* Chương 14 Hàn Lương bước vào công ty của Chu Đông Dã, nữ tiếp tân rất lễ độ, mời Hàn Lương vào chờ ở phòng khách bao quanh bởi kính trong suốt, lát sau đưa đến cốc cà phê. mỉm cười cảm ơn, tăng thêm chút thiện cảm với công ty này. Thực ra vì Hàn Lương đến, mới sáng sớm Chu Đông Dã chấn chỉnh trước thái độ phục vụ của nhân viên, sau vụ xấu hổ của bữa cơm chiều qua, Chu Đông Dã biết phải làm thế nào để có thể thản nhiên như chuyện với . Nghe trợ lý báo Hàn Lương đến, Chu Đông Dã do dự, củng cố dũng khí nửa ngày mới trưng được vẻ mặt tiếp khách bình thường ra khỏi văn phòng. đến cửa phòng khách liền thấy Hàn Hữu cũng tới, tâm trạng lập tức thả lỏng, có người ngoài ở đây, khí căng thẳng liền tan biến. mỉm cười chào hỏi Hàn Hữu: “Hàn tiểu thư đúng giờ, mời vào.” Hàn Hữu mặt mày tươi tắn, mang theo phong tình : “Tổng giám đốc Chu cứ gọi tôi là Hàn Hữu , người ngồi bên trong cũng là Hàn tiểu thư mà, lát nữa kiểu gì cũng gọi loạn hết lên.” xong cười khẽ tiếng. Hai người vào phòng khách. Hàn Lương thấy hai người tiến vào cũng tỏ ra khách sáo tẹo nào, chỉ cười cười ngồi im. người là em họ chơi với từ đến lớn, là tên nhóc nát rượu, trong thâm tâm Hàn Lương cũng tự giác vì sao cần phải khách khí. Hành vi như thế dưới con mắt của Chu Đông Dã chẳng vấn đề gì, cách Hàn Lương đối xử với , suồng sã hơn cũng từng có rồi, như bây giờ có thể coi là cực kỳ lễ độ. Chu Đông Dã lời, kéo ghế cho Hàn Hữu, sau đó chính ngồi xuống. Nhưng hành vi này đập vào mắt của Hàn Hữu lại mang cảm giác khác, quan hệ của chị họ với tổng giám đốc Chu quả thực phải tầm thường. Ánh mắt của hai người chạm nhau, đều ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ, làm ra vẻ quen biết. Hàn Hữu cười trộm, nghe thấy Hàn Lương bên cạnh lên tiếng: “Tổng giám đốc Chu, chúng ta bắt đầu được chưa?” “Được rồi, cầu của công ty tôi là như này,…” Chu Đông Dã bắt đầu công việc liền xốc lại tự tin, mang theo tinh thần chuyên nghiệp phát biểu chi tiết. Sau hồi thảo luận, tranh luận, kết luận, thỏa thuận xong là giữa trưa, rốt cuộc ba người hoàn thành vụ làm ăn. Đây là lần đầu Hàn Lương nhìn thấy bộ dạng con ma men khi làm việc, quả thực rất mê người, tư duy chặt chẽ nhanh nhạy, ý kiến sáng tạo, thái độ nghiêm túc, có khả năng kiềm chế bản thân khi tranh luận. Rất đáng , vừa biết lắng nghe vừa biết biểu đạt, lần đầu tiên Hàn Lương thầm công nhận ánh mắt của em họ. Chu Đông Dã cũng nảy sinh vài phần kính trọng với Hàn Lương, tố chất chuyên nghiệp của rất đáng nể, hơn nữa khả năng phân tích cao, quan điểm nhạy bén, đôi khi có thể phát triển tư duy của bản thân, đánh giá vấn đề toàn diện và biết cách vận dụng mở rộng. “Tốt rồi, Tổng giám đốc Chu, buổi chiều tôi còn có việc nên xin phép trước. Về phần trang trí, tôi bàn bạc sau với Hàn Hữu, cứ yên tâm.” Hàn Lương thu xếp giấy tờ, đứng dậy chuẩn bị rời . “A?” Chu Đông Dã thấy vậy mới phản ứng lại, vội vàng : “Bây giờ là giữa trưa, hay tôi mời hai vị dùng bữa cơm.” xong đến trước mặt Hàn Lương, lấy giấy tờ tay , giọng : “ xem mắt thâm quầng rồi, nhất định chưa ăn sáng, bây giờ hẳn rất đói bụng. thôi, cùng ăn.” Hàn Hữu thấy biểu của Chu Đông Dã, khỏi buồn cười chớp chớp mắt, cũng bước tới kéo tay Hàn Lương: “Chị họ, mà, cùng , coi như vì hợp tác hoàn hảo của chúng ta, ăn bữa chúc mừng.” Hàn Lương nghe hai người mời nhiệt tình, cũng đói bụng nên chối từ nữa, ba người cùng nhau ra khỏi công ty. Hàng ăn ở gần công ty lớn nhưng khá sạch , lúc giữa trưa, người ít nhưng cũng ồn ào. Ba người câu có câu chuyện phiếm, đồ ăn từng đĩa từng đĩa được bưng lên. Nhìn Hàn Lương ăn cơm , Chu Đông Dã hỏi Hàn Hữu: “Hai người là họ hàng?” “Vâng, Hàn Lương là chị họ của tôi.” Hàn Hữu cười đáp, thoáng liếc mắt về phía Hàn Lương im lặng ăn, hỏi: “Tổng giám đốc Chu biết chị họ tôi từ trước à?” Chu Đông Dã nghe vậy, ngượng ngập đáp: “Ở cùng khu nên cũng gặp vài lần trong thang máy.” A? Câu trả lời của hai người quá giống nhau, nhưng biểu ràng phải như thế, có vấn đề. Hàn Hữu cầm đũa nghĩ, có nên tìm cách đặc biệt nào đó ép hỏi chút , nhưng ngày hôm qua muốn theo đuổi Tổng giám đốc Chu, Hàn Lương cũng phản ứng gì mà. Chẳng lẽ chị họ quả thực tu thành tiên? Hừ, chuyện thú vị như vậy sao có thể bỏ qua? suy nghĩ, chợt nghe thấy giọng nam : “Chị Lương, lâu thấy, ngờ gặp được chị ở đây.” Hàn Lương cắm cúi ăn cơm nghe tiếng liền ngẩn ra, dừng đũa lúc lâu mới chậm rãi quay đầu, đối diện với khuôn mặt tươi cười quen thuộc đến cực điểm. “Tiểu Lộc…” Hàn Lương ngồi dịch lại, để chỗ cho chàng trai tên Tiểu Lộc ngồi xuống, giọng đáp: “ đúng là lâu thấy, sao em lại ở đây? Tốt nghiệp rồi à?” Tiểu Lộc mỉm cười ngồi xuống: “Vâng, vừa tốt nghiệp năm nay, làm ở gần đây.” Quay đầu nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Hàn Hữu, liền cười rồi tiếp: “Tiểu Hữu cũng ở đây à, hiếm thấy nhỉ.” Hàn Hữu ngẩn người lúc mới tức giận đáp: “Đỗ Lộc, cậu học ở thành phố X, nhà ở thành phố X, sao lại đến tận đây làm việc?!” Đỗ Lộc đồng ý, : “Tớ nhớ chị Lương, hơn nữa cũng ở đây, tớ tới có gì là lạ.” Lời vừa ra, cả bàn yên tĩnh. Chu Đông Dã đột nhiên cảm thấy hoàn toàn là người ngoài cuộc, vẻ mặt Hàn Lương hoảng hốt, Hàn Hữu phẫn nộ, còn thanh niên tên là Đỗ Lộc thoạt nhìn nhiều tuổi, vẻ mặt tươi cười lại có thể khiến Hàn Lương thất thường như thế. Chu Đông Dã thoải mái, chợt nghe Đỗ Lộc với : “Tiên sinh, xin lỗi quấy rầy mọi người ăn cơm, nhưng tôi thấy chị Lương nên rất vui, mong thứ lỗi.” Đối phương lễ phép như vậy, còn gì được nữa. Chu Đông Dã đành trưng khuôn mặt tươi cười ra đáp: “Gặp được bạn cũ là chuyện tốt, sao lại gọi là quấy rầy, nếu cậu ngại cùng ăn .” Vừa dứt lời liền nghe thấy giọng hào hứng của Đỗ Lộc: “Tốt quá, cảm ơn tiên sinh rộng rãi.” xong, quay đầu nhìn Hàn Lương, thèm để ý đến . Vì thế toàn bộ thời gian còn lại của buổi ăn trưa trở thành màn biểu diễn của Đỗ Lộc và Hàn Lương, hai người còn lại đều trầm mặc. Đỗ Lộc kéo tay Hàn Lương : “Chị Lương, em rất nhớ chị, mẹ em cũng suốt ngày nhắc đến chị, nhưng từ… sau đó, chị đến thăm nhà em nữa, vì thế em vẫn mong nhanh tốt nghiệp để đến đây gặp chị. Em vừa đến vài ngày gặp được rồi, đúng là có duyên, chị có nghĩ thế ?” Hàn Lương thoáng sầu não, vỗ tay Đỗ Lộc : “Hai bác có khỏe ? Chị thăm hai bác là lỗi của chị, đáng ra em nên gọi cho chị trước khi đến, chị còn biết đường chiếu cố em cho tốt.” Đỗ Lộc nghe vậy liền nở nụ cười, “Bố mẹ em vẫn khỏe, nhưng nhắc chị suốt thôi, lần này em đến còn bảo em đem ít quà cho chị, nhưng giờ em chưa tìm được nhà, vẫn để tạm ở khách sạn.” “Sao lại ở khách sạn chứ?!” Hàn Lương định tiếp, bị Hàn Hữu ngắt lời. “Đến nhà tớ , nhà tớ rộng, lại gần đây, nhưng phải trả tiền thuê đấy.” Hàn Hữu vừa thấy chị họ sắp rơi vào cạm bẫy của tên tiểu ma đầu liền nhanh chóng nghĩa khí ra tay. “Em…” Đỗ Lộc biết gì hơn, chỉ thấy Hàn Lương gật đầu : “Cũng tốt, nhà chị xa quá, lại mất nhiều thời gian mệt mỏi. Em tạm thời ở nhà của Hàn Hữu , người trong nhà cả mà, đừng khách sáo. Có gì cần cứ với chị.” Đỗ Lộc thấy Hàn Lương trước đây cởi mở linh hoạt nay lại điềm đạm âu sầu như vậy, khỏi ngẩn người lúc, nửa câu cũng nên lời, sau đó chỉ cười bảo thế nào cũng được.
Biên tập: Candy * Chương 15 Sau bữa cơm trưa, Chu Đông Dã chủ động lái xe đưa Hàn Lương về nhà. Vì xuất của Đỗ Lộc, đầu óc Hàn Lương rất rối loạn, cũng cần nhanh chóng rời tìm nơi yên tĩnh suy ngẫm, bởi thế chối từ. Đỗ Lộc đành đứng nhìn hai người lên xe tuyệt trần mà . Đỗ Lộc nheo mắt, nhìn bụi xe phả xa, quay sang hỏi Hàn Hữu: “ chàng kia là ai? theo đuổi chị Lương à?” “Tên nhóc chưa đủ lông đủ cánh, quan tâm gì nhiều chuyện?!” Hàn Hữu bực bội kéo tay Đỗ Lộc bước : “, đến chỗ cậu ở lấy hành lý, sau đó về nhà tớ, sắp xếp xong tớ có chuyện muốn hỏi.” “Được, tớ cũng muốn chuyện nghiêm túc với cậu.” Đỗ Lộc hé miệng, mỉm cười theo Hàn Hữu. Dọc đường , Hàn Lương nhìn ra cửa sổ gì, xuất của Đỗ Lộc khiến nhớ tới quá khứ, nhớ tới tuổi thanh xuân sáng rực trở lại. khỏi bật cười, cho cùng, người khác đều nghĩ rằng cái chết của Đỗ Nhạc khiến đau lòng, nhưng ra phải, để cho rất nhiều hồi ức đẹp để nhớ. Chẳng qua sau khi chết, cũng mất quan tâm với những chàng trai khác mà thôi, tính là thương tổn. Đỗ Nhạc chỉ trao những điều tốt đẹp nhất, chỉ có tốt đẹp. Chu Đông Dã thấy Hàn Lương ngẩn ngơ nhìn cửa sổ mỉm cười, dường như ở gian khác, hoàn toàn để ý tới . Buồn bực hồi, mới trầm giọng hỏi: “Đỗ Lộc quen lâu?” “Hả?” Hàn Lương hoàn hồn nhờ câu hỏi, quay đầu nhìn Chu Đông Dã cười đáp: “Đúng, chúng tôi biết nhau từ , nhà cũ ở cùng khu.” “Thanh mai trúc mã?” Chu Đông Dã chăm chú, đây là lần đầu tiên nghe Hàn Lương về chuyện của chính , hơn nữa là cho . Vì thế tâm trạng khó chịu hồi nãy lập tức được gột sạch. Hàn Lương vốn chỉ định câu đúng mực để đáp lời, nhưng lại thấy gương mặt chân thành của , cặp mắt mang ý cười ấm áp khiến đành lòng dập tắt hứng thú đó. Dù sao cũng giữ việc này trong lòng lâu lắm rồi, phải người biết cách thổ lộ, bây giờ lại có người chịu nghe, cần trốn tránh nữa. “Chuyện cũ rất dài, muốn nghe ư?” Hàn Lương cười hỏi. “Ừ, muốn nghe.” Chu Đông Dã biết hành vi này là cực kỳ hóng hớt, giống thói quen ngày thường luôn tôn trọng riêng tư của , nhưng vẫn lời ngay ý . Có thể , Chu Đông Dã cũng am hiểu nàng quái dị Hàn Lương ở mức độ nào đấy, nếu chính tỏ ra khách khí sao cả, chắc chắn ngậm miệng còn chặt hơn vỏ trai ngậm ngọc. Về phần vì sao lại tò mò về Hàn Lương như vậy, tại trong lòng Chu Đông Dã hoàn toàn xuất câu hỏi đó. “Bây giờ có thời gian, bữa tối đến nhà tôi , tôi chậm rãi cho nghe.” Hàn Lương xong liền quay đầu nhìn ra cửa sổ, “Để trở thành người kết thúc câu chuyện này .” Chu Đông Dã gật đầu. Ngoài cửa sổ thổi gió đông, trong xe lại ấm áp như mùa xuân, tiếng nhạc lững lờ như có như , Chu Đông Dã cảm thấy nếu ở bên cạnh nàng quái dị, cho dù chỉ im lặng thế này cũng là loại hạnh phúc. Chu Đông Dã cố ý rời công ty trước giờ tan tầm, đường lái xe về nhà, trong lòng hơi căng thẳng. Bây giờ mới nghĩ đến, vì sao cứ cố tình muốn biết chuyện cũ của Hàn Lương vậy? tò mò của với phải chăng hơi quá mức rồi? Hoàn toàn phá vỡ nguyên tắc từ trước đến nay của bản thân. Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng phương hướng của xe vẫn đổi. Tan ca sớm, xe đường nhiều, Chu Đông Dã vẫn trầm tư, đột nhiên vào lúc đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, nhìn thấy di động phía trước sáng lên, đổ chuông. “Mẹ, có chuyện gì à? A, ngày mai , tối nay con có hẹn.” Sao mẹ lại muốn về nhà hôm nay chứ, Chu Đông Dã nhíu mày kiên nhẫn từ chối: “ được đâu, cuộc hẹn tối nay rất quan trọng.” , đột nhiên nghe thấy tiếng Lý Ngọc Ninh líu ríu bên cạnh, Chu Đông Dã sửng sốt, sao nhà lại náo nhiệt như vậy? nhóc Lý Ngọc Ninh sao có thể rảnh rỗi mà đến nhà ? Chu Đông Dã vội vàng xem lịch, vừa thấy ngày lông mày liền nhíu chặt hơn, trời ạ, ổn, vội vàng với mẹ: “Nhưng mà, có quan trọng cũng bằng mẹ, ha ha, con sửa soạn chút rồi về.” Ngắt điện thoại, Chu Đông Dã hơi ảo não, xem ra lần này lỡ hẹn với Hàn Lương rồi. Dù biết với tính tình của Hàn Lương, nếu bây giờ bỏ lỡ, chắc chắn có lần tiếp theo, rất khó xử, nhưng biết làm gì hơn. Gọi điện thoại cho nàng quái dị, Chu Đông Dã nghe thấy tiếng tim đập bình bịch trong lồng ngực, đây là lần đầu tiên gọi cho , nhấc máy, tiếng điềm đạm vang lên ở đầu dây: “Vâng, tôi là Hàn Lương, ai vậy?” Chu Đông Dã nghe thấy tiếng Hàn Lương, nửa ngày ra lời. Tiếng hít thở của tựa như gần kề bên tai, trong lòng Chu Đông Dã nảy sinh bối rối bất lực, cứ cảm giác nếu lần này lỡ hẹn, mất thứ gì đó. Chu Đông Dã lời nào, Hàn Lương cũng lên tiếng, chỉ mạch trầm lặng, lát sau mới trầm giọng: “Hàn Lương, tôi là Chu Đông Dã.” “Vâng, có việc gì thế?” “À, xin lỗi, tối nay tôi có việc đột xuất, thể tới hẹn, đành phải báo cho .” “ sao, vừa rồi mãi lời nào, tôi cũng đoán là vì chuyện này, Chu tiên sinh cần cảm thấy khó xử, ai mà chẳng có lúc bận. Được rồi, cứ , gặp lại sau.” Chu Đông Dã nghe thấy giọng của Hàn Lương rất thoải mái, thanh dịu dàng, hề tỏ vẻ mất hứng vì tới được, trong lòng liền trở nên mâu thuẫn. ràng đây là kết quả mà muốn, nhưng việc rộng lượng như thế phải là điều muốn. Thẫn thờ hồi mới đáp: “Cám ơn , tạm biệt.” Khi cúp máy, đột nhiên nghe thấy tiếng vui vẻ của chàng Đỗ Lộc ở đầu dây bên kia: “Chị Lương, có chuyện gì thế?” Chu Đông Dã sầm mặt, nắm chặt điện thoại, vừa nhấn ga liền lao . “Mẹ, sinh nhật vui vẻ ~ chúc mẹ mỗi năm lại xinh đẹp thêm chút ~” Chu Đông Dã cười tươi trao quà tặng. Mẹ Chu Đông Dã sung sướng ôm : “Ngọc Ninh bảo hôm nay con về sớm, bây giờ mới đến, hóa ra là mua quà, ha ha, ra con về được là tốt rồi, cần gì mấy thứ này đâu.” Thấy mẹ cười tươi như hoa, Chu Đông Dã xấu hổ lúc, cười trừ ôm bà, đáp: “Trong lòng con mẹ là số , mua quà cho mẹ là tất nhiên.” Bà Chu cười mắng câu mồm miệng dẻo quẹo, kéo ngồi xuống bàn. Người thân trong nhà hầu như đều đến, chỗ nào cũng là người, ồn ào hiếm thấy. Chu Đông Dã cũng cười vui vẻ, hỏi han trò chuyện xung quanh, tán gẫu với vài bậc cha chú bàn rượu, từ tình hình quốc tế đại đến nếp sống xưa nay, người người đến đỏ mặt tía tai, nhưng khí vô cùng sảng khoái. Dần dần uống nhiều rượu, trong lòng Chu Đông Dã có tâm , ăn vào, nhưng hiểu sao uống say, cho đến khi người vắng dần, mới chịu ngừng lại giúp mẹ thu dọn vài thứ, ra về. “Uống rượu đừng về nữa, làm sao con lái xe được.” Mẹ lên tiếng khuyên bảo. Chu Đông Dã kiên quyết phải về có việc, giằng co nửa ngày, bà Chu còn cách nào, đành nhượng bộ, bảo Lý Ngọc Ninh lái xe đưa về. * P.S: Được nửa truyện rồi :”> thông báo là tuần sau mình phải thi 3 môn (học thuộc lòng ( ) thế nên… à… ừ… … Ý tại ngôn ngoại thế chắc mọi người hiểu *ôm đầu bỏ trốn* … mình cố quay lại ngay sau khi thi xong vào T7…
Biên tập: Candy * Chương 16 Vừa ra khỏi nhà, bị gió thổi qua, Chu Đông Dã liền cảm thấy chếnh choáng say. Lý Ngọc Ninh nhìn cậu họ ràng say đến mức đường còn xiêu xiêu vẹo vẹo, vậy mà vẫn cậy mạnh, kiên quyết cho đỡ bèn cảm thấy buồn cười, đúng là tính trẻ con hiếm khi bộc lộ. Bình thường cậu họ rất giỏi giang, ngụy trang bản thân kĩ càng giống như người hoàn mỹ có , vì thế Lý Ngọc Ninh thấy bộ dáng con ma men như tại còn đáng hơn. Lý Ngọc Ninh ngoan ngoãn theo đuôi Chu Đông Dã, lúc lên xe thấy vẫn lảo đảo, đành giúp đỡ phen, đẩy vào ghế sau. Đóng cửa, lái xe. Thời gian nửa giờ xe lúc nửa đêm có vẻ nhanh hơn bình thường. Chu Đông Dã ngồi xe, hoàn toàn giống người uống say, gương mặt bình tĩnh, trầm ngâm nhìn màn đêm sâu thẳm ngoài cửa kính. Chốc lát đến dưới lầu. Điều khiến Lý Ngọc Ninh kinh ngạc là khi xuống xe, Chu Đông Dã có thể đứng bình thường, còn mỉm cười cảm ơn . Lý Ngọc Ninh thấy vậy liền từ bỏ ý định đưa lên lầu, an tâm mà lái xe về. Nhìn Lý Ngọc Ninh xa, Chu Đông Dã kéo gương mặt tươi cười mệt mỏi xuống, vẻ mặt lạnh lùng vào thang máy, thẳng lên tầng hai mươi lăm. Chu Đông Dã đứng trước cửa nhà Hàn Lương thử chìa khóa mở cửa, leng keng leng keng mãi thôi. Sau bữa cơm chiều, Hàn Lương tiễn đưa Đỗ Lộc nhiệt tình, tại viết bài thuyết trình. Nghe thấy tiếng động như vậy ngoài cửa, Hàn Lương biết ngay là Chu Đông Dã, đúng là lâu thấy. Hàn Lương cười cười, tính toán trong lòng, người này trước mặt quân tử, sau lưng ma men, lần trước cảnh báo ta rằng gọi cảnh sát, nhưng xem ra ta chẳng nghe lọt tai. Hàn Lương đến trước cửa, từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài. Quả nhiên thấy bộ dáng say của Chu Đông Dã, còn có vẻ tỉnh táo hơn lúc tỉnh táo , đứng thẳng tắp, lựa từng cái chìa khóa rồi thử tra vào ổ, được lại chọn tiếp, thử tiếp, dù thất bại cũng hề lộ ra vẻ sốt ruột. Hiếm thấy , con ma men rất kiên nhẫn. Hàn Lương bĩu môi, đứng bên cửa suy nghĩ, quả thực lại trở về nghề cũ sao? Dựa vào quan hệ tại của mình với ta, nếu báo công an đúng là hợp tình hợp lý, nhưng để ta vào lại là cam lòng. “Này, nhầm cửa rồi, nhà ở tầng dưới!” Hàn Lương ở bên này cửa bắt đầu chuyện. Quyết định phải trái với tên tiểu quỷ tỉnh táo, chừng có thể lừa ta về nhà. ngờ kết quả hoàn toàn ngược lại, Chu Đông Dã nghe thấy tiếng của , đột nhiên bối rối, đáp lời liền cầm chía khóa vặn lung tung, càng thất bại càng vội vàng, càng vội vàng càng thất bại, cuối cùng, Hàn Lương thấy vẻ mặt của như sắp khóc bèn sửng sốt tột độ, trời ạ, sao có thể để chàng trai đứng khóc trước cửa nhà mình chứ? Trong chốc lát liền mở cửa ra, quả nhiên ngoài dự đoán, Chu Đông Dã nhào tới ôm lấy . Hàn Lương vừa lảo đảo vừa đóng cửa, kéo Chu Đông Dã ôm mình vào phòng khách, ngồi sô pha. Ngồi thở vài hơi, Hàn Lương mới phát hôm nay người này bình thường lắm. Chưa kể đến việc ôm mình buông, bây giờ còn hơi hơi run, giống như khóc. Hàn Lương dùng sức muốn tách rời khỏi người mình, nhìn xem có phải khóc hay , nhưng vẫn ôm chặt chịu thả. hết cách, đành phải mặc cứ ôm như vậy, vùi đầu vào bả vai của mình. Hàn Lương vỗ lên lưng của Chu Đông Dã, hỏi: “Sao thế?” Chu Đông Dã nghe vậy liền ôm chặt Hàn Lương hơn chút, sau đó rúc đầu, khụt khịt hồi mới dùng thanh nghẹt giọng mũi, tủi thân : “Mẹ, con rất nhớ mẹ.” Hàn Lương đơ người, nghe tiếng của biết là khóc, cảm thấy đành lòng, người đàn ông trưởng thành lại khóc khi say rượu, có lẽ bình thường phải chịu rất nhiều áp lực rồi. Nhưng Hàn Lương đâu biết an ủi người khác, đành phải kéo cánh tay của ra, vỗ vỗ, giọng : “Ăn ít cơm nhé?” Chu Đông Dã nghe được câu quen thuộc, an tâm buông tay, gật đầu, ngoan ngoãn ngồi. Hàn Lương nhìn Chu Đông Dã lớn tướng mà ánh mắt khóc đỏ bừng, sưng húp như hai con cá vàng, mặt còn hoen nước mắt, khỏi vừa đáng thương vừa buồn cười, lấy tay áo tùy tiện lau cho mấy cái, : “ rửa tay , tôi hâm nóng cơm.” Măng tươi xào mộc nhĩ, cà tím hầm nầm bò, tất cả đều là đồ ăn còn thừa, làm nóng trong lò vi sóng chút, đun lại canh cá, chưa đến mười lăm phút bày lên bàn. Chu Đông Dã đỏ mắt đỏ mũi, vừa ăn vừa nhìn Hàn Lương, bộ dáng rất tội nghiệp, khiến Hàn Lương cảm thấy mình nuôi đứa con trai, còn là loại con thất lạc nhiều năm. Cười cười, về vị trí làm việc tiếp. Chưa viết được là mấy, Hàn Lương lại bị Chu Đông Dã ôm lấy từ phía sau, đầu gác lên vai , “Mẹ, con no rồi.” là hôm nay Chu Đông Dã bình thường, hồi trước say cũng bám người như vậy mà. Đẩy tay của ra, xoay người, lên tiếng ra lệnh: “Có hai việc, , rửa bát, hai, tắm.” Thấy Chu Đông Dã bĩu môi chịu , Hàn Lương trừng mắt nhăn mũi, vẻ mặt ghét bỏ : “Mẹ cần đứa con hôi như vậy, tắm nhanh lên.” Lời vừa ra, Chu Đông Dã liền đau đớn lết người tắm rửa. Hàn Lương nghĩ, đêm nay người này bất bình thường như vậy, e rằng cả đêm mình thể an tâm. dọn bàn, gấp hết các tài liệu sách vở, mở nhạc, rót ly sữa uống, chờ tắm xong quay lại. “Mẹ, tắm cho con với.” câu của Chu Đông Dã khiến Hàn Lương phun sữa ra khắp bàn, thầm cảm thấy may mắn vì thu dọn giấy tờ đúng lúc. Lau dọn bàn xong, Hàn Lương vào phòng tắm thấy Chu Đông Dã trơ trụi nằm trong bồn tắm lớn, làn da hấp hơi thoáng phấn hồng. thể thừa nhận, chàng này đúng là mê người, nhất là lúc ở trần. “Sao đột nhiên lại gọi mẹ? Con tự tắm được sao?” Hàn Lương thản nhiên . “Nhưng mà, trước kia mẹ tắm cho con rất thoải mái mà, con lười cử động lắm.” Chu Đông Dã làm nũng, giọng khàn khàn . Hàn Lương nghe thấy thanh đó của Chu Đông Dã, trong lòng run rẩy đáp: “Hả, con nhớ mẹ từng tắm cho con rồi á?” Cảm thấy hơi kỳ quái. “Đương nhiên, mỗi ngày sau khi con về, mẹ đều tắm cho con mà.” Chu Đông Dã suy nghĩ, mơ màng : “Nhưng mà gần đây, hình như tắm nữa phải.” tới đây đột nhiên vươn tay muốn ôm: “Mẹ, con rất nhớ mẹ.” Hàn Lương bó tay bó chân, ra trí nhớ của ta phân ra làm hai hệ thống liên quan tới nhau, say rượu là người, tỉnh rượu là người, thế này có thể coi là nhân cách phân liệt hay ? Hàn Lương cầm khăn mặt, bất đắc dĩ lại gần, trong lòng thầm nghĩ, tôi cố ý nhìn ngó sờ mó nhé, chính bắt tôi phải làm thế, về sau tỉnh ra đừng có trách tôi đấy. Vừa tới gần bị hai tay của Chu Đông Dã vươn ra ôm chặt, bước chân loạng choạng, hai người đều ngã xuống bồn tắm, nước bắn ra tung tóe.
Biên tập: Candy * Chương 17 Hàn Lương bị chìm trong nước, theo bản năng nhắm chặt hai mắt. Lát sau khi mở ra liền thấy gương mặt phóng đại của Chu Đông Dã cách mình chưa đến cm, nghe được cả hô hấp của nhau. Chu Đông Dã say hay tỉnh, ánh mắt rạng rỡ lấp lánh nhìn . Thân cận người khác như vậy khiến Hàn Lương cảm thấy hơi kỳ quặc, định lùi về phía sau chút, nào ngờ thể động đậy. Lúc này mới phát ra mình bị Chu Đông Dã đặt ở dưới thân, tư thế hai người nằm trong bồn tắm khỏi khiến người ta liên tưởng lung tung. Hàn Lương đỏ mặt, trong giây lát biết gì. người Chu Đông Dã thoang thoảng mùi xà phòng, hô hấp nóng bỏng liên tục phả vào khóe miệng Hàn Lương, cũng yên lặng nhìn chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, tựa như có tia sáng kỳ dị. khí mờ ám khiến Hàn Lương cảm giác mê muội, trong lòng thoáng rung động. Có chàng khỏa thân đẹp trai như thế ôm chính mình, cho dù làm mẹ, cũng rất khó động tâm á. Hàn Lương khe khẽ thở dài: “Chu Đông Dã, định hôn tôi à?” Chu Đông Dã nghe vậy, khóe miệng nhếch lên cười, hề đáp lời, cúi thấp đầu xuống, hôn. Chậm rãi tiếp xúc, mềm mại khẽ cắn, đây là nụ hôn dịu dàng. Môi rời ra, hai người đều cảm thấy cực kỳ ngọt ngào, Chu Đông Dã mỉm cười nhìn môi Hàn Lương, lẩm bẩm : “Tôi thích.” Sau đó lại hài lòng hôn thêm mấy cái nữa, xong đợi Hàn Lương phản ứng đột nhiên gục xuống, ôm Hàn Lương ngủ luôn. Hàn Lương vẫn nhúc nhích, nằm trong bồn tắm chờ hoàn hồn rồi liền quăng luôn ngọt ngào của nụ hôn vừa rồi ra sau đầu. Thân mật cùng con ma men như vậy đúng là cả đời chỉ có lần, lại còn phát triển đến mức này với chàng trai xa lạ, chính cũng ngờ được. Thế này là thế nào? hồi tuồng kịch ai biết ngoài chính mình, nghe qua ‘độc đáo’ đấy. Hàn Lương vỗ vỗ đầu, quyết định quên luôn chuyện vừa xảy ra, dù sao ngày mai sau khi ta tỉnh lại cũng chẳng nhớ được cái gì. Tiện thể tắm luôn cho cả hai, kéo Chu Đông Dã tới tận giường, Hàn Lương mệt muốn chết. Đối với Hàn Lương mà , hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, rất nhiều bất ngờ. Công tác bàn bạc thành công, Đỗ Lộc xuất , phút cuối còn xảy ra màn kịch tính. Hàn Lương rã rời, còn sức lực và tinh thần làm việc tiếp, phơi quần áo, dọn dẹp lúc liền ngủ. Sáng sớm hôm sau. Chu Đông Dã tỉnh dậy nhưng mở mắt, quấn chăn lăn về chỗ cũ. Đúng vậy, chuyện ngày hôm qua, đều nhớ rất ràng, rất chi tiết, nhất là nụ hôn kia. Nếu đêm qua say cũng đúng, có điều chưa say đến mức biết gì như mọi khi. Ngày hôm qua dựa vào men rượu, cùng với bản năng theo đuổi tình cảm của bản thân, làm ra số chuyện mà bình thường tuyệt đối làm, thậm chí nghĩ cũng dám nghĩ đến. Bây giờ tỉ mỉ ngẫm lại, từng chút từng chút , trong lòng Chu Đông Dã bắt đầu thừa nhận, hình như mình nàng quái dị Hàn Lương. từ lúc nào, như thế nào hoàn toàn biết, chính là cảm thấy mình thể chịu được, muốn nghĩ đến, cũng chấp nhận cho ở trong vòng tay người khác, bên cạnh người khác; chỉ hy vọng nhìn , ở cùng chỗ với , nấu cơm cho ăn, hôn , để có thể ôm chặt vào ngực, làm tình cùng . Rốt cuộc biết vì sao đáp lại Phương Lam, rốt cuộc biết vì sao nghe thấy tiếng của Đỗ Lộc tâm trạng liền bực bội, rốt cuộc biết vì sao ở trước mặt luôn thất lễ, cũng biết vì sao lại để ý đến thất lễ này đến thế, vẫn lo sợ bất an. Nhưng, biết được tất cả sao? Chu Đông Dã khép mắt, đột nhiên cảm thấy hơi sầu não, tình cảm như vậy đối với người đàn ông hơn ba mươi tuổi có thể coi là hủy diệt. Tuổi này qua thời để lâu lắm rồi, huống chi là cổ quái như thế. Tình nảy sinh kỳ lạ, nhưng xúc cảm lại rất mãnh liệt. Vào buổi sớm mùa đông, Chu Đông Dã thầm nghĩ trong lòng, vì sao lại lâm vào hoàn cảnh như thế này? Haiz, đúng là hết hy vọng. Chu Đông Dã đứng dậy, đến ban công lấy quần áo, chậm rãi mặc vào, cơm chưa ăn rời , quyết định để bản thân bình tĩnh suy nghĩ về tương lai của hai người. Cuối tuần, mọi người đều rất bận rộn. Công ty của Chu Đông Dã nhận thêm mấy case vào đợt Noel, Chu Đông Dã vất vả ký hợp đồng, xã giao, lập dự án, nhớ Hàn Lương, trốn Hàn Lương. Hàn Lương xây dựng bài thuyết trình hoàn mỹ của ngày càng hoàn mỹ, buổi chiều dạy, buổi tối làm việc, sau nửa đêm và ban ngày ngủ, cuộc sống trôi qua cực kỳ có quy luật, ra Chu Đông Dã cần trốn cũng gặp được . Hàn Hữu sống cùng Đỗ Lộc dưới mái nhà, dù hay cãi nhau nhưng cũng đến nỗi nào, người cố gắng muốn tiếp cận Hàn Lương, người cố gắng ngăn cản tiếp cận này. Cuộc chiến tấn công phòng thủ của hai người diễn ra gay gắt kinh khủng. Ngày trôi qua nhanh, cuối cùng cũng đến lúc bàn giao công trình, Hàn Lương cùng trợ lý Tiểu An hẹn giờ, sáng sớm liền tới công ty. Lúc này Chu Đông Dã đợi tại phòng khách, dẫn Hàn Lương vào cửa vẫn là tiếp tân có thiện cảm từ lần trước. Mời Hàn Lương vào phòng khách, tiếp tân lại mang cà phê đến, vừa đặt xuống liền nghe thấy giọng mang chút bực bội của Chu Đông Dã: “Lý Ngọc Ninh, là thư ký, cần suốt ngày lượn lờ quanh đây, chỗ Tiểu An có nhiều việc, qua giúp cậu ấy .” Lý Ngọc Ninh giả làm tiếp tân chỉ cười cười nhìn Hàn Lương, gì ra ngoài. Chu Đông Dã thấy Lý Ngọc Ninh tươi cười, khỏi ảo não chống trán, chính còn chưa ràng, cháu vội thừa nhận, nguy hiểm. “ thế nào rồi?” Hàn Lương làm mẹ của Chu Đông Dã quen, thấy bộ dạng đau khổ của liền mở miệng quan tâm. “ có việc gì.” Chu Đông Dã cười cười, nhìn Hàn Lương. hiểu vì sao, từ sau khi biết bản thân này, liền mong nhớ hơn hồi trước. Lúc chưa biết, chỉ cần khi ngủ ở buồng trong, hai tháng thấy cũng có vấn đề gì, nhưng vừa mới hiểu ra tình cảm của mình, mới tuần gặp mà thể chịu nổi. Hàn Lương thấy Chu Đông Dã dùng ánh mắt tham lam nhìn chòng chọc vào , trong lòng hơi sợ hãi, theo bản năng dịch về phía mép bàn, : “Tổng giám đốc Chu, rốt cuộc bị sao thế?” Chu Đông Dã nghe thấy xưng hô như vậy, vui : “Hàn Lương, gọi tên của tôi , đừng tổng giám đốc Chu này tổng giám đốc Chu nọ, nghe kỳ quặc.” Hàn Lương đồng ý, đáp: “Chẳng phải bây giờ chúng ta thảo luận công việc sao? Dùng cách xưng hô như nhân viên trong công ty là đúng rồi mà?” “Ha ha, xưng hô những ảnh hưởng đến công việc, còn có thể gia tăng động lực để làm việc nữa. Cho dù gọi tôi là Đông Đông, tôi cũng cho rằng thiếu chuyên nghiệp đâu.” Chu Đông Dã mỉm cười . “Đông Đông?” Hàn Lương nghĩ, chẳng lẽ ta hành động theo bản năng, coi là mẹ đấy à? “Ừm, đồng ý gọi tôi như vậy, tôi rất vui, chúng ta bắt đầu thôi.” Chu Đông Dã trực tiếp xem giọng nghi vấn của Hàn Lương, coi như bắt đầu gọi cách thân mật. “Được rồi, Đông Đông, đây là chương trình tôi chuẩn bị, về phần sắp xếp, cứ thử chút, tôi ở bên cạnh giải thích.” Hàn Lương thuận theo ý , bắt đầu vào việc. * P.S: Hì hì, cảm ơn mọi người comment ủng hộ nha :”> làm mình rất có động lực để edit đều đặn :X Mà, mọi người đen tối quá , H là H thế nào ) với cái tiến độ mặt đỏ chị mặt lạnh thế này mọi người cứ chờ nữa chờ mãi cũng chẳng thấy giường chiếu đâu )
* Chương 18 Chu Đông Dã chạy chương trình, vừa nghe giọng du dương của Hàn Lương giảng giải, vừa thí nghiệm ứng dụng. Lúc đầu Chu Đông Dã còn phân tâm vì Hàn Lương ở bên cạnh, mọi mặt đều nghĩ đến , nhưng càng về sau càng kinh ngạc nghe , chương trình thuyết minh rất đơn giản lại được Hàn Lương làm thành hệ thống . Điều tra, giới hạn quản lý, mở rộng và phát triển mối nối, tất cả đều đầy đủ. “Hàn Lương, hình như lúc trước cầu của chúng tôi phải như này.” Tuy Chu Đông Dã biết thành quả của tốt hơn những gì công ty mong đợi rất nhiều, nhưng vẫn muốn hỏi nguyên nhân gì khiến Hàn Lương tốn công làm thêm nhiều ứng dụng đến thế. Nhíu mày, dùng giọng máy móc dò hỏi. “Ừm, Đông Đông tiên sinh rất đúng.” Hàn Lương gật đầu, : “Nếu Đông Đông tiên sinh cảm thấy điều tôi làm là thừa, đơn giản thôi, chức năng hủy bỏ cực kỳ dễ dàng, chỉ cần lựa chọn trong chương trình là có thể trở lại theo đúng cầu ban đầu của Đông Đông tiên sinh.” Hàn Lương tiến lên từ phía sau Chu Đông Dã, thí nghiệm cho xem. “Đông Đông… tiên sinh?!” Chu Đông Dã nhăn nhó, trong lòng hơi bất đắc dĩ. đời chỉ có duy nhất nàng Hàn Lương này đặt thêm từ ‘tiên sinh’ đằng sau tên thân mật của người ta mà gọi đến gọi thôi. “Được rồi, Hàn Lương, cứ gọi trực tiếp tên của tôi ―― Chu Đông Dã, tôi còn thấy dễ nghe hơn.” Vừa rồi Hàn Lương vốn cố ý, vừa nghe Chu Đông Dã như vậy khỏi cười khẽ, hơi thở mơn trớn sau cổ Chu Đông Dã, kích thích ngứa ngáy cả người, tay cầm chuột run lên chút, Hàn Lương tiện thể nhận lấy, : “Tốt, Chu Đông Dã, xem chỗ này…” Hàn Lương ở phía sau Chu Đông Dã, vươn tay về phía trước cầm chuột, giải thích ý tưởng của từng chút . Đây chính là thứ làm ra, cần nhìn cũng biết phải gì, hồi, Hàn Lương bất chợt phân tâm. Tư thế của gần gũi với Chu Đông Dã, gần đến mức có thể gửi được mùi xà phòng thoang thoảng người , giống hương vị đêm hôm trước hai người hôn môi. Hàn Lương hơi hoảng hốt, cúi đầu nhìn thấy Chu Đông Dã nghe đến say sưa, mái tóc gọn nhàng rủ xuống cổ , dọc theo áo xuống, Hàn Lương nghĩ đến hình dáng cơ thể cùng hương thơm tỏa ra từ , tim đập thình thịch. Hàn Lương biết, đây là lần đầu tiên động tâm với chàng khỏa thân trước mặt mình đến mấy tháng trời. khí ám muội tản ra khắp nơi, hai người đều cảm thấy thân thể mềm nhũn. tự nhủ, khí khiến cho tim người ta đập gia tốc nên tràn ngập căn phòng khách hoàn toàn trong suốt thế này được, vì thế vội vã giải thích, vài phút sau xong. Chu Đông Dã có vẻ rất vừa lòng, đứng dậy nắm tay Hàn Lương : “Cảm ơn , Hàn Lương, còn hoàn hảo hơn tôi mong nhiều lắm, tôi đưa phòng kế toán lấy tiền nhé.” Bàn tay Chu Đông Dã dày rộng ấm áp, Hàn Lương thấy nắm tay buông, chính mình cũng thấy phản cảm, xem ra động tâm rồi. Trong lòng Hàn Lương thoáng cười nhạo bản thân chút, lúc trước luôn chối bỏ mối quan hệ vì sợ chuyện ra thế này, nhưng cuối cùng vẫn tránh được. Hàn Lương nhàng rút tay, gật đầu cười, theo sau Chu Đông Dã rời phòng khách. Chu Đông Dã dày dạn kinh nghiệm, sao lại biết thay đổi của Hàn Lương, giao tiền xong, Chu Đông Dã : “Hàn Lương, muốn đâu, tôi tiễn .” Hàn Lương nhìn biểu tình nghiêm túc mà ân cần của Chu Đông Dã, ánh mắt như có lửa thầm thiêu chính mình. Chu Đông Dã như vậy khiến Hàn Lương mơ hồ sợ hãi, nhưng ngược lại cũng hưng phấn. Máy móc nở nụ cười, khẽ gật đầu, im lặng theo . Chu Đông Dã mở cửa xe cho Hàn Lương, chờ vào rồi đóng cửa, sau đó mới đến vị trí lái xe ngồi xuống. “ muốn đâu?” Chu Đông Dã nghiêng đầu nhìn Hàn Lương. “Phố Nam Bình.” Hàn Lương cũng nghiêng đầu nhìn Chu Đông Dã. Thấy mắt Chu Đông Dã nhìn mình chớp, sáng rực như đuốc, tình hình giống hệt đêm đó, khỏi buồn cười, chẳng lẽ trước khi muốn hôn, bắt buộc phải mang bộ dáng dọa người như thế này sao? Hàn Lương đợi nửa ngày cũng thấy Chu Đông Dã hôn mình, xe cũng nhúc nhích, đành phải thở dài, rướn người qua, giữ lấy cằm của Chu Đông Dã ngẩn người nhìn mình, kéo lại gần, hôn lên. hôn môi chợt nghe thấy tiếng thở dài thỏa mãn của Chu Đông Dã, ánh mắt chậm rãi khép lại. gần như vậy, gần đến mức có thể thấy lông mi khẽ run rẩy vì nụ hôn của . là xinh đẹp, Hàn Lương nghĩ, ôm đầu càng hôn càng sâu, mở to hai mắt nhìn gương mặt Chu Đông Dã càng ngày càng đỏ, hô hấp càng ngày càng dồn dập, cánh tay ôm mình cũng chặt dần, Hàn Lương dùng đầu lưỡi nhàng rê qua môi của Chu Đông Dã, vừa lòng nghe thấy thấp giọng rên rỉ. Môi rời môi, nới lỏng ôm ấp, nhìn Chu Đông Dã chậm rãi mở mắt, con ngươi lấp lánh ánh lệ, mê man làm say lòng người. Chu Đông Dã toàn thân hỗn độn, mặt mày hàm xuân như vậy mê người, trong đầu Hàn Lương tràn ngập cảnh tượng ảo ảnh kiều diễm, gần như muốn rên lên, lại chỉ có thể phát ra tiếng thở dài từ đáy lòng: “Chu Đông Dã, đẹp.” Gương mặt Chu Đông Dã chưa hết đỏ, giọng khàn khàn, lẩm bẩm : “ cũng vậy.” xong, ánh mắt sâu thẳm cúi người xuống, lại muốn hôn. Nào ngờ vừa chạm được vào môi Hàn Lương bị ngăn cản, nghe thấy khẽ cười mà , “Được rồi, còn hôn tiếp, ô tô quá .” Chu Đông Dã nhìn Hàn Lương trong chốc lát, bình tĩnh lại, chỉnh đốn trang phục rồi : “ là phố Nam Bình?” Hàn Lương ngẩn ra, gật đầu. Cả đường im lặng, người băn khoăn tâm , người đầu óc trống rỗng. Đến phố Nam Bình, đứng trước cửa công ty du lịch XX, khi chuẩn bị xuống xe, Chu Đông Dã đột nhiên giữ chặt Hàn Lương : “Tôi chờ ở quán cà phê đối diện, lát nữa xong việc qua tìm tôi , tôi có chuyện muốn .” Hàn Lương hơi bất ngờ, giữa hai người có gì để ? Chẳng lẽ bởi vì cái hôn, chỉ cái hôn này thôi, tuy cảm giác tệ, nhưng là người đại, đôi khi chẳng liên quan đến tình , chẳng liên quan đến tình cảm, đột nhiên muốn hôn liền hôn cũng là chuyện bình thường, cần thiết phải chuyện nghiêm túc như vậy sao? Điều này khiến cảm thấy kỳ quặc, Hàn Lương nghĩ lúc, vẫn gật đầu. Hàn Lương cầm giấy tờ thủ tục lữ hành mình ở châu Phi, lựa chọn lộ trình, quyết định khách sạn và vé máy bay, tất cả đều thuận lợi, hộ chiếu tuần nữa tới lấy. Hàn Lương xong với nhân viên của công ty xong, qua giờ. Ở quán cà phê đối diện, Chu Đông Dã dùng giờ này bình lặng tâm tình. thể có sao? Kỳ thực cũng ngờ mình lâm vào hoàn cảnh tại. thể tự khống chế, trạng thái này với người trưởng thành mà là chuyện rất đáng sợ. Nghĩ tới nghĩ lui xem có nên tỏ tình hay , nhưng loại hành động như tỏ tình hẳn chỉ dành cho lứa tuổi mười mấy đôi mươi thôi chứ? Chu Đông Dã nghĩ đủ đường vẫn thấy xấu hổ túng quẫn, do dự phân vân. Độ ấm còn vương vấn sau nụ hôn vừa rồi khiến nhất thời xúc động, hẹn Hàn Lương, nhưng bây giờ nhiệt huyết lạnh hết rồi, lại biết phải đối mặt như thế nào, là khó xử.