1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Dương Hạnh Phúc - Tĩnh Phi Tuyết [DROP - LINK HOÀN TRANG CUỐI]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Thay text
      Last edited: 9/5/17
      ATranh, 13emap, mylien196121 others thích bài này.

    2. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      yessss... hay tuyệt. thanks nàng nhiều nhiều..
      Vy Tử, quỳnhpinkyOrchidsPham thích bài này.

    3. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Chị Ninh khéo hiểu lòng người a
      OrchidsPhamlyly thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 19
      Editor: OrchidsPham


      Chỉ nháy mắt qua ba ngày, chạng vạng hôm nay, Vệ Cẩm Huyên gọi điện thoại tới hôm nay có thể đến trại an dưỡng thăm em , hỏi Trương Tư Ninh có muốn cùng hay . Trương Tư Ninh : “Cái này còn phải hỏi hay sao, dĩ nhiên là chứ, rồi mà.” Lại : “Đợi lát nữa tới đón tôi hay đưa địa chỉ để tôi tự lái xe qua?”


      Trong giọng lơ đãng toát ra thân cận và quen thuộc, khóe môi Vệ Cẩm Huyên hơi cong lên: “Tôi tới đón em , vị trí của nơi đó dễ tìm.” Lại hiếm thấy rảnh rỗi mà nghiêm trang giải thích về câu oán trách vừa rồi của : “Tư Ninh, hỏi em là căn cứ vào lễ phép và tôn trọng em.”


      Trương Tư Ninh nghe xong liền cười: “Biết rồi, tôi cảm ơn là được chứ gì?” lại hỏi: “Vậy mấy giờ tới đây?”


      dịu dàng báo cho biết: “ quá sớm, khoảng 8 giờ .”


      Quả sớm… 8 giờ tới đón, chưa cái khác mà chỉ tính nguyên thời gian đường thôi, ngất, cũng phải 9, 10 giờ đêm mới tới thăm bệnh, đúng là… quái dị.


      Nhưng những lời đề cập đến chuyện riêng tư thế này, bình thường hai người đều cố ý tránh né, lần này cũng thế, vốn dĩ Trương Tư Ninh còn định hỏi xem ngoài hoa Diên Vĩ ra Vệ Trân Trân còn thích loài hoa nào khác nữa , cảm thấy mình mở tiệm hoa, lần trước vội vàng chỉ kịp bó bó diên vĩ mang tới bệnh viện, lần này mà cũng làm vậy có vẻ tốt lắm.


      Nhưng mà lời sắp ra khỏi miệng lại thôi, cảm thấy hơi rối rắm, có phải như thế quá phiền phức hay ? Cũng phải là mua quà sinh nhật, còn quản thích hay làm gì chứ, thăm bệnh thôi mà, mua chút thực phẩm lợi cho sức khỏe là được. Chủ yếu là thành tâm, lại Vệ Trân Trân cũng đâu có thiếu mấy thứ đó chứ.


      Đúng lúc Trần Bình Bình ở ngoại gọi “chị Tư Ninh” gọi vài lần, chút rối rắm ấy cũng liền qua. ở bên trong tiệm trò chuyện với , nghe thấy có người gọi liền mở cửa ngó ra trả lời, sau đó vào điện thoại: “Tôi có việc, cúp máy trước, đừng đến quá muộn nhé.”


      Trần Bình Bình gọi là vì có người muốn gửi mấy bồn hoa trong tiệm, hỏi xem có được , việc này nàng làm chủ được, dĩ nhiên là phải xin chỉ thị của chủ tiệm.


      Người muốn gửi hoa là cụ ông, tóc hoa râm, dáng người trung đẳng, hơi mập, gương mặt trong lộ ra nụ cười hiền hòa, nhìn qua rất thân thiết. Ông biết Trương Tư Ninh là chủ tiệm, liền tình huống của mình với .


      Ông lão họ Mộc, sau khi về hưu cũng có sở thích gì khác ngoài chăm sóc hoa cỏ. Chỉ là mấy ngày nữa con ông kết hôn, nhà trai lại ở ngoài tỉnh, ông sống có mình, thứ duy nhất bỏ được chính là hơn mười bồn hoa trong nhà, giao cho những người khác lại thấy lo lắng, nghĩ người mở tiệm hoa chắc cũng là người trong nghề cho nên tới đây xin gửi.


      Cuối cùng ông cụ : “Tôi ở tiểu khu phía sau, gửi tuần là được, tôi trả tiền công.”


      Trương Tư Ninh nghe xong liền cười: “Bác à, đây là việc thôi, cần trả tiền công, chừng nào bác thấy tiện gọi trước tiếng, cháu cho người sang giúp bác chuyển hoa.”


      Mộc lão tiên sinh nghe vậy vô cùng vui vẻ, cảm thấy Trương Tư Ninh là tốt rất nhiệt tình, sau khi bàn bạc ngày chuyển hoa, lại để lại số điện thoại, cảm tạ hai câu liền thấy mỹ mãn ra về.


      Trần Bình Bình hỏi: “Chị Tư Ninh, sao lại lấy tiền chứ, chúng ta chăm sóc hoa dùm ông ấy cũng phải tốn công sức mà.”


      Trương Tư Ninh : “Chỉ là tiện tay mà thôi, cần thiết, coi như làm việc tốt .”


      Đợi đến gara xem mấy bồn hoa vừa đưa tới hôm trước, Trần Bình Bình giọng thầm với Hứa Dương: “Đến lúc đó còn phải lại sai cậu chuyển hoa sao, mệt cũng đâu phải chị ấy mệt.”


      Hứa Dương trắng mắt liếc cái: “Vốn chỉ là việc , cũng tính toán chi li quá đó.”


      Trần Bình Bình bất mãn, đấm cái: “Chẳng phải là tôi thấy thương dùm cậu hay sao?”


      Hứa Dương hừ tiếng, nghĩ tôi mới cần thương dùm đâu.


      Vì có hẹn với Vệ Cẩm Huyên nên chưa tới bảy giờ Trương Tư Ninh cho Trần Bình Bình và Hứa Dương tan làm, đóng cửa tiệm lên lầu đổi quần áo, cầm chìa khóa xe chuẩn bị tới trung tâm thương mại mua sắm chút thực phẩm tốt cho sức khỏe.


      Chạy xe tới Hoa Liên, Trương Tư Ninh dạo vòng quanh, cuối cùng mua hai hộp A giao, hộp mật ong, hai hộp bối mẫu Tứ Xuyên, thuận tiện bổ sung thêm chút đồ ăn cho tủ lạnh nhà mình, nhìn thời gian còn sớm liền vội vàng trở về.

      Bối mẫu Tứ Xuyên: vị thuốc đông y, tìm hiểu thêm

      A giao - 阿胶 –gelatin, tìm hiểu thêm (ta chỉ thấy wikipedia tiếng Trung giới thiệu về cái A giao này thôi)


      Tám giờ năm phút, Vệ Cẩm Huyên chậm rãi tới, Trương Tư Ninh giao mấy hộp mình mua cho lão Trịnh bỏ vào cốp xe, bản thân ôm bó diên vĩ ngồi vào ghế sau xe cùng Vệ Cẩm Huyên.


      “Đây, hoa của .” Vừa ngồi xong, liền đưa hoa cho người ngồi bên cạnh.


      Vệ Cẩm Huyên nhận bó hoa, rất tự giác lấy ví tiền ra, ấn tượng rất sâu với câu em ruột cũng phải sòng phẳng” của Trương Tư Ninh.


      Trương Tư Ninh cũng khách khí, nhận lấy tờ tiền chuyển sang, mở túi xách lấy tiền lẻ thối lại, đợi nhận lấy, vụ mua bán này coi như hoàn thành. Lão Trịnh ở phía trước nhìn cảnh này mà sửng sốt, hoàn toàn hiểu ông chủ nhà mình và tiểu Trương đùa cái gì vậy, quan hệ như thế rồi, sao còn so đo ràng như thế…


      “À đúng rồi, tôi mua mật ong, bối mẫu Tứ Xuyên, còn có A giao, em có ăn mấy thứ này ?” Kéo khóa túi xách lại, Trương Tư Ninh ngẩng đầu hỏi.


      Vệ Cẩm Huyên đáp: “Trân Trân ăn mấy thứ đó.”


      Trương Tư Ninh: “…”


      “Chọc em đó!” Vệ Cẩm Huyên bỗng nhiên cười, xoa hai cái đầu : “Tư Ninh, em dễ lừa, người làm ăn mà dễ mắc lừa như thế cũng tốt đâu.”


      Trương Tư Ninh ha ha hai tiếng, cũng gì mà trực tiếp thò tay hung hăng nhéo mạnh lên mu bàn tay , nghe được tiếng hít lạnh của mới vừa lòng buông tay, nhân tiện hừ hừ hai tiếng.


      Vệ Cẩm Huyên kinh hãi, để hoa sang bên, nhe răng xoa xoa mu bàn tay, sống nhiều năm như thế đây là lần đầu tiên có người nhéo , vừa đau lại vừa mới lạ, cảm giác.


      “Em cũng quá độc ác rồi, nhìn này, tím thành cái dạng gì rồi.”


      ra Trương Tư Ninh nhéo xong cũng thấy hơi chột dạ, cũng biết sao mình lại đột nhiên làm thế, chuyện này chưa từng xảy ra chứ đừng chi đối phương còn là Vệ Cẩm Huyên quá quen thuộc, chuyện này hoàn toàn đúng.


      “Tôi cũng đâu có dùng sức mấy… ừ, là do quá yếu đuối.”


      Vệ Cẩm Huyên nâng tay đến trước mặt : “Đây mà gọi là dùng sức?”


      Ánh mắt Trương Tư Ninh chớp chớp, ho khan hai tiếng: “Chỉ là nhìn qua hơi đáng sợ thôi, chút sưng đỏ ấy lát hết mà.” Lại lắp bắp : “Còn phải là do bắt nạt người ta trước sao, nếu tự nhiên tôi nhéo làm gì chứ.”


      Được, em có lý! Vệ Cẩm Huyên vừa bực mình vừa buồn cười, vừa cảm thấy thú vị lại vừa sâu sắc nhận ra con người thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài. Thấy tội nghiệp co vào góc nhắm mắt giả vờ ngủ, tỏ vẻ đà điểu “ nhìn thấy tôi”, cũng thể tưởng tượng được ánh mắt của mình lúc này mềm mại dịu dàng cỡ nào.


      Trong mắt lão Trịnh, hành động của hai người chẳng khác nào trắng trợn liếc mắt đưa tình! ra Vệ tiên sinh bình thường nghiêm túc ít ít cười cũng có thời điểm ngây thơ như vậy… Cho dù là trước khi xảy ra tai nạn xe ông cũng chưa từng thấy Vệ tiên sinh đối xử như vậy với bất kỳ phụ nữ nào, càng đến sau tai nạn.


      chủ Trương này đúng là cao nhân!


      Xe chạy thẳng về hướng bắc, càng chạy càng dài, Trương Tư Ninh nghiêng mình vụng trộm liếc mắt nhìn xem bên ngoài, biết trại an dưỡng của Vệ Trân Trân nằm ở gần công viên rừng rậm ở phía bắc. Lần duy nhất đến công viên rừng rậm này là nghỉ hè năm thứ hai đại học, do bị Kim Giai Di lôi kéo tới xem đà điểu, vườn đà điểu ở nơi này rất nổi tiếng.


      Lúc này cũng còn sớm, người ở đây lại rất thưa thớt, lúc này ngoài mấy chiếc xe thỉnh thoảng lướt qua gần như thấy có tung tích của người khác. qua cửa nam của công viên rừng rậm, lại chạy về phía bắc thêm 20 phút, cuối cùng ô tô cũng dừng lại trước tòa nhà.


      Cửa sắt màu đen cao lớn, lão Trịnh bấm còi hai lần, có người từ phòng trực chạy ra lấy chìa khóa mở cửa từ bên trong, lão Trịnh chào hỏi xong liền khởi động xe tiếp tục chạy vào.


      Thấy vẫn lén lút nhìn ra ngoài, Vệ Cẩm Huyên bị chọc cười, tức giận vỗ vỗ đầu : “Được rồi, đừng giả vờ nữa, biết em ngủ rồi.”


      Trương Tư Ninh hơi ngượng ngùng, mở mắt ngồi thẳng dậy, cười cười nhìn người bên cạnh, nụ cười mang theo chút xấu hổ : “Nơi này nhìn qua tệ.”


      Lời này cũng phải bừa, mặc dù trời tối nhưng đèn đường sáng ngời, Trương Tư Ninh ngắm cảnh nãy giờ thấy diện tích trại an dưỡng này hẳn là , mỗi căn nhà đều xây dựng theo phong cách Tây Âu, từng toàn nhà nho đếm hết, mặc dù tầng trệt cao nhưng vô cùng tinh xảo, có cảm giác phong cảnh điền viên vô cùng xinh đẹp.


      Nhận ra mất tự nhiên của , Vệ Cẩm Huyên cũng thêm gì nữa, chỉ cười như cười nhìn tiếng: “Trân Trân rất thích nơi này.”


      Cuối cùng xe cũng dừng lại, Trương Tư Ninh đẩy cửa bước xuống, trước mắt là tòa nhà hai tầng, còn có vườn hoa độc lập, xung quanh được vây bằng hàng rào màu trắng. Được rồi, tuy sớm đoán được nơi có thể để em Vệ Cẩm Huyên ở lại chắc chắn đơn giản, nhưng… tự mình chiếm lấy biệt thự vẫn khiến kinh ngạc.


      Khó trách mỗi lần tới thăm bệnh muộn như thế mà vẫn được tự do ra vào, nơi này nếu phải là người quyền quý chắc cũng ở nổi.


      Người phụ nữ trung niên gặp ở bệnh viện lần đó ra đoán, bà câu nệ hô: “Vệ tiên sinh.” Trương Tư Ninh rất ngạc nhiên sao bà ta lại sợ như vậy, mà Vệ Cẩm Huyên cũng rất lãnh đạm với bà ta, chỉ thản nhiên ừ tiếng, cũng gì nữa. Thái độ này của tốt, phải thu mua lòng người phục vụ mới được, lạnh như băng thế ai tận tâm tận sức chăm sóc em cho chứ? Nhưng mà tại thời gian địa điểm thích hợp, Trương Tư Ninh tính khi trở về với chuyện này.


      theo Vệ Cẩm Huyên vào trong nhà, phong cách trang trí bên trong cực kỳ xa hoa, giống trại an dưỡng chút nào. Vệ Trân Trân ở căn phòng phía đông lầu , đẩy cửa vào, đập vào mắt là màu tím ngập tràn! Vách tường, trần nhà, sàn, bức màn, đèn, tủ quần áo, cái bàn, ga giường, đệm chăn, thậm chí là vỏ ngoài TV cũng đều bọc màu tím…


      .”


      Đây coi như lần đầu tiên Trương Tư Ninh chân chính nhìn thấy Vệ Trân Trân, nằm thẳng giường, hai má trắng nõn, lại vì quá gầy mà xương gò má nhô hẳn ra khiến ánh mắt có vẻ rất to, hơi dọa người. Ánh mắt cũng là màu xanh đậm, ướt nước nhìn rất được. Thấy Vệ Cẩm Huyên bước vào, rất dịu dàng gọi , giọng như chú mèo vừa cai sữa, yếu đuối đến mức khiến người ta chua xót.


      Trương Tư Ninh có thể cảm nhận ràng từ khi bước vào nơi này cảm xúc của Vệ Cẩm Huyên thay đổi rệt, phút trước có thể thoải mái giỡn với nhưng giờ phút này lại có cảm giác như ngọn núi cao ngất đáng tin cậy.


      “Trân Trân, hôm nay miệng vết thương còn đau ?” Vệ Cẩm Huyên đặt bó diên vĩ trong tay xuống cạnh gối của , cúi người thấp giọng hỏi.


      Vệ Trân Trân ngoan ngoãn lắc đầu: “ tốt nhiều rồi.” Vừa , ánh mắt vừa tò mò nhìn về phía Trương Tư Ninh cách đó xa, ánh mắt xinh đẹp chớp chớp như tò mò người này là ai vậy?


      Vệ Cẩm Huyên vuốt ve mái tóc em hai cái, lại quay lại ngoắc Trương Tư Ninh, đợi bước tới, giới thiệu: “Đây là bạn của , ấy tên Trương Tư Ninh, những bông diên vĩ này là sản phẩm trong tiệm của ấy.”


      Trương Tư Ninh cố gắng làm cho vẻ mặt mình mềm mại bình dị gần gũi chút, giọng : “Xin chào, em là Trương Tư Ninh, rất vui được biết chị.”


      Vệ Trân Trân nhìn , lộ ra nụ cười nhợt nhạt: “Tôi nghe trai nhắc đến , ấy hoa trong tiệm của hấp dẫn hơn nơi khác rất nhiều.”


      Trương Tư Ninh nghĩ, ra Vệ Cẩm Huyên đánh giá cao cửa hàng hoa của mình tới vậy, khiến thụ sủng nhược kinh.
      Last edited: 9/5/17
      Iluvkiwi, levuong, minhhanhng18 others thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Thay text
      Last edited: 9/5/17
      ATranh, 13emap, mylien196123 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :