1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 260+261

      Edit: JupiterGalileo
      Beta: Bánh Đậu

      Nguồn: http://cungquanghang.com
      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn thấy hai người này, cũng có gì kì quái.

      Cả hai đều có vóc dáng cao gầy, khí chất xuất chúng.

      Trầm Ninh mặc áo khoác màu trắng, còn Lãnh Tiểu Dã mặc áo khoác da màu đỏ, cả hai đều mặc áo màu sặc sỡ như vậy, hơn nữa còn gần nhau, muốn người khác chú ý cũng khó.


      Ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương cũng dừng quá lâu người hai , chỉ liếc mắt chút rồi rời .

      Bỗng, hai giây sau, ánh mắt của lại lần nữa nhìn hai người —— , chính xác là người Lãnh Tiểu Dã.

      Nhìn vội vàng kéo tay kia chạy , nheo mắt lại, bất chợt, lại nhìn thấy chiếc túi da người .

      Ba giây sau, Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên tăng tốc chạy .

      “Bá tước tiên sinh!”

      Lão quản gia cùng trợ lý, và cận vệ giật mình nhìn chạy mất.

      Sau đó, mọi người lập tức chạy theo .

      Tuy mọi người vẫn hiểu vì sao lại chạy như vậy.

      Lối ra.

      Lãnh Tiểu Dã kéo tay Trầm Ninh chạy nhanh về phía trước, ánh mắt ngừng nhìn vào máy tính bảng.

      Nhìn cái điểm đỏ đột nhiên lóe lên nhanh chóng, nắm chặt cánh tay Trầm Ninh.

      “Chạy mau!”

      Lãnh Tiểu Dã kéo Trầm Ninh cùng chạy.

      Xuyên qua đám người, phát nhà vệ sinh nữ cách đó xa, liền kéo Trầm Ninh vào.

      Hai người vọt vào phòng rửa tay, Lãnh Tiểu Dã vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính bảng trong tay.

      "Chuyện gì xảy ra vậy?"

      “Bây giờ có thời gian giải thích, bên ngoài có người ở đuổi theo tớ, tớ thể để cho ta phát ra tớ được!” Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng cởi áo khoác da người, “Nhanh nhanh, cậu mau mặc áo của mình vào! Sau đó rẽ qua bên trái, nếu như nghe có người gọi tên tớ, bạn cứ mặc kệ, tiếp tục chạy mạch về phía trước, tuyệt đối được quay đầu lại.”

      Trầm Ninh nhìn thấy sắc mặt bất thường của , hỏi gì nhiều, chỉ cởi áo khoác, cầm áo khoác da của mặc lên người, “Vậy còn cậu?”

      Lãnh Tiểu Dã nhận lấy áo khoác và rương hành lý của Trầm Ninh, “Mình nghĩ cách chạy tới bãi đậu xe, cậu vào bãi đậu xe ở khu C chờ mình, chắc cậu biết xe mẹ mình rồi.”

      “Được.” Trầm Ninh gật đầu.

      Lãnh Tiểu Dã thấy Hoàng Phủ Diệu Dương tới gần, đưa tay mở cửa phòng rửa tay, “Mau ngay bây giờ! Nếu có người hỏi cậu tớ ở đâu, cậu hãy với ta cậu chưa bao giờ gặp người nào tên Lãnh Tiểu Dã!”

      Trầm Ninh đồng ý, xoay người ra khỏi phòng rửa tay.

      Lãnh Tiểu Dã hiểu tính tình của , từ , người bạn Trầm Ninh này rất bình ổn.

      Hai người cùng nhau chơi đùa, Lãnh Tiểu Dã té vào người lớn, những người bạn khác sợ đến mức khóc, biết nên làm sao. Riêng Trầm Ninh vẫn bình tĩnh như cũ.

      Đây cũng chính là nguyên nhân mà hai người bọn họ có thể thân thiết với nhau như vậy.

      Sau khi Trầm Ninh rời , Lãnh Tiểu Dã liền kéo rương hành lý của Trầm Ninh, lấy chiếc áo khoác đen ra, sau đó bỏ áo khoác trắng vào hành lý lại rồi bước ra ngoài.

      nhìn chằm chằm vào máy tính bảng, chờ đợi.

      Mắt thấy điểm đỏ máy tính bảng bất chợt lóe lên, càng lúc càng tiến gần về phía . Hô hấp ngừng dồn dập.

      Ngoài cửa.

      Bên trong hành lang.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chân lao ra, liếc mắt nhìn hai phía liền thấy khoác áo màu đỏ, lập tức đuổi theo.

      bóng dáng từ trong toilet chạy vọt ra.

      Lãnh Tiểu Dã nín thở nghe tiếng bước chân vội vã của người đàn ông.

      Hoàng Phủ Diệu Dương hề biết, người mà muốn tìm chỉ các bức tường, nhưng lại bất tri bất giác chạy theo Trầm Ninh.

      “Lãnh Tiểu Dã, em đứng lại đó cho tôi.”

      Trầm Ninh nghe thấy phía sau có người gọi tên Lãnh Tiểu Dã, nhàn nhạt cười cười, tiếp tục về phía trước.

      Bước chân của Trầm Ninh nhanh chậm, giống như chuyện này chẳng hề liên quan gì đến .

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chân đuổi tới, phát bắt được cánh tay của .

      Trầm Ninh quay lại, nhàn nhạt nhìn gưong mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Diệu Dương, "Tiên sinh, ngài có chuyện gì sao?"

      Nhìn khuôn mặt xa lạ trước mắt, Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩn ra, vội vàng rút tay về.

      “Tôi nhận lầm người.”

      Trầm Trữ nhún vai cái, xoay người tiếp tục về phía trước.

      “Chờ chút!”

      Nhìn bóng lưng của Trầm Ninh, Hoàng Phủ Diệu Dương lại lần nữa đuổi theo.

      Trầm Ninh dừng bước, lại lần nữa quay mặt nhìn .

      Hoàng Phủ Diệu Dương bắt cánh tay .

      cho tôi biết, Lãnh Tiểu Dã ở đâu?”

      Trầm Ninh ngẩng màu lên nhìn thẳng vào con mắt màu xanh lam của , đối mặt với gương mặt như vậy, giọng của vẫn nhàn nhạt như nước, có gợn sóng.

      “Tiên sinh, phương thức bắt chuyện của ngài thể lịch hơn sao?”

      Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày, nhìn chằm chằm vào mắt , “Tôi tuyệt đối thể nhìn lầm, Tiểu Dã và đổi quần áo cho nhau, đúng ?”

      Trầm Ninh vẫn bình tĩnh như cũ nhìn , “Xin lỗi, tiên sinh, tôi có bạn trai. Mời ngài buông tay ra, nếu tôi báo cảnh sát."

      Vẻ mặt của có nửa điểm gợn sóng, xem ra Hoàng Phủ Diệu Dương cũng thể nhìn ra kẽ hở của Trầm Ninh.

      Lẽ nào, nhìn lầm rồi?!

      chậm rãi buông tay ra.

      Chỉnh lại quần áo bị kéo, Trầm Ninh xoay người tiếp tục ngang qua vòng xoay, tới bãi đậu xe.

      Bước chân vẫn như cũ, nhanh chậm.

      Dường như, việc này cũng hề ảnh hưởng gì tới Hoàng Phủ Diệu Dương.

      "Bá tước tiên sinh!"

      Lão quản gia cùng trợ lý, bọn cận vệ thở hồng hộc mau chóng đuổi tới.

      Hoàng Phủ Diệu Dương thu hồi ánh mắt ở người Trầm Ninh tiếp tục nhìn những người di chuyển xung quanh.

      Trước , người phụ nữ kéo rương hành lý vội vã qua.

      Đảo qua rương hành lý của kia, Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên ràng cái gì đấy, đẩy cận vệ cản trước mặt ra, nhanh chóng băng qua đường, lần nữa tìm kiếm bóng dáng của Trầm Ninh.

      Trong bãi đỗ xe, đâu đâu cũng có xe, có nơi nào còn bóng dáng Trầm Ninh.

      “Đáng chết!”

      Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày chửi .

      Lão quản gia cùng trợ lý, vệ sĩ lại lần nữa đuổi tới.

      Lão quản gia vừa muốn hỏi chuyện, xoay người, " ra bãi đậu xe, tìm Tiểu Dã, ấy chắc chắn ở đây, ngay chỗ này, nhanh!"

      ngu xuẩn, mới bị kia lừa.

      Vừa mới phân biệt ràng hai người, làm sao Trầm Ninh có khả năng nhanh chóng thay trang phục thành chính mình.

      Nhất định là Lãnh Tiểu Dã bày trò!

      Trợ lý cùng bọn cận vệ ngẩn người, nhanh chóng tản ra, vọt vào bãi đậu xe.

      Lãnh Tiểu Dã cấp tốc kéo hành lý Trầm Ninh để bên cạnh xe, mở cốp sau ra, đem rương hành lý nhét vào ô tô, nhìn thấy Trầm Ninh ở phía xa, ngay lập tức bắt chuyện.

      "Tiểu Ninh, bên này!"

      Trầm Ninh nhanh nhẹn tới, hai người phân nhau lên xe, Lãnh Tiểu Dã lập tức nổ máy, chạy xe ra khỏi chỗ đỗ xe, vội vàng chạy về phía lối ra.

      Hứa Hạ nhìn Lãnh Tiểu Dã lái xe, lại nhìn Trầm Ninh, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

      "Hai con làm gì vậy, vừa mới xuống máy bay chơi trò đổi quần áo cho nhau rồi à?"

      Lãnh Tiểu Dã lập tức tiếp lời, "Tiểu Ninh bạn ấy hơi lạnh, nên con đưa áo khoác da cho bạn ấy mặc."

      Phát xe của Hoàng Phủ Diệu Dương đuổi theo phía sau, vội vàng đánh tay lái, quẹo vào con đường khác.

      Trầm Ninh cũng nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương, liếc mắt nhìn bốn phía rồi lên tiếng nhắc nhở Lãnh Tiểu Dã.

      “Quẹo trái ở phía trước!”

      ------------------------------------------------------------------------------------

      Happy New Year! :yoyo55:Cả nhà ăn Tết vui vẻ nhé!:th_57: Mình cũng ngủm đây.:th_95:
      Last edited: 8/2/16
      Phượng Cửu, hirari, Chris6 others thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Xin lỗi các bạn, mấy hôm trước máy mình có vấn đề nên thể đăng bài được, hôm nay mình đăng luôn.
      _____________________________________________

      Chương 262+263

      Lãnh Tiểu Dã rẽ trái, quả nhiên, trạm thu phí ra trước mắt.

      Dừng xe lại, Lãnh Tiểu Dã hạ cửa sổ xuống đưa tiền qua, đợi người kia thối tiền lại, lập tức đạp chân ga .

      Chiếc xe nhanh chóng lao .

      Liếc mắt sang bên cạnh.

      Nhìn bóng hình Hoàng Phủ Diệu Dương trong kính chiếu hậu càng lúc càng lại, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng đánh tay lái, lao thẳng ra khỏi sân bay.

      Hứa Hạ xoay mặt qua, nhìn Trầm Ninh ghế sau.

      "Tiểu Ninh, hay là, con cứ ở lại nhà dì chơi , được ?"

      "Được ạ." Trầm Ninh lập tức đồng ý.

      Rất ràng, Hứa Hạ hoàn toàn biết chuyện gì xảy ra.

      Mà người đàn ông kia, chỉ nhìn qua biết phải người bình thường.

      Trầm Ninh vô cùng kinh ngạc, biết rốt cuộc Lãnh Tiểu Dã có chuyện gì.

      Chiếc xe tới đường cao tốc, Hứa Hạ liên tục trò chuyện cùng Trầm Ninh, để ý tới cột đèn giao thông, Lãnh Tiểu Dã lấy máy tính bảng ra, nhanh chóng nhìn lướt qua.

      thấy dấu hiệu Hoàng Phủ Diệu Dương đuổi theo, mới thở phào nhõm.

      Rất nhanh.

      Ba người bọn họ về biệt thư Lãnh gia, Hứa Hạ nhiệt tình dẫn Trầm Ninh tới phòng khách.

      "Tiểu Ninh, chắc con cũng đói bụng rồi, có muốn ăn gì , dì làm cho con!"

      Lãnh Tiểu Dã lười biếng dựa vào ghế, "Dựa vào kỹ thuật của mẹ, thôi , hay cứ nấu ít sủi cảo cũng được rồi."

      Hứa Hạ trừng mắt liếc , tới phòng bếp, "Tiểu Ninh, con và Tiểu Dã cứ chuyện lát , dì nấu sủi cảo cho bọn con ăn."

      "Cảm ơn dì Hạ!" Trầm Nình cởi áo khoác da của Lãnh Tiểu Dã ra, ngồi cạnh , cẩn thận nhìn Lãnh Tiểu Dã từ đầu đến chân, "Bạn trai?"

      "Suỵt!" Lãnh Tiểu Dã dựng ngón tay lên, "Lát nữa rồi , đừng để mẹ tớ nghe được."

      xong, cầm lấy máy tính bảng.

      Máy tính hiển thị, Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn còn ở sân bay.

      Xem ra, tên kia vẫn chưa chịu bỏ cuộc!

      Đúng là con quỷ mà, làm sao mà vừa liếc cái, nhận ra rồi?!

      Trâm Ninh đưa đầu ra, nhìn máy tính bảng trong tay , đụng đụng cánh tay , rồi đứng dậy vào phòng bếp.

      "Dì Hạ, để con phụ dì tay!"

      Lãnh Tiểu Dã tắt máy tính, đứng dậy theo Trầm Ninh vào phòng bếp.

      Lãnh Tiểu Dã giúp Hứa Hạ lấy mâm, Trầm Ninh đứng trước bàn, cầm con dao và dưa leo được Hứa Hạ chuẩn bị xong.

      Kỹ thuật của rất gọn gàng, hai nhát ba nhát, toàn bộ dưa leo bị cắt thành từng mảnh .

      "Tiểu Ninh, kỹ thuật của con đúng là tệ!" Hứa Hạ cảm thán.

      Lãnh Tiểu Dã cười , "Mẹ đừng quên, cậu ấy là bác sĩ ngoại khoa mà, cắt dưa leo có là gì đâu, lột da gở xương mới là thứ mà cậu ấy am hiểu nhất.

      "Con đừng có dọa mẹ!" Hứa Hạ trừng mắt liếc , "Dù sao Tiểu Ninh cũng giống con, ngày nào cũng chỉ biết chơi đùa, có điểm nào giống con cả."

      Lãnh Tiểu Dã đưa tay ra, "Hết cách, ai bảo mẹ con phải dì Đông mà là Hứa Hạ!"

      Trầm Ninh cười nhạt, Hứa Hạ đưa sủi cảo qua, "Đó đều do con đầu thai vào thôi, trách mẹ được!"
      Ba người vừa ăn cơm xong, trợ lý Hứa Hạ đuổi tới của, đón Hứa Hạ tham gia chương trình.

      "Tiểu Ninh, ngồi máy bay lâu vậy, con và Tiểu Dã ở nhà nghỉ ngơi , hôm nay ba con có ca phẫu thuật, chắc chiều mới về được, con cứ dùng bữa tối với Tiểu Dã xong rồi hãy về."

      Trầm Ninh lập tức đáp lại: "Được, dì Hạ, dì mau làm ạ."

      Lãnh Tiểu Dã đeo bao tay rửa chén, Trầm Ninh cất đống rau củ còn thừa vào tủ lạnh, rồi gọi cho cha Thẩm cuộc điện thoại, sau đớ mới quay lại phòng bếp, giúp Lãnh Tiểu Dã lau khô chén bát, bỏ vào tủ.



      Hai trở lại phòng khách, Lãnh Tiểu Dã thở dài hơi, thả mình xuống chiếc ghế sofa.

      "Tiểu Ninh à, lần này tới gặp phiền phức to rồi!"

      Trầm Ninh ngồi bên, bình tĩnh chờ tiếp.

      Lãnh Tiểu Dã dựa lưng vào ghế, ôm chiếc gối vào trong ngực, " chàng khi nãy chính là con trai của nữ đại công tước Đặc Lôi Toa tại nước A."

      Trầm Ninh nhàng gật đầu, "Chả trách, tớ thấy ta khá quen."

      "Ai~!" Lãnh Tiểu Dã lại thở dài hơi, "Phiền chết được!"

      "Sao cậu lại trêu chọc ta vậy?" Trầm Ninh hỏi.

      Lãnh Tiểu Dã lấy tay che trán, "Khó lắm!"

      " thích từ chối thôi." Trầm Ninh .

      Lãnh Tiểu Dã nhíu mày, "Tên đó giống những người đàn ông khác, ta quan tâm tới suy nghĩ của người khác đâu, chỉ cần ta thích, ta nhất định phải giành cho bằng được."

      Trầm Ninh gật đầu, "Tớ biết, nhìn ta rất cố chấp."

      Hai người cùng nhau lớn lên, Lãnh Tiểu Dã hiểu rất Trầm Ninh, đương nhiên, Trầm Ninh cũng như vậy.

      Tuy chỉ mới gặp Hoàng Phủ Diệu Dương lần, nhưng tính cách cố chấp trong từng lời của .

      Từ , Lãnh Tiểu Dã thích tự do thoải mái, mới nhiêu đây tuổi, mà chạy khắp nơi, nha đầu này chả khác gì con ngựa hoang, hề giống Trầm Ninh yên tĩnh tí nào, tất nhiên, Lãnh Tiểu Dã thể nào phất cờ đầu hàng trước Hoàng Phủ Diệu Dương được.

      Trầm Ninh nhún vai cái, "Vậy cậu có kế hoạch gì chưa?"

      Lãnh Tiểu Dã quét mắt vòng, nhìn màn hình định vị điện thoại, Hoàng Phủ Diệu Dương rời khỏi sân bây, chắc biết trốn khỏi đó rồi, nên tiếp tục tìm kiếm nữa.

      "Đành phải từng bước thôi!" Lãnh Tiểu Dã thở hơi, xoay mặt nhìn Trầm Ninh, "Đúng rồi, sao cậu lại về sớm vậy?"

      "Ngành học của tớ sắp kết thúc, thầy giáo chọn viện nghiên cứu y học tại Thượng Hải cho tớ đến nghiên cứu học tập làm luận văn tốt nghiệp, nên tớ đành phải trở về thôi." Trầm Ninh đáp.

      "Hả, vậy, cậu ở lại đây khoảng thời gian sao?"

      "Ừm." Trầm Ninh gật đầu, "Ít nhất là hai ba tháng, còn nhiều nhất là nửa năm, phải xem tiến độ thế nào nữa. Còn cậu, học hành thế nào rồi?"

      "Tớ... Điểm số của tớ chắc xa rồi, bài thiết kế còn tuần nữa phải hoàn thành, nhưng tớ vẫn chưa làm được cái gì. Tên kia lại biết trường tớ, nên trong khoảng thời gian này, tớ thể về được."

      " ta vì cậu mà tới Bắc Kinh sao?" Trầm Ninh hỏi.

      Ngón tay Lãnh Tiểu Dã gõ màn hình máy tính bảng, "Chắc vậy."

      Trầm Ninh nhìn kỹ mặt , đưa tay kéo cổ áo ra, ánh mắt lướt qua dấu hôn cổ, Trầm Ninh buông tay ra.

      "Các cậu có sử dụng biện pháp tránh thai ?"

      "Tránh thai?" Lãnh Tiểu Dã ngẩn người, rồi chợt bật cười, "Yên tâm , là ngày an toàn mà!"

      Trầm Ninh bình tĩnh nhún vai, "Làm sinh viên ngành Y, tớ tương đối tin tưởng vào tỷ lệ, nếu các cậu chỉ làm lần, tỷ lệ 'trúng thưởng' khoảng..."

      " chết !" Lãnh Tiểu Dã ném gối tới, "Tiểu Ninh, mau cho tớ biết, cậu có ý gì đấy?"

      xong, lập tức nhào lên người Trầm Ninh, "Có kinh nghiệm như vậy, chắc hẳn gần đây cậu cua được soái ca nào đó rồi phải ?"

      Trầm Ninh cười rộ lên, "Soái ca có, nhưng thi thể có tận mấy cái, nếu cậu thích, tớ giới thiệu cho cậu?!"

      "Tớ có 'khẩu vị' giống cậu!" Lãnh Tiểu Dã ngồi dậy, kéo Trầm Ninh lên, thuận tay cầm lấy bữa sáng bàn, "Mấy ngày nay, lúc nào tớ cũng ngủ ngon, thôi, bọn mình về phòng, nằm giường vừa tán gẫu vừa nghỉ ngơi!"
      "Thích ngủ, ham ăn... Đây đều là dấu hiệu của mang thai." Trầm Ninh và cùng đứng lên, lên cầu thang, "Tớ thấy, chừng cậu mang thai rồi."
      Dunghyt97, Chris, Winter2 others thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 264+265

      Lãnh Tiểu Dã biết Trầm Ninh đùa, nhưng vẫn liếc cái, "Cậu có tin tớ đá cậu cước ?"

      Trầm Ninh thản nhiên nhìn , "Vui buồn thất thường... Cũng là dấu hiệu luôn đó."

      Lãnh Tiểu Dã lấy miếng bánh quy bỏ vào miệng, "Nếu mang thai, tớ sinh ra, sinh xong, tớ nhất định phải mang nó tranh giành ngôi vị thái tử của nước A, tới lúc đó, tớ được làm thái hậu, chỉ mới nghĩ thôi mà thích lắm rồi!"

      Trầm Ninh cười, "Tới lúc đó, cậu phải cho tớ làm bộ trưởng bộ y tế đấy nhé."

      Lãnh Tiểu Dã đưa chiếc hộp trong tay cho Trầm Ninh, "Vậy bắt đầu từ bây giờ, cậu mau phục vụ cho thái hậu !"

      "Vâng!" Trầm Ninh vươn tay ra, cầm lấy hộp thức ăn, "Thái hậu nương nương, ngài thong thả!"

      Lãnh Tiểu Dã vịn chặt tay , "Tiểu Ninh, thôi, hồi cung!"

      Hai người nhìn nhau cười cười, nhịn được nữa, cả hai liền cùng nhau cười to.

      ...

      ...

      Đứng trước cửa sổ sát đất phòng tổng thống của khách sạn Lai Phật Sĩ, tay trái Hoàng Phủ Diệu Dương nhàng vuốt chiếc bông tai ruby nho .

      Tấm kính cửa sổ phản chiếu lại hình ảnh của , khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ nặng nề.

      "Bá tước tiên sinh!" Lão quản gia rón rén tới, "Chúng tôi điều tra rồi, gia đình tiểu thư có vài căn hộ tại đây, phần lớn đều do mẹ là Hứa Hạ đứng tên, còn lại là của tiểu thư và trai ấy. Bình thường, mỗi khi quay về đây, tiểu thư đều ở chung nhà với ba mẹ. Bây giờ, bọn họ ở nhà chính, tại biệt thư "Tử Ngọc Sơn Trang" nằm ở phía Bắc thành phố."

      Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người, "Chuẩn bị xe ."

      "Bá tước tiên sinh!" Lão quản gia vội vàng ngẩng đầu lên, "Ngài bình tĩnh chút, tiểu thư... Thân phận của tiểu thư khá đặc biệt, chúng ta thể tùy tiện tới đó được!"

      Mặc dù bây giờ tìm được địa chỉ của Lãnh Tiểu Dã, nhưng nếu Hoàng Phủ Diệu Dương cứ thản nhiên tới cửa như vậy.

      cần tới thái độ của Lãnh Tiểu Dã, bọn họ chỉ sợ, cha mẹ đồng ý cho vào.

      Đối phương phải người bình thường, lão quản gia chắc chắn gánh nổi hậu quả.

      Hai bên đều là người có thân phận đặc biệt, nếu xảy ra xung đột, nhất định ảnh hưởng tới quan hệ hữu nghị hai bên.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cầm chặt chiếc hoa tai ruby, đôi môi mỏng phát ra bốn chữ bá đạo.

      "Tôi muốn nhìn thấy ấy." ( "我要见她.")

      "Bá tước tiên sinh!" Lão quản gia vội vàng đưa tay ngăn cản, "Đây là Bắc Kinh, chúng ta thể xông vào nhà bắt tiểu thư được, tới lúc đó, mọi chuyện nhất định trở nên rối rắm!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, "Tôi đâu có định xông vào bắt ấy làm gì, tôi chỉ muốn nhìn thấy ấy thôi."

      Lão quản gia ngẩn người, "Ý của ngài là..."

      " ấy thể nào ở lỳ trong nhà được, nhất định có lúc rời khỏi nhà mà thôi." Hoàng Phủ Diệu Dương nhét bông tai vào túi tiến, "Tôi nhất định phải nhìn thấy được ấy!"

      Lão quản gia thể ngăn cản được nữa, đành phải theo ra cửa.

      Hai người vừa xuống lầu, vị trợ lý chuẩn bị xe xong, Hoàng Phủ Diệu Dương rời khỏi khách sạn, tới Tử Ngọc Sơn Trang của Lãnh Tiểu Dã.

      con đường thành phố xa lạ, ngồi ghế sau, tâm trạng Hoàng Phủ Diệu Dương ngừng căng thẳng.

      Trứng thúi kia, ngoan ngoãn chịu trở về với sao?

      !

      nhất định bao giờ chịu, vậy... nên làm gì bây giờ?

      Nhíu mày, Hoàng Phủ Diệu Dương bắt đầu suy nghĩ.

      hết nữa thành phố, cuối cùng, cũng tới Tử Ngọc Sơn Trang.

      Tài xế dừng xe xéo khu nhà, Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày, xoay mặt nhìn cánh cửa vào khu biệt thự.

      Thân phận của Lãnh Tiểu Dã là con dao hai lưỡi.

      khá đặc biệt, nên trước đây thể nào tìm ra thông tin của .

      Nhưng ngờ, lần này lại tra được thông tin của .

      Biết ở trong khu biệt thự này, nhưng chỉ có thể đứng đây chờ .

      phút trôi qua.

      Hai phút lặng lẽ mất.

      ...

      Nửa giờ qua.

      Bầu trời dần sập tối, bữa tối bắt đầu.

      Lãnh Tiểu Dã vẫn xuất .

      "Bá tước tiên sinh!" Lão quản gia nhìn thoáng đồng hồ, "Ngài có muốn... Ăn chút gì đó ?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương lên tiếng.

      hề nghe thấy giọng của lão, chỉ nghiêng mặt, tiếp tục nhìn cánh cửa khu biệt thự.

      ...

      ...

      Bên trong biệt thự.

      Lãnh Tiểu Dã ngáp hơi, lật người gối đầu.

      Mở to mắt, nhìn thấy Trầm Ninh ôm quyển học thuật dày đặc, ngồi chiếc ghế sofa cạnh cửa sổ, mở đèn bàn lên, chăm chú đọc.

      Lãnh Tiểu Dã sờ tóc, "Mấy giờ rồi?"

      Trầm Ninh nhìn đồng hồ, "Sáu giờ ba mươi phút năm mươi tám giây!"

      "Sorry!" Lãnh Tiểu Dã ngồi thẳng người, "Tớ ngủ quên mất."

      Trầm Ninh nhún vai, "Đây có thể hiểu được, bây giờ cậu là 'phụ nữ có thai'!"

      Lãnh Tiểu Dã cầm lấy bịch bánh quy, nhét miếng vào miệng, "Cũng sắp bảy giờ rồi, mẹ tớ về đâu, mà ba cậu cũng chưa tới, xem ra, hai chúng ta đành phải tự giải quyết bữa tối thôi!"
      Trầm Ninh đặt quyển sách xuống, "Vừa rồi tớ thấy trong tủ lạnh vẫn còn mỳ sợi và sủi cảo đông lạnh, cậu muốn ăn cái gì?"

      "Cậu tha cho tớ , hơn ba mươi tiếng đồng hồ rồi, mà tớ vẫn chưa ăn được bữa đàng hoàng!" Lãnh Tiểu Dã xoay người nằm xuống giường, "Chúng ta ăn thịt nướng , ngoài cửa khu biệt thự có quán thịt nướng Hàn Quốc rất ngon, mới nghĩ thôi mà chảy nước miếng rồi."

      Trầm Ninh khép sách lại, "Phụ nữ có thai nên ăn nhiều đồ nướng như vậy."

      Lãnh Tiểu Dã lấy chiếc áo khoác từ trong tủ quần áo ra, đôi mắt to trừng lên nhìn Trầm Ninh, "Trầm Ninh, cậu ép tớ tuyệt giao với cậu đúng ?"

      Trầm Ninh cười nhạt, đứng lên, ", tớ mời cậu!"

      Lãnh Tiểu dã mặt mày hớn hở, "Chuyện này còn tạm được!"
      Hai người cùng nhau đứng dậy, vài bước, Lãnh Tiểu Dã đột nhiên dừng chân, xoay người cầm lấy máy tính bảng.

      "Sao, sao cậu phải sợ ta tới đây?"

      "Đề phòng vẫn tốt hơn!" Lãnh Tiểu Dã đưa máy tính cho Trầm Ninh, khoác áo vào, "Chúng ta thể coi thường kẻ địch được!"

      Lấy lại máy tính trong tay Trầm Ninh, dứt khoát mở lên, vào phần mềm định vị, chọn "Định vị lại".

      Bản đồ tự động theo dỗi, điểm đỏ nhanh chóng chạy hướng khác, sau đó rơi vào vị trí.

      Lãnh Tiểu Dã tập trung nhìn, phun ra câu trách móc.

      "Có nhầm vậy, Trầm Ninh, miệng cậu đúng là miệng quạ mà!"
      Trầm Ninh nghi ngờ, nhìn bản đồ lần nữa, " phải phần mềm này có vấn đề đó chứ, sao ta lại biết nhà cậu ở chỗ này vậy?"

      Lãnh Tiểu Dã phóng to bản đồ, nhìn điểm đỏ ngừng lóe lên ở ven đường.

      "Làm sao mà tớ biết được, nhưng phần mềm này thể có vấn đề được, hơn nữa, biết ta ở đâu cũng quan trọng!" Lãnh Tiểu Dã nhíu mày, "Điều quan trọng nhất là... Rốt cuộc ta tới đây làm gì?

      Điểm đỏ luôn đứng yên chỗ, di chuyển.

      Đây phải là tác phong làm việc của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Dựa theo tính cách của , chắc phải là tới bắt đó chứ?!

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 266+267

      Trầm Ninh đứng bên cạnh nhìn chằm chằm Lãnh Tiểu Dã, "Xem ra chúng ta có thịt nướng để mà ăn rồi, tớ nấu sủi cảo vậy."

      Lãnh Tiểu Dã nhún vai cái, áy náy nhìn , "Chị Ninh, cảm ơn nhiều!"
      "Bây giờ tớ thành chị cậu rồi?" Trầm Ninh liếc cái, rồi vào phòng bếp.

      Ông máy tính ngồi sofa, Lãnh Tiểu Dã nhìn chằm chằm điểm đỏ, mãi đến khi sủi cảo được mang lên, mà Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn chưa chịu di chuyển.

      "Thế nào rồi?" Trầm Ninh tới hỏi.

      "Như cũ." Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn trần nhà, "Tiêu đời rồi!"

      " ta là bá tước sao, đây là Bắc Kinh, vì sao chúng ta phải sợ ta đến vậy chứ?" Trầm Ninh cầm lấy máy tính bảng từ tay , "Ăn cơm!"

      Lãnh Tiểu Dã ngồi xuống cạnh , "Nhìn vào tình huống bây giờ, chừng, ta tra được thông tin của tớ rồi.

      Dựa vào tính tình của Hoàng Phủ Diệu Dương, thể án binh bất động nếu biết ở trong đây.

      nghĩ nghĩ lại, cũng chỉ có khả năng —— biết lai lịch của , nên mới phải kiệng kỵ thân phận của , hành động tùy tiện được.

      Kết quả này, phải là điều mong chờ nhất.

      Tính tình lúc nào cũng bướng bỉnh, nhất định nghĩ ra mọi cách để tiếp cận , điều này cho thấy, chạy trốn thất bại.

      "Mau ăn !" Trầm Ninh đẩy khay cơm đến trước mặt , "Sợ cái gì, cùng lắm để chú Lãnh ra quân thôi, chỉ cần buổi sáng là hoàn thanh ngay thôi mà."

      "Ba tớ?" Lãnh Tiểu Dã cầm đũa, gắp sủi cảo trong đĩa, "Tuyệt đối được, nếu ông ấy biết, nhất định xé Hoàng Phủ Diệu Dương thành trăm mảnh mất!"
      Trầm Ninh ngẩng đầu lên, " nỡ?"

      "Tớ muốn gây phiền phức cho ba." Lãnh Tiểu Dã bỏ sủi cảo vào miệng.

      Trầm Ninh thấy ngụy biện liền , "Động lòng rồi?"

      "Chuyện cười này chẳng buồn cười tí nào." Lãnh Tiểu Dã xem thường.

      Trầm Ninh bình tĩnh nhìn , " , có phải cậu thích ta rồi ?"

      Lãnh Tiểu Dã nuốt sủi cảo xuống, "Có chút."

      Trầm Ninh cười nhạt, "Vậy cậu còn chạy trốn cái gì?"

      "Sinh mạng đáng quý, còn tình nằm tuốt cao, nếu vì tự do của mình, tớ hoàn toàn có thể vứt bỏ mọi thứ!" Lãnh Tiểu Dã chọc vào cái sủi cảo, "Mà tớ vẫn chưa ta mà!"
      Trầm Ninh nhún vai, "Vậy cậu đinh thế nào đây, chẳng lẽ cả đời cũng ra khỏi cửa?"

      Lãnh Tiểu Dã nhìn máy tính bảng, " ta đâu phải thần tiên gì, có thể ăn uống ngủ được sao? Đợi đến khi ta rồi, tớ bỏ chạy tiếp... Đúng rồi, Tiểu Ninh, lúc trước cậu , cậu Thượng Hải mà, Thượng Hải lớn lắm, cậu lại chưa quen cuộc sống nơi đây, hay là... Tớ cùng cậu được ?"

      "Rất cảm ơn!" Trầm Ninh cười, "Tớ xin nhận lòng tốt của cậu, nhưng tớ muốn, mỗi lần nghiên cứu lại có thêm vị bá tước lẽo đẽo theo đuôi đâu."

      Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn , "Đúng là có tình nghĩa gì cả!"
      Trầm Ninh vừa định gì nữa, thanh bên ngoài bỗng truyền vô.

      Nghe được thanh đó, Lãnh Tiểu Dã lập tức bắn dậy, cầm con dao treo tường vào phòng khách

      Thấy như địch tràn vào, Trầm Ninh cũng nhấc chân theo sau.

      Lãnh Tiểu Dã cẩn thận nhìn mắt mèo, thấy mẹ Hứa Hạ đứng ngoài cửa, mới thở phào nhõm, bảo Trầm Ninh mở cửa, còn mình đem cất dao .

      Hứa Hạ vừa vào, nhìn thấy động vào con dao tường, liền nhíu mày, "Sao đụng vào nó làm gì?"

      Lãnh Tiểu Dã cất dao xong, nhìn bà mỉm cười, " phải con ... Chỉ Trầm Ninh nơi cất dao của ba chút sao? Nữ vương đại nhân, ngài ăn cơm chưa, vẫn còn sủi cảo này?"

      "Sao các con lại ăn sủi cảo nữa, chịu ra nhà hàng ăn? Hai con heo lười!" Hứa Hạ vừa trách mắng vừa đưa hộp thức ăn tới, "Đây... Món con thích nhất đó, mousse việt quất! Con và Tiểu Ninh chia nhau ăn !"

      "Đúng là mẹ lúc nào cũng hiểu con nhất!" Lãnh Tiểu Dã vội vàng nhận lấy, rồi lấy lòng nhận áo khoác của bà.

      Hứa Hạ thấy vậy, nghi ngờ nhìn , "Mới làm việc gì trái lương tâm hả?"

      " có đâu mà!" Vẻ mặt Lãnh Tiểu Dã vô tội.

      Hứa Hạ nhíu mày, " ?"

      Lãnh Tiểu Dã uất ức nhìn Trầm Ninh, "Tiểu Ninh, cậu thấy chưa, tớ phải là đứa con ngoan rồi, mẹ tớ tớ bất hiếu đó. Lúc nào bà ấy cũng , có đứa con như tớ rắc rối!"

      "Đó là vì, con chính là đứa khốn kiếp!" Hứa Hạ giận dữ cười.

      Trầm Ninh chỉ cười nhạt tiếng.

      Lúc này, tiếng chuông cửa lại vang lên.

      Hứa Hạ xoay người mở cửa, Lãnh Tiểu Dã căng thẳng bắt lấy tay bà, "Để con, con mở cửa cho, mẹ mới về còn mệt!"

      tới cạnh cánh cửa, vươn tay nắm khóa cửa, cẩn thận nhìn vào mắt mèo.

      Nhìn thấy người đàn ông trung niên nho nhã đứng bên ngoài, nhận ra là ba của Trầm Ninh - Trầm Nhất Chu, mởi thở phào nhõm, mở cửa ra, "Chú Trầm, lâu gặp!"
      Trầm Nhất Chu thấy Lãnh Tiểu Dã mở cửa vô cùng kinh ngạc, "A, Tiểu Dã cũng về luôn rồi, sao nghe Tiểu Ninh gì hết vậy?'

      "Ha, bọn con về riêng mà!" Lãnh Tiểu Dã xong, liền nhìn Trầm Ninh.

      Trầm Ninh hiểu ý, chủ động tới, "Ba!"

      Nhìn thấy con lâu gặp, Trầm Nhất Chu cũng hỏi nhiều chuyện của Lãnh Tiểu Dã, ông cầm lấy tay Trầm Ninh, nhìn hết lướt, "Xin lỗi con, ba vừa có ca phẫu thuật, nên về trễ chút, các con ăn cơm chưa?"

      "Vừa ăn sủi cảo rồi." Trầm Ninh ôm lấy tay ba mình, "Ba, ba ăn chưa, có muốn ăn cùng bọn con ?"

      " cần đâu, ba ăn ở bệnh viện rồi." Trầm Chu Nhất nở nụ cười nhìn con , ánh mắt dừng người Lãnh Tiểu Dã, "A, hình như Tiểu Dã lại cao thêm rồi."

      "Đúng vậy, thể để Tiểu Ninh hạ thấp con được, đúng ?"

      Lãnh Tiểu Dã trêu ghẹo, Hứa Hạ vội vàng tiếp đón Trầm Nhất Chu vào phòng khách.

      Mọi người cùng nhau vào, ngôi xuống ghế salon.

      Lãnh Tiểu Dã bưng mâm nước trái cây lên rồi ngồi xuống, chiếc điện thoại bên sofa liền reo lên.

      Trầm Nhất Chu ngồi bên cạnh, thuận tay nhấc điện thoại lên, nghe tiếng rồi lập tức đưa cho Lãnh Tiểu Dã.

      "Tiểu Dã, tìm con này!"
      Tìm sao?

      Có ai biết mới về đâu nhỉ, ai tìm đây?!

      phải Hoàng Phủ Diệu Dương tra được điện thoại của nhà rồi, nên mới gọi tới đó chứ?

      Lãnh Tiểu Dã vô cùng lo lắng, cầm lấy ống nghe đưa tới bên tai, cẩn thận 'alo' tiếng.

      "Nha đầu Dã, con về rồi hả?"

      Đầu kia điện thoại, giọng nam dễ nghe vang lên, đúng là cha của Lãnh Tiểu Dã - đại tướng quân Lãnh Tử Duệ rồi.

      Nhận ra giọng của ba mình, Lãnh Tiểu Dã thở phào, giọng lập tức trở nên dịu hơn, "Ba, khi nào ba mới chịu về đây, con của ba nhớ ba muốn chết đây!"

      "Bây giờ cha về?!" Lãnh Tử Duệ cười hỏi.

      " sao?"

      Lãnh Tiểu Dã giả vờ kinh ngạc, tay cầm ống nghe tự chủ được nắm chặt lại.

      Hoàng Phủ Diệu Dương đứng ngoài cửa khu biệt thư, nếu lỡ có làm gì, mà bị ba bắt gặp chắc thảm lắm đây.

      Lãnh Tử Duệ : "Tất nhiên rồi, công chúa nhà chúng ta về, dù trời có sập xuống, ba cũng về nhà thôi!"
      Vừa nghe thấy lời này, Lãnh Tiểu Dã lo lắng tới nỗi bàn tay đầy mồ hôi.

      "Ba, ba... về sao?

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 268+269

      Đầu kia điện thoại, giọng Lãnh Tử Duệ lại vang lên, "Nha đầu Dã, hình như giọng của con có chút kỳ lạ đó nhé... Chẳng lẽ con muốn gặp ba sao?"

      Cả chuyện này mà ông cũng biết được sao?!

      "Đâu có đâu!" Lãnh Tiểu Dã vội vàng che giấu, " phải con vừa nghe ba về, nên tâm tình mới kích động vậy sao?"

      "Vậy à..." Đầu kia điện thoại, Lãnh Tử Duệ thở ra, "Công chúa , xin lỗi con, hai ngày nay ba thể về được, trong đội diễn tập. Đối thủ là bác Hoàng Phủ, cha phải trực tiếp chỉ huy, nếu , lúc nào đó, tên kia cũng mang ba ra xử lý mất!"

      Giọng Lãnh Tiểu Dã lên cao rồi nháy mắt trở lại chỗ cũ.

      "Vậy à... Thôi... Được rồi ạ!" khẽ hít ngụm khí, "Tướng quân Lãnh nghe lệnh, công chúa ra lệnh cho ngài, lần này phải chiến thắng tướng quân Hoàng Phủ, nhất định được thất bại!"
      "Tuân mệnh, công chúa điện hạ!" Lãnh Tử Duệ cười đồng ý, "Vậy... Ba cúp máy đây, chờ đến khi diễn tập kết thúc, ba nhất định mang theo trai con về cùng luôn, được ?"

      "Được ạ!" Lãnh Tiểu Dã ngọt ngào hôn vài cái qua điện thoại, "Cha, tạm biệt, nhớ với trai già của con tiếng, đừng để ấy tiếp tục dọa người nữa!"

      "Biết rồi, mấy ngày nay con nhớ ngoan ngoãn nghe lời, chăm sóc mẹ tốt nhé, đừng chọc giận bà ấy, biết chưa?"

      "Dạ!" Lãnh Tiểu Dã cười đồng ý.

      "Ngoan, chờ ba về, ba làm đồ ăn ngon cho con!" Lãnh Tử Duệ cười tiếng, rồi cúp điện thoại.

      "Ba con gì?" Hứa Hạ hỏi.

      "Ba , mấy ngày nay bận quá, nên thể về nhà được." Lãnh Tiểu Dã đặt ống nghe về chỗ cũ, "Còn , con phải chăm sóc cho mẹ tốt, đừng chọc giận mẹ, đến khi ba về nhà, ba làm món ngon cho con ăn đó!"
      vừa dứt lời, điện thoại lại vang lên.

      Lãnh Tiểu Dã thuận tay nhấc ống nghe lên, đưa tới bên tai.

      "Ba, còn chuyện gì nữa à?!"

      Đầu kia điện thoại vẫn im lặng.

      Lãnh Tiểu Dã cho rằng đó là Lãnh Tử Duệ,"Ba... Ba thân ... Sao vậy, đâu rồi, sao ba chuyện gì hết thế?!"

      Trong ống nghe, gión nam trầm thấp vang lên.

      "Tiểu Dã!"
      Chỉ hai chữ ngắn ngủn làm Lãnh Tiểu Dã hóa đá.

      Hoàng Phủ... Diệu Dương?!

      "Nhầm số rồi!"

      Lãnh Tiểu Dã cúp điện thoại.

      Kết quả, điện thoại vừa cúp xuống, lại vang lên.

      Lãnh Tiểu Dã lập tức từ chối.

      "Con làm gì vậy?" Hứa Hạ đứng cạnh nghi ngờ.

      "Điện thoại lừa bịp thôi." Lãnh Tiểu Dã vội giải thích.

      Trầm Ninh nhìn ra manh mối, đứng dậy khỏi ghế sofa, "Ba, chúng ta về được ?"

      Hứa Hạ nghe Trầm Ninh phải về, vội vàng đứng dậy đưa tiễn, Lãnh Tiểu Dã đưa tay ra, trực tiếp rút dây điện thoại.

      Trầm Ninh lấy hành lý, rồi cùng Hứa Hạ và Lãnh Tiểu Dã ra ngoài, lúc Trầm Ninh mang hành lý ngang, Lãnh Tiểu Dã giả vờ giúp đỡ.

      "Lát nữa, cậu nhớ trốn kỹ chút, đừng để ta nhìn thấy cậu!"
      "Biết rồi." Trầm Ninh ngồi dậy, đóng cóp xe lại, vỗ tay , "Nếu cần cứ gọi điện cho tớ."

      Lãnh Tiểu Dã dựng thẳng ngón cái, "Chị em tốt!"

      Lúc nà, Trầm Nhất Chu ngồi lên xe, Trầm Ninh chào tạm biệt Hứa Hạ, rồi mở cửa sau, ngồi vào ghế.

      Lãnh Tiểu Dã nháy mắt nhìn , giúp đóng cửa xe lại, còn quên dặn dò, "Chú Trầm, chú lái xe cẩn thận nhé!"
      "Được rồi, Tiểu Dã, khi nào rảnh qua chơi nhé." Trầm Nhất Chu vẫy tay chào hai người, rồi lái xe rời .

      Lãnh Tiểu Dã nhìn chiếc xe xa dần, xoay người vào nhà.

      "Mẹ, chắc mẹ cũng mệt rồi, mai tắm rửa rồi nghỉ ngơi , con giúp mẹ dọn phòng bếp."

      Hứa Hạ nỡ để làm, vội vàng tới, "Con ngồi máy bay lâu rồi, ngủ sớm chút ."

      "Mẹ cứ mặc kệ con , con vừa ngủ cả buổi chiều rồi!" Lãnh Tiểu Dã dẫn bà tới cầu thang, nâng tay vỗ ngực cái, "Mấy ngày nay nữ vương đại nhân cực khổ rồi, từ hôm nay trở , mọi việc trong nhà cứ để con lo!"
      Hứa Hạ quay lại, nhìn con mình, bà cười cười, vươn tay đỡ lấy khuôn mặt hôn cái.

      "Nha đầu thúi, xem ra hiểu chuyện hơn rồi, vậy được, sáng sớm ngày mai mẹ còn vài hoạt động, mẹ ngủ trước vậy."

      "Mau !" Lãnh Tiểu Dã cười vẫy tay với bà.

      Nhìn mẹ mình hết cầu thang, thu hồi ý cười, chạy tới ghế sofa, sửa điện thoại bàn lại, tháo hết phích cắm điện thoại ra.

      Lãnh Tiểu Dã cầm ống nghe, xác định nghe thấy tín hiệu gì, mới thở phào hơi.

      Ai biết được người cha nghiệt nhà chừng nào về nhà, tuy Hứa Hạ phát ra chuyện này, nhưng ba lại là hỏa nhãn kim tinh, chỉ cần nhìn vòng tìm ra được sơ hở của .

      Đặt ống nghe xuống, Lãnh Tiểu xoay người, cầm lấy máy tính bảng.

      màn hình, Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn đứng yên như cũ.

      "Hừ!" vui hừ , "Để xem còn đứng được bao lâu nữa?"

      Thu dọn ly đĩa bàn, xoay người vào phòng bếp.

      ...

      ...

      Bên ngoài khu biệt thự.

      Hoàng Phủ Diệu Dương lẳng lặng nghe di động liên tục truyền tới thanh tín hiệu, tay phải cầm di động buông thõng xuống.

      "Bá tước tiên sinh?" Lão quản gia cẩn thận quan sát sắc mặt , "Có phải chúng ta gọi nhầm số rồi ?"

      Quăng di động xuống, Hoàng Phủ Diệu Dương đẩy cửa xa ra, lão quản gia vội vàng xuống theo , " ấy ở nhà số bao nhiều?"

      "001 khu A, là vị trí tốt nhất ở khu này, nằm tận bên trong, gần vườn hoa."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chằm chằm vào khu biệt thự phía xa, " mua khu nào gần nhà ấy nhất."

      "Bá tước tiên sinh..." Lão quản gia lúng túng, "Đây là khu nhà dành riêng cho quân ụự, chỉ có người trong quân đội mới được mua, chúng ta... thẻ mua được. Hơn nữa... Tôi cũng vừa hỏi thăm, nếu như có nhân viên nội bộ dẫn vào, chúng ta hoàn toàn thể vào trong được."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày.

      người bá đạo như , biết nha đầu kia ở bên, mà lại bức tường ngăn lại, trong lòng tự nhiên có chút cam lòng.

      lát sau, lại mở miệng.

      "Ba mẹ của ấy ở đâu?"

      "Gần đây, tướng quân Lãnh ở trong doanh trại chuẩn bị cho buổi diễn tập quan trọng sắp tới. Còn mẹ của tiểu thư là Hứa Hạ - người ca sĩ tài hoa, rất thành công, nhưng lại ít khi tham gia vào những hoạt động buôn bán, có thể, bà ấy vẫn còn ở nhà."

      "Mau điều tra, tôi muốn biết biển số xe của nhà ấy, quan hệ giao tiếp của Hứa Hạ... Cả những hoạt động gần đây của ấy, thường mua sắm ở những chỗ nào... Tóm lại, phải điều tra tất cả mọi thứ." Con mắt màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương chạm rãi nheo lại, "Càng nhanh càng tốt."

      Bây giờ, xác định được, ở đây, chuyện tiếp theo phải làm là —— nghĩ mọi cách để tiếp cận được !
      Chris, hirari, Winter2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :