1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 298+299

      Có lầm vậy, sống tha cho , chết cũng ?!

      Lãnh Tiểu Dã bĩu môi suy nghĩ, khóe môi cong xuống dưới, phát sóng mũi mình hơi rát.

      thế này sao lại có người vô lại như Hoàng Phủ Diệu Dương chứ? Tê tê chắc khác gì bị thuốc bôi vào người!

      Sao lại xui xẻo gặp được vậy nhỉ?!

      Lãnh Tiểu Dã gì.

      "Tôi thích em... mà em cũng thích tôi, sao chịu cho tôi cơ hội?"

      Giơ tay lên, cầm lấy khuôn mặt của , giọng Hoàng Phủ Diệu Dương khàn khàn.

      Lãnh Tiểu Dã cúi đầu thở dài, "Đó là vì cứng đầu."

      Đuổi theo hơn nửa địa cầu, còn muốn xông vào đây, chắc thế giới này chỉ có là người đàn ông cứng đầu như vậy, tuyệt đối thể tìm thấy người thứ hai.

      "Sau này, tôi có thể sửa mà."

      " có khả năng!"
      "Em chưa thử, sao biết được?"

      "Tôi..." Lãnh Tiểu Dã còn định thêm, phía xa xa, chùm sáng lại xuất , kinh sợ, vội vàng đứng dậy, " còn thời gian nữa đâu, mau ."

      "Thân phận của như vậy, nếu ba tôi bắt được, có thể bị kiện đó!"

      "Hoặc cho tôi cơ hồi, hoặc để tôi bị ba em bắt ."

      Lãnh Tiểu Dã tức giận đá chân , "... Sao lại vô lại như vậy!"
      Hoàng Phủ Diệu Dương lời nào, con mắt màu lam nặng nề nhìn .

      Lãnh Tiểu Dã biu mỗi, "Hừ, thích , cho rằng làm vậy uy hiếp được tôi sao... Tôi mặc kệ , bị bắt cũng đáng đời!"

      xong, xoay người rời .

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi yên chỗ cũ.

      được ba bước, Lãnh Tiểu Dã quay mặt lại, thấy vẫn còn ngồi đó, mắng ra tiếng.

      "Hèn hạ! Vô sỉ!"

      Mắng xong hai tiếng, lại tiếp tục về phía trước.

      Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn ngồi yên chỗ cũ.

      Hèn hạ cũng được, vô sỉ cũng được.

      Khó khăn lắm tới tìm được , phải nắm chặt cơ hội này.

      nỡ đánh .

      Lãnh Tiểu Dã được ba bước, lại quay đầu nhìn , tức giận đến mức phải cắn vào miệng, " mau, còn ngồi đó chờ bị bắt nữa sao?!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương giơ khóe môi lên, cả người cũng đứng dậy, ba bước tới cạnh , "Em đồng ý rồi?"

      "Còn nhảm nữa tôi đánh chết nah!" Lãnh Tiểu Dã giữ chặt tay , nhanh chóng về phía bìa rừng.

      Đương nhiên, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng biết, nếu bị bắt gặp, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, cẩn thận sau lưng , ra khỏi rừng.

      Phía sau, chùm sáng dao động, kèm theo tiếng bước chân cũng truyền tới.

      Mặc dù Hoàng Phủ Diệu Dương hình, như trong doanh trại như vậy, chắc chắn để lại dấu vết.

      Cấp dưới mà Lãnh Tử Duệ sắp xếp đương nhiên ngồi rồi, cũng phát được , lập tức dùng bộ đàm thông báo cho Lãnh Tử Duệ, lo con gặp nguy hiểm, Lãnh Tử Duệ lập tức ra lệnh, điều động bầy chó đến tìm.

      " mau , tôi đánh lạc hướng ba tôi cho!" Lãnh Tiểu Dã dừng chân, móc hộp kẹo cao su ra, nhét vào tay Hoàng Phủ Diệu Dương, "Cái này cho , cổ họng khó chịu cứ ăn cái, tránh ho khan bị bại lộ."

      Nhận lấy kẹo cao su, nhanh tay cầm tay , "Vậy khi nào chúng ta gặp lại?"

      Lãnh Tiểu Dã nhìn rừng cây phía xa xa, " sau ."

      "Tôi ."

      Lãnh Tiểu Dã quay lại nhìn người đàn ông bá đạo cố chấp này, muốn bắn chết mà.

      "Phát dấu vết kẻ địch!"

      "Mọi người cẩn thận chút!"

      Xa xa, giọng mơ hồ truyền tới.

      Lãnh Tiểu Dã cắn môi , "Được, phải muốn có cơ hội sao, tôi cho . Từ giờ trở , trong vòng 3 ngày, nếu đến tìm tôi... Tôi qua lại với ."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn kỹ , " giữ lời?"

      Lãnh Tiểu Dã vội vã muốn chết, "Nhà của tôi cũng biết rồi, chẳng lẽ còn sợ tôi chạy?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương , duỗi tay ra, kéo vào lòng, đưa mặt tới gần mặt , đột nhiên lại dừng lại.

      "Tiểu Dã, tôi có thể hôn em ?"

      Lúc nào rồi mà còn muốn làm vậy?!

      Lãnh Tiểu Dã đẩy ra, "Sau 72 giờ, tìm tôi rồi sau, mau!"

      Ngước mắt nhìn chùm sáng phía xa xa, ngón tay Hoàng Phủ Diệu Dương lưu luyến sờ khuôn mặt nhắn của , xoay người chui vào rừng cây.

      Dựa người vào thân cây, Lãnh Tiểu Dã nhíu mày nhìn biến mất trong màn đêm, rồi lại liếc nhìn mọi người đuổi tới.

      bao lâu sau, bầy chó lao vào rừng, sau đó, chùm sáng cũng soi lên người Lãnh Tiểu Dã.

      nâng tay che mặt, Lãnh Tiểu Dã cười ra, "Ba, ba muốn chiếu chết con sao?"

      "Tiểu Dã?!" Lãnh Tử Duệ chạy tới, đỡ lấy tay , đưa mắt xem xét cẩn thận dưới, "Sao lại như vậy?"

      "A..." Lãnh Tiểu Dã ngẩn ra, "Cái gì mà sao lại như vậy?"

      Dùng thân mình che người lại, Lãnh Tử Duệ kéo áo xuống, rồi lại nâng tay cài cúc lại cho .

      "Sao... Quần áo lại ngay ngắn?!"

      Lãnh Tiểu Dã cúi đầu nhìn quần áo rối bù của mình, khuôn mặt nóng bừng lên, nghĩ cũng biết, nhất định lúc trốn ở lùm cây, Hoàng Phủ Diệu Dương lại mượn cơ hội động tay động chân rồi.

      Tên khốn kiếp này, đúng là chả khác gì miếng bọt biển!

      "À... Lúc đuổi theo thỏ, con cẩn thận đụng vào vài nơi thôi mà." Lãnh Tiểu Dã cười giải thích, cố ý giả ngu nhìn mọi phía sau, "Sao mọi người lại đông vây chứ, mọi người nghĩ con trốn sao?"

      Lãnh Tử Duệ lấy cành cây đầu xuống, : "Bọn họ phát có người xâm nhập vào đây."

      " thể nào, ai mà dám vào địa bàn của ba chứ/" Lãnh Tiểu Dã vừa được nửa, đám chó bên cạnh bỗng nháo động lên.

      "A! Con thỏ!"

      Lãnh Tiểu Dã lập tức cầm súng lên, giả vờ ngắm, bắn phát súng, xong liền xoay người chạy .

      cố ý bắn, là muốn nhắc nhở Hoàng Phủ Diệu Dương mau nhanh lên, biết tên khốn kia có hiểu hay .

      phát súng này của đánh lạc hướng mọi người.

      Lãnh Tử Duệ sợ con gặp chuyện may, liền vội vã chạy tới.

      Lãnh Tiểu Dã tức giận làm nững, "Tức chết được, thế mà bắn trúng! Hu hu hu... Nhất định là do gần đây đụng vào súng, nên tay nghề xuống cấp rồi, ba..."

      "Súng này nhìn được vào ban đêm đâu, bắn trúng cũng là chuyện bình thường mà, phải ?" Nhìn bộ dạng ão não của nha đầu nhà mình, Lãnh Tử Duệ nhàng sờ đầu , " sao, chờ hôm nào đó, ba cho con khẩu súng có thể nhìn được vào ban đêm luôn."

      "Dạ." Lãnh Tiểu Dã dựa vào người ông, "Ba... Con đói quá. Có phải mọi người ăn hết thịt rồi ?"

      "Sao có thể như vậy được, công chú của chúng ta còn chưa được ăn mà!" Lãnh Tử Duệ cầm lấy khẩu súng, ôm vai cười, "Mẹ con biết chuyện gì đâu, thôi, chúng ta về ăn cơm."
      Chris, Dunghyt97, hirari2 others thích bài này.

    2. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Hay quá , tội ghê theo đuổi vợ te tua hết trơn lun
      Bánh ĐậuChris thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 300 – 301:

      Edit: JupiterGalileo | Beta: Bánh Đậu

      Nguồn edit: www.cungquanghang.com


      “Lão đại, sao chứ?” Từ Thiếu Xuyên chạy chậm tới.

      sao, tôi dẫn Tiểu Dã về trước, mấy cậu dẫn người nhớ cẩn thận chút.”

      “Vâng!” Từ Thiếu Xuyên đáp ứng tiếng, xoay người dẫn theo mọi người tiếp tục kiểm soát phía trước.

      Lãnh Tiểu Dã theo ba ra ngoài rừng, trong lòng lo lắng dám quay đầu lại, chỉ lo Lãnh Tử Duệ nhìn ra kẽ hở.

      đường ra khỏi rừng cây, lần nữa ngồi xe việt dã, bàn tay của để trong túi xách vuốt máy tính bảng, nhưng là trước sau dám lấy ra.

      Lãnh Tử Duệ nổ máy xe, nhìn về hướng kinh doanh chủ yếu, “Làm sao vậy, tâm nặng nề, gặp phải vấn đề gì nan giải, cũng nên chuyện với ba chút? !”

      có đâu ba!” Lãnh Tiểu Dã xoa xoa cái bụng, “Chỉ là con đói bụng nên có tâm trạng.”

      “Vật !” Lãnh Tử Duệ đưa tay xoa bóp lỗ mũi của , “Cái mắt thần kia sớm bán rẻ con, đừng giả bộ, chút, để xem ba có thể dùng đầu óc thông minh của ‘tư vấn’ cho con được !"

      Lãnh Tiểu Dã chột dạ.

      “Thực có mà.”

      Lãnh Tử Duệ nghiêng đầu, nhìn sắc mặt của , “Sao, có bạn trai rồi?”

      thể nào?

      Ba nhìn ra rồi sao!

      Lãnh Tiểu Dã tiếp tục mạnh miệng, “Con mới cần đây, con muốn sống với ba suốt đời!”

      Cười cười, Lãnh Tử Duệ đạp xuống phanh ngừng xe lại.

      Quay mặt sang, ông đưa hai bàn tay lớn qua, đỡ lấy vai gầy gò của con , bắt đối mặt với ông.

      “Tiểu Dã, ba biết, bây giờ con tròn mười tám tuổi, cho mình là đại nhân, tuổi con như vậy, thương cũng có gì ghê gớm lắm... Thế nhưng, con phải nhớ kỹ, này đây nhất định phải biết cách bảo vệ mình, chơi đùa với nhau có vấn đề gì, thế nhưng tầng phòng tuyến cuối cùng kia nhất định phải bảo vệ tốt.” Lạnh Tử Duệ cười sờ mặt , “Chuyện như vậy đáng ra phải với mẹ con, nhưng thấy con chăm sóc mẹ tốt như vậy, nên ba nhiều lời đâu... Có thể bây giờ con thấy chuyện này chẳng có gì ghê gớm cả, thế nhưng ba vẫn hi vọng... Sau này, nếu con gặp người đàn ông dùng cả trái tim và tính mạng để con, bảo vệ con, con hối hận... Con hiểu chưa?"

      Lãnh Tiểu Dã nhàng gật đầu.

      “Ba tôn trọng việc riêng tư của con, hỏi nhiều.”Lãnh Tử Duệ cưng chiều giúp sửa lại mái tóc rối bời, “Con nhớ kỹ lời ba , mặc kệ con lớn bao nhiêu, mặc kệ con ở chỗ nào, ba và mẹ vĩnh viễn là người luôn ủng hộ con nhất. Bất kể là ai, dù cho cậu ta có là tổng thống Mỹ chăng nữa, nhưng nếu dám bắt nạt con của ba, ba nhiều lời, quan tâm tới thân phận tướng quân này nữa, ba giúp con giết . Vì vậy... Lúc nào cần ba giúp, cứ mở miệng , biết ?”

      “Vâng!” Lãnh Tiểu Dã hấp hấp mũi, đưa tay lại đây ôm bờ vai của ông, “Ba, con biết.”

      Ôm lấy , vỗ nhè , cảm giác tình cảm làm cho bình tĩnh lại, Lãnh Tử Duệ mới đỡ thẳng thân thể của , đưa tay kéo lấy tờ giấy, cẩn thận giúp lau khóe mắt.

      “Chuyện vừa rồi, ba cho mẹ con biết, con cũng đừng nên , nếu , bà lại muốn lo lắng.”

      Lúc , Hứa Hạ cẩn thận lạc đường Lãnh Tiểu Dã lần.

      Chuyện kia, vẫn là cái bóng tối trong lòng .

      Bởi vậy, cho dù có biến động , Lãnh Tử Duệ cũng là rất hiếm khi cho biết, chính là sợ lo lắng.

      “Con biết.”Khóe môi Lãnh Tiểu Dã vung lên lần nữa, “Ba, ba ly hôn với mẹ , con gả cho ba.”

      Lãnh Tử Duệ lần nữa nổ máy xe, “Thôi , bây giờ được dễ nghe như vậy, đợi ngày nào đó con nhất định bị cái tên tiểu tử thúi nào đó bắt cóc rồi.”

      “Ba...” Lãnh Tiểu Dã nhếch môi, “Ba... Ba hi vọng con tìm được bạn trai thế nào?”

      Lãnh Tử Duệ dương môi, cười rộ lên, “Tiểu thối thối, tình là thứ muốn tìm dạng gì là có dạng đó sao? Khi đó, ba vẫn cho là ba tìm người phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời, yên ổn ở nhà, ít lo chuyện ngoài, đến cuối cùng, ba lại gặp được mẹ con, ngày nào ba cũng vì bà ấy mà đau đầu. Về chuyện này ba chỉ có cầu.”

      cầu gì?” Lãnh Tiểu Dã hỏi tới.

      Lãnh Tử Duệ quay mặt sang, thương nhìn , “Con cậu, cậu ta cũng con, thậm chí con nhiều hơn, yên điên cuồng, lòng . Dù ba cầm khẩu súng chĩa thẳng vào mi tâm của câu ta, với cậu ta, hoặc là từ bỏ hoặc là chết, cậu ta phải chớp mắt do dự."



      Hai đứa con trong nhà này, trai , đều là bảo bối của ông, đặc biệt là Lãnh Tiểu Dã ông càng thương hơn, coi như hòn ngọc quí tay.

      So với con trai Lãnh Tiểu Tà, thân thể Tiểu Dã phải kém điểm, từ ông mang theo xuyên rừng rậm nguyên thủy, coi như đứa con trai để huấn luyện như thế, hi vọng mạnh mẽ lại còn mạnh mẽ, chỉ là ông sợ sau khi lớn lên phải chịu oan ức.

      Ai mà hi vọng con của mình sống tốt chứ, Lãnh Tử Duệ đương nhiên cũng giống vậy.

      Ông thể chăm sóc công chúa đến hết đời, trong tương lai nhất định phải tìm được người đàn ông để tiếp tục , cưng chiều , che chở .

      Muốn người đàn ông cam tâm tình nguyện cưng chiều người phụ nữ như vậy, chỉ có thể là .

      Vì vậy, ông cầu đối phương có nhiều tiền, nhất định phải , .

      Lãnh Tử Duệ tiếp tục lái xe về hướng nơi đóng quân, Lãnh Tiểu Dã hơi nghiêng mặt, nhìn về phía rừng rậm bên trong kính chiếu hậu kia.

      Theo tính cách của Hoàng Phủ Diệu Dương, coi như là khẩu súng của ba chĩa thẳngtrên mi tâm của , đoán chừng tên kia cũng bỏ qua.

      Lẽ nào, cái đó chính là sao? !

      Nghĩ đến Hoàng Phủ Diệu Dương, tâm trang của lại buồn bực.

      Chẳng biết cái tên kia có chạy chưa.

      đường cố nén ý nghĩa muốn lâý máy tính bảng ra kiểm tra tọa độ của , xe rốt cục trở về bộ chỉ huy, Lãnh Tiểu Dã ngay lập tức nhảy xuống xe.

      “Ba, con... Con tới phòng rửa tay.”

      Lãnh Tử Duệ cười liếc chút, “ nhanh về nhanh a!”

      “Ngài vào trước, giúp con đem cá viên nấu lên, con lập tức trở về!”

      Lãnh Tiểu Dã lập tức chạy chậm về phía xa xa phòng vệ sinh, nhìn bóng lưng của , Lãnh Tử Duệ khe khẽ thở dài.

      “Khuê nữ lớn hơn cần ba, cũng biết, là tên tiểu tử thúi nào để cho công chúa của ta động tâm.”

      Đứng tại chỗ, vừa hạnh phúc vừa bất đắc dĩ thở dài, Lãnh Tử Duệ cất bước tiến vào lều vải.

      Phòng vệ sinh, Lãnh Tiểu Dã khóa kín cửa, ngay lập tức vội vàng rút máy tính bảng ra, cấp tốc tiến hành định vị phương hướng của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      màn ảnh, điểm đỏ nho cấp tốc di chuyển, cuối cùng rơi vào khoảng cách nơi đóng quân cách ven đường đó xa.

      Biết thuận lợi rời vào rừng cây, Lãnh Tiểu Dã thở dài hơi, sau đó vừa tức bĩu bĩu miệng .

      cho rằng ở nơi đó ôm cây đợi thỏ có thể bắt được tôi?”

      cũng hề rời , mà là vòng lại về con đường lúc trước, mục đích rất ràng, là ở đó chờ .

      được ba ngày, bây giờ dĩ nhiênlà chờ?

      Lúc trước đó thấy tránh mắt qua, dáng vẻ của chật vật, chỉ là hầm hừnhăn lại mũi.

      “Cứ chờ hay chờ, cho chết đói!”

      ...

      ...

      đát
      Bánh Đậu, Chris, B.Cat2 others thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 302 – 303:

      Lầm bầm câu, Lãnh Tiểu Dã cứng nhắc nhét điện thoại vào lại túi, rửa tay lần nữa trở về lều vải.

      Trong lều sớm dọn bàn xong, thang cũng đốt nóng hồi lâu, bên Hứa Hạ qua, nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã, ngay lập tức phi nhất kế mắt đao.

      “Con còn biết trở về à?”

      bên, Lãnh Tử Duệ liền làm cho ánh mắt.

      Lãnh Tiểu Dã biết nghe lời, phải lấy lòng mẹ Hướng cười cười, “Con đây phải nghĩ cho ngài thêm giờ chuẩn bị món ăn dân dã sao?"

      “Con xem con gần giống dã nhân rồi? !” Hứa Hạ nhìn đầu tóc rối bời của cái, xoay người lấy lược ra, “Chẳng có điểm nào giống con , chải chải ổ gà đầu con .”

      Lãnh Tử Duệ liền cười gắp miếng thịt cơm trưa tới, "Tiểu thối thối, đến, ăn miếng thịt này trước ."

      “Cảm ơn ba!” Lãnh Tiểu Dã há mồm ăn thịt ông đưa tới bên mép mình, nhìn Hứa Hạ chút, lúc này mới cầm lược chải đầu đưa tới.

      "Ông cứ chiều con bé."

      Hứa Hạ bất mãn Lãnh Tử Duệ chút, nhưng người sau chỉ là cười, sau đó cũng gắp miếng thịt đến đưa đến bên miệng bà.

      "Biết bà cũng đói bụng, tới tới tới, chồng ăn em miếng!"

      Hứa Hạ nguýt ông cái, miệng cũng mở ra, khách khí đỡ lấy thịt ông đưa tới.

      Lãnh Tiểu Dã đứng ở bên, chải tóc, nhìn bộ dạng ba mẹ ân ái, chỉ là khóe môi khẽ giương lên.

      "Này, ngờ ba mẹ lại cứ ân ái như vậy, cũng chú ý ảnh hưởng ở trước mặt con!"

      "Nha đầu xấu xí!" Lãnh Tử Duệ tiếp nhận cái muôi trong tay Hứa Hạ, "Ta đây là làm tấm gương cho con, sau đó phải tìm chồng như ba ba vậy, con mới có thể hạnh phúc như mẹ."

      "Hạnh phúc cái đại đầu quỷ!" Hứa Hạ Lập khách khí trừng lại, "Tiểu Dã, đừng nghe ba của con, mẹ cho con biết, hình thức người con tìm như thế nào mẹ đều ý kiến, thế nhưng... cho tìm người ba làm lính như vậy!"

      "Làm lính thế nào?" Lãnh Tử Duệ lúc này hỏi ngược lại, "Tôi cảm thấy làm lính rất tốt."

      Hứa Hạ xoay tay lại thúc cùi chõ cái, "Điểm nào là tốt?"

      "Có tấm lòng trách nhiệm, ý chí kiên cường..." Lãnh Tử Duệ vỗ ngực cái, "Mấu chốt nhất là thân thể được, khiêng vác được vật lớn, đánh thắng được lưu manh, mấu chốt nhất là khiêng đánh. Con xem mẹ ngươi mỗi ngày đều sử dụng bạo lực với ba, cũng nhờ là ba của con, nếu như ba đổi thành người khác, sớm bị bà đánh thành năm cấp tàn tật rồi!"

      "Tôi gõ cho não ông tàn!" Hứa Hạ giơ tay dùng cái muôi chuôi gõ cái vào ót của ông, "Tiểu Dã, đừng nghe ba của con, mẹ là phụ nữ, nghe mẹ chuẩn sai."

      Cầm qua cái muôi trong tay bà, Lãnh Tử Duệ đưa tay đẩy bà lên ghế, tự mình vớt bọt ra, "Vợ, phải vẫn là người thuần thục sao, biến thành phụ nữ từ lúc nào?"

      Lãnh Tiểu Dã chải kỹ đầu tóc, dùng dây da buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa, nghe được câu này chỉ là bật cười.

      "Ui, đây là kiểu chuyện gì đây, sao lại vui vẻ như thế?"

      Cửa lều được mở ra, Từ Thiếu Xuyên cười tới.

      "Thế nào?"

      Lãnh Tử Duệ nhấc mặt nhìn sang phía , lỗ tai của Lãnh Tiểu Dã lập tức cũng dựng thẳng lên, tỉ mỉ mà nghe.

      Từ Thiếu Xuyên tới bên cạnh bàn, nghiêm nghị ra, "Có ít dấu chân, xem dấu giầy như là giày da, hẳn phải là người Hoàng Phủ bên kia, đoán chừng có thể là người qua đường hoặc là thôn dân phụ cận lưu lại, chúng ta tìm qua toàn bộ cánh rừng. Ta dặn dò bọn họ tăng cường tuần tra, thả quân đội ra hết."

      Lãnh Tử Duệ ừ tiếng, "Ngồi xuống ăn cơm !"

      Lặng lẽ liếc mắt nhìn ba, nhìn biểu ông bình thường, Lãnh Tiểu Dã lúc này mới thở phào nhõm, cầm lấy chiếc đũa ăn cơm.

      Trong bát là xuyến thịt nóng hổi, ràng rất đói, nhưng ăn được cũng cảm nhận được vị ngọt.

      Trước mắt thỉnh thoảng tránh mặt Hoàng Phủ Diệu Dương, nhìn tên kiaho khan được lợi hại, phải là bệnh viêm phổi của lây cho à nha?

      Hứa Hạ dùng đôi đũa gắp rau xanh đến trong bát giúp , "Sững sờ cái gì đây, mau ăn nha, lúc nữa đều nguội hết."

      Lãnh Tiểu Dã vội vàng phục hồi tinh thần lại, che giấu , "Đây phải nóng quá bị phỏng sao?"

      Ngồi ở bên, nghiêng đầu nhìn con mình chút, khóe môi Lãnh Tử Duệ chỉ là khẽ giương lên.

      Rất nhanh, Lãnh Tiểu Dã liền để đũa xuống, "Con ăn no rồi."

      " đói bụng cũng là con, ăn hai miếng liền no bụng..." Hứa Hạ bất đắc dĩ liếc nhìn cái, "Con cẩn thận nửa đêm đói bụng."

      Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, "Mỗi buổi tối mẹ đều ăn đồ ăn khuya, giống con sao?”

      " có việc gì, ở đây ba ba thịt bò khô, lương khô và đồ hộp cái gì cũng có... Lúc nào đói bụng cứ lấy ăn ăn." Lãnh Tử Duệ cưng chiều mà sờ sờ khuôn mặt nhắn của , "Tối nay, con và mẹ ở ký túc xá của ba, bên kia ấm áp."

      "Vậy ba mẹ ăn trước, con vẽ bản thảo thiết kế của con rồi."

      Lãnh Tiểu Dã ngay lập tức đứng dậy, rời khỏi phòng chỉ huy, vào ký túc xá Lãnh Tử Duệ cách đó xa.

      Lấy ra bút chì và bức tranh mang từ nhà, đặt lên bàn, Lãnh Tiểu Dã nhìn tờ giấy trắng trước mắt, nhưng tâm hoàn toàn yên lặng được.

      Cau mày thả bút máy trong tay xuống, lấy máy tính bảng ra nhìn chút, chỉ thấy Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn còn ở vị trí cũ.

      Người này, thực ăn cơm à? !

      bĩu môi, bỏ máy vi tính bỏ bàn, cầm qua bút chì, cũng chú tâmvẽ bản thảo thiết kế.

      Xoay mặt nhìn thấy điện thoại bàn, do dự đưa tay qua cầm, lại rụt trở về.

      "Tôi mới mặc kệ , lại phải là em bé!"

      tiếng, rút bàn tay về, cầm qua bút chì giấy vẽ ra đường nét nhân vật, vẽ hai lần, lần thứ hai quay mặt nhìn về phía điện thoại bàn.

      ở thời điểm do dự, ngoài cửa truyền đến thanh Hứa Hạ cùng Lãnh Tử Duệ.

      Lãnh Tiểu Dã cả kinh, vội vàng rụt ngón tay trở về, chuẩn bị bảng vẽ.

      Dẫn Hứa Hạ vào phòng, Lãnh Tử Duệ nhấc theo trong tay ít đồ ăn cùng mấy bình nước, đặt ở tay Lãnh Tiểu Dã bàn.

      "Cái kia... Những thứ này đều là chuẩn bị cho con."

      "Cảm ơn ba ba."

      Lãnh Tiểu Dã ngay tức khắc tươi cười rạng rỡ với ông.

      Lãnh Tử Duệ sờ sờ đầu tóc của , xoay người lại, đỡ lấy eo người Hứa Hạ, "Giường hơi , hai mẹ con chen chúc nhau nằm được chứ?"

      "Vậy còn ông?" Hứa Hạ hỏi.

      "Tôi ngủ bộ chỉ huy, nơi đó có giường xếp."

      Hứa Hạ khẽ cau mày, "Cái giường kia ngủ cũng thoải mái nha, nếu ... Tôitrở về với Tiểu Dã thôi?"

      "Quá muộn, đường lại còn xa như vậy, tôi yên lòng."

      "Được rồi!" Lãnh Tiểu Dã đứng dậy từ ghế, cười hì hì , "Con ngủ giường xếp, hai người ba mẹ ngủ cùng ký túc xá được rồi, để cho mẹ con an ủi tốt ba!"

      "Người mà ma mãnh!" Lãnh Tử Duệ dùng ngón tay nhàng chụp sau đầu của , "Trong bộ chỉ huy còn có chú Từ của con để đâu, buổi tối chúng ta còn phải thảo luận chiến cuộc, con cứ ngoan ngoãn ngủ với mẹ buổi tối !"

      "Cái kia..." Lãnh Tiểu Dã hấp háy mắt, "Trước tiên con tránh chút, hai người ba mẹở mình với nhau chút? !"

      xong, tay duỗi cái, lặng lẽ lấy ra điện thoại di động bàn Hứa Hạ, tiện tay thả xuống, xoay người ra cửa.

      Hứa Hạ vốn cũng có nhận ra được mờ ám, chỉ là bực bội mắng, "Nha đầu chết tiệt kia, càng lớn càng chín chắn."

      "Điều này là khuê nữ của ta hiểu chuyện, biết người ba này gối đầu mình khó ngủ!" Lãnh Tử Duệ cười ôm hông của bà, tay liền chui vào dưới áo bà, "Bà làm vợ, còn bằng con của tôi hiểu chuyện, lâu rồi mới tới, cũng an ủi tôi?"

      ---------------------------------------------------

      Ba mẹ của Tiểu Dã... :th_41::th_41::th_41:
      Bánh Đậu, Chris, B.Cat2 others thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 304 – 305:


      Đưa tay đỡ cánh tay của ông, Hứa Hạ sốt sắng mà nhìn cửa, "Đừng nghịch, lúc nữa tiểu Dã trở về rồi!"


      Đứa bé kia lén lút cầm điện thoại di động ra ngoài gọi điện thoại, làm sao có khả năng trở lại nhanh như vậy?


      "Yên tâm , nha đầu kia chốc về được." Bàn tay to lớn của Lãnh Tử Duệ khẽ vuốt ve da thịt lưng , ngữ khí rất tự nhiên dịu dàng xuống, "Mấy ngày nay, có phải lại ăn cơm đối phó rồi hay ?"


      Hứa Hạ nhún vai cái, " có a, ông phải là cho tôi hết bao sủi cảo sao, lúc ở nhà tôi ăn sủi cảo."


      Nhìn dáng dấp của bà, Lãnh Tử Duệ có chút bất đắc dĩ lại có ý đau, "Nếu ... Chúng ta cũng tìm bảo mẫu?"


      " nên, tôi quen trong nhà có nhiều người sống." Khóe môi Hứa Hạ vung lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười xán lạn, " có chuyện gì á..., tôi người viết sáng tác bài hát, ngủ ngủ nướng cũng rất tốt, chẳng qua gọi giao hàng sao?"


      Nghiêng đầu hôn khóe môi của , Lãnh Tử Duệ càng ngày càng ôm chặt bà, "Vợ, xin lỗi nha, những năm này... Để bàchịu ủy khuất."


      Mặc dù tại ông giống lúc còn trẻ làm nhiệm vụ mạo hiểm, nhưng là bận rộn công việc trong đội, ông chạy tới chạy lui khắp nơi đất nước để chỉ đạo mấy bộ đội đặc chủng làm công tác lớn, mỗi ngày rất bận bịu, đến cùng thời gian gặp bà được là quá ít rồi.


      "Ông biết là tốt rồi." Hứa Hạ lườm cái, "Đời sau, ông phải làm trâu làm ngựa bồi thường tôi.”


      "Trâu ngựa nào có chồng được, trở ra phòng lớn, xuống dưới nhà bếp, tùy thời tùy chỗ đều có thể giường..."


      "Ông luôn !" Hứa Hạ nện cái lên ngực ông, "Con cái đều lớn như vậy còn ngượng miệng, Tiểu Dã đều là học hỏng theo ông rồi."


      "Bà phải là thích tôi xấu sao?" Lãnh Tử Duệ ôm lấy hôn khóe môi bà, " xong rồi, sờ xuống nữa, tôi thực sắp hỏng tới nơi rồi! Chờ mấy ngày này nữa, lần diễn tập thắng lợi, tôi nghỉ ngơi tuần, để chơi với bà."


      " sao?" Sắc mặt bà vui mừng.


      "Đương nhiên là ." Lãnh Tử Duệ khẽ vuốt ve hông của nàng, "Khoảng thời gian này cơ thể tôi cống hiến cho nhân dân và tổ quốc, cũng nên cho cống hiến cho vợ!"


      "Coi như ông có lương tâm." Hứa Hạ nhìn hướng cửa, phát tung tích của con , ngay lập tức duy chuyển môi tới, chủ động hôn môi cái, "Nhịn thêm, hai ngày nữa tôi vui vẻ cùng ông."


      "Này là do bà nhé!" Lãnh Tử Duệ ái muội cười, " cho đến thời điểm đó lại chơi xấu."


      " đứng đắn!" Hứa Hạ cầm áo khoác qua, "Tôi tìm Tiểu Dã, bên ngoài lạnh, đừng tiếp tục để con bé bị lạnh."


      "Tôi cho! !" Lãnh Tử Duệ cầm qua áo khoác trong tay bà, "Hai ngày nay, bà cứ cẩn thận nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ hai ngày nữa, chúng ta vợ chồng đại chiến 300 hiệp!"


      Hứa Hạ Lập khắc trừng mắt lại.


      "Cút!"


      "Cút cút!"


      Lãnh Tử Duệ cười xoay người, bà vội vàng đuổi theo, kéo áo quân trang kệ xuống, ném áo khoác vào người ông.


      "Giữa mùa đông mặc đồ ngắn tay, ông lạnh hả ông, mặc vào!"


      Nhiều năm thể chất được luyện tốt, ông sớm thành thói quen, bất quá vợ đại nhân có lệnh, đương nhiên phải tuân chỉ.


      "Vâng, thủ trưởng!"


      Mặc áo khoác người, Lãnh Tử Duệ cầm áo khoác ra cửa.


      ...


      ...


      Ngồi ở sườn đất , Lãnh Tiểu Dã lại lần nữa dùng kính viễn vọng số lớn trong tay, nhìn chiếc đèn màu đen u ám kia ven đường.


      Từ góc độ này, thể nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người đàn ông ngồi xe.


      Thả ra kính viễn vọng trong tay, tay nắm chặt điện thoại.


      Do dự chút, cuối cùng, vẫn giơ ngón tay lên, nhắn vào điện thoại của .


      ?


      là xiềng xích mà em khó dứt bỏ nhất, biết từ khi nào, em lại vì mà mua dây buột mình. —— Lãnh Tiểu Dã


      ...


      ...


      Ngón tay Lãnh Tiểu Dã giơ lên lại rụt trở về, xóa bỏ từng con số bàn phím.


      "Mệt người!"


      Xé nát cọng cỏ khô trong tay, Lãnh Tiểu Dã cau mày chửi tiếng, lần nữa nhập vào số của , sau đó ấn phím gọi.


      Điện thoại, rất nhanh được gọi tới, thanh Hoàng Phủ Diệu Dương truyền từ từ tới đường ống tai nghe.


      "Này? !"


      Nghe được tiếng của , Lãnh Tiểu Dã lập tức mở miệng, "Tôi cho biết Hoàng Phủ Diệu Dương, nhanh lên, cho ngơ ngẩn ở nơi đó."


      "Tiểu Dã? !"


      Bên trong giọng khàn khàn của lộ ra ngạc nhiên.


      "Tôi lặp lại lần nữa, lập tức rời khỏi đây, về thành phố , nếu ... Tôi hủy lời hứa khi nãy!"


      biết ở chỗ này? !


      Hoàng Phủ Diệu Dương đẩy cửa xuống xe, tới ven đường, nhìn về phía khu quản lý quân ở phía xa xa.


      "Tiểu Dã, như vậy... công bằng."


      " đúng , được, vậy tôi ở lại chỗ ba tôi ba ngày, đừng hòng tìm được."


      "Tiểu..." Mới vừa chữ, yết hầu lại nổi lên trận ngứa, Hoàng Phủ Diệu Dương vội vàng gấp gáp vài chữ, "Đợi... Khục... Chờ tôi chút!"


      Đưa điện thoại di động dời , ho khan trận, mới lần nữa đưa điện thoại di động đến bên tai.


      "Được, tôi liền ."


      "Chờ chút!" Lãnh Tiểu Dã dùng kính viễn vọng nhìn xa xa, "Để công bằng, tôi gợi ý cho điều, phải đảm bảo, nếu như trong vòng ba ngày tìm được tôi, nhất định phải rời khỏi Trung Quốc!"


      "Gợi ý gì?"


      " phải đáp ứng với tôi trước !"


      Hoàng Phủ Diệu Dương hít sâu cái, "Được, tôi đáp ứng."


      Lãnh Tiểu Dã suy tư hồi lâu, mới mở miệng lần nữa.


      "Ngày mai, tôi Thượng Hải, trong vòng ba ngày, tôi rời Thượng Hải. Nếu như có thể tìm ra tôi, coi như thắng, nếu như tìm được, coi như thua!"


      Đầu bên kia điện thoại, Hoàng Phủ Diệu Dương trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng lần nữa.


      "Tiểu Dã, tôi nhất định tìm tới ... Nhất định ... Khục..."


      Nghe tiếng ho khan của , Lãnh Tiểu Dã nhàng nhếch môi.


      " có phải là bị bệnh hay ?"


      "Yết hầu có đau chút."


      "Xin lỗi a, ta... Trò đùa dai của tôi có chút quá đáng." chậm rãi hít hơi, "Trở về mua chút thuốc, ngủ giấc tốt , chờ tôivừa đến Thượng Hải, tôi gọi điện thông báo , tôi giữ lời.”


      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chăm chú vào nơi đóng quân xa xa kia, "Tôi có vấn đề."


      "Hỏi."


      "Tại sao, em muốn tôi tìm em lần nữa?"


      "Bởi vì tôi ưa thích đàn ông mạnh hơn tôi, nếu như ngay cả việc tìm tôi cũng tìm tới, sau này làm sao bảo vệ tôi?"


      "Tôi hiểu rồi."


      "Vậy, cúp máy đây!"


      Lãnh Tiểu Dã cúp điện thoại.


      Thu hồi điện thoại di động, Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn kỹ hướng của trong chốc lát, xoay người lên xe, nổ máy xe chạy nhanh đường chính, càng càng xa.


      Nhìn xe của anhlẫn vào dòng xe cộ, biến mất còn tăm hơi, Lãnh Tiểu Dã mới thu hồi kính viễn vọng và điện thoại di động.


      Ngồi ở sườn đất , giơ tay chống mặt, nhìn rừng cây cách đó xa, ra ngoài.


      Cái gọi là để tìm , có điều chỉ là từ suông mà thôi.


      theo dõi dấu vết, Hoàng Phủ Diệu Dương có tìm tới hay , hoàn toàn ở trong ý nghĩ của .


      chỉ là cần cẩn thận mà suy nghĩ chút, có muốn kết giao với hay .


      Ba , lúc gặp chuyện phải tỉnh táo.


      tại, muốn tỉnh táo lại, cẩn thận mà suy nghĩ chút.


      Nhưng là, tại sao tâm tình của lại buồn bực như vậy, chút cũng bình tĩnh được đây? !


      Phía sau, vang lên tiếng bước chân.


      Lãnh Tiểu Dã quay mặt sang, nhìn ba Lãnh Tử Duệ cầm áo khoác tới.


      "Ba, nếu như con gặp phải vấn đề nan giả, thời điểm có cách nào để cho mình lựa chọn lý trí, con nên làm gì?”
      Bánh Đậu, Chris, B.Cat2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :