chuyện khiến phân tâm hoàn toàn có thể làm tốt hơn.
      Những tâm tư này, Hướng Viễn chỉ có thể giữ trong lòng, trước giờ vẫn có người nào để bàn bạc, hỏi ý kiến. Đương nhiên, phần lớn cũng là do quen tự giải quyết mình. có thể chờ mong được ai đây? Hướng Dao? Nghĩ đến đây, lắc đầu cười khổ.
      Hai chị em mỗi tuần chị gặp mặt nhau hai ngày cuối tuần. Hôm ấy, Hướng Viễn trèo lên ghế thay bóng đèn phòng khách, ghế xếp chồng lên nhau cao quá nên dặn Hướng Dao đứng dưới giữ. Lúc Hướng Dao đưa tay đỡ bóng đèn Hướng Viễn vừa tháo xuống, hiểu tay chân lóng ngóng thế nào mà làm rơi vỡ. Trong lúc cố gắng cứu chiếc bóng đèn, Hướng Dao cẩn thận làm Hướng Viễn ngã nhào từ ghế xuống. Nếu phản ứng nhanh Hướng Viễn ngã gãy xương rồi cũng nên.
      Hướng Viễn loạng choạng, vừa chạm đất nổi giận, mắng phủ đầu Hướng Dao: “ mộng du hay sao thế hả? Rốt cuộc có thể làm chuyện gì cho ra hồn đây?”
      Hướng Dao cãi lại, chị vội vàng dọn dẹp đống thủy tinh vỡ mặt đất. Hướng Viễn nhìn sống lưng gầy guộc của em , giận dữ khi nãy bỗng trở thành bất lực, nó khiến thể tức giận được nữa. buộc phải thừa nhận mình hiểu Hướng Dao, tuy là máu mủ ruột thịt duy nhất của nhau thế gian này tuy có cùng chung huyết thống điều đó cũng thể khiến cho hai trái tim xích lại gần nhau hơn. Có điều thể hiểu nổi, Hướng Dao sắp lên trung học, tại sao chẳng có chút người lớn nào cả? Nó nhưở mây, giống như người mất hồn vậy.
      Hướng Viễn đứng bên, quan sát em bằng ánh mắt như nhìn người xa lạ. Thực ra cũng biết xa cách giữa và Hướng Dao cũng khó đổ lỗi cho ai được. Trong nhà, lần lượt từng người qua đời, lại học tỉnh, Hướng Dao mình ở lại cũng rất độc. thể trách Hướng Dao chịu ra những chuyện giấu trong lòng vì hề muốn tìm hiểu. Có lẽ làm chị em cũng phải có chút duyên phận chăng, nếu tại sao hai người ràng là nương tựa vào nhau mà sống lại xa cách như vậy? Em ruột còn thân thiết bằng cậu nhóc Trâu Quân máu mủ ruột rà kia. Hướng Viễn chẳng phải chưa từng nghĩ quan tâm đến Hướng Dao nhiều hơn nhưng phải bậc thánh nhân, vừa làm cha mẹ lo việc kiếm ăn cho cả nhà lại làm bà chị tri kỷ. Đối diện với tính cách quá sầu cảm và giải quyết mọi chuyện bằng tình cảm như Hướng Dao và bố, Hướng Viễn cảm thấy rất mệt mỏi và chán ghét, hơn nữa, thể quên cảnh tượng Hướng Dĩ chết đuối được. Hướng Viễn vẫn luôn nghĩ rằng: nếu phải do Hướng Dao làm sao lại mất Hướng Dĩ, cậu em trai mà thương nhất được.
      “Hướng Dao, rốt cuộc em bị sao vậy?” Hướng Viễn cố nén cơn đau ở mắt cá chân lúc ngã xuống đất, hỏi câu.
      phút sau cũng có tiếng trả lời, đành lắc đầu bỏ .
      “Em…” Đến khi Hướng Dao lấy hết can đảm, ngẩng đầu lên khỏi đống đổ vỡ đất chỉ thấy căn phòng trống quạnh hiu.
      Vào tháng tư sau khi Trâu Quân , hoa cải dầu vừa tàn, ủy ban thôn gióng mấy hồi chiêng nghênh tiếp đoàn khách từ thành phố xuống, lại có thêm mấy chiếc xe bóng loáng dừng trước sân phơi lớn nhất trong thôn. Nghe sau khi về thành phố, Diệp Bỉnh Lâm quyết định bỏ tiền ra xây ngôi trường tiểu học Hy Vọng cho thôn nên chính quyền huyện phái cán bộ đến phụ trách đón tiếp.
      Hướng Viễn cũng theo những người hàng xóm đến đó xem xét. nhìn về phía đám người tụ tập đông nhất, sau đó thấy thất vọng vô cớ: trong những người đến đây có Diệp Khiên Trạch, thậm chí cũng chẳng thấy Trâu Quân. Phải rồi, bây giờ nên gọi cậu ấy là Diệp Quân mới phải. Diệp Bỉnh Lâm cũng xuất ở văn phòng ủy ban thôn, người mà chú trưởng thôn Lý và hai cán bộ từ huyện xuống ôm vai thân mật là người đàn ông lạ khoảng hơn ba mươi tuổi.
      Hướng Viễn buồn bã quay đầu bỏ nhưng lại bị chú hai Lý nhìn thấy từ xa gọi lại: “Hướng Viễn! Này, Hướng Viễn! Đừng , chú tìm cháu đấy.”
      Chú hai Lý đuổi theo, túm lấy cánh tay Hướng Viễn lôi về phía văn phòng ủy ban, gương mặt nở nụ cười toe toét: “Hướng Viễn à, chuyện tốt đến rồi!”
      Hướng Viễn bị chú hai Lý ấn ngồi xuống chiếc ghế gỗ khá cũ trong ủy ban thôn.
      “Sao thế? Chú hai Lý, chú gì mà chuyện tốt đến rồi?”
      “Quý nhân đến rồi, chuyện tốt chẳng tự nhiên đến đó thôi?”, chú hai Lý vừa vừa chỉ vào người đàn ông đối diện Hướng Viễn. chăm chú nhìn người nhà họ Diệp mà chưa từng gặp ở khoảng cách rất gần: người đàn ông ấy cao và gầy, toát lên vẻ chín chắn già dặn của người dã kinh qua nhiều gian khổ thử thách, gương mặt đẹp trai, tóc đen nhánh, điều này khiến ông ta trông có vẻ trẻ tuổi hơn. nhận ra những đường nét của Diệp Khiên Trạch gương mặt này nhưng có nghĩa là nó khiến thấy thân thiện hơn. Người đàn ôngg này, dù mỉm cười nhưng trong ánh mắt vẫn toát lên vẻ ngạo mạn lạ lùng.
      Hướng Viễn cảm thấy “quý nhân” này cũng dò xét mình, nó khiến cảnh giác, dè chừng.
      Chú hai Lý chen vào câu rất đúng lúc: “Hướng Viễn à, chú Diệp của cháu gọi điện đến bảo, ngoài việc xây dựng trường tiểu học Hy Vọng trong thôn còn phải giúp cháu cho đến khi học đại học xong mới thôi. Chẳng phải cháu vẫn muốn học lên đại học đó sao? Đúng là chuyện tốt. Chú Diệp cháu còn , chú ấy bận quá nên về được, bọn trẻ đều phải học nên nhờ em trai chú ấy đến làm giúp chuyện này. Nào, đây chính là Tiểu Diệp tiên sinh đấy.”
      Hướng Viễn vẫn nghe lời chú hai Lý người đàn ông kia mở lời: “ là Hướng Viễn?”
      Hướng Viễn mỉm cười đáp lại: “Chào chú Tiểu Diệp.”
      Ông ta đứng dậy, hờ hững đưa tay ra: “Tôi là Diệp Bỉnh Văn.”
      Đây là lần đầu tiên Hướng Viễn gặp người có khí tiết đến thế. cảm thấy bắt tay lịch cũng cần dùng sức như vậy, biết là do vô tình hay cố ý mà người đàn ông này lúc bắt tay làm cảm thấy đau nhói. rút tay ra với vẻ tự nhiên, đụng chạm đó khiến thích ứng được – lạnh lẽo mà cứng nhắc, trái ngược với nụ cười gương mặt ông ta. bỗng thấy nhớ hơi ấm mà Diệp Khiên Trạch lưu lại trong lòng bàn tay .
      Diệp Bỉnh Văn muốn đến thăm nhà Hướng Viễn, cũng có lý do gì để từ chối. Chú hai Lý chủ động dẫn đường, những người hiếu kỳ cũng theo đến tận nhà họ Hướng.
      đoàn người rầm rộ kéo đến khiến Hướng Dao vừa về nhà cảm thấy chân tay lóng ngóng. Diệp Bỉnh Văn đảo quanh vòng nhà rồi mới yên tâm ngồi xuống bên bàn uống trà. Hướng Viễn cũng bắt chuyện gì với ông ta. Dần dần, hàng xóm láng giềng thấy vô vị rồi tản mác hết. Chú hai Lý hiểu biết hơn những người khác nên cũng cười hà hà vài tiếng rồi mượn cớ rút lui về ủy ban thôn. Trước khi vẫn quên nhắc Diệp Bỉnh Văn rằng huyện chuẩn bị bữa tiệc chào đón ông.
      Mọi người hết, Diệp Bỉnh Văn vẫn ngồi xoay xoay tách trà. Hướng Viễn chú ý thấy tay ông ta rời tách trà nhưng từ đầu đến cuối hề uống ngụm nào.
      “Diệp… Diệp tiên sinh, Khiên Trạch và chú Diệp vẫn khỏe chứ?”, Hướng Viễn phá vỡ im lặng ngột ngạt.
      “”Ừ, rất khỏe.” lúc Diệp Bỉnh Văn , lông mày nhướng lên theo thói quen.
      “Vậy có phải chú có việc gì muốn với tôi?”, Hướng Viễn vòng vo, luôn cảm thấy muốn đối phó với người khó chịu cách tốt nhất là thẳng vào vấn đề.
      Cuối cùng, Diệp Bỉnh Văn cũng đặt chiếc tách xuống rồi : “Tôi cũng biết vì sao cả lại nằng nặc đòi giúp học nhưng ấy quyết, tôi cũng tiện hỏi. học cũng tốn bao nhiêu tiền nhưng bây giờ bọn thanh niên vong ân bội nghĩa quá nhiều, điều tôi muốn biết là Diệp gia giúp đỡ , có thể giúp gì lại?”
      “Vậy phải xem chú Diệp cần tôi làm gì và nó có nằm trong khả năng của tôi hay ”. Câu trả lời của Hướng Viễn đặt vai trò người giúp đỡ lên Diệp Bỉnh Lâm chứ phải là “Diệp gia”.
      Diệp Bỉnh Văn cười, quan sát đánh giá tỉ mỉ Hướng Viễn hơn rồi : “Phải rồi, lúc nãy tôi có nghe , nhà chỉ còn hai chị em. Em chắc cũng sắp lên trung học đúng ? rồi, bỏ em ở lại cũng tội nghiệp. Vậy thế này , chúng tôi chỉ có thể giúp trong hai chị em, hoặc là hoàn thành ước mơ học đại học của , hoặc là đưa em đến trường trung học tốt nhất tronh thành phố cho đến khi nào bé tốt nghiệp đại học. chọn cách nào?”
      Hướng Viễn ngồi thẳng lưng lên, nhận thấy mặt Hướng Dao thoáng nét hoảng sợ. “ lựa chọn này vốn chẳng có ý nghĩa gì hết. Tôi học đại học, em tôi sau này nhất định cũng có thể hoàn thành việc học suôn sẻ. Chú thay tôi cảm ơn giúp đỡ của chú Diệp. Tôi tin rằng đây chỉ là câu đùa của chú chứ phải là ý của chú Diệp.”
      Diệp Bỉnh Văn nhún vai, truy hỏi vấn đề này nữa: “Cứ xem là như vậy . Hy vọng hiểu cho tính hài hước của tôi.”
      chuyện với chú rất thú vị”, Hướng Viễn .
      “Được rồi”. Diệp Bỉnh Văn vặn người cái rồi đứng dậy tiếp: “Tôi còn phải đến huyện làm việc với mấy vị quan chức nhạt nhéo kia. Đợi khi giấy báo gọi nhập học của về sắp xếp tiếp.”
      Hướng Viễn tiễn ông ta ra cửa. lúc bước ra bậu cửa, Diệp Bỉnh Văn hạ giọng : “Nếu nhất định bắt phải chọn, vẫn chọn bản thân đúng ? Tôi thích những như vậy.”
      Hướng Viễn , tiễn ông ta về rồi mới quay vào nhà. Hướng Dao lên tiếng: “Chuẩn bị ăn cơm thôi!”.
      Con bé chăm chú bày bát đũa, Hướng Viễn nhìn thấy có giọt nước đọng mép bàn ăn.
      “Lại sao vậy?”
      Hướng Dao dùng ống tay áo chùi mạnh rồi : “Thực ra khi nãy chị có hãy chọn chị cũng chẳng sao cả.”
      Hướng Viễn thở dài: “Đừng có nghĩ lung tung làm chị rối thêm.”

      Đầu tháng Chín, Hướng Viễn mình vác hành lý gọn đến thể đơn giản hơn, đổi hai lần xe, cuối cũng nghe thấy tiếng còi của chuyến tàu hỏa phương Nam. Địa điểm mà muốn đến cũng như nơi mà lên kế hoạch làm trước đó, khác biệt chỉ ở chỗ trong hành lý có thêm giấy báo nhập học của trường Đại học G.
      Hướng Viễn là đứa trẻ đầu tiên trong thôn đậu vào trường đại học trọng điểm của tỉnh ngoài. Giấy báo nhập học được gửi về ủy ban thôn, chú hai Lý vui mừng chạy đến nhà Hướng Viễn báo tin, hàng xóm ai cũng bảo nơi nước non tù đọng của họ cuối cùng con chim phượng hoàng rồi. Lúc ấy, tỉnh còn có phóng viên truyền hình địa phương khệ nệ mang vác máy ảnh, máy quay phim xuống những gì đại loại như Hướng Viễn là trẻ mồ côi, tự lập gánh vác trọng trách của gia đình, chăm sóc em , cố gắng học hành, vượt qua nghịch cảnh, đỗ vào trường đại học giỏi, là tấm gương thanh niên tiên tiến xứng đáng được toàn tỉnh tuyên dương khen ngợi. Hướng Viễn từ chối, rất khinh thường những chủ đề tuyên dương như kiểu “Cám ơn khó khăn giúp tôi trưởng thành”. Gì mà “khó khăn giúp tôi trưởng thành”? Hướng Viễn cảm thấy những điều đó đều là trò đùa của những người ăn no lại nằm, chưa từng nếm trải cực khổ nghĩ ra. chẳng thấy cảm kích khó khăn chút nào. Nếu có thể, ai lại muốn cha mẹ, có gì cả chứ? Ai chẳng mong đợi có người che chở, ăn no mặc ấm? Nếu có thể chọn lựa bỏ qua khó khăn để trưởng thành còn tốt hơn bây giờ.
      Khi Hướng Viễn rời nhà, Hướng Dao là học sinh lớp tám của trường trung học huyện. Trường trung học nhập học khá sớm, Hướng Viễn sắp xếp mọi việc cho Hướng Dao ổn thỏa, cho bé ở lại trong trường, nhờ chú thím hai Lý để mắt đến rồi mới yên tâm xuất phát.
      Bên nhà họ Diệp biết kết quả thi của Hướng Viễn, họ liên tục gọi điện thoại cho . Đầu tiên là Diệp Bỉnh Lâm rồi đến Diệp Khiên Trạch, họ đều cảm thấy vui mừng thay cho . Diệp Quân chẳng thấy tin tức gì nhưng chẳng sao, họ sớm gặp lại nhau thôi. Trường Hướng Viễn sắp theo học ở thành phố G, thừa nhận mình chọn thành phố này cũng là có ý cả. Ở đó có người , có Đại học Khoa học Kỹ thuật tốt nhất và bến cảng tấp nập nhất. Diệp Bỉnh Lâm vừa tỏ ý muốn nhờ người đến Vụ Nguyên đón bị từ chối năm lần bảy lượt. phải loại người cần có người chăm sóc, tuy chưa từng đâu xa mình nhưng tin rằng mình có thể xoay sở được. Hơn nữa, nếu người đến đón là người như Diệp Bỉnh Văn thà chấp nhận số chuyện phiền phức nho do lần đầu tiên xa còn hơn.
      Trong chuyến hành trình dài dằng dặc, Hướng Viễn ngồi bên cửa sổ hờ hững nhìn ra ngoài. Đoàn tàu hỏa dài như con rắn bò theo từng dãy núi và cánh đồng quanh co. chưa từng lo sợ con đường phía trước rồi có bao nhiêu khó khăn vất vả, chỉ sợ phía trước có đường nào để . Khi đoàn tàu hòa vào sắc đêm đen, Hướng Viễn sực nhớ đến lời Hướng Dao và Diệp Bỉnh Văn , nếu lựa chọn đó thực tồn tại, chọn thế nào? chọn chính mình chứ? Tại sao lại ? Câu chuyện Khổng Dung nhường Lê Thức từ dạy chúng ta phải biết nhường nhịn và hy sinh nhưng tại sao khi chúng ta gặp chuyện phải ép mình khổ trước tiên? Tại sao phải hy sinh? Biết mình rồi mới biết người. có thể ký gửi hy vọng vào Hướng Dao ? , cho dù có thể chọn bản thân mình, đó cũng là để và Hướng Dao có lối ra tốt hơn. nghĩ như vậy và hơi thở cũng dần dần nhịp nhàng hơn trong bầu khí mỗi lúc tĩnh lặng này.

    3. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 8

      Có phải ngoài Diệp Quân ra, mỗi người trong ngôi nhà này đều thể chợp mắt?

      Tàu hỏa đến thành phố G vào buổi trưa, thành phố xa lạ nàyđang vào độ nóng nực nhất. Hướng Viễn ra khỏi ga tàu, dùng tay che ánhanứg chói chang rồi cố nín thở nhìn xung quanh: ngoài đọc từ sách và xem ti vi ra, chưa từng nhìn thấy những tòa nhà cao, những dòng xe cộnườm nượp như thế. Những tòa nhà và dòng xe ấy còn vô tận, tít tắp hơncả dòng sông và khe suối ở quê. đứng đây như vô số người xa lạ kháccùng đến thành phố này, phồn hoa trước mắt có hào nhoáng đến đâu bản thân vẫn là người ngoài. chẳng có gì cả, nhưng rồi ngày có được tất cả. tin rằng có ngày mình được tận hưởng phần nào đó trong thành phố phồn hoa này, cái cần chỉ là thời gian.
      Hướng Viễn bị mấy người phía sau đẩy lên trước vài bước. dưa mắt nhìn tứ phía để tìm kiếm người được Diệp gia phái đến đón mình. Những máiđầu nhấp nhô chen chúc và dòng thanh hỗn loạn khiến khó thích ứngđược ngay. Vừa đứng vững nghe thấy giọng quen thuộc:“Hướng Viễn …”
      Trong lòng tràn ngập cảm giác vui sướng,dường như ga tàu xa lạ này cũng trở nên thân quen hơn. Theo tiếng gọi, thấy bóng người gầy gầy, thấp hơn chút tách đám đông, bước nhanh đến trước mặt . ra là Diệp Quân.
      “Chị Hướng Viễn, cuối cùng cũng đón được chị.”
      Trước mặt Diệp Quân tỏ vẻ mừng vui hớn hở, Hướng Viễn giấu nhẹm chút thất vọng của mình. tự cười thầm mình chẳng ra sao, ở nơi tạpnham thế này mà đến cả giọng cũng nghe nhầm được.
      “Trâu … À , Diệp Quân, sao lại là em?”, cười hỏi. vẫn chưa quen lắm với cách xưng hô sau khi cậu đổi họ.
      Diệp Quân để ý đến nhầm lẫn của , như thở phào hơi: “Em cứ lo đón được chị.”
      Gần năm gặp, Diệp Quân trong mắt Hướng Viễn cao hơn, đôigò má cũng trở nên tron trĩnh hơn nhiều. Trước kia, cậu trắng hơn các cậu bé khác trong thôn, giờ thiếu dãi nắng dầm mưa trước kia càng khiến cậu trắng trẻo hơn, lại thêm quần áo chỉnh tề mà ngày xưa chưatừng được mặc cũng khiến cậu có vẻ tuấn tú đnág như búp bê con traivậy, hình dáng đó làm Hướng Viễn muốn véo má cậu cái. Quả nhiên, mạtốt phải được gieo vào ruộng màu mỡ mới được. Nếu hd nhìn thấy Diệp Quân bây giờ cậu xấu trai nữa ? Cho dù Hướng Viễn thầmnghiêng về phía Diệp Khiên Trạch nhưng cũng phải thừa nhận rằng hai anhem nhà này, cậu em còn đẹp trai hơn cả ông .
      Diệp Quân nóinghe có vẻ mệt mỏi, Hướng Viễn để ý thấy trán cậu đầy mồ hôi, chắc cậuđã phải tìm rất lâu trong đám người chen chúc kia. Rất tự nhiên, côđưa tay lên rẽ mớ tóc của cậu ra: “Lo gì kia chứ? Tuy chị chưa đến thành phố lớn bao giờ nhưng cũng đến nỗi lạc đường rồi bắt em phải đitìm đâu.”
      Diệp Quân có vẻ lúng túng, đỏ mặt đón lấy hành lýtrong tay Hướng Viễn: “Sao thế này?”. xong, cậu chỉ tay về phíabãi đậu xe: “Tài xế của công ty bố em đậu xe bên kia.”
      “Cógì phải mang theo đâu”, Hướng Viễn đáp. Thấy dáng vẻ cậu thế này, có lẽđã thích nghi rất tốt với hoàn cảnh sống mới, cũng thấy được an ủibởi chí ít nó cũng chứng minh quyết định giúp Diệp Khiên Trạch của là hoàn toàn đúng đắn. Dù gì, Diệp Quân cũng là đứa trẻ, lúc rời khỏiquê nhà luôn lưu luyến nhưng đến nơi tuyệt vời hơn thích nghicũng nhanh hơn cả trong tưởng tượng.
      Như để chứng minh chuyệnnày, nhìn thấy chiếc xe mà Diệp Quân mỗi lúc gần, Hướng Viễndừng chân, hỏi câu: “Diệp Quân, những ngày vừa qua hộ đối xử tốt với em chứ?”
      Ánh mắt Diệp Quân nhìn vẻ nghi ngại, do dự lúc rồi gật đầu: “Tốt, rất tốt, cả nhà họ đều tốt cả.”
      “Cái gì mà “nhà họ”? Phải là nhà em chứ?”, Hướng Viễn lên tiếng chỉnhngay. còn định thêm nhưng cửa xe mở, người đàn ông trungniên dáng vóc chắc nịch bước đến chào. Hướng Viễn bèn nuốt câu mình vừađịnh vào rồi mỉm cười nhìn người đàn ông chắc là tài xế này.
      “Chị Hướng Viễn, đây là chú Trần lái xe cho công ty bố em”, Diệp Quângiới thiệu. Xem ra, cậu vẫn chưa học được cốt cách thiếu gia kiêu căng.
      Chú tài xế họ Trần có vẻ là người thành , lịch cười chào HướngViễn câu rồi đón lấy hành lý của trong tay Diệp Quân, dẫn họ raxe.
      Hướng Viễn cảm ơn tiếng rồi chui vào ghế sau ngồi. DiệpQuân biết tại sao lại đờ ra lúc rồi mới chậm chạp mở cửa ghếphụ nhưng chịu vào, nghĩ lúc rồi chui vào ghế sau ngồi cạnhHướng Viễn. Lúc lên xe, cậu còn va đầu vào cửa cái, đau đến đỏ bừngmặt.
      Hướng Viễn mỉm cười nhìn cậu, biết trong lòng cậunhóc này nghĩ gì? Mấy hôm nữa mới đến ngày nhập học của Hướng Viễnnên khi nghe Diệp Quân , Diệp Bỉnh Lâm nhất quyết bảo đến nhà họ ở lại vài ngày. Lúc này, xe chạy đến nhà họ Diệp. đường ,Diệp Quân nhiều chú ý của Hướng Viễn cũng dần dần bị cảnhvật ngoài cửa sổ thu hút. Có lẽ đoán được đây là lần đầu đến thànhphố nên chú Trần thỉnh thoảng giới thiệu những công trình kiến trúc venđường cho biết, Hướng Viễn nghe rất chăm chú, Diệp Quân cũng nhìn rangoài cửa sổ. Đến khi chú Trần giới thiệu xong, Hướng Viễn mới lơ đãnghỏi Diệp Quân: “ của em hôm nay bận lắm à?”
      Diệp Quân “ý” lên tiếng, đáp: “Chị Hướng Viễn, sao chị biết hay vậy?”. Cậu hạ thấpgiọng khẽ : “ ấy dạo này làm căng với bố. Hình như chuyênngành mà bố muốn vào học lại thích, còn ngành thíchthì bố lại đồng ý.”
      Trái tim Hướng Viễn trùng xuống, chẳng lẽ đến, lại ra sao? cuống lên, hỏi gấp: “Vậy bây giờ thế nào rồi?”
      Diệp Quân đáp: “Em cũng biết, có điều trong nhà hình như dì cũng rất ủng hộ trai ra nước ngoài học.”
      “Vậy em thế nào?”
      “Em… em cũng biết.”
      “Sao em lại biết chứ?”
      Diệp Quân giật bắn mình bởi cấp bách của : “Em biết mà, ấy chẳng gì cả”, cậu phân bua.
      Sao lại thế được? Hướng Viễn chỉ thấy lòng rối như tơ vò. cứ ngỡ đãđược gặp nhau nhưng ai ngờ cuộc sống lại thay đổi như thế. Dường như côcó cố gắng bao nhiêu chăng nữa cũng luôn có khoảng cách chen vào giữa hai người? , thể, chẳng phải vẫn chưa quyết định hay sao?Sao lại phải khổ sở cuống quýt lên như thế?
      Hướng Viễn đãthấy bình tĩnh hơn. ý thức vừa nãy mình hơi thái quá. Diệp Quânvẫn là đứa trẻ, cậu ấy biết cũng là bình thường, sao côlại có thể đem hết bực tức trong người trút lên cậu? cười gượng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ đến khi bình tĩnh lại mới quay sang vớiDiệp Quân bằng giọng cực kỳ thoải mái: “Khiên Trạch muốn ra nước ngoài,cũng bất ngờ . Nhưng chị cứ nghĩ cậu ấy có gì trong lòng cũng tìm em tâm chứ… Xin lỗi nhé, Diệp Quân. Em giận chị chứ?”
      Diệp Quân lắc đầu: “ đâu, chuyện của ấy có lẽ Diệp Linh biết hơn, Chị Hướng Viễn, em biết mà. Nếu biết, em nhất địnhsẽ cho chị.”
      Hướng Viễn chuyển chủ đề theo câu của Diệp Quân: “Phải rồi, em và Diệp Linh sống với nhau có ổn ?”
      Diệp Quân nghĩ ngợi, dường như tìm ra lời nào thích hợp để diễntả: “Diệp Linh, chị ấy tính khí có phần… kỳ quặc, nhưng ở với nhau lâucũng quen. Chị ấy nhiều với em… Thực ra ngoài trai chị ấy rất ít khi chuyện với người khác, đến cả với dì – mẹ chị ấy –cũng ít .” Thấy Hướng Viễn có vẻ như suy nghĩ lung lắm, cậu tưởngmình sai điều gì liền vội vã bổ sung: “Nhưng Diệp Linh phảingười xấu, đấy.”
      Hướng Viễn gì. lúc sau, mới lên tiếng: “Phải, ấy phải người xấu. Chị biết, chị biết.”
      Ấn tượng đầu tiên Diệp gia để lại cho Hướng Viễn là tòa nhà nhỏriêng biệt, bên ngoài có rất nhiều cây dây leo tên bám vào,nhìn chung cũng cũ kỹ lắm nhưng chí ít cũng có lịch sử. Trongthành phố bê tông cốt thép này, ngôi nhà có thể gọi là hào nhoáng lộnglẫy. Hàng xóm trong thôn đều , sau khi Diệp Bỉnh Lâm về thành phố đãkiếm được số tiền lớn nhưng Hướng Viễn trẻ tuổi non dại khi xuốngxe, đứng trước ngôi nhà với những dây leo như vậy thầm nghĩ trong lòng, cây cỏ như thế, trong núi muốn bao nhiêu có bây nhiêu, nhữngngười có tiền cũng chỉ đến thế mà thôi.
      Về sau, khi Hướng Viễnđã có đủ tất cả mọi thứ, nhớ lại ý nghĩ đầu tiên của mình cũng kìm được cười mỉa mai bản thân, cho cùng, vẫn là gian thương nên những thứ tốt đẹp của Diệp gia, biết cách tận hưởng, giống như năm nào theo gót Diệp Quân bước từng bước vào ngôi nhà này, hoàntoàn có ý thức được nó có ý nghĩa gì với bản thân. Về sau cũngquen với nơi mà mình ở bâo nhiêu năm nay nhưng vẫn thể nóđược.
      Chủ nhân của Diệp gia năm ấy là người phụ nữ ít và dịu dàng, dung mạo cũng có mấy phần giống Diệp Linh nhưng chắc chắnthời trẻ bà còn xinh đẹp hơn con nhiều. Hướng Viễn cũng gọi bà là“dì” như Diệp Quân.
      Khi Hướng Viễn và Diệp Quân về, Diệp BỉnhLâm có nhà, bà Diệp rất vui vẻ và lịch đón tiếp Hướng Viễn, bảo bà dì họ Dương rót trà cho hai đứa rồi rối rít cảm ơn Hướng Viễn vì ngày trước cứu Diệp Linh rơi xuống nước. Bà gợi cho người ta cảm giác dịu dàng ấm áp, nhiệt tình quá đáng nhưng lại cảm thấy tự nhiên như người nhà khiến Hướng Viễn cảm thấy thỏai mái hơn. tinrằng bà chủ như thế chắc chắn cũng đối đãi rất tốt với Diệp Quân.
      Hàn huyên lúc, bà Diệp bắt đầu bày biện đồ cắm hoa trà kỷ, bàcầm chiếc kéo dài lên xén xén cắt cắt, có rất nhiều hoa mà Hướng Viễnkhông biết tên gọi. lúc sau, bà bảo dì Dương nấu cơm, sau đó vừacắm những cành hoa được cắt tỉa gọn gàng vào trong chiếc bình sứtrắng, vừa thuận miệng những chuyện trong nhà với Hướng Viễn. Chưanói được mấy câu, Diệp Khiên Trạch vội vàng chạy từ lầu xuống,vừa nhìn Hướng Viễn vừa cười trách móc: “Sao đến mà gọi tôi?”
      Bà Diệp vẩy nước cành hoa, cười bảo: “Trà chưa uống được hớp, con xuống rồi đó thôi?”
      Diệp Khiên Trạch ngồi xuống đối diện Hướng Viễn, hỏi: “ đường ổn thỏa cả chứ? Tôi vốn hứa đón cậu…”
      sao, Diệp Quân với tôi là cậu rất bận”, Hướng Viễn cắt ngang.
      “Vậy à?” Diệp Khiên Trạch có vẻ ngạc nhiên, sau đó cười lớn. “Tên nhóc A Quân này! Nó bảo tôi rằng, mình nó là được rồi…”
      Hướng Viễn liếc nhìn Diệp Quân, thấy cậu đỏ bừng mặt mới biết những gì Diệp Khiên Trạch sai chút nào.
      “Em… phải… phải… phải…”, Diệp Quân há miệng, lắp bắp giải thíchnhưng nhất thời nghẹn họng được gì, đành cúi gằm mặt chăm chúnhìn sàn nhà.
      Diệp Khiên Trạch giải vây cho cậu, vỗ vai em trairồi : “Nhóc này, có gì mà khó xử đâu! Hướng Viễn trước kia đối xử với em như em ruột, em đón chị ấy, chẳng phải là chuyện nên làm haysao?”
      “Vậy tôi đối với cậu tốt à?”
      Diệp KhiênTrạch ngẩn ra lúc rồi mới phát lúc đó Hướng Viễn nhìn . gương mặt là nụ cười rạng rỡ, thể đoán được trong lòng nghĩ gì.
      “Đương nhiên rồi, Hướng Viễn, tôi còn có thể điđâu để tìm người bạn tốt bên tôi từ như cậu chứ?” khựnglại lúc rồi quay sang nhìn bình hoa bà Diệp vừa cắm xong.
      “Khiên Trạch, con thấy tác phẩm hôm nay của dì thế nào?”, bà Diệp dịu dàng hỏi.
      Diệp Khiên Trạch nhìn lúc rồi trả lời: “Thẩm mỹ của dì mỗi ngày cao. Có điều đẹp đẹp nhưng con thấy có gì đó là lạ.”
      “Lạ ởchỗ nào?”, bà Diệp chống cằm ngắm nghía thành phẩm của mình cách kỹlưỡng, sau đó rút cành ra, lại cắm thêm mấy cành vào nhưng vẫn hài lòng. “Hướng Viễn, con thấy thế nào?”, bà hỏi.
      Hướng Viễnnghe bà Diệp hỏi mình thầm cười khổ. cảm thấy những bông hoa cắmtrong bình đều na ná nhau, thể đẹp bằng hoa dại mọc đầy triền núibao la nhưng thể làm mất hứng chủ nhà nên đành : “Dì ơi,cháu hiểu nghệ thuật cắm hoa lắm nhưng nhìn từ mắt người ngoài nghề rất đẹp ạ”.
      Mọi người nhìn bà Diệp cắm lại hoa thêm lần nữa, đúng lúc ấy, dì Dương cũng làm xong cơm, bày biện mọi thứ lên bàn ăn.
      “Thôi, cứ để nó thế này vậy. Chúng ta ăn cơm .” Bà Diệp phủi tay rồiđứng lên, mỉm cười bảo. “Hướng Viễn, chú Diệp hôm nay công tác tỉnhkhác nhưng vẫn gọi về dặn dì phải đón tiếp cháu chu đáo. Chưa đến ngàynhập học, cháu cứ yên tâm ở lại đây vài ngày để Khiên Trạch và A Quânđưa cháu chơi, làm quen với mọi thứ xung quanh. Dì giỏi nấu ănlắm nên hôm nay nếm thử tài nghệ của dì Dương vậy. Dì ấy làm cho nhànày được mấy năm rồi.”
      Hướng Viễn gật đầu. Mọi người ngồi vàobàn, chuẩn bị cầm đũa Diệp Quân lên tiếng hỏi với vẻ lạ lùng:“Dì ơi, sao hôm nay thấy Diệp Linh?”
      Bà Diệp đáp: “Hômnay, nó tham gia luyện tập với đội hợp ca của trường, có lẽ về muộnmột chút. Dì bảo dì Dương phần cơm rồi, cần dợi”. Sau đó, bà lạigiải thích với Hướng Viễn: “Con dì, cháu cũng gặp rồi đấy. Tính cách nó quá khép kín nên dì và chú Diệp đều chủ trương cho nó tham gia nhiều họat động của trường, tiếp xúc với bạn bè, như vậy rất tốt cho nó”.
      Hướng Viễn nhớ đến gương mặt trắng xanh của Diệp Linh, thầm tán đồngvới lời của bà Diệp. Tự nhiên, liếc về phía Diệp Khiên Trạch cái, cúi đầu húp canh, thần sắc vẫn điềm tĩnh như thường.
      Sau khi ăn được lúc, Diệp Linh mặc bộ váy áo đơn giản bước vàonhà. Hướng Viễn và nhìn nhau chào, Hướng Viễn cảm thấy dường như côcòn mỏng manh hơn cả lần trước, người như tờ giất trắng. cũngnhìn thấy Hướng Viễn, thái độ vẫn khá hữu nghị, gật đầu lên tiếng chào:“Hướng Viễn, chị đến rồi, lâu quá gặp”.
      “Ừ, Diệp Linh, lâu quá gặp”. Hướng Viễn thấy với mẹ rằng mình ăn muộn mộtchút rồi thẳng lên lầu. Lúc ngang trà kỷ bên salon, Diệp Linhkhựng lại quan sát bình hoa, cau mày : “Sao cứ thấy kỳ quặc thế nàoấy”. vừa vừa đưa tay nhấc cành diên vĩ trong đó ra, rồi lạirút thêm cành cúc đại đóa rồi lẩm bẩm: “Thế này chẳng phải đẹp hơnsao?”
      Làm xong, Diệp Linh quay đầu nhìn về phía bàn ăn. Khoảngcách xa như vậy nhưng Hướng Viễn vẫn biết nhìn ai, ánh mắt ấycủa nàng ràng là chờ đợi tán đồng của người đó. Diệp Khiên Trạch gì, lúc đặt đũa xuống khóe môi hơi nhướn lên, Diệp Linh ngay lập tức nở nụ cười rạng rỡ. Khoảnh khắc đó, Hướng Viễn cảmthấy hoa sau lưng ấy cũng mờ nhòe màu sắc.
      Đêm ấy, Hướng Viễn nằm trong phòng dành cho khách của Diệp gia nhưng thể ngủ nổi. phải là người lạ chỗ nhưng bóng dáng bình hoa trong phòng kháchvà hai nụ cười mơ hồ kia ngừng hòa quyện vào nhau khiến tinh thầnvốn mệt mỏi của bỗng trở nên vô cùng tỉnh táo. thể nhìn nhầm, nhưng thà rằng nhìn nhầm, đoán nhầm, nghĩ nhầm còn hơn. Đókhông phải là ăn ý và thân mật giữa trai em . Đó là hòa hợp giữa hai trái tim, giao lưu cần ngôn ngữ. Đó là nụ cười hiểu ý nhau chỉ thuộc về “giữa hai người họ” mà thôi.
      ngồi bật dậytúm lấy ga trải giường phía dưới, chất liệu vải mềm mát và trơn tuột. vận sức nhưng vẫn chẳng nắm bắt được gì, mà nắm bắt rồi cũng thểgiữ chặt.
      Mình ngu ngốc, Diệp Linh họ Diệp, mẹ ta đượcgả cho bố , bây giờ họ là em, thế nhưng, nếu họ đồng ý có thể phải thế. Năm năm rồi! Hướng Viễn nhớ ra và Diệp Khiên Trạchsống trong hai thế giới hoàn toàn khác nhau năm năm, người hiểu anhnhất còn là nữa. Hướng Viễn chưa bao giờ chịu thua bất kỳ ainhưng lại ngờ rằng, cuối cùng, mình lại bại dưới tay thời gianvà khoảng cách.
      Hướng Viễn chưa từng xúc động như bây giờ, côtốc chân nhảy xuống giường, mở cửa phòng bước ra ngoài. Lần đầu tiên côquên hỏi bản thân mình muốn làm gì, quên hỏi xem mình làm thế nàycó ý nghĩa gì. chỉ muốn đứng cạnh , có lẽ hỏi xem Diệp Linhcó ý nghĩa gì đối với , có lẽ thuyết phục đnừg ra nướcngoài mà hãy ở lại bên , có lẽ chẳng gì, chỉ nhìn thậtchăm chú và chân thành.
      Phòng khách ở tầng , bám vào tayvịn cầu thang bằng gỗ mát lạnh bước lên, đôi dép trong nhà bà Diệptặng bước gây ra bất kỳ tiếng động nào. Căn phòng đầu tiêntrên tầng hai, cửa phòng hé mở, Hướng Viễn lặng lẽ đứng dựa gần đó, nghe tiếng chuyện rì rầm từ trong phòng vọng ra, những lời muốn ,những câu hỏi muốn hỏi, ra có người còn gấp gáp muốn có đượccâu trả lời hơn
      “Chị ta là ai? Còn em là ai?”
      “Đừng , đừng có được ?”
      “Em muốn xa .”

      nhiều hơn chút thấp hèn như vậy. Hướng Viễn nghĩ, vàcô sắc mặt tái xanh bên kia cánh cửa phòng có gì khác nhau? Màn đêmlành lạnh như vậy cũng tốt, xúc động và mù quáng trước đó cũng dầnlạnh theo tay chân . Hướng Viễn bước từng bước xuống lầu, lúc quayngười , thoáng nghe thấy tiếng khóc sau cánh cửa phòng.
      Kỳ thực, và Diệp Linh vẫn khác nhau, vì ít ra, cần phải khóc lóc như thế.
      Hướng Viễn về phòng, với tay tắt ngọn đèn đầu giường, mọi thứthoáng chốc chìm trong bóng tối. nhớ lại sau tiếng khóc của DiệpLinh, hình như nhìn thấy cuối hành lang cách đó hơn mười mét, cửaphòng chú Diệp và vợ cũng hé mở rồi lặng lẽ khép lại.
      Có phảingoài Diệp Quân ra, mỗi người trong ngôi nhà này đều thể chợp mắt? Hướng Viễn nhắm mắt lại, chiếc giường mềm mại xa lạ, như thể phía dướicó đôi tay kéo xuống. Từ trước tới giờ chưa có ai với rằng buổi đêm ở thành phố còn đen tối hơn cả đường đêm khi trongnúi, nhớ đến ánh trăng phản chiếu xuống mặt suối và cả chàng thiếuniên ôm gối ngắm trăng với . Khi ấy bảo: “Chúng ta mãi mãikhông có xa nhau”. Nhưng “mãi mãi” là gì chứ? Những người sống aicó tư cách mãi mãi? Cho dù muốn hay , chẳng ai có thể hứa hẹn“mãi mãi” xa nhau.

    4. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 9

      Nếu dưới chân là bùn đất cũng cam lòng để . Giống như con diều, chỉ cần dây còn nằm trong tay, cho dù bay cao bao nhiêu rồi có ngày quay trở lại.
      Trưa hôm sau, Diệp Bỉnh Lâm công tác về sớm hơn dự định. Lúc ăn trưa, xem như cả nhà họ Diệp đều tề tựu đông đủ. Diệp Bỉnh Lâm luôn quý Hướng Viễn nên khi gặp mặt khó tránh khỏi trò chuyện rôm rả tâm đầu ý hợp. Nghe xong vài chuyện mới trong thôn, ông sực nhớ ra điều gì đó và hỏi ngành học của Hướng Viễn.
      “Ngành kế toán ạ”, Hướng Viễn đáp.
      Diệp Bỉnh Lâm cười : “Chuyên ngành giỏi nhất của Đại học G thực ra là kiến trúc và cơ khí nhưng ngành Kế toán gần đây cũng được. Chú tiến cử Đại học G với cháu chỉ vì chú cũng tốt nghiệp trường này ra mà hơn nữa sau khi tốt nghiệp chú còn ở lại trường giảng dạy khoảng thời gian, quen biết với rất nhiều công nhân viên chức trong trường, chủ nhiệm ngành kế toán trước kia cũng là bạn chú. Xã hội này có quen biết nhiều mới làm ăn khá được, cháu học ở đó cũng được quan tâm hơn…” Ông thở dài rồi tiếp: “Trước đây chú học cơ khí, bây giờ ra ngoài lăn lộn làm ăn cũng là làm ngành cũ. Vốn cứ mong chờ con cái lớn lên kế nghiệp cha nhưng thàng nhóc Khiên Trạch này cứ hờ hững. Học cấp ba chịu chọn môn tự nhiên cũng có thể bỏ qua nhưng học đại học cũng nên chọn mấy ngành như quản lý chứ. Học xong rồi có thể giúp ông già này làm việc, đằng này nó lại chọn ngành Triết học. Đó chẳng phải là muốn chọc chú tức chết hay sao?”
      Vẫn thấy chưa hả giận, ông trừng mắt với Khiên Trạch ngồi kế bên, tiếp tục: “Con thể học Hướng Viễn làm người có trách nhiệm chút được à?”. Thấy ánh mắt có phần ngượng ngùng của Hướng Viễn, Diệp Khiên Trạch cười khổ tiếng rồi im lăng, cúi đầu ăn cơm.
      đến đây, Diệp Bỉnh Lâm tự nhiên nghĩ đến vấn đề khác: “Phải rồi, Khiên Trạch, chuyện bố con suy nghĩ đến đâu rồi? Bố đồng ý cho con học ngành Triết học đâu. Nếu con bảo trong nước có trường dạy ngành quản lý giỏi ra nước ngoài vậy. Con đừng quên con là con trai, A Linh là con , A Quân còn . Sớm muộn gì bố cũng thành ông già, sản nghiệp vất vả cực nhọc làm lụng cả nửa đời người giao cho con giao cho ai?”
      Diệp Khiên Trạch tiếp tục im lặng , Diệp Bỉnh Lâm bắt đầu tức giận: “Tính khí này của con giống ai biết nữa? hay cũng cho được à?”
      Diệp Linh chậm rãi đặt đũa xuống, chen vào câu: “Bố, bố để suy nghĩ là muốn tự quyết định nhưng dáng vẻ bố bây giờ là hỏi ý kiến hay là ép phải vậy?”
      “Sao bố lại ép nó…”, Diệp Bỉnh Lâm chưa hết, bà Diệp lên tiếng hòa giải: “A Linh, phải thế nào đây? Dù thế nào nữa, bố con cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Cho dù có ép cũng là muốn nó sau này xuất sắc hơn.” Bà quay sang nhìn Diệp Khiên Trạch, dịu giọng: “Khiên Trạch, dì cũng tán thành việc con tai còn trẻ nên xuất ngoại cho biết đó biết đây, lăn lộn bên ngoài nhiều tầm mắt cũng được mở rộng, góc độ và cách nhìn nhận vấn đề khác nhiều lắm.”
      “Mẹ, mẹ cũng muốn bảo hay sao?”, mắt của Diệp Linh bắt đầu ngân ngấn nước.
      Diệp Linh hiểu nhưng Hướng Viễn biết, Diệp Linh và Diệp Khiên Trạch tâm đầu ý hợp, tình cảm riêng tư lại biểu ra ràng đến vậy, chỉ có họ mới ngây thơ cho rằng cả thế giới đều chẳng biết gì. Chú Diệp là người bận rộn nên chưa phát ra, Diệp Quân còn nên chưa hiểu chuyện đời, nhưng tâm tư tình cảm của đám trẻ làm sao qua được mắt bà Diệp nhạy cảm tinh tế lại ngày ngày kề cận chứ. Đêm qua, cánh cửa của phòng bà mở ra rồi lại đóng váo càng khiến Hướng Viễn đoán chắc rằng bà biết tất cả mọi việc. Diệp Linh phải em ruột của Diệp Khiên Trạch, nếu họ cứ nằng nặc đòi ở bên nhau cũng chưa hẳn là thể, nhưng cho dù là vì bất cứ nghuyên nhân nào, lập trường của bà Diệp trong việc đưa Khiên Trạch ra nước ngoài ngầm chứng minh thái độ tán thành đối với tình cảm của họ rồi.
      được, con đồng ý cho ra nước ngoài. Trong nước có bao nhiêu trường tốt, tai sao phải ? Diệp Khiên Trạch, nghe lời bố, học quản lý trong nước được ? Tốt nhất là cứ ơ lại thành phố này, đại học G thích đại học Hành chính Pháp luật cũng được mà…”
      Hướng Viễn thầm cười lạnh trong lòng, thông cảm cho Diệp Linh. ngốc nghếch này vốn ngây thơ đến khờ khạo, người trong cuộc còn chưa lên tiếng, ta phí sức tranh cãi rồi. Có lẽ Diệp Khiên Trạch hoàn toàn là hờ hững với ta nhưng so với tính tình khép kín đến mức ngây thơ này những điều khiến phải e ngại dè dặt còn quá nhiều, nên nhịn được mỉm cười với , nhưng bao giờ dám sai bước. Diệp Linh ngỡ rằng dám chống lệnh bố mà biết rằng trong lòng Diệp Khiên Trạch thực ra cũng dao động. Từ người như vậy: hiền lành, đa tình, nhu nhược. Diệp Linh làm sao thắng nổi , làm sao giữ lại được?
      “Hướng Viễn, chứ, chị cũng đâu muốn ấy đúng ?” Diệp Linh có được câu trả lời, trong tuyệt vọng bám víu lấy ngọn cờ cứu mạng cuối cùng là Hướng Viễn. Xem ra, vì muốn người mình để ý tiếc mạng sống lao mình xuống đầm sâu này cũng đến nỗi ngốc nghếch, chí ít ta cũng loáng thoáng thấy được tâm tư của Hướng Viễn. Giác quan thứ sáu của con về phương diện này quả nhiên nhạy cảm kỳ lạ.
      Đúng, tôi sợ Khiên Trạch ấy ra hơn bất kỳ ai khác, tôi và cậu ấy xa nhau quá lâu rồi. Hướng Viễn có phần buồn rầu tự nhủ nhưng vẫn giữ im lặng trong van xin nài nỉ của Diệp Linh.
      “Cháu? Cháu thể quyết định thay cậu ấy được”, rủ rèm mi, như thuyết phục bản thân mình lần cuối. Sau đó, nhìn Diệp Khiên Trạch, vẫn nở nụ cười, ánh mắt cong cong như trăng non với cậu: “Thực ra cậu nghĩ kỹ rồi đúng , vậy cứ làm theo suy nghĩ của cậu .”
      Mấy tháng sau, sinh viên năm thứ nhất ngành Kế toán trường đại học G – Hướng Viễn – mỉm cười đưa tiễn “bạn tốt” Diệp Khiên Trạch ở sân bay. Lúc , so với lưu luyến nỡ rời xa của vợ chồng Diệp Bỉnh Lâm và Diệp Quân Diệp Linh lại tỏ ra khá bình thản. Trước khi Diệp Khiên Trạch qua cửa kiểm soát, người cuối cùng ôm là Diệp Linh. Hướng Viễn đứng cách đó xa nghe thấy Diệp Linh hỏi: “ còn lời nào muốn với em ?”. câu hỏi quen thuộc biết bao. Hướng Viễn nhớ rất , sau khi rơi xuống nước rồi tỉnh dậy nhìn thấy Diệp Khiên Trạch, câu đầu tiên của Diệp Linh cũng chính là câu này.
      Diệp Khiên Trạch cứng đờ lúc rồi chầm chậm buông lỏng đôi tay ôm Diệp Linh, : “Lúc có ở đây phải cố giữ gìn sức khỏe”.
      Diệp Linh nhắm nghiền mắt, nước mắt từ từ rơi xuống.
      đường về, Diệp Quân theo xe của công ty bố cậu đưa Hướng Viễn quay lại trường. đường , cậu đưa Hướng Viễn tờ khăn giấy rồi : “Chị có cần ?”
      Hướng Viễn cười đẩy ra.
      “Em cho Diệp Linh tờ. Chắc chắn chị cần chứ?” Diệp Quân cố tỏ ra vẻ người lớn, : “Em biết chị cũng nỡ rời xa ấy.”
      Hướng Viễn nhìn lên bầu trời qua tấm gương chiếu hậu. nỡ sao, còn nếu nỡ sao? Nếu dưới chân là bùn đất cam lòng để . Giống như con diều, chỉ cần dây còn nằm trong tau , cho dù bay cao bao nhiêu, xa bao nhiêu rồi có ngày quay trở lại, cho dù gió có làm đứt dây ít nhất nó cũng rơi xuống nơi mà nhìn thấy được.
      Nếu nhất định phải dùng hai chứ để khái quát cuộc sống sinh viên của Hướng Viễn đó chính là: bận rộn. cho mình tuần để làm quen với môi trường hoàn toàn mới lạ. Chuyện này đối với cũng chẳng có vấn đề gì. giống như cỏ hoang mọc núi, bay đến đâu cũng có thể cắm xuống đất bằng tốc độ thể ngờ nổi, đón gió lớn lên, thậm chí có ngày phủ mờ những cành cây ngọn cỏ vốn sinh sống ở khoảng đất này trước đó.
      Tuy Diệp Bỉnh Lâm bao hết học phí và mọi chí tổn sinh hoạt khác của Hướng Viễn nhưng vẫn thể quen với cuộc sống cơm bưng nước rót tận miệng như vậy. làm cho bộ phận hậu cần của trường rồi phát ra đó là công việc phí thời gian mà chẳng thu được lợi ích gì nhiều. còn làm thêm nghề gia sư, bán thẻ điện thoại, viết luận văn họ người khác… những hình thức kiếm tiền có hạn trong trường đều trải qua. Ngoài thời gian chuẩn bị ôn tập trước kỳ thi và khi lên lớp ra, giống như con quay bận rộn giữa đủ thứ sinh nhai cho cuộc sống.
      Hướng Viễn thường : nghĩ ngợi lung tung cũng cần có điều kiện. và hề gnhi ngờ rằng có điều kiện ấy. cảm thấy mỗi phút trong đời mình đều có việc phải làm, thời gian lấy đâu ra mà thở ngắn than dài? giống như trường hợp đặc biệt trong đám bạn bè cũng lứa ở trường nhưng lại khiến người ta ghét bỏ. tỏ ra tự ti nhạy cảm quá mức như những người xuất thân bần hàn khác, chưa từng che giấu hoàn cảnh xuất thân nghèo khó, cũng chưa từng phủ nhận khát vọng kiếm tiền của mình. Đối với , có tiền là thực khách quan, đáng phải giấu giếm, cũng phải là lý do để tự than thân trách phận. ghen tỵ với những người bạn sinh ra trong nhung lụa. Người ta có, đó là phúc phận của người ta, có nên mới phải phấn đấu. Những người hơi thân thiết với Hướng Viễn đều biết tính thích làm mọi việc ràng đâu ra đó, thiệt mình cũng nợ người. Những người giúp , trả nợ nhân tình; có gì cần giúp, ra điều kiện môt cách ràng, có được thỏa thuận rồi mọi việc tự nhiên được làm cách chu đáo, hoàn hảo.
      Khi còn ở thôn Lý Vụ Nguyên, dù đến vất cứ đâu, việc làm ăn của Hướng Viễn lúc nào cũng suôn sẻ khấm khá. Cũng là gia sư nhưng tiền lao mỗi giờ của luôn cao hơn người khác ít nhưng phụ huynh vẫn rất hài lòng; viết luận văn thay, “tác phẩn Hướng Viễn” luôn thay cho “tốc độ và chất lượng”, những cậu bạn học bận đương và chơi điện tử chịu hỏ ra chút tiền cũng cảm thấy rất xứng đáng.
      Hướng Viễn bao giờ hài lòng với điều đó, bất chấp thời gian sắp xếp chặt chẽ đến đâu, cho dù chợp mắt suốt hai mươi bốn giờ nhưng việc Hướng Viễn có thể làm trong ngày vẫn có hạn. Về sau, còn đích thân sấp ngửa vác túi đến nhà học sinh dạy kèm nữa mà mở góc ở bảng thông tin gần nhà ăn – nơi học sinh qua lại nhiều nhất – thu thập những cơ hội về công việc gia sư rồi căn cứ theo thù lao mỗi giờ để thu phí giới thiệu. Do giá cả hợp lý, cũng cần phải chạy đôn chạy đáo liên hệ nên việc làm ăn trung gian của lúc nào cũng cung đủ cầu. Còn về việc viết luận văn hộ, cũng sang tay cho người khác, kiếm được chút ít tiền hoa hồng từ họ, dần dần khoản tích lũy cũng lại khá hơn khi mình vất vả lao động.
      Lên năm thứ hai đại học, ký túc xá nơi Hướng Viễn ở nghiễm nhiên trở thành trung tâm giao dịch làm ăn có tiếng nhất Đại học G. Ngoài việc phục vụ trung gian cho số ngành nghề, còn kiêm luôn cung cấp đĩa phim, thẻ điện thoại và thẻ điện tử. Về sau, chẳng ai biết kiếm đâu ra chiếc tủ lạnh cũ, kiêm luôn công việc cung cấp nước giải khát lạnh. Nụ cười với đôi mắt cong cong nổi tiếng của Hướng Viễn trở thành đại từ thay thế cho lừa gạt ai, vật đẹp giá hời, thẻ tích điểm và phiếu ưu đãi ở cửa hàng của . Mọi người đều biết ấy kiếm được rất khá, trở thành khách của vừa tiện lợi vừa yên tâm, phục vụ cũng rất chu đáo, những gì cung cấp luôn là thứ mà mọi người cần nên người quan tâm cũng khá đông.
      . . . .
      Hướng Viễn tuy có bạn bè thân thiết nhưng quan hệ bạn bè khá tốt. Có lẽ có người cảm thấy là gian thương nhưng cũng phải thừa nhận rằng, dù có là gian thương cũng làm ai ghét bỏ được. Sáng suốt mà lươn lẹo, tiền nhưng gian xảo có lẽ là khái quát hợp lý nhất về Hướng Viễn. Việc làm ăn của ở ký túc xá rất phát đạt, người đến người luôn tấp nập, điện thoại cũng reo cả ngày dứt. Nếu rằng có chẳng ảnh hưởng gì đến bạn bè trong phòng giả tạo quá nhưng về điểm này Hướng Viễn chưa từng qua loa, luôn biết san sẻ lợi ích cho người khác. Lúc ấy, vấn đề sinh hoạt phí của đại đa số sinh viên còn rất khó khăn nhưng khi có được lợi ích mồm cũng tự khắc biết điều mà ngậm lại. Nếu có người nào có gia cảnh khấm khá, coi trọng tiền bạc lợi ích cũng chẳng cản trở chính sách của Hướng Viễn: chưa bao giờ gây hấn với người khác mà luôn nhanh tay nhanh mắt tặng những thứ thích hợp trong lúc người ta cần đến nhất. Người như thế ai lại muốn gây bao giờ? Về sau, có đến hơn nửa bạn bè trong ký túc xá trở thành tiểu nhị của cửa hàng Hướng Viễn. Ngoài giờ học, họ cũng chạy đưa hàng cho , trong tháng cũng kiếm được thêm chút tiền tiêu vặt. Đến ngay cả bà giám thị khu ký túc xá vốn nghiêm cấm hành vi mua bán, quản lý rất gắt gao mà mấy lần đươc Hướng Viễn lặng lẽ dúi nước uống, cung cấp đĩa phim truyền hình mới nhất, nổi tiếng nhất cách miễn phí cũng mắt nhắm mắt mở với những chuyện đó. nhanh nhẹn biết điều cũng khiến và đa số thầy giáo, những người trong hội học sinh quen thân với nhau. Bình thường nếu có hoạt động trong trường, cũng chịu chi tiền, giúp sức lúc cần thiết. Trong bốn năm kinh doanh làm ăn thời sinh viên, cửa hàng của gặp phải khó khăn gì, cũng chưa từng đối diện với số phận bi thảm lụn bại. Có người hâm mộ làm ăn như cá gặp nước nên cũng thử gây khó khăn trở ngại nhưng biết vì nguyên nhân gì mà thành.
      Học kỳ hai năm thứ ba, Hướng Viễn bắt đầu chơi cổ phiếu. thâm nhập ngành này dưới chỉ đạo của Diệp Bỉnh Lâm. đem chút vốn kiếm được từ cửa hàng vào thị trường cổ phiếu xông pha phen. Đương nhiên có lời có lỗ nhưng bẩm sinh vốn sáng suốt, đầu óc nhanh nhạy, to gan liều lĩnh, lại có mắt nhìn chuẩn xác nên lời luôn nhiều hơn lỗ. Cuối cùng, từ sinh viên nghèo khó, trở thành bà chủ hình ở đại học G. Diệp Bỉnh Lâm tất nhiên biết những chuyện này nên ông cũng đồng ý với những nguyện vọng của Hướng Viễn. Ông cung cấp sinh hoạt phí hàng tháng cho nữa nhưng những khoản lặt vặt trong trường vẫn đưa đủ trong bốn năm cho như hứa trước đó. Diệp Bỉnh Lâm trước nay vẫn mến Hướng Viễn, nay càng tán thưởng hơn với những việc làm của , tiếc công chỉ bảo và giúp đỡ. Ông ngớt lời khen ngợi bé này coi cuộc sống như trò chơi mà lại chơi rất thông minh, sáng suốt và ý nghĩa. Ông chỉ ao ước là con ruột của mình.
      Diệp Khiên Trạch , điều này cũng có gì là lạ, Hướng Viễn vốn là người có trôi dạt đến hoang đảo cũng vẫn có thể kinh doanh đặc sản địa phương với chính những người ở đó. Khi ấy, Diệp Khiên Trạch ở thành phố ẩm ướt, dày đặc sương mù bên kia bờ đại dương. Tuy ở xa nhưng trái tim lại gần gũi với Hướng Viễn hơn. Những bức thư của bắt đầu bay đến bên như tuyết rơi đầy trời, gọi điện thoại quốc tế tuy đến nỗi dày đặc nhưng quên mỗi tuần cuộc. kể lể những nỗi háo hức và độc nơi xứ người, kể về những mặc áo to sụ trong thành phố cả ngày thấy ánh mặt trời, kể về ông thầy tính cách kỳ quặc và bà chủ nhà suốt ngày say rượu. Những chuyện này khiến Hướng Viễn có cảm giác quay lại mấy năm trước khi mới lên thành phố, nôn nóng muốn chia sẻ mọi điều mình trải qua với người bạn thân thiết nhất. Khoảng thời gian bốn năm chia cách họ hóa thành hư vô, họ nhắc đến tương lai, nhắc đến Diệp Linh. Khoảnh khắc đó giống như ngày hôm qua họ vừa vẫy tay chào từ biệt dưới ánh trăng sơn cước vậy.
      Về sau, Hướng Viễn mua chiếc máy tính cũ bằng số tiền kiếm được của mình. Kết thúc những bận rộn sau ngày, ngồi trước máy vi tính chuyện với Diệp Khiên Trạch cách biệt về thời gian là việc lãng phí thời gian nhất nhưng lại là chờ mong lớn nhất của .
      cũng thường xuyên đến nhà họ Diệp chơi nhưng ngoại trừ Diệp Bỉnh Lâm và Diệp Quân ra, và bà Diệp cũng rất gần gũi nhau. Bà là người phụ nữ hồn hậu dịu dàng, thường những lời quá thân mật nhưng đối đãi với Hướng Viễn cũng thân tình kém gì với Diệp Quân. Diệp Bỉnh Lâm thường bảo Hướng Viễn đến nhà ăn cơm nhưng chính ông lại bận rộn đến nỗi mấy khi có mặt ở nhà. Hướng Viễn ăn cơm xong ngồi trong phòng khách vừa ngắm bà Diệp cắm hoa, vừa chuyện phiếm với bà. Những lúc ấy Diệp Quân bao giờ chịu ngồi làm bài tập trong phòng, lúc nào cũng ra salon, để bắt giảng bài.
      Ra vào Diệp gia nhiều lần, Hướng Viễn cũng có lần gặp em trai của chú Diệp là Diệp Bỉnh Văn – người từng gặp ở thôn Lý năm nào. Khi ấy hình như là sinh nhật mười tám tuổi của Diệp Linh. Diệp Linh thích ồn àn nên Diệp Bỉnh Lâm cũng chủ trương khoa chiêng gõ trống, chỉ mời số họ hàng thân thiết và Hướng Viễn đến ăn cơm. Dì Dương được nhanh nhẹn nên phải bận rộn suốt, Diệp Quân cứ tò tò theo sau giúp đỡ. Họ hàng nhà họ Diệp nhiều. Cha mạ Diệp Bỉnh Lâm còn, chỉ còn mỗi cậu em trai là Diệp Bỉnh Văn và vài người em họ. Người dạy học trong trường, người lại nhận chức trong công ty của Diệp Bỉnh Lâm như Diệp Bỉnh Văn.
      Diệp Bỉnh Văn vẫn như lần đầu gặp Hướng Viễn, dung mạo tuấn tú, ăn mặc chỉnh tề, khí chất đường đường, cử chỉ nhã nhặn nhưng giữa hàng lông mày luôn có cao ngạo khó tả. Có thể nhìn ra quan hệ giữa ông ta và những người khác thân mật lắm. Ngoài những lúc Diệp Bỉnh Lâm ngồi trong bàn ăn vài câu đại loại như hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn lang thang, sao chịu tìm tốt để kết hôn sinh con… chỉ còn Diệp Linh vốn hờ hững với những người khác trò chuyện vài câu với ông ta.
      Từ đầu đến cuối, Diệp Bỉnh Văn tỏ ra khá lạnh nhạt với Hướng Viễn. Ông ta uống với mỗi người ngồi đó ly nhưng lại bỏ qua Hướng Viễn. biết, ông ta ám chỉ là kẻ ngoài cuộc đáng quan tâm, có điều tỏ ra thờ ơ. Vừa ăn cơm xong, Diệp Bỉnh Văn cáo từ. Ông ta ra khỏi cửa, Hướng Viễn mới phát ông ta đánh rơi chìa khóa salon, Diệp Bỉnh Lâm cứ phàn nàn ông em mình bỏ đồ đạc lung tung. Hướng Viễn nhìn lúc, dì Dương rửa bát trong bếp, Diệp Quân mang cơm lên lầu cho bà Diệp nên do dự lúc rồi cầm lấy chìa khóa đuổi theo.
      Diệp Bỉnh Văn đứng cạnh xe, thấy Hướng Viễn đến đón lấy chìa khóa, tiếng cảm ơn.
      « Đừng khách sáo », Hướng Viễn đáp.
      Diệp Bỉnh Văn xoay chìa khóa vòng quanh ngón tay, vừa cười vừa quan sát Hướng Viễn : « Hay lắm, tất cả đàn ông trong nhà tôi, dù là già hay trẻ đều bị dỗ dàng nịnh nọt đến choáng váng đầu óc. Tóm lại là muốn gì ? tôi, ha ha, hay là Diệp Khiên Trạch, Diệp Quân ? Hay cần tất cả bọn họ ? »
      Hướng Viễn cười đáp, biết lúc này thừa nhận hay phản bác lại đều thể nào khiến người đàn ông đứng trước mặt mình thỏa mãn.
      Diệp Bỉnh Văn thấy im lặng dựa vào xe, khẽ dùng đầu nhọn của chìa khó miết vào mặt của Hướng Viễn, : « Nhìn cũng xinh đẹp đấy, có điều tôi thích. phải biết là, phụ nữ quá sáng suốt phải là phụ nữ ».
      Xe ông ta lao vút , gò má Hướng Viễn bỗng tê buốt. lặng lẽ quay về, Diệp Quân đứng ở gara xe gần đó nhìn .
      « Em thích ông ta ». câu vô duyên vô cớ của cậu nhó làm Hướng Viễn bật cười. Nụ cười của có phần khiến Diệp Quân bực bội, cậu lại cao giọng nhắc lại : « Em thích ông ta ! »
      Hướng Viễn gõ ngón tay lên trán cậu : « Em là cậu bé ngốc ! »
      Bước vào nhà, Hướng Viễn và Diệp Quân cùng lên phòng thăm bà Diệp. Bà ngồi dựa vào giường, tóc buông xõa, gương mặt thanh tú được chăm sóc kỹ càng nay nhuốm vẻ mệt mỏi. Dạ dày của bà tốt, mười mấy năm gần đây chịu bao đau đớn. Bà vừa húp được chút cháo, ngủ được nên Hướng Viễn ngồi chuyện với bà.
      Bà Diệp hỏi : « Hôm nay có ai đến thế ? » Hướng Viễn kể lại cho bà nghe. Nghe xong, bà cười bảo : « Nếu Khiên Trạch có ở đây cả nhà đầy đủ hết. Có dạo cũng gọi điện về, biết nó ở bên kia có ổn ? »
      Hướng Viễn vỗ vào tay bà, trả lời : « Dì yên tâm, bây giờ chắc cậu ấy bận rộn thi cử. Cậu ấy cũng chẳng phải người biết tự chăm sóc bản thân. Nghe cậu ấy bảo, ăn chán thức ăn tây còn biết tự tay nấu vài món, cậu bạn Hàn Quốc ở chung nhà con khen ngon nữa. »
      Bà Diệp phì cười : « Thằng bé Khiên Trạch này, đến đâu cũng biết chăm sóc người khác. Nó còn gì với cháu ? »
      Hướng Viễn bèn kể lại cho bà nghe những chuyện thú vị mà Khiên Trạch cho biết. kể, nghe thấy phía sau có động tĩnh, quay đầu lại thấy Diệp Linh đứng đờ đẫn trước cửa phòng biết bao lâu rồi.
      Thấy Hướng Viễn ngừng lại, mới lên tiếng hỏi : « Hướng Viễn, những chuyện này đều là ấy kể cho chị à ? »
      Hướng Viễn cười đáp : « Ừ, cậu ấy xem chị như thùng rác ấy, chuyện vặt vãnh cỏn con nào cũng lể hết. »
      Diệp Linh nhếch môi cười gượng đáp : « Vậy tốt sao ? ấy chẳng gì với tôi ».
      bỏ về phòng, Hướng Viễn bỗng chẳng còn hứng thú kể tiếp nữa, thêm vài câu với bà Diệp rồi cáo từ về trường.
      Đêm hôm ấy, mặt đá Quan màu xanh lục treo trước cổ Diệp Linh lại xuất trong giấc mơ của . Hướng Viễn vẫn nhớ mặt dây chuyền vòng ấy, cần nhìn kỹ cũng biết phía sau có vết nứt rất sâu, trong khe nứt ấy biết vì sao lại biến thành gương mặt của Diệp Khiên Trạch.

    5. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 10

      « Vậy từ nay về sau em khóc nữa được ? Mãi mãi bao giờ khóc nữa. »

      Sinh nhật Diệp Linh trôi qua chưa đầy tháng, hôm ấy khi điện thoại reo vang là lúc Hướng Viễn ở thư viện tìm tài liệu viết báo cáo. cho cũng vẫn là sinh viên giỏi, cho dù bình thường việc lặt vặt nhiều bao nhiêu vẫn chưa khi nào quên bổn phận làm sinh viên của mình. Tự cũng biết rằng, thế gian này có nhiều người được gọi là thiên tài, bất luận là ai, nếu muốn thành công phải trả giá,thành tích tốt và học bổng cũng phải dùng thời gian để hoán đổi.
      nhận điện thoại, lúng túng lúc vì chưa quen phím bấm di động mới. Hướng Viễn vốn có chiếc di dộng nhưng mấy hôm trước, Diệp Quân cứ nằng nặc đòi đổi chiếc di động bố mới mua cho cậu với Hướng Viễn. Cậu mình ít khi dùng điện thoại, cũng muốn thấy và bạn bè nghĩ mình tiêu xài hoang phí. Hướng Viễn cũng là người quan tâm lắm đến vấn đề này, đối với , công cụ thông tin liên lạc chỉ cần gọi đủ là được, có điều Diệp Quân cứ muốn đổi nên cũng chiều theo.
      Chủ nhiệm lớp Diệp Quân gọi đến, bảo rằng cậu đánh nhau, mong HướngViễn đến trường giải quyết. Hướng Viễn có phần kinh ngạc, bởi khả năngDiệp Quân đánh nhau với người khác cũng tương đương với việc tháng Sáucó tuyết rơi nhưng giáo gọi điện để đùa, mà giáo cũng giải thích ràng, chỉ mực giục Hướng Viễn đến nhanh. HướngViễn hơi lo lắng nhưng vẫn giải thích rằng mình phải họ hàngthân thích của Diệp Quân, vả lại cũng chỉ là sinh viên, chuyện này có lẽ nên liên lạc thẳng với phụ huynh của cậu ấy tốt hơn. giáo có vẻkhó xử, bảo mình cũng biết thế nhưng khi gọi điện đến văn phòng công tycủa bố Diệp Quân thứ ký rằng ông công tác ngoại tỉnh, muốngọi về nhà nhưng Diệp Quân sống chết cũng chịu, rằng mẹ đangbệnh rất nặng, chẳng những đến trường được, mà nghe chuyện nàyxong bệnh tình chắc còn nặng hơn. Khuyên nhủ dỗ dành mãi, cậu mới chịucho giáo số điện thoại này.
      Hướng Viễn cảm thấy rất khó xử,chủ Diệp quả công tác, bà Diệp thời gian này sức khỏe cũngkhông ổn nhưng căn bệnh dạ dày của bà được điều trị hời gian, bây giờ cũng còn vấn đề gì to tát, sao bệnh lại nặng hơn được ? đoán Diệp Quân muốn để người lớn trong nhà biết cậu gây họa, anhtrai ở nước ngoài, thể để Diệp Linh hoặc dì Dương đến thayphụ huynh được, tìm Hướng Viễn tìm ai ?
      Cuối cùngHướng Viễn cũng bỏ sách xuống, vội vã đến trường Diệp Quân. Đến nơi, côthấy cậu nhóc ngồi trong góc phòng giáo viên với khóe mắt và quaihàm bầm tím. Những đứa trẻ khác tham gia đánh nhau được phụ huynh dẫn về, chỉ còn Diệp Quân ngồi nghiêm chỉnh ghế đối diện với giáochủ nhiệm.
      Vừa nhìn thấy Hướng Viễn, giáo chủ nhiệm thanmôt tràng dài. Theo lời Diệp Quân phải là đứa háo thắng thích sử dụng bạo lực với các bạn nhưng lần này lại có ít người « mục kích làm chứng » là chính cậu chủ động gây . người đấu ba người khác làm gì, sau khi bị giáo kéo ra, ba cậu bé bị đánh khóc lóc ầm ĩ kia cũng chẳng biết tại sao Diệp Quân lại đột nhiêntrở mặt động thủ với mình. giáo đưa đám trẻ đánh nhau về vănphòng, Diệp Quân cũng thừa nhận mình đánh nhau là sai nhưng nhất quyếtkhông chịu xin lỗi mấy cậu bé đánh nhau cùng với cậu (cách của côgiáo nghiêng về phía các bạn « bị cậu đánh »), cũng chịu nóinguyên nhân đánh nhau.
      Vừa thấy Hướng Viễn, Diệp Quân lập tứcđứng dậy. Bị lườm cái, cậu cúi gằm mặt đến nỗi cằm sắp dính chặtvào áo đến nơi. Hướng Viễn gì với Diệp Quân, chỉ thay cậu nhận lỗi với giáo bằng vẻ mặt đầy thành ý, đồng thời tỏ thái độ rằng,cho dù cậu bé này đánh nhau vì bất cứ lý do gì, về nhà nhất định báolại với phụ huynh để dạy dỗ nghiêm khắc. Ngoài ra, Diệp gia hoàntoàn chịu trách nhiệm chi trả tiền thuốc men cho mấy cậu bé kia. Cứ thếphải cười nhận lỗi rồi đảm bảo đủ thứ, mới đưa được Diệp Quân miệngđang ngậm chặt như hến ra khỏi văn phòng giáo viên.
      Hai ngườimột trước sau men theo con đường râm mát trong vườn trường để vềnhà. Đến khi trường học khuất khỏi tầm mắt, Hướng Viễn mới dừng lại ở chỗ vắng người, đưa tay sờ vào khóe môi sưng lên của Diệp Quân, «Hay lắm, cậu giỏi lắm, chẳng những biết đánh nhau mà còn chấp ba, hùng gớm nhỉ ! »
      Tay hề nương , Diệp Quân chaumày « ối » tiếng nhưng dường như biết mình phạm lỗi nên gương mặt có vẻ ngượng ngùng.
      Hướng Viễn thấy thế liền hỏi : « Có đau ? »
      Cậu lắc đầu nhanh, cứng miệng đáp : « đau ».
      Hướng Viễn cười thành tiếng : « Xem như tôi biết được thế nào là « đánh sưng mặt mà bảo béo » rồi. Được, được, đau tốt, tôi đoán chắc cậu cũng định tôi nghe tại sao hôm nay lại tỏ ra vẻ dũngthế chứ gì. Vậy ta thôi, cậu Hai. »
      rất nhanh, có lẽchân của Diệp Quân cũng bị thương nên cậu chạy theo rất vất vả. Thấy côkhông hề có ý định chờ mình, cậu đứng lại nữa, hét lên : « Chịmuốn mắng cứ mắng . »
      Hướng Viễn quay lại xì tiếng : « rảnh để phí thời gian với cậu. Tôi mắng cậu để làm gì ? Chỉ làđánh nhau thôi mà, cậu cũng thấy đau, bố cậu cũng chẳng thiếu tiền bồi thường thuốc men cho người ta ».
      « Bọn nó bảo em giống con , rằng em mặc váy còn đẹp hơn Lý Lợi Lợi ».
      « Cái gì ? » Hướng Viễn khẽ há miệng, biết là chưa nghe hay là chưa tiêu hóa nổi ý tứ trong lời của Diệp Quân. quay lại, đếngần cậu : « Ban nãy em cái gì mà con ? Ai là Lý Lợi Lợi ? »
      « Lý Lợi Lợi là ủy viên văn nghệ lớp em, là đứa con », giọng cậu vẫn hậm hực, gương mặt thanh tú tràn đầy vẻ phẫn nộ.
      Hướng Viễn sững sờ mấy giây rồi như vỡ lẽ ra. nghĩ chắc mấy cậu bétrêu đùa nhau, ba đứa kia những lời như Diệp Quân xinh đẹp nhưcon , kết quả bị đạp cho trận cũng biết tại sao. Tuy là bachấp nhưng những cậu nhóc ở thành phố được chiều chuộng như công tửbột này làm sau đấu lại Diệp Quân vốn nhìn có vẻ ẻo lả yếu đuối nhưngthực chất được nơi núi non hoang dã rèn luyện đến mức thân thủ linhhoạt, thể chất mạnh mẽ này được.
      Diệp Quân nhìn Hướng Viễn đangnhịn cười, uất ức trong lòng và nỗi đau cơ thể cậu cố cắn răngcũng kìm được, mắt đỏ hoe bức xúc : « Chị cười . Dù em sống haychết cũng chẳng ai quan tâm. Em ghét nhất ai bảo em giống con ,còn để em nghe được nữa em đánh cho biết tay. »
      Hướng Viễnbiết Diệp Quân từ thích nghe ai khen cậu xinh đẹp. Lúc còn ở thôn Lý, có người khen cậu điềm tĩnh xinh đẹp như , cậu nghexong cứ rầu rầu vui những cũng chỉ bất mãn trong lòng. ngờbây giờ lớn thêm vài tuổi, lại càng để tâm đến vấn đề này hơn. Có lẽmười bốn, mười năm tuổi là lứa tuổi nhạy cảm nhất của con trai chăng ?
      lắc đầu, xỉa ngón tay vào khóe mắt đỏ hoe của cậu, « Có đáng ? »
      Cậu quay mặt : « Dù gì em cũng hối hận. »
      « Hối hận hay chuyện, ý chị là có đáng để ra tay hay ? Nắm đấm của em làm bằng thép à ? Đánh người ta rồi em có tộisao ? »
      Diệp Quân nén nổi, nước mắt bắt đầu tuôn rơi.Hướng Viễn bất lực nhìn xung quanh, có người tò mò nhìn về phía haingười. hạ giọng trách móc : « Khóc cái gì mà khóc, còn khônggiống con à ? Con trai có đứa nào giống em ? » vừa vừakéo cậu về phía gốc cây ít người qua lại, sau đó thở dài rồi cùng cậu ngồi xuống tảng đá lớn thảm cỏ.
      Diệp Quân vừa khóc vừa lén nhìn vào gương mặt lạnh lùng của Hướng Viễn : « Chị thấy phiền em lắm phải , chị Hướng Viễn ? »
      « Em còn vô dụng thế nữa chị thấy phiền đấy. Nam tử hán đạitrượng phu rơi máu rơi lệ. Khóc giải quyết được vấn đề gì ? »
      « Vậy từ nay về sau em khóc nữa được ? Mãi mãi, vao giờ khóc nữa. »
      Hướng Viễn cười khổ : « Đừng sau này, bây giờ ngưng khóc rồi hãy . Chính em đánh người ta còn khóc cái gì chứ ? »
      Diệp Quân giọng phàn nàn : « Đau đấy ! » ta cậu ôm lấy vết thương mặt, tay kia xắn ống quần lên, đùi bầm xanh mộtkhoảng.
      « Bây giờ biết đau rồi hả ? Ban nãy chẳng phải kim cương sợ hỏng hay sao ? Xem dáng vẻ của em bây giờ, cho dù chị có đưaem ra khỏi chỗ giáo nữa về nhà biết ăn thế nào đây ? Bố em và dì nữa, mắng em mới lạ ! ». Hướng Viễn than vãn.
      Lúc này Diệp Quân mới ngưng khóc, những giọt nước mắt mặn chát rơi vào vết thương gò má, cảm giác đau nhói xen lẫn khổ sở.
      Cậu : « Bố và dì mắng em đâu. »
      « Thế còn bảo chị đến trường đưa em về. Thấy chị rảnh rỗi quá phảikhông ? » Hướng Viễn nhớ đến bản báo cáo mới viết môt nửa, tức đến nỗimuốn đấm cho cậu nhóc môt phát.
      « Em… em muốn làm phiềnhọ. » Có lẽ lúc chuyện làm động vết thương bên mép nên gương mặtDiệp Quân càng càng ậm ừ õ.
      Hướng Viễn ngẩn ra, bựcbội gương mặt biến mất, dịu giọng : « Diệp Quân, ,người nhà họ Diệp có đối tốt với em ? »
      « Tốt, rất tốt »,cậu lập tức đáp. Sợ Hướng Viễn tin nên bổ sung : » đó, họ đốixử với em rất tốt. Bố bận như thế nhưng ông chỉ mong mọi thứ tốt nhấtcho em. Dì cũng vậy, sức khỏe tuy tốt nhưng vẫn rất quan tâm đếnem. cả càng cần nhắc. Cả nhà họ đều là người tốt. »
      « Cả nhà họ ? » Hướng Viễn lặp lại như có vẻ sy nghĩ lung lắm.
      Diệp Quân có phần ủ rũ : « Chị Hướng Viễn, em cố gắng hết sức làmmột đứa trẻ ngoan, thêm phiền hà cho ai vì họ đủ mệt mỏi lắmrồi. Em biết cho dù em có gây họa, bố cũng chỉ vào mũi em mắngem như mắng cả đâu. Bố lúc nào cũng thấy có lỗi với em, cứ nhìn thấy em là nhớ đến mẹ, chỉ muốn tìm cơ hội bù đắp cho em, chỉ sợ em sống với bố rồi lại có chỗ nào quen nhưng em thấy thà bố mắng em như mắnganh cả còn hơn. Chị có thấy rằng trong ngôi nhà đó, chỉ có em giống nhưngười ngoài ? »
      Hướng Viễn bảo : « Đừng nghĩ lung tung », nhưng cũng tìm ralý do thuyết phục hơn để an ủi cậu. Cậu nhóc Diệp Quân này, bình thườngim lặng gì nhưng đôi mắt cậu sáng hơn bất kỳ ai khác, tronglòng cũng hiểu hơn mọi người nhiều.
      « Còn Diệp Linh ? Diệp Linh đối với em thế nào ? ». Hướng Viễn đành chịu thua, chuyển sang vấn đề khác.
      « Diệp Linh ? Chị ấy hay chuyện với em nhưng em cảm thấykhông phải do chị ấy ghét em. Em cũng tại sao, dù gì chị ấy vốn là người như vậy. » Diệp Quân dùng mũi chân đá đá mấy viên sỏi vươngvãi xung quanh, tiếp : « Chị Hướng Viễn, em hỏi chị chuyện. Chịghét Diệp Linh phải ? »
      Cậu hỏi xong cứ nhìn Hướng Viễnchằm chằm. Dưới đôi mắt ấy, Hướng Viễn vốn định câu phủ nhận lạikhông thể thốt nên lời, hình như tìm kiếm từ ngữ thích hợp. « thế này , Diệp Quân, chị và ấy có gì là quá đáng với nhau cả nhưng người hoàn toàn nhất định phải thích người khác, emthấy thế nào ? »
      Diệp Quân cười cười, đau đến rách cả mồm, vẫn nghịch đám đất dưới chân trả lời : « Vì cả phải ? »
      Hướng Viễn muốn cười và bảo : « Em hiểu gì » nhưng lời đến miệngrồi, nụ cười sở trường của xuất nổi. Phải, ai cũng hiểu,đến cả đứa trẻ lớn cũng thấy, chỉ có , chỉ có là vẫn giả vờ như biết gì.
      « Chị giận à ? », Diệp Quân kéo kéo tay áo , có vẻ bất an. « Em chỉ tiện miệng bừa thôi. »
      « Đừng về chị nữa, về em . Diệp Quân, em có thích Diệp Linh ? »
      « Em… em chỉ thấy chị ấy rất đáng thương. »
      « Đáng thương ? Đáng thương vì ăn no mặc ấm quá ? »
      « Chị Hướng Viễn, em thấy hai năm nay chị ấy càng lúc càng kỳ quặcnhưng em biết tại sao. Giống như… giống như bị ốm, em về sức khỏe… »
      Hướng Viễn hiểu ý Diệp Quân. Ấn tượng mà Diệp Linhđể lại cho người khác chỉ là quá nhạy cảm mong manh nhưngtheo bà Diệp mối quan hệ giao tiếp bên ngoài của Diệp Linh càng lúccàng ít, gần như bằng vậy. Hình như chẳng có chút hứng thú gìvới mọi chuyện, cả ngày lúc nào cũng thấy buồn ngủ và mệt mỏi nhưng buổi tối lại ngủ được. Ăn gì cũng thấy nhạt nhẽo vô vị, cũng chẳng còn muốn học. Vợ chồng Diệp Bỉnh Lâm đưa khám rất nhiều nơi,ngoài bệnh thiếu máu ra cũng chẳng còn bệnh tật gì khác nhưng người côcứ gầy từng ngày. Hướng Viễn thấy căn nguyên bệnh của Diệp Linh tuyệt đối phải ở thân thể mà là ở tâm lý, thậm chí, có thể là ở đầu óc. Nhưng thể ra, có thể vợ chồng Diệp Bỉnh Lâm nhìn rõvấn đề của con hơn ai hết, chỉ có điều họ muốn chấp nhận, cũng muốn thừa nhận. Mấy năm nay, việc làm ăn của Diệp Bỉnh Lâm ngàycàng thành công. Diệp gia dù ở đâu cũng được quan tâm chú ý nhưng họ cóthể có đứa con bện tật nhưng thể có người bệnh có vấnđề « về mặt ấy ».
      Có lúc Hướng Viễn tự hỏi, có phải mình đangmong ngóng người như Diệp Linh mất tích, hoặc chưa từng tồn tại haykhông ? Nhưng người này xen giữa vào giữa và Diệp Khiên Trạch làsự thể trốn tránh. Vả lại, chướng ngại lớn nhất giữa vàDiệp Khiên Trạch là Diệp Linh ? muốn nghĩ sâu hơn về chuyệnnày.
      Hướng Viễn hỏi Diệp Quân : « Đúng rồi, em bao giờ nghebố gì về bố Diệp Linh chưa ? ». cũng giống như những người khác,chỉ biết Diệp Linh là con riêng của bà Diệp trước khi kết hôn với DiệpBỉnh Lâm nhưng là con của ai, bố ruột của Diệp Linh đâu giốngnhư câu đố, rất ít người biết được chân tướng, đến cả vợ chồng họDiệp cũng tuyệt đối ra. Hướng Viễn phải là người nhiềuchuyện nhưng cũng chưa từng có ý nghĩ sâu tìm hiểu chuyện riêngnhà họ. Nhưng bây giờ thấy rằng, việc này rất quan trọng đối với vấnđề của Diệp Linh và thậm chí đối với cả Hướng Viễn.
      « Bố ruột của Diệp Linh… » Diệp Quân như nhớ ra gì đó nhưng lại lắc đầu : « Chị Hướng Viễn, em cũng biết. »
      Hướng Viễn phải là nhìn thấy vẻ ngập ngừng của Diệp Quânnhưng hiểu tính khí cố chấp của cậu. Cậu muốn cố hỏi cũng vô ích nên khoát tay : « Thôi bỏ , biết thôi, chịcũng tiện hỏi thế thôi. »
      Diệp Quân nghe vậy tronglòng càng mâu thuẫn hơn. Cậu phải là đứa mồm mép nhanh nhảu, bảnthân cũng cảm thấy có chuyện nên bừa nhưng người ngồi trướcmặt cậu chẳng phải ai xa lạ, mà là Hướng Viễn. Cậu chưa từng nghĩ từchối cầu của cho dù chưa hề ép buộc.
      « Chị Hướng Viễn, thực ra em cũng chỉ có lần nghe trộm được các thôi. » Các mà cậu chính là các em họ của Diệp Bỉnh Lâm. « Có lần họđến nhà ăn cơm, hnhf như cũng có bàn tán về chuyện này. Họ rất khẽ,em cũng nghe lắm. Chỉ nhớ họ là, dì bị người ta.. bị ngườita… », gương mặt bầm tím của cậu ràng đỏ lên, xấu hổ dámnói ra từ ấy, bèn ậm ừ cho qua, càng càng lí nhí, « bị người ta gìgì đó nên mới sinh ra Diệp Linh. Em… em cũng chỉ nghe thế, cũngkhông biết là hay giả. Vốn định với ai cả nhưng chị hỏinên em… chị Hướng Viễn, chị biết em gì chứ ?” Cậu lo mình khôngrõ nhưng lại biết phải giải thích như thế nào. Cũng may Hướng Viễn nêu thắc mắc, đôi mắt nhìn về hướng khác, chỉ im lặng, biết là nghĩ ngợi gì.
      lúc sau, mới gọi cậu. « Diệp Quân !”
      “Vâng.”
      “Những chuyện em nghe được này đều là những lời đồn đại chẳng có căn cứ gì cả, quên hơn, đừng với ai cả, được chứ ?”
      “Em biết rồi, em cho ai biết, trừ chị ra.”
      Ánh mắt Hướng Viễn nhìn cậu dịu dàng hẳn : “Em đó, đừng để chị sấp sấpngửa ngửa từ xa tít đến trường đưa em về nữa, cùng đừng chưa biết gì hết động tay động chân. Vẻ ngoài thế nào là do bố mẹ cho, khi em suynghĩ mọi việc như người đàn ông đích thụ cũng lo lắng aibảo mình giống con nữa. Còn nữa, Diệp gia là nhà em, phải nhàhọ. Dòng máu chảy trong người em giống với trai, chẳng ai dámnói em phải là người nhà họ Diệp đâu.”
      Diệp Quân gật đầu.Hướng Viễn trách móc, dạy dỗ cậu, được xem như ngườichị dịu dàng ân cần nhưng từ sau khi mẹ còn nữa, cậu chỉ có thểtìm thấy cảm giác “thân thiết” ở . Nếu như trước đây, cậu chỉ ao ướcđược nhào vào lòng Hướng Viễn khóc lóc nhưng cậu biết sau này được làm như thế nữa. Cậu nhận lời làm người đàn ông – người đànông có thể chảy máu vì – nên cậu thể khóc trước mặt . Cậukhông muốn mãi mãi làm cậu bé nhút nhát trong mắt , hễ gặp chuyệnlà yếu đuối tìm vòng tay , cậu mong mình có đôi vai vững chắcđể dựa dẫm. chắc cần, cũng chắc muốn thế nhưngchí ít cũng biết, Diệp Quân cũng là người ra dáng đàn ông, thua kém bất kỳ ai.
      Hướng Viễn biết những ý chí hừng hực trong lòng Diệp Quân. Những ngày tháng sau đó, lờ mờ nhận ranhững thay đổi hết sức nhặt của cậu bé này nhưng đa phần nó khiến vừa cảm thấy kinh ngạc vừa buồn cười. Hôm ấy đưa cậu về nhà, vếtthương mặt cậu khiến bà Diệp hoảng đến độ tay chân luống cuống. Dùvết thương được sát trùng ở phòng y tế trường nhưng Diệp Bỉnh Lâmđang công tác vẫn gọi điện về bảo vợ đưa Diệp Quân đến bệnh viện khám tổng quát, xác định cậu chỉ bị thương ngoài da mới thở phào nhõm.Cậu nhóc vẫn như ở trường, đánh chết cũng khai vì sao lại đánhnhau, bắt dùng cồn sát trùng hay bôi thuốc, vẫn cắn chặt răng kêuđau. Đêm hôm ấy, dì Dương túc trực bên cạnh cậu đến khuya , chỉnghe thấy cậu lầm bầm lặp lặp lại câu : em khóc, em khôngkhóc.
      Sau khi vết thương lành, Diệp Quân bắt đầu đam mê thểthao cách khó hiểu, đặc biệt là bóng rổ. Cậu lại còn thích chọn lúcmặt trời gay gắt nhất để vật lộn ngoài sân bóng nhưng bẩm sinh da dẻ cậu trắng trẻo, khó khăn lắm mới phơi đen được chút, chớp mắt đãtrắng trở lại. Cậu làm bảng thước đo trong phòng, sớm tối đều đochiều cao, cứ ước ao trong đêm cao vống lên.
      Mùa hè nămcậu chuẩn bị lên cấp ba, Diệp Quân đến trường Đại học G đưa đồ cho Hướng Viễn. Cậu thẳng lên tòa nhà ký túc xá nữ sinh suôn sẻ cách bấtngờ nhưng lại đụng phải mấy sinh viên đại học chỉ mặc sơ sài đồ lót ở nhà tắm gần đó. Mấy giật mình phen, Diệp Quân càng đỏ mặttía tai, chỉ mong đào lỗ chui xuống trốn cho đỡ xấu hổ. Khó khăn lắm cậu mới tìm thấy Hướng Viễn, vừa gặp mặt than thở tại sao người trongnày cứ trần trụi qua lại như thế. Hướng Viễn cười khì khì giảithích, ở đây vốn trước giờ cấm cho nam sinh ra vào nên họ mới hông ngờ lại có vị khách mời mà đến như thế. Diệp Quân phục, bảo nếu ở đây cấm cho nam sinh lui tới tại sao bà dì canh cửa ký túc xá lại cho cậu vào như vậy. Hướng Viễn lúc ấy vừa đếm tiền vừa hờ hững trả lời cậu : “Chắc là dì thấy em vẫn còn , còn là cậu bé nằmtrong phạm vi bị cấm chăng ». Diệp Quân kháng nghị luôn mồm, “Sao lạicòn ? Em sắp lên cấp ba rồi mà”. Hướng Viễn lặng thinh, đếm tiền lại lượt kỹ lưỡng mới đứng dậy làm động tác đo đỉnh đầu cậurồi : “Nhìn này, em còn thấp hơn chị nửa cái đầu, phải là cậubé là gì nào.”
      Diệp Quân bị sốc nặng, Hướng Viễn được xem là khá cao ráo trong đám con miền Nam, khoảng mét sáu mươi sáu.Nếu con càng mảnh mai nhìn lại càng cao hơn vóc dáng thực tế.Diệp Quân ưỡn thẳng lứng đứng trước mặt Hướng Viễn, đỉnh đầu cũng chỉngang với lông mày của . thực này như sét đánh giữa trời quang đãng khiến cậu choáng váng mặt mày, thậm chí quên mất mình chào tạm biệtHướng Viễn để về như thế nào. Trong khoảng thời gian dài sau đó,buổi tối cứ nghĩ đến chuyện đó là cậu lại thấy bất an ngủ nổi. Mấy lần gặp ác mộng, cậu mơ thấy mình chẳng những thấp bé mà còn trở thànhngười lùn, sau đó cậu kinh hoàng tỉnh giấc, toát mồ hôi lạnh đầy người.Cậu thể tưởng tượng nổi người lùn làm sao có thể trở thành chỗ dựa cho Hướng Viễn được.
      Đến cả vợ chồng Diệp Bỉnh Lâm cũng phát ra nỗi ưu tư của cậu : số lần đo chiều cao mỗi ngày của cậucòn nhiều hơn ăn cơm. Cậu vốn chưa bao giờ chủ động đề nghị mua đồ đạc,thế mà bây giờ cứ bám theo bố và dì xin xỏ lòng vòng mua đủ thứ vitamintăng trưởng chiều cao, chơi bóng rổ như điên như dại. Ngay đến DiệpKhiên Trạch ở nước ngoài cũng nhận được điện thoại của cậu em lén lúthỏi dò xem lúc trai mười sáu tuổi cao đến đâu, còn hỏi hai con hươucao cổ cùng được con hươu cao cổ mẹ sinh ra có khi nào concao con thấp . Diệp Khiên Trạch vô cùng hoang mang đem chuyệnnày kể cho Hướng Viễn nghe, mới phát ra những lời vô tâm của mình khiến cậu bé vốn mang tâm này càng thêm ám ảnh tâm lý. Vàcho dù hiểu tại sao Diệp Quân lại quan tâm đến vấn đề này như vậysong Hướng Viễn vẫn nghĩ ra cách để khuyên giải cậu, với DiệpQuân : “Bố em có vóc dáng cao, mẹ em cũng thấp, cứ nhìn traiem là biết sau này em chẳng thấp được đâu. Nhóc này, sao rảnh rỗi nghĩnhững chuyện vớ vẩn làm gì thế ?”. Nhưng Diệp Quân làm sao nghe đượcnhững lời này ? Sau lần đến trường Hướng Viễn đưa đồ, cậu chịu sánh vai ngang với nữa. Hướng Viễn nghĩ, nếu phải năm lớpmười, cậu bé này bỗng nhiên cao bổng lên như cây non mùa xuân, chỉtrong nửa năm mà từ vị trí ngồi hàng hai bị đổi xuống hàng số ba đếmngược từ dưới lên biết cậu có còn sầu não buồn khổ vì chuyệnnày nữa ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :