1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 406 Bá tước đại nhân uy hiếp (7)
      " cần, tôi bị thương." Lãnh Tiểu Dã nâng nâng cánh tay, "Cái này còn cần kiểm tra sao, liếc mắt cái thấy rồi mà?"

      "Thực xin lỗi, tiểu thư, đây là... Ý của Bá tước tiên sinh." Luật sư Trần khẽ cau mày, giọng điệu lấy lòng, "Nếu tiên sinh biết, chúng tôi giúp tiểu thư kiểm tra, ngài ấy vui."

      Lãnh Tiểu Dã cũng muốn khó xử đối phương, lúc này nhún nhún vai, "Vậy... Có thể đợi tôi ăn cơm xong rồi mới kiểm tra được ."

      rất đói.

      "Đương nhiên." Vẻ mặt của luật sư Trần buông lỏng, "Ngài ăn cơm trước, cứ từ từ ăn, cần phải gấp."

      đến bên cạnh bàn, nhìn bữa tối bày phong phú bàn, Lãnh Tiểu Dã chỉ khẽ gật đầu cái.

      chỉ có mình, làm sao ăn nhiều như thế được?!

      "Nhiều quá, sao tôi ăn hết?"

      nữ giúp việc vội vàng chạy tới, sắc mặt tái nhợt , "Thực xin lỗi tiểu thư, bởi vì biết khẩu vị của ngài, cho nên cố ý làm vài loại thức ăn khác nhau, chúng tôi tuyệt đối có ý đùa cợt ngài..."

      "À..." Thấy đối phương sợ tới mức thanh phát run, Lãnh Tiểu Dã vội vàng hướng ấy cười khoát tay, " đừng để ý, tôi có ý đó, tôi chỉ thuận miệng thế thôi, vất vả cho mọi người rồi."

      Nữ giúp việc thế này mới khẽ thở hơi, lui qua bên.

      Lãnh Tiểu Dã cầm dao nĩa lên tiếp tục ăn cơm, vừa ăn vừa lắc đầu.

      Gặp phải bạn trai cường thế bá đạo như vậy, đúng là cần thời gian để thích ứng mà!

      Bên kia bác sĩ còn chờ, Lãnh Tiểu Dã cũng tiện dây dưa, nhanh chóng ăn xong, liền đến phòng ngủ chính lầu để bác sĩ kiểm tra.

      Nữ bác sĩ sau khi giúp tiến hành kiểm tra theo đúng quy trình, cười cười bảo với rằng có gì đáng lo.

      Lãnh Tiểu Dã chỉ khẽ nhún vai, thân thể của đương nhiên biết, chẳng qua chỉ là đánh trận mà thôi, làm sao có trở ngại gì.

      Ngay lúc chuẩn bị đứng dậy rời khỏi giường, nữ bác sĩ cũng tiếp tục mở miệng.

      "Nhưng mà, vì xác định thân thể của ngài khỏe mạnh hoàn toàn, sang mai nagfi avanx nên đến bệnh viện của tôi, tôi làm thêm vài kiểm tra khác.”

      "Còn phải kiểm tra?" Vẻ mặt Lãnh Tiểu Dã kinh ngạc.

      "Vừa rồi chỉ là những kiểm tra thông thường, nếu nội tạng hoặc xương cốt hay não bị tổn thương..."

      " cần đâu."

      đợi bác sĩ xong, Lãnh Tiểu Dã nghiêm khắc cự tuyệt.

      Công việc của chiều nay bị hủy hoàn toàn, ngày mai còn phải mua thêm nguyên vật liệu thêm lần nữa, làm sao có thời gian lãng phí để đến bệnh viện làm kiểm tra.

      "Nhưng mà, chẳng may..."

      " có chẳng may, tôi cần là cần !"

      Lúc này đây, Lãnh Tiểu Dã kiên quyết lạ thường.

      Chỉ đánh nhau trận mà thôi thôi, chẳng lẽ còn có thể đánh đến mức chấn động não hay sao?

      Bác sĩ nhìn ra thái độ của , cũng dám gì nữa, lúc này rời khỏi gian phòng của .

      Lãnh Tiểu Dã thở phào nhõm, lập tức lấy giấy và bút từ túi xách của mình ra, cẩn thận nhớ lại bộ dáng vừa rồi của Tu La, sau đó liền nhanh chóng phác hoạ lên giấy.

      Rất nhanh, phác hoạ của Tu La xuất mặt giấy.

      Nhìn lại bức họa, sau đó sửa chữa thêm mốt ít chi tiết, sau khi xác định Tu La bức họa và Tu La gặp hoàn toàn giống nhau.

      Lãnh Tiểu Dã lấy điện thoại di động ra, chụp lại bức họa, sau đó gửi đến cho Hoàng Phủ Diệu Dương, lại đem hình ảnh gửi cho Kiều.

      Kiều vốn là cảnh sát hình quốc tế, ở phương diện này có nhiều tài liệu và nhân mạch hơn, gửi đến cho ông chừng có thể giúp được chút ít.

      Sau khi đem hình ảnh chuyển , lập tức liền gọi cú điện thoại cho Kiều.

      "Chú Kiều, chú giúp con điều tra người mà con vừa gửi hình đến rốt cuộc là ai.”

      "Có phải là xảy ra chuyện gì hay ?" Kiều lập tức hỏi lại.

      Chương 407 Bá tước đại nhân uy hiếp (8-)


      "Haiiiz, chiều nay người này chạy đến học viện của con, muốn ám sát con."

      "Vậy con có bị thương ?" Thanh của chú Kiều lập tức khẩn trương, "Cụ thể là xảy ra chuyện gì ?"

      Lãnh Tiểu Dã đem chuyện xảy ra đơn giản kể lại cho ông nghe, "Tóm lại, chú điều tra giúp con nhé, nhưng đừng với ba mẹ con, bọn họ đỡ phải lo lắng."

      "Chú biết rồi, vậy tại con ở đâu?"

      "Con... tại con nơi rất an toàn, chú cần lo lắng."

      "Được, chú cho người điều tra ngay, sau khi điều tra được, chú lập tức thông báo với con."

      Buông tay trái cầm điện thoại di động xuống, Lãnh Tiểu Dã xoay người ra khỏi phòng ngủ chính.

      Đến chỗ ở mới cần phải xem xét chung quanh, trước tiên phải xem kĩ địa hình, xác định kĩ lối ra và những thông đạo có thể thoát hiểm.

      Đây là tri thức an toàn mà cha vô số lần nhắc nhở hai em Lãnh Tiểu Dã, tại sớm trở thành thói quen của .

      vừa mới tới hành lang, Hoàng Phủ Diệu Dương gọi điện thoại tới, " cần đến bệnh viện kiểm tra sao?"

      Biết là bác sĩ báo cáo tình huống với , Lãnh Tiểu Dã cười cười, xoay người về hướng hành lang phía bên phải, " cần, thân thể của em em biết mà, hoàn toàn cần lo lắng."

      Đầu kia điện thoại.

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngước mặt lên, nhìn màn hình lớn tường.

      màn ảnh lớn, là những hình ảnh được truyền từ New York, có thể qua camera nhìn thấy tại hành lang.

      Từ hình ảnh màn hình, từ đầu đến chân đều có gì khỏe, lúc này mới xem như hoàn toàn yên tâm.

      Mắt thấy Lãnh Tiểu Dã sắp đến gần ban công ở cuối hành lang, Hoàng Phủ Diệu Dương lo đến bật thốt thành tiếng.

      "Dừng lại, được đến ban công!"

      Nếu như đối phương là sát thủ nhà nghề, đến ban công, tương đương với bại lộ thân thể ra ngoài, nếu đối phương dùng súng bắn tỉa từ bên ngoài khu biệt thự để ngắm bắn, vẫn có khả năng làm bị thương.

      Nghe thanh của Hoàng Phủ Diệu Dương từ trong điện thoại, Lãnh Tiểu Dã dừng bước theo bản năng.

      Quay lại nhìn hành lang phía sau lưng, ngước mắt, tầm mắt xẹt qua chùm đèn bằng thủy tinh treo cao, dừng ở chiếc camera được giấu kín đó.

      Lãnh Tiểu Dã tức giận đến đỏ mặt, "Hoàng Phủ Diệu Dương, ... giám sát em? !"

      ở tại nước A xa xôi, lại có thể biết sắp đến ban công, nếu phải giám sát , làm sao có thể biết?

      Hoàng Phủ Diệu Dương đương nhiên cũng biết, làm như vậy là có chút quá đáng, chỉ là yên lòng về , nên mới ra hạ sách nầy.

      " lo cho em."

      "..." Lãnh Tiểu Dã chỉ là dở khóc dở cười, "Vậy sao với em tiếng, vụng trộm nhìn lén, khốn kiếp!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ ấn điều khiển, đem camera có gương mặt cận cảnh của phóng to đầy màn hình.

      "Tiểu Dã, chỉ muốn nhìn em chút thôi.”

      Cho dù, mới chỉ hai ngày gặp mà thôi, nhưng lại cảm thấy giống như tách khỏi lâu lắm rồi

      rất nhớ .

      "Hừ! cho nhìn!"

      Lãnh Tiểu Dã quay sang, lưu lại cho bóng lưng, qua hai giây lại vòng trở lại, đưa tay phải lên, hướng về ống kính hầm hừ quơ quyền.

      Chú ý tới vết đỏ má phải của , Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức nhíu mày, "Bên gò má phải của em có phải bị thương hay ?"

      Má phải?

      Lãnh Tiểu Dã giơ ngón tay lên, sờ sờ má phải, sờ được là chút tương ớt bị dính đó.

      " phải, là tương ớt trong bữa ăn tối nay."

      đùa, sau đó lại thuận tay đưa ngón tay phóng tới giữa môi, liếm sạch chút tương ớt còn lại.

      Nhìn màn ảnh lớn, bộ dáng khả ái vươn cái lưỡi xinh liếm ngón tay, Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên cảm thấy cổ họng mình khô khốc.

      Trong nháy mắt đó, đột nhiên có chút ghen tị với tương ớt mặt

      "Tiểu Dã..." khàn giọng mở miệng, " nhớ em."
      levuongDunghyt97 thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 408 Bá tước đại nhân uy hiếp (9)


      "Em biết rồi, em cũng nhớ ."

      là... muốn em."

      "Em cũng..." theo bản năng muốn đáp trả lại câu " cũng muốn", đến nửa, đột nhiên ý thức được là có ý kia, khuôn mặt lập tức đỏ lên, "Em muốn chút xíu nào!"

      Nhìn màn ảnh, Hoàng Phủ Diệu Dương vươn đầu lưỡi liếm liếm môi.

      "Nếu là ngón tay đó của em hay biết mấy!”

      Bởi vì câu đó của , cú điện thoại này, trong nháy mắt bỗng trở nên đầy mờ ám.

      Lãnh Tiểu Dã nhìn nhìn ngón tay vừa mới bị mình liếm mút xong, bởi vì vừa rồi vô tình liếm xong chút tương ớt đó, lại vòng tay quanh ngực, bàn tay vừa vặn đặt ở ‘hung khí’ của mình, khuôn mặt của càng nóng hơn, vội vàng đưa ngón tay ra sau lưng.

      "Lưu manh, em thèm chuyện với nữa!" xoay người muốn cúp điện thoại, đột nhiên lại nhớ tới việc, ngẩng mặt lên, nhíu hàng mày cong nhìn về chiếc camera đỉnh đầu, "Hoàng Phủ Diệu Dương, thành khai báo cho em biết, trong phòng ngủ chính của có camera theo dõi hay ?"

      có thói quen để cho người khác theo dõi riêng tư của , đương nhiên có khả năng đặt camera bên trong phòng ngủ của mình

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn khuôn mặt đỏ hồng của : “ tại hơi hối hận rồi, lúc ấy nên cho gắn luôn camera ở đó mới đúng."

      đáp trả bắng cái liếc mắt chua ngoa: “Có gắn em cũng có thể tìm ra để tháo xuống."

      Đứng lên, Hoàng Phủ Diệu Dương đến trước màn ảnh lớn, nhìn thân ảnh của bên trong màn ảnh, nhàng giơ ngón tay lên, sờ lên mặt .

      Màn hình thô sáp có độ ấm, ão não thu tay về.

      " nhanh chóng qua đó tìm em, mấy ngày tới em tạm ở bên trong biệt thự đừng ra ngoài, nhanh chóng điều tra người bức hình đó là ai. Cố gắng đừng đến bên cạnh cửa sổ hay ban công, và tuyệt đối ngoài khoảng có vật gì che chắn…”

      Cái này được, cái kia cũng được, chẳng lẽ muốn nhốt ở trong phòng sao? !

      "Như vậy sao được chứ, em còn phải mua các nguyên vật liệu để hoàn thành tác phẩm tốt nghiệp của em!"

      "Nhưng nếu chẳng may..."

      "Nếu cả đời thể điều tra ra ta là ai, chẳng lẽ em phải ở trong phòng cả đời sao?" Di động rung, báo hiệu có cuộc gọi khác gọi tới, Lãnh Tiểu Dã nhìn số điện thoại của chú Kiều màn hình, " cần lo lắng, em biết bảo vệ bản thân mà, vậy nhé, em cúp máy đây, em cần nghe điện thoại gọi đến.”

      Điện thoại của chú Kiều, rất có thể mang đến manh mối từ Tu La, Lãnh Tiểu Dã nghĩ nhiều, liền cắt đứt điện thoại của Hoàng Phủ Diệu Dương, chuyển sang nhận điện thoại của chú Kiều, vào phòng ngủ chính.

      Nhìn biến mất ở màn hình, nghe tiếng tút tút từ đầu kia điện thoại, Hoàng Phủ Diệu Dương lại nhíu mày.

      Cúp điện thoại của để nhận điện thoại của người khác, là ai lại có thể làm cho để ý như thế?

      Bên trong phòng ngủ chính.

      Lãnh Tiểu Dã vừa nghe điện thoại, vừa cẩn thận quan sát khắp cả phòng, "Chú Kiều, thế nào rồi?"

      "Trước mắt vẫn chưa thể điều tra được gì, nhưng... Dựa theo hình ảnh cùng đặc điểm của mà con vừa gửi cho chú, này rất có thể là người của K."

      "K? !" Lãnh Tiểu Dã đem gối quăng về giường, "Chính là tên cầm đầu mua bán phụ nữ ở Khóa quốc lần trước?”

      “Gần đây nhóm của chú có phát thêm vài manh mối, chứng minh gã này chỉ là người kinh doanh bình thường ... Nếu này là người của gã ta, chỉ sợ K biết đến diện của con rồi.” Giọng của chú Kiều có chút nặng nề, "Tiểu Dã, thực xin lỗi, chú nên kéo con vào."

      Nếu phải là ông kéo vào cuộc điều tra lần đó, Lãnh Tiểu Dã cũng rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.

      Mua bán phụ nữ chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, bên trong tổ chức này so với tưởng tượng của ông còn đáng sợ hơn nhiều.

      " sao đâu, con cũng đâu dễ bị ức hiếp!" Lãnh Tiểu Dã hiểu ý ông muốn , thoải mái an ủi, "Vả lại, tại chú cũng thể xác định ta chắc chắn là người của K, chừng là bởi vì chuyện khác sao."


      Chương 409 Bá tước đại nhân uy hiếp (10)


      Ở đầu kia điện thoại, chú Kiều trầm mặc hồi lâu, "Chú nhanh chóng điều tra ra ta là ai, tóm lại... Con nhất định phải bảo vệ bản thân tốt, mọi chuyện đều phải cẩn thận, nên tùy tiện tin bất kỳ người nào đột nhiên xuất bên cạnh con."

      đến nước này rồi, cho dù có hối hận cũng có ý nghĩa, ông chỉ có thể mau chóng điều tra ra chân tướng để giải quyết chuyện này.

      " Được, con biết rồi, chú Kiều."

      Đem toàn bộ phòng ngủ kiểm tra thêm lần, đem phòng tắm cũng kiểm tra qua, xác định tuyệt đối có thiết bị theo dõi tồn tại, Lãnh Tiểu Dã lúc này mới tắm rửa.

      Vùi mình vào chiếc giường lớn, nhìn ngón tay mình đặt ở gối, khỏi lại nhớ tới lời mà Hoàng Phủ Diệu Dương với .

      Cái tên đó ... Lại muốn làm ngón tay của , thực ngây thơ!

      Trong lòng cười nhạo Hoàng Phủ Diệu Dương, cũng giơ tay lên đưa đến bên miệng của mình, hôn cái lên ngón tay kia.

      "Vậy... Tiểu dương dương, ngủ ngon!"

      Lấy di động gởi cho tin nhắn, nằm trở lại gối lại cười khẽ tiếng.

      Quả nhiên, còn ngây thơ hơn cả !

      ...

      ...

      Bên ngoài khu biệt thự.

      Trong rừng cây sườn núi.

      Tu La cầm kính viễn vọng, xa xa nhìn khu biệt thự đèn đuốc sáng choang kia.

      "Điều tra được ?"

      Thủ hạ bên người cất điện thoại di động, "Tiểu thư, điều tra ra, đây là sản nghiệp của Hoàng Phủ Diệu Dương."

      "Hoàng Phủ Diệu Dương? !"

      Đôi mắt đen như mực của Tu La hơi hơi nheo lại, "Chính là gã bá tước tiên sinh lần trước dùng chiến hạm bao vây đổ thuyền của chúng ta?"

      "Đúng vậy, là ." Thủ hạ trả lời ngay, "Theo tình huống trước mắt mà , có lẽ và Lãnh Tiểu Dã là tình nhân của nhau, người đón Lãnh Tiểu Dã rời khỏi bót cảnh sát chắc cũng là người của ."

      "Tình nhân?" Tu La lạnh lùng congkhóe môi, "Vậy hãy để cho bọn họ tới địa ngục nhau thôi."

      Chuyển ống dòm sang tay phải, Tu La xoay mặt cầm lấy bản sơ đồ thiết kế bên trong khu biệt thự.

      "Đâu là phòng ngủ chính?"

      Thủ hạ lấy đèn pin rọi vào bản thiết kế, chỉ điểm căn phòng, "Có lẽ là nơi này."

      Tu La buông kính viễn vọng xuống, "Đưa súng cho tôi."

      "Tiểu thư, ngài... phải ngài muốn ra tay vào đêm nay chứ?”

      " được sao?" Tu La hỏi lại.

      Thủ hạ quan sát khu biệt thự xa xa, "Tiểu thư, căn biệt thự này được gắn hệ thống hồng ngoại theo dõi tân tiến nhất, ngài cũng nhìn thấy, có ít nhất mười mấy cận vệ tuần, còn có hơn sáu con chó săn loại dũng mãnh nhất, nếu chỉ có hai chúng ta xông vào như vậy, khỏi quá mạo hiểm."

      Tu La nhíu mày, khinh bỉ nhìn qua, "Cậu sợ à?"

      Thủ hạ nghiêm nghị nhìn , "Tiểu thư, tôi cũng phải theo bên cạnh ngày hai ngày. Tôi chỉ cảm thấy... Hoàng Phủ Diệu Dương thân phận đặc biệt, ngay cả K cũng chưa có ý định động đến ta, nếu chúng ta ra tay ở đây, K có thể vui chăng?”

      Mặc dù biết kiện đổ thuyền lần trước có liên quan ít đến Hoàng Phủ Diệu Dương, nhưng K chỉ hạ lệnh giết chết Lãnh Tiểu Dã, cũng hề tỏ vẻ muốn nhằm vào Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Điểm này, Tu La cũng có chút kỳ quái.

      Đây cũng quá giống phong cách của K, chẳng lẽ ngài ấy kiêng kị Hoàng Phủ Diệu Dương?

      !

      Tu La ủng hộ quan điểm này, ở trong mắt ta, K chính là đế vương thế giới này, quyền sanh sát trong tay, kiêng kị bất luận kẻ nào.

      Nghĩ đến đây, Tu La thu hồi bản đồ trong tay.

      "Gọi điện thoại đến nước A, thăm dò hướng gần nhất của Hoàng Phủ Diệu Dương!"

      Chỉ Hoàng Phủ Diệu Dương mà thôi, lúc này đây, ta giúp K đem hai người kia cùng nhau giải quyết xong.

      Đến lúc đó, K nhất định rất vui vẻ.

      Ngài ấy nhất định cong cánh môi, với , " Tu La của tôi, vĩnh viễn là thủ hạ giỏi nhất trong tay tôi.”

      Nghĩ đến nụ cười của người kia, gương mặt như băng sương của Tu La bỗng trở nên mềm mại lạ thường.

      ...

      ...
      levuongDunghyt97 thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 410: Mặc quần áo OR cởi quần áo (1)


      Khom người, đem sung bắn tỉa đặt cỏ vác lên lưng , Tu La xoay người về phía bìa rừng.

      Lãnh Tiểu Dã, để cho mày sống lâu thêm mấy ngày nữa.

      ...

      ...

      Sáng sớm hôm sau, luôn luôn thích ngủ nướng Lãnh Tiểu Dã, lúc này cũng ngủ đến thẳng giấc, mà sớm rời giường.

      Mặc chiếc áo ngủ được lấy từ ngăn tủ của Hoàng Phủ Diệu Dương, nhanh chóng chạy vào toilet rửa mặt.

      Vừa mới rửa mặt xong, cánh cửa được gõ vang.

      vội vàng qua kéo cửa phòng ra, thấy hai nữ giúp việc đứng ở ngoài cửa, trong tay cầm quần áo mà họ chuẩn bị sẵn giúp .

      Lãnh Tiểu Dã cám ơn đưa tay nhận lấy, trở về phòng nhanh chóng thay xong, sau đó lập tức bước xuống lầu.

      Đợi đến khi ăn xong điểm tâm đến phòng khách, luật sư Trần cũng mang theo chiếc hộp có vẻ nặng đặt trong phòng khách, nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã đến, lập tức đem thùng đưa tới.

      "Đây là thứ mà Hoàng Phủ tiên sinh bảo tôi chuẩn bị cho tiểu thư."

      Lãnh Tiểu Dã nghi ngờ ngồi xổm xuống, mở hộp da màu đen ra.

      Bên trong chiếc hộp bằng da đó có vẻ là chiếc áo chống đạn, khẩu súng lục màu bạc xinh có thể nhét vừa túi quần Jean, còn có giấy chứng nhận sử dụng súng mang tên .

      Có tờ giấy chứng nhận này, có quyền lợi mang theo súng lại chung quanh.

      Người kia, suy tính chu đáo.

      Bất quá... Loại áo chống đạn quân dụng này rất nặng, hình như hơi quá khoa trương rồi?

      " có chiếc áo chống đạn nào chút sao?”

      Luật sư Trần nhìn cười cười, trong nụ cười cũng có chút bất đắc dĩ, "Tiên sinh , cần phải là thứ có hiệu quả tốt nhất, đây là cái áo chống đạn tót nhất mà tôi có thể tìm được, có thể chống được cả đạn xuyên thép."

      Đạn xuyên thép?

      Lãnh Tiểu Dã nghẹn lời, vị luật sư này đúng là xem lời của Hoàng Phủ Diệu Dương như thánh chỉ.

      Chẳng lẽ có người biết dùng đạn xuyên thép đến đây công kích sao?!

      "Cái này hình như cần lắm."

      Luật sư Trần nở nụ cười, "Tiên sinh , nếu ngài mặc cái này, thể rời khỏi nhà. Nếu , ngài ấy đuổi việc hết tất cả chúng tôi, Lãnh Tiểu Dã, mong tiểu thư phối hợp.”

      Khốn kiếp, Hoàng Phủ Diệu Dương!

      chắc có phải nhìn hay , Lãnh Tiểu Dã dứ dứ nắm đấm về chiếc camera trong góc phòng khách, rốt cuộc vẫn là ngoan ngoãn đem chiếc áo chống đạn mang vào người.

      May mà lúc này thời tiết rét lạnh, bản thân lại hơi gầy, bên ngoài trùm lên chiếc áo khoác rộng thùng thình, ngược lại cũng che đậy được khá nhiều, chờ trang bị xong, luật sư Trần lập tức vẫy tay.

      Mười mấy cận vệ liền tới trước, trước trước sau sau vây quanh người , đem bảo vệ từ phòng khách đến sân và che chắn đưa vào bên trong xe.

      Sau đó, trước sau trái phải đều có xe hộ tống, mới bắt đầu di chuyển ra khỏi biệt thự.

      ...

      ...

      Bên trong phủ Bá tước.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn Lãnh Tiểu Dã ngồi xe hơi chạy , lúc này mới đón nhận tách cà phê mà lão quản gia vừa đưa tới: “Có điều tra ra được gì ?"

      Đứng ở chiếc bàn đối diện, trợ lý khẽ lắcs đầu cái, "Trước mắt vẫn chưa."

      Đem tách cà phê đưa đến bên miệng, nhấp cái, Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên, " điều tra tài khoản của nữ công tước, xem thử tài chính gần đây có sử dụng khác thường hay ."

      " Dạ, bá tước tiên sinh." Trợ lý lên tiếng trả lời rời .

      Lão quản gia liền cau mày nhìn về phía gương mặt nhìn nghiêng của , "Ngài nên biết tính tình của công tước tiên sinh, nếu quả là bà ấy làm, bà ấy phủ nhận, phải ngài hoài nghi bà ấy chứ ?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ nhíu mày, "Trước khi điều tra ra chân tướng, tôi hoài nghi bất cứ ai.”

      Lão quản gia lui ra phía sau bước, lên tiếng nữa.

      Hoàng Phủ Diệu Dương bưng tách lên, chậm rãi nhấp ngụm cà phê, đôi mắt màu xanh hơi co lại lộ ra tia sáng lạnh.

      "Đem bức phác họa mà Tiểu Dã gởi tới đăng lên trang tin của nhóm sát thủ, tuyên bố treo giải thưởng đặc biệt, cho bọn họ biết, này ở New York, giá triệu đô la."

      Chương 411 mặc quần áo OR cởi quần áo (2)


      Cho dù tra ra được ta là ai thế nào?

      Dám ra tay với Tiểu Dã của , hậu quả kia cũng chỉ có - - Chết!

      Có trọng thưởng, tất có dũng phu.

      triệu đô la, cũng đủ làm cho sát thủ toàn thế giới điên cuồng.

      đúng là tin ta còn có thể chạy thoát.

      "Hoàng Phủ tiên sinh, ngài... Ngài có chắc ta đáng giá triệu sao?"

      Mức giá quá lớn, lão quản gia muốn xác nhận lại lần nữa.

      Buông tách xuống, Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy bút tiếp tục xem văn kiện bàn, cũng ngẩng đầu lên mở miệng.

      " ta đáng đồng, Tiểu Dã của tôi là vô giá."

      Giết chết người phụ nữ đó, cũng đồng nghĩa với việc tạm thời giải trừ nguy hiểm đối với Lãnh Tiểu Dã, kết quả như thế, giá trị vượt xa hơn triệu.

      "Dạ, bá tước tiên sinh."

      Lão quản gia còn lời gì để hỏi xoay người ra cửa sắp xếp công việc.

      ...

      ...

      Chợ vải.

      Lãnh Tiểu Dã câm nín nhìn chung quanh, nhìn đám cận vệ bao quanh người mấy lớp, vẻ mặt xấu hổ.

      bây giờ có dũng khí chọn lựa nhiều hơn, vội vàng mua vài nguyên vật liệu cần thiết liền vội vã rời khỏi khu chợ.

      Khi ngồi vào xe lần nữa, Lãnh Tiểu Dã thể nhịn được nữa mở miệng.

      "Luật sư Trần, lát nữa tôi phải quay về học viện, các người có thể đừng theo tôi có được ?”

      Mang theo mười mấy cận vệ đến phòng thực tập cho sinh viên để làm bài tập, chỉ nghĩ đến thôi choáng váng.

      Chắc chắn đến lúc đó trở thành nhân vật nổi tiếng khắp toàn trường, hai năm thu mình trong học viện của thể bị phá hủy trong tay bọn họ được.

      Luật sư Trần cười, "Tiểu thư cần quay về học viện, trở lại biệt thự làm việc cũng giống thế.”

      "Luật sư Trần, tác phẩm mà tôi cần hoàn thành là quần áo, cần công cụ và máy móc, ở biệt thự thể làm được.”

      “Sáng nay tôi đặt sẵn những máy móc và vật dụng cần thiết cho ngài rồi, tại có lẽ được vận chuyển đến biệt thự, nếu ngài còn cần thêm gì khác, cũng có thể cho tôi biết, tôi lập tức giúp ngài mua về."

      "..." Lãnh Tiểu Dã vẻ mặt kinh ngạc, " mua tất cả máy móc?"

      Luật sư Trần khẽ gật đầu, "Đây là ý của bá tước tiên sinh."

      Được rồi!

      Lãnh Tiểu Dã bất lực ngã vào chiếc ghế dựa.

      Quả nhiên, có tiền đúng là tùy hứng.

      Đúng y như lời của luật sư Trần vừa , khi xe của bọn họ chạy về đến biệt thự, những người hầu đem tất cả các loại máy móc cùng bàn làm việc mà cần, đặt trong gian phòng lớn ở lầu .

      Thậm chí, trong phòng còn có hai nữ phụ tá đứng.

      "Đây là... Trợ lý mà tôi mời đến để giúp ngài, bọn họ đều là những nhân vật xuất sắc từ ngành thiết kế thời trang, có thể hoàn thành tất cả các công tác liên quan đến ngành này.” Luật sư Trần giới thiệu.

      Lãnh Tiểu Dã vội vàng xua tay, "Cái này cần, tôi có thể tự mình làm được.”

      Thấy kiên trì, luật sư Trần đành phải bảo hai nữ phụ tá rời .

      "Vậy ngài an tâm làm việc, tôi quấy rầy ngài thêm nữa, nếu ngài có cần bất kỳ điều gì, cứ gọi tôi bất cứ lúc nào, tôi ở phòng khách."

      Luật sư Trần lui ra cửa, Lãnh Tiểu Dã nhìn căn phòng từ phòng bi da chuyển sang thành phòng cắt may, khẽ gật đầu cái, sau đó liền nhanh chóng buông ba lô người, nhanh chóng làm việc.

      Bởi vì hôm qua hoàn thành qua lần, nên động tác lần này của vô cùng thuần thục, trải qua cả ngày cố gắng, bộ y phục nữ dùng để tham gia biểu diễn của cũng hoàn thành.

      Đến trong phòng khách ăn bữa tối, trở lại căn phòng làm việc tạm thời này lần nữa.

      Kiểm tra cẩn thận tác phẩm của mình, xác định hết thảy đều làm được tốt nhất, lúc này mới nhàng thở ra.

      bàn, di động vang lên lần nữa, cần nhìn dãy số, chỉ nghe tiếng chuông đặc thù kia biết đó là điện thoại của Hoàng Phủ Diệu Dương

      Lãnh Tiểu Dã đưa tay lấy di động qua, nhận cuộc gọi, lập tức liền vui trách , "Vì sao trễ như vậy còn chưa ngủ?"
      levuongDunghyt97 thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 412: Mặc quần áo OR cởi quần áo

      Edit: Mâi_137
      và lệch múi giờ tận bảy tám tiếng đồng hồ, nơi này là buổi tối, nơi đó cùng đã rạng sáng.

      Thế nhưng lúc này gọi điện thoại tới, rất rõ ràng là có ngủ.

      “Quần áo thật đẹp.” Hoàng Phủ Diệu Dương ở trong điện thoại ca ngợi.

      Lãnh Tiểu Dã quay mặt , nhìn về phía camera theo dõi ở góc phòng, “Đừng với em là vẫn luôn chờ em hoàn thành bộ quần áo này nha?”

      Nghe giọng nói hơi trách cứ, Hoàng Phủ Diệu Dương mở miệng mỉm cười, “Hai ngày nay, đã nỗ lực bắt tay hoàn thành công việc, chờ em nghỉ, chúng ta cùng nhau đem Arthur đưa về thảo nguyên Châu Phi.”

      Nghe giọng nói , khỏi đau lòng.

      vội dĩ đã đủ bận, còn làm phiền thêm cho .

      “Thật xin lỗi, Hoàng Phủ Diệu Dương!”

      cần lo lắng, chuyện kia có lẽ giải quyết rất nhanh.” Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chăm chú vào Lãnh Tiểu Dã màn hình, “Tiểu Dã, có thể mặc bộ quần áo kia cho xem được ?”

      Lãnh Tiểu Dã nhìn chiếc váy được mặc lên người ma nơ canh.

      muốn!”

      thật muốn nhìn.”

      Lãnh Tiểu Dã nghĩ nghĩ, gật đầu nhẹ nhàng.

      bận rộn cả ngày, lại làm việc lâu như vậy, coi như là cho thả lỏng một chút.

      Đặt điện thoại di động lên bàn, giơ tay kéo khóa chiếc váy xuống, hơi dùng lực một chút, liền đem kéo khóa ra.

      Lúc hai tay nắm hai vạt áo chuẩn bị cởi ra, đột nhiên nghĩ đến còn ở nơi đó nhìn , vội vàng đem khóa kéo lại.

      Người này, nói muốn nhìn mặc quần áo cái gì, rõ ràng chính là muốn nhìn cởi quần áo.

      “Hừ!” Lãnh Tiểu Dã hướng camera đưa ra một ánh mắt khinh bỉ, nói qua di động “Lưu manh, ́ ý đúng ?”

      “Cái gì?” Hoàng Phủ Diệu Dương hiểu ra sao.

      dám nói, phải muốn xem em cởi quần áo?”

      …… thật muốn nhìn em mặc quần áo.” Hoàng Phủ Diệu Dương giải thích, nhìn màn hình kéo khóa lại, “ thừa nhận, cũng thích xem em cởi quần áo.”

      “Tưởng bở!”

      Ném điện thoại lên bàn, Lãnh Tiểu Dã xoay người đến cạnh cửa tắt đèn rồi mới bắt đầu cởi quần áo.

      cứ tưởng rằng tắt đèn Hoàng Phủ Diệu Dương sẽ nhìn thấy, lại nghĩ tới, phòng tổng thống trang bị camera có chức năng hồng ngoại có thể nhìn trong bóng tối.

      Kể cả trong phòng có ánh sáng, Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn có thể nhìn thấy .

      Nhìn cởi ra chiếc áo, lại cúi người cởi ra quần jean, hô hấp của Hoàng Phủ Diệu Dương bất giác buộc chặt.

      Theo dõi màn hình, dáng vóc mảnh khảnh trong bóng tối, làn da trắng mịn sáng bóng như ánh trăng.

      Lãnh Tiểu Dã hồn nhiên phát hiện, bàn tay sờ đến sau lưng cởi bỏ áo ngực.

      Váy thuộc loại áo cúp ngực, nếu áo ngực ảnh hưởng hiệu quả. Mái tóc dài xõa xuống bờ vai, có chút vướng, đưa tay quấn tóc lên đỉnh đầu.
      Theo động tác của , làm chiếc nhẫn kim cương ánh vàng nhàng đong đưa nơi đôi 'thỏ con' mềm mại.
      còn trẻ, dáng người vẫn chưa nở nang lắm, nhưng lại mang nét rất riêng của thiếu nữ vừa dậy .


      Nhìn Lãnh Tiểu Dã màn hình lớn chỉ tròng bộ áo lót, nhớ tới mềm mại hòa với nét cứng rắn mỗi khi đặt đôi bàn tay lên đó, Hoàng Phủ Diệu Dương cảm thấy nơi nào đó dưới thân nóng lên, sau đó nhanh chóng bành trướng.

      Đau quá!

      hít hơi, hơi cúi người xuống.

      Trong video, Lãnh Tiểu Dã lấy chiếc váy mặc lên người.

      Lấy di động, tìm công tắc bật đèn, cất bước đến giữa nhà, một tay liền nhẹ nhàng nâng làn váy.

      “Đẹp ?”

      Trong điện thoại, giọng nói khản đặc lạ thường.

      “Thật…… Thật đẹp!”

      ……

      ……
      Chương 413: Mặc quần áo hoặc cởi quần áo (4)


      Trong điện thoại giọng của Hoàng Phủ Diệu Dương vừa thô vừa khàn, mười phần quái dị.

      Lãnh Tiểu Dã lập tức lo lắng, “ làm sao vậy, giọng nói sao lại là lạ.”

      Hoàng Phủ Diệu Dương thở sâu, ngồi thẳng người lên, nhìn Lãnh Tiểu Dã đã mặc váy mới… Lập tức giật mình tại chỗ.

      “Tiểu Dã… Thật đẹp quá.”

      Cái váy này của màu sắc chủ đạo là trắng, Lãnh Tiểu Dã dùng bột nước thuốc màu vẽ ở phía làm thay đổi chiếc váy một cách hiệu quả.

      Phấn hồng nhạt, vàng sang và xanh nhạt... Những màu sắc sáng ngời đó hòa lẫn vào nhau chiếc váy.

      Thân hình nhỏ nhắn dưới ánh đèn, nhan sắc kinh diễm lấn át cả ánh sáng, đứng tại chỗ, giống như khoác lên mình cả mùa xuân, mang dáng dấp của một tiểu tinh linh.

      phải khen cho có đấy chứ?”

      Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên, nhìn về hướng của camera.

      “Dĩ nhiên phải, chỉ ăn ngay nói thật, lúc nhìn đến em liền nghĩ đến… Mùa xuân.”

      Lãnh Tiểu Dã khẽ cong khóe môi “Bộ quần áo này thiết kế chính là…”

      Nói tới đây, đột nhiên ngừng lại vì nhìn thấy, camera có tia đèn hồng ngoại.

      Tia hồng ngoại, nói như vậy là nhìn trong bóng tối rất rõ, nói cách khác vừa rồi cởi quần áo đã thấy toàn bộ?

      Khuôn mặt nhỏ xinh của Lãnh Tiểu Dã lập tức ửng hồng, dậm chân mắng to.

      “Hoàng Phủ Diệu Dương, tên háo sắc! để ý tới nữa, hừ hừ hừ!”

      Tắt điện thoại, lấy áo khoác khoác lên người, Lãnh Tiểu Dã xoay người mở cửa, chạy nhanh ra khỏi phòng làm việc.

      “Tiểu Dã…”

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chạy ra cửa, nghe giọng nói trong điện thoại giật mình sau đó cười khẽ một tiếng.

      Tiểu nha đầu này, rốt cuộc vẫn còn là một nương nhỏ, chuyện như vậy mà còn thẹn thùng, nhưng… Thật sự đáng .

      Trước mắt lại hiện lên hình ảnh bộ dáng cởi quần áo trong bóng đêm, yết hầu của lại căng lên, vội vàng xoay người chạy vào toilet, dùng nước lạnh rửa mặt để tình táo lại.

      Sau khi rửa sạch, Hoàng Phử Diệu Dương mới ngẩng mặt lên thở hổn hển.

      Tiểu Dã của , nhớ muốn chết.

      được phải mau chóng nghĩ biện pháp cùng kết hôn, đem hoàn toàn trở thành người của mình.

      Như vậy có thể , hôn , ôm , chạm đến bất cứ lúc nào…

      Đáng chết!


      lại có phản ứng một lần nữa, căng đau quá.





      Ở trong toilet sau khi sửa soạn xong, Hoàng Phủ Diệu Dương mới ra một lần nữa.

      Lúc này ngoài cửa sổ mặt trời mới lên, nhìn lão quản gia chậm rãi tới, khẽ trầm giọng hạ lệnh

      “Chuẩn bị máy bay, tôi muốn đến New York.” đợi lão quản gia mở miệng, lại nói “Hiện tại, ngay lập tức… nên ngăn cản tôi!”

      “Dạ, bá tước tiên sinh.” Lão quản gia khẽ cong cánh môi đáp.

      ̣ng việc gấp gáp cũng đã hoàn thành, ông đương nhiên sẽ ngăn cản bá tước đại nhân nhà mình hẹn hò.





      Trong phòng ngủ giường lớn.

      Lãnh Tiểu Dã nằm ở gường, làm thế nào cũng ngủ được.

      Trong đầu, lúc ẩn lúc hiện đều là bóng dáng Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Nằm giường chốc lát, ngồi dậy cầm ́c nước bàn uống một ngụm, nhìn thấy cái váy nằm ở ghế, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.

      Nhanh chóng nhảy xuống giường, dép lê nhanh chóng về phía phòng làm việc, cầm lấy cái kéo bắt đầu cắt vải.

      Cắt hai cái, dừng lại đứng dậy lấy một miếng vải đem camera theo dõi bịt kín.

      Nếu cho một phần bất ngờ vui vẻ, đương nhiên là cho biết.

      Sau khi bịt kín camera, Lãnh Tiểu Dã mới quay về mặt đất tiếp tục công việc một lần nữa.

      Thời gian trôi qua, từ trong tay một bộ trang phục dành cho nam chậm rãi hoàn thành.
      levuongDunghyt97 thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 414: Mặc quần áo hoặc cởi quần áo (5)

      Bột nước thuốc màu lúc trước còn dư, cầm lấy bút tỉ mỉ vẽ lên quần áo.

      Biết sẽ mặc quần áo màu sắc tươi sáng như thế này ra ngoài, nhưng nhất đinh bắt mặc vào cho nhìn.

      Quần áo của đều là âu phục chính thống, quần áo bình thường ít đến đáng thương, thật sự khó tưởng tượng mặc bộ quần áo như vậy sẽ có bộ dáng gì.

      Lùi về phía sau hai bước, nhìn bộ quần áo đầy màu sắc vẽ xong ở bàn, Lãnh Tiểu Dã nhẹ nhàng bĩu môi.

      Mình đúng là nghĩ nhảm mà, quần áo như thế này dù đánh chết cũng mặc.

      Nhìn đồng hồ đã thấy sắp rạng sáng, Lãnh Tiểu Dã thở dài đem mọi thứ dọn dẹp, xoay người .

      Ngày mai là ngày trình diễn ở trường học, phải nghỉ ngơi mới được.

      Một lần nữa quay về giường nằm, Lãnh Tiểu Dã nghĩ đến ngày mai Hoàng Phủ Diệu Dương thể tới, trong lòng có thoáng chút mất mát.

      Nhưng chỉ chốc lát khóe môi lại cong lên, đợi cho hoàn thành triển lãm lần này, là được nghỉ dài hạn, bọn họ có thể ở cùng nhau rất lâu.

      Nghĩ có thể nhanh chóng được gặp , Lãnh Tiểu Dã cong cánh môi nhắm hai mắt lại.





      Chợp mắt, bình mình.

      Lúc này, Lãnh Tiểu Dã rất nghiêm túc đưa ra cầu với luật sư Trần, “Tất cả vệ sĩ đều được theo tôi.”

      Cuộc thi ngày hôm nay đối với vô cùng quan trọng, thể mang một đống vệ sĩ theo sau.

      “Nhưng bá tước tiên sinh...” Mặt của luật sư Trần khó xử.

      Lãnh Tiểu Dã cười xấu xa, “Nếu ông đồng ý, từ giờ trở đii tôi sẽ ăn cơm.”

      Một câu nói làm mồi hôi lạnh của luật sư Trần rơi xuống.

      Hoàng Phủ Diệu Dương để ý như vậy, nếu ăn cơm, đợi lúc tiên sinh biết thể giết hắn.

      “Tiểu thư, tôi cũng chỉ vì nghĩ cho an toàn của , tôi...”

      “Tôi biết ý tốt của ông!” Lãnh Tiểu Dã vỗ áo trống đạn người, “Cho nên tôi sẽ đem áo chống đạn mặc vào, cũng sẽ mang súng lục, vệ sĩ của ông cũng có thể cải trang thanh học sinh để vào hội trường, như vậy được rồi chứ?”

      Luật sư Trần thấy kiên trì như vậy, đành phải đồng ý, “Chúng tôi sẽ đưa đến gần trường học, như vậy có thể chứ?”

      Lãnh Tiểu Dã cũng muốn làm khó ông, gật đầu đáp ứng, đàm phán CỦA hai người chấm dứt.

      Sau khi ăn sáng xong, Lãnh Tiểu Dã bị mọi người hộ tống đến gần trường học, bảo tài xế dừng lại, xuống xe mang theo hai cái túi giấy lớn chạy bộ tới trường học.

      Xa xa bên trong xe.

      Vẫn theo dõi Lãnh Tiểu Dã, chậm rãi rút tay cất ống nhòm xuống, đem xe tiếp túc lái về phía trước, vệ sĩ ngồi ở ghế phụ cũng quay mặt lại.

      “Tiểu thư, K ra lệnh chúng ta lập tức rời khỏi New York.”

      “Vì sao?” Tu La hiểu quay sang.

      Vệ sĩ đem máy tính cầm tay đưa cho , “Có người treo thưởng để truy nã diễn đàn sát thủ thế giới, bây giờ đã có ít sát thủ nghe tin bắt đầu hành động, nếu rời bọn họ nhanh chóng tìm ra chúng ta.”

      “Cái gì?”

      Tu La kinh hãi lắp bắp, quay mặt lại nhìn về phía màn hình máy tính.

      Quả nhiên, màn hình hiện ra bức ảnh phác họa gương mặt , phía dưới viết ra giải thưởng – 1 triệu đô la.

      “Đáng chết!” Tu La chửi nhỏ.

      đời này, người biết được lai lịch của nhiều, lúc bắt đầu theo K giúp hắn giết rất nhiều người, những người thấy qua đều chết hết.

      Tờ phác họa này, cần nghĩ cũng biết do Lãnh Tiểu Dã vẽ, về phần tiền thưởng lớn như vậy, chỉ sợ là Hoàng Phủ Diệu Dương.

      1 triệu đô la, đây là số tiền phải tùy tiện ai cũng mang ra làm phần thưởng được.

      Chương 415: Mặc Quần Áo Or Cởi Quần Áo(6)
      Trước đây chỉ có ta làm thợ săn còn người khác mới là con mồi, vậy mà bây giờ bọn họ lại muốn đuổi giết sao?’

      Trong mắt của Tu La trong nháy mắt mảnh lạnh như băng.

      "Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương... Tôi nhất định tự tay giết chết hai người."

      "Tiểu thư!" Trợ thủ bắt lấy cánh tay của , "Bây giờ phải là thời điểm để xảy ra xung đột, biết khiến cho bao nhiêu người điên cuồng, tốt nhất chúng ta cứ rời khỏi nơi này truớc rồi tìm cơ hội sau.”

      "Cậu sợ chết sao?" Tu La khinh bỉ hỏi.

      Trợ thủ hít hơi, "Tiểu thư, đây là mệnh lệnh của K."

      Tu La cắn cắn môi, mạnh mẽ đạp chân ga, xe thẳng tắp xông qua cánh cổng của học viện Lãnh Tiểu Dạ, phóng về hướng phi trường.

      Tuy rằng ta cam lòng, nhưng mà đây là mệnh lệnh của K, ta thể chấp hành.

      ...

      ...

      Trong Học Viện.

      Lãnh Tiểu Dã ôm theo mấy túi giấy lớn vào lễ đường của học viện, trong khoa cũng ít học viên cũng đuổi tới, tiểu thư Bella cũng đứng đợi điểm danh ở đó.

      Lễ đường hình chữ T dựng xong, nhưng vẫn chưa đến thời gian biểu diễn nên các tân khách vẫn chưa xuất .

      "Tiểu Dã." Nhìn thấy , An Điền Tú Tử lập tức tới, nhìn lượt rồi hỏi, "Cậu có khỏe ?"

      Lãnh Tiểu Dã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, An Điền Tú Tử đương nhiên cũng biết, gọi điện thoại hỏi qua về tình huống của Tiểu Dã. Bây giờ nhìn bình an mới xem như hoàn toàn yên lòng.

      "Ôi, Sunny, tôi rất vui khi gặp lại hai người." Lisa cất bước tới, rồi "Tôi còn tưởng rằng chúng tôi phải chuẩn bị bó hoa cúc rồi đó”

      Chỉ có thời điểm tham dự lễ tang, người ta mới mới có thể dùng hoa cúc. Lisa cố ý như vậy là muốn tìm cách trêu chọc Lãnh Tiểu Dã.

      "Lisa, tại sao có thể như vậy chứ? Điều này cũng quá thất lễ." An Điền Tú Tử vui .

      "Lisa là quan tâm Tiểu Dã thôi, tại sao có thể là thất lễ?" Anna lập tức tới hát đệm.

      An Điền Tú Tử còn muốn gì nữa, Lãnh Tiểu Dã đưa tay đỡ lấy bờ vai của , "Cám ơn hai người quan tâm, nhưng bó hoa cúc đó vẫn nên quên , tiêu chuẩn về quan tâm quý mến của tôi khác hai người, đối tình cảm của hai người tôi khó có thể nhận được”

      câu khiến học viên xung quanh cười ầm cả lên.

      Thậm chí, còn có nam sinh lớn tiếng mở miệng:

      "Lisa, nếu cậu ngại, bản thân tôi rất hứng thú với bó hoa cúc của cậu."

      "Còn có tôi nữa!"

      ...

      Người vốn ôn nhu như An Điền Tú Tử cũng cười khẽ tiếng.

      ta vốn là muốn muốn trêu chọc Lãnh Tiểu Dã, nào nghĩ tới cuối cùng người bị mất mặt lại là mình. Mặt Lisa lập tức phồng đến đỏ bừng, đưa tay chỉ vào mặt Lãnh Tiểu Dã, cất giọng kiêu ngạo, "Sunny, chờ đấy, chỉ chốc lát nữa tôi khán đài T đánh bại !"

      Lãnh Tiểu Dã đưa tay hất ngón tay của ta ra, "Tôi mỏi mắt mong chờ."

      khán đài, tiểu thư Bella lên đài cao, đón chiếc micro từ nhân viên:

      "Ok! tại xin mọi người xếp hàng lên lấy số thứ tự biểu diễn cùng với người mẫu của mình, nếu lấy được số phía sau, các bạn cũng có thể vào hậu trường chuẩn bị của tác phẩm trình diễn của mình cho kĩ càng."

      Lần này tác phẩm triển lãm rất quan trọng, mọi người muốn nhiều cũng chẳng quan tâm phần nhạc đệm nho này, lập tức liền xếp hàng, lên đài lấy dãy số thứ tự của mình

      Lãnh Tiểu Dã cùng An Điền Tú Tử cũng lần lượt lên đài, Lãnh Tiểu Dã lấy được số 29, An Điền Tú Tử lấy được số 17.

      "Tiểu Dã, cậu quá may mắn!" An Điền Tú Tử cảm thán .

      Toàn bộ khoa thời trang tổng cộng chỉ có hai mươi chín học viên, Lãnh Tiểu Dã lại lấy được số cuối cùng phải gọi là vô cùng may mắn.
      levuongDunghyt97 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :