1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quynhquynh2453

      quynhquynh2453 New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      5
      ngược chết cháu rồi

    2. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Thất tình tự tử đu dây điện. Điện giật tê tê chết từ từ.
      Có nghĩa là thất tình đáng , đáng là gặp phải mấy đứa “có tâm” an ủi mình chỉ muốn trào máo họng.
      Nhiên à, cai nghiện thất bại rồi chứ gì

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Sau vụ này vẫn là a nhiên mặt dày đeo bám, và có khi vụ đòi chịch phát rồi chia tay trong truyền thuyết tới rồi

    4. RVNT0105

      RVNT0105 Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      4,172
      Chương 38: Ngọt trở lại

      Gã khốn Lục Hãn Kiêu dán sát người vào cánh cửa, Đào Tinh Lai đút táo đầy miệng chị mình xong cũng chạy đến giúp vui.

      "Đến , em giận chết ta luôn!”

      “Em giận nhiều vào nhé, em giận xong đến phần ra tay làm cậu ta thêm trận nữa!”

      Đào Tinh Lai buồn bực, "Làm gì?"

      Lục Hãn Kiêu đem mặt vùi hết vào mắt mèo cánh cửa nhìn chớp mắt: “Làm thịt cậu ta!”

      Đào Tinh Lai: "Muốn làm làm nhé, em góp phần đâu, trách nhiệm thần tượng của em nặng lắm.”

      Lục Hãn Kiêu vốn cũng trông cậy vào cậu ta, "Em ngậm miệng lại."

      Đào Tinh Lai tựa lưng vào tường, quên luôn quả táo tay là gọt cho Giản Tích, thả vào miệng ăn ngon lành.

      Giản Tích tới, nắm lỗ tai của Lục Hãn Kiêu kéo về phía sau.

      "Ai ôi, ai ôi, má ơi, đau."

      "Hai người diễn đủ chưa? Cảm thấy phiền !” Giản Tích tức giận.

      ", có phải em đau lòng cho Hạ Nhiên ?" Lục Hãn Kiêu nhíu mày xoa xoa vành tai, "Ra tay độc ác ."

      Giản Tích nghe xong lập tức nổi giận, cất cao giọng với ta: “Em chia tay với ta, lòng hết đau từ lâu rồi, hai người đừng nhảm nữa!”

      Lời này vừa ra, Đào Tinh Lai bị thịt táo vẫn còn chưa kịp nuốt nghẹn lại ở cổ, ho sặc sụa.

      Lục Hãn Kiêu ngượng ngùng cười cười, "Được rồi, được rồi, được rồi, đừng tức giận, thân thể còn chưa khoẻ hẳn mà, nếu bị sốt hạ được lần nữa chạy đâu tìm thuốc cho em đây.”

      Ầm ĩ đoạn thời gian dài như thế nhưng bên ngoài cửa từ đầu đến cuối hề có bất cứ động tĩnh gì.

      Đào Tinh Lai từ mắt mèo cửa nhìn chăm chú ra bên ngoài, thầm : "Sao lại đến chứ? có lí nào? Chẳng lẽ đến nhà hàng xóm sửa giùm vòi nước rồi?”

      Giản Tích lười quan tâm, mình đến ban công hóng gió.

      Khu chung cư vào mùa đông, với ánh sáng của ngọn đèn đường ảm đạm, Giản Tích tức giận trong lòng, nhưng lại quản được ánh mắt liếc về hướng dưới lầu.

      nhìn chăm chú cửa ra bên hàng hiên, giống như muốn dùng ánh mắt soi ra chỗ đó lỗ thủng. lâu sau, bóng của Hạ Nhiên quả nhiên xuất , từ hàng hiên ra, bị bóng đêm cùng ngọn đèn chiếu vào, soi ra chiếc bóng độc đường vắng.

      Hạ Nhiên lên, ở bên ngoài cửa đợi, nghe được câu "Lòng hết đau từ lâu” của Giản Tích làm dũng khí tích góp từng chút biến mất chẳng còn tung tích.

      Người ở ngoài cửa, cũng dám gõ cửa. Trong lòng của Giản Tích cũng vui vẻ gì, cắn chặt môi dưới để cảm giác đau đớn kia đánh tan cảm xúc loạn xạ vừa nhen nhóm lên.

      Sau đó lẩu được mang đến, ba mươi mấy hộp chất thành núi. Giản Tích sắp bị hai người bọn họ ồn ào phiền đến chết được: “Chưa từng thấy ai thăm bệnh mà mua nồi lẩu cay đến mức này.”

      Lục Hãn Kiêu vùi đầu húp xùm xụp: “Đừng oan cho , đối với em luôn luôn quan tâm, luôn luôn thấu hiểu. Đây, cơm chiên trứng rắc tiêu, em ăn nhiều chút."

      Giản Tích ngồi bên cạnh bàn, cúi đầu ăn món cơm chiên trứng đơn sơ.

      Đào Tinh Lai vừa cắn cánh gà vừa : "Chị, em thể chơi với chị lâu được. Mười giờ em có cảnh quay, nếu nhớ em cứ gọi điện thoại cho em nha.”

      Giản Tích: "Chị nhớ em chút nào."

      Lục Hãn Kiêu nhanh chóng tiếp, "Bé Đào, để gọi cho cưng, nhớ cưng.”

      Đào Tinh Lai "Hừ " tiếng, trợn to đôi mắt tròn của cậu bảo: “Giống đực cao hơn em, đẹp trai hơn em làm ơn tránh em xa chút.”

      Lục Hãn Kiêu ghen tị: “Em phân biệt đối xử quá, trước kia lúc có Hạ Nhiên, em còn chủ động bám lấy cậu ta, sao lúc đó so sánh nhan sắc cậu ta với em?”

      "Làm sao so được chứ!” Đào Tinh Lai như chìm trong hồi ức tốt đẹp: “ Hạ Hạ biết kể chuyện cổ tích nè, đấu địa chủ cũng đặc biệt lợi hại, lúc em ngủ, còn đắp chăn giúp em, em bị cảm toàn bộ là công lao của ấy đó."

      Giản Tích đặt đũa xuống, "Em ăn no rồi."

      Đào Tinh Lai là chị khống, lập tức học theo, "Em cũng ăn no."

      Lục Hãn Kiêu ăn mình cũng chán nên đặt đũa xuống ăn nữa, sau khi thu dọn tàn cuộc đứng dậy muốn rời .

      Trước khi , do dự thoáng, rồi hỏi: "Tiểu Tích, chuyện tối hôm đó em nhớ ?"

      chưa dứt lời, Giản Tích vừa nghe xong liền tức giận: "Đừng cho là em biết, đặt em lên vai khiêng em như bao cát nhảy tới nhảy lui.”

      Lục Hãn Kiêu: "..."

      Giản Tích đẩy ta ra ngoài, "Lần sau đến mà còn gọi lẩu, em cho hai người vào cửa."

      Hai người đều là lái xe tới, Lục Hãn Kiêu gần đây cực thích Land Rover vừa nhập vào nước này, cả ngày chạy huyện hoang đường phố. Đào Tinh Lai lái chiếc Jeep màu trắng cực kì thanh nhã.

      " Lục Lục, đường lái cho đàng hoàng, đừng vượt đèn vàng, đèn đỏ nhé. Đào Tinh Lai xong, đảo đầu xe lại, sau đó lướt nhanh như chớp.

      Cậu còn cảnh chia tay trong mưa cần phải quay nên muốn nhanh chóng chạy về phim trường, nhưng xe vừa mới chuyển ra ngoài khu chung cư, bị người ngăn lại.

      Đào Tinh Lai lập tức đưa chân đạp mạnh vào thắng xe, do đối phương đứng ngược chiều ánh sang cho nên thể thấy diện mạo.

      "Ôi mẹ kiếp, muốn bị đụng lắm đúng , tưởng xe tôi có camera hành trình đúng ?”

      Đào Tinh Lai vừa cởi dây an toàn ra, còn chưa kịp tung cửa xuống xe, cánh cửa ghế phụ lái bị người ta đẩy ra ngồi lên.

      Đào Tinh Lai dụi mắt cái, "Chúa ơi." Là Hạ Nhiên.

      Hạ Nhiên thân thể cao to, toa xe lập tức bị tràn đầy cảm giác áp lực.

      Đào Tinh Lai nuốt nước miếng cái, ", muốn làm gì?"

      Hạ Nhiên dùng ánh mắt sâu kín nhìn cậu, hoàn toàn có vẻ kiêu ngạo cuồng vọng của ngày thường, thậm chí Đào Tinh Lai còn cảm thấy, có chút đáng thương.

      Xe lướt vụt nhanh như bay, tay lái xoay chuyển linh lợi.

      " muốn chị của em tha thứ cho , lần này em thể giúp được đâu." Đào Tinh Lai cự tuyệt lời thỉnh cầu của Hạ Nhiên, kiêu căng : " có biết quan hệ giữa em và chị em ra sao ? Ra ngoài ăn xin được xu em chia chị ấy nửa đó.”

      Hạ Nhiên: "Coi như xin cậu."

      Đào Tinh Lai: "Vậy cũng có cửa đâu, làm chị em đau lòng đến sốt cao, tội này quá nặng thể nào rửa sạch được.”

      Hạ Nhiên: "Nhìn thấy ấy mới bị thương thành như thế, có lỗi với cả nhà của em, cho nên đầu óc nóng lên, mới mấy câu nhảm nhí như thế.”

      Đào Tinh Lai dùng tay trái điều khiển tay lái, ngón trỏ đưa về hướng lắc lắc. “ toi đời rồi, chị của em đau lòng. đừng năn nỉ em uổng công, em - - ai ôi! Đau quá!"

      Hạ Nhiên vươn tay bắt lấy ngón tay lắc lư của cậu, để sát vào, ung dung thong thả đem tay đặt lên tay lái.

      Đào Tinh Lai cực kì sợ hãi: " muốn làm gì?"

      Hạ Nhiên chậm rãi cách cực kì bình tĩnh: "Có giúp hay ? Hửm?"

      Vừa , bàn tay đặt tay lái của thầm dùng sức, xe lập tức chao đảo.

      Ngụ ý cực kì ràng: giúp chứ gì? OK, vậy chết chung.

      Trong đầu của Đào Tinh Lai tự động bổ não ra tin tức chấn động lan tràn khắp trang nhất của các báo vào sáng mai: xe hai mạng!

      Nghĩ đến việc mình vẫn chưa lấy được danh hiệu ảnh đế, vì thế lập tức chịu thua, bán đứng chị nửa xu tiền của mình: "Giúp giúp giúp! rể, như thế nào, em làm như thế đó!"

      - - -

      Bệnh viện số thành phố.

      Giản Tích đến văn phòng của chủ nhiệm để trả ngày phép, khôi phục công việc bình thường, ngón út tay trái của bị gãy xương còn trong thời kỳ khôi phục, cho nên trong tháng, phòng ban sắp xếp Giản Tích trực phòng giải phẫu.

      Hạ Nhiên gửi rất nhiều tin nhắn cho , ban đầu dùng wechat, nội dung cũng rất lưu loát.

      " sai rồi, thực xin lỗi."

      Giản Tích lạnh lùng giả vờ mạnh mẽ, nhưng chạng vạng chiều nay, sau khi nhìn đến sáu chữ này, nước mắt vẫn thể kiếm được tuôn xuống.

      Hạ Nhiên xé mở lòng từng chút từng chút , vừa sắc bén vừa bá đạo làm Giản Tích khó có thể chống đỡ.

      Trong lòng vẫn còn chưa nguôi giận nên lập tức kéo Hạ Nhiên vào blacklist

      Hạ Nhiên cũng chịu bỏ cuộc, đổi thành gửi tin nhắn.

      "Thân thể có đỡ hơn ? Tay còn đau ?"

      "Cho cơ hội để quỳ kim tiêm, được ?"

      "Mỗi ngày đều tự tát mình, hôm nay mới tát xong má trái, má phải để dành lại cho em"

      Giản Tích ban đầu còn thương tâm, sau đó nhận tin nhắn liên tiếp hai ngày có thể bình tĩnh đọc tin nhắn như đọc truyện cười ngố ngố này.

      Cười xong, trái tim cũng dần ấm nóng trở lại.

      Bắt đầu từ hôm qua, Hạ Nhiên đổi thành gọi điện thoại, cũng quấy rối lung tung, chỉ gọi ba cuộc vào sáng, trưa và tối. Buổi sáng bảy giờ, trưa mười hai giờ rưỡi, buổi tối đúng thời điểm tan tầm. Giản Tích hề nhận bất cứ cuộc gọi nào, tự động xem đó trở thành đồng hồ báo thức rời giường ăn cơm.

      Nhưng vẫn xảy ra sơ suất, Giản Tích lỡ tay nhận cuộc gọi.

      Đó là do Hạ Nhiên dùng điện thoại công cộng gọi đến, sau khi nghe câu chào hỏi của : "A lô? Ai thế?", Hạ Nhiên thiếu chút nữa mừng đến rơi nước mắt.

      "Tiểu Tích, là đây. Xin em đừng gác điện thoại!"

      Xa cách tuần, lại nghe được thanh của , Giản Tích cũng có chút ngây người.

      Càng ngây ngẩn, càng quên nên gác máy.

      Hạ Nhiên ở bên kia bắt đầu ấp úng ngừng, câu nào cũng đều nhận sai. Gần như có thể nhìn thấy được đường đường là người đàn ông cao to, lúc này thê thảm ở ven đường như thế nào.

      Giản Tích đem điện thoại đặt bên lỗ tai, vừa nghe vừa cong cong miệng, sau đó lập tức nhấn ngắt cuộc gọi chút lưu tình.

      Sắp đến giờ tan việc, lại nhận được tin nhắn từ dãy số xa lạ.

      [ Nếu và em còn cơ hội nữa. ]

      Giản Tích kéo lên kéo xuống xem mấy lần, chỉ mỗi câu đầu đuôi làm tim thấp thỏm đó còn gì khác.

      còn buồn bực, tin nhắn theo nhau mà tới - -

      [ Nếu chúng ta phải chia tay như thế này,

      Bác sĩ Giản, có thể ra ngoài ‘Chịch’ phát chia tay được . ]

      Giản Tích thể kiềm được phun toàn bộ số nước vừa uống vào miệng ra ngoài.

      Tin nhắn lại được gửi đến- -

      [ Vĩnh viễn ngừng, vĩnh viễn đến tận cùng, cả đời này, nguyện vì em tinh tẫn nhân vong. ]

      Ở Nha Đề lộ, Hạ Nhiên hết cách , Giản Tích nhẫn tâm đem tất cả những phương thức liên lạc của đều kéo vào sổ đen, chỉ có thể sử dụng điện thoại cũ kĩ của bà ngoại chật vật gõ tin nhắn.

      Khi Giản Tích nhìn đến dòng tin nhắn cuối cùng đó, rốt cục bật cười thành tiếng.

      Lạnh nhạt thờ ơ bỏ , cũng nên nếm thử mùi vị của lãnh cung.

      Ngày hôm sau, đến lượt Giản Tích trực ban, bởi vì là thứ Bảy, cho nên người đến khám bệnh cũng nhiều lắm.

      Xem xong khoảng mười người, phía sau còn người đợi khám nữa nên y tá lấy bánh bích quy mới nướng sáng nay ra. “Bác sĩ Giản, chị nếm thử xem, của em tự làm đấy.”

      Giản Tích cũng khách sáo, cầm miếng lên bỏ vào trong miệng, "Ngon lắm, mùi sữa tươi rất thơm.”

      y tá hân hoan vui sướng: “Em pha phân nửa là sữa tươi ấy, cực thơm, chị ăn thử cái sô la này .”

      Hôm nay Giản Tích cực kì nhiệt tình ăn đến miếng bánh thứ ba có số khám bệnh mới lên hệ thống, y tá vội vàng thu dọn, "Làm việc, làm việc."

      Kêu số, cửa được đẩy ra nhanh chóng, có người lập tức bước vào.

      Ánh mắt của Giản Tích vẫn còn nhìn màn hình, mở bệnh án của bệnh nhân mới vào ra xem, hỏi theo thông lệ: “Tên Dương Tâm đúng ? Chị sang bên đây ngồi này, thai sáu tháng..."

      vừa vừa ngẩng đầu lên nhìn, sau khi nhìn thấy người mới đến kinh ngạc đến mức há hốc miệng, trợn to mắt nhìn, cực kì hoảng sợ: “Đào Tinh Lai?"

      người mặc bộ y phục phụ nữ có thai, Đào Tinh Lai mang mái tóc giả xoăn dài, gương mặt thon thả của cậu tô son điểm phấn, trong bụng nhét vào cái cái nồi, vừa to vừa tròn.

      Cậu ém giọng, bắt chước giọng phụ nữ, rất nhập vai : "Dạ, sáu bảy tám tháng, cả, đỡ em sang đó ."

      'Người nhà' Hạ Nhiên cũng có chút dám nhìn ‘Thai phụ’, nên hề đưa tay đến.

      Giản Tích: "..."

      có can đảm nhìn Đào Tinh Lai lần thứ hai, quay đầu sang với y tá : "Em ra ngoài trước , lấy giúp chị túi bông gòn quấn sẵn.”

      ý tá cực kì nhạy bén, nhanh chóng chạy vọt ra cửa.

      Giản Tích: "Em bị điên à, Đào Tinh Lai!"

      "Em ăn mặc chưng diện như thế này làm sao có số để vào đây khám chứ! Chị chịu gặp ấy sao!” Đào Tinh Lai cũng phục, "Phí khám bệnh bên chị đắt chết được, tận mười hai đồng đó."

      Giản Tích: "Chị trả lại cho em, nhanh lên, đừng quấy nữa."

      Đào Tinh Lai: "Em chịu, bác bảo vệ ở bệnh viện chị cực kì biến thái, chỉ cho phụ nữ có thai và người nhà bước vào."

      Hạ Nhiên từ khi bước vào cửa đến giờ, ánh mắt giống như keo dán vạn năng, dính vào người của Giản Tích có nạy cũng rơi xuống.

      Bị ánh mắt này nhìn chằm chằm thực làm nhột nhạt cả người, Giản Tích rốt cục chịu liếc cái.

      Hai mắt giao nhau, chỉ trong giây, cái nháy mắt, Hạ Nhiên cảm thấy, mẹ nó, sắp cháy đến nơi rồi. Theo lí thuyết phần diễn của Đào Tinh Lai đến đây là xong, nhưng cậu nhập vai quá sâu, diễn riết thành nghiện.

      "Chị bác sĩ ơi, em cần kiểm tra những gì ạ? Có phải cần thử máu, siêu gì gì đó ạ?

      Đào Tinh Lai hề lãng phí cơ hội thực nghiệm của bản thân, vỗ về bụng cảm khái: "Phụ nữ mang thai là mệt nhất, em mới vác cái chảo này có giờ cảm thấy thắt lưng đau chịu nổi luôn. Làm mẹ vĩ đại.”

      Giản Tích muốn nghe cậu ta lảm nhảm, "Em muốn làm kiểm tra đúng ? Được, chờ chút."

      Đào Tinh Lai đưa đầu qua xem màn hình máy tính, "Chị, chị làm gì?"

      "Liên hệ bác sĩ khoa thần kinh cho em." Giản Tích vừa nhìn về phía Hạ Nhiên, "Khu vực đặc biệt, hai người.”

      Đào Tinh Lai muốn bị ngược, vì thế lập tức cởi tóc giả xuống, sau đó đem cái nồi lấy ra khỏi áo khoác ngoài, ném cho Hạ Nhiên: "Em chỉ giúp đến đây thôi, gặp được người rồi, chuyện còn lại tự giải quyết.”

      Đào Tinh Lai rồi, văn phòng liền chỉ còn lại Hạ Nhiên và Giản Tích.

      Hạ Nhiên tới, mỗi bước , trái tim của Giản Tích lại đập nhanh thêm nhịp.

      ngồi ghế, Hạ Nhiên đột nhiên ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn về phía .

      Thanh của chậm mà , "Bác sĩ Giản, có lòng tốt muốn cứu mạng của ?”

      Giản Tích cố nén khắc chế, cố làm cho mặt mình lạnh lùng, chút cảm xúc như đeo chiếc mặt nạ.

      Thái độ của lãnh đạm, giọng cũng nhạt nhẽo, xoay người lại nhìn thẳng Hạ Nhiên hề có chút tránh né: “Đề nghị chia tay của , em đồng ý rồi.”

      "Giản Tích."

      " còn cơ hội."

      "Vậy theo đuổi em lần nữa."

      " lấy đâu ra tự tin và suy nghĩ như thế?" Giản Tích lạnh lùng, " có tiền ? có nhà ? có xe ?"

      Hạ Nhiên nắm lấy tay , "Em cứ giận ."

      Đầu ngón tay vừa chạm vào nhau, Giản Tích giống như chạm phải lửa, lập tức nhanh chóng rút tay về. Nhưng do rút nhanh quá nên bàn tay mất đà chạm mạnh vào miệng của Hạ Nhiên, giống như cho cái tát.

      Hạ Nhiên sửng sốt, ánh mắt lập tức trầm xuống, Giản Tích cũng ngờ tới, há miệng mấp máy, muốn rồi lại thôi.

      Nhưng sắc mặt của quá kém, trong lòng Giản Tích cũng vui, đơn giản giải quyết được đến nữa.

      Hạ Nhiên chậm rãi đứng lên, "Thực xin lỗi, làm phiền em."

      Giản Tích quay đầu .

      Hạ Nhiên hít sâu, " biết lỗi rồi, nếu em hỏi là phải làm thế nào để bù lại có hay đến đâu chăng nữa cũng chỉ là lời suông, nhưng nếu em đồng ý cho thêm cơ hội nữa."

      ngập ngừng, rồi tiếp: "Giản Tích, chúng ta lập tức đăng kí kết hôn, đối xử tốt với em suốt cả đời này.”

      Giản Tích lập tức cứng người, nước mắt đảo quanh trong vành mắt.

      Hạ Nhiên cũng tiếp tục ép , " đây, quấy rầy em làm việc. Đúng rồi, tay đừng quá dùng sức, dưỡng cho mau lành, có việc cứ gọi điện thoại cho , trễ đến đâu cũng tắt máy."

      Thẳng đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Giản Tích mới thả lỏng đôi môi bị cắn chặt của mình, quay đầu nhìn chăm chú vào cánh cửa kia, nước mắt lập tức rơi lộp bộp xuống mu bàn tay.

      - - -

      Giản Tích buồn bực trong lòng suốt cả ngày, đều do Hạ Nhiên đến đây rồi lại ngay, biết kiên nhẫn thêm chút nữa.

      Tan tầm, điện thoại cho Lục Hãn Kiêu hỏi địa chỉ, chạy tới ăn cơm chùa.

      Lục Hãn Kiêu có cuộc hẹn ăn cơm do mấy đối tác muốn ta làm người tài trợ nên ra tay cực kì rộng rãi, đặt ở nhà hàng ngon nhất. Giản Tích làm cái đuôi theo chân , Lục Hãn Kiêu lại dám thờ ơ, cố sức gắp thức ăn cho .

      Sau khi ăn xong lại ca hát, ngón tay của Giản Tích vẫn còn nẹp lại, Lục Hãn Kiêu ca cũng hát, cũng thèm dê, chỉ theo uống nước trái cây.

      "Có chừng có mực là được, tính tình của Hạ Nhiên biết, em giận dỗi lâu quá sợ cậu ta gặp chuyện may."

      Giản Tích càng nghe càng phiền, " ấy , khi muốn quay về chỉ cần lì lợm da mặt dày chút em phải tha thứ cho ấy liền sao?”

      Lục Hãn Kiêu hừ tiếng, " ràng là cậu ta đến chết được.”

      " đến chết được đó có sao ? có ý kiến à?" Giản Tích lười nhác nằm dài quầy bar.

      Lục Hãn Kiêu chịu nổi, nhảy xuống khỏi chiếc ghế chân cao chạy đến phòng vệ sinh.

      Kết quả đến 2 phút liền chạy trở về, "Trời ạ! Giản Tích! Đá vọng thê lại tới nữa!"

      Lúc này Giản Tích do dự, nhanh chóng đứng dậy, "Dám gạt em chết chắc."

      chạy đến bên cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra nhìn, dưới ánh sáng lập lòe những tia nắng cuối cùng còn sót lại của buổi hoàng hôn, hòa quyện với ánh đèn nhạt nhòa của ngọn đèn đường Hạ Nhiên lẻ loi mình, dựa vào lan can lẳng lặng hút thuốc.

      Lục Hãn Kiêu là người đầy kinh nghiệm, cách chắc chắn: “Cậu ta theo dõi em đó, tiểu Tích, đá cậu ta !”

      Giản Tích làm như nghe thấy, hình ảnh đơn độc đó của Hạ Nhiên chiếm toàn bộ tầm mắt của , người, dù có tức giận đến đâu chăng nữa cũng đều có thời hạn, đối với Hạ Nhiên, thể lạnh nhạt thêm dù chỉ ngày nữa.

      Vì thế Giản Tích xoay người, chạy vội xuống lầu.

      Ánh đèn từ những chiếc ca nô chạy sông xuyên thủng màn đêm, trong bóng tối nhập nhòe đó Hạ Nhiên cho là mình nhìn lầm.

      Giản Tích đứng cách mấy thước, nhàn nhạt lãnh đạm, nhìn ra cảm xúc tại của .

      Hạ Nhiên vội vàng ném điếu thuốc trong tay , vừa khẩn trương vừa thấp thỏm nhìn , giống như học sinh tiểu học chờ bị phạt vì lỗi của mình.

      Giản Tích vòng tay trước ngực, từng bước về hướng .

      Hạ Nhiên hít thở dồn dập, dám chớp mắt.

      Đứng lại, rất gần, Giản Tích : "Há mồm."

      Hạ Nhiên: "..."

      Mặc dù biết chờ mình kế tiếp là gì, nhưng giờ khắc này, muốn nhảy sông cũng lập tức chấp hành vô điều kiện.

      Hạ Nhiên nghe lời hé miệng, mắt thấy Giản Tích nhanh chóng đưa tay đến , rất nhanh trong miệng có thứ gì đó ngọt ngào lan tràn.

      Giản Tích đút ăn viên kẹo.

      ngước mắt, "Ăn ngon ?"

      Hạ Nhiên hé răng.

      Giản Tích lại hỏi: "Có ngọt ?"

      Hạ Nhiên chỉ gật đầu, gật đầu ngừng. Gật đầu xong rồi cũng dám ngẩng lên lần nữa.

      Giản Tích cong cong khóe miệng, tới gần , dựa sát vào tai nũng nịu, " muốn chết à, kẹo đó chỉ còn có viên, dám cho em nếm thử."

      Hạ Nhiên còn chưa kịp phản ứng, môi của Giản Tích vững vàng đặt lên môi .

      Đầu lưỡi chạm vào đầu lưỡi, là mùi ngọt ngào của mật say lòng người.
      Last edited by a moderator: 11/5/19

    5. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Lâu lắm chưa đọc tiếp, cứ like cái , đọc xong comment sau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :