1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Khi đàn ông bị tình địch áp đảo về tiền, kể ra nó cũng có tí chạnh lòng, hoặc là rất chạnh lòng (tuỳ thằng). Giờ lại cộng thêm bố ấy làm to, mình là thằng gần như rẻ rách, chạnh lòng thêm phát nữa ý nhề.
      Có mấy kịch bản thế này:
      1. Tự ti, xấu hổ, thầm rút lui. đóng vai người qua đường trong truyện, khác thằng em ảnh đế vào vai quần chúng là mấy.
      2. Bám vào để leo cao. Hoặc là tra nam vai phụ, hoặc là tra nam vai chính quay đầu là bờ trong câu chuyện siêu cấp cẩu huyết, ngược như lấy được, máu chó có thể vẽ thành hoa văn.
      3. quyết tâm làm giàu, xong thế mẹ nào đó vẫn phất lên nổi, cưa mãi em Tích chả xong, lại quay lại kịch bản người qua đường :v
      4. Kịch bản hoàn mỹ hơn, vay tiền bạn, gây dựng nghiệp, trong quá trình làm giàu tranh thủ chạy cưa . Rồi kết thúc có hậu cho là được cả tiền cả . Nhưng ở đây chưa chắc là em Tích :v
      trang.ca, Happyanh, Hòa Yên Linh16 others thích bài này.

    2. Minh Hồng

      Minh Hồng Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      76
      Thế là biết chị Giản là con nhà tông r... khoảng cách lớn quá....
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      May cho bà tác giả quá bà @Oriole5185 à : )))))) Như mình truyện hoàn toàn cẩu huyết đâu, thấy chàng bán than đừng nghĩ bố nó làm nghề than, biết đâu bố nó từng đốn củi rồi thành Củi vương rồi sao :v
      chung bất ngờ còn ở phía sau ấy, thôi giờ Hạ Nhiên ca ca lép vế cho nữ 9 và Đào quần chúng, Kiêu thèm chua lên ngôi :tungtung:

    4. RVNT0105

      RVNT0105 Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      4,172
      CHƯƠNG 14: Hẹn Hò Ở Nhà Cũ

      Edit: TryHọa
      Beta: Hằng Lê

      -------------------------

      Theo sau đội trưởng Từ còn có bốn người nữa, Giản Tích song song cùng ông.

      “Đám người kia rồi chứ?”

      rồi.” – Từ Cẩm mắt tinh tai thính, năm phút trước, ông vừa nhìn để ý thấy ba chiếc xe nối đuôi nhau lái qua.

      Giản Tích oh tiếng, như vậy bọn họ lại tìm Hạ Nhiên gây phiền toái.

      Trở lại nhà, Đào Tinh Lai đùa với bánh ngọt, vừa thấy liền bất mãn than thở: “Chị tản bộ cũng có thể lạc nữa hả, chờ lâu đói muốn chết!”

      Áo khoác nỉ người Giản Tích vẫn còn dính sương lạnh, trong phòng ấm áp, có chút run rẩy: “Mới xong bữa tối bao lâu đâu mà bây giờ em than đói bụng hả? Như vậy còn có thể lăn lộn trong giới giải trí à?”

      “Từ ngữ quái quỷ gì đây, cái gì mà lăn với chả lộn, người ta gọi đó là nghiệp, là nghiệp đó bà chị của tôi ơi!” – Đào Tinh Lai vỗ tay: “Ba, mẹ, mọi người, mau tới ăn bánh ngọt!”

      Giản Tích cười mắng: “Ngốc!”

      Đèn lớn dần tắt, ánh sáng ấm áp từ những ngọn nến bao phủ lên gian phòng, khúc hát mừng sinh nhật Đào Khê Hồng năm mươi hai tuổi vang lên.

      Đào Khê Hồng năm xưa làm giàu lên nhờ sản xuất dung dịch tẩy rửa, công ty phát triển đến nay, ngày nay là công ty Trung Đông với sản nghiệp ngày càng vững mạnh, nhân tài kiệt xuất. Hai năm gần đây mới ủy quyền với ý đồ lui về sau hậu trường.

      Ầm ĩ vui vẻ qua , Đào Khê Hồng mới gọi Giản Tích vào bên: “Tích Tích, con lại đây chút.”

      “Tới ngay ạ.” – Giản Tích ăn xong miếng bánh ngọt cuối cùng, lau miệng.

      “Tiểu Lục rất hiểu chuyện, mới vừa rồi còn gọi điện đến chúc mừng sinh nhật mẹ đấy.” – Đào Khê Hồng nhìn móng tay xinh đẹp tinh xảo, đưa tay vén vài sợi tóc rơi xuống của Giản Tích ra sau tai : “Mẹ biết con thích cậu ta nhiều năm, có phải cậu ta gần đây cũng bắt đầu có ý với con ?”

      “Ý gì ạ?” – Giản Tích vừa nghe hiểu.

      Đào Khê Hồng cười cười: “Đàn ông ấy mà, luôn phải trải đời chút mới biết được cái gì là quan trọng, mẹ cảm thấy, cậu ta đối với con quả có tình cảm.”

      Giản Tích im lặng lâu vẫn trả lời.

      “Có thời gian hẹn câu ta đến nhà dùng cơm.” – Đào Khê Hồng : “Con và Tinh Lai đều là những đứa bé ngoan, bao giờ phô bày thân phận của ba, nếu con và Lục Bình Nam nên duyên phận cũng nên cho cậu ta biết--- Tiểu Tích? Sao gì vậy?”

      Giản Tích rũ mắt, tâm tư khó phân biệt: “Để con xem lại .”

      Đào Khê Hồng vỗ vỗ vai : “Hẹn xong rồi với mẹ.”

      …………

      Giản Tích trở lại phòng ngủ, trong lòng buồn bực ngã xuống giường.

      Nhắm mắt lại, trong đầu phải vì chuyện “Lục Bình Nam muốn theo đuổi mình”. Mà là chuyện giờ trước ở Nha Đề Lộ, khi nghe được tiếng tim đập lúc người đàn ông kia che chở cho mình.

      Nhịp tim đập vừa mạnh mẽ vừa hoang dại như tiếng sấm.

      Chỉ là hình như lúc mới rời , giống như vui vẻ lắm? Vẻ mặt lúc đó của tựa như giây kế tiếp hung dữ với vậy.

      Giản Tích bật cười, vì mấy chuyện loạn thất bát nháo này mà cùng ở chung chỗ lâu như thế, lại còn có thể nhớ từng tính nết hung hăng của .

      Giản Tích trở mình, cầm điện thoại di động lên mở wechat ra, Icon hiển thị tài khoản Hạ Nhiên onl giống như đốm lửa xuất màn hình.

      Giản Tích: [Về rồi sao?]

      Đánh chữ xong lại xóa, xóa xong lại nặng nề đánh lại, dùng dằng nửa ngày, cuối cùng lại gửi cái icon “xoa xoa đầu” giống như vỗ về an ủi.

      Rất nhanh bên kia liền trả lời.

      Hạ Nhiên: [Chưa.]

      Giản Tích: [Ở bên ngoài hóng gió hả? Lạnh lắm.]

      Hạ Nhiên: [Vợ tôi mới có thể quản tôi thôi.]

      Giản Tích bật cười thành tiếng, cảm xúc lo lắng băn khoăn nhanh chóng bị quét sạch, ôm di động lăn hai vòng ở giường, mặt hướng trần nhà, lại đánh chữ: [Có thể đàng hoàng nghiêm túc chuyện ?]

      Hạ Nhiên: [ Được.]

      Giản Tích nhìn chăm chú màn hình, nhìn khung hiển thị của Wechat biểu thị “Đối phương nhập tin nhắn vào”

      Khung chat chợt lóe, rồi từ dưới bung lên, Hạ Nhiên: [Nếu là em quản, tôi chắc chắc ngoan ngoãn nghe lời.]

      Tim của Giản Tích kiềm được mà giật thót lên, di động tay vốn cầm chắc, cứ thế “Bộp!” cái --- Đập thẳng lên mặt.

      “Ngao!!” – Giản Tích kêu đau, nhanh chóng tìm lại di động mới vừa rớt xuống.

      Hạ Nhiên mới gửi tin nhắn mới, hai chữ: [Xuống đây.]

      Giản Tích cho là mình nhìn nhầm, ngay cả mũi bị đau cũng quên mất, đợi kịp hiểu, gần như lộn mèo nhảy ra khỏi giường, đến bên cửa sổ dùng sức kéo màn cửa sổ ra.

      Dưới ánh đèn đường, Hạ Nhiên đứng tựa vào thân cây, cúi đầu nhìn điện thoại di động.

      Giống như cảm thấy được động tĩnh, ngẩng đầu, trong đôi mắt giống như lóe lên.

      Giản Tích đánh chữ, gửi tin nhắn thoại: [Tôi xuống liền, chờ chút!]

      Tin nhắn thoại còn nghe được hơi thở gấp gáp, Hạ Nhiên nghe xong khóe miệng khẽ cong lên, đem di động bỏ vào túi quần.

      “Wase, tên lửa đạn đạo à!” – Đào Tinh Lai vừa từ phòng bếp cầm chén tổ yến ra, nhìn Giản Tích trước mặt vụt biến mất ở cửa, chậc chậc hai tiếng: “Giày còn mang ngược.”

      Giản Tích đẩy cánh cổng lớn ra, ba bước thành bước nhảy xuống bậc thang, Hạ Nhiên ngậm điếu thuốc, nhìn người phụ nữ chạy bạt mạng về phía , vẻ mặt tươi cười.

      “Sao lại tới đây?” – Giản Tích gập thắt lưng thở dốc, dừng lại ở trước mặt .

      Hạ Nhiên nhả khỏi ra, cười : “ ra lúc em tôi vẫn theo sau, nhìn em an toàn vào nhà mới yên tâm.”

      Giản Tích “Ừ” tiếng, cúi đầu chà chà mũi giày mặt đường, giày!!!! Ánh mắt Hạ Nhiên cũng theo đó mà nhìn xuống: “Giày mang ngược kìa.”

      nhanh quá để ý.” – Giản Tích sờ sờ đầu, ngượng ngùng .

      nhanh cởi trước chiếc giày, chân đứng thẳng chuẩn bị đổi qua, người cứ thế lắc lư ổn, Hạ Nhiên vững vàng dùng tay đỡ lấy : “Đổi .”

      Có người đỡ, Giản Tích cũng đem nửa sức nặng chia đều, thay giày xong, ngẩng đầu nhìn cười : “Có muốn vào trong nhà ngồi chút ?”

      Mắt Hạ Nhiên cong cong như cười nhìn về phía trước, : “Nếu ba mẹ em hỏi, em trả lời thế nào đây? tôi là bạn trai của em à?”

      trêu chọc, thử dò xét trực tiếp lại thẳng thắn.

      Giản Tích khẽ mím môi, đưa ngón trỏ ra hướng vai đâm cái: “Nằm – mơ –

      “Còn động tay động chân,” – Hạ Nhiên chậc chậc: “Đừng tưởng tôi dám xử em.”

      Giản Tích nghiêng đầu, ngoài miệng chứa ý cười, hai người lẳng lặng, trong vài giây đồng hồ ai lên tiếng.

      “Trở về .”

      “Vào nhà ngồi chút .”

      Cả hai đồng thanh , thốt lên cùng lúc, ngay cả giọng điệu cũng giống nhau như đúc.

      Hạ Nhiên bật cười thành tiếng, Giản Tích cũng quay đầu, khóe miệng giấu được khẽ cong, tóc bị cơn gió thổi qua mà bay phất phới.

      ngồi đâu, tôi về đây.” – Hạ Nhiên dừng lại, sau đó nghiêng người về phía trước, hạ thấp giọng: “Lần sau nếu chỉ có mình em ở nhà, tôi vào. Em muốn tôi ngồi suốt đêm cũng được.”

      Vành tai nóng lên, trong đầu xoay chuyển vòng, Giản Tích liếc ngang cái, xoay người vào nhà.

      Đưa lưng về phía Hạ Nhiên, mới toét miệng cười, mà nụ cười đó vào đến cửa vẫn còn chưa tắt.

      …………

      Ở nhà lớn đêm, Đào Tinh Lai chưa tới sáu giờ phải tới đài truyền hình vì nhận được thông báo. Giản Tích bảy giờ rưỡi đến bệnh viện. Vừa thay áo blouse trắng nhìn thấy bên ngoài phòng khám các bệnh nhân xếp hàng dài.

      Y tá thực tập lại đổi nhóm khác, tay chân lanh lẹ, làm việc cũng gọn gàng ngăn nắp, làm cho Giản Tích rất thích.

      Lúc bốn giờ nhận được tin nhắn của Lục Hãn Kiêu, nhắn tan làm ghé địa chỉ đưa chơi chút.

      Lục Hãn Kiêu có thể coi là thế hệ thứ ba của dòng họ danh gia vọng tộc, gia thế lớn mạnh, quan hệ họ thân thích vòng vèo phức tạp. từ ngậm thìa vàng nhưng lớn lên lại dưa vẹo táo nứt, bỏ ngoài tai lời tiền bối trong nhà, con đường làm ăn đàng hoàng, ngược lại khoác lên mình lớp bỏ bọc ăn chơi, nhưng bên dưới lại là người lòng dạ độc ác bản lãnh.

      Giản Tích nghĩ nghĩ, cảm thấy tối nay cũng có bận chuyện gì, vì thế đồng ý.

      Sau khi tan tầm, lái xe đến quán bar Kim Thành cũng bảy giờ, vừa tới cửa có bồi bàn đón tiếp, tên Lục Hãn Kiêu, bồi bàn quen việc dễ làm dẫn lên phòng Vip tầng trệt.

      Đó là phòng bao lớn nhất, còn chưa đến cửa nghe bên trong tiếng ca hát ngừng.

      Giản Tích đẩy cửa, dựa vào cạnh cửa nhìn cả phòng, theo động tĩnh đó cũng có vài người xoay lại nhìn, có kẻ mỉa mai trêu ghẹo: “A, người đẹp kìa!”

      Ở quầy bar, Lục Hãn Kiêu vừa nhìn thấy người bước vào, liền đẩy mấy người phụ nữ đáng ghét quấn lấy ra, vừa đứng dậy vừa chỉ mấy người kia: “Cút sang bên, đó là em tôi đấy -----Kẹt xe hả, sao tới trễ thế?”

      Giản Tích than thở: “Đúng vậy, cầu Tây bên kia có tai nạn giao thông, đâm vào đuôi xe, mọi người vây kín xem. Em còn chưa ăn cơm đây này.”

      Lục Hãn Kiêu mặc người chiếc áo sơ mi đen đầy gợi cảm, Lục Hãn Kiêu ôm vai đem đến phòng cách vách : “Đói ai cũng thể để em của đói được, trai cho người gọi thức ăn cho em nhé, muốn ăn gì? Tôm phù dung sốt tỏi?

      Giản Tích: “Mì xào.”

      Ra lệnh tiếng, chưa đến mười phút, bối bàn liền mang đến túi lớn thức ăn mua từ bên ngoài, ngoại trừ mì xào, còn có những món khác mà Giản Tích thích ăn.

      Giản Tích vùi đầu ăn cách ngon lành, Lục Hãn Kiêu lại đưa đến cho ly trà bưởi mật ong, : “Coi chừng nghẹn bây giờ, ăn từ từ thôi, ai giành với em đâu.”

      “Vừa rồi lại bỏ rơi mấy người đẹp ở cách vách, như vậy quân tử đâu, qua đó chơi tiếp , em cần người hầu hạ đâu.” – Hai má Giản Tích phình ra.

      “Mấy người đó sao có thể so sánh với em chứ? – Lục Hãn Kiêu cắn điếu xì gà, mày rậm mắt sâu: “Lo ăn mì của em .”

      Giản Tích gắp miếng ớt chuông bỏ vào miệng, hỏi: “ cùng Hạ Nhiên rất thân sao? Lần trước em gặp hai người giống như quen biết từ lâu.”

      Lục Hãn Kiêu châm xì gà, hơi khói dâng lên như sương mờ: “Bạn bè mười mấy năm rồi.”

      Giản Tích ngờ bọn họ biết nhau lâu như vậy, ngẩng đầu, tò mò hỏi: “Em theo đuôi từ bé lại biết có bạn như vậy nhỉ?”

      “Em vừa ngoan, nhân phẩm học vấn đều ưu tú, bảo vệ em còn kịp, làm sao để em tiếp xúc với các mối quan hệ trong mặt tối này được.” – Lục Hãn Kiêu ha hả nở nụ cười.

      “Hạ Nhiên bao nhiêu tuổi?”

      “Cùng tuổi với .”

      Như vậy là hai mươi chín tuổi, Giản Tích nghĩ nghĩ: “ ta là người thành phố sao?”

      phải, là người tỉnh Lâm Xuyên. với cậu ta là quen biết qua việc buôn bán làm ăn.”

      ta từng buôn bán làm ăn?” – Giản Tích cau mày.

      Lục Hãn Kiêu thấy Giản Tích vì bị sặc khói thuốc mà ho khan, vì vậy trở tay dập tắt điếu xì gà, giọng cười : “Đó là em chưa thấy qua Hạ Nhiên của mấy năm trước thôi, ở tỉnh lúc đó là nhân vật có thể hô mưa gọi gió đấy.”

      Giản Tích có vẻ hiểu được, khí chất ngông cuồng người Hạ Nhiên là do đâu mà có được.

      “Về sau cậu ta bị người họ trong gia tộc gài bẫy, tài sản làm ăn kiếm được cứ thế trôi theo dòng nước, thiếu chút nữa còn phải hầu tòa vì tội kinh tế. Lúc đó ở nước ngoai, sau khi trở về mới nghe , người cũng tìm được. “

      Đúng là lên voi xuống chó, sớm chiều, mọi thứ đều thay đổi.

      Hạ Nhiên cũng từng thời nhà cao cửa rộng, tiêu tiền như nước, chỉ là thiếu gia phóng khoáng, mà khí thế cũng sừng sững sợ ai đẩy ngã, nhưng xoay luưng lại chỉ còn là truyền kỳ ảm đạm.

      Lục Hãn Kiêu xoa xoa mi tâm, giọng điệu có chút thay đổi: “Thằng họ tiểu nhân kia chỉ đoạt sản nghiệp của Hạ Nhiên, còn cướp luôn bạn của cậu ta.”

      Liên tục im lặng, nghe đến đây Giản Tích bỗng nhiên ngẩng đầu: “Bạn ?”

      “Là thanh mai trúc mã, đồ điếm!” – Lục Hãn Kiêu lạnh lùng khinh miệt: “Ả ta tại ở chung với thằng họ đó. Nếu Hạ Nhiên ngăn , sớm lôi đầu đôi nam nữ chó má này ra xử rồi.”

      Giản Tích rũ mi mắt xuống, trong lòng dâng lên chua xót, đời này quả làm gì có cái gọi là trọn vẹn, thực đáng tiếc, khi ông trời cho người đàn ông này viên kẹo ngọt, sau đó lại rút dao đâm ta nhát đau thấu tâm can.

      Lục Hãn Kiêu lẳng lặng nhìn : “Tiểu Tích, Hạ Nhiên thích em, em biết chứ? Em nghĩ như thế nào?”

      Giản Tích níu chặt tay, sau đó buông lỏng chút, bình thản : “Em biết.” – Dừng chút, giọng vừa lại có chút run khi : “Em cảm thấy, có lẽ thích Lục Bình Nam tốt hơn.”

      Lục Hãn Kiêu nghe vậy chân mày hơi nhíu lại, lấy ra que diêm, lại cúi đầu đốt điếu xì gà, “Đừng đưa ra quyết định vội, cứ từ từ suy nghĩ, em đừng để những tác động bên ngoài ảnh hưởng đến suy nghĩ của em.”

      bình tĩnh lại, cách chắc chắn: “Loại tình cảm này, nếu em nhìn sai, là chết chắc.”

      Chương 15: Đánh Tra Nam

      -------------------
      Bà con ạ, sắp có thịt rồi, hãy cho iem chút động lực :v :v

    5. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Đánh tra nam xong được ăn thịt sao?
      Ông Nhiên ngon lành vậy á.
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :