123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhimxu

      nhimxu Active Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      158
      Omg.... ăn 1 nồi :)))))

    2. Peony130884

      Peony130884 New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      3
      Hóng quá, chưa có chương mới hả ơi :th_71::th_71:

    3. mapmap2

      mapmap2 New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      1
      Hóng quá, khổ thân Nhiên ca, chuyến này chiến đấu lấy lại điểm thế nào đây?
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    4. RVNT0105

      RVNT0105 Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      4,172
      Chương 36: Cơn giận của Lục Hãn Kiêu

      Giản Tích từ phòng chăm sóc đặc biệt chuyển đến phòng bệnh bình thường.

      Khi tỉnh lại, toàn thân đều đau nhức khiến khóc ra nước mắt.

      “Trời ạ, cuối cùng chị cũng tỉnh, còn dám diễn cảnh người đẹp ngủ say hù chết tiểu Đào của chị rồi.” Đào Tinh Lai tựa vào bên giường, miệng lải nhải dứt.

      Giản Tích nhíu mày, khó chịu nói: "Ầm ỹ quá!"

      "Còn nói em, ầm ĩ đánh thức được chị cũng là một việc tốt đấy. Chị ấy, giả cái gì mạnh mẽ, đem bản thân biến thành một người toàn máu.” Đào Tinh Lai líu ríu để yên nhưng thanh rất nhanh mềm nhũn, giọng : "Em rất lo lắng cho chị."

      Giản Tích khẽ cong khóe miệng, có vẻ như tâm trạng đến nỗi tệ. Bình dịch truyền đã đổi sang đến bình thứ ba, từng giọt từ từ ngấm vào cơ thể khiến Giản Tích cảm thấy ổn hơn một chút. Ánh mắt Giản Tích rời từ bình thuốc chuyển qua Đào Tinh Lai, nhẹ giọng hỏi: "Hạ Nhiên đâu?"

      Đào Tinh Lai muốn lại thôi, há miệng thở dốc vài nhịp mới : "Mẹ cho ấy đến thăm chị."

      Nghe xong lời em trai nói, sắc mặt Giản Tích trắng bệch, mí mắt rũ xuống: "Chắc mẹ tức giận lắm!"

      "Ngay chính em cũng nổi điên đây!" Đào Tinh Lai nhíu mày cáu. “Một đám súc vật, chúng tưởng chúng là ai!"

      Giản Tích sợ em trai gây sự, chậm rãi lắc đầu tỏ ý sao.

      Đào Tinh Lai nhìn chị rồi thở dài, ngoan ngoãn ngồi một chỗ, báo cáo: "Chị, lần này mẹ thực sự nổi giận, đem Hạ ra mắng một trận, còn đứng ở hành lang gào khóc kìa.”

      Tuy là có chút nói quá nhưng Giản Tích biết tính cách của mẹ mình, bà nhất ̣nh để cho Hạ Nhiên thoải mái một chút nào. Đào Tinh Lai chỉ vào cửa phòng bệnh: “Đào tổng tài nhà chúng ta dời hết vệ sĩ của công ty đến đứng canh cửa á, ngoaifcwra giờ kiên cố vững chắc như tường đồng vách thép, Hạ Hạ vào được.”

      Giản Triết hít sâu, “Em phải giúp chị!”

      "Giúp cái gì?"

      "Làm cho Hạ Nhiên vào đây."

      " giúp được."

      Đào Tinh Lai sợ hãi trong lòng, mắt mở to. "Đội trưởng của nhóm vệ sĩ đoạt giải quán quân cả nước môn Boxing đấy, em đánh lại đâu.”

      Giản Tích lời nào, nhìn cậu đầy vẻ tủi thân.

      "Ai nha, chị đừng nhìn em giống như mấy ẻm mèo hoang như thế chứ, em thực đánh lại đội trưởng đó đâu.” Đào Tinh Lai xiết chặt hai vạt áo khoác bằng nhung bóng của mình: “Với lại, chị bị ta liên lụy đến mức này, còn lo cho ta làm gì.”

      "Tinh Lai!" Giản Tích đề cao giọng nói, với giọng nghiêm túc. " cho em ấy như thế."

      Đào Tinh Lai ôm mặt, trong đầu tuyệt đối vui vẻ gì. "Được rồi, được rồi, em sẽ giúp chị, giúp chị, em hy sinh vì tổ quốc ngay đây!”

      Cũng may đây là tầng một, cửa sổ lớn trong phòng nối thẳng đến khu vườn ở phía sau, Đào Tinh Lai nghĩ nên để Nhiên leo cửa sổ vào. Cậu bước ra khỏi phòng bệnh, ngó nghiêng tìm Hạ Nhiên từ trong ra ngoài hai lần, kết quả đến cái bóng cũng thấy.

      "Cũng phải là em giúp chị mà tìm thấy người." Đào Tinh Lai quay lại phòng bệnh, nhún vai nói, thuận tay rót cho Giản Tích chén nước.

      Vừa rồi bác sĩ đến kiểm tra qua, người Giản Tích đều là bị thương ngoài da, trừ ngón út tay trái nwta xương trán bầm tím do bị gót giày giẫm lên cái khác có gì đáng ngại. Nhưng làn da bầm tím loang lổ nên nhìn có vẻ nghiêm trọng.

      Vừa nghe tìm thấy Hạ Nhiên, Giản Tích bất chấp đau đớn người mà gượng ngồi dậy. "Mau lấy điện thoại của chị đến."

      Đúng như trong dự đoán của , Hạ Nhiên nghe điện thoại. Giản Tích liền chuyển qua gọi cho Lục Hãn Kiêu.

      Lục Hãn Kiêu lúc này lăn lộn giường cùng người đẹp, tay vung vung tìm điện thoại, câu đầu tiên là tiếng gào đầy bực tức: "Mẹ kiếp, ầm ĩ như thế làm gì, điện thoại của vợ ông đấy… Alo! Tiểu Tích à, chuyện gì thế? "

      Tay Giản Tích vô cùng đau đớn, hành động tiện, Đào Tinh Lai chạy nhanh qua nhận di động, : " Kiêu Kiêu! Tức chết em rồi! Chị của em bị đánh!"

      Giản Tích thống khổ nhắm mắt lại, thằng quỷ này đúng là sợ thiên hạ loạn.

      Quả nhiên Lục Hãn Kiêu lập tức quên mất chuyện chơi đùa ngay, trong vòng nửa giờ tăng tốc độ đuổi tới bệnh viện, đá cánh cửa xông vào với hàng loạt những câu hỏi: “Bị thương chỗ nào, có đau hay , có nghiêm trọng - - Trời ạ, mẹ nó, là ai đánh?"

      Đáp án của những câu hỏi đó đều mặt của Giản Tích.

      Giản Tích nhìn ta, " đừng gào thét nữa, em vẫn chưa chết mà! Có tìm được Hạ Nhiên ?”

      " sai người tìm.” Lục Hãn Kiêu biết dang lo lắng chuyện gì, trấn an : “Gây thù oán với cậu ta chỉ có người, cho hai người theo bảo vệ cậu ấy rồi, xảy ra chuyện được."

      Giản Tích sợ Hạ Nhiên để ý hậu quả mà làm liều, nghe Lục Hãn Kiêu như vậy lòng thoáng buông lỏng chút.

      muốn ngồi dậy, Lục Hãn Kiêu nhanh chóng bước tới. "Chậm chút, chậm chút, để giúp." cầm chiếc gối đặt sau lưng . "Chuyện này em và Hạ Nhiên cần quan tâm, để xử lý."

      Khóe miệng bị thương của Giản Tích kéo căng đầy lo lắng: " ̣nh xử lý như thế nào?"

      Giọng của Lục Hãn Kiêu chợt lạnh đến đáng sợ, bình tĩnh giống như bình yên trước cơn bão lớn: "Tay nào đánh em chặt tay đó. Chân nào đá em, cắt chân đó cho ông!”

      Sống lưng Giản Tích lạnh lẽo, nhìn thẳng Lục Hãn Kiêu: " được làm bậy."

      Lục Hãn Kiêu cười lạnh tiếng, vô cùng, nói gì.

      Giản Tích nóng nảy nhìn ta chằm chằm, lớn tiếng: "Lục Hãn Kiêu, có nghe lời hay !"

      "Haiiiz." lâu sau ta rốt cục thở dài. " Em lại dọa nữa rồi, sợ nhất là gương mặt này của em. Em xem, có phải có bệnh hay , tự dưng tìm phiền phức nhận em như em làm gì. ”

      Giản Tích hơi cúi đầu nhìn thẳng mu tay mình gắn kim truyền dịch, giọng : “Trong lòng em vẫn bất an quá.”

      "Hửm?"

      "Em sợ ấy gặp chuyện may."

      " bao giờ xảy ra, theo dõi."

      " phải ý này." Giản Tích ngẩng đầu, mờ mịt và sợ hãi tràn đầy trong mắt của . "Em sợ ấy bao giờ đến tìm em nữa.”

      Lục Hãn Kiêu ngẩn ra.

      Giản Tích cúi đầu xuống, tay gắn kim truyền dịch nắm chặt lấy mép chăn, siết lại chặt.

      - - -

      Hạ Nhiên thực ra đâu cả, ở ngay tại bờ sông ngồi cả đêm.

      Từ bệnh viện đến nơi này kỳ rất xa, cứ cắm đầu mà đường , hai chân tựa như phải của mình nữa, bên tai là tiếng gió, đập vào mặt đau rát. Đứng ở bờ sông từng đợt cơn gió lạnh đánh thẳng vào lòng , cuồn cuộn, sục sôi như cơn bão lớn.

      Dồn dập, chấp nhận, và gần như còn cảm giác nữa.

      Lời chất vấn của Đào Khê Hồng ở bệnh viện kia giống như ngàn mũi tên đâm thẳng vào trái tim của , mỗi chữ đều đâm Hạ Nhiên đau đến máu chảy đầm ̀a.

      " Cậu Hạ, cậu và Giản Tích thích hợp bên nhau đâu.”

      "Tôi xin cậu hãy rời khỏi con bé, cứ xem như cậu tội nghiệp cho bậc làm cha làm mẹ như chúng tôi.”

      "Là người đàn ông, cậu dựa vào cái gì để thực những hứa hẹn cho tương lai!”


      Hạ Nhiên nhắm mắt lại, thuốc lá trong tay ngụm hút hết hơn nửa đoạn.

      Nếu tương lai của bọn họ, là như thế này - -

      Giản Tích cùng cha mẹ quan hệ thoải mái, chỉ lo hưởng thụ vui sướng của bản thân cách cẩu thả.

      Giản Tích bị vô số lời chê bai trong bệnh viện rằng chồng của tên lưu manh chỉ biết đòi nợ mướn.

      Giản Tích cùng chen chúc trong căn nhà rách nát, ngoài hoan ái ngắn ngủi ra, sau khi tỉnh lại là cuộc sống ăn bữa sang lo bữa tối.

      Tất cả cảm xúc đều theo hai chữ "Tương lai" đó đánh sâu vào lòng Hạ Nhiên. Mỗi một điểm, mỗi một khả năng đều xâu chuỗi thành một đường, kết thành tấm lưới thực dày và nặng bao chặt lấy trái tim của Hạ Nhiên làm thực thể thở nổi.

      Giản Tích chính là niềm tin tưởng vào cuộc sống của .

      Vào thời khắc nhìn thấy hấp hối nằm dưới đất ở bãi đỗ xe, lần đầu tiên trong đời Hạ Nhiên hận chính bản thân.

      Mặt sông vào mùa đông lặng lờ trôi giống như tơ lụa, thỉnh thoảng có những tiềng còi dài của những chiếc thuyền buôn.

      Hạ Nhiên ngồi ngây người băng ghế, gục mặt vào hai bàn tay, khắp người đều tỏa ra vẻ tịch liêu cùng đơn, họa thành chiếc bóng đơn độc in đất.

      Di động ngừng vang lên, liền chỉnh sang chế độ rung, sau đó chuyển sang chế độ yên lặng, đặt trong túi áo vờ như nghe thấy.

      Bóng đêm bao phủ nhân gian, khí giống như lại chậm nhịp.

      Hạ Nhiên hút một hơi cuối cùng của điếu thuốc, cắn ở miệng, tàn thuốc le lói trong bóng đêm.

      lấy điện thoại ra, qua ánh sáng màn hình le lói, hơn mười cuộc gọi nhỡ tin nhắn chưa đọc lần lượt dồn dập gửi đến.

      [ Ông xã, sao nghe điện thoại? ]

      [ đừng quá lo, em hề đau chút nào, mà. ]

      [ Lục Hãn Kiêu ầm ỹ chết được, mau tới giúp em đuổi ấy . ]

      [ Hạ Nhiên, tới gặp em một chút, được . ]

      Mỗi chữ Giản Tích gửi đến đều mang đầy tình ý, yết hầu Hạ Nhiên phát đau, trong thân thể lý trí cùng tình cảm chơi trò kéo co, kéo tất cả những cay ngọt đắng chát lần lượt hiện lên. Mà sau cùng là ngừng ở hình ảnh Giản Tích cả người đầy máu, ôm cổ của khóc thút thít: "... Em đau."

      Màn hình điện thoại chợt tắt, Hạ Nhiên do dự nữa, mở lên lần nữa. : Giản Tích, chúng ta chia tay .

      - - -

      Trong phòng bệnh, Giản Tích vẫn liên tục cầm điện thoại di động dám buông tay, cuối cùng ngờ chờ được lại là quyết định này.

      Giản Tích ngây người ra, sau khi giật mình tỉnh hồn vội vàng gọi điện cho Hạ Nhiên.

      giọng nữ máy móc vang lên: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện liên lạc được… "

      Đối phương đã tắt điện thoại.

      Kinh hoảng cùng khúc mắc trong phòng bệnh an tĩnh này kết hợp thành kíp nổ mà tin nhắn Hạ Nhiên gửi tới lại trở thành một mồi lửa, ầm ầm nổ tung lên

      Giản Tích rút kim truyền ở mu bàn tay ra, quan tâm bàn tay ứa máu mà mang dép vội vàng chạy ra cửa.

      Vệ Sĩ do Đào Khê Hồng sắp xếp ở cửa liền cản lại. “Ôi! Giản tiểu thư!"

      Giản Tích tức giận tránh nhưng mãi thoát được, khuôn mặt cực kì đáng thương.

      Đào Khê Hồng lên lầu nhìn thấy trường hợp như vậy, bà bước nhanh về phía trước. "Tiểu Tích! Con làm gì đó!"

      "Con muốn ra ngoài."

      "Con bị bệnh." Đào Khê Hồng lên tiếng, "Con náo loạn như thế này làm sao có thể khỏe được?”

      Giản Tích giống như vừa tỉnh hồn, bi phẫn cùng khổ sở toàn bộ hiện lên khuôn mặt đã trắng lại càng tái hơn, trong mắt cũng đẫm đầy nước mắt.

      Nhìn về phía mẹ, nước mắt của Giản Tích dần rơi xuống: “ bao giờ khỏe được nữa.”

      Đào Khê Hồng nghe . "Con cái gì?"

      Giản Tích nghẹn ngào: "Từ hôm nay trở , con bao giờ khỏe được nữa.”

      Lúc này nghe , Đào Khê Hồng ngẩn người, nước mắt của con gái lặng lẽ rơi xuống. Trong mắt tràn đầy tuyệt vọng thế nhưng làm cho bà thoáng như trở về giấc mơ cũ ở kiếp này.

      Đào Khê Hồng đột nhiên giật mình, Giản Tích hôm nay giống y bộ dáng của bà khi còn trẻ.

      Đào Tinh Lai chỉ đến phòng y tá lấy túi bông băng ngờ khi quay về lại thấy cảnh đau buồn như đứt từng khúc ruột, cậu ảo não vội vã chạy tới. "Sao lại thế này? Mẹ, mẹ lại ăn hiếp chị của con! Mẹ mau nhìn xem, chị khóc rồi kìa!”

      Đào Tinh Lai nhanh tay cởi xuống áo khoác của mình mà khoác lên người Giản Tích rồi ôm chặt lấy vai chị an ủi. “Chị, đừng sợ, em và chị sẽ cùng phe, phân biệt già trẻ lớn bé. Ai có lỗi em nghỉ chơi bên người đó! Em là sứ giả của chính nghĩa."

      Giản Tích kiên định : "Chị muốn tìm Hạ Nhiên."

      "! Tìm ấy!" Đào Tinh Lai kéo , thẳng đến thang máy, lớn giọng : "Ai dám ngăn cản chị hãy bước qua xác con trước. Mẹ, nhớ mua đất chon con, con muốn thổ táng.”

      Vệ sĩ trưởng đứng bên cạnh vẻ mặt khó xử: "Đào tổng, thế này..."

      Đào Khê Hồng chậm chạp nhúc nhích, vài giây sau, bà thở dài. "Để chúng ."

      Như nhặt được đặc xá, hai chị em nhanh chóng vào thang máy xuống lầu .

      Đào Tinh Lai lo lắng gần chết. “Chị đừng chạy, ôi trời ơi, chị bị gãy xương đó, còn muốn làm bác sĩ nữa hay !"

      Giản Tích quật cường nói một câu. Đào Tinh Lai dậm chân. "Tình đáng sợ! Trước khi em cai sữa tuyệt đối sớm. Chị của em ơi, chị đợi ở đây, đừng nhúc nhích, em lái xe cùng chị tấn công thẳng đến hang ổ của Hạ Hạ."

      Đào Tinh Lai chẳng quan tâm mình là thần tượng vạn người mê mà cắm đầu chạy nhanh lấy xe.

      Giản Tích tuy ôm hy vọng gì nhưng vẫn thử gọi điện cho Hạ Nhiên.

      "Reng..." Thế nhưng thông, tiếng chuông tựa hồ cũng rất ràng.

      dừng lại, tay phải cầm di động, tay trái quấn đầy bang kèm miếng vải treo , thể tin xoay người lại.

      người Hạ Nhiên đầy gió và tuyết đứng trong bóng đêm dày đặc đứng cách vài bước chân.

      nhìn , rất xa lạ, ánh mắt bình tĩnh gợn sóng.

      Yết hầu Giản Tích nháy mắt liền căng cứng, nghèn nghẹt gần như thể thốt thành lời.

      Mày Hạ Nhiên giật giật, thiếu chút nữa mềm lòng.

      Trong lòng của nổi bão, cưỡng chế cơn song ngầm cuộn trào chực chờ trào dâng, lãnh đạm : "Đứng ở đây làm gì, trở về phòng bệnh ."

      Giản Tích lời nào, bước chân ngừng bước về hướng , kỳ đau lắm, vết thương đùi và những vết bầm khawos người làm mỗi bước của như dẫm lưỡi đao.

      "Em đừng tới đây."

      "Em cứ tới."

      "Em muốn bị đánh nữa sao?" Hạ Nhiên : "Ở bên em có ngày nào sống yên ổn."

      Giản Tích lung tung lau nước mắt, bước khập khiễng. "Em sợ."

      vất vả đến trước mặt Hạ Nhiên, lại nghe : "Giản Tích, chúng ta chia tay ."

      " chia tay!”

      "Em nghe lời."

      " chia tay là chia tay!”. Giản Tích hít sâu hơi, đối diện . "Đâu phải nhau, sao lại phải chia tay?"

      Hạ Nhiên: " nổi em."

      " được, được." Giản Tích giả vờ thoải mái, vội vàng cam đoan, "Em đau, mà, em hề đau chút xíu nào!"

      Những lời này lập tức đem Hạ Nhiên ném vào chảo dầu sôi sùng sục, mỗi vết thương người Giản Tích đều như giễu cợt những lời đều là giả.

      Hạ Nhiên ơi Hạ Nhiên, mày có tư cách gì làm cho gái tốt như thế lại luôn vì mày mà chịu nhẫn nhục hết lần này đến lần khác.

      Sau khi tự vấn lại bản thân làm cho quyết tâm hơn. "Em nên có cuộc sống tốt. là loại đàn ông ra gì, em đừng muốn."

      Giản Tích hỏng mất.

      " thích thì thích, cần là cần! Vì sao các người lại ai hỏi xem cảm nhận của em thế nào? Đau đớn trong lòng em làm sao có thể sánh với đau khổ trong lòng em. Em cần nhiều tiền như vậy làm gì? Tự em cũng có thể kiếm tiền được. Em cần nhà lớn làm gì, tự em cũng có thể mua. Em tin tưởng người đàn ông của em có thể gầy dựng nghiệp lại lần nữa, em nguyện ý cho thời gian. Nhưng vì sao cho mình lòng tin vậy?"

      Đôi mắt Giản Tích đỏ ửng, nghẹn ngào nức nở gọi : "Ông xã, ôm em cái sao?"

      huyệt thái dương của Hạ Nhiên nổi lên gân xanh, liều mạng siết chặt nắm tay, những móng tay được cắt tỉa gọn gàng như bấu sâu vào da thịt. chỉ mong được bình an vui vẻ, thà bản thân chịu đau khổ.

      Cuối cùng, Hạ Nhiên hắng giọng cái, gian nan mở miệng: "Trở về dưỡng thương, chúng ta gặp mặt nhau nữa, nghe lời. Nhé?"

      Giản Tích ngẩn người, đứng đờ ra đó, Hạ Nhiên dứt khoát bước quay đầu lại.

      Ở cửa bệnh viện, xe taxi xếp hàng dãy dài, đến chiếc xe gần nhất, đẩy cửa ngồi lên, rồi bảo lái xe lập tức lái .

      Gió đêm mùa đông xuyên qua cửa sổ xông thẳng vào mắt, ánh đèn lấp loáng qua cửa sổ xe. Xe lăn bánh, trước chậm sau mau.

      "Hạ Nhiên! Hạ Nhiên!"

      Giản Tích ở phía sau tập tễnh cố hết sức chạy đuổi theo xe.

      Khàn cả giọng gọi theo, tiếng gọi như hòa tan trong gió, mỗi tiết cũng giống như đao nhọn đâm vào lòng người.

      Tài xế xe taxi "ơ" tiếng. "Người ở đằng sau có phải người quen của cậu ? Rơi đồ à? Có muốn dừng xe hay ?"

      Đợi nửa ngày cũng nghe thấy chỗ ngồi phía sau trả lời. Tài xế coi như có chuyện gì, huýt sáo, chỉnh lớn lượng radio.

      Tiết mục đêm khuya radio trùng hợp là bài tình ca, bài hát này bắt đầu hát là nữ, sau đó là giọng nam hát.

      đơn bao năm qua vẫn thế

      Thế giới như cười giễu cợt

      Băng lạnh ngàn năm bị đánh thức, rồi vụt quay lời”

      Nghe xong vài câu, tài xế đặc biệt hưng phấn tìm đề tài tán gẫu: "Bài hát này tôi biết nè! Là bài hát chủ đề của tiết mục ‘Ngôi Sao Hát’, tuần nào bà xã tôi cũng xem. Gọi là gì ấy nhỉ, người em, cậu nhớ tên …”

      Tài xế nhướng mắt lên nhìn qua kiếng chiếu hậu bỗng nhiên giật thót cả mình.

      Từ phía sau kính chiếu hậu chiếu góc chật hẹp sau xe, chiếu đến ghế của người đàn ông ngồi phía sau như đống bùn nhão dán sát vào ghế. Bản tình ca vào giai điệu cao trào - -

      " ràng cũng rất em, lí nào thể đến bên nhau

      Chỉ cần đủ tự tin, tại sao ta phải bỏ qua nhau

      Chỉ cần đủ tự tin, tại sao ta phải bỏ qua nhau

      Nghe câu hát đó, nước mắt của Hạ Nhiên thể kiềm chế được nữa, tuôn xuống…
      Last edited by a moderator: 11/5/19

    5. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      Sao lại buông tay chị ra, hi vọng a chị quay lại, nhưng để chị giận A, ngược a
      mapmap2 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :