1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 140+141

      Gió biển, ánh trăng, thức ăn... chuyến du lịch như vậy, chính là điều Lãnh Tiểu Dã mong muốn khi còn ở vùng biển Ca-ri-bê.

      Kết quả, chư được hưởng thụ bị bắt bán.

      Nhưng bây giờ, cảnh đẹp trước, lại phải nghĩ biện pháp moi thông tin từ miệng Hoàng Phủ Diệu Dương, tiếc quá.

      Hoàng Phủ Diệu Dương bước tới đứng cạnh , tầm mắt dừng lông mày .

      "Có vẻ tâm trạng em được tốt."

      "Mỗi khi đói bụng, tâm trạng của tôi đều như vậy." Lãnh Tiểu Dã lại tiếp, " thôi, chúng ta ăn cơm."

      Hai người ngồi xuống bàn ăn, lão quản gia sớm mang thực đơn tới, nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Diệu Dương, rồi trực tiếp đưa cho Lãnh Tiểu Dã.

      Lãnh Tiểu Dã nhìn sơ thực đơn, rồi kêu lên, " thể tin được, ở đây vẫn có thức ăn Bắc Kinh..."

      xong, ý thức được bản thân mình vừa lỡ lời, vội vàng cảm thán, "A, còn có cả hương vị quê nhà Thượng Hải của tôi, hạnh phúc quá."

      Lặng lẽ ngẩng mặt nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương đối diện, dường như có gì khác thường, Lãnh Tiểu Dã thở dài hơi.

      Nằm vùng thế này, chẳng dễ dàng gì, suýt nữa rồi.

      cần hỏi ý kiến Hoàng Phủ Diệu, Lãnh Tiểu Dã trực tiếp nhận lấy chiếc điện thoại lão quản gia đưa tới, gọi thức ăn mà mình muốn dùng.

      muốn Hoàng Phủ Diệu Dương biết được là người vùng nào từ các món ăn, Lãnh Tiểu Dã cố tình chọn thức ăn Bắc Kinh, Thượng Hải, và cả đồ cay Tứ Xuyên, mỗi loại món.

      "Nhiêu đây được rồi!" Lãnh Tiểu Dã đóng thực đơn lại, đưa cho lão quản gia, "Còn nữa, tôi muốn ly nước cây, ông... Mang đến giúp tôi bình Mao Đài luôn nhé, ăn món Trung tất nhiên phải uống rượu Trung rồi."

      Tuy tửu lượng chàng này vô cùng cao, nhưng lại dùng nước trái cây tiếp , ít nhất chắc chắn say ngà ngà.

      Tục ngữ có câu, rượu vào lời ra, chờ đến khi ngà say, nghĩ cách để .

      Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ phun ra từ, "Được."

      Lãnh Tiểu Dã cười chọc , "Có phải nếu tôi cho uống thuốc độc, chắc cũng uống luôn nhỉ?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn , hỏi lại, "Em bỏ được sao?"

      "Tôi đương nhiên..." Lãnh Tiểu Dã cười, " nỡ!"

      A... Buồn nôn chết được!

      "Tôi từng Thượng Hải." Hoàng Phủ Diệu Dương cười, "Nhà em ở khu nào, Hoàng Phổ, Từ Hối, hay là Tĩnh An?"

      Tên nhóc này!

      còn chưa tra thông tin của , thế mà lại dám dò hỏi lại .

      ngờ, chàng này lại hiểu Thượng Hải như vậy.

      Tuy phải người Thượng Hải, nhưng từng nghĩ hè tại đấy, chút vấn đề bé này thể làm khó được , " biết Sùng Minh , quê tôi ở đấy."

      Đúng lúc, lão quản gia mang rượu cùng thức ăn đặt bàn.

      "Tôi từng đảo Sùng Minh, phong cảnh ở đó..." Hoàng Phủ Diệu Dương dừng chút, đột nhiên đổi giọng Thượng Hải, "Cũng được tốt lắm."

      Vị bá tước đại nhân lúc nào cũng bá đạo kia, lại bỗng nhiên đổi thành giọng Thượng Hải nhàng.

      'Bức tranh' này rất đẹp, Lãnh Tiểu Dã kìm được.

      Phốc!

      ngụm nước trái cây vừa uống đều bị phun ra ngoài, may mắn kịp thời phản ứng, quay sang nơi khác, thôi thiệt thòi cho thức ăn ngon như vậy rồi.

      Lão quản gia vội vàng đưa chiếc khăn qua, Lãnh Tiểu Dã nhận lấy lau miệng, vẫn nhịn được cười.

      "Hoàng Phủ... Diệu... Diệu Dương, ... ngờ lại đáng như vậy!
      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn thấy khuôn mặt sáng bừng, vẻ mặt càng thêm dịu dàng, "Thực ra, tôi chỉ được tiếng Thượng Hải, tôi còn được cả tiếng Quảng Đông, Mân Nam..."

      Lãnh Tiểu Dã vô cùng kinh ngạc, nếu mình biết tiếng Pháp, Đức, thậm chí cả tiếng Ả rập, cũng đều tin.

      Nhưng, học nhiều tiếng Trung địa phương như vậy, rất kỳ lạ.

      "Tại sao?"

      "Chuyện này... Tạm thời tôi thể trả lời em được." Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy đôi đũa bàn, " phải em đói bụng sao?"

      " ăn món Trung nên ngồi bàn lớn như vậy, tôi thích ngồi chen lấn vào mà ăn!" Lãnh Tiểu Dã đứng lên, cầm đôi đũa cùng ly nước trái cây của mình, ngồi vào chiếc ghế cạnh , lão quản gia vội vàng dời chén đĩa qua cho .

      Lãnh Tiểu Dã rót cho Hoàng Phủ Diệu Dương ly rượu Mao Đài đầy, "Người Trung Quốc chúng ta đều có thói quen uống rượu trước khi ăn, cũng cạn ly chứ?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chất lỏng đua đưa trong chiếc ly, "Vì sao phải cụng?"

      "Vì..." Lãnh Tiểu Dã nghĩ nghĩ, "Duyên phận kỳ diệu của hai chúng ta."

      A, buôn nôn quá, ghê tởm, muốn ói ra hết cả rồi.

      "Cụng ly." Hoàng Phủ Diệu Dương cầm ly, cụng vào ly nước trái cây cái, rồi đưa đến bên miệng uống.

      "Chờ !" Lãnh Tiểu Dã thấy sắp uống liền mở miệng, "Người Trung Quốc chúng ta mỗi khi uống rượu đều có câu, 'Tình cảm cạn, liếm cái, cảm tình sâu, chắc chắn buồn', cho nên cũng nên uống rượu tùy tiện như vậy được."

      xong, rút tay lại, cầm lấy ly nước trái cây uống cạn hơi.

      Hoàng Phủ Diệu Dương lại lần nữa kề ly lên miệng, nếm thử miếng.

      Đây là lần đầu tiên uống loại rượu đế này, cảm thấy hơi chát, ngụm rượu xuống, dường như có chút hơi nóng, nháy mắt cả bụng đều ấm lên, hoàn toàn khác hẳn với các loại rượu uống trước đó.

      Rất kích thích, mùi hương vẫn còn đọng lại trong miện.

      Với loại rượu này, nắm chắc được phần thẳng của mình, nhưng vẫn ngẩng đầu, uống sạch ly rượu, học hỏi dáng vẻ của Lãnh Tiểu Dã.

      " có trình độ rồi đó!" Lãnh Tiểu Dã cười rộ lên.

      Tên nhóc, hôm nay chị đây uống rượu đế cùng nước trái cây, nếu chuốt cậu say được, chị đây sống rất uổng phí.

      Cầm lấy bình rượu, lại rót cho ly, rồi niềm nở gắp thức ăn giúp , "Ăn chút , bụng rỗng uống nhiều rượu tốt đâu, đây là gân nai cũng chính là món cung đình Bắc Kinh, trước đó chỉ có hoàng đế mới được ăn, nếm thử xem."

      Hoàng Phủ Diệu Dương gắp lên nếm, sau đó gật đầu, "Ngon."

      "Dĩ nhiên rồi, lẽ tôi lại biết thưởng thức món ăn sao?" Lãnh Tiểu Dã lại gắp cho món khác, "Đây... Cũng là món tôi thích nhất, ăn thử."

      Cứ vậy, vừa gắp thức ăn, vừa rót rượu cho , Hoàng Phủ Diệu Dương hề hay biết, Lãnh Tiểu Dã rót hơn nữa bình rượu Mao đầi vào dạ dày .

      Vì thế, Lãnh Tiểu Dã cũng uống ít nước trái cây, đồ ăn chưa đụng được miếng nào, mà chiếc bụng nhô lên, đứng dậy, rời khởi ghế.

      Thấy đứng lên, Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay ra, nắm chặc cổ tay .

      ngước mắt nhìn .

      "Em lại muốn ?!"

      Lòng bàn tay nóng bừng như ngón lửa, dường như muốn thiêu đốt lòng .

      Nhìn thấy ánh mắt màu lam vô cùng căng thẳng kia, Lãnh Tiểu Dã tự chủ được run lên cái.

      "Tôi... Tôi chỉ toilet chút thôi."
      Dunghyt97, WinterChris thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 142+143

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chừng mười giây, rồi thả tay ra.

      Lãnh Tiểu Dã cất bước trở về phòng.

      Hoàng Phủ Diệu Dương giơ tay phải lên phía lão quản gia.

      "Phong tỏa tất cả lối ra vào của lầu 9."

      nhiều lần trốn thoát khỏi , khiến giờ đây còn cách nào để tin tưởng .

      Lão quản gia nhàng gật đầu, dẫn bọn cận vệ ra khỏi phòng.

      lát sau, lúc trở lại ban công, chỉ thấy Hoàng Phủ Diệu Dương dựa vào ban công, phía sau là biển đêm mênh mông bát ngát, người đàn ông kia rất bá đạo, nhưng lại vô cùng đơn.

      Bọn cận vệ cùng lão quản gia đều mất.

      Thấy trở lại, đáy mắt Hoàng Phủ Diệu Dương lóe lên tia sáng.

      Lãnh Tiểu Dã cười cười với , nhấc chân, đến lan can ngắm cảnh biển trước mặt.

      "Sao lại lên chiếc thuyền này?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người, cùng ngắm biển, "Chuyện này, tôi thể trả lời em được."

      thích dối, cũng chẳng thèm dối làm gì, nhưng lại muốn cho biết, liền nhanh chóng từ chối trả lời.

      Lãnh Tiểu Dã nhún vai cái, rồi nhìn bờ vai , "Vết thương của ... Thế nào rồi?"

      " tốt hơn rồi."

      "Tiểu Tuyết đâu?"

      " ở nhà tôi."

      "Nhà ?"

      "Phủ bá tước Đặc Lôi Toa." Hoàng Phủ Diệu Dương thu hồi tầm mắt, "Thân phận của tôi, tôi nghĩ em chắc cũng biết, vậy... Em có thể chuyện của em cho tôi nghe được ?"

      "Tôi?" Lãnh Tiểu Dã nháy mắt, "Chuyện của tôi, phải điều tra nhiều lần rồi sao?"

      "Tôi muốn biết nhiều hơn về em." Giọng vô cùng bá đạo, " đúng, phải là tất cả."

      "Bá tước tiên sinh." Lãnh Tiểu Dã hề né tránh ánh mắt , "Nếu muốn biết mọi thứ về tôi, phải dùng mọi thứ của để đánh đổi, như vậy mới có thể công bằng cho cả hai chúng ta."

      Công bằng?!

      Trong thế giới của , chưa từng có người nào từng với hai chữ 'công bằng'.

      Thế giới của , hề có bất kỳ lựa chọn nào.

      Lãnh Tiểu Dã lại mở miệng, " bằng, chúng ta trao đổi chút, có thể tùy tiện hỏi tôi bất kỳ câu hỏi nào, nếu tôi trả lời lại, phải đáp lại câu hỏi của tôi, thấy thế nào?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nghĩ nghĩ, "Nếu như tôi muốn trả lời câu hỏi đó, tôi có quyền từ chối."

      " lần từ chối, mất cơ hội." Lãnh Tiểu Dã .

      "Lúc trả lời, ai được phép dối." ra điều kiện của mình.

      Lãnh Tiểu Dã gật đầu, "Vậy, chúng ta bắt đầu."

      Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức hỏi vấn đề mà quan tâm nhất, "Lần đầu tiên của em chính là đêm đó, đúng ?"

      Lãnh Tiểu Dã mím môi, "Đúng vậy."

      hài lòng nở nụ cười, "Bây giờ, đến lượt em hỏi tôi."

      " thực là người mua tôi về sao?" Lãnh Tiểu Dã hỏi.

      Hoàng Phủ Diệu Dương gật đầu, "Đúng vậy."

      "Tôi muốn có vài hình phạt cho người dối." Lãnh Tiểu Dã xoay người lại, sau đó đem bàn tay mình đặt lên ngực , "Nếu dối, tôi cảm nhận được nhịp tim của ."

      Bộ dạng của hoàn toàn như đứa trẻ.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cười rộ lên, cảm thấy trò chơi này rất thú vị.

      "Bây giờ, nhìn vào mắt tôi, trả lời lại lần nữa, tôi được mua về?"

      "Đúng vậy, tôi mua em với giá triệu."

      "Ở đây sao?" Lãnh Tiểu Dã theo bản năng tiếp tục hỏi.

      hề mắc bẫy , ", lần này phải đến lượt tôi chứ."

      "Được." thu hồi bàn tay lại, hỏi ."

      Cánh tay Hoàng Phủ Diệu Dương dựa vào lan can, ánh mắt màu lam sâu xa nhìn , "Tiểu Dã, em thích tôi, đúng ?"

      Lãnh Tiểu Dã lắng nghe câu hỏi của .

      Nếu thích, nhất định hỏi lại, nếu thích vì sao còn muốn dùng bữa với .

      Nếu thích, chàng này đắc ý tới nỗi cả chiếc đuôi cũng vểnh lên trời.

      Nghĩ hổi, hồ ly Lãnh Tiểu Dã cong khóe mắt lên, "Tôi từ chối trả lời câu hỏi này."

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngờ lại từ chối như vậy, lập tức hỏi câu hỏi thứ hai, "Vậy, em thích cơ thể tôi sao?"

      Chết tiệt, lại bị gài bẫy.

      Lãnh Tiểu Dã ý thức được mình bị mắc mưu, liền phản bác lại, "Câu hỏi này bị lặp lại, nên tôi chấp nhận."

      Hoàng Phủ Diệu Dương giơ khóe môi lên, nở nụ cười tà ác, "Cả hai câu hỏi này đều khác nhau hoàn toàn, câu thứ nhất, tôi chỉ hỏi em có thích con người của tôi , câu thứ hai, tôi hỏi em có thích thân thể của tôi ... Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc em có thích..."

      "Tôi từ chối trả lời!
      Có trời mới biết, nếu cứ để tiếp, biết cái gì, Lãnh Tiểu Dã lập tức lên tiếng chặt đứt câu của .

      cười, nụ cười còn rực rỡ hơn vầng trăng bầu trời kia, nhưng lại vô cùng kiêu ngạo cùng đắc ý.

      "Tiểu Dã, dựa theo quy tắc, từ chối hai lần, em phải đồng ý cầu của đối phương."

      Biết được bản thân mình bị sập bẫy, Lãnh Tiểu Dã chỉ có thể thầm cắn răng, "Tôi trả lời câu hỏi."

      "Rất tiếc, quá trễ rồi." Hoàng Phủ Diệu Dương giơ bàn tay lên, giúp vén mái tóc ra phía sau tai, "Thua là thua."

      Lãnh Tiểu Dã bình tĩnh lại.

      Trò chơi chưa kết thúc, chỉ tạm thời thắng thôi, chưa chắc chiến thắng tới lúc cuối.

      " , muốn tôi làm gì?"

      Lời vừa ra, bắt đầu thầm suy nghĩ.

      Nếu chàng này muốn gả cho , đồng ý trước, rồi đợi đến khi hai người hòa nhau, lại cầu bác bỏ ý định này.

      Ngón tay Hoàng Phủ Diệu Dương dừng lại mặt , "Tôi muốn em hôn lưỡi đúng chuẩn với tôi, còn nữa, em phải là người chủ động."

      Tất nhiên, rất muốn , hãy gả cho , nhưng vô cùng hiểu Lãnh Tiểu dã.

      Nếu đưa ra cầu đó, chắc chắn khiến trả lời được câu hỏi tiếp theo, bác bỏ cầu của .

      Nên đành tìm cách khác, chỉ cần nụ hôn, hơn nữa, phải lập tức thực .

      Khốn kiếp, biết có lòng hảo tâm nữa, phải hôn đúng chuẩn sao?

      Lãnh Tiểu Dã tức giận liếc cái, Hoàng Phủ Diệu Dương cười tít mắt, ung dung đợi hôn.

      Nhìn bộ dạng đắc ý của , vô cùng giận dữ.

      Tầm mắt đảo qua chiếc bàn ăn cách đó , nhất thời nghĩ ra 'ý tưởng'.

      "Được!" Lãnh Tiểu Dã bắt chước theo nụ cười của , " là chỉ nụ hôn thôi sao, đợi chút, tôi toilet súc miệng."

      Xoay người, vào phòng ngủ, lúc ngang qua chiếc bàn, bàn tay bắt lấy món thức ăn.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, nhìn bóng lưng , biết nha đầu này lại muốn làm gì?

      Về đến phòng, Lãnh Tiểu Dã nhìn rau thơm trong tay, khóe môi liền giơ lên.

      Vừa nãy khi ăn cơm, Hoàng Phủ Diệu Dương đều lựa rau ra khỏi thức ăn, chứng tỏ hề thích mùi vị này.

      cho 'nụ hôn rau thơm' nồng nhiệt, xem như thế nào.

      Lãnh Tiểu Dã nâng tay, cau mày do dự.

      Thực ra, cũng thích mùi này, mỗi lần ăn đều phải lựa ra, nhưng bây giờ lại ăn như vậy, chẳng khác gì cực hình.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 144+145

      Quan tâm làm gì, tóm lại, để đắc ý là được!
      phải chỉ là rau thơm thôi sao?!

      Lãnh Tiểu Dã giơ tay nhét rau vào miệng, cố nhịn mùi vị khó chịu, dùng sức nhai, rồi quay về ban công.

      Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn đứng yên như trước, dường như hề động đậy.

      Hít hơi sau, suýt nữa bản thân bị mùi rau thơm trong miệng làm sặc, Lãnh Tiểu Dã giả vờ nở nụ cười, sau đó chậm rãi đến trước mặt , giơ tay giữ chặt cổ áo , kéo cơ thể xuống.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cúi người xuống, liền nâng tay giữ chặt mặt , đặt lên môi nụ hôn.

      Ha...

      nụ hôn 'mùi' thế này, biết có phun ra ?!

      Dù sao, cũng sắp nôn ra mất rồi.

      Miệng đầy mùi rau thơm, Lãnh Tiểu Dã cảm thấy mình nhai con rệp chết.

      Cảm thấy Hoàng Phủ Diệu Dương cố gắng tách ra, lập tức đem đầu lưỡi vói vào sâu bên trong, tận tình phát tán mùi hương độc đáo vào trong miệng .

      Đột nhiên, đầu lưỡi chạm phải mùi thơm ngọt ngào.

      Ngọt?!

      Lãnh Tiểu Dã ngẩn người.

      Lúc thất thần, lưỡi lập tức dây dưa bao lấy .

      mùi hương ngọt đậm, tan ra lưỡi , hoàn toàn ngăn chặn mùi rau thơm làm muốn nôn ra.

      Hương vị tản ra khắp vị giác, cả người đều tự chủ được thả lỏng ra.

      Đó là... Sôcôla!

      Sôcôla?

      Sao trong miệng lại có mùi sôcôla?!

      Lãnh Tiểu Dã đột nhiên phản ứng lại, chắc chắn, nhân lúc có ở đây động tay động chân.

      Món điểm tâm ngọt bàn, hai người chưa hề đụng tới, lúc lấy rau thơm, hình như ở đó chỉ chiếc bánh dâu tay, phía còn được trang trí bằng sôcôla.

      Tội nghiệp ráng nhịn mùi rau thơm, lại bị đánh bại bởi viên sôcôla.

      Vốn nụ hôn này chỉ là trò đùa giai, nhưng chỉ nhờ viên sôcôla bé, lại có thể khiến nụ hôn có thể trở nên triền miên mê người.

      Đến khi phục hồi tinh thần, đặt tay lên eo , cánh tay khác khách khí luồn vào tóc, giữ chặt chiếc gáy của .

      Môi lưỡi hoàn toàn bị mùi hương sôcôla bao phủ, nhưng lại hôn sâu, gấp gáp, dùng sức...

      gần như thể thở được nữa, thiếu khí khiến đầu óc trở thành mớ hỗn độn, muốn đẩy ra nhưng lại có sức, đành để mặc cho tàn sát miệng .

      Hôn , dùng sức ôm chặt lấy thân thể , hô hấp Hoàng Phủ Diệu Dương ngày càng gấp rút.

      Cánh tay ôm eo tự chủ được dời nơi khác, các lớp áo mỏng, nhàng xoa lưng .

      Rồi lại trượt xuống, đặt eo .

      nhào nặn quần áo , khiến mảng lưng bị lộ ra ngoài, vươn bàn tay đặt lên da thịt , như viên nam châm thể tách ra khỏi .

      Tay từng chút lên da thịt .

      Cơ thể rất gầy, có thể cảm nhận được tất cả xương sườn phía sau, nhưng lại nhưng phím đàn, dụ dỗ ngón tay đàn lên khúc nhạc dai dẳng.

      Ôm chặt , Hoàng Phủ Diệu Dương thở hổn hển buông môi ra, sau đó đặt nụ hôn lên cổ .

      "Buông... Buông ra!" Lãnh Tiểu Dã thở hổn hển, dùng sức đẩy ra, "... vượt quá giới hạn rồi đó... !"

      kịch liệt thở hổn hển, khuôn mặt nhắn trở nên hồng hào như nụ hoa đào, đầu lưỡi bị hôn đến nổi nhàng run rẩy.

      chỉ là nụ hôn thôi mà, sao lại có thể quá đáng như vậy?!

      Hoàng Phủ Diệu Dương thở hổn hển, mạch máu người đều nổi lên, dục vọng bắt đầu kêu gào.

      tự chủ được bước đến gần .

      "Đứng lại!" Lãnh Tiểu Dã vội vàng la lên, "Hoàng Phủ Diệu Dương, muốn làm gì?!"

      Nhìn đôi môi bị hôn sưng đỏ, giống như mọi ngày, đôi môi đỏ tươi ướt át, đặc biệt mê người.

      Thấy quần áo cùng đầu tóc rồi bù của Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương cảm thấy cả cơ thể mình đều muốn nổ tung.

      "Muốn em."

      .

      "..." Lãnh Tiểu Dã xấu hổ, " tuân thủ luật chơi."

      nhíu mày nhìn , "Đúng, nhưng em mới là người chịu tuân thủ trước."

      thở dốc, "Ai , chúng ta hề đặt ra quy định, được ăn cái gì trong lúc chơi, nhưng chẳng phải cũng ăn đó sao?"

      "Tôi mặc kệ!" tiếp tục bước đến gần , "Tiểu Dã... Thực ra em cũng hề cảm thấy chán ghét nụ hôn của tôi, đúng ?"

      "Tôi..." Lãnh Tiểu Dã từng bước lùi lại, sau lưng là lan can, chắc chắn thể chạy thoát rồi, "Đúng, tôi... Tôi thừa nhận, tôi hề ghét nụ hôn của , nhưng cũng thể bắt tôi lên giường với ... Hoàng Phủ Diệu Dương, nếu còn bước thêm bước, tôi lập tức nhảy xuống!"
      nắm lấy lan can phía sau, giả vờ như muốn nhảy xuống.

      ngọn gió biển thổi đên, người chỉ là bộ quần áo mỏng, khiến Lãnh Tiểu Dã tự chủ rùng mình cái.

      Ngọn gió lập tức thổi qua mặt Hoàng Phủ Diệu Dương, lý trí dần tỉnh táo lại.

      Nhận thấy bản thân mình nóng vội, Hoàng Phủ Diệu Dương hít hơi sâu, cúi người nhặt chiếc com-lê dưới đất.

      Cúi người, đưa chiếc áo cho .

      "Đến lượt em hỏi."

      Lãnh Tiểu Dã bất an liếc cái, chú ý tới chỗ kéo khóa quần , mặt nóng bừng, vội vàng dời tầm mắt chỗ khác.

      khoác com-lê lên người .

      "... bình tĩnh lại trước ."

      " cần." Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người bước đến cạnh bàn, "Đến đây, ngồi xuống chuyện, em tiếp tục đứng đó 'lộ hàng' đấy."

      Lãnh Tiểu Dã xoay người nhìn xuống ban công lầu 8, chỉ mặc chiếc quần bên trong, lại bị gió tốc váy lên, nếu lầu 8 có người, dễ dàng nhìn thấy **.

      Hơn nữa, ở đây cũng vô cùng lạnh.

      Ban ngày khí ở đây vô cùng ấm áp. Nhưng đến tối, nhiệt độ lại rất thấp.

      Nhìn chế được bản thân, rời khỏi lan can, ngồi xa chỗ .

      "Qua đây ngồi!" Hoàng Phủ Diệu Dương dựa người vào ghế dương dương tự đắc, "Xa như vậy, tôi thể nghe được câu hỏi của em!"
      ghét nhất tư thế này của , giống như tên tự kỷ ngồi chém gió, phải, đúng hơn là bá trước nhỉ, nhưng có gì đặc biệt hơn người thường đâu?

      "Tại sao phải làm vậy, chân 'ngắn' quá nhỉ?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương cầm chặt ly rượu trong tay, nhìn thấy vết thương dưới chân của , cơn tức lại tan biến .

      Cầm chai rượu cùng chiếc ly tới, ngồi vào cạnh .

      Lãnh Tiểu Dã bỏ chiếc chân bị thương xuống, kéo làn váy, tiếp tục hỏi, "Lúc đó, có người nào tranh giành tôi sao?"

      "Rất nhiều." Hoàng Phủ Diệu Dương lắc ly rượu trong tay, "Nhưng, tôi lại kêu giá cao quá, bọn họ thể tiếp tục nổi."

      Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, dùng tỷ để mua , chỉ có loại biến thái như mới rảnh hơi làm chuyện như vậy!
      "Vậy... mua tôi từ chỗ nào?"

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 146+147+148

      Hoàng Phủ Diệu Dương uống hớp rượu, "Tới lượt tôi."

      Lãnh Tiểu Dã nhún vai cái, " hỏi ."

      Thưởng thức vị rượu giữa môi miệng, Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng đầu nhìn , trong lòng ngầm có ý định, phải tìm mọi cách khiến từ chối trả lời, như vậy có cơ hội cầu làm bất cứ cái gì lần nữa.

      "Tôi hôm đó, ràng em có thể chạy thoát, thế nhưng tại sao lại cứu tôi, là vì em thích tôi sao?"

      " hỏi câu này rồi."

      " giống nhau, hơn nữa, em cũng chưa từng , thể hỏi câu nhiều lần."

      Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn cái, nhìn thấu được ý nghĩ của , dương môi cười, "Chỉ vì tôi là người hiền lành, gặp con chó con mèo bị thương đường đều tôi nhặt về, huống chi, là con người, nếu tôi thấy chết mà cứu đúng đạo lý."

      Hừ, lại đào bẫy sao, lần này, dễ dàng gì mắc mưu đâu.

      "Bây giờ, nên trả lời câu hỏi của tôi rồi."

      Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận, chậm rãi trả lời: "Là từ... con thuyền."

      "Thuyền gì?" lập tức truy hỏi.

      chắc chắn người này biết mọi thông tin, chỉ cần khiến chịu ra tất cả, việc phá án của nhất định trở nên thuận lợi.

      Hoàng Phủ Diệu Dương dựng thẳng ngón tay, ý bảo đến lượt của , "Đưa tôi vào bệnh viện xong, em có thể lập tức rời , tại sao lại phải chờ đến khi cuộc phẫu thuật kết thúc em mới chịu ?"

      chàng này tự kỷ sao?

      Phải nghe nỡ để chết, thích , vậy mới đúng ý sao?

      Lãnh Tiểu Dã cầm món tráng miệng bàn, bỏ miếng sôcôla vào miệng, " làm người tốt rồi phải làm tới cùng, nếu tôi cứu , đương nhiên tôi cũng hy vọng công sức mình bỏ ra uổng phí."

      xong, nhìn dương dương tự đắc, ý phải trả lời câu hỏi của rồi.

      Thấy đặc biệt để ý chuyện này, Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ nửa, "Là ... Thuyền cược."

      càng muốn biết, càng chịu , chỉ ra từng chút , như vậy tiếp tục kéo dài trò chơi này.

      Thuyền cược?

      vậy, thông tin của Dạ Phong Dương vào Kiều hoàn toàn ăn khớp với nhau.

      " ở chỗ nào chiếc thuyền đó? Chiếc thuyền kia giờ đến chỗ nào rồi? Lúc thuyền, còn gặp qua người nào ?"

      Trong lòng vô cùng sốt ruột, khiến Lãnh Tiểu Dã nhịn được hỏi tràn.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng người vào , con ngươi màu lam híp lại, "Muốn biết nhiều câu hỏi vậy, phải trả cái giá đắt, bằng... Chúng ta đổi luật chơi chút, nếu tôi trả lời những câu hỏi của em, em phải làm theo những điều tôi muốn."

      Nằm mơ!

      Biết tinh trùng chàng nào đó lên tới não, Lãnh Tiểu Dã lấy miếng bánh ngọt đưa vào miệng, "Nếu muốn chơi tiếp, tôi về phòng nghỉ ngơi đây."

      "Được rồi!" Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi thẳng dậy, "Chúng ta tiếp tục, ngày đó, em lấy hộ chiếu giá từ đâu ra mà có thể rời khỏi Jamaica vậy?"

      Ngón tay Lãnh Tiểu Dã nắm chặt lại, câu hỏi này, vô cùng xảo quyệt!
      Nếu , tức là bán đứng Dạ Phong Dương, cũng có thể khiến kế hoạch bị bại lộ.

      Nếu từ chối, lỡ như lại đặt câu hỏi gian xảo như vậy..., kiểu gì cũng bị tiếp tục gài bẫy.

      Làm sao bây giờ?

      Giữa lúc giả vờ ăn bánh ngọt, tiếng động kỳ lạ bỗng truyền tới.

      'Oành', dường như người nào đó động vào cánh cửa.

      Lãnh Tiểu Dã liếc nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, cùng nhau đứng lên, buông ly rượu cùng miếng bánh ngọt xuống, đến cạnh cánh cửa.

      "Đứng sau lưng tôi!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay bảo vệ người phía sau, mở cánh cửa phòng ra.

      Cánh cửa vừa mở, chiếc bóng đen lập tức bay tới.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhăn mày, tiến lên bước, bắt lấy cổ áo người kia, thuận thế vung lên, vứt ngã mặt đất.

      Cận vệ ngẩng đầu lên thấy là , liền lập tức chống tay đứng dậy, bảo vệ .

      "Bá tước tiên sinh, ngài mau mau vào trong chút!"
      hành lang, ba bốn người nằm la liệt trái phải, toàn bộ đều là cận vệ áo đen của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Giữa hanh lang, ba bóng người đánh nhau.

      Trong đó, hai thân ảnh cao lớn chính là cận vệ áo trắng của Hoàng Phủ Diệu Dương, còn lại là người đàn ông Hoa kiều.

      Mặc dù hai đánh , nhưng người đàn ông kia vẫn biểu gì.

      Nhưng, có vẻ tình hình được ổn lắm.

      người cận vệ từ căn phòng đối diện lạo tới, càm theo cây súng trong tây.

      Ném cho đồng nghiệp cây, giơ lên, nhắm khẩu súng vào người Hoa kiều kia.

      "Dừng tay!"

      Lãnh Tiểu Dã vôi vàng hô lên.

      câu , khiến ba người lập tức dừng tay.

      Người đàn ông Hoa kiều tóc đen quay đầu lại, nhìn Lãnh Tiểu Dã sau lứng Hoàng Phủ Diệu Dương, ánh mắt sáng bừng lên, "Tiểu thư."

      Mới ngày gặp, bên cạnh lại xuất người đàn ông khác sao?!

      Tầm mắt dừng vẻ ngoài tuấn tú của người Hoa kiều kia, Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ nhíu mày, "Em quen sao?"

      "Câu ta là vệ sĩ của tôi, Trần Tư Viễn."

      Lãnh Tiểu Dã lên, nhìn vài cận vệ được đồng nghiệp đỡ dậy, trong mắt lên vẻ thưởng thức.

      ngờ, tên nhóc này lại có thể đánh được như vậy.

      mình đến lầu 9, lại có thể đánh lại cận vệ trước cửa của Hoàng Phủ Diệu Dương, tệ!

      Đương nhiên, tuy khen ngợi, nhưng ánh mắt Lãnh Tiểu Dã nhìn Trần Tư Viễn đằng xa có chút vui.

      "Mau xin lỗi bá tước tiên sinh !"

      Người này quá lỗ mãng rồi, chẳng lẽ biết, lầu 9 là nơi nên tới.

      biết những người cận vệ này của Hoàng Phủ Diệu Dương bụng dạ vô cùng nham hiểm.

      Lần này, coi như Trần Tư Viễn gặp may, trong tay những người cận vệ này hề có súng, nếu , Trần Tư Viễn sớm chầu ông bà rồi.

      Trần Tư Viễn lên, chỉ vì muốn cứu người, mà lại bị bắt xin lỗi thế này, ta phục tí nào.

      Nhưng vẫn vươn tay chỉnh sửa quần áo, khẽ khom người trước Hoàng Phủ Diệu Dương.

      "Bá tước tiên sinh, thực xin lỗi."

      Mặc dù là xin lỗi, nhưng trong giọng lại có được bao nhiều áy náy.

      Tầm mắt Hoàng Phủ Diệu Dương đảo qua Trần Tư Viễn, rồi lại rơi lên bọn cận vệ nằm mặt đất của mình.

      Cảm nhận được tức giận trong mắt , vài người cận vệ rũ mặt, câm như hến, dám chữ.

      Vài người cạnh mình thể đánh lại người, lần này khiến bá tước tiên sinh có thể tức giận đến như vậy, bọn họ cũng cảm thấy hổ thẹn.

      "Được rồi, mọi người đều là người nhà, bá tước tiên sinh chắc để bụng đâu." Lãnh Tiểu Dã cười vẫy tay, sau đó quay mặt lại nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, "Đúng ... A Dương?"

      Từ Diệu Dương, đến A Dương!
      Giọng của lại có chút thân mật.

      Trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương vô cùng thích thú với hai chữ 'A Dương' này, vẻ mặt dịu dàng hơn chút, "Chúng ta tiếp tục chứ?"

      Lãnh Tiểu Dã thoáng nhìn chiếc đồng hồ, "Muộn quá rồi, tôi cảm thấy hơi mệt, ngày mai chúng ta tiếp tục vậy."

      P/S: Do chương 148 bị trùng với 147 nên mình gộp vào để đầy đủ luôn nhé! :th_57:
      Dunghyt97, Winter, hirari2 others thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 149+150

      Câu hỏi lúc này của Hoàng Phủ Diệu Dương vô cùng gian xảo, lại quá thông minh, nếu muốn tìm được câu trả lời hợp lý, phải suy nghĩ cẩn thận chút.

      "Ngày mai?"

      "Đúng vậy, ngày mai..." Lãnh Tiểu Dã ngáp cái, "Hai ngày nay tôi mệt mỏi quá rồi, tôi muốn ngủ nướng, giữa trưa mai chúng ta cùng nhau ăn món Ý là được rồi. 1 giờ ngày mai, tôi đợi ở nhà hàng. Được rồi, tôi... trước đây!"
      Vẫy tay chào , cất bước .

      Cổ tay bỗng nhiên bị bắt lại.

      Bị tóm lấy như vậy, Lãnh Tiểu Dã cảm thấy vô cùng căng thẳng, chàng này bắt ở lại chứ?

      Mang theo vài nghi ngờ, Lãnh Tiểu Dã chậm rãi xoay người lại.

      Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay, nắm chặt tây trang người , "Tôi tiễn em được ?"

      Thấy có ý định giữ mình lại, Lãnh Tiểu Dã thở hơi, " cần đâu, tôi chỉ ở ngay lầu 8 phòng 0856 thôi mà, rất gần đây, cần phải phiền phức như vậy."

      Xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng lại thấy lão quản gia đâu, cần đoán cũng biết, nhất định lão điều tra .

      chiếc thuyền này, Hoàng Phủ Diệu Dương rất dễ dàng điều tra , dù sao trốn cũng thoát, nhanh chóng ra số phòng của mình.

      Nghe được chủ động số phòng mình như vậy, giọng của Hoàng Phủ Diệu Dương trở nên dịu dàng hơn.

      "Vậy tôi tiễn em đến thang máy."

      Câu này còn là câu hỏi nữa, mà chỉ bình tĩnh thuật lại.

      Cảm nhận được vẫn chưa buông cổ tay mình ra, Lãnh Tiểu Dã tiếp tục từ chối, nhấc chân tới thang máy, Hoàng Phủ Diệu Dương liền cùng .

      Trân Tư Viễn cạnh , vài cận vệ cũng nhanh chóng sau lưng Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Thang máy cách đó xa, rất nhanh tới.

      Trần Tư Viễn vươn tay nhân nút thang máy, cửa thang máy mở ra, ta nhanh chóng vào, giữ lấy thang máy.

      "Ngủ ngon."

      Lãnh Tiểu Dã xong, liền cúi mặt nhìn tay .

      Bàn tay người này dường như dính chặt vào , hề có ý định buông ra, muốn làm loạn sao?!

      Vừa xoay mặt lại, đặt nụ hôn lên môi .

      nhanh chóng ngẩng mặt lên.

      "Tới lượt em."

      Lãnh Tiểu Dã nhìn , con ngươi màu lam có vẻ gì như chơi đùa.

      "Lúc đương, phải mỗi khi tạm biệt bọn họ đều hôn môi sao?"

      câu đểu giả như vậy, thế mà từ trong miệng ra, như đến vấn đề nào đó kinh thiên động địa vậy.

      Lãnh Tiểu Dã hơi nhíu mày, dở khóc dở cười.

      bọn họ trong giai đoạn đương sao?

      Hơn nữa, tên nhóc chưa từng ai, toàn giả vờ, nhưng chuyện này... Điều này cũng đáng đó chứ nhỉ?

      ngẩng đầu nhìn .

      Ánh mắt màu lam sâu thẳm của , như màn đêm tối, những đốm vàng li ti tựa như những vì sao tỏa sáng biển đêm.

      Ánh mắt kia hề có chút gian xảo hay né tránh nào, thể nhìn ra được có giả vờ .

      biết, nếu hôm nay chịu hôn cái, nhất định buông cổ tay ra, Lãnh Tiểu Dã đành nhấc chân, đặt lên mặt nụ hôn.

      Hoàng Phủ Diệu Dương hơi nghiêng đầu.

      vốn chỉ muốn hôn vào mặt cái, thế mà lại dừng môi .

      nhàng chạm vào, dòng điện xuất giữa môi hai người, khiến môi đều tê rần.

      Trong mắt Hoàng Phủ Diệu Dương lóe lên ý cười, dường như cảm thấy bản thân mình bị chiếm tiện nghi vậy.

      Lãnh Tiểu Dã biết chắc cố ý, tức giận hừ tiếng, hất tay ra, rảo bước về thàng máy.

      Cách cánh cửa thang máy, khóe môi Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn giơ lên.

      "Trưa mai, gặp về."

      Lãnh Tiểu Dã thèm để ý tới , lập tức ra lệnh.

      "Đóng cửa!"
      Trần Tư Viễn ấn nút đóng cửa, cánh cửa chậm rãi khép lại, từng chút, đóng lại hoàn toàn.

      Chỉ cách nhau tàng lầu, rất nhanh đến noi, cửa thang máy 'Đing' cái rồi mở ra.

      Lãnh Tiểu Dã ra khỏi thang máy, nhìn thoáng qua lối ra vào, lập tức phát hai người đàn ông đứng chuyện cách đó xa.

      người quay lưng về phía , người còn lại đối diện với chỗ đứng.

      Nhìn thấy ánh mắt , người đàn ông đối diện kia lập tức nghiêng người sang bên cạnh.

      Trí nhớ của Lãnh Tiểu Dã khá tốt, lập tức nhận ra đó chính là người của Hoàng Phủ Diệu Dương từng thấy khi chiếc du thuyền tư nhân của .

      Thu hồi tầm mắt, tức giận khẽ kêu tiếng, Hoàng Phủ Diệu Dương, khá lắm, cho , thế mà lại sớm phái người theo .

      Trần Tư Viễn theo ra khỏi thang máy, tiễn về phòng.

      Trợ lý Annie đứng trước cửa nhìn thấy hai người tới, lập tức vội vàng chạy lên đón, cẩn thận quan sát Lãnh Tiểu Dã cái, "Tiểu thư, ngài sao chứ... Ngay cả điện thoại cũng gọi được, tôi tìm khắp nơi rồi, làm tôi sợ hết hồn... May thay, Trần Tư Viễn có cách, nghe được tin tức của ..."

      "Đủ rồi!" Lãnh Tiểu Dã đánh gảy lời lảm nhảm bên tai, lấy tấm thẻ mở cửa phòng, bước vào, "Tôi phải là đứa trẻ, huống chi, bây giờ tôi còn thuyền, tôi có thể trốn đâu sao?"

      "Đúng vậy, ngài rất đúng!" Annie nghiến răng nghiến lời, nhưng dám phản bác lại, cẩn thận nhắc nhở: "Nhưng, ngài nhớ lúc nào cũng phải mang động theo bên người!"
      Lãnh Tiểu Dã nhún vai cái, "Tôi quên mang."

      Annie tức giận đến nỗi muốn ói ra máu, ta hít hơi sâu mới có thể khống chế được cảm xúc dâng trào, "Tiểu thư, tuy chúng ta thuyền, nhưng tốt xấu lẫn lộn, chúng tôi chỉ là người làm thuê, có nhiệm vụ phải bảo đảm an toàn của hằng ngày chứ. Nếu ngài có việc gì, chúng ta cũng cần tiếp tục thảo luận, nhưng chỉ muốn nhắc ngài, lần sau ngài nên chú ý chút..."

      Lãnh Tiểu Dã cầm chiếc di động của mình trong hộc tủ, " dạy dỗ tôi sao?"

      "Tôi..."

      Annie vừa muốn tiếp, Trần Tư Viễn tới, ngôi ghế nhìn chiếc điện thoại trong tay Lãnh Tiểu Dã, nhanh chóng đoạt lấy.

      "Nếu ngài muốn mình gặp nguy hiểm, xin ngài về sau nên cẩn thận chút, nên trêu chọc những người đàn ông lý lịch như vậy, đồng thời, ngài nhớ đem theo điện thoại bên mình. Nếu , có xảy ra việc gì, tôi và chị Annie cũng thể chịu trách nhiệm được."

      Được lắm, lửa giận nhỉ!
      Lãnh Tiểu Dã cười thầm trong lòng.

      "Tôi tiếp xúc với người đàn ông thế nào đó là việc của tôi, còn bảo đảm an toàn là việc của hai người, chẳng lẽ ngay cả chuyện cỏn con thế này hai người cũng làm xong, tạo sao tôi phải trả tiền cho hai người chứ?" Lãnh Tiểu Dã lười biếng đưa tay trái đến trước mặt Trần Tư Viễn, ngoắc vài cái, "Di động... Mau đưa cho tôi! Đây là lần đầu tiên nên tôi thứ tha cho cậu, nếu cậu còn dám tiếp tục như vậy..., tôi lập vứt hai người làm mồi cho cá."

      Annie tưởng rằng thực tức giận, lập tức đến gần, "Tiểu thư, ngài... Tuyệt đối ngài đừng tức giận như vậy, Tư Viễn... phải, Microphong cũng chỉ vì lo lắng đến an nguy của thôi, thấy, lúc biết mất tích, cậu ta rất lo lắng..."

      Lo lắng?

      Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu nhìn Trần Tư Viễn, ta cố gắng chế tâm tình của mình.
      Dunghyt97, Chris, hirari2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :