1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Tội a quá ak, đợi cả buổi luôn
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 270 - 271

      Editor: JupiterGalileo
      Beta: Bánh Đậu

      Nguồn edit: www.cungquanghang.com


      Lãnh Tiểu Dã thu dọn bát đũa, lại dọn dẹp sạch nhà bếp, lấy găng tay xuống rồi bỏ khăn ăn, ngay lập tức cứng nhắc qua cầm điện thoại.

      Kết quả, vẫn ở chỗ cũ như cũ.

      bĩu môi, lên lầu rửa ráy rồi thay áo ngủ, lại nhìn, vẫn ở yên chỗ cũ.

      Lãnh Tiểu Dã chui vào chăn, nằm thẳng người gối, trở mình mười mấy lần vẫn chợp mắt được.

      Mặc dù biết xông vào trong, nhưng tâm trạng vẫn nóng vội như gặp lửa.

      ngủ được, đứng dậy, ngồi vào bên cạnh bàn, cầm giấy bút và màu phác thảo bản vẽ, nét vẽ xốc xếch có chút đẹp đẽ nào.

      Bỏ lại bút chì màu ở dưới, giơ tay nắm lấy tóc, Lãnh Tiểu Dã áo não gầm lên tiếng.

      "A —— "

      Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

      Hứa Hạ chỉ trùm vào áo ngủ, mặt lo lắng nhấc theo cây gậy bóng chày cầu xông tới, nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã bình yên ngồi ở bên cái ghế, hơi thở bà trách móc

      “Làm cái gì vậy, hơn nửa đêm ngủ, kêu mẹ thảm thiết ? !"

      "Khà khà!" Lãnh Tiểu Dã quay mặt sang, che giấu mà cười, "Con... Conkhông có chút tâm hồn hội họa để thiết kế bản thảo, phát tiết chút tâm tình đâu sao?"

      "Hoặc là, mẹ che miệng con lại, hoặc là, con lên phòng nhạc Piano ." Hứa Hạ vui bỏ lại câu, xoay người ngoài cửa, mấy bước, lại xoay người trở về, nhấc theo gậy bóng chày tới bên cạnh người của .

      “Tại sao?” Lãnh Tiểu Dã đề phòng đứng dậy, “Mẹ dùng bạo lực với con à?”

      “Mẹ dùng bạo lực cái đầu con!” Hứa Hạ giơ tay gõ lên trán cái, đem cái gậy bóng chày trong tay để qua bên, tay liền đưa qua đỡ lấy bả vai của , “Tiểu Dã, chuyện với mẹ, con... Có phải là có tâm gì hay ?"

      chút cũng chứ?

      mặt viết ba chữ “có tâm ” sao?

      Thậm chí ngay cả thần kinh đại điều đều bị mẹ nhìn ra rồi!

      Lãnh Tiểu Dã vội vàng cười, “ có, con có thể có tâm gì a, chính là bài thiết kế cuối kì này gặp phải chút ít phiền phức.”

      “Như vậy sao...” Hứa Hạ cau mày suy nghĩ chút, “Nếu ... Ngày mai con theo mẹ tham gia hoạt động, lần này là lễ hội năm hoạt động của tạp chí thời trang, nên có rất nhiều người thời thượng tham gia, con có thể trao đổi với bọn họ chút.”

      cần, trong đầu con có ý tưởng ồi, chỉ là do máy bay có chút mệt mỏi, đợi đến khi con có tình thần lại làm ngay thôi mà." Lãnh Tiểu Dã giương khỏe môi lên an ủi, “Mẹ cần lo lắng cho con, con sao!”

      “Vậy cũng tốt.” Hứa Hạ giơ tay sờ sờ khuôn mặt nhắn của , “ sao ngủ sớm chút, đừng để quá sức, ngày mai mẹ còn số hoạt động nữa, khi nào hết bận, mẹ ở lại với con.”

      Nghe thấy những câu quan tâm từ bà, Lãnh Tiểu Dã đưa tay ra, nhàng ôm lấy bà, “Cảm ơn nữ vương đại nhân.”

      Đưa cánh tay ôm , Hứa Hạ trìu mến sờ sờ tóc của , “Con có muốn ngủ với mẹ hay ?”

      rất muốn, nhưng... người dấu hôn vẫn còn, nếu bị bà nhìn thấy chắc nổi điên đó chứ?

      “Con cần, lỡ mà ông già con biết, chắc chắn chọc quê con mất.”Buông Hứa Hạ ra, Lãnh Tiểu Dã hôn lên má bà cái, “Mẹ ngủ , con dọn dẹp chút rồi ngủ.”

      “Vậy cũng được, sáng sớm ngày mai mẹ gọi trợ lý đem bữa sáng tới, con nhớ ở nhà nghỉ ngơi tốt đó!” Hứa Hạ xoa bóp khuôn mặt nhắn của , “Ngủ ngon.”

      “Mẹ, ngủ ngon!”

      Nhìn Hứa Hạ rời , Lãnh Tiểu Dã thở dài hơi.

      tới đóng đèn lớn, nhìn cây bóng chày Hứa Hạ bỏ lại giường, chỉ là khẽ cười tiếng, ngồi trở lại bên bàn.

      Trong lòng thầm quyết định, chuyện này nhất định phải mau chóng giải quyết, dù như thế nào cũng thể khiến cha mẹ biết.

      Bằng , bọn họ thể phát điên!

      Nhìn máy tính bảng, chỉ thấy Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn còn ở nguyên chỗ như trước.

      Cả người cứng lại gì.

      Tên khốn này, tại sao lại cố chấp như vậy!

      Cầm qua bút chì, nhăn cái trán, suy nghĩ hồi lâu Lãnh Tiểu Dã cũng nghĩ tới biện pháp gì tốt.

      tại biết ở ngay chỗ này, bắt được anhnhất định buông tay.

      Trước mắt cứ tránh mặt tên kia, tiện tay kéo quá tờ giấy vẽ, ba lần vẽ phác hoạ ra cái đường viền gò má của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      "Đại hỗn đản, tôi vẽ bức tranh nguyền rủa !"

      Cầm lấy chân dung Hoàng Phủ Diệu Dương bàn, tức giận hừ hừ dùng bút chì đâm giấy.

      Rất nhanh, mặt Hoàng Phủ Diệu Dương bị đâm thủng lỗ.

      Nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương khôi hài trước mắt, Lãnh Tiểu Dã giương môi nở nụ cười, đột nhiên có ánh sáng chớp qua.

      Cầm qua bức tranh sạch , cấp tốc phác họa lên giấy.

      Rất nhanh, thời điểm dài, bộ quân trang của nữ liền xuất giấy.

      Chỉ có điều, vóc người là của phụ nữ, nhưng mặt lại lấy Hoàng Phủ Diệu Dương làm nguyên hình.

      Cầm qua bản thảo thiết kế vẽ xong, lại nhìn thân hình biến thành phụ nữ của Hoàng Phủ Diệu Dương, Lãnh Tiểu Dã đắc ý khẽ cười thành tiếng, lại thêm tóc dài sau đầu.

      Thế là, Hoàng Phủ Diệu Dương được triệt để phê duyệt thành phụ nữ.

      “Xem ra, vẫn rất thích hợp mặc đồ con đấy.”

      Lãnh Tiểu Dã đem bản thảo vẽ xong để qua bên, sau đó lại đem bức tranh thứ hai, tiếp tục vẽ thêm.

      Mới đầu vẫn còn cười đùa vui vẻ, nhưng rất nhanh vùi đầu vào bản vẽ, quên bén mọi thứ trong đầu.

      Điểm đỏ trong màn hình ngừng lóe lên tại chỗ.

      Lóe lên, lóe lên.

      ...

      ...

      Ngoài tiểu khu, trong ô tô.

      Hoàng Phủ Diệu Dương như bức tượng điêu khắc thế, tay chống tay vịn, nghiêng mặt nhìn biệt thự ở tiểu khu đối diện.

      Lão quản gia đưa mắt nhìn đồng hồ tay cái, “Bá tước tiên sinh, tại là nửa đêm rồi, hay là cứ... Để tài xế đưa ngài về khách sạn, còn tôi ở lại theo dõi tiểu thư, được ?”

      Giơ ngón tay lên, xoa xoa huyệt thái dương, Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn duy trì tư thế như trước, động đậy.

      Lão quản gia lo lắng, “ hai ngày đêm ngài ngủ rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, cơ thể ngài chịu nổi..."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhàn nhạt giơ lên tay trái, ra hiệu ông cần nhiều, “Đưa bản vẽ phân chia tiểu khu này cho tôi!”

      Trợ lý nghe vậy, vội vàng đem tài liệu trong tay lật qua lật lại, lấy ra bản vẽ phân chia đưa tới.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhận lấy bản vẽ, liếc mắt nhìn biệt thự số 001 bị khoanh đỏ vòng, đẩy cửa xe ra, bước xuống.

      người chỉ mặc âu phục áo khoác, bên trong xe vô cùng ấm áp, nhưng bên ngoài, khí lạnh giá Bắc Kinh chui thẳng vào người ..

      Thấy bước xuống xe, lão quản gia và trợ lý cũng xuống theo, cận vệ lập tức tập hợp lại đứng hai bên xe.

      “Đưa cho tôi điếu thuốc.”

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhàn nhạt mở miệng, lão quản gia vội vàng lấy cái hộp từ xe xuống, đưa cho .

      “Các người ở lại!”

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhạt , rồi mình bước xuống bậc thang, qua ngã tư đường, tới gần tường rào của tiểu khu.

      Bỏ tay vào túi áo, xoay người, về phía trước tường rào, quẹo trái, rồi tiếp tục thẳng.

      Cuối cùng, dừng lại ở tường rào phía Tây Bắc của tiểu khu.

      Mở hộp, lấy điếu ra, cắt bỏ khúc đầu , rồi đưa vào môi, nhóm lửa.

      Chậm rãi hút ra khói thuốc, Hoàng Phủ Diệu Dương chăm chú nhìn tiểu khu cách tường rào, ánh mắt dừng lại ở căn phòng vẫn còn sáng đèn của căn biệt thự ba tầng.

      "Trứng thúi , em cũng ngủ được sao?"
      Bánh Đậu, WinterDunghyt97 thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 272 + 273:

      Editor: JupiterGalileo
      Beta: Bánh Đậu
      Nguồn edit: www.cungquanghang.com

      Trong phòng.


      Lãnh Tiểu Dã thả lưng xuống, mở rộng vị duỗi cánh tay và lưng mỏi.


      Cầm qua bốn bản thiết kế bàn, thoả mãn gật đầu.


      Đem bản thảo thiết kế bỏ lại bàn, nhàng ngáp cái, quét mắt qua nhìn đồng hồ báo thức.


      Thời gian hiển thị: rạng sáng3 giờ 52 phút.


      “Đói !”


      Xoa xoa cái bụng, Lãnh Tiểu Dã rón rén ra khỏi phòng, lấy mấy trái việt quốc thích của Hứa Hạ từ trong tủ lạnh ra, bóp quả ô mai phía ném vào trong miệng, rót chén sữa bò bỏ vào trong lò vi sóng đun nóng.


      Sữa bò nóng ngon, bưng đồ ăn lên lầu, ném máy tính bảng lên giường, đưa cái bánh gatô vào trong miệng, lại uống hớp sữa bò nóng, thỏa mãn thở hơi.


      Ánh mắt đảo qua máy tính bảng bàn, tiện tay cầm cái bánh gatô đưa vào trong miệng, tay vừa đưa tới, nhàng khóa lại chốt cửa.


      Đều lúc này, dù sao cái người kia cũng nên rồi ah?


      Máy tính bảng lần nữa sáng lên, lần nữa định vị vị trí.


      Quả nhiên, đối phương ngay chỗ kia dời ...


      “Biết ngay, kiên trì được nhiều...”


      Hèn mọn được nửa câu, tay chỉ loáng cái, trong tay bưng bánh gatô suýt chút nữa rơi xuống đất, thả bánh gatô xuống, vội vàng lại gần, phóng to bản đồ.


      Bản đồ biểu , đối phương cách chưa tới 200 mét.


      Hơn nữa, từ cửa lớn ngoài tiểu khu ngoài, chuyển qua tiểu khu góc Tây Bắc.


      Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên, nhìn về phía kéo rèm cửa sổ.


      Cửa sổ phòng ngủ của đối diện hồ nước phía sau, trong quá khứ hồ nhân tạo chỉ là bãi cỏ, sau đó chính là rào chắn.


      Bây giờ người kia chắc ở ngoài rào chắn.


      muốn sao?


      phải là muốn nhảy tường vào? !


      Trong lòng Lãnh Tiểu Dã căng thẳng, vội vàng lần nữa nhìn về phía màn hình máy vi tính, màn hình biểu , mực nhúc nhích.


      Thả máy tính bảng xuống, đứng lên, lặng lẽ ra gian phòng, tiến vào thư phòng của ba lấy kính viễn vòng.


      Cẩn thận mà tới bên cửa sổ, đẩy rèm cửa sổ ra khe , nhìn ra ngoài bằng kính viễn võng.


      Thiết cả cái tiêu cự, rất nhanh chú ý tới bóng người ở ngoài hàng rào.


      Tuy rằng cách hàng rào, nhìn mặt hoàn chỉnh, Lãnh Tiểu Dã vẫn như trước chút nhận ra, đó là Hoàng Phủ Diệu Dương.


      đứng ở nơi đó, cái cột đèn đường chiếu sáng xuống, tay cầm xì gà, cái tay để ở trong túi quần.


      Khí trời lạnh như vậy, nhưng người chỉ là trùm vào âu phục, hơi nóng vừa thả ra bốc hơi.


      “Đóng băng chết !”


      Lãnh Tiểu Dã hầm hừ mắng.


      Phảng phất dường như là phối hợp với , thân thể Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên uốn cong, hắt xì lớn cái.


      “Đáng đời, ai bảo bị điên như vậy, thời tiết lạnh thế này, mà chỉ mặc bộ âu phục, đúng là tên ngốc mà!"


      Ngồi thẳng lên, giơ tay ném kính viễn vọng lên giường.


      Đưa tay đầu quá bánh gatô, phát chảy nước tựa như đào đại khối đưa đến trong miệng, dùng sức mà nhai.


      Trong ngày thường thích ăn nhất là quả việt quất, làm sao ăn cũng bị mất vị thơm ngọt vừa nãy.


      “Chịu ảnh hưởng thèm ăn!”


      Lãnh Tiểu Dã bỏ bánh gatô bàn, đưa ly sữa bò đến bên mép, chỉ uống hớp liền phun ra, xèo xèo mà run lên đầu lưỡi.


      bề mặt sữa bò tạo thành tầng ván sữa, nhìn qua tựa hồ như nguội, ra ở phía dưới còn rất nóng, tâm tình buồn bực chú ý, trực tiếp làm đầu lưỡi bị phỏng đau.


      Chạy vào phòng rửa tay, dùng nước lạnh súc miệng nhiều lần, mới làm đầu lưỡi bớt đau.


      Trở về nhìn sữa bò và bánh gatô bàn, còn tâm tình ăn.


      Liếc mắt nhìn rèm cửa sổ, tiện tay kéo dài chăn, gối đầu mình lên gối, kéo tay, dùng chăn che đậy đầu.


      Lăn qua trái rồi lăn qua phải.


      nhắm chặt hai mắt, nhưng lại nhìn thấy bóng dáng mặc âu phục đứng trong làn sương mờ.


      “A!”


      Lãnh Tiểu Dã tức giận ngồi dậy, qua cầm lấy tấm chân dung của bàn, dùng sức đâm nhiều lỗ vào mặt .


      Vò nhăn tấm chân dung kia, nằm lại xuống gối.


      Lát sau, lại ngồi dậy, nhảy xuống giường, cầm kính viễn vọng nhìn về phía hàng rào.


      , vẫn ở chỗ cũ.


      “Hoàng Phủ Diệu Dương, là do bắt tôi phải làm vậy đấy nhé, hừ, chờ xem!”


      Bỏ lại kính viễn vọng, Lãnh Tiểu Dã xoay người tới bên tủ, kéo dài ngăn kéo phía thứ nhất, lấy chiếc hộp hình chứ nhật ra, ‘cạch’ tiếng, chiếc hộp hoàn toàn mở ra trước mắt.


      Trong hộp, chiếc cung tên màu đỏ xinh đẹp ra.


      Cầm lấy cung tên, Lãnh Tiểu Dã túm tới cạnh cửa sân thượng.


      Sân thượng ở cùng góc độ với cửa sổ, từ góc độ của hẳn là nhìn thấy được.


      Vừa mới ra khỏi cửa, gió lạnh phả vào mặt, cóng đến đánh run cầm cập, vội vàng lại lui về, tìm ra cái áo khoác khoác lên người.


      lần nữa tới sân thượng, híp con mắt lại, đáp cung dây cung, chậm rãi mở cung, mũi tên liền nhắm vào Hoàng Phủ Diệu Dương ở ngoài hàng rào.


      Liếc mặt cái, lại nhìn phía dưới, nhắm vào cánh tay của , ngẫm lại vẫn là ổn, lại nhìn phía dưới, ngắm vào chân của ...


      Cuối cùng, ngắm bên trong chân của .


      Ở ngoài hàng rào, Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên cử động cái.


      trong lòng Lãnh Tiểu Dã hoảng hốt, vội vàng lui về phía sau bước, thân thể kề sát tới góc tường của sân thượng.


      Đợi trong chốc lát, cẩn thận mà dò mặt ra nhìn sang.


      Nguyên bản chỉ là cầm tàng thuốc, tắt rồi ném vào thùng rác.


      “Thấy ở trong hoàn cảnh khó khăn, tối nay bổn tiểu thư tôi tha cho cái mạng!”


      Lãnh Tiểu Dã lui về sau cửa, nhanh chóng dùng bút viết chữ lên tờ giấy, sau đó đem tờ giấy vo lại, gắn vào đầu cung.


      Trở về sân thượng lần nữa, kéo dài cung, nhắm thẳng vào cái cây cách xa Hoàng Phủ Diệu Dương.


      Cảm giác hướng gió, điều chỉnh tốt cường độ, mở cung, thả dây cung.


      Vèo!


      Mũi tên các – bon từ dây cung bắn ra, bắn qua sân thượng, xẹt qua hồ nước, xuyên qua hàng rào, ‘cạch’ tiếng, mũi tên dính chặt thân vây.


      Bắn xong mũi tên, Lãnh Tiểu Dã xoay người trở về phòng, cầm qua kính viễn vọng tiếp tục nhìn lén.


      Hừ hừ!


      Bây giờ, biết tên nhóc này tức giận đến mức quẳng tờ giấy xuống chứ?


      Ngoài hàng rào, Hoàng Phủ Diệu Dương nghe được thanh mũi tên, kinh sợ, xoay mặt sang nhìn.


      Chỉ thấy cái cây cách đó xa, xuất mũi tên và tờ giấy .


      nhàng nhíu mày, nghiêng đầu nhìn biệt thự của Lãnh Tiểu Dã, sau đó khóe môi liền giương lên.


      “Vật !”


      tiếng, cười lên phía trước, ở dưới cây cung, gỡ tờ giấy phía trước, mở ra ở trong tay.


      tờ giấy, chỉ có chữ.


      “Cút!”


      Nhìn tờ giấy trong tay, lại nhìn chút biệt thự bên trong hàng rào.


      Hoàng Phủ Diệu Dương hơi nhíu mày nắm mũi tên, quan sát biệt thự chút, sau đó lùi lại bên phải mấy bước.


      Từ phương hướng mũi tên, có thể phán đoán đại khái vị trí bắn tên, tới hướng đối diện sân thượng , Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người, híp lại con mắt nhìn về phía sân thượng.


      “Ra, đây,gặp, !”


      bên dùng tốc độ rất chậm mà , bên liền giơ bàn tay lên, chỉ chỉ sân thượng , lại chỉ chỉ lồng ngực của mình, ý tứ đơn giản mà sáng tỏ.


      ra gặp , vẫn mực chờ ở chỗ này.


      Tuy rằng nhìn thấy , thế nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương biết, nhất định là trốn ở trong kia, lén lút nhìn .


      cũng tin tưởng, nhất định hiểu ý của .
      Bánh ĐậuWinter thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 274 + 275:

      Editor: JupiterGalileo
      Beta: Bánh Đậu
      Nguồn edit: www.cungquanghang.com


      “Ra, đây, gặp, tôi!”


      Lặp lặp lại câu này mấy lần, Hoàng Phủ Diệu Dương nắm mũi tên các – bon của Lãnh Tiểu Dã bắn ra, thẳng tắp địa đứng ở ngoài hàng rào, chờ đợi phản ứng của .


      Lãnh Tiểu Dã cách kính viễn vọng, sớm thấy tất cả động tác của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Lúc còn rất , trai hay học qua khẩu ngữ của ba, đơn giản như vậy, coi như là nhìn động tác tay của , cũng có thể đọc ra cái gì.


      Gặp ?


      Nghĩ hay lắm!


      bĩu môi để ống dòm xuống, trong lòng liền bắt đầu hối hận, nên để ý đến .


      Vốn cho là tức giận rời , bây giờ tên kia có tức chết, còn biết có thể đến gặp , nhất định kiên cố hơn lúc trước.


      người trùm vào áo bông dày đặc, ở tại gian phòng ấm mười phần, nhanh chóng tỏa nhiệt.


      Rủ mặt xuống nhìn áo bông người, suy nghĩ thêm Hoàng Phủ Diệu Dương đứng bên ngoan chỉ trùm tây trang, nhăn mi lại.


      Đến cùng vẫn là cầm qua giấy và bút bàn, viết hàng chữ,cắm tờ giấy lên đầu mũi tên, kéo dài khe cửa sổ, nhanh như tên bắn ra ngoài.


      Lại thấy mũi tên bắn ra, Hoàng Phủ Diệu Dương tới, cầm mũi tên lên gỡ tờ giấy ra.


      “Tôi có thể ra gặp , bất quá sau khi gặp tôi, hãy lập tức rời khỏi nơi đó. Bằng , tôi mũi tên bắn chết !”


      Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên từ tờ giấy, tay phải dựng thẳng, làm thế OK.


      “Kẹo mè xửng, con chó què...”


      Trong miệng Lãnh Tiểu Dã mắng, bỏ lại kính viễn vọng, tới bên cửa sân thượng, mở ra đen ra.


      Tay vịn chặt chốt cửa, do dự chút, đến cùng vẫn là kéo cửa ra ra ngoài.


      Là gia hoả kia cố chấp, ra gặp chút, thể nào .


      Trước tiên giải quyết việc ồn ào, tên kia mực đứng ở đằng kia, thể bệnh vì lạnh.


      Cau mày, Lãnh Tiểu Dã cất bước ra khỏi phòng, lên sân thượng.


      Bị gió lạnh ngoài cửa sổ thổi, cũng là khống chế được hắt xì hơi cái, vội vàng che kín áo bông người.


      Hoàng Phủ Diệu Dương xa xa mà nhìn sang, tuy rằng cách rất xa, như trước gặp .


      đứng ở sân thượng, người mặc cái áo bông màu đỏ, tuy rằng có mặc áo khoác, thân hình vẫn có vẻ rất là gầy gò như cũ.


      Xoa xoa mũi, Lãnh Tiểu Dã thở phì phò vẫy tay về hướng .


      phải chào hỏi, mà là giục mau.


      Nhìn tóc dài của bị gió đêm thổi lên, Hoàng Phủ Diệu Dương tuy rằng nỡ lòng rời như vậy, nhưng vẫn là giơ tay phải về phía , xoay người ra khỏi hàng rào.


      Bên ngoài quá lạnh, chỉ lo lắng cho thân thể của , mấy ngày trước vừa vặn bị bệnh viêm phổi, mùa Đông xấu cảm lạnh lại phiền toái.


      Nhìn thân ảnh của biến mất ở trong màn đêm, Lãnh Tiểu Dã lúc này mới xoay người, cấp tốc trở về bên trong phòng ấm áp.


      Cầm qua máy tính bảng, nhìn điểm di chuyển của từng bước về phía cửa chính, thở dài hơi, cầm ly sữa bò lên, uống ngụm lớn vào bụng.


      Bên trong áo bông chỉ là bộ áo ngủ mỏng manh, sớm bị đông cứng lạnh xuyên tim, sữa bò ấm áp rơi xuống bụng, thân thể ấm ít.


      Xoa xoa bàn tay, Lãnh Tiểu Dã xoay người vào phòng rửa tay đánh răng rửa mặt.


      Chờ rửa mặt xong xuôi bò đến giường, vị trí Hoàng Phủ Diệu Dương máy tính bảng cũng lần nữa chuyển qua cửa trước, dừng lại ở nơi đó hồi.


      Lần thứ hai bắt đầu di chuyển, lần này, tốc độ ràng nhanh hơn rất nhiều.


      “Khốn kiếp, xem ra cũng biết giữ chữ tín!”


      Lãnh Tiểu Dã biết lần này là thực rời , ở bên trong chăn thở phào nhõm, vứt máy vi tính qua bên ngồi thẳng người dậy.


      Nhìn cửa, lại bất lực nằm trở lại.


      Tên kia tuy rằng rồi, thế nhưng tại cục diện này cũng thể dùng cách đột nhiên mất tích.


      Hơn nửa đêm trốn nhà , thực tìm ra lý do để lừa mẹ.


      chào mà ?


      Ba nhất định lập tức chạy về, đến thời điểm đó chuyện càng đùa lớn rồi.


      tại, cũng chỉ có thể bước xem bước, nhìn tên khốn kia phản ứng gì rồi lại .


      Ngáp cái, con mắt nhìn màn hình máy tính bảng, ngọn đèn sớm bị tắt, cũng nhắm mắt lại.


      Thức đến tận nửa đêm, mệt lắm rồi, giờ biết đươc Hoàng Phủ Diệu Dương rời , tâm trạng cũng thoáng thả lỏng.


      lâu sau, cũng chìm vào giấc ngủ.


      ...


      ...


      Ghế sau ô tô.


      Tay phải Hoàng Phủ Diệu Dương nắm hai mũi tên kia, ngón tay nhàng vuốt ve mũi tên màu đen.


      thân mũi tên có in nhãn hiệu, loại mũi tên này cũng chính là loại mà thích nhất.


      ngờ, cũng dùng.


      Lão quản gia ngồi ở bên, nhìn bộ dạng của , trong lòng tò mò muốn chết, nhưng lão dám hỏi nhiều dù chỉ câu.


      Hoàng Phủ Diệu Dương mực im lặng, cũng giọng mở miệng.


      “Chuẩn bị bữa tối.”


      “Vâng, bá tước tiên sinh!”


      Trong lòng lão quản gia vui vẻ, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại về khách sạn, giao cho khách sạn việc chuẩn bị kĩ càng bữa tối cho .


      Đoàn xe trở về khách sạn, Hoàng Phủ Diệu Dương cầm mũi tên trở về phòng, vào trong phòng tắm cái, cả người nhàng khoan khoái mấy phần, vẻ mặt cũng ôn hòa hơn ngày hôm qua.


      Thời điểm nhìn ngồi vào bên cạnh bàn dùng cơm, lão quản gia rốt cuộc là kiềm chế nổi.


      “Bá tước tiên sinh, ngài... Nhìn thấy tiểu thư?”


      Hoàng Phủ Diệu Dương để cái ly trong tay xuống, tầm mắt dừng lại ở hai mũi tên kia, lại nhớ tới dáng vẻ đứng ở sân thượng phất tay về phía .


      Khóe môi, giương lên.


      “Đúng vậy.”


      Lão quản gia hỏi lại.


      Dù sao nữa, tiểu thư cũng chịu ra nhìn , đây cung là cái dấu hiệu tốt.


      Đợi đến khi Hoàng Phủ Diệu Dương ăn xong bữa tối, trợ lý cũng lấy được tin tức cần.


      “Mấy ngày gần đây, bà Hứa chỉ có hoạt động vào sáng mai lúc 10 giờ,bà còn tham gia vào người phát ngôn của tạp chí thời trang, hoạt động này diễn ra khoảng 2 tiếng, sau đó có tiệc rượu cũng diễn ra khoảng hai giờ đồng hồ. Còn nữa, tư liệu bảng số xe cũng tra được, vừa nãy phân phát cho hai người cận vệ giữ lấy.”


      Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay tiếp nhận tài liệu cậu ta đưa tới, nâng cổ tay nhìn đồng hồ chút, người liền từ ghế đứng dậy.


      “Hai giờ sau, đánh thức ta!”


      “Vâng, bá tước tiên sinh.” Lão quản gia vội vàng đáp ứng.


      Tuy rằng hai giờ là thực nhiều, nhưng là chịu chủ động ngủ như vậy, cũng đủ khiến lão quản gia rất vui mừng.


      Cầm qua hai mũi tên, Hoàng Phủ Diệu Dương cất bước vào phòng ngủ.


      Nằm dài giường, cũng lập tức ngủ.


      Tỉ mỉ mà nhìn mũi tên trong tay, đem mũi tên bỏ lên bàn, đưa tay qua mở cái hộp bàn ra.


      Trong hộp, chính là khuyên tai tai hồng ngọc Lãnh Tiểu Dã cho .


      Lấy khuyên tai ra xem xem, lần nữa thả nó vào hộp, cẩn thận mà để vào hộp tủ đầu giường.


      Lại thuận tay cầm qua mũi tên, nhìn mũi tên trong tay, lần thứ hai giơ khóe môi lên.


      Môi di chuyển khoảng cách, nhàng hôn vào đuôi tên ——nơi ngón tay từng chạm qua.


      Bỏ mũi tên lên bàn, nhắm mắt lại.


      Lần này, có thể để cho đến sân thượng.


      Lần sau, nhất định phải nghĩ biện pháp, tới gần đến khoảng cách có thể chạm .
      Bánh ĐậuWinter thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 276 + 277:

      Editor: JupiterGalileo
      Beta: Bánh Đậu
      Nguồn edit: www.cungquanghang.com

      “Lãnh Tiểu Dã, em trốn thoát đâu, đời này em đều chỉ có thể ở bên cạnh tôi..."


      Bên tai, là giọng của Hoàng Phủ Diệu Dương.


      Phía sau, là tiếng bước chân của ngừng vang lên, càng lúc càng gần.


      Lãnh Tiểu Dã ra sức mà chạy, chạy...


      chạy đến đâu, tăng tốc thế nào, đều ở sau lưng , quăng cũng .


      còn đường trốn, đành chạy thẳng lên vách núi.


      Quay mặt lại, chỉ thấy Hoàng Phủ Diệu Dương đứng cách đó xa sau lưng .


      “Tiểu Dã, theo tôi trở về thôi, tôi cho em cái lồng sắt kim loại lớn...”


      được tới!” Lãnh Tiểu Dã dùng sức kéo dài cung trong tay, mũi tên nhắm vào trái tim của , “Nếu , tôi bắn tên!”


      “Tôi biết, em nỡ bắn đâu!”


      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn mũi tên của , chỉ từng bước từng bước về phía trước.


      “Khốn kiếp, cần buộc tôi...”


      tức giận rống.


      Nhưng chỉ là từng bước từng bước về phía trước.


      bị làm cho lùi về sau, dưới chân biết vấp ngã cái gì, thân thể loáng cái, dây cung trong tay rơi xuống, mũi tên trong cung bắn ra.


      Phốc được tiếng, ở giữa ngực của .


      Cơ thể Hoàng Phủ Diệu Dương lung lay, ngã thẳng xuống đất.


      Trong lòng vô cùng lo lắng, vội vàng chạy tới, đỡ dậy từ mặt đất.


      lại đột nhiên mở mắt ra, làm té nhào cỏ, cung trong tay của cũng biết đâu mất rồi, cả mũi tên người cũng vậy...


      đầu là khoảng bầu trời bao la, ánh mặt trời tỏa sáng đến chói mắt.


      mở mắt ra được, chỉ là cảm giác nụ hôn của nóng lực tràn lan ở cổ .


      Dưới thân phải là bãi cỏ, mà là ga trải giường mềm mại, chăm chú ôm lấy , bá đạo giữ lấy thân thể của , trong miệng từng lần từng lần tái diễn màn.


      “Tiểu Dã, em là của tôi, của tôi đó...”


      “Tôi phải, tôi là chính tôi!”


      thở hổn hển phản bác, thấy Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên, nở nụ cười nhìn .


      “Đứa bé kia, là của ai?”


      Bàn tay to của khẽ vuốt ve bụng của , Lãnh Tiểu Dã rủ mặt xuống nhìn lại, chỉ thấy bụng của như khinh khí cầu nhô lên cao.


      ... Mang thai!


      Lãnh Tiểu Dã kinh ngạc thốt lên tiếng, bật dậy.


      Bốn phía, là căn phòng quen thuộc của , ngủ ở giường của mình.


      người có Hoàng Phủ Diệu Dương, dưới chăn bụng của vẫn bằng phẳng như trước, cũng phồng lên giống khinh khí cầu, thậm chí có chút xẹp vì đói bụng.


      Lãnh Tiểu Dã thở , giơ tay lau mặt, ngoại trừ lau giọt mồ hôi ở ngoài trán, còn cảm thấy gò má của mình nóng lên.


      chỉ có như vậy, tim đập của cũng rất nhanh, hơn nữa, tối ngày hôm qua bộ nội y mới đổi hôm qua cũng ẩm ướt.


      Lần này, đều là do cảnh tượng trong giấc mộng vừa rồi ban tặng.


      Hiển nhiên là nhân vật chính trong mộng xuân? !


      “Hoàng Phủ Diệu Dương, khốn kiếp khốn kiếp đại khốn kiếp...”


      Lãnh Tiểu Dã tức giận nhảy xuống giường, vọt vào phòng tắm.


      hồi lâu, mới lần nữa nhàng mà sung sướng ra, thay đổi bộ đồ để chơi ở nhà, lập tức ngay qua cầm lấy máy tính bảng bàn.


      Thời gian hiển thị,10 giờ 30 phút sáng.


      Tọa độ định vị hiển thị, Hoàng Phủ Diệu Dương đường, vị trí cách nhà rất xa.


      Lãnh Tiểu Dã khẽ buông lỏng, lấy máy vi tính ra khỏi phòng.


      Cửa phòng ngủ đối diện có mẹ, xoay người xuống lầu,trong phòng khách, ba chuẩn bị tấm bảng ghi chú cho mẹ, đó, bà viết hai hàng chữ.


      “Xin lỗi, công chúa của mẹ, trợ lý mang đồ ăn sáng đến cho mẹ rồi, nên con phải tự giải quyết rồi —— con, nữ vương đại nhân.”


      " hổ là trợ của mẹ, cái gì cũng có thể cho!"


      Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, muốn cất bước vào nhà bếp, nhìn trong tủ lạnh có cái gì có thể ăn, chuông cửa lại đột nhiên vang lên.


      Nghe được tiếng chuông cửa, Lãnh Tiểu Dã xoay người tới, cẩn thận nhìn mắt mèo.


      Ngoài cửa, người mặc đồng phục bảo vệ đứng thình lình ở ngoài, trong tay còn nâng bó hoa to màu đỏ lửa.


      Lãnh Tiểu Dã nhìn bốn phía chút, thấy còn người khác, lúc này mới cười kéo dài cửa.


      “Lãnh Tiểu Dã, chào ngài!”Bảo vệ này là người già công tác ở đây, vừa gặp ngay lập tức cười cười, “Đây là cho ngài.”


      “Cho tôi?” Lãnh Tiểu Dã hơi kinh ngạc, “Là ai đưa tới?”


      Ban đầu nhìn thấy, còn tưởng rằng hoa là tặng cho nàng mẹ.


      Tuy rằng những năm này, Hứa Hạ nhàn nhạt giảm công việc của mình xuống mức tối thiểu, nhưng vẫn có ít fans nghĩ ra biện pháp thăm hỏi địa chỉ của bà như trước.


      Tặng hoa, tặng quà... đưa các loại vật kỳ quái, đều là chuyện thường như cơm bữa.


      thời điểm Lãnh Tiểu Dã thấy bó hoa, ấn tượng đầu tiên chính là cái này là lễ vật đưa cho mẹ.


      “Đúng vậy, là cho ngài, phía này phải viết tên của ngài sao?” Bảo vệ cười đưa bó hoa đến tay , nhấc theo giấy túi lớn bên trong, “Người của công ty chuyển phát nhanh đưa đến cửa, tôi gọi điện thoại đến các ngài, điện thoại vẫn gọi được, lo lắng đồ ăn bên trong lạnh nên đưa đồ ăn tới."


      Còn có đồ ăn?


      “Cảm ơn ông a!” Lãnh Tiểu Dã cảm tạ tiếp nhận túi giấy bảo vệ đưa tới, quả nhiên nghe thấy được bên trong tản ra hương vị Úc đậm đặc.


      “Ngài quá khách khí, làm nhà phục vụ của người, đây mới là vinh hạnh của tôi!” bảo an nhấc lên đất chứa ít thổ đặc sản rổ trúc đưa tới, “Đây là ít đặc sản từ quê vợ tôi gửi lên, cũng phải thứ gì đáng tiền, mấy vị nếm thử !"


      “Ngài quá khách khí, cái này ngại ngùng à?” Lãnh Tiểu Dã vội vàng từ chối.


      tuyệt đối đừng khách khí, Lãnh tướng quân và phu nhân giúp chúng ta nhiều việc như vậy, chút ít đồ này tính là gì!”Bảo vệ nở nụ cười nhân hậu,đưa rổ đến tay , người liền vội vàng chạy xa, được xa, mới dừng lại phất tay cái về phía , “Lãnh tiểu thư, hẹn gặp lại.”


      Lãnh Tiểu Dã vội vàng lớn tiếng đáp lại, “Cảm ơn ông, còn cóvợ ông.”


      cần!” Bảo vệ cười cười, xa.


      Người bảo vệ này công tác ở đây cũng có mấy năm, lúc trước vào thời điểm vợ bận rộn mang thai lại đến đây thăm người thân, kết quả nửa đêm đột nhiên sinh sản, vừa vặn bị chạy về gặp phải Lãnh Tử Nhuệ, là ông đưa hai người đến phòng sinh.


      Bảo vệ người hiền hậu, hai vợ chồng mực nhớ kỹ phần ân tình ngày xưa này, tự mình lời cảm ơn, còn cố ý đưa hết tiền lì xì để Lãnh Tử Nhuệ rửa xe.


      Lãnh gia đương nhiên nhận số tiền này, bảo vệ thể làm gì khác hơn là đem tiền lì xì về, sau đó liền thỉnh thoảng đưa tới ít đặc sản trong nhà.


      Lãnh Tiểu Dã đóng kỹ cửa, cầm đặc sản cùng toàn bộ đồ vật tới phòng ăn, ánh mắt liền rơi lên bó hoa kia.


      Hoa khá giống hoa hồng, thế nhưng cũng phải hoa hồng, đóa hoa tương đối hơn chút, hình dạng cánh hoa cũng hơi có khác biệt.


      Nhánh hoa đâm phía cũng thẳng giống hoa hồng, lại dài gai, mà là hơi có chút ngoặt.


      Lãnh Tiểu Dã ngay lập tức nhận ra, đó là hoa tường vi.


      Hoa tường vi buộc cái phong thư , phong thư, có ba phần chữ viết tên của —— Lãnh Tiểu Dã.


      chữ viết của người tựa hồ cũng quá am hiểu tiếng Trung, kiểu chữ thể là đẹp đẽ, thế nhưng mỗi nét bút đều cực kỳ dùng sức dụng tâm, hoành bình dọc theo, giống như là kiểu chữ in ấn sách giáo khoa.


      đưa tay rút tạp phiến trong phong thư, thẻ, viết hai chữ Tiếng Trung.


      “Chào buổi sáng!”
      Bánh Đậu, WinterDunghyt97 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :