1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 70 ngoại truyện Đào ảnh đế tập 4


      Hôn rồi Kiều Thù cũng dám tách ra, sợ làm cả hai lúng túng.


      Đào Tinh Lai chẳng còn cách nào, cậu cắn đầu lưỡi cái.


      Kiều Thù "Hí.... iiiii" lên.


      Mặt Đào Tinh Lai đỏ rần, "Tôi, môi tôi sưng lên cả rồi."


      Kiều Thù nhíu mày, cố giả vờ bình tĩnh.


      Đào Tinh Lai liếc nhìn , cậu trách móc: " , sao lại cởi mở vậy hả? Chưa được người ta đồng ý động miệng rồi, đây phải là lần đầu đâu đấy."


      Lần trước, trong tiệc sinh nhật tuổi của Manh Manh, Kiều Thù hôn cậu rồi, chẳng qua chỉ có cái, giống tình cảnh thèm dãi như hôm nay.


      Kiều Thù lời, ra vẻ cao lạnh, ánh mắt nhìn vào khoảng .


      Đào Tinh Lai lại lên tiếng, " ràng là hồi hộp muốn chết còn bày đặt, tim đập nhanh đến nỗi nhảy đến ngực tôi.


      Kiều Thù lạnh lùng lườm cậu cái, "Đó phải tim đập, là ngực."


      Má ơi, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.


      Kiều Thù quan sát tư thế đứng được tự nhiên của Đào Tinh Lai, " kéo lại ."


      "Tôi kéo cái gì?"


      "Quần." Kiều Thù cực kỳ bình tĩnh, "Kéo quần lại có gì, phản ứng sinh lý bình thường, em hiểu mà."


      Đào Tinh Lai: "!!!"


      Ảnh hậu hiểu biết rất rộng nha.


      Cậu giọng với , " cần kéo, của tôi thẳng tâm táp, bị lệch."


      Kiều Thù: ". . ."


      "Được rồi, cảnh quay diễn thử, đùi gà ăn xong, cảnh đêm cũng ngắm, chúng ta nên lái xe về nhà thôi."


      "Chờ tý ."


      Kiều Thù gọi người lại.


      Đào Tinh Lai quay đầu, "Tại sao? trước nha, cho phép đùa nghịch lưu manh."


      Kiều Thù đứng im tại chỗ, giữa hai người kéo ra khoảng cách, cao gầy, trong bóng đêm, cả người ngập chìm trong ánh trăng.


      " có thể nào cân nhắc em chút ? Hai chúng ta, thử qua lại xem sao."


      Đào Tinh Lai thầm tính toán, đây chính là lân thứ 3 bày tỏ tình rồi.


      Vô cùng có thành ý.


      Giờ phút này, mặc dù ánh mắt Kiều Thù cực nhạt, nhưng thể che giấu nổi khẩn trương, rốt cuộc cũng là con mà thôi.


      Trông đáng thương hết sức.


      Đào Tinh Lai vận dụng cả não lớn não suy nghĩ, cậu thận trọng : "Tôi chưa nghĩ ra, tùy tiện đồng ý đùa bỡn , con trai hư hỏng như vậy bị thị trưởng bắt ăn cơm tù đấy."


      Kiều Thù trông mong nhìn cậu, muốn rồi lại thôi.


      Đào Tinh Lai nhếch môi, " ra tôi cũng , tôi ghét ." Nhưng mà hình như cũng chưa thích như vậy.


      Nửa câu sau cần phải , Kiều Thù cũng có thể hiểu.


      lại cúi đầu giọng : "Suy nghĩ kỹ là được rồi, nghĩ xong cho em biết."


      Đào Tinh Lai vẫn gật đầu vu vơ, "Ừm."


      Sau khi lái xe đưa Kiều Thù về nhà, đêm đó Đào Tinh Lai mất ngủ.


      Đại khái là vừa bước sang tuổi 25, tuy rằng từng được rất nhiều thích, nhưng cậu lại chưa từng động lòng trước người nào.


      Đào Tinh Lai cảm thấy, tất cả những nữ sinh kia đều xinh đẹp bằng Giản Tích.


      Phiền quá thôi, đều tại Giản Tích.


      Cậu quấn chăn nằm ở giường, xoay tròn 360 độ.


      Nửa đêm, thiếu nam có tâm .


      Đào Tinh Lai bỗng nhớ tới nụ hơn giữa sườn núi, đầu lưỡi vừa mịm vừa trơn, còn có hương vị đùi gà nướng.


      Càng nhớ tới càng đói, càng nhớ tới càng tỉnh táo.


      "Đệch."


      Bụng dưới Đào Tinh Lai trướng lên, tay cậu thể kiềm chế, vói vào trong chăn.


      Đêm dài đằng đẵng, bạn có xem qua máy bay bị đánh chưa?


      -----


      Những ngày tiếp theo, trôi qua trong công việc bề bộn.


      Nhờ có tương tác qua lại với ảnh hậu Kiều Thù, Đào Tinh Lai dần dần tiến vào tầm mắt đại chúng.


      Dựa vào bộ phim điện ảnh đề tài thanh xuân lớn kia, sau khi giành được giải ảnh đế, thời gian này cậu còn quá thoải mái như trước.


      Công ty cấp xe đưa đón chuyên dụng cho cậu, rốt cuộc hàng tháng Lý Tiểu Cường cần lãnh 1500 tệ tiền lươn nữa, bây giờ lương của tính theo phần trăm, đủ để giả làm kẻ ngốc tán .


      "Tối nay có buổi tiệc họp mặt người trong vòng, có cả chế tác và đạo diễn, tài nguyên phong phú lắm đấy, cấp cho cậu tham gua." Lý Tiểu Cường nhắc cậu hành trình, "Bảy giờ ba mươi xuất phát, tám giờ mở tiệc."


      Đào Tinh Lai thích xã giao, "Tôi muốn xin nghỉ, dì cả mẹ tôi đến rồi."


      "Cậu tìm lý do chính đáng chút được ?"


      "Chó mới lừa , dì cả mẹ tôi đến ."


      Lúc chiều Đào Khê Hồng gọi điện cho cậu, bảo cậu có thời gian về nhà ăn bữa cơm, có người dì ở dưới quê đến nhà làm khách.


      Lý Tiểu Cường từ chối. "No, buổi tụ hội này cậu nhất định phải tham gia."


      Đào Tinh Lai thích xã giao là có nguyên nhân đấy.


      Trong vòng tụ hội, chả có tý sức sống nào, toàn bộ quá trình đều là cười nịnh nọt lấy lòng.


      Đào Tinh Lai uống vòng rượu, mọi người mệt lả.


      Cậu trốn vào gốc ghế sofa nghỉ ngơi, thuận tiện điều tra tình hình quân địch chút.


      Chỉ thấy nữ minh tinh nho , bị người đại diện dẫn đến, gần như phải kính rượu tất cả mọi người. Mặt bé đều đỏ lên, thế mà còn cậy mạnh cười hớn hở.


      Đào Tinh Lai tỉnh táo tự xem xét, lờ mờ nhớ lại hình ảnh lúc mình mới xuất đạo.


      "Xã hội này dễ lăn lộn tẹo nào." Cậu thầm cảm khái.


      Cảm khái xong, cậu nhìn thấy nữ minh tinh kia về phía mình.


      Người đại diện của bé lên tiếng chào hỏi trước, "Chào cậu, Tinh Lai, quan hệ giữa tôi và Cường tầm thường, vị này chính là Tô Tiễn Tiễn, mười tám tuổi, quê ở Giang Tô, nơi sinh là Hồ Nam Trường Sa."


      Trời, người đại diện này đại khái cũng bước muốn lên trời.


      Toàn bộ quá trình Đào Tinh Lai chỉ quan tâm chuyện, giữa ta và Lý Tiểu Cường có gì mà quan hệ tầm thường đây?


      Dù sao nhìn ta nữ tính như thế, phải là...


      Trời ạ.


      Đào Tinh Lai vừa bổ não vở kịch lớn, giọng ngọt ngào của Tô Tiễn Tiễn kéo cậu về.


      " Tinh, chúc mừng đạt giải ảnh đế, em mời ."


      ly rượu đỏ đầy ấp, đứa trẻ thà này.


      Người đại diện của chào hỏi người quen, Đào Tinh Lai vội : " cần uống, đổ hết , đều là người thông suốt, đừng kính , rượu rất quý."


      Tô Tiễn Tiễn cười rộ lên, có má lún đồng tiền, ấn tượng về Đào Tinh Lai đối với bé, tốt đến cất cánh.


      Chẳng có chút xíu kiêu ngạo của minh tinh nào, cực thân thiết.


      Cứ như thế, hai người chuyện phiếm lát.


      Đến khi buổi tiệc kết thúc, Đào Tinh Lai trở về phòng trọ của mình tắm rửa sạch , trước khi ngủ, cậu vẫn lên mạng lướt weibo như thường lệ.


      Mở weibo ra, ơ, Tô Tiễn Tiễn theo dõi cậu.


      Đào Tinh Lai ấn mở trang chủ của bé, đều là mấy tấm hình selfie xinh đẹp và tư tưởng trong sáng.


      Dựa vào vẻ bề ngoài lễ phép, Đào Tinh Lai cũng ấn theo dõi lại bé.


      ngờ răng, Tô Tiễn Tiễn lại đăng bài:


      [Vui quá , Tinh Lai cũng chú ý tôi, tối nay ấy dạy cho tôi rất nhiều triết lý cuộc sống, trò chuyện rất sinh động, cảm ơn , em phụ kỳ vọng của . @Đào Tinh Lai]


      "Mẹ nó, bé này rất biết tạo kịch bản nha."


      Đào Tinh Lai ấn mở bình luận, chỉ có kiểu:


      [Đau lòng cho em Kiều của tôi.]


      [Hai người chuyện Max sao? Engels là người đầu tiên phục.]


      [Thấp đèn cho Kiều Thù.]


      Trong lòng Đào Tinh Lai biết có mùi vị gì, cái gì đây, cậu muốn quậy ra scandal đâu.


      Cậu vốn là con trai thị trưởng đấy, cả người cậu đắm chìm dưới ánh mặt trời, toàn bộ quá trình chẳng có điểm đen.


      Đào Tinh Lai chẳng muốn phản ứng, tắt weibo ngủ cho ngon.


      Có điều vừa làm công tác chuẩn bị bắt đầu buồn ngủ xong, điện thoại "Reng reng reng" như thiên lôi đánh xuống.


      Cậu sợ tới mức suýt chút nữa thể khống chế nước tiểu.


      "Ai vậy trời? Hơn nửa đêm rồi đó, Chu Công cũng ngủ rồi." Đào Tinh Lai liên tục phàn nàn, cậu cầm điện thoại lên xem thử, là điện thoại của Kiều Thù.


      Cậu bắt máy: " mất ngủ hả?"


      Kiều Thù: "Đào Tinh Lai, muốn chết đúng ?"


      Khi bị mắng chập, Đào Tinh Lai tức giận, "Chữ chết dùng nhiều văn minh, ít ra cũng phải tân trang chút, có thể dùng muốn sống chăng để biểu đạt."


      " kia quen biết lúc nào?"


      "Tối hôm nay."


      Giọng Kiều Thù rất gấp, còn giữ được bình tĩnh như ngày thường, "Tại sao chuyện phiếm với ta?"


      Lời này quá dễ nghe rồi.


      Đào Tinh Lai cũng ngang bướng, cậu trực tiếp hỏi lại: "Tại sao tôi thể chuyện phiếm với ta?"


      "!" Kiều Thù cực kỳ tức giận, dừng lại ngắn ngủi mấy giây, phun ra câu: " thể ức hiếp em như vậy."


      "Buồn cười." Đào Tinh Lai cảm thấy bá đạo, " là ác nhân cáo trạng trước, trong hai chúng ta ai ức hiếp ai, dùng cái đầu thông minh của suy nghĩ kỹ lại xem."


      Kiều Thù lên tiếng.


      Chỉ có tiếng thở hổn hển, lên án cậu ra tay độc ác vô tình.


      Đào Tinh Lai muốn nhờ trời cao làm chứng, cậu muốn nhận thua, cho nên tiếp tục phản bác: "Nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, làm bạn bè là bình thường, tôi cũng ta là đối tượng. Hơn nữa, phải là người thế nào của tôi đâu."


      " còn !" Kiều Thù đột nhiên nghiêm túc.


      Đào Tinh Lai sợ đến mức suýt chút nữa ném điện thoại xuống đất.


      " chưa bao giờ tìm em trò chuyện về cuộc sống, biết em thích , vậy mà vẫn thân thiết với người khác." Kiều Thù nghẹn ngào, cực kỳ ấm ức: " rất xấu xa."


      Lời này lọt vào tai, cả trái tim Đào Tinh Lai đều ngứa ngáy.


      Cậu nhận thua: "Chuyện làm bây giờ là sao, khởi binh vấn tội? Tôi lại cảm thấy chẳng có gì cả."


      "Nếu dám có gì, em phong sát ta."


      "Trời! Tôi sợ quá." Đào Tinh Lai cắt ngang: " có giết ta chuyện cũng liên quan đến tôi."


      Trong điện thoại truyền đến tiếng nức nở nghẹn ngào cố nén của Kiều Thù.


      Đào Tinh Lai nhụt chí, "Được rồi, được rồi, sợ luôn rồi đó." Thái độ cậu mềm hẳn, dỗ dành con ấy mà, cần phải làm.


      "Tôi có hứng thú với bé đó, vẻ bề ngoài xinh đẹp như chị tôi, so với càng là trời vực."


      Kiều Thù bất đắc dĩ "Ừm" tiếng.


      Đào Tinh Lai nằm ở giường, cậu bắt chéo chân, thưởng thức năm ngón chân bọc trong vớ của mình, "Kiều Thù, tại sao lại thích tôi? Tuy tôi đẹp trai nhưng tôi cũng có tiền, cảm thấy mình hơn tôi sao?"


      Đầu bên kia, Kiều Thù bị lối suy luận lo-gic lòng vòng này khiến đầu lông mày nhíu lại.


      Đào Tinh Lai này, tài năng dùng chữ như gà bới, có vẻ rất điêu luyện nhỉ.


      tự ôm chặt mình, gió đêm nay lạnh lắm đấy.


      " muốn biết thiệt hả?"


      "Tôi có thể thừa nhận bất cứ lời ca ngợi nào."


      Kiều Thù mím môi, thầm cười cười, co đưa ra đáp án tuy có chút ích kỷ nhưng lại hết sức chân .


      "Mặc dù hơi ngốc, có chút lý tưởng hóa, có chút thực tế." Kiều Thù dừng lại chút, nhàng hít thở đều rồi tiếp: "Nhưng cuộc sống của ngập tràn trong ánh sáng mặt trời, còn em, hoàn cảnh trưởng thành của em được tốt lắm."


      Đúng là như thế, từ Đào Tinh Lai lo cơm áo, gia đình vui vẻ hòa thuận, Giản Nghiêm Thanh và Đào Khê Hồng nuôi dạy cậu theo hướng tích cực, sức sống tràn trề.


      Kiều Thù khát vọng ánh mặt trời dù chỉ chút, như thế đủ để sáng lên ấm lên.


      Nghe xong, Đào Tinh Lai trầm mặc lát, cuối cùng cậu mới : " ra muốn tìm tôi để thực quá trình quang hợp. Tôi cao giá lắm nhé."


      Kiều Thù nhàng cười ra tiếng.


      Trái tim Đào Tinh Lai cũng bắt đầu nhàng rung rinh.


      " rất thích tôi?"


      Kiều Thù trả lời dứt khoát: "Thích."


      "Nhà tôi có nhiều tiền bằng nhà ."


      " sao."


      "Mẹ tôi bán dầu gội đầu đấy, ngại chứ?"


      " sao."


      "Mặc dù ba tôi là thị trưởng, nhưng tiền lương thấp lắm đó."


      " sao."


      "Còn chị tôi, chị ấy làm kế hoạch hóa gia đình đấy."


      Kiều Thù suy nghĩ lát, "Sau này chúng ta sinh nhiều, ủng hộ công việc của chị ấy."


      Tư tưởng giác ngộ thế này, tạm chấp nhận được.


      Trái tim Đào Tinh Lai thầm đập loạn nhịp vài cái, cậu bắt đầu năng lộn xộn: " rể của tôi đáng sợ lắm, ấy lăn lộn trong giới xã hội đen, bình thường rảnh rỗi có chuyện gì làm đều thích lôi mấy người trong nhà ra luyện quyền chơi vậy đó."


      Kiều Thù trực tiếp ép hỏi: "Cuối cùng thế nào mới chuyện đồng ý hẹn hò với em?"


      Đào Tinh Lai ăn bậy bạ, "Trong vòng hai phút, nếu em xuất ở trong nhà , đồng ý."


      Buổi chiều cậu nghe Lý Tiểu Cường nhắc qua, Kiều Thù bay sang Paris đóng quảng cáo rồi.


      Lý do này, quả là thông minh tuyệt đỉnh.


      Đào Tinh Lai kiềm chế nổi muốn tự khen ngợi mình, trình độ cậu rất cao nhé.


      Lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.


      Giọng Kiều Thù đồng thời vang lên trong điện thoại, "Mở cửa."


      Đào Tinh Lai: "?! ?!"


      Kiều Thù: "Em đứng trước cửa nhà ."


      "Fuck! Đào Tinh Lai bò nhanh xuống giường, kịp mang dép lê, chạy chân trần ra mở cửa.


      Tay cầm cửa vừa vặn mở ra, "Rầm ào ào" tiếng bị kéo mạnh.


      Kiều Thù giơ điện thoại lắc lắc, "Này."


      Đào Tinh Lai , " phải em ở Paris sao?"


      "Chuyến bay bị hủy rồi," Kiều Thù nhàn nhạt trả lời: " giữ lời à?"


      Thượng đế ơi, mắt của tôi.


      Cay chết nó.


      Tay Đào Tinh Lai đánh lên sau ót mính, đánh đủ rồi, cậu hít sâu, ngẩng đầu lên nhìn Kiều Thù lần nữa.


      bụng lời sắc bén chạy vòng vòng quanh đầu lưỡi, trong khoảng khắc đối mặt nhau chớp nhoáng này, cậu đành nuốt toàn bộ xuống.


      Vài giây sau đó, hai người cùng "phụt" ra tiếng, sau đó đồng thời bật cười.


      Đào Tinh Lai vô cùng xấu hổ, "Em cũng là quá lắm rồi."


      Mặt mày Kiều Thù dịu dàng, "Ngoài ý muốn hay ? Sợ hay sợ? Vui hay vui?"


      Đào Tinh Lai chịu đựng nổi, cậu cười ra tiếng lần nữa.


      Bầu khí hòa thuận thoải mái, cậu nhường đường, "Vào ."


      Kiều Thù nửa đùa nửa , vừa vào vừa : "Vào rồi ra nữa."


      Đào Tinh Lai: "Vậy cũng tốt, tiền thuê nhà của đắt đến biết xấu hổ, đúng lúc để em gánh vác nửa.


      Cậu đóng cửa lại, xoay người.


      Trong nháy mắt bị Kiều Thù đè lên tường.


      Đào Tinh Lai liếm liếm môi, cậu giọng : " thay em nếm thử trước, đánh răng rồi, vị dưa hấu đấy, ăn rất ngon."


      "Đúng ?" Lông mi Kiều Thù siêu dài, khoảng cách gần gữi, trông như chiếc bàn chải .


      ngửa đầu, tiến tới gần cậu, "Em tin."


      Đào Tinh Lai chớp chớp mắt, "Vậy em thử xem ."


      Chữ kia, biến mất giữa răng môi Kiều Thù.


      Từng có kinh nghiệm lần đầu tiên, lúc này đây, hai người quen việc dễ làm, thiên lôi đánh ra địa hỏa.


      Tay Đào Tinh Lai men theo vạt áo duỗi lên , càng sờ càng hăng say.


      Kiều Thù thở gấp đến độ chịu nổi.


      Hết sờ rồi hôn hồi lâu, Đào Tinh Lai nhíu mày, hàm hàm hồ hồ hỏi: "Gì thế này, ẩm ướt như vậy."


      Mặt Kiều Thù, đỏ rần ngay tức khắc.


      Tay Đào Tinh Lai đặt đùi , từ bên ngoài sờ vào bên trong, tiến hành mười vạn câu hỏi vì sao.


      Cậu bừng tỉnh, trời ạ, " ra thân thể thần kỳ đến mức này, sờ cái có nước chảy, càn rỡ hồi mà chảy loạn."


      Kiều Thù chôn đầu vào trong lồng ngực cậu, " đáng ghét."


      Đào Tinh Lai vội vàng trấn an, "Chuyện này chẳng có gì mất mặt cả, đợi lát nữa của cũng nhiều."


      Kiều Thù hiểu lắm: "Cái gì nhiều?"


      Đào Tinh Lai cắn vành tai , cậu trầm giọng: " cũng giống như em vậy, cũng có nơi chảy ra nước, em xem là cái gì?"


      giờ sau.


      Tiếng khóc Kiều Thù lớn dần, " được dùng sức."


      " có thể làm sao! Chính nó muốn tiến vào bên trong em mà!"


      "Đào Tinh Lai, đồ trứng thối!"


      "Cả người có trứng, chỉ có hai cái, chẳng phải lúc nãy em vừa mới ăn rồi à?"


      ------


      Đêm dài đằng đẵng.


      Đây quả thực là quá tàn khốc rồi.


      Đúng , bạn đồng hành?

      ───✱*.。:。✱*.:。✧*.。✰*.:。✧*.。:。*.。✱ ───

      MỤC LỤC
      Last edited by a moderator: 31/5/19

    2. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Thanks nàng nhiều nhiều, mà nàng ơi đăng hị trùng 2 chương phiên ngoại rồi
      amandatrucLý Linh Lung thích bài này.

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 71. Ngoại Truyện Hạ Nhiên Cùng Giản Tích.

      Đây là lần đầu tiên Giản Tích và Hạ Nhiên cãi nhau từ khi ở bên nhau đến giờ, chuyện xảy ra vào đầu mùa hè năm nay.

      Hạ Nhiên nhậu với đồng nghiệp về trễ, lúc đó là 1 giờ sáng.

      Lúc vào cửa, phát Giản Tích ngủ ở sô pha phòng khách. Trong phòng khách chỉ để ngọn đèn tinh dầu, rất thơm, ánh đèn ấm áp chiếu lên tường, hiền hòa.

      Hạ Nhiên ngồi xổm bên cạnh sô pha, tay vỗ vỗ Giản Tích “Bà xã.”

      Giản Tích mở đôi mắt mơ màng buồn ngủ ra, thấy người cơn buồn ngủ cũng tan phân nửa.

      Khi Hạ Nhiên lên tiếng hơi thở cũng mang theo mùi rượu “Về phòng ngủ nào.”

      Giản Tích trả lời.

      Hạ Nhiên chống cằm, lưu manh hỏi: “Muốn bế em hả?”

      Giản Tích mới đầu còn có thể bình tĩnh “ đâu thế?”

      Hạ Nhiên “Có hẹn với lão Triệu, lợi nhuận tháng này của công ty tồi, thông luôn tuyến đường đến Phúc Châu nữa.”

      chờ xong, Giản Tích cao giọng hơn “ có nhiều xã giao như thế từ lúc nào vậy? Tháng này là lần thứ mấy về trễ rồi, tự xem.”

      Hạ Nhiên ngờ tức giận, nghiêm túc nhớ lại trong đầu, lắp bắp giải thích: “Lần thứ ba.”

      Giản Tích xốc chăn lên, ngồi bật dậy “Nếu muốn về nhà ngủ luôn ở kho hàng , còn có thể tiết kiệm tiền xăng. Đúng rồi, thích uống rượu như vậy, sao trồng nho !”

      (Đoạn này chắc ý GT thích uống rượu quá tự trồng nho ủ rượu uống khỏi làm)

      Bị pháo ném bùm bùm liên tiếp thế này, Hạ Nhiên cũng bị ngốc theo.

      Hai mắt híp lại, kiềm chế giọng của mình “Bà xã, em sao vậy? bực mình ai à? ông xã nghe nào.”

      , , ! Còn gì mà nữa, có phải mong ngày nào em cũng bực mình như thế này đúng ?”

      Dừng chút, Hạ Nhiên mím chặt đôi môi mỏng như mài dao.

      Giản Tích tức giận, trong mắt lại hề giảm chút nào.

      Hạ Nhiên nhếch nửa miệng, giọng cũng lạnh xuống: “Trồng nho làm gì, chỉ uống rượu trắng.”

      Giản Tích cầm chăn lên, ném thẳng lên mặt .

      Hạ Nhiên né kịp, bị hành động này của làm cho nổi giận: “ chuyện đàng hoàng được hả?”

      Giản Tích: “Tự làm sai, sao em phải đàng hoàng chứ?”

      Hạ Nhiên “Con mẹ nó, hôm nay chỉ ăn bữa cơm với mấy người bạn trong công ty, gọi em đến em chịu, chỉ về trễ chút thôi chứ có phải ngoại tình đâu. Em làm ầm lên như thế làm gì?”

      Mắt Giản Tích lập tức đỏ ửng, cổ họng nghẹn ngào: “ hung dữ, lại hung dữ.”

      Rượu bia đúng là gây sóng gió, làm cho Hạ Nhiên cảm thấy phiền chết được, tức giận đứng dậy mang theo cơn tức muốn bốc khói thẳng vào phòng tắm.

      Chỉ còn mình Giản Tích ngồi sô pha,

      Đôi mắt đỏ ửng nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, nhìn chằm chằm, chằm chằm, đột nhiên ôm mặt bật khóc, đem mặt vùi trong chăn, đau lòng nức nở.

      Mà cách cánh cửa, Hạ Nhiên nghiêng mặt, dán sát lỗ tai vào cửa, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

      xong rồi, có nức nở.

      Giản Tích nhất định khóc.

      Cơn tức giận vừa rồi, bị chuyện này mà tan tành còn mảnh trong nháy mắt, dù cho trong lòng còn bất bình, nhưng đau lòng vẫn là nhiều hơn.

      Hay ra ngoài nhận lỗi?

      Hạ Nhiên lập tức phục “Ông đây có lỗi nhá.”

      Hay vờ ra ngoài lấy đồ để quên?

      Hạ Nhiên chua xót nghĩ “Nhưng nếu ấy lại mắng mình nữa phải làm sao.”

      Do dự lúc lâu, hừ lạnh nghĩ, “Thề với đấng tối cao, Hạ Nhiên này mới chịu thua mấy cơn giận vô cớ kiểu này đây!”

      Vì thế quyết định, ít nhất cũng phải cho ông đây lên mặt năm mười phút trước, tắm xong rồi mới ra năn nỉ sau.

      Hạ Nhiên, nhanh chóng cởi sạch quần áo, quần lót cởi đến mắt cá chân, đưa chân hất cái, cái quần lót da beo lập tức văng ra xa.

      đứng dưới vòi sen, vừa mới chuẩn bị tắm gội, đột nhiên nhìn đến đồ giá đựng.

      Phía sau chai lọ dầu mỹ phẩm, có gói nhựa, que.... Thử thai.

      Hạ Nhiêm cầm lấy, lập tức hiểu.

      que thử chỉ vạch, mang thai.

      Nguyên nhân Giản Tích mất khống chế cảm xúc, đơn giản trực tiếp là như vậy.

      Nửa năm trước, hai người bắt đầu kế hoạch có thai lần thứ hai, nhưng vẫn chưa được như ý.

      Chuyện này, Hạ Nhiên cũng quá để ý, cảm thấy chuyện này sớm muộn gì cũng đến.

      Nhưng Giản Tích lại như thế, điển hình là loại người nếu vừa ý ai, phấn đấu quên mình để , muốn làm chuyện gì, liền chấp nhất muốn thành công nhanh chóng.

      “Bà xã à ....”

      Đúng là đứng cùng em dưới tàng cây trí tuệ, mà Hạ Nhiên lại ăn quá nhiều quả thiểu năng.

      tùy tiện tắm rửa nhanh, quấn khăn tắm ngang eo, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

      Lúc này Giản Tích về phòng ngủ, cửa phòng cũng đóng lại.

      Hạ Nhiên ấp ủ bụng lời ngon tiếng ngọt, hóp bụng, hít sâu, câu “Bà xã” nằm sẵn môi.

      đưa tay lên định gõ cửa.

      “Két....” tiếng, nhưng cánh cửa lại mở ra trước .

      Giản Tích ủ rũ ỉu xìu xuất sau cánh cửa.

      “Bà....”

      “Em xin lỗi”

      Hai người cùng lên tiếng, Giản Tích nhanh hơn, ba chữ hề ngập ngừng.

      “Em nên nổi giận với .” Giản Tích cúi thấp đầu, hai tay se se làn váy.

      Hạ Nhiên cụp mắt, lên tiếng.

      Giản Tích nhận sai “Em sai rồi.”

      Hà Nhiên bình tĩnh “Nếu còn se váy tiếp nữa biết em mặc quần lót màu đen bây giờ.”

      Giản Tích sửng sốt, thả váy xuống, giọng :”Ừm, là cái mà mua cho em tuần trước.”

      Hạ Nhiên nhướng mày “ bậy, ràng mua loại chữ T thắt dây.”

      Loại hai mảnh xíu có dây thắt ngang eo, kéo cái có thể ấy ấy ấy ấy đó!

      Giản Tích vực nổi tinh thần, mặt ủ mày ê đáng thương.

      Hạ Nhiên đột nhiên đưa tay ra kéo vào lòng.

      Tiếng thầm vang từ đầu: “Trứng ngu ngốc, nôn nóng cái gì chứ?”

      Giọng của Giản Tích mang theo nức nở : “ ra biết.”

      Hạ Nhiên ừ tiếng, “Trong phòng tắm, thấy.”

      Giản Tích mấy tháng này đều đầy sầu lo, nghe được câu nhàng như vậy, liền thả lỏng.

      “Em cũng phải nôn nóng, nhưng lâu như vậy rồi, sao em vẫn chưa mang thai, có phải thân thể em có vấn đề gì hay ? Ngày mai em đến bệnh viện kiểm tra thêm lần nữa.”

      “Tào lao.” Hạ Nhiên quát “Em nghĩ lung tung gì đấy? Manh Manh cũng hơn hai tuổi, em có thể có vấn đề gì?”

      “Nhưng sao em vẫn chưa....”

      “Là ra sức chưa đủ.” Hạ Nhiên cười.

      Câu an ủi hề có chút hàm lượng kỹ thuật nào, Giản Tích nghẹn lời...

      còn muốn sức thế nào nữa, lúc kịch liệt nhất, eo của Giản Tích đầy dấu tay .

      Hạ Nhiên quả thể diễn tả bằng lời mà.

      Giản Tích : “ ra, em biết như vậy là tốt, nhưng em muốn có sớm.”

      “Đầu tiên, thân là người đàn ông, rất biết ơn vì em muốn sinh con cho , thân là đàn ông.” Hạ Nhiên , trong lòng sướng chịu nổi.

      “Sau là, ông xã muốn với em, chuyện con cái em cần quan tâm quá, nên đến đến, con chưa đến, em có gấp cũng vô dụng.”

      Hạ Nhiên ngẫm nghĩ rồi nảy ra ý: “Sau này nếu con ra đời, đánh nó hai cái giùm em.”

      Hạ Nhiên giả vờ hung dữ, giơ tay lên đấm đấm trong khí: “Ranh con, mày làm mẹ mày khóc, hôm nay ba đánh cho biết tay nè.”

      Giản Tích phì cái, cuối cùng cũng chịu cười.

      Khi ánh mắt Hạ Nhiên nhìn chăm chú như thế này tuấn ai sánh bằng.

      nhìn Giản Triết cong môi cười: “Như thế này xinh đẹp hơn.”

      Giản Triết mím môi, cúi đầu, cảm thấy trong lòng vẫn còn áy náy.

      ra, có con hay cũng để ý lắm.” Hạ Nhiên thay đổi tư thế, nằm giường, gối đầu lên đùi Giản Tích.

      được cái to xác cộc cằn, tinh tế tỉ mỉ như em. Em ép khô chút ôn nhu cuối cùng trong rồi. Con mẹ nó, đôi khi còn cảm thấy mình như thằng nhóc mới lớn nữa.”

      Hạ Nhiên chậc chậc chậc, thuân tay sờ soạng đùi trong của Giản Tích chút, “ Mềm và mát thặc.”

      Giản Tích: “……”

      Hạ Nhiên lại tiếp: “Cho nên đúng hơn là, người làm muốn sống trong thế giới đầy rẫy thị phi này là em, và chỉ là em. Những thứ như tiền tài, danh lợi, con cái, tất cả chỉ là thứ quan trọng gì.”

      Hạ Nhiên huýt sáo đầy lưu manh. Có rất nhiều chuyện, rất từ lúc đầu rồi.

      “Giản Tích, chỉ cần em sống cùng , đó chính là tất cả.”

      Em là hòn than nóng bỏng giữa trời tuyết lạnh giá của , là tình nồng nhiệt hề lùi bước của em làm cuộc đời cằn cỗi của nở hoa thêm lá.

      Hạ Nhiên liếm liếm môi, đưa tay lên , tiếp tục sờ sâu vào trong

      Giản Tích vặn vẹo, lên tiếng.

      Hạ Nhiên nằm nghiêng, vì thế thể nhìn thấy biểu mặt .

      “Nước gì thế này?” Hạ Nhiên nhíu mày, sờ sờ mặt mình, ướt ít.

      Khi chợt hiểu, ngửa đầu lên nhìn, mặt Giản Tích đẫm đầy nước mắt.

      “Trời ạ, bà xã, đêm nay em đóng vai vòi nước hả?” Hạ Nhiên đưa ngón trỏ còn ướt vì vừa mới quẹt nước mắt , lắc lư đầy lưu manh trước mặt .

      vừa mới liếm thử, người ngọt, nên nước mắt cũng ngọt luôn.”

      mới là vòi nước đó.” Giản Tích nín khóc, hờn dỗi đánh .

      Hạ Nhiên nắm chặt tay , cười “Em rất giống mà, vòi nước phải vừa chặt vừa nhiều nước sao?”

      Giản Tích: “....”

      muốn với nữa.

      Hạ Nhiên tự cảm thán sức tưởng tượng cấm trẻ em mười tám tuổi có hai của mình.

      Haiiiz, nên nghĩ tiếp nữa, còn nghĩ đến nữa chắc nó lại cứng như sắt mất.

      Hạ Nhiên gối đầu đùi Giản Tích, bắt chéo hai chân, bỗng nhiên : “Giản Tích”

      “Hử?”

      mặt em có gì kìa.”

      “A?” Giản Tích muốn đẩy ra để soi gương.

      Hạ Nhiên ngăn lại “Đừng nhúc nhích, cúi đầu xuống, để coi là gì.”

      Giản Tích nghe lời làm theo.

      “Thấp thêm chút nữa, lấy ra giúp em.”

      “A.”

      Giản Tích nghĩ nhiều, lại cúi đầu thấp xuống chút.

      Tư thế cúi gập người đè xuống thế này, Hạ Nhiên giấu nụ cười ma mãnh của mình, hơi nhỏm dậy, vươn lưỡi liếm cái lên ngực Giản Tích.

      Sau khi vô sỉ xong, còn ra vẻ nghiêm nghị bình luận “Thơm , mùi sữa thơm quá.”

      Giản Tích mặc là váy ngủ dây chất liệu lụa, vải dính nước bọt ướt mảng.

      Ngay đầu vú bị đầu lưỡi liếm ướt, nhìn cực kì mờ ám.

      Hạ Nhiên nhìn mặt , lại nhìn ngực : “Bà xã, em lộ ngực kìa!”

      Giản Tích: “....”

      Hạ Nhiên đột nhiên ngồi dậy, sau đó xoay người nằm đè lên.”

      “Chời đựu, quán bar hôm nay Lục Hãn Kiêu mua chắc bán toàn rượu giả, sao uống vào cứ như uống xuân dược ấy.”

      Giản Tích né tránh môi ập tới: ” Công ty mời tiệc, ấy đến làm gì.”

      “Có lẽ là thầm .” Hạ Nhiên đưa tay vào váy mò dần lên “Hôm nay Nhiên của em vui, nên để em mở mang thêm kiến thức, cái gì gọi là mưa rền gió dữ.”

      Tay Giãn Tích cố gắng vươn lên tủ đầu giường tìm kiếm.

      Hạ Nhiên thở hổn hển, vừa hôn vừa hỏi : “Lấy gì đó?”

      “Ấn, Ấn Độ…… Thần dược Ấn Độ.”

      “Chơi chết em...” Hạ Nhiên thiếu chút nữa bắn tinh.

      Giọng mềm mại của Giản Tích nỉ non bên tai : “ vẫn chưa chơi chết em sao?”

      Trái tim Hạ Nhiên mềm nhũn thành vũng bùn: “Hãy đợi đấy, đêm nay dạy em chơi trò đặc biệt hơn.”

      nhanh chóng đứng dậy, trần trụi nhảy khỏi giường, kéo tủ quần áo ra.

      Nửa phút sau, Hạ Nhiên chọn cái cravat màu xanh nước biển trong đó ra, nhàng bịt mắt của Giản Tích lại.

      “Ông xã....” Đột nhiên tối đen, làm Giản Tích hơi khẩn trương.

      Hạ Nhiên lấy ra túi giấy đẹp đẽ, lấy từng thứ bên trong ra.

      kết nghĩa em với ông chủ kinh doanh cửa hàng đồ chơi tình thú kia, được tính giá hữu nghị là giảm 8% tất cả các loại mặt hàng

      “Ông đây muốn chơi kiểu này với em lâu rồi...”

      Giản Tích tai thính, nghe tiếng rung rung của cái gì đó, hỏi: “Cái gì thế?”

      Hạ Nhiên cúi người xuống thầm: “Bà xã, là cu giả chạy bằng pin.”

      Tác giả: Tắt đèn, tự tưởng tượng hen.

      ───✱*.。:。✱*.:。✧*.。✰*.:。✧*.。:。*.。✱ ───

      MỤC LỤC
      Last edited by a moderator: 31/5/19

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :