1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Đấy, toàn những lời tượng hình cấm trẻ em đến khổ vậy đấy, đấy là chưa ăn thôi @Oriole5185 à, haiiiz, ăn rồi xúc xích lẫn sữa cứ là nằm sẵn nơi khóe miêng. ràng là truyện ko 18+, mà qua miệng Nhiên tôi thấy đóng khung 25+ vẫn còn chán :yoyo36::yoyo36::yoyo36:

    2. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      @Hằng Lê ơ tỷ ơi sao lại k phải 18+ ạ? Thế nghĩa là k có thịt ạ??? Huhuuu sắc nữ như e sao chịu đc đây???
      Hale205 thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      18+ phải vào VIP, chị cố tình giảm tránh để em nó được ở ngoài rồi, sao em la lớn thế :yoyo34:

    4. RVNT0105

      RVNT0105 Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      4,172
      CHƯƠNG 12

      Giản Tích phản xạ có điều kiện lập tức đẩy Hạ Nhiên ra.

      “Ai ôi trời ạ!” – Bị đau nên ngũ quan của cũng nhăn thành nhúm: “Thẹn quá thành giận phải ?”

      “Còn lung tung là cho ngủ ngoài đường đấy!” – Giản Tích xoay người đến phòng bếp, thèm để ý đến nữa.

      Ở phòng bếp cầm nửa ly uống hơi hết cạn, thấy vẫn đủ, lại rót thêm nửa ly nữa.

      Giản Tích cầm ly nước ra bên ngoài chăm chú nhìn lượt, cửa phòng tắm đóng kín, cũng hiểu tại sao nhìn thấy vậy lại nhàng thở ra.

      Mình làm gì thế này, dẫn sói vào nhà sao?

      Giản Tích cười tự giễu, lắc lắc đầu, lấy từ kệ hai viên vitamin cùng nước.

      Hạ Nhiên tắm rửa rất nhanh, khoảng mười phút liền ra, mái tóc ẩm ướt còn vương vài giọt nước nhiễu xuống, người mặc lại quần áo lúc ban đầu, chút khách khí : “Bác sĩ Giản, giúp thoa thuốc cái .”

      Giản Tích đứng bên cửa sổ, trả lời tin nhắn wechat của Đào Tinh Lai, nghiêng đầu, giữa chân mày nhăn lại thể nhịn được nữa.

      Hạ Nhiên: “Phía sau bả vai tôi với tới.”

      Giản Tích à tiếng, “Cao 1m88 mà tay ngắn như vậy.” Châm chọc châm chọc, nhưng đồng thời cũng xoay lại tiến lại chỗ : “Thuốc đâu?”

      cái là giảm sưng, cái làm tan máu bầm, còn túi là thuốc giảm nhiệt.

      Hạ Nhiên hơi tốn chút sức để cởi áo ra, da vẫn còn ẩm ướt, đôi chỗ còn vài giọt nước đọng. Da thịt rắn chắc thon dần về phía eo, xương sống lưng hõm thành đường hình cung tuyệt đẹp kéo dài và bị che khuất sau lưng quần.

      Hạ Nhiên có hình xăm ở thắt lưng, sát bên trong sườn, vị trí này đúng là hiếm thấy.

      Giản Tích liếc mắt: “ cũng theo trào lưu ghê nhỉ, hình xăm là tên à?”

      Hạ Nhiên cười, đem bả vai nhích xuống thấp xuống chút để dễ bôi thuốc, “ phải, loại chuyện ngu ngốc như vậy tôi làm đâu, chỗ đó từng bị thương, để lại vết sẹo khó coi, xăm lên để che lại, dù sao tôi cũng chưa cưới vợ mà.”

      Giản Tích lại dời mắt nhìn lên, nhĩn kỹ chút, quả vết sẹo dài màu đỏ sậm, hỏi: “Là vết dao chém?”

      “Đại khái là mã tấu dài khoảng mét.” Hạ Nhiên bình thản : “Thiếu chút nữa là cắt thận luôn.”

      Giản Tích dừng tay lại chút, bôi xong loại thuốc cuối cùng rồi mới hỏi: “Những người đó vì sao lại muốn hãm hại tống vào đồn cảnh sát thế?”

      “Trước kia có chút qua lại.”

      từng làm việc cho bọn họ.” – Giản Tích yên lặng: “Hơn nữa chỉ là động chạm đơn giản như vậy, ân oán còn rất lớn.”

      Hạ Nhiên cười : “Bác sĩ Giản, em từng lăn lộn ngoài xã hội à? Ai ôi… , đau quá, đau!”

      Giản Tích lúc này mới tay bớt, đứng lên, hai bước dừng lại.

      “Tôi có vấn đề muốn hỏi .”

      Hạ Nhiên ngồi ở ghế sô pha mặc áo vào: “Em hỏi .”

      “Lần đó ở Tử Đề vì sao lại giúp tôi?” – Giản Tích xoay người, mắt nhìn thẳng về .

      “Muốn nghe ?” – Hạ Nhiên dựa vào sô pha, thanh lười biếng: “Bởi vì em xinh đẹp!”

      Giản Tích: “…”

      Hạ Nhiên thoáng ngồi thẳng dậy, đèn phòng khách nhu hòa, cũng làm mặt nhìn mềm mại hơn bình thường rất nhiều: “Lúc ấy nhìn em giận đùng đùng cầm chai rượu, tôi dám khẳng định em dám đập vào đầu tên khốn kia đâu, cứ sống như vậy mà bị khi dễ.”

      Giản Tích siết chặt tay hé răng.

      “Tên trai bao kia họ Lục? A, lòe loẹt, ra ngoài làm vịt đực chưa chắc chịu được mấy đêm.” – Hạ Nhiên cực kỳ khinh thường, “ Uống chút rượu vào cứ tưởng mình là hoàng đế.”

      cũng đừng ta như vậy.” – Giản Tích khẽ cau mày, trong lòng vẫn phục, giải thích giùm Lục Bình Nam: “ ấy là người rất có tài hoa.”

      Hạ Nhiên xùy tiếng: “Biết đàn piano hay chơi bóng rổ giỏi là có tài? Nhưng khi dễ em, lãng phí tình cảm của em, mẹ nó, chỉ như vậy thôi cũng đủ đáng ghét rồi.”

      Giản Tích đột nhiên ngước mắt lên: “Vậy vì sao lại thích tôi?”

      Ánh mắt Hạ Nhiên cũng trốn tránh, vẫn nhìn thẳng , bình tĩnh : “Khi em cứu vợ lão Triệu ở nhà ấy, tôi liền nghĩ, người con này mình nên .”

      Giản Tích khẽ run.

      Hạ Nhiên nhịn cười, trêu chọc : “Đỏ mặt rồi? Chậc, đừng trốn, đỏ đến cổ rồi kia.”

      Giản Tích nâng cao tinh thần ổn định lại hơi thở và cảm xúc : “Tôi thể cho cái gì cả.”

      “Nhưng tôi muốn, làm sao bây giờ đây?”

      “Tôi đây cũng thể đáp lại tình cảm của .” – Giản Tích khẽ mím môi: “Đừng lãng phí thời gian của vì tôi nữa.”

      Hạ Nhiên vẫn cười: “Lãng phí hay là do tôi quyết định.”

      càng thong dong bình tĩnh lại càng làm cho Giản Tích rối rắm: “Tôi là bác sĩ, chỉ biết chữa bệnh.”

      .” – Hạ Nhiên nhìn : “Em có thể cứu mạng của tôi.”

      Giọng điệu nửa nửa đùa, xong chính còn nở nụ cười.

      Giản Tích gì, biểu giống như chịu đến cực hạn, bất đắc dĩ nhún vai, lúc xoay người mặt lại nhăn nhó, trong lòng mặc niệm hai lần: “Ráng nhịn! Ráng nhịn!” – gặp ngay tên dính còn hơn kẹo cao su.

      Hạ Nhiên đột nhiên: “Giản Tích, em thử lần làm sao mà biết.”

      “Tôi nên biết cái gì?”

      “Cảm giác được tôi đó.”

      Ngũ quan của Hạ Nhiên mười phần thẳng thắng, khẽ mỉm cười, đôi mắt nghiêng nương theo thứ ánh sáng chiếu vuông góc từ ngọn đèn đứng thẳng kia, hình ảnh đó trong mắt người đối diện như tương phản, trông lúc này cực kỳ dịu dàng.

      Câu mà có chút đứng đắn, nhưng hiểu sao những lời đó lại như vết cào khẽ trong lòng .

      trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại.

      cánh cửa, ngăn cách hai người, cảm xúc có chút chán nản trong ngực tuôn trào dừng được. ngẩn người, di động trong túi vang lên, Giản Tích vừa lấy ra thấy, Wechat có người xin kết bạn.

      Hai chữ: [Hạ Nhiên]

      Ngay sau đó từ phòng khách tuyền đến thành----

      “Lương y như từ mẫu bác sĩ Giản ơi!!”

      Giản Tích nhịn được bật cười, trong đêm dầu sôi lửa bỏng như vậy mà nháy mắt lại hóa thành nước sôi để nguội thế này.

      Trong phòng khách Hạ Nhiên cũng cầm di động, đến vài giây, bên kia liền xác nhận đồng ý.

      nhíu mày, lúc này mới chính thức trầm tĩnh lại, đến sô pha nằm xuống, mở tài khoản wechat của Giản Tích ra xem.

      Danh sách bạn bè wechat của Giản Tích cũng đơn giản, tường có update trạng thái từ tháng trước, gần đây nhất là ngày 8 tháng 2: “Có người mình cắt cổ gà trông rất đẹp, nhờ vậy khẩu vị tốt hơn rất nhiều, kiềm chế được mà ăn cả nồi cơm.”

      Hạ Nhiên nở nụ cười, đấy là lần đầu tiên gửi tin nhắn cho , ra vẫn còn nhớ .

      Quay về wechat Hạ Nhiên viết: [Tôi cứ nghĩ em share hay trích dẫn mấy bài viết dạy giữ gìn sức khỏe như thế nào gì đó chứ.]

      Tin nhắn của Giản Tích đáp lại rất nhanh: [Sở thích đó là của mấy người già. Tôi vẫn còn trẻ lắm.]

      Khóe miệng Hạ Nhiên cong cong, tiếp tục chat: [Con phải rất thích selfi à, sao thấy em chụp bức nào lên để tag bạn bè vào thế?]

      Giản Tích: [Đều là người quen. Mỗi ngày gặp mặt nhau phát chán rồi, tha cho ánh mắt của người khác thôi.]

      Hạ Nhiên nhìn chăm chú vào màn hình, ngón tay co lại lúc, cuối cùng vẫn gõ tiếp: [Mong em đừng tha tôi.]

      10 giây.

      20 giây.

      1 phút.

      Bên kia vẫn chậm chạp chưa có hồi .

      Ngay lúc Hạ Nhiên chuẩn bị gửi tin nhắn lần nữa điện thoại rung lên, Giản Tích gửi đến icon, là icon chú heo quỳ lạy xin tha.

      Hạ Nhiên cười lớn : [Chân dung đẹp đấy, để lấy làm hình nền mới được.]

      Lần này Giản Tích hồi .

      Hạ Nhiên rũ mi mắt chút, sau đó cũng tắt màn hình. Nhặt lên góc chăn tùy ý đắp lên bụng. Phòng khách lúc này rất tối, ánh sáng le lói chiếu lên từng sợi lông của tấm chăn càng làm tăng thêm ấm áp như muốn theo người ta vào giấc mộng.

      Trong phòng ngủ, Giản Tích đọc vài trang sách, vừa đến mười giờ cũng chuẩn bị ngủ. Trước khi ngủ lại lướt vòng wechat bạn bè, ngón tay vừa kéo xuống liền dừng lại.

      Ba mươi phút trước Hạ Nhiên đăng, kèm theo đó là hình chụp màn hình icon quỳ lạy, caption viết:

      [ trái tim đo đỏ, đập nhịp xôn xao.]

      ………….

      Ngày hôm sau Giản Tích từ phòng ngủ ra, nhìn bữa sáng bàn hết hồn.

      Hạ Nhiên đứng bên bàn bày chén đũa, “Hôm nay em cần làm à?”

      Giản Tích xoa cổ : “, hôm nay tôi nghỉ. Những thứ này đều do làm?”

      “Chỉ mì sợi thôi, còn sữa và bánh bao mua ở dưới kia.”- Hạ Nhiên đưa cho đôi đũa: “Nếm thử xem.”

      Giản Tích nghĩ đến cái gì, hỏi: “ phải hôm qua có tiền sao?”

      “Thuê khách sạn đủ tiền nhưng mua hai cái bánh bao vẫn được.” – Hạ Nhiên xích lại gần hơn, trải qua đêm nghỉ ngơi, tinh thần có vẻ hồi phục tám chín phần: “Em đừng quá cảm động.”

      Giản Tích dở khóc dở cười: “Tôi cảm động đến phát khóc đây!”

      nhận lấy đôi đũa ngồi xuống cạnh bàn, mì sợi rất đơn giản, thịt băm cùng rau xanh, ngửi thấy rất thơm. ăn miếng, hương vị quả có gì để chê.

      Hạ Nhiên chậc tiếng: “Đợi nửa ngày, em cũng khen tôi được tiếng.”

      có vẻ thích được người khác khen nhỉ?”

      “Tôi thích được em khen.” – Hạ Nhiên mà sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, lại đẩy ly sữa đến cho : “Uống . Em hôm nay có dự định gì ?”

      Giản Tích cắn ống hút, chậm rãi: “Về nhà.”

      “Nhà em ở đâu?”

      Giản Tích liếc cái: “Tôi cho biết.”

      Hạ Nhiên hầm hừ cười: “Đề phòng tôi ư?”

      “Đúng vậy, phòng sói.” – Giản Tích cũng khách khí.

      “Có bản lĩnh phòng bị kỹ chút, khi cho tôi cơ hội, lúc đó muốn đẩy tôi cũng khó lắm đấy.” Hạ Nhiên cách nhàng, giọng điệu nửa nửa giả nghiêm túc chút nào.

      Giản Tích bị nghẹn sữa, nhịn được phun ra.

      “Khụ… bị ho…khụ! A, xin lỗi!”

      Sữa trắng dính đầy mặt Hạ Nhiên, chửi thề tiếng: “Bác sĩ Giản, em nghĩ lệch đâu thế!”

      Giản Tích còn ho sặc, vừa ho vừa : “Ai bảo ăn lung tung.” rút thêm hai tờ khăn giấy đưa cho Hạ Nhiên: “Mau lau.”

      Hạ Nhiên nhận, dùng tay trực tiếp vuốt lên mặt chút, sau đó đứng dậy vào phòng bếp rửa tay.

      Giản Tích lộ vẻ cười, nhìn bóng dáng : “Ngăn tủ phía dưới có dung dịch khử trùng đó.”

      Ăn sáng xong, Giản Tích thu dọn chút, hôm nay là sinh nhật Đào Khê Hồng. đem gói lại bộ áo quần mà mấy lần trước mình nhìn trúng ở trung tâm thương mại, vừa hỏi Hạ Nhiên: “ về nhà ? Tôi ngang qua Nha Đề Lộ, có thể cho quá gian đoạn.”

      Hạ Nhiên đứng ở cửa, hai tay đút vào túi quần: “Nhà em ở ngoại thành?”

      Giản Tích gật đầu: “Nhà cũ ở bên kia.” Hay đúng hơn, cách Nha Đề Lộ cũng xa lắm.

      Hai người thang máy xuống lầu, mới vừa ra tới hành lang bên ngoài, nghe giọng ----

      “Giản Tích.”

      Ven đường, Lục Bình Nam đẩy cửa xe ra xuống, nụ cười mặt trong nháy mắt khi nhìn thấy Hạ Nhiên đọng lại.

      Giản Tích cảm thấy ngoài ý muốn, sao ta lại đến đây, đứng nguyên tại chỗ cả nửa ngày bước .

      Vẻ mặt của Lục Bình Nam vừa hậm hực vừa hờn dỗi, tự chủ trương nhận định, chỉ vào Hạ Nhiên : “ lại đến quấy rầy em?”

      Sắc mặt Hạ Nhiên bình tĩnh, giống như cái gì cũng nghe thấy vậy.

      Giản Tích há miệng thở dốc, đột nhiên chẳng muốn lên tiếng giải thích gì cả, im lặng .

      Lục Bình Nam đem hai tay chấp ra sau lưng, áo khoác ngoài quấn quanh thắt lưng, mắng tiếng châm chọc: “Sao nhìn thử bản thân xem mình là thứ gì, đỉa mà đòi đeo chân hạc!”. Dứt câu lập tức thay đổi sắc mặt, quay sang nhàng nhìn Giản Tích: “ nhớ hôm nay là sinh nhật của dì, có mua cho dì món quà .”

      Lục Bình Nam hôm nay ăn mặc rất tỉ mỉ, thân áo trắng bằng vải nỉ, xe sang, gương mặt lại đẹp trai, nhìn khác gì bạch mã hoàng tử.

      Giản Tích chậm chạp nhúc nhích, Hạ Nhiên đem do dự của thu hết vào mắt.

      “Này.” Hạ Nhiên dùng bả vai đẩy đẩy : “Đứng ngẩn ra đó làm gì?”

      Giản Tích liếc , trong mắt giấu vẻ muốn lại thôi.

      phải em thích thằng nhóc này sao, người ta xum xoe đến tận đây, em lại lề mề.” – Hạ Nhiên muốn cười nhưng cười: “ , đừng ngại nữa!”

      Giản Tích vẫn im lặng, đại khái là bị lời này kích thích mạnh, theo bản năng về phía Lục Bình Nam, hai bước quay đầu lại hỏi: “Vậy về bằng gì?”

      Hạ Nhiên nhìn xua xua tay: “Tự tôi có cách.”

      Bóng lưng Giản Tích giống như chú bướm vui vẻ, mà khuôn mặt Lục Bình Nam lúc này lại tỏ vẻ dương dương tự đắc trông vô cùng đáng ghét.

      Hạ Nhiên sờ sờ túi tiền trống , giống như tâm trạng trống rỗng lúc này của vậy.

      Mới vừa rồi chẳng qua là giả vờ trấn tĩnh và ung dung như vậy, nhưng khi trở lại tâm trạng vốn có, đó là chán chường đến mức làm con người ta nản lòng thoái chí.

      Hạ Nhiên hung hăng chà mũi giày xuống đất, lúc ngẩng đầu lên lại sửng sốt.

      Bên kia đường lớn là vẻ mặt thở hổn hển của Lục Bình Nam, mà người qua đường đúng là Giản Tích. Biểu mặt vô cùng trầm tĩnh, nhưng so với lúc ban nãy ràng là có mang theo ý cười.

      “Sao em lại quay lại? mang theo tên trai bao đó gặp người lớn trong nhà à?” – Hạ Nhiên mạnh mẽ áp chế con tim mừng như điên trong lòng, khinh thường : “Biết sợ.”

      Giản Tích đến trước mặt : “Sợ hay , quản được sao?” – Sau đó lấy ra chía khóa xe, lại nhàng: “Sợ trả nổi tiền xe.”

      Hạ Nhiên bối rối nửa ngày, mới kiềm chế được nội tâm mừng như điên, cùng lên xe. Trong đầu nghĩ, ‘Ai quản, tất cả mọi chuyện của em từ nay về sau ông đây cứ thích quản đấy’

    5. RVNT0105

      RVNT0105 Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      4,172
      CHƯƠNG 13

      Từ nơi này đến Nha Đề Lộ xe khoảng hai mươi phút, nửa đoạn đường đầu hai người cũng chẳng với nhau lời nào.

      Cuối cùng vẫn là Giản Tích nhịn được mà nhàng đạp thắng xe: “ làm gì mà cứ cười hoài vậy?”

      Người đàn ông này từ lúc trèo lên xe vẫn cứ bộ dạng đứng đắn này suốt.

      Hạ Nhiên liếc nhìn cái, “Em lo việc lái xe cho tốt của em , đừng cứ mãi nhìn tôi, nếu thích nhìn tấp xe vào lề rồi tôi cho em nhìn thoải mái.”

      Giản Tích nhấc tay cái, nhịn được : “Được rồi, được rồi. đừng mở miệng nữa.”

      Mặt của Hạ Nhiên hơi thả lỏng, ánh mắt từ mặt chuyển dần sang cửa kính xe: “Sao với thằng nhóc họ Lục đó?”

      “Trước đó tôi đồng ý đưa về nhà.” – Giản Tích .

      Hạ Nhiên cười: “Quan tâm tôi sao?”

      “Tôi chỉ làm đúng lời mình thôi.” – Giản Tích có chút khó .

      Hạ Nhiên “ À” tiếng, đột nhiên nhìn xiết chặt tay lái, cười lời nào.

      Giản Tích bị ánh mắt nhìn chăm chú đến nổi làm cả người căng lên, thiếu chút nữa quýnh lên đến trắng mặt, giọng trầm xuống tốt : “ đừng nghĩ nhiều.”

      Hạ Nhiên lúc này hoàn toàn thấp giọng cười: “Tôi cũng đâu có suy nghĩ nhiều đâu.”

      Giản Tích chỉ vào ven đường: “Tôi đưa đến đầu đường, vào.”

      Hạ Nhiên lưu loát mở cửa xuống xe, tiện tay lấy cái túi thuốc lớn quơ quơ: “Lái xe chậm chút.”

      ta rồi, áp lực xung quanh giảm bớt phân nửa, Giản Tích cảm thấy lúc này mình có thể thoải mái thở ra rồi.

      Nhà của Giản gia ở Liên Thủy, kỳ nếu bộ cũng được, chỉ tốn tầm mười lăm phút nếu bằng con đường mòn gần đây. Nhưng lái xe phải qua con đường quốc lộ.

      Lúc Giản Tích đến nơi thấy Đào Tinh Lai nhìn vô ngoắc ngoắc: “Đào ảnh đế đích thân tiếp giá, có phải chị cảm động muốn khóc hay ?”

      Giản Tích buồn cười: “Đúng rồi, sợ muốn phát khóc đây!”

      Đào Tinh Lai hài lòng với câu trả lời này tí nào, lại vòng qua bên kia giúp mở cửa xe: “Chị có phải là chị ruột em đấy.”

      phải lâu rồi.”- Giản Tích vẫn cười: “Ảnh đế bữa nay phải quay chương trình gì à?”

      “Sinh nhật bà Đào, chút lương tâm đó em vẫn có nha.”- Đào Tinh Lai khoác tay lên vai , cả hai cùng vào trong nhà.

      Giản Tích cầm theo lễ vật: “Ba đâu?”

      “Ở thư phòng.”

      Vào phòng, Đào Khê Hồng cùng vài vị phu nhân chơi mạt chược, Giản Tích chào hỏi người lớn trong nhà xong, sau đó lại ôm và tựa cầm lên hõm vai của bà, thầm: “Mẹ, sinh nhật vui vẻ nha.”

      Cả ánh mắt và gương mặt Đào Khê Hồng hết sức vui vẻ, cầm tay : “Con ngoan, vú Trương hầm tổ yến rồi đó, con nếm thử .”

      Giản Tích vẫn ôm mẹ tư thế đổi, nhìn chút các quân bài bàn, đưa tay chỉ: “Đánh quân này.”

      Đào Khê Hồng nghe cũng thuận thế đem con tám sách* đẩy ra: “Nghe con .”

      Lại ở lại theo dõi ván bài chút Giản Tích mới lên lầu hai.

      Lầu hai là phòng ngủ cùng thư phòng, ở trong căn phòng đầu tiên kia chính là phòng làm việc của Giản Nghiêm Thanh. Giản Tích nhàng gõ cửa sau đó mới đẩy vào.

      Các vật dụng trong phòng hầu hết đều được làm từ gỗ lim, mùi gỗ hòa cùng mùi giấy sách tạo thành hương thơm tựa như mùi hương của rượu được tháng năm ôm ấp. Ngoài ban công lớn đặt vài chậu cây cảnh tinh tế. Mười giờ, ánh mặt trời vươn những tia sáng của mình vào trong phòng, nơi mà Giản Nghiêm Thanh ngồi trước bàn làm việc, trước mặt còn đặt vài xấp văn kiện.

      “Ba, ngày nghĩ còn bận như vậy ạ?” – Giản Tích xoay người khép cửa lại.

      “Tiểu Tích đến đây.” – Giản Nghiêm Thanh dáng ngồi thẳng, buông văn kiện trong tay xuống, ôn hòa gật đầu: “Cuối năm thành phố tương đối có nhiều chuyện cần xử lý, công việc của con ở bệnh viện có tốt ?”

      Giản Tích đến trước bàn, châm nước vào bình trà: “Cũng tạm ạ, dù sao mỗi ngày cũng có người sinh con mà.”

      Giản Nghiêm Thanh nghiêng đầu: “Mẹ con mấy lần trước gọi điện cho con, nhưng con toàn ở trong phòng giải phẫu. Con mình ở bên ngoài phải chú ý thân thể chút.”

      “Con biết rồi ba.” – Giản Tích vòng ra sau ghế ngồi của Giản Nghiêm Thanh, đưa tay xoa bóp vai ông: “Người cũng phải vậy nha đồng chí Giản, lúc rảnh rỗi nên cùng Đào Tinh Lai đến mấy câu lạc bộ khiêu vũ thư giãn, hoặc tham gia mấy chương trình thiếu nhi gì đó cũng được.”

      Giản Nghiêm Thanh hiếm có lúc cười to, hình tượng uy nghiêm hằng ngày hoàn toàn biến mất: “Ba già rồi.”

      “Già vẫn là soái ca mà.”Giản Tích thần sắc xinh đẹp, vừa cười lực tay xoa bóp vai ba cũng chậm dần: “Còn chuyện lần trước của bạn con, ba, cám ơn ba.”

      “Giữa cha và con cần gì cám ơn.”

      Giản Nghiêm Thanh thân phận đặc biệt, trong ấn tượng của ông, đứa con này từ bé nhu thuận, lúc nào cũng tuân thủ nguyên tắc, đây là lần đầu tiên mở miệng nhờ ông giúp đỡ.

      Dừng chút Giản Nghiêm Thanh lại hỏi: “Lão Từ có với ba, người bạn kia của con là đàn ông?”

      “Vâng.” – Giọng của Giản Tích nhàng chậm rãi: “Trước kia ta từng giúp đỡ con.”

      “Uhm, cũng đến giờ rồi, cha con mình cũng nên xuống nhà tụ họp với mọi người thôi.” – Giản Nghiêm Thanh cũng hỏi thêm gì nữa, đứng dậy dẫn Giản Tích ra khỏi thư phòng.

      Đào Khê Hồng từ xa đến gần : “ Ông Giản à, ông lại xem, bày mưu tính kế giúp tôi, bài này đánh quân nào tốt đây?”

      Tai Đào Tinh Lai thính kinh người, từ cửa hét to: “Bà Đào bà như vậy là phạm quy nha, ai cho chơi mời cao thủ đến đây chứ!”

      “Thằng quỷ .” – Đào Khê Hồng cười mắng: “Được rồi, được rồi, cha con các người qua bên chơi với nhau .”

      tới lui, Giản Nghiêm Thanh vẫn mang theo gương mặt tươi cười đến bàn bài.

      nhà bốn người, còn có vài ba người bạn già lâu năm, cần mang bộ dáng nghiêm túc, cần làm hoành tráng, cũng có những lời a dua nịnh nọt. Sau bữa cơm tối, Đào Khê Hồng lại cùng bạn bè chơi bài ở bên kia, Giản Nghiêm Thanh lại đem hotboy Đào Tinh Lai gọi đến thư phòng.

      Còn mình Giản Tích rảnh rỗi tản bộ trong sân viện.

      Vì là nơi Giản Nghiêm Thanh ở, cho nên xung quanh khuôn viên thường có tuần tra cảnh vệ. Giản Tích cầm theo ít dâu tây vừa rửa xong cho Từ đội trưởng, sau đó bộ dọc theo đường lớn.

      Nơi này coi như là giữa sườn núi, bộ toàn là xuống dốc, tới lui hồi, Giản Tích phát ra mình đến chân núi.

      Buổi tối Giản Tích có uống chút rượu, cơn gió lạnh của tháng mười hai thổi vù vù, ngẩng đầu đôi mắt có chút ý say nhìn xung quanh.

      Cũng biết người đàn ông kia làm gì?

      Ánh đèn hai bên đường tỏa ra thứ ánh sáng lập lòe, Giản Tích bước qua từng cánh cửa nhà hắt ánh sáng xuống mặt đường. Nhà Hạ Nhiên ở phía trước mặt, nhà lầu hai tầng đứng thẳng trong bóng đêm.

      Giản Tích cách đó bốn năm mét dừng lại bước tiếp nữa, cảm thấy buồn cười, có việc gì sao lại tìm tới nơi này chứ?

      Tìm Hạ Nhiên? Đầu óc bị bệnh rồi sao?

      Xem nhà? Đầu óc vẫn còn bệnh sao?

      nghĩ, bên ngoài căn nhà đột nhiên có động tĩnh, bóng dáng cao to của Hạ Nhiên từ cửa ra, tay còn xách theo cái thùng nhựa. Trời rất lạnh, lại chỉ mặc cái áo mỏng, phía dưới quần dài cũng có, chỉ đơn giản cái quần đùi.

      Ánh sáng cùng hình ảnh được phác họa từ phía dưới làm vóc người của nhìn cứng rắn vững chắc vô cùng, đường cong lưu loát sạch .

      Do dự mới vừa rồi của nhanh chóng bị quét sạch, Giản Tích cười, gọi to: “ Tuyết sắp rơi rồi, như vậy lạnh à?”

      Hạ Nhiên mạnh mẽ ngẩn ra, nghĩ xem có phải mình bị hơi nước nóng trong phòng tắm làm cho mụ mị mà nghe lầm hay , thẳng đến khi thấy người vừa : “Con bà nó!”

      chửi ai đó!”- Giản Tích híp híp hai mắt, thèm nhìn cứ thế bước nhanh tới.

      Hạ Nhiên nhanh chóng buông cái thùng tay chạy vội xuống, dang tay ra đón : “Chậm chút, chậm chút, khu này hai ngày nay sửa vòi nước, đào mấy cái hố còn chưa có lấp đấy.”

      còn chưa dứt lời, Giản Tích nhảy tới.

      “Trời ơi, ngã bây giờ!”-Hạ Nhiên nhanh tay lẹ mắt, phát là bắt được cánh tay ngay, Giản Tích ngay cả thắng lại cũng kịp bị ôm vào ngực.

      “Dừng! Dừng! Dừng!”

      Mặt Giản Tích dán vào lồng ngực , cảm giác da thịt tiếp xúc lướt qua cực nhanh, nhưng vẫn nghe ràng tiếng tim đập trong lồng ngực.

      Giản Tích đẩy ra giữ khoảng cách chút, Hạ Nhiên nhéo nhéo ngón tay: “Mẹ kiếp, muốn buông ra mà!”

      Giản Tích dở khóc dở cười: “ vào nhà thay quần áo khác trước .”

      “Tôi vừa tắm rửa xong.” – Hạ Nhiên ánh mắt phức tạp: “Em uống rượu?”

      “Uhm, sinh nhật mẹ tôi nên có uống chút.” – Giản Tích vẫy tay: “ mau vào .”

      “Em cũng vào nhà ngồi, ở bên ngoài lạnh lắm.” Hạ Nhiên .

      được, tôi chỉ thuận đường qua đây.” Giản Tích nhìn đồng hồ tay chút: “Phải về ngay.”

      “Chờ tôi.” – Hạ Nhiên hai lời, đâm đầu vào phòng.

      Đại khái chắc là do men rượu dâng lên, ngày lạnh như vậy, Giản Tích vẫn cảm thấy ấm áp.

      Lúc Hạ Nhiên ra tay còn cầm thêm cái bình giữ nhiệt: “ Lạnh chết người, cho em này, uống chút nước cho ấm người .”

      Giản Tích cần: “ Lòng bàn tay đều nóng mà.”

      bừa.” – Hạ Nhiên răn dạy, trực tiếp nắm tay , dùng bàn tay mình che kín bàn tay bé kia lại. Quả ấm áp, nhẵn mịn, chút run rẩy nào.

      Giản Tích còn chưa kịp phản ứng, tự động buông tay: “ cho bừa nữa,em mau uống hết phích nước ấm này .”

      Lần này Giản Tích biết gì, cũng có điểm nào có thể phản kháng chỉ cảm thấy cam lòng, vì thế giọng làu bàu: “ Hung dữ chết được.”

      Hạ Nhiên lạnh lùng: “Ai hung dữ? Cái gì mà chết hả?”

      Giản Tích vô cùng vui vẻ: “Là cố ý đó”

      như vậy, nhưng vẫn vặn mở bình giữ nhiệt mà Hạ Nhiên đưa, rót nước ấm vào nắp bình ngoan ngoãn uống. Giản Tích uống xem đem bình trả lại cho : “Tôi đây, ba mẹ còn chờ.”

      “Tôi đưa em về.” – Hạ Nhiên cách như lẽ tự nhiên: “ cho từ chối, tôi thể để con đêm mình.”

      Giản Tích nhún vai, hai người song song cùng bước: “Kinh nghiệm tình sử có vẻ phong phú nha Hạ lão đại, đưa bao nhiêu người rồi?”

      cho em biết.” – Hạ Nhiên xùy tiếng: “Em cũng phải vợ của tôi.”

      Giản Tích liếc ngang cái: “ thèm với nữa.”

      “Còn tôi thèm được chuyện với em, thèm chết được.”- Hạ Nhiên bật cười khẽ.

      Đêm đông lạnh lùng nhưng trong trẻo, trăng sáng nổi bật nền trời mênh mông thoáng đãng, Giản Tích xiết chặt cánh tay, đem chính mình ôm kín hơn.

      Hạ Nhiên hỏi: “Lạnh à? Để tôi mượn xe đưa em về.”

      Giản Tích lắc đầu: “ cần, cũng còn xa lắm. Còn nữa, tuyệt đối đừng cởi áo khoác cho tôi mặc.”

      “…” – Hạ Nhiên co rụt tay lại, thể tưởng tượng nổi : “Ý nghĩ gì của tôi cũng bị em nhìn thấu cả.”

      Giản Tích cười khanh khách, ánh mắt Hạ Nhiên rơi mặt , sau đó lại đưa mắt dời .

      Nhưng rất nhanh chân dừng bước, Giản Tích còn nghe được mắng thầm tiếng “ Mẹ kiếp!”

      Xa xa ánh đèn pha từ chiếc xe bắn thẳng tới, Giản Tích bị thứ ánh sáng đó chiếu thẳng vào mở mắt nổi, lấy tay cản lại.

      “Hạ Nhiên, trùng hợp .” – giọng nam mang ý cười ý cất lên, ngữ khí khoa trường giống như cuộc gặp này là ngẫu nhiên.

      “Gia Gia, đúng là trùng hợp.” – Hạ Nhiên tiến lên bước, đem Giản Tích che chắn hoàn toàn ở sau lưng.

      “À nếu là ngẫu nhiên, lựa ngày bằng nhân dịp tình cờ này cùng tôi ngồi tâm chút, thế nào?” – Bên ngoài Gia Gia cười, nhưng lời thập phần mang ý cưỡng chế, đưa đầu hất về phía trước, thấy Giản Tích phía sau lưng Hạ Nhiên: “A, còn có bạn nữa à?”

      Cả người Hạ Nhiên lập tức căng cứng, áp lực rơi xuống mấy bậc: “ phải bạn, chỉ là hàng xóm qua đây mượn ít đồ.”

      Chiếc đèn ô tô chiếu cả chùm sáng lớn vào trong, thứ ánh sáng này làm người ta có thể nhìn cả các hạt bụi bay tán loạn trong khí. Tên thuộc hạ đứng bên cạnh Gia Gia nương theo ánh đèn nhìn tướng mạo Giản Tích, đột nhiên : “Gia Gia, này chính là người lần trước làm chứng cho ở đồn cảnh sát.”

      Trong nháy mắt ánh mắt Gia Gia bao phủ hàn ý: “Người đẹp gan nhỉ.”

      “Gia Gia, việc của tôi hề liên quan đến người hàng xóm này.” Hạ Nhiên trầm giọng, thanh cứng cỏi : “Trước kia đắc tội với , muốn dùng nấm đấm hay lý lẽ, chỉ cần câu, Hạ Nhiên tôi nhất định tiếp đến cùng!”

      “Khẩu khí lớn.” – Gia Gia cười nhạt: “Hai năm trước cậu làm tôi mất đống hàng hóa, lại hại tôi phen, tiểu tử cậu nên nhớ , thù này tôi để yên đâu!”

      Hạ Nhiên nắm chặt nắm đấm, gân xanh mu bàn tay: “ gì cũng cần bằng chứng, chuyện đó tôi chưa từng làm.”

      “Được, xem như chưa từng làm, vậy hai em ta nên tìm chỗ để chuyện ràng .” – Gia Gia giọng lạnh lẽo, như cười như . Mấy gã vệ sĩ bên cạnh hiểu ý, vặn tay rắc rắc chuẩn bị, côn bổng lấy ra chút che giấu.

      Hạ Nhiên biết , xem ra chuyện đêm nay vô vọng rồi. xoay người, duỗi tay ra, dùng sức nắm chặt bờ vai Giản Tích, đem siết chặt vào trong ngực của mình.

      thanh trầm thấp của người đàn ông từ đỉnh đầu vang xuống: “Đừng sợ, tôi bảo vệ em.”

      Giản Tích liều mạng làm cho hơi thở kịch liệt của mình bình tĩnh lại, từng chữ từng chữ : “Tôi sợ, tôi có mua bảo hiểm y tế.”

      Lồng ngực Hạ Nhiên hơi rung lên, là cười, sau đó đem ôm càng chặt hơn: “ ngoan, ông đây chết em mà.”

      Bên kia năm ba người giống như quái thú nấp trong đêm đông, người xách mã tấu, kẻ cầm gậy tiến đến gần bọn họ, Hạ Nhiên sớm cầm ống nước bằng sắt dưới chân lên, đúng lúc này ---

      Những tia sáng đèn pin từ nơi nào chiếu tới, giọng quét qua: “Ai ở đằng kia?”

      Giản Tích giật mình, mừng rỡ thôi, từ trong vòng ôm của Hạ Nhiên ngẩng đầu lên: “Đội trưởng Từ!”

      Nghe được trả lời, người nọ nhanh đến đây, trước mặt quả đúng là đội trưởng đội cảnh sát Từ Cẩm.

      “Giản tiểu thư, thị trưởng Giản thấy ra ngoài lâu quá, nên bảo tôi dẫn số người ra tìm .”

      Từ Cẩm quân trang thẳng tắp, đưa tay chào đúng tiêu chuẩn quân đội, lại hỏi: “Những người này là?”

      “Người qua đường.” – Giản Tích nhàng bâng quơ: “ Chúng ta trở về thôi.”

      xoay người, hít hơi sâu, nhìn Hạ Nhiên trầm mặc : “Tôi đây.”

      Mà thẳng đến khi rời khỏi Nha Đề Lộ, cũng nghe người đàn ông phía sau thêm câu nào nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :