1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RVNT0105

      RVNT0105 Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      4,172
      Chương 27 ngả bài

      Edit: TryHọa
      Beta: Hằng Lê


      Đào Khê Hồng để điện thoại di động xuống, đợi ở trong xe.

      Giản Tích chạy tới, cách cửa kính xe chồm vào bên trong, "Mẹ, sao mẹ lại ở chỗ này?"

      Vẻ mặt của Đào Khê Hồng khá ôn hòa, : "Nhà máy mới chuẩn bị khai trương, nên mẹ cùng bên nghành nghiệp vụ họp đến bây giờ."

      ra ngang qua. Trong lòng Giản Tích thoáng buông lỏng chút, ánh mắt Đào Khê Hồng thản nhiên liếc về Hạ Nhiên cách đó xa.

      "Tiểu Tích, sao con lại ở đây? Bạn con à?"

      Giản Tích suy tính hồi, giọng đáp: “Vâng ạ”

      Đào Khê Hồng vẫn cười, trực tiếp hỏi: "Bạn trai?"

      “Vâng ạ.”

      Lần này, Đào Khê Hồng dùng trầm mặc đáp lại.

      Giản Tích có thể cảm giác được khí căng thẳng và sắc bén chậm rãi chuyển biến vô cùng ràng.

      : "Mẹ, để con kêu ấy đến gặp mẹ nhé, ấy tên là …."

      “Về nhà." Đào Khê Hồng cắt ngang lời , "Lái xe tới? lấy xe ."

      Lòng Giản Tích trầm xuống, tay ghé vào cửa sổ xe, giọng đầy nôn nóng, "Mẹ, con..."

      "Về nhà."

      Đào Khê Hồng là nữ thương nhân thực , năm xưa tung hoành thương trường, biến xưởng sản xuất ngừng phát triển trở thành Khiết Tê Nhật Hóa ngày nay, nhiều năm tôi luyện, sớm luyện thành khí chất uy nghiêm.

      Giản Tích biết, mẹ hài lòng đối với Hạ Nhiên.

      Thấy dáng vẻ tình nguyện của , Đào Khê Hồng nhìn thấy rất ràng."Tiểu Tích, hôm nay mẹ rất mệt, buổi tối con ở cùng mẹ được ?"

      Hạ Nhiên ở cách đó mấy thước xa lẳng lặng nhìn, lúc này mới treo mũ bảo hiểm lên tay cầm xe gắn máy, nhanh tới bên này.

      Vừa vặn từ góc độ của Đào Khê Hồng lại đối diện , ánh mắt bà phòng bị mà xa cách, Hạ Nhiên cũng úy kỵ gì ánh mắt dò xét mình.

      ở trước mặt Đào Khê Hồng, song song sánh vai cùng Giản Tích.

      "Chào bác, cháu là Hạ Nhiên."

      Đào Khê Hồng gật đầu, lịch mà xa cách, "Xin chào."

      Hạ Nhiên: "Bên ngoài lạnh lắm, bác , vào nhà ngồi uống chút trà nóng ?"

      Đào Khê Hồng cười lạnh nhạt, "Cám ơn, cần." Bà dời mắt sang nhìn Giản Tích, vừa ám chỉ lại như vừa cảnh cáo: "Tiểu Tích."

      Thái độ Hạ Nhiên vẫn điềm đạm lễ độ: “Vâng, lần khác cháu lại tới thăm bác trai bác "

      đứng dậy, bàn tay phủ dưới thắt lưng Giản Tích, như là trấn an, "Theo mẹ em trở về ."

      Giản Tích gật gật đầu, vòng qua ngồi bên chỗ ngồi ghế lái phụ.

      Chiếc xe màu đen giống như ngủ đông, đột nhiên vụt như mũi tên vút ra khỏi cung, cho đến khi biến mất thấy.

      Trong xe, Đào Khê Hồng cũng quan tâm Giản Tích có lái xe đến hay , mà chạy thẳng về hướng nhà.

      Sauk hi về nhà, Đào Khê Hồng trực tiếp lầu, "Con theo mẹ."

      Giản Tích cúi mặt cụp mắt, thay giày xong lập tức bước theo sau.

      Hai mẹ con ngồi trong phòng trà, Đào Khê Hồng từ trong ngăn tủ cầm ra hộp gỗ , "Cái này là của dì con hái từ trang trại về, mẹ cũng mới dùng lần đầu."

      Giản Tích nhóm lửa xong, đón lấy những lá trà bắt đầu bỏ vào ấm.

      Đào Khê Hồng đem nước nóng đổ vào ấm trà, vừa làm vừa hỏi, " chàng đó làm nghề gì?"

      Giản Tích : "Quản lý."

      Đào Khê Hồng "ừ" tiếng, "Ở công ty nào?"

      "Công ty ."

      "Hai đứa quen nhau bao lâu?"

      "Hai tháng."

      "Hai tháng?" Đào Khê Hồng ngước mắt lên nhìn, thu tay lại, hơi nóng từ ấm trà uốn lượn bay lên nghi ngút.

      "Tiểu Tích, mẹ phản đối việc con đương."

      Tay Giản Tích dừng lại, lặng lẽ chờ.

      "Mẹ phải là người mẹ cổ hủ, tuổi trẻ ngây thơ, trải nghiệm đương là chuyện tốt. Nhưng ở trong quá trình này, con nên biết việc gì nên làm việc gì .” Đào Khê Hồng chậm rãi : "Từ đến giờ con chưa từng làm cha mẹ lo lắng, mẹ biết con là đứa hiểu chuyện."

      Tay Giản Tích siết chặt chiếc cốc sứ.

      "Tiểu Tích, việc lớn cả đời người, nhất định phải thận trọng."

      Giải quyết dứt khoát, đây là thái độ sau cùng của Đào Khê Hồng.

      Có những chuyện nếu ra thành lời, ngược lại như bắt đầu mở ra phương hướng mới. Lớp mây đen nặng nề đè đỉnh đầu suốt đêm nay đột nhiên tan hết, giờ phút này trong tâm hồn của Giản Tích lập tức rộng mở, trong sáng.

      đem chén trà nhàng đặt lên bàn, cách làn khói mỏng bay bay, cực kì bình tĩnh.

      "Mẹ, con rất thích Hạ Nhiên, ở bên cạnh ấy con rất hạnh phúc."

      Đào Khê Hồng nhìn thẳng vào mắt , như muốn tìm ra điểm lay động bên trong đó, vài giây sau, bà khẽ nhíu mày.

      "Con rất hạnh phúc? Đúng, mẹ thừa nhận, mang con đua xe mô tô, hôn con trước mặt đông người, điều này đối với con , quả vô cùng xúc động. Nhưng Tiểu Tích à- - Cuộc sống cuối cùng cũng phải về với ."

      Đào Khê Hồng dùng toàn những từ ngữ sắc bén, tiếp tục : "Người đàn ông đó có việc làm đàng hoàng, có thu nhập ổn định. Đương nhiên, mẹ phải khinh thường, nhưng cậu ta sắp ba mươi, nhưng lại có cuộc sống ổn định , có phải rất vô trách nhiệm hay ?"

      Giản Tích nhất thời nghẹn lời.

      Đào Khê Hồng lại tiếp tục , trong lời của bà ám chỉ có, dọa dẫm có nhưng đầy thành thạo, tiến thoái đúng mực.

      Bà nắm vững tiết tấu, khống chế cục diện.

      Sau lúc lâu, Giản Tích rốt cục ngẩng đầu lên, "Mẹ, là Lục Bình Nam với mẹ đúng ?"

      Lúc này đến phiên Đào Khê Hồng hơi giật mình, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại, "Người nào quan trọng, quan trọng là chính bản thân mình.”

      " ấy phải là có tiền, ấy có tài khoản gửi ngân hàng, cũng đủ sức mua nhà, ấy phải là có năng lực làm việc, càng phải người chơi bời lêu lổng, nếu đây chính là chuyên ‘quan trọng’ mà mẹ , trong mắt con, quá đủ điều kiện rồi."

      Đào Khê Hồng nghe vậy khẽ cười giễu cợt, nhưng khi chuyện sắc mặt nghiêm túc, "Cậu ta làm nghề đòi nợ thuê, nghề nghiệp trắng đen, những loại người này đứng ngay lằn ranh của pháp luật. Tiểu Tích, chuyện khác, con có nghĩ tới sau này ba con có thể bởi vì chút việc đáng kể này mà bị người ta đàm tếu hay ?"

      Tim Giản Tích đập mạnh, cảm thấy yết hầu của mình như bị cái gì đó nghẹn ngang, có rất nhiều lời muốn giải thích, nhưng lại thể thành lời.

      Mùi trà dần dần đậm hơn, xen lẫn trong bầu khí áp lực đầy im lặng, làm cho người ta thở nổi.

      Động tĩnh duy nhất chính là làn khói mỏng manh cuộn mình giữa trung.

      Đào Khê Hồng chậm rãi rót cho chén trà, "Được rồi, con cũng đừng quá áp lực, mẹ chỉ đem ít đạo lý trước cho con hiểu, còn chuyện đương cứ bàn lại sau." Bà khẽ thở dài, "Mẹ còn tưởng rằng con cùng thằng bé Lục Bình Nam đến với nhau chứ."

      Lúc này mặt Giản Tích lạnh xuống, " có khả năng."

      Đào Khê Hồng chỉ coi như ương bướng, nên cũng tiếp, "Có đói bụng , mẹ dì giúp việc nấu chút cháo cho con."

      " cần đâu mẹ." Giản Tích đứng dậy, "Hôm nay con trực đêm."

      Đào Khê Hồng: "Bảo chú tài xế đưa con ."

      " cần." Giản Tích đặt tay chốt cửa, "Con tự đón xe."

      chấm dứt trận chiến hòa nhã mặt ngoài thế này, nhìn có vẻ giống như có tranh chấp cùng bực bội, nhưng lại giống như nắm đấm nện mạnh ở trong lòng , buồn bực thể phát tiết, rất khó chịu.

      Giản Tích rời khỏi nhà ba mẹ, mới ra đến cửa lớn, liền nhìn đến dưới đèn đường đằng xa, cách đó năm sáu mét, Lục Hãn Kiêu dựa vào cửa xe hút thuốc.

      "Bên này!" Vừa thấy người, nhanh chân dập tắt điếu thuốc tay, giơ tay tiếp đón.

      Giản Tích qua, "Sao lại tới đây?"

      Lục Hãn Kiêu mở cửa xe, "Còn sao nữa, cứu giá."

      Giản Tích chần chờ, ngồi xe.

      "Hạ Nhiên gọi điện thoại cho , bảo tới nhà em xem chút." Lục Hãn Kiêu cài xong dây an toàn, chậm rãi xoay xoay tay lái, "Ngã bài với mẹ em rồi?"

      Giản Tích "ừ" tiếng.

      "Mẹ đồng ý đúng ?" Lục Hãn Kiêu cười : " đúng là hiểu mẹ mà, ông già nhà , mẹ em năm đó là nữ vương ngang ngược hoành hành trong đại viện."

      Thấy Giản Tích hăng hái lắm, Lục Hãn Kiêu né qua đề tài này, “ đâu nhỉ?"

      "Đâu cũng được." Giản Tích muốn về nhà, trong lòng rất loạn, "Em theo ."

      Lúc Lục Hãn Kiêu nhận được điện thoại của Hạ Nhiên, người còn có cuộc hẹn xã giao, phải tháp tùng đám bạn làm ăn chơi bời phóng túng, nửa đường rút lui, với thân phận của đúng là quá thích hợp.

      Vì thế mang theo Giản Tích trở lại biệt thự, mấy quản và phó tổng của Lục Hãn Kiêu đều ở đây, quan hệ thân thiết, cười đùa hỏi: " cả, sao giới thiệu chút?"

      Lục Hãn Kiêu đem Giản Tích ngăn ở phía sau, nhấc tay ra hiệu, người hầu cửa kính cẩn bước đến.

      “Bảo quản lí cho người vào ." Lục Hãn Kiêu phân phó.

      bao lâu, hàng mỹ nữ chân dài nối đuôi nhau mà vào, người nào người đó cực phẩm cao gầy, được dạy dỗ cẩn thận đồng thanh gọi: “Chúng em chào các ông chủ.”

      Lục Hãn Kiêu vung tay lên, "Tùy ý chọn ."

      Quăng xong câu, phó tổng cùng những khách làm ăn ai nấy mặt mày hớn hở, bầu khí xôn xao đến đỉnh điểm.

      Lục Hãn Kiêu dẫn theo Giản Tích, đến ngồi chiếc ghê chân cao, nơi quầy bar treo tấm biển trắng, đó viết: xin đừng quấy rầy.

      Giản Tích muốn uống rượu, Lục Hãn Kiêu chậc chậc hai tiếng, "Thất tình uống rượu tìm vui à ?"

      như vậy, nhưng vẫn ngăn cản, đưa đến cho ly rượu.

      Giản Tích ngửa đầu uống hơi nửa ly, "Khát nước."

      Lục Hãn Kiêu kêu toáng lên: “Này, này, này! Uống từ từ thôi!”

      "Em ngờ tới." Hơi thở của Giản Tích thấm đẫm mùi rượu: "Em cứ nghĩ mẹ em là người từng trải, bà hiểu chuyện này"

      Lục Hãn Kiêu đem dĩa điểm tâm ngọt đẩy đến trước mặt , "Tình huống giống, khi đó ba em tuy nghèo, nhưng gia thế, cách làm hay tính tình đều trong sạch ràng. Hạ Nhiên lại khác hoàn toàn, cuộc đời của cậu ta thăng trầm như sóng sông.”

      Lục Hãn Kiêu nhét bánh ngọt đầy miệng, lúng búng tiếp: “Vừa nhìn thấy đáng tin.”

      Giản Tích sắp bị phiền chết , " có phải cùng phe vậy?"

      “Hỏi thừa!” Lục Hãn Kiêu: "Giao tình giữa và cậu ta, như câu ‘dẫu cho sông cạn đá mòn, núi rung tuyết lở vẫn còn bên nhau.”

      Giản Tích nâng cốc uống hơi hết sạch, quan tâm.

      " em chúng ta tâm chút, Tiểu Tích, nếu em thuần túy chỉ là muốn thảo luận chuyện đương, như vậy đều là vấn đề gì." Lục Hãn Kiêu phân tích đầy lý trí.

      Giản Tích lại đột nhiên : "Em là nghiêm túc."

      Lục Hãn Kiêu lập tức nghẹn lời.

      “Giả thiết của mọi người đều hề tồn tại, cần nêu ví dụ, em biết phân biệt xấu hay tốt, nên em khuất phục bất luận là ý kiến của người nào."

      Giản Tích đung đưa rượu trong ly, chất lỏng màu đỏ bắt mắt treo lơ lửng thành ly, muốn nhưng còn luyến tiếc.

      cười , mặt còn đỏ hơn cả rượu: “Haiiiz, phiền chết , đòi hỏi của em đối với ấy cũng lớn chứ đâu có .”

      Lục Hãn Kiêu giật mình "Đòi hỏi gì?"

      Giản Tích lầm bầm trong miệng, "Chiếm lấy ấy cả đời."

      xong, lại nở nụ cười, cầm quả đào chiếc bánh ngọt thả vào miệng, ăn ngon lành.

      lúc lâu sau, Lục Hãn Kiêu mới kịp hồi hồn. Đòi hỏi đó ----

      là làm cho người ta ghen tỵ đến phát điên được.

      Thời gian đóng vai chàng trai đau khổ chưa kịp kéo dài bao lâu, Lục kim chủ bị khách đến kéo mời rượu .

      Qúa ba tuần rượu, Giản Tích đứng dậy đến phòng vệ sinh.

      Kính tường phản xạ lại ánh sáng, làm màu vàng lấn át cả hành lang, bị hơi men xâm chiếm, Giản Tích có chút cảm thấy choáng váng.

      từ toilet ra, ngại nóng, cởi bỏ nút thắt áo khoác, tay còn chưa kịp động, liền nghe được thanh quen thuộc - -

      "Mẹ, mẹ có thấy phiền hay , rồi, con xã giao ở bên ngoài, đừng gọi điện thoại mãi như thế được ?"

      Từ khúc quanh thông ra đại sảnh, Lục Bình Nam đứng ở đằng kia nghe điện thoại, vẻ mặt kiên nhẫn.

      Mẹ gã gần đây càng lúc càng ép sát, thúc giục ngừng, lúc nào cũng hỏi chuyện giữa gã và Giản Tích ra sao rồi.

      "Mẹ, dù sao cũng phải cho con thời gian chứ, mẹ kiếp, con cũng muốn làm con rể Thị trưởng vậy, nhưng lòng ta tại người con, con có thể làm sao?"

      Giản Tích dừng chân lại, kề sát bên tường, nín thở nghe.

      Đầu kia điện thoại lại càu nhàu trận, Lục Bình Nam lúc này hoàn toàn phát cáu , "Mẹ chỉ biết ! Cái gì gọi là con nắm chặt cơ hội! Mấy năm trước con cũng thử với ta, nhưng cả tay mà ta còn cho con nắm, người như thế còn có thể chuyện đương gì? Có phải xã hội phong kiến đâu!"

      "Hôm nay con mọi chuyện cho mẹ ta rồi, ấy quen thằng du côn, mẹ ta chắc chắn đồng ý."

      Giọng của Lục Bình Nam từ nóng giận chuyển sang đắc ý, lại bị men say chèn ép, nên giọng trở nên thâm độc.

      "Nếu con thể có con ả đó cũng đừng hòng ai có được."

      Lục Bình Nam vừa trả lời vừa xoay người, vừa ngước mắt, "Má ơi!" Di động thiếu chút nữa rơi mặt đất.

      Giản Tích đứng ở phía sau gã, ánh mắt bức người.

      "Tiểu, Tiểu Tích, em, em, sao em lại ở đây..." Lục Bình Nam nhanh chóng cúp điện thoại, miệng lắp bắp.

      Gã còn chưa kịp vẽ lời hoa mỹ - -

      "Bốp " tiếng va chạm da thịt ràng.

      Giản Tích vung tay hung hăng đánh vào mặt .

      Lục Bình Nam bị đánh đến ngơ ngẩn, thể tin nhìn . Động tĩnh quá lớn, làm mọi người chung quanh khỏi đưa mắt nhìn sang, bàn tán nghị luận, có tiếng cười đùa chế giễu, làm cho Lục Bình Nam mất hết mặt mũi.

      "!" bụng lửa giận đều bị nghiền nát giữa hàm răng nghiến chặt, nhưng gã cũng tự biết mình đuối lý, bật thốt lên.

      Thanh Giản Tích lãnh đạm, giống như con dao , "Ghê tởm."

      Câu đó thành công kích thích Lục Bình Nam, làm gã hoàn toàn mất lý trí , "Giản Tích, đủ chưa! hung hăng lắm đúng !"

      Gã giơ cao tay, chưa kịp hạ cái tát tai xuống, cổ tay bị người ta siết chặt từ phía sau.

      "Ai ôi! Đau …đau quá!"

      Lục Hãn Kiêu sắc mặt xanh mét, đem tay gã bẻ ngoặt lại, " ấy mà mày cũng dám đụng, mày muốn chết? Hả?"

      Lục Bình Nam nào có rảnh trả lời, chỉ biết ngừng kêu đau.

      "Lai lịch thế nào mà dám ở đây ngang ngược, có tin tao đánh mày tàn phế luôn ?” Lục Hãn Kiêu cũng buông lỏng tay, được làm được.

      Giản Tích đứng ở đó, hốc mắt đều đỏ.

      "Tiểu Tích!" Lục Hãn Kiêu hét lớn, liền nhìn thấy xoay người chạy .

      Lục Hãn Kiêu bỏ lại Lục Bình Nam, cuối cùng ở cửa thang máy tìm được Giản Tích.

      ngồi dựa vào tường, đầu vùi vào đầu gối, vai run run.

      Trong lòng Lục Hãn Kiêu biết là cảm giác gì, ngồi xổm xuống, "Xấu thành như vậy, xem Hạ Nhiên còn muốn em hay ."

      Giản Tích rột cuộc cũng ngẩng đầu, mặt đều là nước mắt.

      " Mẹ kiếp, em muốn làm cho trai đau lòng chết đúng ?" Lục Hãn Kiêu cũng chịu nổi.

      Giản Tích hỏi: " Mắt nhìn người của em có phải kém cỏi lắm ? Lại có thể thích người đàn ông như thế."

      "Bình thường thôi." Lục Hãn Kiêu với giọng hờ hững, "Ai rồi cũng phải lớn, khi bước chân vào xã hội, tiếp xúc tiền tài, đạo đức con người thay đổi đâu phải là ít.”

      Lúc em thích cậu ta, cậu ta vẫn là thiếu niên chưa nhuốm bụi bẩn của xã hội.

      Có người cùng nhau thay đổi khi đứng trước xã hội muôn màu, nhưng cũng có người, vĩnh viễn vẫn giữ mãi mối tình đầu, vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc rung động đó

      Lục Hãn Kiêu tâm với hồi, điện thoại di động reo lên, vừa lấy ra liền thấy, "Ai ôi xem này, chưa gì gọi đến kiểm tra."

      “Em nghe máy ?" Lục Hãn Kiêu hỏi.

      Giản Tích gật gật đầu, vươn tay.

      Sau khi bắt máy - -

      "Mẹ kiếp cậu, tôi điện thoại cậu cả đêm, cậu cũng cho tôi cái tin hồi nào. ấy đâu? Còn ở nhà ? Có bị mẹ của ấy mắng ? Mẹ kiếp cậu, mau lên tiếng cho tôi!"

      Hạ Nhiên bắn tràng ngừng, đổ ập xuống.

      Giản Tích cảm thấy trong lòng nóng lên, nước mắt tràn khỏi vành mắt.

      "Lục Hãn Kiêu, cậu chết rồi à! chứ!" Hạ Nhiên càng nóng nảy hơn.

      Giản Tích há miệng thở dốc, nức nở gọi, "... Hạ lão đại.”

      Đầu bên kia điện thoại ngẩn ra.

      Nghe được giọng của người , tất cả cảm xúc lúc này đều hóa thành ấm ức, giọng Giản Tích mềm nhũn: " ở đâu? Em muốn gặp ."

      Lặng lẽ ngắn ngủi vài giây, trong điện thoại giống như có tiếng gió.

      Hạ Nhiên leo lên cây hòe lớn nhất ở khu chung cư, tầm nhìn từ cây này là vị trí rộng lớn nhất, chỉ cần Giản Tích xuất , có thể nhìn thấy ngay.

      "... Vợ à, ở dưới lầu nhà em."

    2. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Trời hạ lão đại leo cây để nhìn vợ kia kìa

    3. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Nghe mỗi câu ' vk à ở dưới lầu nhà e' mà mình thấy rung động quá cảm giác như cho dù có bất cứ chuyện j xảy ra, dù time có bao lâu a cũng ở nơi này chờ c ấy, nhất là khi c đnag áp lực, mệt mỏi và thất vọng vì nhìn nhầm ng a là điểm tự là chốn bình yên vậy.
      Thank nàng edit mình đợi chương tiếp theo ing~~~<
      1900, lananhtran51, Huyền Trần3 others thích bài này.

    4. Peony130884

      Peony130884 New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      3
      Oa oa, cuối cùng cũng có chương mới :th_30:. Mong chương tiếp à

    5. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Tiểu Tích à, trong đêm mà ché đóng mấy vai luôn. Này nhé, cứ ngỡ nữ chánh ngôn tềnh hoá ra nữ phụ đam mỹ của hai cha nọi Kiêu mụi có tật hay ganh và Hạ lưu ca suốt ngày chết sướng. Gì mà " dẫu cho sông cạn đá mòn, núi rung tuyết lỡ vẫn còn bên nhau".... hấy ghê quớ, mọi người hấy ghê chưa :th_15::th_58:. Rồi vai nữ thánh mẫu phát cái thằng trứng ung hột vịt lộn độn hột vịt lạc kia mỏ nhọn méc lẻo làm chị với Hạ lão đại sống kiếp Rô-mê-ô Giu-ly-ếch, ché tát có cái làm gì, phải lấy gót giày trát muối ớt tôm đóng đinh vô chỗ ứa ừa của thằng đó đó:th_120::th_107::th_80:, cái thứ quen bao năm trời cọng hair mà người ta còn chả cho nắm, nhìn mà học tập kìa, quen có mấy chương mà hai chị bốc hốt chụp giựt hết rồi đó:th_18::th_18:.... Tra nam mà cứ tưởng hùng, rau dăm mà cứ tưởng zàng lá, cà ná mà cứ ngỡ hạt xàng, xì xì... Cho nên, Tiểu Tích à, lạc quan lên, dù có mưa giông hay bão cát ché vẫn còn con hỉ leo lên cây sẵn sàng chờ ché quay về, làm bến đỗ bình yên cho ché đó. cần ché đòi hỏi chiếm con hỉ đó cả đời đâu, trán con hỉ nó xăm năm chữ to tổ bố kìa: hãy chiếm trọn :th_105::th_78::th_77:
      Tina Bui, Xu trần, lananhtran5119 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :