1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ám Dục - Thánh Yêu(144c+3nt)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 20: Quá khứ đẹp nhất


      Đây là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Dung Ân, hô hấp của trong nháy mắt đều tập trung tại lòng bàn tay người đàn ông, Dung Ân bắt đầu giãy giụa, nhưng phần cơ thể bị áp chặt vào vòm ngực cường tráng thể nhúc nhích. Hít thở càng lúc càng khó khăn, ngực đau đớn như sắp nổ tung, chưa bao giờ Dung Ân cảm thấy sợ hãi, tối tăm và tuyệt vọng như bây giờ…

      Diêm Việt.

      Chắc chắn lúc đó còn khó chịu hơn em gấp nghìn lần phải ?

      Cuối cùng em cũng cảm nhận được thống khổ của .

      sắp được giải thoát rồi ư? Sống độc mình mệt mỏi quá…

      Suy nghĩ bắt đầu tan rã, người đàn ông thấy trong lòng sắp lịm , vừa đúng lúc buông tay.

      Trong khoảnh khắc có thể hít thở lại bình thường, suy nghĩ buông xuôi trong đầu cũng biến mất, khi thấy có hi vọng, cho dù ai cũng bỏ qua, Dung Ân tham lam liên tục hít vào mấy hơi: “ là ai?”

      Người đàn ông lại xoa mặt , rồi lấy tay kéo miếng vải đen che mắt Dung Ân xuống.

      muốn quay đầu nhưng lại bị ta giữ chặt, thể nhìn thấy người phía sau, chỉ có thể nhìn thẳng về phía trước.

      bức tường màu trắng, treo tấm phông rất lớn, sau số tiếng động lạ, khuôn mặt trẻ trung, quen thuộc bất ngờ xuất trước mắt Dung Ân.

      phông chiếu, từng bức ảnh lần lượt được ra, những ký ức bị chôn sâu, như bộ phim quay chậm cứ thế ùa về.

      Chàng trai với mái tóc ngắn màu nâu sậm, có đôi mắt khác hẳn với người bình thường, ngũ quan ràng, môi luôn nở nụ cười tươi, trái tim Dung Ân đau đớn, giống như chiếc hộp bị mở nắp bắt đầu lan ra, những bức ảnh này ghi lại quá khứ tươi đẹp của và Diêm Việt. Theo từng bức ảnh màn hình, có thể cảm nhận được phẫn nộ của người đàn ông ở phía sau, biết từ khi nào, đôi tay vỗ về khuôn mặt vô ý thức nắm chặt.

      Hình ảnh dừng lại ở tấm ảnh chụp dưới ánh tà dương, khuôn mặt nhìn nghiêng của chàng trai trong ảnh vô cùng cuốn hút, chàng trai cúi đầu, đặt nụ hôn lên môi Dung Ân.

      là ai? là ai? Việt, có phải là ?”

      Dung Ân cố gắng giãy giụa, giọng trở nên mất bình tĩnh, muốn thoát ra khỏi bàn tay người đàn ông, để nhìn khuôn mặt của ta, lẽ nào, đời này thực tồn tại kỳ tích ư?

      “Ha ha ——” Phía sau truyền đến tiếng cười lạnh lùng và xa cách của người đàn ông, ta đặt tay phải lên cổ Dung Ân: “Với thân thể dơ bẩn của giờ, còn xứng được nhắc đến cái tên này sao?”

      Thân thể Dung Ân cứng đờ, niềm hi vọng mới được nhen nhóm trong nháy mắt tắt ngóm, thẫn thờ nhìn chằm chằm phía trước: “Tại sao tôi có thể hy vọng rằng ấy còn sống được cơ chứ?”

      Người đàn ông nắm chặt tay, Dung Ân định thần lại “ định làm gì?”

      ta bỏ tay ra, bịt mắt Dung Ân lại lần nữa, đột nhiên chìm vào bóng tối khiến kịp thích ứng, người đàn ông giật mạnh áo , cúi đầu xuống, ngậm lấy bờ vai trần của .

      Đây phải là hôn, cũng phải kiểu đụng chạm bình thường, mà là trực tiếp phát hận lên da thịt.

      Lực cắn mạnh đến nỗi, da ngay lập tức chảy máu, đôi tay nắm vai càng lúc càng chặt, Dung Ân hề kêu đau, chỉ mím chặt môi, rốt cuộc đối phương là ai mà có thể hận đến vậy?

      Cổ đau đớn, lúc người đàn ông nhả ra, Dung Ân có thể cảm thấy máu từ miệng vết thương xuống cổ áo. Bây giờ là đầu thu, nhưng người vẫn rịn ra lớp mồ hôi mỏng.

      “Chụp lại mấy bức ảnh, rồi vứt ta ở chỗ nào đó.” Người đàn ông kia lạnh lùng xong, quay người thẳng.

      bắt tôi xem những bức ảnh đó, mục đích của là gì?” Tất cả đều là những kỷ niệm giữa và Diêm Việt, nhiều người có thể biết được.

      Câu trả lời là tiếng cười lạnh của người đàn ông, ngay sau đó là ánh sáng lóe lên của máy chụp ảnh, bọn họ làm gì Dung Ân nữa, sau khi nhét lên xe, khoảng mười phút vứt đường cái.

      Cánh tay bị quệt xuống nền đường, trông Dung Ân lúc này nhếch nhác chịu nổi.

      Sau khi được cởi trói và bị đẩy xuống xe, động tác đầu tiên của Dung Ân là kéo miếng vải đen bịt mắt xuống, ngay lúc đó, chiếc xe lao đến dừng ở sau lưng .

      “Dung Ân!” Trần Kiều vội vàng xuống xe, chạy đến nâng đứng dậy: “Em có sao ?”

      Ngoại trừ cánh tay bị xước da và chỗ bị người đàn ông kia cắn, sao: “Trần Kiều, tại sao lại ở đây?”

      “Trước tiên hãy lên xe .” Vẻ mặt Trần Kiều nghiêm túc, cầm tay dẫn lên xe, sau khi mua thuốc xong dừng xe ở bên đường: “Những người lúc nãy là ai?”

      nhìn thấy rồi?”

      “Ừm, vẫn luôn bám theo chiếc xe đó, nhưng đến con đường vừa rồi bị cắt đuôi, may mà lúc quay lại bọn họ vẫn đường cũ.” Trong lòng Trần Kiều vẫn còn sợ hãi, ta cũng dám vội vàng báo cảnh sát mà ở lại chỗ kia chờ.

      “Em cũng biết.” Dung Ân nhìn động tác bôi thuốc của cậu ta, do dự chút, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: “Trần Kiều, theo người chết có khả năng sống lại hay ?”

      Động tác bôi thuốc của ta dừng lại, ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc : “Thực ra, chuyện Việt mất đến bây giờ nhà họ Diêm vẫn giữ bí mật với người ngoài, những người biết chuyện này cũng chỉ có em và , lúc đó, người ở bên cạnh cậu ấy đến giây phút cuối cùng là em, Dung Ân, em chắc chắn rằng cậu ấy mất rồi sao?”

      Vết thương đau đớn còn cảm giác, câu ‘Rất xin lỗi’ của bác sỹ hôm đó vẫn còn ràng, rút tay lại, quay mặt ra ngoài nhắm mắt lại.

      Với thái độ cự tuyệt của Dung Ân, Trần Kiều biết muốn nhắc lại, ta thở dài rồi đưa về nhà.

      Ngày hôm sau, Dung Ân đứng trước cửa thang máy, vẻ mặt mệt mỏi thỉnh thoảng lại lấy tay che miệng ngáp liên tục.

      “Mệt lắm sao?” đầu đột nhiên vang lên giọng .

      Dung Ân quay đầu lại, đập vào mắt là sườn mặt cuốn hút, cương nghị của Nam Dạ Tước, người rất cao, cao khoảng mét tám mươi lăm, hôm nay mặc bộ âu phục màu đen, áo sơ mi màu hồng của Armani, màu sắc đối lập như vậy nhưng vẫn phù hợp với , hề mang đến cảm giác u ám ngược lại, còn làm toát ra vẻ đường hoàng.
      Nam Dạ Tước nhìn Dung Ân, tư thế từ cao nhìn xuống càng khiến đôi mắt trở nên sắc bén.

      “Cảm ơn tổng giám đốc, chỉ là đêm qua tôi ngủ ngon thôi.” Khó khăn lắm mới thoát khỏi, cho dù chỉ là chút quan tâm Dung Ân cũng muốn.

      Nam Dạ Tước thấy cố ý trốn tránh mình cảm thấy vui, ‘đinh’ tiếng thang máy chuyên dụng mở ra: “ lên cùng với tôi.”

      Vẻ mặt Dung Ân chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, trùng hợp thang máy chờ nãy giờ sắp đến nơi: “ cần, tôi thang máy dành cho nhân viên là được rồi.”

      Cửa thang máy vừa mở ra, Dung Ân nhấc chân muốn vào.

      Nhưng Hạ Phi Vũ đứng ở cửa hề có ý định nhường đường, bên trong còn có mấy người đồng nghiệp làm ở phòng khác, Dung Ân vừa muốn chen vào, ngờ bàn tay đột nhiên cầm lấy tay , kéo thân thể mới nghiêng của lại và nhanh chóng nhét vào trong thang máy ở bên cạnh.

      Tốc độ nhanh khiến người bên trong kịp thấy cánh tay vừa rồi là của ai, cửa thang máy đóng lại, Hạ Phi Vũ sắc mặt u ám tránh sang bên, hai tay nắm chặt tập tài liệu trước ngực, ta nhận ra chiếc nhẫn ngón út tay Nam Dạ Tước.

      Dung Ân lảo đảo suýt chút nữa ngã ở cửa thang máy, trượt chân, thân thể nghiêng về phía trước, cổ áo rộng lộ ra miếng dán cổ.

      đứng vững lại, cảnh xuân trước ngực bị Nam Dạ Tước nhìn sót chỗ nào.

      Nam Dạ Tước liếm môi, ánh mắt bắt đầu trở nên mờ ám, dựa người vào thang máy, khoanh hai tay trước ngực: “ lộ rồi để lộ , cần phải che nữa.”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 20: Quá khứ đẹp nhất


      Đây là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Dung Ân, hô hấp của trong nháy mắt đều tập trung tại lòng bàn tay người đàn ông, Dung Ân bắt đầu giãy giụa, nhưng phần cơ thể bị áp chặt vào vòm ngực cường tráng thể nhúc nhích. Hít thở càng lúc càng khó khăn, ngực đau đớn như sắp nổ tung, chưa bao giờ Dung Ân cảm thấy sợ hãi, tối tăm và tuyệt vọng như bây giờ…

      Diêm Việt.

      Chắc chắn lúc đó còn khó chịu hơn em gấp nghìn lần phải ?

      Cuối cùng em cũng cảm nhận được thống khổ của .

      sắp được giải thoát rồi ư? Sống độc mình mệt mỏi quá…

      Suy nghĩ bắt đầu tan rã, người đàn ông thấy trong lòng sắp lịm , vừa đúng lúc buông tay.

      Trong khoảnh khắc có thể hít thở lại bình thường, suy nghĩ buông xuôi trong đầu cũng biến mất, khi thấy có hi vọng, cho dù ai cũng bỏ qua, Dung Ân tham lam liên tục hít vào mấy hơi: “ là ai?”

      Người đàn ông lại xoa mặt , rồi lấy tay kéo miếng vải đen che mắt Dung Ân xuống.

      muốn quay đầu nhưng lại bị ta giữ chặt, thể nhìn thấy người phía sau, chỉ có thể nhìn thẳng về phía trước.

      bức tường màu trắng, treo tấm phông rất lớn, sau số tiếng động lạ, khuôn mặt trẻ trung, quen thuộc bất ngờ xuất trước mắt Dung Ân.

      phông chiếu, từng bức ảnh lần lượt được ra, những ký ức bị chôn sâu, như bộ phim quay chậm cứ thế ùa về.

      Chàng trai với mái tóc ngắn màu nâu sậm, có đôi mắt khác hẳn với người bình thường, ngũ quan ràng, môi luôn nở nụ cười tươi, trái tim Dung Ân đau đớn, giống như chiếc hộp bị mở nắp bắt đầu lan ra, những bức ảnh này ghi lại quá khứ tươi đẹp của và Diêm Việt. Theo từng bức ảnh màn hình, có thể cảm nhận được phẫn nộ của người đàn ông ở phía sau, biết từ khi nào, đôi tay vỗ về khuôn mặt vô ý thức nắm chặt.

      Hình ảnh dừng lại ở tấm ảnh chụp dưới ánh tà dương, khuôn mặt nhìn nghiêng của chàng trai trong ảnh vô cùng cuốn hút, chàng trai cúi đầu, đặt nụ hôn lên môi Dung Ân.

      là ai? là ai? Việt, có phải là ?”

      Dung Ân cố gắng giãy giụa, giọng trở nên mất bình tĩnh, muốn thoát ra khỏi bàn tay người đàn ông, để nhìn khuôn mặt của ta, lẽ nào, đời này thực tồn tại kỳ tích ư?

      “Ha ha ——” Phía sau truyền đến tiếng cười lạnh lùng và xa cách của người đàn ông, ta đặt tay phải lên cổ Dung Ân: “Với thân thể dơ bẩn của giờ, còn xứng được nhắc đến cái tên này sao?”

      Thân thể Dung Ân cứng đờ, niềm hi vọng mới được nhen nhóm trong nháy mắt tắt ngóm, thẫn thờ nhìn chằm chằm phía trước: “Tại sao tôi có thể hy vọng rằng ấy còn sống được cơ chứ?”

      Người đàn ông nắm chặt tay, Dung Ân định thần lại “ định làm gì?”

      ta bỏ tay ra, bịt mắt Dung Ân lại lần nữa, đột nhiên chìm vào bóng tối khiến kịp thích ứng, người đàn ông giật mạnh áo , cúi đầu xuống, ngậm lấy bờ vai trần của .

      Đây phải là hôn, cũng phải kiểu đụng chạm bình thường, mà là trực tiếp phát hận lên da thịt.

      Lực cắn mạnh đến nỗi, da ngay lập tức chảy máu, đôi tay nắm vai càng lúc càng chặt, Dung Ân hề kêu đau, chỉ mím chặt môi, rốt cuộc đối phương là ai mà có thể hận đến vậy?

      Cổ đau đớn, lúc người đàn ông nhả ra, Dung Ân có thể cảm thấy máu từ miệng vết thương xuống cổ áo. Bây giờ là đầu thu, nhưng người vẫn rịn ra lớp mồ hôi mỏng.

      “Chụp lại mấy bức ảnh, rồi vứt ta ở chỗ nào đó.” Người đàn ông kia lạnh lùng xong, quay người thẳng.

      bắt tôi xem những bức ảnh đó, mục đích của là gì?” Tất cả đều là những kỷ niệm giữa và Diêm Việt, nhiều người có thể biết được.

      Câu trả lời là tiếng cười lạnh của người đàn ông, ngay sau đó là ánh sáng lóe lên của máy chụp ảnh, bọn họ làm gì Dung Ân nữa, sau khi nhét lên xe, khoảng mười phút vứt đường cái.

      Cánh tay bị quệt xuống nền đường, trông Dung Ân lúc này nhếch nhác chịu nổi.

      Sau khi được cởi trói và bị đẩy xuống xe, động tác đầu tiên của Dung Ân là kéo miếng vải đen bịt mắt xuống, ngay lúc đó, chiếc xe lao đến dừng ở sau lưng .

      “Dung Ân!” Trần Kiều vội vàng xuống xe, chạy đến nâng đứng dậy: “Em có sao ?”

      Ngoại trừ cánh tay bị xước da và chỗ bị người đàn ông kia cắn, sao: “Trần Kiều, tại sao lại ở đây?”

      “Trước tiên hãy lên xe .” Vẻ mặt Trần Kiều nghiêm túc, cầm tay dẫn lên xe, sau khi mua thuốc xong dừng xe ở bên đường: “Những người lúc nãy là ai?”

      nhìn thấy rồi?”

      “Ừm, vẫn luôn bám theo chiếc xe đó, nhưng đến con đường vừa rồi bị cắt đuôi, may mà lúc quay lại bọn họ vẫn đường cũ.” Trong lòng Trần Kiều vẫn còn sợ hãi, ta cũng dám vội vàng báo cảnh sát mà ở lại chỗ kia chờ.

      “Em cũng biết.” Dung Ân nhìn động tác bôi thuốc của cậu ta, do dự chút, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: “Trần Kiều, theo người chết có khả năng sống lại hay ?”

      Động tác bôi thuốc của ta dừng lại, ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc : “Thực ra, chuyện Việt mất đến bây giờ nhà họ Diêm vẫn giữ bí mật với người ngoài, những người biết chuyện này cũng chỉ có em và , lúc đó, người ở bên cạnh cậu ấy đến giây phút cuối cùng là em, Dung Ân, em chắc chắn rằng cậu ấy mất rồi sao?”

      Vết thương đau đớn còn cảm giác, câu ‘Rất xin lỗi’ của bác sỹ hôm đó vẫn còn ràng, rút tay lại, quay mặt ra ngoài nhắm mắt lại.

      Với thái độ cự tuyệt của Dung Ân, Trần Kiều biết muốn nhắc lại, ta thở dài rồi đưa về nhà.

      Ngày hôm sau, Dung Ân đứng trước cửa thang máy, vẻ mặt mệt mỏi thỉnh thoảng lại lấy tay che miệng ngáp liên tục.

      “Mệt lắm sao?” đầu đột nhiên vang lên giọng .

      Dung Ân quay đầu lại, đập vào mắt là sườn mặt cuốn hút, cương nghị của Nam Dạ Tước, người rất cao, cao khoảng mét tám mươi lăm, hôm nay mặc bộ âu phục màu đen, áo sơ mi màu hồng của Armani, màu sắc đối lập như vậy nhưng vẫn phù hợp với , hề mang đến cảm giác u ám ngược lại, còn làm toát ra vẻ đường hoàng.
      Nam Dạ Tước nhìn Dung Ân, tư thế từ cao nhìn xuống càng khiến đôi mắt trở nên sắc bén.

      “Cảm ơn tổng giám đốc, chỉ là đêm qua tôi ngủ ngon thôi.” Khó khăn lắm mới thoát khỏi, cho dù chỉ là chút quan tâm Dung Ân cũng muốn.

      Nam Dạ Tước thấy cố ý trốn tránh mình cảm thấy vui, ‘đinh’ tiếng thang máy chuyên dụng mở ra: “ lên cùng với tôi.”

      Vẻ mặt Dung Ân chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, trùng hợp thang máy chờ nãy giờ sắp đến nơi: “ cần, tôi thang máy dành cho nhân viên là được rồi.”

      Cửa thang máy vừa mở ra, Dung Ân nhấc chân muốn vào.

      Nhưng Hạ Phi Vũ đứng ở cửa hề có ý định nhường đường, bên trong còn có mấy người đồng nghiệp làm ở phòng khác, Dung Ân vừa muốn chen vào, ngờ bàn tay đột nhiên cầm lấy tay , kéo thân thể mới nghiêng của lại và nhanh chóng nhét vào trong thang máy ở bên cạnh.

      Tốc độ nhanh khiến người bên trong kịp thấy cánh tay vừa rồi là của ai, cửa thang máy đóng lại, Hạ Phi Vũ sắc mặt u ám tránh sang bên, hai tay nắm chặt tập tài liệu trước ngực, ta nhận ra chiếc nhẫn ngón út tay Nam Dạ Tước.

      Dung Ân lảo đảo suýt chút nữa ngã ở cửa thang máy, trượt chân, thân thể nghiêng về phía trước, cổ áo rộng lộ ra miếng dán cổ.

      đứng vững lại, cảnh xuân trước ngực bị Nam Dạ Tước nhìn sót chỗ nào.

      Nam Dạ Tước liếm môi, ánh mắt bắt đầu trở nên mờ ám, dựa người vào thang máy, khoanh hai tay trước ngực: “ lộ rồi để lộ , cần phải che nữa.”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21: Em là của tôi

      Dung Ân lấy tay che cổ, mắt nhìn chằm chằm những con số tăng lên.

      Trong thang máy, vì bị người đàn ông nhìn chằm chằm khiến Dung Ân cảm thấy bức bối, đột nhiên đứng thẳng người, vươn tay ôm lấy eo , tay trái chuẩn xác tìm được vị trí miếng băng keo, giật mạnh ra. Vết cắn màu đỏ tươi làn da trắng nõn vô cùng nổi bật, khuôn mặt đẹp trai của Nam Dạ Tước đanh lại, cảm thấy chướng mắt, vạch cổ áo Dung Ân ra, động tác quá mạnh khiến cúc áo đầu tiên áo bị đứt rơi xuống đất.

      “Buông tôi ra! định làm gì?”

      bờ vai trần của Dung Ân, xuất dấu răng nổi bật. Con ngươi đen nhánh của Nam Dạ Tước co lại, những dấu vết mờ ám như thế này, chỉ có người gần gũi nhất mới có thể tạo nên.

      “Đây là kiệt tác của công tử họ Trần kia?” Giọng của bắt đầu bộc lộ tức giận.

      Dung Ân trả lời cẩn thận, muốn liên lụy đến Trần Kiều: “ phải.”

      “Vậy là ai?”

      Dung Ân cứng họng, lại ra câu nên : “ liên quan đến .”

      gian hẹp đột nhiên tăng thêm áp lực, tay Nam Dạ Tước ôm chặt eo Dung Ân, tay kia giữ cằm , ép quay mặt về phía sau: “Trước khi tôi buông tay ai được đụng vào thân thể .”

      ràng là hơi thở nóng rực, nhưng đến bên tai Dung Ân lại trở nên lạnh lẽo khiến người ta run rẩy, người có quyền lực lớn như Nam Dạ Tước, chưa bao giờ muốn trêu chọc, mà cũng thể trêu vào: “ muốn như thế nào mới có thể buông tay?”

      “Rất đơn giản.” Giọng lại trở nên mờ ám, đôi môi mỏng của Nam Dạ Tước tiến đến gần cổ Dung Ân, thở ra hơi, tràn ngập khiêu khích: “Chờ tôi chơi chán, có thể tự do.”

      Sắc mặt Dung Ân khẽ biến hóa, quen đứng ở tư thế thân mật như thế này: “Dựa vào cái gì có thể làm như vậy?”

      “Dựa vào tôi là Nam Dạ Tước!” Nếu muốn, có gì là thể chiếm được.

      Câu trả lời như vậy, đúng là khiến người ta cứng họng, thậm chí còn cảm thấy buồn cười. Dục vọng chiếm hữu của người đàn ông này khiến người ta cảm thấy sợ hãi, Dung Ân giãy giụa, muốn thoát khỏi vòng tay Nam Dạ Tước: “ quen thói bá đạo rồi, tại sao còn phải hao tổn tâm trí dồn ép người khác vào đường cùng, nếu muốn, trực tiếp chiếm đoạt phải nhanh hơn sao?”

      “Ân Ân, em rất hiểu tôi.”

      Mặt Dung Ân nghiêm túc, đặc biệt muốn hiểu . “Tôi thích nhìn người khác giãy giụa, thích nhìn họ bị dồn vào đường cùng.” Đây chính là sở thích của .

      Như vậy phải là nếu ngoan ngoãn nghe lời, lâu sau chán ngấy ư? Nghi ngờ này Dung Ân cũng hỏi, ngay lúc đó, cửa thang máy ”dinh” tiếng. Nhân lúc thang máy mở cửa, Dung Ân chuẩn bị chạy ra, nhưng Nam Dạ Tước phát , nhanh hơn bước, túm lấy cánh tay kéo trở về. Cửa thang máy lại lần nữa đóng lại, hướng lên tầng cao nhất.

      “Sau khi hết giờ làm việc chờ tôi ở cửa công ty, cùng nhau ăn tối.” Ngữ điệu phải hỏi mà là ra lệnh, Dung Ân muốn: “Hôm nay tôi có việc.” “Có việc cũng bỏ.” Nam Dạ Tước vòng qua người , ấn nút thang máy: “Đến lúc đó, tôi ở dưới cổng công ty chờ .”

      Nhìn bóng dáng cao to của Nam Dạ Tước biến mất trước cửa thang máy, Dung Ân nhấn con số, sau đó lùi sâu vào trong thang máy.

      Hôm nay, thời gian làm việc dường như trôi qua rất nhanh, cảm giác mới được lúc, Lý Hủy thu dọn xong bàn làm việc gọi : “Dung Ân, về thôi.” “Cậu về trước , tớ còn ít tài liệu chưa làm xong.” “Vậy tớ về trước nhé, ngày mai gặp lại.”

      Sau khi tất cả mọi người trong văn phòng về hết, Dung Ân mới thả lỏng chút, hi vọng đồng nghiệp nhìn thấy màn tiếp theo. Cầm lấy túi xách, vừa mới đứng lên, cửa phòng làm việc của trưởng phòng lại mở ra. “ chưa về sao?” Dung Ân lễ phép gật đầu: “Tôi chuẩn bị về.” “Dung Ân.” Hạ Phi Vũ đột nhiên đứng chắn đường , vẻ mặt kiêu căng: “Tôi muốn khuyên mấy câu.”

      Dựa vào vẻ mặt của Hạ Phi Vũ, Dung Ân đoán được ta muốn gì, nhưng vẫn giả vờ như biết, hỏi: “Trưởng phòng Hạ, có phải có điều gì tôi chưa hoàn thành tốt trong công việc?”

      “Người giống vì tiền mà lên giường cùng ấy, ấy thích.” Khẩu khí coi thường mà khẳng định: “Cho nên, dù có quấn quýt lấy người đàn ông đó cũng vô dụng thôi.”

      Có trời mới biết, muốn cách Nam Dạ Tước càng xa càng tốt, nhưng sau khi những bức ảnh kia bị phát tán trong phòng thiết kế, mọi người đều nghĩ đeo bám : “Tôi chưa bao giờ “hy vọng” được Nam Dạ Tước thích.” Đây là lời lòng của .

      “Những người phụ nữ như tôi gặp ít. Nam Dạ Tước đối với các , cũng chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi. Quá ngoan ngoãn nghe lời khiến người đàn ông mất dục vọng được chinh phục.” Các ? Quả nhiên, Hạ Phi Vũ coi Dung Ân như những người phụ nữ kia.

      Giơ tay lên nhìn đồng hồ, muộn hai mươi phút. Nếu còn , chỉ sợ ngài Tổng giám đốc đại nhân đích thân lên tận đây tìm. Dung Ân qua đụng vào bả vai Hạ Phi Vũ: “Trưởng phòng Hạ sai. ta đối với phụ nữ lúc nào cũng chỉ có hứng thú nhất thời. Sau khi chiếm được, cảm thấy nhàm chán, rồi lại tìm kiếm mục tiêu mới, lặp lặp lại bao giờ kết thúc. Tình của người đàn ông như vậy, đáng tin tưởng, lại càng thể chỉ dành cho người phụ nào nào hết.”

      Tiếng bước chân sau lưng xa dần. Hạ Phi Vũ nắm chặt tay phải, giữa ta và Nam Dạ Tước, thỉnh thoảng có hẹn hò, cũng chỉ là ăn cơm, hôn môi mà thôi. Nam Dạ Tước chưa bao giờ muốn ta, bởi vì từng , ta giống với những người phụ nữ khác. Cho nên, ta chắc chắn ngày nào đó quay đầu.

      xuống tầng , vừa mới ra khỏi cửa công ty, thấy Trần Kiều đứng chờ: “Dung Ân, đến đón em.”

      cần.” Dung Ân nhìn thấy xe của cậu ta dừng bên lề đường: “ vừa mới tiếp quản công ty, chắc chắn rất bận rộn, em có thể tự về mình.”

      được, thể để chuyện ngày hôm qua lại xảy ra lần nữa, thôi!” Trần Kiều cầm lấy tay Dung Ân, cho cự tuyệt.

      Dung Ân đưa mắt nhìn xung quanh, cũng nhìn thấy bóng dáng Nam Dạ Tước, nhưng vừa được hai bước, điện thoại di động đổ chuông. màn hình, hề lưu số của Nam Dạ Tước, nhưng chỉ cần nhìn qua cũng có thể nhận ra được. Sau khi suy nghĩ, Dung Ân ngắt máy. Chẳng qua chưa được hai bước, chuông điện thoại lại vang lên như thúc giục. Cùng lúc đó, biết chiếc xe thể thao sang trọng từ nơi nào lao đến, dừng lại ngay trước mặt hai người. Cửa kính xe hạ xuống, Nam Dạ Tước nghiêng đầu, mắt nhìn chằm chằm Dung Ân: “Lên xe!”

      Ấn tượng của Trần Kiều với rất tốt: “Dung Ân, đưa em về nhà.”

      Nam Dạ Tước nhíu mày, sắc mặt bắt đầu trở nên u ám.

      Dung Ân bước xuống thềm đá, Trần Kiều vẫn lo lắng theo: “Ngộ nhỡ lại gặp phải những người đó, em biết làm thế nào? Dung Ân…”

      yên tâm, lát nữa em taxi về, nếu về đến nhà em gọi điện thoại cho .” Dung Ân đến bên cạnh xe của Nam Dạ Tước, quay lại vẫy tay với Trần Kiều, rồi lên xe.

      Mãi đến khi xe chuyển động, khuôn mặt căng thẳng của Nam Dạ Tước mới dịu chút: “Em ngắt điện thoại của tôi, có phải định cùng với ta?”

      Đúng là lúc đó Dung Ân định làm như vậy: “Tôi tưởng chờ nổi, nên trước rồi.”

      Bên cạnh, Nam Dạ Tước khẽ cười, bàn tay đặt đầu gối của Dung Ân đột nhiên bị nắm lấy, nằm gọn trong lòng bàn tay : “Tôi được làm được, chẳng qua tôi muốn theo dõi chút, sau lưng tôi … có làm càn hay ?”

      Khóe môi Dung Ân hơi nâng lên coi như trả lời, ánh mắt cũng hướng ra ngoài cửa xe.

      “Những người đó là ai?” Giọng của Nam Dạ Tước đột nhiên lạnh rất nhiều, dựa vào cuộc chuyện của với Trần Kiều lúc nãy, biết gặp rắc rối.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 22: Coi như thấy


      Dung Ân quay đầu lại, vết thương cổ hơi đau, đưa tay ấn vào bả vai: “Tôi biết, có lẽ, từ lúc tôi sinh ra, tôi phải chịu tội.” Dung Ân mỉm cười tự giễu, trong lòng chua xót.

      sai, có vẻ đắc tội ít người.” Nam Dạ Tước tiếp tục lái xe: “Vì vậy, mới chọn làm việc ở Nghiêm Tước?”

      “Đúng vậy, tôi muốn có cuộc sống ổn định nữa”. Lời này, là mỉa mai, chỉ . “Trước khi vào làm việc ở Cám Dỗ ai khiến tìm được công việc?”

      Dung Ân cúi đầu, đây cũng là điều thể giải thích được: “Tôi biết.” Lúc đó, vẫn chưa gặp Nam Dạ Tước.

      Trong xe yên tĩnh trở lại, bàn tay Nam Dạ Tước đột nhiên đan lấy tay Dung Ân. quen với động tác thân thiết như vậy, muốn rút tay về. Nam Dạ Tước quay sang nhìn Dung Ân, ánh mắt quyến rũ chết người: “Đêm nay, tôi muốn .”

      Dung Ân kinh ngạc mở to mắt, đột nhiên cảm thấy gian trong xe chật chội, ngay cả khí xung quanh cũng bắt đầu trở nên ái muội: “Cuộc sống nay của tôi rất tốt”. Nam Dạ Tước hiểu được ý bên trong câu trả lời của Dung Ân.

      “Chúng ta lại thực cuộc giao dịch, thấy thế nào?”

      “Cái gì?”

      “Tôi giúp điều tra ra thân phận của ông chủ bí đứng sau Cám Dỗ, điều kiện, vẫn là thân thể ”. Nếu phải trước đây ông chủ của Cám Dỗ giở trò với bản hợp đồng của , có lẽ Dung Ân thỏa hiệp nhanh như vậy.

      Cho nên, thực ra phải cảm ơn ta mới đúng.

      cần”. Dung Ân cự tuyệt ngay lập tức: “Tôi muốn biết”.

      Xe yên lặng đến nơi, quy tắc trò chơi trước đây là do Nam Dạ Tước tự mình đặt ra. Người ta vẫn thường , quy tắc là do con người đặt ra. Nếu muốn thay đổi, lúc nào cũng có thể làm được. Nếu muốn Dung Ân, có năng lực phản kháng.

      Ngồi vào bàn dùng bữa, thức ăn vẫn chưa mang lên. Nam Dạ Tước tự mình rót rượu. Xuyên qua thứ chất lỏng màu đỏ trong ly, nhìn chằm chằm Dung Ân ngồi ở phía đối diện. Nhấp ngụm rượu, mỉm cười hỏi Dung Ân: “Tôi hỏi em chuyện”.

      “Chuyện gì?”

      “Lúc ở giường, tại sao em lại có phản ứng?”

      Dung Ân đưa mắt nhìn xung quanh, ở nơi cao cấp như thế này, người ngồi đối diện cũng tao nhã kém, vậy mà lời ra lại làm người ta kịp trở tay: “Tôi phối hợp với sao?”

      Thức ăn được mang lên, Nam Dạ Tước lắc chén rượu trong tay, nhìn ly rượu bị nhiễm đỏ : “Cái tôi muốn, là nhìn thấy em thỏa mãn”

      Dung Ân cúi đầu, nhìn thức ăn phong phú ở bàn muốn chuyển đề tài, vào lúc này, đột nhiên chiếc mũi nhạy cảm của ngửi được mùi nước hoa quen thuộc, kích thích toàn thân trở nên căng thẳng.

      Đúng lúc vội vã ngẩng đầu lên, đập vào mắt là bóng dáng người đàn ông vừa lướt qua , hai tay ta đút trong túi quần, ánh đèn phản chiếu lên chiếc đồng hồ Rolex cổ tay ta khiến mắt Dung Ân đau nhói. Thân thể người đàn ông cao lớn, sau mấy bước chân ra ngoài. Dung Ân nhìn theo chớp mắt, mãi đến lúc bóng dáng kia mất hút, mới có phản ứng, đẩy ghế ngồi, đứng dậy chạy theo.

      Sắc mặt Nam Dạ Tước chợt biến, ánh mắt trở nên hung ác, nham hiểm, ném chén rượu trong tay xuống, cũng ra ngoài.

      Bầu trời biết bắt đầu từ lúc nào trở nên u, im lặng tiếng động, mưa bay tới tấp như chuỗi hạt trân châu bị đứt dây, Dung Ân để ý đến trời mưa, chạy nhanh đuổi theo bóng dáng người đàn ông kia.

      “Việt, Việt!”

      Cách đó xa, người đàn ông ngoái đầu lại, đôi mắt màu hổ phách thoáng nhìn.

      Người ta, cái gì cũng có thể thay đổi, trừ ánh mắt, ánh mắt bao giờ thay đổi.

      Mưa tạt vào người, lạnh lẽo đến tận xương, Dung Ân vội vã chạy theo hướng người đàn ông, chẳng lẽ nhìn thấy kỳ tích ư?

      “Ông chủ”. Lái xe lấy ô che mưa mở cửa xe.

      Phía sau Dung Ân, Nam Dạ Tước cũng đuổi ra ngoài. Người đàn ông kia xoay người ngồi vào trong xe, chiếc xe ô tô màu đen vững vàng đứng trong mưa. Dung Ân liều lĩnh chạy ập đến, hai tay chạm vào cửa xe.

      “Ông chủ?” Lái xe nhìn vào trong gương hỏi.

      Tóc người đàn ông vì bị ướt mưa mà bết chặt vào khuôn mặt và quá nửa chiếc cằm lạnh lùng, bên ngoài xe, tay Dung Ân kéo tay cầm mở cửa xe, tay kia đập liên tục lên cửa kính: “Việt, Diêm Việt!”

      Vẻ mặt lo lắng, toàn thân nhếch nhác, run run đứng giữa trời mưa to. Người đàn ông nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc, lạnh lùng ra lệnh: “Lái

      “Vâng”. Lái xe vặn chìa khóa, khởi động xe.

      Nhận thấy động tác này, Dung Ân càng thêm cuống quýt, hai tay giữ chặt lấy tay cầm cửa xe, nhưng cửa xe khóa, bánh xe chuyển động làm nước té khắp chân , xuyên qua cửa kính màu đen, có thể nhìn thấy bóng dáng người ngồi trong xe.

      “Việt!”

      Lái xe thấy buông tay, đạp mạnh chân ga.

      Ầm. Thân xe cứng rắn vượt qua người Dung Ân, bước chân lảo đảo chạy theo, nhưng vì tốc độ quá nhanh khiến thân thể Dung Ân bị hất văng ra ngoài, trượt ngã xuống nền đường. Chiếc xe kia cứ thế mà , Dung Ân chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, đầu mưa vẫn xối xả.

      Cánh tay chạm xuống nền đường bị rách da, máu tươi chảy ra hòa lẫn với nước mưa đục ngầu. Dung Ân lại cảm thấy đau, khuôn mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm phía trước. Mặc dù khuôn mặt giống, nhưng đôi mắt đó, bao giờ nhận sai. Đó là Diêm Việt.

      Cái lạnh từ tay áo chạy khắp toàn thân, đồng thời, cảm giác đau đớn thể chịu nổi lại bắt đầu ập đến, Dung Ân nắm chặt hai tay, đấm mạnh xuống đất: “Tại sao, Tại sao!”

      Nếu là Diêm Việt, tại sao ấy lại nhận ra ?

      Nước mắt thể khống chế cứ thế trào ra, giọng gầm , thanh khàn khàn, đôi tay tóe máu, Dung Ân cúi đầu, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình. Chỉ cần ánh mắt, có thể khơi ra hết bao nhiêu đau khổ cố chôn giấu bao lâu nay …

      Ở phía đối diện, qua cửa xe, người đàn ông lạnh lùng nhìn tất cả những gì xảy ra.

      Cửa kính xe hạ xuống nửa, điếu thuốc tay phải lúc sáng lúc tối, chiếc xe đỗ sau thân cây to, khiến người bên đường thể phát .

      “Em vẫn chưa bao giờ từ bỏ, Việt, em thực rất nhớ …”. Nỗi nhớ này, chỉ mình mới có thể biết được, nỗi nhớ như căn bệnh nan y có thuốc giải, từng chút, từng chút , trải qua thời gian và khoảng cách, càng ngày càng thấm sâu, thấm sâu đến tận đáy lòng!

      Dung Ân ngẩng đầu lên, quan tâm đến mưa tạt vào mặt: “Việt, có phải muốn với em, rằng em hãy quên ? Việt, em điên rồi ư, ràng là chết rồi, tại sao em còn tưởng người khác là , lúc nãy, nếu người đàn ông kia dừng lại, em thực nghĩ rằng còn sống, nhưng ta dừng lại, ta dừng lại …”

      Những người qua đường thỉnh thoảng đứng lại chỉ trỏ.

      rồi … Những lúc em nhớ đến , em phải làm gì đây?”. Chỉ còn lại người, nhưng thể quên được những gì từng có, điều này có phải rất tàn nhẫn hay ?

      “Em là Ân Ân của , nhưng tại sao lại bỏ mặc em, quan tâm đến em lâu như vậy?”

      “Việt …” !!!

      tiếng hét bi thương dưới trời mưa, đơn lạnh lẽo đến tận xương tủy, cơn mưa quá lớn, chỉ làm mờ ánh mắt , mà còn muốn rửa sạch hết bụi bặm những ký ức từng chôn giấu.

      Dung Ân nằm dưới mưa, đầu gối lên cánh tay, trước mắt bỗng xuất đôi giày da nam.

      Nam Dạ Tước đứng trong mưa, cả người ướt đẫm, ngồi xuống, khuôn mặt có biểu cảm, nâng Dung Ân đứng dậy và mạnh mẽ ôm vào trong ngực. Thực ra, lúc này Dung Ân muốn giãy giụa cũng còn sức lực nữa.

      ràng là ấy còn…” Dung Ân khóc nghẹn ngào.

      Phía đối diện, người đàn ông kia vứt nửa điếu thuốc cháy dở ra ngoài cửa sổ xe ô tô, ta nhìn nó bị ướt nhẹp trong mưa : “Lái ”.
      Chương 22: Coi như thấy


      Dung Ân quay đầu lại, vết thương cổ hơi đau, đưa tay ấn vào bả vai: “Tôi biết, có lẽ, từ lúc tôi sinh ra, tôi phải chịu tội.” Dung Ân mỉm cười tự giễu, trong lòng chua xót.

      sai, có vẻ đắc tội ít người.” Nam Dạ Tước tiếp tục lái xe: “Vì vậy, mới chọn làm việc ở Nghiêm Tước?”

      “Đúng vậy, tôi muốn có cuộc sống ổn định nữa”. Lời này, là mỉa mai, chỉ . “Trước khi vào làm việc ở Cám Dỗ ai khiến tìm được công việc?”

      Dung Ân cúi đầu, đây cũng là điều thể giải thích được: “Tôi biết.” Lúc đó, vẫn chưa gặp Nam Dạ Tước.

      Trong xe yên tĩnh trở lại, bàn tay Nam Dạ Tước đột nhiên đan lấy tay Dung Ân. quen với động tác thân thiết như vậy, muốn rút tay về. Nam Dạ Tước quay sang nhìn Dung Ân, ánh mắt quyến rũ chết người: “Đêm nay, tôi muốn .”

      Dung Ân kinh ngạc mở to mắt, đột nhiên cảm thấy gian trong xe chật chội, ngay cả khí xung quanh cũng bắt đầu trở nên ái muội: “Cuộc sống nay của tôi rất tốt”. Nam Dạ Tước hiểu được ý bên trong câu trả lời của Dung Ân.

      “Chúng ta lại thực cuộc giao dịch, thấy thế nào?”

      “Cái gì?”

      “Tôi giúp điều tra ra thân phận của ông chủ bí đứng sau Cám Dỗ, điều kiện, vẫn là thân thể ”. Nếu phải trước đây ông chủ của Cám Dỗ giở trò với bản hợp đồng của , có lẽ Dung Ân thỏa hiệp nhanh như vậy.

      Cho nên, thực ra phải cảm ơn ta mới đúng.

      cần”. Dung Ân cự tuyệt ngay lập tức: “Tôi muốn biết”.

      Xe yên lặng đến nơi, quy tắc trò chơi trước đây là do Nam Dạ Tước tự mình đặt ra. Người ta vẫn thường , quy tắc là do con người đặt ra. Nếu muốn thay đổi, lúc nào cũng có thể làm được. Nếu muốn Dung Ân, có năng lực phản kháng.

      Ngồi vào bàn dùng bữa, thức ăn vẫn chưa mang lên. Nam Dạ Tước tự mình rót rượu. Xuyên qua thứ chất lỏng màu đỏ trong ly, nhìn chằm chằm Dung Ân ngồi ở phía đối diện. Nhấp ngụm rượu, mỉm cười hỏi Dung Ân: “Tôi hỏi em chuyện”.

      “Chuyện gì?”

      “Lúc ở giường, tại sao em lại có phản ứng?”

      Dung Ân đưa mắt nhìn xung quanh, ở nơi cao cấp như thế này, người ngồi đối diện cũng tao nhã kém, vậy mà lời ra lại làm người ta kịp trở tay: “Tôi phối hợp với sao?”

      Thức ăn được mang lên, Nam Dạ Tước lắc chén rượu trong tay, nhìn ly rượu bị nhiễm đỏ : “Cái tôi muốn, là nhìn thấy em thỏa mãn”

      Dung Ân cúi đầu, nhìn thức ăn phong phú ở bàn muốn chuyển đề tài, vào lúc này, đột nhiên chiếc mũi nhạy cảm của ngửi được mùi nước hoa quen thuộc, kích thích toàn thân trở nên căng thẳng.

      Đúng lúc vội vã ngẩng đầu lên, đập vào mắt là bóng dáng người đàn ông vừa lướt qua , hai tay ta đút trong túi quần, ánh đèn phản chiếu lên chiếc đồng hồ Rolex cổ tay ta khiến mắt Dung Ân đau nhói. Thân thể người đàn ông cao lớn, sau mấy bước chân ra ngoài. Dung Ân nhìn theo chớp mắt, mãi đến lúc bóng dáng kia mất hút, mới có phản ứng, đẩy ghế ngồi, đứng dậy chạy theo.

      Sắc mặt Nam Dạ Tước chợt biến, ánh mắt trở nên hung ác, nham hiểm, ném chén rượu trong tay xuống, cũng ra ngoài.

      Bầu trời biết bắt đầu từ lúc nào trở nên u, im lặng tiếng động, mưa bay tới tấp như chuỗi hạt trân châu bị đứt dây, Dung Ân để ý đến trời mưa, chạy nhanh đuổi theo bóng dáng người đàn ông kia.

      “Việt, Việt!”

      Cách đó xa, người đàn ông ngoái đầu lại, đôi mắt màu hổ phách thoáng nhìn.

      Người ta, cái gì cũng có thể thay đổi, trừ ánh mắt, ánh mắt bao giờ thay đổi.

      Mưa tạt vào người, lạnh lẽo đến tận xương, Dung Ân vội vã chạy theo hướng người đàn ông, chẳng lẽ nhìn thấy kỳ tích ư?

      “Ông chủ”. Lái xe lấy ô che mưa mở cửa xe.

      Phía sau Dung Ân, Nam Dạ Tước cũng đuổi ra ngoài. Người đàn ông kia xoay người ngồi vào trong xe, chiếc xe ô tô màu đen vững vàng đứng trong mưa. Dung Ân liều lĩnh chạy ập đến, hai tay chạm vào cửa xe.

      “Ông chủ?” Lái xe nhìn vào trong gương hỏi.

      Tóc người đàn ông vì bị ướt mưa mà bết chặt vào khuôn mặt và quá nửa chiếc cằm lạnh lùng, bên ngoài xe, tay Dung Ân kéo tay cầm mở cửa xe, tay kia đập liên tục lên cửa kính: “Việt, Diêm Việt!”

      Vẻ mặt lo lắng, toàn thân nhếch nhác, run run đứng giữa trời mưa to. Người đàn ông nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc, lạnh lùng ra lệnh: “Lái

      “Vâng”. Lái xe vặn chìa khóa, khởi động xe.

      Nhận thấy động tác này, Dung Ân càng thêm cuống quýt, hai tay giữ chặt lấy tay cầm cửa xe, nhưng cửa xe khóa, bánh xe chuyển động làm nước té khắp chân , xuyên qua cửa kính màu đen, có thể nhìn thấy bóng dáng người ngồi trong xe.

      “Việt!”

      Lái xe thấy buông tay, đạp mạnh chân ga.

      Ầm. Thân xe cứng rắn vượt qua người Dung Ân, bước chân lảo đảo chạy theo, nhưng vì tốc độ quá nhanh khiến thân thể Dung Ân bị hất văng ra ngoài, trượt ngã xuống nền đường. Chiếc xe kia cứ thế mà , Dung Ân chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, đầu mưa vẫn xối xả.

      Cánh tay chạm xuống nền đường bị rách da, máu tươi chảy ra hòa lẫn với nước mưa đục ngầu. Dung Ân lại cảm thấy đau, khuôn mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm phía trước. Mặc dù khuôn mặt giống, nhưng đôi mắt đó, bao giờ nhận sai. Đó là Diêm Việt.

      Cái lạnh từ tay áo chạy khắp toàn thân, đồng thời, cảm giác đau đớn thể chịu nổi lại bắt đầu ập đến, Dung Ân nắm chặt hai tay, đấm mạnh xuống đất: “Tại sao, Tại sao!”

      Nếu là Diêm Việt, tại sao ấy lại nhận ra ?

      Nước mắt thể khống chế cứ thế trào ra, giọng gầm , thanh khàn khàn, đôi tay tóe máu, Dung Ân cúi đầu, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình. Chỉ cần ánh mắt, có thể khơi ra hết bao nhiêu đau khổ cố chôn giấu bao lâu nay …

      Ở phía đối diện, qua cửa xe, người đàn ông lạnh lùng nhìn tất cả những gì xảy ra.

      Cửa kính xe hạ xuống nửa, điếu thuốc tay phải lúc sáng lúc tối, chiếc xe đỗ sau thân cây to, khiến người bên đường thể phát .

      “Em vẫn chưa bao giờ từ bỏ, Việt, em thực rất nhớ …”. Nỗi nhớ này, chỉ mình mới có thể biết được, nỗi nhớ như căn bệnh nan y có thuốc giải, từng chút, từng chút , trải qua thời gian và khoảng cách, càng ngày càng thấm sâu, thấm sâu đến tận đáy lòng!

      Dung Ân ngẩng đầu lên, quan tâm đến mưa tạt vào mặt: “Việt, có phải muốn với em, rằng em hãy quên ? Việt, em điên rồi ư, ràng là chết rồi, tại sao em còn tưởng người khác là , lúc nãy, nếu người đàn ông kia dừng lại, em thực nghĩ rằng còn sống, nhưng ta dừng lại, ta dừng lại …”

      Những người qua đường thỉnh thoảng đứng lại chỉ trỏ.

      rồi … Những lúc em nhớ đến , em phải làm gì đây?”. Chỉ còn lại người, nhưng thể quên được những gì từng có, điều này có phải rất tàn nhẫn hay ?

      “Em là Ân Ân của , nhưng tại sao lại bỏ mặc em, quan tâm đến em lâu như vậy?”

      “Việt …” !!!

      tiếng hét bi thương dưới trời mưa, đơn lạnh lẽo đến tận xương tủy, cơn mưa quá lớn, chỉ làm mờ ánh mắt , mà còn muốn rửa sạch hết bụi bặm những ký ức từng chôn giấu.

      Dung Ân nằm dưới mưa, đầu gối lên cánh tay, trước mắt bỗng xuất đôi giày da nam.

      Nam Dạ Tước đứng trong mưa, cả người ướt đẫm, ngồi xuống, khuôn mặt có biểu cảm, nâng Dung Ân đứng dậy và mạnh mẽ ôm vào trong ngực. Thực ra, lúc này Dung Ân muốn giãy giụa cũng còn sức lực nữa.

      ràng là ấy còn…” Dung Ân khóc nghẹn ngào.

      Phía đối diện, người đàn ông kia vứt nửa điếu thuốc cháy dở ra ngoài cửa sổ xe ô tô, ta nhìn nó bị ướt nhẹp trong mưa : “Lái ”.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 23: Chọc giận Tước Thiếu

      Nam Dạ Tước lái xe đến, lôi Dung Ân nhét vào trong, hai tay ôm lấy bả vai, cả người co ro dựa vào cửa kính xe ô tô, hai mắt đờ đẫn, còn chút dấu vết quật cường của ngày xưa.

      Hai tay cầm lái của Nam Dạ Tước, bởi vì dùng sức trở nên trắng bệch, e rằng hôm nay là ngày thất bại nhất trong đời . Đường đường là Tước thiếu gia chưa từng mất mặt như vậy, thậm chí đến tận bây giờ người phụ nữ ngồi bên cạnh còn chưa lấy lại tinh thần.

      “Diêm Việt là ai?”

      Nước mưa người thấm ướt cả ghế, Dung Ân lấy tay lau mặt, mở cửa muốn xuống xe.

      Cánh tay bị tóm chặt, Nam Dạ Tước khóa trái cửa xe, xoay người Dung Ân làm cho đối diện với mình: “Trả lời câu hỏi của tôi!”

      đừng hỏi nữa !” Dung Ân gạt cánh tay Nam Dạ Tước ra, biểu cảm lạnh nhạt.

      nhìn khuôn mặt hướng ra ngoài cửa sổ xe của , lồng ngực tự nhiên phập phồng tức giận, Nam Dạ Tước buông tay, ngón tay gõ nhịp nhàng lên tay lái: “Hôm nay cũng phải lần đầu tiên, ngày trước ở Cám Dỗ cũng như vậy, Dung Ân, tôi quá dung túng em rồi.”

      Trong cuộc đời Dung Ân, chưa từng muốn gặp phải Nam Dạ Tước, hỏi: “ từng chưa?”

      Nam Dạ Tước khẽ nhíu mày, ánh mắt nghiền ngẫm vẻ mặt thống khổ của Dung Ân, đối với từ này quá xa lạ.

      “Tôi từng người.” đợi trả lời Dung Ân tự mình lên tiếng, giọng nghẹn ngào. biết, thể quên được có cảm giác như thế nào. Diêm Việt mất lâu như vậy nhưng ngoại trừ hai lần gần đây, chưa bao giờ nhận nhầm ấy với người khác.

      từng ?” Giọng Nam Dạ Tước mang vẻ giễu cợt, hỏi lại: “Vậy người của em bây giờ ở đâu?”

      Dung Ân nghẹn lời, trái tim đau đớn chịu nổi, đây là muốn chấp nhận chút nào.

      người chết?!” Nam Dạ Tước lớn tiếng , ngờ, bỏ rơi hai lần đều là vì người chết.

      “Tôi muốn xuống xe”, Dung Ân bất ngờ trở nên kích động, lấy tay đẩy mạnh cửa xe, thấy có động tĩnh xoay người hét lên: “Thả tôi ra!”

      “Tôi , đêm nay tôi muốn em”.

      điên rồi”. Dung Ân tiếp tục náo loạn, nước mưa mặt ngấm xuống tận cổ áo: “Nếu muốn, chỉ cần ngoắc tay cái, dạng phụ nữ nào chẳng có, tại sao cứ phải cắn tôi buông như thế?”

      “Cắn?” Nam Dạ Tước nheo mắt đầy nguy hiểm, nghĩ là chó sao? “Nghe cho đây!” Nam Dạ Tước giữ chặt vai Dung Ân, ngữ khí ra lệnh: “Quên ta ngay lập tức, nếu , cho dù ta còn sống, tôi cũng biến ta thành chết!”.

      Ánh mắt lạnh lẽo khiến Dung Ân run sợ: “Phải như thế nào mới chịu bỏ qua cho tôi?”

      “Rất đơn giản”. Nam Dạ Tước buông tay nhìn Dung Ân cười lạnh: “Chết! xong hết mọi chuyện”.

      dường như bị rút hết sức lực, cả người ngã vào trong ghế, vẻ mặt cũng trở lại bình thản như lúc đầu, Dung Ân từng nếm trải ít đau khổ từ Nam Dạ Tước, nên là người hiểu hơn ai hết, muốn đối phó với người như Nam Dạ Tước thể cứng rắn được.

      “Chúng ta đâu?” Lúc Dung Ân lên tiếng, giọng nhàng hơn rất nhiều.

      Nam Dạ Tước nhìn xuống tay , vết thương này nếu xử lý kịp thời có thể gây nhiễm trùng, nếu về nhà gọi bác sỹ tư rất phiền phức, cách tốt nhất là tìm bệnh viện nào gần đây để kiểm tra.

      Dung Ân thấy Nam Dạ Tước trả lời cũng hỏi lại, quay đầu chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Dung Ân bây giờ và Dung Ân của lúc nãy là hai con người hoàn toàn khác nhau, chẳng nhẽ thực vẫn chưa quên được người đàn ông kia sao? Nghĩ đến đây, ánh mắt Nam Dạ Tước lại trở nên u, đạp mạnh chân ga, phóng nhanh về phía trước.

      Đến bãi đỗ xe, Nam Dạ Tước kéo tay Dung Ân xuống, vẻ mặt có vẻ hoảng hốt, lảo đảo bị kéo thẳng.

      Mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện dần dần khiến Dung Ân tỉnh táo lại, Nam Dạ Tước cầm tay thẳng vào phòng khám bệnh

      “Đây là bệnh viện nào?” Vừa vào cửa, Dung Ân trở nên căng thẳng giữ chặt tay áo Nam Dạ Tước: “Tôi muốn gặp bác sỹ.”

      Trong lòng vốn rất khó chịu, nhìn thấy bộ dạng này của , khiến càng thêm tức giận, lực ở tay tránh khỏi tăng thêm chút, Dung Ân gần như bị lôi vào trong phòng.

      “Các người làm gì vậy? biết là phải xếp hàng sao?” Bác sỹ đẩy đẩy gọng kính, ý bảo y tá dẫn họ ra ngoài.

      Nam Dạ Tước vòng tay ôm lấy eo Dung Ân, rồi ấn ngồi xuống ghế: “Đừng nhiều lời, nhanh lại đây kiểm tra vết thương tay ấy cho tôi”.

      Y tá muốn tiến lên ngăn cản Nam Dạ Tước, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hung dữ của , chỉ có thể quay đầu về phía bác sỹ cầu cứu.

      “Vén … Vén tay áo của ấy lên”, vị bác sỹ hơn năm mươi tuổi cũng muốn trước khi về hưu còn đắc tội với ai, nữ y tá thấy thế bước lại gần định thực nhưng lại bị Dung Ân giữ chặt tay: “Đây là bệnh viện nào?”

      “Đây là bệnh viện Nhân Ái” y tá thấy Dung Ân gặng hỏi, thuận miệng trả lời.

      “Bệnh viện Nhân Ái …” Dung Ân cúi đầu, miệng lẩm bẩm, y tá vén tay áo của lên, định kiểm tra xem vết thương tay như thế nào.

      cần!” ngờ Dung Ân lại đứng phắt dậy, giãy mạnh tay khỏi tay nữ y tá, sức lực lớn đến nỗi khiến hồ sơ bệnh án bàn đều rơi cả xuống đất.

      Dung Ân xoay người, mắt cá chân bị trượt, nhưng vẫn men theo bức tường, từng bước ra ngoài, eo lại bị cánh tay ôm lấy, giọng của Nam Dạ Tước lúc này mang theo phẫn nộ: “ làm loạn cái gì?”

      “Buông tôi ra!” Dung Ân thể cử động, chỉ có thể vung hai tay để phản kháng: “Tôi muốn ở lại đây, buông tôi ra …”

      Bác sỹ và y tá nhìn nhau, đối mặt Nam Dạ Tước họ dám lên tiếng, chỉ có thể im lặng nhặt hồ sơ giấy tờ từ dưới đất lên.

      Mùi thuốc khử trùng nồng nặc, màu trắng chói mắt đập vào mắt, ra vô số những khuôn mặt bi thương, đây chính là bệnh viện …

      Vẻ mặt Dung Ân tái nhợt, mái tóc dài mềm mại giờ đây rối tung, cố gắng lấy hai tay gỡ tay Nam Dạ Tước: “ được … Tôi muốn ở lại đây”

      Nam Dạ Tước nhanh đến trước bàn làm việc của bác sỹ, duỗi tay thả Dung Ân ra, kịp phản ứng ngã dúi về phía trước, bụng đập vào góc nhọn của bàn, đau đớn khiến Dung Ân co rúm người rồi ngã xuống đất.

      có chết ở đây cũng ai quan tâm!” Dung Ân “phá phách” vượt quá sức chịu đựng của .

      thực tế, có nhiều kiên nhẫn.

      Nam Dạ Tước xoay người định bỏ , nhưng vừa ra đến cửa, tay bị bàn tay nắm lại, Nam Dạ Tước dừng bước, ngoảnh đầu lại thấy Dung Ân quỳ mặt đất, tay ôm bụng tay giữ chặt tay , mặt có nước, biết là mồ hôi hay là những giọt nước mắt: “Đừng …”.

      Trong lòng hiểu sao trùng xuống.

      Ánh mắt Dung Ân trải qua rất nhiều đau thương, năm ngón tay nắm chặt lấy ngón tay út của Nam Dạ Tước, sợ vứt bỏ mình ở lại nơi tràn ngập ác mộng này, Dung Ân ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy nhu nhược và yếu đuối mà Nam Dạ Tước chưa bao giờ gặp.

      Đột nhiên trở nên khác thường như vậy, phía sau tồn tại câu chuyện như thế nào ? Nam Dạ Tước quay người lại, đưa tay vuốt ve đầu : “Chúng ta bệnh viện khác”.

      Nam Dạ Tước nâng Dung Ân dậy, bị đau thể đứng thẳng người, theo phản xạ Dung Ân dựa vào trong lòng Nam Dạ Tước, giờ khắc này, chỉ có vòng tay mới có thể giúp quên và ngăn tất cả những điều muốn nhớ lại.

      “Được, bệnh viện khác” Dung Ân còn vội vàng lặp lại lời của lần nữa.

      Nam Dạ Tước khẽ nheo mắt, quả nhiên là để ý bệnh viện này.

      khom người bế lên, Dung Ân giữ chặt cổ áo , sợ Nam Dạ Tước đổi ý nên mãi đến khi gió lạnh lùa qua mặt, Dung Ân mới hơi nới lỏng tay, kiệt sức dựa vào người Nam Dạ Tước, được đoạn cúi đầu, thấy Dung Ân nhắm mắt ngủ thiếp .

      Xe lao vào bóng đêm, lần này Nam Dạ Tước đưa đến bệnh viện nữa, mà về nhà trực tiếp gọi bác sỹ tư tới.

      “Bị thương ngoài da, có gì đáng ngại”. Từ Khiêm cẩn thận xử lý vết thương tay Dung Ân, Nam Dạ Tước kéo áo lên, bụng Dung Ân liền lộ ra vết bầm tím lớn: “Tôi với bao nhiêu lần, thể đối xử phụ nữ như vậy, những trò chơi biến thái có thể làm thân thể bị thương”.

      Nam Dạ Tước ngồi ở mép giường, nhìn thấy Dung Ân ngủ rất sâu, : “Đây là ngã bị thương, mắt cậu để trán à?”

    6. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 23: Chọc giận Tước Thiếu

      Nam Dạ Tước lái xe đến, lôi Dung Ân nhét vào trong, hai tay ôm lấy bả vai, cả người co ro dựa vào cửa kính xe ô tô, hai mắt đờ đẫn, còn chút dấu vết quật cường của ngày xưa.

      Hai tay cầm lái của Nam Dạ Tước, bởi vì dùng sức trở nên trắng bệch, e rằng hôm nay là ngày thất bại nhất trong đời . Đường đường là Tước thiếu gia chưa từng mất mặt như vậy, thậm chí đến tận bây giờ người phụ nữ ngồi bên cạnh còn chưa lấy lại tinh thần.

      “Diêm Việt là ai?”

      Nước mưa người thấm ướt cả ghế, Dung Ân lấy tay lau mặt, mở cửa muốn xuống xe.

      Cánh tay bị tóm chặt, Nam Dạ Tước khóa trái cửa xe, xoay người Dung Ân làm cho đối diện với mình: “Trả lời câu hỏi của tôi!”

      đừng hỏi nữa !” Dung Ân gạt cánh tay Nam Dạ Tước ra, biểu cảm lạnh nhạt.

      nhìn khuôn mặt hướng ra ngoài cửa sổ xe của , lồng ngực tự nhiên phập phồng tức giận, Nam Dạ Tước buông tay, ngón tay gõ nhịp nhàng lên tay lái: “Hôm nay cũng phải lần đầu tiên, ngày trước ở Cám Dỗ cũng như vậy, Dung Ân, tôi quá dung túng em rồi.”

      Trong cuộc đời Dung Ân, chưa từng muốn gặp phải Nam Dạ Tước, hỏi: “ từng chưa?”

      Nam Dạ Tước khẽ nhíu mày, ánh mắt nghiền ngẫm vẻ mặt thống khổ của Dung Ân, đối với từ này quá xa lạ.

      “Tôi từng người.” đợi trả lời Dung Ân tự mình lên tiếng, giọng nghẹn ngào. biết, thể quên được có cảm giác như thế nào. Diêm Việt mất lâu như vậy nhưng ngoại trừ hai lần gần đây, chưa bao giờ nhận nhầm ấy với người khác.

      từng ?” Giọng Nam Dạ Tước mang vẻ giễu cợt, hỏi lại: “Vậy người của em bây giờ ở đâu?”

      Dung Ân nghẹn lời, trái tim đau đớn chịu nổi, đây là muốn chấp nhận chút nào.

      người chết?!” Nam Dạ Tước lớn tiếng , ngờ, bỏ rơi hai lần đều là vì người chết.

      “Tôi muốn xuống xe”, Dung Ân bất ngờ trở nên kích động, lấy tay đẩy mạnh cửa xe, thấy có động tĩnh xoay người hét lên: “Thả tôi ra!”

      “Tôi , đêm nay tôi muốn em”.

      điên rồi”. Dung Ân tiếp tục náo loạn, nước mưa mặt ngấm xuống tận cổ áo: “Nếu muốn, chỉ cần ngoắc tay cái, dạng phụ nữ nào chẳng có, tại sao cứ phải cắn tôi buông như thế?”

      “Cắn?” Nam Dạ Tước nheo mắt đầy nguy hiểm, nghĩ là chó sao? “Nghe cho đây!” Nam Dạ Tước giữ chặt vai Dung Ân, ngữ khí ra lệnh: “Quên ta ngay lập tức, nếu , cho dù ta còn sống, tôi cũng biến ta thành chết!”.

      Ánh mắt lạnh lẽo khiến Dung Ân run sợ: “Phải như thế nào mới chịu bỏ qua cho tôi?”

      “Rất đơn giản”. Nam Dạ Tước buông tay nhìn Dung Ân cười lạnh: “Chết! xong hết mọi chuyện”.

      dường như bị rút hết sức lực, cả người ngã vào trong ghế, vẻ mặt cũng trở lại bình thản như lúc đầu, Dung Ân từng nếm trải ít đau khổ từ Nam Dạ Tước, nên là người hiểu hơn ai hết, muốn đối phó với người như Nam Dạ Tước thể cứng rắn được.

      “Chúng ta đâu?” Lúc Dung Ân lên tiếng, giọng nhàng hơn rất nhiều.

      Nam Dạ Tước nhìn xuống tay , vết thương này nếu xử lý kịp thời có thể gây nhiễm trùng, nếu về nhà gọi bác sỹ tư rất phiền phức, cách tốt nhất là tìm bệnh viện nào gần đây để kiểm tra.

      Dung Ân thấy Nam Dạ Tước trả lời cũng hỏi lại, quay đầu chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Dung Ân bây giờ và Dung Ân của lúc nãy là hai con người hoàn toàn khác nhau, chẳng nhẽ thực vẫn chưa quên được người đàn ông kia sao? Nghĩ đến đây, ánh mắt Nam Dạ Tước lại trở nên u, đạp mạnh chân ga, phóng nhanh về phía trước.

      Đến bãi đỗ xe, Nam Dạ Tước kéo tay Dung Ân xuống, vẻ mặt có vẻ hoảng hốt, lảo đảo bị kéo thẳng.

      Mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện dần dần khiến Dung Ân tỉnh táo lại, Nam Dạ Tước cầm tay thẳng vào phòng khám bệnh

      “Đây là bệnh viện nào?” Vừa vào cửa, Dung Ân trở nên căng thẳng giữ chặt tay áo Nam Dạ Tước: “Tôi muốn gặp bác sỹ.”

      Trong lòng vốn rất khó chịu, nhìn thấy bộ dạng này của , khiến càng thêm tức giận, lực ở tay tránh khỏi tăng thêm chút, Dung Ân gần như bị lôi vào trong phòng.

      “Các người làm gì vậy? biết là phải xếp hàng sao?” Bác sỹ đẩy đẩy gọng kính, ý bảo y tá dẫn họ ra ngoài.

      Nam Dạ Tước vòng tay ôm lấy eo Dung Ân, rồi ấn ngồi xuống ghế: “Đừng nhiều lời, nhanh lại đây kiểm tra vết thương tay ấy cho tôi”.

      Y tá muốn tiến lên ngăn cản Nam Dạ Tước, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hung dữ của , chỉ có thể quay đầu về phía bác sỹ cầu cứu.

      “Vén … Vén tay áo của ấy lên”, vị bác sỹ hơn năm mươi tuổi cũng muốn trước khi về hưu còn đắc tội với ai, nữ y tá thấy thế bước lại gần định thực nhưng lại bị Dung Ân giữ chặt tay: “Đây là bệnh viện nào?”

      “Đây là bệnh viện Nhân Ái” y tá thấy Dung Ân gặng hỏi, thuận miệng trả lời.

      “Bệnh viện Nhân Ái …” Dung Ân cúi đầu, miệng lẩm bẩm, y tá vén tay áo của lên, định kiểm tra xem vết thương tay như thế nào.

      cần!” ngờ Dung Ân lại đứng phắt dậy, giãy mạnh tay khỏi tay nữ y tá, sức lực lớn đến nỗi khiến hồ sơ bệnh án bàn đều rơi cả xuống đất.

      Dung Ân xoay người, mắt cá chân bị trượt, nhưng vẫn men theo bức tường, từng bước ra ngoài, eo lại bị cánh tay ôm lấy, giọng của Nam Dạ Tước lúc này mang theo phẫn nộ: “ làm loạn cái gì?”

      “Buông tôi ra!” Dung Ân thể cử động, chỉ có thể vung hai tay để phản kháng: “Tôi muốn ở lại đây, buông tôi ra …”

      Bác sỹ và y tá nhìn nhau, đối mặt Nam Dạ Tước họ dám lên tiếng, chỉ có thể im lặng nhặt hồ sơ giấy tờ từ dưới đất lên.

      Mùi thuốc khử trùng nồng nặc, màu trắng chói mắt đập vào mắt, ra vô số những khuôn mặt bi thương, đây chính là bệnh viện …

      Vẻ mặt Dung Ân tái nhợt, mái tóc dài mềm mại giờ đây rối tung, cố gắng lấy hai tay gỡ tay Nam Dạ Tước: “ được … Tôi muốn ở lại đây”

      Nam Dạ Tước nhanh đến trước bàn làm việc của bác sỹ, duỗi tay thả Dung Ân ra, kịp phản ứng ngã dúi về phía trước, bụng đập vào góc nhọn của bàn, đau đớn khiến Dung Ân co rúm người rồi ngã xuống đất.

      có chết ở đây cũng ai quan tâm!” Dung Ân “phá phách” vượt quá sức chịu đựng của .

      thực tế, có nhiều kiên nhẫn.

      Nam Dạ Tước xoay người định bỏ , nhưng vừa ra đến cửa, tay bị bàn tay nắm lại, Nam Dạ Tước dừng bước, ngoảnh đầu lại thấy Dung Ân quỳ mặt đất, tay ôm bụng tay giữ chặt tay , mặt có nước, biết là mồ hôi hay là những giọt nước mắt: “Đừng …”.

      Trong lòng hiểu sao trùng xuống.

      Ánh mắt Dung Ân trải qua rất nhiều đau thương, năm ngón tay nắm chặt lấy ngón tay út của Nam Dạ Tước, sợ vứt bỏ mình ở lại nơi tràn ngập ác mộng này, Dung Ân ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy nhu nhược và yếu đuối mà Nam Dạ Tước chưa bao giờ gặp.

      Đột nhiên trở nên khác thường như vậy, phía sau tồn tại câu chuyện như thế nào ? Nam Dạ Tước quay người lại, đưa tay vuốt ve đầu : “Chúng ta bệnh viện khác”.

      Nam Dạ Tước nâng Dung Ân dậy, bị đau thể đứng thẳng người, theo phản xạ Dung Ân dựa vào trong lòng Nam Dạ Tước, giờ khắc này, chỉ có vòng tay mới có thể giúp quên và ngăn tất cả những điều muốn nhớ lại.

      “Được, bệnh viện khác” Dung Ân còn vội vàng lặp lại lời của lần nữa.

      Nam Dạ Tước khẽ nheo mắt, quả nhiên là để ý bệnh viện này.

      khom người bế lên, Dung Ân giữ chặt cổ áo , sợ Nam Dạ Tước đổi ý nên mãi đến khi gió lạnh lùa qua mặt, Dung Ân mới hơi nới lỏng tay, kiệt sức dựa vào người Nam Dạ Tước, được đoạn cúi đầu, thấy Dung Ân nhắm mắt ngủ thiếp .

      Xe lao vào bóng đêm, lần này Nam Dạ Tước đưa đến bệnh viện nữa, mà về nhà trực tiếp gọi bác sỹ tư tới.

      “Bị thương ngoài da, có gì đáng ngại”. Từ Khiêm cẩn thận xử lý vết thương tay Dung Ân, Nam Dạ Tước kéo áo lên, bụng Dung Ân liền lộ ra vết bầm tím lớn: “Tôi với bao nhiêu lần, thể đối xử phụ nữ như vậy, những trò chơi biến thái có thể làm thân thể bị thương”.

      Nam Dạ Tước ngồi ở mép giường, nhìn thấy Dung Ân ngủ rất sâu, : “Đây là ngã bị thương, mắt cậu để trán à?”

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :