1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. numxxi

      numxxi Active Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      118
      Chương 204+205:

      Edit: Numxxi
      Beta: Bánh Đậu

      Lão quản gia nhăn mày lại chạy đến, " Tiểu thư Liliane, hãy lập tức đem chó của ngài thu lại !"

      Liliane nhún nhún vai, "Tôi thử xem!"

      Xoay người, nàng nâng tay nắm lấy môi, thổi ra tiếng huýt dồn dập.

      Điều này thể làm cho Ma Vương dừng lại, ràng chính là mệnh lệnh bảo nó giết người.

      Ma Vương nhận được mệnh lệnh, lập tức mắt lộ ra hung dữ, toàn thân lông màu đen đều dựng đứng, nhe ra hàm răng sắc nhọn, chầm chậm từng bước từng bước nhằm tới gần Lãnh Tiểu Dã.

      "Xong đời!" Liliane nhún nhún vai, "Ma Vương hình như thích ta, hoàn toàn nghe theo của chỉ huy của tôi nữa rồi!"

      Lão quản gia sớm đoán được lộn xộn của ta, lúc này thâm trầm mở miệng, "Tiểu thư Liliane, Lãnh tiểu thư là khách quý của bá tước tiên sinh ngài, tốt nhất ngài nên để cho chó của mình làm ấy bị thương."

      Liliane xem thường, "Ông uy hiếp tôi sao, quản gia tiên sinh?"

      "Meo meo!"

      Tiểu Tuyết nép mình ở sau bình hoa bàn ăn, mắt thấy con chó lớn tới gần, sợ tới mức cả người đều co rúm lại thành khối.

      Mục tiêu của Ma Vương vốn là Lãnh Tiểu Dã, nhưng lại bị Tiểu Tuyết hấp dẫn lực chú ý, lập tức liền nhảy lên cái bàn, há mồm tiến về phía Tiểu Tuyết mà cắn tới.

      Mắt thấy đại gia hỏa nhằm về phía Tiểu Tuyết, Lãnh Tiểu Dã trong lòng quýnh lên, kịp suy nghĩ nhiều, tiện tay nắm lấy cái ghế, chọi về hướng Ma Vương.

      Oành!

      tiếng động dữ dội vang lên, Ma Vương kêu rên thảm thiết ngã từ bàn xuống, móng vuốt kéo theo khăn trải bàn, vì chuẩn bị bữa sáng cho Lãnh Tiểu Dã nên bàn còn có bình hoa, đồ ăn leng keng xủng xẻng rơi đầy xuống đất.

      Nó giùng giằng muốn đứng dậy, vừa đứng chút, chân trước liền mềm nhũn, thân mình ngã lại đất, còn phun ngụm máu ra ngoài.

      "Ma Vương!"

      Liliane chính mắt mình nhìn con chó ngã xuống đất, gào thét xông lên.

      Lão quản gia cùng cận vệ, người giúp việc cũng chạy lại, tiến tới bên cạnh người Lãnh Tiểu Dã.

      "Tiểu thư, ngài sao chứ?"

      Lãnh Tiểu Dã qua ôm lấy Tiểu Tuyết sợ hãi toàn thân run rẩy bàn ăn, nhàng an ủi xoa lông lưng của nó, " sao rồi."

      Trước đây khi cùng cha thảo nguyên, sói hoang nàng đều gặp, chỉ là con chó làm sao có thể làm sợ hãi chứ?

      "Ma Vương!"

      Lúc này, Liliane cũng thét lên chói tai.

      Mọi người quay sang, chỉ thấy cơ thể Ma Vương co quắp cái, sau đó hoàn toàn nhúc nhích nữa.

      Vừa rồi bị Lãnh Tiểu Dã đập cái, Ma Vương đụng phải bình hoa bàn, bụng bị mảnh vỡ bình hoa đâm trúng, vừa vặn trúng ngay tim.

      Con chó dữ này Liliane nuôi mấy năm, vậy mà liền chết như vậy.

      Liliane đứng lên, nhìn Lãnh Tiểu Dã ở bàn đối diện, gương mặt xinh đẹp tràn đầy dữ tợn tức giận.

      "Tao muốn giết mày!"

      Giật lấy khẩu súng từ tay cận vệ của mình, cánh tay ta vừa nhấc lên, khẩu súng trong tay cũng nhắm tới cái bàn đối diện, về phía Lãnh Tiểu Dã ôm tiểu tuyết cầu.

      Lão quản gia hốt hoảng, lúc này tiến lên bước, che chở Lãnh Tiểu Dã ở trước mặt.

      "Tiểu thư Liliane, ngài bình tĩnh chút!"

      "Cút ngay!" Liliane ghìm súng vòng qua bàn ăn, từng bước từng bước đến trước mặt Lãnh Tiểu Dã, " ta giết ma vương của tôi, hôm nay tôi bắt ta phải đền mạng!"

      Lão quản gia chỉ là dùng thân thể của chính mình che chở Lãnh Tiểu Dã, mấy người cận vệ cũng giơ súng lên, lần nữa nhắm thẳng Liliane.

      Cận vệ của Liliane thấy thế, cũng là xông lại bảo vệ chủ nhân của mình.

      Người ở hai phe, giương cung bạt kiếm, khí bên trong phòng ăn, trong nháy mắt khẩn trương tới cực điểm.

      Lãnh Tiểu Dã xoay người, đem Tiểu Tuyết trong tay giao cho nữ giúp việc phía sau.

      Giơ bàn tay lên, nhàng mà đỡ lấy cánh tay lão quản gia, ý muốn đẩy ra khỏi phía trước, chợt nghe cửa phòng khách truyền đến thanh trầm thấp gầm lên.

      "Chuyện gì thế này?"

      Nghe được giọng này, lão quản gia cùng cận vệ và nhóm người hầu đều thầm thở phào nhõm.

      Bởi vì, bá tước tiên sinh trở lại.

      Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương phát Lãnh Tiểu Dã bị mọi người vây quanh, lập tức liền bước tới.

      Mọi người thấy , lập tức cúi người hành lễ.

      "Bá tước tiên sinh."

      Lãnh Tiểu Dã vốn dĩ bị mọi người vây quanh, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng có nhìn thấy gì, mọi người vừa lui ra, người của liền bại lộ.

      Nhìn thấy bên ống quần của bị xé toạc ra, Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức nhíu chặt mày.

      Liliane nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương, trong lòng sinh ra sợ hãi, vội vàng xoay lại đem súng xuống nhét vào trong tay cận vệ, sau đó liền xấu xa kiện cáo, "Bá tước ca ca, cần phải lấy lại công bằng cho em, Ma Vương của em vốn cũng có trêu chọc gì sủng vật của , vậy mà ta liền ra tay giết nó, cho em câu trả lời hợp lý chứ ?"

      Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi xổm xuống ở trước mặt Lãnh Tiểu Dã, cẩn thận nhìn nhìn bắp chân của .

      Rất may mắn, Lãnh Tiểu Dã cũng có bị thương, Ma Vương chỉ xé ống quần của , cũng làm da thịt bị thương.

      Hoàng Phủ Diệu Dương vốn dĩ còn có chút tình huống này, nhưng vừa nghe thấy Liliane như vậy, quay mặt lại liếc mắt nhìn Ma Vương đất, lập tức liền đoán được tất cả việc.

      "Bá tước tiên sinh!" Lão quản gia lập tức thay Lãnh Tiểu Dã mở miệng, "Vừa rồi, tiểu thư là vì bảo vệ Tiểu Tuyết nên mới ra tay."

      Liliane hừ , "Vậy sao chứ, chỉ là con mèo hoang thôi mà, chẳng lẽ có thể so với Ma Vương của tôi sao?"

      cùng Hoàng Phủ Diệu Dương biết nhau nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng biết cá tính của .

      Liliane chắc chắn rằng, con mèo kia nhất định là thú cưng của Lãnh Tiểu Dã, bởi vì lấy tính cách như vậy của Hoàng Phủ Diệu Dương, có khả năng lại nuôi con mèo như thế.

      Hoàng Phủ Diệu Dương đứng dậy, xoay mặt nhìn về phía Liliane.

      " xin lỗi ngay!"

      "Chỉ xin lỗi là xong sao?" Liliane nghe được hai chữ này, càng được thể ương ngạnh đứng lên, " Ma Vương của tôi đều chết, chỉ là câu xin lỗi có thể làm nó sống lại sao?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nheo con ngươi màu lam lại, "Tôi !"

      Liliane ngẩn ra, "... cái gì cơ?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương đè nén tức giận, "Hãy xin lỗi Tiểu Dã của tôi, cầu xin ấy tha thứ!"

      Liliane cười rộ lên, cười đến động tác võ thuật đẹp mắt đập loạn xạ, hồi lâu ta mới nhịn cười, giơ ngón tay lên chĩa vào Lãnh Tiểu Dã đứng ở bên cạnh Hoàng Phủ Diệu Dương, "... bảo em phải xin lỗi với con điếm này, xin tha thứ..."

      Đoàng!

      viên đạn gào thét lao ra.

      Xẹt sát qua tóc Liliane, ghim mạnh vào vách tường.

      Tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi, thậm chí cả Lãnh Tiểu Dã.

      Cúi mặt nhìn xuống, biết Hoàng Phủ Diệu Dương đoạt lấy khẩu súng trong tay cận vệ từ lúc nào, khẽ nhíu mày.

      Người kia, sao lại vì mà bắn Liliane chứ? !

      Hoàng Phủ Diệu Dương đem họng súng dời , cách cái bàn nhắm ngay mặt Liliane, "Hãy xin lỗi Tiểu Dã của tôi, cầu xin tha thứ của ấy."

      lặp lại lời , lần này ngữ khí trở lên trầm vô cùng.

      Những người biết đều hiểu, rất ít khi lặp lại lời như thế.

      lặp lại câu kia chính là muốn cho thấy tức giận của tới đỉnh điểm.

      "Bá tước tiên sinh!" Lão quản gia vội vàng tiến lên bước, "Ngài... Bình tĩnh chút, Liliane tiểu thư..."

      "Câm miệng!" Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận quát , ánh mắt chỉ là cách cái bàn nhìn chăm chú Liliane.

      Sắc mặt Liliane sớm tái nhợt, "Tôi vừa rồi có làm gì sai... Tại sao tôi phải xin lỗi ta chứ..."

    2. numxxi

      numxxi Active Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      118
      Chương 206+207:

      Edit: Numxxi

      Beta: Bánh Đậu

      Tuy rằng vẫn còn mạnh miệng, nhưng giọng run rẩy của Liliane, bản đứng cảm xúc của ta.

      Hoàng Phủ Diệu Dương gì, chỉ là giơ ngón tay lên, nhấn nạp đạn thân súng.

      Phòng ăn an tĩnh lại vang lên tiếng kia, lỗ tai của mọi người nghe thấy được, như là tiếng sét.

      Đây chính là cảnh cáo cuối cùng của !

      Trong phòng ăn yên tĩnh, lại vang lên giọng nữ ngọt ngào và bình tĩnh.

      "Quên ."

      Người phải Liliane, mà là Lãnh Tiểu Dã.

      Tính tình của người đàn ông này hiểu rất , lấy tính cách của Liliane có khả xin lỗi với , nếu quả phải giằng co thêm nữa, e rằng Hoàng Phủ Diệu Dương bắn Liliane mất.

      Thân phận Liliane phải bình thường, Hoàng Phủ Diệu Dương mà nổ súng, có thể hậu quả càng thêm phiền toái.

      ra chuyện này chỉ bị cắn hư ống quần, nhưng đối phương lại bị mất con thú cưng mà mình quý.

      Cho dù như thế nào chăng nữa, cũng là người có lợi hơn, cần thiết phải tranh chấp nữa.

      phải sợ phiền toái, chẳng qua bởi vì chút chuyện bé xé ra to như vậy cũng thiết.

      Liliane nghe được câu này của Lãnh Tiểu Dã, trong lòng thầm thở hơi, vội vàng cất bước dời .

      Đoàng!

      viên đạn được bắn ra khỏi họng súng, Liliane chỉ cảm thấy lỗ tai tê rần, hốt hoảng đưa bàn tay sờ lên, chỉ đụng đến mà máu nóng đầy tay.

      "... thực phải nổ súng với em?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương gì, chỉ là đem họng súng hơi hơi điều chỉnh, nhắm ngay chóp mũi của ta.

      "Lần này, tôi bỏ qua cho nữa."

      Mấy tên cận vệ theo nhìn thấy lỗ tai Liliane đầy máu đều hoảng loạn xông tới, lấy súng chỉa vào Hoàng Phủ Diệu Dương, lão quản gia tuy rằng kinh ngạc, cũng để cho bá tước nhà mình chịu thiệt, nhàng vẫy tay.

      Lập tức, đám cận vệ đồng thời nâng súng lên, nhắm ngay người Liliane.

      Liliane chỉ dẫn theo hai tên vệ sĩ, nhưng đây là địa bàn của Hoàng Phủ Diệu Dương, về chênh lệch số lượng cũng cần nhiều.

      Hai tên cận vệ nhìn thấy họng súng đen ngòm, ánh mắt dừng ở người Hoàng Phủ Diệu Dương, tâm lý cũng có chút chột dạ, sau lưng ớn lạnh cả người.

      Lúc đầu, bọn chúng chỉ nghĩ Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ suông mà thôi.

      Nhưng mà vừa rồi, viên đạn kia bắn trúng lỗ tai Liliane, chứng mình rằng chỉ cho có.

      Người đàn ông này, so với trong truyền thuyết còn bá đạo máu lạnh điên cuồng hơn nhiều.

      "Tiểu thư!"

      Tên cận vệ cùng đụng vào tay Liliane.

      Ánh mắt Liliane xẹt qua họng súng trước mặt, dừng đôi mắt màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Trong con ngươi kia có chỉ lạnh giá như băng.

      Loại ánh mắt đó, thể quen thuộc hơn nữa, Liliane tuy rằng biết nguyên nhân, nhưng cũng ý thức được lúc này đây, chọc tức Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Chẳng lẽ chỉ vì này sao? !

      Nuốt nước miếng cái, Liliane nâng nâng khóe môi.

      " xin lỗi."

      ta phải đứa ngu, nếu người điên này nổ súng, ta vốn có khả năng ngăn cản lại.

      Ở đây là phủ Bá tước, người của luôn luôn trung thành với , với đầu óc của có thể nghĩ ra vô số lý do để bào chữa cho bản thân, thậm chí cũng có thể tùy tiện tìm người chịu tội thay, đến lúc đó cho dù là cha của cũng thể làm gì được .

      Xem xét tình hình, Liliane chỉ có thể tạm thời cúi đầu.

      Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn như cũ cầm khẩu súng hề nhúc nhích.

      Liliane cắn chặt răng, đem thanh nâng cao chút, làm hết sức mình để cho ngữ khí có vẻ thành khẩn, "Chuyện vừa rồi là lỗi của tôi, xin tha thứ cho khiếm nhã của tôi."

      Nhưng mà Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn bất động như cũ, ràng còn có điều bất mãn.

      Liliane sắp cắn nát cả hàm rắng, "Tôi xin lỗi rồi, còn muốn thế nào nữa?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương bình tĩnh ghìm súng, " Tiểu Dã của tôi vẫn chưa tha thứ cho ."

      " Tiểu Dã của tôi " ?!!

      Lãnh Tiểu Dã suýt nữa bật cười ra tiếng.

      Người đàn ông này có phải rất muốn dán dòng chữ lớn " Vật thuộc quyền sở hữu của Hoàng Phủ Diệu Dương " dán người sao ?!

      Mở miệng là Tiểu Dã của ta, ngậm miệng cũng Tiểu Dã của ta, cũng mệt sao.

      Tầm mắt Liliane dừng mặt Lãnh Tiểu Dã, nhìn thấy khóe môi nở nụ cười, Liliane lập tức cho rằng cười nhạo mình.

      Trong lòng hận thể xé Lãnh Tiểu Dã thành trăm mảnh, Liliane làm sao còn tâm trạng để xin lỗi nữa, chỉ tức giận hừ lạnh.

      Lãnh Tiểu Dã thở dài trong lòng, về phía trước, đè lại cánh tay cầm súng của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      "Tôi tha thứ cho ta, thả ta ."

      "!"

      Liliane tức giận thể phát tác, quát hai tên cận vê tiếng, rồi ra cửa.

      "Đợi chút." Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày liếc mắt nhìn thi thể con Ma vương mặt đất, "Dọn dẹp phòng ăn của tôi sạch trước !"

      Liliane vung tay cái, rồi rời khỏi.

      Hai tên cận vệ vội vàng chạy tới, người trong đó liền cởi âu phục, cẩn thận nâng thi thể Ma Vương mặt đất lên đặt vào trong âu phục, rồi cùng nhau mang ra ngoài sảnh.

      Lão quản gia nhàng vẫy tay, nhóm nữ giúp việc vội vàng chạy tới, thu dọn khăn ăn sau tàn cục.

      "Tiểu thư à, trước hết ngài nên cùng bá tước tiên sinh lên lầu thay bộ quần áo khác, tôi cho người giúp việc chuẩn bị bữa sáng khác cho ngài." Lão quản gia khách khí với Lãnh Tiểu Dã.

      "Cám ơn." Lãnh Tiểu Dã nghiêm túc cám ơn với lão, sau đó liền xoay mặt nhìn về phía mấy người cận vệ cùng giúp việc, "Vừa rồi xin lỗi, gây thêm phiền phức cho mọi người rồi."

      Dù sao, vừa rồi vẫn là lão quản gia liên tục che chở cho , người giúp việc cùng cận vệ đều dùng hết khả năng để giúp đỡ , vậy nên vô cùng cảm kích.

      Vẻ mặt bọn cận vệ cùng người giúp việc co quắp, ngừng rối rít đáp lễ với .

      "Tiểu thư, ngài quá rồi."

      "Tiểu thư, ngài đừng khách sáo như vậy!"

      ...

      Lãnh Tiểu Dã nhìn đến người cận vệ bị thương, lập tức tới, đưa tay đỡ lấy cánh tay của ta, "Miệng vết thương của rất nghiêm trọng, tôi..."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày tới, kéo tay ra khỏi tay người cận vệ kia, vui vẫy tay với ta, " tìm bác sĩ xử lý chút ."

      " Vâng, bá tước tiên sinh." Cận vệ đáp tiếng rồi xoay người ra ngoài.

      Lãnh Tiểu Dã vẫn quên dặn dò ta, "Nhớ phải bảo bác sĩ tiêm phòng vác-xin phòng bệnh đấy!"

      Liliane giống như con chó điên, phỏng chừng vật nuôi của cũng là chó điên.

      Đám cận vệ đều cảm giác được Hoàng Phủ Diệu Dương có vẻ vui, số giúp người giúp việc dọn dẹp phòng ăn, số theo vệ sĩ bị thương ra cửa.

      Lãnh Tiểu Dã quay mặt lại, vui liếc nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, thèm để ý tới , xoay người nhanh chóng lên lầu.

      Hoàng Phủ Diệu Dương sải bước theo tới lầu hai.

      Lãnh Tiểu Dã xoay người đến trước cửa phòng khách, mở ra, nhanh chân bước vào.

      "Tôi muốn thay quần áo."

      Lãnh Tiểu Dã đưa tay chuẩn bị đóng cửa.

      " Chẳng lẽ em có gì muốn với tôi sao?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ cau mày, cách nửa cánh cửa mở nhìn .

      Ngay cả người giúp việc cùng đám cận vệ đều lời cảm ơn, nhưng lại chịu lời nào với sao?

      " muốn nghe cái gì?" Lãnh Tiểu Dã khẽ hất cằm, giọng có chút trêu chọc cùng chút bất đắc dĩ, "Chẳng lẽ muốn tôi cám ơn khi giúp tôi có kẻ thù là vị công chúa sao?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương làm như vậy, đúng là khiến mở mày mở mặt, nhưng mà đó lại lộn xộn với như vậy, chỉ sợ về sau ta có thể trả thù .

    3. numxxi

      numxxi Active Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      118
      Chương 208 + 209:

      Edit: Numxxi
      Beta: Bánh Đậu

      Hoàng Phủ Diệu Dương giật mình, lập tức nhận ra sai, theo tính cách của Liliane, sau chuyện hôm nay, ta nhất định ghi hận trong lòng với Lãnh Tiểu Dã, chờ đợi cơ hội trả thù.

      Suy nghĩ chút, nghiêm túc , "Tôi để cho ta có cơ hội làm em bị thương đâu."

      Nhìn chăm chú vào mắt , Lãnh Tiểu Dã khẽ nhún vai, " nên bảo vệ tốt cho bản thân mình trước !"

      Cùng lắm lại chạy trốn tiếp thôi.

      Nhưng còn , chỉ Liliane mà dám gây ra phiền phức lớn như vậy trong phủ Bá tước, có lẽ trong hoàng thất, chắc chắn ít kẻ thù.

      Nếu , sao trong vài ngày ngắn ngủi như vậy, lại xuất trục trặc máy bay và cả kiện ám sát lần trước nữa.

      Cũng khó trách, thuộc loại cá tính chịu lắng nghe lắng nghe ai gì, nhưng lại là người vừa thông mình vừa có tài.

      Cái này gọi là cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ.

      Đối với nước A, Lãnh Tiểu Dã vẫn tương đối hiểu , nước A vẫn thuộc loại chế độ quân chủ, tuy rằng quyền lực của quốc vương bị quốc hội kìm hãm, nhưng địa vị vẫn vô cùng cao quý.

      Hoàng Phủ Diệu Dương thân là người kế thừa duy nhất của nữ đại công, cũng là thành viên có tư cách kế thừa ngôi vua, tất nhiên trở thành cái đinh trong mắt ít người.

      Nghe câu của , cơn giận trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương, trong nháy mắt hóa thành hư .

      "Em cần lo lắng cho tôi."

      Ai lo lắng cho ? là tự kỷ quá thể!

      Lãnh Tiểu Dã bất đắc dĩ lườm cái, lười giải thích với , " xong, phiền ngài nhường đường chút, tôi muốn thay quần áo."

      Hoàng Phủ Diệu Dương lui ra tựa vào cánh cửa, "Tôi ở sân thượng chờ em."

      "Lát gặp lại!"

      Lãnh Tiểu Dã cười đóng cửa lại, nhanh chóng khóa lại, xoay mặt nhìn vòng, lập tức thấy chiếc vali rất lớn đặt ở cạnh giường mình.

      vội vàng chạy tới, mở vali ra, lấy chiếc điện thoại từ bên trong.

      Di động sớm hết pin tắt máy, nàng cầm bộ sạc, cắm vào ổ điện.

      Trong thời gian chờ đợi điện thoại đầy pin, Lãnh Tiểu Dã tùy tiện tìm cái quần rồi thay cái chiếc vừa bị Ma Vương cắn rách kia.

      Chờ thay xong quần áo, di động ít pin, thuận lợi khởi động được máy.

      Vừa mở máy cái, mấy tin nhắn liên tục gửi tới.

      Tất cả đều Annie gửi tới, có gì ngoài hỏi thăm tình hình của nàng, bày tỏ lo lắng cùng cảm kích của ấy và Trần Tư Viễn.

      Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn bốn phía, rồi mới dùng điện thoại di động gọi cho chú Kiều.

      "Chú Kiều, là cháu!"

      Đầu bên kia điện thoại, giọng của chú Kiều rất bình tĩnh, "Chú biết cháu ở chỗ nào, bữa tiệc hoàng gia tối nay chú cũng tham gia, cháu hãy tìm cách cùng với Hoàng Phủ Diệu Dương ."

      Lãnh Tiểu Dã lập tức đồng ý, " Được ạ."

      Đầu bên kia điện thoại, chú Kiều giọng nhắc nhở, "Nhớ , cháu biết chú, chú cũng quen cháu!"

      Lãnh Tiểu Dã cười, " biết!"

      "Buổi tối gặp." Chú Kiều nhanh chóng cúp điện thoại, Lãnh Tiểu Dã xóa bỏ lịch sử cuộc gọi, ngoài cửa vang lên thanh của người giúp việc.

      "Tiểu thư, bữa sáng được chuẩn bị xong rồi."

      "Tôi lập tức tới ngay!"

      Lãnh Tiểu Dã lên tiếng, cầm di động cùng bộ sạc pin ra khỏi cửa, lên sân thượng, quả nhiên Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi ở cạnh bàn ăn chờ .

      bàn, còn để phần bữa sáng.

      tới, đem bộ sạc pin cắm vào ổ điện, Lãnh Tiểu Dã ngồi vào bên cạnh bàn, bưng cốc sữa tươi lên miệng uống ngụm, "Buổi chiều có kế hoạch gì ?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương đối diện nhìn , "Ở cùng em."

      "Vậy... Buổi tối sao?"

      Con ngươi màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương híp lại, "Ngủ cùng em hoặc là em ngủ."

      Lãnh Tiểu Dã gì.

      Vốn muốn để chủ động ra chuyện bữa tiệc hoàng gia, nào ngờ lại trả lời như vậy.

      Bất đắc dĩ, đành đổi chủ đề khác.

      " Chuyện du thuyền, giải quyết sao rồi?"

      " Interpol quốc tế tham gia phụ trách bữa tiệc hoàng gia tối nay, ngày mai đến đàm phán với tôi về chuyện những tù binh du thuyền kia, tại tôi có đầy đủ chứng cứ để chứng minh bọn họ lấy danh nghĩa sòng bạc, che dấu đường dây mua bán người." Hoàng Phủ Diệu Dương nhún vai, " Vinh dự này hẳn được tặng cái huy chương."

      Lãnh Tiểu Dã nghe được, hề có chút hứng thù gì với cái huy chương kia.

      Có điều tự động điều động quân đội, nên phải tìm ra lý do hợp lý hơn.

      Nhưng…

      ngẩng mặt lên, nhìn về Hoàng Phủ Diệu Dương, " vì chuyện này mà lên thuyền sao?"

      Điều động quân đội thể nhanh chóng như vậy được, có lẽ, chắc chắn ra lệnh trước khi lên thuyền.

      Nếu , nhiều quân hạm cùng máy bay như vậy, thể tới vùng biển quốc tế trong thời gian ngắn như vậy được.

      " Người phụ nữ của tôi, bọn chúng thể bán được." Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay qua, đẩy ly sữa về phía , "Nếu uống nguội mất."

      Cho dù tìm được Lãnh Tiểu Dã trong buổi đấu giá này, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn thể chấp nhận được chuyện bọn chúng làm với .

      Sau khi tra được những manh mối đó, lập tức lên thuyền, chỉ vì muốn trả thù bọn khốn kiếp đó.

      Nhưng, vì xuất của Lãnh Tiểu Dã, làm xáo trộn kế hoạch của , cuối cùng mới trở thành cục diện như bây giờ.

      Bưng ly sữa bàn lên miệng, uống ngụm sữa tươi ấm áp, tâm tình của Lãnh Tiểu Dã hết sức phức tạp.

      Thành , tất cả mọi chuyện làm, vô cùng biết ơn.

      Có điều, biết ơn phải là tình , vì vậy mà ở lại bên cạnh , trở thành sủng vật làm ấm giường cho được.

      Ngẩng mặt lên khỏi ly sữa, nhìn người đàn ông đối diện, Lãnh Tiểu Dã rất muốn hỏi chút.

      Có thể để được .

      Suy nghĩ chút, cuối cùng vẫn quyết định hỏi.

      Với cái tính cách cố chấp của , làm sao đồng ý thả được, nếu muốn rời khỏi , chỉ có thể chạy trốn.

      rũ mí mắt xuống, " vừa , bữa tiệc hoàng gia, cần tham gia sao?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhún nhún vai, "Tôi nghĩ, em chắc chắn thích."

      Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên.

      Lão quản gia tới bên cửa sổ, "Bá tước tiên sinh, lễ phục cùng trang sức ngài đặt làm để tiểu thư tham gia yến hội được mang tới, ngài có muốn đưa đây lên ạ?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhàng vẫy tay, " cần, mang vào khách phòng , còn nữa, buổi chiều ông tới hoàng gia chuyến, rằng tôi tham gia bữa tiệc tối nay."

      Bữa tiệc này, vốn chuẩn bị dẫn cùng.

      Bây giờ tất cả mọi người đều muốn xem chuyện cười của , đêm nay chỉ muốn hoàn thành cuộc đàm phán với Interpol quốc tế, cục diện lập tức được thay đổi, nhớ lại vẻ mặt kinh hãi của mấy tên kia, quả rất thú vị.

      Nhưng sau khi Liliane xuất , càng cảm thấy lo lắng cho Lãnh Tiểu Dã hơn.

      Bọn người quý tộc tao nhã kia, thực chất đều là sói đội lốt cừu, muốn cho nhìn thấy những khuôn mặt buồn nôn đó, nhưng để ở nhà mình lại càng lo lắng hơn, thôi cứ tạm thời quyết định, tham gia bữa tiệc nữa.

      " Vâng, thưa bá tước tiên sinh."

      Lão quản gia lên tiếng, lui về sau mấy bước, xoay người chuẩn bị xuống lầu.

      Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên, "Chờ chút!"

      Lão quản gia dừng bước lại, nghi ngờ nhìn qua, "Tiểu thư, có gì phân phó?"

      Lãnh Tiểu Dã nhìn lão, tầm mắt dừng người Hoàng Phủ Diệu Dương, "Tôi muốn xem hoàng gia có hình dáng ra sao."
      Dunghyt97, Bánh Đậu, hirari2 others thích bài này.

    4. numxxi

      numxxi Active Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      118
      Chương 210+211

      Edit: Numxxi

      Beta: Bánh Đậu

      Hoàng Phủ Diệu Dương hơi nhíu mày, "Liliane và cả... Nữ đại công tước đều tham dự."

      đương nhiên là hy vọng nên , đỡ phải đối mặt với những người muốn gặp.

      Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, "Tôi cũng muốn giải thích với bọn họ, chỉ là người phụ nữ của , chỉ dám ở trong lồng chim khiêu vũ."

      Nghe được bốn chữ "Người phụ nữ của ", Hoàng Phủ Diệu Dương cũng cười rộ lên, cười đến cực kỳ sáng lạn, lại mang theo mấy phần cuồng ngạo.

      "Đương nhiên, Tiểu Dã của tôi có thể ở bất cứ nơi đâu, đều có thể khiêu vũ trước mặt mọi người. Miễn là, em muốn!"

      Vừa , khẽ giơ tay lên.

      "Mang lễ phục và trang sức đến đây, chờ lát tiểu thư dùng cơm nước xong, tôi dẫn ấy mặc thử."

      " Dạ, bá tước tiên sinh." Lão quản gia mỉm cười lui ra cửa.

      Trong lòng nhõm, Lãnh Tiểu Dã mặt cúi thấp xuống tiếp tục ăn cơm, biết có phải vì tham gia buổi tiệc hay , hay vì nguyên nhân gì khác, mà tâm tình của cũng vui vẻ lạ thường.

      Nhìn vẻ mặt vui sướng của , tâm tình Hoàng Phủ Diệu Dương tự nhiên cũng rất trong sáng, khóe môi giơ lên chút mỉm cười nhàn nhạt.

      Sau bữa ăn, bọn họ cùng nhau đến phòng tiếp khách.

      Nhân viên phục vụ của hai công ty quần áo chờ sẵn bên trong lập tức bước lên chào hai người

      "Em có thể chọn bộ mình thích, tôi vào thư phòng chuẩn bị số văn kiện cần thiết."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhàng vỗ cánh tay Lãnh Tiểu Dã, mang theo lão quản gia rời .

      Trong phòng tiếp khách, giá áo treo ba bộ lễ phục, phía còn bầy những trang sức tương ứng, phụ kiện, túi xách và giầy.

      "Đây là dựa theo mệnh lệnh của bá tước tiên sinh, đặc biệt chuẩn bị cho ngài." Nhân viên phục vụ cầm lấy ba bộ lễ phục đưa cho , "Ngài có thể tự chọn bộ mình thích, hoặc ngài có thể mặc thử chút, đương nhiên, tất cả ba bộ này đều là của ngài."

      Ba bộ lễ phục, màu đỏ thẫm rực rỡ, màu trắng khiết, còn có màu đen ánh vàng.

      Nhưng Lãnh Tiểu Dã có hứng thú thử từng bộ bộ, nhìn lướt qua, ánh mắt liền dừng ở bộ lễ phục váy ngắn đen ánh vàng cuối cùng kia .

      "Lấy bộ này !"

      Hai vị nhân viên dám lơ là, lập tức bước ngay lên phía trước, cởi quần áo người ra, giúp thay lễ phục vào.

      Đó là chiếc váy đen vàng ngắn eo cao, bên ngoài phủ thêm lớp áo lụa mỏng đen, che khuất chút sắc đen cùng bức tranh thuê màu vàng lộng lẫy bên trong, khiêm tốn nhưng kém phần sang trọng.

      Áo ngực phong cách, trải dài xuống hết bầu ngực, tuy thiếu chút trưởng thành và đĩnh đạc của người phụ nữ, nhưng lại toát thêm vẻ dễ thương của , rất thích hợp với lứa tuổi của Tiểu Dã.

      Đồng thời, vẫn có đầy đủ khí chất sang trọng, tham gia bữa tiệc với trang phục như vậycó lẽ cũng quá mức tùy tiện.

      Lãnh Tiểu Dã nhìn thoáng bản thân mình trong gương, khẽ gật đầu vừa lòng cái.

      Vô luận là dùng ánh mắt thẩm mỹ chuyên nghiệp, hay chỉ đơn giản là sở thích cá nhân, đây chính là bộ lễ phục rất vừa ý .

      " Đẹp quá."

      Nhân viên phục vụ cảm thán ra tiếng.

      Câu cảm thán này chỉ vì lịch , mà bọn họ thực rất kinh ngạc vì Lãnh Tiểu Dã.

      Lúc đầu, bọn họ nhìn thấy , cũng có chút lo lắng.

      Dù sao bộ váy này được thiết kế dành riêng cho phụ nữ châu Âu, có thể mặc đồ thể thao có vẻ rất tinh tế, nhưng khi mặc chiếc váy này vào, bọn họ sợ bộc lộ được khí chất gì.

      Bây giờ, Lãnh Tiểu Dã mặc quần áo lên người, bọn họ mới biết được, lo lắng khi nãy hoàn toàn dư thừa.

      trước mắt này, thuộc loại hiếm khi mang đầy đủ khí chất của thiếu nữ pha trộn thế này.

      mặc bộ đồ thể thao, nét trẻ trung bức người lại mất vẻ gần gũi, dễ mến, nhưng khi thay bộ lễ phục này, che dấu nụ cười xinh đẹp, lại cao ngạo như nàng công chúa.

      "Xin phép hỏi câu, ngài cao bao nhiêu ạ?"

      Đó chính là nhà thiết kế hàng đầu, liếc mắt đánh giá Lãnh Tiểu Dã cái, trong ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.

      Loại cảm giác này, giống như là dạo bờ biển, cẩn thận phát viên ngọc quí hiếm.

      Lãnh Tiểu Dã đưa chân qua, để nhân viên phục vụ giúp mang giày cao gót vào, "Năm ngoái hình như là 1m75, bây giờ có lẽ cao hơn chút."

      Nhà thiết kế cẩn thận chăm chú nhìn khuôn mặt lúc, sau đó lại lui ra phía sau vài bước, xem hình dáng bên ngoài cùng bóng lưng của , "Quá hoàn hảo, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vóc dáng và ngũ quan thế này, phương Đông ai cũng đều xinh đẹp như vậy."

      Vừa khen ngợi, nhà thiết kế liền đưa tay lấy danh thiếp ở người ra đưa đến trước mặt .

      "Đây là danh thiếp của tôi, nếu ngài có hứng thú muốn phát triển con đường người mẫu, ngài có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, tôi cam đoan với ngài, đây chính là con đường huy hoàng."

      Người mẫu?

      Lãnh Tiểu Dã cười lạnh ở trong lòng.

      học ngành thiết kế nghệ thuật, trang phục là chủ yếu, thiết kế quần áo để người khác mặc, làm người mẫu sao, có cửa xuất ở trong cuộc đời đâu.

      Nhưng theo phép lịch , vẫn nhận lấy tấm danh thiếp, "Cám ơn ngài vì đánh giá cao đó."

      Nhà thiết kế lại nhìn lượt xung quanh , sau đó liền đưa tay qua hơi chỉnh lại eo váy, "Có cần bóp chặt thêm chút nữa ?"

      Thân hình gầy , phần eo váy có vẻ hơi rộng, có điều chỉ rộng khoảng nửa centimet, ảnh hưởng quá nhiều tới tổng thể.

      Lãnh Tiểu Dã nhún vai, " cần phiền phức vậy đâu."

      Những trang phục này chỉ nhìn chất vải và đường thêu gia công cũng biết, giá trị cực xa xỉ.

      chỉ mặc lần thôi mà, sửa xong cũng chỉ có mặc được, như vậy có chút lãng phí.

      Nhà thiết kế cảm kích mỉm cười với , "Nếu vậy, ngài có cần để bá tước tiên sinh chiêm ngưỡng chút ?"

      " cần." Lãnh Tiểu Dã nâng tay kéo khóa kéo xuống, "Chọn bộ này , tôi tự quyết định."

      phải sủng vật của , chỉ mặc bộ đồ thôi, tuyệt đối cần làm ‘triễn lãm’ cho xem.

      Nghe thấy giọng của có vẻ vui, nhà thiết kế cũng thêm gì nữa, lại cầm lấy phụ kiện giải thích với chút, sau đó cầm hóa đơn cho ký nhận, rồi nhanh chóng xin phép rời .

      Lãnh Tiểu Dã trở lại sân thượng cầm lấy di động của mình, gọi cho Annie cuộc điện thoại.

      Đầu kia điện thoại, nghe được giọng của , Annie tràn đầy vui sướng.

      "Ngài có việc gì tốt quá, lần này, thực cám ơn ngài cứu tôi."

      "Việc nên làm mà." Lãnh Tiểu Dã cười, "Thân thể thế nào rồi?"

      " tốt hơn rồi... Ngài chờ chút ..." Annie chạy chậm vào phòng khách, kéo Trần Tư Viễn đứng ban công ngẩn người nhìn xa xa, đưa điện thoại di động đưa đến tay , "Mau lên, là Lãnh tiểu thư gọi tới."

      Trần Tư Viễn cau mày cái, "Gì chứ sao lại đưa cho tôi..."

      Annie nâng tay nắm lấy cổ tay của đưa điện thoại di động đến bên tai .

      " A lô?" Trong điện thoại, truyền đến thanh của Lãnh Tiểu Dã, "Là Tư Viễn?"

      " Vâng, tiểu thư!" Cả người Trần Tư Viễn đông cứng, "Là tôi."

      Lãnh Tiểu Dã khẽ cười tiếng, " cần phải căng thẳng như vậy, tại chúng ta quan hệ chủ-tớ, cứ gọi tôi là Tiểu Dã được rồi, có khỏe ?"

      "Tôi tốt lắm, cám ơn... Cái kia... Bây giờ, ngài ở đâu vậy?"

      "Tôi... Rất an toàn." Lãnh Tiểu Dã muốn nhiều về đề tài này, "Biết hai người sao tôi cũng rất an tâm, cũng có chuyện gì, ta cúp đây..."

      "Tiểu thư!" Đầu dây bên kia, Trần Tư Viễn đột nhiên kêu lên, "Tôi biết ngài ngài ở cùng vị bá tước tiên sinh... Ngài cứ địa chỉ cho tôi, tôi đến cứu ngài."

      Quả nhiên, nhìn lầm chàng này, cực kỳ nghĩa khí, lại rất thông minh!
      Dunghyt97, Bánh Đậu, Winter3 others thích bài này.

    5. numxxi

      numxxi Active Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      118
      Chương 212+213

      Edit: Numxxi

      Beta: Bánh Đậu

      Lãnh Tiểu Dã thầm cảm than trong lòng, sau đó liền cười rộ lên, " cần, chuyện của tôi chính mình có thể tự giải quyết, hai người tự chăm sóc bản thân mình tốt , sau này, chúng ta có cơ hội gặp lại."

      "Tiểu thư..."

      "Ta tốt lắm, hai người sao là tôi yên tâm rồi, tạm biệt!"

      Trần Tư Viễn chưa kịp gì nữa, Lãnh Tiểu Dã cúp điện thoại.

      Bọn họ vốn có quan hệ gì với việc này, chuyện ngày đó là trong cái rủi có cái may, làm sao có thể để Trần Tư Viễn tham gia vào, hơn nữa, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng phải là người mà ta có thể chọc vào.

      Nhìn thời gian vẫn còn sớm, Lãnh Tiểu Dã cầm điện thoại di động nhét vào trong túi, xoay người xuống lầu, ra cửa cổng lớn.

      Mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên bước chân ra ngoài.

      Lúc này mới phát , ra chỗ ở là trang viên .

      tòa nhà ba tầng kiểu châu Âu, bên cạnh còn có hai tầng phụ, chắc hẳn là nơi ở của người giúp việc và cận vệ.

      Ngoài cửa là bể phun nước xinh đẹp cùng thảm cỏ, các loài cây xinh đẹp cao lớn mà biết tên, phiến lá xanh biếc sáng loáng dưới ánh mặt trời chói chang.

      hít hơi sâu, lững thững xuống bậc thang.

      Đám cận vệ nghe được tiếng bước chân, quay mặt nhìn qua, Lãnh Tiểu Dã vốn cho là bọn họ hỏi muốn đâu.

      Nhưng ngờm bọn họ chỉ là hướng cúi đầu, cung kính chào hỏi.

      "Tiểu thư!"

      Lãnh Tiểu Dã trong lòng hơi kinh ngạc, Hoàng Phủ Diệu Dương có truyền đạt lệnh cấm túc với bọn họ?

      Hay là, vì vẫn chưa đến giới hạn cho phép của .

      "Meo meo!"

      Xa xa, tiếng kêu Tiểu Tuyết truyền tới.

      Lãnh Tiểu Dã quay sang, chỉ thấy vật ôm quả bóng làm bằng sợi len chơi đùa vui vẻ, nữ giúp việc ngồi xổm cách đó xa, chỉ cần phát có dây cuốn lấy nó, lập tức chủ động giúp nó đem sợi len thu lại.

      Như chăm sóc đứa trẻ ham chơi.

      Lãnh Tiểu Dã bật cười.

      tốt?

      Cái vật này, đến đây cũng trở thành quý tộc.

      Các sủng vật khác đêu chơi đùa cùng chủ nhân, nó ngược lại, có người chơi cùng nó.

      Cười cười, Lãnh Tiểu Dã xuống bậc thang, đến Tiểu Tuyết cách đó xa mặt cỏ, tiểu tử kia chơi hăng say, để ý đến , nữ giúp việc muốn đứng dậy hướng chào hỏi.

      Thấy chăm chú nhìn Tiểu Tuyết, nữ giúp việc lập tức giải thích, "Đây là mệnh lệnh của bá tước tiên sinh, bá tước tiên sinh , sợ nó buồn chán, cho nên chúng tôi bảo đảm người chăm sóc nó bất cứ lúc nào."

      Lãnh Tiểu Dã khẽ gật đầu cái, "Xem ra, nó rất thích hưởng thụ cuộc sống thế này."

      Nhưng cũng vậy thôi.

      Đối với loài mèo mà , trang viên rộng lớn như vậy, là cả thế giới rồi.

      Trong lòng cảm thán tiếng, Lãnh Tiểu Dã đảo mắt chung quanh, lập tức liền chú ý tới hai dãy phòng thấp thoáng phía sau.

      "Đó là chuồng ngựa sao?"

      "Đúng vậy, đó là nơi bá tước tiên sinh nuôi ngựa." Ánh mắt nữ giúp việc nhìn về dãy nhà thấp "Phía sau là phòng sủng vật của bá tước tiên sinh, ngài tốt nhất nên qua, Arthur rất hung dữ!"

      Arthur?

      Trong lòng Lãnh Tiểu Dã nổi lên tò mò.

      từng nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương nuôi cá mập, thể nghĩ được, nuôi sủng vật gì ở nhà.

      cất bước về phòng sủng vật, "Tôi xem nó chút."

      "Ngài nên gần hàng rào, Arthur chỉ nghe lời mỗi bá tước tiên sinh mà thôi." Nữ giúp việc ở phía sau vội vàng nhắc nhở.

      "Tôi biết rồi." Lãnh Tiểu Dã vẫy tay, tới phòng sủng vật.

      Rất nhanh, đến gần hàng rào.

      Nhìn thoáng qua lớp hàng rào, thấy cái gì, nghi ngờ đến gần.

      tiếng kêu khiêu chiến từ sau bụi cỏ trong hàng rào truyền tới, sau đó bóng đen to lớn nhanh chóng nhào về phía .

      Gió lạnh đập vào mặt, Lãnh Tiểu Dã lắp bắp kinh hãi, nhưng từ được người cha bộ đội đặc chủng huấn luyện, phản ứng tự nhiên vẫn phải có, cảm giác được nguy hiểm tới gần, lập tức nhanh chóng lùi về phía sau.

      Loảng xoảng!

      cái bóng to lớn nặng nề mà nhào vào lưới dây thép, toàn bộ hàng rào dây thép đều bị nó đập lung lay.

      Lãnh Tiểu Dã định thần lại nhìn kỹ, trừng lớn mắt kinh ngạc.

      Dấu vết nhào vào dây thép, ràng là của con sư tử Châu Phi.

      Đó là con sư tử đực, có bộ bờm màu vàng xinh đẹp cùng bộ lông màu nâu vàng, tứ chi tráng kiện mạnh mẽ, móng vuốt xẹt qua mạng dây thép, cọ xát tạo ra những tia lửa .

      Cách hàng rào dây thép, Lãnh Tiểu Dã ngắm nghía con sư tử đực, trong ánh mắt lóe lên tia sáng màu vàng, có cảnh giác nhiều hơn và còn lại là tức giận, có vẻ nó hài lòng khi Lãnh Tiểu Dã xâm nhập vào lãnh thổ của nó.

      Hơi cúi đầu, sư tử đực thấp giọng gừ gừ cảnh cáo.

      Bộ dáng kia, khí phách mười phần, có vẻ là cảnh cáo Lãnh Tiểu Dã, hãy lập tức rời khỏi nơi này.

      Quên cả sợ hãi, Lãnh Tiểu Dã về phía trước hai bước, cẩn thận nhìn con vật to lớn kia.

      "Khá lắm!"

      Sư tử đực Arthur quan tâm tới lời khen ngợi của , vẫn như cũ đề phòng nhìn , nó rất thông minh, chắc cũng biết cách hàng rào thế này có cách nào tiếp cận được , nghiêng thân bắt đầu vòng quanh hàng rào, nghĩ cách rời khỏi đây.

      Nhân viên công tác phụ trách trông giữ phòng sủng vật nghe được thanh gầm gừ của nó, lập tức từ trong phòng điều khiển chạy đến, lớn tiếng nhắc nhở Lãnh Tiểu Dã, " nên đến gần hàng rào!"

      Lãnh Tiểu Dã quay sang, " sao, tôi chỉ xem nó chút thôi."

      Nhân viên công tác liếc mắt cái đánh giá , từ bộ dáng của , đoán được nhất định chính là phương Đông mà vị bá tước tiên sinh vô cùng quan tâm kia, lập tức vội vàng cúi chào, "Tiểu thư, xin chào."

      Lãnh Tiểu Dã quay mặt , nhìn đại gia hỏa kia, "Nó ở đây bao lâu rồi?"

      Nhân viên công tác tới, nhìn Arthur, "Nó được ba tuổi rồi, năm trước bá tước tiên sinh thảo nguyên bên Phi Châu mang về."

      Lãnh Tiểu Dã vẻ mặt kinh ngạc, "Nó sớm bị thuần phục ư?"

      Nuôi sư tử làm sủng vật, trước đó cũng từng nghe tới.

      Nhưng khi đó sư tử vẫn còn , cứ thuần phục từng ngày, nó cũng dần mất dã tính.

      Con này tại ba tuổi, cách khác Hoàng Phủ Diệu Dương mang nó lúc hai tuổi, tính khí gần như con sư tử trưởng thành, sớm bị thiên nhiên mài dũa ra mười phần dã tính, Hoàng Phủ Diệu Dương thuần phục nó như thế chứ ?!

      "Bá tước tiên sinh thích chinh phục, ngài đại khái còn chưa có qua chuồng ngựa, ngựa bên trong đều là những con ngựa hoang từ khắp nơi thế giới vận chuyển đến." Nhân viên công tác nhìn Arthur bên trong hàng rào, "Arthur rất là thông minh, đáng tiếc gien của nó chỉ có thể lãng phí mà thôi!"

      Lãnh Tiểu Dã quay sang, "Ý của ông là?"

      " tại ba tuổi, được xem như sư tử đực trưởng thành, hẳn là rất muốn quay về thảo nguyên tìm sư tử cái kết hợp sinh..." Nhân viên công tác đến nửa, đột nhiên ngừng lại, nhìn về người phía sau cúi xuống, "Bá tước tiên sinh!"

      Lãnh Tiểu Dã quay sang, quả nhiên gặp Hoàng Phủ Diệu Dương chẳng biết từ lúc nào tới đây.

      khẽ gật đầu, Hoàng Phủ Diệu Dương cất bước đến nơi trước hàng rào.

      Thân mình Sư tử đực Arthur lập tức liền đứng thẳng nhoài người úp sấp đến hàng rào, vươn móng vuốt về phía hàng rào.

      "Cẩn thận!"

      Xem Hoàng Phủ Diệu Dương đứng bất động, Lãnh Tiểu Dã vội vàng thở thốt ra.

      Nghe thấy tiếng gọi, Hoàng Phủ Diệu Dương quay sang, mỉm cười với .

      " sao, nó làm tôi bị thương đâu."
      Dunghyt97, Bánh Đậu, Winter3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :