1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ám Dục - Thánh Yêu(144c+3nt)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 34: Muốn với

      đường trở về nhà, gió đêm vờn hai má nhưng hề cảm thấy thoải mái. Lê tấm thân mệt mỏi về đến nhà, vừa ngồi xổm xuống cửa để thay dép, ngửi thấy cả phòng đầy mùi thức ăn.

      “Mẹ, mẹ làm món gì vậy?”

      Dung Ân bận rộn ở phòng bếp, bà mặc tạp dề, mở hé cửa: “Ân Ân về rồi à con, tối nay có món sườn xào chua ngọt mà con thích nhất.”

      Dung Ân đặt túi xách xuống, xắn tay áo chen vào trong phòng bếp chật hẹp: “Mẹ, con giúp mẹ tay.”

      Mẹ Dung Ân làm nước sốt, mấy ngày nay bà rất vui vẻ, sắc mặt cũng rất tốt: “Ân Ân, làm việc ở đó có được con?”

      rướn người, lấy rau ra thái: “Được mẹ ạ.” Bỏ rau vào rổ, mặc dù trong lòng còn nhiều lo lắng, nhưng chỉ cần nghĩ đến Diêm Việt, thể giấu nổi vui mừng: “Mẹ, mẹ còn nhớ Việt ?”

      Bàn tay đảo của mẹ Dung Ân cứng đờ, bà xoay người lại đến gần : “Ân Ân, mẹ biết con quên được cậu ta, nhưng đứa trẻ đó mất lâu như vậy…”

      “Mẹ, ấy trở về.”

      “Cái… Cái gì?” Vẻ mặt mẹ Dung Ân kinh ngạc sững sờ.

      năm nay, ấy đều ở nước ngoài, ấy chưa chết.”

      “Vậy lúc đó…”

      “Chắc chắn là nhà họ Diêm làm gì đó. Lúc ấy con rất hoảng sợ, hơn nữa, nếu ấy có chuyện gì, tại sao lại chút tin tức nào từ Diêm gia?”

      Mẹ Dung Ân như trút được gánh nặng, bà đưa tay lau mồ hôi trán: “Vậy tốt rồi, hôm sau mẹ làm cơm, con mời Việt về nhà, mẹ cũng muốn gặp cậu ta lần.”

      “Dạ, vâng ạ.”

      Cơm tối nấu xong rất nhanh. Dung Ân dọn bát đũa, hai người ngồi vào bàn ăn, mẹ Dung Ân mở chiếc ti vi cũ trong phòng khách lên.

      Bà quen vừa ăn cơm tối vừa xem tin tức. Mẹ Dung Ân chọn mấy miếng sườn xào chua ngọt nhiều thịt gắp vào trong bát : “Con ăn nhiều vào, trông con gầy lắm.”

      “Sau đây là tin tức buổi tối, theo thông tin mới nhất, chiều qua…” Những hình ảnh sau đó rất ồn ào. Dung Ân chăm chú cúi đầu ăn cơm, để ý đến xung quanh.

      “Tôi nhất định phải kiện ta, thể để những chuyện xấu xa như thế này xảy ra lần nữa…” Thanh quen thuộc khiến người khác chán ghét của ông ta truyền vào tai Dung Ân, nuốt miếng cơm xuống, ngẩng đầu.

      “Ông có thể kể chi tiết việc xảy ra lúc đó cho chúng tôi được ?” Phóng viên đưa micro lại gần miệng ông ta.

      ta tưởng có thể sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu đó để khiến tôi giao dự án cho ta, nhưng tôi là loại người như thế sao? Sau đó, ta thấy tôi đồng ý, ngờ ta như phát điên lấy chai rượu đập vào đầu tôi, mọi người xem vết thương đầu tôi…” Ông ta thẹn quá hóa giận chỉ vào cái đầu băng bó giống như cái bánh chưng: “Tôi muốn kiện ta, khiến ta phải trả giá đắt cho những gì mình gây ra!”

      “Như vậy xin hỏi, đối phương là người của công ty nào?”

      Dung Ân nắm chặt đôi đũa trong tay, màn hình, khuôn mặt xấu xí của ông ta bị phóng to lên rất nhiều, nên từng biểu khuôn mặt đều được ghi lại cách nét, ông ta ngậm miệng, trong mắt ràng xuất e ngại, lúc đối mặt với máy quay, lại lập tức bày ra vẻ mặt “Hiên ngang lẫm liệt”: “Công ty đó từ trước đến nay vẫn hợp tác với công ty chúng tôi, danh tiếng luôn luôn rất tốt, việc lần này, là do nhân phẩm của cá nhân có vấn đề, ta còn nếu giao dự án cho ta, ta được trích phần trăm…”

      Dung Ân tức giận đến mức khuôn mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy. Mẹ Dung Ân và cơm, lắc đầu : “Xã hội bây giờ, nhiều người biết xấu hổ, chắc chắn là kia tình nguyện, bàn chuyện hợp tác đoàng hoàng ai lại đến những chỗ như vậy.”

      ti vi, ông ta biết xấu hổ còn tuyên bố…

      kia đáng thương, sợ là gặp rắc rối.” Mẹ Dung Ân tiếp tục gắp thức ăn vào trong bát cho : “Ân Ân, con làm ở công ty lớn cũng phải cẩn thận, loại người như thế này chúng ta thể trêu vào, mẹ cần con kiếm được nhiều tiền, chỉ cần có thể sống yên ổn qua ngày là tốt rồi.”

      Nhìn thức ăn xếp đầy trong bát chẳng khác gì ngọn núi , khóe mắt Dung Ân cay cay, sao lại muốn chứ?

      “Mẹ xem canh được chưa?”

      Ngay khi mẹ Dung Ân xoay người vào bếp, nước mắt kìm nén được nóng hổi rơi vào trong bát cơm, vội vàng lau , chuyện này nếu để mẹ biết được, chỉ khiến bà thêm lo lắng mà thôi.

      Và hai miếng cơm, có vị của nước mắt, càng khiến thương tâm thể nuốt xuống. Lẽ ra hôm nay hẹn ăn cơm tối với Diêm Việt, nhưng lúc sắp hết giờ làm, hủy cuộc hẹn.

      Chuyện này, e rằng thực khó giải quyết. Bây giờ Nam Dạ Tước nhúng tay vào, Diêm Việt lại mới tiếp quản Viễn Thiệp. Nếu để Diêm Việt gặp rắc rối như thế này chắc chắn có lợi. Cho nên, Dung Ân vẫn chưa cho Diêm Việt biết.

      Tắm xong ngồi lên giường, điện thoại di động để gối bất ngờ vang lên.

      Dung Ân lau tóc, chưa nhìn màn hình nghe máy: “A lô?”

      “Xuống lầu.” Ngữ khí ngang ngược, có chút dịu dàng.
      Dung Ân xem số người gọi đến, ngay sau đó giọng điệu cũng trở nên nhát gừng: “ có chuyện gì?”

      “Tôi ở dưới nhà .”

      “Tôi ngủ rồi.”

      “Cho ba phút, nếu xuống, tôi lên đó.” xong, cúp máy ngay lập tức.

      Dung Ân vội vàng đứng dậy chạy đến bên cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn, quả nhiên thấy xe Nam Dạ Tước đứng ở phía dưới. cúp điện thoại xong liền mở cửa xe bước ra ngoài, giơ tay phải lên, dường như nhìn thời gian.

      Ba phút? kịp làm gì hết. Dung Ân vội vàng chải đầu hai cái, kịp thay đồ ngủ, chỉ khoác tạm chiếc áo khoác mỏng dài rồi cuống cuồng chạy xuống.

      Cầu thang tối om, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân thình thịch dồn dập. Nam Dạ Tước dựa người vào thân xe ô tô, nhờ ánh đèn đường mờ mờ, nhìn thấy bóng dáng chạy về hướng này.

      Bộ đồ ngủ đơn giản đến mức thể đơn giản hơn, tất nhiên thể so với những chiếc váy ngủ quyến rũ gợi cảm bằng tơ tằm. Mái tóc còn ướt hơi rối xõa vai, ánh mắt mỉm cười theo ống quần nhìn xuống, liền trông thấy đôi dép lê hình con thỏ màu hồng.

      có chuyện gì?” Chỉ có điều, thanh của chẳng đáng chút nào.

      xem tin tức chưa?”

      “Chúc mừng .” Dung Ân cho hai tay vào túi áo: “Ngay cả Nghiêm Tước cũng bị liên lụy, hẳn tốn ít tâm sức?”

      Nam Dạ Tước lấy điếu thuốc, tao nhã châm lửa: “Nếu đồng ý, vẫn có thể được.”

      “Còn kịp sao?”

      “Trong từ điển của tôi, có từ thể, càng đến kịp.” Dáng vẻ kiêu ngạo, ngón trỏ gảy tàn thuốc lá. Dung Ân nghe xong, chỉ cười cười, cũng có biểu mong đợi.

      còn việc gì nữa ?” ràng, muốn đuổi khách.

      Bàn tay cầm điếu thuốc đặt lên vai Dung Ân. Thân hình cao lớn đứng sừng sững trước mặt , nhưng lại làm như thấy. Khó khăn lắm Nam Dạ Tước mới nhẫn nại đến mức này nhưng cũng sắp bùng nổ, chỉ có điều, quyền chủ động trò chơi này nằm trong tay , vội.

      Lưng Dung Ân cứng ngắc, đốm lửa của điếu thuốc dễ dàng cháy đứt vài sợi tóc đầu , chỉ cần cử động, khuôn mặt bị bỏng ngay lập tức.

      Đôi tay Nam Dạ Tước dễ dàng giữ chặt hai vai , khuôn mặt đẹp trai sáp lại gần, Dung Ân ngoảnh mặt .

      ném điếu thuốc trong tay, cánh tay cứng như thép giữ chặt khiến cảm thấy ngay cả xương cũng đau, nhưng nụ hôn bất ngờ lại thô bạo như động tác, chỉ môi chạm môi rồi tách ra.

      hiểu sao, kiên nhẫn của dành cho Dung Ân luôn vượt quá sức tưởng tượng của mình.

      “Ngày mai, ngày nắng rực rỡ.” Sau khi bỏ lại câu đầu cuối, chui vào chiếc xe thể thao thuộc hàng sang trọng nhất kia. Dung Ân cũng đứng lại thêm, xoay người vào cầu thang tối om.

      là lỗi của em, nhưng em nỡ rời , là lỗi của ai cũng vậy, em phải làm sao đây…”

      Điện thoại di động đổ chuông, Dung Ân nhìn màn hình, mỉm cười nhận điện thoại: “Việt.”

      “Em ngủ chưa?” Thanh của ta trầm thấp dịu dàng, bước khẽ hơn: “Em chưa ngủ.”

      “Em làm gì vậy?”

      Dung Ân vịn tay vào cầu thang bước hai bước, trong bóng tối, nhìn thấy vẻ mặt : “Em vừa… Vừa tắm xong.”

      Điện thoại bên kia, trầm mặc trong chốc lát, Dung Ân nắm chặt di động, hơi thở hơi dồn dập tiết lộ chột dạ: “Ân Ân, có phải em giấu việc gì ?”

      Dung Ân giật mình suýt chút nữa hụt chân ngã cầu thang, dựa lưng vào bức tường loang lổ: “Việt, em…”

      vô cùng do dự, tay trái căng thẳng túm chặt mép quần, có nên chuyện của Nam Dạ Tước cho Diêm Việt biết ? Lúc đó, Diêm Việt có chê bai ? Nhưng nếu , chuyện này cứ như tảng đá lớn, lúc nào cũng đè nặng khiến thở nổi…

      “Ân Ân, em cần giấu .” Trầm mặc hồi lâu, thanh của Diêm Việt từ đầu bên kia truyền đến.

      , Việt…” lấy hết can đảm, chuẩn bị ra mọi chuyện.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 35: màn đẫm máu

      xem tin tức, xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao em với ?”

      Dung Ân kinh ngạc, những lời vừa định , lại miễn cưỡng nuốt lại, ra, dũng khí cũng chỉ là tạm thời, thời cơ qua , bị yếu đuối thay thế: “Em muốn phải lo lắng.”

      “Em như vậy, càng khiến lo lắng.” Ngữ khí của Diêm Việt có vẻ tức giận, nhưng lại đành lòng: “Em yên tâm, hãy ngủ giấc ngon, chuyện này cần lo lắng.”

      Dung Ân nở nụ cười, cảm giác được chở che an toàn khiến lòng tràn ngập ấm áp, ít nhất, phải thân mình đối mặt với tất cả.

      “Em có muốn ra ngoài ?”

      “Bây giờ muộn rồi, để hôm khác .” Dung Ân bước lên cầu thang, từng lời đều như những nốt nhạc nhảy múa khiến cả tinh thần và thể xác đều vui mừng: “Mẹ em bảo, hôm sau mời đến nhà ăn cơm.”

      “Ừm, bao lâu rồi chưa được ăn món sườn xào chua ngọt sở trường của bác?”

      Dung Ân khẽ mở cửa ra, sau khi khóa cẩn thận mới trở về phòng mình, vừa bật đèn lên, cả căn phòng được bao trùm trong bầu khí ấm áp: “Nếu vậy, mẹ em gặp nhất định rất vui.”

      “Ừm.” Đầu bên kia, ta cũng cười khẽ: “Em ngủ sớm chút, còn có chút chuyện cần xử lý.”

      “Vâng.” Dung Ân nằm xuống giường, định ngắt điện thoại.

      “Ân Ân.” ta gọi : “Có phải em lại quên gì rồi ?”

      Dung Ân ngồi dậy, ngẫm nghĩ lát: “Em quên gì cả.”

      “Mới năm gặp, thói quen của em cũng thay đổi rồi sao?” Giọng của Diêm Việt, cố tình lộ ra chút bất mãn.

      Khóe mắt cong lên, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, hướng vào loa điện thoại hôn chụt cái: “Được chưa?”

      “Ôi, Ân Ân, cũng biết xấu hổ đấy à?” Hai tiếng Ân Ân thốt ra từ miệng Diêm Việt, luôn luôn rung động và nuông chiều hơn so với bất cứ ai.

      Dung Ân nằm chiếc giường đơn, vẻ mặt ngượng ngùng: “Em cúp máy đây.”

      “Ừm.”

      ta ngắt điện thoại luôn, Dung Ân còn muốn gì đó, nhưng lại nghe thấy tiếng điện thoại kêu tút tút, nhìn màn hình hiển thị kết thúc cuộc gọi, cũng để ý, đặt di động sang bên.

      Dưới khu nhà ở cũ, có chiếc xe ô tô thể thao màu đen đứng tránh trong góc tối. Xuyên qua cửa kính xe Diêm Việt nhìn lên căn phòng vẫn sáng đèn kia, ta tiện tay vứt điện thoại sang ghế ngồi bên cạnh, khởi động xe, lái .

      Hôm sau, Dung Ân vẫn làm như bình thường.

      Các đồng nghiệp có người châm chọc, đánh mất dự án Vạn Đạt, có người giả vờ an ủi, thậm chí còn hỏi nhận được giấy triệu tập của tòa án chưa. Lý Hủy giải tán đám người vây quanh Dung Ân, ân cần đặt bữa sáng lên bàn làm việc cho : “Trông vội vàng như vậy, chắc chắn là chưa ăn sáng.”

      “Cảm ơn .”

      “Có việc gì hãy với tớ.” Lý Hủy ghé sát vào tai , thấp giọng : “Đừng để ý đến những bà tám buôn chuyện kia, toàn là ế già, phân biệt được tốt xấu.”

      Dung Ân buồn cười, Lý Hủy ra hiệu bảo được cười ra tiếng: “Đúng rồi, lão già háo sắc kia, làm gì cậu chứ?”

      , nếu ông ta cũng có can đảm muốn kiện tớ.”

      “Ôi, chuyện tớ lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra, Dung Ân, sau đây cậu định làm thế nào?” Lý Hủy khỏi lo lắng thay cho , xem xét thái độ của công ty nay, tựa hồ muốn quan tâm đến chuyện này.

      “Kiện kiện .” Dung Ân để kẹp tài liệu vào ngăn kéo: “Ông ta còn sợ tai tiếng như vậy, tớ có gì phải sợ chứ?”

      “Ý tớ phải như vậy.” Lý Hủy tay chống cằm: “Trừ khi, cậu có chỗ dựa vững chắc, dù sao chuyện này cũng rất khó giải quyết. Cậu thử nghĩ xem, giám đốc Lý là người đại diện cho chính phủ kêu gọi đầu tư, chức vụ cao như vậy, ai chọc tới ông ta, sau này đừng mong được yên thân…”

      Động tác thu dọn của Dung Ân dừng lại, bỏ qua mất điểm này.

      Nếu Diêm Việt nhúng tay vào chuyện này, chắc chắn bị liên lụy. Lý Hủy thấy vẻ mặt lo lắng, liền kéo tay áo : “Như vậy , hết giờ làm, tớ với cậu đến bệnh viện chuyến, thứ nhất, hãy lời xin lỗi với giám đốc Lý, thứ hai, để thăm dò ý của ông ta.”

      “Tôi .” Nhớ tới khuôn mặt đáng ghét của ông ta, Dung Ân thấy buồn nôn.

      “Đây là biện pháp giải quyết tốt nhất, Dung Ân, ngộ nhỡ ngồi tù, người nhà phải làm thế nào?”

      Chẳng mấy khi tâm tình tốt chút, trong chốc lát trở nên lo lắng nghiêm trọng. Mặc dù Dung Ân muốn, nhưng khi hết giờ, và Lý Hủy vẫn đến bệnh viện kia.

      Sau khi hỏi thăm y tá, hai người thang máy lên tầng năm. Lý Hủy trước, nhìn ngó bảng tên bệnh nhân bên trái ngoài phòng bệnh.

      “Các người tìm ai?” người phụ nữ ăn mặc lịch , khoảng hơn bốn mươi tuổi đứng sau lưng hai người.

      “À, tôi muốn hỏi thăm, bệnh nhân trong phòng này đâu? xuất viện rồi sao?”

      Người phụ nữ kia nghe xong, vội vàng bước qua hai người, đẩy cánh cửa khép hờ ra, Dung Ân ghé đầu nhìn vào, quả nhiên có ai.

      “Bác sỹ, bác sỹ ——” Lúc này, người phụ nữ lại giống như nổi điên túm lấy bác sỹ trực ban hành lang: “Chồng của tôi đâu? Tại sao tôi thấy ông ấy?”

      “Phu nhân, bà đừng vội…”

      “Ông ấy đâu? Ông ấy thể tự mình rời khỏi đây, các người mang ông ấy đâu rồi?”

      Tình huống trở nên hỗn loạn, cách đó xa, vài người đàn ông cường tráng tới, Dung Ân thấy thế, vội vàng nắm tay Lý Hủy, tiếng động rời .

      Bước vào trong thang máy, vỗ vỗ ngực: “May quá chúng ta nhanh, mấy người kia chắc là vệ sỹ…”

      Chưa xong, thang máy dừng lại ở tầng bốn: “Lùi lại , tránh đường nào, đẩy vào trong.”

      Theo tiếng hô to, mấy y tá vội vàng hỗ trợ đẩy chiếc xe chở người bệnh chen vào, có bệnh nhân nằm tấm ga màu trắng, đó tất cả đều là máu. Lý Hủy sợ đến mức hai chân mềm nhũn, vội vàng nắm tay Dung Ân.

      Máu từ mũi bệnh nhân đó liên tục chảy ra, từng mảng từng mảng máu lớn trào ra, tốc độ nhanh ngoài sức tưởng tượng. Y tá căng thẳng chìn chằm chằm con số thang máy giảm xuống, đầu bệnh nhân phải dựa vào người của Lý Hủy và Dung Ân, ánh mắt Dung Ân vô tình liếc qua, lại thấy được khuôn mặt đầy vết thương.

      Cho dù vậy, chỉ cần liếc mắt cái vẫn có thể nhận ra người đó là giám đốc Lý.

      Lý Hủy nắm chặt mắt dám nhìn, Dung Ân làm như thấy quay đầu sang hướng khác, chỉ có điều trái tim đập liên hồi, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

      Giám đốc Lý như hấp hối, sau khi ho khan mấy tiếng, miệng bắt đầu hộc máu.

      Thang máy ‘đinh’ tiếng mở ra, ý tá vội vàng kéo xe chở bệnh nhân ra ngoài, đẩy về phía cửa phòng cấp cứu.

      “Đen đủi quá mất.” Hai chân Lý Hủy mềm nhũn, cả người dựa vào cánh tay Dung Ân: “Tớ sợ trời sợ đất, nhưng chỉ cần thấy máu là choáng.”

      “Dung Ân?” Thấy mãi lời nào, Lý Hủy tưởng cũng bị dọa.

      Lay mạnh cánh tay , Dung Ân mới hoàn hồn: “Chúng ta mau về nhà thôi.”

      “Ừ, chỗ này thể ở lâu.”

      Ra đến cửa bệnh viện, nhà Lý Hủy ở gần đây. Dung Ân vốn định mời Lý Hủy ăn cơm tối, nhưng sau khi chứng kiến màn vừa nãy, ai còn nuốt trôi, thế nên ai về nhà nấy.

      Dung Ân càng nghĩ càng thấy đúng, lúc vừa đến bến chờ xe bus, điện thoại di động đổ chuông.

      “Ân Ân, em ở đâu?”

      “Việt, em ở cổng bệnh viện thành phố.”

      ta hơi dừng lại: “Em đến đấy làm gì?” Thanh hơi tức giận.

      Dung Ân biết, nếu là đến xin lỗi giám đốc Lý, chắc chắn Diêm Việt tức giận: “ có gì, có đồng nghiệp của em bị ốm, em đưa ấy về nhà, vừa hay nhà ấy gần bệnh viện, nên em dẫn ấy khám xem thế nào.”

      “Ừm, em cứ ở đó, mười phút nữa đến đón em.”

      Trong lòng Dung Ân cũng có chuyện muốn hỏi ta: “Vâng.”

      Diêm Việt ước chừng thời gian rất chuẩn, khi Dung Ân lên xe, ta lấy từ ghế sau con chuột túi lông xù màu xám đưa cho : “Nợ em quà sinh nhật.”

      Đây là lời hứa mà ta chưa kịp thực , Dung Ân ôm chặt: “ còn nhớ ư?”

      ta xoa đầu : “Ngốc ạ, những lời , tất nhiên nhớ.”

      Màn đêm dần buông xuống, Diêm Việt dẫn đến khách sạn Ma Thiên, chọn phòng trang nhã. Gọi món ăn xong, ta bảo người phục vụ đứng chờ ngoài cửa, muốn có người khác quấy rầy khoảng thời gian riêng tư giữa hai người.

      “Việt.” Dung Ân nhìn bàn đầy thức ăn, nhưng muốn ăn: “Ở bệnh viện thành phố, em nhìn thấy giám đốc Lý.”

      Diêm Việt ngồi cạnh ghế sô pha, loại rượu hồng hảo hạng đúng là tỏa ra ánh sáng khác biệt, ta khẽ nhấp ngụm: “Lão ta vẫn chưa chết?”

      Dung Ân lạnh sống lưng, tay phải vội cầm lấy cổ tay Diêm Việt: “Việt, chẳng lẽ là làm sao?”

      Nhìn vẻ mặt lo lắng của , khóe miệng của ta nhếch lên: “Người như vậy đáng chết sao?”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 36: Tuyệt vọng muốn khóc

      “Nhưng, như vậy là phạm pháp.”

      Vẻ mặt Dung Ân lo lắng, ta kéo tay lại đặt trong lòng bàn tay, muốn lo lắng: “Em yên tâm, vẫn chưa kịp ra tay.”

      “Việt, hứa với em, đừng làm ra những việc quá khích”

      Diêm Việt gắp cá Quế vào đĩa trước mặt Dung Ân, mười ngón tay đan vào nhau đặt đùi , ta mỉm cười ấm áp, nhàng gật đầu: “ hứa với em.”

      Trái tim Dung Ân lúc này mới khẽ buông lỏng, đói đến mức bụng dán vào lưng, tay Diêm Việt gắp thức ăn cho , tay kia vòng ra sau lưng, ôm chặt lấy eo .

      Chỗ đặt bàn tay bỏng rát, Dung Ân bất giác đỏ mặt, cúi đầu hùng hổ ăn cơm. Diêm Việt hề động đũa, chỉ ngồi liên tục gắp thức ăn cho , nghiêng đầu, nhìn chằm chằm tướng ăn mấy nho nhã của Dung Ân.

      “Em ăn no rồi.”

      ?”

      Dung Ân cười đặt tay lên bụng: “Bụng em giống như trái bóng rồi này.”

      “Để sờ thử xem.” Dung Ân tưởng ta đùa, ngờ ta thực đưa tay ra, lòng bàn tay nóng rực áp lên bụng , cả người Dung Ân cứng đờ vì động tác này của ta, nhiệt độ máy điều hòa trong phòng nhanh chóng tăng lên.

      ta cúi người hôn lên khóe môi Dung Ân, cũng nóng lòng muốn xâm nhập, mà chỉ từ tốn hôn từng cái, bàn tay to luồn vào áo lông mỏng, trực tiếp phủ lên làn da mềm mại mịn màng của .

      Sau lưng, là chiếc ghế sô pha rộng rãi, ta hoàn toàn nắm thế chủ động, nửa người đè xuống. Dung Ân nào có sức lực chống cự, liền thuận thế nằm xuống.

      Nụ hôn này, ngọt ngào mà triền miên, quyến rũ mà lưu luyến, cũng đến muộn mất năm.

      Tay phải Dung Ân vòng sau gáy ta, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt đỏ lên, dáng vẻ mê ly, thân thể ta kề sát , đôi mắt nhắm đột nhiên mở to, trong đôi mắt màu hổ phách, chỉ có lạnh lùng.

      Ngón tay nhàng vuốt ve, di chuyển đến đâu, thân thể Dung Ân căng lên đến đó. Cảm thấy có loại run rẩy của dục vọng chảy trong cơ thể.

      Tay ta chút do dự đặt lên nơi mềm mại trước ngực Dung Ân, cánh tay cứng đờ, Diêm Việt đẩy áo lót của ra, trực tiếp mơn trớn. Dung Ân mở mắt, ngừng động tác hôn.

      “Em sao vậy?”

      Dường như ngờ đột nhiên Diêm Việt có động tác như vậy, sau năm, mặc dù những ký ức vẫn còn, nhưng cũng quen với thân mật thế này.

      Diêm Việt nhận thấy khác thường của , ánh mắt sắc lạnh vụt qua trong tíc tắc khiến người ta thể nắm bắt. ta sửa sang lại áo lót cho xong, thu tay về: “ xin lỗi.”

      “Việt, em chỉ là.”

      Diêm Việt đặt tay lên vai Dung Ân, kéo vào lòng mình, cằm khẽ cọ trán , môi lại nở nụ cười cưng chiều: “ hiểu, là vội vàng, em muốn giữ gìn trọn vẹn cho đến cuối cùng , phải ?”

      Bả vai dưới bàn tay chợt cứng ngắc, ngực Dung Ân nhói đau, hít hơi sâu, nhưng thở ra được, sắc mặt lập tức trắng bệch. Nụ cười của Diêm Việt càng sâu hơn, ta cầm tay : “Về thôi.”

      Đứng ở cửa khách sạn Ma Thiên, gió đêm thổi buốt tới óc, những lời lúc nãy của Diêm Việt khiến đầu đau như nứt ra, Dung Ân dựa người vào chiếc cột có kiểu dáng mang phong cách La Mã, chờ ta lấy xe.

      Đúng là oan gia ngõ hẹp, ngay khi nhìn thấy bóng dáng Nam Dạ Tước, thân thể dựa nghiêng của lập tức đứng thẳng nghiêm nghị như sắp gặp quân địch, ánh mắt, cố gắng ngụy trang vẻ bình tĩnh lại càng để lộ ra nét hốt hoảng, đều thoát khỏi tầm mắt của .

      Nam Dạ Tước mặc trang phục thoải mái, mình, giống như có hẹn.

      Dung Ân nhìn về hướng hầm để xe, mãi thấy xe Diêm Việt từ dưới lên, khóe mắt Nam Dạ Tước cong lên bước đến, có điều như mong muốn của qua luôn, mà cố tình, dừng lại bên cạnh .

      chờ ai sao?”

      Có lẽ vì chột dạ, Dung Ân muốn để Diêm Việt nhìn thấy cảnh và Nam Dạ Tước ở chung chỗ trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

      “Tổng giám đốc, có hẹn sao?”

      có.” Nam Dạ Tước học bộ dạng lúc nãy của , nghiêng người dựa thân thể cao lớn vào cột trụ La Mã: “Tôi đặc biệt đến tìm .”

      Thần sắc Dung Ân bàng hoàng, thể che giấu: “ tìm tôi có việc gì?”

      theo tôi.” Nam Dạ Tước thản nhiên nhả ra ba chữ.

      “Tôi có hẹn rồi.” Dung Ân vừa cố gắng thuyết phục , vừa sợ Diêm Việt ở đằng sau lên, cố ý đứng cách Nam Dạ Tước khoảng, lúc này gió thổi vào mặt, dường như lạnh hơn.

      Chính là cố ý đó, khiến khuôn mặt đẹp trai ban đầu chỉ có lạnh lùng của , trở nên xanh mét: “Dung Ân, lúc lên giường với tôi trước đây, rất chủ động cơ mà, sao, bây giờ tình nhân cũ trở về, lại nhanh chóng lạnh lùng vô tình như vậy?”

      “Rốt cuộc muốn gì?” hạ thấp giọng, nhưng phẫn nộ thể kìm nén, khiến thanh khàn khàn tựa như gầm .

      “Hôm nay, tôi phát ra việc rất vui.”

      Dung Ân quay đầu sang chỗ khác, muốn để ý đến.

      Nam Dạ Tước lấy điện thoại di động ra, tùy ý thực vài thao tác, bóng dáng cao lớn của che khuất khuôn mặt u ám của Dung Ân lúc này, giơ điện thoại di động đến trước mặt : “Có phải rất đặc sắc hay ?”

      Dung Ân liếc qua cái, con ngươi màu đen chợt phóng đại, đưa tay bịt miệng, biểu tình kinh hãi hiển khuôn mặt: “ ——”

      Nam Dạ Tước cất di động, xoay người chuẩn bị rời khỏi: “, hay ?”

      giật mình đứng yên, toàn thân lạnh như băng, ngay cả sức lực để nhấc chân cũng có, trong lòng, chỉ có đau tức, mà giờ phút này như thể bị xé rách.

      Nam Dạ Tước mở cửa xe, mới ngồi vào, Dung Ân tiến lại.

      xóa ngay tấm ảnh kia .”

      Nam Dạ Tước khởi động xe, giẫm chân ga: “Tôi còn có cái hay hơn, có muốn xem ?”

      Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, khuôn mặt của bị thứ ánh sáng ảm đạm đó chiếu vào càng trở nên mỏng manh yếu đuối, dường như cố kìm nén, Nam Dạ Tước quay đầu sang, nhìn thấy đáy mắt hơi gợn sóng.

      Dung Ân muốn khóc, hơn nữa, loại dự cảm tốt khiến dám tưởng tượng những gì xảy ra tiếp theo.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 37: Điều kiện trao đổi là gì?

      Xe rẽ vào khúc cua, điện thoại trong túi xách bất chợt vang lên. Dung Ân lấy lại tinh thần, cầm điện thoại trong tay, sau khi hít sâu hơi, chuẩn bị nghe máy.

      Bàn tay đột nhiên trống . Nam Dạ Tước liếc nhìn tên người gọi đến hiển thị màn hình, tiện tay ném . Điện thoại di động lập tức bị ném ra ngoài đường. Phía xa tiếng chuông điện thoại lọt thỏm giữa tiếng còi xe ô tô và tiếng xe cộ qua lại, trong nháy mắt bị nghiền nát.

      Dung Ân ngó đầu ra, Nam Dạ Tước lái xe khỏi rất xa, thể tin quay đầu: “ là đồ điên!”

      Chợt đánh mạnh tay lái, rẽ sang bên phải, khiến cả người đập vào cửa xe: “Đáng giá vậy sao? cái điện thoại di động cũ nát, hôm sau tôi đền cho trăm cái.”

      Dung Ân muốn cãi nhau với người này, ánh mắt nhìn xuống dưới, dừng lại ở túi quần của Nam Dạ Tước – chỗ để điện thoại của .

      “Nhìn cái gì?” nhìn theo tầm mắt , ánh mắt bỗng lóe lên vẻ xấu xa, cố ý bóp méo : “ người tôi có nhiều bảo bối lắm.”

      Dung Ân nhíu mày, quay đầu, dựa người vào cửa xe thêm gì nữa.

      biết xấu hổ!

      Xe chạy đều đều, lúc vào ngôi biệt thự lộ thiên, Dung Ân cũng xa lạ gì với kiến trúc nơi này, nhưng từ gan bàn chân lại dâng lên cảm giác sợ hãi nên lời.

      Hai lần thân mật giữa và Nam Dạ Tước, đều là tại nơi này.

      Nam Dạ Tước tùy ý dừng xe trong khuôn viên vườn hoa, giơ tay ra, định ôm eo Dung Ân vào.

      bài xích của , biểu còn ràng hơn lời , gạt tay ra, giữ khoảng cách với : “Tự tôi được.”

      Vừa vào đến phòng khách rộng chừng trăm mét vuông, đứng ở cửa hỏi: “Thứ đó ở đâu?”

      Nam Dạ Tước đá giày, cầm lấy tay . Dung Ân giãy ra, càng bị nắm chặt trong lòng bàn tay hơn, sức lực mạnh đến nỗi dường như nghe thấy tiếng xương cốt của mình vang lên, Dung Ân đau đến mức trán toát mồ hôi lạnh: “Tay của tôi sắp gãy rồi.”

      “Ngoan ngoãn nghe lời có phải tốt hơn ?” Tuy rằng cười, nhưng ngữ khí rất lạnh, hơi thả lỏng tay, dẫn đến trước ghế sô pha giữa phòng khách.

      hiểu sao, càng chịu thua, lại càng muốn phá tan kiên cường của , đây giống như trận đấu, chưa bao giờ kích thích như thế này, khiến tình thần Nam Dạ Tước rất hưng phấn. Có lẽ, đến ngày khi Dung Ân ngoan ngoãn phục tùng, chơi chán.

      “Thứ đó ở đâu?” Dung Ân hỏi lại lần nữa.

      Nam Dạ Tước bỏ tay ra, mình ngồi xuống ghế sô pha, bắt chéo chân, sau khi điều chỉnh xong tư thế ngồi cách thoải mái nhất, mới chỉ ngăn tủ bên cạnh chiếc ti vi: “Ở trong đó.”

      Dung Ân vội vã chạy đến, lôi hết đồ ở trong đó ra: “Rốt cuộc là cái nào?”

      Nhiều đĩa như vậy, nhìn hoa cả mắt.

      mở lên xem thử phải biết sao?” cúi người, lấy quả táo bàn, bắt đầu gọt vỏ.

      Dung Ân chọn chiếc đĩa, chỉ ba giây sau, ti vi liền xuất loạt số liệu rang. vội thay cái khác, thử mấy lần, động tác có chút nôn nóng, đĩa cũng bày đầy ra sàn nhà.

      ngồi xổm xuống nhặt, từ đỉnh đầu, đĩa vừa cho vào phát hình ảnh, trong nháy mắt tiếng rên rỉ quyến rũ của phụ nữ hòa với tiếng thở dốc của đàn ông vang vọng khắp phòng khách trống trải. Điểm chết người hơn nữa, chính là tiếng thân thể va chạm cũng vang lên mồn .

      Dung Ân ngẩng phắt đầu, mặt đỏ như tôm luộc, cuống cuồng nhặt bừa chiếc đĩa dưới sàn nhà thay vào.

      Đập vào mắt, là hình ảnh ở bãi đỗ xe ngầm.

      Hai gã đàn ông mở cái bao tải màu nâu xám ra, tiêu cự máy quay điều chỉnh gần hơn, dừng lại khuôn mặt hốt hoảng thất thố của ông ta.

      Là giám đốc Lý, Dung Ân duy trì tư thế ngồi xổm, căng thẳng theo dõi từng hình ảnh hiển thị màn hình.

      . Các là ai, định làm gì?”

      “Đừng sợ, chỉ là có chuyện muốn thương lượng với ông.” trong hai gã đàn ông cúi người xuống, thanh lúc này rất , nhưng Dung Ân có thể nhìn vào khẩu hình, hiểu được từng chữ trong câu : “Ông chủ của chúng tôi muốn, ông dừng tay lại, đừng gây chuyện nữa.”

      Giám đốc Lý quen với những chuyện thế này: “Là vì con đàn bà kia chứ gì? Hừ! Biết điều thả tôi ra, đây chính là bãi để xe của bệnh viện thành phố, người của tôi ở ngay ngoài kia.”

      Nghe ông ta xong, hai gã đàn ông cười phá lên: “Đúng là nơi này rất an toàn, có ai đến đây.”

      Theo ánh mắt của họ, bây giờ giám đốc Lý mới nhìn thấy máy quay giám sát ở xung quanh bị phá hỏng, sắc mặt ông ta hoảng hốt, phách lối vừa rồi cũng biến mất dấu vết: “Các người thả tôi ra. Tôi, tôi coi như chuyện hôm đó chưa từng xảy ra, tôi kiện ta nữa, các người thả tôi ra.”

      Lúc này, hồi còi ô tô vang lên, gã đàn ông ra hiệu cho đồng bọn trông coi, còn mình về phía đó, trong góc khuất bãi để xe, đỗ chiếc xe Audi màu đen mới tinh.

      Hình như người trong xe dặn dò gã đàn ông mấy câu, bởi vì ánh sáng quá tối, Dung Ân cũng thấy người ngồi bên trong là ai.

      Khi gã đàn ông trở lại, tay cầm thêm hai sợi dây thừng, giám đốc Lý vừa nhìn thấy, sớm sợ đến mức năng lộn xộn: “Ngươi, rốt cuộc các ngươi là ai, định làm gì?”

      “Ông chủ của chúng tôi , loại người như ông, phải sống giống như chó.”

      “Thả tôi ra, tôi cảnh cáo các người.”

      Gã đàn ông ném sợi dây cho đồng bọn, hai gã đàn ông lực lưỡng dễ dàng trói chặt tay chân của ông ta lại, rồi buộc vào bốn cây cột trong bãi để xe.

      Cả người giám đốc Lý bị kéo căng, nằm bất động mặt đất, lúc này, xe Audi ở trong góc khuất khởi động, từ từ lái lại đây. Ông ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, tứ chi bắt đầu giãy dụa, nhưng hề có chút tác dụng.

      Bánh xe lăn rất chậm, từ từ đến gần, khí chết chóc kiểu này, có thể ép người ta phát điên.

      Ông ta bắt đầu la to, thanh chói tai giống như tiếng cồng chiêng: “Cứu tôi với, —— Cứu tôi với ——” sợ hãi đó, dường như xuyên qua cả thời gian, Dung Ân cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, giống như đặt mình trong hầm băng, ôm chặt hai vai, nhìn màn hình chằm chằm chớp mắt.

      Bánh xe to dày lăn lại gần, cặp mắt giám đốc Lý trợn trừng, trơ mắt nhìn bánh xe cán qua cánh tay ông ta, thanh gãy xương vẫn chưa dứt, bánh xe vừa nghiền qua lại lăn trở lại, đè lên cánh tay gãy lần nữa.

      “A ——”

      tiếng này, so với lúc nãy càng như chọc thủng màng nhĩ, trong đời, Dung Ân chưa bao giờ nghe thấy thanh nào kinh khủng như vậy. Xe chạy ra khỏi đoạn, lại quay đầu, giống như lần trước nhằm về phía hai chân giãy dụa của ông ta.

      Hình ảnh càng gây nên cảm giác chấn động mạnh mẽ hơn, đầu chiếc xe màu đen cứ như đụng vào người Dung Ân, hai chân mềm nhũn, cả người vô lực ngồi bệt xuống sàn nhà.

      Chẳng trách trong thang máy, giám độc Lý lại chảy nhiều máu như vậy.

      Nam Dạ Tước bổ quả táo vừa gọt vỏ xong thành từng miếng cho vào đĩa đựng hoa quả, xe Audi dừng lại bên cạnh người giám đốc Lý, người đàn ông bước xuống từ ghế sau xe đứng quay lưng về phía máy quay, ta dùng chân đá đá vào mặt giám đốc Lý, thấy ông ta hoàn toàn bất tỉnh, lúc này mới hài lòng xoay người.

      Khuôn mặt của Diêm Việt, bị cho dừng hình ra cách nét, đôi mắt màu hổ phách người khác thể cải trang, đằng sau, từng dòng máu phun ra từ tứ chi của giám đốc Lý, lúc nãy Nam Dạ Tước cho xem, chính là bức ảnh chụp thảm cảnh ở chỗ này.

      Dung Ân giống như lại ngửi thấy mùi máu tươi tanh tưởi kia, thấy lợm giọng, vội vàng đứng dậy chạy lảo đảo vào nhà vệ sinh.

      Tất cả cơm tối ăn vào đều nôn ra hết, tay ôm bụng, rã rời chống người dậy, sau khi súc miệng rửa mặt bằng nước lạnh xong, mới lê bước chân nặng nề ra ngoài.

      màn hình ti vi, lặp lặp lại những hình ảnh tàn khốc, Dung Ân đến đó rút hết phích cắm điện, Nam Dạ Tước hướng vẫy tay: “Lại đây.”

      ngồi dưới đất, dựa lưng vào ghế sô pha: “ muốn gì?”

      Nam Dạ Tước tự nguyện hạ mình, ngồi xuống cạnh , co chân lên: “Thủ đoạn độc ác như vậy, ngay cả tôi nhìn cũng thấy sợ.”

      Dung Ân làm như nghe thấy, hai tay bó gối: “Điều kiện trao đổi là gì?”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 38: ấy còn sống, tôi là của ấy

      “Tiến hành giao dịch, xem ra càng ngày càng thành thạo.” Tay phải đặt lên tay Dung Ân, cả người áp sáp về phía : “Dự án Vạn Đạt, xem ra là được giải quyết, chỉ có điều ta làm việc cẩn thận chút nào, để lại bằng chứng chết người.”

      ngờ, đường đường là Tước thiếu gia mà vì người tầm thường như tôi, hao tổn ít tâm tư.”

      câu châm chọc, khiến lồng ngực Nam Dạ Tước phập phồng lên xuống, thể nhịn mà cười thành tiếng: “Ân Ân, có phải rất hận tôi hay ?”

      Dung Ân gì, sau khi rửa mặt, nước vẫn còn dính tóc. Nam Dạ Tước vươn tay, quay mặt lại đối diện với mình: “Tình nhân cũ trở về, căn bản các người có thể quay lại bên nhau, thậm chí, có thể vô lo vô nghĩ trở thành thiếu phu nhân nhà họ Diêm. Ân Ân, tại sao lúc đó kiên định hơn chút nữa? Chịu đựng thêm mấy ngày, Diêm Việt trở về, đáng tiếc. Chậm bước, lên giường với tôi, làm gì có chuyện dễ dàng bò xuống như vậy?”

      Lời , chọc đúng vào điểm yếu của Dung Ân, cây gậy ngáng đường Nam Dạ Tước, lúc nào cũng nằm giữa và Diêm Việt, chỉ cần tùy ý động chút, đau tận tâm can.

      “Có trách trách, là người phụ nữ bán thân.”

      Dung Ân nhìn khuôn mặt hoàn mỹ trước mắt mình, ông trời cho gia thế hơn người, nhưng lại cho trái tim lương thiện.

      cần phải chịu đựng, được khóc trước mặt Nam Dạ Tước, nhưng khi giả vờ kiên cường được nữa, cảm xúc vỡ òa, thể khống chế.

      Dung Ân biết trước, mình còn có tương lai.

      Nước mắt lặng lẽ rơi, Dung Ân tự với chính mình, khóc, chỉ là quá đau đớn, cần được giải tỏa. Nam Dạ Tước thấy khuôn mặt đẫm nước mắt, tâm trạng cũng tốt hơn lên, ngược lại, càng trở nên khẩn trương.

      Lấy miếng táo vừa bổ xong, động tác thô lỗ nhét vào miệng Dung Ân, răng đụng phải ngón tay , khó chịu muốn nhổ ra.

      “Ăn !” Nam Dạ Tước lại lấy thêm miếng nữa, nhét đầy vào miệng .

      Trông bộ dạng lúc này của Dung Ân, vô cùng thảm hại, táo trong miệng hề có vị.

      “Tôi cho điều tra, chú Diêm Việt là cán bộ cao cấp của tỉnh, chẳng qua, nếu ông ta thụ lý vụ án này, tôi khiến ông ta tự lo thân mình cũng xong.” Nam Dạ Tước vặn cằm Dung Ân lại, ép đối mặt với chính mình: “Hơn nữa, nếu cần đến nhân chứng, tôi cũng có thể cung cấp.”

      Táo trong miệng chưa kịp nhai phải nuốt xuống, ăn nhanh quá, khiến tất cả đều nghẹn ở cổ họng: “Khụ khụ ——”

      “Nuốt vào.” Nam Dạ Tước bịt miệng Dung Ân, nhìn vẻ mặt trở nên thống khổ méo mó, tay giữ đầu Dung Ân đặt dựa vào ghế sô pha: “Tôi cho biết, Diêm Việt, lúc nào tôi cũng có thể khiến sống bằng chết, đối phó với tập đoàn Viễn Thiệp, nửa Nghiêm Tước là đủ, thủ đoạn đen tối, chưa từng biết đâu.”

      Hai mắt Dung Ân mở to, miệng bị bịt lại, táo đầy trong miệng thể nuốt xuống cũng nôn ra được. Mặt đỏ lên, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, lọt qua kẽ tay .

      “Dường như trò chơi này càng ngày càng thú vị, ta, nhưng lại phải ở bên cạnh tôi, cuộc sống như vậy, người đau khổ là .”

      Hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Nam Dạ Tước, cúi người xuống, đôi môi mỏng mấp máy trước mặt : “ phải muốn biết điều kiện của tôi sao? Chiếm đoạt hoàn toàn cũng có gì thú vị, tôi có thể để tự do, nhưng, chỉ cần tôi muốn lúc nào cũng phải có mặt, còn nữa, người qua tay tôi, cho phép của tôi người khác thể chạm vào, nếu để tôi phát lên giường của ta, tôi tha cho các người!”

      Bàn tay buông ra, Dung Ân hít hơi sâu, táo ở cổ họng trôi xuống, bị nghẹn đến mức khó chịu, lau sạch nước mắt chuẩn bị đứng lên.

      Nam Dạ Tước thấy sắc mặt tốt, tưởng thỏa hiệp, liền giữ chặt tay , kéo dậy đè xuống ghế sô pha: “Vậy hãy bắt đầu từ đêm nay, ngoan chút, cởi quần áo ra.”

      Vệt nước mắt mặt còn chưa khô, bây giờ trong mắt Dung Ân, Nam Dạ Tước khác gì tên cầm thú.

      Nếu đáp ứng cầu này, tương lai giữa và Diêm Việt còn, đừng Diêm Việt tha thứ cho , ngay cả cũng thể tha thứ cho chính mình.

      Nụ hôn bá đạo xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt sắp xâm nhập vào miệng . Dung Ân giật nảy người, cắn mạnh môi , rên lên tiếng, sau khi nếm được vị của máu mới nhả ra.

      Nam Dạ Tước liếm khóe miệng, bị rách môi.

      Dung Ân lấy hai tay đẩy mạnh người ra, ngờ Dung Ân khỏe đến vậy, suýt chút nữa ngã khỏi ghế.

      dám ra khỏi đây bước thử xem?”

      Dung Ân nhặt túi xách dưới sàn nhà lên, chân trần nền gạch bóng loáng ra phía cửa, Nam Dạ Tước thấy bóng lưng kiên định, vội vàng đuổi theo bắt lấy cổ tay : “ sợ, tôi phát tán đoạn băng này?”

      “Cho nên, muốn sử dụng nó để khiến tôi ngoan ngoãn nghe lời phải ?” Dung Ân xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mặt mình: “Nếu tôi đáp ứng điều kiện của , sau này tôi còn có hy vọng sao?”

      Nam Dạ Tước nghe , đôi mắt đen láy lóe lên tia nguy hiểm: “ tiếp!”

      “Bây giờ, Diêm Việt trở về, những cầu hoang đường đó của , tôi tiếp tục đáp ứng, ấy còn sống, tôi là của ấy.”

      Chỗ cổ tay truyền đến cảm giác đau nhói, Dung Ân biết những lời này khiến Nam Dạ Tước tức giận, ngẩng cao đầu, quyết định này, bao giờ thay đổi.

      “Ha ha ——” Nam Dạ Tước nhếch môi khinh thường: “ nực cười, sao, bây giờ ta thủ thân như ngọc?”

      “Trước đây, là tôi tưởng ấy chết, nên tôi mới chấp nhận cầu của .”

      “Có phải ở trong mắt , nếu lúc đó có người đàn ông khác chịu vươn tay ra giúp đỡ, cũng có thể lên giường với ta?”

      Dung Ân cảm giác được cổ tay bị xiết chặt, máu thể lưu thông, năm ngón tay tê dại: “Hoàn cảnh lúc đó, có nếu, ngoài ra, có ai có thể so sánh với chỗ dựa vững chắc như Tước thiếu?” tại, dù sao nhược điểm của Diêm Việt vẫn nằm trong tay Nam Dạ Tước, Dung Ân muốn chọc tức .

      thử xem, nếu ta biết từng bán mình cho tôi, ta còn có thể cưng chiều như bảo bối nữa ?” Khóe môi Nam Dạ Tước kiêu ngạo cong lên, vô cùng xấu xa.

      Dung Ân thở hắt ra, sau khi hạ quyết tâm, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều: “ yên tâm, quan hệ giữa và tôi, tôi chưa hề có ý định giấu Diêm Việt, nếu phải che giấu, thà tôi dứt khoát vạch trần vết sẹo này, có lẽ, ban đầu rất đau, nhưng tôi tin rằng nó từ từ lành lặn.”

      Nụ cười khuôn mặt đẹp trai của Nam Dạ Tước nhất thời cứng ngắc, khóe môi dần dần mím lại, , ngờ lại là vết sẹo vội vàng muốn xóa ? Cảm giác thất bại mãnh liệt khiến khuôn mặt Nam Dạ Tước trở nên hung ác nham hiểm, thần sắc khiến khiến người ta vô cùng kinh hãi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :