1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      chết , kiểu tự đưa mình vào miệng sói thế này 2 lần k đủ đâu :yoyo60:
      Bánh Đậu thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 370+371

      drap giường màu vàng, cái gói màu xanh vô cùng chói mắt, mặt còn in tên thương hiệu quen thuộc - Durex.

      Lãnh Tiểu Dã nhắm mắt, biết chuyện gì xảy ra.

      Chỉ nghe thấy vẫn còn đứng cạnh mình, làm thôi, khi làm làm cho trót, bàn tay dưới chăn khẽ nhích vạt áo tắm ra, nhấc chân lên, đá cái chăn đắp người ra.

      Đá chăn xuống, áo choàng tắm cũng lỏng ra theo, làn da vẫn còn in dấu hôn lập tức lộ ra trước mặt Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Nhìn hành động của , ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương xẹt qua bầu ngực nửa lộ nửa che, rồi dừng mặt .

      Lông mi của nha đầu này run lên ngừng, thêm động tác của mí dưới chứng tỏ hề ngủ.

      Trong phút chốc, hiểu được tất cả.

      Hít hơi, chậm rãi giơ tay lên, nhàng vuốt ve vài sợi tóc rối mặt .

      Lãnh Tiểu Dã cố ý đưa đầu lưỡi liếm cái.

      Hoàng Phủ Diệu Dương khom người xuống, chậm rãi tới gần , khoảng cần cách lúc càng gần.

      vốn nghĩ rằng hôn mình, nhưng đợi mãi vẫn thấy.

      Cái tên này làm gì vậy?!

      Ngón tay nhàng vuốt ve khuôn mặt nhắn của , khẽ .

      "Tiểu Dã, đừng giả vờ nữa, biết em chưa ngủ!"

      Ách?!

      Lại bị nhìn thấu nữa rồi?!

      Mất mặt quá!

      Lãnh Tiểu Dã xấu hổ đỏ mặt.

      Cái tên này, nhìn ra rồi thôi , còn đánh thức làm gì nữa?!

      Văn mình cái, trực tiếp giấu luôn vạt áo choàng tắm.

      Hừ!

      ngủ giả chứ gì, ngủ cho xem.

      Giận rồi?

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn khuôn mặt nhắn của , quay sang bên, khẽ cười, đưa tay hất tóc ra, rồi nhàng hôn lên vành tai .

      Lãnh Tiểu Dã lui lại, giơ tay che tai mình lại, liền cúi thấp mặt xuống, cầm lấy tay , nhàng hôn lên mu bàn tay.

      Môi của người đàn ông mềm mại hơi lạnh, giống như hôn trực tiếp vào lòng , khiến dựng tóc gáy cả người.

      Ngón tay nhàng xẹt qua bắp chân nóng rực.

      nhàng đụng vào, nhưng như mang theo ngọn lửa.

      co lại trốn tránh.

      Nhưng giường lớn lắm, nhìn thấy sắp té xuống giường, Hoàng Phủ Diệu Dương vội vàng đưa tay qua, đỡ lấy .

      "Cẩn thận."

      Lãnh Tiểu Dã giật mình, suýt nữa rơi xuống giường, nhưng lại được kéo về.

      hoảng sợ, mở to mắt, lập tức nhìn thấy đôi mắt xanh đậm như biển đêm của .

      gì, cúi đầu, hôn .

      Người Trung Quốc có câu 'đêm xuân đáng giá ngàn vàng', nên muốn tốn thời gian thêm nữa.

      Cúi mặt xuống, hôn lên từng tấc da thịt , như thú vương để lại dấu vết lãnh địa của mình.

      là của .

      Nơi này, nơi này, cả nơi này cũng vậy... Tất cả đều là của !

      Đôi môi lướt qua, da thịt lập tức xuất dấu hôn đỏ, hòa lẫn vào dấu vết cũ, như đóa tường vi nở rộ.

      tự chủ được thở hổn hển, cảm thấy nụ hôn của lại tiếp tục xuống, hoảng loạn bắt lấy tay .

      "Đừng..."

      Chưa kịp hết, đặt nụ hôn xuống.

      Trong đầu Lãnh Tiểu Dã 'ong' lên tiếng, sau đó chỉ còn lại mảnh hỗn độn.

      ...

      ...

      như vị vua, dễ dàng nắm bắt được tâm tình và cơ thể .

      Cả người Lãnh Tiểu Dã như ở hai cực thế giới, lúc lên trời lúc xuống địa ngục.

      Mãi tới khi ôm chặt , tay nắm lấy drap giường, đầu ngón tay Lãnh Tiểu Dã chạm phải vật gì đó lành lạnh, quay đầu sang, mới phát đó là tránh thai T mà chuẩn bị.

      Bên cạnh, Lãnh Tiểu Dã thở hổn hển nhìn hai cái gói màu xanh nhạt, trong lòng vô cùng uể oải.

      Xong rồi, lại dùng nữa!

      nhàng hôn vai , giơ tay giúp lau mồ hôi, "Tiểu Dã, về với được ?"

      "Bây giờ... được đâu." Lãnh Tiểu Dã quay sang nhìn , "Em với ba mẹ, mấy ngày nữa phải về lại Thượng Hải, em... Nửa năm rồi em về, lần này em muốn dành cho ba chút thời gian..."

      Tâm trạng của , có thể hiểu được, cũng nỡ rời xa , nhưng cũng thể lập tức rời ngay bây giờ.

      "Mà, ba mẹ em vẫn biết chuyện của chúng ta... Ba em rất inh, nếu em có lý do gì, nhất định ông ấy nghi ngờ."

      "Hay để với người nhà em được ?!"

      " được!" Lãnh Tiểu Dã lập tức ngồi dậy, "Tuyệt đối được, nếu , ba em 'xình xịch' ... Quên mất, chắc biết 'xình xịch' là gì đâu, chính là dùng súng máy đánh thành cái rây luôn đấy."

      Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ nhíu mày, "Ông ấy dám sao?"

      "Có gì mà dám, cho biết nhé, ba em từng , nếu có người bắt nạt em, dù có là tổng thống Mỹ chăng nữa, ông cũng chấp tất."

      Giọng của Lãnh Tiểu Dã mang theo kiêu ngạo, rất thần tượng ba nhà mình.

      Nếu ba biết Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ từng mua mình, mà còn nhốt như thú cưng, ông nhất định nổi điên mất.

      "Nếu ông ấy biết những chuyện mà làm, nhất định rất giận."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu chặt mày, "Vậy... xin lỗi ông ấy."

      Xin lỗi?!

      ngờ lại bằng lòng xin lỗi ba .

      Lãnh Tiểu Dã vô cùng ngạc nhiên, nhưng vẫn lắc đầu, " được đâu..."

      "Ngày mai cứ về nước trước , phải chờ em chuyện với ba mẹ nữa chứ." Thấy càng nhíu chặt mày, vội vàng tới gần mặt , giơ tay vuốt lông mi , "Đừng lo lắng..., ba mẹ em rất thương em, chỉ cần qua được cửa của em là tới rồi!"

      Đương nhiên, chỉ vậy thôi, cửa ải của ba mẹ chưa chắc dễ dàng gì.

      Bây giờ chỉ mới mười tám tuổi, thân phận của lại đặc biệt như vậy... Nghĩ lại cũng phiền phức.

      "Được rồi, nữa!" Lãnh Tiểu Dã nằm sấp ngực , "Ngày mai, mấy giờ ?"

      "Chuyến bay vào buổi chiều, phải về trước khi cuộc họp diễn ra vào thứ 2."

      Lãnh Tiểu Dã ghé vào ngực gật đầu, "Sáng mai chúng ta ăn chút gì đó, rồi buổi chiều em tiễn ra sân bay, được ?"

      "Được."

      tự nhiên đáp, đưa tay kéo qua, ôm vào lòng.

      "Khi nào mới được gặp lại em?"

      "Đợi em ở với ba mẹ vài hôm , em còn phải về trường tham gia triển lãm thiết kế cuối học kỳ, tới lúc đó, nếu rảnh, phải tới New York thăm em đấy, nếu rảnh , em tới thăm ."

      " thăm em." lập tức .

      Lãnh Tiểu Dã cười gật đầu, "Được."

      ôm chặt , Lãnh Tiểu Dã cũng vươn tay ôm .

      Ngón tay chạm vào vết sẹo vai , lòng run lên, lập tức bò dậy, nhìn kỹ vai .

      vai vết sẹo dài khoảng 20cm, vết khâu hai bên lành hẳn.

      biết, đây chính là vết thương vì bảo vệ mà có.

      Nhìn vết sẹo kia, có thể tưởng tượng lúc đó đau tới cớ nào, dùng ngón tay vỗ lên vết sẹo, vô cùng đau lòng.

      "Lúc làm vậy, nghĩ mình có thể chết sao?"

      Nếu mảnh máy bay kia hơn chút, đâm sâu chút, nội tạng của chắc chắn bị thương, lúc đó có chết cũng phải là chuyện gì lạ.

      nhàng mỉm cười, " chết mà, đúng ?"
      Dunghyt97, hirari, Chris2 others thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chào mọi người, dạo gần đây tình hình giữa TQ và VN khá căng thẳng nên mình tạm ngừng edit thời gian, tới khi vụ việc lắng xuống mình quay lại. Mong mọi người thông cảm. Cảm ơn.
      ChrisB.Cat thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 372+373

      Trong tình huống đó, làm gì còn đầu óc đâu mà suy nghĩ nữa, đành phải hành động theo phản xạ thôi.

      Quan trọng là, vẫn bình an, còn sống, vẫn là đủ rồi.

      Giọng của vô cùng bình tĩnh, Lãnh Tiểu Dã cảm động.

      Nếu là những người đàn ông miệng lưỡi ngọt như đường, chắc hẳn .

      "Vì muốn em sống" hoặc " thà chết thay em còn hơn" này nọ, nhưng ... .

      bao giờ nhưng câu như vậy, ngang ngược muốn có được , đuổi theo hơn nửa vòng Trái Đất, chờ mấy giờ liền chỉ vì lời hứa, nhưng trách tiếng.

      cúi đầu hôn lên vết thương của , rồi ôm gáy , vùi mặt mình vào ngực .

      Hai người có khoảng cách gì, hơi thở của đập thẳng vào ngực , cơ thể mềm mại của dựa sát vào , khiến hơi thở của hơi nặng nề.

      "Tiểu Dã, ... còn muốn!"

      cần cũng biết, cơ thể lên tiếng trước rồi.

      Tuy vẫn còn hơi đau, bây giờ, chỉ muốn được ngủ giấc, nhưng lại ngẩng đầu lên, chủ động hôn .

      Ôm lấy , nhàng xoay người lại, đặt nằm dưới người.

      Ánh đèn lờ mờ soi sáng bóng dáng hai người, bên gối, chiếc túi màu xanh có đất dụng võ hơi lóe lên.

      ...

      ...

      Sáng hôm sau, Lãnh Tiểu Dã vẫn tự nhiên nằm ỳ ra đấy.

      Hoàng Phủ Diệu Dương dậy sớm hơn , nhiều năm qua, trở thành thói quen của , chưa bao giờ có ý định ngủ nướng.

      Mở mắt, nhìn ánh mặt trời rọi qua màn cửa sổ, nhìn ngủ trong lòng, lập tức rời giường như mọi khi.

      Chỉ nhàng ôm , nhìn ngủ.

      bàn, tiếng điện thoại vang lên.

      Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay cầm lấy điện thoại của Lãnh Tiểu Dã, đưa mắt nhìn màn hình.

      Màn hình hiển thị, "Nữ vương đại nhân thân .

      Đoán ra là mẹ , tuy đành lòng, Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn đưa tay lắc vai .

      "Tiểu Dã, Tiểu Dã..."

      "Hả?!"

      lười biếng đáp.

      "Điện thoại của em... Chắc là mẹ em gọi tới!"
      "Điện thoại của em..."

      Lãnh Tiểu Dã mơ màng đưa tay ra.

      Đột nhiên, như điện giật, mở choàng mắt ra.

      " ... Em... Mẹ em à?!"

      Mẹ?!

      Vốn Lãnh Tiểu Dã vẫn còn chơi đùa với Chu Công, nhưng trong giây lát lại mở to mắt, giành lấy chiếc điện thoại.

      Đúng là Hứa Hạ gọi tới.

      Lãnh Tiểu Dã vội vàng nhận điện thoại, "Alo?!"

      Trong điện thoại, giọng của Hứa Hạ vô cùng mừng rỡ, "Heo con lười, mặt trời chiếu tới mông rồi mà vẫn còn ngủ à, mau ra mở cửa cho mẹ."

      "Mở... Cửa?!"

      Lãnh Tiểu Dã ngôi bật dậy, "Mẹ... Mẹ ở đâu vậy?!"

      "Vô nghĩa, đương nhiên là dưới lầu rồi, mau lên."

      Lãnh Tiểu Dã thể tin vào tai mình, "Mẹ... Mẹ ở Thượng Hải?!"

      "Sao, ngạc nhiên ?!" Hứa Hạ khẽ cười, "Được rồi, đừng xúc động, mau mở cửa , mẹ sắp chết rét luôn rồi đây này, sao hôm nay lại lạnh quá vậy biết... Chồng à, cho em mượn cổ sưởi ẩm tay."

      Chồng?!

      Người cha nghiệt của mình cũng tới luôn à?

      Vừa nghe thấy chữ "chồng", trái tim bé của Lãnh Tiểu Dã suýt nữa rơi luôn xuống đất rồi.

      Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng bình tĩnh lại, "Mẹ, bây giờ con có ở nhà, con... ở trường của Tiểu Ninh, hai người tới quán cà phê trước tiểu khu đợi xíu , con về liền đây, ngây bây giờ luôn!"

      Trong điện thoại, giọng Hứa Hạ vô cùng ngạc nhiên, " phải con vẫn ngủ à?!"

      "Sao con có thể ngày nào cũng ngủ nướng uược, chẳng phải con là sứ giả hộ hoa cho Tiểu Ninh đó sao?" Lãnh Tiểu Dã cười ha ha đáp: "Bây giờ con lái xe về ngay, nữ vương dấu, lát gặp lại nhé....!"

      Hứa Hạ nghi ngờ gì, vội vàng dặn dò: "Lái xe cẩn thận đó."

      "Con biết rồi, mẹ cứ yên tâm."

      Cúp điện thoại, Lãnh Tiểu Dã thở dài hơi, vỗ vỗ trái tim đập loạn nhịp cuarminhf.

      vội vàng nhảy xuống giường như điện giật.

      "A... Nội y của em... Quần của em... Sao lại tìm thấy đâu vậy..."

      Vén chăn lên, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay cầm lấy quần áo cho , giúp sửa lại áo len, vịn chặt vai .

      "Tiểu Dã, bình tĩnh nào, hít sâu vào."

      Hít sau hai lần, nhanh chóng mặc quần jeans vào, rồi vội vàng chạy vào phòng tắm, hất nước lên mặt.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhấc chân theo, giúp quét kem đánh răng, đặt vào tay .

      Nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân xong, Lãnh Tiểu Dã cầm lược, cột chùm đuôi ngựa.

      Đánh giá mình trong gương chút, nhìn thấy vết hôn cổ, nhíu mày.

      Xong đời rồi!

      thể trở về như vậy được.

      đứng trước gương tìm cách, Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên tới, dùng khăn lụa quấn quanh cổ , rồi giúp sửa lại chút.

      "Đúng là lúc nào cũng có cách!"

      Lãnh Tiểu Dã nhìn mình trong gương, xác định có gì sơ hở, vội vàng mang giày vào.

      Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương đem túi, chìa khoác, điện thoại các thứ, đưa cho , "Để đưa em về."

      " cần, cần đâu, lỡ mà ba em nhìn thấy toi." Lãnh Tiểu Dã nhận lấy cái túi đưa, đeo lên vai, mở cửa định ra ngoài.

      Đột nhiên cổ tay nặng nề, cả người bị kéo lại, ôm vào lòng.

      " thể cùng à?" Ôm , hỏi bên tai .

      "Thực xin lỗi, Hoàng Phủ Diệu Dương, lần này được." đành lòng thấy như vậy, hôn lên mặt cái, dựng thẳng tay, "Em thề, chiều nay tiễn ra sân bay... Em... Em phải rồi."

      Hoàng Phủ Diệu Dương buông ra, "Chờ chút, đưa em lên xe."

      Lãnh Tiểu Dã nhìn đồng hồ, tuy cũng hơi vội, nhưng vẫn kiên nhẫn đứng đợi, Hoàng Phủ Diệu Dương thay quần áo xong, cùng ra khỏi phòng với .

      Nắm tay vào tháng máy, tới tầng trệt, lập tức kéo ôm chặt vào lòng.

      Lãnh Tiểu Dã gì, chỉ đưa tay ôm lấy bờ hông của .

      xuống tiếp thang máy, rất nhanh tới tầng hầm, nghe thấy tiếng thang máy mở ra, hai người đều nhíu mày.

      Xe của cách thang máy xa, tới cạnh xe, Hoàng Phủ Diệu Dương giúp mở cửa xe, Lãnh Tiểu Dã nghiêng người ngồi vào xe.

      "Vậy, buổi chiều... Chúng ta gặp ở sân bay."

      Khom người xuống, đưa bàn tay phủ mặt , Hoàng Phủ Diệu Dương nhàng mở miệng.

      "Lái xe cẩn thận."

      "Em biết rồi!" Lãnh Tiểu Dã dương dương tự đắc với , "Có cơ hội, em nhắn tin cho ."

      Ngón tay nhàng mơn trớn mặt , Hoàng Phủ Diệu Dương tới gần, hôn lên môi .

      P/S: Do bộ này chỉ còn mình mình làm thôi, nên mình làm hoàn hai bộ kia luôn rồi quay lại làm bộ này, dù sao hai bộ kia mình cũng làm hoàn rồi, chỉ cần kiểm lỗi type lại thôi, nên cho nó hoàn luôn trong tháng này. :3
      Dunghyt97, hirari, Chris2 others thích bài này.

    5. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      hê hê, lại có truyện để đọc rồi ^^ mong mãi đấy

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :