1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 161+162

      Hoàng Phủ Diệu Dương bỏ đồng xu vào, lập tức gắp mèo, mà xem thử cách chơi như thế nào, rồi lại bỏ thêm đồng vào, lên xuống gắp lấy con mèo kia.

      Lúc đầu, Lãnh Tiểu Dã tin tưởng , nhưng đến khi thấy con mèo gần đến nơi, lập tức vui vẻ, cổ vũ cho .

      "Cẩn thận chút... A, cố lên, cố lên, nhanh... Bỏ tay ra!"
      Hoàng Phủ Diệu Dương thả tay ra, con mèo im lặng rơi vào lối ra.

      "Oa, tuyệt quá!"

      Lãnh Tiểu Dã ngạc nhiên kêu lên tiếng, vui vẻ ôm mặt hôn cái, như đứa trẻ nhảy nhót qua lại, lấy mèo ra khỏi hộp, vui vẻ ngắm nhìn trái phải.

      Giơ bàn tay lên, sờ sờ vào chỗ bị hôn, ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương dừng con mèo bông thể đơn giản hơn tay .

      "Meo!"

      Lãnh Tiểu Dã dùng tay xoa dọc lưng mèo , thanh mèo kêu vang lên.

      Lãnh Tiểu Dã kinh ngạc, liền bật cười, "Quả nhiên, đúng là con gấu bông kiêu ngạo, lại còn biết kêu nữa!"
      "Em còn muốn sao?" Hoàng Phủ Diệu Dương đứng bên cạnh hỏi.

      "Hả?" Lãnh Tiểu Dã nghi ngờ nhìn , bộ dạng dường như chơi , lập tức khinh bỉ noi: "Gắp được chỉ do may mắn thôi, nghĩ thực lợi hại vậy sao?!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn hỏi, "Gắp con, đổi nụ hôn, em dám ?"

      Lãnh Tiểu Dã nhíu mày, " trúng, phải cỡi bộ đồ, dám ?"

      Ánh mắt dừng mặt vài giây, Hoàng Phủ Diệu Dương liền bỏ đồng xu vào ô.

      " lời định!"

      Lãnh Tiểu Dã kinh ngạc, chàng trai này, quá hiếu thắng rồi đó?

      Đứng bên cạnh, nhìn gắp, thấy nhanh nhẹn điều khiến tay cầm, gắp lấy con thỏ, đưa vào lối ra.

      Rớt , rớt ... Rơi xuống!"

      Nhìn thấy con thỏ sắp ra khỏi thùng, nhưng lại đột nhiên rơi xuống.

      Lãnh Tiểu Dã bật cười ha ha, " mau cởi !"
      Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi thẳng dậy, cơi tây trang người ra.

      Lãnh Tiểu Dã như đứa trẻ dựa vào vách kính, nhân cơ hội, khinh bỉ , "Hay là thôi , bá tước tiên sinh như mà trần truồng trong đây ..., chắc chắn toàn bộ hoàng thất của ngài mất mặt đấy!"
      Hoàng Phủ Diệu Dương thèm để ý tới , chủ tâm bắt gấu bông.

      Rất nhanh, liền tóm lấy gấu, đưa vào lối ra, Hoàng Phủ Diệu Dương lấy con dê đưa cho .

      Sau đó liền khom người xuống, chỉ vào môi mình, ý bảo hôn cái.

      Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn , đặt nụ hôn chuồn chuồn lướt lên mặt .

      " , nhất định phải hôn môi!"
      "Lát nữa, tôi muốn hôn vào môi!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương lại bỏ thêm đồng vào.

      Càng lúc càng quen tay, lần này, cũng mất quá nhiều thời gian gắp được con khỉ.

      Cầm con khỉ đưa đến trước mặt Lãnh Tiểu Dã, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý.

      Lãnh Tiểu Dã lại hôn mặt cái, sau đó nở nụ cười xấu xa, "Vừa rôi tôi chưa hề đồng ý."

      Hoàng Phủ Diệu Dương lại nhét thêm đồng vào.

      Nhìn thấy gắp thêm con gấu bông, Lãnh Tiểu Dã bắt đầu giở trò, cố ý hét lên tiếng.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn , gấu bông cũng rơi khỏi tay gắp.

      Lãnh Tiểu Dã ung dung nhìn dương cằm tự đắc, "Mau cởi thêm nào, bá tước đại nhân!"
      Tưởng tượng xem, bá tước đại nhân cao quý thế này lại mặc quần áo, khỏa thân chạy nhong trong đây, rất nghiền!

      Vốn cho rằng nghĩ cách từ chối, muốn cởi, Hoàng Phủ Diệu Dương chợt ngồi thẳng, vươn tay tới cổ áo mình.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cởi nơ xuống, nắm trong tay, rồi lại nâng hai cổ tay lên, tháo bỏ khuy tay áo.

      Sau đó, giơ tay lên, mở nút áo thứ nhất.

      Đáy mắt Lãnh Tiểu Dã lên ý cười.

      chàng này, thực muốn cỡi sao?!

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn , Lãnh Tiểu Dã cũng hề né tránh, nhìn mở rộng cổ áo, vẻ mặt vô cùng mong đợi.

      nắm nút áo thứ hai, tháo ra.

      Sơ mi trắng lập tức trở nên lỏng lẻo, mảnh da thịt bị lộ ra ngoài.

      Làn da lúa mạnh khỏe khắn vô cùng gợi cảm.

      Hoàng Phủ Diệu Dương âng tay, nắm cổ tay áo, tùy tiện xắn lên tới khuỷu tay.

      Bên tay kia cũng làm tương tự như vậy.

      Lãnh Tiểu Dã bĩu môi,"Bá tước tiên sinh, sao lại cởi ra?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương kéo tay qua, đem chiếc nơ cùng khuy tay áo vỗ vào tay , "Ba cái!"
      Lãnh Tiểu Dã cắn răng, "Vậy cũng được à?"

      học theo giọng của , ngụy biện, "Em chưa từng được tính cái nơ."

      Nơ xem như món, khuy tay áo cũng vậy, lát nữa, phải kéo thắt lưng xuống và tính đó là món đó chứ?

      Lãnh Tiểu Dã cãi lại, "Khuy tay áo tính, còn nữa... Thắt lưng cũng được tính, tôi chỉ là quần áo thôi."

      Hừ, lần này xem như tránh được kiếp, xem xem lần sau cởi cái gì ra.

      "Được, chúng ta tiếp tục!" Hoàng Phủ Diệu Dương bỏ thêm xu vào, vân vê ngón tya , "Lần này, nếu em thưa, tôi muốn hôn môi!"
      "Tôi đây cũng muốn..."

      cố ý đánh gãy lời , "Em cũng muốn hôn tôi sao?"

      " có thể chọn, tôi cũng có quyền vậy." Lãnh Tiểu Dã liếc mắt đánh giá cái, "Nếu lần này thua, tôi muốn cởi quần, Hoàng Phủ Diệu Dương, cược ?"

      "Cược!"

      đám trẻ con vui mừng reo lên.

      Hoàng Phủ Diệu Dương lấy con chó đặt vào trong lòng , hơi híp mắt lại nhìn .

      "Thiếu trước!" Lãnh Tiểu Dã bất động dựa vào vách kiếng, "Lát nữa, tính luôn thể!"
      "Được."

      cũng cần so đo với làm gì, tiếp tục bỏ đồng xu vào gắp.

      con, hai con, ba con...

      Người tới xem mỗi lúc mỗi đông, mỗi lần con thú bông rơi xuống lối ra, bọn họ đều thét lên trận chói tai.

      Hoàng Phủ Diệu Dương bỏ từng con vào trong lòng , miệng ngừng tính.

      "Năm nụ hôn!"

      "Sáu nụ hôn!"

      ...

      "Mười nụ hôn!"
      Chửi rủa hiệu quả, gấu bông trong lòng ôm được nữa rồi, lập tức quýnh lên, chia gấu bông cho số bạn xung quanh, chỉ chừa lại con mèo trắng cho mình.

      Nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương lại muốn gắp tiếp, vươn tay đoạt chiếc hộp lại.

      "Tôi muốn chơi trò khác, suýt nữa bị chơi hết rồi."
      Dunghyt97, Chris, Winter2 others thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 163+164

      hai cái còn xem là may mắn, nhưng liên tiếp mười cái như vậy, chắc kiếp trước chàng này là người phát minh ra cái máy quá, nếu cứ tiếp tục đánh cược như vậy, miệng thế nào cũng sưng to lên vì hôn mất.

      "Tiên sinh, ngài giỏi quá!
      "Ngài lợi hại đó!"

      ...

      Đám trẻ con xem là thần tương mất rồi, nhìn thấy hai người phải , bọn chúng đều giương mắt lên nhìn.

      Lãnh Tiểu Dã vô cùng chán nản, đúng là có lương tâm, phải phân phát gấu bông, thế mà tên khốn kia chỉ đứng bên nhìn.

      Nếu phải người xem đều là bọn trẻ, nhất định cướp hết đám gấu bông này về.

      Tức giận khẽ ngâm tiếng, xoay người rời .

      Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy tây trang bên cạnh, bắt đầu bước theo.

      Khom người xuống , nhìn bên cạnh, chỉ thấy bé ngẩng khuôn mặt nhắn lên nhìn , " ơi, sau này em lớn, em nhất định phải lấy về làm chồng!"
      bé trai lập tức khinh bỉ, "Cậu thôi , cậu thấy chị xinh đẹp kia ư, người ta có bạn rồi.

      Vốn Hoàng Phủ Diệu Dương có cảm tình với đám nhóc này, nhưng khi nghe được ba chữ bạn ( 女朋友), nhìn bọn chúng cười cười, rồi xoay người đuổi theo Lãnh Tiểu Dã.

      Lãnh Tiểu Dã dạo vòng, những chẳng thấy trò gì vui.

      Bất tri bất giac khỏi khu vui chơi, đến cạnh ban công/

      Ban công cũng chính là bên ngoài của khu vui chơi, mọi trò choi bắn tên, bắn bia, leo núi các loại đều có đầy đủ.

      Lãnh Tiểu Dã nghĩ ngợi gì, lập tức tới chỗ bắn cung, trả tiền, rồi cầm lấy cung tên, kéo ra, hơi ngắm chút.

      Vèo!
      Tên rời khỏi cung, đâm thẳng vào hồng tâm.

      "Còn muốn đánh cược ?" Hoàng Phủ Diệu Dương đứng cạnh , giả vờ tùy ý mở miệng.

      Lãnh Tiểu Dã nhìn cười cười, "Đến đây!"
      Hoàng Phủ Diệu Dương cũng cầm lấy mũi tên, mở cung, bắn ra, bay thẳng vào chính giữa.

      Vèo vèo vèo!
      Lãnh Tiểu Dã bắn liên tục ba mũi tên, đều trúng vào hồng tâm.

      hài lòng hất cằm lên, lâu rồi chơi, những xem ra kỹ thuật vẫn chưa giảm.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cũng bắn ba mũi, đều trúng vào hồng tâm giống .

      Ván này, hai người hòa nhau.

      "Chúng ta đổi trò khác."

      Nhún vai cái, Lãnh Tiểu Dã đặt cung tên xuống, tiếp.

      Tên phụ trách quản lý nhân viên tạp vụ thấy xan dần, liền lập tức cầm bộ đàm.

      " phát hàng loại A, tại khu giải trí lầu 6!"
      "Tra số phòng, tôi lập tức thông báo cho tiên sinh biết."

      giọng của đàn ông truyền ra bộ đàm.

      "Vâng." Nhân viên tạp vụ đồng ý trả lời, lập tức theo dõi Lãnh Tiểu Dã.

      Leo núi, bắn...

      Lãnh Tiểu Dã vừa chơi vừa quan sát, nhưng cũng phát được điều gì đó bất thường quanh đây.

      ra chơi rất vui vẻ, đeo chiếc mặt nạ lên mặt Hoàng Phủ Diệu Dương, nhìn bộ dáng buồn cười của , lập tức bật cười.

      Khóe mắt liền qua cái, liền bắt gặp thân ảnh khá quen thuộc.

      Nhận ra đó chính là tên phụ trách quản lý trò bắn cung khi nãy, Lãnh Tiểu Dã lập tức cảnh giác.

      Nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay tháo mặt nạ xuống, vội vàng đỡ lấy vai , "Đừng động, cẩn thận bịt mắt của bị rơi xuống!"
      Đưa tay qua, giúp tháo mặt xuống, ánh mắt lén lút nhìn về phía cách đó xa.

      Quả nhiên, tên kia theo dõi .

      Người này chịu trông coi quầy, mà lại nhìn chằm chằm .

      Chuyện này, có gì đó bất thường!
      Tháo mặt nạn con trâu xuống, tùy tiện nhét vào tay , "Khát quá, chúng ta uống nước ."

      Hai người tới khu đồ uống, lén lút quay đầu quan sát, quả nhiên tên kia lập tức theo bọn họ.

      Đúng là theo dõi rồi!

      Rốt cuộc mồi nhử này cũng phát huy tác dụng, dẫn rắn độc tới sao?

      Lãnh Tiểu Dã nhận lấy nước uống bồi bàn đưa tới, cảm on tiếng, rồi nhìn thoáng qua đồng hồ.

      Thấm thoát, năm giờ chiều rồi.

      vậy mà chơi cùng tận mấy tiếng sao?

      Hoàng Phủ Diệu Dương liếc mắt nhìn xa xa, "Nụ hôn của tôi, khi nào em trả đây?"

      "Yên tâm , tôi nhất định trả hết cho ." Lãnh Tiểu Dã yên lòng uống ngụm nước, "Đúng rồi, vũ hội mặt nạ đêm nay, có tham gia ?"

      " hứng thú." trả lời qua loa.

      có hứng thú sao được, nhất định phải tham gia!

      Lãnh Tiểu Dã xoay xoay ống hút trong ly, "Nếu tôi tham gia sao?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương đặt tay lên bàn, nhìn , "Em muốn tôi tham gia sao?"

      Lãnh Tiểu Dã chơi đùa với ống hút, rốt cuộc vẫn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào .

      "Chúng ta cùng chơi trò chơi, tạm thời chúng ta cứ tách nhau ra, sau đó tới tìm tôi, nếu tại vụ hội mặt nạ tối nay, tìm được tôi, tôi trả hết toàn bộ nụ hôn nợ . Thế nào?"

      Dạ Phong Dương từng , nhất định phải dẫn tham gia vũ hội này, biết cảm thấy hứng thú gì, vì muốn bắt phải tham gia, chỉ có thể lừa thêm lần nữa.

      Đây là lần cuối cùng.

      Lãnh Tiểu Dã tự nhủ trong lòng.

      "Đó chính là quyền lợi vốn thuộc về tôi đấy!" Con ngươi màu lam hơi nheo lại, "Nếu đêm nay tôi tìm được em, tối hôm nay, em chính là của tôi, nếu chịu đánh cược, tôi tham gia vũ hội."

      Lãnh Tiểu dã hơi do dự, rồi gật đầu, "Được!"
      Nghe thấy đồng ý, ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương lại sâu lắng thêm vài phần, bưng ly lên, nhìn hình ảnh phản chiếu lại hình ảnh tên quản lý cung tên khi nãy, tầm mắt lại nhìn vào khuôn mặt Lãnh Tiểu Dã.

      Nha đầu này, rốt cuộc làm gì?

      Lãnh Tiểu Dã phát được có người theo dõi, đương nhiên, cũng nhận thấy điều này.

      Bằng suy nghĩ của , sớm nhìn ra Lãnh Tiểu Dã có ý muốn tham gia vũ hội này.

      Tuy muốn nghĩ nhiều, nhưng vẫn thể đoán ra, rốt cuộc, mục đích của là gì.

      Lãnh Tiểu Dã đứng dậy, "Vậy... Chúng ta mau trở về phòng chuẩn bị."

      Bây giờ, kẻ địch phát ra , bọn họ phải làm sao đây, biết, cần phải nghĩ cách thông báo cho Dạ Phong Dương biết, để có thể chuẩn bị sẵn sàng.

      Hoàng Phủ Diệu Dương đứng dậy theo , hai người xuyên qua đám người, vào thang máy.

      Rất nhanh, thang máy dừng tại lầu tám.

      "Tôi đây, buổi tối gặp."

      Lãnh Tiểu Dã vừa muốn rời khỏi thang máy, Hoàng Phủ Diệu Dương liền chắn ngang đường .

      "Hôm nay, tôi rất vui."

      "Đúng vậy, tôi cũng rất vui." Lãnh Tiểu Dã cười vẫy tay với , vòng qua người muốn chạy trốn, "Vậy... Tạm biệt!"

      bước thêm bước, lại ngăn .

      Trong lòng Lãnh Tiểu Dã dâng lên dự cảm bất thường, ngẩng mặt nhìn , "... Còn có chuyện gì sao?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay chỉ vào môi mình, "Hôn cái."

      Lãnh Tiểu Dã tức giận muốn cắn răng, biết ngay dễ dàng gì chịu thả .

      Bất đắc dĩ, giơ ngón tay lên, nhàng câu.

      "Thấp xuống chút."

      Hoàng Phủ Diệu Dương phối hợp khom người xuống, liền lại gần, nhanh chóng hôn lên môi cái, rồi chạy thoát.

      cho chạy, lập tức chụp lấy cánh tay, ôm vào lòng.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 165+166

      Cúi người xuống, nghiêng đầu, cắn vào gáy cái.

      Biết lừa gạt , chẳng phải lời hứa , nhưng phải thừa nhận, cả chiều hôm nay, quả chơi rất vui.

      Nhưng, chắc chắn phải trừng phạt .

      "A!" Lãnh Tiểu Dã bị cắn đau, "Hoàng Phủ Diệu Dương, đúng là cầm tinh con chó mà."

      "Đây chỉ là trừng phạt nho cho em thôi." Hoàng Phủ Diệu Dương buông ra, hài lòng hôn lên dấu răng kia, "Đêm nay, được lỡ hẹn!"
      Lãnh Tiểu Dã kinh ngạc.

      ... Đọc được suy nghĩ của sao?

      Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương buông tay ra, lùi vào thang máy.

      Lãnh Tiểu Dã quay sang, thấy cánh cửa chầm chậm đóng lại, thân ảnh cao lớn đứng bên trong, chăm chú nhifnc ô.

      há miệng, dường như muốn điều gì đó, nhưng lại biết nên gì với đây?

      "Buổi tối gặp."

      Hoàng Phủ Diệu Dương bên trong thang máy với .

      "Buổi tối gặp."

      lặp lại lời .

      Cửa thang máy đóng lại, lên, rồi.

      Lãnh Tiểu Dã giơ ngón tay lên, sờ vào bả vai, chạm vào dấu răng của lưu lại, hồi đau đơn dâng lên.

      "Tiểu thư, ngài trở lại." Annie nhanh chóng đến gần, thấy , liền lập tức chào hỏi, "Có vị tiên sinh muốn gặp ngài."

      Lãnh Tiểu Dã quay sang, "Ai?"

      " ta ta là người của sòng bạc, lần trước tiền thắng của ngài thanh toán, ta muốn đưa tiền cho ngài." Annie .

      Người của sòng bạc?

      Lãnh Tiểu Dã nghi ngờ, lập tức xoay người, tới của phòng.

      Đẩy của vào, chỉ thấy Hoàng Phủ Diệu Dương thân tây trang, đứng dậy từ ghế salon.

      "Hứa tiểu thư, chào ngài." Nhìn thấy , Dạ Phong Dương mở miệng, giọng vô cùng máy móc, "Đây là tiền thắng của ngài, còn đây là háo đơn, nếu có vấn đề gì, xin ngài ký tên cho."

      Lãnh Tiểu Dã nhận lấy hóa đơn, ngồi vào ghế sofa, "Annie, Tư Viễn đâu?"

      "Cậu... Cậu ấy dạo bên ngoài rồi." Annie .

      "Tìm cậu ta trở về." Lãnh Tiểu Dã ra lện.

      Annie nào biết, cố ý đuổi ta ra khỏi phòng, liền vội vàng đáp ứng.

      Lãnh Tiểu Dã nhận lấy cây bút Dạ Phong Dương đưa tới, "Tôi vừa ở lầu 6, có người theo dõi tôi... Tôi nghi ngờ, bọn chúng bắt đầu chú ý tới tôi."

      "Có lẽ bọn chúng xem xét hàng hóa." Dạ Phong Dương .

      "Xem xét hàng hóa?" Lãnh Tiểu Dã chau mày, đột nhiên hiểu được lời của , "Ý của là, bọn họ tìm kiếm hàng hóa ngay chiếc thuyền này?"

      " sai." Dạ Phong Dương nhàng gật đầu, "Tôi vừa nhận được tin tức, tất cả những mất tích gần đầy, đều từng ngồi chiếc thuyền cược của công ty Kim Long này. Hơn nữa, công ty Kim Long có quy định, những độc thân đều phải trình hồ sơ lên web khi xin việc, nếu hợp lệ, có cơ hội lên chiếc thuyền này miễn phí."

      dừng lại chút, "Tất cả những mất tích, đều từng trinh đơn xin việc. Đa số, bọn họ đều là những xinh đẹp, có thể đạt được tiêu chuẩn hàng B của chúng."

      Lãnh Tiểu Dã kinh ngạc, " vậy, bọn chúng cố ý mời tất cả những này lên thuyền, nhưng đều là hàng hóa thôi sao?"

      "Đúng vậy." Dạ Phong Dương nhún vai cái, "Tôi nghi, những người bọn chúng cho lên thuyền, thực chất vì muốn lựa chọn hàng hóa."

      Trời ạ!

      Lãnh Tiểu Dã nhíu chặc mày.

      ngờ công ty này lại chọn du khách làm mồi, hấp dẫn những trẻ gửi tài liệu cho công ty, sau đó đưa cho những du khách đây lựa chọn, người được chọn được mời lên thuyền, người mua có thể chọn những mà bản thân họ thấy hài lòng.

      Bọn chúng phái người bắt những này , sau đó giao cho người mua.

      Nghĩ lại những độc thân ở tầng trệt, hưởng thụ, nhưng lại hay biết mình chính là con mồi.

      Sau lưng Lãnh Tiểu Dã bỗng thấy ớn lạnh.

      Xem ra, gặp được Hoàng Phủ Diệu Dương điều vô cùng may mắn, nếu lỡ như bị bán cho người khác, biết hậu quả như thế nào.

      Đem con người đối đãi như hàng háo, khách giao những thanh xuân vào tay người khác, đều là do 'K' sắp đặt sao?

      "Bên Hoàng Phủ Diệu Dương thế nào rồi?" Dạ Phong Dương giọng hỏi.

      Lãnh Tiểu Dã phục hồi tinh thần, " ta tham gia vũ hội đấy."

      "Tôi trước đây." Dạ Phong Đương đứng lên.

      "Đợi chút !" Lãnh Tiểu Dã cũng đứng dậy, " nhớ cẩn thận chút, người của ta đều có súng."

      " ta mang theo súng sao?" Dạ Phong Dương nhíu mày.

      Bảo vệ thuyền rất nghiêm ngặt, nhưng người của Hoàng Phủ Diệu Dương có thể mang théo súng, chứng tỏ thân phận của người đàn ông này hề tầm thường.

      "Tôi cũng biết làm sao mà bọn họ có thể mang lên được." Lãnh Tiểu Dã nhún vai cái, "Nhưng, tối qua, ràng tôi nhìn thấy súng."

      Dạ Phong Dương gật đầu, sau đó đưa cho chiếc hộp nho .

      Lãnh Tiểu Dã mở nắp ra, chỉ thấy bên trong là đôi trang sức điện tử, nhưng kích cỡ lại chỉ hơn hạt đậu nành.

      "Đây là tai nghe, có thể đính vào vòng cổ hoặc cổ áo, còn đây là máy trợ thính ta nghe, lúc tối, lúc nào tôi cũng có thể trao đổi với chút, để bảo đảm việc này thuận lời."

      "Được." Lãnh Tiểu Dã gật đầu, "Tôi biết Diệu Dương có phải là 'K' hay , nhưng tôi hiểu , tính tình người đàn ông này rất thô bạo, nhất định phải cẩn thận." Dạ Phong Dương liếc nhìn khuôn mặt cái, "Tôi trước."

      Đúng lúc, tiếng gõ cửa vang lên, Lãnh Tiểu Dã tiễn ta ra ngoài, 'nghênh đón' Annie cùng Trần Tư Viễn.

      "Tiểu thư, ngài tìm tôi sao?"

      "Tối nay, tôi muốn tham gia vũ hội mặt nạ, hai người các ngươi nhất định phải ở trong phòng, được đâu cả, mặc kệ khi nào tôi trở về, đều được tìm tôi." Lãnh Tiểu Dã giả vờ ăn chơi trác tang, cho hai người mở miệng, nâng tay vẫy , "Annie, giúp tôi chuẩn bị bữa tối."

      Annie lui ra cửa, lãnh Tiểu Dã liền đứng dậy, tới tủ quần áo, mở ra, nhìn bản thân mình trong gương.

      Ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương rất tinh, phải làm thế nào để thể tìm được đây?

      Nhìn mái tóc mình bị nhuộm chẳng khác gì gà tây, Lãnh Tiểu Dã lập tức mở miệng.

      "Tư Viễn, cậu mau tìm giúp tôi thuốc nhuộm, tôi muốn nhuộm màu đen." xoay người, "Hơn nữa, được mua."

      thuyền có salon tóc, nhưng cầu được mua, chẳng lẽ phải trộm sao?!

      Khuôn mặt Trần Tư Viễn lộ ra vẻ khó khắn.

      Kêu trộm đồ, nào làm được đây.

      Nhìn gương mặt của ta trong gương, Lãnh Tiểu Dã chán nản quay sang, "Ngu ngỗ, lén lút để tiền lại được sao?"

      Trần Tư Viễn giật, rốt cuộc vẫn phải rồi.

      Lãnh Tiểu Dã mở tóc ra, nhìn dấu răng vai.

      Vết lõm trở nên phẳng lại, nhưng vẫn lưu lại vết đỏ sẫm vai .
      Dunghyt97, ChrisWinter thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 167+168

      Nhìn dấu răng vai, Lãnh Tiểu Dã nhàng bĩu môi cái.

      chàng này, nhất định cố ý, lưu lại ký hiệu người .

      Kéo tủ ra, lục lọi tìm kiếm bộ lễ phục bên trong, càng nhíu chặc mày.

      Lễ phục đều chỉ quấn quanh ngực, thể nào che được dấu răng vai này.

      Cửa bị gõ, Annie mang thức ăn tới.

      "Annie, tới đây!" Lãnh Tiểu Dã lập tức vẫy tay, " qua đây nhìn giúp tôi chút, có thể dùng kem che khuyết điểm được hay ?"

      Annie vội vàng tới, nhìn dấu răng cổ , "Có thể, nhưng lớn như vậy, có thể nhìn thấy được... Hay là, ngài dùng thêm khăn quàng cổ , được ?"

      Khăn quàng ?

      Lãnh Tiểu Dã lập tức lắc đầu, nếu thêm khăn quàng cổ, chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này sao?

      Thôi được rồi, ăn cơm trước .

      Ngồi vào bàn, vừa dùng bữa tối, vừa suy nghĩ biện pháp giải quyết.

      Ăn hết cả bữa cơm, nhưng vẫn nghĩ ra cách, Trần Tư Viễn cũng trở về, mang thuốc nhuộm tóc của , đặt chiếc bàn .

      Liếc cái, rồi lại nhìn trang sức trong hộp, Lãnh Tiểu Dã đột nhiên nảy sinh ra kế hoạch.

      "Tư Viễn."

      Trần Tư Viễn liếc cái, trong lòng dâng lên dự cảm bất an, "Tiểu thư, ngài có gì phân phó?"

      Lãnh Tiểu Dã đứng lên, cười híp mắt nhìn , "Tôi muốn cậu giúp tôi cắn người!"
      "Cắn người?" Trần Tư Viễn hiểu.

      "Đúng vậy!" Lãnh Tiểu Dã nở nụ cười tà ác, "Trước tiên, cậu tìm cho tôi miếng củ cải trước ."

      ...

      ...

      Nửa giờ sau, Trần Tư Viễn mặc tây trang, vô cùng đẹp trai đứng ở hành lang tầng năm.

      Nhìn hai trẻ mặc lễ phục tới, ta nhíu mày do dự, nghĩ tới lời Lãnh Tiểu Dã uy hiếp, rốt cuộc vẫn lên phía trước.

      "Hai vị tiểu thư, xin chờ chút."

      Hai nhìn thấy chàng đẹp trai tới gần, lập tức dừng bước, "Ngài có chuyện gì sao?"

      "Hai người nhất định đường tới vũ hội mặt nạ đêm nay, đúng chứ?" Tràn Tư Viễn khụ tiếng, "Tôi là nhân viên tại đây, muốn thông báo tin cho hai vị, hai vị được chọn là khách quý của tôi, xin tặng hai vị lễ vật ."

      xong, liền đưa hộp quà lên.

      Hai mừng rỡ nhận lấy, Trần Tư Viễn tiếp, "Để chứng minh thân phận, tôi muốn cắn cái!"

      " muốn cắn chỗ nào?" tò mò hỏi, "Cánh tay sao?"

      "Vâng... Là cổ!" Trần Tư Viễn do dự .

      Vốn nghĩ đối phương cự tuyệt, ngờ hai lại xoay người lại, người trong đó vén mái tóc dài lên để ta cắn cái.

      Tong lòng Trần Tư Viễn vô cùng nghi ngờ, vội vàng lấy chiếc răng nanh từ củ cải Lãnh Tiểu Dã chuẩn bị, ấn lên cổ hai dấu răng đỏ sậm.

      "Được rồi, chúc hai vị đêm vui vẻ."

      "Cảm ơn." cười , "Này chàng đẹp trai, có tham gia vũ hội ?"

      "Tôi... Tôi còn có việc, xin phép trước."

      Trần Tư Viễn thích hợp giao tiếp như vậy, vội vàng lấy cớ vào trong thang máy.

      Lãnh Tiểu Dã lặng lẽ quan sát từ xa, giơ ngón tay cái lên, "Tốt, tiếp tục cố gắng, càng nhiều càng tốt, tôi lên lấu trước đây."

      Khuôn mặt này của Trần Tư Viễn, đúng là rất có sức sát thương, hơn nữa nhưng loại mỹ phẩm kia, cũng đủ khiến các động tâm, biết ta nhất định có khả năng hoàng thành nhiệm vụ này.

      Hoàng Phủ Diệu Dương ơi là Hoàng Phủ Diệu Dương, tối này, có tìm đến chết... Cũng thấy tôi!

      tiếng sau, đại sảnh lầu 7.

      Vũ hội vừa mới bắt đầu, nhưng du khách lại khá đông.

      Các trẻ tuôi đứng thành từng tốp chuyện trời dưới đất, ánh mắt cũng ngừng liếc nhìn những chàng trai, áo tưởng mình có thể gặp được người đẹp trai cùng trong cuộc hành trinh du thuyền lãng mạn này.

      Những chàng trai đều mặt tây trang, bắt đầu săn bắt đối tượng.

      Lãnh Tiểu Dã đứng ở góc đại sảnh, mặc thân lễ phục trắng, mái tóc nhuộm đen quấn đầu, cùng chiếc mặt nạ bướm.

      cổ, đeo chiếc vòng đá quý màu đen, vì muốn đề phòng Hoàng Phủ Diệu Dương tìm được, ngay cả chiếc hoa tai đỏ cũng tháo xuống, đôi thành hoa tai kim cương.

      Dùng miệng ngậm thành lý, Lãnh Tiểu Dã giả vờ thưởng thức.

      "Thế nào, Hoàng Phủ Diệu Dương tới chưa?"

      "Vẫn chưa... Tới rồi..." Giọng Dạ Phong Dương từ trong tai nghe truyền tới.

      " ta mặc đồ gì?" Lãnh Tiểu Dã hỏi.

      Dạ Phong Dương liền tả lại Hoàng Phủ Diệu Dương, "Tây trang màu đen, sơ mi trắng, mặt nạ đen."

      "OK, biết." Lãnh Tiểu Dã nới vòng cổ ra, nhìn người đàn ông trước mặt, " múa, cảm ơn."

      Từ lúc bắt đầu đến đây, dưới mười người đàn ông muốn khiêu vũ cùng .

      Người đan ông lập tức rời , ánh mắt lộ ra ngoài mặt nạ, tham lam nhìn đôi chân mảnh khảnh của , vòng eo... Rồi dừng lại chiêc gáy xinh đẹp.

      "Tôi rất thích em."

      Lãnh Tiểu Dã liếc cái.

      Dù cách mặt nạ, như vẫn nhìn ra ông ta có làn da trắng, khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, bụng lớn phệ, trong đôi mắt tràn đầy dục vọng.

      "Nhưng tôi rất ghét ông!"

      Lãnh Tiểu Dã liếc ông ta thêm cái, rồi xoay người rời .

      Người đàn ông tiếp tục tìm thân ảnh của , lập tức lấy điện thoại động di động ra, gọi cuộc điện thoại, "Tôi chọn xong hàng hóa, lễ phục trắng, mặt ạn đen, châu Á đeo thêm chiếc vòng cổ đen."

      "Được, tiên sinh, chúng tôi ghi nhớ cầu của ngài."

      Ông ta nhìn theo Lãnh Tiểu Dã chạy xuống lầu dưới, nuốt nước miếng cái, "Khi nào tôi có thể nhận được hàng?"

      "Chúng tôi nhanh chóng giao cho ngài ngay thôi."

      "Càng nhanh càng tốt, tôi đợi kịp nữa, tiền phải là vấn đề, tôi có thể thêm gấp đôi, , gấp ba lần."

      "Gấp mười, trong vòng ba ngày, chúng tôi giao đến tận giường ngài."

      Ông ta liếm môi, "Thống nhất."

      Lãnh Tiểu Dã dưới lầu, hề hay biết, giá tiền của mình được đàm phán.

      đôi nam nữa phía sau tới, thêm người đàn ông cất bước theo.

      người chỉ mặc bộ tây trang màu đen đơn giản cùng áo sơ mi trắng, Lãnh Tiểu Dã chỉ nhìn thoáng qua, nhưng liền đoán được đây chính là Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Quả nhiên, người đan ông cao lớn quay sang hướng .

      Mái tóc rám nắng gọng gàng, lộng lẫy dưới ánh đèn.

      mặt chỉ đeo chiếc mặt nạ đen đơn giản, con mắt trái tối tăm, nhưng mắt phải lại mang theo màu lam xinh đẹp.

      Nửa khuôn mặt lộ ra ngoài, vô cùng cân đối, đẹp đẽ.

      Sau lứng, lão quản gia cùng hai cận vệ theo.

      Bỏ tay vào túi áo, Hoàng Phủ Diệu Dương lững thững xuống lầu, như tuần tra nhà mình, toát ra vẻ cao quý bá đjao.

      Từ đầu đến chân, có bất kỳ loại trang sức khoa trương nào, nhưng vẫn có thể chói mắt như vậy.
      Dunghyt97, ChrisWinter thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 169+170

      người đàn ông như vậy, thể hấp dẫn người khác được.

      vừa xuất , mọi ánh mắt thiếu nữ đều đổ dồn vào .

      Nhưng ánh mắt người kia, nhìn chỗ nào.

      khắc đó, Lãnh Tiểu Dã cảm thấy mình từng quen biết, dương như lúc nào đó, cũng từng nhìn thẳng vào như vậy.

      Lãnh Tiểu Dã nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, Hoàng Phủ Diệu Dương đương nhiên cũng nhìn thấy .

      Trong vô số người, khoảng cách hơn 10m, nhưng cũng có thể nhìn thấy .

      mặc bộ lễ phục trắng, đó là kiểu dáng bình thường, có gì khác biệt.

      Nhưng người , lại mất hương vị kỳ lạ.

      Từ đầu tới chân, đeo trang sức gì khoa trương, tóc cũng tùy ý búi lên.

      Nhưng, như vậy, rất dễ dàng hấp dẫn người khác, chỉ vì khí chất người .

      Ngây thơ lại gợi cảm, hai cảm giác mâu thuẫn nhưng được thống nhất hoàn mỹ người .

      Bộ dáng của , đơn thuần như thiên sư, nhưng lại có thể vô cùng mê người.

      Hoàng Phủ Diệu Dương híp mắt lại, tự chủ dừng bước.

      Phái trước, ngang qua, dường như quá vội, cẩn thận vấp ngã, liền lảo đảo lên người .

      vị cận vệ tiến lên, ngăn chặn muốn tới gần .

      nhìn trúng Hoàng Phủ Diệu Dương, cố ý tiếp cận, , đụng cái, rồi xoay người rời .

      Hoàng Phủ Diệu Dương thu hôi tầm mắt, liếc đối phương cái, chú ý tới vết đỏ sậm gáy , nhất thời nhìn chằm.

      "Đợi chút!"
      mừng rỡ, quay lại, "Tiên sinh, ngài kêu tôi sao?"

      Ánh mắt dừng mặt ta, Hoàng Phủ Diệu Dương biết mình nhận lầm.

      nhàng vẫy tay, vị cận vệ lập tức tới, đuổi .

      Hoàng Phủ Diệu Dương lại ngẩng đầu, nhìn nơi Lãnh Tiểu Dã đứng, nơi đó thay thành người khác.

      "Tiên sinh, ngài có thể khiêu vũ cùng tôi ?"

      lớn mật tới, đưa ra lời mời với Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức cất bước, thèm để ý tới.

      Cách đó xa, mấy cùng nhau chuyện phiếm, nhìn tới, đưa lưng về phía cũng có dấu răng tương tự.

      Hơn nữa, người khác bên cạnh cũng có.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, quét nhìn bốn phía, thế nhưng đâu đâu cũng đều có dấu răng cổ .

      " cũng bị chàng đẹp trai kia cắn sao?'

      "Đúng vậy, thú vị, hình như cũng vậy phải , nhưng ta đẹp trai đó!"
      "Tôi đâu có mỹ phẩm có ta cho đâu chứ?"

      "Tôi có đây!"
      ...

      Các chuyện phiếm với nhau, dường nhưu truyền hết vào lỗ tai .

      Khóe môi Hoàng Phủ Diệu Dương hơi giơ lên.

      Nha đầu thúi, cho rằng như vậy tìm được sao?!

      góc đại sảnh, Lãnh Tiểu Dã cẩn thận ngồi xuống ghế sofa, thèm lại xem Hoàng Phủ Diệu Dương thế nào.

      Chống tay lên đầu, vuốt vuốt lý rượu, giả vờ chờ người.

      người đàn ông tới, đưa tay ra, "Tiểu thư, có thể mời khiêu vũ điệu được ?"

      Giọng đối phương vô cùng lịch , Lãnh Tiểu Dã quay đầu lại, lịch đáp lại.

      "Thực xin lỗi, tôi..." Khóe mắt liền nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương tới, lập tức kinh ngạc, đứng dậy, "Đúng lúc, tôi cũng muốn khiêu vũ!"
      Thấy từ chối, ta có chút thất vọng, nhưng thấy đột nhiên đồng sy như vậy, lập tức mừng rỡ đưa tay qua.

      đợi đối phương chạm vào tay , cổ áo bị người tóm lấy, giây sau đó, bị lôi hơn mười thước.

      Hoàng Phủ Diệu Dương bước lên bậc thang, đứng trước mặt , cầm lấy tay , "Em đợi tôi sao?"

      Những tên có ý định mời , nhìn thấy vài người cận vệ sau lưng Hoàng Phủ Diệu Dương, lập tức biết điều lui .

      Có lầm vậy?!

      Lãnh Tiểu Dã khóc ra nước măt.

      Người này nhanh vậy tìm được , lẽ nhìn xuyên được sao?

      "Tiên sinh, ... Có nhận lầm người vậy?" vùng vẫy.

      " sao?" Hoàng Phủ Diệu Dương cúi mặt nhìn khuôn mặt nhắn của , "Vậy đâm lao phải theo lao rôi, tôi mời em nhảy điệu."

      " xin lỗi, tôi..." Lãnh Tiểu Dã cẩn thận rút tay lại, "Tôi biết khiêu vũ."

      nắm chặt ngón tay bé của , "Vậy để tôi dạy em."

      "Nghĩ cách theo ta." Trong tai, giọng Dạ Phong Dương truyền tới.

      Lãnh Tiểu Dã nhận lệnh rồi thở dài, "Được, nhưng... nhớ phải cẩn thận, có thể tôi đạp chân ."

      Hoàng Phủ Diệu Dương cười cười, nắm tay xuống bậc thang.

      Lãnh Tiểu Dã bất đắc dĩ để tay vai , bàn tay cũng khách khí đưa, qua, kéo mạnh vào trong ngực.

      Nha đầu này, đem dấu răng in lên toàn bộ bả vai , nghĩ như vậy tìm được sao?!

      Mặt Lãnh Tiểu Dã đụng vào ngực, chóp mũi đều đau nhói lên.

      Tức giận ngẩng mặt trừng , chống tay muốn ngồi thẳng dậy, lại duỗi thẳng tay, ôm chặt eo , cho cợ hội rời .

      Cơ thể hai người dường như dính vào nhau.

      "Đây là điệu Rumba, phải thích hợp với khiêu vũ sao?" Lãnh Tiểu Dã tức giận kháng nghị.

      "Em biết khiêu vũ mà, sao ngay cả chuyện này cũng biết thế?" lại hỏi.

      Lãnh Tiểu Dã cắn răng.

      Nhìn nụ cười xấu xa mặt, khóe môi cũng giơ theo.

      thích khiêu vũ phải , vậy tôi bồi .

      Lãnh Tiểu Dã chống đỡ ngực, cố gắng đưa tay lên, ôm chặt , kiêng kỵ, dán cả người vào ngực .

      Theo nhạc, hai người nhàng lắc lư, đưa mặt tới gần cổ , thổi vào.

      người đàn ông bình thường như , bị cọ qua cọ lại như vậy, nhất định có phản ứng.

      Huống chi, Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ là người đàn ông bình thường, mà còn thể miễn dịch với được.

      Chỉ lát sau, Hoàng Phủ Diệu Dương bị trêu chọc tới nỗi, tim đập rộn lên, hô hấp càng lúc nặng nề.

      Ôm lấy eo , bàn tay khác trượt xuống, vỗ về lưng .

      "Theo tôi về phòng."

      Hừ!"

      Nhanh như vậy chịu được?

      "Tôi còn chưa khiêu vũ đủ!
      Lãnh Tiểu Dã như chú cá rời khỏi lòng , nhảy theo tiết tấu hai bước, nâng tay vòng qua vòng lại.

      Sau đó đem lưng dựa vào ngực , đưa tay ôm cổ , mông đặt ngay vị trí đó của .

      Cảm nhận được dục vọng bành trướng, cả mặt nóng bừng, lập tức muốn chạy trốn.

      Lần này, phòng bị, vươn cánh tay lên ôm chặt .

      "Có chơi có chịu, em thua rồi, tối nay, em là của tôi!"
      Dunghyt97, ChrisWinter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :