1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ánh trăng không hiểu lòng tôi ( 62 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 56

      Đó là lần duy nhất ừái tim cậu nảy sinh lòng tham, vì nỗi nhung nhởduy nhất của mình, lễ nghĩa liêm sỉ đều cần, chỉ cần .
      Hướng Viễn và Diệp Quân về đến nhà, dì Dương ra mở cửa, thấy dáng vẻhọ như thế sắc mặt quái lạ như vừa nuốt phải con vẹt. Thực raHướng Viễn cần ai dìu đỡ, cồ phải cám ơn những năm tháng được rènluyện khiến chút tửu lượng cồ cũng thua kém ai.
      Khi cồ đứng trước chiếc giường rộng thênh thang vô bờ, có tíchtắc thoáng do dự – đây là chiếc giường đơn nhất thế gian. lúcsau, cồ cam chịu ngã vật xuống, mặt vùi vào gối đầu, chỉ cần tỉnh dậythì ngày mai lại là ngày mới nhưng ngày mới và ngày cũ có gìkhác nhau?
      Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, đồi tay quen thuộc rơi xuống bờ vai,vén mái tóc dài của cồ ra, khẽ ấn lên vai và cồ cồ rất đỗi dịu dàng, sức lực vừa phải ấy nhưng như thể được sinh ra từ khát vọng trong tim cồ.Hướng Viễn khẽ thở dốc, nhắm nghiền mắt lại, khóe mắt bỗng ươn ướt khiến bờ trái hoang lạnh trong lòng cồ như được thấm đẫm sương đêm.
      Cậu cũng biết cồ mệt rồi.
      Hướng Viễn đưa tay phủ lên bàn tay áy. Như lần trước, đôi tay ấy khẽđổi thành động tác mát-xa dịu dàng, đó từng là ăn ý ngọt ngào nhất trong lòng nhưng lúc này, đôi tay ấy bỗng dừng lại, cứng đờ ở đó, do dự tiếp tục. Hướng Viễn hơi quay người lại, ậm ừ hỏi câu:” sao vậy, Khiên Trạch?”.
      Đôi tay ấy khẽ run lên, nhanh chóng rụt lại khiến thần trí Hướng Viễn như bị luồng điện chiếu sáng bừng, giật mình kinh ngạc ngồi dậy: “Diệp Quân?”.
      Diệp Quân ngôi bên mép giường, giàu hai tay , ánh mát kiên cường nhưng có nét tồn thương.
      “Cám ơn em nhưng bây giờ chị sao rồi, em ra ngoài .” HướngViễn cúi đầu ho tiếng, bầu khí ngượng ngùng lặng lẽ bao phủ.
      Diệp Quân luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn nhưng đêm nay .
      “Thứ ấy có chẳng lẽ tôi có? Thứ ấy có thề cho em, lẽnào tôi thể cho nhiều hơn?” Cậu đổi vị trí, quỳ xuống bên chânHướng Viễn, co tay lại : “Tồi bao giờ hiểu, em lấy ấy vìđiều gì. Người trong tim ấy phải em. tôi phản bội em, bắtem đợi hết lần này đến lần khác, bây giờ mất tích rồi, cònquay lại nữa, em còn định đợi bao lâu? Em muốn để tang ấy cả đời hay sao?”.
      “Chị phải làm thế”, Hướng Viễn rủ rèm mi, hạ giọng.
      “Em linh tinh! tồi cho em cái gì…” Diệp Quân cắn chặtmồi dưới, tiếp: “ ấy từng quan tâm em? cho em tình cảm sao? Nếu thứ em cần là tiền Hướng Viễn, tồi cũng họ Diệp, những gì bốcho ấy, tồi cũng có. Tất cả những gì Diệp gia có tồi cho em hết,cồ phần, sản nghiệp, tiền, tôi chẳng cần gì hết, cái gì cũng có thể choem được, chỉ cần em…”.
      Lời chưa dứt, Hướng Viễn giơ tay giáng cho cậu bạt tai: “Em cũng say rồi hả? Có tiếng người ?”.
      Cồ hạ thủ nặng nhưng hơi cồn khiến cồ thấy đầu đau như muốn vỡ tung ra. Chương Việt đồ lừa đảo!
      Cái tát tai ấy đánh vỡ kiên cường của Diệp Quân. Cậu quá dễdàng bại trận trước Hướng Viễn, ôm lấy gò má, mắt đỏ vằn như đứa trẻ tan nát trái tim.
      !”, Hướng Viễn quay mặt nhìn cậu.
      Cậu nuôi khan, kìm nước mát, chậm rãi, từ từ củi người xuồng, ápsát gò má bị cồ đánh đỏ lên vào bắp đùi để trần của : “ phải người thôi, tồi là chó con nhưng tồi em, ai em hơn
      tôi”.
      Gương mặt Hướng Viễn cũng nóng bừng, cồ nhích chân ra, cười khổ sở và thở dài với khí, phải kẻ ngốc, sao lại hiểutình cảm của Diệp Quân chứ. Thế nhưng mấy năm nay, đây lại là lần duynhất cậu ra câu này. Cậu như chú chó con sắp bị bỏ rơi,áp lấy chặt, gương mặt trong sáng tuấn tú đầy vẻ vồ tội và camchịu, phản chiếu tàn nhẫn của cồ.
      Hướng Viễn rối loạn vô cùng, cồ muốn thề này, ứng phó nồi nhiều thế này.
      “Đừng thế!” Hướng Viễn gắng sức rút chân ra, đạp phát vừa đủ lựcvào người Diệp Quân.Cồ muốn đá cậu ra nhưng lại bị cậu tóm chặt lấy chân như rắn quấn xà nhà, thoát ra nổi. suýt quên rằng cậu nhìncó vẻ vồ hại nhưng lại mạnh mẽ hơn cồ nghĩ nhiều. lấy hết sức vùngvẫy, muốn rút chân ra khỏi tay cậu, trong lúc vật lộn lại giống như tròđùa giữa những cậu bé, còn thêm vài nét mờ ám. Đồi mắt trong sáng của Diệp Quân dần dần phủ đầy màn sương mơ màng, tay càng Ồm lấy châncồ chặt hơn.
      Hướng Viễn cuống lên, sẵng giọng : “Cậu cút ra ngay cho tôi, đừngép tôi đánh thức dì Dương dậy, cậu cần sĩ diện nhưng tôi cần”. Cồrút tay ra túm lấy chiếc gối đập mạnh lên người cậu. Nhưng Diệp Quân lại cúi người xuống hôn lên đùi cồ, lảm nhảm hỏi: “Tại sao lại khôngđược?”.
      Cử chỉ bất ngờ của Diệp Quân khiến Hướng Viễn yên lặng hẳn, runrẩy từ đùi truyền thẳng vào tim cồ, cậu hỏi: Tại sao lại khôngđược?
      Phải rồi, tại sao lại được? Hướng Viễn phân biệt nồilà thế giới đảo lộn hay thứ đảo lộn là chính cồ. Từ đáy lòng cồ nơinào đó chết nhưng thân xác vẫn sống, người vẫn sống. Hơn bốn nămrồi, sáp quên mát mình là người đàn bà, có được chiêcgiường rộng thênh thang, ai cũng , đồ dùng cũ kĩ trong nhà có linhkhí, nó hút tinh huyết của người. nằm chiếc giường truyền lạibao đời của Diệp gia, mình co gọn trong đó, thanh chođến khi già và chết .
      còn trẻ, gương mặt tuy mấy thay đồi, da dẻ vẫn căng mịn nhưng lúc mỉm cười, khóe mắt có những vết chân chim. Có lẽ mộtngày nào đó khi tỉnh dậy chiếc giường này, phát ra mìnhđã tóc trắng bạc phơ… Tại sao cồ thể như thế, như bây giờ?
      Mồi Diệp Quân lần mò kéo dài từ đùi cồ lên , run rẩy vượt quanhững đường cong thân thề . Có lẽ giây sau đó Hướng Viễn đẩycậu ra nên mỗi khi qua giây, cậu đều mừng rỡ vô bờ… Cuối cùng, cậu hôn lên gương mặt cồ, lưu luyến trượt qua vết thương đó, máu khô lại, xuất thêm đường màu đỏ.
      “Ai làm thế?”
      con điên.”
      Diệp Quân ép sát lên người , hơi thở dồn dập bên tai. Lúc cầm lòng được, cậu khẽ khàng liếm lên vết thương của , Hướng Viễn nhắmnghiền mắt, rên lên tiếng. Cậu bỗng hồn như điên lên đồi mồi hè mở của , đó là hơi ấm cậu khao khát hai mươi mấy năm, bây giờ khicó được khoảng khắc ấy, cậu run rẩy thể kiềm chế nổi. Bàn tay đãtừng tát cậu nay dịu dàng sờ lên đó. Diệp Quân, cậu bé đáng thương, cậucứng người lại, nếu bảo cậu chết ngay lúc này, cậu cũng vui lòng.
      Nụ hôn của cậu có quy tắc, cuồng nhiệt khám phá cơ thể quenthuộc mà cũng rất lạ lẫm này. Áo của Hướng Viễn dần bị đẩy lên cao, Diệp Quân áp mặt lên bầu ngực cồ như đứa trẻ sơ sinh. Cơ thể Hướng Viễn cũng nóng bừng bừng, khẽ rên rỉ, biết là vui sướng hay đau khổ.Mạch giếng khô hạn trong lòng bỗng phun trào như suối nhưng khi thửdùng tay đáp lại Diệp Quân, vừa khẽ đụng vào, cơ thể cậu bỗng runglên rát mạnh ròi nặng nê phủ phục lên người Hướng Viễn, động tác taycũng dần dần chậm lại.
      Đồi mắt phủ mờ dục vọng của Hướng Viễn ánh lên nét hoài nghi, dù saocồ cũng non nớt như Diệp Quân nên hiểu ra rất nhanh, ngọn lửatrên cơ thể như bị chậu nước lạnh tạt vào, nhất thời phân biệt là thất vọng hay giải thoát. Trầm lặng lúc rồi khẽ đẩy DiệpQuân nằm người ra, cậu nhanh chóng ngồi dậy, kéo tấm thảmmỏng giường, cuống cuồng lúng túng che đậy mình lại, gương mặt trẻtrung vừa xấu hồ vừa tràn ngập ảo não.
      “Xin lỗi, em, em quá…” Diệp Quân còn có cả can đảm để nhìn , chỉ mong gục hẳn đầu vào ngực cho xong.
      Hướng Viễn biết khó chịu trong lòng cậu, những chàng trai trẻ tuổi hễ kích động quá độ luôn quá nhạy cảm nhưng trong lòng vẫnthấy hụt hẫng, biết phải an ủi cậu thế nào, chính cồ cũng cảm thấy khó chịu, cồ vội vàng xoa xoa đầu cậu rồi đứng dậy vào phòng tắm, biết sắc mặt Diệp Quân càng trở nên tệ hại và ủ rũ hơn.
      Hướng Viễn chỉnh nhiệt độ nước xuống rất thấp, đứng dưới vòi hoa senđể những tia nước phun lên người mình. Phải làm sao mới giải thích đượcnhững chuyện ban nãy, đúng là cơn mơ hoang đường. quá đáng ,dù đói khát đến độ ăn tạp đối tượng lựa chọn cũng nên là DiệpQuân, dù luận đến luân thường cồ cũng hại cả
      đời cậu.
      biết Diệp Quân ngoài kia làm gì, có bỏ hay , cũng biết mình đứng ngâm mình dưới những tia nước bao lâu rồi.Diệp Quân là đứa trẻ bướng bỉnh cứng đầu, bắt đầu căm hận thứ rượukia, đến giờ vẫn tìm ra cách giải quyết, cũng biết phải rangoài kia thế nào để đối mặt với cậu như thế nào?
      Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Diệp Quân đứng ở cửa, thần sắc kỳ quái.Hướng Viễn gạt mớ tóc ướt đẫm sang, đờ đẫn nhìn cậu tiến đến gần. Tronglúc lúng túng bị cậu đầy mạnh cái, cơ thề trần trụi của cồ va mạnhvào bức tường phía sau, suýt nữa gãy xương nhưng vẫn chưa kịp nổi giận cả người Diệp Quân áp xuồng, gân như ngay lập tức tiếnthẳng vào cơ thể cồ. Hướng Viễn nhăn mặt dưới sức mạnh hoang dại củacậu. Cậu như con bê mới sinh, có kỹ thuật, chỉ có sức mạnh như muốn vội vàng chứng minh điều gì đó, cuồng dại và mạnh mẽ như muốn đậptan, nuốt sống cồ. Hướng Viễn thở hổn hển dưới dòng nước nóng chảy xuống người, toàn thân Diệp Quân cũng ướt đẫm, nước rỏ xuống làn mi dài củacậu, chảy dọc bắp thịt trơn nhẵn nhưng chắc khỏe, những giọt nướcấy như cũng toát ra tia sáng mạnh mẽ nhưng trong trẻo.
      Cậu trẻ trung, trong sáng biết bao, cậu như ánh ban mai đầu tiên củabuổi sớm, thanh tân đẹp đẽ đến mức khiên người ta sợ rằng trong chớp mắt tan biến, sợ rằng hễ chạm vào là vỡ vụn. ở bên cậu luôn là giọtsương mai đọng lá, còn là gì? là mây đen che khuất mặt trăngvào đêm thâu. Cậu phá vỡ bóng tối của nhưng bóng tối vẫn nuốtchửng cậu.
      “Hướng Viễn, Hướng Viễn…”
      Cậu chỉ thốt ra câu này, chỉ có câu, đó là lần duy nhất trái timcậu nảy sinh lòng tham vì nỗi nhung nhớ duy nhất của mình, lễ nghĩa liêm sĩ đều cân, cậu chỉ cần cồ.
      Sáng sớm hôm sau là ngày mưa, Hướng Viễn bò dậy khỏi giường rồiđi tắm. Tiếng động khi cồ thức dậy khiến Diệp Quân cũng tỉnh hẳn, cậu ôm lấy gối lúc lâu rồi gắng sức véo vào mặt mình cái, đau đếnnỗi suýt nữa kêu lên nhưng cơn đau ấy được hạnh phúc và niềm vuikhông gì so sánh nỗi trong lòng lấn át, lúc cậu đặt gối về chỗ cũ sờ thấy chiếc di động cũ của Hướng Viễn.
      Vẫn là chiếc cậu tặng trước đó rất lâu, bốn năm trước cồ còn dùng nữa, ngờ lại đặt ở đầu giường. Cậu có phần bất ngờ, cầmđiện thoại, tuy vẫn còn pin nhưng tin nhắn, danh bạ bên trong đều trốngrỗng, chỉ có danh sách cuộc gọi là còn giữ số di động lạ, số đuôi”7714″, thời gian là bốn năm trước, ngày thứ hai sau khi trai mấttích.
      Tối qua Diệp Quân ngủ đủ giấc nên trong đầu rất hỗn độn, nghethấy tiếng nước trong phòng tắm ngưng lại, cậu vội vàng cuống cuồng nhét điện thoại vào chỗ cũ.
      Khi Hướng Viễn bước ra, cồ nhìn thấy Diệp Quân đầu tóc rối bù, đangngồi khoanh chân giường nhìn , mặt đỏ bừng bừng, có cả chút xấuhồ, chút vui sướng và cả nét vồ tội. khó lòng mà tin được rằng cậu bé này và chàng hành hạ cồ cả nửa đêm, dằn vặt đến mệt nhừ vàotối qua là cùng người. Diệp Quân há miệng như muốn gì đó nhưnglại phát ra tiếng mà cậu chỉ cúi đầu mỉm cười. Hướng Viễn cũngkhông gì, vừa lau tóc vừa cười.
      Lúc ấy, di động của cậu réo vang trong túi quần bò vứt sàn nhà. Cậu quấn chăn nhảy xuống nhặt, lóng ngóng ấn nút nghe.
      điện thoại xong cũng phải mấy phút, tóc Hướng Viễn sấy khô nửa.
      “À… đại đội trưởng bảo về Cục gấp…”, cậu khổ sở .
      , lát nữa em cũng phải đến công ty. Bên xảy ra chuyện gì chứ?”, Hướng Viễn làm ra vẻ chăm chú sấy tóc, quay lưng lại vớiDiệp Quân.
      có gì, cổ vụ mưu sát nên toàn đội đều phải quay về để họp.”
      “Ồ!” Hướng Viễn quay người lại khiến Diệp Quân mặc quần áo giậtmình xấu hổ, vội vội vàng vàng quay lưng lại với cồ. Cậu nhanh rangoài, về phòng mình thay quần áo, tắm rửa, lúc đến cửa nghĩ lại thấy có gì đúng, bèn vội vàng quay ngược lại, đứng sau lưng Hướng Viễn,đỏ mặt nhanh: “ về gặp em, có chuyện muốn vớiem”.
      , đến lúc đó hẵng hay, chưa chắc em về nhà ăn cơm tối”, Hướng Viễn .
      nhé.” Cậu xong mà vẫn nhúc nhích.
      Hướng Viễn bất lực quay nghiêng người lại: “Hẹn gặp lại”.
      Cậu bỗng hôn nhanh lên má cái rồi : “Tạm biệt, tối
      gặp”-
      Lúc Diệp Quân ra khỏi khu nhà mình mới nhìn thấy xe cảnh sát đồngnghiệp đến đón. Thực ra đoạn đường bộ cũng xa lắm, chỉ do cậukhông muốn quá nhiều người biết mình là con trai của Giang NguyênDiệp gia tiếng tăm lừng lẫy thôi. Nếu phải mấy năm trước, vụ ánbắt cóc Diệp Khiên Trạch quá nồi tiếng bây giờ cũng chẳng mấyđồng nghiệp biết cậu là con trai của Diệp gia. Từ sau khi Diệp Khiên Trạch gặp tai nạn, Hướng Viễn càng tỏ ra thận trọng hơn nhưng với sựgiản dị khoa trương của Diệp Quân, lại ngấm ngầm tỏ ý bằnglòng.
      Những giọt mưa rả rích bay bay, Diệp Quân mang ô nên vội đến xe cảnh sát. Trước kia cậu thích trời mưa, mà lúc này lại thấynước mưa mát lạnh bắn lên mặt cũng là chuyện tốt, đầu óc phát sốt lênbây giờ mới tỉnh táo hơn. Cho đến khi cậu thay quần áo ở phòng mình,trong đầu toàn nghĩ đến giấc mơ huyền ảo đêm qua, lúc có ai, taicậu nóng rực lên, khuy áo cũng biết cài nhầm mấy lần. Cậu nghĩ cứbất thường thế này sớm muộn cũng có ngày chết trong trận sốtcao. Lúc này, cho dù bị mắc mưa trong lòng cậu vẫn như có gió xuânấm áp như thể còn có mấy con chim bồ câu trắng muốt bay lượn, niềmvui sướng ngập tràn như thể hễ bất cẩn tuồn chảy ra ngoài ngay.
      Đồng nghiệp xe nhìn thấy cậu từ xa mở cửa, cậu chui vàotrong, chỉnh lại áo mũ, nữ cảnh sát Tiểu Lý ngồi trước đó quay lại đưacho cậu vài tờ khăn giấy.
      “Sao lại mang ô? Bị ướt như thế rất dễ bị cảm, mau lau tóc taiđi.” Tiểu Lý vào Cục Công an cùng đạt với Diệp Quân, gần đây mới đượcđiều đến cùng đội nên tình cảm cồ dành cho Diệp Quân mọi người aicũng biết.
      Trong đơn vị, nhân duyên của Diệp Quân tốt vô cùng. Cậu là chàngtrai được mọi người thích, ngoại hình là ưu thế, liên tiếp mấynăm khi Cục Công an thành phố chụp poster tuyên truyền, cậu luồn là lựachọn hàng đầu. Cậu mặc đồng phục cảnh sát trong rất uy phong, nhìn ngàndặm mà là vẻ đẹp khỏe mạnh trong sáng như chàng đẹp trai nhàhàng xóm khiến ai nhìn cũng thấy dễ chịu, mang tính đàn áp mà rấtđáng được dựa dẫm. Bình thường khi ở cùng nhau, ngoài nét dè dặt ra thìtính cách cậu cũng chê vào đâu được, nhìn cậu có vẻ rất giống mộtanh chàng công tử nhưng lại là tài mạo song toàn, chắc chắn là thanh niên tốingữ giảng tứ mỹ (ngũ giảng: văn minh, lịch , vệ sinh, trậttự, đạo đức; tứ mỹ: tâm hồn đẹp, lời đẹp, hành vi đẹp, hoàn cảnhsống đẹp), rất chịu khó trong công việc, thân thủ nhanh nhẹn, đầu óc phá án linh hoạt. Chỉ có điều ở Diệp Quân có nét tàn ác như có nhânviên tổ trọng án, đây có thể là ưu điểm nhưng cũng có thể là khuyếtđiểm của cậu bởi cậu hiếm khi ra tay, trừ phi bất đắc dĩ lắm phải sửdụng bạo lực. Từ khi gia nhập đội cảnh sát hình mấy năm, ngoài ởsân tập bắn ra cậu chưa từng bóp cò lần nào, lãnh đạo cũng , lúccần thiết phải ác chút nhưng cậu thể có dáng vẻ ấy được.
      Dù là thế đồng nghiệp phân biệt nam nữ, già trẻ, lớn bé gìcũng đều thích cậu, đặc biệt là các nữ đồng nghiệp, người lớn tuồithì cứ ao ước có đứa con trai ngoan như thế, trẻ tuồi độc thân thìcàng động lòng nhiều hơn. Nhưng hiểu vì sao mà Diệp Quân vô cùngrạch ròi trong vấn đề này, các bạn nữ hẹn chơi, cậu cũng vui vẻ nhậnlời, luôn vui vẻ với tất cả mọi người nhưng hề có cử chỉ tiến tớimột bước nữa. chàng trai hai mươi mấy tuồi mà chưa bao giờ nghe nóicó bạn nào thân mật hơn mức bình thường, nghe những chàng traiưu tủ đều đồng tình luyến ái, xu hướng tình dục của Diệp Quân cũng bịnhiều người bàn tán nghi ngờ. Nữ cảnh sát Tiểu Lý thuộc dạng tinvào điều đó bởi cồ nghĩ rằng cậu là trong số những chàng trai “dậythì muộn” trong phương diện này. Tuy quan hệ của với Diệp Quân luônbình ổn nhưng cồ cũng chưa bao giờ nghĩ bỏ cuộc.
      Diệp Quân đón lấy khăn giấy cồ đưa, cười “cảm ơn”. Thấy vậy, mộtđồng nghiệp nam ngồi cạnh cố ý chọc họ: “Tiểu Lý à, đây cũngướt như chuột lột, cả người thê thảm thế này, sao thấy em thươngxót gì nhỉ?”.
      Tiểu Lý xì tiếng, đỏ bừng mặt. Diệp Quân vừa lau nước mặtvừa hờ hững bảo: “Đừng linh tinh” rồi chăm chú gửi tin nhắn bằng diđộng.
      Tiểu Lý quay đầu lại thấy cảnh này nửa đùa nửa hỏi: “Nhắntin cho ai thế? Lúc trước gửi cho cậu cậu bảo mình hiếm khi gửi tinnhắn nên có việc gì cứ gọi điện thoại là được mà?”.
      chàng đồng nghiệp lắm lời ban nãy lại chen vào: “Đương nhiên làkhi ngại bằng miệng được mới dùng tay bấm bấm rồi. DiệpQuân à, chắc phải là gửi tin tình tứ cho bạn gai đó chứ?”.
      Diệp Quân vốn định phủ nhận nhưng từ “” đến cửa miệng rồi nhưbỗng nghĩ ngợi gì, cậu cười, nuốt câu đó xuống, đỏ mặt chẳng chẳngrằng. vẻ mặt khả nghi như thế khác nào ngầm thừa nhận. Đó đúng là mộttin mới chấn động đám đồng nghiệp ở cạnh cậu bấy lâu, mấy đồng nghiệp nam xe cứ ghẹo, đòi cậu phải mô tả tỉ mỉ “quá trình phạmtội”, đặc biệt là “tình tiết phạm tội”. Diệp Quân tâm trạng rất vui nêndù bị bọn họ cười đùa mà chỉ cười, gì.
      Tiểu Lý mặt hơi biến sắc, sa sầm lại, câu nào nữa. Đám đồng nghiệp đùa giỡn đủ rồi, thấy “phần tử phạm tội” quá kín tiếng cũngbỏ cuộc, Diệp Quân xem như được tha bồng. Tin nhắn cậu gửi nhưngdi động sau đó có chút động tĩnh nào. Suốt đoạn đường, cậu cứ lôidi động ra xem có tin trả lời hay , mỗi lần như thế đều thấy hơithất vọng trong lòng. Cậu biết cồ rất bận rộn, có lẽ có thời giantrả lời cậu chăng? Thế cũng sao, Diệp Quân chỉ muốn trò chuyện với nhưng nhất thời xấu hổ dám gọi điện.
      Khi tâm trạng ổn định, cậu sực nhớ mình vồ thức nhìn thấy danhsách cuộc gọi trong chiếc di động cũ để ở đầu giường, cảm giác quenthuộc ấy khiến cậu cảm thấy hoảng hốt. số điện thoại mà bốn năm trướcTrần Kiệt dùng chứng minh giả để làm bao nhiêu nhỉ? 134… mấy số giữalà gì cậu tài nào nhớ được. Cậu càng cố gắng muốn lật tìm nóra trong ký ức càng thấy trí nhớ mình đáng tin. Nhất định làdo cậu nghĩ nhiều quá rồi, Hướng Viễn khi ấy tự với cậu, bọn bắtcóc ngoài cuộc điện thoại từ ngày đầu tiên còn liên lạc với nữa, có lý do gì để lừa dối cậu, hoàn toàn có khả năngđó!
      Cứ thế nghĩ ngợi suốt đường , cuối cùng sắp đến nơi làmviệc. Những người trong đội đều đến phòng họp, Diệp Quân bỗngdừng lại, gọi trước cậu mấy bước chân: “Tiểu Lý, khoanđã!”.
      Tiểu Lý nghi ngại dừng chân, quay đầu lại, hỏi với vẻ lãnh đạm: “Có chuyện gì?”.
      “Đến đây chút được ? Tồi có chuyện muốn hỏi cậu.” Lúc , Diệp Quân tỏ ra vẻ do dự băn khoăn.
      Trong phòng họp có người giục giã, Tiểu Lý tuy ra vẻ tình nguyện lắm nhưng vẫn ở lại.
      “Có gì .” Lúc câu này, giọng điệu của hòa hoãnhẳn, nét nghi ngại mặt Diệp Quân khiến nhìn thấy chút hy vọng.
      “Tôi nhớ số điện thoại tạm thời mà đạt trước chúng ta điềutra ra Trần Kiệt dùng chứng minh giả để làm, cậu có còn nhớ ?”Diệp Quân thể đợi đến lúc lật lại hồ sơ vì Tiều Lý là người phụtrách những tài liệu đó và là người trực tiếp điều tra vụ việc này.
      Tiểu Lý cố gắng kìm nén thất vọng của mình nhưng để nó lộ ra ngoài mặt, tâm trạng lại lần nữa rơi xuống đáy vực.
      “134xxxx7714”, Tiểu Lý cứng nhắc xong mấy con số đó, ngữ điệu vàvẻ mặt đều rất lạnh lẽo, “còn chuyện gì ? Tồi phải họp rồi”.
      Diệp Quân gì, hình như cũng chú ý đến Tiểu Lý tứctối bỏ . ra phải trí nhớ của cậu có vấn đề, thực ra cậu nhớrõ nhưng mong rằng mình nhớ sai. Hướng Viễn có chuyện giấu cậu, ítnhất trong vụ án trai mất tích là thế. Tại sao phải làm nhưvậy? Diệp Quân dám nghĩ tiếp, chỉ thấy toàn thân lạnh cóng. , nếu có chuyện mà ra nhất định là do nỗi khổ và nguyênnhân bất đắc dĩ nào đó, những việc Hướng Viễn làm đều vì muốn tốt choDiệp gia, tốt cho … cũng là tốt cho cậu.
      “Diệp Quân, còn đứng đó dùng dăng làm gì thê?”
      Vị lãnh đạo mang tập tài liệu ngang qua Diệp Quân, hỏi với vẻ ngờ vực.
      Diệp Quân như sực tỉnh: “ồ, đến đây”.

    2. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 57

      Vừa dứt lời, liền cười lởn, cười mãi, chính mình cũng cảm thấy thê lương. Tiền là gì? Tiền là thử khốn kiếp! Nhưng ai cũng thương thứ khốn kiếp đó, đến chết cũng buông được!
      Sau khi Ồn định chỗ ngồi, mọi người bắt đầu phân tích tình tiết vụ án. Lại là vụ án giết người, người chết là người đàn ông trung niên, do phần mặt bị hủy hoại nghiêm trọng, người lại có vật gì chứng minh được thân phận nên tạm thời vẫn chưa thề xác định danh tánh. Căn cứ vào tình trạng thi thể, có thể đoán thời gian tử vong là vào khoảng mười hai giờ trưa hôm qua. Người chết trước đó bị vật nặng đập rất mạnh, vết thương chí mạng ở sau gáy, có mảnh xương còn lõi hẳn ra ngoài, vết thương mặt tuy nghiêm trọng, khiến phần mặt bị tổn hại thể nhận được được nhưng nguyên nhân tử vong là do phần gáy bị đánh mạnh. Từ vết thương có thề nhận tháy hung khí thuộc dạng thường gặp như gậy gỗ hoặc ống sắt, mà là vật cứng có góc cạnh rỗ hình dạng.
      Thi thể được bà chủ nhà phát khi ngang qua căn phòng trọ của mình ở khu ngoại thành, hoàn toàn nhờ vào sáng sớm hôm nay. Lúc ấy, bà ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, cảm thấy nghi ngờ nên mới gõ cửa nhưng bên trong vẫn có phản ứng.
      Bà chủ sợ xảy ra chuyện nên dùng chìa khóa riêng của mình đề mở cửa. Vừa bật đèn lên, bà lão gần bảy mươi tuổi suýt nữa ngất vì sợ hãi: trong phòng rất bừa bộn, mặt đất đọng vũng máu lớn, người mặt mũi dập nát nằm ngay chính giữa vũng máu. Bà lão sợ chết điếng, khóc lóc kêu gào chạy ra ngoài cầu cứu, mọi người vội vã báo cảnh sát. Chưa đến bảy giờ, cảnh sát áp ngay đến trường, bước đầu có thể phán đoán căn phòng trọ này chính là trường đầu tiên xảy ra án mạng.
      Theo lời khai của bà chủ nhà, đông nghiệp của Diệp Quận biêt được căn phòng này do cặp vợ chồng trẻ thuê. Hai người tuy thường xuyên cãi vã nhưng chưa hề có chuyện gì xảy ra. giờ bụng to, còn chàng trai nghe làm ở ga tàu nhưng có dạo gần đây thấy ta đâu, có lẽ do vợ sắp lâm bồn nên ở nhà chăm sóc.
      Có người hàng xóm gan dạ sang xác nhận thi thề, mực khẳng định đó phải là chồng vì chàng trai ấy nhìn rất đàng hoàng, cao và gầy, còn thi thể kia tuy nhìn mặt nhưng thể hình ràng thấp hơn. Quả nhiên, sau khi cảnh sát kiểm tra kỹ càng cũng phát ra độ tuổi của người chết phù hợp với chàng trọ trong căn phòng này.
      Tuy trong phòng rất bừa bộn nhưng có dấu tích bị cướp. Mọi thứ chứng minh thân phận của người ở trọ cũng thấy đâu, những thứ rơi vung vãi sàn đa phần là quần áo, hai vợ chồng ấy cũng biến mất tăm. Từ tình hình sắp lâm bồn mà phán đoán thể có biến cố gì to lớn được vì bình thường họ có đâu cũng vội vàng như thế, mà nghe kinh tế họ cũng mấy khá giả, giao tháng tiền trọ cho chủ nhà, lý do gì mà khi lại báo tiếng.
      Căn cứ những chứng cứ trước mắt có thể cho rằng vụ án mạng này có liên quan đến hai vợ chồng đó. Người chết là ai? Tại sao lại chết trong căn phòng ấy? Hung khí vẫn chưa được tìm thấy nhưng có thể khẳng định rằng hung thủ có kinh nghiệm phạm tội, sau khi xảy ra chuyện tỏ ra rất hoảng loạn. Điểm này có thể nhận ra từ việc vội vàng rời bỏ trường, hề cố gắng làm điều gì đề che giấu hành vi phạm tội, thậm chí còn kịp thu dọn cả cái xác v.v…
      về động cơ mưu sát, người chết mặc bộ quần áo rất ít tiền nên khả năng giết người vì tiền là rất . Điểm quan trọng nhất là củ đập đầu tiên vào gáy của kẻ phạm tội đủ khiến người chết mất khả năng hành động, nhưng vẫn chịu thôi, tiếp tục đập liên tiếp rất tàn nhẫn vào phần mặt người chết. Điều này giống với việc quá giận dữ mà ra tay,
      trước đó hề có chuẩn bị nào, hoàn toàn là phạm tội bộc phát và sau khi kết thúc mới hoảng loạn tháo chạy.
      Đại đội trưởng đứng thao thao bất tuyệt, Diệp Quân lắng nghe rất chăm chú nhưng tâm hồn ở trong phòng họp. Lúc đầu, cậu lòng dạ làm cảnh sát, ngoài nguyên nhân lúc bé cảm thấy cảnh sát rất có sức mạnh, có thể bảo vệ những người mình quý ra lý do chủ yếu là vì muốn thực thi chính nghĩa. Cậu từng hy vọng mọi người xấu đều bị pháp luật trừng phạt, thế nhưng mấy năm trong đội cảnh sát hình , cậu tiếp xúc quá nhiều vụ án, giới hạn giữa thiện và ác càng lúc càng khó đoán định. Cậu từng thấy vụ án giết kẻ thứ ba vì đến đường cùng, vụ án mắc bệnh tâm thần bị người nhà hạ độc và hành hạ thảm thương đến mức ra tay sát hại chị ruột mình, cậu từng gặp những người vợ bị cưỡng hiếp mà xấu hồ đến độ tự sát, còn người chồng tuy chạy vạy khắp nơi để tố cáo kẻ cưỡng hiếp có quyền thế mà cũng làm gì được, cuối cùng tuyệt vọng cầm dao đâm chết kẻ thù. Ranh giới của đúng và sai, tình và lý là gì? Thế gian này mọi việc đều có thể đen trắng như quân cờ ? Còn đồi vợ chồng sắp sửa đón nhận sinh mệnh mới ra đời, tại sao lại phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn đến vậy để giết chết người đàn ồng? Nếu có những nỗi đau khó nên lời nào ai chịu bị đẩy đến ranh giới sống và chết? Diệp Quân nghĩ, có lẽ cậu thể là người thực thi pháp luật cứng rắn vô tư, so với việc làm hóa thân vì chính nghĩa cậu càng muốn bảo vệ người cậu quý, bảo vệ tất cả những thứ cậu trân trọng thương.
      Ánh sáng trước mặt lay động khiến Diệp Quân thể tập trung chú ý vào phía trước, ra đại đội trưởng mở máy chiếu. Màn hình tường xuất ảnh soán chứng minh nhân dân của đôi nam nữ, đại đội trưởng giải thích: “Trước mắt, chúng ta đưa hai vị khách trọ vào diện tình nghi đầu tiên. Hai người này tháo chạy khỏi trường sau khi vụ việc xảy ra trưa hôm qua, đến nay vẫn chưa tung tích. Đây là bản photo chứng minh nhân dân mà chúng ta lấy được từ bà chủ nhà của hai người đó. Người con trai tên Đằng Tuấn, tên…”.
      Diệp Quân nãy giờ tâm hồn vẫn để tận đâu đâu bỗng nghe trong đầu dội lên thanh cực lớn. Cậu đột ngột đứng phắt dậy trong phòng họp đầy ắp người.
      “… Hai người này luôn ở chung với danh nghĩa vợ chồng, làm nhân viên thu tiền ở cửa hàng tiện lợi XX đường XX, còn chàng kia… Diệp Quân, cậu có việc gì à?”, đại đội trưởng phát ra lạ lùng của Diệp Quân, ngừng việc giải thích lại hỏi.
      Mọi ánh nhìn của đồng nghiệp đều dồn vào Diệp Quân. Cậu biết mình mất bình tĩnh nhưng chấn động trong lòng quá lớn, khác nào quả núi sụp đổ. Hướng Dao và Đằng Tuấn giết người? Đáng sợ quá. Tại sao ác mộng cứ đến liên tiếp ngừng? Rốt cuộc phải đến khi nào mới tỉnh dậy được? Đến khi nào đây?
      “Diệp Quân, cậu có gì cần hỏi gì ?” đại đội trưởng càu mày, nhìn chàng thanh niên sững sờ thất sắc kia rồi hỏi.
      Diệp Quân cố hít hơi mạnh: “Tồi… tồi quen họ”.
      Sau cuộc họp, Diệp Quân vào nhà vệ sinh rửa mặt. Thấy xung quanh còn ai, cậu liều rút di động ra, gọi cho số điện thoại vô cùng quen thuộc ấy, nhưng rất nhiều lần đều hiển thị đối phương bận máy. Cậu biết Hướng Viễn biết chuyện Hướng Dao từ những người khác nhanh thôi. em duy nhất xảy ra chuyện như vậy, chắc đau khổ lắm. Diệp Quân biết Hướng Viễn đối xử với Hướng Dao máu lạnh như mọi người vẫn tưởng.
      lâu sau khi Diệp Quân làm, Hướng Viễn phát ra chiếc di động cũ của mình bị dịch chuyển. quá nó nằm ở vị trí nào, đến nỗi nhắm mắt cũng có thể tìm thấy. Phòng của Hướng Viễn xưa nay cần dì Dương quét dọn, có nghĩa là Diệp Quân động đến chiếc di động ấy, rất có khả năng cậu nhìn thấy danh sách cuộc gọi trong đó.
      Hướng Viễn dựa vào đầu giường, nhìn rất lâu số điện thoại cuối cùng trong ấy. Khi Diệp Quân phát ra cồ lừa dối cậu, cậu làm gì? Cậu là cảnh sát, chỉ cần để ý tiếp tục điều tra ra, có lẽ cậu phát được rất nhiều điểm đáng ngờ. Giả như có ngày, cậu phát ra chân tướng việc liệu có đại nghĩa diệt thân, hùng giết chị dâu? Hướng Viễn nghĩ đến đây bỗng thấy hoang đường đến nực cười. số điện thoại đó nên bị xóa bỏ từ bốn năm về trước, bất kỳ việc nào cũng thế, làm thôi, làm phải gọn gàng dứt khoát. Nhưng cho đến khi Diệp Khiên Trạch mất tích Hướng Viễn mới nhận ra, hai người là vợ chồng mấy năm mà ngoài sản nghiệp của Diệp gia ra để lại bất cứ thứ gì. Họ tấm ảnh chụp chung, món quà tặng nhau, đến cả món trà hạt sen táo đỏ bốc hơi nghi ngút cũng vĩnh viễn trở thành quá khứ. Cồ muốn giữ lại chút gì đó để chứng minh cồ và người đàn ông ấy phải là ảo mộng. Cồ cần thứ gì đó để có thể ghi dấu chút hoài niệm của mình nên mới xóa bỏ mọi số di động, chỉ để lại số điện thoại ấy, cho dù hơn ai hết việc này hề sáng suốt.
      Lúc đặt di động xuống, trong lòng Hướng Viễn lại cảm thấy thoải mái lạ lùng, cồ nghĩ, nếu báo ứng đến hãy để Diệp Quân tự tay trao nó cho cồ, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với người khác.
      Trước khi ra ngoài, Hướng Viễn nhận được tin nhắn của Diệp Quân, tất cả có hai tin:
      nằm mơ ư?”
      “Nếu là mơ rất vui. Đừng đánh thức dậy.”
      Đó là nét ngây thơ ngờ nghệch của cậu mỗi khi đứng trước . Hướng Viễn xem nhưng trả lời lại. Nếu là giấc mơ, chi bằng để giấc mơ ấy yên tĩnh lúc, đừng làm ồn, cũng đừng động đến. Là ai , giấc mơ đẹp thường dễ tỉnh nhất?
      Sắp đến công ty bệnh viện Diệp Bỉnh Lâm điều trị gọi điện tới, bảo sáng sớm ông tượng trúng gió. Mấy năm nay Diệp Bỉnh Lâm thường ở chùa Lục Dung, tăng nhân trong chùa có được tiền hương hỏa nên chăm sóc ông rất chu đáo, ồng sống ở đó cũng rất tốt. Mỗi tuần Hướng Viễn đều đến thăm, Diệp Quân lại ít khi đến đó hơn nhưng cứ chục ngày lại đến lần. Nửa năm nay, sức khỏe Diệp Bỉnh Lâm sa sút rất nhanh, ông già rồi, giống như cỗ máy cũ bị rỉ sét, sửa chỗ này rồi chỗ khác lại hỏng, thực còn cách nào khác, Hướng Viễn đành đưa ông vào bệnh viện.
      Hôm ấy, Hướng Viễn có hai cuộc họp và vài việc cần giải quyết nên nó làm mất khá nhiều thời gian của cồ nhưng chuyện của Diệp Bỉnh Lâm, thể lo nên quay đầu xe, phóng thẳng đến bệnh
      viện.
      Đến trước phòng chăm sóc đặc biệt của Diệp Bỉnh Lâm, thấy bác sĩ điều trị chính và các y tá đợi ở đó, Hướng Viễn hỏi luồn: “Bố chồng tôi thế nào rồi?”.
      Bác sĩ dè dặt vài câu: “ cũng biết đấy, với tình trạng sức khỏe của Diệp tiên sinh duy trì được đến bây giờ cũng là khá vất vả rồi. Mạch máu ở não ông rất yếu, giống như quả bom hẹn giờ biết khi nào nồ. Hình như ồng cũng biết chuyện này, có điều giờ ông khá bình thản khi đón nhận nó, đó là chuyện tốt đối với những người bệnh nặng… Tất nhiên, chúng tồi nhất định cố gắng hết sức…”.
      “Tôi hiểu”, Hướng Viễn tiếp lời bác sĩ. Sao cồ lại hiểu ý trong câu ấy chứ? Khi bà Diệp mất, Diệp Bỉnh Lâm xem sống cái chết, so với ồng cồ mới là người đành lòng, còn mắc nợ Diệp gia nhưng người nhà họ cứ lần lượt bỏ .
      Cồ đẩy cửa phòng bước vào, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường. Diệp Bỉnh Lâm hè mắt, nhìn thấy cồ hơi mỉm cười, động tác nhếch khóe mồi dường như làm hao tốn rất nhiều sức lực của ồng.
      Hướng Viễn nhặt quyển sách rơi xuống từ tay Diệp Bỉnh Lâm lên - quyền “Đại dương Quảng Phật Hoa Nghiêm Kinh”. lật nó ra, trang sách rất cũ kĩ, biết ông xem bao nhiêu lần, ốm đến nông nỗi này mà vẫn bỏ nó.
      “Bố phải nghỉ ngơi nhiều hơn”, Hướng Viễn với bố chồng giường bệnh.
      Giọng Diệp Bỉnh Lâm rất yếu: “Hướng Viễn, dượcy bất tứ bệnh, Phật độ hữu duyên nhân…”.
      “Có Phật tồn tại sao ạ?” Hướng Viễn biết bàn luận chuyện này với người già bệnh nặng có ý nghĩa hay nhưng đột nhiên cồ rất muốn biết.
      “Con tin có.”
      “Nhưng con tin.” nghĩ, có phải đó là do chưa bao giờ được phù hộ độ trì?
      Diệp Bỉnh Lâm yếu ớt hỏi: “Chuyện cồng ty vẫn ồn chứ?”.
      “Tốt! Tốt đến thể tốt hơn!” Hướng Viễn vừa trả lời vừa quay đầu đặt quyển kinh vào giá sách đầu giường. Giang Nguyên là tâm huyết đời của ồng nên việc ồng đành lòng cũng là điều hiển nhiên.
      mình con… Đừng vất vả quá”, xong mấy chữ này Diệp Bỉnh Lâm phải nghỉ lúc lâu mới có thể khó nhọc tiếp. Chuyện Diệp Khiên Trạch mất tích thể giấu ông được mãi, có quá nhiều lời đồn đại, thể che đậy mãi được, đó cũng là trong những nguyên nhân khiến sức khỏe ồng mỗi lúc yếu.
      “Hướng Viễn…”, ông khó nhọc thốt ra hai chữ này.
      “Bác sĩ bảo bố phải tĩnh dưỡng, có gì khỏe rồi hẵng ”, Hướng Viễn kéo chăn đắp cho ồng rồi nhàng khuyên.
      Diệp Bỉnh Lâm chậm rãi lắc đầu, môi mấp máy như có lời gì đó phải nhưng giọng ông quá yếu nên Hướng Viễn chỉ thấy môi ông cử động mà lại nghe thấy gì.
      Khi ông lặp lại lần thứ hai, cuối cùng Hướng Viễn cũng hiểu. nhìn bố chồng mình bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, chậm rãi đứng thẳng người dậy, gì, hồi lâu sau mới cười lạnh tiếng.
      Diệp Bỉnh Lâm : “Nếu Khiên Trạch … A Quân nó vẫn quên con được…”.
      Hướng Viễn nhủ thầm, ông là người sắp chết rồi việc gì phải tính toán so đo? Nghe là được. Nhưng giờ phút này, thể nuốt cơn giận đó xuống, bao nhiêu oán hận đều dâng trào. Diệp Quân thế nào là chuyện nhưng từ miệng Diệp Bỉnh Lâm ra lại là chuyện khác. Hướng Viễn tin đến bây giờ Diệp Bỉnh Lâm mới nhìn ra tâm tư của Diệp Quân, nếu trận tranh cãi hôm nào của họ là vì điều gì? Diệp Bỉnh Lâm là người tay kéo Hướng Viễn vào Giang Nguyên, có ông có lẽ Hướng Viễn vẫn người làm công giỏi giang dưới tay Thẩm Cư An nhưng Diệp Bỉnh Lâm dùng hai chữ “ân tình” để níu giữ cồ lại, sau đó lại cực lực tác thành hồn của con trai lớn Diệp Khiên Trạch và .
      Rất nhiều việc Hướng Viễn muốn nhưng có nghĩa là biết. Diệp Khiên Trạch xưa nay vốn dịu dàng, lần ấy trong lòng vốn dao động nhưng nếu có ông bố đứng sau đẩy cái chưa chắc bất chấp tát cả để cầu hôn cồ vào lúc quan trọng nhất. Như vậy cũng được, vì Hướng Viễn cam tâm tình nguyện lấy , thể thoát khỏi cám dỗ của ánh trăng đêm ấy, liên quan đến ai khác. Cũng chính vì thế mà mấy năm nay, dốc cạn sức lực diễn vai người vợ tốt của Diệp Khiên Trạch, người dâu thảo của Diệp gia và như người nhà họ Diệp mong muốn, hết lần này đến lần khác cồ đưa Giang Nguyên thoát khỏi tai ương để vào quỹ đạo. Cồ dùng quãng thời gian đẹp nhất của thời con để đồi lấy vinh quang ngày hôm nay của Giang Nguyên, trong khi chính cồ lại luồn luồn cồ độc mình. Diệp Khiên Trạch phải chồng , Giang Nguyên mới đúng là chồng . Mấy năm nay, người duy trì công ty, duy trì cái nhà này phải họ Diệp mà là họ Hướng.
      Bây giờ xong, con trai lớn có lẽ quay lại, ông , thế này vậy, con trai luôn có ý với con… Ai bảo ông hồ đồ, ông muốn dùng cách thức giống nhau để buộc chặt với Diệp gia, bán mạng cho họ, thay lòng, mãi mãi siêu sinh. Đủng là tính toán vô cùng sáng suốt.
      Hướng Viễn chưa bao giờ thấy hận hai chữ Diệp gia như lúc này. Diệp gia quỷ quái! nguyền rủa nó. Đối với Diệp gia, là cái gì chứ?
      phải người mà là công cụ, công cụ là nô lệ của tình cảm.
      Hướng Viễn nỗi hận thù của mình có ra mặt nhưng cồ mặc kệ, cồ lại cúi xuống, hỏi với vẻ mỉa mai: “Bố dung túng cho con dâu và con trai loạn luân à? Vì cồng ty, bố cũng vất vả quá nhỉ. Nhưng sao bố dám khẳng định nếu tôi và Diệp Quân lằng nhằng với nhau có mưu đồ gì với Diệp gia? Nếu tồi muốn cướp đoạt Giang Nguyên cho dù bố có mười người con trai xếp hàng hiến thân cũng vồ ích thôi”.
      “… Con… con …”, Diệp Bỉnh Lâm thều thào.
      “Tôi !” Hướng Viễn nghiến răng, kề sát tai ồng lão, hạ giọng : “Bố tin tưởng tồi quá. Tồi rất cảm động nhưng nếu tôi tôi bảo người ta giết chết con trai quý của bố liệu bố có còn tiếp tục tin tưởng tôi ?”.
      xong, cồ bỗng cười lớn, cười mãi, cười mãi, chính cồ cũng cảm thấy thê lương. Tiền là gì? Tiền là thứ khốn kiếp! Nhưng ai ai cũng thứ khốn kiếp đó, đến chết cũng buông được!
      Đôi mắt Diệp Bỉnh Lâm bỗng mở lớn, nhìn chằm chằm vào Hướng Viễn, thở hổn hển nhưng ra được lời nào, chỉ có giọt nước mắt mờ đục lăn ra từ khóe mắt. Trong ánh mắt ấy có kinh ngạc, có hận thù, có tỉnh ngộ, dần dần lại trở nên dịu dàng như thể thương xót tiếc nuối.
      Hướng Viễn như lẩm bẩm với ánh mắt ấy: “Đến bây giờ, tôi cảm thấy đủ rồi, tất cả đủ rồi. Nếu bố còn sức lực cứ cố giữ gìn , chừng đợi được đến ngày tôi gặp báo ứng”.
      Diệp Bỉnh Lâm khó nhọc há miệng, cuối cùng từ bỏ, run rẩy động đậy cánh tay còn truyền dịch, lần mò tìm bút giấy dưới gối nằm – ông phát bệnh mấy lần, mồm miệng méo mó cả, chỉ có thể dùng ngón tay cầm bút viết ra những lời muốn .
      Hướng Viễn lạnh lùng nhìn ồng khó nhọc vạch từng nét giấy, viết mỗi chữ là vất vả như leo núi.
      Lúc ông ngừng tay, Hướng Viễn liếc qua mấy lần, ngỡ Diệp Bỉnh Lâm nguyền rủa là kẻ giết người gớm tay, ngờ đâu tờ giấy chỉ nghuệch ngoạc vài chữ: “Bố muốn con hạnh phúc”.
      Hướng Viễn ngần người, bất ngờ cảm thấy chua xót, hỏi: “Sao tôi còn hạnh phúc được?”.
      Diệp Bỉnh Lâm lại lắc đầu, tiếp tục cố gắng di bàn tay cầm bút. Viết xong, ông như thở dài nhưng vẫn chậm rãi mà kiên quyết nhét mảnh giấy vào tay Hướng Viễn.
      Nhất niệm phóng hạ, vạn bàn tự tại.
      Đó chính là lời ồng muốn gửi lại .
      Ông hề hận , ông nhìn thấu tất cả và cũng buông tất cả nhưng sinh mệnh cũng đến đoạn cuối cùng. Còn cồ, làm sao bảo muốn buông là buông? Ngoài những ám ảnh cũ, cồ còn gì cả, khi buông ra cảm thấy thế nào?
      Cả buổi sáng, câu của Diệp Bỉnh Lâm cứ lởn vởn trong lòng Hướng Viễn. thể tin được rằng sau khi biết được Diệp Bỉnh Lâm lại thù hận cồ mà chỉ có tiếc thương. Những lời ồng về Diệp Quân thực chỉ vì muốn hợp tác cho nỗi đơn của và trái tim cậu con trai của mình, hề có mưu đồ nào khác? Buông tay… buông tay… còn có tư cách “vạn bàn tự tại” ?

    3. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 58

      “Diệp Quân, nếu em thế giới này có báo ứng có tin ?” … “Nếu có, hãy để báo ừng đo hết lên người .”
      Vừa về văn phòng, di động của Hướng Viễn reo lên tiếng, côchưa kịp nghe máy tiếng chuông ngưng bặt. Lúc đầu, Hướng Viễn ngỡ là Diệp Quân vì cậu thích nhất trò này, vừa nghe có tín là tắt máy ngay, để lừa phải gọi lại. Khi cồ gọi lại hỏi có chuyện gì cậulại bảo mình gọi, chỉ bấm nhầm số nhưng mãi, mãi mà khôngchịu củp máy.
      Nhưng lần này phải Diệp Quân mà là số máy cố định lạ. Hướng Viễn nghĩ chắc lại là những số gọi đến quảng cáo nên để tâm lắm.Ai ngờ mấy chục giây sau, điện thoại lại réo vang, vẫn cùng số máy.
      Lần này Hướng Viễn bắt điện thoại. “Alo, tôi là Hướng Viễn, xin hỏi ai đấy?”
      Đầu bên kia im lặng, Hướng Viễn càu mày, định bỏ máy nghethấy tiếng khóc nấc rất vọng đến, Hướng Viễn sững sờ nhưng phảnứng rất nhanh: “Hướng Dao, có phải Hướng Dao ? Khóc cái gì? đichứ!”.
      Đối phương trả lời, chỉ khóc.
      Hướng Viễn đoán ra người kia là Hướng Dao. Lâu lắm rồi Hướng Daokhông gọi điện cho , mấy năm nay, Hướng Viễn muốn biết tình hình củaem mình phải nhờ người lén lút hỏi thăm, mỗi tháng lần, biết emmình bình an, cồ mới thấy yên tâm. Tuy Hướng Viên luôn phản đối em gáisinh con trong lúc cuộc sống chưa được ổn định, nhưng nhìn bụng HướngDao mỗi lúc to trong những tấm hình mà cồ nhờ người thăm dò đưa đến, trong lòng Hướng Viễn phải có cảm xúc. Thậm chí cồ từngnghĩ, đợi khi Hướng Dao làm mẹ rồi tính cách có lẽ chín chắn,điềm tĩnh hơn, quan hệ giữa hai chị em rồi có ngày được cải thiện.Nhưng trước khi ngày ấy đến, Hướng Viễn ngờ Hướng Dao lại gọi điện cho cồ, mà còn khóc rất thương tâm.
      “Khoan đừng khóc lóc gì , chị nghe xem nào!”, Hướng Viễn lo em mình xảy ra chuyện, suýt nữa cuống lên.
      Tạ ơn trời đất, đối phương cuối cùng cũng có phản ứng nhưng tiếngkhóc vẫn ngừng lại: “… Hướng Viễn, làm sao đây? Xảy ra chuyệnrồi, làm sao bây giờ?”.
      Hướng Viễn cố kìm nén nỗi lo lắng bất an của mình: “Xảy ra chuyện gì? Em từ từ thôi, chị nghe xem nào”.
      “Bọn em… bọn em giết người. chết rồi… em sợ lắm…”, giọng Hướng Dao run rầy hoảng loạn như vẫn chưa tỉnh khỏi cơn ác mộng.
      Hướng Viễn bàng hoàng: “Em gì? Bọn em là ai? Em và Đằng Tuấn à? là ai? Hướng Dao… em đừng khóc, chị nghe xem”.
      người bạn của A Tuấn, trước kia từng làm việc cùng A Tuấn tàu, biết mấy năm trước phạm tội gì mà phải trốn sang Tháimấy năm, vừa về nước đạt trước. A Tuấn giữ lại cho trốn tạm ở chỗbọn em… A Tuấn trước giờ đối đãi bạn bè rất tốt, em cũng còncách nào khác nhưng… tên ấy là cầm thú… Trưa hôm qua, A Tuấn rangoài mua đồ, lại động tay động chân với em. Đến ngườiphụ nữ có thai cũng tha, phải là người…” Hướng Dao đến đây khóc thành tiếng.
      Hướng Viễn cũng đờ đẫn, bạn của Đằng Tuấn, trước kia từng làm việccùng nhau tàu, mấy năm trước phạm tội phải đào thoát, gần đây vừaxuất , trưa hôm qua xảy ra chuyện… Nắm chặt điện thoại, cồ thấytrái tim mình muốn nhảy vọt ra ngoài: “Hướng Dao, em chị biết, tênấy có phải họ Trần, tên Trần Kiệt ?”.
      “Em biêt, chác là vậy… A Tuân gọi là Kiệt… mình em ở nhà, bộ dạng như thế, em rất sợ… Em hét lên là đừng, đừng, trongbụng em còn có đứa trẻ nhưng mặc kệ… đè lên người, bịt chặtlấy miệng em. Em nghĩ em chết, em nghĩ rằng em chết…” đến cảnh đáng sợ ấy, giọng Hướng Dao cũng bắt đầu mất kiềm chế: “Sau đó A Tuấn trở về… A Tuấn điên lên, túm lấy gạt tàn thuốc thủy tinhtrên trà kỷ, đập mạnh vào gáy chảy rất nhiều máu, đổ gục xuống đất dậy nồi nhưng A Tuấn vẫn tiếp tục đập, đập đến khigương mặt nát ra. Em bảo, A Tuấn, dừng tay lại, đánh chết mất… nhưng A Tuấn nghe, ấy còn nghe thấy gì nữa,cứ đập mãi, cuối cùng… Tên cầm thú kia chết, chết rồi… HướngViễn, A Tuấn vì em, tên đó đáng chết nhưng cảnh sát tha bọnem đâu, bọn em nhất định phải thôi. Chị giúp em, giúp bọn em với…”.
      Hướng Dao giọng đứt quãng, cứ lặp lặp lại nhưng Hướng Viễn đãhiểu . Đằng Tuấn giết Trần Kiệt vậy có thể giải thích được sựthất hẹn của . Đó phải là oan nghiệt là gì? Báo ứng đếnnhanh , nhưng tại sao nó lại nhảy đến chỗ Hướng Dao? Điều Hướng Viễn muốn là, cồ và Hướng Dao phải chị em thương nhau gì cholắm, sớm đường ai nấy nhưng muốn trừng phạt cũng đừng tìm đếnHướng Dao chứ.
      Nhưng bây giờ nguy hiểm cận kề, phải lúc thở vắn than dài,Hướng Viễn cố gắng trấn tĩnh tâm trí, bảo Hướng Dao: “Em đừng dại, emchạy đâu được? Nên nhớ sát nhân là Đằng Tuấn chứ phải em, bụngem to như thế được bao xa? Còn Đằng Tuấn, cậu ta đâu? Em bảo cậuta quay lại đầu thú , chị tìm luật sư tốt nhất để biện hộ cho cậuta giảm mức hình phạt xuống thấp nhất. Cậu ta ra tay phải có mưuđồ trước, tòa án xem xét điều đó… Em hãy tin chị…”.
      Hướng Dao nấc lên: “ được, A Tuấn chịu đâu, ấy khôngcho em liên lạc với chị… Em cũng biết là tại sao… Giết ngườiphải đền mạng, chuyện này em biết, cho dù chết ấy cũngphải ngồi tù cả đời. Con em sắp ra đời rồi, thể vắng bố được, emmuốn chạy trốn với ấy, chí ít bọn em cũng có thể ở bên nhau”.
      Hướng Viên thuyêt phục em mình nữa. Hướng Dao là đứa khôn nhàdại chợ nhưng cồ vẫn còn việc cần phải làm : “Tại sao Đằng Tuấnkhông cho em liên lạc với chị? Em chắc chắn tên ấy chết rồi chứ? Haingười giờ ở đâu? Em khoan , gọi điện thoải ở đâu, có antoàn ? Xung quanh có ai ? Đằng Tuấn đâu rồi? Em nóichị biết làm sao chị giúp được?”.
      “Trạm điện thoại công cộng, em ở trạm điện thoại cồng cộng. Emlén trốn Đằng Tuấn ra ngoài. Em biết chị luồn có cách hơn bọn em nhưnganh ấy tin chị… ATuấn…”
      “Em gọi cho ai thế? Gọi cho Hướng Viễn? Em điên rồi hả?” Giọng Đằng Tuấn và tiếng tranh đoạt vang lên ở đầu dây bên kia.
      “Alo, alo, Đằng Tuấn, cậu nghe tồi , Hướng Dao bây giờ thể… alo alo…”
      Điện thoại bị cúp, mọi tiếng kêu thét đều tan biến. Nhịp tim Hướng Viễn như bị thanh bận máy kia khống chế, từng tiếng, từng tiếng, rất quy tắc, dồn dập, trống rỗng.
      Trần Kiệt chết rồi. Hướng Viễn biết mình có nên thở phào nhẹnhõm hay nhưng người giết Trần Kiệt lại là Đằng Tuấn – người đànông của em , là bố của đứa cháu chưa ra đời của . Hướng Dao đãbị kéo vào cuộc, tệ hại đến mức thề cứu vãn. tại Hướng Viễnchỉ lo cho Hướng Dao, Đằng Tuấn giật lại điện thoại liệu có làm con bétản thương? Tình trạng sức khỏe của con bé giờ liệu có chịu đựngđược hành hạ?
      Trợ lý Tiểu Ngô gõ cửa bước vào: “Giám đốc Hướng, có hai vị khách ở bên ngoài…”.
      Hướng Viễn ngẩng lên: “Tôi chẳng rồi sao, nếu hẹn trước là tôi có ở đây”.
      Tiểu Ngô giật thót mình trước vẻ mặt của Hướng Viễn run rẩy ấp únggiải thích: “Nhưng… nhưng họ là cảnh sát, bảo muốn gặp chị để tìm hiểu chút việc…”.
      Đến nhanh ! Hướng Viễn thầm cười khổ trong lòng. Chuyện tốt, hễbất cẩn chút bỏ lỡ, có khả năng còn xuất nữa nhưngchuyện xấu bất chấp bạn có trốn tránh thế nào, những gì phải đến vẫn đến. Đó có được xem là chút kiến thức về cuộc sống bé hay ?
      “Mời họ vào.” Hướng Viễn hít hơi sâu, ngồi ngay ngắn, gươngmặt trở lại vẻ điềm tĩnh như thường. Thấy hai người đàn ồng mặc sắc phục cảnh sát tiến vào, bình thản nở nụ cười: “Tiểu Ngô, mời hai vị cảnhsát đây ngồi rồi rót trà ”.
      Hướng Viễn về đến nhà rát khuya, ngờ Diệp Quân còn về muộn hơncồ. Lúc cửa phòng bị đẩy ra, cồ biết thể là ai khác ngoài DiệpQuân. Hướng Viễn dừng động tác đếm từng tập tiền lẻ lại, quay người lạinhìn, Diệp Quân vẫn chưa kịp tháo mũ xuống, dù cậu vốn ghét bị thứ gì đó bó buộc đầu.
      Diệp Quân đứng cạnh , lên tiếng: “Đồng nghiệp của … họ có đến tìm em ?”.
      Hướng Viễn nhìn thấy mặt Diệp Quân, chỉ thấy bộ sắc phụctrên người cậu giống hệt hai người cảnh sát kia. Cồ gật đầu: “ừ, em biết rồi. Những gì cần hỏi hỏi cả rồi, nhưng em cũng biết Hướng Dao ở đâu. Em nên để mặc nó ở ngoài mình, đó là lỗi của em”.
      Mái tóc Hướng Viễn xoa dài dưới ánh sáng ngọn đèn bàn, gương mặt tiều tụy, thần sắc thê lương, phải là Hướng Viễn vạn năng mà chỉ là người phụ nữ yếu đuối.
      có gọi để em chuẩn bị tâm lý nhưng điện thoại của em cứ bậnsuốt. Em cũng biết đó là vụ án mạng giết người mà cấp vừa phát lệnh phải chú trọng nên…”
      Lúc Diệp Quân gọi điện, có lẽ chuyện với Hướng Dao, Hướng Viễn biết Diệp Quân lo cho cồ nên thở dài: “Diệp Quân, tính cách HướngDao cũng biết đấy, tuy cứng đầu nhưng lại mềm lòng hơn bất cứ ai, nó thể xuống tay tàn nhẫn như thế được, mà chỉ còn tháng nữa lànó sinh con rồi… nhận lời , nếu có tin tức gì của nó nhấtđịnh phải báo em biết ngay, còn nữa, cố gắng đừng làm hại nó, đượckhông?”.
      “Chỉ cần đó là chuyện làm được từ chối em điều gì?”, Diệp Quân .
      xong, Diệp Quân nhìn sàn nhà, bóng cậu và hợp lại làm . Cậu thử đưa tay ra chạm vào tóc cồ. Diệp Quân còn nhớ lúc bé, cậu từngthấy Hướng Viễn gội đầu bên sông, mái tóc xoa dài, khi ấy cậu rấtmuốn chạm vào nhưng chưa bao giờ dám. Khi lớn rồi, lúc xuất trướcmặt cậu, Hướng Viễn buộc tóc đuôi ngựa cũng búi tóc lại, dángvẻ xoa tóc của cồ chỉ xuất trước mặt người đàn ông – ruộtDiệp Khiên Trạch của cậu. Cậu ngỡ mình mãi mãi chỉ có thể đứng nhìntừ xa, mãi mãi bao giờ chạm được nó, ngờ bây giờ cậu lại cóthể chạm vào.
      Hướng Viễn kháng cự, chỉ gọn câu: “Em có tóc bạc
      rồi”.
      Diệp Quân Ồm vào lòng: “ở đâu? Nhổ hết xuống cho xem”.
      Gương mặt Hướng Viễn áp vào hàng cúc kim loại lạnh lẽo cứng đanh áo Diệp Quân nhưng cơ thể cậu lại nóng rực. Cồ đưa tay vuốt ve khuônmặt cậu: “Em chỉ còn mỗi nên nhất định phải sống tốt nhé!”.
      Diệp Quân hồn lên môi cồ, tất cả đều là giả, đều tàn khốc, chỉ có cơthể là , là tuyệt vời. Hướng Viễn nhắm nghiền mắt, cảm nhận cơ thểtrẻ trung và nồng nàn mãnh liệt như lửa của cậu, những gì cồ nhớ chỉlà câu đó: “Diệp Quân, phải sống tốt”.
      biết mệt mỏi nỗi đàm mê nào cũng đến lúc thoái trào.Hướng Viễn dựa nửa người vào đầu giường nhìn Diệp Quân mỏi mệt chìmvào giấc ngủ cạnh cồ, mặt cậu áp sát vào cánh tay trần của cồ, hơi nhúcnhích là tỉnh.
      “Hướng Viễn, muốn hỏi em chuyện được ?”, Diệp Quân Ồm cánh tay cồ, hỏi.
      “Được thôi, chỉ cần em có thể trả lời ”, Hướng Viễn đưa bàn taykia lên vén mái tóc hơi ẩm ướt vì mồ hơi của mình rồi trả lời.
      “Lúc em… với , từ đầu đến cuối luồn nhắm nghiền mắt, có phải làvì em muốn nhìn thấy mặt , em xem ấy?” Lúc câuấy cậu cũng nhắm mắt chặt.
      Hướng Viễn khựng lại lúc. Điều cậu ? Cơ thể côcảm nhận được Diệp Quân rất ràng nhưng chẳng lẽ thứ khiến nhắmnghiền mắt là trái tim cồ? Thậm chí cồ hiểu rỗ cảm giác củamình đối với Diệp Quân là gì. Đó có thề là tội nghiệp, là thương xót,nhưng giây phút khi cảm thấy Diệp Quân sung sướng, có bao giờ cồ khôngthấy được an ủi đâu. Chí ít có người rất hạnh phúc nên cồ cũng mong muốn có thể hiến dâng cho Diệp Quân của .
      trầm mặc của Hướng Viễn khiến Diệp Quân có vẻ thất vọng nhưng cậulấy lại vẻ bình thản rất nhanh: “ sao, em cứ xem ấy , quan tâm đâu. Nếu ấy quay lại nữa ấycũng được”. Cậu lật người dậy, lần mò tìm trong túi áo cảnh sát rồi đưathứ đồ vật nho đó lên trước mặt : “Đây là trái tim mà cả đãgấp, nó bay mất rồi, giờ nó là của , tặng nó lại cho em”.
      Đó là trái tim được gấp bằng lá bài, nhìn thoáng qua cũng biết là lá K đen. Ngày ấy trong ván bài ở khu nghỉ mát, Diệp Khiên Trạch vốn có thể thắng Hướng Viễn nhưng giữ lá bài này lại, gấp thành mộttrái tim tặng cồ. trái tim, cồ có và nó bay mất. HướngViễn cầm trái tim đó trong tay, vồ vàn cảm xúc lẫn lộn. Khiên Trạch ơiKhiên Trạch, thử xem, đến ngày hôm nay giữa hai chúng ta,rốt cuộc là ai thắng ai hay cố giấu giếm để vờ thua?
      Hướng Viễn nhớ trái tim này bị cơn gió đêm hôm ấy thổi bay đimất, Diệp Quân lại ở ngay phòng kế bên. tưởng tưởng ra cảnh Diệp Quân đợi đến khuya, khi họ tắt đèn mới mình ra lùng sục tìm kiếm ngoàibãi cỏ, những giọt sương đêm thâm ướt quân áo cậu, trái tim khô cằn vàchai cứng của cồ cuối cùng cũng được thấm ướt.
      “Ngốc ạ, , ấy là ấy”, Hướng Viễn với Diệp
      Quân.
      “Nhưng nếu trong lòng em có tâm liệu em có giấu ?”, Diệp Quân hỏi nhưng đôi mắt vẫn rời gương mặt cồ.
      Hướng Viễn cũng nhìn cậu, : “Trái tim con người đều ở trong lồngngực mỗi người, tất nhiên đó là nơi người khác nhìn thấy được, cho dù thân mật bao nhiêu cũng vậy cả thôi. Nhưng biết ít lại chút, cóthể cũng là phúc đấy”.
      Diệp Quân nhắm mắt lại, gì nữa, khi Hướng Viễn tưởng cậu ngủ cậu bỗng câu: “Hướng Viễn, tin em”.
      Trái tim Hướng Viễn bỗng thắt lại.
      “Diệp Quân, nếu em bảo rằng thế giới này có báo ứng có tin ?”
      Diệp Quân hiểu nhầm ý cồ, vòng tay siết cồ mạnh rồi : “Nếu có báo ứng cứ đổ hết lên người ”.
      nhảm gì thế, trẻ con biết kiêng kỵ!” Hướng Viễn trách, hối hận tại sao mình lại có ý nghĩ lành như thế. Diệp Quân cười: “Emsợ gặp tai nạn, sợ chết à? đâu, Hướng Viễn, em yên tâm, luôn ở bên em, nếu chết rồi cũng là cồ hồn cạnh em, bao giờ , bao giờ . Em có sợ ?”.
      Hướng Viễn đẩy cậu cái: “Còn bậy nữa cút về phòng ngay cho em”.
      Diệp Quân vẫn cười, tay lại bắt đầu an phận.
      “Áy, đừng mà… Bảo dừng lại… Dừng, em có điện thoại, DiệpQuân, có nghe ?” Hướng Viễn mất bao nhiêu công sức mới thoát đượcsự đeo bám dai dẳng của cậu. vẫn là số điện thoại lạ nhưng phải là số gọi đến sáng nay, tim thoáng run lên, vội vàng nghe máy.
      Quả nhiên là Hướng Dao, còn khóc nữa nhưng giọng rất yếu ớt: “Hướng Viễn… em sợ quá, A Tuấn bây giờ trở nên vô cùng xa lạ, xalạ đến mức em quen biết nữa. Hướng Viễn, liệu em và đứa bé có chết ? Nhưng em muốn chết…”.
      Hướng Viễn lại cười: “Hà phu nhân à, ra là bà, hôm nay sao lạirảnh rỗi thế? Sao, Hà tiên sinh ở nhà à? Trước kia cứ giờ này là ở cạnh bà mà, bây giờ đâu rồi?”.
      Hướng Dao vẫn chưa hẳn hồ đồ nên đoán ngay bên cạnh Hướng Viễn giờ có người, nhưng muộn thế này rồi ai ở cạnh chị ấy?
      “Em cũng biết ấy đâu, bảo muốn ra ngoài nghe ngóng tình hình… Em mình… ở đây tối lắm…”
      Hướng Viễn xuống giường, chân trần sàn nhà, có thể nóibằng giọng nhõm, chỉ e ánh mắt sợ hãi giấu nồi Diệp Quân.
      “Uống trà? Tất nhiên là được, bây giờ bà ở đâu? Tôi đến ngay.”
      “Chị đừng đến. Hướng Viễn, chị phải cẩn thận…”
      “Được thôi, Hà phu nhân, bà đợi tồi lúc, lát nữa tồi đến ngay. Trà ngon tất nhiên là thể bỏ qua được rồi, vậy lát nữa gặp nhé.”
      Lúc Hướng Viễn xong, bên kia cúp máy, nhanh chóng mặc quần áo.
      “Muộn thế này rồi em còn đâu?”, Diệp Quân ngạc nhiên, tỏ vẻ bằng lòng lắm.
      “Phu nhân của trưởng phòng Hà ở ủy ban hẹn em. Tất nhiên là phải đirồi.” Hướng Viễn quay lưng lại Diệp Quân đề cài cúc áo. muốnnói dối nhưng dù sao Diệp Quân cũng là cảnh sát, bắt buộc phải bảo vệ Hướng Dao nhưng cũng thể để Diệp Quân khó xử.
      “Nhất định phải à?”, Diệp Quân cũng ngồi dậy hỏi.
      “Ngốc ạ, có số người bắt buộc phải giao tiếp cho khéo. Em khôngthể khi nào quay về, ngủ trước hoặc… về phòng !”
      Hướng Viễn gì với Diệp Quân nữa, lúc mở cửa, cậu vội vànggọi với theo sau: “Khoan , đưa em . Muộn thế này rồi, mình em sao được?”.
      Hướng Viễn quay lại cười: “vẫn còn Tiểu Trần mà, cú điện thoại là cậu ta đến ngay”.
      Hôm nay lúc tan sở, Hướng Viễn bảo Tiểu Ngô tìm cách kiểm tra sốđiện thoại Hướng Dao gọi đến nằm ở vị trí nào. Cồ tin rằng với tìnhtrạng sức khỏe tại của em cho dù ra ngoài gọi điện chắcchắn cũng đâu xa được, xem ra Hướng Dao và Đằng Tuấn vẫncòn
      ở đây.
      Trước khi kết hồn, Hướng Viễn thuê căn hộ chung cư trongthành phố, khi vừa kết hồn từng đưa chìa khóa cho Hướng Dao, về sauchị em cãi nhau, Hướng Dao tức giận dọn ra ngoài nhưng Hướng Viễnvẫn giữ lại căn nhà. Có lần với Hướng Dao qua điện thoại: “Emghét chị cũng được nhưng chìa khóa đó phải giữ lại. Nếu có ngày nàođó em và Đằng Tuấn có mâu thuẫn, cãi nhau hoặc đánh nhau chí ít cũng có nơi trú thân an toàn. Em có thể bao giờ dùng đến nó nhưng lúccần nó là con đường lùi”.
      Nếu đoán nhầm lệnh truy nã Đằng Tuấn và Hướng Dao đãphát ra, sân bay, ga tàu hỏa, bến xe đối với họ đều là những nơi nguyhiểm. Tạm thời đâu được, hai người lại có nhiều tiền,Hướng Dao thể xuất đầu lộ diện, lúc vào đường cùng nhấtđịnh con bé nghĩ đến con đường lùi này.

    4. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 59

      !” Vẻ mặt gần như điên dại nhưng vẫn có chút van xin cuối cùng, chỉ muốn cậu ngay.
      Hướng Viễn đứng dưới nhà xe đợi lái xe Tiểu Trần đến. Khi cách Diệp gia quãng, mới xuống xe, dặn Tiểu Trần đưa xe về gara công ty rồi có thể về ngủ, còn mình vẫy chiếc taxi, rảo quanh vòng rồi mới tiến đến hướng khu chung cư.
      Lúc đứng dưới lầu, Hướng Viễn nhìn về phía cửa sổ lầu hai, vẫn tối om. ở đây mấy năm, căn phòng chung cư ấy giống như ngôi nhà đầu tiên của ở thành phố G. nhớ khi đó cuộc sống của mình rất nghèo khổ nhưng trái tim lại rất tự tại. về sau cũng từng nghĩ mua nó nhưng chủ nhà chịu bán, Hướng Viễn cũng muốn cưỡng ép người ta nên đành để vậy. đâu ngờ đêm hôm khuya khoắt quay về nơi này, trong lòng lại thấy nặng nề đến thế.
      Lúc lên cầu thang Hướng Viễn cố thả bước chân, mấy năm rồi mà nơi này vẫn thay đổi, đến cả đèn cầu thang cũng lúc lúc . quen đường quen chồ, cũng sợ bóng đêm nên cứ lặng lẽ đến trước cánh cửa quen thuộc ấy, đưa ngón tay lên trước mắt, đó có chút bụi, điều này càng chứng thực suy đoán của là đúng. Khi có người ở, nhờ chủ nhà cứ mười ngày hoặc nửa tháng lại đến quét dọn lần, tóm lại là thường xuyên lắm. Vị trí căn hộ này khá biệt lập, bụi bặm cũng khá nhiều, nếu có người gần đây ra vào thường xuyên tay nắm cửa thể sạch đến vậy.
      móc chìa khóa ra tra vào ổ, cổ tay khẽ đảo “cách” tiếng khẽ khàng, rồi mở cửa ra. Trong phòng còn tối hơn ngoài hành lang, rèm cửa khép kín, chỉ có cây
      nến thắp chiếc ghế , ánh sáng chập chờn. Cơ thể phù thủng của Hướng Dao nửa lộ ra trong ánh sáng yếu ớt, nửa chìm khuất trong bóng tối. tay cầm thứ gì đó, tay kia tạo hình bức tường được nến chiếu sáng.
      Hướng Viễn biết Hướng Dao tạo hình gì, chỉ biết trong khoảnh khắc cửa mở, Hướng Dao hoảng loạn cuống cuồng nhìn về phía , đồ vật trong tay lặng lễ rơi xuống đất.
      “A?”? Hướng Dao khẽ kêu lên. Muốn trốn mới biết gian bé này có chỗ để mình trốn.
      “Chị! Đừng ồn!”, Hướng Viễn vội vàng luồn vào trong, cấn thận khép cửa lại.
      “Hướng Viễn, sao chị lại đến đây?” vẻ mặt Hướng Dao vẫn hoảng loạn thất sắc, dưới ánh nến chập chờn, mái tóc rối bù, bụng nhô cao, cạnh bên chân sưng phù là nửa miếng bánh mì, gần đó còn vài hộp mì ăn liền rỗng.
      Thấy thê thảm đến nông nỗi đó trong lòng, Hướng Viễn cảm thấy rất chua xót: “Sao chị lại đến à? Chị sợ em chết ở ngoài cũng chẳng ai biết”.
      “Em tưởng chị còn quan tâm đến em nữa”. Hướng Dao lập cập đứng dậy, gương mặt phù lên nhưng vẫn thanh tú, nước mắt lấp lánh dưới ngọn nến.
      Hướng Viễn vội đến đỡ lấy : “Chị muốn lo nhưng ai bảo chị nhận lời chăm sóc em với bố mẹ chứ”.
      Trong phòng chỉ có mình Hướng Dao, xem ra Đằng Tuấn vẫn chưa về.
      Hướng Dao nghĩ ngợi lúc rồi căng thẳng níu lấy vạt áo Hướng Viễn: “Em chị biết em ở đâu, sao chị lại tìm được đến đây?”.
      “Em nghĩ em giấu kín lắm à?” Hướng Viễn khẽ cười khổ: “Chị tìm được, người khác cũng tìm được. Đừng nhiều, ngay với chị”.
      đâu?”.
      “Rời khỏi đây. Cậu ta giết người, trốn được đâu, lẽ nào em muốn lôi cả đứa con trong bụng cùng chết theo cậu ta? Em theo chị, chuyện sau này để chị giải quyết”.
      Hướng Dao do dự gật đầu, rồi lại lập tức lắc đầu lia lịa: “Em theo chị rồi A Tuấn phải làm sao? Hướng Viễn, chị thể bỏ mặc ấy, ấy cũng bị ép mà”.
      Hướng Viễn cũng cuống lên: “Lắm lời, chị lo được cậu ta có chịu để chị lo ? A Tuấn của em xem chị là kẻ thù đội trời chung, chẳng lẽ em biết. Chị bảo cậu ta đầu thú cậu ta có chịu ? Hướng Dao, em phải hiểu là em có thể thoát thân nhưng cậu ta giết người, việc đơn giản như thế. Cậu ta chịu nghe theo chị chị càng thể bảo vệ nổi”.
      Nghe thấy vậy, Hướng Dao khóc lóc giằng ra khỏi tay Hướng Viễn: “ được, em thế bỏ A Tuấn lại mình, em thế xa ấy”.
      Hướng Viễn kéo bị Me đầu vào người nên lảo đảo lùi lại bước, tức đến phát điên: “Cậu ta quan trọng hơn cả tính mạng em à? Em đừng rằng đến hôm nay em mới phát ra ra em cậu ta đến the!”
      Lời Hướng Viễn có phần mỉa mai nhưng chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, cho dù Hướng Dao và Đằng Tuấn ở bên nhau mấy năm nay, cứ chia tay rồi nối lại, nhưng Hướng Dao chưa bao giờ thừa nhận tình cảm của mình với Đằng Tuấn, lúc nào cũng với vẻ đùa bỡn: “Cứ qua ngày đoạn tháng thế ”. Đen lúc đứa trẻ trong bụng ba tháng mới mơ hồ nhận ra, cuối cùng nỡ phá bỏ nó nên mới giữ lại.
      Nước mắt mặt Hướng Dao chan hòa: “Phải, em ấy. Trước kia do em bức xúc với chị, chị đế em ở bên ấy, nên em mới làm vậy. Nhưng Hướng Viễn, con người có tình cảm, bây giờ em thể rời xa ấy”.
      biết có phải vì bị Hướng Dao hức đầu vào mà Hướng Viễn thấy lồng ngực mình phập phồng, tuy rất bực bội nhưng cũng đành bó tay. Hướng Dao thế này rồi chắc nghe bất cứ điều gì. Hướng Viễn cũng khuyên nhủ nữa mà gật đầu, : “Em có tình có nghĩa, được, Hướng Dao, chị hỏi lại lần nữa, có với chị ? Nếu em chịu chị , từ này về sau để mặc chuyện của em. Em cứ chạy trốn với Đằng Tuấn , xem hai người trốn được bao lâu, cho dù trốn được lúc cũng như chuột chui rúc dưới ống cống thấy được ánh sáng. Cả đời em như thế cũng được , nhưng con em sao? Em muốn đứa trẻ cũng phải chịu cuộc sống đó sao?”
      Hướng Dao ôm mặt, đau khổ ngồi xuống ghế: “Đừng nữa Hướng Viễn, xin chị đừng nữa”. chỉ cần chịu nghĩ sâu hơn bước biết kiên trì của mình là con đường chết, Hướng Viễn đúng, cả đời có thể như thế, nhưng đứa trẻ là tử huyệt của .
      “Em chưa bao giờ nghe lời chị, lần này hãy nghe lời chị ”. Hướng Viễn xong bèn cúi xuống mang giày vào cho Hướng Dao lúc này thể gập bụng lại được. tay Hướng Dao chống vào giường, nước mắt tuôn ngừng nhưng còn chống cự nữa. Chân sưng phù lên, đôi giày mềm đế thấp cách nào gài nút lại được, Hướng Viễn biết thể ở đây lâu nên cũng bắt đầu hơi cuống lên. Đúng lúc này, tay nắm cửa bị vặn xoay, Hướng Viễn vừa quay lại thấy cánh cửa được khóa kỹ bị người mở ra. [alobooks.vn]
      ***
      “Chị muốn làm gì hả?” Bóng đen ở cửa lao tới Hướng Viễn. bị sức mạnh đấy thẳng ra sau, lảo đảo ngã lăn ra, phần gáy đập mạnh vào chiếc tủ ở góc tường, bỗng chốc thấy trời đất xoay chuyển.
      Bóng đen ấy vẫn chịu bỏ qua, cứ chồm đến, tay chặn ngang cổ , run rẩy : “Chị vẫn chịu tha cho chúng tôi… Chị muốn thế nào mới bỏ qua
      đay?”
      Hướng Viễn cố sức đưa tay lên gỡ bàn tay chặn lên cổ mình ra, nghe thấy Hướng Dao gào khóc phía sau: ” A Tuấn, bỏ chị ấy ra, mau buông ra, điên rồi hả?”
      Nghe thấy thế lực tay Đằng Tuấn lỏng hơn nhưng vẫn buông ra, cậu chỉ quay lại nhìn Hướng Dao mang xong chiếc giày, hạ giọng : “Dao Dao, em muốn theo với chị ta à? Sao em lại theo chị ta được?”
      Hướng Viễn cố hít thở, giọng rời rạc: “Đằng Tuấn, cậu có còn là đàn ông ? Người nào làm người đó chịu, cậu giết người, bây giờ cảnh sát tìm cậu khắp nơi, cậu muốn bắt Hướng Dao chịu nhận tội lỗi với mình à? Nếu cậu để nó với tôi, có chuyện gì cũng phải để nó sinh con rồi hẵng hay…”.
      “Chị câm mồm lại! Tôi tin chị đâu, chị là người phụ nữ ác độc!”
      gần bốn năm Hướng Viễn gặp Đằng Tuấn, lúc này nhìn nhau ở khoảng cách gần, mới phát ra chàng hồn nhiên, đẹp trai lúc trước biến thành người khác, đen và gầy làm gì, hai bên má hõm xuống khiến xương gò má nhô cao hẳn lên. Nếu phải quen với cậu thể nào tin được cậu là chàng thanh niên cùng tuổi với Diệp Quân. Cuộc sống khó khăn rất dễ mài mòn người, huống hồ trong lòng cậu tràn đầy nỗi bất bình và oán hận, đôi mắt từng vui vẻ hồn nhiên trở nên đa nghi và hung tợn.
      Cổ họng Hướng Viễn lại bị siết chặt, hô hấp trở nên rất khó khăn. biết Đằng Tuấn hận mình, bắt đầu từ khi khai trừ cậu ra khỏi công ty, và mất tích của Đằng Vân sau này càng khiến Đằng Tuấn căm hận hơn.
      Đằng Tuấn vừa siết chặt tay mình lại, vừa : “Dao Dao, chị ta tìm đến đây thể có ý gì tốt được, chắc chắn là có mưu gì đó, chắc chắn là the!”.
      Ai ngờ Hướng Dao cũng chồm đến, cố hết sức gỡ tay Đằng Tuấn ra, lúc cuống cuồng, thấy gỡ được nên nhe răng ra cắn mạnh vào tay cậu cái. Lực cắn rất mạnh, Đằng Tuấn thấy đau nhói nên với người mình với vẻ thương tâm: “Em vẫn lòng theo chị ta? Chẳng phải em luôn bảo ghét chị ta hay sao?”.
      Hướng Dao thấy cậu vẫn buông tay đấy vai cậu liên tục, rồi bắt đầu đánh đấm: “Em ghét chị ấy là chuyện của em nhưng chị ấy chưa bao giờ hại em, chị ấy muốn tốt cho em, có hiểu ?”.
      Mắt Đằng Tuấn vằn đỏ: “ hiểu, em bảo chị ta hại em? Tại sao em chịu tin lời ? Trái tim chị ta ác độc hơn bất cứ người nào khác, vì tiền mà đến cả chồng mình chị ta còn có thể sát hại, huống hồ là em?”.
      Hướng Viễn quên mất cơn nguy hiểm trước mắt nín thở, tại sao Đằng Tuấn lại biết? Hay là… Đúng rồi, Trần Kiệt chết rồi, đoạn băng ghi dùng để uy hiếp chắc chắn rơi vào tay Đằng Tuấn, lẽ nào đây là kiếp nạn thể tránh khỏi?
      bậy, sao chị ấy lại giết Diệp, ấy bị kẻ xấu bắt cóc…”
      “Em cũng tin vào màn kịch này của chị ta à?” Đằng Tuấn cười gằn: “Chị ta lợi dụng họ để thực dã tâm của mình, kết quả khiến họ và toàn bộ những người tàu trở thành quỷ thế than chết cùng Diệp Khiên Trạch. Toàn bộ chết cả rồi, chỉ có tên khốn Trần Kiệt túm được mảnh ván tàu, trôi dạt ngày, đêm biển, gặp được tàu cá nước ngoài mới được cứu sống. Đáng ghét hơn là, bà chị tốt của em đẩy hết mọi tội danh cho đám quỷ thế thân kia. Trần Kiệt biết có người truy tìm nên trốn ở Thái Lan suốt bốn năm dám quay lại, cho đến bây giờ… Trần Kiệt phải là món đồ, nhìn nhầm , suýt nữa khiến em chịu oan ức, Dao Dao, những gì đều là , trong tay có đoạn ghi chứng minh được tất cả. Bây giờ chết rồi, đoạn ghi rơi vào tay , em vẫn tin bộ mặt của bà chị quý của em sao? Chị ta sáng suốt hơn em gấp trăm lần”.
      Hướng Dao hoang mang nghe Đằng Tuấn dứt rồi quay nhìn Hướng Viễn.
      im lặng của Hướng Viễn khiến Đằng Tuấn khá hài lòng: “Chị sợ chứ gì? còn gì để chứ gì? Hướng Viễn, tôi chị biết, nếu chị muốn có đoạn ghi trong tay tôi hãy nghĩ cách giúp ba người nhà tôi bình an rời khỏi đây. Cái chị có là tiền, nhất định có cách. Nếu , tôi bảo đảm phơi bày chuyện xấu xa của chị ra! Chân trần sợ chân giày, ai thảm hơn ai mọi người cứ đợi rồi thấy!”.
      Hướng Viễn vẫn gì, từ từ nhắm nghiền mắt lại.
      Mọi người tàu đều chết hết rồi, ngoài Trần Kiệt… Đằng Vân chết rồi, … cũng chết rồi.
      Đó là lần đầu Hướng Viễn nghe thấy tin Diệp Khiên Trạch chết, tuy trước kia ý thức rằng Diệp Khiên Trạch quay về nhưng những điều đó chỉ là giả định, là suy đoán, là hoài nghi, bây giờ mới có được chứng thực. chết rồi, bốn năm trước vùi thân dưới biển sâu, đến hồn phách cũng ra trong mơ để cáo biệt . Niềm hy vọng mong manh cuối cùng của Hướng Viễn tan theo mây khói, đột nhiên trái tim như chết lặng. Diệp Khiên Trạch còn tồn tại thế gian nữa phải hận ai đây? Ai chịu đựng tâm bấy lâu bị dồn nén của ? Những giấc mộng xưa cũ bỗng trở thành những mảng lục bình trôi nổi dật dờ, biết phải trôi về đâu. Cơn đau cổ và ánh sáng trước mắt dần dần biến mất, chỉ muốn biết, nếu giờ phút này chết , liệu mọi người có thể kết thúc?
      ***
      “Rầm”, đó là thanh người bị đánh ngã xuống đất, khí mang theo mùi vị cay nồng xộc thẳng vào khí quản của Hướng Viễn, dựa vào cửa tủ, ho sặc sụa.
      “Đừng đánh nữa… Diệp Quân, đừng đánh nữa… Hướng Viễn, chị bảo cậu ấy ngừng tay … A Tuấn giờ làm hại được chị nữa đâu…”, khuyên được người kia, Hướng Dao bèn lao đến bên Hướng Viễn khóc lóc van xin.
      Khi bóng đêm mờ dần, Hướng Viễn mới nhận ra Đằng Tuấn bị đánh ngã sóng xoài dưới đất, miệng đầy máu, còn có khả năng chống cự. Diệp Quân vẫn chưa thấy hả giận, tay chân vẫn đấm đá lên người Đằng Tuấn co quắp dưới sàn.
      “Đủ rồi, Diệp Quân”. Hướng Viễn tìm lại giọng của mình, mồi khi chữ lại thấy cổ họng như bị lửa thiêu cháy: “ đánh chết cậu ta có ích gì?”.
      Diệp Quân thấy Đằng Tuấn đứng dậy nổi nữa mới vội chạy đến đỡ lấy Hướng Viễn: “Suýt nữa lấy mạng của em!”. Cậu cúi đầu kiểm tra vết thương cổ , Hướng Viễn ôm lấy chỗ đau, quay mặt với vẻ thiếu tự nhiên, cơ thể cũng lặng lẽ vùng thoát khỏi vòng tay cậu.
      theo em?”, khàn giọng hỏi.
      Diệp Quân cúi đầu: “ có ý khác, chỉ lo đêm hôm khuya khoắt, em mình an toàn, vốn chỉ định theo xa xa, đợi em gặp được Hà phu nhân rồi quay về. Nhưng sau đó, đoán Hà phu nhân thể ở nơi thế này được”.
      theo em đến đây, tại sao bây giờ mới lên?” Lúc , Hướng Viễn nhìn Diệp Quân cái, luôn xem cậu là trẻ con, quả là sơ ý quá, có lẽ trong lòng Diệp Quân hiểu rất nhiều việc, chí ít cậu đoán được gì đó, chỉ là mà thôi.
      phải lên sớm mới đúng nhưng sợ em vui.”
      Hướng Dao như vẫn chưa hoàn hồn bởi những biến cố liên tiếp xảy ra, chỉ đờ đẫn nhìn Diệp Quân và Hướng Viễn, thân mật của họ luôn mang đến vẻ mờ ám thế .
      Chỉ có Đằng Tuấn co quắp dưới đất là chú ý đến vẻ thất thần của Hướng Dao, cười tiếng, bọt máu trào ra khỏi miệng.
      “Dao Dao, em có vui , cậu ta chẳng phải là người em muốn gặp nhất hay sao? Tiếc là cậu ta đến tìm em… Haha… tôi nhìn ra từ lâu, cả nhà các người đều bẩn thỉu đến mức buồn nôn.”
      “Cậu muốn nhưng có những chuyện có thể trong phòng xét hỏi, cơ hội để cậu ở đó rất nhiều đấy”, Diệp Quân vừa vừa móc chiếc còng ra. Hướng Viễn cũng nghe thấy tiếng còi của xe cảnh sát đến gần.
      sững sờ nắm lấy tay Diệp Quân: “ báo cảnh sát?”
      Hướng Dao chắc cũng nghe được thanh đó, vẻ tuyệt vọng mặt lộ .
      “Hướng Viễn, chắc em cũng biết cậu ta thể thoát được. Cậu ta trở nên tiêu cực và rất nguy hiểm, rơi vào tay cũng chang làm gì nhưng bộ dạng bây giờ… là cảnh sát, về tình về lý đều thể tha cho cậu ta”, Diệp Quân bước đến gần Hướng Dao và Đằng Tuấn .
      Hướng Dao cười thê lương: “Diệp Quân, cậu muốn bắt tôi sao?”.
      Diệp Quân hề có ác ý với Hướng Dao, cậu khẽ: “Người giết Trần Kiệt phải cậu, đúng ? vết dập mặt phải cần lực rất mạnh, cậu thể, cũng tàn nhẫn như vậy. Thực ra, tôi luôn tin cậu là hiền lành lương thiện, cậu có thể hành hạ mình nhưng lại làm hại bất kỳ ai. Hướng Dao, cậu hãy tin tôi và cả chị cậu, chỉ cần cậu phải hung thủ có chuyện gì đâu, chúng tôi ở bên cậu”.
      “Vậy ấy sao, ấy phải làm thế nào? ấy là bố của con tôi, A Tuấn giết tên súc sinh kia đều là vì tôi. Diệp Quân, xem như tôi cầu xin cậu, hãy để chúng tôi nhé, được bao xa, kết cục thế nào là chuyện của chúng tôi, từ này về sau, chúng tôi và hai người đều được giải thoát”, Hướng Dao lảo đảo đứng chặn giữa Diệp Quân và Đằng Tuấn cầu xin.
      Diệp Quân nhàng vòng qua : “Xin lỗi, Hướng Dao, cậu ta làm sai phải chịu trừng phạt của pháp luật”.
      Đằng Tuấn chống cự, để mặc Diệp Quân bập chiếc vòng vào bên cổ tay: “Dao Dao, em theo cậu ta , em ra tay nên cái chết của tên khốn kia liên quan đến em”. Rồi cậu ta quay sang Diệp Quân, gương mặt đẫm máu dường như còn dáng vẻ cũ nữa: “Bắt bắt , tôi còn gì để , có điều cậu nên nhớ, họ Diệp kia, tôi bị bắn chị dâu quý của cậu cũng đừng hòng thoát, tôi nhất định lôi chị ta ra, chị ta giết người cũng phải đền mạng! Thế nào, cậu vẫn ngu ngơ biết gì à? Chị ta giết cậu, lật mặt phản bội, chứng cứ nằm trong tay tôi, chị ta cũng còn gì để . Cậu vẫn muốn bảo vệ người giết ruột của mình hả? Hay cậu chính là người tình của chị ta nên cậu chết là điều cậu vẫn mong muốn?”
      Bàn tay nắm chiếc còng của Diệp Quân cứng đờ, dường như hiểu Đằng Tuấn gì, lúng túng quay lại nhìn Hướng Viễn. Hướng Viễn ôm lấy cổ, ánh mắt nhìn nơi khác, thần sắc đờ đẫn. Diệp Quân biết lời Đằng Tuấn chí ít cũng đúng phân nửa, cậu chính là tình nhân nhưng người giết trai cậu có phải là Hướng Viễn ? Cậu nhớ đến số điện thoại bí ấn kia. Phải, Hướng Viễn từ lâu rằng, khi bị dồn đến đường cùng, việc gì cũng làm được, cậu ép vào đường cùng nhưng chính cũng tự dồn mình vào đường cùng rồi.
      Hướng Viễn biết Diệp Quân đợi lời phủ nhận, nhưng phải phủ nhận thế nào đây? rằng tất cả là do cơn bão biển? Nhưng nếu phải do nỗi hận trong lòng có lẽ Diệp Khiên Trạch rời khỏi con tàu chết chóc kia, hôm nay lừa dôi cậu sớm muộn gì cậu cũng vân biêt.
      Và trong khoảnh khắc do dự đó, Hướng Dao yếu ớt dùng toàn bộ sức lực của mình hức mạnh vào người Diệp Quân. Chiếc còng tay Diệp Quân cầm vuột ra, cậu muốn lao đến cạnh Đằng Tuấn nhưng lại bị Hướng Dao ôm chặt lấy. Hướng Dao bụng quá lớn, lại với dáng vẻ bất cần mạng sống khiến Diệp Quân dám động thủ, cũng dám chống cự quá mạnh.
      “Hướng Dao, cậu buông ra, đừng làm bị thương chính mình”, trán Diệp Quân rịn lớp mồ hôi mỏng, cậu lo lắng .
      Hướng Dao lại gào lên với Đằng Tuấn co quắp đất: “ , nhanh . Cảnh sát sắp đến rồi, muốn mẹ con em thấy chết sao? Cứ nhanh , còn do dự gì nữa, là đồ ngốc!”.

      Đằng Tuấn nhìn chiếc còng treo lủng lẳng tay mình, lại nhìn Hướng Dao cố gượng hết sức ôm chặt lấy Diệp Quân, vết máu mặt bị nước mắt rửa thành đường sáng trắng. Đằng Tuấn muốn , cậu muốn bỏ Hướng Dao lại nhưng nếu cậu rơi vào tay cảnh sát, có lẽ suốt đời suốt kiếp này, cậu còn được chăm sóc đứa trẻ và mình thương nữa. Hướng Dao đúng, , phải ngay lập tức, đó là con đường và lựa chọn duy nhất.
      Đằng Tuấn cắn răng, lảo đảo đứng dậy, cố gắng chạy như điên cuồng ra ngoài, lúc quay nhìn lần cuối, cậu nhìn thấy Hướng Dao bất chấp tất cả níu giữ Diệp Quân. “!” vẻ mặt gần như điên dại nhưng vẫn có nét van xin cầu khấn cuối cùng, chỉ muốn để cậu ngay. Đó là cậu luôn thương, người phụ nữa của cậu.
      Bóng Đằng Tuấn mất hút trong bóng đêm ngoài cửa. Cuối cùng, Diệp Quân thoát ra khỏi Hướng Dao, năng gì chỉ chạy ra ngoài đuổi theo Đằng luân.
      “Diệp Quân, hãy nể tôi từng cậu…”
      Diệp Quân nghe thấy lời van nài yếu ớt của Hướng Dao, tâm nguyện duy nhất của ngoài việc muốn Đằng Tuấn nhưng nếu cậu làm thế liệu Đằng Tuấn tha cho Hướng Viễn?

    5. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 60

      Tuấn, em làm con chim này có giống ? Em thấy rất giống, nhìn này, nó sắp bay rồi.”
      Hướng Viễn tiến từng bước đến gần Hướng Dao, đùi Hướng Dao cómột vết đỏ như con rắn trườn xuống, là máu, máu chảy ra khôngngừng từ cơ thể . Hướng Dao dùng tay chùi, nóng hổi và nhớp nháp, cômệt mỏi nhìn bàn tay vẩy đầy máu của mình, kêu lên nổi, toàn thânrun lẩy bẩy như phiến lá cuối cùng trong ngày thu.
      ” Hướng Viễn, em … em hình như là gây họa rồi”, đờ đẫn đưa tay lên, với Hướng Viễn ôm lấy mình.
      Hướng Viễn nắm lấy tay Hướng Dao, người cũng dính máu- máuchảy ra người em . Người nằm trong lòng là máu thịtcuối cùng còn lại thế gian của , cả đời đều phải nhìn thấyngười thân của mình chảy máu, tiêu vong.
      cắn răng: ” Em biết gây họa rồi cố gắng lên! Hướng Dao, em phải gắng gượng, chúng ta đến bệnh viện ngay…”.
      gọi điện thoại cấp cứu, tiếng còi cảnh sát vang lên từng đạt,lúc gần lúc xa, còn nghe đó là xe cảnh sát hay là xe cấp cứunữa.
      Máu của Hướng Dao vẫn chảy, máu rất nóng nhưng cơ thể lại lạnh cảHướng Viễn. Gương mặt thanh tú của méo mó, từng giọt mồ hôi to nhưhạt đậu lăn xuống khỏi mái tóc.
      “Em đau quá, Hướng Viễn, đau quá…”
      khỏi nhanh thôi, nhất định sao đâu.” Hướng Viễn cũngkhông biết giọng của mình như sắp khóc, gào lên với điện thoại trong tay: “Xe cấp cứu đâu? đường? Tôi muốn nghe bất cứ lờigiải thích nào, chỉ cần xe cấp cứu xuất , xuất ngay!”
      Tiếng rên rỉ của Hướng Dao vang lên bên tai, thần trí của Hướng Daodần dần mơ hồ, nửa mê nửa tỉnh, nhìn Hướng Viễn, bỗng nhiên cười : “Hướng Viễn, hình như lâu lắm rồi chúng ta ở riêng với nhauđược quá mười phút mà cãi cọ nhỉ?”.
      “Chị thà để em cãi nhau với chị, để chị thấy phiền lòng còn hơn.”
      gì với em , em muốn chuyện với chị, giống như chị với A Dĩ, như với Diệp Quân…”
      Hướng Viên nâc nghẹn: ” Em còn ngóc hơn bọn họ nhiêu. Còn nhớ lúc békhông, em chưa bao giờ ngồi tàu hỏa, cho đến khi lên đại học, năm thứnhất ấy, em vừa lên cấp hai, nghỉ hè chị về nhà, em bảo nhấtđịnh tìm chị, muốn nhìn xem thành phố lớn như thế nào. Lúc đó, chị đãnhờ chú hai Lý tìm người mua vé tàu hỏa cho em, sau đó tính đúng giờ sẽđến đón em nhưng những người chuyến ấy lần lượt hết mà vẫn khôngthấy em đâu. Chị cuống lên, gọi điện cho chú hai Lý, chú ấy vỗ ngực bảođã đích thân đưa em đến cổng ga nhưng vì đứa con trong nhà bị ốm nên vội vàng quay về mà đưa em lên tàu. Lúc ấy, chúng ta đều có di động, chị đứng đợi suốt ba tiếng, suýt nữa tưởng em bị bắt cóc bánđi nên chuẩn bị báo cảnh sát. Lúc ấy, em mới gọi cho Diệp gia, DiệpQuân chạy đến ga tàu tìm chị, bảo rằng em đứng ở cổng ga đợi đến lúc sốt ruột mà thấy chuyến tàu nào chạy qua…”. Hướng Viễn cố gượngcười tiếp: “Lúc ấy chị nghĩ, có khi nào mẹ sinh nhầm người , sao em chị lại ngốc đến thế?”.
      “Vâng, em vẫn nhớ chuyện ấy”. Hướng Dao dần dần bình tĩnh lại tronglời kể của Hướng Viễn, cười rất đáng , nước mắt và mồ hôi gươngmặt hòa vào nhau: “Nhưng chị cũng quá đáng , lúc sau khi em gọi lạicho Diệp Quân, chị lại bảo với em là: “Về mau , xe lửa nổ lốp rồi, đến đâu”. Lúc ấy em còn tin là ”.
      Họ cũng nhớ bao lâu rồi hai chị em nhìn nhau cườivui như vậy. Nụ cười của Hướng Dao lúc này tỏ ra vô cùng bình thản:”Hướng Viễn, em luôn oán trách chị, em oán chị vì sao bao giờ đốixử tốt với em như với Hướng Dĩ. Chị cười với nó nhưng lại chịunhìn em cái nào. A Dĩ chết rồi, chị rất đau khổ nhưng em cũng thế, chịcó biết ? Em chỉ mong người chết là em, nếu như xác em nổi lên, chị có đau lòng như đối với A Dĩ ?”.

      “Người chết còn gì nữa, người khác có đau lòng hay tác dụng gì?” Hướng Viễn chợt nhớ đến A Dĩ, cậu em trai yểu mệnh,cũng là vướng mắt của cả hai chị em.
      Hướng Dao vẫn lẩm bẩm: “Lúc A Dĩ còn sống em luôn nguyền rủa nó, emvà nó cùng mẹ sinh ra nhưng mẹ nó hơn em, trong mắt chị cũng chỉ có nó. Chị cái gì cũng tốt, cả đời này em thể đuổi kịp, em đãnhìn nhận và cũng phục rồi, nhưng em chẳng có gì thua kém A Dĩ, ngoàichuyện thể khiến chị vui như nó, bám chị như nó, lúc nàocũng lẵng nhẵng theo sau chị như nó… Em cũng tưởng tượng ra nó theo sát chị thế nào. Nó chết rồi, em ngỡ mình có thể thở phào nhõm, còn người nào cướp đoạt với em nữa, nhưng đêm nào em cũng mơ thấygương mặt nó… Chắc chắn chị cũng tài nào quên được cảnh tượnghôm ấy. về sau em mới biết, chính vì nó chết nên em mới thể nào tranh lại với nó. Chị ghét em vì lý do đó, trong lòng cũng còn xem em là em nữa…”
      Chuyện thương tâm ấy như con dao rạch vết sẹo trong tim hai người.Lúc này họ mới phát ra vết sẹo ấy thực ra dính vào nhau, trướckia ai dám động vào vì hễ động đến hai người đau như nhau.Hướng Viễn thừa nhận mình khi ấy thiên vị nhưng trái tim ai cũng thế, đối xử tốt với A Dĩ thông minh ngoan ngoãn dễ hơn hẳn HướngDao cứng đầu ương bướng, đó phải cố ý mà là dạng bản năngkhông điều kiện. Chỉ là hề biết Hướng Dao lại để bụng chuyện đó đến thế.
      “Trong nhà chỉ còn lại hai người, chị muốn nuôi gia đình, ngày nàocũng bận rộn đến mệt lả, em cũng muốn giúp nhưng trước mặt chị, chuyệngì em cũng làm tốt được. Chị cho em học, cho em ăn nhưng lại thích em, chăm sóc em vì nghĩa vụ và trách nhiệm, chứ phải vìtình cảm. Chị vốn muốn biết trong lòng em nghĩ gì, nếu emkhông gây họa, chọc cho chị tức, có lẽ chị cũng chẳng thèm nhìnlấy em cái. Học cho tốt rồi làm việc nhà có tác dụng gì? Em cótốt mấy cũng chỉ là số trước mặt chị, chi bằng cứ làm sai , thìít nhất chị cũng chịu mắng em.”
      Hướng Viễn chưa hề nghe Hướng Dao đến những điều ấy, từ đếnlớn hai chị em rất ít khi chuyện với nhau, lẽ nào lại khôngsai lầm? tự cho rằng mình xử lý mọi việc rất tốt nhưng trong việcđối xử với em , lại thất bại thảm hại. nhớ Hướng Dao càngtrưởng thành càng nổi loạn, bỏ qua tâm của em mình.
      “Chị có biết lúc bé vì sao em lại ghét Diệp Quân ? Vì cậu ấy làđứa bám chị như A Dĩ, nhưng chị lại đối xử với cậu ấy tốt hơn cả với em. Cậu ấy cũng có trách nhiệm trong cái chết của A Dĩ nhưng chị dễ dàngtha thứ, lúc nào cũng xa cách đề phòng em. Hướng Viễn, bất công!Lúc ấy, em ghen tỵ với thân mật của hai người. Em nghĩ, nếu như DiệpQuân thích em cậu ấy cách xa chị, hai người như trướcnữa, ngờ đâu cậu ấy thích em mà em lại càng lúc càng để ý đếncậu ấy… Em cách nào điềm tĩnh nhìn hai người vì trong mắt haingười em quý đều có em…”
      Tiếng của Hướng Dao mỗi lúc , Hướng Viễn chỉ biết bất lựcnhìn máu thấm đẫm xung quanh. rằng chị em như tay chân, bị thương ngón tay cũng đủ khiến trái tim đau nhói. “Đừng nghĩ nhiều nữa, emlà em duy nhất của chị, đời này ai thân hơn chúng ta, nếu trong mắt chị có em bây giờ chị chẳng ngồi đây.”
      nghe thấy tiếng nhân viên cấp cứu đến gần, chưa bao giờ tiêngbước chân ấy lại khiến vui mừng điên cuồng đến vậy: “Hướng Dao, xecấp cứu đến rồi, sao đâu”.
      Hướng Dao gắng gượng ngồi lên, kề sát Hướng Viễn: “Em… có chuyệnnày muốn với chị, chiếc usb mà A Tuấn tìm thấy người Trần Kiệt, em lén đổi cái khác… Cái trong tay ấy cầm chỉ có mấy bài hátem thích. Hai chiếc usb đều màu trắng, kích thước cũng giống nhau, anhấy vốn kịp nhìn kỹ, cũng ngờ em lại làm thế… Còn chiếckia, em ném nó vào cống rồi… Em chưa nghe nội dung bên trong, cũngmặc kệ A Tuấn , chỉ muốn ấy ép chị, em khôngmuốn hai người thù địch nhau… A Tuấn chẳng biết gì cả, nếu thìcó lẽ hận em lắm…”.
      Tiến vào căn phòng cùng cảnh sát là những bác sĩ cấp cứu mặc áoblouse trắng. Hướng Dao gì nữa, được đưa lên cáng cứuthương. Trong tích tắc cơ thể rời khỏi Hướng Viễn, Hướng Viễn nghethấy mấp máy môi, khẽ gọi tiếng “chị”.
      Sau khi Hướng Dĩ chết, Hướng Dao còn gọi Hướng Viễn là “chị”, phải là muốn mà là dám. Bây giờ điều duy nhất làmđược chính là nắm chặt tay Hướng Dao, chầm chậm vỗ vỗ vào mu bàn tay emgái mình.Lúc này, gì cũng chỉ là thừa thãi. Bao lời muốn chỉtrong thầm lặng.
      Qua lời cảnh sát, biết được cảnh sát bao vây xung quanh để bắtĐằng Tuấn, còn về Hướng Dao, trước mắt còn gì quan trọng hơn làphải cấp cứu cho ngay.
      Hướng Viễn theo Hướng Dao lên xe cấp cứu, theo chân họ còn có nữ cảnh sát trẻ.
      “Sắp đến bệnh viện rồi… Chị luôn ở bên em!”
      Hướng Dao khẽ khàng đặt bàn tay nhuộm đỏ máu lên bụng: “Con của em… nhất định sao”. biết có phải vì cuối cùng mở lòng ravới chị mình mà thần thái Hướng Dao bình thản hơn nhiều, cônói: “A Tuấn, em đợi ấy, cho dù ấy phải ngồi tù bao lâu, chỉcần ấy chết, em luôn đợi. Chúng em và cả đứa con này, nhấtđịnh có ngày được đoàn tụ… Hướng Viễn, nếu có ngày đó, em thuyết phục ấy quên mọi chuyện trong quá khứ. Chị có thể nhận lời vớiem là căm hận ấy nữa ?”.
      Hướng Viễn gật đầu mỉm cười: “Cho dù Đằng Tuần có chuyện gì chịcũng chăm sóc em và đứa bé”. Tất cả có thể bắt đầu lại từ đầu ? Quên thù hận, quên bóng tối…
      Đúng lúc ấy, khi Hướng Viễn ngồi xe cấp cứu vừa khởi hành, nắmlấy tay Hướng Dao, nghe thấy tiếng súng, nó như lưỡi daosắt nhọn vấy máu rạch ngang bầu trời đêm tĩnh lặng, đồng thời rạch toang kỳ vọng yếu ớt mà vừa dệt nên trong lòng. rùng mình, quay đầunhìn lại, trong cảnh sắc lùi dần phía sau, ngoài những ngọn đèn mờảo là bóng đêm chết chóc. Bóng đêm đen đặc ấy khiến gần như ngỡ rằngkhông bao giờ còn có bình minh.
      Hướng Dao nhắm nghiền mắt, chìm vào trạng thái hôn mê nên nghethấy tiếng vang ban nãy. Hướng Viễn vẫn ôm ấp niềm hy vọng như DiệpQuân , đến khi mặt trời xuất , mọi thứ tốt đẹp, nỗi sợ hãi vàtuyệt vọng đều biến mất khi ánh ban mai ló dạng. Cậu và Đằng Tuấn đều quay lại.
      ***
      Hướng Dao được đưa vào phòng sinh, cách thời điểm dự kiến sinh con dự kiến gần tháng. Biến cố bất ngờ và vận động quá mạnh khiến nướcối của vỡ sớm, đứa trẻ nóng lòng muốn xuất chào đón thế giớinày. hơn ba giờ sáng, toàn thân Hướng Viễn dính đầy máu, lặng lẽ ngồi trước phòng sinh. chưa được làm mẹ nên cũng mong đợi đứa bé, chỉ quan tâm tới Hướng Dao, cảnh tượng đầy máu trước đó khiến rấtsợ hãi. Thời gian chờ đợi bao giờ cũng trôi rất chậm, đêm nay đúng làmột đêm dài.
      Bốn giờ bốn mươi phút, Trưởng khoa Phụ sản đích thân với HướngViễn trong quá trình cấp cứu, họ phát ra tử cung bị rách quánhiều, dẫn đến phần nước ối tràn vào huyết dịch của Hướng Dao, từ đó tạo thành tượng băng huyết, làm mất những tế bào giúp đông máunên quá trình đông máu gặp trở ngại. Mà thai nhi đến nay vẫn còn nằmtrong bụng, cơ bản thể sinh con bình thường được.
      Bốn giờ bốn mươi bảy phút, Hướng Dao lấy lại tỉnh táo trong phútchốc, nhất quyết cầu được giữ lại đứa trẻ trong bụng, bác sĩ đành bỏ phương án “bỏ đứa trẻ, giữ người mẹ” thỏa thuận với Hướng Viễn đểtiến hành sinh mổ cho Hướng Dao.
      Năm giờ năm mươi phút, vì nước ối phá hủy khả năng đông máu nghiêm trọng nên cơ thể Hướng Dao bị mất máu rất nhiều, cộng thêm máu ở vết mổ thể đông lại nên liên tục bị sốc, huyết áp giảm mạnh, thậm chí có lúc tim mạch ngừng lại.
      Gần sáu giờ, Hướng Viễn cự tuyệt nghe bất kỳ những lời nào kiểu”nguy hiểm”, “khó khăn”, chỉ câu: “Tôi cần khả năngphần trăm gì đó của chị, chỉ cần em tôi sống, dù chị dùng cách nàocũng được, tôi tiếc tiền trả, tôi muốn em tôi sống!”.
      Sáu giờ năm phút, bé trai ra đời, tiếng khóc yếu ớt khiến HướngDao hấp hối cũng nở nụ cười, nó cũng khiến Hướng Viễn héo mòn vì đợi bên ngoài vui mừng rơi nước mắt.
      Sáu giờ rưỡi, bầu trời xuất tia sáng, Hướng Dao, bị mất máunghiêm trọng sau sinh do mất khả năng đông máu nên phải nương nhờ vàoviệc truyền máu liên tục để duy trì sống. Hướng Viễn xé nát tờthông báo thể cứu chữa được trước mặt viện trưởng.
      Sáu giờ bốn mươi phút, Diệp Quân gọi đến, cậu sao. Khi nghetiếng cậu trong điện thoại, Hướng Viễn cắn chặt tay mình, cố gắng kiềmchế để khóc nấc lên mà tạ ơn trời xanh nhưng chỉ nghe thấy Diệp Quân câu: “Hướng Viễn, bắn chét Đằng Tuấn” . Hướng Viễndần dần buông điện thoại xuống, hai tay ôm chặt vai. Bệnh viện lúc tờ mờ sáng, khoa Phụ sản đầy ắp hi vọng về những sinh mệnh mới nhưng mọingười dậy sớm lại lối đều nghe thấy tiếng khóc ai oán bịkìm nén ấy.
      Đúng bảy giờ, người phụ trách đội hình phân cục thành Nam tìmHướng Viễn để dò hỏi tình hình tối qua, cũng chính từ ta mà HướngViễn biết được, trong quá trình đào thoát, Đằng Tuấn bị bắn chết,Diệp Quân vì phạm vào “điều lệ cảnh sát nhân dân sử dụng vũ khí vàcảnh giới” nên bị cách ly để thẩm tra, quá trình việc và nguyênnhân cậu phải bóp cò đến nay vẫn được điều tra.
      Nét tiều tụy của im lặng quá mức của Hướng Viễn khiên quá trình điều tra giữa người phụ trách đội hình được suôn sẻ lắm. Đúng lúc ấy, y tá vội vã đến thông báo, Hướng Dao tỉnh lại sau khisinh, Hướng Viễn vội vàng chạy đến đó. Trước khi đẩy cửa vào, đãchuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi nhìn thấy Hướng Dao nằm trong biển máu, vẫn thấy muốn gục ngã. Cơ thể Hướng Dao như chiếc phễu mang hìnhngười, máu vào được bao nhiêu lại chảy ra bấy nhiêu.
      Thấy Hướng Viễn xuất , nữ cảnh sát luôn ở cạnh Hướng Dao lặng lẽra ngoài. Hướng Viễn phát ra mình lúc này bỗng yếu đuối hơn bao giờ hết, sợ bước đến đó, sợ nhìn thấy gương mặt Hướng Dao.
      Tay Hướng Dao nhấc lên nổi, ngón tay khẽ động đậy.
      “Em làm gì thế?” Hướng Viễn biết nụ cười của mình chắc chắn giảtạo vô cùng nhưng đó là giới hạn cuối cùng có thể gắng gượng để làmđược.
      Hướng Dao nằm dưới tấm chăn như tờ giấy bị gió hòng khô nhưng khi lên tiếng khá tỉnh táo: “Chị thấy em làm có giống ? A Tuấndạy em đấy, mà em cứ làm giống”.
      Hướng Viễn cúi đầu lúc lâu, hít thở sâu rồi bình tĩnh đối diện Hướng Dao: “Chị nhìn ra”.
      “Chẳng trách A Tuấn cũng bảo em ngốc”. Hướng Dao cười tiếp: “Emphải bảo ấy dạy lại…”. cười nhìn Hướng Viễn rất lâu, mới chậmrãi thở dài. “ ấy chết rồi, đúng ?”.
      “Ai chết?”, Hướng Viễn tỏ ra kinh ngạc. “Em Đằng Tuấn à? Đừngnghĩ ngợi lung tung, chị sợ em đau lòng nên mới , Đằng Tuấn đãbị cảnh sát bắt nên tạm thời thể đến thăm em được. Chị tìm luật sư cho cậu ấy, đợi sức khỏe em ổn hơn rồi chị đưa em đến thăm”.
      “Hướng Viễn, chị dối hay đấy. Em biết ấy chết rồi,những gì cảnh sát kia trong điện thoại em nghe thấy hết. ấy “bạn của người chết” vẫn hôn mê, “bạn ” đó là em, còn”người chết” là A Tuấn phải ? Tại sao lại dối em? Em đoán đượctừ lâu rồi, tối qua A Tuấn đến tìm em, bảo em phải chăm sóc đứa bé thậttốt có thể đến gặp ấy… Tại sao lại là Diệp Quân? cảnh sátkia rất lo cho Diệp Quân, cứ hỏi mãi trong điện thoại xem lần này cậu ấy có bị gì . Em chỉ hiểu, sao Diệp Quân thể để A Tuấnsống? Chỉ cần sống thôi, dù đánh ấy thành phế nhân cũng được, ít raem còn có thể chăm sóc ấy, có thể chạm vào ấy, cho dù bắt ấy phải chết cũng để cho ấy gắng gượng đến lúc nhìn thấy đứacon… Diệp Quân cũng tàn nhẫn quá… Nhưng may mà em cũng sắp rồi, cần đợi lâu nữa, nhưng con em…”
      “Em đợi chút, chị bảo người bế đứa bé đến ngay.” Hướng Viễn quayngười ngay, chỉ sợ ở lại thêm giây sụp đổ trước cả Hướng Dao.
      Ngón tay Hướng Dao yếu ớt giữ lấy : “ cần, Hướng Viễn, khôngcần nhìn nữa, hãy để em tưởng tượng hình dáng nó, con trai, lúc cười sẽgiống bố nó… Nghe trẻ sơ sinh cũng có ký ức, đừng để nó nhìn thấybộ dạng này của em. Hướng Viễn, em còn cách nào nữa, chỉ có thểgiao nó cho chị, hy vọng nó tài giỏi hơn, đừng giống như bố mẹ nó, tốtnhất là khi lớn lên giống chị”.
      “Giống chị ư?” Hướng Viễn mình khóc hay cười: “Giống chị chẳng phải là tạo nghiệt hay sao? Con của em tự em nuôi,đừng có việc gì cũng đẩy cho chị. Em đấy, lúc bé ngoan ngoãn,làm mẹ rồi phải có trách nhiệm chứ, đứa trẻ là của em, chị mặc kệ, emkhóc rồi tự mà chăm sóc nó…”
      “Để em đê tiện lần , xem như đây là lần cuối chị nhịn em nhé.Đứa trẻ ngoan ngoãn hơn em, chị nhìn thấy nó nhớ đến em… ,đừng nhớ đến em nữa…”
      Hướng Viễn rơi nước mắt: “Hướng Dao, em thể thế được, nếu vẫncòn xem chị là chị hãy xem như tội nghiệp chị , cố gắng lên, đừngnói những lời đó. Lão già giang hồ lừa gạt kia đoán chị mất hết người thân, còn lại ai, chị tin đâu! Chị muốn bất lực nhìnmọi người lần lượt rời bỏ chị!”. còn nhớ Diệp Bỉnh Lâm , khóctrước mặt người sắp chết là rất tàn nhẫn nhưng nhân sinh đến lúc đó, còn có thứ gì tốt đẹp mà bị vạch trần đâu?
      Hướng Dao như nghe thấy lời van cầu của mà lại đưa taylên như kỳ tích, làm động tác tay bức tường trắng xóa đến nhứcmắt: “A Tuấn, con chim này em làm có giống ? Em thấy rất giống, nhìn này, chim sắp bay rồi…”.
      Tám giờ ba mươi chín phút sáng, Hướng Dao mất ở bệnh viện thành phốG. Hướng Viễn đưa tiễn người thân cuối cung còn lại thế gian nàycủa co. Khi bế đứa bế trai lên, biết đó là giọt máu của Hướng Daocũng là giọt máu cuối cùng còn lại của .
      Hướng Viễn đặt tên cho đứa trẻ là “Dư Sinh” – Hướng Dư Sinh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :