1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 171+172

      Giọng của lộ thanh khàn khàn, đôi môi khách khí đặt ngay gáy .

      Lãnh Tiểu dã bị hôn như vậy liền run lên cái, vội vàng kéo tay .

      "Nhảy xong rồi tiếp."

      lại né khỏi lòng , giãy giụa nhạc theo cơ thể, khiêu vũ xung quanh , trốn tránh tay , cho cơ hội tóm lấy.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nào có tiếp tục khiêu vũ, chỉ đứng yên, híp mắt nhìn .

      Lãnh Tiểu dã nhidn thấy ánh mắt đầy lửa dục vủa , ánh mắt quét quá 'lều trại' cái, nở nụ cười xáu xa.

      Cầm thú, cho đau chết !"
      Ở đây bốn phía đều là người, tin, có thể làm thế nào đây?

      "Sao chịu khiêu vũ ?"

      Khi đứng đối diện xa, Lãnh Tiểu Dã có thể chuẩn bị chạy .

      Bốn phía mọi người đều khiêu vũ, thể bắt được .

      Kết quả, nhạc dừng lại, ngọn đèn cũng sáng lên.

      Ca khúc thứ nhất, kết thúc.

      Lãnh Tiểu Dã cất bước muốn chạy, nhanh hơn , bước lên bắt lấy cố tay .

      Giây kế tiếp, bị kéo vào lòng.

      "Đêm nay, em thoát khỏi tay tôi đâu!"
      Bá đạo ôm vào lòng, Hoàng Phủ Diệu Dương cắn răng nghiến lợi .

      Vật này, ràng bị tìm thấy, mà lại muốn trốn sao?!

      nâng khuôn mặt nhắn, đôi mắt ngây thơ nhìn , "Tôi... Tôi chỉ muốn lấy ly nước thôi mà, tôi có chút khát."

      "Vậy sao?" cúi đầu, cắn lên vành tai , "Chỗ tôi nước uống gì cũng có, em có thể tùy tiện uống...!"
      xong khom người xuống, ôm hai chân , trực tiếp khiêng lên.

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, buông ra!" Lãnh Tiểu Dã giãy giụa, nhưng hai chân lại bị bắt lấy, thể thoát ra được, "Hoàng Phủ Diệu Dương, khốn kiếp, mau thả tôi xuống!"
      "Nằm mơ!"

      Giọng vô cùng ung dung, khiêng tới thang máy, như người thợ săn khiêng mồi, bốn phía hề ít người.

      Tiếng huýt sao nổi lên chói tai.

      Hai người cận vệ bước vào, giúp Hoàng Phủ Diệu Dương ấn nút.

      trực tiếp khiêng vào, cửa thang máy đóng lại, cận vệ cùng quản gia biết điều vào cùng.

      Lãnh Tiểu Dã đánh lưng , giãy giụa, "Hoàng Phủ Diệu Dương, khốn kiếp, thả tôi ra..."

      lời , trực tiếp đưa tay vào váy , kéo đồ lót ra.

      "Nếu em còn lộn xộn nữa, tôi muốn em ngay tại đây."

      Lãnh Tiểu Dã hoảng loạn rút tay về.

      "Biến thái, lưu manh, khốn kiêp..."

      Mắng mắng, nhưng dám giãy giụa nữa, người kia được làm được, sức lục của vốn thể đấu lại.

      Hoàng Phủ Diệu Dương để ý tới, để mặc trách móc.

      "Sao lại thế này?"

      Trong tai, giọng Dạ Phong Dương vang lên.

      Lãnh Tiểu Dã kinh hãi, chỉ lo chống lại tên khốn kiếp này, mà quên mất Dạ Phong Dương.

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, chúng ta... Trở về phòng , tôi thích ở đây, được ?" vội vàng lớn tiếng .

      "Em chắc chứ?" Hoàng Phủ Diệu Dương hỏi.

      "Hai người muốn về phòng sao?" Dạ Phong Dương hỏi.

      "Đúng." vội trả lời.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, "Được, tôi đồng ý với em."

      "Tôi lập tức ngay." thanh Dạ Phong Dương cùng lúc vang lên.

      Lãnh Tiểu Dã thở dài hơi.

      Lúc này, thang máy tới tầng chín, cửa thang máy mở ra, Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức khiêng về phòng mình.

      hành lang, bọn cận vệ nhìn thấy hai người, ánh mắt đều lộ ra vẻ khác thường, dám nhìn lâu, lập tức cúi đầu xuống.

      "Bá tước tiên sinh."

      Hoàng Phủ Diệu Dương thèm để ý tới, bước chân tới phòng mình.

      người cận vệ nhanh chóng lên, giúp mở cửa ra, Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức khiêng vào phòng.

      Cửa lập tức đóng lại.

      " mau thả tôi xuống... Hoàng Phủ Diệu Dương..." Lãnh Tiểu Dã ôm váy gào thét.

      qua phòng khách, tới phòng ngủ, Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ khom người, đặt lên giường,

      Thân thể trượt tới, ngực trầm xuống, suýt nữa Lãnh Tiểu Dã thở gấp.

      Nhìn thấy chuẩn bị hôn, vội vàng la lên.

      "Đợi !"
      Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay kéo mặt nạ mặt, con ngươi màu lam nhấp nháy nhìn .

      " chịu thua sao?"

      "Tôi..." Lãnh Tiểu Dã đảo mắt, "Tôi chỉ muốn tắm lát..."

      "Tôi để ý!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương xong bống chữ, liền tới gần .

      Nâng tay, Lãnh Tiểu Dã vội vàng ngăn lại.

      "Chú ý vệ sinh là thói quen tốt, nếu ... Tôi bị bệnh đó..."

      "Bị bệnh?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương híp mắt lại.

      Mói ngay lòng bàn tay , giọng có chút mập mờ, đôi môi ma sát vào tay , khiến cả người mềm nhũn.

      Lãnh Tiểu Dã vội rút tay về, "Đúng vậy, viêm tử cung, viêm hố chậu... Viêm dạ dày... À, phải, ý tôi là... Viêm buồng trứng... chừng về sau còn có thể mắc phải bệnh ung thư nữa..."

      Áp lực người đột nhiên buông lỏng, Hoàng Phủ Diệu Dương chống người đứng dậy, thuận tay kéo lên.

      "Được, tắm !"
      Lãnh Tiểu Dã thở hơi, sau đó lặng lẽ rút khỏi tay .

      "Vậy đợi tôi lát... Tôi nhanh thôi!"
      xong, vôi hai bước, nắm lấy cửa phòng ngủ.

      "Em đâu vây?" Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay ôm hông .

      Lãnh Tiểu Dã nhìn cười cười, " tắm!"
      "Trong phòng có sẵn phòng tắm." cười như nhắc nhở.

      Lãnh Tiểu Dã giật mình, sau đó mở cửa ra, "À, đây là phòng tắm của , ta tắm ở phòng khách được rồi, như vậy có thể tiết kiệm thời gian..."

      tới đây, ánh mắt nhìn thấy bóng người trong phòng khách.

      Bộ đồ bó sát người nhân viên vệ sinh nam, kinh ngạc nhìn .

      Bốn mắt nhìn nhau, hai người lập tức giật mình.

      Lãnh Tiểu Dã lập tức nhận ra đó là Dạ Phong Dương.

      kiếp, ta... Thế nào mà ta vẫn chưa chịu vậy?!

      Oành!

      Lãnh Tiểu Dã vội vàng đóng cửa lại, xoay mặt nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, "Vậy... Tôi tắm ở đây!"

      Trong phòng khách, Dạ Phong Dương nhanh nhẹn chạy tới cửa sổ, mở ra.

      ngờ, Lãnh Tiểu Dã cùng Hoàng Phủ Diệu Dương trở lại nhanh như vậy, lúc nãy chỉ mới còn ở thư phòng, mà tại chuẩn bị rời .

      Trong lòng vô cùng sốt ruột, cẩn thận đụng phải quyển tạp chỉ bàn trà.

      Ba!

      Tạp chí động đến cái tách, phát ra tiếng động .

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngeh thấy, mặt lên vẻ nghi hoặc, vươn tay nắm đồ vặn cửa, muốn mở ra.

      Lãnh Tiểu Dã thể xác định được Dạ Phong Dương rời chưa, trong lòng sốt ruột, vội vàng giữ lại.

      "Chúng... Chúng ta cùng nhau..."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nghi ngờ nhìn , "Em gì?"

      Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu nhìn , "Chúng... Chúng ta tắm cùng nhau, ... muốn sao?"

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Hóng chương mới. ^^ Bắt đầu thích Công Tử Như Tuyết rồi. ~ <3
      Nhiều khi ghét Dạ Phong Dương. =="
      AAAAAAA~ chịu Dã Dương ciutie quá. :yoyo40:
      Bánh Đậu thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 173+174

      Trong phòng khách, Dạ Phong Dương nhanh nhẹn nhảy ra khỏi cửa sổ.

      Quyển tạp chí bàn trà vốn chỉ hướng xuống dưới chút, nhưng rốt cuộc kiên trì nổi, đành rơi thẳng xuống sàn, phát ra tiếng động ràng hơn.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, xoay mặt muốn mở cửa ra.

      Dạ Phong Dương ơi Dạ Phong Dương, tệ vậy sao !

      Lãnh Tiểu Dã mắng thầm trong lòng, bất chấp tất cả, vươn tay vịn chặt mặt của Hoàng Phủ Diệu Dương, che bít hai tai .

      Nhấc mũi chân lên, đem môi lại gần, chủ động hôn lên môi .

      Lãnh Tiểu Dã sốt ruột, sợ mở cửa ra, đành dùng sức vội vàng hôn .

      Bị hôn như vậy, bàn tay Hoàng Phủ Diệu Dương nắm cửa hoàn toàn mất lực đạo, rút tay về, đặt lên eo .

      Ôm chặt lấy , bá đạo đổi khách thành chủ, khách khí chiếm lấy môi .

      Lãnh Tiểu Dã kháng cự, để mặc làm loạn.

      Trong lòng lặng lẽ cầu nguyện, Dạ Phong Dương nhanh rời khỏi đây chút.

      bé trong ngực khó mà ngoan ngoãn như vậy, hơn nữa còn chủ động ôm hôn .

      Nụ hôn như vậy đẹp, áp lên cửa, Hoàng Phủ Diệu Dương càng khách khí dời bàn tay khỏi lưng , tìm nơi phập phồng quen thuộc.

      Bàn tay như mang theo ngọn lửa, qua nơi nào, cũng đều nóng bừng lên.

      Nhịp tim Lãnh Tiểu Dã càng lúc đập nhanh, hô hấp cũng tự chủ được gấp hơn, cơ thể cũng bắt đầu mềm nhũn.

      Mãi đến khi hai người thể hô hấp được, Hoàng Phủ Diệu Dương mới dời môi chỗ khác, trượt xuống đường, đặt lên xương quai xanh của .

      Ngay cổ, chiếc tai nghe màu đen thu toàn bộ thanh vào.

      Tín hiệu đầu kia.

      Dạ Phong Dương mở cửa sổ, trở lại phòng mình, trong lỗ tai chỉ còn lại tiếng thở dốc của người đàn ông và .

      Mặc dù chỉ là thanh, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra, Lãnh Tiểu Dã vì muốn để trốn , mới chịu hùa theo Hoàng Phủ Diệu Dương.

      mấp máy môi.

      "Tiểu Dã, có thể nghĩ cách rời rồi !"

      câu, nhưng lại cảm thấy chưa đủ, liền kéo tai nghe xuống đưa đến bên miệng, lớn tiếng .

      "Tiểu Dã, có thể nghĩ cách rời rồi !"

      Giọng lập tức truyền thẳng đến tai .

      Lãnh Tiểu Dã bị thanh của hét lên khiến lỗ tai hơi đau, kéo bình tĩnh trở lại.

      Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương sớm kéo khóa lễ phục của , vấy quấn ngực lập tức tuột ra.

      hoảng sợ, vội vàng nâng tay, giữ chiếc váy lai.

      "Chúng... Chúng ta vẫn chưa tắm mà !"
      Cổ họng khô khan, khi ra, có chút khàn, nhưng lại vô cùng mê người, giống với giọng bình thường của .

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng đầu lên, thở dốc hơi.

      Cánh tay nhấc lên, bế ngang từ dưới đất, bước vào phòng tắm.

      Quần tây sớm bị cởi ra, thắt lưng cũng nặng nề rớt lên sàn nhà.

      Lãnh Tiểu Dã khôi phục bình tĩnh, hoảng loản nhảy khỏi lòng , giày cao gót dẫm phải sàn, phát ra tiếng động thanh thúy.

      Ba !

      Đèn, sáng lên.

      theo bản năng nhìn sang, chỉ thấy Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn mặc chiếc áo sơ mi, nhưng nửa người dưới chỉ còn mảnh quần lót, cũng biết cởi đôi giày da thế nào, toàn bộ đều nằm sàn.

      Ánh mắt đảo qua giữa hai chân , bối rối dời mắt chỗ khác.

      Hoàng Phủ Diệu Dương tới, thuận tay đóng cửa phòng tắm lại.

      "Em thích tắm vòi sen hay bồn tắm lớn?"

      "Tôi... Tôi..." Lãnh Tiểu Dã dùng sức giữ chặt váy, "Tôi..."

      Hoàng Phủ Diệu Dương gì, giơ tay lên, tháo hết nơ, rồi cởi từng cúc áo.

      Động tác cũng vội vã, như người thợ săn chuẩn bị săn bắt con mồi của mình, động tác nhàn nhã, nhưng lại có vẻ chắc chắn.

      Chiếc cúc cuối cùng cũng được tháo ra, Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay cởi áo, sau đó lại cởi tất, tiếp theo lại vươn tay đến bên hông...

      Lãnh Tiểu Dã lập tức xoay mặt, nhìn lên trần nhà.

      từng bước tới, từng bước lùi lại, mãi đến khi tới đường cùng, thể lùi lại được nữa, thân hình cao lơn của bao phủ lấy .

      " chọn xong chưa?"

      Lãnh Tiểu Dã dám ngẩng đầu, sợ nhìn phải những gì nên thấy, hơn nữa, còn sợ có thể nhìn thấu suy nghĩ của , nên chỉ có thể nhìn thẳng.

      Nhưng hết lần này tới lần khác, cơ thể của cao to như vậy, mà lại nhìn thẳng, đành chịu nhìn khuôn ngực của .

      chàng này nhất định thường xuyên tập thể hình, cơ bắp của tính là to lớn, nhưng lại trơn nhẵn.

      Làn da lúa mạch, cổ còn mang thêm chiếc nhẫn màu vàng.

      Dưới ánh đèn, chiếc nhẫn vô cùng lấp lánh.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay, chống lên bức tường sau lưng , đem mặt tiến gần tới .

      "Hay là, để tôi giúp em chọn?"

      "Tôi... Tôi..." Lãnh Tiểu Dã cố gắng đem bản thân mình dán chặt vào vách tường, "Tôi hơi đói, có thể cho tôi ăn chút gì đó ..."

      cười quỷ dị, " sao, tắm xong, chúng ta cùng ăn giường."

      Lúc , khuôn mặt chỉ cách khoảng mười phân, đợi đến khi hết câu, mặt sát vào .

      Trán đặt lên trán , chóp mũi kề nhau, hai đôi môi chạm vào nhau...

      Thậm chí, chỉ cần cử động ánh mắt chút, có thể lông mi cũng chạm vào.

      Ánh mắt gần như vậy, dưới ánh đèn, lại ra màu làm đẹp đẽ.

      Như viên đá quý, chiếu thẳng vào mặt .

      Nhìn vào con mắt kia, Lãnh Tiểu Dã tự chủ được nhớ đến ngày hôm đó, lúc theo Dạ Phong Dương lên lầu, nhìn xuống dáng vẻ của .

      Đôi môi lại gần hơn chút, trực tiếp hôn vào môi .

      Bàn tay cầm lấy chiếc váy, tự chủ được bẫng.

      Chiếc vày dài trượt khỏi người , im lặng nằm dưới chân .

      Cảm nhận được bàn tay của , Lãnh Tiểu Dã hơi run mình chút, nâng tay, cầm lấy chiếc tai nghe kia, ném vào bồn cầu, cam chịu nhắm mắt lại.

      lần hay trăm lần cũng khác gì nhau cả...

      Lần này, thỏa mãn lần là được rồi.

      Dù sao, cũng đánh lại , có chống cự thế nào, kết quả vẫn như cũ, khong thể thay đổi được.

      Nụ hôn của càng lúc càng cuồng dã, thân thể nặng nề ngăn chặn chân .

      Phía sau là bức tường lạnh như băng, phía trước cơ thể lại nóng bừng bừng, khiến cả người tự chủ được rã rời.

      vô lực đứng thẳng, đành nâng tay vịn chặt vai .

      Ngay lúc Lãnh Tiểu Dã cho rằng, nhất định chiếm lấy , chợt nghe được Hoàng Phủ Diệu Dương chán chường chửi tiếng.

      "Đáng chết !"
      Sau đó, liền buông cơ thể ra.

      Lãnh Tiểu Dã ngạc nhiên mở to mắt, chỉ thấy thở hổn hển nhìn , ánh mắt màu lam vô cùng quỷ dị.

      cúi mặt xuống, nhìn theo ánh mắt của .

      nền gạch trắng noãn, biết từ đâu xuất vũng máu.

      Lãnh Tiểu Dã chớp mắt, sau đó liền bình tĩnh lại.

      khắc kia, rất muốn ngửa mặt lên trời cười ba tiếng.

      Ha ha ha... Quả nhiên ông trời giúp mình !
      Dunghyt97, Winter, Chris3 others thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Hoàng Phủ Diệu Dương bá đạo! Lãnh Tiểu Dạ dễ thương quâ chừng! <3
      Bánh Đậu thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 175+176

      Người dì cả này của Lãnh Tiểu Dã luôn tới đúng ngày.

      Có khi hai tháng mới tới lần, thế mà hôm nay lại đến ngay thời điểm mấu chốt, là quá tốt.

      Khom người xuống, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng kéo váy lên.

      "Chuyện này... Bá tước đại nhân, đúng lúc rồi... phải là tôi muốn thỏa mãn , nhưng đây là nguyên nhân khách quan, nguyên nhân khách quan..." Lãnh Tiểu Dã dùng sức nhịn cười, giả vờ ra vẻ áy náy, lặng lẽ liếc mắt nhìn sắc mặt của Hoàng Phủ Diệu Dương, cẩn thận bước bước, "Vậy... Tôi về trước đây."

      xong, liền chạy .

      Bỗng bàn tay chặn ngang đường.

      Lãnh Tiểu Dã kịp đề phòng, trực tiếp đụng vào.

      nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương bên cạnh, sau người lại, giữ chặt tay .

      Trong lòng Lãnh Tiểu Dã căng thẳng, phải muốn cuộc chiến đẫm máu đấy chứ?!

      "Bá tước tiên sinh, đây là tình huống đặc biệt, thể làm cái đó... Nếu , tôi bị viêm mất... phải tôi muốn vậy đâu, hết cách rồi, chỉ cần có cách khác, tôi khẳng định..."

      Lời còn chưa dứt, bị kéo tay qua, đặt người.

      Hoàng Phủ Diệu Dương rũ mặt, nhìn ánh mắt , "Vậy em dùng cách này thỏa mãn tôi !"
      Cái gì là vênh váo tự đắc, cái gì là tự chui đầu vào rọ?

      Nếu ông trời cho thêm cơ hôi, chắc chắn có cắn đứt đầu lưỡi cũng ra lời kia.

      "Tôi... Tôi..." Mặt như lửa đốt, ngay cả đầu lưỡi cũng muốn thắt lại, "Tôi... biết !"

      "Tôi dạy cho em."

      Nụ hôn của dừng tai , tay nắm lấy tay .

      Chiếc váy trong tay lại trượt xuống, đầu óc Lãnh Tiểu Dã hoàn toàn choáng váng, cả người chỉ có thể đứng yên bất động.

      ...

      ...

      Mãi đến khi Hoàng Phủ Diệu Dương cắn bờ vai , chấm dứt tất cả, Lãnh Tiểu Dã cảm thấy thời gian dường như đạng chậm chạp trôi qua.

      Đứng trước , khuôn mặt đỏ bừng, dám ngẩng đầu lên.

      Thở dốc hơi, Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay mở vòi sen.

      Hơi nước ấm áp lập tức bao phủ lên cơ thể hai người.

      Hoàng Phủ Diệu Dương chủ động giơ tay ra, giúp tắm rửa.

      ", cần... Tôi tự mình làm được !"
      Lãnh Tiểu Dã khôi phục tinh thần, hoảng loạn lùi lại.

      Giày cao gót giẫm phải vũng nước dưới chân, trượt cái, suýt nữa, ngã sấp xuống.

      Hoàng Phủ Diệu Dương tiến lên bước, bắt lấy tay .

      "Cởi giày, đạp lên chân tôi."

      "Tôi vẫn chưa tắm xong..."

      còn chưa hết câu, bị ôm lên.

      Giày cao gót dính nước, trở nên vô cùng trơn ẩm, lập tức được tháo ra khỏi chân , giẫm phải sàn nhà lạnh lẽo, giật mình cái, vội vàng đạp lên chân .

      Vì nguyên nhân cơ thể, sợ nhất mỗi khi bị cảm lạnh.

      Nếu , đau đớn đến nỗi muốn lấy mạng .

      Chân của vô cùng ấm áp, nước cũng vậy, lồng ngực khỏe khoắn ôm lấy càng ấm áp hơn...

      Bàn tay to giúp gội đầu, có chút dục vọng nào, chỉ nhàng như chăm sóc đứa bé.

      Lúc đầu, còn cảm thấy cả người căng thẳng, nhưng sau đó lại tự chủ được bình tĩnh lại.

      Cho đến khi hai người đều tắm xong, Hoàng Phủ Diệu Dương tắt nước, lấy chiếc khăn lông đến lau cho .

      "Tôi tự mình làm !"
      Lãnh Tiểu Dã vốn đỡ lấy hông giữ thăng bằng, vươn tay muốn lấy chiếc khăn, nhưng lại quên mất chân còn giẫm lên , buông tay, nhất thời mất cân bằng.

      Trong lòng căng thẳng, vội vàng vươn tay ôm .

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng lau sạch nước người , rồi lấy chiếc khăn sạch khác, bao lấy người .

      Quấn kỹ, để ý tới bản thân mình, ôm ngang người , mang đặt lên giường.

      Lãnh Tiểu Dã theo bản năng muốn đứng dậy, "Đừng... làm dơ giường mất..."

      "Ngồi yên !" Hoàng Phủ Diệu Dương đè vai lại, "Tôi gọi bọn họ mang đồ em cần vào."

      Ngồi thẳng lên, tùy tiện lấy chiếc áo ngủ cho , rồi bước ra khỏi phòng.

      Cửa khóa, Lãnh Tiểu Dã mơ hồ nghe được thanh gọi điện, dường như ra lệnh cho bọn họ chuẩn bị quần áo này nọ cho .

      người chẳng có gì cả, chỉ sợ lộn xộn chút cũng có thể làm bẩn giường, cử động cũng dám.

      Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương lại trở lại, vào phòng tắm, lát sau, cầm theo cái máy sấy trong tay.

      Cắm điện vào, đứng bên cạnh, giúp sấy tóc.

      Lãnh Tiểu Dã mơ hồ cảm thấy bụng mình bắt đầu nhói đau.

      lười với , chỉ đưa cánh tay qua, kéo chăn qua, ôm lấy bụng, để giảm bớt cơn đau.

      Giúp sấy tóc xong, Hoàng Phủ Diệu Dương chớp mắt nhìn giống như con tôm, "Em rất lạnh sao?"

      " biết khi kinh nguyệt tới bị đau bụng sao?" Lãnh Tiểu Dã tức giận đáp.

      Thực ra tính cách tệ, nhưng ai mà chẳng có lúc thể chọc được.

      Thứ nhất, lúc đói bụng được chọc đến ; thứ hai, thời điểm ngủ cũng là lúc cấm kỵ; thứ ba, mỗi khi đau bụng kinh càng nguy hiểm hơn.

      tại, vừa đau lại vừa đói, tự nhiên tức giận, thể điều gì bình thường được.

      Cửa phòng chợt bị gõ .

      Hoàng Phủ Diệu Dương buông máy sấy ra ngoài, lát sau cầm theo hai túi giấy, cùng khay bữa tối quay lại.

      "Đợi chút !"
      Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày nhìn , đặt khay lên bàn, sau đó mang đôi dép lê đến cho .

      "Cảm ơn."

      tiếng cảm ơn xong, Lãnh Tiểu Dã vội vàng nhận lấy túi giấy rồi chạy vào toilet.

      Mở túi giầy ra, mắng ra tiếng.

      "Hèn hạ !"

      Trong túi giấy, trừ những vật dụng cho con ra, còn có bộ đồ lót ngủ, hơn nửa còn vô cùng lộ liễu.

      Bộ lễ phục trước đó bị ướt, thể mặc được nữa, nhưng nếu mặc bộ này vào, chắc chắn, thể rời căn phòng này nửa bước.

      Người kia, cũng quá nham hiểm rồi!

      Mắng mắng, nhưng vẫn mặc vào người —— có mặc còn hơn khỏa thân thế này.

      Tất nhiên, vẫn quên cầm lấy chiếc khăn lớn bao phủ cả người.

      Hừ!

      Muốn nhìn mặc loại áo ngủ này sao, có cửa đâu !
      Khăn tắm tuy lớn, nhưng cũng chỉ có thể bao đến ngực, nhìn mình trong gương lát, Lãnh Tiểu Dã cắn chặt răng, cuối cũng, trở lại phòng ngủ.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn thấy , lập tức mở miệng, "Lại đây ăn chút gì ."

      Lãnh Tiểu Dã đứng ở cửa phòng tắm, "Tôi phải rồi."

      "Đừng quên, chúng ta , đêm nay em là của tôi, cả đêm." Hoàng Phủ Diệu Dương ung dung liếc cái, "Đương nhiên, nếu em muốn ... Phải để khăn tắm lại."

      Biết ngay vậy mà !
      Lãnh Tiểu Dã khẽ mắng miếng, khách khí tới, giờ, chiếm vị trí rất lớn giường.

      Sau đó, duỗi tay ra.

      "Đưa bữa tối cho tôi !"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :