1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ánh trăng không hiểu lòng tôi ( 62 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 46

      ngỡ hạnh phúc của mình có thể bắt đầu lại từ đây nhưngchẳng qua đó chỉ là niềm vui sướng điên cuồng trước khi kết thúc.
      Hướng Viễn mệt mỏi ngủ thiếp trong vòng tay Diệp Khiên Trạch.Trong khắc khoải, Hướng Viễn cũng biết tại sao mình lại ngồidậy. Gương mặt say ngủ đượm chút bất an của Diệp Khiên Trạch kề sát bên cạnh cồ nhưng kỳ lạ là, Hướng Viễn hề nghe thấy hơi thở củaanh, tất cả yên tĩnh đến lạ thường. Trong tĩnh lặng như chết, lạinhìn thấy người phụ nữ luôn xuất trong giấc mơ của mình từ thời còn thơ trẻ, vẫn mặc bộ quần áo trắng toát, đứng trước cửa sổ và quay lưnglại với cồ.
      Cửa sổ chưa đóng, ngọn gió đêm cuốn tấm màn cửa màu trắng tung baynhư đôi cánh trắng cực lớn ve vuốt mãi gương mặt của người phụ nữđó. Ngoài kia, sắc đêm đen hơn bất kỳ đêm nào khác. Hướng Viễn nhớ ,màn cửa sổ màu tím hoa hồng là do chính tay chọn nhưng sao bỗng dưnglại biến thành màu trắng toát thế kia? Xung quanh cũng đều màu trắng toát. Bàn trang điểm thấy đâu nữa, đèn ngũ cũng biến mất, sáchđầu giường cũng , đến cả người nằm cạnh cũng thấy, chỉ còn màu trắng toát vô tận và cả người phụ nữ nhìn mặt kia.
      Hướng Viễn biết mình lại chìm vào giấc mơ đó, giấc mơ cồ sợ hãi nhất. có tình tiết nào đáng sợ nhưng lại lạc mất phương hướng trongmàu trắng trống rỗng đó mà cách nào thoát ra được. Bóng dáng người phụ nữ kia quá quen thuộc nhưng cồ thể nào nhớ được đó là ai.
      Hướng Viễn cảm giác được mình bước xuống giường, bước từng bướcđến gần người phụ nữ đó nhưng bất chấp được bao nhiêu bước,người phụ nữ đứng bất động ấy vẫn giữ được khoảng cách vừa phải vớicồ. Khi Hướng Viễn bỏ cuộc và đứng lại, cồ loáng thoáng nghe thấy từhướng người phụ nữ ấy vang đến giọng vồ cùng quen thuộc.
      Hai mươi năm sau, em gặp được chàng Trong ngôi mộ hoang, hồn dãquỷ Như hoa quyến luyến, xương khô chất chồng Chàng nắm, em nắmChẳng phân , ai là ai…
      Hướng Viễn bỗng cảm thấy rùng mình ớn lạnh trước câu hát đó. Ngườiphụ nữ kia vẫn ngân nga nhưng bầu trời phía xa vang lên tiếngsấm rền nhấn chìm giọng ngân nho áy.
      Là mơ, là mơ. Phải tỉnh dậy, mau tỉnh dậy…
      Hướng Viễn thầm lẩm nhẩm trong bụng, gắng sức véo mình, tiếc là cồchẳng thấy đau chút nào. Tiếng sấm dần dần áp đến theo tia sét rạchngang trời, người phụ nữ kia chậm rãi quay đầu lại.
      Bao nhiêu lần Hướng Viễn muốn nhìn gương mặt của cồ ta, muốnchiếc thắng cơn mộng quái ác này. Như mấy phút trước đó, cồ tiến gầntừng bước, chẳng phải là muốn vạch gương mặt của cồ ta hay sao?Nhưng khi người phụ nữ quay đầu lại, chợt nhận ra, kỳ thực cồ khôngkhát khao biết được đáp án như mình vẫn tưởng.
      Tình hình trước mắt cho phép chọn lựa, cuối cùng gương mặtcủa người phụ nữ kia hoàn toàn hướng về phía Hướng Viễn. Trong khoảng khắc ấy, luồng chớp sáng lóe bỗng rạch ngang cửa sổ, chiếu sáng cảgương mặt ấy và cả màn trắng toát chết choe trong phòng.
      Hướng Viễn bừng tỉnh dậy như bị sét đánh. Ánh chớp vẫn còn đó, mưađêm sắp kéo đến, khung cửa sổ lại đóng chặt kín, ở đó ngoài mot chậu hoa lan ra làm gì có người phụ nữ nào? Hướng Viễn thở phào, lòng mừngthầm may mà mình chưa làm Diệp Khiên Trạch tỉnh giấc nhưng vừa định ngủlại phát ra cửa phòng mình hè mở, bong dáng hệt ma quỷđang nấp sau cánh cửa.
      “Ai?”, Hướng Viễn dù gan dạ song vẫn toát mồ hồi lạnh, kêu thét lên.
      Bóng dáng kia lên tiếng nhưng vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm về phía giường .
      Cuối cùng, Diệp Khiên Trạch cũng bị đánh thức. “Hướng Viễn, chuyện gì thế?” ôm lấy vợ mình, thuận tay bật sáng ngọn đèn bên cạnh, lúcnhìn về phía cửa.
      Người như oan hồn đứng khuất sau cánh cửa phải ai khác mà chính là Diệp Linh trong bộ quần áo ngủ trắng toát. Thần sắc chơi vơi nhưđang mộng du nhưng đồi mắt lai mở lớn.
      “A Linh, em làm gì vậy?”
      Tay Diệp Khiên Trạch toát mồ hôi lạnh, hệt như tay Hướng Viễn lúc này.
      Cuối cùng, Diệp Linh cũng lên tiếng: “ có gì, xin lỗi đãkhiến hai người hoảng sợ. Em ngủ được, bỗng nhiên nhớ đến câuquên chưa hỏi ”.
      Người cồ chuyện hiền nhiên là Diệp Khiên Trạch.
      gì?” Diệp Khiên Trạch cũng thấy nghi ngại, có lẽ bệnh tình của A Linh hồi phục nhanh như nghĩ. Chuyện xảy ra hôm nay cũngkhông thể qua lặng lẽ dấu vết như vẻ bề ngoài của nó.
      “Em muốn hỏi là… Diệp Khiên Trạch, còn lời nào muốn với em ?”
      Đây phải lần đầu tiên Hướng Viễn nghe thấy câu hỏi này. quay nhìn Diệp Khiên Trạch nhưng vẫn chọn im lặng như những lầntrước.
      Diệp Linh hê thác mác, có lẽ cũng đoán được đáp án này từlâu, chẳng qua chỉ hỏi do thói quen mà thôi. Cồ cười cười, nóithèm gì mà đưa tay đóng cửa lại rồi bỏ .
      Diệp Khiên Trạch nhắm nghiêm mắt, thở hơi dài như thể mới là người vừa thoát khỏi cơn ác mộng.
      “Ngủ thôi”, vừa vừa vuốt ve mu bàn tay của Hướng Viễn.
      Hai người lại nằm xuống giường, tĩnh lặng cũng bao trùm cả cănphòng. Họ nằm lắng nghe hơi thở của nhau, nghe cả tiếng mưa dồn dậpkhông ngớt ngoài kia, tuy ai lên tiếng nhưng họ biết người kiacũng ngủ như mình.
      biết bao lâu sau, cố lẽ khi trời sắp sáng, Hướng Viễn cứ trằn trọc mãi khiến Diệp Khiên Trạch lại trở dậy bật đèn.
      “sao vậy, vẫn chưa quên chuyện lúc này à? A Linh là vậy, em đừng đểtâm”, Diệp Khiên Trạch rất ít khi nhìn thấy Hướng Viễn thấp thỏm như thế nên dịu giọng an ủi.
      Hướng Viễn lắc đầu: “, em cứ thấy có chỗ nào đó ổn”.
      Mặc Diệp Khiên Trạch khuyên can, cồ vẫn bước xuống giường, mở cửa rồi chân trần ra ngoài hành lang bước về phía phòng Diệp Linh. Quả nhiên cửa phòng khép hờ. Mượn ánh sáng ngọn đèn đường bên ngoài cửa sổ,Hướng Viễn thấy Diệp Linh dựa nửa người chiếc ghế đặt trướccửa sổ.
      “Diệp Linh, tôi muốn chuyện với được ?” Hướng Viễn khôngmuốn Diệp Linh giật mình nên lên tiếng trước nhưng Diệp Linh vẫn bấtđộng, chút phản ứng.
      Hướng Viễn bước đến, ngồi xuống gần ghế của Diệp Linh phát hiệnra chân mình đạp lên thứ dịch thể nhơm nhớp. bất an tronglòng đạt đến đỉnh điểm, rằng, lùi về phía cửa lầnmò công tác đèn.
      Đèn bật sáng, cảnh tượng trước mát khiên cả đời Hướng Viên cũng sao quên được. Diệp Linh gần như ngạt thở, máu tràn khắp nơi… Nguồngốc của thứ dịch thề mà đạp lên trước đó bắt nguồn từ bàn tay buôngthõng bên ghế kia.
      “Diệp Linh…”, Hướng Viễn hét lên. Mặc kệ chân mình đạp lên máu, côchạy đến vỗ vỗ vào mặt Diệp Linh. Gương mặt ấy còn hơi ấm nhưng máu vẫn rơi tí tách theo bàn tay trái co thành nắm đấm của DiệpLinh.
      được, thể chết”, Hướng Viễn lảm nhảm. Rất nhiều lúc, nghĩ thầm trong lòng rằng, tại sao thế gian lại có tồn tại củaDiệp Linh? Thậm chí lúc ác độc hơn, cồ còn nguyền rủa cho người con gáinhư hồn tan này biến mất khỏi thế giới càng nhanh càng tốt,nhưng phải là bây giờ, thể bằng cách này.
      “Khiên Trạch, Diệp Linh…”
      thử lay gọi người ngủ say rồi loạng choạng gọi điện thoại, bàn tay đầy máu vấy sang những phím số, đỏ rực chói mắt.
      Đường dây 120 [1] luôn bận, Hướng Viễn đành gác máy. Vừa quay lại cồđã nhìn thấy Diệp Khiên Trạch đứng ngay ở cửa, đờ đẫn như bị trúng bùaphép.
      [1] Đường dây cấp cứu của Trung Quốc (ND)
      Ánh mắt nhìn đăm đăm vào Diệp Linh khiến Hướng Viễn rùng mình.
      nên đoán được điều này từ lâu.

      ngỡ hạnh phúc của mình có thể bắt đầu lại từ đây nhưng chẳng qua nó chỉ là niềm vui sướng trước khi kết thúc.
      Diệp Linh chết.
      Bệnh viện tốt nhất, bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất cũng thể cứuđược mạng sống của Diệp Linh. Trước đó, khi xe cấp cứu 120 đến được nhàhọ Diệp, lúc xem xét vết thương của Diệp Linh, họ lặng lẽ lắc đầu.
      Hướng Viễn toàn thân đầy máu, đứng nhìn người được đắp tấm khăn trắng trong phòng cấp cứu, thấy vậy, vị bác sĩ liền : “ Hướng, xin đừngđau buồn. ra , tồi tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân chết trênbàn mồ nhưng người có ý muốn tự sát kiên quyết thế này vẫn là lầnđầu. Người bình thường chọn cách cắt mạch máu để tự tử những vếtrạch tay rất nhiều và lung tung. Còn cồ tay trái của DiệpLinh bất hạnh vừa mất đây chỉ có vết dao nhưng vết thương rấtsâu chứng tỏ ấy chỉ cắt mồ mềm mà phần xương mềm ở cồ tay cũngbị đứt lìa, quyết liệt như vậy thực là hiểu nồi. Vả lại, trước khi cắt cổ tay, ấy dùng rượu mạnh nuốt hết ba trăm viên thuốcngủ. Ba trăm viên… cho dù là kẹo cũng phải có can đảm mới làm được như vậy. còn trẻ như thế, tồi hiểu có chuyện gì lạikhiến cồ ấy bất chấp tất cả để tự sát, chừa cho mình chút đườnglui nào như vậy”.
      Vị bác sĩ được mệnh danh là tay mở ngoại khoa số thành phố G nàyđã nhìn thấy quá nhiều chuyện sinh tử nên dường như mong đợi tìmthấy đáp án cho câu hỏi của mình ở Hướng Viễn. ông thở dài tiếp: “Có người cố gắng sống vì chút hy vọng nhoi mà lại chết ràng,có người lại lòng dạ muốn chết, tôi cũng rỗ là tại sao”. xong, ông đưa vật gì đó vào tay Hướng Viễn rồi : “Đây là vậtmà người chết nắm chặt trong lòng bàn tay trái. Cồ ấy nắm rất chặtnên lấy được nó cũng rất vất vả. Tồi nghĩ gia đình có thể giữ lại làm kỷ vật”.
      cần phí công suy nghĩ, Hướng Viễn cũng nhận ra vật trong tay là mặt Quan đứt cổ từng thuộc về nhưng nhầm lẫn thế nào lại bán choDiệp Linh. Mặt Quan này trước đó bị máu thấm vào. Máu chảy vào khe hở đó khiến vết nứt cồ Quan càng nồi bật kinh hãi, vòngdây màu đỏ cũng bị dính máu, sau khi khô trở thành màu nâu sẫm.
      ra thứ ám Diệp Linh nắm chặt trong lòng bàn tay chính là cái này. Lúc sống rời mặt Quan này, đến chết cũng vẫn khôngchịu buông, tại sao ấy lại trân trọng nó như vậy? Chẳng lẽ là vì mặtQuan đứt cồ này tượng trưng cho tình vồ vọng, cho kiếp sống tànkhuyết chút may mắn, đáng xu, chỉ như châu như ngọc vớingười có được nó?
      Diệp Linh chết, mãi mãi có ai biết được đáp án của nó.
      Sau khi làm xong mọi thủ tục, Diệp Quân và tài xế nhà họ Diệp cũngxuất ở đầu kia của phòng cấp cứu. Trước khi họ đến gần, Hướng Viễnđã nhanh chóng giấu nhẹm vật xui xẻo này . Cồ còn rất nhiều việc phảilàm, ứng phó với bên cảnh sát, báo tang với bố chồng Diệp Bỉnh Lâm, loliệu việc tang lễ và còn cả mớ hỗn loạn bên nhà họ Mạc.
      Từ khi nhìn thấy Diệp Linh trong vũng máu, Diệp Khiên Trạch luồn códáng vẻ đó, khóc cũng cười, lời nào, như mộtngười gỗ, như bị hút mất linh hồn, cái còn lại chỉ là bộ xương da.
      Hướng Viễn hiểu được nỗi đau khổ và bi thương của . là ngườivồ cùng lương thiện, Diệp Linh đối với lại quá đặc biệt nên anhkhông thể hồi phục lại ngay sau cú sốc này. Diệp Khiên Trạch cần thờigian, vậy Hướng Viễn cho thời gian. Sau khi dặn dò dì Dươngchăm sóc Diệp Khiên Trạch, liền lo liệu hậu của Diệp Linh, cũng may Diệp Quân hiểu biết hơn trước nhiều nên có thể giúp tay.
      Chỉ có điều, mãi đến hôm chôn cất Diệp Linh, trạng thái của DiệpKhiên Trạch cũng có chút thay đồi. Diệp Linh là cồ chưa chồng, lại chết yểu, mà chết với hình thức tự sát nhanh gọn như thế, nên đóquả là chuyện rất xui xẻo, cho dù Hướng Viễn nỗ lực đểchuyện này lan truyền ra ngoài nhưng giấy gói được lửa, ngoài kiavẫn dấy lên đủ loại tin đồn thị phi. Tang lễ rất đơn giải, ngoài họ hàng thân thích ra thông báo cho người nào biết. Theo tập tục,Diệp Bỉnh Lâm thể đến, người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh, dù lòng hướng Phật mà ông vẫn cầm được nước mắt đôi dòng. ông vớiHướng Viễn: “Người thể giữ lại, ai cũng phải chết, chỉlà sớm hay muộn mà thôi”.
      Mạc Kiên Quốc lại đưa Mạc Hăng đến. Sau khi Diệp Linh chết rồi, cómột dạo, Mạc Kiến Quốc kinh ngạc quá hóa giận, cảm thấy Diệp gia dùngcách này để ức hiếp và sỉ nhục họ nhưng như lời giải thích của HướngViễn cho dù đê hèn đến mức còn đường ra, Diệp gia cũng khôngđến nỗi dùng sinh mạng của người nhà để lừa gạt giúp đỡ của ĐỉnhThịnh. Cái chết của Diệp Linh ai đoán trước được, đối với kết cụcnày, Diệp gia khó lòng chấp nhận hơn bất kỳ ai khaác. Hướng Viễn cũngrất thành với Mạc Kiến Quốc rằng, nếu Mạc gia đả kích GiangNguyên vì việc này họ cũng chẳng còn cách nào khác.
      Mạc Kiến Quốc là người sáng suốt, ông biết trong câu chuyện này,Hướng Viễn đều thực tình. Tuy trong lòng khó mà bất bình nhưng việc đến nước này dùng thủ đoạn với Giang Nguyên cứu vãn đượcgì? Dù sao ồng cũng chứng kiến Diệp Linh trưởng thành, người chếtrồi, chuyện cũ như bụi mờ, chỉ còn lại việc làm ăn kia. Cũng may đến giờ phút này, chuyện liên hồn giữa hai nhà rất ít người biết, những gì ônglàm được chính là nhắc đến nữa, xem như chưa có gì xảy ra.
      Nghi thức an táng vốn lặng lẽ nay càng thêm lặng lẽ. Diệp Khiên Trạch quan tâm đến ai, thần sắc lãnh đạm. Hướng Viễn cũng mệt mỏi, mặtsa sầm câu nào. Diệp Quân mắt đỏ lừ, càng biết phải nóigì. Lúc đó, kẻ duy nhất khóc lóc chỉ có Mạc Hằng ngây dại dở người, cồgái mà cậu thương biến thành tro bụi, cậu còn được nhìnthấy cồ nữa.
      Sau khi nghi thức kết thúc, Diệp Bỉnh Văn vận toàn đồ đen cũng đãxuất . Ông ta gỡ cặp kính râm ra mà thẳng đến di ảnh DiệpLinh, đặt bó bách hợp trắng xuống rồi khẽ : “Cũng tốt, mẹ của con mình rất đơn”. xong, ông ta dịu dàng ve vuốt gương mặt DiệpLinh di ảnh, lui lại vài bước rồi đến cạnh Hướng Viễn.
      “Cười , tại sao vẫn chưa cười? Những gì muốn có được rồi,những người muốn thấy đều chết cả rồi, vui cứ tỏ ra mặt,nhịn trong lòng thấy khó chịu à?”, Diệp Bỉnh Văn chỉ Hướng Viễnnói nhưng tay chưa kịp giơ ra bị Diệp Quân đứng sau Hướng Viễntúm lấy.
      “Chú Hai, bây giờ là lúc nào rồi mà chú lại vậy? Chú ít lại ”, Diệp Quân .
      Diệp Quân và Diệp Bỉnh Văn chưa hề xảy ra xung đột, ông ta cũng ngờ rằng Diệp Quân luôn phớt lờ mọi thứ lại nhúng tay vào lúc này, ôngta lên giọng trưởng bối kẻ cả: “Diệp Quân, có chuyện của cậuở đây”.
      Ông ta tưởng Diệp Quân buông tay nhưng chàng trai vốn hiền lànhngoan ngoãn hề có ý lui bước. Diệp Bỉnh Văn nhìn Diệp Quân vẻ cảnh cáo, vùng tay ra hề khách sáo nhưng mấy ngón tay giữ chặt cổ tayông ta mảy may nhúc nhích. Diệp Bỉnh Văn tự nhận mình rất khỏe dotập luyện thể thao nhiều nên nghiến răng thử lại nhưng vẫn bại trậntrước chàng trai trong có vẻ nho nhã, mảnh mai này trong cảm giác đaubuốt ở cổ tay.
      “Phản hết rồi, cậu còn làm bộ làm tịch gì?”, Diệp Bỉnh Văn nổi điên.Đột ngột, ông ta nhìn Diệp Quân vẻ hồ nghi rồi lại đưa mắt nhìn HướngViễn sắc mặt lạnh đạm, “ồ” lên tiếng, tỏ vẻ như vỡ nhẽ ra điều gìđó, cười giễu cợt: “Chẳng phải tôi cậu còn đáng thương hơn anhcậu sao? Cũng đúng, đây chẳng phải gia phong nhất quán của Diệp giachúng ta hay sao?”.
      Câu này khiến Diệp Quân thấy thê thảm vô cùng, gương mặt trắngtrẻo bỗng đỏ bừng lên, uất đến độ được lời nào. Cậu thấy mìnhnhư bị lột sạch quần áo trước mặt mọi người, chút tâm nhoi ấy cứngỡ giấu kỹ trong góc ai nhìn thấy, giờ đây lại độtngột bị người ta vạch ra trần trụi.
      Cuối cùng, Diệp Bỉnh Văn cũng vùng thoát được khỏi tay Diệp Quân. Ông ta vặn vẹo cồ tay bị đau, vẻ mặt vừa đắc ý, vừa phức tạp, tiếp tục:” nên để cho ồng tu thân dưỡng tính, tự mệnh quân tử của tôi đến xem mới phải. Đời này tuyệt hơn đời trước, có điều các người nhớ lấy,chẳng ai có kết cuộc tốt đẹp đâu!”.
      Sau khi Diệp Bỉnh Văn bỏ lúc, Diệp Quân mới khẽ nhìn trộm Diệp Khiên Trạch cái nhưng vẫn chìm đắm trong thế giới của mình.Hướng Viễn cũng lên tiếng, Diệp Quân đứng rất gần cồ nhưng đếndũng khí nhìn Hướng Viễn cái cậu cũng có nên cậu thểphát ra nét thất vọng gương mặt lúc này.

    2. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 47

      lực ma sát như thế vẫn khiến thương tích đầy mình, toàn thân là máu nhung vẫn cuống quýt, bất chấp đau đớn để tìm cho ra mặt Quan biết biến đằng nào.
      Sau khi lo liệu chu toàn tang lễ cho Diệp Linh, Hướng Viễn tiếp tục về công ty làm việc. Công ty vừa gặp chuyện lớn, vẫn chưa hồi phục lại, may mà thời khắc thêm thảm nhất qua, phía khu nghỉ mát tình hình kinh doanh cũng ổn, xem như có thể nhìn thấy ánh sáng le lói phía trước. Hướng Viễn thở phào cái nhưng cồ lại đau buồn nhận ra, cả nhà họ Diệp cũng chỉ còn mình cồ quan tâm đến chuyện này. Người cùng bận rộn suốt đem, lo lắng bạc đầu, cấp bách như lửa lại là Phó tổng Lý – người ngoài.
      Giống như lúc này, Phó tổng Lý cầm tài liệu đứng trước bàn làm việc của Hướng Viễn, tỏ vẻ rất lo lắng.
      “Phó tổng Diệp dù có đau lòng đến mấy việc cũng qua thời gian rồi, vậy mà bây giờ cậu ấy vẫn xuất ở công ty, đống công việc chẳng lẽ chỉ có thề gác lại đó?”
      Hướng Viễn bất lực nhìn Phó tổng Lý. Diệp Khiên Trạch phụ trách thủ tục hành chính về kinh doanh marketing, đến nỗi là thay thế được nhưng vấn đề nằm ở chỗ tiền vốn lưu động của công ty, cho dù Hướng Viễn đồng ý cũng bắt buộc phải có chữ ký của mới có thể có lực. Đó cũng là vướng mắc đối với người quyền cao chức trọng như Hướng Viễn. Đó là chế độ của công ty, Hướng Viễn có thể hiểu, trong quá khứ, điều này cũng hiếm khi ảnh hưởng đến vì trước nay chữ ký của Diệp Khiên Trạch chỉ là thủ tục. Thế nhưng giờ đây khi biến mất khỏi công ty, mới ý thực sâu sắc rằng, cho dù có chịu thừa nhận hay Diệp Khiên Trạch vẫn là chủ nhân của nơi này.
      “Lồ sắt thép của Ngọc Cang dời hạn trả nợ mấy lần rồi, nếu trả hết món tiền đó, tồi nghĩ họ chịu đưa hàng tới nữa. Kho hàng của chúng ta cũng có hạn, vả lại vài phụ tùng sắt đặc biệt còn tìm được cái gì để thay thế, chẳng lẽ dừng máy móc lại đề chờ người? Tại sao Phó tổng Diệp đến điện thoại cũng chịu nghe thế?”, Phó tổng Lý càu mày .
      Hướng Viễn vô thức xoay cây bút bàn: “Chú cũng phải biết, giờ ấy còn tâm trạng nào. Tôi cũng thử khuyên nhủ nhưng cả ngày trời, hình như ấy chẳng nghe vào”.
      bảo, cứ tiếp tục thế này. Ị!”
      “Thế này ”, Hướng Viễn cắt ngang lời Phó tổng Lý, “tồi mang những văn kiện này về, dù thế nào nữa cũng chỉ cần ấy ký tên là
      được”.
      Hướng Viễn về đến nhà, đèn trong phòng Diệp Linh sáng, biết chắc chắn là Diệp Khiên Trạch ở nhà. Sau khi Diệp Linh chết, phần lớn thời gian đều ngồi trong đó, chiếc ghế mà Diệp Linh cắt cổ tay, mở ngọn đèn, ngẫm nghĩ những điều mà chỉ mới hiểu. Có mấy lần, dì Dương vào trong quét dọn đều bị đuổi ra ngoài.
      Hướng Viễn đứng trước cửa phòng ấy lúc, đúng lúc ấy dì Dương luống cuống ngang qua.
      “Dì làm gì vậy?”, Hướng Viễn hỏi vẻ thắc mắc.
      Bà cười khan hai tiếng rồi mới hạ giọng, với Hướng Viễn cách vô cùng bí : “ biết chứ, mấy hôm nay, mỗi lần ngang qua phòng này, sau lưng cứ thấy lạnh ngắt. Tồi hiểu, sao cậu ấy có thể ngồi cả ngày cả đêm trong đó được”.
      “Cậu ấy” mà bà ám chỉ tất nhiên là Diệp Khiên Trạch, Hướng Viễn hừ tiếng, khẽ trách: “Sao càng già càng hồ đồ thế, dì bậy bạ gì vậy? Sau này đừng đến những thứ thần thần quỷ quỷ đó nữa, cẩn thận tự mình dọa mình chết khiếp đấy… Đúng rồi, Diệp Khiên Trạch đâu?”.
      Bà e dè đáp: “Sáng sớm rồi. Còn ở đâu được, đèn chùa Lục Dung ở cạnh hài cốt của A Linh chứ đâu. Hay , hai cha con đều xem chùa là nhà…”
      Bà giúp việc này lớn tuổi, bẩm sinh lắm lời, Hướng Viễn biết có khuyên nhủ cũng tác dụng gì nên cồ lờ xem như chưa nghe gì, quay người định xuống lầu.
      “À … cơm tối có cần nấu ?” Bà theo sau hỏi. Lòng bà thầm mong phải nấu cơm vì nếu muộn giờ xem phim truyền hình mất.
      Hướng Viễn mấy bước rồi dừng lại, nhẫn nại : “Chúng tôi đều ra ngoài, lỡ như Diệp Quân tan sở về sao? thể để nó đói bụng được”.
      Cồ lái xe tới chùa Lục Dung. Cồ rất quen thuộc với ngôi chùa này bởi trước kia vẫn đến đó thăm Diệp Bỉnh Lâm,giờ hay lắm, có thêm cả Diệp Khiên Trạch. Đàn ồng nhà họ Diệp rất giống nhau ở điểm này, đều rất nặng tình cảm.
      Quả nhiên, trong căn phòng, nơi tạm thời đặt bài vị của Diệp Linh, Hướng Viễn tìm thấy Diệp Khiên Trạch ủ rũ ngồi góc. Trước mặt bày quyển sách tơi tả rách nát, xem ra có vẻ rất lâu được đụng đến.
      Hướng Viễn lên tiếng làm phiền , nhàng bước đến, vừa cầm quyển sách đó lên nhìn thấy ngay câu: “Chấp chấp niệm nhi tử, chấp chấp niệm như sinh, thị vị chúng sinh…”.
      gập sách lại, thở dài: “ ngồi ở đây lâu như thế, hiểu được chưa?”.
      Diệp Khiên Trạch chầm chậm lắc đầu.
      Hướng Viễn cười khổ: “Phải rồi, nếu có thể hiểu được, sao còn ra nồng nỗi này?”.
      gì, gương mặt vốn dịu dàng ồn hòa, hai bên má nay hóp lại, gò má nhô cao lên hẳn, cả người càng có vẻ tiều tụy. Hướng Viễn thể nào xót thương, cúi người xuống, khẽ : “Khiên Trạch, chúng ta về nhé?”.
      Diệp Khiên Trạch vẫn lắc đầu, dường như ngoài lắc đầu ra thế gian chẳng còn việc gì khác để làm.
      “Em nhớ tin rằng người chết rồi linh hồn vẫn tồn tại nên mới muốn đến đây ở cùng Diệp Linh, đúng ? Nhưng qua bảy ngày rồi, nếu có linh hồn, vậy tại sao để ấy trong yên bình?”
      ấy muốn ở đây với ấy.”
      Đây là câu đầu tiên Diệp Khiên Trạch thốt ra sau khi Diệp Linh mất, giọng khàn đặc nghẹn ngào. Nghe thấy vậy, lòng Hướng Viễn cảm thấy rất chua xót.
      ấy còn nhưng vẫn còn sống, thề cứ ở bên ấy mãi được. Khiên Trạch, nếu trong lòng ấy nhớ đến muốn thấy dáng vẻ thế này.”
      Diệp Khiên Trạch như lại trở về với trạng thái lão tăng ngồi thiền, miệng , tai nghe, vạn liên quan đến mình.
      Cơn giận dữ trong Hướng Viễn bốc lên, bộ dạng này của khiến cồ vừa đau khổ vừa chua xót. kéo cánh tay Diệp Khiên Trạch, chẳng chẳng rằng mà lồi : “, theo em!”.
      vẫn nhúc nhích. Giọng Hướng Viễn run run: “Diệp Khiên Trạch, còn nhớ cái hôm cầu hồn em, lôi em thế nào ? Nếu trong đầu ngoài bài vị này ra, vẫn còn nhớ số chuyện khác bây giờ theo em ngay!”.
      Cuối cùng, Diệp Khiên Trạch buông lõng người, còn kháng cự, để mặc Hướng Viễn kéo loạng choạng ra đến cổng chùa rồi đẩy lên xe.
      “Chủng ta về nhà… đừng thế nữa, được ?” Hướng Viễn vừa khởi động xe rời , vừa nhìn cái người nằm vật vờ bên ghế phụ như xác chết biết , bỗng cảm thấy hoang mang biết phải làm sao. Cảnh sắc ngoài cửa sổ vùn vụt lướt qua trong bóng đêm, những ngọn đèn ne-on của thành phố trở thành đường ánh sáng vẩn đục trong bóng tối.
      Hướng Viễn nhìn phía trước, hỏi: “ chẳng , từ nay về sau, chúng ta phải sống hạnh phúc ư? thế, Khiên Trạch, quên rồi à?”.
      Ánh mắt nhìn nơi rất xa vồ định ngoài cửa sổ: “ có tư cách gì để sống hạnh phúc?”.
      “Vậy còn em? Em là vợ của , em phải làm thế nào? Khiên Trạch, Diệp Linh chết rồi, đau khổ, em biết, nhưng bắt cả thế giới phải để tang ấy mới cam lòng sao? Tại sao nghĩ đến em, cho dù em van xin , cứ khóc , khóc xong sống tốt, được ?” Hướng Viễn quên mất tập văn kiện của mình, quên mất cả mục đích mình đến đây, cồ phải là người phụ nữ mạnh mẽ cái gì cũng làm được mà chỉ là người vợ bị tồn thương, ngồi cạnh người chồng trái tim mỗi lúc bay xa, chỉ mong có thể gọi trở về.
      Hướng Viễn thấy Diệp Khiên Trạch quay ngoắt đầu để khóc. rút tay ra khỏi vồ lăng, phủ lên tay nhưng lại rút ra từng chút” rồi : “Xin lỗi! Hướng Viễn, xin lỗi…”.
      Hướng Viễn buông tay ra rồi lại nắm lại trong khí. cười cười, nhìn thấy mình trong kính chiếu hậu, cảm thấy rất thê lương. “Xin lỗi, xin lỗi có tác dụng gì? Diệp Khiên Trạch, từng muốn làm tổn thương bất kỳ người nào, chẳng lẽ em phải là người?”
      “Xin lỗi…”, vẫn lặp lại câu đó, giọng mỗi lúc , mệt mỏi cực độ.
      “Em ghét câu này của , em ghét cái bộ dạng người ra người, ma ra ma này của . đừng ép em phải những lời muốn nghe. Bây giờ cảm thấy ấy quan trọng hơn cả thế giới này nhưng lúc ây còn sông làm gì? Tại sao đưa ấy cao chạy xa bay, tại sao còn cưới em?” Chiếc xe tiến vào trung tâm thành phố, đêm ở thành phố này quá sáng, sáng đến mức chiếu vào bi thương của con người chốn dung thân.
      ấy hóa thành tro bụi, vẫn còn xương thịt, chết theo ấy , hoặc là phải sống cho tốt! Nếu em khinh thường . là kẻ bạc nhược vô sỉ nhất!”
      xong, lại tự hỏi, Hướng Viễn, mày phải làm gì đây? Đoạn đường này trải qua quá nhiều phong ba bão táp, mày tưởng có gì làm khó mày được ư? Những điều mong cầu cầu rồi, những lời khó nghe cũng ra trước mặt người đàn ồng này rồi, mày còn làm gì được nữa đấy? Chẳng lẽ mày phải rơi nước mắt cùng ấy? Nước mắt là thứ giả tạo vô dụng nhất, mày khing thường nó nhưng bây giờ chẳng phải mày cũng yếu đuối như nó sao?
      đâu, nhất định phải có cách qua được cửa ải này. Hướng Viễn dám nhúc nhích, nước mắt rơi ra đồng nghĩa với việc bất lực hoàn toàn trước nỗi bi thương tại.
      “Đừng để em cảm thấy lấy là quyết định ngu muội nhất đời mình.”
      Diệp Khiên Trạch xoay gương mặt đầm đìa nước mắt về phía cồ nhưng gương mặt ấy sao quá xa lạ. “Xin lỗi, Hướng Viễn, chịu thua rồi, là lỗi của , kiếp sau trả cho em.”
      Cuối cùng, Hướng Viễn nghe thấy tiếng nấc nghẹn của mình, tất cả những lời đều vỡ vụn: “, … Kiếp này đủ rồi, cho dù có kiếp sau, em cũng muốn gặp lại nữa. Khiên Trạch, nhân lúc còn ở kiếp này, nhân lúc em vẫn còn ở cạnh , nắm lấy tay em được ? Nắm lấy tay em . xem, chỉ có nó mới có hơi ấm”.
      nhấc tay lên, cuối cùng lại chậm rãi áp lên mặt mình, rất lâu, rất lâu.
      Hướng Viễn sai rồi, chính cũng cảm nhận được hơi của bàn tay mình, co lại, sức mạnh của tuyệt vọng quá mạnh mẽ, trái tim rất dễ trở nên lạnh cóng. run rẩy lôi mặt Quan đứt thấm máu ra, nắm chặt sợi dây trong lòng bàn tay, bấm mạnh vào da thịt.
      “Chấp chấp niệm nhi từ, chấp chấp niệm nhi sinh… ấy chết trong chấp niệm của mình, nối gót theo ư?”
      Cuối cùng, đôi mắt Diệp Khiên Trạch cũng có chút sống khi nhìn thấy mặt Quan lục bích chói mắt kia. “ ra nó ở chỗ em. Đưa , xin em hãy đưa …”
      Hướng Viễn cười tiếng, : “Được” rồi nghiến răng, ném mạnh nó ra ngoài qua cửa kính xe mở.
      Diệp Khiên Trạch lặng lẽ nhìn rồi chút do dự, lời nào, cởi dây an toàn, đưa tay mở cửa xe, nhào ra ngoài từ ghế phụ.
      Hướng Viễn cũng kịp kêu lên. Tất cả diễn ra như cơn ác mộng kinh khủng, đạp thắng mạnh, tiếng thắng xe rít tai và tiếng va đập liên tiếp vang lên rất . tiến từng bước, từng bước tới cái người ngã nhào ra đường. rất may mắn, những chiếc xe sát phía sau, chiếc nào đâm trúng . Dù là thế, lực ma sát lớn như vậy vẫn khiến thương tích đầy mình, toàn thân những máu là máu nhưng vẫn cuống quýt, bất chấp đau đớn để tìm cho ra mặt Quan biết biến đằng nào.
      đường Trung Sơn sầm uất, trung tâm phồn hoa nhất thành phố, xe cộ rồng rắn nối nhau dứt, đèn đuốc sáng choang… Hướng Viễn lại cảm thấy rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức lạ lùng, đến cả chủ của mấy chiếc xe sau và cả những người vây quanh chép miệng những gì, cũng nghe thấy. Trong tĩnh lặng đó, Hướng Viễn khóc òa nức nở trước rất nhiều cặp mắt xa lạ. Đó chính là người đàn ông cồ , đó chính là niềm hạnh phúc bấy lâu cồ tìm kiếm, đó chính là Diệp Khiên Trạch “chúng ta mãi mãi xa nhau” dưới ánh trăng của mười ba năm trước ư? , phải thế. Người là cậu bá dịu dàng trong sáng như ánh trăng trong ký ức, tuyệt đối phải là người trước mặt.
      Hướng Viễn lôi mặt Quan từ trong người ra. Chẳng qua chỉ là trò đánh lừa thị giác nhưng người luồn nhìn rốt cuộc là ai? khẽ đặt mặt Quan ấy vào lòng bàn tay rướm máu của Diệp Khiên Trạch rồi khép bàn tay lại. Lúc này, cồ bỗng nhớ đến câu hỏi mà Diệp Linh truy vấn vô số lần, cho đến trước khi chét cũng có được đáp án – “Diệp Khiên Trạch, có lời nào muốn với em ?”.
      Hướng Viễn thầm trả lời trong lòng: “ ấy dám để tôi thay… ấy ”.
      Phải, Diệp Khiên Trạch Diệp Linh. Tuy lúc ở bên nhau, ngày qua ngày, chiếc cân trong tim vẫn ngả về Hướng Viễn theo quán tính nhưng cái chết đó khiến chiếc cân nghiêng hết về phía Diệp Linh. Hạnh phúc mà Hướng Viễn cần giống như chiếc hoa tai mắc kẹt bên khe suối nhiều năm về trước, vất vả khả cực tìm kiếm, lại thất lạc trong chính tay mình, chỉ còn trơ lại hụt hẫng hoang hoải.
      “Hướng Viễn, cứ để thế này .”
      Diệp Khiên Trạch nắm lấy mặt Quan đứt cổ, chậm rãi đứng dậy cách vất vả.
      Hướng Viễn đưa tay phủi bụi vai cách tỉ mỉ. “Được, tồi muốn nhận lời chuyện. Sau khi vết thương lành, hãy ký vào giấy ủy quyền, việc ở công ty cần hỏi đến nữa, có thể dần dần chết trong hồi ức của mình.” xong, lại gật gật đầu như để thuyết phục bản thân lần cuối: “Phải, chúng ta cứ thế ”.
      Dưới chống đỡ của Hướng Viễn, Giang Nguyên dần trở lại quỹ đạo cách khá nhanh chóng. Cuộc sống của Diệp Khiên Trạch và Hướng Viễn lại như đoàn tàu hỏa hai đường ray song song. Nó vẫn tiếp tục hướng về phía trước, mỗi người tự mang tâm riêng, đâm vào nhau, cũng giao nhau, cỏ vẻ như cùng đến nơi nào đó nhưng thực tế ai biết thứ đợi ở điểm cuối cùng là gì.
      Giấy ủy quyền có chữ ký của Diệp Khiên Trạch đến tay Hướng Viễn cách suôn sẻ. Mất quyền kiểm soát công ty nhưng đối với Diệp Khiên Trạch mà cũng chẳng phải tai nạn gì, hoặc giả, trong mắt nó chẳng đáng gọi là mất mát bởi thứ mà vốn hề quan tâm, giờ giao lại cho người cần nó, vừa hợp tình hợp lý mà cũng là giải thoát cho .
      còn chuyện gì vướng víu, Diệp Khiên Trạch gần như ăn ở hẳn trong chùa khiến Diệp Quân rất lo đột ngột xuống tóc làm hòa thượng. Cũng may cực đoan đến thế, những tháng ngày ngồi thiền trong chùa bên tro cốt của Diệp Linh duy trì được bao lâu, về sau, tất cả thời gian và tâm trí của Diệp Khiên Trạch đều dồn vào hội từ thiện. Trong hội đa phần là những tín đồ Phật giáo gia cảnh khá giả, phụ nữ và người lớn tuồi chiếm đa số, Diệp Khiên Trạch tuy quản lý nhưng ai cũng biết xuất thân từ gia đình giàu có, lại thêm tính tình hiền lành hòa nhã, được giáo dục tử tế nên trong hội rất nhiều việc đều trông đợi vào . Có lẽ cũng tìm thấy chút ý nghĩa ở những việc như giúp người nghèo khó, cấp phát học bồng, an ủi người già…
      Lúc ở nhà, hầu hết thời gian Diệp Khiên Trạch đều ở trong thư phòng. bảo dì Dương đóng cửa phòng Diệp Linh lại, được động đến. Từ đó, nó trở thành cấm địa, ai được bước vào. Dì Dương vốn cũng chỉ mong cách xa căn phòng đó nên mừng hơn bắt được vàng, Diệp Quân cũng dám làm trái mình, còn Hướng Viễn càng nghe hỏi. Với những món tiền quyên góp mà Diệp Khiên Trạch hy vọng công ty có thể giúp đỡ, cồ cũng chưa bao giờ từ chối. Nếu làm thế khiến vui tại sao lại làm? Có lần, Hướng Viễn đến lớp học tình thương của hội từ thiện, nhìn thấy Diệp Khiên Trạch đứng bục giảng, bỗng cảm thấy cuộc đời mỗi người được vạch sẵn, tất nhiên, phải ai cũng theo quỹ đạo đó nhưng chính vì chệch đường nên mới có đau khổ. luồn muốn làm giảng viên bình thường, dạy dỗ và giúp đỡ người khác, bây giờ mới quay về đúng vị trí. nhận lời Diệp Khiên Trạch để làm, để sống cuộc sống mong muốn. Diệp Khiên Trạch tại khao khát được ở trong thế giới của mình cách bình lặng, còn muốn công thành danh toại, họ đều có được thứ mình mong muốn, cuộc hôn nhân này quá đầy đủ tại sao còn phải làm phiền nhau?
      Họ còn cãi nhau, ban ngày hai người gặp nhau trong nhà, vô cùng khách sáo, tôn trọng lẫn nhau. Những trường hợp cần có xuất của cả đôi bên tự nhiên thành cặp đẹp đôi. Buổi tối, muốn ngồi trong thư phòng bên ngọn đèn bàn bao lâu tùy, trước khi ngủ Hướng Viễn vẫn có thói quen đếm từng tờ từng tờ tiền trong người rồi lại cẩn thận vuốt thẳng những nếp nhăn đó, những việc này chắc cũng còn ai biết đến.
      Năm ấy, Giang Nguyên hợp tác mỗi lúc nhiều với các công ty địa ốc lớn , con đường tuy khó chút nhưng lợi ích vẫn có. Trong đó, có công ty ở ôn Châu đầu tư thất bại, nợ Giang Nguyên khoản lớn, đến đường cùng, họ đề xuất gán nợ mảnh đất làm ăn lâu đời của mình. Khoảng đất ấy rộng ước chừng trăm hecta, nằm ở góc ngoại ô thành phố G, mặt dựa núi, ba mặt kia giáp những nơi có nước, đối diện với dòng sông chính của thành phố. Vị trí địa lý ở đây rất đẹp, ban đầu Công ty Địa ốc ôn Châu cũng nhắm trúng phương vị đẹp ở đây, mọi thứ rất thuận lợi, ngờ đâu về sau mới nghe , mảnh đất này kế bên vùng nước rộng, chính là chỗ rẽ của dòng sồng chính, địa thế lại hẻo lánh, những xác chết trồi ở đây nhiều vồ số nên nó được mệnh danh là “vùng đất xác nồi”. Ghê gớm hơn nữa là, ngọn núi đối lưng kia nhìn thẳng vào khu nghĩa địa hỏa táng cồng cộng của thành phố G, khí rất nặng nên hễ ai dùng nơi này để kinh doanh chắc chắn thảm bại. Mảnh đất đó còn nằm ở góc chết giao thông, nếu kinh doanh làm ăn càng khả thi. Công ty Địa ốc ôn Châu đó mắc phải cục xương này mà nhả ra được nên mới nợ nần chồng chất.
      Bất ngờ điều là, khi rất nhiều người lắc đầu Hướng Viễn lại đồng ý phương thức gán nợ này. Trong bao năm nay, trải qua thăng trầm sóng gió của cồng ty, trong mắt của số cổ đông và nhân viên, địa vị của Hướng Viễn rất vững chắc nên quyết định cồ đưa ra chính là đại diện cho Giang Nguyên. Nhưng lần này mọi người vẫn bàn tán xôn xao, đến Đằng Vân cũng hỏi riêng Hướng Viễn, có thể nào quá mạo hiểm ? Chẳng lẽ là có tin tức nội bộ gì chăng?
      Hướng Viên lác đâu nhưng đó phải câu trả lời, vì chính cũng biết. Đối với chuyện này, đáp án cồ cho Đằng Vân là: “Tồi cũng có bản lĩnh biến hủ bại thành thần kỳ, chỉ có điểu để họ vác cái khoản nợ đó mãi cũng phải cách hay, chi bằng tóm lấy chút cái thực tế còn hơn. Còn về chuyện khí gì gì đó, tồi nghĩ mỗi ngày đều vật đổi sao dời, chừng đến lúc nào đó, những người biết chuyện ấy đều quên hết, người chưa quên cũng còn quan tâm nữa, đó cũng là khả năng”.
      Đằng Vân hiếm khi thấy Hướng Viễn đánh cược chuyện gì đó với thái độ chắc chắn thế này nhưng nghĩ lại trước kia là người nhanh nhạy sáng suốt, cũng phải chuyện nào đều toại nguyện, những chuyện thế gian có thể bị người đời nắm trong lòng bàn tay liệu có bao nhiêu? Nghĩ đến nay, cũng hỏi gì nữa.
      Với việc của Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch, Đằng Vân cũng biết được ít nhiều. Hướng Viễn tuy gì, từ cử chỉ hành động của , cũng khó tìm được ảnh hưởng của việc này. Tình cảm bao năm như băng khô, sau đạt lừa hóa thành khói nhưng dù gì vẫn quan tâm đến Diệp Khiên Trạch. Đằng Vân là người vô cùng tinh tế và nhạy cảm nên nhìn ra điều đó ngay.
      Mấy năm nay Diệp Khiên Trạch càng lúc càng có sở thích giống Diệp Bỉnh Lâm cha . Trà thích Phổ Nhĩ nên trong khu nghỉ mát luôn có những loại trà Phả Nhĩ ngon. Có lúc là quà người khác tặng, có lúc là do Hướng Viễn vô tình cố ý đưa cho Đằng Vân dù biết rằng Đằng Vân chỉ uống cà phê.
      Ngoài trà ra, Diệp Khiên Trạch còn có sở thích câu cá. Đằng Vân cũng là cao thủ câu cá nên về điểm này hai người rất hợp nhau. Mấy lần Đằng Vân ra biển câu cá, Diệp Khiên Trạch đều theo. Lúc ở công ty, Diệp Khiên Trạch và Đằng Vân vốn thân thiết gì lắm, mặt là do nghe thấy những lời đồn đại về khuynh hướng tình dục của Đằng Vân, Diệp Khiên Trạch là người truyền thống, tuy vì thế mà ghét bỏ ai nhưng cũng có ý kính nhi viễn chi. Mặt khác do Đằng Vân có thể xem như là tâm phúc của Hướng Viễn, Diệp Khiên Trạch luôn phản đối cách làm việc dứt khoát, thậm chí là cay độc của . Trước kia, do tình cảm vợ chồng nên cũng tiện nhiều nhưng trong lòng khó tránh khỏi phiền giận Đằng Vân, cảm thấy ta chắc chắn cũng là người trọng lời khinh nghĩa. Đằng Vân, cảm thấy ta chắc chắn cũng là người trọng lời khinh nghĩa. Ngờ đâu tiếp xúc với nhau rồi mới phát ra, ngoài người phải là phụ nữ ra Đằng Vân chẳng khác gì người bình thường, thậm chí còn là người bình thường khá thú vị. Hai người khá ăn ý nhau về sở thích và những điều quan tâm trong cuộc sống, thèm vào đó Đằng Vân làm việc luồn chu đáo, luồn chuẩn bị sẵn những thứ cần. Và như thế, sau khi Diệp Khiên Trạch và Hướng Viễn càng lúc càng xa nhau ngược lại, càng lúc càng gần gũi với Đằng Vân hơn. Nhưng muốn và cũng tìm hiểu kỹ tại sao Đằng Vân bận rộn như vậy mà mỗi tuần đều dành ra , hai ngày câu cá, uống trà với người phú quý thảnh thơi như .
      Hướng Viễn ít khi nhắc đến Diệp Khiên Trạch trước mặt Đằng Vân nhưng Đằng Vân lại thường xuyên nhắc đến Diệp Khiên Trạch trước mặt . Diệp Khiên Trạch gì, Diệp Khiên Trạch làm gì, đều kể lại rất tường tận, tỉ mỉ. Hướng Viễn ghét nhất là nghe người khác chuyện phiếm nhưng lúc Đằng Vân cồ lại im lặng lắng nghe, cũng hiếm khi bình luận. ra khi vợ chồng đến nước này, có lúc lại phải thông qua người khác mới biết được hành tung của .

    3. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 48

      cúi đầu vội vàng nhấp ngụm nước, lại bị sặc ra, thểnào nuốt nổi, đắng quá, ràng là cốc nước lọc nhưng biết mùi vị bị thay đổi từ lúc nào.
      Tháng Tư ở miền Nam bắt đầu vào hạ, Hướng Viễn chạy xe vào conđường rừng râm mát trong khu nghỉ mát, dưới bóng cây, cũng thấy tâmtrạng mình mát mẻ hơn nhiều. Khung cảnh xung quanh của khu nghỉ mát nàyđã rất tuyệt, lại tương đối yên tĩnh, đó cũng là nguyên nhân mà khi Đằng Vân gọi điện báo có việc cần bàn, Hướng Viễn để Đằng Vân đếnthành phố mà tìm chút thời gian đích thân đến đây.
      Con đường rừng râm mát này chính là đường chính của khu nghỉ mát,phía tây là dãy phòng nghỉ của khách, bốn bề ai qua lại, thỉnh thoảng có vài người cũng là nhân viên mặc đồng phục, tiếng ve kêurâm ran, khiến người nghe lơ mơ buồn ngủ. Trân con đường phía đông gầnbãi đậu xe, bỗng có người loạng choạng lảo đảo bước nhanh đến, suýt nữađâm vào chiếc xe Hướng Viễn định rẽ ngoặc, cũng may đạp thắng kịpthời, người kia cũng hoảng đến độ lùi lại mấy bước.
      Người trong khu nghỉ mát là nhân viên cũng là khách, tuyngười đó có lỗi nhưng Hướng Viễn cũng định tính toán thiệt hơn. Ai ngờ sau khi người đó nhìn thấy xe , giật mình thất sắc, quay đầu định bỏ nhưng chưa được mấy bước quay lại như thể hoảng quá nên khôngbiết đường nào.
      Hướng Viễn vốn quá để ý người trẻ tuổi đường bất cẩn kianhưng lúc này cũng bắt đầu nhìn lại. tự vấn mình tuy thân thiện lắm nhưng chí ít cũng đến nỗi dọa người lạ mặt ra nông nỗiđó.
      nhìn biết, ra người đó là Tiểu Trần, tài xế củaDiệp gia. Tiểu Trần là con trai của chú Trần. Chú Trần sắp đến tuổi nghỉ hưu rồi, theo Diệp gia bao năm nay, bây giờ cũng hiếm khi lái xe,chỉ phụ trách đưa đón Diệp Bỉnh Lâm số ngày, cũng xem như là sựchiếu cố ông vất vả bao năm nay. Diệp Bỉnh Lâm còn đề nghị chú Trầncho con trai đợi việc làm tiếp công việc của bố. Diệp gia nayvốn chẳng còn lại mấy người. Diệp Quân thích đưa đón, Hướng Viễnra vào đều tự mình lái xe nên Diệp Khiên Trạch để Tiểu Trần làm tàixế cho mình.
      Tiểu Trần cũng mới theo Diệp Khiên Trạch gần nửa năm nay nên hiếm khi gặp Hướng Viễn. Hướng Viễn chỉ nghe chàng này cũng khá nhanhnhẹn, làm việc cần mẫn nhưng chẳng mấy khi chuyện. Hôm nay, thấy bộdạng cậu ta như thế, lại như thể vừa nhận ra xe nên hoảng loạn khôngkịp tránh cũng khiến lấy làm lạ.
      Bình thường, ngoài việc lái xe cho Diệp Khiên Trạch ra Tiểu Trầncũng chẳng còn việc gì khác. Hướng Viễn liếc nhìn bãi đậu xe. Quả nhiênxe Diệp Khiên Trạch cũng đậu ở đó, nhớ đến vội vã của Tiểu Trầntrước đó và nỗi kinh hoàng sau khi nhận ra, bắt đầu thấy nghi ngờ. dừng xe bước ra.
      “Hướng… Giám đốc Hướng.” Tiểu Trần biết tránh được nên đànhgắng gượng lên tiếng chào hỏi nhưng gương mặt lại quay nghiêng rất lạlùng, như thể cố hết sức tránh nhìn trực diện vào Hướng Viễn.
      Thực ra hai người đứng rất gần nhau, từ lúc bước xuống xe, nhìn thấy thương tích đầy mình người cậu ta, sống mũi sưng vều thìkhông nhưng chiếc áo phông màu nhạt cũng đầy vết chân, chắcchắn trước đó bị người ta đạp lên, bộ dạng thê thảm cùng cực.
      Hướng Viễn lại nhìn xung quanh, ai khác, chỉ có TiểuTrần vẫn cố che giấu gì đó. Hướng Viễn cố nén ngạc nhiên, hỏi:”Cậu sợ gì vậy? Ban ngày ban mặt gặp ma à? Diệp tiên sinh đâu?”.
      “Diệp tiên sinh, ấy… ấy ở đây, bảo tôi lái xe đến lấy đồ.” Hình như Tiểu Trần khá sợ Hướng Viễn nên gương mặt nãy giờ vẫnkhông dám nhìn thẳng .
      Cũng muốn chơi trò đố vui với cậu ta nên Hướng Viễn luôn: “Cậu lấy đồ gì mà ra nông nổi này?”.
      “Tôi vừa bị ngã. đấy, bất cẩn bị ngã ấy mà.”
      “Thế à?”, Hướng Viễn bỗng dưng cười.
      Tiểu Trần tự biết trước mặt rất khó trả lời qua loa cho xong, đầucậu bất giác cúi gằm xuống, bàn tay nắm chặt chìa khóa xe run lên.Tiểu Trần và Hướng Viễn chẳng mấy khi chuyện với nhau nhưng lợihại của cậu nghe danh từ lâu nên càng ít cậu ta lại càng biết phải làm sao.
      “Tôi… tôi… tôi đánh nhau. … ý tôi là…”, Tiểu Trầnhoàn toàn bối rối, bản thân cũng biết mình gì.
      Hướng Viễn cắt ngang: “Được rồi, cậu ngã xuống đất cũng được, ngãdưới chân người khác cũng được, người ngợm thế này có sao ? Trongkhu nghỉ mát có phòng khám, có điều nếu cậu có việc gấp rời khỏi đây cũng đến bác sĩ trong thành phố khám xem thế nào, đây phải chuyện đùa. , còn đứng đó làm gì?”.
      Tiểu Trần ngẩn ra lúc, như chưa dám tin mình có thể thoát thânvới mấy câu ngắn gọn của Hướng Viễn. lúc sau, chiếc xe của DiệpKhiên Trạch ra cổng khu nghỉ mát như chạy trốn.
      Hướng Viễn nhìn theo chiếc xe quen thuộc, hồ nghi trong lòng hề giảm bớt. Có thể khu nghỉ mát là sản nghiệp của Diệp gia, ai dám đánh tài xế của Diệp Khiên Trạch ra nông nổi này địa bàn của họ?Cơn hoảng loạn kỳ lạ khi Tiểu Trần khi thấy , chẳng lẽ chỉ vì lỡ gâyra họa sợ bị trách phạt thôi sao? lờ mờ nhận thấy việc đơngiản như vậy. Lúc nãy dễ dàng buông tha cho cậu ta vì biết, TiểuTrần có việc gì đó cố ý giấu , lúc này có hỏi cũng ra đáp án,chỉ có thể bức cậu ta bịa ra hàng loạt câu dối kinh khủng hơn thôi.Quan trọng hơn là, ở phương diện tài xế là người thân cận nhất vớichủ nhân nào đó nên Hướng Viễn muốn hỏi cho ra nhẽ vì sợ làm mấtmặt Diệp Khiên Trạch. Có phải càng lúc càng hiểu ? vàDiệp Khiên Trạch dù sao cũng là vợ chồng, thế nhưng, lại hoàn toànkhông đoán ra rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Người có bí mật rốt cuộc làTiểu Trần hay Diệp Khiên Trạch? Nghĩ đến đây, phiền muộn kỳ lạdần bao phủ trái tim Hướng Viễn, đến cả bầu trời ánh nắng chan hòa nàycũng cảm thấy đau đầu vô cùng.
      Phòng phục vụ chính của khu nghỉ mát nằm đối diện bãi đậu xe, HướngViễn định thần lúc rồi bước đến đó. Nhân viên phục vụ tinh mắt đãnhìn thấy Hướng Viễn từ xa, vừa ngồi xuống salon cốc nước mát lạnh được đưa đến. Hướng Viễn uống hai ngụm, nước mát lạnh trôi theo cổ họng xuống dạ dày khiến nóng nực trong người giảm bớt khá nhiều.Đột nhiên, nhớ ra điều gì liền gọi điện cho Đằng Vân, Đằng Vân ở khu phòng khác, đến ngay.
      Vừa gác điện thoại có người đưa khăn bông lạnh cho Hướng Viễn. Côđón lấy, quay người lại cười với người nhân viên cần mẫn chu đáo kia phát ra người đưa khăn lạnh đứng bên tay trái chính là ông chủ Thôi của khu tắm hơi.
      “Ấy, ngại quá, suýt nữa tưởng nhầm ông chủ là bé phục vụ, xấu hổ ”, Hướng Viễn vừa vừa đứng lên bắt tay ta. hiểu vì sao hề cảm thấy quá bất ngờ đối với ông chủ Thôi vừa đột ngộtxuất ở đây.
      Ông chủ Thôi cười rần rang: “Giám đốc Hướng bận rộn như vậy, được phục vụ là niềm vinh hạnh của tôi”.
      Hai người cùng khiêm tốn vài câu rồi ngồi xuống, ông chủ Thôi vốn vẫn vô cùng tôn trọng và lịch với Hướng Viễn. Còn với Hướng Viễn mà , chuyện làm ăn ở khu nghỉ mát của ông chủ Thôi tuy là rất khám khánày nhưng người đàn ông họ Thôi ấy, nhìn có vẻ lịch và khiêmnhường, song thực tế ta ngành nghề nào cũng làm được, hơnnữa cũng hiền lành gì cho cam, thậm chí còn khá ác độc. Nghe nóianh ta phất lên trong giới xã hội đen, nghề nào cũng làm qua, làngười sợ trời sợ đất. Hậu phương sau lưng cũng rất vữngchắc, mấy năm trước có phạm vào số chuyện nhưng cũng chẳng ai dámđụng đến, vài năm gần đây bắt đầu “làm ăn” đàng hoàng, được xem như gáckiếm giang hồ. Nguyên nhân khiến Hướng Viễn chịu hợp tác với ta làvì ông chủ Thôi này tuy hiểm độc nhưng nổi tiếng là ân oán phân minh, ai động đến mình mình cũng động đến ai, về mặt xã giaocũng khá sành sỏi, thậm chí còn khá chịu khó làm việc, là người kháthông minh trong nghề. Thế nên, sau khi được xây dựng, khu nghỉ mát vẫntiếp tục hợp tác với ta, Đằng Vân và ta cũng có mối quan hệ khátốt, Hướng Viễn cũng có ý kiến gì.
      Chuyện làm ăn của ông chủ Thôi chỉ giới hạn trong khu nghỉ mátnày, ta cũng phải loại người rãnh rỗi tìm người uống trà chovui nên Hướng Viễn biết ta tất có việc gì đó. Hai người hàn huyênvài câu rồi Hướng Viễn quyết định vòng vo nữa, thẳng thắn hỏi:”Đúng rồi, ông chủ Thôi, dạo này tôi ít khi đến đây, có việc muốn hỏithăm chút. Tôi mới nhìn thấy cậu tài xế nhà tôi mắt mũi sưng húp ra, là bị ngã, biết hoặc người của có thấy cậu tangã ở đâu mà ra nông nổi đó ?”.
      Ông chủ Thôi khoanh hai tay lại, đặt lên bàn, cười rất lịch , :”Giám đốc Hướng là người phóng khoáng nên tôi cũng muốn bóngnói gió trước mặt người thông minh. thực là, tôi nghe nhân viên cấpdưới báo Giám đốc Hướng có việc đến đây nên tôi mới đến xin lỗi vềviệc này”.
      Hướng Viễn khẽ nhíu mày: “Có phải Tiểu Trần của chúng tôi hiểu chuyện nên mới làm phiền ông chủ Thôi ?”.
      “Đâu có?”, ông chủ Thôi khoát tay liên tục: “ ra quả thực xấuhổ quá. Thực ra, tôi có nuôi vài con chó, người trẻ mà, tò mò nhiều nênchơi với con trong số đó, mà người chăm sóc chó của chúng tôi cũnglắm điều, nhất thời kiềm chế được nên mới xảy ra xung đột…”.
      Hướng Viễn gì, lặng lẽ nghe ông chủ Thôi tiếp. tanghịch móng tay được cắt giũa khá đều và sạch của mình, tiếp:”Vốn cũng chẳng có gì ghê gớm nhưng cũng biết đấy, ai chẳng có thứ mà mình đặc biệt thích, bị người khác đụng vào trong lòng lúc nàocũng thấy khó chịu. chàng trông chó của chúng tôi cũng vậy, con màanh ta thích nhất lại là con mà Tiểu Trần nhà nhắm trúng, thế mới xảy ra chuyện, về sau tôi cũng dạy dỗ vài câu nhưng cậu ta cãi lại, cái người trêu chọc chó kia sờ mấy cái, chơi vài lần cũng chấp nhận thôinhưng tại sao đụng vào rồi lại có ý muốn trộm chó? Thế chẳng phải là mặt dày cướp của người khác à? Thế nên cậu ta mới nhịn được… Tôi , thực đúng là vớ vẩn, có nhịn được cậu cũng phải xem xemTiểu Trần là ai, đánh chó phải nhìn mặt chủ, nếu lại khiến ngườita hiểu nhầm, còn tưởng chúng ta nhìn chủ mới đánh chó… Giám đốcHướng, cho cùng cấp dưới của tôi thô lỗ nên tôi xin lỗi thay cậu ta. Việc qua rồi, tiền thuốc men phải đền chúng tôi trả hết,tôi và luôn hợp tác vui vẻ, sau này hợp tác tốt hơn, hy vọng đừngvì con chó mà làm tổn thương hòa khí, nghĩ thế nào?”.
      lúc lâu sau Hướng Viễn mới dời ánh mắt từ đôi tay được chăm sócrất kỹ của ông chủ Thôi ra chỗ khác, khớp ngón tay ấy đều là nhữngvết sưng đỏ rất mới. Vết thương như thế Hướng Viễn rất quen thuộc bởi từng nhìn thấy nó tay Diệp Quân. Lúc ấy, Diệp Quân điên lên đậpcho cậu bạn bảo cậu đẹp như con trận, nắm đấm nện xuống cơ thểngười ta, khớp ngón tay của mình cũng sưng lên mấy ngày.
      Hướng Viễn thấy mạch đập rần rật trong tai mình, mặt trời ngoài khung cửa sổ lớn nóng bỏng chiếu thẳng vào trái tim . Có lẽ để che giấu sựmất bình tĩnh trong thoáng chốc của mình, cúi đầu vội vàng uống mộtngụm nước nhưng lại bị sặc, thể nào nuốt nổi, đắng quá, ràngtrước đó vẫn là cốc nước lọc nhưng biết mùi vị bị thay đổitừ khi nào.
      Thấy ho mấy tiếng, ông chủ Thôi vội vã đứng dậy, phục vụ cũng chạy đến ngay. Hướng Viễn nắm chặt chiếc cốc, đưa đến trước mặt phục vụ,: “Đổi cốc khác cho tôi. … cứ cốc này , bỏ thêm đường giúptôi, thìa đường”.
      Nhân viên phục vụ mang chiếc cốc với thái độ nghi hoặc.
      “Giám đốc Hướng… sao chứ?”, giọng ông chủ Thôi đượm vẻquan tâm. Qua kính cửa sổ, Hướng Viễn nhìn thấy Đằng Vân đinhanh đến.
      hít thở vài hơi sâu, trấn tĩnh hơn với người trước mặt, : “Ông chủ Thôi, nếu tôi đoán nhầm con chó gây chuyện kiachắc là giống cái?”.
      Ông chủ Thôi chậm rãi dựa vào lưng ghé, đáp: “ là người thông minh, tôi thích chuyện với người thông minh”.
      Đúng vào lúc này, Đằng Vân đến bên bàn. ông chủ Thôi đứng dậy, vỗvỗ vai Đằng Vân: “ phiền hai người bàn chuyện nữa, tôi mạn phép đitrước. Đúng rồi, con tàu kia của tôi bây giờ vẫn để đó, lúc nào muốn rabiển nữa cứ bảo tôi tiếng”. xong, ta quên chào HướngViễn tiếng: “Giám đốc Hướng, gặp lại sau”.
      “Vâng!”, Hướng Viễn cười. giữ nụ cười này rất lâu, mãi đến khiĐằng Vân ngồi xuống đối diện với , nụ cười ấy vẫn biến mất.
      có chuyện giấu tôi, Đằng Vân.”
      “Hướng Viễn… biết có vài chuyện tôi thể kiểm soát.” ĐằngVân cũng biết phải gì, cuối cùng thả lỏng tay với vẻ bất lực.
      hiểu tính Hướng Viễn nên đành từ bỏ việc giải thích để ngầm công nhận dò đoán của .
      Hướng Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu, lá cây rất xanh, bầu trờirất xa, sau giờ nghỉ trưa, những người đường bắt đầu đông dần,tất cả đều theo quy luật. lúc sau, mới câu như lẩm nhẩmvới chính mình: “ xem, tại sao phụ nữ lúc nào cũng là người biếtcuối cùng?”.
      Buổi tối, Hướng Viễn về Diệp gia, Diệp Khiên Trạch ở đó. thử suy nghĩ xem rốt cuộc là cũng bắt đầu bận rộn từ khi nào nhưng lạikhông tài nào nghĩ được. Hướng Viễn đẩy cửa thư phòng, rút lần lượt từng ngăn kéo bàn ra, có cái nào khóa, có lẽ Diệp Khiên Trạch chắcrằng phải người đa nghi nhưng biết tất cả phụ nữ khiđối diện với thời khắc ấy đều như nhau.
      Mỗi ngăn kéo đều được sắp xếp rất gọn gàng, đó là thói quen tốt củacả hai em. Bên trong ngăn kéo đều là những thứ vô cùng bình thường,Hướng Viễn đóng ngăn cuối cùng lại, cảm thấy hơi thất vọng nhưng lạithở phào hơi dài nhõm.
      Diệp Khiên Trạch là người thích những cái cũ, rất nhiều đồ vật đãdùng qua đều nỡ bỏ , đặc biệt là những tấm ảnh cũ, nhữngtreo đầy tường, đến bàn cũng bày ra ít, có ảnh của mẹruột , có cả Diệp Bỉnh Lâm và bà Diệp, tất nhiên là thiếu người nào trong nhà, đặc biệt là Diệp Linh. Hướng Viễn chú ý đến tấm ảnhcủa nhiều năm trước, khi Diệp Linh lần đầu đến Vụ Nguyên, theođến đó, sau đó họ và Diệp Quân, ba em cùng chụp chung dưới gốc câyhoe già, người bấm máy chính là Hướng Viễn. Trong tấm ảnh ố vàng, bagương mặt kia đều chỉ là dáng vẻ trong ký ức, vật cũ vẫn còn mà ngườithì xa rồi.
      Hướng Viễn cầm khung ảnh lên nhìn kỹ, vật màu vàng rơi rakhỏi giá sách theo dịch chuyển của khung ảnh, chiếc nhẫn vàng,kiểu dáng vô cùng bình thường, bên có khắc hai chữ : Bình an.
      Lẽ nào, muốn dối mình dối người cũng cần có chút may mắn?
      Hướng Viễn đặt chiếc nhẫn vàng vào lòng bàn tay, lật lật lại tỉ mỉ như thể đó là vật hiếm có. Cuối cùng, khép chặt tay lại, rấtchặt, như thể chiếc nhẫn kia lút vào da thịt , trở thành mộtbọc mủ gớm ghiếc và hôi thối.
      Nếu giờ phút này, Diệp Khiên Trạch đứng trước mặt, Hướng Viễn khônghề nghi ngờ rằng mình giống bao bà vợ khác khi phát thấy có kẻthứ ba xuất trong cuộc hôn nhân của mình. Chất vấn , trách mắnganh, mong đợi giải thích hoặc ném mạnh chiếc nhẫn quá quenthuộc này vào mặt nhưng bây giờ hề biết Diệp Khiên Trạchđang ở đâu…
      Hướng Viễn khoác thêm áo, cứ ngồi đợi suốt như thế trong thư phòng,kim giờ của chiếc đồng hồ cũ kĩ chỉ từ số tám đến số mười , đúng batiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa về. Thế nhưng, chính trong ba tiếng này cũng đủ khiến phẫn nộ trong lòng Hướng Viễn nhạt bớt, như ngọnđuốc bị dập tắt, sau khi cháy tàn chỉ còn lại tro bụi.
      Tiếng bước chân Diệp Quân lên lầu vang đến, và nhanh, Hướng Viễnluôn nhận ra tiếng bước chân của mỗi người. Lúc ngang cửa thưphòng, cậu thò đầu vào hỏi: “ủa, Hướng Viễn, sao chị lại ngồi trong này? Em cứ nghĩ là chứ”.
      “Ồ, chị rảnh rỗi có việc gì nên tìm sách đọc”, Hướng Viễn kéo chiếc áo vai mình, đứng dậy .
      Diệp Quân thoáng chốc hào hứng hẳn: “Chị mà cũng rảnh rỗi à? Nhưnganh có sách gì hay mà xem đâu? triết học cũng tôn giáo,chán chết. Trong phòng em có rất nhiều tạp chí, chị có muốn chọn mấyquyển ?”.
      cần đâu, chị lật bừa thôi, biết đâu đọc mà ngủ được.” Nóixong, mới nhận ra Diệp Quân có vẻ thất vọng nên cười bảo: “Lần sauchán mượn của em, chị cũng chuẩn bị ngủ đây”.
      Bóng Diệp Quân mất hút khỏi cửa thư phòng. Hướng Viễn mới mở bàn taynãy giờ vẫn nắm chiếc nhẫn ra. Ai cũng tình rắn như vàng, thực ravàng khá là mềm, bóp lại nhàng cũng đủ khiến nó biến dạng, cũng maylần này chỉ để lại vết đỏ hình tròn trong lòng bàn tay . bìnhthản đặt nó trở lại vị trí cũ sau khung ảnh, sau đó về phòng mình.Khoảnh khắc khép cửa lại, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng Diệp KhiênTrạch mở cửa vào nhà.
      về nhưng Hướng Viễn cảm thấy còn gì để nữa. Đó là người đàn ông chọn, cuộc hôn nhân chọn, nếu có sai đường,người khác có lẽ chọn quay lại, còn Hướng Viễn . khôngthể để đoạn đường trước kia mình phí bao sức lực trở nên lãng phítheo thời gian nên dù phía trước có là gì cũng tiếp tục tiếntới và mãi. tin là mình tìm ra khoảng trờikhác. Cũng giống như bây giờ, mất tình nhưng ít nhất cũngcó được tiền, rất nhiều, rất nhiều tiền.
      Hôm sau, khi giờ nghỉ trưa sắp đến, Hướng Viễn lại nhận được cuộcđiện thoại từ “cú đêm” Chương Việt, bảo là lâu quá gặp, hỏi lúc nào rỗi để đến “Tả Ngạn” uống ly.
      Từ khi Chương Việt được Thẩm Cư An đuổi đến tận Pháp và quay về, thực Hướng Viễn khoảng thời gian ít liên lạc với Chương Việt.Nguyên nhân chính là vì Hướng Viễn biết Chương Việt vẫn còn chìmđắm trong “hạnh phúc” của nàng nên muốn quấy rầy.
      Hướng Viễn quen rất nhiều người, có kẻ nghèo nhưng đa số là ngườigiàu có sang trọng, những người đó là bạn hợp tác hoặc là “nồi cơm” củacô, cũng có người là “tài nguyên tiềm năng” để sẵn đó khi nào cần thìdùng đến. giao tiếp rộng rãi đó luôn giúp nghiệp của Hướng Viễnthăng hoa nhưng bạn lại rất ít, nếu về bạn ChươngViệt là người duy nhất.
      Người như Chương Việt, bạn nhất thiết phải làm “tri kỷ” với , chia sẻ tâm riêng tư giữa phụ nữ nhưng ma lực khiến ngườikhác rất khó mà nảy sinh cảm tình với mình, cho dù phảilà thiên kim tiểu thư của Vĩnh Khải, là bà chủ của “Tả Ngạn” mà chỉ cầnchạm cốc với cũng là chuyện vui.
      Nhưng khi nhận cuộc gọi này Hướng Viễn lại thấy do dự. vớiChương Việt rằng mình tất nhiên nhưng gần đây có lẽ khábận rộn.
      Chương Việt hề để tâm, cười và : “Cho dù cậu đến vào tối nào, chỉ cần tớ còn ở trái đất tớ vẫn đợi ở đó”.
      Hướng Viễn là người quá tin vào trùng hợp, trong mắt , tất cả những trùng hợp đều có quy luật của nó, huống hồ những trùng hợpbày ra trước mắt chỉ có . “Bình an” và “Trường thọ”, haichiếc nhẫn giống nhau, viếng thăm khu nghỉ mát thường xuyên của ThẩmCư An, bất thường của Diệp Khiên Trạch, lời ám chỉ trong câu củaông chủ Thôi và cả người phụ nữ tên Viên Tú, thậm chí bao gồm cả cuộcđiện thoại này của Chương Việt… Dường như có sợi dây trong suốtliên kết, nối vòng tất cả những việc này lại với nhau tạo thành mộttấm lưới cực lớn mà vô hình, giam giữ con người lại bên trong. Nhưngngười lặng lẽ mai phục trong chính giữa tấm lưới đó để hành độngrốt cuộc là ai? Là con người hay vận mệnh? Hướng Viễn là người quenvới việc dệt lưới nhưng bây giờ mới cảm nhận được hoảng loạn củacôn trùng. Diệp Khiên Trạch đủ khiến nhận phươnghướng, cắm đầu chui vào trong lưới, trước khi chưa nghĩ ra phải thoátthân thế nào, dám động đậy.
      Mãi đến tối, khi Hướng Viễn kết thúc chiêu đãi, tiễn khách ra về, côlên xe nhưng lại biết phải về đâu, bỗng nhớ đến lời mời cóvẻ nhõm thoải mái của Chương Việt ban sáng. Nếu hai chiếc nhẫn “Bình An” và “Trường Thọ” là cặp , vậy Chương Việt cũng thểthoát khỏi tấm lưới này. Chương Việt là người phụ nữ thông minh, việc tiến triển đến mức này chắc chắn ấy phải phát ra. HướngViễn nghĩ lúc rồi quay đầu xe tiến thẳng đến “Tả Ngạn”.

    4. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 49

      Bước chân về hai hướng ngược nhau của cả hai nện bậc thang cũ ki mỗi bước đều như muốn giẫm cho tâm vỡ nát, giấc mộng xưa cũ năm nào dưới ánh trăng núi cũng bị giẫm đạp nát vụn.
      Nhìn xuyên qua rất nhiều đôi nam nữ mê loạn quên hết đời, Hướng Viễn thấy ngay Chương Việt ngồi bên quầy bar vẫy tay với mình. Trong hộp đêm vốn thiếu những xinh đẹp nhưng Chương Việt chính là đoá hoa hồng nở bừng duy nhất. Hai người gặp nhau, mỉm cười. Chương Việt đưa Hướng Viễn vào gian phòng phía sau như trước kia, đóng cửa lại rồi vẫy tay gọi phục vụ đến, hất cằm hỏi : “Vẫn nước lạnh à?”.
      Hướng Viễn bảo phục vụ: “Nước lạnh khoáng năm trăm mililit, thêm cho tôi thìa đường.”
      “Đổi khẩu vị từ khi nào vậy?”, Chương Việt nháy mắt hỏi.
      Hướng Viễn đáp: “Dạo gần đây cảm thấy uống thứ gì cũng đắng”.
      Tư thế mở rượu của Chương Việt thuần thục đến kinh ngạc. “Có lẽ cậu có thể thử cốc rượu mạnh, uống thử ngụm cay nồng đến độ mùi vị gì cũng quên hết .”
      “Chẳng phải cậu cai rồi à?” Hướng Viễn nhìn Chương Việt hơi ngửa cổ lên, nửa cốc rượu còn lại thoáng chốc thấy được cả đáy, cần ai mời, cần ai uống cùng, càng cần lý do, cách uống này chỉ nhìn thấy ở Chương Việt.
      Chương Việt cười, rót thêm rượu cho mình: “Hôm nay say, mai hẵng tính”. Chương Việt uống hết ba cốc rượu nước lạnh thêm đường của Hướng Viễn mới được đưa đến.
      “Nào, Hướng Viễn, chúng ta cùng nâng cốc.” Chương Việt vừa vừa cười tươi đưa cốc lên cao. Hiếm khi uống nhiều thế mà đôi mắt vẫn bình thản, cái khác , chỉ riêng tửu lượng của bạn mình khiến Hướng Viễn cảm thán ngớt.
      Hướng Viễn cười : “Cạn cốc này cũng phải có lý do gì chứ?.”
      “Để tớ nghĩ xem”, Chương Việt chống cằm, sóng mắt chuyển động. “Nếu , mừng cuộc đời bất lực?” xong, hề để tâm đến chuyện cốc của Hướng Viễn là nước lạnh còn của mình là rượu mà uống cạn hơi.
      Hướng Viễn khoát tay, đuổi khéo người phục vụ đứng đợi rót thêm nước cho ra ngoài, vừa tự rót cho cốc mình đầy vừa : “Cũng may tớ hơi khát, nếu nước lọc thay rượu mà cũng uống nổi cậu.”
      Lời vừa dứt, cốc thứ hai của Chương Việt tới: “Cốc này, chúc cho khu nghỉ mát của các cậu làm ăn phát đạt và cũng cảm ơn thịnh tình khoản đãi phu quân của tớ”.
      Hướng Viễn nắm chặt cốc nước trong tay, khẽ chạm vào cốc Chương Việt cái, nghĩ, quả nhiên Chương Việt biết, xem như là dần dần hướng vào chủ đề chính. Sau khi uống hết ly này, sắc mặt Chương Việt cũng ửng hồng, cười lắc lắc chiếc cốc với Hướng Viễn, chăm chú theo dõi Hướng Viễn uống hết như đứa trẻ nghịch ngợm.
      “Cốc thứ ba này càng ý nghĩa hơn. Hướng Viễn, trước kia tớ cũng tại sao cứ cảm thấy có duyên với cậu. Thế quả nhiên kỳ diệu, mắt nhìn đàn ông của chúng ta khác nhau nhưng mắt nhìn phụ nữ của những người đàn ông chúng ta chọn lại giống nhau. Tớ đoán cậu cũng đau đầu, biết phải chuyện của Thẩm Cư An với tớ thế nào… Ha ha, tớ cũng vậy… Cuối cùng mới biết đống tạp nham này ai cũng có phần, xem như cũng là duyên phận. Nào, cốc thứ ba vì cái duyên vô lý này của chúng ta!” xong, Chương Việt gục người lên bàn cười to dứt.
      Hướng Viễn cũng định thử nhếch môi lên, cuối cùng vẫn bỏ cuộc, thừa nhận tính hài hước của mình quá tệ, thậm chí trước khi Chương Việt định uống cạn cốc thứ ba, giữ lấy tay bạn mình.
      “Đủ rồi, đừng uống nữa, Chương Việt.”
      Chương Việt nhún vai, sắc đỏ mặt càng đậm.
      “Thôi cốc này bỏ vậy.” Hướng Viễn thuận tay hất cốc rượu ra sàn, dựa người mạnh ra phía sau, vén tóc bên tai nhưng mái tóc rối chút nào. Lúc này mới ý thức được cử động ấy của mình như có nét rối loạn hoảng hốt, đành dừng tay lại.
      “Hướng Viễn, đến cậu cũng rối loạn, xem ra việc này tệ ”, Chương Việt tự cười giễu mình. “Muốn nghe kể chuyện ? Yên tâm, chuyện tớ kể luôn rất ngắn”, thấy Hướng Viễn lặng thinh, Chương Việt tiếp tục tiếp như lẩm nhẩm với chính mình.
      “Mở đầu các câu chuyện tình đều như thế này. Những thanh thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi đều mến lẫn nhau, có nét gì mới nhưng cậu phải tin là đối với người trong cuộc nó là độc nhất vô nhị. Gia cảnh của hai người đó đều tốt lắm, chàng trai đậu đại học, còn . Chàng trai xa nhà, bèn cho chiếc nhẫn trong cặp nhẫn gia truyền từ mấy đời trong nhà mình, xem như vật kỷ niệm nho , sau đó hai người chia tay, chàng trai học, còn ấy làm … Đừng ngạc nhiên, tớ cũng mới biết đây thôi, ở chỗ họ quá nghèo nên con làm nghề đó cũng thành chuyện bình thường, hầu như nhà nào cũng có đứa con như vậy. Họ kiếm ra tiền rồi gửi tiền về nhà. Có còn nuôi được cả nhà mình, khá hơn làm nông rất nhiều, trong phạm vi như thế, chẳng ai thấy xấu hổ. Chàng trai biết chuyện của , cảm thấy rất đau thương tuyệt vọng nhưng đành bất lực, làm gì được, cũng nghĩ cho nên cắt đứt quan hệ hoàn toàn. Vậy nên từ đó chàng trai thề với lòng mình, nhất định phải thành công, nhất định phải tạo được nghiệp, như thế mới thay đổi được vận mệnh. Quả thực rất xuất sắc, cũng rất tài giỏi. Sau khi tốt nghiệp vào được công ty lớn như ý nguyện, tiền đồ tươi sáng, chính lúc ấy, nhận được tin về … Câu chuyện đến đây vẫn bình thường, thoát ra được con đường của “cố hội” và “tri ” nhưng đừng quên, câu chuyện hay ở chỗ trước khi nó đặt dấu chấm hết. Chàng trai khắp nơi và tìm được , hai người gặp nhau đều vô cùng cảm thương. Cuối cùng, chàng trai cho số tiền, sau đó phủi tay trở về thành phố này cùng với nhà giàu – cũng chính là tớ – kết hôn. Từ đó về sau, chàng trai xem chiếc nhẫn còn lại của mình là vật báu.”
      So với tài nghệ chuyện bình thường của Chương Việt câu chuyện tẻ nhạt có gì ly kỳ này hoàn toàn bất ngờ, đến cả kết cục khiến người ta thấy thê lương cũng như có vẻ ngoài dự đoán, song thực ra lại rất hợp lý.
      Hướng Viễn nhớ đến người phụ nữ tên Viên Tú, trong câu chuyện xưa cũ ấy, được người mình thương tha thiết nhưng cũng bị chính người mình bỏ rơi. Gương mặt trắng trẻo trong sáng, ánh mắt monh manh như sứ nhưng dễ vỡ, bỗng nhiên sống lại trong lòng Hướng Viễn cách lạ thường. ngờ vực khiến Hướng Viễn đau đầu mãi vẫn lý giải nổi trước đó, giờ đây bắt đầu tìm ra được đáp án.
      Sau khi được nghe xong câu chuyện người nghe tất phải gì đó.
      “Chiếc nhẫn kia quả nhiên là cặp.” lúc lâu sau, Hướng Viễn mới thốt ra được câu này nhưng tự mình cũng thấy quá khô khan nên đành cười khổ: “Hai chiếc nhẫn, ta cho hai người đàn ông. Lẽ nào, hoa rơi vào nhà ai mà mình còn phải suy nghĩ?”.
      Chương Việt cúi đầu đùa nghịch ngón tay mình: “Hướng Viễn, cậu sai rồi. Chúng ta đều hiểu chồng mình. Thẩm Cư An biết Viên Tú cũng ở thành phố G, ấy kiềm chế được tìm ta nhưng ấy tuyệt đối ta mà làm chuyện khờ dại, đặc biệt là khi biết Viên Tú giờ là người đàn bà của Thôi Mẫn Hằng, ấy biết khó mà rút lui. Chẳng phải vì Vĩnh Khải sợ người họ Thôi kia mà chuốc hoạ vào thân vì con điếm là đáng, mà vì Thẩm Cư An chỉ làm những việc được tính toán kỹ. Còn về Diệp thiếu gia như thế nào còn có ai hơn cậu?”.
      Hướng Viễn cũng còn nhớ mình rời khỏi “Tả Ngạn” như thế nào nhưng ràng người uống nhiều là Chương Việt vậy mà người toàn thân phát hoả nóng bừng bừng lại chính là . Về đến nhà, Hướng Viễn choáng váng dựa vào tay vịn đến giữa cầu thang rồi ngõ hẹp tương phùng với Diệp Khiên Trạch từ xuống.
      “Về rồi à? Sao thế, sắc mặt tốt lắm, khó chịu à?” Diệp Khiên Trạch dừng chân nhìn Hướng Viễn, ánh mắt vẫn ấm áp, quan tâm đó cũng giống giả tạo vờ vịt.
      Móng tay Hướng Viễn sượt thành đường tay vịn bằng gỗ cũ kĩ nhưng vẫn lạnh nhạt đáp: “ có gì, hơi mệt thôi. Định ra ngoài à?”.
      Trước kia hiếm khi đâu giữa đêm hôm thế này nhưng cách ăn mặc này chẳng phải là để ra ngoài sao?
      “Tối qua Tiểu Trần bị ngã, có vẻ bị thương khá nặng nên đến thăm cậu ta.”
      Hướng lộ ra quá , chưa được mấy câu, khoé môi * Viễn đứng bậc cầu thang, hơi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông dối đứng trước mặt mình. Quả nhiên trình độ dối của vẫn chưa đến mức thành thục nên lúng túng rịn mồ hôi, đến ánh mắt vẫn có vẻ trốn tránh.
      bỗng cười lớn: “Đúng là nên đến thăm, cậu bé cũng khổ thân, toàn phải chịu đòn thay người khác.”
      Diệp Khiên Trạch hơi hé môi, ngẩn ra mấy giây rồi như hiểu ra gì đó, cả gương mặt đột ngột đỏ ửng lên, xấu hổ quá mạnh mẽ khiến chính nhân quân tử như bỗng thấy thảm hại vô cùng. Hướng Viễn có lý do để tin rằng cảnh này chính là ác mộng của .
      Thế nhưng cũng có thoát khỏi cơn mộng này đâu.
      Hướng Viễn đột kích tuyến phòng bị của người đàn ông này cách quá dễ dàng. Diệp Khiên Trạch lắp ba lắp bắp, lúng túng nên lời khiến Hướng Viễn bỗng có khoái cảm ác độc. Xưa nay chưa hề là đối thủ của , thắng quá dễ dàng nhưng Hướng Viễn chỉ thấy đắng cay lẫn lộn trong thắng lợi đó, muốn khóc mà khóc nổi.
      Lúc này, Hướng Viễn mới phát ra căm hận trong lòng mình, cảm giác đó như chó dại cắn xé khiến bỗng có ý nghĩ muốn huỷ diệt ngay người đàn ông này, huỷ diệt tất cả ngay bây giờ, cần gì nữa, cứ thế mà quay trở về con số . có thể miễn cưỡng thuyết phục mình, hãy để đắm chìm trong thế giới riêng mình, hãy để nhớ nhung người chết, tha thứ cho tình méo mó và tuyệt vọng của Diệp Khiên Trạch với Diệp Linh nhưng thể tha thứ khinh thường tình cảm của mà chung sống với con **************.
      “Em biết rồi?”, lên tiếng.
      chiếc dằm gỗ tay vịn đâm vào đầu ngón tay Hướng Viễn nhưng vẫn rành mạch từng câu từng chữ: “Diệp Khiên Trạch, thể lừa dối quá nhiều”.
      “Hướng Viễn!” đưa tay ra, chạm đến vai lại rụt về, nét cảm thương gương mặt càng tăng thêm. Hướng Viễn nhìn, cổ áo của , mặt Quan đứt cổ nhuốm máu kia như thoắt thoắt .
      , đừng để “Tiểu Trần” đợi lâu”.
      thêm nữa, cúi đầu bảo: “Xin lỗi!” rồi lướt qua . Hướng Viễn cũng dừng lại, bước chân về hai hướng ngược nhau của cả hai nện bậc thang cũ kĩ, mỗi bước đều như muốn giẫm cho tâm vỡ nát, giấc mộng xưa cũ năm nào dưới ánh trăng núi cũng bị giẫm đạp nát vụn…
      Hướng Viễn dừng lại trước đầu cầu thang, với Diệp Khiên Trạch: “Khuyên câu cuối. Những người lăn lộn chốn giang hồ đều đơn giản, cũng đấu lại người họ Thôi kia, phụ nữ còn nhiều, tránh xa ta ra”.
      Từ chỗ đứng của Hướng Viễn thể nhìn thấy bóng dáng Diệp Khiên Trạch nên cũng thể biết phản ứng của . đáp lại, lúc sau, tiếng đóng cửa vang đến. Có lẽ luồng gió đêm len vào từ kẽ hở khi cửa mở ra rồi khép lại khiến Hướng Viễn đứng đầu cầu thang khẽ run rẩy.
      Hướng Viễn từng thấy rất nhiều cặp vợ chồng nhà giàu hoà thuận, có cặp khổ sở vì tình, có cặp nhìn rất hợp nhau nhưng tính cách lại khác xa, có cặp như nước với lửa, cũng có cặp đồng sàng dị mộng, đương nhiên đa số là bọn đàn ông trăng hoa bên ngoài, biết giữ lấy gia đình, phụ nữ căm hận nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn phải nuốt vào trong bụng. Những chuyện đó thấy quen mắt rồi nên những cặp vợ chồng mặn nồng hoà thuận còn trở thành của hiếm.
      Có người , trung thành của đàn ông như tình chân , có thể gặp nhưng thể cầu, dù có tiền hay đều là bản tính, khác biệt chỉ ở chỗ cám dỗ nhiều hay ít mà thôi. Nếu thế gả cho người ăn trắng mặc trơn, phú quý giàu có còn hơn gả cho kẽ nghèo hèn khốn khổ rồi phải vàng cả mắt trong mùi dầu mỡ mà nguyền rủa gã đàn ông vô lương tâm kia.
      Có lẽ cũng chính vì nguyên nhân đó mà hôn nhân của kẻ giàu có luôn trống rỗng và giả tạo nhưng lại bền chặt hơn những người bình thường khác.
      Đạo lý Hướng Viễn hiểu nhưng trước lúc này, chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Khiên Trạch phản bội mình. biết trong lòng cũng có lúc lung lay vững, biết vẫn thể quên những chuyện cũ nhưng biết tại sao lại tìm được “an ủi và niềm vui” ở con **************? tìm thấy bóng dáng của niềm vui trong đôi mắt , vậy niềm vui đó từ đâu mà ra?
      Thế nhưng, dù sao đây cũng là chuyện của . Việc đến nước này rồi cũng có cả vạn lý do để bỏ nhưng vẫn thể điều khiển được cơn tham trong lòng mình, về tất cả mà khó nhọc lắm mới có được, tham lam hơi ấm giả tạo cuối cùng trong tim mình. Sở dĩ “chấp niệm” tồn tại là cũng vì chữ “tham”, thế nên mới bỏ được.
      Nếu bỏ được mà cũng ra được hãy nhắm mắt lại diễn nốt vở kịch này với . Là người vợ, Hướng Viễn có quyền là khổ , xỉ nhục , dằn vặt , thế nhưng điều đó có khiến dễ chịu hơn ? Những việc cần làm quá nhiều, mỗi lúc đều bận rộn, cũng chẳng còn thời gian để buồn thương.
      Ngày tháng cứ thế trôi qua, thiên hạ có bức tường nào mà gió lọt, đặc biệt là khi người bên trong bức tường cố tình để lộ, tất nhiên ai lại thổi phồng lên thêm. Hướng Viễn còn hỏi đến bất cứ việc gì giữa Diệp Khiên Trạch và Viên Tú, nhưng những lời đồn đại về Diệp Khiên Trạch và “con ************** đó” lại nhiều như mưa, mờ mịt rối loạn, chưa bao giờ ngớt.
      …Nghe , mua lại tự do cho ta, giải thoát ta khỏi cái nghề mua vui cho thiên hạ.
      …Nghe , đưa đến căn nhà ở phía tây thành phố, đó là phần tài sản mà Diệp Bỉnh Lâm năm nào tặng cho và Diệp Quân.
      …Nghe , kia hiếm khi lộ mặt, cũng chưa bao giờ xuất cùng ở nơi công cộng, nhưng luôn đưa lên tàu ra biển câu cá.

      Khi những lời đồn đại này dấy lên, Diệp Khiên Trạch thực ra vẫn thường xuyên về nhà ăn cơm, và Hướng Viễn ngồi ở hai đầu bàn, mỗi người tự gặm nhấm tâm riêng của mình. Gương mặt Hướng Viễn luôn bình thản như nước, Diệp Khiên Trạch thi thoảng quan tâm hỏi thăm tình hình dạo này của . cũng giống Hướng Viễn, đa số những chuyện về đối phương đều dựa vào “nghe ”: nghe bắt đầu di dời trọng tâm của Giang Nguyên từ vậy liệu xây dựng sang đầu tư địa sản, nghe công ty dược mà góp vốn đầu tư làm ăn rất thuận lợi, nghe cho phép nước ngoài đầu tư vào khu nghỉ mát, Đằng Vân chung tay hợp nó với khách sạn bốn, năm sao cao cấp sắp phá sản lại thành , nghe Giang Nguyên bây giờ phát triển hơn xưa, còn lại công ty gia công sản xuất của Diệp Bỉnh Lâm ngày nào nữa…Chỉ cần tỏ ra có hứng thú, Hướng Viễn giải thích cặn kẽ, hề kiêu ngạo, cũng chẳng chút tình cảm nào, chỉ là khách quan tường thuật lại giống như đại cổ đông bình thường. Diệp Khiên Trạch luôn im lặng lắng nghe rồi mỉm cười nhìn người phụ nữ vốn số phận cho phép tiến xa tiến dài hơn .
      Mặc cho vẻ bề ngoài hoà bình này hoang đường đến mức nào việc nhắc đến người phụ nữ khác trước mặt Hướng Viễn chính là tôn trọng cuối cùng của Diệp Khiên Trạch đối với và là ăn ý duy nhất của hai người. Hướng Viễn cũng có lúc nghiến răng nghĩ thầm trong bụng: kia vẫn an phận nấp trong bóng đêm, tranh đoạt gì, lẽ nào mình nhìn nhầm ta, hay là dã tâm của ta còn thâm sâu hơn mình tưởng tượng?

    5. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 50

      Liên tiếp mấy đêm liền hề chợp mắt, giống như câu nóicủa với Đằng Vàn: việc gì cũng phải để lại đường lùi. Trong lòng côcũng mong Diệp Khiên Trạch để lại cho mình con đường như vậy.
      Như để chứng minh dự cảm bất an mơ hồ của Hướng Viễn, lâu sau,khi ra vào Diệp gia và Giang Nguyên, Hướng Viễn thường xuyên cảm nhậnđược có chiếc xe lạ bám theo sau mình. Có lúc thấy kỳ lạ bèn cố ý vào những con đường sầm uất và quanh co, chiếc xe đó biết bại lộtung tích bèn biến mất trong dòng xe cộ ngược xuôi. Nửa đêm, điện thoạinhà Diệp gia có đến mấy lần reo vang cách vô duyên vô cớ, dì Dươnglàu bàu nguyền rủa thức dậy nghe nhưng bên kia tiếng động. Còn có hôm, Hướng Viễn về nhà rất muộn, xe đến khu vực vắng vẻ gầnnhà, phát ra chiếc xe hàng loại đỗ con đườngbắt buộc phải ngang để về nhà, vội vã quay đầu xe, chiếc xe kiacũng bám theo sau, cũng may gặp được Diệp Quân vừa tan sở và đưa vềbằng xe cảnh sát, chiếc xe ấy mới biến mất.
      Sau việc đó nghe Diệp Quân , chiếc xe khả nghi đó ít nhất cóđến ba tên đàn ông lực lưỡng dữ tợn khiến cậu vừa nghĩ đến toát mồhôi lạnh. Từ hôm ấy, chỉ cần thời gian phù hợp, sau khi tan sở Diệp Quân đến văn phòng Hướng Viễn để đợi cùng về. Hướng Viễn cứ bận việccủa , còn Diệp Quân ôm máy tính xách tay ngồi bên ngoan ngoãn chơi điện tử. Có lúc phải tiếp khách đến khuya, cho dù có tài xế của công ty phụ trách đưa đón Diệp Quân cũng yên lòng, nhất định phảiđích thân ở bên cạnh, tất cả vì an toàn của nên Hướng Viễn cũngcốgắng giảm bớt những hoạt động buổi tối của mình để Diệp Quân phảiđợi lâu.
      Hướng Viễn cảm thấy có đôi tay lặng lẽ áp sát lại gần mìnhtrong bóng đêm nhưng mục tiêu của đôi tay ấy hình như phải là .Nếu cho dù có cảnh giác, cho dù Diệp Quân luôn ở sát bên thế nào cũng có lúc hớ hênh, thể chạy thoát dễ dàng nhưthế được. Đôi tay ấy như thể quan sát, dò dẫm nên cảm nhậnđược bóng tối rủi ro nhưng lại thát bị phương hại.
      Cũng chính vào thời gian đó, rất khó tìm thấy bóng dáng Diệp KhiênTrạch trong nhà. Hướng Viễn với Diệp Khiên Trạch về nhữngchuyện mình gặp phải nhưng dù có căm hận đến mấy cho cùng cũng mong muốn gặp bất kỳ tai nạn nào, vậy nên dặn dò Diệp Quân phải nhắc nhở mình, làm chuyện gì cũng nên cẩn thận chút.
      Đúng như những gì Hướng Viễn lo lắng, phiền phức của Diệp Khiên Trạch đến. Tính tình rất khiêm nhường giản dị, lại dịu dàng ấm áp nênhiếm khi có xung đột với ai nhưng liên tiếp mấy ngày, cứ yên đanglành lái xe lại gặp phải những tai nạn đâm xe nho . ngẫu nhiên như vậy xuất quá nhiều khiến ngay cả bản thân cũng cáchnào thuyết phục được mình rằng đó chỉ là cố.
      Hôm đó, Hướng Viễn về nhà nhìn thấy bị xước toạc cả da trán. Lúc đầu, sợ Hướng Viễn lo lắng nên chỉ là do mình lái xe bấtcẩn, về sau thoát được nghi ngờ của nên mới thừa nhận trênđường về bị chiếc xe container kéo theo rơ-móc điên cuồng đâm vàođuôi xe nhưng đợi cảnh sát giao thông xuất , chiếc xe gây tainạn ấy chạy mất tăm mất dạng. Cũng may chỉ bị xây xước , bịthương nặng, nếu chiếc xe ấy cố tình đâm chết , chỉ e rằng lành ít dữ nhiều.
      Hướng Viễn nhíu mày hỏi: “Tiểu Trần đâu rồi? Tại sao lái xemột mình về? Bảo cậu ta theo là để có người trẻ tuổi mạnh khỏeđi theo chăm sóc, đối phó mọi việc mà?”.
      Diệp Khiên Trạch gì, Hướng Viễn chỉ còn nước thẳng:”Tôi thấy hình như nuôi tốn cơm cậu ta rồi, chẳng được ích lợi gì cả, thôi để cậu ta cho sớm vậy. Bắt đầu từ ngày mai, tôi điều hai bảo vệ nhanh nhẹn ra khỏi công ty để theo , có việc gì qua thờigian này rồi hẵng hay, chí ít đừng để tôi nhìn thấy cụt tay cụtchân”.
      liên quan đến Tiểu Trần, cậu ấy vốn theo …”
      “Kết quả sao?”
      ấy… được khỏe lắm nên bảo Tiểu Trần đến giúp.”
      Hướng Viễn hiểu ra, “ồ” lên tiếng dài rồi lạnh lùngném ra câu: “ ra là thế, quả nhiên sống đào hoa, chết vẫn còn phong
      lưu”. cầK
      Tuy hận thù trong lòng khó dứt nhưng ngày hôm sau, Hướng Viễn vẫnđích thân chọn ra hai người bảo vệ để theo Diệp Khiên Trạch. Thếnhưng, hai người bảo vệ vốn xuất thân từ đội cảnh vệ thể khiếnsự việc kết thúc trong bình yên bởi lâu sau, chiếc xe của DiệpKhiên Trạch bị đập nát tan tành.
      Khi báo cảnh sát việc thể cứu vãn được gì. Hướng Viễn gọi điện cho Thôi Mẫn Hàng, mời ta dùng trà nhưng Thôi Mẫn Hàng lại từ chối khéo léo hết sức rằng ta ở Thái Lan, đợi sau khi vềnước, nhất định đích thân mời dùng trà để trả lễ. Trước khi cúpmáy, ta cũng quên hỏi thăm Diệp Khiên Trạch cách lịch .
      Hướng Viễn bắt đầu cảm thấy việc nghiêm trọng hơn mình tưởngtượng, sau khi ngẫm nghĩ kỹ, tìm Đằng Vân. Đằng Vân và Thôi MẫnHàng trước nay quan hệ rất tốt nên câu đầu tiên khi Hướng Viễn gặpĐằng Vân chính là: “Tôi có việc muốn nhờ đến . Giúp tôi hỏi cáingười họ Thôi kia xem phải làm thế nào mới dẹp yên được mọi chuyện?”.
      Đằng Vân dùng chiếc thìa dài khuấy đường trắng trong cốc nước lạnhcho Hướng Viễn, hỏi: “Hướng Viễn, tại sao cứ mực khẳng định làchuyện này liên quan đến ông chủ Thôi?”.
      Hướng Viễn liếc nhìn : “ cũng bắt đầu vòng vo với tôi rồi à?Tưởng tôi là con ngốc chắc? Chiếc xe hàng đợi sẵn sau nhà tôi hôm đó,tôi nhớ biển số xe rồi đó nhờ Diệp Quân kiểm tra, chủ xe là TrầnKiệt. đừng với tôi là biết sau khi Trần Kiệt ra tù,bây giờ là thủ hạ của Thôi Mẫn Hàng đấy nhé! Trần Kiệt là ai? Hắnta luôn cho rằng Trần Hữu Hòa bố ta là do Diệp gia và tôi hại chết, bị ở tù cũng là do tôi, đến cả Trần Kiện em trai đến Quý Châucông tác rồi rơi từ cao xuống tử vong cũng trở thành chứng cứcho việc Diệp Khiên Trạch cố ý hại nhà , hận tôi và Diệp KhiênTrạch đến mức nào biết rồi. Thôi Mẫn Hàng lại nhận làmthủ hạ vào lúc này, dám là trùng hợp à?”.
      Đằng Vân đẩy đẩy gọng kính, thong thả đáp: “ sai, những chuyệnđó tôi biết nhưng Thôi Mẫn Hàng làm việc gì xưa nay cũng đều có chủtrương. Hướng Viễn, lẽ nào vẫn chưa tin tôi? Thôi Mẫn Hàng đíchthân nhận lời tôi rằng, ta đụng đến sợi lông của ,cũng để cho Trần Kiệt chĩa mũi dùi vào , bị sao cả.Với quan hệ của tôi và ta chỉ có thể làm đến mức đó. xem tôilà gì tôi dám nhưng tôi xem là bạn, là tri kỷ, nhữngviệc có thể làm tôi đều làm vì , tôi hiểu việc này nên hy vọng côcũng hiểu cho”.
      Vừa dứt, đẩy cốc nước đến trước mặt Hướng Viễn rồi tiếp: “ uống thử xem, nếu ổn tôi rót cốc khác”.
      Hướng Viễn hiểu được ý trong lời ta: “Ý là, tôi khôngbị sao cả nhưng họ chĩa mũi dùi vào Diệp Khiên Trạch sao? Tôi hiểucho nhưng có điểm này xin đừng quên, Diệp Khiên Trạch giờvẫn là chồng tôi, Thôi Mẫn Hàng hãm hại ấy, liệu tôi yên ổn được ư? trở nên ngây thơ từ lúc nào vậy?”.
      “Chồng?” Gương mặt Đằng Vân thấp thoáng nét cười. “ tự lừa dối chính mình? Tại sao Thôi Mẫn Hàng lại hận Diệp thiếu gia đến thấuxương? cho biết nhé, Viên Tú cho dù là con chó cũng làcon mà Thôi Mẫn Hàng thích nhất, quan tâm đến nhiều nhất. Năm ấy, ta nợ xã hội đen khoản tiền lớn, chính Thôi Mẫn Hàng giúp thudọn bãi chiến trường, sau khi ta theo Thôi Mẫn Hàng, từ lúc bố tađau ốm đến khi qua đời cũng do tay Thôi Mẫn Hàng bỏ tiền ra giúp.Trong khi làm việc ở khu nghỉ mát, ai dám ép ta tiếp khách, làdo ta tự nguyện, bảo phải trả món nợ nhân tình này nhưng ta có ngủ với đàn ông đến chết cũng trả hết món nợ đó. Chắc cũng nhìn thấy Thôi Mẫn Hàng ra tay tàn nhẫn với Viên Tú thế nào rồi. Nghe nóiDiệp thiếu gia nhà còn diễn màn hùng cứu mỹ nhân, đừng quên, lăn lộn ngoài xã hội nghề nào cũng có luật lệ riêng của nghề đó, nhìn thấy con đĩ tát khách hàng bao giờ chưa? Thôi Mẫn Hàng ra tay tuy hơi nặng nhưng với những cái khác, ta chưa bao giờ bạc đãiViên Tú. Kết quả hay rồi, ta ngủ cả với Diệp thiếu gia rồikhông lời nào mà vứt tiền lại đó rồi bỏ , nếu là ai cũng muốndạy dỗ ta bài học, huống hồ là Thôi Mẫn Hàng? Hướng Viễn, đừnggiận tôi thẳng, thông minh cả đời nhưng chồng của làm chuyệnnày quả thực là được đẹp cho lắm.”
      Hướng Viễn cố gắng nhịn cảm giác tức thở trong lòng, với ĐằngVân: “Bây giờ có nhiều cũng vô ích, vẫn câu đó, xem như tôi nợanh, hãy hộ với Thôi Mẫn Hàng rằng, ta muốn thế nào mới chịuthôi, chẳng lẽ phải đến mức mãi mãi có được ngày yên ổn sao?”.
      Đằng Vân lại lắc đầu: “ vẫn chưa hiểu sao, Hướng Viễn? Sao phảikhổ sở vì Diệp Khiên Trạch đến thế? ta làm gì cho ? Tôicũng thấy đáng, những chuyện ngu ngốc tôi từng thấy làm đều doanh ta mà ra”.
      “Đó là chuyện của tôi.”
      “Nếu đến đây cũng xem như tin tưởng tôi rồi nên có câu này tôi biết có nên hay ?”
      Hướng Viễn cười cười với vẻ châm biếm: “Nếu mở lời thế tất nhiên nghĩ kỹ là nên còn nếu cảm thấy nên chẳng nhắc đến”.
      Đằng Vân hơi mỉm cười, chồm đến gần hơn, thầm: “Hướng Viễn, đến lúc rồi”.
      Hướng Viễn bàng hoàng, mỉm cười .
      còn đợi gì nữa? Chẳng lẽ phải làm trâu làm ngựa cho Diệp gia nhàhọ mãi à? Giang Nguyên của người họ Diệp chỉ là cái hố to. Họ làm được gì để nó phát triển như ngày hôm nay? Hướng Viễn, hoàn toàn cóthể khiến ta trắng tay, khiến ta phải trả giá cho tất cả nhữnghành động của mình, lấy lại những gì đáng được có!” xong, ĐằngVân, ngồi ngay ngắn trở lại, uống ngụm cà phê rồi chờ Hướng Viễn trả lời
      “Những chuyện này tự tôi lo”, Hướng Viễn ngoảnh mặt .
      thể nhẫn tâm với ta và Diệp gia hay sao? Phụ nhân chinhân, đó phải tác phong của , Hướng Viễn ạ. Bây giờ là thời cơ tốt, công ty bây giờ phục hồi lại, với khả năng của bọn họ thìkhông cần phí sức cũng đủ khiến họ tay trắng rồi. Được, cho dù niệmtình cũ, họ có thể tiếp tục hưởng cuộc sống sung sướng nhưng GiangNguyên nên là của nhà họ Diệp nữa… Nếu vẫn thể hạ quyết tâm tôi có thể giúp tay. có biết Diệp Khiên Trạch gần đây định bán số tài sản cố định của ta ? Thậm chí, ta còn định bán nốt số cổ phần của ta trong Giang Nguyên nữa, còn vì tại saothì tôi tiện nhưng hiểu cả rồi. Những điều này lẽ ra nên để chính ta cho nhưng phải do tôi nhạy cảm hơncô mà là ta giấu , còn đầu óc lúc nào cũng lo nghĩ cho anhta!”
      Từ trước tới giờ, Đằng Vân chuyện luôn điềm tĩnh nhưng mỗi câumỗi chữ đều đâm thẳng vào tim người. Lòng bàn tay Hướng Viễn toàn mồ hôi nhưng dù gì cũng là người sáng suốt. đáp: “Đằng Vân, , muốn gì?”
      Đằng Vân trước nay có tình cảm nhiều với nhà họ Diệp nhưng luôn cảm ân sâu sắc với Hướng Viễn, đây phải lần đầu hè lộ hy vọng Hướng Viễn được tự mình độc lập nhưng thuyết phục lộ liễu như thế thìtrước nay vẫn chưa hề có. Quả thực, Hướng Viễn hề biết gì về những chuyện nhưng trong lòng hiểu , cho dù gần đây chính bảnthân cũng hơi phân tâm, cho dù những gì Đằng Vân nhưngnhững chuyện đó, nếu phải do người có lòng để tâm quan sát thìkhông thể biết được.
      “Tôi cần tiền!” Đằng Vân nhìn thẳng Hướng Viễn, ánh mắt thẳng thắn.”Tôi có tính toán riêng nhưng tôi dám thề với trời rằng chưa bao giờ tôi có ác ý với , nếu chết yên ổn được. Hướng Viễn, côphải biết là, bất cứ lúc nào tôi cũng luôn đứng bên , tôi cũng tinrằng bạc đãi tôi.”
      “Có phải là vì chuyện của ta?” Hướng Viễn cũng có quen biết vớinhững người ở Viện kiểm sát thành phố nên cũng nghe chút động tĩnh.Gần đây, Cục Xây dựng của thành phố có đám nhân viên lợi dụng chứcquan để phạm tội, mà “người ” của Đằng Vân lại là trong số đó.
      Đằng Vân gì, thở dài tiếng: “Hướng Viễn, những gìcần tôi rồi, còn về thực hư thế nào chắc cũng tìmra thôi”.
      Hướng Viễn biết Đằng Vân muốn , cũng có ý truy vấn.Bây giờ thấy rất rối loạn, trong đầu toàn những lời Đằng Vân bannãy. Làm sao có thể thế được? Nhưng Đằng Vân giống lừa .Ngón tay bất giác gõ gõ lên mặt bàn, cuối cùng vẫn đứng dậy: “Tôi cóviệc phải trước. Đằng Vân, làm việc gì cũng phải để lại đường lùi,đừng ép người quá đáng, càng nên ép mình quá đáng. Câu này anhcũng chuyển đến Thôi Mẫn Hàng giúp tôi”.
      Sau khi chia tay Đằng Vân, Hướng Viễn cũng dám mập mờ, lập tứcbắt tay vào điều tra những việc mà Đằng Vân . Trong quá trình chờđợi, liên tiếp mấy đêm liền thể chợp mắt, giống như câu của với Đằng Vân: việc gì cũng phải để lại đường lùi. Trong lòng mong ngóng Diệp Khiên Trạch cũng để cho mình con đường như vậy…
      Thế nhưng thực là, Đằng Vân hề nửa câu giả dối.
      Tài sản cố định của Diệp Khiên Trạch đa số là nhà đất. Nghe anhđã mua sau khi kết hôn nhưng mấy năm nay vợ chồng họ đều tự quản côngviệc đầu tư ngoài sản nghiệp gia đình nên Hướng Viễn có thể vờ như biết. Vậy nhưng, lại có ý bán cả cổ phần của mình trong GiangNguyên mà lại hề báo cho Hướng Viễn biết, càng hoang đường hơn là, trong những người mua lại tài sản của là Diệp Bỉnh Văn, HướngViễn biết nên khóc hay nên cười. vẫn chưa động đến Diệp KhiênTrạch mà ra tay trước, mà lại dùng đến cách thức ràngnày.
      Trong lòng cứ lặp lặp lại câu hỏi: “Diệp Khiên Trạch, rốt cuộc muốn làm gì?”
      thực tế, Hướng Viễn chất vấn ngay trước mặt mà trongtình hình chưa làm kinh động đến Diệp Khiên Trạch, tìm đến Diệp BỉnhVăn trước. Quả nhiên ngoài dự đoán, Diệp Bỉnh Văn có ý muốn đónhưng ông ta có gan.
      Giao dịch giữa Hướng Viễn và Diệp Bỉnh Văn suôn sẻ lạ thường, ông tarất hài lòng với điều kiện hợp đồng Hướng Viễn đưa ra, bảo ông ta sẽthay mặt Hướng Viễn mua lại cổ phần của Diệp Khiên Trạch là khó,có được khoản tiền hoa hồng như vậy còn có lợi hơn nhiều so với việc thầm tính toán để qua mặt Hướng Viễn dưới cặp mắt dò xét tinh tườngcủa . Người phụ nữ như Hướng Viễn tuy khiến ông ta vô cùng căm ghétnhưng làm ăn với thực còn đáng tin hơn là với tên nhóc Diệp KhiênTrạch kia. Còn những việc khác là của vợ chồng Diệp Khiên Trạch, ông tavô can.
      Hướng Viễn ngờ rằng, chuyện mà luôn muốn làm nhưng vẫn chưalàm lại phải hoàn thành trong hoàn cảnh như vậy. Những phiền muộn, thắcmắc và giận dữ trước kia đạt đến cực điểm, bây giờ lại thấy bìnhtĩnh hơn nhiều, vậy nên chờ đợi lời giải thích của Diệp KhiênTrạch. Chẳng ai muốn ép ai cả, nếu khi đến lúc thể lùibước, tình hình thế nào chỉ có trời mới biết.
      Trong lúc Hướng Viễn làm những việc này, rất nhiều lần, Diệp Quân đều ngồi cạnh vô tư chơi điện tử. là mình sao nên cần theo mãi thế nhưng Diệp Quân vẫn thể yên tâm, ngược lại cậunhư tìm ra lý do đeo bám theo cách quang minh chính đại.Đến cả những người làm việc dưới quyền đều lén lút cười và bàn tánrằng, đó đúng là cậu em chồng theo sát bà chị dâu nhất thiên hạ.
      Hướng Viễn cũng biết có những việc thể hiểu. Tại sao tâm tư của Diệp Quân những giảm theo năm tháng và thay đổi thânphận của hai người mà ngược lại chỉ tăng lên theo cấp số nhân. Khôngbiết cậu vô tình hay cố ý mà lúc tăng ca, khi hai người ngồi trong vănphòng, cậu thường tắt máy tính rồi ngồi dịch chiếc ghế đến sát cạnhHướng Viễn, ngắm làm việc, đuổi cũng . Có lúc Hướng Viễn sựctỉnh sau khoảng thời gian quá chuyên tâm làm việc mới phát rahơi thở của cậu rất gần, hoặc khi để ý mà quay người, đụngvào cơ thể cậu. Điều này khiến Hướng Viễn thấy ngượng ngùng nhưng mỗilần như thế, chỉ có nước ho khan vài tiếng, lặng lẽ ngồi xách ra mộtchút hoặc viện cớ nào đó đuổi cậu ra xa. luôn muốn tìm cơ hội đểnói với Diệp Quân, như thế là đúng, cho dù là có người thấy hay nhưng mỗi lần lời đến cửa miệng, nhìn thấy vẻ mong mỏi vô cùng e dè trong mắt Diệp Quân, lại nuốt xuống, cậu chỉ muốn ở bên , chỉ muốn gần thêm chút nữa, chỉ thế mà thôi, cậu hề có ý nghĩ quáđáng nào hơn. Thậm chí cậu cũng dám áp sát quá mà chỉ mong đợi lúc nào đó bất cẩn, ống tay áo phớt qua cậu, mái tóc phớt nhẹqua cậu, những lúc như thế cậu vui như đứa trẻ lấy trộm được kẹongọt.
      Nhiều lúc cảm thấy thực bất lực, Hướng Viễn với Diệp Quân: “Em phải là trẻ con”.
      Diệp Quân lại gật đầu vẻ rất thẳng thắn và kiêu hãnh, “Chị biết là được”.
      Hướng Viễn chỉ biết dở khóc dở cười, thêm nữa cũng có tâm nên có tâm trí nào đùa cợt đành xem cậu là đồ vật biết di động, thấy sao – đương nhiên, cũng còn điều mà bắt buộc phải chịu đựng là khi có Diệp Quân, cửa văn phòng của luôn bị gõ cửa vớitần suất cao gấp đôi bình thường, những người bước vào hoặc đưa tài liệu hoặc bê nước đèn đều là những nhân viên trẻ trung xinh đẹp.
      Kết quả là im lặng của càng khiên Diệp Quân được thể làm tới.Cậu tranh thủ cả những giờ nghỉ trưa vượt qua cả hai khu lớn của thànhphố để đến mời ăn cơm.
      Trong nhà ăn gần công ty, Hướng Viễn chọn phần ăn đơn giản cho mình và Diệp Quân nhưng Diệp Quân vội nên ăn vừa nhanh vừa gấp.
      “Sao em phải khổ như thế?”, Hướng Viễn cười khổ. “Trẻ tuổi cũng nên hành hạ mình chứ!”

      sao, thức ăn ở đây hợp khẩu vị của em.” Diệp Quânnuốt thức ăn trong miệng, vừa vội vàng uống nước vừa với Hướng Viễn: “Phải rồi, gần đây chị bận gì mà lại có quầng thâm dưới mắt thế kia?Phụ nữ quan tâm nhan sắc già nhanh lắm”.
      Hướng Viễn cười lớn: “Hiểu nhiều gớm nhỉ”. Dạ dày tốt nhưDiệp Quân nên chọc vào thức ăn trong đĩa được lúc, bỗng hỏi:”Diệp Quân, em có từng nghĩ nếu có ngày công ty thuộc về người khác thìsẽ ra sao ?”.
      Diệp Quân nghĩ ngợi gì, đáp ngay: “Sao lại thế được? Chẳng phải còn có chị sao?”.
      “Chị… phải là người khác à?”
      “Sao chị lại là người khác được? Nếu chị là người khác trao chongười khác … Chị ăn ớt xanh à? Cho em nhé, chị có ăn cà chuakhông?”, cậu vừa hỏi vừa với đũa ra gắp.
      Hướng Viễn thấy bất lực, chẳng trách Đằng Vân bảo con trai nhà họDiệp đều là cậu ấm, là với cậu ấm ngồi trước đây gianghiệp của cậu cũng hấp dẫn bằng ớt xanh và cà chua, chẳng tráchcậu chỉ làm viên cảnh sát quèn mà lại vui sướng thỏa mãn như thế.
      “Ấy, em phải rồi, nếu đến muộn bị đội trưởng mắng chết.” DiệpQuân lau miệng rồi giành móc ví ra, lắc lắc trước mặt Hướng Viễn: “Hômtrước phát lương, hẹn hôm nay em trả mà”.
      Hướng Viễn làm động tác mời tự nhiên, cậu cười rồi vẫy tay gọi phục vụ bỗng bất ngờ kêu lên tiếng: “ủa…Hướng Dao!”.
      Hướng Dao ăn mặc rất thời trang, đứng lạnh lùng ngoài cửa quánăn. Do Diệp Quân nhanh mắt nên bất đắc dĩ phải tiến đến chỗ họ.
      “Chắc tôi làm phiền hai người chứ?” Miệng tuy thế nhưng có ý định bỏ .
      gì vậy?” Diệp Quân cười bảo: “Lâu quá gặp cậu rồi. Tôi phải đây, hai người trò chuyện nhé”.
      Hướng Viễn bất giác thu lại nụ cười gương mặt, nhìn Hướng Dao cái rồi hỏi: “ ăn gì chưa? Nếu chưa ngồi xuống ”.
      “Tôi đáng sợ thế chứ, vừa đến cậu bỏ . Lúc nãy chuyệnriêng tư thầm kín à?”, Hướng Dao nửa cười nửa hỏi Diệp Quân.
      Diệp Quân ngẩn người rồi đỏ bừng mặt nhưng lúc vẫn rất điềm tĩnh: “Làm gì có chuyện đó. Tôi vội làm. Lần sau ăn cơm với nhau nhé. Hướng Dao, cậu mà còn đùa với tôi nữa lần sau mất khách đấy. Cònnữa, Hướng Viễn lúc nào cũng nhắc cậu, hai chị em trò chuyện lâu mộtchút.”
      Hướng Viễn thầm nghĩ, cái cậu nhóc Diệp Quân này bình thường ở cạnhmình lúc nào cũng tỏ vẻ chịu lớn nhưng khi chuyện trước mặtngười khác cũng ra ngô ra khoai lắm.
      Hướng Dao nhìn thấy khóe môi Hướng Viễn nhướn lên hơi ngạc nhiên, hỏi: “Hướng Viễn, tâm trạng chị cũng khá quá nhỉ?”.
      “Em bảo chị phải thế nào?”, Hướng Viễn nhún vai.
      Hướng Dao do dự lúc rồi : “Chắc phải chị biết nhỉ. Diệp, , phải gọi là rể mới đúng. Tôi nghe … nghe nóianh ta ở ngoài…”.
      “Hướng Dao, cậu bậy gì thế?” Diệp Quân nghe thấy vậy liền ngắtlời Hướng Dao, thân thiện trước đó biến thành cảnh giác. Cậukhông ngờ Hướng Dao bộc trực như vậy, vừa đến đề cập đến chuyện này,

      Hướng Viễn tuy tỏ ra điều gì nhưng cậu tin chắc rằng rất đau lòng.
      trở mặt vô tình của Diệp Quân khiến Hướng Dao thấy tổn thươngbởi cậu vẫn chỉ biết bảo vệ Hướng Viễn, trong mắt cậu ngoài Hướng Viễnra chẳng còn ai khác. sắc mặt sa sầm, cơn giận trong bụng bốclên, thế là năng càng biết kiêng kỵ hơn: “Cậu hoảng hốt cáigì? Có phải là bí mật gì đâu, cả thế giới biết hết rồi”.
      “Chị ấy là chị cậu, tại sao cậu phải…”
      “Cãi nhau gì vậy?” Câu khẽ của Hướng Viễn khiến họ đều yên lặng.
      “Hướng Dao, em đến tìm chị là để báo chị biết chuyện này à? Được thôi, giờ chị biết rồi.”
      Hướng Viễn tiếp tục ăn những món ăn hoàn toàn nguội lạnh bàn.
      “Chị biết rồi?” Hướng Dao khẽ hè đôi môi, tiếp: “Chị làm sao thế? ta có tình nhân ngoài kia, chị biết mà vẫn để mặc ta à? HướngViễn, cứ giả câm giả điếc làm ra vẻ hạnh phúc rồi sống bình lặng với ta như thế ư? Chồng của mình thay lòng đổi dạ cũng mặc kệ sao? Chịkhông phải là máu lạnh mà là có tim gan!”.
      “Em có lòng có dạ nên đến đây nhắc nhở nên chị phải cảm ơn em đúng ?” ^ệpOữ
      Vẻ lạnh nhạt của Hướng Viễn khiến Hướng Dao giận run người: “Chịtưởng tôi muốn lo chuyện chị à? Chị mặc kệ đúng ? Thế tôi báochị biết, Diệp Khiên Trạch và ả kia quan hệ rất tốt, tối qua họ còncùng nhau ra biển câu cá, ân ái như keo sơn. Bọn họ coi chị ragì cả!”.
      Những lời này của khiến sắc mặt Hướng Viễn thay đổi: “Ai bảo em biết những chuyện này?”.
      “Chẳng cần ai tôi cũng biết vì A Tuấn giờ làm việc ởbưu điện. họ ấy tối qua có việc nên gọi ấy xuống tàu, lúc ấy nhìn thấy chồng chị và ả kia cầm dụng cụ câu cá xuống tàu…vốn chuyện này chẳng chút liên quan đến tôi, nếu vì lúc tan sở tôi ngang nhìn thấy bọn họ tôi chẳng thèm quan tâm làm gì.”
      “Em ở thành tây, công việc mới ở đường Tô Châu mà. Sao,bình thường làm hay tan sở đều rảo vòng lớn như vậy à?” Hành tung của lộ ra từ miệng Hướng Dao khiến đầu đau như muốn vỡ ra.
      Hướng Dao bẻ ngón tay mình cách thiếu tự nhiên: “Tôi làm thế nào, cần chị phải lo”.
      “Vậy được, chị cũng muốn lo. Những gì cần rồi, nếu em định ngồi xuống ăn cơm ”.
      Hướng Dao vẫn ưỡn thẳng người đứng nguyên tại chỗ với vẻ kiên quyết: “Dựa vào đâu mà chị bảo tôi tôi ?”.
      “Em chị .” Hướng Viễn đặt bộ đồ ăn bằng thép trong tay xuống đánh “rầm” tiếng rồi năng gì, bước ra ngoài qua khe hở giữa Diệp Quân và Hướng Dao.
      Hướng Dao mắt đỏ vằn, thẫn thờ nhìn chỗ ngồi trống của Hướng Viễn, lời nào.
      Diệp Quân thở dài: “Cậu chẳng hiểu tính khí chị ấy gì cả. Chị ấy nhưthế cậu thấy vui lắm sao? Tôi biết cậu đến đây thực ra là vì quantâm đến chị ấy, nhưng…”.
      “Tại sao tôi phải quan tâm đến chị ấy? Chị ấy sống chết thế nào thìliên quan gì đến tôi?” Hướng Dao cứng mồm, nước mắt lại mềm yếu, lờichưa dứt, nước mắt chảy tràn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :