1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Cát Gia Gia

      Vũ Cát Gia Gia Member

      Bài viết:
      46
      Được thích:
      97
      Chương 426: Kinh diễm toàn trường (7)

      Bộ quần áo này cho dù là ý tưởng thiết kế vẫn là tức sát đề lại sang tân.

      vừa dứt lời, ngồi dưới đài nữ chính biên tập tạp chí thời trang nữ thời thượng chuẩn bị đứng dậy, đưa tay vì vỗ tay.

      "Tôi rất thích thiết kế của , đúng là điều ngạc nhiên nhất của ngày hôm nay."

      Tiếp đó, gần như toàn hội trường mọi người đều đứng dậy, vỗ tay vì .

      "Cảm ơn"

      Lãnh Tiểu Dã dừng lại bên cạnh Hoàng Phủ Diệu Dương, hướng mọi người cúi xuống cảm ơn.

      Trong lòng thầm thở hơi, mọi người nào biết rằng, mới giải thích tên trang phục , đều là phát huy trường thi.

      Hoàng Phủ Diệu Dươn dùng tay nắm giữ bàn tay , Lãnh Tiểu Dã quay mặt lại nhìn , bướng bỉnh lè lưỡi.

      Mặc kệ kết quả thế nào, cửa ải cuối cùng cũng qua.

      Đợi cho thẳng người lên, Hoàng Phủ Diệu Dương hơi nghiêng đầu, tiến đến bên lỗ tai .

      "Có thể xong rồi sao?"

      Lãnh Tiểu Dã gật đầu , lại hướng mọi người cúi chào, cùng về hướng hậu trường.

      Dưới đài, mọi người còn dùng sức vỗ tay, các phóng viên và nhiếp ảnh gia liên tục chụp ảnh hai người.

      Chờ mang theo Hoàng Phủ Diệu Dương xuống sàn catwalk trở lại hậu trường, An Điền Tú Tử cùng Bella tiến đến đón, vỗ tay chúc mừng .

      Phía trước có tiếng vỗ tay hưởng ứng như vậy, mọi người đều nghe được.

      "Tiểu Dã, chúc mừng !"

      "Sunny, quá tuyệt vời!"

      ....

      "Cảm ơn."

      Lãnh Tiểu Dã vừa mới tiếng cảm ơn, người bị Hoàng Phủ Diệu Dương kéo xuống bậc thang, chờ kịp phản ứng, ôm lấy mang ra khỏi mọi người.

      Mọi người thấy cảnh hai người tới, đều kinh ngạc, ông quản gia vẫn là vẻ mặt bình tĩnh hướng trợ lý vẫy vẫy tay.

      "Thu dọn đồ đạc của tiểu thư, đưa về biệt thự." Sau đó ông liền tới trước mặt Bella, đem danh thiếp của mình đưa qua, " Bella, tiên sinh nhà tôi cùng tiểu thư có việc nên rời trước, nếu có việc gì, mong cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi giúp chuyển lời."

      "À....Được."

      Phía trước có người giới thiệu Bella đọc diễn văn, tiếp nhận micro, vội vàng lên đài đọc diễn văn.

      Đến lúc buổi biểu diễn thời trang hoàn toàn chấm dứt, lập tức có vài vị nhân viên cao cấp tới trước, hướng Bella hỏi về hoàn cảnh của Lãnh Tiểu Dã.

      "Chúng tôi đối với học viên số 29 hứng thú vô cùng, à...Đúng rồi, còn có vị người mẫu nam cùng, ta là học sinh đặc biệt của học viện hay là người nào, chúng tôi cũng cảm thấy hứng thú vô cùng. "

      "Đúng vậy, công ty của chúng tôi cũng giống thế"

      vị của công ty người mẫu nối tiếng cũng cam lòng yếu thế chui vào,giữ chặt tay Bella, "Nhà thiết kế số 29 còn phía sau đài hay sao, có thể hay giúp tôi giới thiệu chút, tôi đối với cá nhân ấy thấy hứng thú vô cùng, tôi cảm thấy ấy hoàn toàn có thể tự làm người mẫu, khí chất như vậy nếu chỉ làm nhà thiết kế tiếc."

      "Đúng vậy!" vị nhiếp ảnh gia mới tiếp lời, "Tôi muốn mời hai người bọn họ cùng nhau chụp bộ sưu tập."

      ...

      Vốn là buổi biểu diễn các tác phẩm của học viên sắp tốt nghiệp lại trực tiếp biến thành buổi biểu diễn riêng của Lãnh Tiểu Dã và Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Bella cũng đành bất đắt dĩ, "Các vị, xin thành cáo lỗi, Sunny vì có việc gấp rời , tôi giúp mọi người chuyển ý định và thỉnh cầu của các vị đến ấy ."

      Mọi người vừa nghe xong, liền sôi nổi đem danh thiếp của mình ra, nhét vào tay của Bella.

      " Bella, đây là danh thiếp của tôi, nhất định phải làm cho ấy liên hệ với chúng tôi, công ty của chúng tôi cho ấy gian lớn nhất để phát triển."

      "Tôi là chủ biên của tạp chí 《 NEW 》 , muốn mời hai người bọ họ chụp ảnh bìa cho tạp chí chúng tôi."

      "Còn có tôi..."

      "Còn có tôi..."

      "Đây là danh thiếp của tôi."

      ...

      Mọi người, ai cũng vì hai người này điên cuồng lên.

      Giờ này khắc này, Lãnh Tiểu Dã cũng bị Hoàng Phủ Diệu Dương ấn vào trực thăng.

      "Quay về biệt thự!"

      Ra mệnh lệnh với phi công xong, tay Hoàng Phủ Diệu Dương duỗi ra, cũng đem Lãnh Tiểu Dã kéo vào trong lòng mình, khách khí hôn .
      Chương 427: Kinh diễm toàn trường ( 8 )

      Editor: Vũ Cát Gia Gia

      Hoàng Phủ Diệu Dương chưa từng nghĩ tới cùng người như vậy tách ra mấy ngày, mỗi ngày đều nhớ đến phát đau.

      Nếu phải buổi triển lãm này là cuộc thi cực kỳ quan trọng với Lãnh Tiểu Dã, chỉ sợ sớm kiềm chế được.

      Lúc nãy tại thời điểm giúp cởi quần áo muốn đem mang .

      Trước lúc gặp được , nếu như có người hỏi Hoàng Phủ Diệu Dương vật ngon thế giới này là cái gì, nhất định đáp được.

      Nhưng mà bây giờ nếu có người hỏi lại vấn đề như vậy, nhất định có tâm tình trả lời là -- Tiểu Dã của .

      Môi của , lưỡi của ...

      Mãi mãi đều ngọt ngào mềm mại như vậy, cũng biết mỗi ngày tiểu nha đầu đó ăn gì mà có thể hợp khẩu vị cuả đến như vậy.

      Có nam nhân tính tình hành động nóng nảy, tình cảm thường xuyên mãnh liệt bắn ra ngoài.

      Vài nam nhân nhìn yên lặng nhiều năm nhưng bản tính lại nóng nảy, khi bùng nổ đó chính là hủy thiên diệt địa.

      ràng thấy Hoàng Phủ Diệu Dương thuộc loại nam nhân thứ hai.

      Trong hai mươi mấy năm nay, ạn để ý đến bất kì nữ nhân nào, thế mà lần này lại thích mùi vị của đến nỗi cứu vãn được nữa.

      Dây dưa lưỡi của , bàn tay lần nữa mò xuống xoa eo .

      Vuốt người chỉ cảm nhận được cứng rắn của áo chống đạn, Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức thu tay về, ảo não mà quay mặt về phía sườn mặt của cắn phát, trong miệng còn lẩm bẩm câu tỏ vẻ bất mãn.

      "Áo chống đạn chết tiệt!"

      Lãnh Tiểu Dã cười to lên, nếu như nhớ lầm Hoàng Phủ Giới phân phó Trần luật sư vì mà chuẩn bị áo chống đạn này, hơn nữa còn đặc biệt vững chắc, có thể phòng đạn bán xuyên qua cái loại áo giáp thép này.

      Biết bây giờ rất là khó chịu, bên Lãnh Tiểu Dã cầm ở trong tay đóa sắc vi bị rơi xuống ở ghế kia mà thưởng thức, bên nhanh chóng sang chuyện khác để phân tán chú ý của .

      "Tiểu tuyết cầu bây giờ như thế nào rồi?"

      "Bây giờ nó tốt lắm." Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy bàn tay , vừa thưởng thức ngón tay vừa , "Chốc lát em có thể nhìn thấy nó thôi."
      Last edited by a moderator: 1/8/17
      levuongDunghyt97 thích bài này.

    2. Vũ Cát Gia Gia

      Vũ Cát Gia Gia Member

      Bài viết:
      46
      Được thích:
      97
      Chương 428: Kinh diễm toàn trường (9)

      Editor: Vũ Cát Gia Gia

      Lãnh Tiểu Dã vẻ mặt vui mừng :

      " dẫn nó tới đây hả?"

      "Ừ."

      Hoàng Phủ Diệu Dương dùng lòng ngón tay khẽ đụng mà cọ sát nhàng.

      Bàn tay bé của rất mềm mại như của trẻ sơ sinh vậy, ở trong lòng bàn tay mềm nhũn giống tiểu tuyết cầu.

      Nâng ngón tay của lên, nhàng mà hôn lên mu bàn tay , sau đó liền nắm ngón tay dùng răng khẽ cắn.

      Hơi nhột, hơi đau....

      Cảm giác môi lưỡi ấm áp của lướt qua đầu ngón tay, Lãnh Tiểu Dã thấy cả cánh tay của mình đều tê dại chút khí lực, vội vàng thu ngón tay ra khỏi miệng .

      nhàng nắm bàn tay của , đan xen mười ngón tay của cả hai thành chổ, mặt liền hướng đến bên tai của .

      "Nhớ ?"

      Cảm giác ngứa làm phải co cổ lại, lén nhìn chổ của phi công, liền đưa tay đem mặt kéo ra.

      "Em mới có !"

      " bướng bỉnh!"

      chửi tiếng, liền đem đầu lưỡi đưa tới, nhàng mà liếm lỗ tai của .

      dòng điện trong nháy mắt theo ngón tay truyền đến khắp toàn thân, toàn thân của Lãnh Tiểu Dạ tê dại lại, trong mắt mọi người muốn yếu đuối nằm trong lòng .

      hoàn toàn chút phòng bị, tự chủ được bản thân mà kêu ra tiếng.

      Máy bay trục thăng bên trong có cách , gịong như vậy chắc chắc người phi công kia nghe được.

      Nhưng cho dù là thế, Lãnh Tiểu Dã vẫn cảm thấy xấu hổ.

      Vừa nhấc mắt, liền thấy tròng mắt của Hoàng Phủ Diệu Dương tràn đầy ý cười xấu xa.

      Khốn kiếp, đây là cố ý phải hay ?!

      vừa xấu hổ, vừa lén nhìn người phi công, hơi hơi nhúc nhích người, liền tiếp cận lỗ tai của .

      "Diệu Dương thân , em nghĩ rất muốn a!"

      bên làm nũng, bên làm loạn ở trong lòng , còn cố ý thổi hơi nóng cái vào lỗ tai của .

      Cảm giác hô hấp của trở nên gấp gáp, dưới thân bùng cái nhanh chóng bành trướng, đạt được mong muốn Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng đứng dậy ngồi xuống cái ghế đối diện .

      Ánh mắt liếc cái dừng ngay chổ tiểu Diệu Dương bành trướng kia, Lãnh Tiểu Dã khẽ cười, sau đó liền xoay mặt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ máy bay.

      phải chỉ là chọc ghẹo quyến rũ người ta thôi sao, tưởng biết làm à?

      Lập tức nghĩ đến như lúc này xuống máy bay như thế nào đây.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày liếc mắt trừng cái, Lãnh Tiểu Dã chỉ cười làm bộ như thấy nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay.

      Máy bay trực thăng nhanh chóng đáp xuống bãi cỏ trước biệt thự, sau khi phi công vừa dừng lại động cơ, từ trong biệt thự đám cận vệ cùng người làm ra đón, đợi phi cơ hạ xuống mà hầu hạ .

      Đề phòng chuẩn bị bắt lấy trước khi xuống máy bay, Lãnh Tiểu Dã thừa dịp máy bay vừa mới dừng lại ổn định muốn nhanh chóng đứng dậy.

      "Bá tước đại nhân, em xuống trước đây, nhanh chóng mà xuống nha!"

      hướng đến vẫy vẫy tay rồi nhanh chóng quay người, nhàng bước chân mà vào biệt thự trước mắt.

      Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn ngồi chỗ đó, chỉ là bộ dạng của hình như tức giận đến cắn răng rồi.

      người chỉ mặc duy nhất bộ quần áo mỏng này, căn bản là thề nào che dấu được, nếu như mang bộ dạng này xuống máy bay lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.

      Qua nhiều năm được quý tộc dạy dỗ, tự nhiên thể chấp nhận việc thất lễ như vậy, người vẫn ngồi máy bay, vì muốn cho mình mau chóng tỉnh táo lại đành phải suy nghĩ đến ít chuyện khác.

      Trong phút chốc, cận vệ và mọi người vẫn chờ ở phía trước, thấy Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn có ý định xuống máy bay, trong lòng khỏi nảy sinh ra chút kỳ lạ.

      Bên này quản gia lo mọi chuyện trong biệt thự, nhìn qua cửa kính xe thấy Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người ôm bụng ngồi ở ghế liền cau mày, tưởng thân thể thoải mái liền vội vàng lên máy bay. "Ngài bá tước, cậu có phải cảm thấy chỗ nào khó chịu phải ?"

      Người này sao còn biết điều như vậy, thấy buồn bực hay sao, lập tức liền đưa mắt trừng lại ông .

      "Cút xuống dưới..." bên chuẩn bị mắng đuổi quản gia, hít hơi, "Tôi có chút lạnh, mau lấy áo khoác lớn hơn size lại đây giúp tôi."

      "Vâng, lập tức lấy tới ngay!" Quản gia vội vàng xuống máy bay chạy vội vào biệt thự, nhanh chóng lên lầu cầm cái áo khoác dài đưa cho .

      Hoàng Phủ Diệu Dương đem áo khoác mặc lên người, khẩn trương đem từng cái nút gài kĩ, xác định tình trạng khác thường của mình bị nhìn thấy mới an tâm xuống máy bay vào biệt thự.

      Trong phòng khách, Lãnh Tiểu Dã ngồi ghế sa lon ôm tiểu tuyết cầu mà chơi đùa, nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương mặc chiếc áo khoác tới, nhịn được cười khẽ cái.

      Xoay người, Hoàng Phủ Diệu Dương hướng đến tới.

      "Ngồi máy bay lâu như vậy đói bụng rồi phải , cho người hầu giúp em chuẩn bị ít thức ăn..."

      Lãnh Tiểu Dã vội buông tiểu tuyết cầu ra, từ ghế sa lon đứng dậy chuẩn bị ăn.

      Chân bước dài cái ở sau ghế sa lon đứng chặn mặt , Lãnh Tiểu Dã có ý quay người muốn trốn liền bị cánh tay dài của duỗi ra, từ phía sau bắt lấy trực tiếp ở dưới đất ôm .

      Lãnh Tiểu Dã theo bản năng muốn dãy dụa, "Này, Hoàng Phủ Diệu Dương mau buông ra..."

      "Đừng mơ." cất bước về phía cầu thang, đồng thời bá đạo ra lệnh, " có mệnh lệnh của tôi, bất kì kẻ nào cũng được lên lầu."

      "Dạ, thưa ngài bá tước."

      Mọi người đồng thanh đáp lại. đường bị ôm lên lầu, Lãnh Tiểu Dã giằng co đến thân đầy mồ hôi, cũng trốn khỏi trong lòng , mãi cho đến khi đến phòng ngủ chính, mới bị ném lên giường lớn.

      Nhìn bắt đầu cởi áo khoác lê giá áo, Lãnh Tiểu Dã cảm thấy trận khẩn trương.

      tại là ban ngày ban mặt, chẳng lẽ muốn cùng cái kia...

      "Hoàng Phủ Diện Dương, em... Em vừa rồi chỉ là cùng chơi đùa chút... Hắc hắc... ... đừng có nóng giận a!"

      " có tức giận, chỉ muốn thỏa mãn cầu của em." Hoàng Phủ Diệu Dương cởi bỏ từng chiếc cút áo sơ mi, đôi màu lam tựa như phi tiếu nhìn cái, "Em phải ... Nghĩ tới sao?"

      khẩn trương nuốt nước miếng cái.

      "Cái kia... Kỳ ... Em...Em là cùng đùa giỡn..."
      Chương 429: Kinh diễm toàn trường (10)

      Editor: Vũ Cát Gia Gia

      Hoàng Phủ Diệu Dương đem quần áo bên trong quăng lên sô pha, đưa tay cởi bỏ cúc quần, mặc cho quần dài trượt xuống người.

      "Bây giờ rất nghiêm túc."

      "Nhưng mà..." Lãnh Tiểu Dã liếc cái giữa hai chân của , mặt vội vàng cười theo, "Bây giờ là... Ban ngày, ý định này... Nên để vào buổi tối... phải sao? bằng chúng ta ra ngoài chuyện phiếm, hoặc là..."

      Tưởng tượng chút, ở dưới lầu trong phòng đông người, chắc tất cả mọi người muốn biết bọn họ sau khi gặp mặt cái gì cũng có làm, có phải trực tiếp lên lầu lăn lăn giường, trong chốc lát tốt bụng có ý định muốn xuống lầu a?

      Hoàng Phủ Diệu Dương đến cạnh giường, duỗi tay ra liền bắt được bắp chân của , đem kéo đến trước mặt mình, đôi tay sờ đầu , cúi người đến sát mặt .

      "Tiểu Dã, nhớ em, em đừng cự tuyệt được ?" Gịong nam tính khàn , thanh ôm nhu muốn lấy mạng.

      Lãnh Tiểu Dã mở miệng thở dốc, làm sao còn ra lời cự tuyệt, đón lấy đôi mắt màu xanh lam của , nhấp nhấp cái miệng , cúi đầu mở miệng.

      "Vậy kéo rèm cửa sổ lên được ?"

      " có ai thấy." Hoàng Phủ Diệu Dương hôn lên môi , "Hơn nữa, muốn nhìn bộ dạng của em chút dươi ánh mặt trời."

      Vừa , liền đưa tay qua đến nắm lấy, rốt cục cùng lôi kéo khoá kéo áo ngoài. Bàn tay to ôm lấy hông của , nhàng lôi kéo, thành công đem áo ngoài của kéo xuống.

      Tay liền thuận thế đưa tới, cởi bỏ nội y của .

      Tuy rằng cùng thân thiết đếm số lần, nhưng mà cái dạng ban ngày ban mặt cởi quần áo cho xem, vẫn có chút thích ứng được, đành ngại ngùng nhắm mắt lại.

      Bàn tay cũng đưa tới cởi luôn vớ cùng quần bò của ... theo bản năng lấy tay che lại chỗ trọng yếu, khẽ cong lui người lại.

      Giữa trưa ánh mặt trời theo ngoài cửa sổ lan vào đây, đem toàn bộ phòng ngủ chính nhuộm thành màu vàng rực rỡ.

      Bên trong phòng ngủ chính, hệ thống sửa hơi mở rất ấm chắc chắn thấy lạnh rét, da thịt trắng mịn cũng là thoa lên tầng nhàn nhạt vàng rực rỡ, làm cho cạnh gò má mịn màng cả lông tơ cũng có thể thấy .

      So với đêm qua, theo dõi trước mắt còn muốn đắc ý.

      Hoàng Phủ Diệu Dương hô hấp ngày càng gấp, cúi người xuống, nâng lên bàn tay to nhàng mơn trớn cánh tay , đẩy cánh tay che chỗ trọng yếu kia ra.

      "Tiểu Dã, muốn cưới em!" đỏ mặt, mở to mắt ra vừa chống lại đôi mắt lam của .Tròng mắt của tràn đầy quyến luyến cùng ái mộ.

      "Lúc này đây cùng với lần trước giống. suy nghĩ rất nghiêm túc mấy ngày qua, em, xác định muốn cùng em sinh hoạt chỗ."

      "Hoàng Phủ Diệu Dương... Em..." Lãnh Tiểu Dã do dự biết nên cái gì cho phải, tất cả đến quá đột ngột.

      " biết em còn chưa chuẩn bị tốt, chỉ muốn cho em biết ý nghĩ của ."

      đưa tay sờ nhàng âu yếm da thịt khuôn mặt nhắn của , "Chờ em bắt đầu xác định được cho biết, liền hướng đến em cầu hôn."

      Lời rành mạch của nghe qua tựa hồ có chút vấn đề, cũng hiểu được. muốn cảm thấy khó xử lại càng muốn nghe lời từ chối của .

      ở từng thời điểm, luôn để ý mình tại sao luôn nghĩ đến Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Trong lòng lập tức dáng lên cảm xúc ấm áp, lòng của cũng là mảnh mềm mại. Đưa tay đỡ lấy mặt , nghiêm túc đáp ứng.

      "Chờ em thời gian nào đó, em cho biết em , liền hướng đến em cầu hôn sau!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương cong môi, khóe mắt và môi đều lộ ra thần sắc vui mừng.

      Nháy mắt khuôn mặt kia phảng phất như là nghênh đón toàn ánh nắng mùa xuân vậy.

      "Được, chờ em." xong, liền cúi người xuống, triền miên hôn lấy . Theo cái trán đến mày cho đến khóe mắt...

      ...

      ...

      Vô sỉ sao.
      Last edited: 22/7/17
      levuongDunghyt97 thích bài này.

    3. Vũ Cát Gia Gia

      Vũ Cát Gia Gia Member

      Bài viết:
      46
      Được thích:
      97
      Chương 430: Lo lắng cho nhau, nghĩ vì nhau (1)

      Editor: Vũ Cát Gia Gia

      Hoàng Phủ Diệu Dương hôn đường xuống môi của Lãnh Tiểu Dã.

      Đây là chỗ thích nhất, cũng là chỗ lưu luyến nhất, tựa hồ dù hôn như thế nào cũng đủ.

      Cho tới khi đôi môi hồng hào bị hôn sưng đến chảy máu, mặt hồng hào ướt át, mới thở hổn hển buông môi ra, chăm chú nhìn vào mắt hỏi.

      "Làm quần áo vào lúc nào?" Nếu như ở phòng làm việc mà hoàn thành, lí nào biết.

      Lãnh Tiểu Dã hít hơi, "Vào đêm qua, xong sau khi cùng chuyện điện thoại."

      Hoàng Phủ Diệu Dương cả kinh, "Em phải ... Trở về phòng ngủ sao?"

      Lãnh Tiểu Dã cụp mí mắt xuống, " thấy buồn ngủ..." Đôi mắt màu lam của lên tia sáng, muốn đoán được vì nghĩ đến cho nên mới ngủ được, cho nên cố tình hỏi, "Tại sao?"

      khẽ cong cái miệnh đỏ nhắn, "Do ban ngày ngủ nhiều được sao?"

      Hừ!

      Mới cho biết, ngủ được là vì nghĩ đến đâu!

      "Mạnh miệng!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương tiếng, môi rũ xuống cần cổ của , khóa bên trong của , bàn tay cũng đưa tới đằng trước ngực của , nhàng vuốt ve.

      tuy rằng kinh nghiệm nhiều lắm, lại có được trí tuệ và quan sát vượt qua mức người bình thường, ở việc này cần học cũng tự biết.

      Xuống dưới vài lần, chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt cùng phản ứng của , cũng đủ làm thân thể của tâm loạn đến tám chín phần mười.

      Đương nhiên ràng nhất, nhiêu đây sao có thể đủ làm cho nhanh nhất tiến vào trạng thái.

      Thân thể của thiếu nữ luôn phá lệ mẫn cảm, khuôn mặt nhắn của rất nhanh liền dâng lên màu đỏ.

      Nghe dần dần thở dốc nặng nề, càng phát ra niềm tự cao.

      Dưới ánh nắng mặt trời chiếu lên người, chậm rãi đem ôm chặt, cảm giác trong thân thể Lãnh Tiểu Dã ở trong khẩn trương lên, cũng là thả lỏng sức lực sợ làm đau.

      lần nữa hạ xuống từng điểm đem hôn đến trầm tĩnh lại, nhìn mắt cở mà rũ mắt xuống, giơ bàn tay lên đem mái tóc rối bay mặt tùy ý lấy xuống.

      "Tiểu Dã"

      Lãnh Tiểu Dã ngước mắt lên, con ngươi đón nhận đôi mắt màu lam của .

      " thích xem ánh mắt của em." Khẽ , hoàn toàn đem giữ lấy.

      Lãnh Tiểu Dã ngâm khẽ tiếng, cũng có đem tầm mắt dời chỉ là nhìn chăm chú vào mặt .

      Dưới ánh mặt trời, ánh nắng màu vàng rực rỡ phá lệ làm tôn lên vẻ đẹp của , đôi mắt màu lam kia cũng bị ánh nắng trời phản chiếu phát ra trong suốt, giống như là hồ nước trong suốt thâm thúy, làm cho người ta kiềm được muốn sa vào trong đó.

      "Em cũng thích nhìn ánh mắt của ." .

      "Nó chính là của em." Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ cúi người, " Tiểu Dã, tất cả cái gì của đều thuộc về em."

      đem cánh tay đưa cổ của ôm chặt.

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, em cũng vậy đều thuộc về ." cong môi, sau đó tiếp tục việc dang dở của mình.

      ...

      ...

      Thời điểm bị Hoàng Phủ Diệu Dương ôm lên lầu, Lãnh Tiểu Dã từng lo lắng mình đủ dũng khí để đối mặt với cận vệ và người hầu ở lầu dưới .

      chứng minh, việc Lãnh Tiểu Dã lo lắng đều là dư thừa. Bởi vì trong suốt buổi chiều, vốn có cơ hội để xuống giường, tự nhiên cũng cần đối mặt với cận vệ và người hầu.

      Suốt buổi chiều hôm đó, Hoàng Phủ Diệu Dương muốn đến ba lần, toàn bộ thời gian buổi chiều liền tại bên trong kiều diễm vượt qua. Đợi đến lần cuối cùng sau khi chấm dứt, muốn nằm bẹp ở gối, ngay cả khí lực để động đậy ngón tay cũng còn.

      Hoàng Phủ Diệu Dương giúp tắm sạch ôm ra, liền trực tiếp nằm ở trong lòng ngủ.

      Đêm qua vì gấp gáp giúp chế tạo bộ quần áo kia, ngủ mà bận đến rạng sáng.

      Nhìn giường lớn, cái kia tướng ngủ giống như tiểu thiên sứ, nội tâm Hoàng Phủ Diệu Dương trà đầy hạnh phúc, thỏa mãn.

      Chương 431: Lo lắng cho nhau, nghĩ vì nhau (2)

      Editor: Vũ Cát Gia Gia

      Giúp sấy mái tóc dài, mặc vô quần lót, đắp chăn, xong mới chú ý tới cần cổ của treo chiếc nhẫn, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay qua nắm lấy chiếc nhẫn kia.

      Nắng chói chang chiếu xuống, phản xạ màu vàng lên chiếc nhẫn kim cương như bảy sắc cầu vồng.

      Hoàng Phủ Diệu Dương hơi hơi nheo mắt, hôn lên chiếc nhẫn kia rồi đem nó đặt trở lại trước ngực .

      " ngày nào đó, tự tay lấy nó xuống đeo lên ngón tay của em."

      Đem chăn đắp lên , Hoàng Phủ Diệu Dương đứng dậy ra khỏi phòng, cất bước xuống lầu.

      " tra ràng mà vẫn có?"

      "Bá tước tiên sinh." Ông quản gia bước tới phía trước, " điều tra xong, lúc trước tiểu thư mặc cái váy kia tới trường học là bị tên là Lisa làm dơ, cho nên tiểu thư mới bắt buộc lấy thêm bộ kia vì ngài mà may quần áo học."

      Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ nhướng mày, "Lisa?"

      Ông quản gia hiểu được ý tứ của , lập tức ra ngoài lên đường tra tư liệu của Lisa, " Lisa 20 tuổi. Phụ thân là Đức Thụy Ti trùm điền sản nổi danh ở New York, Kiệt Khắc. Đức Thụy Ti, cũng chính là tổng tài RS địa sản. Hơn nữa, bản thân còn nợ ngài bảy triệu đôla."

      Hoàng Phù Diệu Dương nhàng nhíu mày. Người này, đến chút ấn tượng đều có.

      Ông quản gia mỉm cười, " năm trước, theo ngài đầu tư ngân hàng tỉ, bây giờ còn nợ bảy triệu."

      ra là thế. Hoàng Phủ Diệu Dương lạnh lùnh cong môi.

      "Bây giờ ông biết nên làm cái gì phải !"

      Ông quản gia gật gật đầu, "Đương nhiên, tôi lập tức làm."

      ...

      ...

      Lãnh Tiều Dã cảm thấy...khi tỉnh lại là nửa đêm.

      Mở to mắt, chỉ thấy ánh sáng nhàn nhạt ở góc chiếu trong phòng.

      híp con ngươi nhìn sang, chỉ thấy dời máy tính khỏi đầu gối bỏ lên bàn, đứng dậy hướng tới.
      "Khát hay là đói bụng?"

      "Đói." lười biếng tiếng.

      "Muốn ăn cái gì?"

      "Đồ ăn." hai chữ.

      "Có cháo còn có sữa, đương nhiên nếu em có thể chờ lát còn lựa chọn khác."

      "Cháo." đơn giản trực tiếp. Kỳ còn buồn ngủ, nhưng mà vì qúa đói nên mới tỉnh lại.

      "Được." Hoàng Phủ Diệu Dương cười cười, đứng dậy , lát từ ngoài cửa trở về, trong tay cầm theo bát cháo.

      tay đem đỡ dậy, để dựa vào ngực chính mình, liền bưng bát, dùng thìa múc cháo đưa đến miệng .

      Độ ấm của cháo vừa đủ, Lãnh Tiểu Dã cũng khách khí, híp mắt tùy ý để đút ăn bát cháo, ăn xong mới có chút tinh thần.

      Đem bát để qua mọt bên, cầm lấy khăn giấy giúp lau miệng, lại cầm lấy nước trắng cho súc miệng.

      "Muốn ăn nữa sao?" Lãnh Tiều Dã lắc đầu, mắt nhìn qua máy tính chút, "Còn chưa làm việc xong sao?"

      nhún nhún vai, "Ngủ được."
      Bởi vì thường bận rộn công việc, vốn ngủ được nhiều, hơn nữa còn thường xuyên bay tới bay lui ở các nước, tình trạng giờ giấc của thường xuyên bị hỗn loạn, cứ thế mãi, vấn đề thời gian cũng muốn rối loạn.

      "Có việc vội làm sao?" lắc đầu.

      Vì muốn hầu hạ , khẩn trương hoàn thành công tác, bất quá chỉ là tùy tiện xử lý ít văn kiện quá gấp mà thôi.

      Lãnh Tiểu Dã mắt nhìn máy tính muốn hôn mê, " lên, theo giúp em nằm chốc lát."

      Đẩy chăn ra, Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng người tránh ra bên cạnh cho .

      liền giống như cá mà lội tới, gối đầu cánh tay của , tay phải nâng lên nắm lấy tay trái của .

      Hoàng Phủ Diệu Dương hiểu ý , chỉ là nhìn đầy nghi ngờ.

      "Nhắm mắt lại." Lãnh Tiểu Dã gịong hạ lệnh.
      Last edited: 22/7/17
      levuongDunghyt97 thích bài này.

    4. Vũ Cát Gia Gia

      Vũ Cát Gia Gia Member

      Bài viết:
      46
      Được thích:
      97
      Chương 432: Lo lắng cho nhau, nghĩ vì nhau (3)

      Editor: Vũ Cát Gia Gia

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhắm mắt lại, bàn tay bé của bắt đầu ấn vào huyệt vị ở vách trong lỗ tai của .

      "Nơi này giống như có cái huyệt vị gần đây, có thể trị mất ngủ, thỉnh thoảng có chút đau. Bất quá hiệu quả rất tốt, trước kia mẹ em thường hay mất ngủ, ba em mỗi đêm giúp bà mát xa, tại cũng trị..." vừa vừa giúp mát xa.

      biết có phải vì mát xa có tác dụng, hay là vì thanh của làm cho thấy an tâm, kết quả kỳ diệu là Hoàng Phủ Diệu Dương chìm vào giấc ngủ.

      Nghe hô hấp của dần dần nhàng, Lãnh Tiểu Dã cẩn thận đưa ngón tay ở lỗ tai của dời , ở trong lòng dè dặt lật người lại, lấy di dộng qua rồi chui lại trong chăn gửi cho Thẩm Ninh cái tin nhắn.

      "Mình nhớ trước kia cậu nhắc tới New York có nhà y trong phòng khám, có thế nhấn huyệt tai, địa chỉ cho mình biết."

      Tin nhắn Thẩm Ninh rất mau trả lại.

      "Mình kiếm thử chút."

      Sau đó chờ trong chốc lát, mới gửi qua cái địa chỉ.

      Đem cái địa chỉ kia cẩn thận lưu lại, Lãnh Tiểu Dã ở trong chăn chui ra ngoài, lén lút lấy điện thoại di động bỏ lên bàn, lúc này mới an tâm hướng đến trong lòng lần nữa nhắm mắt lại.

      "Bá tước đại nhân, chào buổi sáng."

      "Chào buổi sáng!"

      Ngẩng mặt lên, hôn lên trán , Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy đồng hồ bàn nhìn thoáng qua thời gian.

      " giúp em lấy quần áo."

      "Chờ chút!"

      Lãnh Tiểu Dã giữ chặt lấy cánh tay của , "Em...Em có vấn đề muốn hỏi ."

      đứng dậy đến đầu giường dựa vào, nhàng đem kéo đến trong lòng mình, "Vấn đề gì?"

      "Em..." Lãnh Tiểu Dã nhìn chút che mắt lại, muốn lại thôi.

      Hay là thôi , chẳng may chạm đến chỗ đau của , phải là muốn chọc mất hứng, hay là chờ về sau có cơ hội rồi hỏi.

      bàn, di động đột nhiên rung cái.

      Lãnh Tiểu Dã lật người lại, cầm lấy di động, liếc mắt nhìn màn hình.

      màn hình, lên dãy số lạ, nhìn dãy số, hẳn là đến từ Trung Quốc, Lãnh Tiểu Dã đưa tay đem điện thoại nghe .

      "A lô! Ai vậy?"

      Đầu dây bên kia điện thoại vang lên thanh nhàng dễ nghe của nam nhân, "Tôi là Dạ Phong Dương."

      Dạ Phong Dương?!

      Lãnh Tiểu Dã trong lòng cả kinh.

      ta như thế nào gọi điện thoại lại đây.

      Nhìn qua bên Hoàng Phủ Diệu Dương, vội vàng che giấu , "À, là Dương lão sư, ngài có chuyện gì ?"

      Dương lão sư?!

      Dạ Phong Dương ở đầu bên kia điện thoại giật mình, rất nhanh phản ứng cái.

      " có phải hay có phương tiện nghe?"

      "Đúng vậy." lập tức trả lời.

      tình ở du thuyền còn chưa có kể cho Hoàng Phủ Diệu Dương nghe qua.

      Nếu Hoàng Phủ Diệu Dương biết, thuyền cùng Dạ Phong Dương cùng nhau hợp tác lừa gạt , lấy tính tình của Hoàng Phủ Diệu Dương nhất định tức giận, Lãnh Tiểu Dã nào dám ở trước mặt nhắc tới Dạ Phong Dương.

      "Vậy được rồi, nào có phương tiện liền trả cho tôi, tôi chỉ có có thể ở chỗ này chờ nửa tiếng, có số chuyện quan trọng muốn cho ."

      "Được."

      Lãnh Tiểu Dã lập tức đáp ứng.

      ...

      ...

      Sờ

      Chương 433: Lo lắng cho nhau, nghĩ vì nhau(4)

      Editor: Vũ Cát Gia Gia

      Dạ Phong Dương cúp điện thoại, nghe trong ống nghe tiếng tút, Lãnh Tiểu Dã đưa điện thoại di động bỏ lại bàn.

      làn nữa bò lại chỗ cũ, chỉ thấy Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn , thần sắc bình thường, cũng có để ý cú điện thoại kia của .

      Dạ Phong Dương đột nhiên gọi điện thoại đến đây, nhất định là có chuyện quan trọng.

      Nghĩ như vậy, liền đưa tay xoa bụng.

      "A, đói..." quay mặt nhìn về phía Hoàng Phủ Diệu Dương nháy nháy mắt, "Diệu Dương trẻ con, giúp em lấy chút đồ ăn đến đây được , em muốn rời giường."

      "Chờ chút." Cưng chiều sờ sờ khuôn mặt nhắn của , Hoàng Phủ Diệu Dương đứng dậy ra khỏi cửa.

      " nhóc lừa đảo này, lại gạt , bịt miệng em bây giờ!"

      Nhìn rời , Lãnh Tiểu Dã đưa tay lên mặt mình nhéo cái.

      Lập tức bò người dậy, khoác lêb bộ quần áo lên người, nhanh chóng vào toilet, khóa cửa lại mở vòi nước, lúc này mới lần nữa gọi điện thoại cho Dạ Phong Dương.

      "Tiểu Dã." thânh của Dạ Phong Dương lại lần nữa vang lên ở nên tai .

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Lãnh Tiểu Dã vội vàng dò hỏi.

      Dạ Phong Dương im lặng hồi, rốt cục mở miêng.

      "Tôi điều tra được ít manh mối, để chỉ ra chỗ sai trước việc buôn bán dân cư, khả năng cùng hoàng thất nước A có quan hệ cực lớn..."

      Dạ Phong Dương gịong điệu nghiêm trọng, "Tiểu Dã, trong khoảng thời gian gần đây, nhất định phải cẩn thận nhiều hơn, ý của tôi chắc hẳn là hiểu."

      Trước mắt điều tra được tình huống, trong lúc này cái tổ chức này cùng hoàng thất nước A có liên hệ rất lớn, bây giờ thể xác định người thành viên hoàng thất ấy, Hoàng Phủ Diệu Dương tự nhiên cũng có hoài nghi riêng của .

      Theo đạo lý mà , việc này Dạ Phong Dương nên cho Lãnh Tiểu Dã.

      Chẳng qua, bởi vì lúc trước cũng có tham gia chuyện này, lo lắng quan hệ của cùng Hoàng Phủ Diệu Dương trong đó, Dạ Phong Dương mới đem tin tức này tiết lộ cho , chính là sợ hãi Lãnh Tiểu Dạ bị tổn thương.

      " là muốn , Hoàng Phủ Diệu Dương có thể là K?" Lãnh Tiểu Dã hỏi lại.

      " loại trừ khả năng này." Dạ Phong Dương .

      " có khả năng." Lãnh Tiểu Dã gịong điệu phá lệ chắc chắn, " ta tuyệt đối có khả năng là K!"

      " có chứng cứ gì?"

      "Tôi có chứng cứ, chỉ là trực giác."

      "Tiểu Dã, hẳn là biết , trực giác đều là ý tưởng chính xác, thêt lấy đó làm chứng cớ."

      "Tôi biết, nhưng, ta đúng." Lãnh Tiểu Dã hít hơi, " chứng minh là tôi đúng."

      Dạ Phong Dương có ý thuyết phục lại , "Chúng ta chuyện chính xác, bất quá, trong khoảng thời gian này, tốt nhất vẫn là hết sức cẩn thận, thể cùng ta tiếp xúc."

      "Dạ Phong Dương, tôi biết là muốn tốt cho tôi, nhưng...Việc này chỉ sợ tôi làm được."

      Dạ Phong Dương thanh nhiễm lên vài phần lo lắng, "Có phải hay ... ta còn dây dưa với ?"

      " phải." Lãnh Tiểu Dã nhìn mình trong gương chút, khuôn mặt hé ra thần thái phấn khích, "Chúng tôi tại đương."

      Dạ Phong Dương trầm mặc hồi lâu. "Tiểu Dã, tôi biết... Tôi nên như thế nào."

      "Tôi hiểu được ý của ." Lãnh Tiểu Dã đưa tay sửa lại tóc chút, "Đường này chính là tôi chọn, kết quả như thế nào chính là tôi gánh vác, chúc tất cả đều thuận lợi."

      "Vậy được rồi." Dạ Phong Dương hít hơi sâu, "Cũng chúc tất cả đều thuận lợi"

      "Mặc kệ như thế nào, tôi đều phải cảm ơn nhắc nhở tôi, Dạ Phong Dương, cố lên!"

      "Cảm ơn." Sau khi xong hai chữ này, Dạ Phong Dương liền cúp điện thoại.

      Cất điện thoại di động, lấy nước rửa mặt, Lãnh Tiểu Dã nhìn mình trong gương chút, rồi nhàng mà thở ra.

      quả có chứng cớ, nhưng chính là tin tưởng Hoàng Phủ Diệu Dương.
      Last edited: 22/7/17
      levuong, Dunghyt97aaatieen thích bài này.

    5. Vũ Cát Gia Gia

      Vũ Cát Gia Gia Member

      Bài viết:
      46
      Được thích:
      97
      Chương 434: Lo lắng cho nhau, nghĩ vì nhau (5)

      Editor: Vũ Cát Gia Gia

      tuy thô bạo bá đạo, nhưng tuyệt đối có khả năng là K, về điểm này tuyệt đối tin tưởng.

      Kéo cửa ra, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng quên cuộc trò chuyện kia, tùy tiện đưa tay đặt điện thoại di động lên bàn.

      vừa mới leo lên giường ngồi vào chỗ của mình, Hoàng Phủ Diệu Dương muốn cầm bữa sáng đưa tới.

      "Thơm quá a!" Lãnh Tiểu Dã hít hít cái mũi, tới gần, nhìn trong bữa sáng trong khay, "Oa, thậm chí có donut, quá tốt, em rất muốn ăn cái này."

      đưa tay hướng đến cái mâm .

      "Chờ chút, em còn chưa có rửa tay."

      "Người nào ?" Lãnh Tiểu Dã hướng lắc lắc ngón tay, "Em vừa mới tắm a."

      Vừa , liền cầm lấy cái donut đưa đến miệng, cắn cái rất lớn.

      Lãnh Tiểu Dã vui sướng cũng phải giả, từ liền thích ăn đồ ngọt, ngay cả Thẩm Ninh đều phải thường xuyên cảm thán, lớn như vậy thế nhưng bị đau răng, là kỳ tích.

      Cầm trong tay cái khay đem bỏ lên giường, Hoàng Phủ Diệu Dương tùy ý ngồi bên cạnh người , bưng lấy ly sữa, tay liền xé toàn bộ bánh mì lúa mạch thành mảnh.

      luôn luôn thích ăn quá nhiều đồ ngọt, nhưng lại vì mà chuẩn bị đồ ngọt này.

      Lãnh Tiểu Dã ngồi kế bên , ăn donut, nghĩ tới cuộc điện thoại vừa rồi, lòng khỏi dâng lên vài phần tâm .

      "Làm sao vậy?"

      Chú ý tới vẻ mặt của có chút đúng, Hoàng Phủ Diệu Dương đem sữa đưa đến bên miệng , đồng thời hỏi ra tiếng.

      Đem trong tay miếng donut cuối cùng nhét vào miệng, Lãnh Tiểu Dã đón ly sữa từ tay uống ngụm.

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, em sao?"

      nghiêm túc nhìn .

      "."

      Lãnh Tiểu Dã có chút thấp thỏm nhìn đôi mắt màu lam của , "Vậy...Em...Trước kia có chuyện em lừa gạt , có tức giận hay ?"

      khuôn mặt nhắn của , ràng viết chữ lo lắng.

      "Chuyện trước kia... Qua rồi bỏ , em lừa gạt , cũng lừa gạt em, chúng ta coi như huề."

      "Vậy xong rồi a, việc trước kia coi như bỏ qua." Lãnh Tiểu Dã sắc mặt vốn dĩ còn có chút bận tâm, lập tức liền đứng dậy, đưa tay lấy quả hoa quả trong mâm đem nhét vào trong miệng , "Vậy...Tặng cho phần thưởng này. Buổi chiều, em còn muốn chuyến tới trường học, kêu tiểu thư Bella lấy cho em giấy thành tích, sau đó là có thể nghỉ, đến lúc đó, chúng ta cùng châu Phi, đưa Arthur về nhà. Đại thảo nguyên châu Phi, em còn nhớ lúc cùng ba lần...A... hào hứng... Hận thể bây giờ liền bay qua đó..."

      Tiểu nha đầu quá vui vẻ, chịu cẩn thận, ly sữa trong tay tí nữa là đổ, ít sữa đổ ra dính vào mu bàn tay của .

      Hoàng Phủ Diệu Dương lấy khăn giấy, Lãnh Tiểu Dã cúi đầu lè lưỡi liếm sữa tay, sau đó hướng đến lộ ra khuôn mặt tươi cười bướng bỉnh.

      "Lãng phí đồ ăn phải là thói quen tốt."

      Nhìn bộ dáng cười khả ái của , Hoàng Phủ Diệu Dương khỏi rung động, nhịn được lại gần hôn lên mặt , bàn tay to ở lưng dùng sức xoa hai cái, liền thở dài thu tay về.

      Lãnh Tiểu Dã bưng cái ly sữa, nhìn bộ dạng của rồi đem sữa uống cạn hơi.

      tùy ý đem ly sữa để khay, sau đó đem khya rời , ngay tại trong mâm, ngón tay thuận tiện lấy quả hoa quả đến bên bỏ vào miệng .

      "Buổi sáng có việc gì ?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhún nhún vai, " Ở bên cạnh em."

      đem công việc xử lý xong đầu tiên, bây giờ toàn bộ thờ gian của đều là của .

      đến nằm úp lên ngực của , Lãnh Tiểu Dã trong tay đem hoa quả bỏ vào trong miệng .

      "Đây là loại hoa quả gì?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương trực tiếp phun ra hai chữ.

      "Xoài."

      Chương 435: Lo lắng cho nhau, nghĩ vì nhau (6)

      Editor: Vũ Cát Gia Gia

      Hoa quả thơm như vậy, cần ăn, chỉ càn ngửi được là có thể biết.

      "Nể tình trả lời đúng, cho nên... Lãnh Tiểu Dã thưởng cho thơm môi cái."

      Vừa , liền chủ động đem môi lại gần, dừng ở mặt của , tay thuận thế chui vào áo ngủ của , ở ngực của bất chính mà sờ loạn.

      "Tiểu Dã!" đưa tay đè lại bàn tay của , "Đừng quậy, ... sợ nhịn được."

      Lãnh Tiểu Dã có lên tiếng, chỉ là đem cái tay khác chui vào, ở ngực sờ loạn, đụng đến vật nào đấy nổi lên thô sáp.

      đưa tay qua, đầu ngón tay nhàng mà sờ.

      Hoàng Phủ Diệu Dương yếu hầu căng thẳng, lời muốn khô khan.

      "Tiểu Dã!" lại đưa tay bắt lấy ngón tay an phận của co, "Đừng quậy phá!"

      Đại ngốc!

      Lãnh Tiểu Dã liếc cái, đem áo ngủ của xê dịch bên, lộ ra ngoài là điểm đỏ hồng, nghiêng đầu cái, liềb lại gần, hôn lên vật nổi lên

      Cảm giác da thịt cùng lời mềm mại của tiếp xúc, bụng Hoàng Phủ Diệu Dương căng thẳng, nháy mắt thân thể lại bành trướng.

      Lãnh Tiểu Dã lặng lẽ ngẩng mặt lên nhìn , đón nhận tầm mắt nhìn của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Ánh mắt hai người tiếp xúc, khuôn mặt nhắn của nóng lên, hốt hoảng đưa mắt dời .

      Hoàng Phủ Diệu Dương nháy mắt hiều ra, vừa lật mình đem đặt ở dưới thân.

      Trong phòng, chỉ còn lại tiếng thở dốc của nam nhân cùng thânh ngâm khẽ của nữ nhân.

      Ánh mặt trời lộng lẫy rọi khắp cả phòng.

      ...

      ...

      Đợi cho hai người tắm lần nữa, ăn mặc chỉnh tề xuống lầu sắp tới trưa.

      Lãnh Tiểu Dã sớm còn mạnh mẽ như ở giường, bây giờ cố ý phía sau Hoàng Phủ Diệu Dương, hướng lầu lén lút nhìn xung quanh.

      "Ngài bá tước, tiểu thư, hai người ăn trưa ngon!"

      Ông quản gia từ phòng khách chạy lại đây, sắc mặt của ông cực kỳ bình tĩnh, giống như vốn biết Lãnh Tiểu Dã từ hôm qua trở về đến bây giờ đều có xuống lầu.

      Hoàng Phủ Diệu Dương thản nhiên gật đầu, Lãnh Tiểu Dã lễ phép đáp lại "Vâng", khuôn mặt nhắn vẫn có chút nóng lên.

      Meo meo!

      góc trong phòng khách, tiểu tuyết cầu sớm chạy tới.

      Lãnh Tiểu Dã nhìn đến nó, chủ động cúi người xuống, nghĩ vật thế nào cũng nhảy dựng lên, bàn tay của liền lên, trực tiếp nhảy đến trong lòng của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Xoay người, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương chủ động hướng vạt " thương nhung nhớ," vẻ mặt của Lãnh Tiểu Dã chỉ là kinh ngạc.

      Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng đem tiểu tuyết cầu đưa đến trong lòng .

      Tiếp nhận vật mềm mại, Lãnh Tiểu Dã đưa tay khẽ gõ ở đầu nó.

      "Vật có lương tâm, ta thấy ngươi cũng là mèo con mê sắc đẹp, chỉ biết thích trai đẹp!" Mắng mắng, thương đem vật ôm vào trong ngược, cẩn thận đánh giá, "Ừ...Quả nhiên theo trai đẹp tốt, ngươi đều được dỗ đến béo."

      "Cơm chưa chuẩn bị muốn xong, mời hai người vào nhà dùng cơm ?" Ở bên ông quản gia khẽ mở miệng cười

      Hai người và mèo vào phòng khách, ông quản gia bảo giúp việc đem cơm trưa lên, ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Diệu Dương, gịong mở miệng.

      "Ngày hôm qua chuyện ngài phân phố ta xử lý tốt."

      Hoàng Phủ Diệu Dương gật đầu, tay đưa tới, vỗ bả vai của Lãnh Tiểu Dã.

      "Ăn cơm trước , phải buổi chiều em còn muốn đến lớp sao?"

      Lãnh Tiểu Dã lên tiếng, đen tiểu tử kia để lên cái ghế bên cạnh, tiếp nhận khăn ướt từ người hầu, lau khô hai tay rồi bắt đầu ăn cơm.

      Lúc này, ông quản gia nghe điện thoại mới vừa reng lên xong, ông tiến lên bước tới trước mặt Hoàng Phủ Diệu Dương.

      "Ngài bá tước, bên kia học viện có rất nhiều phóng viên."
      Last edited: 22/7/17
      levuongDunghyt97 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :