1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nguyenhuyen9305

      nguyenhuyen9305 Active Member

      Bài viết:
      89
      Được thích:
      112
      cảm giác muốn đánh chết tên Hạ Nhiên này, Giản tích đáng thương quá , lúc bị đau thương nhất này cần có người ở bên là Hạ Nhiên thằng cha này lại lùi bước. Hạ Nhiên ko bao h đứng ở góc độ cuat Giản Tích để suy nghĩ xem h phút này ấy đau khổ như thế nào hả, nghĩ là muốn tốt cho nhau nhưng thực chất là như giết chết Giản Tích rồi. Đọc đoạn này ko chỉ buồn mà còn thấy tức cực kì ý.
      Cuồng Soái CaHằng Lê thích bài này.

    2. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Rất thích tính cách Giản Tích. , hết mình, móc tim móc phổi ra mà . Giản Tích hiểu vì sao Nhiên ca chia tay đấy thôi, cho nên mình nghĩ ko ngược luyến tàn tâm ngược thân tàn tạ đâu.... vì sao ấy à, vì cái đoạn văn án sì poi: ổng xin chịt làm phí chia tay kia kìa. Ổng ra quyết định chia tay mà còn tưởng tượng đc cảnh hoan ái ngắn ngủi nhà tranh rách nát là biết rồi đó.

    3. RVNT0105

      RVNT0105 Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      4,172
      Chương 37 ăn quả quả

      Tài xế taxi suốt đoạn đường đều dám lên tiếng. Hạ Nhiên giống như con thú bị thương, nghèn nghẹn như đấu tranh với chính bản thân.

      Xe chầm chậm dừng lại ở Nha Đề Lộ, Hạ Nhiên giống như hồn ma lang thang, đờ đẫn mở cửa, bước vào trong.

      Bà ngoại vừa nghe tiếng động, lắc lắc vật tay “Cái này là bùa bình an bà mới xin về hôm nay đó, cháu cùng tiểu Tích mỗi đứa cái.”

      Bà cầm hai sợi dây đỏ đứng dậy, xoay người lại sửng sốt “Ơ kìa?”

      Hạ Nhiên giống như mất hết sức sống, hoàn toàn còn chút tinh thần của ngày thường.

      Bà ngoại lo lắng yên: “Thân thể khỏe hay gặp chuyện vui vậy?”

      Hạ Nhiên về phòng ngủ, khóa cửa lại, rồi ngã phịc xuống giường.

      Mở mắt ra là thấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Giản Tích, nhắm mắt lại là hình ảnh liền thấy hốt hoảng đuổi theo sau xe.

      Hạ Nhiên chân thực cảm nhận được cái gì gọi là “sống bằng chết”.

      Bà ngoại gõ lên cánh cửa, sau đó còn nghe tiếng động nữa. lâu sau bà cúi xuống lặng lẽ nhét vào khe cửa vật.

      Hạ Nhiên kê đầu lên tay liếc nhìn chính là tấm bùa thêu tên để cầu bình an.

      Bà lão rất biết điều, có lẽ ánh mắt bà có thể nhìn thấu lòng người, nên chắc bà cũng đoán được, cháu dâu của bà vui.

      Nghĩ vậy, Hạ Nhiên khỏi bật cười thành tiếng, nhưng nụ cười đó lại rất đau, đau đến mức nước mắt cứ chực trào ra.

      - - -

      Giản Tích là được Đào Tinh Lai phát .

      ngồi mình bên lề đường, giống như chú chó hoang, tay quấn băng vải, chân vì đau đớn tự chủ mà phát run.

      Đào Tinh Lai sốt ruột vội xuống xe mắng trận “Chị còn muốn sống nữa hay , làm gì thế hả? Ngồi dưới đất biết lạnh sao, chị muốn ngồi đó đóng vai người tuyết à?”

      Nhưng khi Giản Tích ngẩng đầu lên, cơn giận trong Đào Tinh Lai nhất thời biến mất chẳng còn chút tăm tích.

      Mặt Giản Tích đẫm đầy nước mắt, khóc nấc thành tiếng, Đào Tinh Lai ngồi xuống kề sát lại mới nghe được lời Giản Tích .

      “Hạ Nhiên cần chị nữa.”

      cần thôi, ai thèm.” Đào Tinh Lai đau lòng “Hôm nay ta lạnh nhạt với chị, hừm, để ngày mai em đông lạnh chết ta.”

      có ngày mai.” Giản Tích khổ sở lên tiếng “ còn cơ hội nữa.”

      Đào Tinh Lai đau lòng nhìn “Chị, đừng khóc nữa được ? Chị khóc em lại muốn khóc theo.

      Hai mắt cậu đầy nước “Hai chị em mình còn thiếu cái thau đặt mặt đất, chừng có người qua quăng tiền vô đó. Được đồng, em chia chị phân nửa nha, xin chị đó, đừng khóc mà!”

      Giản Tích dựa vào vai Đào Tinh Lai, càng nức nở dữ dội hơn.

      Đào Tinh Lai đau lòng, cởi áo khoác ngoài khoác cho thất tình kia ơi, hãy đến đây để em bảo vệ nào, tình , thứ này quá đáng sợ.”

      Người ngày càng lạnh, cậu cũng trì hoãn liền ôm vào xe, chạy nhanh đến bệnh viện.

      Kết quả đêm đó Giản Tích sốt cao.

      Sốt hơn bốn mươi độ, phải uống thuốc mới hạ xuống, ngừng thuốc nhiệt độ lại cao như sắp thiêu cháy vậy.

      Đào Khê Hồng nóng vội đến độ cứ phút lại sờ trán lần, Đào Tinh Lai lo lắng “Mẹ, chị nóng có thể luộc được trứng gà rồi! Đừng để nóng quá chín não chị ấy luôn đó!”

      “Đừng ầm ĩ nữa, còn chưa đủ loạn à!” Đào Khê Hồng lòng như lửa đốt lại ra ngoài tìm bác sĩ.

      Đào Tinh Lai lo sợ, ngồi bên giường bệnh hệt như con cún tội nghiệp thầm với Giản Tích ngủ say “Chị như vậy là tự làm khổ mình, Hạ hoàn toàn biết, chị à, đáng mà.”

      Hai mắt Giản Tích nhắm nghiền, bị sốt cao đến mê man, mặt đỏ ửng đầy yếu ớt.

      hề nhúc nhích.

      Đào Tinh Lai lau nước mắt, phát cáu, hôm nay rơi nước mắt gom lại có khi bằng nước mắt ngày đầu tiên cậu sinh ra rồi.

      Đào Tinh Lai lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Lục của cậu.

      Công ty Lục Hãn Kiêu có việc gấp, thăm Giản Tích xong liền vội vã chạy trở về, vừa vặn nhận được điện thoại.

      “Trời ạ, có phải kiếp trước mắc nợ chị em hai người , đứa ương bướng đứa lằng nhằng.” Lục Hãn Kiêu cầm chìa khoá xe lên ra ngoài. “Chờ đó, đến ngay!”

      Đào Tinh Lai lầm bầm đồng ý sau đó trịnh trọng Lục Lục, đường tới có thể thuận đường mang phần cánh gà rán , nhớ mua sáu cái bằng ăn đủ no.”

      Lục Hãn Kiêu: “…”

      Cánh gà đến, nhiệt độ cơ thể Giản Tích vừa mới hạ xuống lại đột ngột tăng lên.

      Bác sĩ dám cho dùng thuốc liên tục, chỉ căn dặn dùng các biện pháp vật lý để hạ sốt. Giản Tích đắp túi chườm đá trán, hai môi khô khốc bong cả da.

      “Trong lòng chị em đầy ấm ức, đau lòng và buồn phiền, thể giải toả, tự mình làm khổ mình, quá đáng thương rồi.” Đào Tinh Lai bỏ cánh gà xuống quay lại diễn cảnh tình thâm ý nặng.

      Lục Hãn Kiêu chạm mu bàn tay vào mặt , “Đệch” kêu lên “Này, nhiệt độ này có thể nướng được thịt đấy.”

      “Mẹ em sốt ruột muốn chuyển viện đây.”

      “Chuyển cái rắm, bệnh viện này là tốt nhất tỉnh rồi.”

      Lục Hãn Kiêu rút điếu xì gà, ngậm vào miệng, rồi dựa lưng vào cái bàn bên tường, im lặng mấy giây có quyết định.

      Đào Tinh Lai được trận kinh ngạc “ Lục Lục, muốn làm gì?”

      Chỉ thấy Lục Hãn Kiêu cởi áo khoác ngoài, gì thêm bế Giản Tích nằm giường bệnh lên, trước khi quên quấn kín người lại.

      cần cùng, tôi mang chị cậu tìm thuốc.”

      Lục Hãn Kiêu thẳng đến bãi đỗ xe, chở theo Giản Tích mê man lái xe thẳng ra ngoài.

      - - -

      Đêm dài sắp qua, bà ngoại có thói quen thắp hương bái Phật vào sáng sớm, mười lăm mỗi tháng đều vào lúc giờ đến miếu dâng hương bái Phật.

      bàn còn để chén cháo thịt vẫn còn vương hơi ấm, Hạ Nhiên dậy từ lâu, xuống khỏi giường ra phòng khách.

      “Đùng! Đùng! Đùng!” Tiếng đập cửa thô lỗ vang lên khiến Hạ Nhiên tỉnh táo lại, nhíu mày “Ai vậy?”

      Bên ngoài trả lời, cũng ngừng đập cửa.

      “Muốn chết hả!” Hạ Nhiên bừng bừng lửa giận, vừa mở cửa ra lãnh trọn nắm đấm ngã xuống đất.

      Lục Hãn Kiêu xoắn tay áo lên, nét mặt lạnh lùng.

      Mùi máu tươi xộc lên trong miệng, tức giận trào lên trong mắt Hạ Nhiên “Đệch! Họ Lục kia, nổi điên cái gì vậy?”

      Lục Hãn Kiêu tiến về trước hai bước, túm mạnh lấy cổ áo người kia đẩy về phía tường “Đúng vậy, ông đây là phát điên! Có phải cậu chia tay với tiểu Tích hay ? Có phải hay ?”

      Hạ Nhiên thở hắt ra, máu từ khoé miệng chảy xuống “ ấy bị đám khốn kiếp kia đánh thành như vậy, cũng là vì tôi! Sao tôi có thể để ấy tiếp tục chịu khổ.”

      “Mẹ kiếp, đồ vô dụng!” Lục Hãn Kiêu lại quyền đấm vào mặt người kia “Nếu cậu đau lòng phải phấn chấn lên, Hạ Nhiên trước kia tôi biết chết ở cái xó nào rồi. Cậu nhìn bộ dạng cậu tại là gì? Đúng, trong mắt tôi tại cậu hoàn toàn xứng với ấy!”

      Đôi mắt Hạ Nhiên đỏ ửng: “Nên tôi mới chia tay với ấy!”

      “Cậu xứng, phải vì cậu có tiền mà cậu xứng với tâm tư và dũng cảm của tiểu Tích!” Lục Hãn Kiêu vô cùng tức giận “Em họ tôi đúng là nhân duyên lận đận, ông trời có mắt. thằng cặn bã hao tốn của nó mười năm, còn cậu lại làm nó tan nát cả trái tim!”

      Hạ Nhiên chỉ cảm thấy ong ong bên tai.

      Lục Hãn Kiêu lôi cổ áo, ném cả người xuống đất “Cậu còn dám chia tay, tôi cho cậu biết dù muốn chia tay cũng là tiểu Tích mở miệng trước! Thứ rác rưởi như cậu còn dám tổn thương con bé nữa, tôi đem cậu ném xuống biển!”

      Hạ Nhiên tỉnh táo lại, bộc phát cơn giận cước đạp Lục Hãn Kiêu ngã xuống, chuyển bại thành thắng cho ta đấm.

      “Cậu cho rằng chỉ mình cậu thương ấy sao! Lúc nhìn thấy ấy người đầy máu nằm đất, tôi chỉ muốn tự bắn mình phát!”

      “Bắn , bắn liền !” Lục Hãn Kiêu từ trong túi áo lấy ra khẩu súng màu bạc ném “cộp” lên bàn.

      Đây là thứ mà bình thường Lục Hãn Kiêu mang theo để phòng thân, cũng chưa bao giờ mang ra, có thể thấy lần này rất tức giận.

      Hạ Nhiên lời nào, hốc mắt đỏ sậm, lúc này chính là bị nước mắt khiến cho bản thân nghẹt thở.

      Lục Hãn Kiêu vẫn còn chút lý trí lấy khẩu súng lại, giọng trầm mặc “Bò ra đây với ông ngay.”

      Hạ Nhiên đứng im hai giây, sau đó lặng lẽ theo.

      Chiếc Land Rover dừng lại ở cửa, Lục Hãn Kiêu mở cửa xe chỗ ngồi cạnh ghế lái.

      Hạ Nhiên nhíu mắt, chỉ thấy chỗ đó có bóng người.

      Lục Hãn Kiêu bế Giản Tích ra khỏi xe, mang đến trước mặt Hạ Nhiên cũng thèm để ý chuẩn bị chưa liền nhét vào lòng “Tự đứng ra giải quyết đống nợ cậu gây!”

      Hạ Nhiên nhanh tay đón lấy và siết chặt vào lòng Mày nhíu lại, có chút tức giận “Lục Hãn Kiêu!”

      Nhưng nha chóng cảm nhận được xúc cảm trong vòng tay có chút khác thường. Rất nóng, cách lớp áo khoác dày như vậy vẫn có thể cảm nhận được ràng.

      Lục Hãn Kiêu hừ lạnh tiếng “ bé nhà tôi sốt cao cả đêm, yên tâm, sốt cao lắm đâu, chỉ hơn bốn mươi độ thôi. Cũng có gì đáng lo, bác sĩ chỉ hết thuốc chữa thôi. Xong, cậu tự lo liệu .”

      xong lập tức hùng hổ ngồi vào ghế lái, khởi động xe rời . Hạ Nhiên đứng sau xe hớp phải miệng khói, dám chậm trễ ôm Giản Tích chạy nhanh vào nhà.

      mang thả xuống giường, nương theo ánh đèn sang rốt cuộc nhìn thấy , gương mặt của Giản Tích đỏ như mông khỉ. Hạ Nhiên lúc đầu để ý, dùng tay sờ lên trán kiểm tra nhiệt độ của , sau đó trong lòng lại đau nhói.

      Giản Tích tựa hồ cảm nhận được mùi hương quen thuộc, lúc này mới chịu mở mắt ra, vừa nhìn thấy Hạ Nhiên. Lập tức lẩm bẩm gì đó giống như lúc này mới cảm thấy đau, nhấc người lên cọ cọ vào người , lại nhăn gương mặt đỏ ửng vì sốt cao vùi vào ngực .

      Hạ Nhiên kiềm chế, đem ấn xuống giường lại: “Em muốn tôi đau lòng đến nát tim nát phổi đúng ? Hửm? Giản Tích, em giỏi lắm!”

      Giản Tích phát sốt, cũng hồ đồ, thể hé răng, bộ dạng rất đáng thương.

      Hạ Nhiên mang thau nước ấm lại, sau đó xoắn tay áo lên, giúp cởi quần áo.

      hoàn toàn quên mất hai người chia tay, động tác vẫn thành thạo và hợp lí cứ như “người trong nhà”.

      người Giản Tích bị thương cố gắng nương theo nhưng vẫn cẩn thận động vào chỗ đau, liền cau mày, Hạ Nhiên căng thẳng cuống cuồng “Xin lỗi, thực xin lỗi.”

      Giản Tích giống như bị uống thuốc an thần, người vẫn còn choáng váng mơ màng, nhưng vẫn vươn tay lên ôm cổ Hạ Nhiên theo bản năng.

      Hạ Nhiên chật vật né tránh cho ôm, để lau nước ấm khắp người cho hạ sốt, chính cũng toát mồ hôi ướt cả người.

      Giản Tích ngừng huyên náo, lúc khóc, lúc lại kêu đau, lúc kêu là ông xã, khi mắng là đồ khốn kiếp. Nước mắt nước mũi đầm đìa, đến cuối cùng mơ mơ màng màng nức nở “Em chia tay.”



      Hạ Nhiên có cách, đành giang tay ôm vào lòng, dang đôi chân dài giữ chặt lấy chân cho đá chăn được nữa.

      lạ là Giản Tích nằm im trở lại.

      Hạ Nhiên im lặng , lý trí bảo buông ra, nhưng thân thể lại cực kì thành thực khiến thể thờ ơ, càng thể dụng tâm cứng rắn được.

      Người Giản Tích nóng như lửa, yên ổn hơn giờ, sau nữa đêm lại càng nóng dữ dội hơn.

      Hạ Nhiên thầm mắng tiếng, nhanh chóng rời khỏi giường, cởi quần áo vào phòng tắm.

      Rạng sáng mùa đông lạnh lẽo, dùng nước lạnh muốn thấu xương liên tục dội lên người, cắn răng chịu lạnh chừng mười phút mới tắt nước ra.

      Hạ Nhiên run rẩy chạy đến giường, chui vào chăn, kéo Giản Tích vào lòng.

      Thân thể lạnh lẽo như khối băng, Giản Tích theo bản năng nhích lại gần, người này như là thuốc tiên cứu mạng, cũng như là niềm an ủi duy nhất của cả kiếp này và kiếp trước.

      Thân thể cả hai như lửa và băng, tưởng chừng thể gặp gỡ nhưng lúc này lại tựa vào nhau như có thể cùng nhau như thế mãi mãi đến suốt đời.

      Nhiệt độ cơ thể Giản Tích chậm rãi hạ xuống, cả người bắt đầu đổ mồ hôi.

      Bốn giờ sáng, Hạ Nhiên xoay người kề sát vào mặt , dùng trán cọ vào trán , lúc này mới yên tâm thở phào hơi.

      Khi Giản Tích tỉnh lại trong nhà bóng người. Đầu đau dữ dội, thể nhớ nổi tối hôm qua xảy ra những chuyện gì. Chỉ nhớ Lục Hãn Kiêu mang gói lại như bánh chưng, khiêng người chạy tới chạy lui.

      Về phần vì sao lại ở nhà Hạ Nhiên, Giản Tích nghĩ nhất định là hàng giao đến tận cửa, nhưng lại bị người ta cự tuyệt thèm nhận.

      Tâm trạng Giản Tích xấu , cơ thể cũng rất mệt mỏi, ở lại, khấp khiễng ra ngoài đón xe.

      - - -

      Giản Tích kéo lê thân thể đau nhức trở về nhà trọ, gọi cho Lục Hãn Kiêu mắng trận xối xả, Lục Hãn Kiêu cực kì buồn bực, phải chứ, lòng tốt của mình lại được công nhận?

      Cứ như thế, Giản Tích xin nghỉ bệnh tuần, mỗi ngày đều nằm vùi giường.

      Lục Hãn Kiêu đoán chừng thời gian nguôi giận, tối ngày thứ tư mặt dày mày dạn lôi kéo Đào Tinh Lai đến nhà .

      Giản Tích nhìn thấy hai người bọn họ liền cảm thấy phiền lòng: “Em bị thương, thể nấu cơm.”

      cần em làm, gọi lẩu, sắp đưa đến rồi.” Lục Hãn Kiêu ngồi sô pha, bắt chéo chân.

      Đào Tinh Lai mang đến rất nhiều hoa quả: “Chị, em quan tâm chị đó!”

      Giản Tích lườm cậu cái “Thôi , mấy thứ em mua đều là chính em thích ăn.”

      Sau khi rửa sạch chậu đầy dâu tây, Đào Tinh Lai ăn lượt ba trái, đầy cả miệng chỉ có thể lắc đầu tỏ vẻ đồng ý cách .

      Lục Hãn Kiêu cẩn thận nhìn mặt , hài lòng sai, trắng trẻo nõn nà, chút cũng giống bị thương.”

      Giản Tích quan tâm, ngồi sô pha xem di động.

      “Tiểu Tích” Lục Hãn Kiêu cợt nhã kề sát mặt lại, nhàng thăm dò “ đọc tin nhắn của Hạ Nhiên hả?”

      Vừa nghe cái tên này, Giản Tích nhíu mày nổi giận, ném di động xuống bàn “ có.”

      “A a a… Còn nổi giận” Lục Hãn Kiêu cắt ngang “ quan tâm chút được à, dù sao hai người cũng chia tay rồi.”

      “Lục Hãn Kiêu!” Giản Tích tức giận hét.

      “Gọi làm gì? Đến đây, ăn dâu tây này.” Lục Hãn Kiêu thảnh thơi cầm lấy hai trái, cứ thế cho vào miệng.

      Giản Tích đỏ cả vành mắt oán hận nhìn theo.

      Lục Hãn Kiêu vội chạy sang lấy lòng “ xin lỗi, nên nhắc đến cái tên vô sỉ khốn kiếp đó nữa.”

      chưa dứt lời thấy Giản Tích rất thương tâm.

      phải vô liêm sỉ sao, chia tay là chia tay, gặp liền gặp, bốn ngày nay cứ như bốc hơi khỏi mặt đất vậy.

      Lúc này Đào Tinh Lai đứng ban công kêu tiếng trong cổ họng “Chị! Mau ra đây xem này!”

      Lục Hãn Kiêu lên tiếng “Kêu cái gì, cậu gặp quỷ hả?”

      Đào Tinh Lai “ Hạ…!”

      Hạ Nhiên? Lực Hãn Kiêu nhíu mày, chạy tới, nhoài người ra ngoài vừa thấy “Ai… ôi… mình, à… mịa nó!”

      Giản Tích ngồi sô pha, quay lưng về phía họ.

      “Tiểu Tích, em ra nhìn sao?” Lục Hãn Kiêu hỏi qua loa sau đó thêm “Hay là em đừng ra đây nhìn, kẻo lát nữa lại nuốt nổi lẩu.”

      Đào Tinh Lai: “Đúng đó, đúng đó, nên trừng phạt ta nhiều vào, học nếu làm đủ bài tập bị đứng suốt tiết đó, chị, đừng mềm lòng, cứ để ta đứng tới trời sáng luôn.”

      Lục Hãn Kiêu cười hí hí cùng Đào Tinh Lai thảo luận “Có giống như “Hòn vọng thê” ?”

      Đào Tinh Lai cười đến phun cả dâu tây trong miệng “ha ha ha…”

      Giản Tích từ tức giận đến buồn cười, rồi đến ấm ức và sợ hãi, bước sang nhìn Hạ Nhiên dù chỉ lần.

      Đào Tinh Lai từ ban công chạy vào phòng khách, mang theo trái táo ngồi kế bên Giản Tích.

      “Chị, ăn táo có nhiều dinh dưỡng”, Đào Tinh Lai lấy dao gọt vỏ táo “Kỹ thuật có tốt hay , nhìn quả táo này xem, da vừa mọng vừa mỏng, ngọt đến khóc thét luôn~.”

      Công phu lắm lời của Đào ảnh đế đạt đến đỉnh cao, lại thêm cảnh giới mới tự khen mình “Em tài giỏi nha, thi vào cao đẳng ngữ văn 52 cũng phải chuyện khó, chị, chị đến vỗ tay chúc mừng sao?”

      Cậu đặt vỏ táo lên bàn, ngẩng đầu đưa tay lên “Xong rồi, há miệng ăn táo nào.”

      Lục Hãn Kiêu hưng phấn chạy tọt vào phòng khách “Đến rồi, đến rồi, Hạ Nhiên vô liêm sỉ kiềm chế nổi nữa, lên kìa!”
      Last edited by a moderator: 11/5/19

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      temmmm!!!!!:yoyo19::yoyo19: Mừng nàng trở lại :060::060:
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    5. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      Mừng editor trở lại ạ ❤❤
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :