1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 398: Hello, Rắc rối đại nhân (9)

      Nghe được Bella tiểu thư "Tin tức tốt kích động lòng người ", tất cả sinh viên đều là lộ ra vẻ tò mò.

      " Bella thân mến, mau cho chúng tôi biết là tin gì ."

      "Đúng vậy, Bella mỹ nhân, ngài mau nha!"

      ...

      Tính cách của giáo sư Bella bình dị gần gũi, quan hệ của mọi người luôn phi thường hòa hợp, chuyện cũng cực kì tùy tiện.

      Giáo sư Bella úp mở lúc, lúc này mới cười đưa tay phải lên.

      Mọi người lập tức liền an tĩnh lại, cùng đợi câu trả lời của .

      "Bởi vì năm nay đúng vào ngày lễ mừng sáu mươi năm thành lập trường, cho nên triển lãm thiết kế tốt nghiệp lần này, cũng là hoạt động đặc biệt mừng sinh nhật 60 tuổi của trường. Đương nhiên, đây phải là quan trọng nhất, quan trọng hơn chính là, có các nhân viên cấp cao của các hãng thiết kế thời trang danh tiếng đến từ Pháp, I-ta-li-a cùng với các nước khác đến tham gia hoạt động lần này..."

      Giáo sư Bella tiểu thư hít sâu hơi, "Điều này cũng đồng nghĩa với việc nếu thiết kế của mọi người đủ xuất sắc, mọi người được các nhà thiết kế lừng lẫy này để mắt đến và gửi lời mời hợp tác.”

      "Ôi, ôi!"

      "Vạn tuế!"

      " tốt quá!"

      ...

      Mọi người lập tức vui mừng hét thành tiếng.

      Nếu đến đây học thiết kế, đương nhiên trong lòng ai cũng có giấc mộng được nổi danh trong giới thiết kế thời trang.

      Lúc này đây, trường học lại có thể mời được nhiều nhân viên cấp cao của các hãng thời trang nổi tiếng đến tham gia hoạt động của trường lần này.

      Đây đúng là cơ hội rất tốt đối với các sinh viên sắp tốt nghiệp, chuẩn bị bước ra xã hội để cống hiến thành quả của mình. Nên mọi người dĩ nhiên là mừng rỡ.

      Có thể trực tiếp triển lãm thiết kế của mình, trình bày suy nghĩ và tác phẩm trước những nhân viên cấp cao của các hãng thời trang nổi tiếng đó, còn có tác dụng gấp trăm lần đưa lý lịch sơ lược cho bọn họ.

      Giáo sư Bella vỗ tay, "Vậy, mọi người còn chờ gì nữa, các nhà thiết kế tương lai, lập tức hành động ! Tôi gần như thể chờ đợi, muốn nhìn thấy tác phẩm của các vị."

      Tất cả mọi người đều rời khỏi ghế, có người về hướng của Bella hỏi tình huống cụ thể, có người tiếp tục chạy đến thư viện của học viện để hoàn thành tác phẩm của mình...

      An Điền Tú Tử xoay mặt nhìn về phía Lãnh Tiểu Dã, "Sunny, tác phẩm của cậu hoàn thành hết chưa?”

      Như các năm trước, mỗi khi đến cuối năm, ai nấy đều bận rộn thôi, nhưng Lãnh Tiểu Dã luôn luôn thong thả hoàn thành bài tập của mình, cho nên An Điền Tú Tử mới cho rằng lần này cũng giống những lần trước.

      Lãnh Tiểu Dã quàng túi xách bàn lên vai, "Tớ vẫn chưa bắt đầu, giờ tớ muốn đến chợ để mua nguyên vật liệu.”

      " tốt quá." An Điền Tú Tử lập tức đứng lên, "Đúng lúc tớ cũng muốn , chúng ta cùng được ?"

      "Đương nhiên." Lãnh Tiểu Dã cười đáp ứng.

      Hai người đến chào giáo sư Bella, sau đó rời khỏi học viện, ngồi xe của Lãnh Tiểu Dã, chạy tới chợ để mua vật liệu may tác phẩm.

      Sau khi mua đủ thứ mình cần, hai người lại trở lại phòng làm việc học viện chuẩn bị cho sinh viên để thiết kế tác phẩm, sau đó liền chia tay, mạnh ai nấy trở về phòng làm việc của mình, bắt đầu công tác.

      Từ trong túi xách lấy ra bản thiết kế của mình, Lãnh Tiểu Dã cẩn thận liếc nhìn thiết kế vẽ xong, chuẩn bị chọn cho mình bộ phục mình hài lòng nhất, để đưa đến buổi triển lãm tốt nghiệp.

      Sau khi lật đến bản thiết kế mấy bộ nam trang mà thiết kế riêng cho Hoàng Phủ Diệu Dương, khóe môi Lãnh Tiểu Dã khẽ nhếch lên.

      " biết khi ấy mặc những bộ quần áo này như thế nào.”

      Đương nhiên, cũng chỉ là chút mà thôi. Mấy bộ quần áo này, đều được thiết kế cùng tông với những thiết kế y phục nữ của , hầu hết đều dùng tông sáng rực rỡ như màu vàng, hồng phấn, với tính cách của Hoàng Phủ Diệu Dương, chắc chắn mặc loại quần áo như thế này.

      Chương 399: Hello, Rắc rối đại nhân (10)

      Xếp lại bản thiết kế, đem tờ thiết kế y phục nữ ưng ý nhất đặt trước mặt, Lãnh Tiểu Dã lập tức trải vải ra, dựa theo số đo chuẩn của người mẫu, bắt đầu cắt, may….

      Bất tri bất giác, thời gian chậm rãi trôi qua, mắt thấy vào đêm, lại hoàn toàn hề hay biết.

      Thẳng đến khi, An Điền Tú Tử gõ cửa bước vào, kêu ăn cơm, Lãnh Tiểu Dã mới ý thức tới thời gian.

      Lãnh Tiểu Dã làm hăng say, muốn ngừng ngang, "Cậu cứ ăn trước, tớ muốn làm xong chỗ này.”

      An Điền Tú Tử cũng biết cá tính của , quấy rầy nữa, tự mình rời .

      Bên trong các phòng làm việc khác, mọi người cũng sôi nổi rời .

      Cửa bị đẩy ra, đôi chân mang giày cao gót màu đen chậm rãi bước, xuyên qua hành lang, vào hành lang dãy phòng riêng dành cho sinh viên , cuối cùng ngừng lại bên ngoài cửa phòng của Lãnh Tiểu Dã.

      Ngọn đèn chiếu ra bóng dáng người tới, chính là nhận mệnh lệnh của K, chạy tới chuẩn bị ám sát Lãnh Tiểu Dã - Tu La.

      Bên trong phòng làm việc, Lãnh Tiểu Dã ráp các mảnh vải lại, nên chú ý tới có người đứng ở ngoài cửa của .

      Tu La đưa tay phải lên, chủy thủ cất giấu bên trong tay áo da lặng lẽ trượt ra, dừng ở lòng bàn tay.

      ta đưa tay trái lên, nhàng đẩy cửa ra.

      bàn, di động của Lãnh Tiểu Dã đột nhiên vang lên, dừng lại công việc trong tay, đưa tay lấy di động.

      "A lô? !"

      " làm gì đó?" Đầu kia điện thoại, là thanh của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Lãnh Tiểu Dã đưa điện thoại di động đặt tới bên tai, dùng đầu cùng bả vai kẹp lấy, với tay lấy kéo, cắt đường cong vải, "Cắt vải, chuẩn bị triển lãm tác phẩm của em..."

      Cánh cửa, chậm rãi bị đẩy ra, Tu La chậm rãi tới.

      Nhìn Lãnh Tiểu Dã vừa gọi điện thoại, vừa làm việc, bàn tay mang bao tay da màu đen của ta đưa tới, tay phải nắm đao cũng nâng lên theo.

      Tiến lên bước, ta mạnh mẽ bịt kín miệng mũi của Lãnh Tiểu Dã, tay kia vung dao cắt động mạch cổ của Lãnh Tiểu Dã.

      "... Ô ô..."

      được nửa, Lãnh Tiểu Dã cảm thấy hô hấp tắc nghẽn, trong lòng cả kinh, đuôi mắt nhìn thấy con dao đâm tới, tay phải nhấc cái, cây kéo trong tay lập tức cản lại hướng đâm của con dao.

      Cây kéo cùng lưỡi dao sắc bén va mạnh vào nhau, phát ra tiếng vang chói tai.

      Di động vốn dĩ kẹp ở cổ Lãnh Tiểu Dã cũng trượt xuống, rơi xuống nền nhà.

      đao thất thủ, Tu La có chút ngoài ý muốn khẽ cau đôi mày cong, cánh tay trái mở ra siết chặt cổ của Lãnh Tiểu Dã, tay phải nắm dao bắt đầu đâm xuống ngực .

      Lãnh Tiểu Dã đương nhiên ngoan ngoãn chờ chết, hai chân co lên, đạp mạnh vào bàn làm việc, chiếc ghế có bánh xe lập tức nhanh chóng lùi về phía sau, đụng mạnh vào Tu La.

      Nhân lúc Tu La buông lỏng, cũng giãy khỏi kiềm kẹp của đối phương, lần nữa đứng ở trước bàn làm việc.

      tay cầm cây kéo, nhìn Tu La ở đối diện đứng dậy lần nữa, Lãnh Tiểu Dã nghi ngờ nhìn trẻ tuổi mang kính đen trước mắt.

      " là ai? !"

      "Người muốn lấy mạng của mày!"

      Tu La lạnh lùng đáp lại, lập tức liền phi thân tiến lên, lại lần nữa quơ đao đâm về phía , hai đánh đấu ngay bên trong phòng làm việc chật hẹp.

      "Tiểu Dã? !"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nghe thanh huyên náo bên này, lập tức đứng bật ra khỏi ghế, tay nắm di động, người liền lao ra khỏi cửa.

      "Bá tước tiên sinh?"

      Lão quản gia đứng ở ngoài cửa cùng trợ lý nghi ngờ tiến lên tiếp đón.

      "Lập tức gọi điện thoại cho các vệ sĩ ở Mỹ, bảo bọn họ lập tức chạy đến học viện cứu ấy, nhanh lên!" Đưa tay giữ chặt trợ lý khác đứng ở bên cạnh, vội vàng gào thét, "Còn nữa, ông... Báo cảnh sát, lập tức báo cảnh sát, Tiểu Dã gặp nguy hiểm, ông có nghe hay ? !"
      levuongDunghyt97 thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 400 Bá tước đại nhân uy hiếp (1)


      Giọng của Hoàng Phủ Diệu Dương vội vàng, lão quản gia cùng trợ lý nào dám trì hoãn thời gian, đều vội vàng nhấn nút gọi điện thoại.

      người liên hệ nhân viên công tác trong tập đoàn công ty lớn ở Mỹ của Hoàng Phủ Diệu Dương, người gọi điện thoại báo cảnh sát.

      "Tiểu Dã... Cố chịu đựng... Tiểu Dã..."

      Cầm điện thoại di động, nghe thanh huyên náo truyền đến từ đầu kia điện thoại, cánh tay trái thả bên người của Hoàng Phủ Diệu Dương dùng sức nắm chặt.

      Bởi vì dùng sức quá độ, ngón tay của trắng bệch, gân xanh mu bàn tay đều lộ hết cả lên.

      Tim, đập dồn dập, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

      Theo thời gian từng giây từng giây chầm chậm trôi , gần như thể hô hấp.

      Biết rất ràng là ở nơi nào, lại gặp phải nguy hiểm, nhưng lại bất lực.

      Lần đầu tiên trong đời, Hoàng Phủ Diệu Dương cảm nhận được bất lực của mình.

      Mà.

      Giờ này khắc này.

      Ở bên đầu kia điện thoại, Lãnh Tiểu Dã cũng có thời gian để quan tâm đến chiếc điện thoại rơi đến nơi nào.

      Nhấc chân phải lên, vung cước đá ngang, lại bị Tu La lưu loát tránh thoát.

      Đối thủ giơ tay phải lên, đao trong tay lại đâm về hướng lần nữa.

      Lãnh Tiểu Dã nghiêng người trốn tránh, chủy thủ xẹt qua từ đỉnh đầu của , cắt đứt đoạn tóc tung bay trong gió.

      "Đáng chết!" Lui về phía sau hai bước, mắt thấy đoạn tóc bị cắt đứt giữa trung mình, sắc mặt Lãnh Tiểu Dã càng lạnh, nhìn đến chân phải Tu La đạp lên lớp vải đổ hết nền nhà, với lấy chiếc kéo ném mạnh về hướng Tu La.

      Tu La nghiêng người, cây kéo bay lướt qua mặt ta, nện ở tường, sau đó rơi xuống đất.

      Cong khóe môi, Tu La cười lạnh.

      " tìm chết !"

      Lạnh lùng phun ra ba chữ, chân trái của ta đạp , thân mình giống như chú chim giang cánh, đôi chân với đôi giày cao gót bắt đầu tung liên hoàn cước về hướng mặt của Lãnh Tiểu Dã.

      Lãnh Tiểu Dã cúi người xuống, né những cú đá ta tung đến, đồng thời bắt lấy vải dệt đất, kéo mạnh về hướng mình.

      Chân của Tu La đạp vải, nên khi bị kéo, thân thể lập tức liền mất cân bằng, ngã nhào mặt đất.

      Vung tay ném hết đống vải lên người ta, Lãnh Tiểu Dã tung người bổ nhào qua, bắt lấy bàn tay phải cầm dao của ta, đập mạnh cái

      Khuỷu tay bị đau, đao trong tay Tu La rời tay rơi xuống đất.

      Lãnh Tiểu Dã xoay người đem cánh tay của ta kéo ngược về phía sau, vung nấm đấm đánh vào mặt ta.

      Từ được nhận huấn luyện vô cùng nghiêm khắc chỉ dành cho ma quỷ của K, Tu La có thể có tư cách đứng ở phía sau K, đương nhiên cũng phải kẻ đầu đường xó chợ.

      mặt trúng quyền, đầu ngón tay trái vừa động, từ trong tay áo lôi ra chiếc dao dài, mỏng như lá liễu, đâm mạnh về hướng ngực của Lãnh Tiểu Dã.

      Lãnh Tiểu Dã vội vàng lui thân, chiếc dao mảnh dẽ kia lướt xẹt qua ngực của .

      Mượn cơ hội này, Tu La nhân cơ hội nhào tới, đem đặt ở dưới thân, vẫy tay đâm về phía cổ họng Lãnh Tiểu Dã.

      Lãnh Tiểu Dã đưa tay, bắt lấy bàn tay cầm đao của ta, Tu La dùng sức nhấn mạnh lưỡi dao xuống, dùng sức chống đỡ.

      Lưỡi dao sắc bén hạ dần xuống gương mặt của Lãnh Tiểu Dã

      Tu La cong môi lên thành nụ cười lạnh.

      Lãnh Tiểu Dã hít vào hơi, nâng mạnh đầu gối lên, nhấn mạnh lên lưng của ta, đồng thời quay mặt.

      Phạch tiếng, lưỡi dao mảnh đó xẹt qua sát mặt , đâm thẳng xuống mặt đất.

      Lãnh Tiểu Dã co khuỷu tay đánh mạnh về phía sau, đánh bật ta văng ra sau, tiện tay với lấy chiếc dây thước bằng thép quất mạnh về hướng ta.

      Thước cuộn bằng thép đánh mạnh vào thái dương của Tu La, lập tức liền hằn xuống miệng vết thương khá sâu.

      Ngoài cửa sổ.

      Còi cảnh sát vang lên.

      Đá văng thước cuộn bằng thép của Lãnh Tiểu Dã lại đánh tới, Tu La lắc mình lui ra ngoài cửa.

      Lãnh Tiểu Dã cầm lấy thước cuộn bằng thép đuổi theo ta thấy bóng dáng.

      Rũ chiếc thước trong tay xuống, Lãnh Tiểu Dã thở phào nhõm, vội vàng xoay người trở lại phòng làm việc của mình, tìm kiếm chung quanh vất vả mới tìm được chiếc điện thoại bị văng vào góc.
      levuongDunghyt97 thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 401: Bá tước đại nhân uy hiếp (2)
      Edit: Hoàng Lê Dĩnh Ngạn​


      đến sàn nhà, cầm điện thoại động đưa đến bên tai.

      "Tiểu Dã... Tiểu Dã... Trả lời , trả lời ... Đừng sợ, mau tới nghe điện thoại..."

      Đầu bên kia điện thoại, Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn ngừng gọi tên .

      Lãnh Tiểu Dã thở hổn hển, chán chường ngồi sàn nhà, đưa điện thoại di động đến bên tai.

      "Đừng lo lắng, em sao."

      Nghe được giọng của , trái tim như bị treo cổ Hoàng Phủ Diệu Dương, lúc này mới có thể quay về vị trí cũ.

      "Có bị thương ?"

      " có."

      " ."

      " có."

      " có?"

      Lãnh Tiểu Dã dựa lưng vào vách tường, nhìn lọn tóc của mình mặt đất.

      "Chỉ là mất lọn tóc , còn có miếng vải mới em mới mua, công sức buổi chiều toàn bộ mất trắng... Nhưng cũng tính là quá xấu, bản thiết kế của em bị hư, bằng , em phải vẽ bản mới..."

      nghỉ ngơi chút, thanh lại có vẻ rất là thoải mái.

      Lãnh Tiểu Dã đương nhiên hiểu , lúc này đối với , đây là kết quả tốt nhất, cố ý những lời này, chính là muốn làm cho Hoàng Phủ Diệu Dương thả lỏng chút mà thôi.

      ở đây gặp nguy hiểm, ở bên kia làm gì được, Lãnh Tiểu Dã có thể tưởng tượng ra, tâm trạng của như ngồi đống lửa.

      Bên ngoài vang lên những bước chân khẩn cấp, cảnh sát chạy lên lầu xem xét.

      Rút súng hướng vào cánh cửa khép hờ, bên trong phòng làm việc bừa bộn chỉ thấy Châu Á ngồi ở mặt đất, tựa vào bức tường điện thoại, giọng dường như rất nhàng.

      Nếu như phải quần áo người bị đao cắt lung tung, nếu như lúc này phòng làm việc phải bừa bộn...

      Hai vị cảnh sát, Quan tiên sinh gần như muốn hoài nghi, là có phải có người báo án giả cho cảnh sát hay .

      Lãnh Tiểu Dã vịn tường đứng dậy, "Cảnh sát, tới đây xem xét. Em muốn cùng bọn họ chuyện chút, chút nữa gọi lại cho ."

      Đầu bên kia điện thoại.

      Bá tước tiên sinh bước tới nhìn vào lão quản gia của , lão quản gia nhìn về phía khẽ gật đầu, ý bảo bên kia nước Mỹ sắp xếp, lập tức trả lời điện thoại, " sắp xếp người qua đó, bọn họ đến ngay lập tức, chút nữa gọi lại cho em."

      " Được."

      Lãnh Tiểu Dã cúp điện thoại, sau đó liền hướng đến hai vị cảnh sát kể lại đơn giản về tình hình xảy ra lúc đó.

      "Đối phương cũng giống như tôi, đều là người Châu Á, tuổi tác so với tôi lớn hơn chút, khoảng hai ba tuổi... Cao tương đương tôi, mặc comple màu đen, giầy cao gót màu đen, tóc thẳng dài ngang vai..."

      đưa tay chỉ vào con dao rơi trong góc, "Đó là vũ khí của ta, đó chắc có dấu vân tay của ta, ah... đúng rồi..."

      Lãnh Tiểu Dã lại nhìn bốn phía vòng, nhặt từ dưới đất lên mấy cọng tóc dài màu đen.

      "Đây là tóc của ta, trước khi tôi và ta đánh nhau tôi lấy được từ đầu ta, chắc là có thể lấy được DNA... Thủ pháp của rất chuyên nghiệp, có che mặt, bởi vậy có thể suy đoán, hẳn là muốn dồn tôi vào chỗ chết... Mỗi lần xuất đao đều là đâm thẳng vào điểm yếu, có thể là sát thủ chuyên nghiệp cũng chừng..."

      Hai vị cảnh sát nghe giọng của , vẻ kinh ngạc trong mắt càng ngày càng sâu.

      Người này rốt cuộc là học thiết kế thời trang hay là sinh viên tốt nghiệp học viện cảnh sát, này... Đây cũng quá chuyên nghiệp rồi? !

      Chú ý tới biểu cảm khác thường của hai người, Lãnh Tiểu Dã nhún nhún vai, nở nụ cười.

      "Thực xin lỗi, cha của tôi cùng các là... cùng ngành, cho nên... tôi cũng bị ảnh hưởng chút. Vừa rồi tôi chỉ tìm di động, nơi này tất cả mọi thứ đều như cũ, chảng qua cũng có manh mối gì đặc biệt."

      cảnh sát có cấp bậc cao hơn chút trong số đó, nhìn cái, "Vậy mời theo chúng tôi về đồn cảnh sát chuyến!"

      Lại là trận bước chân khẩn cấp, người đàn ông Châu Á mặc âu phục, mang theo bốn vệ sĩ cao lớn da trắng vội vàng chạy tới.
      levuongDunghyt97 thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 402: Bá tước đại nhân uy hiếp (3)


      Nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã, ta lập tức liền cười bước đến chào đón, dùng tiếng Trung , "Ngài chính là Lãnh tiểu thư đúng , tôi là luật sư được chính Hoàng Phủ tiên sinh sắp xếp cho ngài, Mã Khắc Trần, ngài cứ gọi tôi là tiểu Trần, hoặc là gọi tôi là Mã Khắc cũng được . Bốn vị này là cận vệ tiên sinh sắp xếp cho ngài, trước khi tiên sinh đến đây những người này và tôi phụ trách an toàn của ngài."

      Vừa , vị luật sư đó vừa đưa điện thoại của chính mình đến cho , "Ngài xác nhận chút."

      Lãnh Tiểu Dã nhận lấy điện thoại di động, bên tai lập tức liền vang lên thanh của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      " cần lo lắng, bọn họ là người của ."

      "Em biết."

      "Đưa điện thoại lại cho luật sư."

      Lãnh Tiểu Dã đem điện thoại giao cho luật sư Trần, luật sư Trần tiếp theo điện thoại, chỉ cung kính gật đầu dạ dạ vâng vâng.

      Từ đầu tới đuôi luôn luôn là: "Yes, MonsieurleComte (Vâng, bá tước tiên sinh)" .

      Cảnh sát trưởng gọi cú điện thoại quay về bót cảnh sát, dặn dò cấp dưới đến đây để thu thập vật chứng, sau đó ông ta mang theo Lãnh Tiểu Dã cùng nhau về bót cảnh sát lấy khẩu cung.

      Lãnh Tiểu Dã hỏi gì đáp đó, đương nhiên, lúc đối phương hỏi có kẻ thù nào hay , lắc đầu dối.

      " có, tôi có kẻ thù nào cả."

      Câu này, dĩ nhiên phải .

      nhắc đến chuyện kẻ thù của cha đếm hết, tại, còn liên quan thêm Hoàng Phủ Diệu Dương, thậm chí ngay cả chính bản thân cũng nhớ mình có chọc phải người nào hay .

      thế giới này, người muốn giết người chắc cũng ít.

      Đó cũng là lí do vì sao luôn luôn khiêm tốn dám hoạt động nổi bật quá ở học viện, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Lãnh Tử Duệ vẫn liên tục bảo mật tư liệu của hai em từ đến lớn

      Từng nhiều lần tham gia như hoạt động gián điệp, phản buôn lậu... Tham gia hợp tác phá án với các quốc gia khác, nên đối với hai đứa con của ông, Lãnh Tử Duệ cũng luôn luôn bảo vệ cực kì chu đáo.

      Lãnh Tiểu Dã đến Mỹ hai năm, đây là lần đầu tiên gặp phải cuộc ám sát trắng trợn thế này.

      Ở trong lòng đối với chuyện cảnh sát có thể vây bắt được Tu La, Lãnh Tiểu Dã cũng ôm hy vọng quá lớn.

      ,Người phụ nữ đó vừa nhìn biết thuộc dạng được huấn luyện chuyên nghiệp, cho dù phải sát thủ nhà nghề, chỉ sợ cũng là cận vệ chuyên nghiệp của nhân vật quyền thế nào đó.

      Đối phương dám ra tay trắng trợn như vậy, chính là nhận định mình nhất định thành công, hề sợ hãi.

      Người như vậy, cảnh sát bình thường sao có thể bắt được? !

      Luật sư giúp Lãnh Tiểu Dã làm xong tất cả những thủ tục pháp luật đúng quy trình, sau đó đem mang ra khỏi bót cảnh sát.

      Lúc mọi người ngồi vào xe, điện thoại của Hoàng Phủ Diệu Dương cũng đánh tới.

      "Đối phương là loại người nào?"

      "Là châu Á, em hoài nghi có thể là sát thủ nhà nghề."

      "Nhìn thấy mặt của ta ?"

      “Đại khái là ta quá tự tin với thân thủ của mình nên cũng hề che giấu, em có thể phác họa chân dung của ta.”

      "Vẽ xong gửi , cho người điều tra. Chỗ ở của em sợ an toàn, cho nên sắp xếp cho em nơi ở mới, bọn họ mang em đến đó.”

      " Được."

      Lãnh Tiểu Dã có chút mệt mỏi dựa vào ghế, từ khi xuống máy bay liền chạy tới học viện, sau đó mua vật liệu, làm việc... Lại phải đối đầu với Tu La, tại thể xác và tinh thần của mệt mỏi thôi.

      Trong ống nghe, thanh của Hoàng Phủ Diệu Dương tràn đầy đau lòng, "Có sợ ?"

      Lãnh Tiểu Dã nâng cao khóe môi, " ta còn thua xa ."

      Nghe ra mỏi mệt trong giọng cua , Hoàng Phủ Diệu Dương hít hơi, "Nghỉ ngơi ngày cho khỏe, cần sắp xếp chút, lát nữa gọi lại cho em.”

      "Em sao, có việc gì..." Lãnh Tiểu Dã cố gắng chấn chỉnh tinh thần, cười cười, " cần lo lắng, làm chuyện của trước , bên đây em có cận vệ bảo vệ rồi, có việc gì."

      Chương 403: Bá tước đại nhân uy hiếp (4)
      ôn nhu mở miệng, " biết rồi, em nghỉ ngơi trước, đưa điện thoại cho Mã Khắc."

      Lãnh Tiểu Dã đưa điện thoại di động lại giao cho Mã Khắc, Hoàng Phủ Diệu Dương dặn dò ta chút chuyện, sau đó liền cúp điện thoại.

      Đem điện thoại di động nhét vào vào túi, bước qua cửa phòng làm việc.

      "Lập tức chuẩn bị máy bay, tôi muốn đến New York."

      Lão quản gia cùng trợ lý còn chưa kịp phản ứng, ngoài cửa lớn vang lên thanh uy nghiêm của người phụ nữ.

      " tìm đó sao?"

      Nghe được thanh này, lão quản gia cùng trợ lý đều là nhướng mày.

      Bọn họ đều nghe được, đó là thanh của nữ công tước Amanda.

      Tất cả mọi người đều hiểu rất , lúc này Hoàng Phủ Diệu Dương bực bội, nhưng nữ công tước lại xuất đúng vào dịp này, phải thời cơ tốt.

      Cánh cửa chạm trổ tinh xảo của phòng làm việc bị đẩy ra, nữ công tước Amanda thân mặc bộ âu phục màu tím nhạt cau mày đến.

      Lão quản gia cùng trợ lý vội vàng bước đến chào bà.

      Nhìn thấy mẹ tới, sắc mặt của Hoàng Phủ Diệu Dương cũng càng trở nên trầm.

      "Là bà làm, đúng ?"

      Đôi mắt màu lam của nữ công tước dừng ở mặt của , "Cái gì?"

      "Cái gì? !" Đôi mắt màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương tràn đầy sắc lạnh, "Bà dám , chuyện ám sát Tiểu Dã có liên quan đến bà ?”

      "Quả liên quan đến mẹ.” Nữ công tước dùng đôi mắt màu lam giống y hệt nhìn chăm chú vào , giọng cũng mạnh mẽ kém: “Nhưng mẹ cũng ngại làm như vậy."

      "Bà!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương cắn chặt răng, tay phải siết chặt lại.

      Nếu phải là bà, đổi thành là bất cứ người nào khác, sớm tung quyền đánh qua.

      Nữ công tước nhìn lướt qua nắm tay siết chặt của , trong ngữ khí lạnh như băng, lộ ra cơn giận thể kiềm chế, "Đây là thái độ của con đối đãi với mẹ?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương hít hơi sâu, đè nén cơn giận đnag dâng cao.

      "Tôi có mẹ!" nhanh về phía cửa, lúc ngang bên cạnh bà, dừng bước chân, "Còn có... Nếu Tiểu Dã có chút xíu tổn thương nào, tôi bỏ qua cho bà."

      Đẩy trợ lý theo sau lưng nữ công tước ra, Hoàng Phủ Diệu Dương cất bước muốn .

      Nữ công tước mạnh mẽ quay sang, "KING, con đứng lại đó cho mẹ!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương để ý tới, tiếp tục về phía trước.

      "Cản nó lại!" Nữ công tước thét ra lệnh.

      Mấy cận vệ theo lập tức liền xông lại, ngăn lại đường của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      cần Hoàng Phủ Diệu Dương hạ lệnh, hộ vệ của trong hành lang xông đến che chở ở bên người .

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên nhìn cận vệ chắn ở trước mặt .

      "Tránh ra!"

      Cận vệ cũng là bất đắc dĩ, "Bá tước tiên sinh, chúng tôi..."

      "Cút ngay!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương lạnh lùng cắt ngang lời của cận vệ trưởng.

      Tiếng giày cao gót vang lên, nữ công tước thẳng tới trước mặt Hoàng Phủ Diệu Dương.

      "Ngày mai là ngày quốc khánh, con phải tham dự điển lễ, làm sao cũng cho !"

      "Lập tức gọi điện thoại cho luật sư Trần, bảo tiểu thư gọi điện thoại cho bá tước tiên sinh ngay, nhanh lên!" Lão quản gia giọng dặn dò trợ lý câu, sau đó xông lên chạm vào cánh tay của Hoàng Phủ Diệu Dương, "Bá tước tiên sinh, thời tiết bên ngoài bây giờ tốt, chỉ sợ máy bay thể cất cánh... Hay là, ngài... Ngài chờ thêm ngày..."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chăm chú vào ánh mắt của nữ công tước, thâm trầm mở miệng, "Hôm nay, tôi phải đến New York, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng ngăn cản được tôi."

      Đồng tử của Nữ công tước co rụt lại, cơn tức giận nháy mắt cũng vọt tới đỉnh.

      Mắt thấy quan hệ mẹ con của hai người đến tình trạng thể kiềm chế được nữa, di động trong túi của Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên vang lên.

      Lão quản gia vội vàng mở miệng, "Bá tước tiên sinh, nhất định là... Nhất định là tiểu thư gọi tới."

      Hoàng Phủ Diệu Dương lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy là số điện thoại của Lãnh Tiểu Dã, lập tức đưa tay nhận cuộc gọi.

      Lúc mở miệng giọng ôn nhu như nước.

      "Tiểu Dã, làm sao vậy?"
      levuongDunghyt97 thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 404: Bá tước đại nhân uy hiếp (5)

      "Trợ lý , có chuyện tìm em."

      Lãnh Tiểu Dã cũng biết là tình huống gì, chỉ bởi vì nghe luật sư Trần muốn gọi điện thoại cho Hoàng Phủ Diệu Dương, lập tức liền đánh tới.

      Hoàng Phủ Diệu Dương liếc mắt nhìn trợ lý đứng ở cách đó xa, trợ lý rũ mặt xuống, cắn răng giả vờ nhìn thấy.

      Lúc này, Lãnh Tiểu Dã ở đầu kia điện thoại hỏi lại lần nữa.

      "Có phải xảy ra chuyện gì hay ?"

      Nhìn nữ công tước cùng mọi người ở trước mặt, Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người trở về văn phòng.

      "Quản gia, đóng cửa tiễn khách!"

      "Dạ, bá tước tiên sinh." Lão quản gia miệng đáp lời, người hướng nữ công tước khom người, "Công tước tiên sinh, ngài về trước , tôi nghĩ biện pháp khuyên bá tước tiên sinh lưu lại tham gia lễ quốc khánh."

      Đôi mắt xanh thẳm cách cảnh cửa lớn nhìn chăm chú vào Hoàng Phủ Diệu Dương trở về văn phòng nhận điện thoại, đồng tử của nữ công tước chậm rãi co lại.

      Bà kiên trì như vậy, cũng thể thay đổi tâm ý của con trai.

      Người con đó lại chỉ gọi cuộc điện thoại có thể khiến cho nguôi ngay cơn giận.

      "Công tước tiên sinh, mời trở về !" Lão quản gia mở miệng lần nữa.

      Nữ công tước chuyển mắt, liếc nhìn ông, sau đó ra hiệu cho trợ lý, xoay người về hướng thang lầu

      "Phần văn kiện này, xin hãy chuyển giao cho bá tước tiên sinh." Trợ lý vội vàng đem văn kiện đưa cho lão quản gia, mang theo cận vệ đuổi theo bảo vệ bên cạnh nữ công tước.

      Lão quản gia cầm văn kiện trở về văn phòng, đóng cửa kỹ, sau đó liền tới bên cạnh Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương cùng Lãnh Tiểu Dã chuyện.

      " lập tức đến New York..."

      "Khụ!" Lão quản gia ho tiếng, cố ý đem thanh lên cao nhất, "Thực xin lỗi, bá tước tiên sinh, khí trời bên ngoài phi thường tốt, tại chỉ sợ máy bay thể cất cánh... Còn nữa, ngày mai là ngày quốc khánh, ngài phải tham dự lễ mừng..."

      Hoàng Phủ Diệu Dương vui liếc mắt trừng lão quản gia cái, thanh của ông ta lớn như vậy, ràng là cố ý muốn cho Lãnh Tiểu Dã nghe được.

      Quả nhiên, Lãnh Tiểu Dã nghe hết những lời lão quản gia vừa .

      Lúc trước có nghe Hoàng Phủ Diệu Dương gặp phải dòng khí lưu nên thể đáp xuống, tại lại nghe thời tiết tốt, làm sao đồng ý để bay đến New York.

      "Em có việc gì, cần chạy tới gấp như vậy."

      " sao đâu..."

      Lãnh Tiểu Dã nhấn mạnh , " Em được là được."

      "Tiểu Dã..."

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, nghe kỹ cho em, em ... được!"

      " có thể thuyền, sau đó đến biển rồi mới chuyển sang máy bay."

      " như vậy, là nghe lời của em đúng …. Vậy được rồi, tuyệt giao!"

      "Tiểu Dã? !"

      " đùa với thôi ..." Lãnh Tiểu Dã cười khẽ tiếng, "Vừa rồi quản gia bảo ngày mai là lễ gì vậy ?”

      " có gì."

      " có gì?" Lãnh Tiểu Dã lại truy vấn.

      Hoàng Phủ Diệu Dương lại trừng mắt liếc lão quản gia, người nào đó chỉ cụp mặt xuống, mắt xem mũi, mũi xem tâm.

      Hoàng Phủ Diệu Dương thu hồi ánh mắt, giải thích, "Là ngày lễ quốc khánh."

      "Quốc khánh của nước ?" Lãnh Tiểu Dã lập tức hiểu được, nguyên nhân thực khi trợ lý nhờ gọi cú điện thoại này, chính là muốn ngăn cản Hoàng Phủ Diệu Dương, lúc này dùng giọng đầy vẻ hưng phấn, "Vậy có phải có duyệt binh hay nha, nha… Rất hoành tráng đó, đáng tiếc em thể , nhớ chụp giúp em mấy tấm hình nha!”

      Hoàng Phủ Diệu Dương thông minh bực nào, đương nhiên biết là cố ý.

      "Tiểu Dã..."

      Thấy thể khuyên động đến , Lãnh Tiểu Dã trực tiếp ở đầu kia điện thoại, bắt đầu nũng nịu làm nũng.

      "Em mặc kệ, em muốn có hình để xem, em muốn... Hoàng Phủ Diệu Dương, à, chụp giúp em được ... Diệu Dương... Tiểu dương dương... Bé , ... Diệu Dương ộp pa... Chéri ( của tiếng Pháp)...なる(tiếng Nhật)..."

      Chương 405: Bá tước đại nhân uy hiếp (6)


      Trong điện thoại, giọng của nhóc kia nũng na nũng nịu, Hoàng Phủ Diệu Dương nghe thanh của , trái tim của đều bị vuốt ve thành khối mềm nhũn.

      Nghe dùng ngôn ngữ các quốc gia làm nũng với , Hoàng Phủ Diệu Dương làm sao kiên trì được.

      Bất đắc dĩ, đành phải thỏa hiệp với .

      "Được, hứa với em, ngày kia ."

      "Bá tước tiên sinh, sau lễ quốc khánh còn có hội nghị quân rất quan trọng, ngày kia ngài cũng thể rời !" Lão quản gia lại lớn tiếng .

      lần thôi, lại còn dám huyên thuyên!

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, ngước mắt hung hãn trừng ông!

      " ra ngoài!"

      "Dạ, bá tước tiên sinh." Lão quản gia khẽ cong cong cánh môi hướng cúi người thi lễ, sau đó lại cao giọng, "Xin ngài đừng quên cuộc hội nghị quân vào ngày kia."

      xong, đợi Hoàng Phủ Diệu Dương nổi giận, ông chủ động thối lui.

      "Tôi cút ngay đây!"

      Quay người lại, nhìn thấy lão quản gia cùng trợ lý cùng nhau "Cút" ra ngoài, mặt Hoàng Phủ Diệu Dương vừa tức giận cũng vừa bất đắc dĩ.

      Nghe tiếng cười của Lãnh Tiểu Dã ở đầu kia điện thoại, chỉ cười mắng.

      "Du côn cắc ké, ngay cả lão quản gia cũng đều bị em làm hư."

      "Chuyện liên quan gì đến em chứ?" Lãnh Tiểu Dã cười xấu xa, "Đúng rồi, Hoàng Phủ Diệu Dương, vừa rồi quản gia hội nghị quân là ngày kia phải ?"

      "Hội nghị đó cũng quá quan trọng, có thể tham gia..."

      cắt ngang lời hề khách sáo: “ dối phải là trẻ ngoan nha!”

      "Con nhóc rắc rối này!" Hoàng Phủ Diệu Dương bất đắc dĩ mắng câu, "Được rồi, xử lý xong hết tất cả mọi chuyện ở đây rồi mới qua đó thăm em. Nhưng em phải hứa với , được đem cận vệ đuổi , càng cho phép thầm trốn , để bọn họ có thể bảo vệ an toàn cho em. Nếu , bay đến New York ngay bây giờ."

      Con nhóc con này, tự do quen rồi, muốn ngoan ngoãn để cận vệ bảo vệ, chắc chắn nguyện ý, chỉ đành phải dùng bản thân để uy hiếp .

      Bị nhìn thấu ý nghĩ của mình, Lãnh Tiểu Dã ở đầu kia điện thoại chỉ cười khẽ tiếng.

      "Được rồi, nể tình nghe lời như vậy, em hứa với đó, được chưa."

      "Giữ lời nhé?"

      "Giữ lời!"

      " tại có lẽ em cũng gần đến nơi rồi, cúp điện thoại, ăn bữa cơm ngon, nghỉ ngơi cho khỏe."

      Tỉ mỉ dặn dò vài câu, Hoàng Phủ Diệu Dương lúc này mới cúp điện thoại, đưa tay ấn xuống điện thoại nội bộ, đem lão quản gia cho gọi vào.

      "Đem công tác và văn kiện cần xử lý sắp xếp toàn bộ lại đưa cho tôi, ngoài ra, đem toàn bộ camera quan sát khu biệt thự ngoại ô ở New York chuyển hết đến máy tính của tôi."

      thể đến New York tự mình bảo vệ , ít nhất, phải biết tình huống tại của mợi nơi mọi lúc.

      ...

      ...

      Nước Mỹ, New York.

      Lúc này, chiếc xe chở Lãnh Tiểu Dã lái vào vùng ngoại thành của khu biệt thự xa hoa lộng lẫy.

      Đây là khu điền trang độc lập, mà trong những sản nghiệp của Hoàng Phủ Diệu Dương ở New York, mặc dù cách nội thành hơi xa chút, cũng may các loại phương tiện an toàn đều hết sức đầy đủ, trước kia, khi Hoàng Phủ Diệu Dương đến New York, đều ở nơi này.

      Tương đối mà , cũng là chỗ an toàn nhất.

      "Tiểu thư, mời vào!"

      Luật sư Trần dẫn Lãnh Tiểu Dã bước phòng khách, sớm có nữ giúp việc bước đến đón tiếp, tiếp nhận áo khoác của , lại cầm lấy dép lê cho thay.

      Lúc này, người hầu đem bữa tối được chuẩn bị sẵn bưng lên bàn, mời qua dùng cơm.

      Lúc luật sư Trần dẫn về hướng phòng ăn, người phụ nữ trung niên mặc âu phục được cận vệ mang vào, đến trước mặt Lãnh Tiểu Dã, ấy lễ phép đưa tay về hướng .

      "Chào ngài."

      Luật sư Trần lập tức giới thiệu, "Đây là bác sĩ mà tiên sinh sắp xếp cho ngài, sau khi cơm nước xong, ấy làm cuộc kiểm tra toàn diện cho ngài."

      Bác sĩ? !

      Lãnh Tiểu Dã bất đắc dĩ nhíu mày.

      Hoàng Phủ Diệu Dương này cũng quá khoa trương ? !
      levuongDunghyt97 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :