1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @Bánh Đậu chào bạn! MÌnh là mod ở box này, nếu có gì , hoặc biết bạn có inbox hỏi mình :)

      biết bạn biết chưa, 1 bài >= 1000 chữ mới đc hệ thống tự động + ruby. Mà 1 chương của bạn chưa tới 1000 chữ, nên được cộng :) bạn nên gộp 2 chương post 1 lượt.

      Còn nữa, bạn làm giúp mình mục lục đặt dưới văn án nhé, cho reader dễ theo dõi, đây là cách tạo mục lục diễn đàn http://cungquanghang.com/threads/huong-dan-tao-muc-luc-trong-truyen-cho-editor.22886/
      Bạch Phụng, quỳnhpinky, Dion3 others thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 4+5
      Trong đầu bỗng nhiên như có cái gì vừa nổ tung, Lãnh Tiểu Dã dùng sức cắn chặt môi.

      Đôi môi vì bị cắn nứt mà máu chảy ra.

      Có điều, đau đớn đến như vậy, nhưng cũng lấn át được mềm mại của đôi môi ở vành tai , khẽ hôn mang đến cho nhiều kích thích.

      Cảm giác được đầu lưỡi lướt qua tai, Lãnh Tiểu Dã mạnh mẽ xoay mặt lại, tức giận cắn Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Cộp!

      cắn hụt, hàm răng va chạm vào nhau phát ra thanh thanh thúy.

      Hoàng Phủ Diệu Dương biết trước có ý định cắn , nhanh chóng né , khiến cho cắn vào hàm răng.

      " đúng là khó thuần phục!" lại bật cười tiếng, "Nhưng... Tôi thích."

      là người thích chinh phục, đối tượng chinh phục càng khó, càng kích thích ham muốn chinh phục trong .

      Vì vậy, đem nụ hôn dời , hôn vào gáy cùng xương quai xanh của .

      Thân thể ngày càng nóng bừng nên, tựa hồ có ngọn lửa trong cơ thể, muốn đốt cháy lý trí cuối cùng của .

      Lãnh Tiểu Dã biết mình kiên trì được trong bao lâu, nếu còn tiếp tục như vậy, mà khó thoát ra khỏi tay giặc.

      Nghĩ vậy, thanh mềm nhũn .

      "Tôi... Tôi chịu nổi... buông tôi ra ..."

      Nhanh như vậy chịu nổi?

      Ánh mắt Hoàng Phủ bỗng lóe lên tia sáng, ngẩng mặt lên, "Buông em ra?"

      "Đúng vậy!" Lãnh Tiểu Dã liếm đôi môi khô ráp của mình, " cột tôi như vậy là có ý gì, muốn chơi, tôi chơi cùng là được rồi, chơi mình như vậy, cảm thấy thú vị sao?"

      này, cũng thay đổi nhanh quá!

      Mắt Hoàng Phủ lóe lên ánh sáng kỳ lạ, ràng thể tin được.

      Lãnh Tiểu Dã bĩu môi khinh bỉ, "Còn tưởng là đàn ông, bất quá cũng chỉ là người nhát gan, nếu là đàn ông, còn sợ tôi chạy thoát sao?"

      Hoàng Phủ khẽ cười tiếng, từ người ngồi thẳng dậy, xoay người đến bên cạnh bàn, lúc trở lại, trong tay con dao.

      Đôi mắt lóe sang, đen đôi chan giường buông lỏng xuống đất.

      Lãnh Tiểu Dã đè nén ý định muốn đạp bay xuống, nằm im chỗ nhúc nhích.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn qua nét mặt , lần nữa quơ đao.

      Rất nhanh, đem sợi dây thừng trói tay chân cắt bỏ, khép con dao trong tay lại, tùy tiện đặt ở bàn bên cạnh.

      cởi tây trang, lấy chiếc nơ cổ xuống, phủ nửa người cơ thể , cùi đầu xuống, hôn vào đôi môi .

      Tầm mắt qua con dao tùy tiện đặt bàn, Lãnh Tiểu Dã mạnh mẽ dùng sức xoay người áp dưới thân .

      "Đừng vội, còn chưa cởi quần áo đâu!"

      cúi người xuống, dùng răng cắn nút áo , mở ra từng cái .

      áo sơ mi có mùi hương nhàn nhạt, phải là nước hoa, mà là mùi đàn hương, khiến cho người khác cảm thấy rất dễ chịu.

      bên dùng tay đè vai xuống, bên dùng răng mở từng nút áo.

      Đôi bàn tay như nghệ sĩ dương cầm của Lãnh Tiểu Dã, theo cánh tay lặng lẽ rời , vươn tới con dao ở bàn bên cạnh.

      Đáng chết, cho rằng con cừu non để làm thịt sao?

      Dám có ý đồ với , phải cho biết trêu chọc chắc chắn phải trả giá.

      Tay của người đàn ông biết từ khi nào nằm hông , chút vỗ về, ngược lại động tác của lại cực kỳ tùy ý, khiến cho môi lưỡi đều khô ráo.

      Dùng sức cắn đầu lưỡi mình, nhắc nhở bản thân mình phải tỉnh táo, ngước mắt liếc nhìn con dao bàn cái.

      Đầu ngón tay của vươn tới bàn bên cạnh, chỉ còn năm cm nữa là có thể lấy được con dao đó.

      Trong lòng vô cùng vui vẻ, Lãnh Tiểu Dã duỗi thẳng cơ thể, cánh tay vươn thẳng về phía con dao.

      Đầu ngón tay chạm được vào cán dao, nháy mắt, thân mình đột nhiên bẫng , bị lật từ người xuống.

      Dao đến tay, thế mà trong nháy mắt khỏi tầm tay.

      Tiếng cười lần nữa vang lên bên tai .

      " tại, tôi nên giúp em cởi đồ!"

      'Xẹt' tiếng, chiếc áo thun của trực tiếp bị xe thành hai mảnh, thẩn thể Hoàng Phủ Diệu Dương nặng nề đè lên , khiến Lãnh Tiểu Dã chút nữa nghẹt thở.

      Đáng chết!

      Lãnh Tiểu Dã vươn cánh tay phải đên gần con dao, khách khi đâm thẳng vào gáy của người đàn ông.

      Ở đó có động mạch, đột nhiên bị đâm như vậy nhất định khiến máu huyết thể lưu thông được, sau đó vì đầu óc thiếu màu mà lâm vào tình trạng hôn mệ.

      Nhưng bàn tay nhanh bắt lấy cổ tay , vùng vẫy tay trái, lại như cũ bắt lấy.

      Lực đạo rất lơn, chắc chắn phải người tầm thường, căn bản thể nào thoát khỏi, đành buông tha phí sức phản kháng nữa.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cười tiếng kéo cánh tay lên, Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu nhíu mày, chống lại ánh mắt màu làm cùng nụ cười tà mị của .

      Tầm mắt hai người đối nhau, rốt cuộc Lãnh Tiểu Dã biết, người đàn ông này cố ý cho phản kháng lại mình.

      biết trốn thoát, như con báo rình mồi, sau đó vồ vào bắt lấy , đây chẳng qua là vì muốn hưởng thụ cảm giác trong quá trình chinh phục mà thôi.

      Đôi môi ẩm nóng vừa chạm vào, lập tức vươn lưỡi liếm môi .

      Chỉ là động tác vô cùng nhàng, nhưng vì viên thuốc trong cơ thể phát tán.

      Lãnh Tiểu Dã kìm chế được khẽ rên tiếng, gần như theo bản năng dâng lên ý muốn được thân mật cung .

      " chết !"

      Thu chân lại, co dùng hết khí lực trong cơ thể mình, hướng giữa hai chân đá vào.

      Cho nửa đời sau chỉ được làm thái giám!

      Nhưng, tưởng tượng vô cùng phong phú, còn phũ phàng.

      Bởi vì viên thuốc phát tán, nên sưc lực, tốc độ... của yếu rất nhiều.

      Người đàn ông này dường nhu sớm biết được sử dụng chiêu này, nên nhanh chóng nhấc chân đè lên, đem dùi chặn lại.

      Thân thể hai người cứ như vậy mà dán vào nhau, có thể cảm giác được ràng cởi chiếc áo sơ mi ra, khuôn ngực săn chắc dán chặc vào người , dưới lớp da là cơ bắp mười phần cường tráng.

      Người kia, dáng người cũng tệ!

      Chết tiệt, sao lại có ý nghĩ như vậy?!

      Lãnh Tiểu Dã lắc đầu, đôi môi người ông tiến đến gần, đặt lên xương quai xanh của .

      phải là hôn, mà là cắn, như người thợ săn thưởng thức con mồi của mình, ngang ngược mà cuồng dã, dường như muốn đem xé nát ra ăn.

      né tránh cũng kháng cự, dùng lý trí cuối cùng còn sót lại tìm kiếm cơ hội thoát khoie.

      hơi nghiêng đầu, lập tức chiếc gáy xinh đẹp xuất hiên trước mặt .

      Dưới lớp da thịt, mạch đập nhàng nhảy lên.

      Đó chính là động mạch gáy.

      Nhắm đúng vào nơi đó, Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu, dung sức cắn mạnh.

      Con thỏ khi tức giận còn cơ thể giẫm chết con đại bàng cơ mà, huống chi là Lãnh Tiểu Dã.

      Dùng toàn lực cắn cái, nhưng lại thể làm bị thương được, loại thuốc này quá lợi hại, dốc hết sức cắn như vậy, mà chỉ để lại dấu răng ở gáy .

      "Xem ra em còn sốt ruột hơn cả tôi!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương dùng thanh tà mị đầy mê hoặc, thiếu mờ ám trong lời của .

      Vật này, tuy có chút non nớt, nhưng, cũng khá thú vị, còn có chút mê người.

      Lúc đầu, chỉ xem đây là trò chơi, nhưng bây giờ, thể tiếp tục chơi đùa được nữa.

      muốn .

      Đây là lần đầu tiên, lại có ham muốn chiếm giữ mãnh liệt đến như vạy.

      Cách lớp áo mỏng, Lãnh Tiểu Dã có thể ràng cảm nhận được bất thường trong cơ thể , cả người bỗng chốc nòng bừng lên, như đột nhiên bị quảng vào lửa nóng.

      còn sưc lực để kháng cự, dục vong trong cơ thể gào thét, cơ hồ muốn đem đốt cháy thành tro tàn.
      Hale205, 251XYZ, Huyềnpluss14 others thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 6+7
      Cảm giác được người đàn ông muốn cởi chiếc quần bò của mình ra, liền buông cổ ra, híp đôi mắt đen láy lại nhìn .

      " tên là... Hoàng Phủ Diệu Dương?"

      "Đúng vậy, đó là tên của tôi nhớ lấy!"

      nhìn chằm chằm vào .

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, cũng phải nhớ cho kỹ đây!" Lãnh Tiểu Dã nâng khuôn mặt mình lên, giọng đầy kiêu ngạo, "Người hôm nay ngủ cùng chính là tôi!"

      Sau đó, nâng mặt đến gần , căn lên bờ môi cái.

      Mười tám năm giữ mình, người đàn ông này lại dám chiếm tiện nghi của mình, làm thế nào để làm thất vọng đây?

      Đôi môi bị cắn nát của lập tức chảy máu, quả là được rắn chắc như ở gáy.

      Mùi tanh của máu từ trong răng truyền ra, khiến Lãnh Tiểu Dã mở miệng cười tiếng.

      Trong chớp mắt, cái gáy mềm mại của bị nắm lấy.

      Người đàn ông này bá đạo mang theo mùi máu tanh, xông thẳng vào miệng , cũng biết là máu của hay là .

      Đó là nụ hôn vừa cuồng dã vừa bá đạo, nhưng phản kháng, ngược lại càng hôn cuồng dã hơn.

      ngủ cùng , tại sao có thể chiếm tiện nghi được?

      Môi, lưỡi hai người dây dưa, quấn quýt nhau, nghĩ mọi cách để có thể hôn, cắn đối phương.

      Mãi cho đến khi hai người còn thở được, mới chịu buông tha.

      Hoàng Phủ Diệu Dương thở hổn hển, cảm nhận được mãnh liệt của chính bản thân mình, cùng với khiêu khích dục vọng trong mỗi tấc mạch máu.

      Trước đây, chưa từng có nào có thể khiến điên cuồng đến như vậy, đây là lần đầu tiên.

      Con người màu lam nặng nề nhìn chằm vào khuôn mặt , rốt cuộc cũng mở miệng.

      "Mau cho tôi biết, tên của em!"

      Muốn ngủ cùng với , ít nhất cũng phải biết được tên của .

      Lãnh Tiểu Dã hổn hển , "Ông nội !"

      nhíu mày.

      "Vật cưng nghe lời bị trừng phạt."

      được là làm được.

      Cả người như bị xe rách.

      Toàn thân cơ bắp Lãnh Tiểu Dã cứng đờ, hít vào ngụm khí lạnh, tức giận mắng.

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, tôi muốn thiến !"

      Đáy mắt Hoàng Phủ Diệu Dương lên tia kinh ngạc, ngờ, ngang ngược này, lại còn là con .

      Nhìn nhíu mày, tim dường như cũng cau cái, nhưng tròng lòng lại dâng lên vui mừng ràng.

      Lãnh Tiểu Dã vốn cho là mạnh mẽ trả thù .

      Nhưng, có!

      Lần đàu tiên bị uy hiếp như vậy, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương cũng hề tức giận, ngược lại động tác còn thêm nhu hòa, ôn nhu hôn lên khóe môi .

      "Mặc kệ em tên, em là ái, chung, từ giở trở , người đàn ông duy nhât của em, chính là tôi - Hoàng Phủ Diệu Dương!"

      Lãnh Tiểu Dã tráo trở, tức giận cắn lên bờ môi .

      Bị cắn rất đau, nhưng chỉ khẽ cười tiến, vươn bàn tay qua để sau đầu , mượn cơ hội hôn môi .

      Máu của chảy ra giữa môi và răng hai người, drap giường máu của cũng nở rộ thành đóa hoa chói lóa.

      ...

      ...

      Lúc Lãnh Tiểu Dã tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền thấy ánh mặt trời rực rỡ theo hình cung chiếu vào của sổ sát, đem cả căn phòng nhuộm thàng màu vàng nhạt.

      Từ gối, liếc mắt cái có thể nhìn thấy được màu xanh biếc của vùng biển rộng lớn ở phía xa xa.

      Nơi chân trời, bầu trời, mặt biển đều khoác chung màu.

      Thỉnh thoảng, có vài cánh chim hải âu xẹt qua.

      Phong cảnh rất đẹp, nhưng lại có tâm tình để thưởng thức.

      Toàn thân đều nhức mỏi, nhất là thắt lưng, dường như bị gãy từng cái xường ở đó.

      Tối đêm qua, nhớ được rốt cuộc hai người làm bao nhiêu lần, trong đầu chỉ nhớ được mỗi nụ hôn của , còn có... vui thích thâm nhập vào tận sâu trong xương.

      Cảm nhận nhịp tim tự chủ được đập nhanh, nhanh chóng thu hồi lại suy nghĩ của mình.

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, tôi nhất định phải tự tay mình thiến !"

      Lãnh Tiểu Dã giọng chửi tiếng, chống tay ngồi thẳng lên, liếc nhìn xung quanh lượt.

      Trong phòng chỉ có những vật dụng đơn giản, trừ cái này ra, còn lại sạch vô cùng, đừng đến tủ đựng dao ở trước mặt, ngay cả quần áo bị xé nát của cũng được dọn dẹp sạch .

      Kéo khăn trải giường che người lại, Lãnh Tiểu Dã bước chân xuống giường, mũi chân vừa chạm đến tấm thảm, giữ hai chân liền truyền đến trân đau đớn.

      Trong lòng thầm chia buồn cho người phụ nữa của Hoàng Phủ Diệu Dương, lúc này, mới nhịn đau lại lần nữa đứng lên, kéo tấm màn cửa sổ ra.

      Từ nơi nhìn ra, có thể thấy trạm hải đăng cùng boong thuyền màu xanh lam xinh đẹp.

      Hóa ra, chiếc du thuyền.

      đem màn cửa sổ kéo lại, tham quan vòng quanh phòng, mà chỉ có thể phát tủ trang phục nam.

      có bất kỳ nào áo sơ mi cũng như tây trang, caravat, ngoài ra còn có nội y nam, tất.

      Thậm chí toàn bộ ngăn kéo đều ít khuy măng séc được làm từ đá quý, đồng hồ hàng hiệu...

      Để có thể sở hữu hết những thứ này, chắc chắn người đàn ông này vô cùng giàu có.

      Lãnh Tiểu Dã tiện tay cầm lấy chiếc đồng hồ để bàn, nhìn thoáng qua.

      Đồng hồ hiển thị chín giờ sáng.

      Khóe mắt bị cuốn vào ngày tháng hiển thị đồng hồ, đột nhiên nhảy dựng lên.

      Ngày 5 tháng 12, thứ bảy?!

      Hôm nay là thứ bảy rồi, nhưng trong trí nhớ của , ngoại trừ buổi tối cùng Hoàng Phủ Diệu Dương cuồng loạn, đêm cuối cùng ở bên ngoài, vẫn nhớ đó là thứ nắm, hôm đó cùng bạn học uống rượu trong quán bar cơ mà.

      Rốt cuộc, từ tối thứ cho đến đêm qua xảy ra chuyện gì?

      Tại sao lại ở giường cùng người đàn ông này?

      Hoàng Phủ Diệu Dương ràng thiếu tiền, nên thể nào là kẻ bắt cóc được.

      biết , nhưng tại sao, thể nhớ được từng gặp ở đâu rồi?

      Vô số câu hỏi lẩn quẩn trong đầu , bỗng nghe thấy tiếng trực thăng ngoài cửa sổ.

      Lãnh Tiểu Dã xoay người đến bên cánh cửa sổ, kéo chiếc màn mỏng ra, chỉ thấy mảng màu đen của trực , đậu bệ sân khấu của chiếc du thuyền.

      Hai người đàn ông mặc tây trang, cầm theo bao lớn bao , nhảy xuống khỏi trực thăng.

      Cạch!

      Cửa phòng vang lên tiếng.

      Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng thả tấm màn xuống, phòng bị nhìn qua.

      Cánh cửa mở ra, nữ giúp việc bước vào, trong tay cầm túi giấy lớn, bước đến trược mặt mỉm cười, đưa cho cái túi giấy đó.

      Lãnh Tiểu Dã nhìn cái liền có thể nhận ra, đó là cái túi mà người đàn ông khi nãy đem từ trực thăng xuống.

      Nhìn từ miệng túi, có thể thấy bên trong là trang phục màu đen, ngoài ra, còn có thêm chiếc túi đựng nội y cùng đôi giầy.

      Thấy chịu nhận, nữ giúp việc nhìn cười cái, rồi quay người vào phòng tắm.

      Lãnh Tiểu Dã nhanh tay kéo lại, dùng sức đem ta áp lên tường, bóp cổ.

      "Hoàng Phủ Diệu Dương ở đâu? Đây là chỗ nào vậy, tại sao tôi lại ở đây..."

      Ba chiếc túi trong tay nữ giúp việc rơi ra, quần áo bên trong đều rớt xuống tấm thảm dưới đất.

      Nữ giúp việc sợ hãi khoát tay, miệng lẩm bẩm cái gì đo.

      Lãnh Tiểu Dã tức giận, tiếng , "Hoàng Phủ Diệu Dương, ta... ở đâu?"

      Nữ giúp viêc lại xua tay, vẫn lẩm nhẩm như cũ.

      Lãnh Tiểu Dã ngay người, là người thông thạo nhiều loại ngôn ngũ, thế mà bây giờ chữ cũng thể hiểu được!

      Đối phương tiếng Trung, cũng phải tiếng , thậm chí tiếng Pháp hay Nga đều phải, ngôn ngữ đó, hình như là tiếng Ả rập.
      Last edited: 29/10/15
      vk đại ca, Hale205, 251XYZ13 others thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 8+9

      bóp chặt bàn tay lại, khuôn mặt nữ giúp việc bắt đầu từ trắng chuyển sang hồng.

      " tiếng ."

      Nữ giúp việc giãy giụa, tiếp tục xua tay lẩm bẩm.

      Từ đầu đến cuối, dám phản kháng lại, cho dù ta hô hấp có chút khó khăn.

      Híp con mắt lại nhìn đối phương, cuối cùng Lãnh Tiểu Dã cũng buông tay ra.

      Nữ giúp việc há to miệng thở hổn hển, ho khan nhưng vẫn quên kính cẩn đưa túi giấy cho .

      Bộ dạng như vậy, giống như hành động lúc nãy của là sai.

      Hoảng hốt nhặ quần áo đất lên, nữ giúp việc tiếp túc khoa tay múa chân, chỉ vào phòng tắm, sau đó lại chỉ về hướng cánh cửa.

      Sau đó dùng tay miêu ta thân hình cao lơn của người đàn ông, làm động tác kéo, rồi làm ra dáng vẻ ăn cơm.

      là... ta đợi tôi ăn cơm sao?" Lãnh Tiểu Dã ra dấu hỏi.

      Nữ giúp việc biết đoán ra được, liền lễ phép gật đầu với , rồi ôm quần áo vào phòng tắm, giúp chuẩn bị nước tắm.

      lại ở mình, Lãnh Tiểu Dã lại xem xét xung quanh phòng lần nữa.

      Nhưn chỉ có thể thấy được mười mấy bộ tây trang, thân hình cao lớn của người đàn ông này nhất định do luyện tập thể dục mà có, tai còn đeo tai nghe bluetooth.

      Du thuyền lớn đến như vậy, nhưng lại có tới nửa hành khách, đây giống như du thuyền tư nhân của Hoàng Phủ Diệu Dương vậy.

      Mặc kệ lại lịch của người đàn ông này như thế nào, nhưng ràng phải là người bình thường.

      Xem ra, muốn thoát khỏi chỗ này, cũng phải dễ dàng gi.

      Biết bây giờ nông nóng cũng có tác dụng gì, Lãnh Tiểu Dã liền tỉnh táo lại.

      Lúc này, nữ giúp việc chuẩn bị nước xong, bước ra mỉm cười với , Lãnh Tiểu Dã vào phòng tắm, nhanh nhẹn khóa cửa lại.

      Bỏ chăn trải giường ra, khom người thử độ ấm, khóe mắt quét qua cơ thể mình trong gương, nhíu mày lại.

      Nhìn từ cổ xuống chân, từ trước ngực đến bụng... Đâu đâu người chỉ đầy dấu hôn, thậm chí ngay cả lưng cũng có.

      Lãnh Tiểu Dã tức giận cắn răng.

      Cái tên khốn kiếp này, biết bao lâu chạm vào phụ nữ!

      Trong lòng thầm mắng, cất bước vào bồn tắm, khách sáo mở thiết bị mát xa bên trong, nhắm mắt lại hưởng thụ.

      Ngồi trong nước, cảm giác đau đớn người cũng mất , cả người tựa hồ ngập tràn năng lực, lúc này, Lãnh Tiểu Dã mới chịu bước ra khỏi bồn tắm.

      Nhắc tới bộ lễ phục màu đen hở lưng, lập tức lật túi giấy lên,nhưng lại phát nội y đâu cả.

      Tên biến thái này, thậm chí chịu chuẩn bị cho bộ nội y?

      Chỉ ăn bữa sáng thôi mà, cần gì phải mặc lễ phục, còn là loại hở lưng?

      Người này xem là cái gì?

      Nô lệ tình dục sao?

      ra khỏi phòng tắm, để ý đến nữ giúp việc đứng bên cạnh mỉm cười, Lãnh Tiếu Da bước đến tủ quần áo, mở cửa ra, tùy tiện lấy chiếc áo sơ mi trắng mặc lên người.

      Nữ giúp việc chủ đọng đưa chiếc giày cao gót cho .

      Lãnh Tiểu Dã để ý, nhấc đôi dép lê về phía trước vài bước, nhưng chân váy tơ tằm dài đến chân khiến cảm thấy rất vướng víu.

      nhíu mày, nhìn nũ giúp việc ra dấu cây kéo.

      Nữ giúp việc khua tay, cũng biết mình có, nên thể cho mượn được.

      Lãnh Tiểu Dã cũng lười khoa tay múa chân cùng ta, đành dừng bước, khom người xuống làn váy, lập tức khâu chỉ vào.

      quay quanh hồi rốt cuộc cũng hoàn thành.

      Nũ giúp việc há hốc mồm nhìn , bộ lễ phục dài rất nhanh biên thành bộ váy quá gối.

      Lãnh Tiểu Dã nhấc dép lê lên tiếp tục về phía trước, hài lòng gật đầu.

      " Ừm, thế này thoải mái hơn!"

      Nhìn bước đến bên cạnh cửa, nữ giúp việc mới hồi phục lại tinh thần, nhanh chóng dọn dẹp những mảnh vải dưới đất, rồi chạy đến giúp mở cửa.

      Tiên sinh phân phó, phải gắng chiếu cố cho , nên nữ giúp việc dám vi phạm bất cứ cái gì.

      Chỉ sợ Lãnh Tiểu Dã giết chết ta, nên cũng dám phản kháng lại, vì ta biết, nếu dám kháng cự, hậu quả còn đáng sợ hơn cái chết.

      Chen qua người Lãnh Tiểu Dã, nữ giúp việc khom lưng người xuống, vươn tay mời , rồi ta trước dẫn đường.

      Ngoài cửa là dãy hành lang sáng ngời.

      hành lang, có vài người bảo vệ đứng thẳng hàng, tay nắm lại.

      Mặc dù bây giờ là ban ngày, nhưng ai ai cũng đều mang kính đen.

      Chú ý tới từng bước của Lãnh Tiểu Dã, khuôn mặt biểu cảm của họ bỗng chốc thay đổi.

      Bọn họ nhìn thấy rất nhiều người phụ nữ muốn lấy lòng ông chủ mình.

      Nhưng mà, này, trang điểm cẩn thận, còn mặc trang phục như vậy mà gặp ông chủ bọn họ sao?!

      ta điên rồi sao?!

      hết hàng lang, nữ giúp việc dừng lại ở cuối hành lang, đến trước cánh cửa gỗ màu trắng được khắc hoa dừng bước, giờ bàn tay ra dấu mời vào.

      Hai người bảo vệ đứng bên cạnh cánh cửa thấy vậy, liền lập tức vươn tay ra mở cửa.

      luồn gió biển khẹ đập vào mặt.

      Bên ngoài cánh cửa gỗ, là kiểu ban công lớn được mở nửa.

      Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đưa lưng về phía , thân hình hơi cong phủ lan can.

      Ánh mặt trời rực rỡ rọi lên đầu , khiến cho mái tóc ra vầng sáng.

      Mặc dù chỉ nhìn thấy bóng lưng , nhưng trong nháy mắt Lãnh Tiểu Dã có thể xác định được người đó chính là Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Ngoài người này ra còn ai có thể có khí chất đơn như vậy, chắc chắn răng sai người.

      Đứng bên cạnh người đàn ông mặc áo sơ mi trắng là hai vị quản gia mặc áo đuôi tôm, còn có người đàn ông khoác người bộ tây trang màu trắng, tay nâng máy tính, dùng tiếng báo cáo số liệu cho .

      Lãnh Tiểu Dã nhàng bước vào.

      Nghe được tiếng đóng cửa phía sau, mọi người cùng lúc quay lại nhìn - đương nhiên, trong đó cũng bao gồm cả Hoảng Phủ Diệu Dương.

      Mọi ánh mắt đều tập trung vào người Lãnh Tiểu Dã, nhìn chằm vào , tính tới vị quản gia, nhưng cả trong khóe mắt Hoàng Phủ Diệu Dương cũng lóe lên tia sáng kì lạ.

      Đứng trước mặt mọi người là Lãnh Tiểu Dã mái tóc còn chưa kịp khô, xõa loạn vai, còn có vài chỗ còn từng giọt nước.

      Nửa người khoác chiếc áo mi trắng, bên trong lộ ra bộ váy tơ lụa màu đen.

      Căn bản bộ lễ phục cao quý, hoàn toàn bị ngắn lại, bên còn rũ xuống sơi vải vụn.

      Gió thổi lên chân váy, để lộ hai đầu gối trắng noãn xinh đẹp, cùng đôi chân thẳng tắp.

      Lại nhìn xuống đôi chân trắng kia, ràng là đôi dép lê dành cho nam.

      Áo sơ mi nam, bộ lễ phục bị cắn xén, đôi dép lê lớn...

      Cái này, mỗi món người đều hòa hợp với nhau, nhưng đến cả khuôn mặt cũng biểu cảm xúc gì.

      Giống như, phải mặc như vậy mới hợp thời trang.

      tự tin đứng dưới ánh mặt trời, ở giữa tầm mắt mọi người, nhưng lại để ý đến ai.

      Tựa như, đây là phòng khách nhà chứ phải chiếc du thuyền.

      Ánh mắt đảo qua Hoàng Phủ Diệu Dương, Lãnh Tiểu Dã nhấc chân qua, ngồi vào chiếc bàn bên cạnh bồn hoa màu trắng.

      "Bữa sáng."

      Giọng điệu của như gọi đồ ăn tại nhà hàng.

      Tất cả quản gia cùng bảo vệ bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng.

      này, dám giả vờ nhìn thấy tiên sinh sao?

      biết lễ phép cúi đầu chào, ngược lại còn dám bước đến trước mặt ngồi xuống, thậm chí còn to gan gọi bữa.

      xinh đẹp như vậy... đáng tiếc.
      vk đại ca, Hale205, 251XYZ12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :