1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. saoxoay

      saoxoay Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      86
      Tò mò ghê, biết tình huống nào Giản Tích mới rớt vào vòng tay của Hạ Nhiên đây! Chứ bữa giờ thấy nàng Giản chưa quên được tra nam.:th_20:
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    2. RVNT0105

      RVNT0105 Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      4,172
      CHƯƠNG 15: Đánh Tra Nam

      Edit: TryHọa
      Beta: Hằng Lê



      Giản Tích nửa ngày nhúc nhích, đũa vẫn còn gấp miếng nấm,

      Lục Hãn Kiêu tới, ngồi chỗ tay vịn sô pha kế :” Tiểu Tích, em đối với Hạ Nhiên cũng có chút động lòng phải ?”

      Giản Tích để đũa xuống, ngẩng đầu nhìn : “ có.”

      Lục Hãn Kiêu cười cái, búng ngón tay cái rồi đứng dậy: “Coi như trai lo chuyện bao đồng vậy, thôi, chơi chút.”

      Giản Tích theo sau Lục Hãn Kiêu vào phòng bao, người bạn trong đám người đó tiến lên đưa cho chai bia: “Em lão Lục cũng xem như là em của mọi người rồi, đến, đến đây làm vài chai .”

      “Cút ngay!” – Lục Hãn Kiêu đoạt lấy chai bia, đứng che ở trước mặt Giản Tích: “Mẹ kiếp, đừng thấy người ta xinh rồi bắt quàng làm họ, gien của cậu còn lâu mới đẹp được như em tôi nhá!” – xong ngửa làm hơi hết sạch chai bia vốn là của Giản Tích, sau đó quăng cái chai , chỉ vào màn hình hét to: “Này mẹ kiếp, bài “thích ” này ai chọn thế, đứa nào lại thổ lộ với ông đấy à?!”

      Giản Tích kiếm chỗ còn trống ngồi xuống, buồn chán có gì làm bèn lấy điện thoại di động ra lướt web chút, vừa lướt báo wechat làm điện thoại rung lên, là tin nhắn mới từ Lục Bình Nam:

      [Tích Tích, em có ở nhà ? qua đón em ăn khuya nhé?]

      Giản Tích trượt lên xem các tin nhắn trước, nửa tháng gần đây số lần Lục Bình Nam chủ động liên lạc với càng lúc càng nhiều. Nếu là trước đây, nhất định làm cho vô cùng vui vẻ.

      Giản Tích trả lời: [Xin lỗi, tôi ở nhà.]

      Lục Bình Nam: [Em ở đâu? Trung tâm thể dục sao?]

      Trong lòng Giản Tích đột nhiên muốn làm chút gì đó phản nghịch, tay dừng màn hình di động, đem tin nhắn đánh được nửa xóa , trực tiếp gửi qua bản đồ vị trí tại của .

      Trong phòng bao ca hát ồn ào, cũng biết ai giở trò quỷ gào thét <Thanh Tàng Cao Nguyên>, chỗ quầy bar Lục Hãn Kiêu ngồi, vẫn là bộ dạng vừa cợt nhã nhưng lại vẫn mang khí thế bức người, áo sơ mi đen tháo bung hai nút, bên cạnh là hai ba người đẹp quấn quanh giống như muốn lao vào lòng , nhưng thủy chung vẫn bị đẩy ra.

      Lại qua giờ, điện thoại Giản Tích rung lên, là Lục Bình Nam gửi tin nhắn tới:

      [Tích Tích, ở dưới lầu chờ em. Em cứ vui vẻ với bạn , chờ chút đưa em về.]

      Giản Tích run rẩy, cũng biết sao nhìn tin nhắn này da gà lại nổi lên hết, trong lòng cũng tại là cảm xúc gì.

      cẩn thận phân tích chút, cảm thấy cảm giác vui vẻ vẫn tương đối nhiều.

      Giản Tích: [ Thế tôi ra liền đây.]

      cầm túi đứng dậy, chào tiếng với Lục Hãn Kiêu: “ Em trước đây.”

      Lục Hãn Kiêu cũng cảm thấy ngoài ý muốn, cười : “Có người tới đón em rồi à?”

      Người đàn ông này cũng đơn giản chỉ hỏi như vậy, gạt Giản Tích mà gửi tin nhắn cho Hạ Nhiên biết ở đây.

      suy nghĩ nhiều, Giản Tích trả lời: “Ừ”

      Xuống dưới lầu, cơn gió thổi tới, Lục Bình Nam đứng ở đại sảnh, ánh sáng của ngọn đèn chiếu thẳng vào mặt .

      “Tích Tích” – hưng phấn ngoắc tay, bước lên đón : “ chơi với bạn à?”

      Giản Tích cười tiếng: “ ngờ khuya như vậy cũng ngại cực mà đến đón tôi ?”

      “Đón em mà, sao lại gọi là cực.” – Lục Bình Nam nhướng mày: “ đón xe đến đây, cho nên em phải đưa về.”

      Giản Tích sửng sốt, bật cười : “Vậy là tôi tự tìm phiền phức cho bản thân rồi.”

      “Thế nào, muốn đưa về sao?”- Lục Bình Nam nhún vai: “ mang theo xu nào đâu đấy.”

      “Đưa về đưa về.” – Giản Tích lắc lắc chìa khóa xe: “ thôi.”

      là đưa , nhưng lên xe vẫn là Lục Bình Nam lái. Đêm nay nhiều hơn mọi ngày, chủ yếu là nhắc lại những chuyện thời đại học của cả hai.

      “Đẹp nhất quả chính là thời sinh viên đại học, tinh thần ý chí lúc nào cũng mạnh mẽ, làm chuyện gì cũng hăng hái hết mình.”

      Giản Tích thỉnh thoảng cũng đối đáp vài câu: “Đúng vậy, thời gian rảnh lúc trẻ nhiều vô số kể, cũng như công việc cứ làm mãi hết khi trưởng thành.”

      lúc đó tuổi trẻ kiêu ngạo, hiểu chuyện, biết quý trọng người bên cạnh mình.” – Lục Bình Nam hạ thấp giọng, chậm rãi : “Tích Tích, xin lỗi em, bây giờ mới biết em là người con tốt biết bao nhiêu, em có thể …”

      Đúng lúc đèn đỏ, xe dừng lại, Lục Bình Nam quay qua, ánh mắt sâu thẳm mà thâm tình: “ Cho cơ hội nữa nhé, bù đắp tất cả những gì nợ em.”

      Giản Tích hơi giật mình, nhất thời biết nên cái gì, hơn nửa ngày: “ nợ tôi gì cả.”

      Tương tư hay say đắm thời thiếu nữ, theo thời gian đều theo từng cơn gió mà rơi lại trong những năm tháng đó, tuổi trẻ đó đều là tự nguyện.

      Lục Bình Nam vừa nghe, nắm chặt tay vội vàng : “Tích Tích, bỗng dưng phát , ra, em từ lúc nào mất rồi.”

      Giản Tích ban đầu còn cố giẫy tay ra khỏi tay , nhưng Lục Bình Nam nắm rất chặt nên sau cũng mặc kệ. Tay của người đàn ông này được chăm sóc tốt nên rất mềm, giống như Hạ Nhiên vừa thô ráp vừa dầy.

      Tim của Giản Tích bỗng nhiên đập mạnh, phát bản thân lại đem Lục Bình Nam ra so sánh với Hạ Nhiên theo bản năng.

      Đèn đỏ ở ngã tư đường thường dài hơn, đúng lúc này, “Ầm ầm” tiếng chân đạp ga tăng tốc mười phần tàn bạo từ phía sau truyền đến, trong nháy mắt, chiếc mô tô đen màu đen “Vèo” qua như bão táp.

      Giản Tích trợn tròn hai mắt, cách kính chắn gió nhìn thẳng bóng lưng kia, quả dám tin, là Hạ Nhiên!

      Chắc chắn là ta!

      Lục Bình Nam thấy người, nhíu mày lẩm bẩm: “Loại du côn du đãng gây rối xã hội như thế nên nhốt vào trại hết cho rồi.”

      Giản Tích nhân cơ hội nhanh chóng rút tay lại, nhìn chớp mắt về phía trước. Lục Bình Nam nhìn vẻ mặt quái dị của , cũng tiếp tục cứng rắn tiếp tục vấn đề lúc nãy để hỏi quyết định của nữa.

      Chỗ Lục Bình Nam thuê là khu trọ giá cả trung bình, khi đưa tới, Giản Tích ngồi trở lại ghế lái: “Tôi trước.”

      “Tích Tích, đối với em là lòng dạ, hy vọng em có thể cho cơ hội.” – Lục Bình Nam đem tay chống lên cửa kính xe, ánh mắt lóe sáng, nhìn chăm chú vào mắt .

      Giản Tích đối diện với ánh mắt của ta, cũng tránh né, cuối cùng cười cái : “Vào nhà .”

      Lục Bình Nam nhìn đèn sau xe biến mất ở góc khuất, lúc này mới nới lỏng âu phục người, khoanh tay ôm ngực dáng vẻ phách lối, điện thoại nhà vừa đúng lúc gọi đến.

      “Alo, mẹ, mới về mới về.” – vừa nghe điện thoại vừa về phía khu chung cư: “Yên tâm , ta thích con nhiều năm như vậy, chắc chắn đồng ý.”

      Mẹ Lục: “Con phải nắm chắc ta đó, ba người ta là thị trưởng thành phố đấy, theo đuổi được Giản Tích cả nhà chúng ta phát tài đó.”

      thành vấn đề.” – Lục Binh Nam cực kì tự tin, “ ả này cũng lợi hại , quen biết lâu như vậy mà chưa từng nghe ta nhắc về gia đình, làm con tưởng chỉ là gia đình bình thường.”

      Mẹ Lục: “Vẫn là mẹ lợi hại, nhờ của con làm quét dọn ở văn phòng cảnh sát mà biết được, nghe là được lãnh đạo gọi điện cầu thả người, còn nhắc đến tên Giản Tích, may mà con để ý liền gọi cho mẹ.”

      Sau đó điều tra thêm chút, liền biết được thân phận của ba Giản Tích.

      Cúp điện thoại, Lục Bình Nam vừa huýt sáo vừa quẹo vào đường , đắc ý hào hứng vẫn còn chưa kịp tan, đột nhiên cổ bị người ta siết đau nhói.

      “A A!!!” – Lục Bình Nam sợ đến mức hét to, bàn tay to lớn của người nọ bóp chặc miệng , thấp giọng đe dọa: “Muốn chết?”

      Lục Bình Nam bị siết chặc đến nghẹt thở, lảo đảo ngã xuống đất, chưa tỉnh hồn nhìn người mới đến: “Là mày?”

      Hạ Nhiên cắn điếu thuốc, ánh mắt hung tàn, bước qua nắm cổ áo nhấc lên: “Thằng chó, khôn hồn đừng chọc ấy!”

      Lục Bình Nam vừa nghe liền hiểu, lập tức trầm tĩnh lại, “À, ra là Giản Tích.” – Ánh mắt của mang theo khiêu khích: “Mày có tin là, nếu bây giờ tao muốn ả lên giường với tao, chắc chắn ta lột sạch hết và nằm sẵn chờ tao đến chơi ?”

      Hạ Nhiên giận dữ siết chặt nắm đấm, hung hăng đánh thẳng vào mặt gã.

      Lục Bình Nam đau đến rơi nước mắt: “Loại người như mày cũng đòi thích ta? Có xấu hổ khi nhìn lại bản thân thằng khố rách áo ôm!”

      Hạ Nhiên để ý đến lời thều thào của gã, quyền đấm cước đá cứ có bao nhiêu liền tung ra bấy nhiêu: “Mẹ mày, mày còn là đàn ông sao?”

      Lục Bình Nam ngay cả đỡ đòn cũng nổi, giống như cái bao cát ngừng bị người ta đánh: “Thằng điên, mày tranh lại tao đâu, ai ôi, đau! Cứu mạng! Bớ người ta cứu mạng!”

      Động tĩnh quá lớn, bảo vệ xung quanh chẳng mấy chốc nghe được, đèn pin kèm theo thanh : “Ai ở đó?”

      Mày của Hạ Nhiên cau lại, còn chưa hết giận bước lên đạp mạnh vào Lục Bình Nam thêm cước: “Nhớ kỹ cho tao, mày mà dám đụng ấy, ông đây cho mày toàn thây.”

      xong, bước nhanh lẩn vào lùm cây um tùm.

      Hôm sau, Giản Tích phải trực đêm ở khu nội trú, giống như có gì đó bình thường, sản phụ suốt đêm cứ liên tục xảy ra đủ loại tình huống, có vài lần định chợp mắt tí y tá liền vội vàng gõ cửa , lúc xuất huyết, lúc tim thai ổn định.

      Đến tám giờ là thời điểm giao ca, mới từ phòng giải phẫu ra. Bây giờ còn xuất thêm trạng thái ngủ đứng mà lâu rồi chưa từng có.

      rửa mặt sơ qua, chuẩn bị thay quần áo tan việc nghe tiếng chuông điện thoại vội vã của Lục Hãn Kiêu đánh tới.

      “Tiểu Triết, em ở đâu?!”

      Thanh quá lớn, Giản Tích bèn đem điện thoại dời xa khỏi lỗ tai: “Mệt chết được, mệt chết được, bận rộn suốt đêm mới xong, còn ở bệnh viện”

      “Em có quen người nào tên Lục Bình Nam ?” – Lục Hãn Kiêu hỏi.

      “Có quen,” – Giản Tích ngạc nhiên hỏi: “Làm sao thế?”

      Lục Hãn Kiêu dừng chút : “ Gã muốn kiện Hạ Nhiên.”

      Lục Bình Nam cũng là người kinh doanh lăn lộn xã hội nhiều năm, hiểm, xảo trá cái nào có, tối hôm qua bị đánh ngay cả bệnh viện cũng , trực tiếp giữ nguyên tình trạng như vậy chạy đến đồn cảnh sát báo án.

      Hạ Nhiên vừa về đến nhà liền bị bắt , bà ngoại lớn tuổi, sợ tới mức thiếu chút nữa nhập viện.

      Giản Tích tức tốc đến sở cảnh sát, Lục Hãn Kiêu dùng chút quan hệ nên hai người có thể vào gặp Hạ Nhiên. Giản Tích để Lục Hãn Kiêu vào trước, bản thân đứng bên ngoài gọi cho Lục Bình Nam.

      Lục Bình Nam tránh nặng tìm , đem chuyện đêm qua Hạ Nhiên đánh kể lại, tất nhiên càng quên thêm mắm dặm muối.
      Giản Tích càng nghe càng lạnh lòng, chờ cúp điện thoại, cả người cũng như quả bóng bị xì hơi, cảm giác ủy khuất vô cùng lớn và thất vọng bao trùm toàn thân .

      Chờ vào, Hạ Nhiên cùng Lục Hãn Kiêu ngồi đối diện nhau. Hạ Nhiên liếc cái, đếm xỉa tới, lại càng có ý gì là hối cải hay lo sợ.

      Rốt cuộc cơn giận thể kiềm nổi nữa xông thẳng lên đầu, Giản Tích qua, cố đè nén cơn giận hỏi: “ có việc gì lại đánh Lục Bình Nam làm chi thế?”

      Vừa nghe tên này, Hạ Nhiên cũng lập tức nổi nóng: “Nhìn vừa mắt.”

      Giản Tích đem hai tay chống lên bàn, nghiêng người về phía trước: “ có bệnh phải ? Cứ nhìn ai vừa mắt đánh, chỉ biết đánh nhau thôi hả!?”

      Hạ Nhiên cười nhạo: “Uh đấy!”

      thấy bị giam như vậy vui lắm à?”

      “Đặc biệt sống thoải mái.”

      Ngón tay của Giản Tích bấu chặt vào góc bàn, chặc, mặt của lạnh đến mức như sắp sửa có tuyết rơi từ đó.

      Hạ Nhiên cũng giận dữ, nghĩ đến tối qua chạy đoạn đường xa như vậy để đến đón , muốn cho bất ngờ, kết quả trơ mắt nhìn về cùng Lục Bình Nam, mẹ nó, còn cười tươi như hoa nữa chớ.

      Hạ Nhiên nhìn chằm chằm, hề có tí ấm áp nào.

      Giản Tích nghiêng mặt, hốc mắt cảm thấy cay xè, chớp mắt hai cái, nước mắt cũng lộp bộp rơi xuống mu bàn tay.

      Trầm mặc ở bên nãy giờ, Lục Hãn Kiêu vui, nhìn Hạ Nhiên : “Cậu chuyện bình thường được à?”

      “Ai mượn cậu quản?” – Đổ ập xuống bốn chữ, ức chế trong đầu vặn thành đoàn, hắt toàn bộ tức giận chỗ phát lên người Lục Hãn Kiêu.

      Giản Tích lau mu bàn tay chút, quật cường cho nước mắt rơi xuống nữa.

      quản quản! Làm như cần quản lắm vậy!

      xoay người vừa muốn , giọng mang ý châm biếm của Hạ Nhiên vang lên: “Giản Tích.”

      hé răng, nhưng bước chân vẫn dừng lại.

      Chợt nghe tiếp: “Tôi hối hận — Hối hận sao tối qua đem tên họ Lục đánh chết luôn.”

      Giản Tích cứng người, giống như bị mũi nhọn đâm thẳng vào trong lòng, “ cam lòng” ba chữ đó làm cho cả người đau đớn.

      “Tôi cho biết, cho dù đem Lục Bình Nam đánh chết tôi cũng thích . Tôi quen biết ta mười năm, còn ? cái gì cũng phải.”

      xong, làm ra vẻ mạnh mẽ xoay người , rốt cuộc cũng quay đầu lại.

    3. RVNT0105

      RVNT0105 Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      4,172
      CHƯƠNG 16: MỚI MUA XE MÔ TÔ.

      Edit: TryHọa
      Beta: Hằng Lê


      Người , nhưng mùi thuốc súng trong phòng vẫn chưa tản hết.

      Lục Hãn Kiêu ngồi ở ghế, ném cho Hạ Nhiên điếu thuốc: “Đem người ta đuổi cảm thấy dễ chịu ?”

      Hạ Nhiên rít hơi vừa hung vừa nôn nóng, điếu thuốc chẳng mấy chốc cháy đến phân nửa.

      “Tính nết của Tiểu Tích từ trước đến nay đều rất ôn hòa, hiếm có ai có thể chọc cho em ấy khóc như vậy.”- Lục Hãn Kiêu dựng thẳng ngón cái, cũng quên châm chọc Hạ Nhiên câu: “ ràng thích người ta đến chết được, lại còn chuyện khốn kiếp như vậy, muốn chết hả?”

      Chân mày Hạ Nhiên cũng buông lỏng, hút xong hơi cuối cùng, dụi đầu lọc thuốc lên bàn : “Giúp tôi với ấy câu.”

      …………..

      Lúc Lục Hãn Kiêu ra, Giản Tích ngẩn người dựa vào cột đá ở cổng lớn.

      Mở sẵn nắp chai nước xong đưa đến cho , Lục Hãn Kiêu cười : “Tên họ Hạ đúng là khốn kiếp, dám hung dữ với em như vậy, phải làm cho cậu ta bị nhốt nửa năm hay năm mới hả giận được.”

      Giản Tích quét mắt nhìn cái: “ cũng bệnh à?”

      Lục Hãn Kiêu: “Lúc và cậu ta quen nhau còn chưa tới hai mươi tuổi, lúc đó cả hai cũng chẳng ưa gì nhau. Đêm đó uống nhiều quá, tụi còn choảng nhau trận.”

      Giản Tích hỏi: “Ai thắng?”

      “Tất nhiên là rồi!” – Lục Hãn Kiêu nghiêm túc: “Cậu ta bị đánh đến nổi phải quỳ xuống khóc lóc cầu xin tha thứ luôn đấy.”

      đánh lại ta đâu.” – Giản Tích với giọng nhàn nhạt: “So về trình độ khốn kiếp cùng lưu manh, phải đối thủ của ta.”

      “Chậc, cho chút mặt mũi được ?” – Mặt Lục Hãn Kiêu giãn ra, ngừng chút, còn : “Chuyện của Hạ Nhiên cứ để lo, về phần tên họ Lục, em cần qua đó.”

      “Em cũng có ý định đâu cả.”

      Lục Hãn Kiêu cười cười, cũng vạch trần: “Khu này là do quản, em yên tâm, cậu ta ra ngay bây giờ.”

      “Em lo lắng khi nào chứ?” – Giản Tích sẳng giọng , mười phần phân giới hạn.

      “Rồi, rồi, rồi! Em có lo, lo được chưa.” – Điện thoại di động reo, Lục Hãn Kiêu vừa vừa tiếp: “Lý cục trưởng, đến rồi sao? Được, tôi ở đó chờ ông.”

      Cất điện thoại, Lục Hãn Kiêu vỗ vỗ vai Giản Tích, : “ làm việc trước, bản thân em phải lái xe chậm chút, trở về gửi tin nhắn thông báo tình hình cho em biết.”

      “Ai mà cần.” – Giản Tích vừa muốn .

      “À, đúng rồi.”- Lục Hãn Kiêu dừng lại: “Hạ Nhiên nhờ với em câu.”

      Giản Tích đưa lưng về phía Lục Hãn Kiêu, cũng xoay người.

      “Cậu ta , cho dù chọn cậu ta, cũng đừng chọn tên họ Lục kia.” – Lục Hãn Kiêu trần thuật lại nguyên văn, xác thực có chuyện quan trọng, sau đó chạy vội vào sở cảnh sát.

      Giản Tích đột nhiên cảm thấy nhụt chí, bao nhiêu tức giận trong lòng cứ thế mà đều bốc hơi ra ngoài.

      Lục Bình Nam nằm tại bệnh viện chỗ làm, khoa ngoại tại bệnh viện Thị Nhất. Trước khi Giản Tích bước vào phòng bệnh quyết định ghé qua văn phòng bác sĩ chuyến.

      Vừa vặn chủ nhiệm trực ban cũng có quen biết với Giản Tích.

      “Trường hợp này cần nằm viện đâu, nhưng vì bệnh nhân cứ nhất quyết cầu nên đành vậy.”

      – Bác sĩ chủ nhiệm trực tiếp đem bệnh án cho Giản Tích xem.

      Lúc vào phòng thăm bệnh, Lục Bình Nam lười biếng dựa vào gối đầu lướt web. Vừa nhìn vừa cười, ngón tay còn lưu loát đánh chữ.

      Giản Tích đứng ở cửa hơn mười giây cũng chưa hay.

      “Khụ!” – Giản Tích ho tiếng, cười tới: “Khá hơn chút nào ?”

      Lục Bình Nam hiển nhiên bị dọa giật mình, lập tức để di động dưới gối, vẻ mặt lập tức lên vẻ đau đớn khó chịu: “Tích Tích, em đến rồi à?”

      “Tôi nghĩ nên ghé thăm chút.” – Giản Tích cầm bó hoa, đặt ở bàn trong phòng: “Thế nào? Bác sĩ thế nào?”

      “Gãy hai cái xương sườn, chân cũng bị trẹo.” – Lục Bình Nam cười hắc hắc – “ Em có thể đến thăm , đặc biệt vui vẻ hơn rồi.”

      Mặt Giản Tích cũng thay đổi, ánh mắt nhàn nhạt, khóe miệng cong lên: “Gãy xương? Rất nghiêm trọng đấy.” – hỏi: “Bị ai đánh vậy?”

      “Cái gã tên là Hạ Nhiên đấy.” – Chờ mãi câu này, Lục Bình Nam trả lời cực nhanh: “Chính là cái gã đàn ông luôn quấn lấy em đó.”

      Giản Tích làm ra vẻ nhớ ra, kéo cuối dài: “À, ra là ta.”

      !” – Lục Bình Nam ôm tức giận: “Chính là loại cặn bã của xã hội, có những loại người như vậy, xã hội yên bình biết bao nhiêu.!”

      Giản Tích nghe tức giận của , chữ cũng .

      Bầu khí như có chút xấu hổ. Lục Binh Nam thấy thế cũng nhanh chóng thu miệng.

      Giản Tích cười cười: “Vậy nghỉ ngơi cho khỏe , cần giúp gì cứ với tôi, tôi hết sức.”

      Thấy muốn , Lục Bình Nam vội vàng : “Tích Tích, cùng ăn trưa .”

      “Cám ơn, cần đâu.” – Giản Tích đứng dậy.

      xuất viện mời em ăn cơm nhé.”

      Giản Tích đáp ứng, cũng cự tuyệt, Lục Bình Nam cũng có nghe thấy lời hay .

      Từ bệnh viện ra, Giản Tích trực tiếp về nhà trọ, tắm cũng tắm liền nằm sấp lên giường, thân thể rã rời, đầu óc hỗn loạn, nhắm mắt lại chính là vẻ mặt cuồng vọng của Hạ Nhiên, mở mắt ra lại càng nghiêm trọng, mọi thứ cứ như thước phim cũ cứ thế mà ra trước mắt .

      Lúc ở quán bar, ra tay giúp đỡ.

      Lúc ở cổng chung cư, cả hai lại cãi nhau.

      Lúc ở trong xe, tỏ tình đầy bá đạo.

      Còn có lần đó ở Nha Đề Lộ, lúc bị ôm vào trong ngực, và “ Ông đây em!”

      Giản Tích nhắm mắt lại, theo bản năng níu chặt thảm nhung.

      Người đàn ông này, phiền mà!

      Mơ mơ màng màng, lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Giản Tích vớt điện thoại lên nhìn, ánh mắt mơ hồ nhìn màn hình, là Lục Hãn Kiêu.

      “Ừh?” – nghe máy.

      Nghe ra có chút gì quái dị, Lục Hãn Kiêu hỏi: “ ngủ à?”

      “Ừ.”

      “Chỉ báo với em tiếng, người được lĩnh ra rồi.” – Lục Hãn Kiêu lời ít mà ý nhiều, Giản Tích vừa nghe liền hiểu, mơ hồ buồn ngủ cũng bay biến hơn nửa.

      Thấy lâu cũng trả lời, Lục Hãn Kiêu bèn : “Mới tám giờ, đừng ngủ sớm vậy chứ. Xuống đây , cùng ăn tối.”

      Giản Tích ngón tay siết xong lại buông, cuối cùng : “ ăn, trong nhà còn mì ăn liền.”

      Cúp điện thoại, Lục Hãn Kiêu nhìn Hạ Nhiên xua tay cái: “Em ấy muốn gặp cậu rồi.”

      Hạ Nhiên cắn điếu thuốc, hung hăng trừng .

      “Tôi hiểu Tiểu Tích lắm, em ấy là tức giận đó.” – Lục Hãn Kiêu : “Tôi cũng bực mình lắm nha, cậu thích người ta cứ theo đuổi bình thường là được rồi, có việc gì kiếm tình địch làm cái gì hả? Cậu cũng thể trách em ấy, dù sao cũng là người tình trong mộng của em ấy nhiều năm.”

      Hạ Nhiên hừ lạnh.

      “Đừng phục.” – Lục Hãn Kiêu mồi điếu thuốc tiếp theo, hạ cửa kính thủy tinh xuống nhả khói ra: “ cây bài tốt bị cậu đánh nát.”

      “Thích giảng đạo lý như vậy, sao cậu đổi nghề làm thầy giáo ?” – Ánh mắt của Hạ Nhiên sắc bén như vẫn còn luồng lửa giận: “Lái xe, ăn cơm.”

      Cả bữa cơm Hạ Nhiên trầm mặc ít , Lục Hãn Kiêu vẫn có thể mình thao thao bất tuyệt.

      Sau khi ăn xong, Hạ Nhiên còn người phục vụ gói thêm phần thức ăn nữa mang về.

      “Mẹ kiếp, cậu ăn chưa no à?” – Lục Hãn Kiêu đưa thẻ tính tiền: “Để dành ăn khuya à? Đừng nghĩ lừa gạt tôi. Tôi cả ngày phải vì nước vì dân, kiếm đồng tiền dễ lắm sao.”

      “Ngu ngốc.” – Hạ Nhiên cao ngạo châm biếm.

      Mấy phút sau, cầm theo túi thức ăn ra ngoài, cũng để Lục Hãn Kiêu đưa về, quăng lại câu: “Về .”

      Sau cuộc điện thoại kia, Giản Tích lập tức rời giường, mà lại mơ mơ hồ hồ ngủ mất, lằng nhằng giờ sau mới tắm rửa. Thay quần áo xong chuẩn bị xuống lầu tìm chút gì đó ăn, cánh cửa vừa đẩy ra, dừng lại.

      mặt đất là cái bịch xốp, bên trong có ba hộp thức ăn được xếp ngay ngắn, chỉnh tề.

      ngồi xổm xuống, sờ sờ, vẫn còn nóng.

      Ngàn vạn cảm xúc đồng loạt tràn ra khỏi ngực, có chút biết làm sao, có chút ủy khuất, thậm chí còn có tia hối hận rệt.

      Giản Tích lấy điện thoại di động ra, tin nhắn mới vừa được gửi đến:

      [Đừng ăn mì gói.]

      Mấy chữ này giống như chìa khóa nhắm ngay ổ khóa mà xông thẳng vào, lưu loát mở ra cánh cửa vốn bị đóng kín.

      Tay Giản Tích cứ tới lui màn hình di động, đánh chữ xong lại xóa bỏ, xóa xong lại đánh, cảm thấy dù có nhắn gì cũng thích hợp.

      do dự, di động “Ong ong” kêu lên, làm sợ tới mức mém chút quăng luôn điện thoại.

      Hạ Nhiên gọi tới.

      Giản Tích mím môi, quyết định bày ra tư thế lạnh lùng, hít sâu hơi, bắt máy: “Alô.”

      Bên kia hé răng, chỉ có tiếng tê tê của dòng điện cùng tiếng thở đều đều đảo quanh lỗ tai, khí thế lạnh lùng cao ngạo mới giây trước trong nháy mắt tan rã hoàn toàn, khỏi làm vành mắt Giản Tích đỏ lên.

      Lúc đầu còn có thể nhịn, nhưng nhịn được vài giây nức nở thành tiếng.

      Hạ Nhiên trầm giọng: “Nghe lời, đừng khóc.”

      Nhưng nước mắt giống như bắt nạt kẻ yếu, càng có lý do để phóng túng. Giản Tích thèm đè nén cảm xúc trong lòng nữa, khóc lên giống như đứa trẻ chịu biết bao nhiêu là uất ức.

      “Giản Tích.”

      “Ai bảo chiều nay hung dữ với tôi?! Tôi phải trực ca cả ngày, cả đêm ngủ còn phải làm ba ca mổ, vừa tan tầm chạy vội qua xem giúp được hay , thái độ của như thế có khác gì Lục Bình Nam chớ!”

      Giản Tích tức tưởi vừa khóc vừa lên án.

      Hạ Nhiên biết, người con này là vì vấp ngã tại tình mười năm với gã đàn ông kia. Dù hôm nay có cố tỏ ra vẻ vân đạm phong khinh, cũng khó có thể che giấu thất vọng, yếu ớt.

      Mà mình còn hung dữ như thế, làm cho sợ hãi.

      Hạ Nhiên nuốt nước miếng cái, mở miệng ra giọng khàn khàn: “Giản Tích.” – nhấn mạnh từng chữ từng chữ: “Tôi phải là Lục Bình Nam thứ hai.”

      Giản Tích khóc nhiều làm dạ dày khó chịu, nghe như vậy lại càng khó chịu hơn, vì thế cúp điện thoại nhanh, mang theo túi thức ăn ở đất vào nhà.

      Mười phút sau, cảm xúc của Giản Tích cũng ổn định lại, rửa mặt, ngồi vào trước bàn ăn, mở túi thức ăn ra. Há cảo tôm, còn có bát cháo, vẫn còn đọng lại chút hơi ấm.

      Điện thoại di động reo tiếng, Hạ Nhiên gửi đến icon con heo cúi đầu xin lỗi kèm theo câu:

      [Tôi mới đổi chiếc mô tô mới, ngày mai đến đón em tan tầm.]

      Giản Tích nhìn nhìn tin nhắn hai lần, cuối cùng nín khóc, mỉm cười.

      …………..

      Ngày hôm sau, Giản Tích cả ngày đều mang theo vui vẻ.

      Y tá thực tập lập tức níu chặt ngay sơ hở hỏi: “Bác sĩ Giản, em phát hôm nay tâm tình của chị rất tốt nha.”

      ?” – Giản Tích vừa cười vừa viết lịch bệnh, “ Bị em phát rồi.” – để bút xuống, nhìn y ta thực tập ngoắc ngoắc tay: “Biết tại sao ? Lại đây.”

      Y tá cũng thà, lại gần khom người xuống.

      Giản Tích thầm ở bên tai bé: “Hôm qua tôi trúng số.”

      “Trúng lớn ạ?” – Y tá chợt kinh hô.

      “Suỵt!” – Giản Tích đem ngón trỏ dựng thẳng ở bên môi, thần thần bí bí : “Mặc dù bao nhiêu tiền, nhưng mà cũng nên giọng thôi.”

      “Trúng giải bao nhiêu vậy ?” – Y tá đoán: “Năm trăm vạn?”

      Giản Tích xua tay.

      “Năm trăm ngàn?”

      Cũng chưa đúng. Y tá chần chừ chút: “Năm vạn?”

      Giản Tích nhếch miệng cười, nụ cười chói lọi như đóa hoa hướng dương: “Giải sáu đó.”

      Giải sáu thưởng bao nhiêu tiền?

      “Năm ngàn.”

      “...”

      Cả hôm nay, tâm tình của giống như chiếc kiềng ba chân, vững vàng ổn định, dù gần hết giờ lại có bệnh nhân tới, Giản Tích cũng cảm thấy lo lắng . Bởi vì trước khi tan việc nửa giờ, Hạ Nhiên gửi tin nhắn wechat, khi nào đến đợi ở dưới lầu, khuya bao nhiêu cũng vẫn chờ.

      ra cảm giác có người chắc chắn chờ mình lại bình yên như vậy.

      Sáu giờ rưỡi cũng tiễn xong sản phụ cuối cùng, Giản Tích thay quần áo tan tầm.

      Bác sĩ ở trong bệnh viện hầu như đều rồi, chỉ còn dì lao công lau dọn ở hành lanh.

      Giản Tích thay cái áo bằng vải nỉ màu lam nhạt, đem tóc từ trong cổ áo rút ra, lại dùng chút nước hoa, tâm tình vô cùng tốt. Vừa mới chuẩn bị xoay người lấy túi, lại bị người nào đóôm chặt từ phía sau.

      Giản Tích kinh hoàng thét lên: “A!”

      “Tích Tích, là .” – Là Lục Bình Nam!

      ôm chặt lấy : “Thích ngạc nhiên này , đặt chỗ ở Quốc Tân rồi, thôi, cùng nhau ăn tối.”

      Giản Tích ngừng giẫy giụa đem người đẩy ra, nhưng tay vừa mới để đến vai Lục Bình Nam liền nhìn thấy bóng dáng ở cửa.

      Cặp mắt đen láy nhìn chằm chằm hai người “ôm chặt” nhau, sau giây phút mất hồn ngắn ngủi, thay vào đó là nản lòng thoái chí rệt.

      Giản Tích theo bản năng muốn giải thích, lời còn chưa ra khỏi miệng, chợt nghe Hạ Nhiên cười chậm rãi:

      “Hai người cứ tiếp tục.”

      quay người, Giản Tích hoàn hồn, thốt lên: “Hạ Nhiên.”

      “Ầm!”

      thanh nặng nề vang lên, Hạ Nhiên đấm quyền lên cánh cửa, giọng điệu nặng nề lạnh lẽo: “Bác sĩ Giản, khoảng thời gian làm phiền nhiều rồi, về sau tôi quấy rầy nữa.”

      được làm được, quay đầu hề quay lại.

      Căn phòng lạnh buốt, cứng ngắc.

      Giản Tích kinh ngạc nhìn chăm chú cánh cửa kia, vừa rồi quên cho biết:

      “Biết muốn tới đón em, em cố tình lái xe, tháng mười hai trời lạnh như vậy em cũng sợ, chỉ vì muốn ngồi sau xe mô tô mới của cùng hóng gió.

      Thuận tiện cho biết, Hạ Nhiên, chúng ta nhau .”

    4. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Ai ya lại hiểu lầm rồi :yoyo59::yoyo59::yoyo59:
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    5. Hoa Bỉ Ngạn

      Hoa Bỉ Ngạn Active Member

      Bài viết:
      115
      Được thích:
      178
      Máu chó....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :