1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 354+355

      "Ha... ngờ người đó lại là !" Thở hơi, ngừng cười, khó hiểu hỏi, " đúng, lúc đó em có đeo khẩu trang mà, sao nhìn thấy mặt em được?!"

      Lúc đó, nghênh ngang chạy xe máy đường lớn, lấy nón bảo hiểm ra, giơ ngón tay với đối phương, sau đó chỉa xuống dưới, tỏ vẻ khinh thường.

      Cái đèo đấy có đèn, lúc đó lại là buổi tối, Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi trong xe, mở đèn, vốn thể nhìn thấy bộ dạng của , mà thấy cũng đâu có gì kỳ lạ.

      Nhưng, lúc đó đeo khẩu trang chống bụi chuyên dụng, sao có thể nhận ra được ?

      Hoàng Phủ Diệu Dương giơ ngón tay chỉ vào tai trái của mình.

      " nhớ được... Bông tai của em!"

      Bây giờ, vẫn còn nhớ tới cản tượng lúc đó, cởi nón bảo hiểm ra, mái tóc dài đen nhánh thổi tung trong gió, giơ ngón tay lên vén tóc ra sau.

      Khẩu trang và tóc dường như che hết cả khuôn mặt nhắn của , chỉ có mỗi chiếc bông tai nho kia vô cùng lấp lánh dưới ánh đèn.

      Lúc đó, lập tức ghi nhớ lại những chi tiết này -- tóc đen, cao gầy, bông tai, đôi mắt màu đen của trẻ tuổi.

      Lớn tới vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên bị đánh bại, lại còn bị khinh thường.

      Đối với người hiếu thắng kiêu ngạo như Hoàng Phủ Diệu Dương, tuyệt đối thể cho phép những chuyện như vậy xảy ra, cho rằng, hề thua, chỉ có tuân thủ quy tắc.

      Hôm đó, sau khi chạy mất dạng, lập tức ra lệnh tìm kiếm .

      Nhưng đáng tiếc, sáng sớm hôm sau, Lãnh Tiểu Dã rời khỏi ý, tuy Hoàng Phủ Diệu Dương tra được nơi thuê xe máy, nhưng cũng có được nhiều tin tức của .

      Lãnh Tiểu Dã chớp mắt, "Nên... nhận ra em chỉ vì cái bông tai này thôi à!"
      " riêng gì bông tai, còn có cả..." khẽ giơ khóe môi lên, "Trực giác!"

      "Ngưng..."

      thè lưỡi làm mặt quỷ với , vươn tay đoạt lấy ly nước trong tay uống ngụm.

      Biết ăn no, Hoàng Phủ Diệu Dương dọn cái khay trước mặt .

      Lãnh Tiểu Dã ngắt cành hoa hồng, nằm xuống gối, vươn tay co giãn tay chân cái, thoải mái thở dài.

      "Ăn uống no đủ rồi rất muốn ngủ giấc."

      Hoàng Phủ Diệu Dương khom người xuống, cầm lấy vài cành hoa trong tay , ngắt hết gai rồi đưa lại cho , "Vậy em muốn ngủ lát ?"

      " cần đâu!" Lãnh Tiểu Dã dùng hoa hồng trong tay gõ vào mặt mình, "Em dẫn chơi mà, thể thất hứa được, lấy quần áo cho em, chúng ta ngay bây giờ!"
      Tuy lười biếng muốn làm gì, nhưng hứa rồi, cũng thể cứ ngủ suốt ngày vậy được?

      Hoàng Phủ Diệu Dương cầm túi giấy đất, lấy quần áo ra.

      tự nhiên giúp mặc nội y, Lãnh Tiểu Dã vội vàng giựt lại, "Chúng ta chia nhau mặc, vậy có thể tiết kiệm được thời gian hơn."

      tiếp tục nữa, xoay người rời , mở tủ quần áo ra, sau đó tháo khăn tắm ra.

      Lãnh Tiểu Dã ngồi yên giường, muốn chờ rời mặc quần áo vào.

      Nghĩ vậy, liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy khăn tắm người rơi xuống, bóng dáng đẹp đẽ che dấu chút nào hiển ra trước mắt .

      Hả?!

      Lãnh Tiểu Dã ngẩn người, nâng tay che trán.

      Sao lại quên cái tên kia mỗi lần thay quần áo có bao giờ tránh đâu.

      biết lấy đâu ra tự tin vậy nữa!

      Nhưng... Dáng người của đúng là đẹp .

      Bất kể là đầu thân tỉ lệ, còn cả đường cong thắt lưng kiên cường, chân dài... Còn chuẩn hơn cả những người mẫu nam mà từng thấy nữa.

      Người này đúng là con cưng của thượng đế.

      Dù là khuôn mặt, dáng người, hay gia thế, địa vị... Cái gì cũng nổi bật.

      Nhưng nhìn thấy dây bịt mắt của , Lãh Tiểu Dã hơi nhíu mày.

      Chẳng lẽ vì quá hoàn hảo, ngay cả trời cao cũng ghen tỵ, nên mắt có vấn đề gì à?!

      Mặc sơ mi vào người, Hoàng Phủ Diệu Dương quay lại.

      "Nhìn gì vậy?"

      "Nhìn trai đẹp, được à?!" Lãnh Tiểu Dã che dấu cười cười, vẫy tay với , " cho nhìn... Em muốn mặc quần áo!"

      Lần trước, cũng từng có ý đồ kéo bịt mắt của xuống, lúc đó phản ứng của rất kịch liệt.

      ràng, rất để ý tới con mắt này, rất kiêu ngạo, đối với chút khác thường này, đương nhiên chuyện muốn nhắc tới.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cười cười, tiếp tục xoay người chỗ khác cài nút áo, vội vàng đứng dậy, mặc quần áo vào người.

      Động tác hơi gấp, lúc mặc quần vào, giữa hai chân hơi đau.

      Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương mặc quần áo xong, phát có gì đó khác thường, lập tức đoán được nguyên nhan.

      "Để bảo quản gia lấy thuốc."

      " cần đâu!"

      Lãnh Tiểu Dã vội vàng giữ chặt tay .

      Mọi người đều biết chuyện gì xảy ra, nhưng lấy thuốc như vậy hơi quá, mà cũng hơi ngượng.

      "Nhưng em đau mà."

      Từ , Hoàng Phủ Diệu Dương được quản gia và nhiều người chăm sóc tới lớn, nên hề có khái niệm như vậy.

      Chỉ vì đau, nên bôi thuốc chút là tốt nhất cho .

      Biết quan tâm tới mình, Lãnh Tiểu Dã đành cười cái.

      "Vậy... Lát nữa chúng ta mua, đừng để quản gia lấy, em... Em ngượng lắm."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn khuôn mặt ửng đỏ của , gật đầu.

      "Được."

      Như vậy, Lãnh Tiểu Dã mới thả lòng được, lui tới giường, lấy giầy của mình.

      "Để ."

      Cúi xuống trước mặt , cầm lấy đôi giầy, Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi xổm xuống, đưa tay nắm chân của , đặt lên đầu gối mình.

      " cần, em tự..."

      Lãnh Tiểu Dã còn muốn ngăn cản, nhưng lấy đôi tất màu trắng, quá thành thạo mang vào chân cho .

      "Vậy em chạm vào vết thương của mình mất."

      vị bá tước đại nhân ai bì nổi lại ngồi trước mặt , giúp mang giày vào.

      Mang giày xong, chăm chú thắt nơ con bướm, điều chỉnh lớn giống nhau, xác định cả hai đôi giày thiếu sót thứ gì, lại đưa tay kéo lưỡi giày, thử độ chặt lỏng, rồi hài lòng thu ngón tay lại.

      "Được rồi."

      Đưa tay ôm gáy , Lãnh Tiểu Dã khẽ cười, hôn lên mặt cái.

      "Cảm ơn ! lâu rồi ai giúp em mang giày."

      Có người đàn ông khác từng chạm vào chân rồi sao?!

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên, trong lòng có vị chua .

      "Còn người đàn ông khác giúp em mang giày nữa à?"

      Lãnh Tiểu Dã đứng dậy, lưu manh cười, "Tất nhiên rồi, chẳng lẽ chỉ có mình thôi à!"

      Nhìn khuôn mặt nhắn của , đột nhiên phục hồi tinh thần lại, " biết, là ba em đúng ?"

      Cái tên này, sao lại nghĩ nhanh vậy?!

      Lãnh Tiểu Dã khẽ nhíu mày, "Tất nhiên, ba em là trong số đó, nhưng, vẫn còn người đàn ông khác mà?!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng mắt, đưa tay kéo tóc ra khỏi, "Còn trai em nữa."
      Dunghyt97, B.CatChris thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 356+357

      Khốn kiếp, cả chuyện này cũng biết.

      Nhưng nghĩ lại cũng quen, người này có thể trà trộn vào nhà , chắc chắn điều tra hết mười tám đời của nhà mất.

      Hừ!

      Chuyện của lại biết nhiều như vậy, thế mà chuyện của lại biết rất ít, cũng biết rốt cuộc có cảm giác với nào, vừa nghĩ tới thấy ghét rồi!

      Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, " cho em biết từng thích ai, vậy em cũng thèm cho nghe đâu!"

      Nhìn tháng dáng vẻ ghen tuông của , Hoàng Phủ Diệu Dương bật cười.

      ràng muốn , thế mà bây giờ lại thành cho biết rồi à?!

      " người trong đó, chính là đua xe với ở đèo Stelvio." Hoàng Phủ Diệu Dương chạm vào mi tâm , "Cũng chính là... Em!"

      Lãnh Tiểu Dã ngẩn người.

      Sau đó nhớ lại những gì .

      "Trước khi thấy em, chỉ hứng thú với hai ..."

      ra, mình chính là người trong đó.

      Lãnh Tiểu Dã bĩu cái miệng nhắn, " cần cũng biết, chắc vì thua em nên mới nhất kiến chung tình chứ gì!"

      "Dĩ nhiên là rồi." Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ hít hơi, " chỉ tới tìm em, hòa nhau ván."

      luôn là người mạnh nhất, đương nhiên chịu thua.

      Tốn công tìm , chỉ vì muốn đua với lần nữa.

      Bị đánh bại, còn bị xem thường, thể chấp nhận được.

      "Ha..." Lãnh Tiểu Dã bật cười, "Vậy người còn lại là ai?!"

      "Là đứa bé sơ sinh." Hoàng Phủ Diệu Dương .

      đứa bé sơ sinh?!

      Lãnh Tiểu Dã bật cười.

      "Hoàng Phủ... Hoàng Phủ Diệu Dương, ... Khẩu vị của đặc biệt tới vậy à?! Chẳng lẽ định nuôi người vợ sao?"

      "Lúc đó mới năm tuổi, chỉ muốn ấy làm vật cưng của mà thôi, nhưng thành công."

      Đó là chuyện khi mới năm tuổi.

      Mặc dù mười mấy năm trôi qua, chuyện cụ thể nhớ , chỉ nhớ được đôi mắt đen long lanh của đứa bé kia.

      Nhớ được bé kia từng nở nụ cười với , nụ cười đáng xán lạn.

      "Tiểu Dã, sau này chúng ta kết hôn, em có thể sinh cho đứa bé được ?"

      Sinh con?!

      Suy nghĩ của người này xa quá rồi.

      Bọn họ chỉ mới bắt đầu hẹn hò với nhau, thế mà nghĩ tới con rồi ư?

      Lãnh Tiểu Dã bĩu mỗi.

      "Chuyện này... Chờ tới khi em đồng ý kết hôn với rồi ."

      xong, trong đầu đột nhiên 'ong' lên tiếng.

      Trời ạ, trời ạ!

      Sao có thể quên được chứ, Trầm Ninh đặc biệt nhắc nhở , phải chú ý biện pháp an toàn, thế mà lại nhớ tới.

      Tối qua, cũng quan tâm tới những thứ này.

      sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, lỡ mà trúng thầu cái, xong đời rồi.

      Bây giờ phải mau bổ sung, mua viên thuốc rồi uống ngay mới được.

      " mau, chúng ta mau mua thuốc!" Lãnh Tiểu Dã vội vàng ra cửa.

      Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ nghĩ muốn mua thuốc mỡ, để ý nhiều, nắm tay ra khỏi phòng

      Hai người cùng nhau xuống lầu, lão quản gia và cận vệ rất biết điều theo.

      Nhìn xung quanh cái, thấy tiệm thuốc ở phía đối diện, ánh mắt Lãnh Tiểu Dã lập tức sáng ngời, chìa tay ra trước mặt , "Cho em mượn trăm đồng, em mua."

      Tính tình rất mạnh mẽ, nếu biết uống thuốc, nhất định rất tức giận, muốn cho biết.

      Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tiền cho , chỉ nắm lấy tay .

      " cùng ."

      " cần đâu, chỉ băng qua đường là..."

      Lãnh Tiểu Dã còn muốn từ chối, Hoàng Phủ Diệu Dương nắm tay về phía trước.

      " mình em băng qua đường như vậy, lo lắm."

      囧!

      đâu còn trẻ vị thành niên nữa đâu, mà băng qua được được?!

      Lãnh Tiểu Dã bất đắc dĩ đành theo."

      qua con đường dưới lòng đất, hai người cùng tới tiệm thuốc, đôi mắt chuyển động, có cách.

      "Em khát nước, Hoàng Phủ Diệu Dương, giúp em mua chai nước được ?" chỉ vào siêu thị bên cạnh, " mua nước, em mua thuốc, như vậy có thể tiết kiệm thời gian, còn nữa... Nhớ phải giúp mua cây... À, , hai cây keo qua."

      "Được."

      Hoàng Phủ Diệu Dương lấy bóp tiền ra, Lãnh Tiểu Dã đưa tay qua lấy hai tờ tiền trong ví .

      "Chúng ta chia nhau làm, mua xong em đứng ở cửa chờ ."

      Nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương vào siêu thị mua nước, lập tức xoay người, nhanh chóng chạy vào tiệm thuốc.

      "Xin chào, xin hỏi ngài cần mua gì?"

      Trong hiệu thuốc, dược sĩ lập tức tới.

      "Tôi muốn mua hộp thuốc mỡ." Lãnh Tiểu Dã lập tức .

      Dược sĩ dẫn tới gian hàng, "Ngài muốn loại nào, sản phẩm của chúng tôi có từ hơn trăm nước, có cả thuốc mỡ Levoflacxin, thuốc mỡ Erythromycin... Đúng rồi, Vân Dược Bạch Dược cũng giảm đau được đấy."

      "Ây... Loại nào tốt chút ấy."

      Dược sĩ nam quay qua nhìn , "Vậy phải xem ngài bị thương ở đâu, sưng viêm thế nào."

      "Tôi muốn hai loại, loại là nhiễm trùng lỗ tai, do đeo khuyên gây nên, còn loại kia ..." Ngay cả mạnh mẽ như Lãnh Tiểu Dã, cũng thể nghiêm túc ra chỗ bị thương được, "Cái còn lại tốt chút, có... Thuốc Đông y ."

      "Bấm lỗ tai, nên dùng Erythromycin là được, từ thực vật..." Dược sĩ nhìn giá hàng, cầm lấy loại thuốc mỡ, "Đây là thuốc Đông y thuần đấy, dược tính nhàng, tuyệt đối có bất kỳ tác dụng phụ nào, ngay cả trẻ con cũng dùng được."

      Lãnh Tiểu Dã gật đầu, "Vậy được rồi, tôi muốn lấy hai cái này, còn nữa, lấy giúp tôi bình rượu và bông y tế nữa, ngài cứ lấy những thứ đó trước. À, thuốc tránh thai để ở đâu vậy nhỉ?"

      Dược sĩ giúp lấy những thứ cần, Lãnh Tiểu Dã đưa mắt nhìn vòng, thấy biển các cách tránh thai, lập tức tới.

      qua bên đấy, giá xếp đầy các loại thuốc.

      Nhìn trái nhìn phải nửa ngày, mới phát thuốc tránh thai ở giá đối diện.

      Tình huống của , chắc là phải uống tránh thai khẩn cấp đúng ?

      Lãnh Tiểu Dã vừa cầm lấy hộp thuốc, đột nhiên tiếng bước chân vang lên.

      Nghe thấy tiếng bước chân, nghi ngờ ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương chạy tới trước mặt mình, đưa chai nước trong tay cho .

      "Uống mau ."

      Sao lại nhanh vậy?!

      Lãnh Tiểu Dã đưa tay nhận lấy chai nước, "... Sao nhanh vậy?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương cưng chiều cười, "Siêu thị giảm giá nước uống, nên mua ở ngoài cửa luôn.'

      "Vậy... Kẹo của em đâu?"

      đưa ty ra, nhìn kẹo que bên trong, mặt hộp còn gắp tầng kẹo que.

      " biết em thích mùi gì, nên mua hết luôn." Hoàng Phủ Diệu Dương giương cằm tự đắc, "Sao lại uống, em khát à?"

      "À."

      Lãnh Tiểu Dã lên tiếng, nhận lấy chai nước kóoáng, uống ngụm , vừa xoay người lại, len lút đặt hộp thuốc lại.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 358+359

      Người này về nhanh , đành phải tìm cơ hội quay lại thôi.

      Nếu biết được, nhất định vui.

      "Tiểu thư, xin chào, đây là thuốc ngài chọn xong." Dược sĩ mang túi to tới, đưa cho , "Ngài vừa muốn mua thuốc tránh thai, ngài chọn xong chưa?!"

      Cái tên này, sao lại vạch áo cho người xem lưng?!

      Lãnh Tiểu Dã nhíu mày liếc nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, giả vờ sặc, ho khan hai tiếng.

      Duỗi tay ra, lấy hai hộp tránh thai T (Vòng tránh thai T, trực tiếp đặt vào bên trong), đưa vào tay ta.

      "Ngài nghe lầm rồi, tôi là tránh thai T, phải thuốc tránh thai, ngài tính tiền hai hộp này cho tôi !"
      Đưa cho dược sĩ xong, lén lút liếc nhìn sắc mặt của Hoàng Phủ Diệu Dương, cẩn thận mở miệng.

      "Cái đó, em... Em chỉ nghĩ... Chú ý vệ sinh chắc sao, nếu ... thích thôi vậy!

      Vất vả lắm hai người mới bắt đầu hẹn hò, thể phá hỏng được.

      Tránh thai T?!

      vậy mà lại muốn mua vật ày, xem ra chuẩn bị xong cả rồi, muốn 'vận động' nhiều với à?!

      " sao." Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ nhếch môi, đưa kẹo que cho , "Muốn ăn vị gì?"

      Thấy dường như tức giận, Lãnh Tiểu Dã mới thở phào nhõ.

      nhìn nữa, đưa tay lấy cây kẹo vị chnah.

      "Em thích nhất là vị chanh, còn ngài?"

      ?!

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩn người.

      "... Chưa từng ăn."

      " phải chứ?!" Lãnh Tiểu Dã ngạc nhiên, "Hoàng Phủ Diệu Dương, đùa đó chứ?"

      Ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương hơi u ám, "Bà ấy ... Người đàn ông quý tộc ăn những thứ như vậy."

      Từ được dạy dỗ theo quý tộc, từ ngày bắt đầu chạm vào bộ đồ ăn, bị giáo sư dạy tư thế ăn cơm nho nhã... Nhưng thứ thế này xuất trong bữa ăn.

      Lãnh Tiểu Dã khỏi ngạc nhiên, biết, 'bà ấy' chính là nữ đại công tước.

      Nghĩ tới cũng kỳ lạ gì, người quý tộc như , từ tới lớn đều được giáo dục rất cẩn thận, người nghiêm khắc như nữ đại công tước, chắc chắn cho con trai mình ngậm kẹo que tới lui.

      Trong lòng mỉm cười, đưa tay lấy kẹo qua ra, đưa cho .

      "Vậy... Cái này cho !"

      Nhìn cây kẹo kia, Hoàng Phủ Diệu Dương hơi do dự.

      đưa cây kẹo tới bên miệng , "Ăn ngon lắm, thử xem?"

      chậm rãi hé miệng, Lãnh Tiểu Dã nhét kẹo qua vào miệng , bị nhét vào như vậy, miệng lập tức phồng lên.

      Nhìn bá tước đại nhân luôn ưu nhã, phồng miệng lên, Lãnh Tiểu Dã đưa tay sờ mặt , tươi cười.

      "Đáng !"

      Sau đó, lấy cây kẹo ra, lột vỏ, nhét vào miệng mình.

      Phồng má trả tiền xong, xách túi thuốc ra khỏi tiệm thuốc với .

      Nhìn xung quanh cái, phát cách đó có dãy ghế, Lãnh Tiểu Dã lập tức kéo qua đó.

      lấy miếng bông vào thuốc trong gói to ra, đưa tay nắm cằm .

      ngậm kẹo trong miệng, chuyện được cho lắm, "Em khử trùng tai chút, thuốc hơi nặng, mà cũng mau hết viêm thôi, có thể đau chút, ráng nhịn nhé."

      Đau chút có gì đâu?

      Hoàng Phủ Diệu Dương phối hợp nghiêng đầu, để mặc muốn làm gì làm.

      Kẹo bắt đầu tan, trong miệng toàn vị ngọt, theo bản năng nuốt xuống, chỉ cảm thấy vị ngọt kia như muốn nhảy vào lòng mình.

      Cẩn thận giúp khử trùng, thoa thêm lớp thuốc mỡ, nhàng thổi vài cái, rồi mới cất đồ vào.

      "Ok, chúng ta được rồi."

      "Em vẫn chưa xức thuốc mà."

      đứng dậy nghiêm túc nhắc nhở.

      Mặt đỏ bừng, " sao..., hết đau rồi... Với lại ở đây cũng bất tiện lắm, mà chúng ta còn ngắm cảnh đường hầm nữa, muộn phải xếp hàng đó."

      " sao."

      Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy chiếc túi, nhàng đưa tay lên, chiếc xe chờ bên ven đường lập tức lái qua, dừng lại bên cạnh .

      Hai người lên xe, tới bến Thượng Hải.

      Quả nhiên, từ xa nhìn thấy dãy người xếp hàng mua vé, Lãnh Tiểu Dã vừa định xếp hàng, gã trợ lý đột nhiên chạy tới.

      "Bá tước tiên sinh, tiểu thư... Xin mời theo tôi."

      Lãnh Tiểu Dã cau mày, nghi ngờ theo Hoàng Phủ Diệu Dương vào cửa.

      Mãi tới khi bọn họ tới chỗ lên xe, lập tức nhìn thấy chiếc xe đợi sẵn ở đường hầm.

      Bên trong xe bóng người.

      Hoàng Phủ Diệu Dương kéo Lãnh Tiểu Dã lên xe, gã trợ lý cúi đầu chào nhân viên công tác cái, đóng chặt cửa, chiếc xe từ từ khởi động.

      "Chuyện này..." Lãnh Tiểu Dã nhìn chiếc xe trống rỗng, "Chỉ có hai chúng ta thôi à?!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương kéo tới chỗ ngồi tốt nhất, "Em thích sao?!"

      Lãnh Tiểu Dã lè lưỡi với , " phải, em chỉ hơi... Ngạc nhiên thôi."

      tới đây chơi vài lần rồi, nhưng vì Lãnh gia làm việc rất khiêm tốn, nên lần nào cũng cùng với rất nhiều người.

      Thế mà bây giờ, mình bọn họ chiếm luôn cả chiếc xe như vậy, cũng hơi ngạc nhiên.

      Nhưng, chuyện ngạc nhiên hơn vẫn còn ở phía sau.

      Mãi tới khi bọn họ tham quan xong, Lãnh Tiểu Dã tới câu lạc bộ săn bắn dã ngoại mà từng nhắc tới, hai người thay quần áo xong, lúc đeo hộp mũi tên lên lưng ra ngoài, sân bắn lớn vậy mà lại trống chẳng có người nào tới chơi.

      Chỉ có mỗi lão quản gia và vài cận vệ phía xa xa theo đuôi bảo vệ cho an toàn của bọn họ.

      Lãnh Tiểu Dã buông cây cung bằng gỗ trong tay.

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, mỗi lần chơi đều bao hết thế này à?"

      Nhắm vào con gà rừng, Hoàng Phủ Diệu Dương thả mũi tên ra.

      Mũi tên bung ra, bay thẳng vào cơ thể con gà, khiến nó dính vào thân cây.

      " rất ít chơi, dù có cũng chỉ mình."
      Bởi vì thân phận đặc biệt, cũng vì muốn àn toàn, từ lúc còn , muốn đâu chơi, chỗ đó đều giống như thế này.

      Nếu muốn khu vui chơi, quản gia giúp bao cả khu vui chơi.

      Từ quen như vậy, khi lớn lên cũng đơn mình.

      Cầm cây cung, tư thế giương cung của Hoàng Phủ Diệu Dương rất đẹp, vẻ mặt bình tĩnh, Lãnh Tiểu Dã đọc được đơn mặt .

      Tất cả mọi người ai cũng hâm mộ xuất thân của , nhưng mấy ai biết được phiền muộn của ah.

      Còn tuổi như vậy mà phải ở tỏng căn nhà rộng lớn, có thể tưởng tượng được rất đơn.

      Nghĩ tới hình ảnh cậu bé chơi mình ở khu vui chơi, lặng lẽ mình chơi tất cả trò chơi ở khu vui chơi đó.

      Trong lòng đột nhiên cảm thấy đau buồn.

      Đặt cung xuống, Lãnh Tiểu Dã tới kéo tay lại.

      "Chúng ta đừng chơi cái này nữa, em muốn dẫn tới nơi."
      emilia, Dunghyt97, B.Cat2 others thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 360+361

      Kéo Hoàng Phủ Diệu Dương rời khỏi sân bắn, lão quản gia thấy bọn họ chuẩn bị rời , tuy hơi nghi ngờ, nhưng vẫn thông báo cho chuẩn bị xe.

      Lãnh Tiểu Dã và Hoàng Phủ Diệu Dương tới cửa, tài xế và xe đợi sẵn ở dưới bậc thnag.

      Lão quản gia lập tức qua, giúp hai người mở cửa chiếc xe ở giữa.

      Lãnh Tiểu Dã lên, kéo Hoàng Phủ Diệu Dương tới chiếc xe phía trước, tới chỗ tài xế, mở cửa ra, dương cằm tự đắc với tài xế.

      "Xuống xe!" Tài xế nào dám nghe theo, lập tức nhường lại chỗ ngồi, Lãnh Tiểu Dã lập tức đưa chân lên xe, nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn còn đứng ở ngoài, cười, "Lên xe !"

      Tài xế vội vàng qua, giúp Hoàng Phủ Diệu Dương mở cửa bên ghế lái phụ, Hoàng Phủ Diệu Dương vừa lên xe, Lãnh Tiểu Dã lập tức khởi động xe. Bỏ lại lão quản gia và đám cận vệ bên ngoài.

      "Ngài quản gia?" Nhìn chiếc xe nhanh chóng chạy , cận vệ nhìn quản gia hỏi, "Ông xem, chuyện này..."

      Lão quản gia nhún vai cái, cười cười, " thôi, tôi mời mấy người uống trà chiều."

      Chiếc xe chạy về nội thành, Lãnh Tiểu Dã nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, "Mấy tên cận vệ nhà chắc nghĩ là em bắt cóc đó chứ?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương điều chỉnh ghế ngồi chút để mình ngồi thoải mái hơn, "Bọn họ ai cũng biết, là tự nguyện bị bắt cóc mà."

      Hoặc tự lái hoặc ngồi ghế sau.

      Đây là lần đầu tiên, ngồi ghế lái phụ, hơi quen.

      " biết em nên lấy tiền chuộc là bao nhiêu đây nhỉ?" Lãnh Tiểu Dã cười trêu đùa.

      Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay qua, giúp thắt dây an toàn, "Chỉ cần em thích, tất cả đều là của em."

      " hay lắm, lúc chúng ta kết hôn, được công chứng tài sản hôn nhân đâu đó."

      "Được."

      ...

      Từ ngoại ô tới thành phố cũng xa lắm, vì luôn tìm đề tài thú vị để chuyện, nên Hoàng Phủ Diệu Dương hề cảm thấy lâu chút nào, lúc xuống xe, thậm chí vẫn chưa thỏa mãn.

      Khóa xe lại, Lãnh Tiểu Dã chỉ vào tấm biển cách đó xa.

      "Đó... Chính là chỗ này."

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng đầu lê, chỉ thấy bên đường đối diện viết chữ' "Khu vui chơi Cẩm Giang" to.

      vậy mà lại dẫn tới khu vui chơi ư?!

      ràng Hoàng Phủ Diệu Dương ngờ tới chuyện này.

      " thôi!" Lãnh Tiểu Dã kéo băng qua đường, xếp hàng mua vé, " may lắm đó, hôm nay đông người mấy."

      có lão quản gia chuẩn bị vé vào, cũng bao cả khu vui chơi...

      Khắp nơi đều là người, thanh rất náo nhiệt.

      Có cặp tình nhân nắm tay qua, cũng có vài đôi vợ chồng dẫn con tới chơi, nhiều người nhiều vẻ, liên tục xẹt qua .

      Thậm chí còn có cả hai đứa bé đùa giỡn chui qua hai người.

      đứa trong đó phát bịt mắt của Hoàng Phủ Diệu Dương, nên nghi ngờ dừng chân.

      "A, sao chú lại che mắt vậy?!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương hơi nhíu mày.

      Lãnh Tiểu Dã vội vàng ôm cánh tay , " bạn , em biết đâu, bạn trai chị là thuyền trưởng cướp biển đó!"

      Bạn trai?!

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn Lãnh Tiểu Dã, trong lòng vui lập tức tan biến thành mây khói.

      Cậu bé kia liền tin là , khuôn mặt lộ ra vẻ hâm mộ, "Wa, lợi hại quá!"

      cậu bé khác cũng chạy tới, "Ngài thuyền trưởng, thuyền của chú đậu ở cảng sao?"

      "Đây là bí mật thể được." Lãnh Tiểu Dã cúi người xuống, lấy hai cây kẹo que ra, "Vậy, mỗi bạn cây nhé, nhớ phải giúp thuyền trưởng giữ bí mật đó nha!"
      Hai cậu bé nhìn cây kẹo trong tay , muốn, nhưng lại hơi do dự.

      "Nhưng mẹ thể ăn đồ của người lạ cho."

      "Ừm, mẹ đúng đó, tuyệt đối được tùy tiện ăn đồ của người lạ cho, nhưng cái này ngài thuyền trưởng phải mang từ nơi rất tới đây đó, hai em muốn ăn à?"

      Hai cậu bé kia thể chống lại hấp dẫn, cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy cây kẹo.

      "Ngoan, mau tìm mẹ các em !"

      Lãnh Tiểu Dã cười, hai cậu bé kia lập tức chạy .

      Lãnh Tiểu Dã đứng thẳng dậy, còn quên câu, "Hai cậu bé đó... đáng !"
      Lúc này, tới lượt bọn họ mua vé, Hoàng Phủ Diệu Dương tự mua hai vé, Lãnh Tiểu Dã lập tức kéo vào khu vui chơi.

      "Chơi trò gì trước đây?!" Nhìn khắp xung quanh, xoay mặt nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, lập tức cười rộ lên, " vị thuyền trưởng cướp biển đây rồi, vậy chúng ta chơi thuyền cướp biển trước !"

      Vì vậy, hai người cùng nhau chơi thuyền cướp biển.

      Trò chơi như vậy, đối với Hoàng Phủ Diệu Dương chẳng hề hấn gì, đương nhiên thấy sợ.

      Lãnh Tiểu Dã và mọi người đều hét to, nghe tiếng thét chói tai của , hiểu nhíu mày.

      Tới khi hai người xuống khỏi thuyền hải tặc, lập tức hỏi .

      " ràng em sợ, vậy sao phải thét làm gì?"

      "Bởi vì chơi rất vui?!" Lãnh Tiểu Dã nháy mắt với , "Lát nữa cũng thử xem, rất thoải mái... Chúng ta ... Tàu lượn siêu tốc ."

      lát sau, tàu lượn siêu tốc.

      Lãnh Tiểu Dã lại thét to cùng mọi người, thấy làm gì, đưa tay đụng vào cánh tay .

      "Hét !"

      lắc đầu

      Hô to gọi như vậy phải là tác phong của .

      Chiếc tàu lượn siêu tốc lại lao xuống dưới, Lãnh Tiểu Dã đưa hai tay lên miệng lớn tiếng gọi tên .

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, em thích !"
      "Wa ồ!"

      ...

      Tiếng huýt sáo và tiếng cảm thán vang lên khắp phía.

      Lãnh Tiểu Dã tới gần tai , lớn tiếng , "Nếu cũng gọi em như vậy... Em hôn trước mặt mọi người!"
      Hoàng Phủ Diệu Dương quay lại, thấy nhướn mày khiêu khích nhìn mình.

      Tàu lượn lại lao xuống, hít sâu, há miệng thở dốc, hét thành tiếng.

      "Phía trước là lần cuối cùng lao xuống rồi đó, bá tước đại nhân, tận dụng cơ hội nhé!"

      Lãnh Tiểu Dã tới gần , lớn.
      Tàu lượn chạy lên sườn núi, sau đó đáp mạnh xuống.

      Bốn phía thét choi tai.
      hoàng Phủ Diệu Dương hít sau, gọi tên thành tiếng.

      "Lãnh, Tiểu, Dã, , cũng, thích, em!"

      Cuối cùng, cũng thể thích ứng phương thức biểu đạt thế này được, giọng có vẻ hơi khác thường, nhưng rốt cuộc vẫn hét lên.

      Khi thanh lao ra cổ họng, đón gió tới, Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên cảm thấy thoải mái thể diễn tả được.

      Tàu lượn dừng ở trạm cuối cùng, Lãnh Tiểu Dã cũng đứng vậy, nhấc chân lên, đưa tay nâng mặt , cúi xuống hôn .

      Mọi người xung quanh như bùng nổ, tiếng thét tiếng huýt sáo ngừng vang lên.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cứng đờ ngườ lát, sau đó ôm eo , hôn trả .

      thanh khắp nơi dần biến mất, thậm chí còn biết có người chụp hình, chỉ tập trung hôn , bá đạo mà điên cuồng.

      Tất cả thanh biến mất, trong đầu chỉ còn lại môi lưỡi của .

      ...

      Mãi tới khi nhân viên công tác tới vỗ vai .

      "Hai vị... Hai vị... Có thể xuống rồi tiếp tục được ?!"
      Dunghyt97, hirari, B.Cat3 others thích bài này.

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Xem quá

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :