1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hyn nguyen

      hyn nguyen New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      truyện hay quá, cảm ơn các bạn edit, hi vong Hạ lão đại sớm được lên sóng

    2. Cao Ninh Anh

      Cao Ninh Anh New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      2
      Chân thành tha thiết cảm ơn editor...mong sớm có chương mới.hihi

    3. RVNT0105

      RVNT0105 Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      4,172
      Rất xin lỗi mọi người vì thời gian rồi mình hơi bận, :-( ngày mai đăng chương mới cho mọi người nha :3
      Iluvkiwi, levuong, chân ngắn 29520 others thích bài này.

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      chào ngày mới nhé @RVNT0105 , 500 chị em lót dép ngồi chờ rồi đây:063::grin:
      Last edited: 31/8/17
      Po1468HoanHoan thích bài này.

    5. RVNT0105

      RVNT0105 Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      4,172
      Chương 32: Câu chuyện từ chức

      Đại công cáo thành, Đào Tinh Lai vui vẻ chạy lên tầng hai.


      "Chị, sao chị lại thế này, sao lại có thể xem livestream của tiểu Đào trực tiếp giáo huấn lão Đào chứ? Chị là chị ruột em sao?"


      Giản Tích gì, ngồi giường nghịch điện thoại, cũng ngẩng đầu lên cắt ngang.


      " Cũng phải thôi, dù sao em xinh đẹp hơn chị nhiều mà." Đào Tinh Lai đến mở phòng quần áo, nhìn gương sửa sang lại quần áo.


      Giản Tích thèm để ý cậu, chuyển tới bên mép giường, tiếp tục nghịch điện thoại.


      "Trời ạ, chị quê mùa quá , bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trò xếp gạch này thế." Đào Tinh Lai đến gần, mắt vừa thấy: "Ai da, cái này nên đặt bên trái, bên trái, đúng rồi."


      Giản Tích đưa tay cầm lấy gối ôm bên cạnh chặn mặt cậu: " ồn ào."


      "Chị đừng ra vẻ cao ngạo như thế, em có tin tức tốt cho chị đây, chị có muốn nghe hay ?" Đào Tinh Lai ôm gối ôm vào lòng, cằm cọ cọ vẻ đắc ý.


      Giản Tích: " nghe, đừng . cần cho chị biết, từ lúc này cho em chuyện, được lầm bầm, ai lên tiếng trước phải đưa trăm đồng, bây giờ bắt đầu."


      Đào Tinh Lai: "..."


      Giản Tích hiểu rất đứa em trai này, thể thuận theo cậu, nếu cậu có thể hếch mũi lên mặt mà lảm nhảm cả đêm.


      "Em thuyết phục mẹ xong rồi." Đào Tinh Lai hất cằm, giọng điệu như đọc thơ: "Tình của chị, nhờ tay em vun vén, xây thành lâu đài tình ái.”


      Giản Tích nghiêng đầu: " Em có ý gì?"


      " phải lão Đào hoài nghi Hạ chơi trò cấm trẻ em với người phụ nữ khác sao? Em có chứng cứ đêm đó ấy chỉ chơi đấu địa chủ.” Đào Tinh Lai đắc ý chết được, đem đầu đuôi câu chuyện từ đầu đến cuối lần.


      Giản Tích nhíu mày: "Hạ Nhiên tới tìm em?"


      “Dám sao! Em quay phim ở Tam Bảo Đình, ấy ở phim trường đợi em rất rất lâu đó nha, em phải làm cao chút, tránh cho ấy ăn cây táo rào cây sung."


      Giản Tích vươn tay, búng cái mạnh ót cậu: "Giỏi lắm."

      "Ai ui đau, tay chị đầy lực nhỉ.” Đào Tinh Lai oán giận chút, tiếp tục : "Sau đó ấy lại ôm đùi em, khóc thành tiếng, em thấy đau lòng quá nên mới tạm đồng ý. Vừa vặn hòa nhịp với phong trào mới của thành phố, mỗi người làm việc tốt, cũng cho lão Giản nhà chúng ta thêm mặt mũi.”


      Lúc đó, đúng dịp trong thành phố hưởng ứng trồng cây, hoạt động kêu gọi làm người tốt, em thừa sức cho chị thể diện"


      Giản Tích ném điện thoại xuống, xoay Đào Tinh Lai lại đối diện với , hỏi: “Mẹ hết hiểu lầm ấy rồi?”


      Đào Tinh Lai gật đầu: "Bà muốn gặp Hạ Nhiên."


      Giản Tích khiếp sợ, sau đó vui mừng nhướn mày.


      "Gặp phụ huynh, là lúc tốn tiền nhất.” Đào Tinh Lai đưa tay phải ra, đếm ngón tay: "Lão Giản thích sưu tầm tranh cổ, Đào tổng nhà chúng ta thích nhất trang sức quý, Đào ảnh đế em đây cầu gì cao lắm, bao lì xì to to cho em là được.”


      Giản Tích như mùa đông qua, mùa xuân ấm áp lại ùa đến, tảng đá lớn trong lòng được dỡ bỏ.


      Đào Tinh Lai lấy điện thoại ra, vờ ấn dãy số: "Trước tiên nên thông báo tiếng để cho ấy biết mà có dự tính trước.”


      Giản Tích đoạt lấy: "Đừng làm bừa."


      "Mẹ kiếp, chị bất công cũng quá đáng, thương ấy thương em, em hối hận muốn chết, đem người quý nhất đời em từ đến lớn, tặng luôn vào vòng tay kẻ địch, em..."


      Đào Tinh Lai còn chưa hết bị Giản Tích ôm cổ, giọng nhàng: "Tinh Lai, cảm ơn em."


      Mẹ ơi, đột nhiên hạnh phúc.


      Đào Tinh Lai cảm thấy nước mắt mình có thể tuôn thành dòng suối , được cho chút kẹo lập tức mất lập trường, ngừng tỏ ra trung thành: "Chị, theo chị làm người hầu để chị sai khiến, là em cam tâm tình nguyện. Nhưng chuyện hoàn thành xong rồi, có thể mời em bữa cơm móng giò ở tiệm Hồ Tây ? Em rất thích thức ăn nơi đó."


      Giản Tích sắp cười ngất, vỗ vỗ lưng cậu: " Ăn bao nhiêu cũng được."


      Sau khi hiến xong bảo bối bí mật của mình, Đào Tinh Lai lại giở trò cũ, gọi điện thoại cho Hạ Nhiên.


      Nhưng Hạ Nhiên lại trầm tĩnh vượt ngoài ý nghĩ của cậu.


      Đào Tinh Lai đúng là có chút nghẹn : "Sao có chút chấn động gì hết thế? Cho em chút cảm xúc gì để khích lệ em chứ, đừng làm em nhụt chí thế, được ?”


      Hạ Nhiên trầm giọng cười: "Cảm ơn."


      Vậy là xong rồi? Đào Tinh Lai : " Em còn tưởng làm thơ tặng em cơ. có thành ý. bàn với chị em , xem khi nào đến nhà em chuyến, em còn phải thong báo với Hoàng thái hậu nhà em nữa.”


      Hạ Nhiên đồng ý, liên lạc lại.


      Cúp điện thoại, Hạ Nhiên ra khỏi toilet, là giờ cơm cao điểm, người đến người đông như trẩy hội. mở khe hở bên cửa sổ, nhanh chóng hút điếu thuốc.


      Lúc sau lại nghe được phía chéo ghế lô Vương tổng lớn giọng mà kêu to: "Tiểu Hạ đâu rồi? Mau vào."


      bóp tắt điếu thuốc vẫn còn nửa, bước nhanh vào: "Ở đây."


      Vương tổng uống nhiều quá, trán đều là mồ hôi , mượn men rượu mà có chút ngông cuồng: "Cậu đâu, tới đây tiếp khách."


      Mặt Hạ Nhiên tươi cười giải thích: " giải quyết chút. Nào, Vương tổng."


      ân cần rót rượu, thân bình còn cầm chắc bị tay hất ra: " , có hiểu quy củ hay , kính Lưu tổng trước."


      Người khách Lưu tổng kia cũng là người làm khó: "Như vậy sao được, gọi là Tiểu, Tiểu Hạ đúng , cậu ta là cấp dưới, mời ông trước cũng là chuyện đương nhiên, mau mau mau, rót đầy cho Vương tổng."


      Hạ Nhiên nắm chặt bình rượu, ngây người nhúc nhích.


      khi Vương tổng nhiệt huyết dâng trào luôn thích dẫm lên mặt mũi của người khác để biểu dương bản lĩnh của mình: "Cái tụi trẻ tuổi này, đúng là biết chuyện, kinh nghiệm, gặp chuyện cứ lờ mờ biết làm. Nhất định phải học tập nhiều, hỏi nhiều, cứ ngậm miệng như thế này cả đời cũng chỉ là thằng vô dụng.”


      Giọng điệu kẻ cả khinh thường của bận trưởng giả làm cả bàn cười vang.


      Hạ Nhiên đứng giữa tiếng cười cợt châm chọc, cố gắng giữ tỉnh táo và mỉm cười, giống như người bị làm nhục phải là bản thân .


      nhẫn nại, tỏ vẻ liên quan.


      Đúng lúc chị quản lí Tiếu ngắt lời phất tay: "Tiểu Hạ, phiền cậu gọi nhân viên phục vụ, bảo pha ấm trà mang vào."


      Hạ Nhiên ra khỏi phòng ViP, vài câu với người phục vụ, lại đến bên cửa sổ, tiếp tục hút nửa điếu thuốc còn lại.


      "A, ra đây hút thuốc sao?" giọng nữ cao truyền đến.


      Hạ Nhiên xoay người, gật đầu: "Quản lí Tiếu."


      "Thế nào, có ý kiến gì sao?" Chị Tiếu lớn hơn Hạ Nhiên sáu tuổi, thân hình đẫy đà, giày cao gót, áo khoác ngoài là áo bó vải mỏng.


      Chị ta nở nụ cười dịu dàng, đưa cho chai nước: "Đừng để ý, bọn bọ đều uống nhiều rồi, chơi thôi."


      Hạ Nhiên bình tĩnh, ấn tắt tàn thuốc: "Lãnh đạo cái gì cũng đúng, còn nữa, cảm ơn chị vừa rồi giúp giải vây."


      Chị Tiếu che miệng cười: "Em rất thông minh, ngày đầu tới công ty chị nhận ra rồi." Ánh mắt đỏ hồng của người phụ nữ nhìn tới nhìn lui người Hạ Nhiên, cuối cùng dừng quần bò của , cười : "Ừm, em mặc cái quần này đẹp."


      Hạ Nhiên liếc chị cái, gì.


      "Sau này, chị với Vương tổng để ông ta nâng cao em hơn, bộ phận chúng ta hàng năm đều danh sách để đề bạn cán bộ, có thể tang thêm đãi ngộ."


      Chị Tiếu đột nhiên vỗ vỗ lên vai Hạ Nhiên, chiếc nhẫn ngọc ngón tay lóe sáng, mập mờ che giấu: "Nhưng em phải biểu tốt chút mới được đấy."


      Hạ Nhiên rất bình tĩnh nghiêng vai né tránh bàn tay của chị ta, bước lùi về phía sau cười cực kì lễ phép: " Quản lí Tiếu, tôi vào trong trước đây.”


      Bữa ăn tiếp tục, rượu vơi lại đầy, Hạ Nhiên nhìn người tới ta nịnh hót những câu từ thấp kém hèn mọn. Nếu đổi thành trước kia, nhất định khinh thường, nhưng bây giờ, chết lặng cả tâm hồn, lặng lẽ chấp nhận, mờ mịt mà mệt mỏi.


      Tan cuộc là chín giờ tối.


      Quản lí Tiếu xuất từ phía sau: "Tiểu Hạ, em ở đâu? Chị có xe, có thể cho em quá giang."


      " cần đâu chị Tiếu, tôi với chị cùng đường." Hạ Nhiên trực tiếp từ chối.


      "Đâu có, em ở Nha Đề lộ bên kia mà? Chị Tiếu cười híp mắt: "Thuận đường mà, lên , xe chị mới mua được bao lâu, em giúp chị xem xe thử luôn."


      Hạ Nhiên còn chưa lên tiếng, Vương tổng say khướt ở gần đó lớn giọng kêu: "Còn sao, đây là mệnh lệnh."


      Chị Tiếu vui vẻ cười: "Ai nha, cả ơi, là em cho Tiểu Hạ nhờ, chỗ này tiện đón xe."


      Hạ Nhiên muốn nghe dài dòng, mở cửa xe, ngồi lên ghế phụ.


      Chị Tiếu hài lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm: "Nhưng em phải giúp chị xem đường nha."


      đường , người phụ nữ này líu ríu ngừng, nũng nịu như thở hổn hển. Cuối cùng cũng sắp tới, chị ta đột nhiên vội vàng : " Ai nha, sao cái này gỡ hoài được thế, Tiểu Hạ, cậu mau giúp chị."


      Hạ Nhiên đối với câu ám chỉ ràng đó làm như nghe thấy, nhàn nhạt lạnh lùng khoạnh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào bàn tay chị ta đặt nơi nhạy cảm, khẩn cấp chờ mình đến nắm lấy, cười nhạo tiếng


      “Tôi giúp, chị thích sao tùy chị.”


      Sắc mặt quản lí Tiếu trong nháy mắt suy sụp hẳn, mất hứng.


      thèm quan tâm đến chị ta, Hạ Nhiên xuống xe, ngay cả tạm biệt cũng , huýt sáo mà về phía nhà.


      - - -


      Thời gian gặp mặt cha mẹ của Giản Tích tạm định là buổi tối ngày 24, tuy là ăn bữa cơm xoàng nhưng Hạ Nhiên biết, đây coi như là bữa cơm định sinh tử.


      Giản Tích trong hai ngày này đều ở bệnh viện trực, bận rộn tới nỗi hai người cũng có thời gian gặp mặt.


      Đào Tinh Lai bị Hạ Nhiên làm phiền đến mức muốn phát điên: " Hạ à, Hạ đại gia, có thể đừng oanh tạc điện thoại em nữa được ? Thực ra muốn lấy chị em để làm ngụy trang, kỳ thực người là em đúng ? trước nhé, có cửa đâu .”


      Hạ Nhiên cười : "Xin lỗi, hỏi thêm cái, mẹ em thích màu gì?"


      "Màu? Làm gì?"


      " thấy có tấm khăn lụa, rất hợp với người lớn tuổi, nhưng có rất nhiều màu.”


      “Oh my good! Nếu mẹ em thích màu vàng tươi, có phải hái mặt trời cho mẹ em ?” Đào Tinh Lai có phần bị dọa tới chấn kinh: "Bạn thân của phái nữ, Hạ Hạ của em ơi, khăn lụa thấy ở đâu thế?"


      Hạ Nhiên : "Ở cửa hàng Hermes.”


      Đào Tinh Lai có chút ngượng ngùng: " người lớn tuổi, mốt như vậy làm gì, cũng đâu phải đối tượng chính.”


      Lúc này Hạ Nhiên ở bên ngoài cửa hàng, nhìn qua cửa sổ sát đất nhìn lướt qua con phố phồn hoa người xe tấp nập. Thế giới vốn kì diệu như vậy, khi mình có vương vấn, còn quan tâm đến nỗ lực và trả giá bao nhiêu nữa.


      Ánh mắt của dõi theo đám người sau đó chuyển dần lên bầu trời xanh, khoảng trời xanh như được gột rửa, giống như trái tim mênh mông rộng lớn.


      Đào Tinh Lai nghe Hạ Nhiên hạ giọng : "Cậu nhóc, đây là ai cả đường lối về."


      Cậu có phần cảm động, tiện thể nhiều chuyện: " mang cho ba em Trà Liễu Diệp, mẹ em là Hermes, vậy em sao, quà gặp mặt của em là cái gì?"


      Hạ Nhiên cười: " người rể."


      Lúc trả tiền mua khăn lụa, Hạ Nhiên lấy ví mở ra lấy tấm thẻ.


      "Tổng số là bốn ngàn vạn, mời kí tên." Nhân viên lễ phép đem phiếu thanh toán đến cho .


      Hạ Nhiên cảm ơn, cầm lấy túi đồ xách lên, thở phào hơi.


      Lần đầu gặp mặt, lễ vật đều chuẩn bị xong, Hạ Nhiên suy nghĩ xem còn gì sơ xuất nữa, bà ngoại cũng rất quan tâm. Kể từ khi biết đến gặp gia đình Giản Tích, luôn ngừng dặn dò, ngoài mặt Hạ Nhiên phiền nhưng vẫn lặng lẽ đem lời nhắc nhở của bà ngoại ghi nhớ trong lòng.


      Mẹ nó, cứ làm như là thằng nhóc mới lớn vậy.


      Định là vào thứ Năm, mấy ngày trước đó Hạ Nhiên xin phép trước với cấp . Lúc ba rưỡi, chuẩn bị tan làm.


      Lại bị Vương tổng gọi lại: "Tiểu Hạ, hôm nay thể cho cậu về được, buổi tối có khách đến, cậu đến bồi xã giao chút."


      Hạ Nhiên đáp: "Vương tổng, hôm nay trong nhà tôi có việc, thể tiếp khách."


      "Vậy được, tiếp đãi khách quan trọng hơn chứ, cậu tự đem việc của cậu dời về hôm khác ."


      Hạ Nhiên vẫn giữ hòa khí như trước, nhẫn nại đề nghị: "Có thể cho Tiểu Triệu được , việc lần này quan trọng lắm, tôi được…”


      "Sao cậu lại thế này! Việc của cậu quan trọng hay lợi ích của công ty quan trọng. Công ty kiếm được tiền, ai cho cậu cơm ăn, ai phát tiền lương cho cậu."


      Vương tổng cắt ngang lời , lên giọng nghiêm khắc: "Cậu là nhân viên mới, càng phải hiểu ý thức tập thể quan trọng như thế nào, tôi thấy tư tưởng này của cậu rất có vấn đề."


      mặt Hạ Nhiên vẫn treo nụ cười, nhìn rất ôn hòa, câu.


      Lúc này, chị Tiếu quản lí nhân cũng ra từ văn phòng, giả bộ hòa giải: "Hạ Nhiên, em chịu khó chút, công ty sau khảo hạch thực tập căn cứ vào biểu mà phân công."


      Vương tổng vẫn còn lải nhải: " Mệnh lệnh cấp tuyệt đối phải phục tùng, lúc mới vào công ty tôi với cậu rồi, sao cậu lại thế này."


      Hạ Nhiên ngừng gật đầu rồi lại gật đầu.


      Vương tổng cứ nghĩ là chịu thua, hất mặt lên, như tướng quân thắng trận: "Bốn giờ xuất phát, buổi tối đặt phòng Vip ở…."


      Chưa kịp địa điểm xong, ông ta "Ai ôi!" hét thảm tiếng "A a a!"


      Hạ Nhiên cầm cốc nước bàn lên, đổ đầy cốc nước lên đỉnh đầu Vương tổng.


      Cả phòng làm việc nhất thời kinh hãi thôi.


      Ánh mắt Hạ Nhiên còn lựa ý theo nữa, nắm chặt áo Vương tổng, cánh tay cứng cỏi đem ông ta nhấc lên khỏi mặt đất.


      "Mẹ kiếp, mày đừng đứng trước mặt ông làm ra vẻ trưởng giả, lúc ông mày lăn lộn ngoài xã hội, ‘chim’ mày còn chưa mọc kịp nữa kìa.”


      Vương tổng sợ tới mức mặt đỏ hết lên, hét ầm lên: "Cậu, cậu, cậu còn muốn làm việc ở đây nữa , ai ôi ai ôi! "


      "Muốn cái con mẹ mày!" Hạ Nhiên đem gã đặt mạnh lên tường, giống như treo quần áo mà giữ chắc đó: “Mày là thằng ngu, mày biết ? Suốt ngày luôn coi người ta như con cháu mà sai với khiến, hơn bốn mươi tuổi rồi, luôn đem uy tín và mặt mũi đặt hết dưới mông! Mày như thế này gọi là kinh doanh, mà là hèn nhát nịnh bợ!”


      Hạ Nhiên lúc này đem cơn giận toàn bộ phun ra hết: “Mày nghe kĩ nhé, công việc này ông mày thèm!”


      "Tiểu Hạ, Tiểu Hạ, cậu bình tĩnh chút." Quản lí Tiếu giày cao gót hoảng hốt khuyên can, bám vào cánh tay Hạ Nhiên, cả người gần như dán hết vào người : "Đó là lãnh đạo của cậu, có gì từ từ , từ từ ."


      "Cút . Đừng chạm vào người tôi." Hạ Nhiên hề có ý định thương hoa tiếc ngọc: "Đừng cho là tôi biết ý định trong đầu , loại người thấy đàn ông là cần mặt mũi cứ nháo nhào đến! Tôi cho biết, loại người như , có cho ông đây cũng thèm, người của ông hơn gấp mười ngàn lần cơ!”


      Toàn bộ công ty lặng ngắt như tờ.


      Hạ Nhiên hoành hành bừa bãi, khí thế hung hãn làm ai dám bước đến can ngăn.


      Cuối cùng cũng biết ai gọi bảo vệ tới, sáu bảy người vật làm ngã.


      Hạ Nhiên mạnh mẽ giãy dụa: "Đ* Mọe!"


      Người đông thế mạnh, mặt bị bọn họ đạp lên, gân xanh gần huyệt thái dương nổi lên.


      - - -


      Nhà họ Giản, bốn giờ đúng.


      Toàn bộ mọi người đều vội vội vàng vàng.


      Đào Tinh Lai ăn dâu tây, nhai nhóp nhép : "Chị, ai bảo mẹ khẩn trương, bà tự mình vào bếp đấy."


      Giản Tích rửa sạch vài quả táo, bày đĩa trái cây: " Em được bậy bạ, thu mấy trò hề của em lại, nghiêm túc chút."


      Đào Tinh Lai liếm môi cái: "Vậy được, miệng em chết đó."


      Giản Tích nhét quả dâu tây vào miệng cậu: "Phiền em chết ."


      "Em biết chị dối lòng, thực ra chị rất thương em." Đào Tinh Lai với tay tới đĩa trái cây bị Giản Tích vung tay cho cái bốp: " cho em ăn, đây là cho rể của em."


      Đào Tinh Lai bị oan ức, hướng lên thư phòng lầu hai mà ồn ào: "Thị Trưởng, con muốn tố cáo có người da mặt quá dày!"


      Tâm tình Giản Tích rất tốt, định cắt thêm hai quả cam, Hạ Nhiên thích ăn.


      Khi điện thoại động kêu, Đào Tinh Lai đưa tới cho : "Này, tình lang của chị, chắc là sắp tới, em mở cửa."


      Vẻ mặt Giản Tích đầy ý cười, nhận lấy: "A lô? Tan làm rồi?"


      Chưa tới vài giây, sắc mặt trầm xuống.


      Hạ Nhiên bảo lái xe tới công ty, còn thực xin lỗi.


      Giản Tích cầm chìa khóa ra ngoài, Đào Tinh Lai vui vẻ theo sau, Đào Khê Hồng trong phòng bếp vọng ra: " đâu vậy? phải là Hạ Nhiên sắp tới sao?"


      Đào Tinh Lai: "Chuyện của người trẻ, người lớn chớ quản, như vậy tốt đâu."


      Giản Tích lòng nóng như lửa đốt, tăng tốc, trong hai mươi phút tới công ty của Hạ Nhiên.


      xuống xe, quai hàm nhanh há ra, chỉ thấy Hạ Nhiên người đầy bụi bặm lôi thôi, máu đọng mặt còn rang.


      Đào Tinh Lai theo tới noi, vừa thấy liền sửng sốt, sau lúc lâu, mới chớp mắt :


      " rể...Mời bước ra ngoài kể lại câu chuyện. . ."


      Tác giả ra suy nghĩ của mình:Chỉ cần có Đào Tinh Lai ở đó,làm trò cười tới thể đứng dậy nổi, ngày mai gặp tộc trưởng, ngược,rất ngọt
      Last edited by a moderator: 11/5/19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :