1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      hì hì, merry christmas nàng
      Bánh Đậu thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 195+196

      Thực kén chọn !"

      Nếu phải chăm sóc tôi, nghĩ tôi để ý tới sao?!

      Lãnh Tiểu Dã thầm oán, tầm mắt dừng bàn ăn.

      "Vậy..."

      nhìn thức ăn bàn, lâm vào tình huống nan giải.

      Có trời mới biết tên này thích ăn gì !
      Lão quản gia lập tức đưa mắt về món ăn Hoàng Phủ Diệu Dương tương đối thích, Lãnh Tiểu Dã ngầm hiểu nắm lấy nĩa, ghim thức ăn trong đĩa, đưa tới miệng .

      "Thế còn cái này?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn món ăn nĩa, rồi lại nhìn đôi mắt trong suốt của .

      Há mồm, nhai, chậm rãi nuốt vào.

      Lãnh Tiểu Dã lại duỗi tay ra, ánh mắt nhìn lão quản gia, lão đứng yên nhìn chiếc đĩa khác.

      lập tức hiểu, đưa nĩa tới, lấy miếng rau xanh.

      " thử cái này xem?"

      như trước trả lời, chỉ hé miệng, ăn vào.

      Đưa nĩa ra, Lãnh Tiểu Dã chuẩn bị lấy món thức ba, đưa tới miệng , nhưng lại bị Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay, giữ chặt tay .

      "Tôi tự ăn!"
      vừa khỏi bệnh, nỡ lòng để chăm sóc sao?

      Lãnh Tiểu Dã lập tức buông tay ra, để mặc cầm nĩa .

      thức ăn nĩa, Hoàng Phủ Diệu Dương buông nĩa, cẩn thận đặt ngồi lên ghế bên cạnh, rồi lấy khăn ăn, bắt đầu ăn cơm.

      Lão quản gia nhìn thấy chịu ăn, mới thở hơi.

      Mỗi lần Hoàng Phủ Diệu Dương và nữ đại công tước gặp mặt, lúc nào tâm trạng cũng vui.

      Những lúc như vậy, dường như ai có thể khuyên nhủ , nhưng lúc này, Lãnh Tiểu Dã chỉ đút ba ngụm, lại lập tức ngoan ngoãn ăn, đây là lần đầu tiên.

      Hoàng Phủ Diệu Dương bưng ly lên, uống ngụm nước, rồi nhàng lau khóe môi.

      "Em cần để ý tới bà ta."

      Lãnh Tiểu Dã rúc chân ngồi ghế, lười biếng dựa vào bàn ăn, chẳng khác gì bộ dạng lười nhác của Tiểu Tuyết trong lòng .

      "Mẹ ?" nhún vai cái, " sao!"
      người kiêu ngạo như Đặc Lôi Toa, thèm nhìn thẳng , Lãnh Tiểu Dã tuyệt đối cảm thấy kỳ quái.

      Hơn nữa, cũng cần.

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngước mắt nhìn qua, thấy hơi híp mắt, dường như buồn ngủ.

      "Mệt rồi sao?"

      "Vẫn tốt, chỉ là có tinh thần thôi." Lãnh Tiểu Dã vẫy tay, " sao, tôi chờ ... cứ từ từ dùng bữa."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nữa, nhanh chóng ăn cơm.

      Rất nhanh, ăn hết món chính, lập tức buông muỗng nĩa xuống, đứng dậy, ôm vào lòng.

      Cảm thấy người khô nóng, nhíu mày lại, dừng mặt dán vào trán , rồi cúi đầu mắng ra tiếng.

      "Đáng chết !"
      Lãnh Tiểu Dã có chút buồn ngủ, nghi ngờ mở to mắt.

      "Gì cơ?"

      "Tôi mắng em." Hoàng Phủ Diệu Dương hơi buộc chặt tay, ra lệnh, "Đem mèo ."

      lập tức tiến lên, ôm Tiểu Tuyết trong ngực Lãnh Tiểu Dã, nhanh chóng ôm lên lầu, lập tức vào phòng tắm.

      Đặt ngồi ghế bãi biển dưới vòi sen, Hoàng Phủ Diệu Dương mở nước, thử độ ấm, xoay người tới cạnh , vươn tay ra sau lưng .

      Lãnh Tiểu Dã vốn sắp ngủ, cảm nhận được tay kéo khóa, vội vàng mở to mắt, đẩy tay ra.

      " làm gì vậy?"

      "Em phát sốt, cần hạ nhiệt."

      Lãnh Tiểu Dã nâng tay sờ trán cái, chả trách cảm thấy có chút đau đầu, toàn thân vô lực, như bị thiêu cháy.

      Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương đỡ lấy thân , hơi dùng lực, kéo khóa áo ra.

      "Này !" Lãnh Tiểu Dã vội vàng đẩy tay ra, " cần phiền toái như vậy, tôi uống thuốc là được rồi."

      Giọng của Hoàng Phủ Diệu Dương có chút bất đắt dĩ, "Mỗi lần em uống thuốc hạ sốt đều nôn ra hết."

      Nghe thế, Lãnh Tiểu Dã giật mình.

      Chẳng lẽ, mỗi khi phát sốt lại dùng cách này hạ nhiệt cho .

      Váy tơ lựa tiếng động trượt xuống, Lãnh Tiểu Dã vội vàng giữ váy lại, "Tôi... Tôi tự mình tắm được ?"

      Nhìn co quắp, Hoàng Phủ Diệu Dương rụt tay lại.

      "Được."

      Thực ra, mỗi lần tắm cho chẳng khác tự tra tấn chính bản thân mình.

      Muốn , nhưng lại thể, phải cố gắng chịu đựng.

      "Vậy tôi đứng ngoài cửa."

      Nhìn bóng lưng biến mất sau cánh cửa, Lãnh Tiểu Dã mang dép lê vào, nhìn cánh cửa hồi, nhưng cuối cùng vẫn tới khóa lại.

      Nếu muốn vào, có khóa bao nhiêu lớp chăng nữa cũng ngăn được .

      Hơn nữa, cả người lạnh run, toàn thân như nhũn ra, cũng lười qua.

      Cởi váy, bới tóc lên, đội mũ tắm lên, đứng dậy tới vòi sen.

      Dòng nước ấm áp đổ xuống, cơ thể lạnh rét bắt đầu ấm áp, cúi mặt, nhìn đôi dép nam to lớn dưới chân, giơ ngón tay lên xoa huyệt thái dương.

      Người kia, hình như càng ngày càng để ý , nên làm gì bây giờ?!

      Hoàng Phủ Diệu Dương đứng ngoài cửa, nghe thấy tiếng nước chảy từ bên trong truyền ra, hồi lâu vẫn nghe được động tĩnh của , khỏi có chút lo lắng.

      "Tiểu Dã?"

      Nước xối xuống người , khiến thể nghe thấy gọi.

      Trong lòng lo lắng, lập tức mở cửa xông vào.

      Dưới vòi sen, Lãnh Tiểu Dã nghe thấy tiếng động, theo bản năng khóa nước lại.

      "... lại làm gì đây?!"

      Thấy sao, Hoàng Phủ Diệu Dương thở hơi, nhìn dáng vẻ hoảng hốt của , ánh mắt tự chủ được dừng người .

      Mái tóc dài được búi lên gọn gàng, chiếc cổ trắng cao.

      Nước ấm trôi qua da thịt, ra mảng hồng nhạt, mềm mại như đứa trẻ sơ sinh.

      Hai cánh tay khoanh lại thể ngăn cản bộ ngực phát triển, ngược lại còn đè ép thành rãnh mê người, nhìn dòng nước từ vai chảy xuống da thịt mịn màng.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cảm thấy cỗ nhiệt khí từ bụng dâng lên, nháy mắt bành trướng.

      "Này !" Lãnh Tiểu Dã xấu hổ, " xem đủ chưa vậy?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương thở sâu, dời tầm mắt đến mặt .

      " được tắm lâu, nếu em ngất mất."

      Xoay người, bước nhanh ra khỏi phòng tắm.

      Bị nhìn trận, tâm trạng Lãnh Tiểu Dã xuống hẳn, vội tắt vòi sen, cầm lấy chiếc khăn tắm quấn quanh người.

      Nhìn chung quanh vòng, mới phát ra vấn đề nghiêm trọng ---- có quần áo để mặc.

      Chiếc váy vừa mặc khi nãy bị dính nước, cũng co thói quen mặt lại nội y cởi.

      Do dự lát, cẩn thận bước tới cửa phòng tắm, lén lút thăm dò, chỉ thấy Hoàng Phủ Diệu Dương cầm vât tới, nhìn thấy , lập tức đưa tay đến trước mặt .

      Lãnh Tiểu Dã thấy tampon trong tay , cả khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng.

      "... cần dùng nữa !"
      Hôm nay là ngày thứ năm, ra máu nữa, nên cần phải dùng tiêp.

      xong, lập tức hối hận.

      Tên kia biết được tình hình của bây giờ, chắc chắn muốn làm loại chuyện cầm thú đó với !
      Dunghyt97, ChrisWinter thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 197+ 198+199

      Nhấc chân lên, Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức tới phòng tắm.

      Quả nhiên...

      Lãnh Tiểu Dã kinh sợ, theo bản năng lùi lại, lúc vươn tay đóng cửa lại, bước chân lên bậc thang.

      "..."

      vừa chữ, tấm lưng lập tức đờ, cánh tay ôm lấy eo .

      Đem tampon trong tay vứt vào thùng rác, hơi khom người ôm lên, xoay người tới chiếc giường bên cạnh.

      Vừa nằm xuống giường, Lãnh Tiểu Dã lập tức co lại.

      "Tôi mệt rồi, muốn ngủ."

      "Được."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhàng đáp tiếng, nâng tay đắp chăn cho , cởi tây trang ra, xoay người vào phòng tắm.

      Đứng trước bồn rửa tay, mở nước lạnh, rửa mặt chút, nhưng thể đè nén được cảm xúc dâng trào.

      Trước mắt luôn lên hình ảnh ôm cánh tay đứng trong nước , vừa đáng lại vừa mê người.

      "Đáng chết !"
      Chửi tiếng, ánh cởi áo trong ra, tới vòi sen, mở nước.

      Nước lạnh chảy ra, trượt xuống người .

      Ngoài toilet, Lãnh Tiểu Dã nằm giường, nghe thấy tiếng vòi sen chảy nước, nhíu mày.

      Chẳng phải vừa mới tắm sao, giờ lại tắm nữa, chẳng lẽ, thực muốn cùng ...

      Làm sao bây giờ?!

      tại có sức đấu lại , nếu làm mạnh tay, chỉ có thể ngoan ngoãn vào khuôn khổ,

      Trốn?!

      theo bản quay sang nhìn cửa phòng.

      Cẩn thận đứng lên, mang dép lên vào, liếc nhìn phòng tắm cái, rón rén tới cạnh cửa.

      Hoàng Phủ Diệu Dương tắm nước lạnh xong, mới có thể đè xuống dục vọng trong người, lau khô nước người, quấn khăn tắm ra ngoài.

      Nhìn thấy tiểu nha đầu trùm khăn tắm, như kẻ trộm tới cạnh cửa, nhíu mày.

      "Em muốn đâu?"

      "A..." Lãnh Tiểu Dã xoay người lại, tươi cười nhìn , "Tôi... Tôi đến phòng khác ngủ... Cái đó... Bây giờ tôi bị viêm phỏi, lây cho ... Đợi tôi khỏi bệnh, chúng ta ngủ cùng."

      Dụ trước , đợi hết bệnh, cánh cứng cáp, lập tức bay .

      "Vậy... Ngủ ngon, tôi trước !"

      Giọng của vang lên từ sau lưng.

      "Tôi sao"

      sao, nhưng tôi có sao !

      Lãnh Tiểu Dã tức giận cắn răng, quay mặt lại, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương cách mình hai bước chân, nụ cười lại lên, "Tôi... Tôi cũng vì lo lắng cho sức khỏe của thôi, nếu bị bênh, tôi... Tôi đau lòng đó!"
      Nghe được hai chữ 'đau lòng', khóe môi Hoàng Phủ Diệu Dương hơi giơ lên.

      lên bước, giơ tay, sờ khuôn mặt nhắn của .

      "Tôi thực sao."

      xong, duỗi tay ra, bế lên.

      Nhìn chiếc giường ngày càng tới gần, nhịp tim Lãnh Tiểu Dã càng lúc càng đập nhanh.

      A, làm sao bây giờ !

      chàng này mềm được, cứng cũng chả xong, chẳng lẽ đành phải để mặc bắt nạt sao?

      nhanh chóng đẩy ót, muốn tìm lý do từ chối, kết quả, đến khi bị thả xuống gối, vẫn có cách nào.

      Ba !

      Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay tắt ngọn đèn đầu giường, ôm lấy người nằm chết dí bên cạnh.

      theo bản năng muốn lui lại, nhưng chửa lùi khỏi hai thước, bị kéo vào lòng.

      Kề má đến, Hoàng Phủ Diệu Dương nhàng hôn lên tóc .
      Muốn bắt đầu sao?!

      Tóc gáy bắt đầu dựng lên, làn da cùng cơ bắp của đều bó chặt lại.

      Cảm giác bàn tay Hoàng Phủ Diệu Dương vói tới khăn tắm, Lãnh Tiểu Dã thể kiềm chế được, nâng tay nắm lấy tay .

      "Ngày mai được khoogn?"

      "Ngày mai?" Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ nhíu mày, hiểu ý .

      "Đúng vậy, ngày mai, để tôi dưỡng sức ngày... Chỉ ngày thôi, được ?" Lãnh Tiểu Dã xoay người trong lòng , dùng sức nhéo vào đùi mình cái, cảm thấy đôi mắt nóng bừng lên, bắt đầu hít mũi, nâng khuôn mặt 'đáng thương' nhìn , "Bây giờ tôi vẫn chưa khỏi hẳn, thể... Cái kia, chờ tôi nghỉ dưỡng ngày xong, tối mai, tôi... Tôi nhất định thỏa mãn !"
      Dù sao, cũng phải kéo dài đêm trước, chuyện ngày mai, cứ để mai tính.

      Trong gian phòng, chỉ có chiếc đèn nho .

      Hoàng Phủ Diệu Dương nghe xong..., mới phản ứng được, lo lắng làm gì .

      Dưới ánh đèn, ánh mắt lo lanh nước mắt, khiến người khác thương luyến tiếc.

      Giơ tay lên, nhàng dùng ngón tay sờ mặt .

      "Yên tâm , trước khi em khỏe hẳn, tôi động vào em đâu."

      A ừ !

      Lãnh Tiểu Dã trong lòng kêu tiếng, nhìn mặt , do dự chút, nhưng rốt cuộc vẫn đưa tay ôm gáy .

      "Tôi biết mà, lúc nào cũng tốt với tôi nhất."

      Miệng vậy, nhưng đôi mắt tràn đầy giảo hoạt.

      chỉ giả vờ yếu đuối, chắc chắn động vào .

      chủ động thân mật với , Hoàng Phủ Diệu Dương nhất định cự tuyệt, lại đưa tay ôm , bàn tay to vỗ lên lưng .

      "Nghỉ ngơi tốt ."

      "Ừm." Lãnh Tiểu Dã vui sướng lên tiếng, buông cổ ra, nhằm ổn định tên cầm thú này, nhàng hôn , "Ngủ ngon!"
      Vì phát sốt, môi chút nóng.

      Dịu dàng in lên mặt , rát , khiến tim run lên hồi.

      Lúc này, Lãnh Tiểu Dã yên tâm nằm xuống gối, nhắm lại chuẩn bị ngủ.

      Nhìn Lãnh Tiểu Dã nằm gối, tầm mắt rơi xuống môi , tự chủ có chút khô khan.

      Chống tay dậy, cúi mặt xuống gần .

      Cảm nhận được hơi thở của , Lãnh Tiểu Dã giật mình mở mắt.

      Trong tầm mắt, khuôn mặt tuấn tú của xuất lù lù trước mặt.

      "..."

      phải đụng sao, như vậy là có ý gì?!

      "?!"

      "Chỉ hôn cái thôi."

      khẽ , đôi môi lập tức rơi xuống môi .

      Lãnh Tiểu Dã còn chưa được gì, khách sao đữa lười tiến vào miệng .

      Chỉ là nụ hôn?!

      Lãnh Tiểu Dã giật mình, cảm giác lưỡi bắt đầu dây dưa, lập tức đặt tay lên khuôn ngực , muốn tiếp tục nữa.

      giữ lời, nếu kháng cự, chỉ khiến mất hứng.

      muốn hôn vậy cứ để hôn cái là được rồi.

      Tốt nhất là phải lây bệnh cho , sau đó, cơ thể thoải mái, thể bắt nạt được.

      Chỉ tiếc, lý trí là chuyện, bản năng là chuyện khác.

      Hoàng Phủ Diệu Dương vốn chỉ muốn hôn cái, nhưng khi thực hôn , cơ thể liền nổi lên ngọn lửa, hơn nữa còn mãnh liệt hơn vừa rôi.

      tự chủ được, ngăn chặn , nụ hôn càng cuồng dã.

      Bàn tay tự chủ được dời , tới bộ ngực của , ngón tay trượt xuống cánh tay , dừng lại vai , sau đó kéo khăn tắm ra.

      Cảm thấy bàn tay nóng rực dừng ngực, trong đầu Lãnh Tiểu Dã 'ong' lên tiếng.

      phải chỉ hôn thôi sao?!

      Trong lòng hoảng sợ, dùng sức thu hồi đầu lưỡi lại, trốn tránh nụ hôn của , vươn tay bắt lấy tay .

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, ..." kịch liệt thở hổn hển, bởi vì quá nhanh, khống chế được ho khan, "Khục..."

      Ý thức được bản thân mình làm gì, Hoàng Phủ Diệu Dương hít hơi sâu, chống tay đứng dậy khỏi người , mở chăn lên, vào phòng tắm.

      Lát sau, Lãnh Tiểu Dã dừng ho khan, nghe thấy tiếng nước, cau mày cầm chăn.

      Tên kia... Lại tắm?

      Lần này, Hoàng Phủ Diệu Dương tắm rất lâu mới có thể khiến mình bình tĩnh trở lại.

      Tùy tiện lau tóc vài cái, quấn khăn ra khỏi phòng tắm.

      Lãnh Tiểu Dã thấy bước ra, lo lắng, lại ho khan vài cái.

      nhíu mày, lập tức cầm lấy ly nước cho , thử độ ấm chút, rồi đỡ dậy.

      Vừa tắm nước lạnh, nên ngay cả tay cũng lạnh rét, vừa bị chạm vào, Lãnh Tiểu Dã lập tức run lên.

      Hoàng Phủ Diệu Dương vội vàng rút về, cầm chăn đỡ dậy, đưa ly nước tới miệng .

      "Uống nước, thấm giọng chút."

      Tóc vẫn chưa khô, giọt nước xuống, lạnh lẽo rơi tay .

      Lãnh Tiểu Dã liếc nhìn giọt nước mu bàn tay mình, trong lòng có chút buồn bực thoải mái.

      chàng này, lại tắm lạnh rồi?!

      Nhìn do dự hề động đậy, Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ nghĩ sợ nước còn nóng, vội vàng : "Nước nóng, uống ."

      "Ừm."

      Lãnh Tiểu Dã đáp tiếng, đưa cái ly đến bên miệng, uống ngụm, dòng nước ấm áp chảy qua yết hầu, khiến cổ họng thoải mái hơn nhiều.

      Uống xong ngụm nước, ngẩng mặt nhìn vẫ còn đứng cạnh giường, đành lòng.

      " mau sấy khô tóc , đừng để bị cảm."

      Nước A nằm trong vùng nhiệt đới, cho dù có là mùa đông vẫn ấm áp như thường, có điều, nhiệt đối đêm ngày có khác biệt rất lớn, như bây giờ, ban ngày ấm áp có thể mặc trang phục hè, nhưng ban đêm vẫn lạnh vô cùng.

      Thấy ngừng ho khan, Hoàng Phủ Diệu Dương mới quay lại phòng tắm, sấy khô tóc.

      Chờ đến khi ra lần nữa, Lãnh Tiểu Dã uống hết nước, đặt chiếc ly lên cái bàn đầu giường.

      Trở lại giường, Hoàng Phủ Diệu Dương chui vào chăn, cách xa , nhìn lần.

      Thứ nhất, vì người khá lạnh, thể nào chịu nổi, thứ hai, cũng sợ bản thân mình nhịn nổi.

      Lãnh Tiểu Dã vốn nhắm mắt lại, đề phòng, nhưng sau lại thấy động nữa, dần bình tĩnh lại, bao lâu say giác,

      Mãi đến nửa đêm, lúc chú ý tới, lại nóng lên, tự chủ được rét run ngời, bản năng chui vào cơ thể ấm áp của .

      Hành động của hoàn toàn là bản năng, nhưng lại đánh thức Hoàng Phủ Diệu Dương, vội vàng đo thân nhiệt cho , thấy chỉ sốt , mới yên lòng, ôm chặt .

      Nằm trong lòng , ngủ rất say, cả đêm ngủ được, mấy lần giúp kiểm tra thân nhiệt.

      Mãi đến trời sáng, nhìn thấy trở lại bình thường, mới thở phào nhõm, ngủ tiếp nữa, cẩn thận buông ra, đứng dậy rời khỏi giường,

      Ngay cả người mẹ quan tâm cũng chủ động tìm tới cửa, đều chứng minh ràng, chuyện điều động quân bắt đầu ầm ĩ.
      Dunghyt97, ChrisWinter thích bài này.

    4. numxxi

      numxxi Active Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      118
      Chương 200+201

      Edit: Numxxi

      Beta: Bánh Đậu

      Tình huống trước mắt, cần phải giải thích với quốc vương chút về chuyện đó, tránh cho bọn chúng thừa cơ nhắm vào .

      Từ chức sao, tất nhiên chỉ nhất thời dỗi với mẹ mà thôi, làm .

      phải vì thích đem tất cả nắm giữ ở trong lòng bàn tay, mà bởi vì, muốn kẻ địch của mình cao hứng.

      Cuộc đời của cũng có mục đích gì đặc biệt, cuộc đời chỉ tồn tại hai điều.

      Chinh phục thứ mong muốn, hủy diệt thứ ghét, hơn.

      ăn mặc chỉnh tề, đến bên giường, nhìn chút, Lãnh Tiểu Dã vẫn ngủ say ở gối, Hoàng Phủ Diệu Dương cẩn thận khom người, dùng môi đặt nụ hôn lên trán .

      Cảm giác trán của bóng loáng mà thoáng lạnh, lúc này mới giúp kéo góc chăn, rồi yên tâm rời khỏi phòng ngủ.

      Xuống lầu, lão quản gia dường như đứng chờ ở phòng khách từ lâu, nhìn thấy , lão lập tức chào đón.

      "Lát nữa, cho người giúp việc đem quần áo vào, nhớ được ồn ào làm ấy tỉnh giấc. Cách hai giờ lại giúp ấy đo thân nhiệt lần, nếu ấy phát sốt, phải lập tức cho tôi biết."

      " Vâng, thưa bá tước tiên sinh."

      " chuẩn bị xe, tôi muốn đến hoàng cung."

      Lão quản gia lập tức vẫy tay với người giúp việc, "Để tôi chuẩn bị bữa sáng cho ngài?"

      " cần." Hoàng Phủ Diệu Dương cất bước ra ngoài.

      "Bá tước tiên sinh." Lão quản gia vội vã bước hai bước đuổi tới cạnh người , "Nếu ngài ăn cơm, tiểu thư nhất định vui."

      Bước chân dừng lại, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay nhìn đồng hồ cái, "Tôi chỉ có nữa giờ, bảo bọn họ nhanh lên chút."

      " Được, tôi cam đoan làm chậm trễ thời gian của ngài." Lão quản gia vui mừng ra mặt, lập tức dẫn vào nhà ăn.

      Lão quản gia cũng đoán trước được, hôm nay mình có thể an bài, nên sớm cho người làm chuẩn bị tốt bữa sáng, Hoàng Phủ Diệu Dương vào nhà ăn, người giúp việc tức đem bữa ăn đưa đến trước mặt .

      Ăn sáng xong, lại dặn dò lão quản gia vài câu, rồi mang theo trợ lý cùng vệ sĩ rời khỏi nhà lớn.

      ...

      ...

      lầu.

      Lãnh Tiểu Dã ngủ thẳng tới hơn mười giờ mới tỉnh lại, mở to mắt, lại nhìn thấy bóng dáng người đàn ông bên cạnh mình đâu cả.

      nghi ngờ dò xét, chỉ thấy nữ giúp việc dè đặt đẩy cửa phòng tới, nhìn thấy , lập tức cung kính hành lễ.

      "Tiểu thư, chào buổi sáng!"

      "Chào buổi sáng."

      Lãnh Tiểu Dã lịch đáp lại, nữ giúp việc đem quần áo đến đặt cạnh giường, sau đó cầm lấy nhiệt kế bàn, khử trùng kỹ càng, rồi cẩn thận đưa đến trước mặt .

      "Xin tiểu thư hãy thử kiểm tra thân nhiệt mình chút."

      Lãnh Tiểu Dã chống tay ngồi dậy, " sao, bây giờ tôi phát sốt mà."

      Hai tay nữ giúp việc vẫn nhưa cũ dâng nhiệt kế, "Đây là bá tước tiên sinh phân phó, cách hai giờ phải giúp tiểu thư đo thân nhiệt, nếu tôi có ghi lại, tiên sinh nổi giận mất."

      Chỉ nhìn dáng vẻ lo lắng yên của nữ giúp việc, Lãnh Tiểu Dã cũng khó tưởng tượng, chắc chắn tên kia bình thường rất hay nổi giận với các ấy.

      muốn làm khó dễ đối phương, ngoan ngoãn cầm lấy nhiệt kế đưa lên miệng.

      Thử kiểm tra thân nhiệt lát, nữ giúp việc cẩn thận ghi lại vào quyển sổ, sau đó liền lấy trang phục chuẩn bị giúp mặc vào.

      " cần cần, tôi tự làm được!"

      Lãnh Tiểu Dã có thói quen để người khác tùy tiện nhìn cơ thể mình, lúc này, nữ giúp việc cũng có kiên trì nữa.

      "Ngài muốn ăn cái gì, tôi báo phòng bếp chuẩn bị bữa sáng."

      "Tùy ý ." Lãnh Tiểu Dã thuận miệng đáp lại.

      Nữ giúp việc đứng ở bên giường, vẻ mặt co quắp, muốn hỏi lại nhưng dám.

      Toàn bộ phủ bá tước đều biết, bá tước đại nhân nhà mình quan tâm tới vị tiểu thư này như thế nào, bây giờ câu ‘tùy ý’, khiến người khác khỏi lâm vào hoàn cảnh khó xử.

      Lãnh Tiểu Dã thấy nữ giúp việc vẫn còn đứng ở bên cạnh giường, nghi ngờ nhíu mày, "Còn có việc gì sao?"

      "Tiểu thư..." Nữ giúp việc dè dặt mở miệng, "Sữa cùng sandwich có được ạ?"

      Lúc này, Lãnh Tiểu Dã mới ý thức được, đối phương là rối rắm vì câu "Tùy ý" của , cười tiếng, an ủi nữ giúp việc , "Đương nhiên có thể rồi."

      "Vậy... Có cần thêm trứng gà ạ?"

      "Lấy thêm ."

      "Xin hỏi, tiểu thư thích ăn chín mấy phần?"

      "Ách!"

      Lãnh Tiểu Dã giật mình, "Chín toàn bộ !"

      "Vậy, tiểu thư có muốn thêm thịt hay ạ, tiểu thư thích ăn thịt heo hay vẫn là thịt bò?"

      Lãnh Tiểu Dã gì, cái tên Hoàng Phủ Diệu Dương này, thường ngày chắc xảo quyệt lắm, mới khiến nữ giúp việc dằn vặt để ý cẩn thận thế này.

      Nhìn nữ giúp việc đứng ở mép giường, Lãnh Tiểu Dã nhếch khóe môi, lại nở nụ cười an ủi, " cần thêm thịt, trứng gà chín đều, thêm ít rau dưa, quết thêm chút bơ lạc, sữa tươi cần bỏ đường... Lần này có vấn đề gì nữa chứ ?"

      Nữ giúp việc như trút được gánh nặng cúi chào lễ phép với , rồi ra ngoài.

      Ngay cả cơm thôi mà cũng phiền toái như vậy, cuộc sống quý tộc thế này đành phải tạm thời hưởng thụ tốt mấy ngày nữa.

      Trong lòng thầm oán thán, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng cầm mặc quần áo vào.

      Trải qua đêm nghĩ ngơi tĩnh dưỡng, tình trạng sức khỏe của tốt hơn nhiều, trạng thái tinh thần cũng vô cùng thoải mái.

      Mặc quần áo xong, đẩy cửa ra ra, vừa muốn xuống lầu, lại thấy quản gia từ cầu thang tới.

      Nhìn thấy , lão lập tức cúi chào, "Tiểu thư, chào buổi sáng!"

      "Chào ngài." Lãnh Tiểu Dã lịch gật đầu với lão cái, "Đồ của tôi ở phòng nào vậy?"

      Thừa dịp Hoàng Phủ Diệu Dương ở đây, phải nắm chắc thời gian và liên lạc với chú Kiều chút, xem xét tình huống cụ thể bên kia.

      Nhiều ngày như vậy mà có tin tức của , đoán chắc chú Kiều rất lo lắng.

      " ở khách phòng lầu hai, tiểu thư theo tôi lên đó ."

      Lão quản gia lễ phép khom người, xoay người về hướng lầu hai, Lãnh Tiểu Dã lập tức liền cất bước theo.

      Vừa mới vừa tới góc cầu thang, vẫn còn chưa tiến vào hành lang lầu hai, chợt nghe thấy tiếng mèo kêu thê lương từ trong căn phòng truyền ra, sau đó là tiếng la hét của giúp việc.

      Lãnh Tiểu Dã nhận ra đó là tiếng kêu của Tiểu Tuyết, trong lòng vô cùng căng thẳng, xoay người chạy xuống dưới lầu.

      Còn chưa kịp xuống tới cầu thang, thấy bóng dáng nho vội vã xông về phía , còn có hình dáng to lớn khác đuổi theo phía sau.

      Nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã, Tiểu Tuyết lập tức liền xoay chuyển phương hướng, nhảy vào trong lòng .

      "Tiểu Tuyết ?!"

      Lãnh Tiểu Dã đưa tay ôm lấy tiểu tử kia, chỉ nghe thấy tiếng sủa nặng nề vang lên, con chó màu đen bổ nhào về phía .

      Nghiêng người chút, thoáng thấy tên kia nhào lên, Lãnh Tiểu Dã chút nghĩ ngợi, liền nhấc chân đá phát.

      Mặc dù là vội vàng đá cước, nhưng mà nhiều năm qua rèn luyện thân thể tốt, cước này sức lực cũng hề , đá trúng vào phần bụng của con chó kia.

      Ngao!

      Làm cho nó kêu thảm thiết, chú chó Labrador màu đen kia đập tiếng ngã chổng vó sàn nhà lầu , trượt xa đến vài mét rồi dừng lại, móng vuốt sắc nhọn ở sàn nhà cào ra vết xước.

      Con chó Labrador bị đá cước, vô cùng đau đớn, nhất thời dám tiến lên, hai chân trước đè thấp, buồn bực nhìn Lãnh Tiểu Dã sủa to hai tiếng.

      Cùng lúc đó, thanh giày cao gót nện mặt đất vang lên, tới bên cạnh con chó dữ tợn kia, vênh mặt lên, nhíu mày nhìn Lãnh Tiểu Dã ở bậc thềm an ủi Tiểu Tuyết.

      " là ai?"

      Giọng điệu của ta mang theo vẻ cao ngạo của nữ đại công tước Đặc Lôi Toa, mà chỉ đầy vẻ ngạo mạn miệt thị.

    5. numxxi

      numxxi Active Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      118
      Chương 202+203

      Edit: Numxxi

      Beta: Bánh Đậu

      Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên, nhìn nhìn người con bên dưới bậc thang.

      Đó là rất trẻ tuổi, xem ra, cùng lắm chỉ hơn hai ba tuổi.

      ta có mái tóc dài màu vàng kim rực rỡ, cùng đôi mắt màu lam xám có vẻ ánh chút tình bạc, thân hình uyển chuyển dấu bên trong chiếc áo da bó sát màu đỏ rực, khí thế vô cùng bức người.

      "Tiểu thư Liliane, vị này là Lãnh tiểu thư, khách của bá tước tiên sinh."

      Giọng đó chính là của lão quản gia đứng sau lưng Lãnh Tiểu Dã.

      Hai giúp việc đứng ở cách đó xa, đều cố gắng tránh xa Liliane cùng con chó của ta.

      Vị này là tiểu thư Liliane, là người luôn luôn ương ngạnh lại còn ngạo mạn, nhóm nữ giúp việc ai nấy đều rất kiêng dè ta.

      "Ma Vương, bình tĩnh chút!" Liliane cúi người xuống, nhàng ngồi xuống chỗ bên cạnh con chó Labrador, "Khách ư? À... Tôi biết rồi, nhất định chính là món đồ chơi mà ấy dùng tỷ để mua về chứ gì ?"

      Nghe được hai chữ (玩具) "Món đồ chơi", Lãnh Tiểu Dã rất nhếch khóe môi.

      Xem ra, vị này cố ý đến tìm mình đây mà!

      Sắc mặt lão quản gia hơi trầm xuống, "Tiểu thư Liliane, xin ngài chú ý từ ngữ!"

      xong, ông ta liền cung kính nhìn về phía Lãnh Tiểu Dã, "Tiểu thư, ngài dùng cơm trước !"

      Lãnh Tiểu Dã khẽ gật đầu, cất bước xuống lầu.

      Liliane nhìn đến gần, liền nhấc tay cái cản trở đường của , " là kẻ điếc sao, vì sao lại trả lời câu hỏi của tôi?"

      Lúc chuyện, Liliane nghi ngờ nhìn .

      người Đông Phương này, phải là hiểu tiếng chứ ?

      Lãnh Tiểu Dã dừng bước lại, ung dung thong thả vuốt ve lông lưng Tiểu Tuyết ở trong lòng, dùng tiếng trả lời, "Tôi có hứng thú chuyện với chó."

      câu này, ràng mắng Liliane là chó.

      Hai nữ giúp việc phồng má, lập tức liền dùng sức kìm chế nụ cười của mình lại.

      Lão quản gia nhíu mày giật mình.

      Vị tiểu thư này, là con của công tước Charles, là công chúa, nên ta luôn có thói quen ương ngạnh ngang ngược, tại lại bị Lãnh Tiểu Dã mắng, ta chắc chắn chịu để yên.

      Dám ngay Liliane chó, Lãnh Tiểu Dã chắc là người đầu tiên.

      Quả nhiên, Liliane liền tức giận đến nỗi mặt đỏ cả lên.

      " dám bảo tôi là chó?"

      Lãnh Tiểu Dã nghiêm túc nhìn ta cái, "Thực ra, tôi cảm thấy, con chó vẫn khôn hơn , ít nhất chúng nó cũng cắn bậy!"

      Hai người hầu rốt cục thể kiềm chế được, bật cười ra tiếng, ngay cả lão quản gia cũng tự chủ liền nhếch khóe môi lên.

      "!" Liliane tức giận vô cùng, giơ tay đánh lên mặt .

      Lớn như vậy rồi, Lãnh Tiểu Dã từng bị ai đánh đâu chứ, nhấc tay cái, bắt lấy cổ tay của ta, dùng sức hất ra.

      "Nếu đến tìm bá tước tiên sinh, tại ta có ở nhà, còn nếu muốn tìm tôi để đánh nhau tôi cũng cho biết, tôi đây chẳng có chút hứng thú nào với đâu.” Lãnh Tiểu Dã cất bước về hướng nhà ăn, "Mang theo chó của rời khỏi nơi này , cần làm ảnh hưởng tới tâm trạng dùng cơm của chúng tôi!"

      Từ thái độ của lão quản gia đối với Liliane, Lãnh Tiểu Dã cũng đoán được, thân phận ta nhất định tầm thường, Liliane vừa rồi gọi Hoàng Phủ Diệu Dương là , chắc cũng là con cái thành viên trong hoàng thất.

      Đương nhiên, đối với điều này Lãnh Tiểu Dã cũng quan tâm.

      Tính tình Lãnh Tiểu Dã nóng nảy, ngay cả Hoàng Phủ Diệu Dương gian xảo như vậy còn dám động vào, huống chi, chỉ là tiểu thư Liliane bé này.

      Liliane muốn đánh cái còn được , ngược lại còn bị bỏ rơi phía sau bước, làm sao chịu bỏ qua.

      Ánh mắt màu lam xám khẽ híp cái, cánh tay đặt ở đằng trước con chó Ma Vương vung cái —— đây chính là biểu của mệnh lệnh tấn công.

      Ma Vương nhận được mệnh lệnh, lập tức liền nhảy dựng tứ chi, xông tới phía Lãnh Tiểu Dã.

      "Tiểu thư!" Mắt thấy con chó dữ Ma Vương nhằm lao về phía Lãnh Tiểu Dã, nữ giúp việc cùng lão quản gia đều thét lên chói tai, lão quản gia lập tức liều lĩnh, từ thang lầu hướng Lãnh Tiểu Dã xông lại, trong miệng liền lớn tiếng la lên, "Người đâu đến đây mau!"

      Liliane giơ lên khóe môi, cười lạnh.

      Hừ!

      Tính khí của người phụ nữ Châu Á này phải là , vậy coi như ta khách khí nữa.

      Liliane mặc dù chỉ là , nhưng lại hay tranh giành háo thắng, từ liền hung hăng càn quấy, đến chỗ nào liền ức hiếp chỗ đó.

      Bởi vì ta là công chúa, những đứa trẻ khác đều phải nhường nhịn ta, nhưng mà Hoàng Phủ Diệu Dương lại chưa bao giờ để ý tới ta chút, lúc nào cũng đối xử khách sáo với ta.

      Liliane cũng tự tìm đến Hoàng Phủ Diệu Dương, xem xét mục tiêu ta muốn vượt qua.

      Mặc dù Lãnh Tiểu Dã đến đây bốn ngày, cũng có ra khỏi cánh cửa, nhưng mà tồn tại của lan truyền rộng rãi trong giới quý tộc.

      Tất cả mọi người đều biết, bá tước đại nhân mang về sủng vật có cái giá hề , lần này Liliane tới đây, chính là muốn nhìn sủng vật có giá trị tỷ này rốt cuộc là bộ dáng gì.

      Nghĩ cho cùng, ta nhìn thấy được mặt của Lãnh Tiểu Dã rồi, làm sao dễ dàng bỏ qua được chứ.

      ta cũng rất sợ Hoàng Phủ Diệu Dương, nhưng lại muốn tặng cho Lãnh Tiểu Dã chút trừng phạt nho rồi coi như xong.

      Ai ngờ, lại bị làm cho nhục nhã ở trước mặt người giúp việc cùng lão quản gia, tại Liliane sớm bị Lãnh Tiểu Dã làm cho tức điên nên mới thả chó cắn người.

      Con chó Labrador của ta, từ được ăn thịt tươi, lại được mang vào núi săn thú đều đều, mỗi ngày đều được huấn luyện thể lực, nên vô cùng mạnh mẽ.

      Heo rừng hoang dã còn có thể cắn chết, huống chi chỉ là người phụ nữ phương Đông như Lãnh Tiểu Dã đây, mới nhìn qua thấy gầy teo yếu ớt.

      Liliane cho rằng, con Ma Vương dù thể cắn chết Lãnh Tiểu Dã, ít nhất cũng có thể làm bị thương nặng

      Cho dù Hoàng Phủ Diệu Dương có trở về đột ngột, ta con chó nhất thời bị mất kiểm soát, có thể làm gì nào?

      Nghĩ vậy, Liliane tự nhiên thấy trong lòng vô cùng đắc ý.

      Lúc này, con Ma Vương vọt tới bên cạnh người Lãnh Tiểu Dã.

      Nghe thấy thanh từ phía sau, Lãnh Tiểu Dã theo bản năng tránh sang bên cạnh.

      Ngao!

      Ma vương cắn cái đến đây, răng nanh bén nhọn chỉ là cắn được ống quần của , thử cắn phát nữa, quần áo của lập tức bị răng lợi của tên kia kéo rách khối lớn.

      "Meo meo!"

      Tiểu Tuyết sợ tới mức hét lên tiếng, lập tức liền nhảy ra khỏi lòng , vọt đến bàn ăn cách đó xa.

      Ma Vương ngụm có cắn trúng, bốn chân đứng vững mặt đất, rồi liền bổ nhào về phía Lãnh Tiểu Dã.

      Lúc này, mấy người cận vệ kịp xông tới.

      "Giết con chó kia!" Lão quản gia vội vã hét lớn.

      Lãnh Tiểu Dã tránh được sang bên, răng nanh của con Ma Vương cắn trúng ghế dựa, làm chiếc ghế gỗ chạm khắc bị cắn đứt mảnh.

      tên vệ sĩ ngay lập tức vội vàng chạy đến, định túm cổ con Ma Vương, nhưng nó vặn mình cái, cắn phát vào cổ tay của ta, người cận về dùng sức hất nó ra rồi kêu la lùi ra sau.

      Mấy tên cận vệ khác lập tức liền rút súng ra, nhắm ngay về hướng con Ma vương.

      Liliane gầm lên tiếng, "Tôi xem ai dám làm tổn thương nó? Ngăn bọn chúng lại!"

      Hai người cận vệ cùng với lập tức liền xông tới ngăn cản người của phủ Bá tước.

      Người của Hoàng Phủ Diệu Dương đương nhiên cũng dạng vừa, lập tức đem súng chĩa hướng hai người vệ sĩ kia.

      "Tránh ra!"

      "Các ngươi to gan!" Liliane tức giận quát lên, cất bước đến trước mặt hai người vệ sĩ, "Dám đem súng của các ngươi chĩa vào Liliane điện hạ sao, tốt lắm, các ngươi nổ súng !"

      Bọn vệ sĩ trong lòng vô cùng tức giận , nhưng cũng thể làm gì.

      Mặc kệ Liliane làm gì, cũng là công chúa chính hiệu, bọn họ làm nào dám nổ súng với ta chứ.
      Dunghyt97, Chris, B.Cat3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :