1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 344+345

      Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu nhìn , "Em có ý đó, em chỉ là, lỡ như... Có rất nhiều người khi nhau cũng nhất định phải sống chung với nhau..."

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngắt lời ..., hai bàn tay to đỡ lấy vai .

      " có lỡ gì cả, nhất định chúng ta ở cùng nhau, ai có thể thay đổi được chuyện này."

      Giọng của bá đạo kỳ lạ, mỗi chữ đều lộ ra vẻ mạnh mẽ và cố chấp.

      Nhìn người đàn ông trước mắt, nghiêm túc nhưng hơi quá.

      Trong lòng Lãnh Tiểu Dã rất vui, nhưng hơi đau.

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, ... đừng căng thẳng như vậy, em chỉ ví dụ thôi mà..."

      "Tiểu Dã!" Ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương nặng nề nhìn , "Thân phận của , nữ đại công tước... Tất cả những thứ đó cũng thể ngăn cản được chuyện của chúng ta, chỉ cần em rời khỏi ... vĩnh viễn ở cạnh em."

      Lãnh Tiểu Dã nhìn , trong lòng được loại cảm xúc ra được chậm rãi lấp đầy.

      Ấm áp, mềm mại...

      Đó là cảm xúc xa lại, trước kia chưa bao giờ cảm nhận được.

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, em... Em thể đảm bảo vĩnh viễn với được, cái từ này quá to tát. Nhưng, nếu em hẹn hò với , em cũng nghiêm túc muốn lần. Nếu em ... cũng em..., chúng ta ở cùng nhau, nhưng thứ khác... Em đều quan tâm. Chỉ cần... Chúng ta nhau."

      Thậm chí, lúc quyết định tới gặp , vẫn còn do dự.

      Nhưng lúc mặc bộ váy bẩn thỉu, đôi giày cao thấp chạy về phía .

      Lãnh Tiểu Dã mới hiểu được, trong lòng , người đàn ông này quan trọng tới mức nào.

      Có vài thứ khi mất rồi mới biết quý trọng.

      rất may mắn, rời , còn vẫn tới được cuộc hẹn này.

      Tuy, làm mình trở nên rối tinh rối mù.

      " để em ." Hoàng Phủ Diệu Dương .

      Giọng của đầy bá đạo mà tự tin.

      "Vậy nhớ cẩn thận đó!" Lãnh Tiểu Dã cười vỗ ngực , sau đó xòe tay ra, "Taxi!"

      Xe taxi dừng lại, chở hai người về khách sạn.

      Ngực của rất rắn chắc, cũng rất rộng, giống hệt vòm ngực khiến cảm thấy an toàn của ba, nhưng lại cho người khác cảm giác rung động kỳ lạ.

      Vươn tay ra, nhàng ôm hông .

      Lúc nãy còn cãi nhau, đôi nam nữ đuổi tôi chạy.

      Nhưng bây giờ lại làm hòa với nhau.

      Xe taxi dừng trước khách sạn, phục vụ chạy tới chủ động mở cửa cho Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Cảm giác người trong lòng có động tĩnh, Hoàng Phủ Diệu Dương nghi ngờ cúi mặt, chỉ thấy hàng lông mi rũ xuống, khuôn mặt nhắn ửng đỏ, ngủ ngon.

      Nhìn dáng vẻ ngủ say của , nở nụ cười.

      Trả tiền xong, lấy áo khoác ngoài che kín lại, cẩn thận ôm xuống taxi.

      Người phục vụ vội vàng ấn thang máy giúp , Hoàng Phủ Diệu Dương ôm Lãnh Tiểu Dã đứng trước cửa phòng mình, lão quản gia đằng sau vội vàng tới mở cửa.

      Thấy ôm Lãnh Tiểu Dã vào phòng, lão quản gia khách sáo cúi đầu, biết điều vào.

      Ôm Lãnh Tiểu Dã vào phòng ngủ chính, giúp cởi áo khoác cởi giày ra, chăm sóc như đứa trẻ, động tác của Hoàng Phủ Diệu Dương rất dịu dàng, tối nay, Lãnh Tiểu Dã chơi nhiều quá rồi, sớm mệt mỏi, để mặc muốn làm gì làm.

      Rất nhanh, người chỉ còn lại nội y.

      Dường như hơi mát, Lãnh Tiểu Dã khẽ 'hừ' tiếng, co người lại, dây áo ngực lập tức trượt xuống, hai con thỏ muốn nhảy ra, nửa che nửa lộ trước mặt .

      giường, drap giường mua vàng nhạt kiểu Trung Cổ.

      Mái tóc xoăn màu đen của Lãnh Tiểu Dã như đóa tường vi đen thi nhau đua sắc, tán lạc gối, cũng có vài sợi rơi vai ,

      Đuôi tóc như bàn tay bướng bỉnh tiến vào nội y .

      Khung cảnh như vậy làm nổi bật làn da trắng nõn đẹp như ngọc của .

      Trong phòng chỉ có ngọn đèn ngủ, ánh sáng màu vàng dịu dàng soi xuống khuôn mặt .

      cong người nằm gối như thiên sứ đẹp mà thuần khiết.

      Nhưng, nằm hơi cong để lộ ra cảm giác trêu hoa ghẹo nguyệt được.

      Lưng quay lại đối mặt với .

      Từ vai tới xương cột sống là đường cong đẹp đẽ, hai thắt lưng hơi bóng.

      Ánh mắt xẹt qua lưng , dừng ở chiếc quần lót màu trắng bằng bông, yết hầu Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức khô cằn.

      Phần bụng nóng bừng như lửa, nháy mắt, cả người đều nóng phừng phực cả lên.

      Cúi người xuống, chậm rãi đưa ngón tay qua, nhàng lấy núm tóc của đưa lên mũi ngửi.

      Hương chanh nhàng khoan khoái, tinh thần phấn chấn như nắng mặt trời.

      Đó chính là mùi hương quen thuộc với -- mùi của .

      Đầu ngón tay dừng ở vai , ngón tay chạm vào da thịt như tơ lụa của , dụ dỗ đặt cả bàn tay lên.

      Trong lòng, giọng ngừng vang lên...

      ấy là của mày, ấy là của mày, ấy là của mày...

      Hoàng Phủ Diệu Dương, ấy là của mày!

      Chỉ cần chút, biết gì như lần trước.

      Ngón tay từ vai trượt xuống, nắm lấy cài áo ngực của , ngón tay nhàng hợp lại, nút cài tự động mở ra.

      Nâng tay lên, Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ hôn lên lưng , lén lút cởi áo ngực của ra.

      Hai con thỏ vừa nãy vẫn còn bị quần áo nửa che nửa lộ lập tức nhanh nhẹn nhảy ra, hoàn toàn lộ trước mặt .

      Dường như bị khí lạnh kích thích, hai quả nho dựng đứng lên.

      Hơi thở của càng ngày càng nặng, ngồi thẳng dậy, giơ tay cởi tây trang người, tháo cà vạt, kịp cởi nút áo ra, dùng lực, nhanh chóng giật nút áo sơ mi ra...

      Hai nút áo rơi xuống đất, nhảy tưng tửng.

      chiếc nút màu đỏ rơi đúng vào ngực , nhìn vừa đáng lại vừa mê người.

      cúi xuống, nhàng hôn lên cổ .

      hôn rất , thứ nhất muốn để lại dấu, thứ hai muốn đánh thức .

      Vạt áo thả lỏng lơ đãng cọ vào da thịt .

      Lãnh Tiểu Dã khẽ 'ừm' tiếng, rồi xoay người qua.

      Hoàng Phủ Diệu Dương đỡ lấy vai , ôm người , rồi hôn lên ngực .

      Đôi môi vô tình đụng vào vật cứng, nghi ngờ ngẩng đầu lên.

      Chỉ thấy sợi dây đen xỏ vào chiếc nhẫn kim cương, nằm yên bên ngực .

      liếc mắt cái liền nhận ra đó chính là chiếc nhẫn đưa cho .

      Nhìn chiếc nhẫn kim cương, Hoàng Phủ Diệu Dương rút tay lại.

      Đáng chết!

      Sao có thể làm chuyện bỉ ổi như vậy với được chứ?!

      Chống tay đứng dậy, Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng rời giường, kéo chăn qua đắp cho , rồi xoay người chạy vào phòng tắm.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 346+347

      Dòng nước lạnh lẽo chảy xuống mặt và người , làn da nóng rực bị nước lạnh kích thích, lập tức biến mất, cảm giác rung động mãnh liệt trong người cũng từ từ yên ổn lại.

      Quần áo ướt đẫm dính vào người .

      Hoàng Phủ Diệu Dương tắt vòi sen, thở dài hơi.

      đứng thẳng dậy, lấy khăn tắm lau mặt, nhìn dáng vẻ của mình trong gương.

      Dưới ánh đèn, chiếc bông tai ruby đỏ nhàng lấp lánh.

      Giơ tay lên, dịu dàng sờ vào chiếc bông tai, cảm thấy vành tai hơi gai đau, nhưng vẫn nở nụ cười.

      "Tiểu Dã, làm em , nhất định như vậy."

      Quay về phòng mình, nhìn quần áo người ướt đẫm, Hoàng Phủ Diệu Dương cởi áo sơ mi ra, mặc áo choàng tắm vào.

      Nhìn Lãnh Tiểu Dã nằm gối, giơ tay xem đồng hồ.

      tới giúp sửa lại chăn, Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay tắt ngọn đèn đầu giường, xoay người ra khỏi phòng, vào thư phòng.

      , muốn dẫn cua gạch, còn muốn dẫn xuống đường hầm, cả xem phim cùng nhau nữa.

      muốn dành cả ngày mai cho , nên đương nhiễn phải dành thời gian để hoàn thành công việc.

      Mở điện thoại, Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng kiểm tra những văn kiện cần phải xử lý.

      Nhớ lại dáng vẻ khi xuất tối nay, khóe môi lại tự chủ được giơ lên.

      Đúng là trứng thúi này chẳng bao giờ để thất vọng, cũng để thất vọng.

      suy nghĩ nữa, Hoàng Phủ Diệu Dương tập trung làm việc.

      Tới khi mặt trời lên cao, lúc thành phố phồn hoa lại bắt đầu đón ngày mới, cũng xem hết tất cả những văn kiện cần sửa, cầm lấy những phần văn kiện bàn trợ lý cần chữ ký của , Hoàng Phủ Diệu Dương đứng lên, vươn tay lên, cầm văn kiện ra khỏi thư phòng, đẩy cửa ra.

      Ngoài cửa, lão quản gia và trợ lý đứng đợi sẵn.

      Nhìn bộ áo ngủ của Hoàng Phủ Diệu Dương, hai người trao đổi ánh mắt, đều thầm hiểu được nhưng gì.

      "Phần này ký xong rồi, mau về nước ."

      "Vâng, bá tước tiên sinh."

      Trợ lý lập tức đư tay ra nhận lấy văn kiện.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, "Hợp đồng bên Ý bị nhầm số."

      Trợ lý run lên, cái hợp đồng kia cũng vài trăm tỷ, thiếu chữ số, tức là chỉ còn mười tỷ thôi!

      Xong rồi, xong chắc rồi!

      Công việc này lương rất cao, muốn tạm biệt đâu.

      Vị này lúc nào cũng máu lạnh vô tình, tuyệt đối cho phép xảy ra bất cứ sai lầm gì.

      Hoàng Phủ Diệu Dương vui nhìn , "Lần sau... được tái phạm nữa, nếu , cậu lập tức từ chức cho tôi!"

      Trợ lý như tin vào tai mình, 'lần sau', vị bá tước tiên sinh lúc nào cũng hà khắc, vậy mà giờ đây lại cho cơ hội.

      Trợ lý cảm kích ngẩng đầu lên, "Cảm ơn, cảm ơn bá tước tiên sinh, tuyệt đối có lần sau đâu, tôi bảo đảm với ngài, tuyệt đối có."

      "Đủ rồi!" Hoàng Phủ Diệu Dương ngắt lời , "Lập tức liên lạc với bến Thượng Hải, Tiểu Dã còn muốn đường hầm, rạp chiếu phim, bắn cung."

      Được, bá tước tiên sinh." Trợ lý cung kính đáp ứng, "Tôi ngay bây giờ."

      xong, lui ra phía sau từng bước, cúi đầu sâu trước mặt .

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, cảm ơn ngài!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn nữa, quay sang nhìn lão quản gia, " chuẩn bị bữa sáng cho ấy, tôi biết khi nào ấy tỉnh."

      Hoàng Phủ Diệu Dương biết Lãnh Tiểu Dã ngủ tới khi nào, nhưng biết, sau khi tỉnh dậy nhất định đói, nên mặc kệ khi nào mới dậy, đều cho chuẩn bị bữa sáng ngay lập tức.

      "Được, bá tước tiên sinh, tôi hiểu ý ngài." Lão quản gia đưa túi giấy cho , "Đây là bộ quần áo tối qua của tiểu thư."

      Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay nhận, lão quản gia lén mỉm cười cúi đầu với , rồi xoay người rời .

      Cầm quần áo về phòng, Hoàng Phủ Diệu Dương thầm vào phòng của Lãnh Tiểu Dã.

      gối, Lãnh Tiểu Dã vẫn còn ngủ say.

      Máy sưởi trong phòng mở đầy đủ, khuôn mặt nhắn ngủ của hồng hào, cả người lệch qua bên, đầu cũng nằm gối, tay duỗi ra ngoài gì, nhưng cả chân trái của đều rơi ra ngoài.

      Thấy ngủ như đứa trẻ, Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ cười cái.

      Rón rén tới, động vào , chỉ nhàng giúp đắp kín chân trái bị lộ ra ngoài.

      Nhìn thấy quần áo rời rạc của , khiêu lông mày.

      Nếu tiểu hỗn đản này tỉnh dậy, phát nội y của mình như vậy, nhất định cảm thấy khác thường.

      Nghĩ vậy, Hoàng Phủ Diệu Dương buông túi giấy ra, vòng qua đầu, đưa tay giữ chặt nút cài phía sau áo ngực , giúp cài lại.

      Sau đó cẩn thận nâng tay lên, muốn nhét tay vào chăn.

      Vừa rồi bởi vì kéo chăn giúp , hơi tỉnh lại.

      Hoàng Phủ Diệu Dương giữ chặt tay bỏ vào trong chăn, Lãnh Tiểu Dã gối mở choàng mắt, bàn tay bắt lấy tay , bổ nhào về phía trước, đẩy cả người Hoàng Phủ Diệu Dương té xuống thảm dưới giường.

      Giơ tay lên, vung quyền.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay chặn nắm đấm của lại.

      "Tiểu Dã, là !"

      Lãnh Tiểu Dã hầm hù nhìn , "Em biết là mà... Vừa nãy định làm gì hả?!"

      " chỉ muốn đắp chăn cho em thôi mà?!" Hoàng Phủ Diệu Dương đáp.

      "Đắp chăn cho em à?!" Lãnh Tiểu Dã cười nhạt, "Đến nhà em để đắp chăn cho em..."

      tới đây, ngẩng đầu nhìn xung quanh, đột nhiên nhận ra đây phải nhà mình, mà là phòng ở khách sạn.

      "Ha ha... Xin lỗi nha!" Lãnh Tiểu Dã vội vàng buông cổ áo ra, ngượng ngùng le lưỡi với , "Em... Em vẫn chưa tỉnh hẳ, em cứ nghĩ rằng mình... ngủ trong phòng trọ, ngại quá."

      Nhìn vẻ mặt đáng của , Hoàng Phủ Diệu Dương mà tức giận được mới lạ.

      có phản ứng như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, là vì thái độ của đối với trước kia.

      Hoàng Phủ Diệu Dương mỉm cười, nằm thảm, híp mắt nhìn .

      "Trước kia... Xin lỗi, sau này ép em nữa."

      làm ít chuyện quá đáng với , nhưng cũng lợi dụng , Lãnh Tiểu Dã phải là loại người hay tính toán chi li.

      "Em biết rồi!" vỗ ngực , cười tươi, "Đừng nhắc tới chuyện cũ nữa, em cũng từng lừa ... từng bắt nạt , chúng ta huề nhau. Sau này, chúng ta cứ thẳng thắn với nhau là được rồi."

      Hoàng Phủ Diệu Dương chống tay ngồi dậy, nhìn nụ cười xán lạn khuôn mặt , tâm trạng thoải mái chưa từng thấy.

      người này, dường như có loại ma lực nào đó có thể dễ dàng chế tâm trạng của .

      Mỗi khi nhìn thấy cười, trong mắt , cả thế giới dường như bừng sáng theo.
      Dunghyt97, B.Cat, Phượng Cửu2 others thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 348+349

      Kéo chăn qua, bao lấy cơ thể , Hoàng Phủ Diệu Dương mỉm cười .

      "Đói bụng ?"

      "Aaaa..... chảy máu kìa!"

      Nhìn thấy vết máu tai , Lãnh Tiểu Dã sợ hãi hô lên, thân mật đưa mặt tới, cẩn thận đỡ lấy mặt .

      " sao." Hoàng Phủ Diệu Dương thản nhiên .

      Vừa rồi bị đẩy ngã, cũng cảm thấy tai hơi đâu, chắc là khi nãy cần thận động vào miệng vết thương.

      "Đừng động!" Lãnh Tiểu Dã vươn tay lấy khăn giấy ở đầu giường, cẩn thận lau vết máu vành tai cho , nhìn thấy lỗ tai bị nhiễm trùng, nhíu mày, "Có mủ luôn rồi, nếu cứ tiếp tục đeo như vậy bị nhiễm trùng nặng hơn đó, để tháo ra cho..."

      "Tiểu Dã!" Hoàng Phủ Diệu Dương nắm lấy tay , " được tháo."

      " tháo tháo tháo, buông em ra.... để em xem cho !" Hất tay ra, đưa mặt tới gần, cẩn thận nhìn lỗ tai , "Cũng may, nhiễm trùng nặng lắm, lát nữa em giúp khử trùng, sau đó thoa thêm chút thuốc mỡ nữa..."

      Ngồi người , mái tóc dài của xẹt qua , bởi vì sát lỗ tai, mặt gần kề, mỗi hơi thở của đập vào mặt , xẹt qua lỗ tai.

      người có mùi chanh nhàn nhạt.

      Áo ngực người dán đúng vào ngực , nhàng ma sát theo động tác của , hai đùi cách quần tây vẫn có thể cảm nhận được độ ấm của .

      Cơn đau lỗ tai bị ném ra sau, hơi thở của Hoàng Phủ Diệu Dương càng lúc càng nặng nề.

      Cảm thấy cơ thể mình bắt đầu rục rịch, hơi nhếch môi, vịn chặt vai , "Tiểu Dã, về giường !"

      Lãnh Tiểu Dã giữ đầu lại, "Đụng động, em nặn mủ ra cho , vậy mới mau khỏi được."

      lòng quan tâm tới lỗ tai , chú ý tới bây giờ mặc ít thế nào.

      Tự nhiên cũng chú ý tới giờ phút này, bá tước tiên sinh bị thử thách.

      Yết hầu căng lên, cơ thể bành trướng, Hoàng Phủ Diệu Dương cảm thấy trái tim mình vô cùng căng thẳng, dòng chảy nóng hổi từ trong mũi chảy ra.

      Đỡ lấy vai , Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay đè chặt mũi, xoay người chạy vào toilet.

      "Hoàng Phủ Diệu Dương!"
      Lãnh Tiểu Dã thấy vội vã, biết chuyện gì xảy ra, khoác chăn chạy theo, từ cách cửa toilet mở nửa, thấy khom người xuống rửa mặt ở bồn rửa tay.

      Trong bồn nước là về máu đỏ.

      "... Sao lại bị chảy máu mũi vậy?!" Trong lòng lo lắng, Lãnh Tiểu Dã vứt chăn chạy vào toilet, nhanh chóng xé giấy đưa , "Dùng nước lạnh đắp lên trán có thể làm mạch máu co lại...."

      tay đè mũi , thấm nước lạnh vào khăn, đắp lên trán .

      "Cúi đầu thấp chút..."

      vừa giúp đắp vừa ra lệnh, Hoàng Phủ Diệu Dương cúi thấp đầu, vừa khéo nhìn thấy vì đưa tay lên mà bộ ngực bị đè lại.

      Vì vừa nãy mới cài áo ngực giúp , vẫn chưa chỉnh lại, hai con thỏ chịu an vị, từ góc độ của , có thể thấy hai qua nho bên trong.

      Cơ thể bành trướng cực điểm, Hoàng Phủ Diệu Dương chảy máu múi nhiều hơn.

      "Tiểu Dã!" khàn giọng , đỡ lấy tay , Hoàng Phủ Diệu Dương nhàng thở dốc hơi, " ra ngoài , muốn tắm!"

      "Nhưng vẫn còn bị chảy máu mũi mà?!"

      "Nghe lời, ra ngoài !"
      Hoàng Phủ Diệu Dương cúi người, cau mày nhìn .

      Cái gì mà kỳ cục vậy, đột nhiên muốn tắm, chẳng lẽ mắc bệnh sạch à?!

      Lãnh Tiểu Dã cũng nghĩ nhiều, đưa khăn giấy cho rồi ra ngoài.

      Thấy rời , Hoàng Phủ Diệu Dương cởi áo choàng tắm ra, đứng trước vòi sen, mở nước lạnh.

      "Hoàng Phủ Diệu Dương!" Lãnh Tiểu Dã đóng cửa lại giúp , chợt nhớ tới việc, vội vàng mở cửa ra, " đừng để lỗ tai dính nước đấy..."

      được nửa câu, nhìn thấy mặc quần tay đứng dưới vòi sen.

      giật mình đứng yên tại chỗ.

      Kỳ lạ , sao tắm lại còn mặc quần áo vậy nhỉ?!

      Vài giọt nước văng vào tay , lạnh.

      Là, nước lạnh?!

      Lãnh Tiểu Dã trừng mắt, "Hoàng Phủ Diệu Dương, làm gì vậy?!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương đứng dưới nước, đưa lưng về phía cửa, biết quay lại, nghe thấy giọng của , nghi ngờ xoay người lại.

      Quần tay ướt đẫm dính vào người, Lãnh Tiểu Dã đưa mắt liếc nhìn 'cái lều' cao của .

      Hoàng Phủ Diệu Dương vội xoay người lại, đưa lưng về phía , giọng khàn khàn.

      "Tiểu Dã, ra ngoài chờ ."

      Lãnh Tiểu Dã đứng ở cửa run sợ hai giây, sau đó nhanh chóng xông lại, tắt vòi sen.

      " điên rồi, làm vậy bị cảm đấy!"

      Giữa mùa đông lại tắm nước lạnh, điên rồi sao?!

      Nhìn Lãnh Tiểu Dã chỉ mặt mỗi bộ nội y, Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng dời mắt chỗ khác.

      "Tiểu Dã, mau ra... Nghe lời, sao đâu."

      Nhìn cả người đầy nước lạnh, Lãnh Tiểu Dã đau lòng nhíu mày.

      "Ngốc!"

      Cho rằng trách mình tôn trọng , Hoàng Phủ Diệu Dương nhàng .

      "Xin lỗi, ... có thể nhịn được."

      lên bước, Lãnh Tiểu Dã giơ tay lên, giúp xoa dòng máu dưới mũi.

      Ngón tay ấm áp của xẹt qua gò má lạnh như băng, cơ thể tự chủ được run lên cái.

      Rất muốn, ôm , bây giờ lập tức giữ lấy .

      "Tiểu Dã, sức chịu đựng của có hạn đấy."

      khàn giọng nhắc nhở .

      thực sắp điên rồi, ràng muốn nhưng được, nghĩ tới phát đau, cố gắng chế, còn lúc lúc trước mặt .

      Cho dù có thể kiềm chế được, nhưng có thể kiên trì được bao lâu đây?!

      Ngày thường rất thông minh, thế sao bây giờ lại ngốc vậy.

      Bây giờ đứng đây, , chẳng phải ý tứ rất ràng rồi sao?!

      Lãnh Tiểu Dã trợn mắt, nhón chân, hôn lên môi .

      Trước kia, từ chối 'gần gũi' với , là vì lúc nào cũng nghĩ tới cảm nhận của , giữa bọn họ vẫn chưa xác định quan hệ.

      Bây giờ, quyết định ở cùng , chẳng lẽ còn từ chối sao?

      phải quá thoái mái, nhưng cũng tới mức bảo thủ.

      Huống chi, phải bọn họ chưa từng làm.

      phải dùng nước lạnh để giải quyết vậy luôn sao?!

      Mấy hôm trước tên này còn ho ghê gớm, bây giờ còn tắm nước lạnh như vậy, lỡ bị viêm phổi luôn làm sao bây giờ?!

      Nhìn thấy khuôn mặt của Lãnh Tiểu Dã tới gần, Hoàng Phủ Diệu trợn to mắt.

      Trong lúc nhất thời, phản ứng kịp.

      Mãi tới khi môi dừng môi , đột nhiên hiểu ra, muốn làm gì.

      Vươn tay ra, ôm vào lòng, ôm chặt, tới nỗi xương cốt hơi cấn đau.

      Nâng tay vịn chặt mặt , vội vàng hôn.
      Dunghyt97, B.CatChris thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 350+351

      Bàn tay đỡ lấy mặt Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương vội vàng hôn lên môi .

      người chỉ có mỗi bộ nội y, đột nhiên chạm vào da thịt lạnh lẽo của , Lãnh Tiểu Dã khống chế được run lên cái.

      Quen lâu như vậy, đây là lần đầu tiên lòng chủ động với , thể buông ra được.

      Lãnh Tiểu Dã lạnh tới nỗi nổi da gà đầy ngườ, vòng tay lên cổ , co người lại chút.

      Cảm nhận được động tác của Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay ra, chỉnh nước ấm rồi mở vòi sen lên.

      Đồng thời dùng cơ thể chắn cho .

      Vòi nước phun nước lạnh lên lưng , sau đó ấm dần.

      Lúc này, hơi nới cánh tay ra, nhưng cũng buông tha cho môi .

      Nụ hôn của triền miên như đêm qua, bá đạo dây dưa với lưỡi , dùng sức mút lấy, mạnh mẽ công kích.

      Nhịn từ rạng sáng tới giờ, giờ phút này, trướng tới đau.

      Bàn tay ôm chặt , lòng bàn tay dùng sức xoa lưng .

      người hơi mát, lòng bàn tay nóng như lửa, khiến da thịt nóng tới phát đau.

      Hôn , bàn tay khách sáo lên, cầm lấy móc cài của , thoải mái cởi ra.

      Sau đó, dùng lực ôm chặt , da thị hai người dính chặt vào nhau.

      nóng lạnh, hai loại xúc cảm khác nhau, rất nhanh, cơ thể lại bắt đầu nóng lên..., ngay cả những giọt nước ngực cũng nóng lên theo.

      Dòng nước ấm áp xối xuống người, chảy da thịt, khiến mái tóc ướt đẫm dính vào người.

      Nút cài người lại bung ra, lấy lại vẻ mềm mại như tơ lụa, bị nước dính vào, xúc cảm như ngọc ra trước mắt.

      Thở hổn hể rời khỏi môi , Hoàng Phủ Diệu Dương dời môi tới bên xương quai xanh của .

      Xương quai xanh của ấm áp hơi nước, phản xạ lại ngọn đèn đầu như ánh mặt trời.

      Giữa hai xương quai xanh, chiếc nhẫn kim cương màu vàng rũ xuống.

      Đôi môi trượt xuống, hôn lên chiếc nhẫn cái, rồi ngậm chặt quả nho mê người kia.

      Cuối cùng cũng ngây người, đương nhiên cơ thể rất mẫn cảm.

      Cảm nhận được môi lưỡi , cả người Lãnh Tiểu Dã mềm nhũn, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

      theo bản nặng nắm chặt hai cánh tay, dường như muốn đứng thẳng mà được, muốn né .

      "... ụược."

      lui từng bước, lưng áp lên mặt tường, còn đường thoát.

      Hoàng Phủ Diệu Dương đuổi theo, tiếp tục hôn .

      biết, nếu lúc này muốn cũng có nghĩa là muốn.

      Bây giờ trướng lắm rồi, nhưng sợ làm đau, nên phải làm chuẩn bị tốt.

      giống như nhà ảo thuật, từ môi tới lưỡi đều mang theo ma lực, thậm chí mỗi ngón tay của cũng rất thần, chỉ cần đụng cái, cũng đủ khiến cả người run rẩy...

      Lãnh Tiểu Dã cảm thấy mình như miếng thịt nướng, lại giống cá mắc cạn...

      Rất nóng, nóng tới nỗi dường như thể hô hấp được.

      Cơ thể cảm thấy trống rỗng.

      nên lời, chỉ vô ý phát ra chuỗi thanh.

      Nắm lấy vai , muốn nắm chặt , nhưng lại có sức lực.

      "Hoàng Phủ... Diệu... Diệu Dương..."

      cố gắng gọi tên , giọng khô khan, khàn khàn như phải giọng , mà là của người khác.

      Nhưng cũng khó nghe, ngược lại còn rất thu hút.

      Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương nhịn tới cực hạn.

      Đưa ngón tay qua, tháo chiếc quần lót vướng víu cuối cùng người .

      Bàn tay to nhàng nâng cơ thể gầy gò của lên.

      Ngẩng mặt lên, hôn lên vành tai , nhàng nhắc nhở.

      "Tiểu Dã, tới đây."

      Thân mình hơi đau, Lãnh Tiểu Dã hít ngụm khí lạnh, nắm chặt vai .

      "Đau."

      "Xin lỗi, Tiểu Dã."

      cứng người dám động đậy, tiếp tục hôn .

      Mãi tới khi, thả lỏng người, mới chậm rãi hoàn toàn giữ lấy .

      Sau đó.

      Nước chảy thành sông.

      hiểu cơ thể , lại vừa thông minh, nên cũng tự biết phải làm thế nào để được thoải mái nhất.

      ...

      ...

      Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên.

      tấm gương dính tầng hơi nước mỏng mơ hồ chiếu ra bóng dáng hai người.

      Dây dưa triền miên.

      Giữa tiếng nước chảy, là tiếng thở dốc của đàn ông và hơi thỏ đứt quãng của .

      ...

      ...

      Lãnh Tiểu Dã thể là đối thủ của Hoàng Phủ Diệu Dương được, nhanh chóng thua trận trong lòng .

      Chờ tới khi thả, cũng yếu ớt dựa vào người , gối đầu ở cổ như đứa trẻ.

      Nhìn cái miệng nhắn của thở gấp, Hoàng Phủ Diệu Dương vừa thỏa mãn vừa đau lòng.

      "Có phải ... Làm đau em ?!"

      " thừa."

      vốn là muốn mắng , nhưng hai chữ này vừa ra khỏi miệng cũng yếu ớt có sức lực gì, nghe vào chỉ như vừa làm nũng vừa mắng chửi.

      nhàng hôn lên mặt , Hoàng Phủ Diệu Dương bế như đứa trẻ tới cạnh bồn tắm, mở chốt nước xong, mới cẩn thận đặt vào.

      vươn tay giúp rửa ráy.

      Lãnh Tiểu Dã hơi ngại, đưa tay muốn giữ tay lại, nhưng lại bị bắt được, dịu dàng mở miệng.

      "Ngoan nghe lời."

      Cả người đau xót, có sức lực để tránh né, đành để mặc làm.

      Đưa tay cầm chiếc nhẫn kim cương màu vàng ngực , Hoàng Phủ Diệu Dương hơi giơ khóe môi.

      "Tiểu Dã, ngày nào đó, đeo cái nhẫn này vào ngón tay em."

      giơ môi lên, gượng cười, "Vậy cố gắng lên."

      Kéo bàn tay từ dưới nước của lên, nhàng nâng tay , như kỵ sĩ hôn môi công chúa, đặt nụ hôn lên mu bàn tay , rồi lại hôn cái lên ngón tay .

      "Tiểu Dã, làm được!"

      Lãnh Tiểu Dã cười, về điểm này, tuyệt đối nghi ngờ gì.

      vẫn luôn nghĩ rằng mình là người cứng đầu khó trị.

      Nhưng người kia, lại cứng đầu hơn cả .

      Có lẽ, đúng như Trầm Ninh từng , , thực rất giống nhau?!

      Đưa tay ôm ra khỏi bồn tắm, Hoàng Phủ Diệu Dương lấy khăn tắm quấn người lại rồi mới ôm tới giường.

      Giúp sấy khô tóc, quấn như gói bánh chưng xong, mới chịu ngồi dậy.

      " lấy đồ ăn cho em."

      Hoàng Phủ Diệu Dương ra khỏi cửa, lập tức nhìn thấy hai chiếc xe thức ăn ở cửa ra vào, lão quản gia khách sáo cúi đầu với cái.

      "Bá tước tiên sinh, bây giờ tiểu thư muốn dùng bữa rồi sao?"

      "Ông chuẩ bị cái gì cho ấy vậy?"

      "Là bữa sáng theo kiểu Trung Quốc, có bánh bao gạch cua mà tiểu thư từng tới, cùng ít cháo và vài món ăn kèm." Lão quản gia đẩy xe thức ăn qua, "Chiếc xe thức ăn này chỉ vừa được đẩy tới khoảng năm phút thôi."

      Nhìn lướt qua hoa hồng màu đỏ xe ăn, Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày nhìn lão quản gia theo mình nhiều năm.
      Dunghyt97, B.CatChris thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 352+353

      "Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, tôi thấy các đều thích những thứ này."

      Lão quản gia cung kính cúi người, nhàng .

      Hoàng Phủ Diệu Dương cũng gì thêm, chỉ nhận lấy xe ăn, đẩy vào phòng.

      Đặt khay thức ăn trước mặt Lãnh Tiểu Dã, đặt bánh bao gạch cua và những món khác vào khay.

      Lãnh Tiểu Dã nhìn bữa sáng nóng hổi, cảm thán.

      "Chuyện này... Cũng hơi nhanh quá rồi? Chẳng lẽ... sắp xếp trước rồi hả?!"

      Đưa cho đôi đũa, Hoàng Phủ Diệu Dương bình tĩnh .

      "Từ lúc gọi thức ăn xong tới khi có thức ăn, cũng ít nhất phải nửa tiếng, sợ em chờ kịp."

      phải là người thích nịnh hót, nhưng bên trong vẻ bình tĩnh, lại để lộ tình cảm cưng chiều vô hạn.

      Hoàng Phủ Diệu Dương là người có thể làm bất cứ chuyện cực đoan gì, miễn là muốn.

      Nhưng ai ngờ người như lại có ngày vì bữa sáng của mà phải chuẩn bị kín đáo như vậy?

      Nhìn bó hoa xe ăn, Hoàng Phủ Diệu Dương hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đưa cho Lãnh Tiểu Dã.

      "Cái này... Em thích ?"

      Lãnh Tiểu Dã nhận lấy bó hoa, nhìn nhìn.

      "Cái này là hoa hồng, tuy phải là tường vi mà em thích, nhưng cũng thuộc loại tường vi nên cũng khác nhau mấy." đưa mắt nhìn người đàn ông ngồi canh mình, đưa tay lấy cái bánh bao gạch cua trong đĩa, đưa cho , "Em có hoa, đành cho cái bánh bao vậy."

      Nhìn bánh bao trước mặt, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay ra cũng có đũa, chỉ há miệng, cắn chiếc bánh tay .

      "Đừng động!" Lãnh Tiểu Dã vội vàng rút lại, " đừng thấy bên ngoài nó nóng, nhưng nhân và nước súp bên trong nóng lắm đấy, nếu vậy ... Cắn miếng trước , sau đó thổi nhân và nước súp bên trong cho bớt nóng... Em thích húp nước súp trước rồi ăn nhân luôn."

      vừa vừa làm, cái miệng nhắn ngập thức ăn.

      Sau đó, đưa cho cái bánh bao khác.

      Đây là lần đầu tiên nghe , ăn bánh bao cũng phải chú ý như vậy.

      Học theo , cắn miếng , thổi chút, húp canh, rồi ăn cả nhân bên trong.

      Quả nhiên, đúng là rất thơm ngon.

      Lãnh Tiểu Dã vẫn nhìn , tới khi cắn miếng lớn, mới hỏi: "Được ?!"

      nhàng gật đầu, "Rất đặc biệt, rất ngon."

      "Dĩ nhiên rồi, bởi vì đó là cách căn độc đáo của riêng em mà." Lãnh Tiểu Dã làm mặt quỷ với , " có nhiều người biết cách ăn này đâu đó, bình thường em hay cho người khác biết."

      "Vậy... là người thứ mấy?!"

      "?!" Lãnh Tiểu Dã vươn ngón tay ra, " là người thứ 1, 2, 3... Chắc cũng trăm quá!"

      xong, bật cười to.

      Hoàng Phủ Diệu Dương biết cố ý nên cũng cười theo.

      "Trứng thúi."

      Từ tới lớn, chỉ có mới dám chọc như vậy.

      " có!"

      lập tức phản bác lại.

      cũng tiếp tục đấu võ mồm với .

      Lãnh Tiểu Dã vừa ăn cơm vừa nhìn , đột nhiên nhớ tới chuyện.

      "Hình như em nhớ từng , gặp em từ ba tháng trước... Sao em có chút ấn tượng nào thế nhỉ, Hoàng Phủ Diệu Dương... nhận lầm người đó chứ?"

      "Em có ấn tượng với , là vì tối đó, em hề nhìn ." Hoàng Phủ Diệu Dương cầm khăn giấy lau miệng cho , " nhận nhầm người được đâu."

      Lãnh Tiểu Dã bắt lấy cánh tay , "Đừng thừa nước đục thả câu... Mau cho em biết, rốt cuộc thấy em ở đâu?!"

      đưa cả hai tay qua nắm cánh tay Hoàng Phủ Diệu Dương, tấm chăn người cùng lỏng lẻo rơi ra, để lộ tảng da thịt lớn.

      Hoàng Phủ Diệu Dương vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bộ ngực của bị lộ ra ngoài.

      làn da như ngọc, vài dấu hôn khác gì những đóa hồng nở rộ.

      ... Ánh mắt cứng đờ.

      Lãnh Tiểu Dã cầm lấy cánh tay , lắc qua lắc lại.

      " nha?!"

      Hai con thỏ của cũng lắc lắc theo động tác.

      Hơi thở của Hoàng Phủ Diệu Dương nặng nề, vội vàng đưa tay kéo chăn lại giúp .

      Từ trưởng thành rất sớm, tâm lý cũng già dặn hơn những người bạn đồng lứa, bởi vì thân phận đặc biết, hơn nữa tính tình lại kỳ quặc, nên trong thời gian học, dường như chẳng có nào dám tới gần .

      Dù có đơn phương thích , cũng chỉ dám đứng từ xa nhìn chứ tới gần.

      Mãi tới khi trưởng thành rồi, mọi mặt đều phát triển, bắt đầu nhận ra các có ý đồ hấp dẫn .

      Trong lòng hiểu mục đích của các , nhìn thấy các , chỉ cảm thấy rất chán ghét.

      Thậm chí cả được gọi là thiên sứ ưu tú của liên bang nữ đặc công kia, khi nhìn thấy ta nằm giường thở dốc kỳ lạ, cũng có hứng thú chạm vào .

      Nhưng này, lại giống như chú ngựa hoang, cố gắng xông vào thế giới của .

      Từ sau đêm đó, thích mùi hương của .

      nhiều năm qua, bản năng đàn ông bị đè nén, thế mà trước mặt , lại hoàn toàn bị kích thích.

      Trước mặt , khă năng tự chủ của vô cùng thấp.

      Nếu cứ lắc lắc trước mặt như vậy, chắc thể chịu đựng được nữa đâu.

      Lãnh Tiểu Dã thấy sửa lại chăn, khuôn mặt nhắn nóng bừng lên, vội vàng rút tay lại, cả người như bị che lại, nhưng vẫn cương quyết mở miệng.

      " mau, rốt cuộc thấy em ở đâu?!"

      Cầm lấy cái ly, uống ngụm nước thấm giọng, Hoàng Phủ Diệu Dương ngước mắt nhìn , ra địa điểm.

      "Ý, đèo Stelvio."

      Lãnh Tiểu Dã ngạc nhiên, giơ ngón tay lên chỉ vào mặt , thể tin được.

      "... ... Hôm đó là người đua xe với em sao?!"

      Ba tháng trước, lúc Ý chơi, cố ý tới đèo Stelvio trong truyền thuyết.

      Phong cảnh ở đường núi này vô cùng tráng lệ, con đường hẹp, hơn nữa còn có những con dốc chập chùng lên xuống, tổng cộng có 48 chỗ ở đường núi này đột nhiên bị thay đổi, hấp dẫn các tay đua cả thế giới tới đây khiêu chiến.

      Lần đó, Lãnh Tiểu Dã cũng có mặt.

      Đương nhiên, tuy rất thích phiêu lưu, nhưng rất ít khi được mạo hiểm lần.

      tới đó trước, khảo sát con đường ở đấy, sau đó thuê xe tới chạy thử.

      vài vòng, lại lên núi, lúc quay đầu lại, chợt phát chiếc xe từ lao xuống, lúc chạy xẹt qua , chiếc xe đó hề có ý định chạy chậm lại, để lại cho đống bụi đất.

      Lãnh Tiểu Dã gặp người phách lối như vậy, đương nhiên là chịu yếu thế, lúc đuổi theo xe đối phương ở cua quẹp, dựng ngón tay khiêu khích.

      Vì vậy, hai chiếc xe từ từ tăng tốc.

      càng ngạc nhiên hơn, chiếc xe kia hề kém chiếc xe của chút nào, lại vô cùng tốt.

      chịu thua, Lãnh Tiểu Dã dùng toàn bộ thủ đoạn, ấy thế mà vẫn bị vượt qua.

      Lúc ở khúc ngoặt cuối cùng, trực tiếp chạy thẳng, vọt tới đường quốc lộ, ra khỏi đèo trước , giành được chiến thắng.

      Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Lãnh Tiểu Dã chỉ bật cười.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :