1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ánh trăng không hiểu lòng tôi ( 62 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 51

      Tuyệt vọng và sợ hãi giống chiếc bình miệng , bên ngoài sóng gió gào thét nhưng Hướng Viễn lại nằm dưới đáy bình. Bốn bề rất tĩnh lặng, chỉ khi ngẩng đầu lên mới phát ra mình nhìn thấy chút ánh nắng nào.
      Đêm hôm ấy, Hướng Viễn nhận được cuộc điện thoại, giọng được biến vang lên phía đầu dây bên kia: “Diệp thiếu gia là khách của chúng tôi, mà mấy em ở đây cũng được tay lắm, nếu muốn bảo toàn tính mệnh của chồng chuẩn bị hai mươi triệu tệ, tiền mặt, được cùng series, được báo cảnh sát. có thể suy nghĩ, vật kỷ niệm lát nữa được gửi đến ngay, có lẽ khi nhìn thấy nó, suy nghĩ kỹ hơn. Đương nhiên, suy nghĩ càng lâu vật kỷ niệm càng phong phú”.
      Hướng Viễn sững sờ, bất giác đổi điện thoại sang tay khác, tiếp: “ gì, có thể lặp lại lần nữa ?”, rồi dùng bàn tay phải chụp ngay lấy di động để bên cạnh. lâu lắm chủ động gọi cho Diệp Khiên Trạch, mười số, cũng may ngón tay vẫn nhớ, cuống cuồng ấn số, hề ngừng giây nào.
      Đầu dây bên kia vang đến tiếng “tút tút” đợi máy, mấy giây sau đổi thành tín hiệu bận. Hướng Viễn thầm cầu nguyện trong lòng: nghe máy , nghe máy … nhưng khi gọi lại lần nữa di động của Diệp Khiên Trạch bi khóa.
      “Tôi thích chuyện với nên có hơi xúc động khi được gọi cho bà Diệp nổi tiếng, mà hễ xúc động rất dễ mất kiên nhẫn. Tôi kiến nghị tốt nhất đừng gọi cho Diệp thiếu gia nữa vì bây giờ ta muốn tĩnh lặng chút, tiếng chuông di động quấy rầy ta, có chuyện gì cứ để tôi lại”.
      Giọng của đối phương được biến nên kỳ dị vô cùng nhưng Hướng Viễn vẫn mơ hồ nghe thấy giễu cợt và đắc ý của . rất cẩn thận khi gọi cho Diệp Khiên Trạch nên có thể loại trừ khả năng đối phương nghe thấy tiếng động gọi cho trong điện thoại, vậy khả năng duy nhất chính là khi di động của Diệp Khiên Trạch reo, người ấy thực ở bên cạnh.
      Mấy năm sau khi kết hôn với Diệp Khiên Trạch, rất ít người gọi Hướng Viễn là “bà Diệp” bởi trước kia mọi người sợ gọi trùng với vợ của Diệp Bỉnh Lâm khi bà còn sống, về sau đối với đại đa số mà Giám đốc Hướng Viễn của Giang Nguyên có ý nghĩa hơn rất nhiều so với “vợ của Diệp Khiên Trạch” nên khi Hướng Viễn nghe thấy danh xưng xa lạ ấy mới kinh ngạc cảm thấy rằng đây phải là trò đùa dai của ai đó, mà đối phương cảnh tỉnh rằng, Diệp Khiên Trạch – chồng của bà Diệp thực bị bắt cóc và đối tượng phải bỏ tiền chuộc ngoài là vợ ra còn là ai được?
      “Lúc này mà vẫn điềm tĩnh như vậy danh tiếng của bà Diệp đúng là danh bất hư truyền. Cùng là vợ chồng với nhau nhưng Diệp thiếu gia đối xử với người khác tử tế hơn nhiều. Nếu vẫn tin tôi rất vui lòng cho thấy bằng chứng hơn.”
      ! Đừng…” Hướng Viễn vội vàng dịu giọng lại đến hết khả năng có thể: “Tôi tin các , có chuyện gì cứ từ từ , đừng làm hại ấy”.
      “Tôi thích vòng vo, điều kiện ra rồi, rất đơn giản, hai mươi triệu, trước ngày kia tay giao tiền, tay giao người.”
      “Hai mươi triệu?” Hướng Viễn lẩm bẩm lặp lại con số đó rồi tiếp: “Các người đừng đòi hỏi vô lý như thế, đừng là Diệp gia giờ có hai mươi triệu mà dù có nữa chỉ trong ngày ngắn ngủi làm sao góp nhặt được số tiền mặt lớn đến thế?”.
      “Đó là chuyện của các người. Nếu thấy Diệp thiếu gia đáng hai mươi triệu đối với chúng tôi, ta càng đáng xu”, tên bắt cóc cười tiếng với vẻ sâu xa.
      “Các người đừng làm bậy.” Hướng Viễn thấy mình sắp kiềm chế nổi nhưng biết rằng trong giờ phút này, càng căng thẳng đối phương càng đắc ý. “Thực là tôi số vốn lưu động lớn đến thế. Làm sao tôi có thể huy động hai mươi triệu tệ ngay trong lúc được? Các người hét giá trời thế kia chẳng ai có lợi cả, ràng là ép người ta vào đường chết!”
      Bên kia im lặng lúc, có chút tiếng động nào, lúc sau, đối phương mới lên tiếng: “Đừng nhiều, tôi cũng mặc cả với , mười hai triệu, bớt xu. Nếu vẫn bảo đợi làm góa phụ ”.
      Tên bắt cóc tỏ ra nóng nảy, Hướng Viễn ngẩn ra lúc rồi vội vã kéo lại: “ đừng cúp, đừng cúp máy… Mười hai triệu đúng ? Được, được, tôi gom tiền, có bao nhiêu hay bấy nhiêu nhưng tôi cần thời gian, các người đừng đụng đến ấy, tôi muốn xác minh chồng tôi vẫn an toàn. Trước khi giao tiền, tôi bắt buộc phải nghe giọng của ấy, cho dù thể qua điện thoại cũng phải nghe thấy ấy đọc tin nhất của “Nhật báo Nam Đô” trong băng ghi nếu tôi giao tiền. Nghe chưa? Đừng hãm hại ấy, tiền tôi nghĩ cách…”.
      Bên kia vọng đến tiếng cười: “Nghe giao dịch với bà Diệp dễ gì nhưng tôi thấy dù sao tình vợ chồng vẫn sâu sắc lắm. hứa giao tiền thả người nên chỉ cần giữ chữ tín tôi bảo đảm Diệp thiếu gia bình an vô . Nhớ đấy, đừng có giở trò với tôi, nếu xảy ra chuyện gì cái giá phải trả nhiều hơn chúng tôi đấy. Được rồi, Diệp thiếu gia ở bên chỗ chúng tôi được chăm sóc kỹ càng, điều này yên tâm. Tôi xong, hy vọng vẫn có thể ngủ ngon”.
      “Tôi liên lạc với bằng cách nào? Tiền giao dịch làm sao? cho ”, lòng Hướng Viễn nóng như lửa đốt nên sốt sắng hỏi.
      cần liên lạc với tôi, chúng tôi tìm đến ”.
      Điện thoại gác máy, Hướng Viễn cầm ống nghe, rất lâu, rất lâu sau đó vẫn giữ nguyên tư thế lắng nghe điện thoại như thể trong báo bận đơn điệu ấy có thể khiến tâm tư rối loạn của tìm ra lối thoát, hoặc có thể chờ đợi kỳ tích xuất có thể khiến việc chuyển biến tốt hơn.
      Hướng Viễn đứng đó, toàn thân và gương mặt đều cứng đờ như tượng sáp. Lúc ấy, bỗng cảm thấy có bàn tay đặt lên vai mình, nỗi sợ hãi bất ngờ áp đến khiến rùng mình mạnh, ống nghe suýt nữa vuột khỏi tay.
      Phản ứng của như khiến người phía sau giật nảy mình, lùi lại đến mấy bước.
      “Hướng Viễn, chị làm gì thế? Gọi điện cho ai mà nhập tâm vậy?” Diệp Quân ôm chiếc mũ vừa gỡ xuống khỏi đầu, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
      “Em tới đây mà sao tiếng nào?”, Hướng Viễn sẵng giọng hỏi. cảm thấy thần kinh mình như sợi dây căng hết mức, thể chịu nổi bất cứ tác động nào, rất dễ dàng bị đứt phựt. chịu đựng quá đủ cuộc sống kéo căng cả hai đầu này, chịu đựng quá đủ Diệp gia và những sóng gió như thể mãi mãi bao giờ ngừng lại.
      Diệp Quân hơi lúng túng, với vẻ cam chịu: “Em mở cửa vào chị nghe thấy à? Chị cứ cầm ống nghe nhúc nhích, em gọi chị đến mấy tiếng liền mà”.
      Hướng Viễn phải đặt mấy lần điện thoại mới về chỗ cũ, nét mặt vẫn cứng đờ, ủ rũ thả người xuống salon, gì thêm.
      “Chị sao thế?”, Diệp Quân kiêng nể gì, cũng ngồi phịch xuống ngay cạnh hỏi. Bộ ghế kiểu cổ bằng gỗ cây xoan này vững chắc đến mức như bao giờ mục nát nhưng Hướng Viễn vẫn cảm thấy rối loạn hơn trong chấn động khe khẽ khi Diệp Quân ngồi xuống.
      “Em…” vừa định mở miệng với Diệp Quân dì Dương nãy giờ tưới hoa trong vườn bước vào, vừa lật lật lại phong bì thư tay vừa lẩm bẩm: “Đúng là kiểu người gì cũng có, đưa đồ đến mà cũng chả bảo gửi ai”.
      “Ai đưa đến vậy? Dì đưa cho tôi.” Hướng Viễn tiến đến giật lấy rồi hỏi tiếp: “Còn người đưa đâu? Tôi hỏi dì người đưa phong thư này đến ấy?”.
      rồi, chẳng lẽ còn muốn mời ta vào?”, bà với vẻ thản nhiên.
      Hướng Viễn cũng nhiều lời với bà, vội lao ra ngoài vườn nhưng bóng người ở đó.
      “Người đưa đồ đến gì? Người ấy hình dáng thế nào? Có mấy người?”, hỏi bà liên tục.
      Bà đáp: “Bên ngoài tối quá, lúc ấy tôi tưới hoa nên cũng chú ý, tiện tay cầm lấy thôi”.
      “Dì chú ý? Là nam hay nữ, mấy người mà dì cũng biết à? Người ấy có gì nữa ? Dì lú lẫn đến mức độ đó rồi hả?” Hướng Viễn tức giận, còn trông mong gì mà biết dáng xe thậm chí số xe từ bà ta nữa đây.
      Tuy chưa bao giờ bà cảm thấy Hướng Viễn dễ chịu nhưng trước nay Hướng Viễn hay biểu lộ tình cảm, hiếm khi tỏ thái độ gì với bà nên những biểu lộ hôm nay của là bà chưa bao giờ nhìn thấy. Bà người ở già này sau khi giật mình kinh ngạc, đầu óc càng nghe theo điều khiển, bắt đầu lắp ba lắp bắp: “Chắc là đàn ông, chắc là đàn ông rồi, người đến, , hình như là hai… lẽ nào tôi nhớ được ư? Rốt cuộc là bao người nhỉ? Ây da, tôi già rồi, mắt kèm nhèm quá, tôi biết ngay là già rồi bị chê bai, già rồi…”.
      Bà vẫn còn lảm nhảm mãi nhưng Hướng Viễn từ bỏ hoàn toàn việc truy hỏi tin tức từ bà ta. cúi đầu cố gắng xé lớp băng keo bao ngoài chiếc phong bì nhưng thể nào kéo ra được.
      Diệp Quân cười và đẩy bà người ở sang phòng bên, : “ sao đâu, dì Dương. Dì chẳng già chút nào, trí nhớ có lú lẩn đến mấy nhưng lúc nào cũng nhớ khi nào phim bắt đầu mà, thôi thôi…”.
      “Tôi chăm sóc từng đứa, từng đứa từ đến lớn, bây giờ già rồi…” Bà vẫn còn muốn ở lại xem trong phong bì chứa thứ gì nhưng cuối cùng cũng bị đẩy . Diệp Quân liếc nhìn Hướng Viễn, chẳng chẳng rằng bèn lấy phong bì từ tay , “xoạt” tiếng, lớp băng keo bị xé toạc, cậu nhét nó vào tay : “Chị được bình thường lắm, sao thế?”.
      Hướng Viễn rút ra chiếc hộp từ phong bì, mở ra, bên trong là mặt Quan đứt cổ vô cùng quen thuộc, sợi dây đeo vẫn là màu nâu. Diệp Khiên Trạch hề có ý rửa sạch máu Diệp Linh, luôn giữ mặt Quan này sát bên người, rời khắc.
      lời nào có thể hình dung ra chán ghét của Hướng Viễn với nó nhưng đây chính là vật kỷ niệm đầu tiên mà bọn bắt cóc , nếu lựa chọn với tính khí của Diệp Khiên Trạch, bao giờ rời chiếc mặt Quan đó. lật giở, kiểm tra phong bì ấy từ trong ra ngoài nhưng ngoài mặt Quan ra còn gì khác, tin tức về người gửi, người nhận, bút tích gì khác, chỉ có mặt Quan tắm trong vũng máu nhắc nhở rằng, những gì xảy ra trước mắt phải ác mộng mà là thực vô cùng tàn khốc. Mười hai triệu có thể mua được bình an trở về của Diệp Khiên Trạch ?
      , đến em mà chị cũng muốn giấu à? Đây là vật của mà. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”, Diệp Quân nắm chặt cánh tay , truy hỏi.
      “Diệp Quân, của em bị bắt cóc rồi”, lòng Hướng Viễn rối bời, đành thực với người duy nhất mình có thể tin tưởng được lúc này. Tại sao cứ phải gánh vác tất cả mình? gánh nổi!
      “Chị gì?”, Diệp Quân bàng hoàng, kinh hãi kém gì Hướng Viễn. Sau khi tiêu hóa xong thực này, cậu chẳng gì mà tiến tới máy điện thoại.
      Hướng Viễn lao đến đè lên bàn tay Diệp Quân: “Em định báo cảnh sát à? , Diệp Quân, thể báo, bọn chúng giết em mất”.
      Diệp Quân rút tay ra mà quay sang nhìn Hướng Viễn đứng cạnh với vẻ dám tin: “Chị điên à? báo cảnh sát phải làm sao? Chị định giao dịch với bọn chúng à? Chúng đòi bao nhiêu?”.
      “Mười hai triệu, Diệp Quân, chị thể mạo hiểm”, Hướng Viễn lộ vẻ van nài.
      Diệp Quân nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của , với vẻ nghiêm túc: “Hướng Viễn, chị dạy em đừng giao dịch làm ăn với bọn người vô sỉ, đó là cái động đáy, sao chị lại quên? Em từng thấy rất nhiều vụ án bắt cóc, bây giờ cho dù bọn chúng có lấy được tiền chuộc khả năng trở mặt cũng phải bảy phần vì giết người dễ hơn là xử lý người sống rất nhiều. Những người dám làm những trò này đa số có tiền án tiền , có giết thêm mạng nữa đối với chúng cũng chẳng có gì là khác biệt nên con đường duy nhất có thể cứu là báo cảnh sát!”.
      “Vô ích thôi, chị muốn em báo cảnh sát, ngoài việc lo lắng bất lợi cho trai em chị còn sợ người đứng sau chuyện này có thể là người trong nội bộ chúng ta. Huống hồ, bọn chúng nhằm vào tiền, chẳng qua là muốn dạy dỗ Diệp gia bài học, chỉ cần giao tiền bọn chúng hãm hại trai em, chị có dự cảm như vậy.”
      “Có phải chị đoán ra ai làm ? Bảo em biết .”
      “Chị chỉ nghi ngờ chứ có chứng cứ. Thôi Mẫn Hàng, cháu ngoại của Cục trưởng Tạ, em đừng cuống… Diệp Quân, em nghe chị , chuyện này đơn giản như thế, em cứ nghĩ đến những việc kỳ lạ trước đó và cả mối quan hệ lằng nhằng của trai em và người phụ nữ kia xem. Ngoài ra, bọn họ đòi hai mươi triệu nhưng chị vừa mặc cả biến thành mười hai triệu, thể bớt nữa, xem ra mười hai triệu này mới là giá tiền mà chúng muốn. Tuần trước, công ty vừa thu về sáu trăm tám mươi ngàn tệ tiền công trình, chị định dùng nó để đắp vào tiền bảo hiểm công trình nửa năm sau, công ty dược ECO mà công ty đầu tư còn hai trăm mười ngàn tệ tiền lời, cộng thêm công ty có thể huy động thêm hơn ba triệu nữa, cộng tất cả các thứ lại, vừa vặn mười hai triệu tệ. Hình như bọn chúng biết chị có thể huy động được nhiều, hơn nữa những người đó hình như hiểu rất hành tung của trai em, chị và Diệp gia nên chuyện này tuyệt đối thể là ngẫu nhiên được.”
      “Người quen làm ư? Nhưng cũng thể chứng minh là bọn chúng lấy được tiền rồi trở mặt. Hướng Viễn, chị nghĩ thử , chúng ta đơn thương độc mã, làm sao có thể đấu được với bọn chúng? Chỉ có cảnh sát mới có được quyền hạn điều tra, cho dù là án có liên quan đến họ hàng Cục trưởng Tạ chuyện của Diệp gia cũng hề , ông ấy thể tay che cả trời được. Chị cứ tin cảnh sát, tin em… Trước kia chị luôn quan tâm nhiều càng rối thêm, bây giờ chẳng cũng thế ư? Em làm hại đâu.”
      Diệp Quân phải là có lý, những vụ án bắt cóc từng xảy ra xuất trong đầu , tiền và người đều mất? thể nghĩ thêm được nữa. Bây giờ, đủ tỉnh táo, có lẽ nên tin vào Diệp Quân, thể để xảy ra chuyện bọn chúng lấy được tiền rồi trở mặt được.
      Bàn tay Hướng Viễn chặn lên điện thoại dần dần buông lỏng nhưng lòng vẫn thấp thỏm yên: “Diệp Quân, cho dù bên cảnh sát tham gia nhưng đừng bao giờ để lộ tin tức, càng thể để phóng viên nhà báo biết, nếu nguy mất. Em nhớ là, chúng ta phải là muốn giao tiền, Diệp gia phải chỉ bảo vệ mười hai triệu kia mà là bảo vệ mạng sống của trai em, đó mới là mục đích chúng ta báo cảnh sát”. xong, cố gắng nắm hai tay lại, ép mình phải bình tĩnh rồi ngẫm nghĩ lúc, bất kỳ việc nào xảy ra cũng có dấu vết của nó, bắt buộc phải giả định mình là người đứng ngoài tấm lưới đen kia, chứ phải là trong những con thiêu thân lao đầu vào trong vô vọng mới có thể nhìn mọi việc hơn được.
      “Đúng rồi, tàu! Diệp Quân, lời Hướng Dao em vẫn nhớ chứ? Tối hôm trước, khi trai em lên tàu, sau đó có tin tức gì nữa, nơi xảy ra chuyện có khả năng là ở biển. Con tàu đó thuộc về người bạn của Đằng Vân, bạn của Đằng Vân cũng có khả năng là bạn của Thôi Mần Hàng, mọi người có lẽ nên bắt đầu tìm từ con tàu đó. Còn người phụ nữ kia, Viên Tú, quan hệ giữa ta và trai em chắc cần chị giải thích nữa, bọn bắt cóc từ đầu đến cuối hề nhắc đến tên ta, chị đoán ta bây giờ chưa chắc ở cùng trai em. Diệp Quân, em phải tìm ta, chị tin ta liên quan gì đến vụ này!”
      Diệp Quân gật đầu: “Yên tâm, Hướng Viễn, em nhớ rồi, sao đâu. Nếu ngay cả chúng ta cũng có niềm tin làm sao ấy còn bình an trở về đươc?”.
      Hướng Viễn nghe cậu gọi điện báo cảnh sát rồi nhìn cậu ghi lại số điện thoại, đồng thời cẩn thận giữ chiếc phong bì và mặt Quan kia lại. ngồi đó, nếu rằng hoang mang trước kia là bắt nguồn từ dự cảm lành cuối cùng trở thành thực càng lúc càng cảm nhận được bất an rất chân thực. Từ sau khi Viên Tú xuất , Hướng Viễn hoàn toàn mong muốn ngõ hẹp tương phùng với Diệp Khiên Trạch ở nhà. Dưới ánh trăng quên hương năm nào, họ từng thề xa rời nhau, cuối cùng lại mỗi lúc xa cách trong thế giới phồn hoa này, trở thành cuộc hôn nhân có hạnh phúc. Thế nhưng nếu về nữa? Nếu thế giới này còn Diệp Khiên Trạch, chỉ còn lại Hướng Viễn rốt cuộc thành như thế nào?
      Tuyệt vọng và sợ hãi giống chiếc bình miệng , bên ngoài sóng gió gào thét nhưng Hướng Viễn lại nằm dưới đáy bình. Bốn bề rất tĩnh lặng, chỉ khi ngẩng đầu lên mới phát ra mình nhìn thấy chút ánh nắng nào.
      Hướng Viễn cả đêm ngủ, sợ mình lại nằm mơ, nếu giấc mộng đẹp khi tỉnh dậy thất vọng, nếu giấc mộng thê lương khi tỉnh dậy càng thương cảm. Diệp Quân rất sớm, lúc ra khỏi nhà còn đứng ngoài cửa với Hướng Viễn: “Em đến cục chuyến, những gì chị em bắt tay vào điều tra ngay, tốt nhất chị đừng đâu cả, bọn bắt cóc có thể liên lạc với chị. Hướng Viễn… tất cả tốt đẹp thôi”.
      xong những lời này, bên trong tịnh tiếng động, cậu biết mọi lời an ủi lúc này đều quá mong manh. Diệp Khiên Trạch là của cậu, cậu phải cố gắng trấn tĩnh nhưng trong lòng vẫn thấy rất sợ hãi.

    2. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 52

      Cuối cùng hiểu, mọi hy vọng của tinh trong bình tiêu tan trong mong chờ nên việc đầu tiên khi nó đập vỡ bình chui rachính là giết chết người nhặt được nó.
      Suốt buổi sáng, điện thoại trong nhà reo, mãi đến gần trưa, Diệp Quân mới gọi đến, cậu : “Hướng Viễn, cần tìm Viên Tú nữa. Hôm nay, tự ta đến báo án, trai và ta quả thực gặp nạntrên con tàu đó. Đúng như chị đoán, bọn bắt cóc giữ lại, thả cồ tađi. Tàu được tìm thấy ở nơi gần đó nhưng bên chẳng có gì.Nghe Viên Tú là cồ ta bị bịt mặt chuyển rất nhiều nơi, lúc bị ném xuống xe biết mình ở đâu. Còn cái người tên Thôi MẫnHàng kia, ta thực ở nước ngoài, trước mắt vẫn chưa tìm thấychứng cứ gì về chuyện ta có liên quan đến vụ án này ”.
      “Viên Tú còn gì nữa?”, Hướng Viễn hỏi.
      Diệp Quân hơi do dự lúc rồi bảo: “Chị đừng cuống, cồ ta bảo chẳng biết gì hết mà còn xin cảnh sát bảo vệ mình nữa”.
      Hướng Viễn cười to mấy tiếng:”Đương nhiên là ta chẳng biết gì rồi. Diệp Quân, để chị gặp ta”.
      “Chuyện này…” Diệp Quân có vẻ khó xử nhưng cuối cùng vẫn hạ quyếttâm: “Được, để em sắp xếp, chỉ có điều tạm thời cồ ta chưa rời khỏi cụcđược”.
      Khi Hướng Viễn đến Cục Công an thành phố, Diệp Quân đứng đợi ở cổng. Vừa nhìn thấy Diệp Quân, hỏi ngay: “Viên Tú ở đâu?”.
      “Chị theo em.” Diệp Quân đưa đến trước căn phòng trướclầu phụ. Cậu lên tiếng chào cảnh sát đứng canh giữ bên ngoài. HướngViễn đứng gần đó, nghe cậu hạ giọng bảo: “Chị Trương, chúng tôi nhanh thôi, để chị gặp phiền phức đâu”.
      cảnh sát kia nén được quay sang quan sát Hướng Viễn rồi cười với Diệp Quân: “Nhớ phải mời cơm đấy, được lừa người khác trướcmặt chị dâu đâu”.
      Hướng Viễn gỡ cặp kính râm che lấp vẻ mặt tiều tụy của mình xuống,lên tiếng cảm ơn cồ cảnh sát giúp đỡ. Khi cửa mở, cồ chặn Diệp Quânđang định theo sau mình: “Chị muốn riêng vài câu với ta”.
      nhận thấy nguyên nhân Diệp Quân e ngại trong trầm lặng của cậu, bèn mỉm cười : “Nếu muốn làm khó ta chị chẳng đợi đến hômnay”.
      Đợi Diệp Quân khuất sau cửa, Hướng Viễn liền nhìn thẳng vào mặt ViênTú. đứng cách chiếc bàn, cao ngạo nhìn xuống người phụ nữ đốidiện. Họ vốn cùng thế giới, kết quả là lại cùng chia sẻ mộtngười đàn ông với hình thức dung tục nhất của thế giới này, đúng là mộtcâu chuyện cười ác độc nhất.
      Viên Tú im lặng, vẫn ngẩng gương mặt tái nhợt, thậm chí còn hơi sưngphồng lên, chỉ có đôi mắt là đen trắng rệt, trống rỗng vô hồn bêntrong biết là do vồ tội với thế giới đầy nguy hiểm này hay làsự tê liệu khi nhìn thấu tất cả mà có. Cồ gì, như thể chuẩn bị chờ đợi cơn phẫn nộ và chỉ trích của Hướng Viễn áp xuốngđầu mình.
      tôi biết, ấy ở đâu?”, câu đầu tiên Hướng Viễn khi ngồi xuống còn bình thản hơn cả tưởng tượng.
      Viên Tú đáp: “Tôi với em và cả cảnh sát rồi, tôi khôngbiết, nếu chẳng sống đến hôm nay. Nếu tin có thểxem khẩu cung của họ, cồ có thể tìm ra tồi cũng có thể tìm ra bất cứ thứ gì cồ muốn thấy mà”.
      thực với họ.”
      “Tôi biết hận tôi nhưng trong chuyện này, tôi cũng là người bị hại.”
      Hướng Viễn cười: “Tôi hận ? xứng để tôi hận à? Cho dù từng là người của Thôi Mẫn Hàng tôi muốn bóp chết cũng khó hơn bóp chết con kiến. có biết tại sao tôi chưa đụng đến ?”
      Bởi vì tôi hận bất tài của người đàn ông ấy chứ liên quanđến . là người bán thân, ai bỏ tiền theo người đó nên tôi so đo với . Nhưng hôm nay tôi có thể báo biết, nếu DiệpKhiên Trạch có mệnh hệ nào tôi bắt phải đền mạng!”.
      Viên Tú chớp mắt, nụ cười yểu điệu mang tính nghề nghiệp xuất hiệntrên mát, lại thêm đôi mắt có chút tình cảm kia toát lên nét kỳ dị rất lạ. “Diệp Khiên Trạch sợ nhưng tôi sợ.” Côta cẩn thận dịch ghế ngồi về phía Hướng Viễn, tiếp tục: “Như , tôi là người bán thân, có trăm ngàn gã đàn ông đè lên người tôi. trải qua nhữngđiều đó nên chết tôi còn sợ còn sợ gì chứ?”.
      sợ nghèo. sợ chết nhưng sợ khó nhọc khi phải sống”, Hướng Viễn mỉa mai.
      “Khó nhọc khi sống?”, Viên Tú ngẩn người, lẩm nhẩm lặp lại.
      “Diệp Khiên Trạch là người thế nào, chắc cũng biết. ấy chắcchắn bạc đãi , cần tiền có tiền, tại sao còn làm khó ấy?”
      “Tôi !” Viên Tú như sực tỉnh mộng: “Tôi thiếu tiền. ThôiMẫn Hàng có thể nuôi tôi, nếu muốn tìm người giàu có tôi còn có thềtìm Thẩm Cư An”.
      “Nực cười, trong mắt Thôi Mẫn Hàng con chó. Thẩm Cư Ankhông quên được nhưng ấy sáng suốt hơn . ấy là người thongminh như thế, mà theo ta đến xương cũng chẳng còn. Đây chẳngphải là nguyên nhân cồ theo Diệp Khiên Trạch à? Ai ngu hơn ai nào? gặp vô số người nhưng cũng chưa bao giờ gặp phải kẻ ngu ngốc nhưDiệp Khiên Trạch đúng ? ấy cho tiền, cho an toàn, cho côtương lai, cho từ bi, còn muốn gì? cần danh phận? , khôngngốc đến thế, bộ quần áo rách đó phải thứ muốn. chẳng quachỉ cần ồn định. Nẻ tình ấy cho cồ mọi thứ, hãy buôngtha ấy .”
      Những lời này của Hướng Viễn khiến đôi mắt Viên Tú dậy sóng:”Phải, ấy là người tốt, tôi chưa bao giờ nghĩ gặp người tốtnhư thế nhưng tôi cũng chưa bao giờ muốn hại ấy”.
      “Nếu Diệp gia có đủ tiền ấy chết.”
      đâu, Diệp gia các người có đủ tiền.”
      “Tốt thôi, ngay cả cũng biết tôi có rất nhiều tiền mà. Viên Tú, còn dám chuyện này chút liên quan đến à? Các người càibẫy sẵn, chỉ đợi người ngu ngốc như ấy nhảy vào!” Chuyện dự đoánđã được chứng thực nhưng nó hề khiến Hướng Viễn thấy khá hơn chútnào.
      Viên Tú biết mình lỡ lời nên tranh cãi nữa, gương mặt nhuốm mùi sương gió chỉ còn lại nỗi buồn: “Hướng Viễn, cứu ấy… Tôi khôngcòn cách nào khác”.
      tưởng Diệp gia là kho vàng, lấy ra hết, dùng cũng cạn à? ấy giàu như nghĩ đâu. khá lắm, đạp ấy xuốngtàu bọn cướp rồi bảo tôi cứu à?”
      “Đó phải chuyện tôi muốn thấy vì trong kế hoạch ban đầu của họ, mục tiêu là tôi. Họ nhận lời rằng chỉ cần tồi chịu phối hợp, khiDiệp Khiên Trạch giao tiền từ nay về sau nước sông phạm nướcgiếng. Nhưng tàu, Diệp Khiên Trạch bảo cần thời gian để gópnhặt tiền, những người đó tin rồi… ấy lại đề nghị làm contin thay tôi, chỉ cần họ tha cho tôi và… Tôi ngờ ấy lại làmthế, họ cũng ngờ nhưng vẫn nhận lời. Những gì phải cầu cứu tôi đãcầu cứu rồi nhưng tác dụng, vô ích thôi…”
      Lúc Viên Tú những lời này, ta hề để tâm đến nỗi bàng hoàng của Hướng Viễn.
      “Tất nhiên là vô dụng nhưng như thế chẳng tốt hơn cho mọi người à?Diệp Khiên Trạch có tiền vì tôi mới là kẻ giàu có nhất. ra là thế… ấy vĩ đại quá!” Hướng Viễn như già trong tích tắc. Thứ có thể hủy diệt hoàn toàn người phụ nữ phải nghèo khó mà làđố kỵ, đố kỵ điên cuồng.
      Sao lại có thể đối xử với như vậy? Diệp Khiên Trạch, buông tha tất cả mọi người, từ bi với cả thế giới, thậm chí tiếcthân mình để làm vật thế thân thay con đĩ mà thấy tội nghiệpnhưng lại quên . Quân cho người phụ nữ là vợ của chút thương xót nào.
      Hướng Viễn nghĩ, kiếp trước biết nhưng kiếp này tôi hề nợ , Diệp Khiên Trạch.
      bắt đầu hối hận vì đến gặp Viên Tú vì khi nghe được “chântướng” việc từ chính miệng Viên Tú ra, cồ cảm thấy bàng hoàng đến mức ruột gan đau thắt hơn cả khi biết tin Diệp Khiên Trạch bị bắt cóc. kiên quyết như thế, bất chấp cả bản thân để cứu ta, từ đầu đếncuối, người ngu muội nhất phải ai khác mà là Hướng Viễn vốn luônthông minh sáng suốt.
      Mỗi câu Hướng Viễn đều giống những lời phát ra từ chínhmiệng mình: “Chủng cần tiền, hoàn toàn cần phải phí công như thế,chỉ cần cồ mở lời, ấy có gì mà cho chứ? ra cũngkhông biết, Diệp Khiên Trạch bán số cổ phần và tài sản cố địnhcủa mình, tôi nghĩ, ấy định để lại cho tôi đâu. ấy nóianh ấy có thể giao tiền nhưng cần thời gian góp nhặt là , có lẽanh ấy biết dễ dàng đưa thoát thân nên mới sắp đặt từ trướcrồi. Người khác tin nhưng tại sao cồ cũng tin?”.
      Viên Tú bỗng run bắn mình, nước mắt đột ngột tuồn rơi khi nghe nhữnglời này của Hướng Viễn. Nếu có thề trở lại lần nữa, liệu cồ có tin rằng, tương lai mà Diệp Khiên Trạch hứa hẹn “buông cần sông biển, mãi mãi đến khi già” phải là ảo mộng? trải qua quá nhiều songgió, quay lưng đầy thực tế của người đầu, dục vọng chiếm hữu củangười khác được gọi là “ân nhân” và vô số những lần tác chiến chốn hoanlạc… Kết quả là, chàng ngốc nghếch như thế, mang đến tương lai và đứng trước mặt cồ lại dám đưa tay ra nhận lấy màlại nhận lời giúp kẻ khác cướp đoạt. Hoang đường, quá hoang đường! Mànhay nhất của màn kịch nhân sinh cũ rích chính là cả thế giới biết rõnội dung mà chỉ có những diễn viên đáng thương là mảy may haybiết, còn nhất mực tuân theo kịch bản sẵn có để diễn mãi, diễn mãi.
      “Tôi hỏi thêm lân nữa, ây ở đâu?”, Hướng Viễn phớt lờnước mắt của Viên Tú bởi nước mắt tự cũng có nhưng nó rơi.
      Viên Tú cũng lau vệt nước mắt loang lố mặt, tâm trạng bình ồn trở lại: “Tồi trả lời cồ thêm lần nữa, tồi biết. Bọn họ cũngđề phòng tôi nên lúc xuống thuyền tồi thực bị bịt mắt. Cồ cũngđừng mong chờ tôi tố cáo bất kỳ ai, tôi có thề ra hơn là,tôi , cho dù tồi sợ chết nhưng giờ vẫn thểchết, hơn nữa rất là cả tôi và đều có chứng cứ”.
      Hướng Viễn ép ta: “Tôi chỉ còn câu hỏi cuối cùng, chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu. Trong đám người tham gia vào chuyện này cónội gián trong Giang Nguyên hay ?”.
      Diệp Quân đứng đợi ngoài cửa, cười vài câu với cảnh sát, sauđó phát ra mình quả thực còn tâm trạng nào nữa vì cậu quá chú tâm đến tất cả những gì xảy ra sau cánh cửa kia, đến nỗi khi cửamở ra, cậu cảm thấy lâu đến nỗi như cách đấy ba kiếp.
      “Hướng Viễn, thế nào rồi, ta gì?”, Diệp Quân bám sát theo sau.
      Hướng Viễn vẫn bước như nghe thấy gì, cậu cuống lên, lao đến trước mặt cản cồ lại: “Cồ ta gì? Chị thể giấu em, chuyệncủa , em cũng có quyền được biết”.
      Hướng Viễn nở nụ cười vồ cùng kỳ quặc: “Cồ ta khen trai em là người tốt”.
      Buổi chiều ở Diệp gia rất u lạnh lẽo, người bảo do hướng cănnhà có vấn đề, người lại do trong vườn có quá nhiều cây cối nhưngcho dù là vì điều gì ngay cả tiếng đồng hồ cũng lạnh lẽo như gió mùa thu.
      Đằng Vân là người luồn đúng giờ, khi ánh nắng ban chiều chếch về góctrái của khung cửa sổ, trong chiếc áo sơ mi cách điệu màu xanh dươngnhạt ta mỉm cười xuất trước mặt dì Dương ra mở cửa.
      ta và Hướng Viễn có quan hệ khá tốt nhưng đến thăm Diệp gia lạilà lần đầu nên dì Dương quen, chỉ biết là khách của Hướng Viễn,gương mặt lại chững chạc sáng láng, thế là được dì Dương dẫn vàotrong rất là lịch .
      Vừa nhìn thấy Hướng Viễn ngồi ở đầu salon biết vờnnghịch thứ gì, Đằng Vân hít hơi sâu, mùi cà phê mandheling quenthuộc khiến ta cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều. ta bước từng bướcvững chắc lại gần, cười : “Cà phê này mùi thơm ”.
      Hướng Viễn liếc nhìn ta cái, lúc cùi đầu xuống, Đằng Vân thấy hình như cười và thứ cầm trong tay, giống như mặtdây chuyền bằng ngọc.
      “Ngồi!”, Hướng Viễn lạnh nhạt.
      “Bảo tôi đến, lẽ nào là uống cốc cà phê này? Cồ thấy rảnh rỗi an nhàn từ lúc nào thế?”, Đằng Vân ngồi xuống . Hai tay cầm cốc lên, uốngmột ngụm rồi : “Vừa ngon, ngọt lắm, chỉ với người bạnquá hiểu mình cà phê mới có vị ngon vừa đúng thế này. Được rồi, cóchuyện gì muốn với tôi phải ? Khí sắc của cồ được tốt lắm .
      Hướng Viễn cười rạng rỡ: “ giờ cũng rảnh rỗi, tận nơi xa xôi mà đến sớm như vậy chắc chắn là cố gì cần ”.
      “Mong cứ ra.” Đằng Vân vừa dứt lời, đặt cốc cà phê xuốngthì “chát” tiếng, cơ thể đổ nghiêng sang bên, cặp mắt kính rơixuống, gò má ra dấu năm ngón tay rất ràng.
      “Đây chính là điều tồi muốn với .” Tay Hướng Viễn thực ra cũng đỏ lên rồi, cái tát tai này của cồ rất mạnh, Đằng Vân cảm nhận đượcmùi tanh ngón ngọt trong miệng. ta chẳng gì, lẳng lặng nhặt cặpkính lên, gương mặt sưng phồng, lại uống ngụm cà phê sánh rangoài gần nửa.
      “Tôi biết câu này.” Lúc động đến chỗ đau, ta nén được hít hà hơi.
      Mặt Hướng Viễn lạnh như tiền: “ xem, mấy năm nay tôi bạc đãi . Sao lại ăn cháo đá bát như thế chứ?”.
      “Tôi rồi, tôi cần tiền.” Thần sắc Đằng Vân bình thản câutrơ trẽn đến cực độ, câu thốt ra từ miệng ta với vẻ tự nhiên vồcùng khiến cho nó biến thành đạo lý hiển nhiên.
      cần tiền chẳng lẽ tôi khoanh tay làm ngơ? Tại sao phải éptôi như vậy?” Tay Hướng Viễn vẫn run lên vì đau và tức giận. Nhữngngười đó là loại người gì vậy? Sao quanh đều là sói đội lốt người như vậy chứ?
      “Tôi biết giúp tôi, cám ơn, Hướng Viễn. Nhưng cái tôi cần phải là số tiền . Viện kiềm soát điều tra bên ấy đếncùng. ấy chỉ là viên chức bình thường mà giờ lại phải gánh váctất cả những tội lỗi ấy, tôi thể nhìn ấy ngồi tù cả đời, chúng tôi bắt buộc phải có số tiền lớn mới có thể thoát thân ở cửa này.”
      “Hai người định với nhau. Xin hỏi ta có mang theo vị hồn thêkhông?”, Hướng Viễn ác ý phơi bày nỗi đau mà Đằng Vân muốn ngườikhác biết. ta , cà phê do người bạn quá hiểu mình pha mớingon, thực ra, họng súng lạnh lẽo mà người bạn như thế nhắm đến mớikhiến ta thương tồn nặng nề.
      Đằng Vân chậm rãi gật đầu: “ ấy cần phụ nữ, cần hôn nhân nhưng lúc này ấy chỉ có tồi. Hướng Viễn, ấy có thể cần đến tôinhưng ấy tôi sống được. Huống hồ tồn tại củangười phụ nữ kia chỉ là nhu cầu cho cuộc sống bình thường của anhấy. giờ ấy nhận lời với tôi, chỉ có hai chủng tôi, cả đời cũng bao giờ quay lại nữa”.
      Hướng Viễn vỗ vỗ bàn tay vẫn còn hơi đau: “Cảm động quá, thời đại này mà vẫn thiếu những kẻ đa tình. Nhưng hai người cùng bay với nhau, tại sao còn đạp lên đầu chúng tôi để xuất phát?”.
      “Tôi tôi hãm hại , cho dù tôi còn nơi dungthân nhưng chưa bao giờ lừa dối bạn bè. Mục tiêu của tôi là Diệp KhiênTrạch. kịp nữa rồi, tôi bắt buộc phải có được số tiền đó thậtnhanh, sau khi xong việc, tôi chỉ cần nửa là có thề rời khỏi nơinày. Chẳng phải ta cũng định bỏ ra số tiền lớn cho con đĩ đósao? Vậy bắt ta trả giá thôi. Tôi chỉ ngờ rằng, Diệp đạithiếu gia chỉ nhiều tiền mà còn đa tình. Khi ta hãy giữanh ta lại, thả cho con đĩ ấy , Hướng Viễn, tôi thấy đau lòngthay .”
      Hướng Viễn cười lạnh, ngón tay quấn lấy sợi dây đỏ sẫm đen: “Các người đều là người tốt”.
      “Thế cũng sai, chắc cũng ra tay rồi nhỉ? cổ phiếu củaDiệp Khiên Trạch phải do đứng sau à, tôi tin Diệp BỉnhVăn dám lấy. Diệp Khiên Trạch tình nguyện làm con tin, vậy làm mộtngười vợ tận tình với chồng như cồ có ai dám nghi ngờ gì? Tiền chuộc cồ bỏ ra chẳng qua cũng là tiền ta cả, chỉ là kế thôi mà, làm được. Đến lúc đó, mọi người đều đứng về phía , ta và con điếm kia cùng lắm chỉ lén lút qua lại nhưng chẳng có ai dám cồlàm sai cả.” Đằng Vân xoa xoa gò má sưng đỏ, tiếp: “Chẳng lẽ chưa bao giờ nghĩ tặng cái tát tai này cho Diệp thiếu gia, hay là đến bỏtiền ra cho ta cũng thấy tiếc? ngại cho biết, sốtiền đó có phần của cồ đâu, vì … Diệp thiếu gia sắp làm cha rồinhưng tiếc là người chuẩn bị làm mẹ lại phải cồ!”.
      gì?” Lúc đứng dậy, Hướng Viễn gần như muốn lật đồ cả trà kỷ. “ lại xem!”
      “Viên Tú có thai ba tháng rồi. Sao, nhìn ra à? bảo đứa trẻ đó là con ai? Nếu Diệp thiếu gia sao lại bất chấp nguyhiểm cũng phải bảo vệ cho mẹ con ta được bình an? Tôi rồi,Giang Nguyên phải nhân cơ hội đối chủ từ lâu rồi, thể chần chừ nếu hậu họa khó lường. Hướng Viễn, cồ cứ nhu nhược ở điểm này, chịu nghe lời tôi. Cho dù bây giờ Diệp gia là do cồ duy trì thìsao nào? Tự cồ tính thử xem, cổ phần dưới danh nghĩa chính thức của cồrốt cuộc được là bao nhiêu? Sauk hi đứa trẻ ra đời, cái chờ đợi cồlà việc tốt hay là kết thúc đây? Đó chính là huyết thống duy nhất củaDiệp gia, là cháu nội của Diệp Bỉnh Lâm, cho dù họ chấp nhận mẹđứa trẻ nhưng có bạc đãi được cốt nhục của nhà mình ? Cuối cùngngười chịu thiệt nhất là . có bản lĩnh đá họ nhưng khó đảm bảolà có thương tích, Giang Nguyên bây giờ có chịu nồi sóng giókhông? Là ai bảo tôi, đừng để ân nghĩa biến thành sợi dây tróibuộc chính mình. Bây giờ lại để nó trói buộc chính mình như vậy. Côcó tình có nghĩa với Diệp Khiên Trạch nhưng ta sao chứ? Có biếtthương xót ? Đó chính là điểm tôi ghét người đàn ông này nhất,ai dám bảo đảm chuyện ta thay Viên Tủ làm con tin là có mưu kế gì? Tiền của cồ bỏ ra, còn ba người nhà ta mới gọi là người cótiền.”
      Mặt Quan trong tay Hướng Viễn “rắc” tiếng, gãy đôi, tiếng động sắc nhọn bị lấp trong bàn tay, còn chút thanh nào nữa. Lúcquay đầu, nhìn thấy gương mặt vì thù hận mà trở nên méo mòtrong tấm kính cửa sổ. Đó mới là Hướng Viễn ư? Đó chính là sựthù hận kỳ thực luôn tồn tại, tích lũy qua từng ngày từng tháng, đè néncô rất mệt mỏi, lúc nào cũng muốn thoát ra. Chính Diệp Khiên Trạch nuôilớn nó từng ngày để đến hôm nay, nó theo dã tâm và dục vọng có sẵntrong người mà phá vỡ lớp vỏ, chui ra ngoài. Đoa hoa độc ấy đón gió và nở bung.
      Lúc này, Đằng Vân mới thong thả lôi chiếc bút ghi xinh từtrong túi ra. “ bảo là muốn nghe giọng ta, đúng ? Tôi biết tìm tôi là vì cái gì mà”, ta .
      Hướng Viễn bất động Đằng Vân bấm nút play.
      Giọng Diệp Khiên Trạch vang lên trong tiếng lạo xạo khiến đồi mắtHướng Viễn đỏ lên. đọc bản tin trang nhất của “Nhật báo Nam Đô” ngày hôm nay, ngữ khí bình thản như nước, chất giọng dịu dàng ấm áp, chút sợ hãi và hoảng loạn.
      Giọng ấy mãi mãi cũng quên được, lời thầm khi quấnquýt bên nhau, dịu dàng vào mỗi buổi sáng thức dậy như thế vẫn là hômqua, : “Chúng ta mãi mãi bao giờ xa nhau”.
      Bên tay Hướng Viễn là tờ báo ban sáng được đưa đến, đọc sai chữ nào, thế ít nhất cũng có thể chứng minh, cho đến sáng nay, vẫn bình an vồ . Đọc đến câu cuối, Diệp Khiên Trạch ngừng lạitrong chốc lát, bỗng gọi tiếng: “Hướng Viễn!”.
      Hướng Viễn thể thở nổi, gập lưng xuống dù biết đây chỉ là đoạn ghi .
      “Hướng Viễn, hình như lại gây phiền phức cho em rồi. Hy vọng đâylà lần cuối cùng… Còn nhớ lời ước hẹn của chúng ta ? Em sẽcho ba nguyện vọng, gặp được em là may mắn cả đời của . Lời thỉnh cầu thứ ba của , nếu như em vẫn lưu tâm, đó là mong em đừng làm hạiViên Tú. ấy sai, người có tội là . Nếu chết rồi, xin hãy rắc hài cốt của A Linh ở nơi vùi xác.”
      Đoạn ghi đến đây là kết thúc, Đằng Vân nhìn người phụ nữ vô cùngkiêu ngạo cúi người che mặt nghẹn ngào nhưng giọt nướcmắt nào trào ra.
      Nguyện vọng cuối cùng của Diệp Khiên Trạch, có Viên Tú, có Diệp Linh, có , chỉ riêng Hướng Viễn là . Đương nhiên, Hướng Viễn chỉ làngười thực nguyện vọng cho mà thôi.
      “Có cần nghe thêm nữa ? Ngày mai trước khi trao đổi, nếu cômuốn, có thể nghe tiếp ta đọc bản tin sáng hôm đó.” Đằng Vân nóixong, thu cây bút ghi lại, tiếp: “Hướng Viễn, tôi phải đây,những việc còn lại tự suy nghĩ vậy. trách tôi có thể báo cảnhsát bắt, tôi phản kháng nhưng Diệp Khiên Trạch bắt buộcphải chết. Chúng tôi gửi tài khoản ngân hang vào di động cho , nếunhư vẫn tin những lời trước kia của tôi là chỉ cần tiềnđến nơi người đàn ông ấy bình an trở về. Đến lúc đó hay hậnthì tùy .”
      Lúc ta uống cạn những giọt cà phê còn lại, Hướng Viễn ưỡn thẳng sống lưng dậy.
      Đằng Vân chờ đợi quyết định cuối cùng của .
      “Tôi đưa tiền cho nhưng và “ ấy” của phải ngay lập tức, càng xa càng tốt.”
      “Cám ơn!” Đôi mắt Đăng Vân sau cặp kính như láp loáng nước, tanói câu này rất thành : “Tôi bảo đảm Diệp Khiên Trạch cóbất kỳ tổn hại nào”.
      nhầm rồi, lấy được tiền, tôi muốn các bội tín.”
      Câu này như lời thầm nhưng Đằng Vân nghe rất rỗ. Anhta đứng sững sờ ở đó như quan sát người trước mặt thêm lần nữa.Trong mắt Hướng Viễn, sóng gió qua, sau tàn phá, chỉ còn lại cánhđiêu tàn thê lương.
      Hồi lâu sau, Đằng Vân cười tiếng, cũng hạ giọng thầm: “Được,tôi biết tin ai cả. Chuyện này tôi tự tay làm cho , yêntâm. Chỉ xin chuyện…”.
      “Nếu như xảy ra chuyện, ít nhất tôi bảo đảm “ ấy” bình an ra .”
      Hướng viễn biết Đằng Vân xin điều gì. Cho dù là lần phó thác cuốicùng, ta vẫn lưu luyến chịu buông tay. Khi nhận lời giúp anhta, co lẽ thấy ngưỡng mộ ta chăng, vì nếu ở bên bờ hiểmnguy ai nắm lấy tay nỡ rời xa?
      Cuối cùng có thể buông tay. Người nhặt được chiếc bình dùnghết nguyện vọng của mình, bùa chú tình cảm niêm phong cũng hóa thành bụi trần. Diệp Quân từng hỏi , khi ba nguyện vọng đó được dùng hết thìkết cục câu chuyện thế nào? Bây giờ hiểu, mọi hy vọng của yêutinh trong bình tiêu tan trong mong chờ nên việc đầu tiên khi nóđập vỡ bình chui ra chính là giết chết người nhặt được nó.
      Từ trước đến nay, Đằng Vân chưa bao giờ làm việc gì mà lại khiếnHướng Viễn thất vọng, Hướng Viễn bây giờ cũng sợ thất vọng. Côgiao tiền cho Đằng Vân, hoàn toàn vì muốn Diệp Khiên Trạch chết,bởi nếu chịu giao ra xu, Diệp Khiên Trạch cũng chết,hơn mười triệu đó, chỉ là tặng cho Đằng Vân. Cồ có lạnh lùng tàn nhẫnđến mấy trong những năm qua, Đằng Vân cũng là người tín nhiệmnhất, và nay cồ vẫn tin ta, còn hơn cả người cồ từng . Cho dùĐằng Vân bỗng dưng quay lại cắn ngược phát rất bất ngờ HướngViễn cũng quan tâm vì đến nước này, trong trò chơi áy, concờ của đối phương trở nên vô giá trị, cồ mới là người nắm đằng chuôi. Cùng lắm hy sinh con cá chết, cồ còn gì mà thua được? NhưngĐằng Vân khác, ta vẫn còn có thứ lưu luyến nỡ rời, ai lưuluyến ai bị người khác nắm trong tay. Trước kia Hướng Viễn cũngthế, nhưng từ nay về sau bao giờ như thế nữa.

    3. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 53

      Nếu cứ ngủ mãi biết được nước mắt từng rơi.
      Đêm khuya đến nhanh hơn cả tưởng tượng của Hướng Viễn. Trời trở lạnh, thế giới ngoài kia, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Lá cây xào xạc, nỡ rời cành nhưng cũng đành theo gió bay khắp nơi. Có phiến lá trôi vào trong qua khe cửa sổ hè mở, Hướng Viễn nhặt lên ngắm nghía, đáng tiếc là vẫn còn xanh mơn mởn nhưng đến lúc rồi cũng chẳng làm được gì.
      Diệp Quân gọi điện về , đêm nay cậu ở lại Cục Công an để điều tra manh mối vụ án của trai với đồng nghiệp. Trước khi dập máy cậu còn an ủi Hướng Viễn: “Chị ngủ ngon nhé, đừng sợ, tất cả ổn thôi”.
      Diệp Quân biết rằng, bây giờ Hướng Viễn chẳng còn sợ gì nữa. Khi còn đường để , cồ mới sợ, bây giờ đến đường cùng cồ phải tiếp thế nào. Trước đây chỉ muốn con đường của mình suôn sẻ nhưng chính Diệp Khiên Trạch bóp chặt trái tim cồ và tiến lên bước từng, bước , còn cồ cứ lùi dần, cuối cùng đến ngày hôm nay.
      Thời niên thiếu khi chưa biết mùi vị biệt ly, , “chúng ta mãi mãi bao giờ xa nhau” và Hướng Viễn đáp “được”.
      Giang Nguyên và Diệp gia bên trong đầy ưu tư, còn bên ngoài toàn những bất trắc, , “ mệt quá rồi, em kéo ” và Hướng Viễn đáp “được”.
      Dưới ánh trăng lúc tỏ lúc mờ trong thành phố này, , “em lấy nhé” và Hướng Viễn đáp “được”.
      Mỗi lần tranh cãi rồi làm lành, , “từ nay về sau, chúng ta sống hạnh phúc, được ?” và Hướng Viễn đáp “được”.
      Khi Diệp Linh chết, nắm chặt mặt Quan đứt cồ rồi , “hãy để thế này ” và Hướng Viễn đáp “được”.
      về sau, , “xin lỗi, tìm thấy an ủi và niềm vui ở Viên Tú” và Hướng Viễn vẫn đáp “được”.
      Cái gì cồ cũng đáp ứng, cái gì cũng tự mình nuốt xuống, cả thế giới đều thấy đó là do thể từ bỏ danh lợi được. Cồ tiền nhưng chỉ cần cồ muốn kiếm ở đâu mà chẳng được? Tiền có thể khiến nhẫn nại hết lần này tới lần khác được ư? Chính Hướng Viễn cũng tin mình lại ngu ngốc đến thế, chính cũng tin mình lại người đàn ông ấy đến thế.
      Khi Diệp Khiên Trạch lấy lại trái tim mình khỏi tay Hướng Viễn cồ vẫn an ủi bản thân rằng mình vẫn còn thân xác . về sau đến thân xác cũng dần xa, Hướng Viễn tự nhủ, ít ra mình còn tiền. Nếu đến thứ còn lại mà cũng chịu buông tha cồ rồi, giết . Cồ được là làm được. phải vì còn lựa chọn nào sáng suốt, lý trí hơn mà bây giờ muốn phải chết! sao? Bây giờ, nỗi hận của sâu hơn cả .
      Đằng Vân mang đến nguyện vọng thứ ba của Diệp Khiên Trạch, tất nhiên Hướng Viễn khiến hài lòng và đây là lần cuối cồ từ “được” với Diệp Khiên Trạch. muốn chết, cồ cho toại nguyện, đụng đến Viên Tú nhưng giống nghiệt trong bụng cồ ta có trong nguyện vọng của .
      Đếm ấy, Hướng Viễn chìm vào giấc ngủ nhanh. nằm mơ rất nhiều, rất nhiều. Trong mơ, đủ mọi cách chết của Diệp Khiên Trạch cứ lần lượt diễn ra, kiểu nào cũng đầm đìa máu chảy. Hướng Viễn có được thỏa mãn và khoái cảm rất lớn khi im lặng quan sát nhưng khi tỉnh dậy, lại thấy gối đầu ướt thoáng. Nếu cồ cứ ngủ mãi biết nước mắt mình từng rơi.
      Cồ nhấc lên cái thứ tội lỗi phá giấc ngủ của mình – di động. Trong đó có mẩu tin nhắn vừa gửi đến từ số di động lạ, trong đó là dãy số tài khoản Ngân hàng Nông nghiệp cũng rất lạ.
      Hướng Viễn quỳ gối ngồi chiếc giường hoa tím, trong ánh sáng của màn hình điện thoại, gương mặt cồ mờ ảo lạ thường, số đuôi của nó là “7714”, người Lĩnh Nam mê tín, kỵ nhất là con số “4”, còn “7” lại gần với “si” trong tiếng địa phương, cũng được ưa thích nên con số như thế chắc là loại rẻ nhất, mới nhìn biết là dùng tạm, còn Ngân hàng Nông nghiệp lại là ngân hàng đăng ký tài khoản và kiểm tra qua mạng dễ nhất, cồ biết việc đó chứng tỏ điều gì. Nhưng, Đằng Vân hạ thủ chưa? Diệp Khiên Trạch chết thế nào? rơi từ cao xuống như mẹ ruột của , xác nguyên vẹn? Hay chết đuối như cậu em A Dĩ của Hướng Viễn, thân thể trương phình? Hay là máu chảy đầm đìa như Diệp Linh, rút cạn sinh mệnh từng chút … Màn hình di động trở nên mờ mịt trong mắt Hướng Viễn, dần biến thành góc mặt nghiêng nghiêng thuần khiết như ánh trăng bao năm trước của , khóe mồi gạn nụ cười, đầu mày cuối mắt như có tình cảm đong đầy.
      Hướng Viễn đột ngột bám nút gọi lại như lên cơn điên, tiếng tút tút vang lên, xa vời như thể gió từ mặt biển thổi đến. Di động của Đằng Vân khóa máy, còn số này có thẻ gọi được ?
      “Mở”
      “Bảo Đằng Vân nghe máy, bảo ta nghe máy ngay lập tức!”
      Khi ấy Hướng Viễn ngỡ như mình phải đợi rất lâu, về sau mới biết kỳ thực cũng chỉ trong tích tắc.
      “Hướng Viễn, cồ hối hận rồi à?”, giọng bình thản của Đằng Vân toát lên thương xót.
      Hối hận ư? Diệp Khiên Trạch còn sống ?
      Cồ cũng chỉ đứng bờ vực, bước là thiên đường, bước là địa ngục, bây giờ vẫn còn kịp, Hướng Viễn, quay đầu là bờ.
      Cồ chỉ : “Xin … đừng để ấy đau khổ”.
      hiểu vì sao, thanh phía đầu kia điện thoại bỗng ồn ào và hỗn loạn hẳn.
      hiểu vì sao, thanh phía đầu kia điện thoại bỗng ồn ào và hỗn loạn hẳn.
      “Gió nải rồi, Hướng Viễn. Nhớ lời hứa của cồ, Diệp thiếu gia… cồ có gì muốn với ta , nếu cồ muốn…”
      Hướng Viễn im lặng, tiếng gào thét kỳ dị và tiếng khóc thét thấp thoáng khiến mơ hồ thấy điện thoại của mình gọi xuống địa ngục. biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ là, có phải vẫn có lời muốn ? Nếu cồ trong những năm tháng còn lại liệu cồ có còn nghe thấy giọng của người ấy?
      Đằng Vân quyết định thay cồ. Khi tiếng của Diệp Khiên Trạch vọng đến, Hướng Viễn cắn chặt ngón tay mình, để nghe thấy tiếng khóc mà gió biển át tiếng nấc nghẹn của .
      “Là em ư, Hướng Viễn?”
      muốn hỏi tại sao người đàn ông ấy lại đối xử với cồ như thế? Cồ muốn với người đàn ồng ấy rằng, tồi hận , tồi muốn
      chết!
      Thế nhưng thời khắc cuối cùng, cồ chỉ nhớ câu hỏi mà Diệp Linh ngừng truy vấn: “Diệp Khiên Trạch, có phải muốn gì với em ?”.
      “Cặp bờ, cặp bờ… gió lớn quá…”
      được…”
      “Quay bánh lái về bên này…”
      Đầu bên kia hỗn loạn như nơi ở của ma quỷ nhưng những giọng tuyệt vọng đó đều phải Diệp Khiên Trạch.
      Khi mở miệng, tiếng đứt quãng bị gió thổi nát vụn.
      Thế nhưng Hướng Viễn vẫn nghe rất . Đến chết cồ cũng quên câu ấy.
      Diệp Khiên Trạch : “Xin lỗi và… cám ơn em”.
      Hướng Viễn ngồi giường, cầm ống nghe và gào lên nức nở. Tất cả và hận trong phút chốc bị khuấy đảo tan nát trong lốc xoáy của gió bão.
      …”
      gì… muốn gì? Diệp Khiên Trạch, trả lời em… Diệp Khiên Trạch…”
      Tiếng gió ắt hẳn câu còn lại của .
      Hướng Viễn lắc đầu mạnh. , đây phải kết cuộc mong muốn, đây phải đáp án cồ cần, nợ cồ, đời này kiếp này thể cho qua dễ dàng như thế được. Cồ truy vấn, cồ rơi nước mắt nhưng trả lời cồ chỉ có tiếng gió, tiếng gió điên cuồng như muốn hủy diệt tất cả.
      Cuối cùng, điện thoại gián đoạn, tất cả trở về tĩnh lặng.
      Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch, bụi trở về với bụi, đất quay về với đất, cuối cùng cũng trở về với tĩnh lặng.
      Sáng hôm sau, Diệp Quân mệt mỏi quay về nhà thay quần áo. Đêm qua, cậu chỉ gục lên bàn chợp mắt được lúc, thời gian còn lại đều họp hành liên miên, thảo luận, thu thập thông tin tìm manh mối rồi lại họp, lại thảo luận.
      Sau khi Diệp gia báo án, Cục Công an thành phố G khá xem trọng vụ án Diệp Khiên Trạch bị bắt cóc, ngoài lý do Diệp gia mấy năm nay danh tiếng nồi như cồn ra số tiền chuộc kinh khủng như thế cũng là lớn nhất trong vài năm gần đây. Theo nguyên tắc họ hàng được tham gia vào, Diệp Quân vốn được tham dự điều tra nhưng cậu cứ nài nỉ mãi, đồng thời xem xét thấy cậu là người hiểu nhất về tình hình gia đình mình nên Cục mới phá lệ cho cậu tham gia vào tổ điều tra. Vụ việc liên quan đến họ hàng ruột thịt của mình khiến Diệp Quân cảm thấy nóng lòng vê tiên độ điêu tra hơn ai hét nên mệt cũng là chuyện bình thường, cũng may cậu còn trẻ, vẫn có thể chịu đựng được.
      Dì Dương loay hoay quét sân trong vườn nhà. Cơn bão đêm qua khiến cả khu vườn ngập tràn lá rụng xác xơ, kính cửa sổ trong phòng khách cũng bị vỡ mảng. Trận bão đêm qua quá lớn khiến con người kịp trở tay.
      Thấy Diệp Quân trở về, bà liếc nhìn lên lầu, kéo vạt áo cậu, thầm: “Cậu lên lầu xem thử, bình thường lúc này dậy rồi vậy mà… Sáng nay tôi đến gõ cửa, hỏi cồ ấy có cần nấu bữa sáng nhưng bên trong chẳng thấy động tĩnh gì. biết là bị gì nữa”.
      “Thế sao dì vào trong xem thử?”, Diệp Quân vừa nghe cuống lên.
      “Ôi trời ơi, cậu chủ của tồi, cậu tha tôi với. ấy là ai chứ? Tồi cứ mạo muội xông vào cái mạng này còn giữ được ?”
      “Dì… Bỏ , để tồi ”, Diệp Quân càu mày, chạy lên cầu thang.
      Đứng trước cửa phòng Hướng Viễn, cậu cũng dám liều xông vào, khẽ gõ cửa vài cái, sợ ai biết nên hắng giọng gọi: “Hướng Viễn, em đây”.
      Bên trong đúng như bà , tịnh tiếng động càng khiến Diệp Quân càng lo lắng hơn. “Hướng Viễn, chị sao vậy? Nếu lên tiếng em vào đấy.” xong, cậu ra sức vặn tay nắm cửa, thực ra nó gài chặt nên sau khi cửa mở ra, vọng vào tai Diệp Quân đầu tiên là tiếng tivi. Hướng Viễn vẫn mặc bộ quần áo hôm qua ngồi tựa vào giường, mắt đăm đăm nhìn vào màn hình như thể hề thấy xuất của cậu.
      “Chi làm em sợ chết khiếp!”, Diệp Quân thở phào nhõm. Lúc cậu chạy đến gần mới phát xem tin tức mới nhất trong thành phố. Trận bão đến bất ngờ đêm qua khiến khu vực biển Đài Hải và Chu Giang chịu tổn thất cực kỳ nghiêm trọng, rất nhiều tàu câu cá kịp tìm nơi trú gặp nạn, những thôn làng ven biển tiêu điều, trận mưa lớn do cơn bão ảnh hưởng cũng khiến nội thành phen lao đao.
      ra là xem cái này.” Diệp Quân thấy cồ tập trung tinh thần nghe tình hình cứu hộ những con tàu gặp nạn trong bản tin, bèn tự mình lẩm bẩm: “Vốn định tìm theo manh mối chị nên từ hôm nay bắt đầu dò tìm mặt biển nhưng xem chừng tình hình này khó khăn rồi đây. Hướng Viễn, chị bảo có bị chuyển sang con tàu nào đó ? Hay là bọn bắt cóc đưa lên bờ?”.
      Nghe đến đây, Hướng Viễn mới có phản ứng, cồ nhìn Diệp Quân cái rồi đáp: “Chị biết”.
      Diệp Quân ngồi xuống mép giường, khẽ hỏi: “Hôm nay là thời gian bọn bắt cóc cầu trao đổi. Tối qua, bọn chủng có liên lạc với chị ?”.
      Hướng Viễn chậm rãi lắc đầu.
      “Chị yên tâm, cả ngày hôm nay em ở bên chị. Chút nữa có vài đồng nghiệp cũng đến đây tiến hành giám sát điện thoại nhà và tình hình xung quanh, có chuyện gì kịp thời ứng phó.”
      Diệp Quân dứt câu này mới phát ra sắc mặt rất xấu, tái nhợt lạ lùng, vài sợi tóc bị nước mắt dính ướt vào gò má.
      “Chị khóc à?” Cậu đưa tay ra với vẻ hoảng sợ. Cậu muốn nhìn cho gương mặt quay nghiêng bên của cồ nhưng lại dám đưa tay đến quá gần.
      “Bên em có tin gì ? về trai em?”, Hướng Viễn tuy tinh thần sa sút nhưng đôi mắt vẫn toát lên mong mỏi.
      Diệp Quân lắc đầu ủ rũ: “Tạm thời vẫn chưa lần ra đầu mối, chỉ khi bọn bắt cóc chủ động liên hệ mới tính tiếp”.
      “Chị phải làm sao đây, Diệp Quân?” vẻ thê lương khi Hướng Viễn nhắm mắt lại khiến Diệp Quân cảm thấy thương xót cách lạ lùng. Chỉ lúc này Hướng Viễn mới tỏ ra yếu đuối, lần đầu tiên cậu thấy mình có thể là nơi nương tựa của dù cậu biết Hướng Viễn giờ muốn gì, còn mình có thể cho những gì.
      Cậu đành : “Em ở đây với chị”.
      Dì Dương bị Diệp Quân hối thúc, mang sữa tươi lên phòng cho . Khi sữa được mang lên, Diệp Quân với Hướng Viễn: “Chị uống chút gì , cứ thế này mãi suy sụp mất”.
      Đôi mắt Hướng Viễn vẫn rời màn hình tivi, cồ uể oải đón lấy sữa từ tay dì Dương, đưa đến bên miệng nhưng chưa kịp uống mùi tanh của sữa xộc vào mũi khiến cồ kìm nén được mà nôn khan.
      Phản ứng dữ dội của cồ khiến Diệp Quân giật thót mình. Cậu thể vỗ lưng, cũng dìu cồ dậy, chỉ mở to mắt nhìn cồ cúi gập người, nôn đến độ trào cả nước mắt, cuối cùng lảo đảo vào nhà vệ sinh, khóa cửa lại.
      “Hướng Viễn, chị đỡ chút nào chưa?” Diệp Quân căng thẳng đứng sát ngoài cửa, nghe tiếng nôn ẹo bên trong dần rồi có tiếng nước chảy, sau đó Hướng Viễn bước ra, gương mặt được lau sạch càng trắng nhợt cách khủng khiếp.
      “Rốt cuộc là bị sao vậy?” Cậu theo sau cồ, hỏi: “Chị ăn uống linh tinh
      à?”.
      “Hôm qua ấy có ăn gì đâu, cốc sữa này bình thường mà”, bà vội vàng giải thích.
      Hướng Viễn khoát khoát tay, ra hiệu Diệp Quân đừng lo lắng, sau đó bảo bà rót cốc nước lọc, ai ngờ cũng chỉ hớp ngụm mà lại bắt đầu nôn đến xé ruột xé gan.
      “Cậu xem đấy, nước cũng uống được… ôi chao, đúng rồi, hình như hai tháng nay có cái đó, chắc phải là… ôi trời đất ơi…”
      Lời bà khiến Hướng Viễn khó chịu vô cùng cũng phải ngước lên. Cồ nhìn bà giúp việc già, ánh mắt trở nên khó hiểu và điên cuồng khiến bà ngỡ mình những lời đúng lúc nên hoảng lên: “Tồi có ý gì khác, tại vì lúc giúp dọn dẹp đồ đạc lâu quá phát ra…”.
      “Hai người gì vậy?” Diệp Quân vẫn là chàng trai trẻ nên nhất thời phản ứng kịp, gương mặt hoang mang nhìn hai người phụ nữ vẻ mặt cùng kỳ quặc như nhau.
      Hướng Viễn từ bàng hoàng đến nghi ngờ. Hễ bận rộn là sinh hoạt theo quy luật gì cả, kỳ kinh cũng rất dễ loạn, cũng có ngày cố định, tuy vẫn luôn điều chỉnh nhưng cũng chưa đâu vào đâu. Mấy tháng cuối năm càng nhiều việc hơn, trong lòng cồ cũng có tâm , đến nỗi cái phải đến trong hai tháng liên tục vẫn thấy đâu nhưng cồ cũng bận tâm gì mấy. chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó, bây giờ càng dám nên bộc trực của bà khiến cồ như người mắc bệnh hiểm nghèo nhìn thấy được hy vọng.
      sai, hy vọng. Cồ còn có thể hy vọng ư? là có thể sao? Hướng Viễn cố gắng nghĩ ngợi nhưng tư duy của cồ như bị rối loạn bởi biến cố bất ngờ này. Kết hôn mấy năm, cồ chưa định có con, tuy trong mắt Diệp Khiên Trạch luôn thoáng nét thất vọng nhưng luồn cảm thấy vẫn chưa phải lúc, hơn nữa, cồ cũng cảm thấy mình là người phụ nữ có tình mẫu tử. Thế nhưng, nếu lúc này, mầm sống mọc rẽ trong bụng mang dòng máu của tất cả đều như có được sức mạnh tái sinh, cho dù mất tất cả, cuộc sống sau này cồ cũng đòi hỏi gì thêm. Nỗi hận của cồ, tiếc nuối của cồ, tội ác của cồ, tất cả đều sẻ được đền bù.
      Hướng Viễn muốn rơi nước mắt trong chuyền biến đột ngột này. đứa trẻ, mày mắt giống , lúc mỉm cười giống , lúc mỉm cười giống , lúc chuyện giống … Vậy giống cồ ở điểm nào nhỉ? Tốt nhất là đừng giống gì cả, cần thông minh cũng cần quá mạnh mẽ, cho “cậu bé” tất cả, có thề cũng là “cồ bé”…
      , rốt cuộc có chuyện gì?”, Diệp Quân kéo ống tay áo bà giúp việc hỏi. Cậu ghét cái cảm giác này, khi chỉ mình cậu là mơ hồ biết gì.”
      “Cậu bé ngốc, cái này mà cũng hiểu, vẫn còn quá trẻ con.” Bà trêu chọc, sau đó đổi sang vẻ mặt bí : “vẫn chưa hiểu à? Nếu như là sau này có người gọi cậu là chú rồi… Chỉ tiếc là trai cậu lại xảy ra chuyện, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì…”.
      “Ý dì là…” Diệp Quân phải đứa ngốc, cậu hiểu, sau đó đờ đẫn nhìn Hướng Viễn.
      Đó là chuyện tốt, chuyện tốt của trai, chuyện tốt của Hướng Viễn, là chuyện tốt của cả Diệp gia nhưng lại phải là của cậu, mà là của họ. Diệp Quân cúi gằm mặt, chua xót dâng tràn, cậu sợ hãi có đứa trẻ của cồ gọi cậu là chú nhưng sao cậu có thể ích kỷ đến nhường ấy?
      Ba người ôm tâm riêng, cứ thế mà lơ đãng qua hết ngày. Đồng nghiệp của Diệp Quân đến rồi nhưng điện thoại nhà họ Diệp hề reo vang. Ba ngày tiếp theo vẫn có chút tin tức nào. Vụ bắt cóc Diệp Khiên Trạch dần dần trở thành câu đó và vướng mắc, những chẳng ai tìm ra mà cả bọn bắt cóc cũng im hơi lặng tiếng.
      Ngày thứ tư, Diệp Quân bất ngờ nhìn thấy mẫu tin tức mới nhất báo: “Ông chủ của Giang Nguyên bị bắt cóc, số tiền chuộc lên đến hơn chục triện”. Cậu kinh ngạc vồ cùng bởi việc trai cậu gặp nạn, Diệp gia giữ kính như hũ nút, việc điều tra bên cảnh sát cũng được tiến hành bí mật, đám phóng viên đó rốt cuộc tìm thấy tin này từ đâu? Cậu lập tức cầm lấy tờ báo tìm Hướng Viễn.
      “Chuyện của lên báo rồi, làm sao đây?” Diệp Quân nhét tờ báo vào tay Hướng Viễn. tượng nôn khan mấy hôm nay của có biến chuyển tốt, cồ cũng ăn uống gì được, kỳ kinh nguyện cũng chẳng thấy đâu. Dì Dương , bà sinh hai cậu con trai, mới nhìn biết Hướng Viễn như thế chắc chắn là có thai. Hướng Viễn lại dám khám, sợ hy vọng càng lắm thất vọng càng nhiều.
      Hướng Viễn đón lấy tờ báo, nhìn lướt qua rồi thuận tay đặt sang bên: “Nếu lên báo rồi còn làm gì được?”. Lúc cồ vẫn có nét hoang hoải, song sắc mặt đỏ hồng lạ thường.
      “Diệp Quân, em với chị đèn bệnh viện chuyên nhé?”, nhìn Diệp Quân như hạ quyết tâm.
      Diệp Quân cắn chặt môi, đương nhiên cậu biết Hướng Viễn muốn gì và cồ cũng biết là cậu mãi mãi học được cách từ chối cồ.
      Thế là hai người đến bệnh viện. Lúc sáng sớm họ hẹn với bác sĩ khoa phụ sản tốt nhất của bệnh viện tốt nhất thành phố. Diệp Quân chưa hề đến nơi này nên lúc bên cạnh Hướng Viễn, cậu thấy rất lạ khi nhiều phụ nữ bụng to vượt mặt nắm tay người bạn đời của mình và chờ đợi. Nhìn thấy cảnh đó, cậu bỗng muốn nắm lấy tay người cạnh mình, cho dù dám nhưng trong lòng cậu cũng có chút an ủi, vì lúc này đây, người duy nhất ở bên Hướng Viễn là cậu chứ phải ai khác.
      Lúc chờ đợi kết quả, Phó chủ nhiên khoa Phụ sản lấy kết quả về cho họ. Khi người phụ nữ trung niên có gương mặt hòa nhã tháo khẩu trang và đến trước mặt họ, Diệp Quân cảm nhận được tay Hướng Viễn dùng hết sức nắm chặt lấy tay cậu dưới gầm bàn.
      “Bác SĨ Châu… tôi…”
      Bác sĩ vẻ mặt tiếc nuối: “Bà Diệp, xin lỗi. Kết quả xét nghiệm cho thấy là tính, chị có thai”.
      Tay Diệp Quân trở nên rất đau rất đau nhưng cậu biết khi kết quả này thốt ra từ miệng bác sĩ, có người còn đau hơn.
      có?” Đồi mắt dài của Hướng Viễn chớp nhanh như chưa hiểu hết câu ấy.
      “Phải, những tượng như buồn nôn, nôn khan, mệt mỏi, thậm chí kinh nguyệt có của chị là triệu chứng nghén điền hình, trong y học thường gọi là nghén giả, thường xuất ở những phụ nữ có áp lực quá lớn hoặc tâm lý mong có con quá mãnh liệt. Tồi kiến nghĩ chị nên tiến hành trị liệu và dưỡng sức hợp lý nhưng có điều, hai vợ chồng chị đều còn trẻ, cần gấp gấp quá.”
      Bác sĩ chưa gặp Diệp Khiên Trạch bao giờ nên mặc nhiên cho rằng Diệp Quân cùng Hướng Viễn là chân mệnh thiên tử. Gương mặt Diệp Quân đỏ bừng nhưng cậu phản bác ngay mà nhìn Hướng Viễn cái, sắc đỏ thắm mặt Hướng Viễn biến mất. đón nhận lời bác sĩ tuyên cáo cách bình tĩnh đến kinh ngạc.
      “Vậy ư? Vậy là tôi nhầm lẫn rồi, xin lỗi phiền đến chị, bác sĩ Châu.”
      Hướng Viễn đứng dậy cáo từ. bước rất nhanh khiếp Diệp Quân phải sải những bước dài mới theo kịp.
      “Hướng Viễn, đừng như thế, chị và sau này còn rất nhiều cơ hội, nhất định có mà”, cậu chỉ biết an ủi như vậy.
      Thế nhưng, Hướng Viễn đột ngột dừng lại khiến Diệp Quân va vào người cồ. Cồ lùi lại bước, dựa vào tường chăm chú nhìn về hướng trung tâm xét nghiệm. Diệp Quân nhìn theo hướng ấy, dần dần, kinh ngạc há mồm ra – trong những người phụ nữ mang thai chờ xét nghiệm có cả Viên Tủ và gương mặt quen thuộc bên cạnh ta lại là nữ cảnh sát mặc thường phục mà Diệp Quân quen biết.
      Đó là lần đầu Diệp Quân biết được rằng Viên Tú có thai. Cậu biết điều này có ý nghĩa thế nào với Hướng Viễn nên bỗng dưng cậu thấy rất căm hận người phụ nữ chẳng chút liên quan gì đến cậu. Nhưng Hướng Viễn đứng rất vững, cồ nhìn Viên Tú rồi cười thê lương với Diệp Quân: “ còn cơ hội nữa”.
      Suốt đoạn đường về nhà, Hướng Viễn rằng, cũng chẳng chút biểu cảm dư thừa nào gương mặt. Vào nhà rồi, phớt lờ dì Dương bám theo hỏi tình hình mà lên thẳng lầu, Diệp Quân theo sau nhưng cũng bị Hướng Viễn đẩy ra ngoài: “ , làm việc mà em phải làm . Chị muốn nghỉ ngơi chút”.
      “Chị bức xúc cứ xả ra với em, em giận đâu, đấy, Hướng Viễn, chị đừng dồn nén trong lòng”, Diệp Quân vừa vừa vận sức giữ chặt cửa, cho nó khép lại.
      “Chị sao. Chỉ muốn yên tĩnh lúc được hả?”
      “Đừng…” Diệp Quân vừa mở miệng cầm hộp vitamin B to xuất sau lưng.
      “Tồi có kinh nghiệm rồi. nghe tôi, sản phụ uống cái này rất tốt.” Bà hiểu tình hình nên rất nhiệt tình nhét vào tay Hướng Viễn hộp vitamin B.
      Hướng Viễn bỗng cướp lấy, dùng hết sức ném nó ra ngoài: “Cút, cút hết cho tôi!”.
      Bà vội vã trốn , giật mình sợ hãi, đờ ra lúc rồi cuống quýt chạy xuống lầu.
      “Cút!”, Hướng Viễn vẫn gào lên sau lưng bà.
      “Đừng như thế!” Diệp Quân tiến lên bước, ôm choàng lấy Hướng
      Viễn.
      “Cậu cũng thế. Cút! Để cho tồi yên tĩnh lúc, lúc thôi, được ?” Tay rút khỏi cánh cửa, cố gắng đẩy Diệp Quân ra.
      Mặc cồ chống cự dữ dội, Diệp Quân vẫn Ồm lấy cồ chặt. Sức mạnh của Hướng Viễn nhưng cậu sợ làm cồ bị thương nên tránh né cũng làm gì, chỉ ôm lấy cồ chịu buông.
      Cuối cùng, Hướng Viễn chống lại Diệp Quân, mắng , đánh lùi, đẩy cũng ra, tuyệt vọng khiến nước mắt chảy tràn. Cồ điên rồi, tại sao cồ lại nghĩ mình có con? quên mất bao lâu rồi mình ngủ cùng Diệp Khiên Trạch chiếc giường, thế mà còn dệt mộng tặng chính mình rồi tặng cho mình niềm vui giả tạo. Đời này kiếp này, còn có được bất kỳ thứ gì thuộc về Diệp Khiên Trạch nữa, ngoài hồ ức của mình.
      Diệp Quân vuốt mái tóc cồ, hết lần này đến lần khác. Hướng Viễn dựa vào ngực cậu, rơi nước mắt câu như mộng du: “Tha thứ cho em”.
      Tha thứ cho em.
      Ai tha thứ cho ai? Diệp Quân biết câu này phải từ đâu nhưng cậu biết mình đau lòng như xé nát tim gan là vì ai. Và như bị nhập hồn, trong cơn lẩm bẩm mê loạn của Hướng Viễn, cậu dùng môi hút cạn nước mắt mặt cồ, từ gò má đến khóe mắt, sau đó đến trán, run rẩy, kéo dài mà lại hề kháng cự. Lúc ấy, cậu mới biết trán nóng như lửa đốt…
      Trận ốm này của Hướng Viễn kéo dài đến nửa tháng. sốt rất cao, hạ rồi lại nóng, nóng rồi lại hạ, mê man tỉnh dậy nổi, cũng dậy được, còn quan tâm đến chuyện gì nữa. Bên công ty biết Diệp gia xảy ra chuyện, Đằng Vân đột nhiên biến mất, Phó tồng Lý và vài lãnh đạo cấp cao thường xuyên túc trực ở nhà họ Diệp. Còn hành tung của Diệp Khiên Trạch càng như đá chìm xuống biển, như thề người sống sờ sờ thế mà bỗng dưng biến mất khỏi thế gian.
      Diệp Quân phải lo việc cả ở Cục Công an lẫn trong nhà, Diệp Bỉnh Lâm cũng đến thăm Hướng Viễn mấy lần. mất tích của con trai lớn khiến ông càng già hơn đến chục tuổi. Việc này khiến Phó tồng Lý và mọi người cũng nhẫn tâm đẩy đủ các loại văn kiện báo cáo lên người nhà này nữa.
      Buổi tối, Diệp Quân thường túc trực bên giường Hướng Viễn, ngắm gương mặt trong giấc ngủ lúc mỉm cười, lúc chau mày, lúc rơi lệ. Thậm chí cậu nghĩ, nếu cả đời này cũng tỉnh lại cũng chẳng sao, cậu ở bên suốt đời, đến già, đến chết.
      Nhưng ước mơ đó có lẽ mãi mãi bao giờ thực được. Nửa tháng sau, khi Diệp Quân bò rạp bên giường ngủ thiếp , đến khi tỉnh dậy, giường có ai, cậu vội vội vàng vàng tìm kiếm dì Dương báo: “Sáng sớm dậy, bảo đến công ty làm việc rồi”.
      Trận ốm này của Hướng Viễn như giấc mộng xuân lưu dấu vết, khỏi ốm mộng cũng dứt. vẫn bận rộn, bàn tay sáng suốt vẫn giải quyết mọi vấn đề, vừa sắp xếp chuyện lớn trong cồng ty, vừa tìm kiếm tung tích của Diệp Khiên Trạch.
      Trong lúc ấy, Đằng Tuấn có đến tìm Hướng Viễn lần, truy hỏi tin tức của họ Đằng Vân nhưng Hướng Viễn : “Nếu cậu gặp được ta phiền nhắn hộ là tồi cũng tìm”.
      bao lâu sau, Diệp Quân nghe Viên tú sau lần đến kiểm tra ở bệnh viện đứa con mất cách lạ lùng. Nghe người phụ nữ đó gào khóc như kẻ điên, luôn miệng nhắc đến tên Hướng Viễn nhưng Hướng Viễn lại ra vẻ hề quan tâm đến chuyện đó. Viên Tú là người duy nhất có liên quan trực tiếp đến vụ án bắt cóc Diệp Khiên Trạch, đến giờ này vẫn chưa thoát khỏi liên can nên vẫn nằm trong tầm kiểm soát của cảnh sát.
      Mề
      thực tế, sau khi Diệp Quân biết Viên Tú có thai, trong lòng luôn có cảm giác khó tả, cậu nghĩ mình biết được đáp án nhưng bản thân lại muốn nghĩ đến, cũng muốn tìm hiểu cho bởi hiểu quá xưa nay chưa bao giờ là chuyện tốt, vậy cậu thà là cứ là người ngây thơ.
      Hôm ấy, Hướng Viễn hẹn trước về nhà sớm ăn tốt nhưng rất muộn mới xuất . Hướng Viễn bảo tiễn “người của bạn”, “người của bạn” đến nước khác rất xa, có lẽ cả đời cũng đặt chân lên mảnh đất này nữa. đường về, cồ cũng chọn luôn cho mình chiếc di động mới.
      Diệp Quân dè dặt hỏi : “ cả hơn tháng nay có tung tích gì rồi, cuộc tìm kiếm ven biển có cần tiến hành nữa ? Chị cũng biết việc này rất hao tốn tiền tài và nhân lực mà”.
      Hướng Viễn ngồi ngay ngắn, cười với cậu: “Diệp Quân, sống phải thấy người, chết phải thấy xác”.
      Câu này bốn năm.

    4. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 54

      vẫn nằm mộng, giấc mộng dài vô cùng, tất cả mọi thứ trong mộng đều rải rác võ vụn như ánh điện. Tỉnh khỏi giấc mộng, chẳng còn ai ờlại bên mình, ngoài chính .
      Buổi sớm mai của tháng Bảy, trời sáng rất nhanh, lúc tỉnh dậy, HướngViễn phát mình co ro góc giường, vẫn là chiếc giườngto của nhà họ Diệp, bề rộng có đến hơn hai mét, mỗi lần nằm mìnhtrên ấy, lúc nào cũng có cảm giác chiếc giường này rộng thênh thang, màsự trống vắng ấy lại vô cùng quen thuộc như thể suốt đời suốt kiếp côphải là như thế rồi.
      Đêm qua, vẫn nằm mơ, giấc mộng dài vô cùng, tất cả mọi thứtrong mộng đều rải rác vỡ vụn như ánh điện. Tỉnh khỏi giấc mộng, chẳngcòn ai ở lại bên mình, ngoài chính .
      Trợ lý gọi điện, khéo léo hỏi thăm xem hội nghị sáng nay có thamgia được . Hướng Viễn biết mình dậy muộn vì bình thường vào nhữnglúc này ngồi sau bàn làm việc rồi.
      Hướng Viễn với trợ lý Tiểu Ngô của mình: “Sáng nay tôi đếnmuộn lúc. chỉ cần đặt biên bản ghi chép hội nghị lên bàn cho tôilà được”.
      Tiểu Ngô từ khi được Hướng Viễn tuyển vào Giang Nguyên bắt đầutheo sát , bé non nớt năm nào, có thể khóc nấc lên vì lầnkhông trúng được thầu, nay kết hôn sinh con, chín chắn vững vàng, tỉmỉ chu đáo, trở thành trợ thủ đắc lực bên cạnh Hướng Viễn. Tiểu Ngôkhông hỏi nguyên nhân vì sao vắng mặt bởi xưa nay Hướng Viễn làm việc gì cũng có lý do của mình, nhưng Tiểu Ngô biết rằng, hôm nay, lýdo của Hướng Viễn chỉ là vì giấc mộng quá dài.
      Thế nhưng, cũng chính cuộc điện thoại này thức tỉnh Hướng Viễn, ai bảo chẳng còn gì, vẫn còn công việc chưa làm xong, còn có GiangNguyên ngày lớn mạnh. Bốn năm rồi, thời gian cuốn trôi rấtnhiều thứ, cũng để lại rất nhiều mà “rất nhiều” này với Hướng Viễnchính là tài phú, tài phú mà cả đời này dùng cũng hết.
      Giang Nguyên nay hoàn toàn thoát ly khỏi ngành khởi nghiệpban đầu của mình là sản xuất vật liệu xây dựng, bất động sản của GiangNguyên cũng chẳng còn xa lạ gì với người trong thành phố này. Ba nămtrước, Hướng Viễn có được mảnh đất rẻ mạt phong thủy ác địa của côngty ôn Châu nhưng theo thay đổi của thành phố mảnh đất ấy cũng biếnthành mảnh đất vàng dựa núi gần sông. Tất cả những thay đổi này chẳngqua là do chiếc cầu lớn nối liền góc chết đó và thành phố phồn hoalại với nhau. Giang Nguyên dựa vào tòa nhà được mệnh danh “phồn hoatịnh thổ, đô thị tân quý” được xây dựng ở nơi này để xây dựng thươnghiệu “bán đảo nhã cư”, còn về việc kiếm được bao nhiêu ai cũng bànra tán vào nhưng chỉ có Hướng Viễn là nhất.
      Tiếp sau đó là những thử nghiệm táo bạo và thành công khiến trọng tâm toàn diện của Giang Nguyên chuyển sang lĩnh vực bất động sản. Nửa nămtrước, “Quảng trường thời đại Giang Nguyên” được động thổ nằm trongtrung tâm thành phố G khiến Giang Nguyên của Diệp gia mà Hướng Viễnluôn giữ gìn cuối cùng trở thành trong những công ty bất động sản có ảnh hưởng mạnh nhất trong thành phố này. Thẩm Cư An từng có thời gian chỉ ao ước dìm chết Giang Nguyên nay cũng trở thành bạn hợp tácvới Hướng Viễn. Họ xuất cùng nhau tạp chí bất động sản số cuối năm, bắt tay vui vẻ, người đối phương là bạn đồng hành tuyệtvời nhất, người lại khen ngợi đối phương là bạn làm ăn mang lại íchlợi nhiều nhất mà bao năm cũng khó có được. Chỉ có người tinh tế mớinhận ra, hai người họ dù có hợp tác nhiều đến mấy bốn năm nay, chưabao giờ cùng ngồi xuống chiếc bàn để dùng cơm với nhau.
      về những chuyện khác, Mạc Kiến Quốc của Đỉnh Thịnh nhìn thấy “TiểuHướng” năm nào cũng rất lịch gọi “Giám đốc Hướng”, Trung Kiến từngthề thốt ngăn cấm Giang Nguyên tham gia bỏ thầu nay cũng trở thành”bên B”. Những công ty dược mà tự Hướng Viễn đầu tư cùng những trung tâm giải trí có góp vốn đều đạt được những thành công nhất định. được chọn là đại biểu, ủy viên hội đồng thành phố, nhà lãnh đạo xuất sắc,ngọn cờ đầu của phụ nữ, thậm chí còn mua ngọn núi hoang mà năm xưaDiệp Khiên Trạch cầu hôn với ở đó, còn người hứa hẹn chocô hạnh phúc đời nhưng lúc nào đó, có lẽ nơi này ghi dấu lạikhoảnh khắc huy hoàng hơn của Giang Nguyên… Thế vô thường, là ai , quả của ngày hôm nay là nhân của ngày hôm qua gieo xuống. vò nát thời niên hoa đẹp nhất của mình để nắm bắt chặt tất cảnhững gì có được của ngày hôm nay. Mảnh đất hề thương màbao năm nay phải vất vả dốc cạn sức lực ra vì nó, thực ra là nơi vô cùng màu mỡ, tuy nay ngoài tài phú ra những thứ còn lại chẳng hềsinh trưởng.
      Hướng Viễn, hướng đến nơi xa, từ bé, mẹ , nhất định xa hơn bất kỳ ai khác. Diệp Khiên Trạch cũng , thế giới của ở nơi này. rất xa nhưng vẫn biết được rằng xa hơn là baoxa, thế giới của rốt cuộc ở nơi nào?
      Hướng Viễn bây giờ còn là kẻ vô danh. Thành công của , vụán bắt cóc chồng và mất tích mịt mù đều được lưu truyền rộng rãi vàthêm mắm dặm muối trong mọi ngóc ngách. Chân tướng còn quantrọng, cái người ta cần chỉ là đề tài. Rất nhiều người thích chia nhữngngười giàu có thành hai phần, old money và new money. Old money là những người giàu có từ gốc, nhã nhặn, quý phái, sang trọng. New moneylà những người mới phất lên, phú hộ, thị dân, thế tục, tầm thường. Hướng Viễn chính là dạng thứ hai trong mắt mọi người, đặc biệt là với nhữngngười bạn cũ của Diệp gia và bạn làm ăn cũ điều đó càng chính xác.Đa số bọn họ là người quen cũ của Diệp Bỉnh Lâm, mà nay thểsánh vai với Diệp gia, những gì có thể làm chỉ là đứng sau lưng giễu cợt châm biếm Hướng Viễn từ con bé quê mùa dần dần trở thành nữ chủnhân của nhà họ Diệp.
      Có người cười Hướng Viễn là con buôn đích thực, chỉ có tiền tàimà chẳng có phẩm chất cao quý. Ngoài tiền bạc và đất đai, cóhứng thú gì với những trò sưu tập khác. Ngày nào cũng bận như chongchóng, tuần làm đủ bảy ngày, sáng dậy sớm, tối thức khuya nhưnông dân làm ruộng, tiền kiếm ra lại chẳng có chút thời gian để tiêudùng.
      Còn có người bảo, Diệp gia cho đến dời Diệp Khiên Trạch vẫn còn cókhí chất công tử quý phái. Công tử Diệp gia thích trà hiểu trà, thậm chí được xưng tụng là cao thủ nhưng đến Hướng Viễn hoàn toànbiến vị, trà ngon có nhưng chỉ được tặng cho khách quý mang lạilợi ích cho , còn về bản thân mình quanh năm suốt tháng chỉ uốngnước lọc thêm đường và cũng chỉ có thế. Lại có người bảo rằng tínhtình độc, đừng có bạn thân mà đến họ hàng thân thích cũngkhông chịu được, chẳng ai ở cạnh: bố chồng lớn tuổi thà ở lạitrong Phật đường. Chồng sống chết thế nào , nhưng quãng thờigian phong lưu trước đó ai cũng biết tường tận, ai biết được có phải là do chịu đựng nổi nên mới bỏ hay ? em chồng thìchết vì tự sát, còn cậu em chồng duy nhất bị đuổi ra khỏi nhà họDiệp. Em ruột của sống nghèo khổ ra sao mà cũng hỏi thăm vàcả người chú ruột của chồng chỉ bóng gió xa gần trước mặt người khác rằng, trong công ty ta lập mình, mấy năm nay ông ta bị épđến nỗi gần như có quyền lên tiếng. Căn nhà mà mấy em của DiệpBỉnh Lâm ở, tuy là do Hướng Viễn tặng nhưng quyền sở hữu ta vẫn nắmtrong tay. Khi họ hàng cần tiền tuy đến nỗi từ chối nhưng nếucần vạn tuyệt đối đưa thừa xu và quy định trả tiềnrất ràng. Đến cả bà người ở phục vụ lâu năm trong nhà, tiền lương bao năm nay cũng chưa bao giờ được tăng, con nhà người ta có công ănviệc làm mong Hướng Viễn tìm giúp nhưng cũng bị lời của ngănlại…
      Những lời như thế, Hướng Viễn nghe qua rất nhiều, nhưng hiếm khilưu tâm, chỉ có lúc khi chơi cờ, mới cười với Trương Thiên Nhiên, old money và new money, có gì phải phân biệt, dù sao cũng tốt hơn là no money.
      Trương Thiên Nhiên là người Hướng Viễn rất cảm kích, nhiệt tình đốiđãi với bạn bè, lúc hoạn nạn nhất từng đưa tay ra cho Hướng Viễn, còn về sau đó có được ghi nhận hay lại là chuyện khác nhưng chíít cũng có lòng. Mấy năm Diệp Khiên Trạch mất tích, phápluật, Hướng Viễn hoàn toàn có thể khôi phục lại tự do của mình. TrươngThiên Nhiên cũng từng bóng gió xa gần rằng nếu Hướng Viễn đồng ý, họ cóthể nắm tay nhau hết quãng đường đời còn lại nhưng Hướng Viễn cũngchỉ lời: “Tổng giám đốc Trương, xứng đáng có người phụ nữ tốthơn tôi”. Đó là câu thường dùng nhất khi phụ nữ bày tỏ ý cự tuyệtđối phương nhưng Hướng Viễn lại cách chân thành, hoàn toàn phátra từ đáy lòng. Tổng giám đốc Trương vẫn như trước, cười và cho qua, từđó lại làm bạn, chuyện này cũng nhắc đến nữa.
      “Ai là quý tộc? Trung Quốc bây giờ quý tộc ở đâu ra? Tính từ mấy đờitrước, nhà ai mà chẳng xuất thân từ bùn đất? Tôi ghét nhất loại ngườikhúm núm nịnh bợ trước mặt, sau lưng lại nhăng cuội, cũng đừng để tâm làm gì.” Trương Thiên Nhiên với Hướng Viễn như vậy khi anhtỏ ra bất bình thay Hướng Viễn trước những điều bịa đặt về . HướngViễn có vẻ còn nghĩ thoáng hơn , , những người đó bàn táncũng phải là hoàn toàn vô lý, chí ít nhìn từ kết quả cũng đúng như thế .
      chưa từng phủ nhận việc mình tiền như mạng sống, vất vả tạothói quen, cũng có vẻ an nhàn tự tại như các chàng công tử,điển hình là Diệp Khiên Trạch. Mà Diệp Bỉnh Lâm bao năm nay về nhà ở. Diệp Khiên Trạch mất tích, Diệp Linh tự sát, Diệp Bỉnh Văn thất thế ở công ty… những chuyện đó đều là .
      Mấy bà của Diệp Khiên Trạch than vãn, bao năm giảng dạy mà quánghèo túng, nhà mấy người chen chúc trong ký túc xá cho giảng viênchưa đến trăm mét vuông. Hướng Viễn hỏi rằng, khi Diệp gia gặp nạn họ ở đâu, cho dù là xu, lời thăm hỏi cũng được mà chỉ chọn ra trong số bất động sản của Giang Nguyên cho mỗi người mộtcăn nhà có tầm nhìn tốt nhất, vị trí tốt nhất, phương hướng và cách bàitrí tốt nhất để họ có thể ở đó an nhàn đến già. Con cái họ học hành, tìm việc, làm ăn, mỗi khoản tiền cần đưa, đều chưa hề từ chối, cònvề quyền sở hữu đất đai Hướng Viễn cảm thấy cần thiếtphải giao cho họ vì mình đưa nhà cho họ sống phải để họ bán nhàlấy tiền.
      Còn về chuyện của Hướng Dao Hướng Viễn hiếm khi nhắc đến vớingười khác, máu mủ thân thích duy nhất thế gian này cũng là tâmbệnh thể nào chữa khỏi của . Sau khi Diệp Khiên Trạch xảy rachuyện, Hướng Dao luôn xuất bên Hướng Viễn, có lẽ do kiểu sống củahai chị em mười mấy năm hình thành gốc rễ nên Hướng Dao lúc ấy vẫnkhông được câu gì tốt đẹp. Hướng Viễn cũng biết, em này có lẽ có ý xấu đó, đó chỉ là cách bày tỏ quan tâm nhưng khi ấytâm trạng Hướng Viễn rất xấu nên còn sức đâu để ứng phó với kiểuquan tâm đó. Hơn nữa, sợ đám mây đen rủi ro luôn vây quanh mình,cảm thấy Hướng Dao gần quá cũng tốt nên để Hướng Dao rời xamình.
      Với tính cách của Hướng Dao sau khi bỏ quay trở lại.Mấy năm nay và Đằng Tuấn chia tay rồi lại quay lại nhưng cuối cùngvẫn ở cùng nhau, có lẽ cái thứ như duyên phận khiến người ta muốnthừa nhận cũng được. Hướng Viễn ghét bỏ chàng Đằng Tuấnmà có dạo còn ngỡ rằng cậu ta thành , có thể nhờ cậy được. Nhưng sau khi Đằng Vân mất tích, Đằng Tuấn cố chấp cho rằng Hướng Viễn lànguyên nhân dẫn đến mất tích của họ mình nên nỗi căm hận HướngViễn chỉ tăng mà giảm, đến Hướng Dao cũng bắt đầu mỗi lúc ghét chị mình, hễ là thứ Hướng viễn cho họ đều nhận, thậm chí cònmuốn hoàn toàn thoát khỏi như thể rất uất ức, muốn làm chuyện gì đóra hồn cho xem. Hai người đó quá tự tin mà khả năng lại là mấy, càng cố làm ăn càng khó khăn. Nhưng điều khiến Hướng Viễn đau lòngnhất là lâu trước đó được biết, Hướng Dao có thai với ĐằngTuấn, hơn bảy tháng rồi, bụng đội lên cao mà còn phải làm ở cửa hàng tiện lợi! Những vật phàm cho mẹ và bé, những sản phẩm dinh dưỡngmà Hướng Viễn nhờ người tặng, bọn họ đều ném hết, ngay cả bác sĩ màHướng Viễn ngầm nhờ giúp đỡ cho Hướng Dao cũng phải lén lút như thể ăntrộm. Hướng Viễn hiếm khi nhận thua nhưng đối với Hướng Dao, cũngphải thừa nhận mình sai, từ đầu sai thê thảm rồi để bây giờ khôngbiết phải thu dọn tàn cuộc như thế nào.
      Thế nên Hướng Viễn cảm thấy cũng có lý khi những lời đồn đại kia bảocô có tính cách độc bẩm sinh. Có lẽ do mặc định mình luôn phảilạnh lùng, cả đời phải lạnh lùng, chỉ có Diệp Quân – cúi đầu thầm đọc cái tên này, Diệp Quân, Diệp Quân… Chỉ khi nghĩ đến cậu, khóe môi cômới mang nụ cười. Cậu là ánh ban mai cuối cùng ở lại trong trái tim ,người thân thích, người nhà của , là niềm an ủi duy nhất. Những thángngày đau khổ nhất, khi bị ốm nặng muốn tỉnh dậy nữa, chính Diệp Quân luôn ở bên từ đầu đến cuối, mệt đèn độ gục xuống giường ngủthiếp , hơi thở bẵng. Nhưng khi Hướng Viễn lại tỉnh, hơi thở củaDiệp Quân khiến thấy mình vẫn còn sống và bắt buộc phải sống tiếp.Khi khóc nấc đau

      thương, chỉ có bờ vai này là xa rời, mặc nước mắt côthấm đẫm. đúng cũng được, sai cũng sao, khi quay đầu lại, cậuchỉ cách bước chân… Nhưng Diệp Quân lại bị đuổi .
      sai, chính đuổi Diệp Quân .
      Hôm Hướng Viễn vừa bình phục sau trận sốt cao. Diệp Quân lại trở về nhà, ngồi đối diện bên bàn ăn với như cũ.
      Vẻ mặt u sầu vì trai mất tích nở nụ cười, để chúc mừng HướngViễn hồi phục sức khỏe, thậm chí cậu còn chủ động rót cho mình cốcrượu.
      Nhưng Hướng viễn lại đặt đũa xuống với cậu: “Diệp Quân, bắt đầu từ ngày mai, em dọn ra ngoài ”.
      Diệp Quân sững sờ, hiểu mình làm sai điều gì.
      “Em đừng hiểu lầm, ngôi nhà này là của Diệp gia, mãi mãi luôn có phần của em, em muốn quay về lúc nào cũng được. Chỉ có điều trai em giờ biết tin tức thế nào, chị cũng biết khi nào ấy quay lại. Em cũng lớn rồi, ngôi nhà này giờ chỉ còn lại hai người phụ nữ, cổ nhân , “chị dâu em chồng được gần gũi”, tuy cổ hủ rồi nhưngcũng phải là vô lý hoàn toàn. Chúng ta từ thân với nhau nên giống như người khác nhưng trong mắt người ngoài chỉ có sựthực, chị là vợ của trai em, là chị dâu của em, dù ấy có cònsống hay , em phải nhớ lấy điều đó.”
      Hướng Viễn bình thản nhưng hàm ý trong câu của khiến cậu cảm thấy xấu hổ vô cùng.
      Hôm biết mình mang thai, Hướng Viễn tuyệt vọng khóc trongvòng tay Diệp Quân. Diệp Quân xúc động kiềm chế được tình cảm củamình hôn cạn từng giọt nước mắt gương mặt . Lúc ấy cậu mớibiết là sốt cao. Trong lúc đợi bác sĩ đến, cậu luôn ôm chặt lấy

      vào lòng. Sau chuyện đó, Hướng Viễn bao giờ nhắc lại,Diệp Quân cũng hối hận khi mình quá xúc động nên cứ mong mỏi trong ýthức hỗn loạn, nhớ được gì. Cậu muốn tự lừa dối mình nhưngHướng Viễn muốn thế.
      “Em dọn . mình chị ở đây an toàn, huống hồ em chẳng quan tâm người khác gì!”, Diệp Quân cố kháng cự lại.
      “Nhưng chị quan tâm.”
      Diệp Quân rất đau khổ và ghét cái lý trí quá cứng nhắc của Hướng Viễn - có tình cảm, cũng cho phép cò kè mặc cả.
      “Chị sợ gì? Chị dám nhìn thấy em, trừ phi trong lòng chị có ma!”
      Cậu cũng hy vọng biết bao là trong lòng Hướng Viễn cũng có “ma” giống cậu, sâu kín, nhìn thấy ánh sáng, linh hồn luôn dằn vặt chính mình. Nếu có ít nhất tình của cậu phải là linh hồnlang thang độc nữa.
      Nhưng Hướng Viễn nghe câu này xong sắc mặt lập tứ thay đổi,”ma” trong lòng là ý định giết người manh nha trước đêm bão hômấy, chính đẩy người từng vào chỗ chết, là ác độc do nỗicăm hận tạo nên. thể nào với Diệp Quân, ngoài mờ ámkhông nên có giữa hai người, càng sợ gương mặt của Diệp Quân hơn bởiđường nét tuấn tú giống đến bảy phần, chỉ cần nhìn thấy cậu HướngViễn lại nhớ đến tình tuyệt vọng và nỗi hận thể nào cứu rỗiđược của mình. ích kỷ duy nhất mà cho phép mình được có, chính làđẩy cậu ra xa để mình gặp ác mộng nữa.
      với Diệp Quân: “Nếu em chịu dọn chị ”.
      Hướng Viễn biết dù thế nào cuối cùng cậu cũng gật đầu nhưngnếu có thể, muốn mình là người rời xa ngôi nhà này. ngôi nhà u ám này, ký ức quý liên quan đến nơi này nhưng nhớ mãi câu mà Diệp Khiên Trạch từng : “Ánh đèn của nhà này cònsáng người về nhà mới tìm thấy phương hướng”. Thế linh hồn đãlang thang quá lâu cũng như vậy chứ?
      Chính vì điều này mà thể bỏ .
      Hơn bốn năm rồi, Hướng Viễn ngày nào từ bỏ việc tìm kiếm tungtích của Diệp Khiên Trạch, Diệp gia luôn bỏ món tiền lớn để tìm kiếm . Cho dù biết rằng, thời gian bốn năm đối với người mấttích mà cơ hội trở về gần bằng , cho dù là về mặt luậtpháp hay tình lý, đề có thể tuyên bố chồng mình qua đời với mọingười nhưng làm thế. Giống như lặp lặp với DiệpQuân rằng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. mình cố chấp tìm kiếm, thất vọng rồi lại tìm kiếm là vì chờ đợi người đànông từng quấn quýt với mình, trước khi chỉ câu “Xin lỗi,cám ơn em”, hay là thiếu tự tin với quả mà mình gieo nghiệt nhânxuống, hoặc giả như cuộc tìm kiếm này chỉ là gửi gắm, là giấcmộng mà tự mình thêu dệt nên chỉ cần giấc mộng này chết vẫn có thể gắng gượng được.
      bao lâu rồi mà nỗ lực của cảnh sát cũng có được tiếntriển mang tính đột phá nào bởi họ chỉ điều tra được con tàu mà DiệpKhiên Trạch gặp nạn hôm ấy là do Trần Kiệt sở hữu. Vì ân oán trước đóvới Diệp gia, cùng với biến mất ràng sau khi xảy ra chuyệnấy nên Trần Kiệt bị cảnh sát khép vào diện khả nghi nhất. Từ đầu đếncuối, Thôi Mẫn Hàng luôn ở Thái Lan lại phủi sạch chuyện này nênkhông có bất cứ chứng cớ nào có thể chứng minh ta có quan hệ trựctiếp với vụ án bắt cóc Diệp Khiên Trạch. Và mất tích của Đằng Vâncũng như Trần Kiệt trở thành câu đố giải được. Tất cả nghiphạm đều như đá chìm xuống đáy biển, ai giải được câu đố này.Người duy nhất còn lại là Viên Tú. Đối với mọi người, ta là ngườicuối cùng nhìn thấy Diệp Khiên Trạch và lái xe của Diệp gia, những thủythủ chuyến tàu trước đó chỉ , chính ta đưa Diệp KhiênTrạch lên tàu, còn việc ta bảo Diệp Khiên Trạch chịu làm con tin thay mình ai có thể chứng minh. Cho đến khi đứa trẻ trong bụng bị sẩy và mất, Viên Tú luôn nằm trong giám sát của cảnh sát. Sau khi mất đứa con, ta cắn nữ cảnh sát giám sát mình như kẻ điênloạn, cuối cùng cảnh sát đưa ta vào Viện Tâm thần với lý do là tâm thần phân liệt. Trong quan tâm của Hướng Viễn, ta luôn có được ưu đãi “đặc biệt” trong bệnh viện.
      Hồi tưởng cũng như nằm mơ vậy, đều là những chuyện dễ khiến con người hao tổn tâm trí và sức lực nhất, thế nên mỗi ngày Hướng Viễn đều nhủthầm, đừng nằm mơ, đương nhiên là cũng đừng nhớ lại chuyện gì. chậmrãi bước xuống những bậc cầu thang mà cho gỡ hết mọi hình ảnh đểxuống ăn bữa sáng gồm quả trứng rán và cốc sữa mà dì Dương đãchuẩn bị.
      Hướng Viễn ăn miếng, trứng rán ngọt đến lạ lùng. Dì Dương rụt rèđứng bên sau lưng, thấy ngừng ăn, vẻ mặt có vẻ kỷ quặc hoảngloạn nắm chặt tay rồi nhìn : “Tôi lại làm sai ạ?”.
      có gì, chỉ là phân biệt nổi đường và muối nhưng HướngViễn . đuổi khéo bà người làm hễ gặp ai cũng than vãn Diệpgia bao năm nay tăng lương cho mình rồi chậm rãi đẩy đĩa trứng rán sang bên. Mấy năm nay, Hướng Viễn chỉ lần khuyên bà cần vất vả thế nữa, cho bà khoản tiền để bà về sống an nhànvới con cái nhưng bà muốn vì con cái trong nhà lớn, con dâuthì chê bà, mà sống trong nhà mình lại thấy quen, ở Diệp gia bàcũng chỉ cần thi thoảng nấu bữa cơm, giặt giũ quần áo cho HướngViễn, cũng vất vả gì. Hướng Viễn phải người cần phải cóai phục vụ nên rất ít khi sai khiến bà làm gì, rất nhiều việc thấy tự mình làm còn tốt hơn là giao cho kẻ khác. Tuy Hướng Viễn thân mật dễ gần nhưng chí ít bà có thể đeo cặp kính lão cả ngày ngồi xem phimcũng chẳng sao.
      Hai năm trước, con trai của bà thất nghiệp, là người mẹ nênbà rất muốn tìm việc trong công ty của Diệp gia cho con mình làm.Hướng Viễn cũng nhận lời, sắp xếp cho ta vào làm công nhânbình thường nhất trong đội thi công. Bà thầm nghĩ, mình phục vụ chonhà họ Diệp bao năm rồi, có công lao cũng khổ lao, dù sao đinữa cũng thể để con trai làm ở cấp thấp nhất nên ấm ức bảo contrai làm nữa, ai ngờ Hướng Viễn cũng phản đối, mặc cho anhta bỏ . Sau chuyện đó con trai oán trách mẹ mình nhưng bà cũngkhông thể xuống nước và cứ thế, danh tiếng bạc bẽo mà bên ngoài đồn đạiHướng Viễn lại được chúng thực thêm lần nữa.
      Bóng dì Dương khuất sau cửa nhà bếp, Hướng Viễn lúc này mới hồi tưởng lại cuộc điện thoại bí gợi lại chuyện cũ của hôm qua. Thực ra mấynăm nay người tuyên bố bảo mình có tin tức của Diệp Khiên Trạch khôngchỉ có , đám người nhăm nhe hưởng lợi từ nhà họ Diệp Hướng Viễnđã gặp nhiều nhưng lần này cũng như vậy ư? Sao người đó lại biết đượcDiệp Khiên Trạch lúc cuối có chuyện điện thoại với ? Chuyện nàyHướng Viễn rất kín tiếng, đến Diệp Quân cũng kể, cảnh sát cũngkhông hề biết gì. Nếu người đó ở cùng con tàu với Diệp Khiên Trạchhôm đó tại sao tàu xảy ra cố mà ta chết? Nếu người nàycòn sống có phải Diệp Khiên Trạch cũng có khả năng còn tồn tại trênthế giới này? Hướng Viễn chờ đợi hành động tiếp theo của ta vì côbiết nếu người này cần gì đó chịu ngồi yên. nhất địnhphải kiềm chế, thể rối loạn chỉ vì mấy câu đó được.
      Ăn qua loa cho xong bữa, Hướng Viễn ngồi nghĩ ngợi rất lâu mà vẫnkhông có đầu mối, cuối cùng cũng yên tâm việc công ty nên buổichiều

      thu dọn lúc rồi ra cửa nhưng vừa đến cổng gặp ngay Diệp Quân vội vội vàng vàng vào.
      “A…” Hướng Viên vân chưa kịp tỏ ra bát ngờ vẻ chân chừ muôn gì đó lại thôi của Diệp Quân trở nên rất căng thẳng.
      “Nguy hiểm!” Diệp Quân hét lên câu rồi kéo mạnh Hướng Viễn. Hướng Viễn va vào người cậu, vai đau nhức kinh khủng, định nổi điên thìnghe thấy cửa sổ lớn hướng ra vườn vang lên tiếng cực lớn, quay đầulại, chỉ thấy cửa sổ bị vỡ miếng lớn, mảnh kính vỡ bay tứ tung.
      bị thương chứ… Chị khoan đâu, đợi em .” Diệp Quân buông Hướng Viễn ra, nhanh chóng chạy ra khỏi khu vườn.
      “Diệp Quân, cẩn thận!” Hướng Viễn cũng có phần bàng hoàng sửng sốt trước biến cố áp đến bất ngờ này.
      Dì Dương nghe tiếng động cuống quýt chạy từ trong ra, nhìn thấycảnh ấy nhịn được lẩm bẩm: “A Di Đà Phật, người nhà này rốtcuộc tạo nghiệp gì mà lúc nào yên được?”.
      Hướng Viễn phớt lờ bà ta, mình vào nhà. Quả nhiên, tìm thấy hòn đá to bằng nắm tay phía sau khung cửa sổ bị vỡ kính, hòn đá vôcùng bình thường, có thể thấy ở bất cứ nơi nào nhưng bên lại dùngbăng keo trong để dán thứ đồ nho .
      “Hướng Viễn!” vừa kéo thứ đó ra khỏi hòn đá nghe thấy Diệp Quân gọi trong vườn.
      Hướng Viễn lặng lẽ nhét thứ kèm hòn đá vào trong túi, cầm lấy hòn đá và ra ngoài.
      đuổi kịp, chậm bước rồi”, Diệp Quân lau mồ hôi mặt, tỏ vẻ ấm ức.
      Hướng Viễn đưa hòn đá cho cậu xem: “Trùng hợp , chuyện này lại được em bắt gặp”.
      Diệp Quân lật hòn đá xem qua rồi : “ trùng hợp lắm, em có ýđến mà. Định chị biết việc này, ngờ lại xảy ra chuyện ”.
      “Hả?”, Hướng Viễn căng thẳng.
      “Chị còn nhớ Trần Kiệt chứ? Kẻ khả nghi nhất trong vụ án bắt cóc anhtrai ấy. Mấy năm nay phía cảnh sát luôn tìm kiếm nhưng có chút manh mối nào. Tuần trước, bọn em vừa tóm được tên tội phạm làmchứng minh nhân dân giả, phát ra giấy tờ giả mấy năm nay của TrầnKiệt cao như núi. Cũng là đồng nghiệp em có lòng, tìm thấy trong đó mộtchứng minh giả mà Trần Kiệt làm bốn năm về trước, thời gian làm lại đúng vào đêm trước khi trai mất tích, hai chuyện này chắc chắn có liênquan. Hướng Viễn, em có linh cảm là ông trời có mắt, phát nàykhông chừng là đột phá trong vụ án của . Cứ theo đường này màđiều tra tiếp em tin là chẳng có đầu mối.”
      Diệp Quân có vẻ xúc động, thao thao bất tuyệt. Hướng Viễn chẳngnói chẳng rằng, vẻ mặt nặng nề. Diệp Quân tự động cho rằng phản ứng củaHướng Viễn là do dám tin tưởng vào điều gì sau khi mong đợi quá lâu, bèn tiếp: “Có ý nghĩa hơn cả là cái tên làm giả giấy tờ kiagiống như chuột ấy, biết mình lần này phạm tội, lại thấy đồng nghiệp của em đặc biệt hứng thú với tờ chứng minh giả kia nên chủ động báo cáo, rằng lâu trước đó, Trần Kiệt kia lại tìm , cầu làm lạimột chứng minh giả khác, vì là khách hàng cũ nên ta có ấntượng…Trần Kiệt xuất rồi, chỉ cần ở thành phố c lần này,bọn em tuyệt đối tha cho . Em vừa biết chuyện này là đến đâyngay, dì Dương bảo chị ở nhà nên em định đến bảo chị biết! Tên ấy lầnnày trở về biết rắp tâm làm gì, chị phải cẩn thận. Ai ngờ vừa đếnthì xảy ra chuyện rồi”.
      Hướng Viễn biết nghĩ gì mà xuất thần lúc lâu rồi túmlấy tay Diệp Quân hỏi với vẻ cấp bách: “Em còn điều tra ra được gìnữa?”.
      Diệp Quân vừa được thăng chức, trung đội trưởng thứ hai trong độicảnh sát hình nhưng vẫn trẻ con như ngày nào trước mặt Hướng Viễn, tiếp xúc thân mật quá lâu chưa xảy ra này khiến cậu như quên mấtmình định gì, bỗng dưng lắp ba lắp bắp: “Điều tra gì nhỉ… À… chị là chứng minh nhân dân giả à? Em… chúng em còn điều tra được,Trần Kiệt năm ấy dùng giấy tờ giả đó để làm thẻ ngân hàng nôngnghiệp và số di động tạm thời, chỉ tiếc là vì những thông tin củacông ty di động nâng cấp nên những cuộc điện thoại cũ biết cótra được … Nếu được bọn em có thêm nhiều đầu mối lắm…Tay chị lạnh quá, đừng sợ của em chưa chắc có chuyện. Chị đợibốn năm rồi, đợi thêm cũng được mà. Em rồi, nhất định dốc cạnsức lực điều tra cho ra vụ án của , chị cứ tin em”.
      Hướng Viễn rút tay lại, căng thẳng nắm chặt lấy túi xách của mình:”Chị tin em… Đúng rồi, công ty còn chút chuyện, chị phải đây. DiệpQuân, nếu gấp làm bảo dì Dương làm chút gì cho em ăn nhé”.
      “Em cũng phải về Cục ngay, có điều lần này em dọn về ở, chị nhấtđịnh phải đồng ý, chuyện hôm nay chị cũng thấy rồi đấy, Trần Kiệt rất có khả năng nhắm vào chị, em thể để chị ở đây mình được”.
      Diệp Quân có dự định phải kiên nhẫn thuyết phục Hướng Viễn nhưngđiều khiến cậu bất ngờ là Hướng Viễn chỉ đáp qua loa: “Tùy em thôi, chịđi đây” rồi tiến về chỗ đậu xe.
      Diệp Quân vui mừng quá mức mong đợi bèn vui sướng nhảy cẫng lên rồinhìn theo bóng , truy hỏi câu: “Hướng Viễn, cái người lúc nãy đậpvỡ kính ngoài hòn đá ra, có còn để lại thứ gì khác ?”
      Bóng Hướng Viễn khựng lại: “, có gì cả”.

    5. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 55
      Ánh trăng không hiểu lòng tôi 07.09.2013 Để lại bình luận
      Lần nào cũng thế, ngỡ mình thắng nhưng kết quả khi bài lật ngửa lại là Diệp Khiên Trạch tự cho mình đúng mà nhường ván, cố ý muốn như cá mắc cạn bờ cả đời trong thắng lợi đó.
      Tiếng khóc.
      Hướng Viễn nghe thấy tiếng khóc, phải người mà là rất nhiều người phát ra tiếng rên rỉ bi thương, kìm nén, dám thốt ra ngoài miệng, tiếng khóc thê lương đau khổ đèn từ nơi rất xa, dần dần hơn. thanh đó len lỏi vào tai , xuyên qua tim gan, sau đó kêu thét rồi lướt , từng đạt, từng đạt, cơ hồ bao giờ dừng lại.
      khoảnh khắc, Hướng Viễn muốn tắt ngay đoạn video clip được mở bằng máy tính trong văn phòng. bắt đầu hoài nghi trong chiếc usb được dán băng keo trong lên hòn đá có đoạn ghi hình nào ràng mà chỉ là trò đùa dai. Trong gần ba phút, ngoài trạng thái ngừng lặp lại tiếng kêu khóc bi thảm đó chẳng còn gì cả. Những tiếng rên rỉ than khóc đó là gì, chẳng lẽ là gió?
      Hướng Viễn cười khổ sở nhưng khi dựa vào lưng ghế tựa bỗng thẳng người lên. Đúng, đó là gió, tiếng gió biển! ràng nghe thấy vào bốn năm trước, trong cuộc điện thoại cuối cùng của và Diệp Khiên Trạch, phía sau đó chẳng phải là tiếng gió sao? Chỉ có điều, tiêng gió trong đoạn băng hình này tuy đáng sợ nhưng cũng thê thảm như trong điện thoại ngày hôm ấy.
      vỡ lẽ ra, nhất định là Đằng Vân dùng bút ghi để bắt lại tiếng gió này. Cảnh đó dường như xuất lại trong đầu như bức tranh đơn giản: người đàn ông mặc áo sơ mi màu nhạt, đeo cặp kính có gọng, ngũ quan ràng, ánh mắt bình thản. ta dựa vào lan can, đối mặt với biển, những người sau lưng rối loạn diên cuồng vì cơn bão bất ngờ áp đến mà ta vẫn ở đó, như nghe những thanh tịnh ở ngoại ô như trước kia, thanh như bông hoa đón gió.
      Hướng Viễn nhớ đến Đằng Vân, trong lòng cũng biết mình cảm thấy thế nào. Đối với người đàn ông đó, giận dữ, oán trách, thế nhưng bốn năm nay, lẽ nào chưa bao giờ nhung nhớ? Đằng Vân luôn , ta xem là người bạn thân nhất trong cuộc đời, là tri kỷ, tuy Hướng Viễn chưa bao giờ đáp lại nhưng mất Đằng Vân, có cảm giác như mất bên vai.
      Hướng Viễn như nghe thấy Đằng Vân : “ nghe , Hướng Viễn, mỗi thanh đều khác nhau”. nhắm nghiền mắt, cũng lắng nghe như Đằng Vân . Tiếng gió ấy còn khô ráp nữa mà trong đó còn có khí cố nhân lâu gặp.
      Tiếng rên rỉ than khóc của gió lúc mạnh lúc , tiếng ma quỷ than khóc. Tiếng chân bước dồn dập sàn tàu, tiếng gào thét, tiếng kêu thất thanh bắt đầu vọng đến, nỗi sợ hãi xuyên qua thanh đâm thẳng vào tim. Hướng Viễn cũng kìm được rùng mình ớn lạnh khi tưởng tượng ra cảnh hỗn loạn và tuyệt vọng tàu.
      “Cập bờ, cập bờ ngay cho tôi. cập bờ nhanh làm mồi cho cá hết!” Đúng là giọng của Trần Kiệt, nỗi tức giận khôn cùng vọng đến: “Đằng Vân, đứng ngan ra đó làm gì, muốn chết hả?”.
      “Cập bờ? Cập bờ nào? Tôi đoán tất cả mọi khu cảng đều có người tìm kiếm chúng ta. Cho dù tự nguyện chui vào lưới vị trí chúng ta ở bây giờ cũng kịp tránh bão nữa rồi”, Đằng Vân đáp.

      “Lẽ nào ngồi đây chờ chết? nhận lời chia đều mười hai triệu cho mọi người nên tôi mới mạo hiểm làm vụ này, nếu mất mạng rồi tiền còn để làm chó gì nữa, có tác dụng gì!”, tiếng gào của Trần Kiệt khản đặc.
      “Nêu lên con tàu này đừng trách ai. Nếu muốn chờ chết có thể cầu nguyện…”
      “Đồ điên, đều là đồ điên! Thượng đế có làm cơn bão này dừng lại ?”
      Giọng Đằng Vân vẫn bình thản: “Người có thể cho kiếp sau của lựa chọn tốt hơn…”
      muốn chết chết, đừng lôi kéo tôi…” Lời Trần Kiệt bị hồi chuông điện thoại cắt ngang, cộc cằn dùng câu chửi bới bẩn thỉu nhất để nguyền rủa: “Đứa chết tiệt nào giờ này còn gọi điện chứ?”.
      Hướng Viễn đoán người gọi cuộc điện thoại đó phải ai khác mà chính là khi ấy mất lý trí.
      Trong đoạn ghi nghe thấy tiếng bên kia, chỉ nghe Trần Kiệt ậm à ậm ừ:”… Là con mẹ Hướng Viễn đấy!”.
      “Đưa điện thoại cho tôi, đưa tôi! Hướng Viễn, hối hận rồi à? Gió nổi rồi… Hướng Viễn… nhớ lời hứa của , Diệp thiếu gia… có muốn , nếu muốn…”
      Đoạn đối thoại hôm ấy lại lặp lại, Hướng Viễn từ người trong cuộc bi thương tuyệt vọng hóa thành người bàng quan trầm lặng quan sát chiếc tàu vật vã trong cơn bão. Tất cả những bi kịch diễn lại từng cảnh, từng cảnh trước mặt như kịch bản viết sẵn mà thể làm gì được.
      ấy muốn với Diệp Khiên Trạch, tìm Diệp Khiên Trạch lại đây…” Đằng Vân hạ giọng ra lệnh.

      “Tôi chẳng hơi đâu quan tâm đến . Đợi lát nữa tôi cho làm mồi của cá còn gì mà .”
      muốn làm gì cũng được nhưng phải để ta nghe hết cuộc điện thoại này!” Lúc này, Đằng Vân tỏ ra bình tĩnh, vững vàng hơn Trần Kiệt hoảng loạn điên cuồng nhiều.
      Tiếng chửi bới của Trần Kiệt xa dần, cuối cùng, Hướng Viễn lại nghe thấy giọng ấy: “Là em ư, Hướng Viễn?”.
      Đoạn băng ngừng trong chốc lát, đó là khi truy hỏi Diệp Khiên Trạch câu cuối cùng. Thà rằng đừng gì cả vì cũng muốn nghe thấy câu tiếp theo của để cuộc đời còn lại của chí ít có thể còn có lý do để tự lừa dối chính mình.
      “Xin lỗi… cám ơn em.”
      “Xin lỗi” là vì bạc bẽo nửa kiếp trước của em, vậy “cám ơn em” vì điều gì? Cám ơn Hướng Viễn giết chết cơn đau cuối cùng để người bạc nhược như cơ hội giải thoát? vội vàng muốn đến thế giới khác đến thế là để hẹn Diệp Linh? Vậy quấn quýt lấy con điếm Viên Tú kia là vì điều gì?
      ., cả đời này chỉ nợ hai người, là A Linh, là em…”, giọng Diệp Khiên Trạch mỗi lúc ,”… Thứ bán… còn lại… để lại cho em, em xứng đáng có được… Con của Viên Tú … … chăm sóc…”.
      “Tàu bị tràn nước rồi, tràn nước rồi…”
      Giọng sau đó bị những tiếng kêu gào tuyệt vọng cắt đứt, cuối cùng còn nghe thấy gì nữa.
      Hướng Viễn đờ đẫn tháo tai nghe ra, ngửa đầu nhìn lên trần nhà. Đôi mắt khô ráo như thể miệng giếng cạn. Sau đó, chậm rãi dùng hai bàn tay ôm trọn gương mặt mình.

      lúc sau, nhanh nhẹn lấy usb ra khỏi vi tính, thu dọn nó vào giấy gói rồi ra khỏi phòng nhanh như cơn gió.
      Bệnh viện tâm thần mà Viên Tú điều trị điều kiện được tốt lắm. Hướng Viễn còn tâm trạng nào thưởng thức trà do chính tay viện trưởng rót, chán ghét nơi này nên chỉ cầu gặp Viên Tú lúc.
      “Tất nhiên là được, theo lời dặn của , chúng tôi canh giữ ấy rất nghiêm, ngoài khoảng thời gian lúc vừa nhập viện ra tâm trạng ấy cũng khá ổn định…” Viện trưởng của bệnh viện nhìn Hướng Viễn nhưng lại như nghe thấy ông ta gì, chỉ vội vội vàng vàng đến phòng bệnh của Viên Tú. Đứng cách cánh cửa song sắt, đối diện với người bên trong mở lớn mắt ra nhìn mình trân trối, chỉ có câu muốn hỏi: “Đứa trẻ phải của ấy, đúng ?”
      xong câu ngắn ngủi, hơi thở gấp gấp khiến lồng ngực Hướng Viễn phập phồng, đôi mắt đỏ vằn.
      Viên Tú mập đến nỗi còn nhận ra gương mặt thanh tú trước kia nữa, chỉ có ánh mắt là thay đổi, trong trẻo và sắc nhọn như men sứ. ta nghe thấy câu hỏi của Hướng Viễn, nghiêng đầu ngờ nghệch, quay người lại quan sát người phụ nữ từng đội trời chung với mình rồi cười phá lên: “Họ đều thông minh… ha ha… ngu đần… vấn đề đơn giản như thế mà đoán bốn năm… ha ha… Đứa trẻ là con ai… đoán thử xem…”.
      Trong lòng Hướng Viễn vô cùng bi ai. Phải, vấn đề đơn giản như thế mà đoán tận bốn năm, thậm chí có dạo ngỡ mình có được đáp án. Thực ra chân tướng mập mờ chút nào, là đố kỵ, là tuyệt vọng, là thù hận che mắt . Người lấy luôn tự cho mình là kẻ tầm thường, gặp ăn mày đưa tay cho tiền, gặp con điếm mang thai mà có duyên với mình cho ta đời “buông cần sông biển, mãi mãi đến lúc già”, dù sao “ đời” của còn ý nghĩa, muốn rời bỏ tất cả từ lâu. Nếu gặp Viên Tú, chi bằng đưa , cho ta và đứa trẻ cuộc sống bình yên nhưng lại ngờ, lòng tốt của mình cuối cùng đẩy vào con đường cùng. Như thế cũng tốt. Có lẽ cái cần là kết cục như vậy.
      Diệp Khiên Trạch ơi là Diệp Khiên Trạch, sao có thể như thế được? Hướng Viễn khẽ nhắm mắt lại trong tích tắc. Lúc nào cũng thế, ngỡ mình thắng nhưng kết quả khi bài lật ngửa lại là Diệp Khiên Trạch tự cho mình đúng, nhường ván, cố ý muốn như cá mắc cạn bờ cả đời trong thắng lợi đó.
      “Ha ha, cầu xin tôi , xin tôi bảo cho biết đứa trẻ là con ai.” Viên Tú nãy giờ ngồi giường bỗng đứng phắt dậy, vẫn cười ngừng.
      Đứa trẻ là con ai? Cha đứa trẻ bất hạnh ấy là ai? Nếu phải là Diệp Khiên Trạch là ai cũng có khác gì đâu? Cho dù là của Thẩm Cư An ta hận Hướng Viễn đến thế mà mấy năm nay vẫn hợp tác vui vẻ đó thôi? Nếu là của Thôi Mẫn Hàng càng là giống con hoang. Có báo ứng ? còn ý nghĩa gì nữa.
      “Cầu xin tôi …” Viên Tú lảm nhảm, bỗng nhiên trở nên giảo hoạt vô cùng, cơ thể phì nôn của ta thoắt chốc chồm đến bên cửa sắt, hai tay luồn ra khỏi chấn song, túm chặt lấy Hướng Viễn.
      Hướng Viễn kịp tránh né nhưng cũng may mà kịp thời nghiêng người nên đôi mắt bị gì nhưng gương mặt bị cào đường móng tay bật luôn cả máu. lảo đảo lùi lại vài bước, lưng nện mạnh vào bức tường hành lang, mặt bắt đầu đau rát, đưa tay lên chùi thấy có vết máu đỏ tươi.
      Những người cùng kêu lên thất thanh, có người đỡ lấy , mấy y tá khỏe mạh lập tức mở cửa sắt, ấn mạnh Viên Tú nở nụ cười trở lại xuống sàn nhà.
      “Buông ta ra…” Cơn đau khiến Hướng Viễn nhanh nhẹn hẳn, ấn vết thương mặt, lao vào ngăn cản những người khống chế bạo lực với Viên Tú: “Bỏ , tôi buông ta ra…”.
      Hai người đó buông tay, Viên Tú vẫn nằm phục dưới sàn nhà cười hềnh hệch, nụ cười méo mó và nét lạnh lùng trong đôi mắt khiến ta trở nên đáng sợ vô cùng.
      Viện trưởng liên tục xin lỗi “người khách vàng” Hướng Viễn. buông tay che mặt xuống, máu ra nhiều như tưởng nên hạ giọng với Viện trưởng: “Từ nay về sau… tôi muốn mọi người chăm sóc ta tốt…”.
      Sơ cứu đơn giản vết thương mặt tại bệnh viện xong, liền quay lại xe mình, lôi ra cặp kính râm để che bớt vết thương, tiếp đó lại mở gói giấy có bọc chiếc usb ra, đó viết đơn giản mấy chữ: “Nếu hài lòng với chứng cứ của tôi ba giờ chiều, lầu hai ở Cát Tường Các”. Ký tên là “người làm ăn”.
      Cát Tường Các là quán trà bình thường trong thành phố G, giá rẻ nên rất nhiều người rất thích đến đây chọn nước uống, sau đó ngồi cả ngày trời. Hướng Viễn ngồi ở vị trí gần cửa sổ lầu hai, từ hai rưỡi chiều đợi đến chín giờ tối, “người làm ăn” Trần Kiệt hề xuất .
      phải là người nhẫn nại, quá trình chờ đợi cũng vất vả lắm, chỉ cần ngồi đó – bên chiếc bàn đơn sơ, nhờn mỡ, cốc nước lọc, thời gian trôi qua nhanh chóng như cát chui qua kẽ tay. Nếu cả đời này cũng nhanh như thế hay biết mấy.
      Trần Kiệt đến. sắc đêm đậm dần, dự cảm này của Hướng Viễn càng sâu. Kỳ lạ là khi ý thức được điểm này trong lòng lại thấy thất vọng. Cuộc làm ăn mà Trần Kiệt muốn có nội dung gì? Chắc là dọa dẫm. Có lẽ biết được tung tích Diệp Khiên Trạch, có lẽ lấy đoạn băng đó ra để uy hiếp Hướng Viễn, chung quy cũng cần tiền thôi. Hướng Viễn sợ giao tiền, có lẽ Trần Kiệt đến cho tiền nhưng xuất nên nghĩ vậy thôi.
      hề bất ngờ, cũng thấy đau lòng, chỉ có hai chữ: “Bỏ ”.
      đến nước này Diệp Khiên Trạch ở đâu có còn quan trọng ? Nếu còn sống, góc nào đó thế giới mà có Hướng Viễn bốn năm rồi, việc gì phải quấy rầy ? Nếu chết… Con người luôn phải chết, như thế cũng tốt, chẳng phải đó là chuyện muốn ư? Mấy năm nay, mệt mài tìm kiếm , cái cần chỉ là quá trình tìm kiếm, còn kết quả còn quan trọng nữa.
      Hãy để mất tích vậy, sống cũng được, chết cũng xong. Đối với người đàn ông ấy, cũng rồi, hận cũng hận rồi, bây giờ buông tay, đến già đến chết cũng cần gặp lại nữa, đó là từ bi cuối cùng còn lại giữa Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch.
      mảnh giấy đó, Trần Kiệt tự cho mình là người làm ăn. Đoạn ghi ấy là con bài của , cho dù ngửa bài ra Hướng Viễn cũng , còn sợ báo ứng từ lâu rồi.
      Hướng Viễn rời khỏi quán trà, rất xa, chủ quán đuổi theo, bảo chưa trả tiền khiến cười phá lên, làm động vết thương mặt, đau như rách toạc.
      Sau đó, đến “Tả Ngạn”, địa bàn của Chương Việt. Người phụ nữ hạnh phúc tự lừa mình lừa người vẫn kiều diễm xinh đẹp trong bóng đêm, với Hướng Viễn: “Uống cốc như tớ này, nâng tay cao lên, ngửa đầu, há miệng, nuốt xuống… phút sau, chẳng ai hạnh phúc bằng cậu”.
      Hướng Viễn : “Tường thuật như hút ma túy ấy”.
      Nhưng cũng làm theo. cực ghét uống rượu nhưng lăn lộn thương trường hiếm khi bỏ được nó. Mấy năm trước tránh được tránh được, còn vài năm nay theo lớn mạnh của Giang Nguyên, cơ hội buộc phải nâng ly kính rượu nhiều, người khác nâng ly đến, cười cười, hớp ngụm nước cũng vậy thôi.
      Nhưng đêm nay, rất nghiêm túc làm theo Chương Việt – đưa tay, ngửa đầu, há miệng, nuốt xuống… Hạnh phúc liệu có đến như mong đợi?
      biết lặp lại động tác ấy mấy lần, tiếng cười quái dị của Chương Việt ngừng vọng đến. Hướng Viễn chống cằm, thấy nàng dùng ánh mắt lả lơi với chàng trai trẻ bên cạnh cách kiêng kỵ gì: “…Mảnh mai, thon thả, vai rộng chân dài, gương mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ. Lớn rồi, suýt nữa nhận ra, rất ổn, chị rất thích… Hay là uống cốc với chị nhé?”.
      Trong ánh đèn lập lòe, Hướng Viễn biết người ấy đỏ mặt. Cậu cầm lấy cốc rượu của Hướng Viễn, do dự chạm khẽ với cốc Chương Việt.
      nàng Chương Việt chưa chịu thôi, liếc mắt : “ được, trừ phi cậu giao môi với chị”.
      Hướng Viễn mím môi, vừa nhìn trò hay vừa cười, chàng trai ấy lại liếc nhìn cái, cầm chai rượu Vodka chỉ còn lại phần ba lên, ngậm lấy miệng chai, uống cạn rượu trong đó.
      “Chị, được chưa?”
      Cậu với Chương Việt nhưng tay lại kéo Hướng Viễn đứng dậy. Hướng Viễn cũng vùng vẫy, mặc cậu kéo tay mình rời khỏi đó. Dù sao đợi quá lâu, hạnh phúc mà Chương Việt cũng thấy xuất .
      “Ấy, muốn đưa người ra khỏi chỗ tôi dễ đâu.” bàn tay ngọc ngà với các móng tay sơn màu đỏ thắm của Chương Việt giữ lấy cánh tay chàng trai trẻ, Hướng Viễn cũng nhìn cậu tránh né thế nào mà trong tích tắc thoát ra được. Chương Việt cười gào lớn phía sau: “Hướng Viễn, cậu đền móng tay cho tôi, cái đổi lấy tòa nhà…”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :