1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ánh tà dương - Phạm Tỉnh (30c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 20

      Từ chối Đỗ Lộc, rời khỏi nhà Hàn Hữu, Hàn Lương thoáng sầu não. mua bó hoa, bắt xe đến nghĩa trang.

      Đỗ Nhạc ảnh chụp vĩnh viễn cười vô cùng sảng khoái, mày rậm mắt to, Đỗ Lộc có vài nét tương tự . mãi mãi dừng ở thời khắc này, còn lại ngừng già , càng ngừng thay đổi. sụt sịt chút, nở nụ cười đặt hoa xuống, giọng mũi nghẹn ngào : “Nhạc, Tiểu Lộc trưởng thành rồi, biết ? Hôm nay em ấy còn thổ lộ với em, đúng là đứa đáng . Nhìn nhiệt tình kiên định như thế, đột nhiên em cảm thấy chính mình già … Nhạc, ngày nào đó em còn già hơn , ngày nhớ nổi bộ dáng của … Aiz, em vẫn , đưa thanh xuân của em cho ai vậy? Sao em già nhanh thế?”

      Dừng chút, Hàn Lương nhìn bầu trời u mùa đông, xám xịt lạnh lẽo, dường như gió gào khóc trời cao. lấy lại bình tĩnh, cúi đầu nhìn ảnh chụp của Đỗ Nhạc, tiếp: “Em gặp cha mẹ của rồi, hai bác vẫn khỏe, Tiểu Lộc cũng ổn lắm. chúc phúc cho em , để em có thể giống họ mà bình an sống tiếp, em cố gắng giống , lạc quan giống , kiên cường giống . Năm mới vui vẻ nhé.”

      Đứng trước bia mộ, Hàn Lương ngẩn người nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Đỗ Nhạc, cho đến khi chân đông lạnh tê rần mới thong thả từng bước rời khỏi nghĩa trang. ra chợt phát trời đổ tuyết, bông tuyết rất lớn, từng bông từng bông bay lượn trung, vô cùng đẹp.

      Bắt xe về nhà, ở xe, Hàn Lương cảm thấy lạnh buốt, khống chế được mà run rẩy, đầu càng lúc càng choáng váng, người cũng bắt đầu đau nhức, xem ra bị lạnh cóng rồi. Về nhà vội vàng uống nước ấm, còn sức nấu cơm, cố gắng hồi mới cởi được quần áo, chui vào ổ chăn, mơ mơ màng màng ngủ thiếp .

      nóng, Hàn Lương biết phát sốt, nhưng nóng cũng dám mở chăn, chỉ cố chịu đựng quấn thân đầy mồ hôi, nặng nề choáng váng, cả người chỗ nào thoải mái, đau nhức khắp nơi, đầu ngón tay cũng muốn cử động.

      Ngủ được chốc lại tỉnh, biết qua bao lâu chợt nghe thấy tiếng chuông cửa. động đậy nổi, thể động đậy, tiếng chuông cửa lọt vào tai Hàn Lương chợt xa chợt gần, thể nắm giữ. Người đến chịu bỏ cuộc, ấn chuông ngừng. Hàn Lương đau đầu, mặt mày nhăn nhó.

      Khi tiếng chuông cửa ngừng, di động lại vang lên ngay bên cạnh gối. Hàn Lương vất vả nhận điện, nghe thấy tiếng của Hàn Hữu ở đầu dây: “Chị họ, chị đâu thế? Sao ở nhà? Mẹ em gửi cho chị vài thứ.”

      “Chị ở nhà, nhưng sốt quá, cử động được, chị nghe thấy em ấn chuông cửa…” Giọng của Hàn Lương rất thấp, mỏng mảnh như khí, càng về sau càng yếu ớt. Hàn Hữu vừa nghe liền nóng nảy, lớn tiếng đáp: “Chị chịu đựng lúc, cố gắng lên, ra mở cửa rồi em dẫn chị khám!”

      Nhưng xong cũng nghe được Hàn Lương trả lời, Hàn Hữu đợi lát thấy động tĩnh, biết chắc Hàn Lương bất tỉnh rồi. đặt mấy thứ đồ trong tay xuống đất, chuẩn bị xuống tầng tìm thợ khóa mở cửa.

      Hàn Hữu sốt ruột lao ra khỏi thang máy, đâm đầu vào người đàn ông, cúi đầu xin lỗi, định tiếp bỗng nghe thấy tiếng Chu Đông Dã: “Hàn Hữu, sao thế? Vội vàng như vậy, chẳng lẽ Hàn Lương có chuyện gì sao?”

      Hàn Hữu dừng chân, vừa ngẩng đầu thấy Chu Đông Dã bèn sốt ruột : “Chị họ bị sốt trong phòng, nhưng tôi mở được cửa nhà, đành tìm thợ khóa.”

      Chu Đông Dã lo lắng, giữ chặt Hàn Hữu: “ cần , tôi biết chìa khóa của ấy đặt ở đâu.” Tuy sau khi trả lại chìa khóa cho Hàn Lương, Chu Đông Dã dùng đến nó nữa, nhưng vẫn biết nó ở đâu. Hàn Lương rất lười, mang tiếng là đổi chỗ, đơn giản là từ mép cửa bên trái sang mép cửa bên phải thôi.

      Tuy Hàn Hữu hơi nghi ngờ, nhưng bây giờ trọng điểm phải chuyện này, vội vàng kéo Chu Đông Dã lên tầng hai lăm, đến trước cửa nhà Hàn Lương.

      Hàn Hữu ngạc nhiên nhìn Chu Đông Dã tìm được chìa khóa ở mép cửa, quen thuộc vào nhà Hàn Lương, lại quen thuộc mở cửa phòng ngủ, đến bên người Hàn Lương sờ thử nhiệt độ cơ thể . Trong lòng Hàn Hữu nảy sinh hoài nghi to lớn, rốt cuộc Chu Đông Dã có quan hệ gì với chị họ? Vừa theo vào vừa khó hiểu.

      Vừa nhìn thấy bộ dáng của Hàn Lương, bao nhiêu nghi vấn đều quăng ra sau đầu. Hàn Lương quấn trong ổ chăn, vẻ mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, cả người nóng sốt bất tỉnh nhân . Hàn Hữu muốn mặc quần áo cho , nhưng căn bản nâng được, tạm thời bất chấp chuyện nam nữ phân biệt, để Chu Đông Dã đỡ Hàn Lương, chính mình thay quần áo hộ. Sau đó Chu Đông Dã cõng Hàn Lương ra ngoài, đưa đến bệnh viện.

      Sau hồi chăm sóc, cơn sốt cũng giảm dần, hai người ngồi trông bên cạnh giường bệnh. Dọc đường , Hàn Hữu thấy được Chu Đông Dã hề che dấu lo lắng, sốt ruột cùng đau lòng với Hàn Lương, bây giờ mới có thể bình tĩnh hỏi câu: “Tổng giám đốc Chu, chị họ của tôi à?”

      Trầm mặc trong chốc lát, Chu Đông Dã quay đầu nhìn Hàn Hữu : “Rất có thể.”

      Tuy Hàn Hữu hỏi thẳng, nhưng ngờ Chu Đông Dã cũng trả lời thẳng thắn đến thế. ngây ngẩn, biết gì cho phải.

      “Chuyện của tôi với Hàn Lương, tôi muốn tự giải quyết, mong cần can thiệp.” lát sau, Chu Đông Dã thêm câu. Hàn Hữu nghe vậy đương nhiên chỉ có thể gật đầu, chẳng qua trong lòng thầm nghĩ, hai người này đúng là kỳ quái, giống tình của người đại gì cả, trực tiếp tình em nguyện tốt sao? Cần gì mờ ám như thế? Hàn Hữu nghĩ mãi cũng thông, đứng lên ra ngoài phòng bệnh gọi điện cho Đỗ Lộc.

      Đỗ Lộc tới rất nhanh, đường chạy vào phòng bệnh, thèm để ý đến ai liền thẳng đến trước giường nhìn Hàn Lương. lấy tay sờ thử trán, thấy sốt vậy mới nhàng thở phào, với Hàn Hữu: “Vừa rồi tớ đến, nghe bác sĩ may mà đưa vào đúng lúc, nếu chuyển thành viêm phổi, tớ nghe mà sợ hãi.”

      Hàn Hữu gật đầu : “Ừ, tớ cũng sợ, Hàn Lương toàn như thế, ốm thôi, nếu ốm ốm rất nặng.”

      Đỗ Lộc nhìn Chu Đông Dã, cười cười: “Hai người chưa ăn cơm tối phải ? Hay ăn trước , tớ trông ở đây.”

      Chu Đông Dã nghe vậy mới nhớ ra vốn định về nhà có việc, cau mày nhìn Đỗ Lộc, lại nhìn Hàn Lương, : “Được rồi, lát nữa tôi đến trông thay.” Sau đó bất đắc dĩ rời .

      Đỗ Lộc nhìn theo bóng dáng Chu Đông Dã: “Tiểu Hữu, sau ta lại ở cùng với hai người thế?”

      “Hừ, bây giờ cậu yên tâm về chị họ được rồi, Tổng giám đốc Chu là người tích cực theo đuổi Hàn Lương đấy nhé.” Hàn Hữu xong, nhìn biểu tình suy nghĩ sâu xa của Đỗ Lộc, tiếp tục: “Cậu đừng quấy rối tình hoàn mỹ của người khác, Tổng giám đốc Chu là người tốt.”

      “Hả? Phải ?” Đỗ Lộc đồng ý đáp: “Cậu ta tốt ta tốt à? Tớ chẳng tín nhiệm mắt nhìn người của cậu đâu. Hơn nữa, chuyện này chủ yếu phải xem chị Lương có thích ta hay .”
      tart_trung thích bài này.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 21

      Khi Chu Đông Dã trở lại bệnh viện, Hàn Lương tỉnh, có điều vẫn khá yếu ớt, chuyện với Đỗ Lộc bên cạnh. Chu Đông Dã đứng ngoài cửa nhìn thấy tình cảnh vui vẻ hòa thuận này, trầm mặc trong chốc lát rồi xoay người ra ngoài, hỏi bác sĩ về tình trạng của . Bác sĩ cảm lạnh dẫn tới sốt cao, vì đưa đến khám đúng lúc nên có vấn đề gì, truyền dịch xong có thể về nhà nghỉ ngơi.

      Chu Đông Dã cảm ơn bác sĩ, chậm rãi trở về phòng bệnh. Hàn Lương thấy liền nở nụ cười, : “Hôm nay cám ơn Chu tiên sinh, nghe Tiểu Hữu đưa tôi đến bệnh viện, làm phiền quá.”

      Chu Đông Dã nghe vậy, im lặng gật đầu, lời nào bước tới đỡ Hàn Lương ngồi dậy, mở bàn tự động giường bệnh, lấy cặp lồng giữ ấm ra, là cháo trắng tự nấu và hai cái bánh bao chay nhà cụ Lục. Đưa tất cả cho Hàn Lương xong, rầu rĩ : “Tranh thủ nóng ăn . ốm nên tôi mua bánh bao nhân thịt.”

      Hàn Lương chìn chằm chằm biểu tình nghiêm túc nhưng mang vẻ hờn dỗi của Chu Đông Dã, làm này làm nọ mà lại tỏ vẻ thèm quan tâm đến người ta, hơi buồn cười. Nhận bánh bao và cháo, nhìn Chu Đông Dã, nửa tháng gặp rồi, hình như hoàn toàn bỏ quên bộ dáng tức giận khách khí hôm nọ, nay còn trưng ra biểu tình con trai cưng để xuất , ha ha, đúng là thay đổi thất thường, rất đáng . Tâm tình của Hàn Lương tốt hơn, : “Chu Đông Dã, cám ơn nha.” xong bắt đầu ăn, cả ngày ăn cái gì đâu, cực kỳ đói bụng.

      Chu Đông Dã thấy Hàn Lương ăn ngon miệng, còn gọi tên của mình, trong lòng ấm áp, cười cười quay đầu hỏi Đỗ Lộc: “Đỗ tiên sinh, Hàn Hữu tiểu thư đâu?”

      Đỗ Lộc thấy hai người chuyện với nhau, càng thêm tin lời Hàn Hữu . cẩn thận quan sát chàng trai trước mắt, , chẳng thấy có điểm gì tốt, ngoại trừ bộ dáng coi như khá ổn, còn lại bình thường đến cực điểm. Đỗ Lộc thầm chê bai, trưng vẻ mặt tươi cười lên, cố ý thân mật tranh bát cháo, để ý đến việc Hàn Lương phản đối liền bắt đầu xúc cháo cho , đồng thời dùng giọng ngọt ngào trả lời: “Chị Lương bảo Tiểu Hữu ăn trước rồi, cảm ơn cháo của Chu tiên sinh nhé, xã hội nay khó tìm được hàng xóm nhiệt tình như lắm.”

      Chu Đông Dã nghe vậy, mặt mũi liền đen sì, hàng xóm?! Tên nhóc này khiêu khích. Chu Đông Dã thản nhiên trả lời: “Đỗ Lộc tiên sinh cũng là hàng xóm cũ của Hàn Lương phải ? Có hàng xóm cũ nhiệt tình như vậy còn kỳ lạ, tôi chỉ là hàng xóm mới thôi, càng có gì khó hiểu cả.”

      xong, Chu Đông Dã nhìn biểu tình của Đỗ Lộc, mỉm cười với Hàn Lương: “Ăn xong chắc cũng truyền hết dịch, lát nữa tôi đưa về.”

      Hàn Lương gật đầu, vừa định đáp lời bị Đỗ Lộc nhét thìa cháo vào miệng, suýt nữa sặc. khách khí trừng mắt nhìn Đỗ Lộc cái, cố nuốt xuống để : “Tiểu Lộc, em làm gì thế.” xong cầm lấy bát cháo: “Đừng nghịch nữa, còn sớm, em về trước , lát nữa Chu Đông Dã đưa chị về, dù sao chị cũng ở cùng khu với ấy. Em cần lo lắng đâu.”

      Thấy thái độ bất bình của Đỗ Lộc, Hàn Lương tiếp: “Những lời chị sáng nay, chắc em quên nhanh thế chứ hả? Gọi chị là chị Lương phải nghe lời.”

      Đỗ Lộc bị trừng mắt vẫn giận, chỉ cười tủm tỉm, đùa giỡn ôm lấy tay Hàn Lương: “Chị Lương, làm sao em quên lời chị chứ. Em chỉ sợ chị biết người biết mặt thôi, hơn nữa, em là muốn bảo vệ chị, chị cũng đồng ý rồi, chị quên đấy à?”

      Chu Đông Dã thèm để tâm đến lời tuyên bố coi thường này, nghe thấy Hàn Lương đỡ cho , trong lòng nhịn được cao hứng, cứ mặc cho Đỗ Lộc thân mật với Hàn Lương, dù sao Hàn Lương cũng chỉ coi cậu ta là em trai.

      quên, nhưng bảo vệ cũng có giới hạn thôi, nhóc con, nếu em , chị đá em ra đấy!” Hàn Lương rất hiểu Đỗ Lộc, lộ ra vẻ đanh đá hồi thiếu niên, lạnh lùng .

      Đỗ Lộc thấy Hàn Lương có vẻ giận liền thích thú, cười cười rồi làm bộ sợ hãi bỏ chạy, chạy đến cửa phòng bệnh mới : “Chu Đông Dã, đêm nay nhớ bảo chị Lương uống thuốc.” Sau đó cao giọng hào hứng chào Hàn Lương: “Chị Lương, em trước đây, cũng gọi Hàn Hữu về luôn, ngày mai em đến ~” xong, người xa.

      Hai người nhìn nhau cười, Chu Đông Dã tiếp nhận công việc đút cháo.

      “Gần đây có bận ?” Hàn Lương căn bản biết gì.

      “Ừ, dạo này công ty tôi bận hơn trước, nhưng là việc tốt mà. Khi nào nghỉ đông?” Chu Đông dã cũng câu có câu chuyện phiếm.

      “Sắp rồi, hơn nửa tháng nữa.”

      “À.” Sao đề tài chuyện của hai người lại nhạt thế, chẳng hơn những người xa lạ là bao. Chu Đông Dã ngờ được chính mình cũng có lúc vô vị như tại, hơi xấu hổ, suy nghĩ nửa ngày mới hỏi: “ có dự định gì vào kỳ nghỉ ?”

      “Có, du lịch.”

      “Cái gì?!” Tay cầm thìa của Chu Đông Dã run rẩy, cả kỳ nghỉ đều được gặp sao? Vội vàng hỏi tiếp: “Định bao lâu?”

      “Khả năng phải khai giảng mới về, tôi cũng hiếm có dịp chơi mà.” Hàn Lương nghĩ đến chuyến trước mắt bèn nở nụ cười, tiền tiết kiệm lâu như vậy rốt cuộc cũng đến lúc tiêu. Những lộ trình mình vẽ bản đồ thế giới sắp sửa biến thành , đúng là cảm giác tuyệt vời.

      Chu Đông Dã thấy Hàn Lương cười vui vẻ, tâm tình khỏi sầu não, xem ra chỉ có mình là tình nguyện xiêu lòng rồi. Cháo ăn xong, thu dọn hết mới hỏi: “Vậy… trong lúc chơi gọi điện về cho tôi chứ?”

      “Hả… chắc là thể.” Hàn Lương nghĩ đến giá cước đường dài, đắt quá, cái gì bớt được nên bớt.

      Lời này, đối với Chu Đông Dã mà , quả thực chính là cú đấm mạnh, càng âu sầu nghĩ đến phũ phàng – tình cảm chỉ đến từ phía . Nhìn nhìn túi truyền nước, Chu Đông Dã thầm thở dài.

      “Nhưng mà, tôi có thể viết email cho , chứ cước điện thoại đắt lắm.” Hàn Lương suy nghĩ, tiếp.

      Nghe vậy, tâm trạng của Chu Đông Dã nảy lên, vừa vui sướng vừa buồn bực, đường dài quốc tế, ấy muốn đến tận chỗ nào? Đằng hắng cổ họng, Chu Đông Dã cố tỏ ra bình tĩnh hỏi: “ định du lịch ở đâu?”

      “Châu Phi.” Vừa xong nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Chu Đông Dã, Hàn Lương khoát tay tiếp tục: “ yên tâm, tôi đến nơi nào hẻo lánh quá đâu, năng lực sinh tồn dã ngoại của tôi mạnh, cũng hâm mộ lạc đà cuồng nhiệt. Chỉ dạo quanh Ai Cập, Nam Phi, Morocco, Madagasca thôi, tôi vào sâu trong đất liền ở châu Phi, tuy cũng muốn nhìn mấy thảo nguyên lớn lắm, nhưng e rằng thân thể của tôi chịu được.”

      như thế, nhưng trong lòng Hàn Lương biết, sớm nhét thảo nguyên Serengeti nằm giữa Kenya và Tanzania vào trong lộ trình, nhưng chuyện này tốt nhất nên với người ngoài.

      Chu Đông Dã nghe vậy, xem như yên tâm hơn chút, gọi thầy thuốc rút kim rồi đỡ Hàn Lương về nhà.
      tart_trung thích bài này.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 22

      Trở lại nhà Hàn Lương, tất cả đều do Chu Đông Dã thu xếp. Chăm sóc cho Hàn Lương cẩn thận xong, khi mọi việc ổn thỏa cũng là nửa đêm.

      Ban ngày Hàn Lương nằm ngủ nhiều quá, bây giờ lại ngủ được, đành ngồi ở phòng khách, bật đèn đọc sách. Chu Đông Dã ngồi sô pha ôm Tiểu Quang lâu ngày mới gặp, trầm tư trong bóng đêm.

      “Hàn Lương, muốn với em chuyện.” Chu Đông Dã suy nghĩ về tình cảm của mình đến nửa tháng cũng ra, nhưng hôm nay khi thấy Hàn Lương bệnh yếu ớt dựa vào trong lòng mình mới chính thức biết, chính là . Nếu xác định mục tiêu rồi, hơn nữa còn có Đỗ Lộc, đương nhiên Chu Đông Dã lãng phí thời gian, quyết định thẳng.

      “Ừm?” Hàn Lương đặt sách xuống, nhìn vào bóng tối, kiểu gì cũng thấy biểu tình của Chu Đông Dã: “Có chuyện gì, cứ .”

      Trầm lặng trong chốc lát, Chu Đông Dã thấp giọng chậm rãi : “Hàn Lương, thích em, muốn cùng em chỗ. Em có đồng ý quen ?”

      Hàn Lương nghe vậy, hơi nhướn mày, ngừng lúc mới trả lời: “… quen nhau, là khái niệm gì?”

      Chu Đông Dã vừa nghe liền choáng váng, khái niệm cái gì? Lường trước vô số câu trả lời của , nhưng thế nào cũng ngờ nhận được câu hỏi như vậy. đành khiêm tốn hỏi: “Khái niệm ‘quen’ của em có những loại nào?”

      Hàn Lương nhíu mày, hai người chẳng ăn ý gì cả, nếu nhau rồi sợ rằng càng khó khăn nhỉ? Hơi bất đắc dĩ mở miệng giải đáp: “Hai loại, quen nhau lấy kết hôn làm tiền đề, và quen nhau vì mục đích phong hoa tuyết nguyệt.[1] là loại nào?”

      Chu Đông Dã trầm ngâm lúc, chưa từng nghĩ đến vấn đề này khi ở bên , vì thế đáp: “Có thể… chọn cả hai loại ? Vừa phong hoa tuyết nguyệt, vừa xem có thể kết hôn được .”

      Hàn Lương vừa nghe liền bật cười: “ tham lam đấy, nhưng… cầu của em chỉ có thể chọn .”

      Chu Đông Dã hơi bất mãn với lựa chọn bắt buộc như vậy, chuyện tình cảm phải nên thuận theo tự nhiên sao? ấy nghĩ mình làm đề toán học chắc? Vừa nghe biết là hiểu tình thú,[2] trong lòng buồn bực mở miệng.

      Hàn Lương thấy Chu Đông Dã trầm mặc lúc lâu, gương mặt tươi cười liền thả lỏng : “Như vậy , dù sao em cũng ác cảm với bày tỏ tình của , cho nên, cứ nghĩ kỹ trong kỳ nghỉ đông nhé, sau kỳ nghỉ hãy cho em đáp án.” tới đây, lại nở nụ cười: “Kỳ bản thân em phù hợp làm bạn bè hơn là người , nên hiểu . Nếu cuối cùng đổi ý cũng có vấn đề gì, chúng ta vẫn có thể làm bạn, em khá thích người bạn như .”

      Chu Đông Dã đột nhiên cảm thấy thể lý với này, dường như lúc nào Hàn Lương cũng có thể đập vỡ ảo tưởng tốt đẹp của với . Muốn lời trước mặt quả thực phải chuyện dễ dàng. Câu của Hàn Lương khiến cho nhiệt tình của Chu Đông Dã bị dập tắt trong nháy mắt.

      “Được rồi.” Chu Đông Dã bình thản : “Trước khi kỳ nghỉ đông chấm dứt, chúng ta cứ chung sống như bạn bè, được ?”

      “Tốt.”

      Hàn Lương nhìn biểu tình của Chu Đông Dã, chỉ nghe được giọng bình thản của . Chưa bao giờ thấy người nào tỏ tình lại bình tĩnh như vậy, trong lòng khỏi hoài nghi mức độ chân của cái được gọi là ‘thích’ này. Nghĩ đến sáng nay vừa nghe Đỗ Lộc thổ lộ, so sánh hồi chỉ có thể thở dài, đúng là lão già! Ngay cả thổ lộ cũng kích tình, thú vị. Thôi nghĩ nữa, cầm lấy sách, mặc kệ ta, tiếp tục đọc.

      Nửa tháng sau đó, quả hai người cũng ở chung theo ước định, cố gắng hành xử như bạn bè bình thường. Có điều, căn cứ vào hiểu biết lẫn nhau từ trước, nếu bảo giống như bạn bè bình thường hơi khó, ngoại trừ liên qua đến tình ra, kỳ hai người càng giống đôi vợ chồng già.

      Chu Đông Dã thường xuyên qua đêm ở nhà Hàn Lương, gần cuối kỳ, ngoại trừ chấm bài thi, cũng có nhiều việc. Vì thế, thường thường sau khi ăn cơm chiều, hai người đều ngồi làm việc riêng, tự buồn bực, tự vui vẻ, vừa nghiêm túc vừa bất đắc dĩ. Ngẫu nhiên cũng trao đổi vài câu.

      Sau khi nhận ra cách tư duy của Hàn Lương rất khác với mình, Chu Đông Dã thường xuyên hỏi các sáng ý của , lần nào cũng có thu hoạch, case càng làm càng thuận, tâm tình cũng càng ngày càng tốt, càng cảm thấy lời Hàn Lương là đúng, nếu trở thành bạn bè cũng tệ.

      Hàn Lương lại phát quan điểm của Chu Đông Dã rất tinh tế, đề tài muốn hỏi cực kỳ toàn diện, cách đối nhân xử thế cũng khéo léo, tư tưởng khách quan, kỹ năng thành thạo. Mỗi khi Hàn Lương có việc hỏi ý kiến của , nhất định trả lời vào đúng trọng tâm, nếu biết , tuyệt dấu diếm. Điều này cũng giảm dần xa cách trong xúc cảm của Hàn Lương với thế giới, tâm trạng dần dần sáng sủa hơn, Hàn Lương của quá khứ chậm rãi trở về thân thể .

      Đến cuối năm, ngày nào Chu Đông Dã cũng bận, thường xuyên tăng ca, Hàn Lương vừa nhìn biết, chắc Tết lịch cũng bận rộn chẳng kém, làm trong ngành sản xuất mệt mỏi. Thở dài, lại quay về làm việc của chính mình.

      Đảo mắt, kỳ nghỉ đông bắt đầu.

      Hàn Lương đưa Tiểu Quang xuống cửa hàng thú cưng dưới lầu để gửi nuôi, thu xếp hành lý chuẩn bị xuất phát. Vốn nghĩ chờ Chu Đông Dã đến để chào tạm biệt, nhưng cả đêm cũng đợi được về, gọi điện thoại cũng ai nghe máy. Đành thôi, chia tay với Hàn Hữu và Đỗ Lộc xong, liền mình lên máy bay rời .

      Hơn mười giờ bay làm Hàn Lương mệt uể oải, ngay cả cảnh đêm của Cairo nghe rất đẹp cũng chưa kịp xem, chui đầu vào khách sạn ngủ dưỡng sức.

      ngày sau Chu Đông Dã mới về nhà, nửa đêm vào nhà Hàn Lương, có ngọn đèn cùng bàn cơm nóng, ngay cả Tiểu Quang cũng chẳng thấy đâu. Chu Đông Dã bật đèn, nhìn thấy phòng yên tĩnh, nửa ngày sau mới phản ứng lại, Hàn Lương rồi.

      Ngây người bên thềm chốc mới đóng cửa vào nhà. bàn trà là tờ giấy, cầm lên đọc, chỉ có dòng ngắn ngủi: “ đợi được , gọi điện cũng được, đành phải lời từ biệt, em gửi email sau. Còn nữa, tủ lạnh có nhiều đồ, cứ ăn thoải mái. Hàn Lương viết.”

      Đúng là vô tình, Chu Đông Dã đặt tờ giấy xuống, vào bếp mở tủ lạnh ra, chật ních, xem ra tháng tới có thể mừng năm mới ở đây. Chu Đông Dã chu môi, cười cười, tùy tiện lấy hai hộp đồ ăn, cho ít dầu vào trong chảo để xào, cơm nguội làm nóng trong lò vi sóng, ok, nấu bữa cơm cũng rất dễ dàng.

      Ừm, tay nghề bằng Hàn Lương. Chu Đông Dã vừa ăn vừa nghĩ, lên mạng mở hòm thư kiểm tra chút. Lúc sau ngẫm lại, hẳn Hàn Lương vừa tới Cairo chưa lâu, bây giờ Cairo mới sắp sáng. Mở bản đồ thế giới ra để tra, ngờ bờ biển rộng lớn đến thế, cảm khái, aiz, địa cầu, đúng là bao la.

      Sao lại đến nông nỗi này nhỉ? Khi ở bên liền tưởng niệm, khi bên cạnh sao, có lúc lại bực bội, tình cảm đúng là kỳ quái.

      “Hàn Hữu à? Tôi là Chu Đông Dã, mai có rảnh ? Tôi muốn chuyện với .” Chu Đông Dã để ý là nửa đêm, gọi điện cho Hàn Hữu hẹn thời gian mai gặp.



      [1] Phong hoa tuyết nguyệt: Chỉ tình trai nghiêm túc.

      [2] Tình thú: Nôm na là thú vị, lãng mạn trong tình .
      tart_trung thích bài này.

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 23

      Buổi chiều ngày kế, Hàn Hữu ngồi đối diện Chu Đông Dã ở Lan Đình.

      muốn tán gẫu chuyện gì vậy?” Hàn Hữu uống ngụm cà phê, hỏi: “Chuyện liên quan đến Hàn Lương ư?”

      “Phải.” Chu Đông Dã gật đầu: “Tôi muốn biết về quá khứ của Hàn Lương, cả quan hệ của Đỗ Lộc và ấy.”

      “À? Vậy kiểu quá khứ cùng quan hệ nào khiến thể chấp nhận nhỉ?” Có vẻ Hàn Hữu cố tình hiểu sai lệch câu hỏi.

      “Kiểu gì cũng có thể chấp nhận.” Chu Đông Dã nhìn Hàn Hữu, chân thành : “Chủ yếu là tôi muốn thông qua việc hiểu được quá khứ của ấy, cũng hiểu được bản thân ấy.”

      định theo đuổi Hàn Lương, sau này kết hôn? Hay chỉ là chơi thôi?”

      Chu Đông Dã nở nụ cười, xem ra cách tư duy cũng theo dòng họ, ngay cả vấn đề đặt ra cũng khác nhau là mấy. “Ha ha, lúc trước Hàn Lương cũng hỏi tôi câu này, cho tôi suy nghĩ cả kỳ nghỉ đông, yên tâm rồi chứ?”

      Hàn Hữu vừa nghe liền kinh ngạc về mức độ quan hệ của Chu Đông Dã với Hàn Lương, cũng vui mừng vì rốt cuộc Hàn Lương có thể . Cười cười, tiếp: “Được, tôi cho .”

      Chu Đông Dã nghiêng đầu lắng nghe.

      “Năm năm trước, nhà của Hàn Lương và Đỗ Lộc vẫn còn là hàng xóm, quan hệ của hai nhà tốt lắm, lúc ấy cha mẹ Hàn Lương chưa ly hôn, Hàn Lương rất hạnh phúc. Từ chị ấy thích chơi với trai của Đỗ Lộc là Đỗ Nhạc, Đỗ Nhạc cũng thích chị ấy, đến chỗ nào cũng cho Hàn Lương theo. Tất cả mọi người đều nghĩ, tương lai của hai người bọn họ là kết hôn rồi sống bên nhau cả đời.”

      Giọng của Hàn Hữu thực bình thản, ánh mắt hồi tưởng quá khứ có vẻ ngẩn ngơ, tiếp tục: “Đỗ Nhạc là chàng trai… vô cùng quyến rũ, từ thế. Tính cách cởi mở, cực kỳ lạc quan, cực kỳ rộng rãi, hơn nữa còn cực kỳ thông minh, thích chuyện đùa, có rất nhiều thích ấy. Khi lớn lên, Đỗ Nhạc thích rock’n roll, ngày nào cũng mặc áo da, lái mô tô, vì thế càng nhiều người mê ấy. ra lúc bé cũng có lúc tôi thích Đỗ Nhạc, cho nên, việc Hàn Lương say đắm ấy, ấy gì nghe nấy, tôi có thể hiểu được.”

      “Vậy… bây giờ Đỗ Nhạc tiên sinh ở đâu?” Trong lòng Chu Đông Dã trào lên cảm giác khó .

      “Tiên sinh gì chứ?! Ha ha, nếu Đỗ Nhạc biết có người gọi mình là tiên sinh, chắc ấy cười chết mất.” Hàn Hữu nghe Chu Đông Dã xong liền cười to, đáp: “ cần phải lo, Đỗ Nhạc chết, nhưng trước khi chết, cuộc đời của Hàn Lương đều xoay quanh Đỗ Nhạc, Đỗ Nhạc muốn gì, Hàn Lương đều làm cho ấy. Đỗ Nhạc đối xử với Hàn Lương rất tốt, cực kỳ tốt, đáng tiếc là chị ấy.”

      “Khi Hàn Lương thi vào đại học, chỉ vì Đỗ Nhạc nữ sinh học vật lý phong độ, chị ấy liền đăng ký vào khoa vật lý. Có thể , tất cả sở thích của Hàn Lương đều xuất phát từ Đỗ Nhạc. Tôi đoán lần này việc du lịch châu Phi cũng thấp thoáng bóng dáng của Đỗ Nhạc, hồi trước Đỗ Nhạc thích nhất là xem các chương trình về động vật ở thảo nguyên lớn châu Phi.” Hàn Hữu tới đây liền thở dài.

      Vẻ mặt Chu Đông Dã lạnh lùng, lên tiếng. Chợt nghe Hàn Hữu tiếp tục.

      “Năm năm trước, khi Hàn Lương vẫn là nghiên cứu sinh, cha của Hàn Lương sinh bệnh rồi nằm liệt giường, mẹ chị ấy ly hôn lấy chồng mới, tất cả trọng trách trong nhà đều đổ hết lên Hàn Lương. Lúc đó, Hàn Lương bán nhà cũ, rời đến chỗ ở nay, coi như xa cách Đỗ Nhạc. Cho đến hai năm trước khi cha chị ấy mất, toàn là mình chị ấy chăm sóc.”

      Chu Đông Dã nghe đến đó, nghĩ đến ban đêm khi Hàn Lương tắm rửa cho chính mình, trong lòng hơi chua xót.

      “Cha của chị ấy qua đời chưa lâu, Đỗ Nhạc cũng chết. Sau khi Đỗ Nhạc chết, hai bác nhà họ Đỗ cũng chuyển nhà đến thành phố X để ở cùng Đỗ Lộc. Những chuyện này xảy ra liên tiếp, tôi nghĩ, nhất định Hàn Lương đè nén đau đớn trong lòng mới có thể gắng gượng đến bây giờ. Aiz…”

      “Đỗ Nhạc… chết như thế nào?” Chu Đông Dã do dự lúc, cuối cùng vẫn hỏi.

      “Ung thư gan.” Hàn Hữu uống ngụm, thở dài: “Trước khi cha Hàn Lương mất, bệnh tình nguy kịch nằm viện, Hàn Lương lúc nào cũng bận rộn, vừa làm vừa vào bệnh viện, tinh thần và thể xác đều quá mệt mỏi, sau mấy tháng gầy sọp hẳn . Đương nhiên trong khoảng thời gian này chị ấy cũng liên hệ với bất cứ ai, kể cả Đỗ Nhạc. Về sau khi cha qua đời, tôi đưa chị ấy ra ngoài giải sầu, tình cờ gặp Đỗ Nhạc.”

      “Tôi vẫn nhớ , lúc ấy tôi rất hoảng hốt, chưa bao giờ tôi thấy Đỗ Nhạc gầy như vậy, dường như chỉ còn da bọc xương. Nhưng khi đó Đỗ Nhạc vẫn rất tươi tắn, điềm đạm chào hỏi chúng tôi. Hàn Lương kinh hoàng hỏi ấy bị làm sao, vì sao lại gầy thế. Đỗ Nhạc còn cười, thản nhiên đáp ‘Em biết à? sắp chết rồi.’.”

      “Tôi nhớ , Hàn Lương vừa nghe xong khóc, khóc mãi ngừng, ngồi bệt xuống đất, vùi đầu vào gối mà gào lớn. Cuối cùng lại là Đỗ Nhạc an ủi chị ấy, bảo tôi trước, khi tôi chỉ loáng thoáng nghe được vài câu Đỗ Nhạc : ‘Nhớ đến tiễn là được.’ Lúc ấy tôi khó chịu, hận thể khóc lớn trận như Hàn Lương, sao có người sắp chết còn có thể cười vui vẻ đến thế kia chứ?”

      “Nửa năm sau đó, Hàn Lương đều ở bên Đỗ Nhạc. Đỗ Nhạc biết mình nhất định phải chết, nên ngoài dùng thuốc giảm đau ra chịu làm trị liệu gì cả. Tôi cảm tưởng ấy muốn khiến bản thân đau đớn chết luôn ấy, nhưng mà nghe Hàn Lương , đến phút cuối ấy vẫn cười.”

      “Trong vòng năm phải chứng kiến hai người gần gũi nhất qua đời, từ sau đó Hàn Lương hoàn toàn thay đổi. biết, hồi học Hàn Lương là người cởi mở, vui vẻ đến thế nào đâu. Vì Đỗ Nhạc, chị ấy cực thích ca hát, Đỗ Nhạc đưa chị ấy khắp nơi trong thành phố, chị ấy gần như đặt chân đến hát ở tất cả các quán bar, tôi rất hâm mộ chuyện đó. Nhưng bây giờ chị ấy trở thành như vậy rồi, u ám hệt con quỷ hút máu.”

      “Tổng giám đốc Chu!” Hàn Hữu giữ chặt tay áo của Chu Đông Dã, định cất lời, Chu Đông Dã liền cắt ngang: “Gọi tên của tôi , đừng tổng này tổng nọ.”

      “Vâng, Chu Đông Dã, nếu Hàn Lương, xin chị ấy lòng. Với tình trạng nay của chị ấy, quả thực hợp với loại tình thức ăn nhanh của người đại, thích đến thích . Nếu muốn, mong hãy từ bỏ từ bây giờ.”

      Chu Đông Dã hiểu có dự định chơi đùa Hàn Lương, cực kỳ lòng, nhưng nếu đề cập tới việc kết hôn lại cảm thấy hơi xa xôi.

      Nhìn Chu Đông Dã trầm mặc, Hàn Hữu : “Tôi biết, chàng trai hơn ba mươi tuổi, thể có quá khứ. Tất nhiên bản thân có quan điểm riêng về tình cảm, tôi thể xen vào, cũng đòi hỏi điều gì to tát, chỉ mong đừng thương tổn Hàn Lương, cho dù là vô tình chăng nữa, tỷ như vì do dự chẳng hạn. Tôi hy vọng có thể dứt khoát, nếu suy nghĩ tường tận rồi mà nhận ra Hàn Lương thích hợp làm vợ mình, đừng theo đuổi chị ấy nữa.”
      tart_trung thích bài này.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 24

      “Tôi chỉ có thể hai điều: , tôi lòng với Hàn Lương. Hai, tôi làm tổn thương ấy. Những chuyện khác, tạm thời tôi muốn nhiều.” Chu Đông Dã nhìn Hàn Hữu, tiếp tục: “Cảm ơn cho tôi nghe, cũng cảm ơn che chở Hàn Lương như vậy.” Sau đó đứng dậy, cáo từ rời .

      Chu Đông Dã lái xe về nhà, trong lòng vẫn đau xót vì chuyện của Hàn Lương. Chắc hẳn ấy luôn đơn như thế, cho dù là khi Đỗ Nhạc, khi theo Đỗ Nhạc khắp nơi ca hát, vẫn rất đơn.

      Nghĩ đến hồi trước tắm cho , khi đó vừa xấu hổ vừa tức giận, vì sao lại khỏe đến thế, có thể coi mình là lợn chết mà lật đến lật . Nhưng giờ ngẫm lại, phải ai cũng được có được sức mạnh trời sinh như vậy, ba năm, ba năm trời hầu hạ người nằm liệt giường, phải có kiên nhẫn và quyết tâm cỡ nào mới trải qua được? Hơn nữa, lúc đó Hàn Lương chỉ là trẻ tuổi non nớt.

      ai cả, Đỗ Nhạc , mẹ ruột cũng , tất cả mọi người đều rời xa, mẹ rời , cha rời , Đỗ Nhạc cũng rời . Làm sao có thể sinh sống độc thế giới này như vậy, dựa vào đâu để giúp bản thân gục ngã? Chu Đông Dã nghĩ tới Hàn Lương, nhịn được muốn rơi lệ thay .

      Nhớ tới sắc mặt trắng bệch của , bất kể lúc nào cũng mang theo nét tươi cười như ánh mặt trời, nhớ tới bằng giáo viên ngừng thăng tiến của , nhớ tới căn nhà cũ nát chịu nổi của , nhớ tới tài nấu ăn đảm của , nhớ tới bóng dáng nỗ lực làm việc dưới ánh đèn của , nhớ tới khoan dung cùng nhẫn nại dành cho . Lúc này, khi nhớ tới tất cả mọi thứ liên quan đến Hàn Lương, đáy lòng rất chua xót. Chu Đông Dã cảm thấy chính thể , mỗi tế bào cơ thể đều muốn che chở cho . Được rồi, nếu bây giờ chưa , vậy cố gắng khiến .

      Về nhà rồi, việc đầu tiên làm là lên mạng nhận thư.

      Người gửi: Hàn Lương.

      “Chu Đông Dã,

      Em thích Cairo.

      Trốn thoát khỏi mùa đông u lạnh lẽo, Cairo nơi có thể khiến cho con người nở hoa. Tuy vẫn hơi lạnh so với tưởng tượng của em, chỉ mười mấy hai mươi độ, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm cũng khá lớn, nhưng em rất hài lòng với ánh mặt trời ở đây, náo nhiệt, đông đúc, thậm chí hơi cũ kỹ, nhưng vì có ánh mặt trời, hiểu sao vẫn khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc. Tài xế nơi này rất đáng , lái xe vừa nhanh vừa thoải mái, thế nên mỗi chuyến lại biến thành lần mạo hiểm, tự nhiên tăng thêm niềm vui thú du lịch. Đồ Nhất[1] là lái xe mà hôm nay em thuê, có chụp ảnh chung đấy, ta rất nhiệt tình, là cá tính mà em thích.”

      Chu Đông Dã vừa đọc vừa ngạc nhiên, lướt qua ảnh chụp liền thấy chiếc xe đen trắng cổ đến mức có cả kính chiếu hậu, hai người đứng bên cạnh xe khoác vai nhau, cười tươi như hai đóa hoa. Lái xe mập mạp, để râu, da mặt đen như phơi nắng lâu lắm, nhiệt tình tươi cười, khiến người ta có ấn tượng tốt. Bên cạnh là Hàn Lương. Chu Đông Dã dí mắt lại gần để xem, vẫn trắng như thế, dưới ánh mặt trời cũng thay đổi là bao, nhưng cười cực kỳ vui vẻ, miệng mở lớn, đội cái mũ rộng vành, quần bò, T-shirt, thoạt nhìn hơi giống cậu thiếu niên. Chu Đông Dã cười cười, có thể thấy vui vẻ như vậy, chính cũng bắt đầu thích Cairo.

      Thư viết rất dài, cũng nhiều chi tiết, ảnh chụp cực kỳ phong phù. Chu Đông Dã kiên nhẫn xem từng bức , nhìn đến cuối thư, Hàn Lương mai muốn Luxor, Chu Đông Dã lại bắt đầu cầm lấy tập bản đồ, tìm kiếm vị trí của thành cổ này. muốn xác định xem, bây giờ Hàn Lương ở chốn nào địa cầu gửi thư cho mình.

      Sau khi làm hết những việc ngốc xong, Chu Đông Dã nhăn nhó trả lời.

      “Hàn Lương,

      Thích nhìn em vui vẻ như vậy, có cuộc du lịch thú vị, cũng cảm thấy vui lây với em. Nhưng mà chênh lệch nhiệt độ lớn, em phải giữ gìn thân thể, mình ở nơi xa sinh bệnh rất khổ. Còn nữa, giao thông kém chất lượng nên em cũng phải chú ý an toàn. Có việc gọi điện thoại cho , đừng sợ gọi đường dài đắt, em có thể dùng loại đối phương trả tiền, em cứ yên tâm gọi là được. ở đây chỉ hơi bận chút thôi, vẫn khỏe lắm, hôm nay còn gặp Hàn Hữu…”

      Chu Đông Dã giống bà mẹ già, liên miên lải nhải, loạt chuyện kỳ thực nhắc cũng chẳng sao. Lúc này, dường như Chu Đông Dã mở ra toàn bộ thế giới tâm hồn trước mặt Hàn Lương, muốn vui vẻ, muốn hạnh phúc, dài dòng nữa cũng chỉ sợ đủ. Cuối cùng, còn gửi cả bức ảnh vừa chụp vào bữa tối của mình cho , sau đó mới chịu hài lòng ngủ.

      Ngày kế như bình thường, Chu Đông Dã vẫn bận từ lúc làm đến khi tan tầm, có phút nào ngơi nghỉ.

      Rốt cuộc xong việc, quyết định in ảnh chụp của Hàn Lương, sau đó đặt ở đầu giường mình, trong ví da, xe, tất cả những nơi có thể để. Mọi ý niệm ngốc nghếch mà chỉ người mới có thể có, Chu Đông Dã đều nghĩ đến cả, còn vừa nghĩ vừa cười.

      Cửa gõ, Lý Ngọc Ninh vào, “Cậu họ, mẹ cậu bảo…” Còn chưa dứt lời, Lý Ngọc Ninh liền thấy máy in đẩy ảnh chụp ra bên ngoài, biết người trong bức hình, vì thế vội vàng cầm lên xem: “Cậu họ, xem ra cậu định đấy à?”

      Chu Đông Dã vươn người đoạt lấy ảnh chụp, vui vẻ ngắm nghía, đáp: “Con nít đừng lắm chuyện, cảnh cáo cháu, đừng cho mẹ cậu, bây giờ chuyện này vẫn chưa lộ ra, nếu mẹ cậu biết kiểu gì cũng hỏng chuyện, đến lúc đó cháu biết tay.”

      Câu uy hiếp hề mang tính uy hiếp như này, Lý Ngọc Ninh chưa nghe qua ngàn lần cũng phải nghe đến tám trăm lần, để ở trong lòng, ung dung với tay lấy bức khác: “ ấy là Hàn Lương phải ? Cháu cảm thấy ấy rất tốt, làm việc còn nghiêm túc nữa, đối xử hòa nhã với mọi người, lần này cháu ủng hộ cậu đấy.”

      “Hừ, có lúc nào cháu chưa ủng hộ cậu hả? Mà khi nào ủng hộ của cháu có tác dụng đâu?” Chu Đông Dã phản đối, vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở lần nữa: “Nhưng mà, lần này là khác, cháu tuyệt đối được cho mẹ cậu đâu, nếu cháu mà lộ ra, cậu nhận lục thân,[2] đá cháu ra khỏi công ty đấy nhé.”

      “Cháu biết rồi.” Lý Ngọc Ninh hiếm khi thấy Chu Đông Dã nghiêm túc như vậy, cũng thuận theo ý . “Cháu đến để nhắn, mẹ cậu bảo tối nay về nhà, có đồ ăn ngon đợi cậu đó.”

      “Ừ, cậu biết rồi, ngay đây. Hay lát nữa cháu cũng đến nhà cậu ăn ?”

      được, truyền lời rồi là cháu luôn. Bye.” Lý Ngọc Ninh xong liền nở nụ cười ranh mãnh, bỏ chạy nhanh như chớp.

      “Bye.” Chu Đông Dã vẫy tay, vẫn ngẩng đầu, bắt đầu sửa sang lại ảnh chụp vừa in, xem từng bức , càng xem càng thích. chọn ra cái nhét vào ví, còn lại đặt vào cặp tài liệu, chuẩn bị mang về phòng mình rồi tìm nơi bày.

      Thu dọn sẵn sàng, xuống lầu, vừa lòng thỏa ý lái xe, chuẩn bị về nhà cha mẹ.



      [1] Đồ Nhất: Tên riêng bằng tiếng Ai Cập, mình tra được nên để phiên tiếng Trung luôn.

      [2] nhận lục thân: Lục thân gồm bố, mẹ, , em, vợ, con. Ý chỉ hành động mất tình người.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :