1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      là cmn, miệng bị uy đầy thức ăn cho cẩu

    2. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Sau đây là cảm nghĩ của các diễn viên
      ~ Hạ lưu công trong vai Hạ lão đại: "kiếp đỏ đen bà tác giả, chương này bà cho ông đây nếm đủ mùi đời là sao? Thịt dâng tới miệng rồi còn bắt ông nhả ra, cơ bụng ông căng thành bánh quai chèo rồi còn bắt ông bỏ vợ chạy tiếp thị bia tiếp, bà tác giả muốn ông bị phế võ công đúng ko? Bà tác giả chắc còn FA, mấy chương đầu bà tả ông đây quành cháng lắm, nào là múi sớ tùm lum, hóc môn nam tánh bắn tứ phía, mùi đờn ông bốc lên nồng nặc.. sao càng về sau ông càng bị lầm tưởng lệch lạc tâm sanh lý thế này? Để ngoại Hạ tưởng ông bán hàng đa cấp rồi bán riết thành bán thân quên cả lối về, còn bị tiểu Lục thả dê ông suốt, đòi phất ông cho chết, phóng túng kiểu đó ai chịu thấu. Ông đây ngây thơ tin lầm bà 1 lần thôi, để bà viết sơ yếu lý lịch trước khi gặp tiểu Gỉan cục cưng là tay ăn chơi, rớt tem thôi , bây giờ ông tắm dao trì để duy trì hình tượng ngọc nữ, ông quyết thủ thăn như xác ướp mấy ngàn năm sau có khai quật ông đây lên tấm thăn chinh tiết vẫn chỉ dành cho tiểu Gỉan hưởng. Ấy thế mà, bà nhét cho ông mấy con nhìn ông là thèm khát chảy nước bọt, ông nếm qua thịt bò Kobe rồi giờ cho ông mấy con này chả khác gì là nghêu hấp sả, ông ứ thèm vào. Ông đây chỉ lưu manh trong lòng tiểu Giản nhà ông thôi, nhé".:05(1):
      ~ Kiều ganh thụ trong vai Kiêu mụi mụi: " đây tuấn tiêu sái, hàng họ ngon cơm, trái ơm phải ấp, mai lan cúc trúc xoài bửoi cam chanh đều là của ... nghĩ sao, nghĩ sao, chương đầu xuất cool ngầu đầu trâu bao nhiêu, mấy chương sau cứ lồ lộ lộng hành quấn quít rồi bốc mùi chua với hai vợ chồng nhà Hạ quài là sao? Mấy đứa nhá, đừng tưởng đây hông biết mấy đứa ghép thuyền cano với tiểu Hạ nhé, xía, chế giận hà, chế giận là mai mốt có giảm giá áo đằm là chế hông kêu mấy đứa đâu nha, xíaaaaaaaaa".:tungtung:
      ~ Giản người qua đường trong vai Gỉan cành vàng lá ngọc: "em chỉ thắc mắc vì sao mỗi lần em xuất em toàn phải đỡ đẻ, em chỉ muốn được nhiều phân cảnh nuốt Nhiên Nhiên của em vào bụng thôi sao khó quá. Tiểu tam tiểu tứ vây quanh, hồ ly tinh em , quái hấp tinh đại pháp suốt ngày nhìn Nhiên Nhiên nhà em hau háu thế kia, em sợ hãi. Mấy chị em thấy hông hết nửa chương đầu là em chỉ là bình phông để hai ổng đập thính vào mặt nhau bộp bộp thế kia kìa, em sợ hãi"...:021:
      Xu trần, Tieu kimquy, Kemmut16 others thích bài này.

    3. vo tam

      vo tam Active Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      125
      Chủ nhật qua rồi đó nàng ơi

    4. Peony130884

      Peony130884 New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      3
      Oa oa, thứ 2 rùi ơi. Vẫn chưa có chương mới à :th_4::th_4:

    5. RVNT0105

      RVNT0105 Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      4,172
      Chương 30: Thẳng thắn mặt đối mặt

      Qua lúc lâu, Hạ Nhiên mới buồn bực : “ Chúng ta hoán đổi vai rồi, bác sĩ Giản à".

      Giản Tích vùi đầu vào vai cười: “Lúc yếu đuối em tới bảo vệ .”

      yếu đuối lúc nào?”

      “Uống rượu đến mức phải vào bệnh viện mà còn yếu đuối sao?” Giản Tích ngẩng đầu lên chút, nhìn : “Công việc này khổ cực, vẫn quyết định tiếp tục làm sao?”

      Hạ Nhiên gật đầu: “Vẫn làm.”

      Giản Tích nhìn , ánh mắt tĩnh lặng.

      Hạ Nhiên tự tạo thêm áp lực cho bản thân nữa, xoa xoa đầu : "Giản Tích, muốn gặp cha mẹ em. Nếu họ bằng lòng gặp , nghĩ cuộc gặp gỡ cũng đến mức quá nhạt nhẽo."


      Giọng điệu tự giễu của cũng làm giảm được tâm nặng nề, "Em nghĩ mà xem, đến lúc đó cha mẹ em hỏi làm ở đâu, bố mẹ làm nghề gì, có nhà ở trung tâm thành phố , có xe ô tô ,... cũng thể mãi lặp lại hai chữ ' có', như vậy rất thú vị."


      Ban đêm vắng lặng, giọng Hạ Nhiên cố tỏ vẻ thoải mái vang vọng trong gió.


      Giản Tích lời, chậm rãi cúi đầu.


      "Thực ra họ phải người như vậy đâu, cha em , chỉ cần người đàn ông có thể gánh vác mọi thứ vai đạt trăm điểm rồi."


      Hạ Nhiên thấy trong giọng của có chút chắc chắn, nhưng giả bộ như biết, tới cầm tay : "Vậy là may mắn, có người cha vợ sáng suốt như vậy."


      Hai người lái xe về nhà, gần tới tiểu khu bỗng nhiên có vài bông tuyết rơi.


      Giản Tích cố ý ngừng xe ở ven đường, kéo kính xe xuống rồi vươn tay ra, tuyết trắng ở trong lòng bàn tay liền tan thành nước, vẻ mặt vui sướng : "Đây là đợt tuyết rơi đầu tiên của năm nay."


      Hạ Nhiên giục: "Được rồi, em cho tay vào , lạnh quá bị cảm sao. Nếu ngày mai đường đóng băng đừng lái xe làm."


      "Mai là ngày nghỉ của em." Giản Tích đóng cửa sổ xe, tiếp tục về phía gara nhà mình: "Và cũng là ngày tài xế riêng của bắt đầu công việc."


      Hạ Nhiên vui vẻ: " cần em đưa , ở nhà ngủ thêm chút cho ."


      Giản Tích lắc đầu, chầm chậm lên tiếng: " cần biết trời trong hay mưa tuyết, vẫn luôn đồng hành cũng Hạ lão đại."


      Hạ Nhiên dựa vào ghế ngồi, trong lòng ngừng vui sướng nhưng vẫn giả bộ hung hãn: "Chỉ giỏi lời ngon ngọt."


      Giản Tích gật gật đầu rồi dừng xe, quay lại nhàng : "Vì em ."


      Hạ Nhiên sững sờ, bị bốn chữ này kích thích khiến đầu óc trống rỗng, cơ thể và chân tay tê dại như phải của mình, nghiến chặt hàm, "Đời này của coi như bỏ xác trong tay em."


      Giản Tích tiếp tục đưa xe vào gara, đánh tay lái, nghe lời này xong liền nghiêng người nhanh chóng hôn lên mặt Hạ Nhiên cái: "Vậy phải làm cho chết mất xác luôn."


      Hạ Nhiên ngẩn người.


      Giản Tích liếc cái: "Còn mau xuống xe?"


      Tay trái vừa đặt lên cửa xe, tay phải bị Hạ Nhiên nắm chặt ôm vào trong lòng .


      Ánh mắt đen láy của Hạ Nhiên nhìn , sau đó khóe miệng cong cong, biết xấu hổ chỉ qua má phải: "Vợ, em bất công, hôn mỗi bên trái, bên phải cũng muốn mà."


      Bị nhan sắc của cám dỗ đến mức kích động, Giản Tích hô hấp gấp gáp, có chút chịu được : " có thể bỏ từ ‘muốn’ kia ? Nghe xong em chỉ muốn đạp chân ga để tăng tốc về nhà."


      Hạ Nhiên cười vang, ầm ĩ với nữa: " thôi nào."


      Sau khi Giản Tích mở cửa, liền tìm kiếm trong giỏ trúc tủ giầy, rồi cầm lên chuỗi chìa khóa đưa cho : "Công ty của cách nhà em gần hơn, lấy chìa khóa , có việc gì cũng thuận tiện hơn."


      Hạ Nhiên nhận lấy: "Ồ, định bao nuôi sao?"


      Giản Tích vừa vừa cởi áo khoác: "Thôi , nếu là bao nuôi á, em cũng phải chọn người đẹp mắt chút."


      Hạ Nhiên gì, đến sau lưng , ngồi xổm xuống ôm lấy Giản Tích, trực tiếp bế ngang người lên.


      "Gần đây quá kiêu ngạo rồi, lâu lắm bị trừng phạt rồi đúng ? Hửm?"


      Giản Tích sợ tới mức muốn kêu lên, vội ôm chặt cổ , ghé vào tai giọng : "Hạ lão đại à, đúng là em thiếu bị trừng phạt rồi.”


      Hạ Nhiên cứng người, lại nghe tiếp tục : "Đêm nay hãy phạt em nặng, được ?"


      Nét mặt Giản Tích cực kỳ nhàng khoan khoái, và cũng chỉ khi ở trong lòng mới có thể có vẻ mặt gợi tình như vậy, cảm thấy kiêu ngạo, đúng là sắc đẹp có thể ăn thay cơm mà.


      Hạ Nhiên cúi đầu hôn môi , cuốn lấy đầu lưỡi mềm của cho di chuyển, còn chính mình liên tục mút vào. Chưa đầy vài giây, Giản Tích kêu lên vài tiếng, buông vũ khí đầu hàng.


      Sức lực Hạ nhiên giảm chút, nhưng vẫn dùng đầu lưỡi liếm vòng quanh khoang miệng của như thám hiểm.


      Kỳ thực, Hạ Nhiên ở phương diện này được dịu dàng mấy, vừa bá đạo lại trực tiếp, nếu điên cuồng lên cả đêm có thể khiến cho Giản Tích lên đỉnh nhiều lần đến chết sống lại. Người như vậy khi tinh tế lại dịu dàng âu yếm, là làm cho người ta càng khó chống đỡ.


      Hạ Nhiên vừa đưa tay ra muốn thăm dò bên dưới, bị Giản Tích ngăn lại.


      khẽ cười thầm bên tai : "Bảo bối, buông ra nào, chỉ rửa tay thôi mà."


      mặt Giản Tích còn do dự, nhưng bàn tay hơi nới lỏng.


      Đẩy phần lưng quần qua phần bụng dưới, ngón tay giữa liền cắm vào bên trong do thám, rồi nhàng qua lại. Thanh của Hạ Nhiên khàn khàn: "Chao ôi... Em vừa thấy chảy nước rồi đúng ...?"


      Đêm nay Hạ Nhiên phải dựa vào men rượu rồi phát cuồng mà là hết sức kiên nhẫn cùng dịu dàng. Đến cuối cùng, chân Giản Tích giang ra đến mức tê dại, phải vừa khóc lại vừa mắng rồi cầu xin tha mạng, mới ngẩng đầu lên, miệng đầy nước, vừa dỗ dành vừa ôm .


      "Vẫn còn run sao?" Hạ Nhiên vòng tay ôm lấy , hai người thẳng thắn nhìn vào mắt nhau: " tới chưa?"


      Giản Tích yếu ớt hỏi lại: "Cái gì tới chưa?"


      Hạ Nhiên cắn lỗ tai của : "Lên đỉnh đó."


      Cả người Giản Tích đột nhiên nổi da gà, mím môi vờ như nghe thấy.


      Hạ Nhiên cắn bờ vai của : "Mấy lần?"


      biết xấu hổ, Giản Tích buồn bực, chui đầu vào trong chăn: " lần cũng !"


      Hạ Nhiên 'chậc' tiếng, động tác nhanh nhẹn lật cái chăn, cưỡi ở người : "Vậy bây giờ chồng đền bù cho em."


      Giản Tích sợ hết hồn, vội vàng : "Ba lần, ba lần đó hài lòng chưa?"


      Hạ Nhiên cười ra tiếng: "Cứ chịu thành ngay từ đầu, việc lời lòng đối với em từ khi nào mà trở nên khó như vậy?"


      "Nếu cần thể diện đến như vậy, sau này mỗi ngày em khen lên tới trời được chưa."


      " tuyệt đối cần thể diện đó, nhưng dám đánh cược với em, trong phạm vi xung quanh khu chung cư này, thể nào tìm ra người đàn ông tuấn hơn ."


      "Hạ Nhiên! muốn chết à!"


      "Đúng vậy, là đẹp trai muốn chết!"


      Giản Tích lăn hai ba vòng giường kêu: "Trời ơi!"


      "Ơi, trời đây!" Hạ Nhiên nhanh chóng đáp lời, ánh mắt nóng rực như ngọn đuốc.


      Nhìn náo loạn, nghe cười, vì mà cố gắng lăn lộn trong cuộc sống khó khăn này.


      Đúng, từ nay về sau, dù trời có sập xuống cũng có đỡ cho em.


      Giản Tích cảm nhận được ý nghĩa sâu xa trong đó, ngồi xuống, nâng mặt Hạ Nhiên lên ngoan ngoãn : " cần quá cực khổ, em rất dễ nuôi, quần áo cũng tốn nhiều tiền lắm, ăn cải trắng với đậu phụ còn có tác dụng dưỡng nhan hạ sốt nữa đó."


      Thần sắc Hạ Nhiên lập tức trở nên hơi phức tạp, ánh mắt nhanh như chớp, lúc sáng lúc tối thầm biến hóa, Giản Tích nhìn thấy như vậy, trong lòng khỏi dấy lên loại cảm xúc - Đau lòng.


      Hạ Nhiên cúi đầu tiếng động, từ khi nghiệp thất bại cho đến nay qua ba năm, chưa bao giờ hối hận hay oán trách.


      Nhưng ngay lúc này, bắt đầu thấy tiếc nuối, tiếc nuối vì bản thân gặp được Giản Tích trong quãng thời gian hoàng kim rực rỡ nhất.


      "Thực xin lỗi, để em chịu khổ rồi."


      Giản Tích lập tức nâng mặt lên, hai tay nhiệt tình xoa nắn: "Đây sao được gọi là khổ, gặp người nào cực khổ mà lái Audi A6 chưa? Em tại sống rất vui vẻ, sung sướng muốn chết ý chứ."


      Mặt Hạ Nhiên bị xoa bóp đến biến dạng, nhưng hả hê quá sớm, sống đời được cái này mất cái khác, chiếc chăn lông cừu quấn quanh người Giản Tích bỗng tuột xuống, đôi gò ngực sữa căng tròn ra trước mắt Hạ Nhiên.


      Tròng mắt Hạ Nhiên càng nhìn càng thẫm lại, trực tiếp cúi đầu liếm lên.


      Giản Tích hít ngụm khí lạnh, lời từ chối hay trách cứ ra đều biến thành tiếng rên rỉ vang lên.


      Sau nửa đêm, giọng Hạ Nhiên như phát điên gầm lên...


      "... Trời ạ, ông đây sớm muộn rồi chết trong miệng em..."


      Hai giờ khuya, tình hình sau đó chính là ngủ say, Giản Tích hô hấp đều đều, được Hạ Nhiên ôm từ phía sau rồi kéo vào trong lòng.


      Suy nghĩ quá nhiều cộng thêm mệt mỏi, nên hề chú ý tới màn hình điện thoại di động bàn chớp sáng.


      Hai giờ trước có tin nhắn, đến từ Đào Khê Hồng: [ Tiểu Tích, mẹ ở ngoài cửa nhà con.]


      Đến khi Giản Tích nhìn thấy tin nhắn này mặt trời lên cao.


      Hạ Nhiên làm, bàn còn để lại bánh quẩy và cháo vẫn còn ấm nóng.


      Giản Tích có chút ngẩn người, chẳng hề quan tâm tới đồ ăn sáng, thay quần áo xong liền lái xe .


      dừng ở bên ngã tư đường, gọi cuộc điện thoại: "Thư kí Lý, tôi là Giản Tích, tôi muốn hỏi chút, hôm nay mẹ tôi có ở công ty ?"


      Nhận được câu trả lời phủ định, Giản Tích quay đầu xe, trở về nhà cũ.


      Lần trước Giản Tích vội vàng, ra ngoài quên mang theo chìa khóa, nên bây giờ trực tiếp nhấn mật mã, đẩy cửa, hương thịt thơm đậm đà liền bay tới.


      Dì giúp việc nấu cơm thấy chợt giật mình: "A, Giản tiểu thư về rồi sao?"


      Giản Tích chào dì, rồi hỏi: "Mẹ cháu có ở nhà ?"


      "Có, có, phu nhân ở tầng hai."


      Đào Khê Hồng ở tầng lửng trong vườn hoa đùa nghịch với cỏ cây, việc Giản Tích đến đây hề làm bà cảm thấy bất ngờ, bà chỉ chỉ cái xẻng đất: "Tích Tích, giúp chút, đem cái kia đưa cho mẹ."


      Giản Tích hít sâu hơi, quyết định thẳng vào vấn đề: "Mẹ, tối qua mẹ tới tìm con đấy à?"


      "Hửm?" Đào Khê Hồng kịp phản ứng: "À, đúng, thuận đường nên mẹ mang cho con chút đồ ăn khuya."


      đến đó ngừng, cũng thêm lời nào, cứ yên lặng như vậy mà tỉa hoa cắt cỏ.


      Giản Tích hít sâu lần thứ hai, thẳng thắn : "Tối hôm qua con với Hạ Nhiên ở cùng với nhau."


      Gió nổi lên, làm những bông hoa cành lá xum xuê được chăm sóc tốt trong chậu hoa dài khẽ lay động theo gió.


      Khi Đào Khê Hồng tưới xong nước lên gốc cây văn trúc cuối cùng, mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt dừng mặt Giản Tích, nhàng "ừ" tiếng.


      Giản Tích vừa định mở miệng tiếp nghe thấy tiếng đẩy cửa, quay đầu lại, là người trong công ty của Đào Khê Hồng.


      "Đào tổng, đây là tài liệu ngài cần." Sau khi đưa tới tập tài liệu đựng trong túi giấy màu nâu, người đó liền rời .


      Đào Khê Hồng bấy giờ mới dừng công việc trong tay lại, bỏ bao tay ra để lộ bàn tay được bảo dưỡng cẩn thận, thấy chút nếp nhăn nào. Bà ngồi trở lại ghế mây, khẽ dựa lưng vào ghế, rồi lấy từng thứ từng thứ trong túi giấy ra ngoài.


      Giọng của bà mang chút ấm áp nào: "Hạ Nhiên, sinh năm 1987, quê quán Dao Tỉnh, từ cha mẹ bất hòa tình cảm, mười hai tuổi cha mẹ ly hôn, tòa xử cho cha nuôi nấng."


      Giản Tích như gặp phải sét đánh, cả người động đậy.


      Đào Khê Hồng lại lật trang sau, tiếp tục đọc: "Tốt nghiệp Đại học Hoa Trung, năm 2007 tự mình gây dựng nghiệp, buôn bán đĩa lậu để kiếm những đồng tiền đầu tiên. Sau khi thành lập công ty, hoạt động cả về địa ốc và tài chính. Năm 2014 vì hạng mục lớn trực tiếp phụ trách gây ra tổn thất lớn, nên bị ban giám đốc buộc từ chức."


      Khẽ ấn huyệt thái dương căng lên, giọng Giản Tích chua chát: "Mẹ, mẹ làm gì vậy?"


      Đào Khê Hồng liếc cái, ánh mắt tiếp tục đặt lên trang giấy, đọc trọng điểm.


      "Là người kiêu căng, hành vi phóng đãng, trong việc làm ăn nham hiểm xảo quyệt, sinh hoạt cá nhân phức tạp, quan hệ gia đình hỗn loạn. Cho đến bây giờ vẫn phải đưa cho cha hai ngàn tệ tiền phụng dưỡng mỗi tháng." Đào Khê Hồng cúi xuống, hừ tiếng: " Diêu Di Chi, là bạn cũ, từ là hàng xóm, là thanh mai trúc mã hai mươi lăm năm."


      xong, Giản Tích siết nắm chặt tay.


      Môi trắng bệch, giọng run run hỏi: "Mẹ... Tại sao mẹ lại điều tra ấy như vậy?"


      Giọng Đào Khê Hồng tăng cao: "Mẹ phải biết người làm con mẹ si mê như mất hồn rốt cuộc là người như thế nào."


      Giản Tích chậm rãi ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng.


      Đào Khê Hồng hề bị lay động, thanh bình tĩnh, nhưng thái độ lại cứng rắn: "Cậu ta có thể có tiền, có thể làm việc đàng hoàng, quá khứ có thể có những thứ lộn xộn kia nhưng mẹ quyết tiếp nhận đến tận bây giờ cậu ta vẫn có chí tiến tới, sinh hoạt cá nhân lung tung!"


      " ấy như vậy." Giản Tích ổn định lại cảm xúc, cùng mẹ đối mặt, phấn khích : " ấy có công việc, có tiền gửi ngân hàng, có gia đình, có nhà, phải có ý muốn phát triển công việc, cuộc sống cá nhân lại càng hề lung tung."


      "Con sai lầm rồi!" Đào Khê Hồng đột nhiên lớn tiếng, lời kích động che giấu nữa bộc phát ra: "Tối qua, khách sạn Hoài Hải đường Bảo Sơn nhà hàng ở tầng 5, cậu ta cùng người phụ nữ vào phòng 506, giờ sau mới ra ngoài."


      Bà vừa dứt lời, Giản Tích luôn có chút do dự hay suy nghĩ: " có khả năng."


      "Tận mắt mẹ nhìn thấy."


      "Như vậy cũng có khả năng." Trong hốc mắt Giản Tích tầng hơi nước mỏng, ánh mắt cực kỳ sáng đầy kiên định và tín nhiệm: "Mẹ, con tin ấy."


      Đào Khê Hồng trong nháy mắt chấn động, nhưng lập tức áp chế lại, giễu cợt : "Con tin cậu ta? nam quả nữ ở cùng phòng, chỉ chuyện phiếm trời dưới đất? Giản Tích, nếu đây là người mà con nguyện tin tưởng mẹ còn gì để ."


      Giản Tích nuốt nước miếng cái, tranh cãi nữa, trong ánh mắt lại có tia quật cường chịu thua.


      Đào Khê Hồng nhiều năm từng trải, cảm xúc và suy nghĩ sớm che giấu đạt tới mức thoải mái tự nhiên.


      Nhưng giờ phút này, bà nhìn con mình biểu như vậy thấy đau lòng, lại càng quyết tâm phải cứng rắn hơn.


      "Vẫn là câu kia, mẹ phải dựa vào việc là bề để nhận xét, người đàn ông nghèo túng cũng sao cả, nhưng cậu ta phải chung thủy với vợ mình! Đây là giới hạn cuối cùng!"


      Lời Đào Khê Hồng như sấm sét giữa trời quang, đánh vào trọng điểm làm lòng Giản Tích càng thêm rầu rĩ.


      Im lặng hồi lâu, cuộc trò chuyện của hai mẹ con lần này cũng có ánh lửa bắn ra tứ phía, nhưng dư vị của khói thuốc súng lại chưa tan .


      Qua lúc, Giản Tích mang theo ánh mắt kiên định mà gật đầu, cất tiếng : " gì có thể lay động vị trí của ấy trong lòng con, tiền thể, mẹ thể, ai cũng thể."


      Hốc mắt Giản Tích đỏ ửng, giọng : "Mẹ, con người đàn ông này."


      Đào Khê Hồng kinh ngạc đến tột đỉnh, còn có điều thể hiểu nổi, rốt cuộc ép hỏi: "Giản Tích, kể cả cha mẹ con cũng cần ư?"


      Nước mắt Giản Tích trong nháy mắt rơi xuống: "Nhất định phải lựa chọn cách tầm thường như vậy sao?


      Đào Khê Hồng lập tức gì.


      Giản Tích chậm rãi cúi đầu: "Nếu nhất định phải lựa chọn, con cho mẹ đáp án. Con bao giờ bất hiếu với cha mẹ, nhưng cha mẹ mất con vĩnh viễn."
      Last edited by a moderator: 11/5/19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :