1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ám Dục - Thánh Yêu(144c+3nt)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15: Chiếm được

      Toàn thân Dung Ân căng cứng, dám cử động, ngay cả hô hấp cũng thấy khó chịu.

      “Động đậy tay chân chứ, là người phụ nữ, tẻ nhạt như vậy sao?” Nam Dạ Tước tức giận đẩy mạnh cái, Dung Ân mới giật mình định thần lại, đưa hai tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của , thân thể cứng ngắc khẽ động.

      Nam Dạ Tước bị động tác vô ý của kích thích, trong quá trình ngừng chiếm đoạt, Dung Ân rất cố gắng phối hợp, nhưng vẫn đau đớn chịu nổi.

      Người ta , lần đầu tiên, sau khi trải qua đau đớn là khoái cảm, nhưng tại sao người lại chỉ có đau đớn?

      biết qua bao lâu, thể công nhận, thể lực của người đàn ông này dồi dào cách đáng sợ.

      tay Nam Dạ Tước đặt ngực Dung Ân, bên tai toàn là tiếng thở dốc sau cơn kích tình của .

      Thân thể Dung Ân mềm nhũn, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngờ có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.

      “Nhìn cái gì?” Chiếc lưỡi ẩm ướt, nóng bỏng của Nam Dạ Tước lướt qua vành tai , thanh sau cơn khoái cảm trở lên khàn đục.

      Dung Ân thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu, tránh ánh nhìn từ đôi mắt đen sâu thẳm của : “Lúc nào tôi có thể làm?”

      Nam Dạ Tước chống tay, hơi nghiêng người: “Vội vàng muốn nhận thù lao như vậy?”

      chiếm được thân thể của tôi.”

      Nam Dạ Tước đột ngột xoay người lại, ngồi kẹp eo Dung Ân: “Người chiếm được, nhưng có điều, hôm qua, là ngủ với tôi đêm, tôi từng , cho cơ hôi, điều kiện là thân thể của sao?”

      …” Dung Ân nhíu mày, hơi chống người lên, mái tóc dài xõa xuống: “ có ý gì?”

      “Tôi chỉ muốn dạy cho bài học, lần sau, đừng để bị lỗ vốn khi trao đổi.” Khóe mắt Nam Dạ Tước đầy ý cười trêu chọc, đôi môi mỏng xấu xa khẽ nâng lên, mang theo phóng đãng, tà ác đến cực điểm.

      “Nam Dạ Tước!” Dung Ân giơ tay phải lên, ở khoảng cách gần vung mạnh về phía trước.

      Cổ tay chợt đau nhói, tay bị Nam Dạ Tước nắm chặt, đưa đến bên môi. Đôi môi mỏng khẽ mở, Nam Dạ Tước ngậm lấy ngón tay , đầu lưỡi thuần thục quấn quanh, theo ngón tay, vào lòng bàn tay.

      Dung Ân giật mạnh tay lại: “Nếu trao đổi nữa, tôi phải về.”

      Nam Dạ Tước cười khẽ, đè trở lại giường: “Vội cái gì? Yên tâm, ngày mai đến công ty với tôi, chỉ có điều, đêm nay hãy thỏa mãn tôi trước .”

      Quá Trần trụi! cầu trắng trợn, lời nóng bỏng khiêu gợi, ràng rất bài xích, nhưng vẫn phải cố gắng hết sức để phối hợp.

      Nam Dạ Tước vòng tay ra sau đầu Dung Ân, luồn tay vào mái tóc dày, khẽ kéo ra sau: “Về sau, nếu có chuyện gì đến tìm tôi, chúng ta, lần trao đổi, lên giường đêm, thế nào?”

      Dung Ân nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Nam Dạ Tước, mỉm cười vẻ trong sáng: “Được.” Hai tay Nam Dạ Tước đặt bên hông , nhìn , trong mắt Dung Ân hề có ý cười, này, đóng kịch rất giỏi.

      Sau đó, Nam Dạ Tước kéo mạnh hai chân , đêm vốn rất yên tĩnh, nay chỉ còn thanh của dục vọng.

      Qua mấy lần cao trào, lúc mãnh liệt, lúc nhàng, lúc kết hợp lúc tách ra, chỉ sau khi Nam Dạ Tước mệt mỏi ngủ say, Dung Ân mới nhích người bước xuống giường, sờ soạng đến trước cửa sổ.

      Bên ngoài, bầu trời sao sáng lấp lánh, cách đó xa, đèn đường nối thành dải, dường như kéo dài vô tận, cuộn người ngồi bên cửa sổ, hai tay bó gối. Ánh trăng sáng tỏ chiếu lên thân hình duyên dáng trắng nõn của Dung Ân, khiến thân thể như được bao phủ bởi lớp ánh sáng thanh cao thuần khiết, mái tóc dài rủ xuống che khuất bộ ngực như như , Dung Ân nghiêng đầu, thẫn thờ nhìn xuống bể bơi lạnh lẽo màu xanh, trong mắt, tràn ngập u buồn.

      Nam Dạ Tước nhìn chằm chằm bóng lưng trần nhẵn mịn của , toàn thân Dung Ân luôn tồn tại loại khí chất khiến người khác thể nắm bắt được.

      Trong phòng, dư vị tình dục chưa kịp tán nhanh chóng bị khói thuốc che giấu.

      Lúc Dung Ân quay đầu lại, Nam Dạ Tước ngồi ở bên cạnh, vươn tay kéo ngả vào vòm ngực trần gợi cảm của mình, cúi đầu phủ môi lên, đem khói thuốc truyền vào trong miệng .

      Dung Ân cau mày, nhưng đẩy ra, đêm nay ngoan ngoãn thuận theo.

      Răng môi quấn quýt, ám muội lan tràn, Nam Dạ Tước khẽ cắn đầu lưỡi Dung Ân, hung hăng khuấy đảo khoang miệng , đầu ngón tay mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, đêm mê say.

      Da dẻ mịn màng, đường cong tuyệt đẹp.

      Mặt trời ló rạng, Dung Ân nằm giường lớn có hai màu đen trắng đan xen, Nam Dạ Tước lười biếng dựa vào lưng . Vừa mở mắt, cảm thấy toàn thân đau nhức, quay đầu lại, đập ngay vào mắt là khuôn mặt tuấn tú của gần trong gang tấc, Dung Ân cau mày, tướng ngủ của người đàn ông này xấu.

      dịch người, Nam Dạ Tước thuận thế kéo Dung Ân vào lòng, tay ôm chặt eo , vừa định làm động tác tiếp theo, cảm thấy Dung Ân biết điều lui về phía sau: “Tước thiếu gia, đêm phục vụ, hết giờ.”

      Nam Dạ Tước giật mình, sắc mặt tối sầm, bất ngờ dùng sức bóp mạnh cánh tay Dung Ân, đau đến mức suýt nhảy cẫng lên, lúc này mới vừa lòng mỉm cười, thuận tay cầm lấy di động ở đầu giường lên xem: “Trước hết tắm rửa và ăn sáng, sau đó cùng tôi đến công ty.”

      Dung Ân kéo chăn giường quấn vào người che thân thể lại, vừa được hai bước, quay đầu nhìn về phía khoảng trống giường. Ga trải giường màu trắng, hề có vết máu như dự đoán, Nam Dạ Tước theo tầm mắt của Dung Ân nhìn đến bên cạnh người, sau khi phát ra chuyện này, ánh mắt trở nên ầm trầm, Dung Ân kéo chăn xuống đến đầu gối, sắc mặt giấu nổi kinh ngạc: “Tôi…”

      “Tôi chỉ cho hai mươi phút.” Nghe giọng , thể phân biệt được tức giận hay , ánh mắt nhìn chằm chằm đôi chân trắng nõn của Dung Ân.

      hơi mất tự nhiên kéo chặt chăn, về phía phòng tắm, có lẽ, Nam Dạ Tước chỉ muốn đạt được, có phải lần đầu tiên hay , cũng quan tâm. Trong phòng tắm, rất may, đồ dùng được chuẩn bị đầy đủ, mà Nam Dạ Tước cũng ngay lúc này bước vào, coi ai ra gì bắt đầu tắm rửa.

      Nước lạnh bắn tung tóe, mặt Dung Ân cũng bị dính chút, hình ảnh trong phòng tắm vô cùng khiêu gợi. Bóc chiếc bàn chải đánh răng mới, xả nước rửa mặt mũi. Nam Dạ Tước tắm nước lạnh xong ra ngoài ngay, Dung Ân nghe ngóng bên ngoài lúc lâu, thấy có động tĩnh gì nữa mới bỏ chăn ra tắm rửa.

      Mới tắm được nửa, lại thấy ăn mặc chỉnh tề bước vào, mặc dù trải qua đêm kích tình, nhưng vẫn thấy thoải mái. Mà Nam Dạ Tước, vừa rửa mặt, vừa nhìn chằm chằm Dung Ân từ xuống dưới qua gương, ánh mắt hề che giấu.

      Đúng là quá háo sắc!

      Dung Ân tắm xong, lấy quần áo chuẩn bị sẵn ở bên cạnh, từng cái từng cái mặc vào.

      Xuống tầng , ăn sáng xong, Dung Ân theo sau Nam Dạ Tước lên xe.

      Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, hai lần ngồi chiếc xe thể thao cao cấp nhất trong mắt người đời, cảm giác so với xe bus chẳng qua tốt hơn chút. phải chen chúc, tự do về thời gian.

      Xe vững vàng dừng lại trước cửa Nghiêm Tước. Dung Ân theo phản xạ ngẩng đầu lên, tòa nhà cao chọc trời xuyên qua đám mây, khiến người nhìn phải hoa mắt. theo sau Nam Dạ Tước, Dung Ân phát , người đàn ông này, ngoại trừ sinh hoạt cá nhân hơi lộn xộn chút, phương diện công việc, năng lực của chắc chắn thể coi thường.

      Sau khi bước vào, chỉ cần nhìn thấy bảo vệ nghiêm ngặt của công ty là có thể nhận ra.

      Vào thang máy chuyên dụng, ngay khi cửa vừa đóng lại, Dung Ân soi mình đó, nâng tay nhàng vén lại tóc. Nam Dạ Tước dựa lưng vào tường, nhìn về phía trước, đúng lúc nhìn thấy lo lắng, rụt hai vai hít sâu hơi.

      Lúc lên giường với , cũng thấy căng thẳng như vậy.

      Nam Dạ Tước cúi người, đôi tay dài từ đằng sau vòng đến, vừa vặn đặt ở eo Dung Ân, sau đó, hai tay ngang nhiên đan vào nhau đặt ở bụng , dịch lên vài phân, mỗi tay bên, phủ lên ngực .

      Dung Ân cúi xuống nhìn hai tay Nam Dạ Tước, rồi quay đầu, ở khoảng cách gần như vậy, hai chóp mũi chạm phải nhau.

      “Hồi hộp vậy sao? Đến áo lót cũng mặc lệch.” xong, làm như đó là , kéo áo lót của xuống chút, ngón tay tiện thể lợi dụng.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16: Mấy lần đầu tiên.

      “Đinh –” tiếng, cửa thang máy mở ra, Nam Dạ Tước quần áo chỉnh tề bước ra ngoài.

      Hai người dừng lại trước cửa văn phòng tổng giám đốc, nữ thư ký xinh đẹp ngồi trước bàn làm việc ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc nhìn Dung Ân, rồi quay sang phía Nam Dạ Tước, trong tíc tắc ánh mắt trở lên rạng rỡ: “Tổng giám đốc.”

      Giọng ngọt ngào, dáng người quyến rũ của ta trong bộ trang phục công sở, càng khiến người khác phải liên tưởng.

      “Mỵ, sắp xếp cho ấy công việc.” Nam Dạ Tước nhìn Dung Ân: “ muốn làm ở bộ phận nào?”

      “Tôi muốn làm ở bộ phận thiết kế.”

      Nam Dạ Tước gật đầu, Mỵ thấy thế vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Tổng giám đốc,những tinh ở bộ phận thiết kế đều là những nhân tài, phải trải qua nhiều vòng thi tuyển lựa chọn của công ty, này…” Ngữ khí ngoài nghi ngờ còn có chút coi thường.

      cầu của công ty là muốn tuyển dụng những người tài giỏi, bằng cấp của tôi thể năng lực của tôi, cho dù thông qua thi tuyển và phóng vấn, cũng thể khẳng định là tôi đủ tiêu chuẩn chứ?” Dung Ân đối diện với nữ thư ký, vì mí mắt trang điểm quá nhiều nhũ màu vàng, nên khi ta tức giận chúng trở nên lóng lánh.

      Đôi mắt nhìn cứ như hai quả chuối.

      “Tổng giám đốc…” Giọng ngọt lịm kéo dài, có thể khiến người nghe phát ngấy.

      Từ đôi mắt của nữ thư ký, Dung Ân lia mắt xuống dưới, làn da trắng trẻo, bộ ngực phập phồng như như kích thích trí tưởng tượng của người nhìn. Lúc quay đầu lại, người đàn ông ở bên cạnh vào văn phòng từ lúc nào.

      Đan Mỵ tức giận dậm chân, mặc dù đôi giày cao gót mười phân, nhưng ta vẫn thấp hơn Dung Ân chút.

      thôi.” cam lòng trước dẫn đường, đột nhiên ta xoay người, dừng chân: “Dấu hôn cổ cũng giấu , tự hào quá nhỉ?!”

      Dung Ân soi mình lên tấm kính bằng thủy tinh bên cạnh, đúng là nhìn thấy vết đỏ , lấy miếng băng cá nhân trong người ra, bóc rồi dán lên.

      “Hừ, quả nhiên rất thuần thục!” Đan Mỵ bước lại gần, mỉm cười châm biếm.

      Dung Ân ấn ấn mấy cái lên miếng băng, xuyên qua tấm thủy tinh nhìn ta : “Chỉ sợ có người muốn cũng được.”

      Nụ cười lập tức cứng đờ, Đan Mỵ xoay người, dẫm mạnh chân về phía trước. Dung Ân theo sau ta, đến nơi làm việc, từ rất xa nhìn thấy ba chữ “Phòng thiết kế.”

      Bố trí ở bên trong cũng giống như các văn phòng phổ biến khác, bàn làm việc có vách ngăn hình chữ thập, mỗi người ngồi ô, ai cũng cúi đầu chăm chú, tiếng gõ bàn phím phát ra lạch cạnh.

      “E hèm…” Đan Mỵ nắm tay lại, che miệng ho khan mấy tiếng, đúng như mong đợi, toàn bộ người trong văn phòng đều chú ý, ngẩng đầu lên.

      “Từ hôm nay, phòng thiết kế có thêm nhân viên mới, đúng rồi, tên là gì?” Đan Mỵ quay đầu nhìn Dung Ân.

      “Tôi tên là Dung Ân.”

      “Trưởng phòng Hạ, ấy là do tổng giám đốc đích thân đưa đến đấy…” Thanh ẽo ợt kéo dài, ánh mắt mờ ám, cố ý nhấn mạnh thân phận cửa sau của Dung Ân.

      Đúng lúc từ văn phòng bước ra, đối diện với Dung Ân, vươn cánh tay phải trắng nõn:

      “Xin chào, tôi tên là Hạ Phi Vũ.” Giới thiệu đơn giản, chuyên nghiệp.

      “Xin chào.” Dung Ân bắt tay, Hạ Phi Vũ chỉ vị trí gần cửa sổ : “Chỗ ngồi của ở trong kia.”

      Sau đó, hề dừng lại thẳng vào văn phòng của mình.

      Mãi đến khi tiếng giày cao gót của Đan Mỵ biến mất ở cuối hành lang, mọi người mới ngẩng đầu lên bàn tán.

      “Nhìn eo của thư ký Đan lúc xoay người xem, ngày nào cũng giày cao gót như vậy, ấy sợ bị ngã sao…”

      “Mọi người ơi, tôi bảo này! Hôm qua tôi lại thấy tổng giám đốc và trưởng phòng Hạ ở trong thang máy…”

      Giọng càng lúc càng khẽ, mấy người ăn ý với nhau, cùng chụm đầu lại: “Rồi sao nữa?”

      “Sau đó… Hết rồi, đó là thang máy chuyên dụng, tôi thể theo vào được, nên nhìn thấy gì nữa.”

      “Xí!” Mọi người kêu lên, ngồi trở lại vị trí của mình: “ đấy, giữa bọn họ chắc chắn có gì đó.”

      Dung Ân im lặng ngồi ở góc phòng, dựa vào lời bàn tán của mọi người, đoán mối quan hệ giữa Nam Dạ Tước và Hạ Phi Vũ chắc hẳn bình thường, Dung Ân dọn dẹp bàn làm việc, chợt cảm thấy bụng dưới đau nhói, ngay sau đó, cảm thấy dòng chất lỏng ấm áp từ trong cơ thể chảy ra.

      Đầu tiên Dung Ân tưởng mình đến kỳ kinh nguyệt, nhưng nghĩ lại, mới hết cách đây tuần, Dung Ân khó chịu ngồi ghế, cảm giác đau đớn này hề xa lạ, đêm qua, thời điểm Nam Dạ Tước tiến vào, đau đớn giống hệt lúc này.

      Trang phục người sáng màu, nếu cứ tiếp tục ngồi như thế này, chắc chắn bị mọi người nhìn thấy…

      Dung Ân cầm lấy túi xách đứng dậy, bụng dưới lại nhói đau, chụm chân, khép nép ra giữa văn phòng: “Tôi xin lỗi, tôi muốn xin nghỉ.”

      Mấy người phụ nữ xúm lại chuyện, người trong số đó bực mình ngẩng đầu lên gắt: “Nếu muốn xin nghỉ tìm trưởng phòng Hạ, với chúng tôi có tác dụng gì?”

      Dung Ân nhìn hướng văn phòng của Hạ Phi Vũ, đúng lúc này, có khuôn mặt tròn trĩnh như quả táo lên tiếng: “Muốn chết sao, trưởng phòng Hạ họp, bây giờ chị bảo ấy vào, phải là muốn bị họng súng nhắm vào đầu sao?”

      Dung Ân biết làm thế nào, kia tốt bụng đề nghị: “Dù sao hôm nay mới là ngày đầu tiên làm, nếu thực có việc gấp cứ về trước , chờ trưởng phòng Hạ họp xong, tôi xin phép cho.”

      “Cảm ơn .” Dung Ân biết ơn cúi đầu, thêm gì nữa, mỉm cười với kia rồi ra ngoài.

      Nhưng, người vẫn chưa ra khỏi cửa, tiếng xì xào bàn tán nổi lên ầm ỹ.

      “Lý Hủy, bị ấm đầu à, tự nhiên mua việc vào người?”

      “Có chuyện gì, ấy có việc gấp mà!”

      nghe hiểu ý tứ của thư ký Đan sao, ta được tổng giám đốc đích thân đưa đến, chẳng nhẽ còn phải vì lên giường rồi sao, dạng phụ nữ như vậy, vào đây chỉ là cái bình hoa, chiếm chỗ ở đây thôi, ta muốn kiếm tiền, phải giống như chúng ta ngày làm tám tiếng ư…”

      Dung Ân dựa lưng vào vách tường, vùng ẩm ướt dưới thân sắp thấm ra quần áo, lúc đường cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, đau đớn càng lúc càng trở nên mãnh liệt.

      Xuyên qua lớp cửa kính bằng thủy tinh, Dung Ân nhìn vào trong văn phòng, đám phụ nữ tụ tập lại với nhau, làm như họ chà đạp người khác, có thể nâng cao chính mình.

      Ra khỏi Nghiêm Tước, Dung Ân đón xe taxi thẳng đến bệnh viện, tình trạng như thế này, thể để mẹ nhìn thấy.

      Nằm giường bệnh Dung Ân nhìn từng giọt từng, giọt chất lỏng chảy vào trong cơ thể, cảm giác đau đớn giảm rất nhiều, máu cũng từ từ ngừng chảy.

      Màng trinh bị xé rách, bởi vì dùng lực quá mạnh, khiến bên trong bị xuất huyết. Dung Ân nhắm mắt lại, đúng là chuyện gì cũng có thể xảy đến với mình, ngờ, qua buổi tối mới chảy máu nhiều như vậy.

      Y tá đến gần xem tốc độ truyền nước, thấy sắc mặt tái nhợt, điều chỉnh chậm lại: “ có ai ở đây với à?”

      Dung Ân lắc đầu.

      “Lần đầu tiên mà mãnh liệt như vậy, đúng là đàn ông chỉ nghĩ đến cảm giác thoải mái của mình, chờ truyền nước xong, về nhà cố gắng nghỉ ngơi cho tốt…” y tá trẻ tuổi giận dữ, có coi thường, khiến Dung Ân cảm thấy ấm áp trong lòng.

      “Cảm ơn .”

      Tiếng chuông điện thoại vang lên lanh lảnh giống như thúc giục, Dung Ân cầm lên nghe: “Mẹ.”

      “Nơi làm việc rất tốt, công việc cũng nhàng, đồng nghiêp đối xử với con rất hòa đồng, mẹ, mẹ cần lo lắng, sau khi hết giờ làm con về nhà…” Đối với mẹ, đây phải lần đầu tiên dối, trong điện thoại, giọng của mẹ vẫn ấm áp thân thiết như trước, Dung Ân trở mình, mùi thuốc tiêu độc khử trùng nồng nặc khiến hai mắt đỏ ửng, có cảm giác xúc động muốn khóc: “Mẹ, con phải làm việc, con tắt máy đây.”

      Vội vàng ngắt máy, cả người chui vào trong chăn, chỉ chừa ra cánh tay truyền nước ở bên ngoài.

      mình ra khỏi bệnh viện, quần áo người tất nhiên thể mặc về nhà, vào cửa hàng, tùy tiện chọn bộ quần áo để thay, lúc về đến nhà trời chạng vạng tối.

      Trong khu dân cư, đèn đường lờ mờ, Dung Ân dọc theo đường lát xi măng về phía hành lang khu nhà ở. Vừa ngẩng đầu lên, từ xa, nhìn thấy Nam Dạ Tước dựa người vào thân xe, tay phải xoay điện thoại di động, ánh mắt sâu thẳm nhìn hướng Dung Ân.

      Bị nhìn chằm chằm, Dung Ân cảm thấy bước chân nặng nề, thân thể vẫn còn mệt mỏi, lúc này, chỉ muốn về nhà ngủ giấc sâu.

      “Ngày đầu tiên làm, chơi trò mất tích?” Người Nam Dạ Tước nghiêng về phía trước.

      “Tôi có việc gấp.”

      “Gọi cho tại sao nghe điện thoại?” Dường như Nam Dạ Tước mất hết kiên nhẫn, đây phải lần đầu tiên nghe điện thoại của .

      “Tôi để rung.” Lúc ở bệnh viện, lo mẹ lại gọi đến, mà mệt mỏi chỉ sợ có sức để ứng phó.

      “Lên xe.”

      Dung Ân ngẩng đầu lên, vẻ mặt lo lắng hỏi: “ đâu?”

      Nam Dạ Tước mở cửa xe, nhướng mày nhìn : “Cám Dỗ”

      “Tôi muốn .” Theo bản năng Dung Ân bài xích, lấy túi xách che trước người, hai tay nắm chặt, giống như Cám Dỗ là nơi ác mộng đối với .

      Nam Dạ Tước gác tay phải lên cửa xe, thân hình cao lớn che khuất ngọn đèn trước mặt Dung Ân: “Tại sao phải sợ hãi như vậy, hay là, sợ đến đó gặp lại khách bao trước đây của , khiến thể đối mặt”

      “Tôi có khách bao.”

      sao?” Nam Dạ Tước cười nhạt, ý tứ sâu xa.

      “Để lần sau , bây giờ tôi muốn về nghỉ ngơi.” Dung Ân xong, quay người rời .

      “Này.” Nam Dạ Tước ở phía sau khẽ gọi, nhìn chằm chằm bóng lưng gầy yếu của , ánh mắt thâm thúy trở nên trầm: “Ai mua đêm đầu tiên của ?”

      Tiếng bước chân im bặt, sắc mặt Dung Ân cứng ngắc, ra phải là quan tâm, mà là để tính sổ sau, xoay người lại, cố gắng khiến cho mình đối mặt cách thản nhiên, dùng ngữ điệu bình thản trả lời:

      “Lần đầu tiên của tôi, là cho .”

      “Ha ha ha ——”

      Kết quả nhận được là tiếng cười lạnh coi thường của người đàn ông: “Dạng phụ nữ như , rốt cuộc có mấy lần đầu tiên?”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17: Lướt qua


      Dung Ân cụp mắt xuống, , Nam Dạ Tước tin hay là chuyện của , quan tâm, mặc dù là trao đổi, nhưng, bắt đầu từ khoảnh khắc nằm lên giường của , thân phận của hai người thể tồn tại ngang hàng được nữa. Ở trong mắt Nam Dạ Tước, chỉ là dùng tiền để chơi đùa, người chỉ xứng đặt ở dưới thân.

      “Tôi từng hi vọng, tự mình có thể quyết định được lần đầu tiên của bản thân.” Giọng Dung Ân đầy châm biếm, biết đó là đối với chính , hay là đối với Nam Dạ Tước.

      Châm điếu thuốc, khói trắng lượn lờ, quanh quẩn bên đầu ngón tay, Nam Dạ Tước nhìn chằm chằm bóng dáng , đôi mắt từ từ híp lại.

      Trong người Dung Ân khó chịu, muốn tốn thời gian với , trước, nhưng mới được hai bước, eo bị ôm mạnh lấy, bước chân lảo đảo, rồi bị Nam Dạ Tước nhét vào trong xe.

      làm gì vậy?”

      Xe khởi động, sắc mặt Nam Dạ Tước lạnh lùng, làm ra vẻ xấu xa nhìn Dung Ân: “Trước đây, nên để cho tôi biết địa chỉ nhà mình.”

      né tránh ánh mắt , tựa mặt vào cửa kính lạnh như băng, chuyện Nam Dạ Tước muốn biết, cho dù , cũng có biện pháp để tìm được.

      “Tại sao phản kháng?”

      “Phản kháng có tác dụng chỉ phí sức.”

      Nam Dạ Tước nghe , tâm trạng tốt lên rất nhiều, khuôn mặt đẹp trai cũng trở nên mềm mại hơn: “Phụ nữ, nên như vậy.”

      Xuyên qua cửa sổ xe, Dung Ân nhìn ra bên ngoài, hề để ý đến lời của Nam Dạ Tước, nếu muốn ngoan ngoãn, giả vờ nghe lời, chỉ mong người đàn ông này, nhanh cút khỏi cuộc sống của .

      Ở cửa Cám Dỗ, ánh đèn rực rỡ, Dung Ân theo sát phía sau Nam Dạ Tước, lúc vào đến bên trong, toàn bộ khí nơi đây bắt đầu đến cao trào, sàn nhảy, các sớm phô bày các tư thế khiêu gợi, hề kiêng kị.

      Phòng bar hạng nhất, sớm đặt chỗ, vừa mở cửa bước vào, có mấy người đàn ông cao lớn nhiệt tình chào đón: “Tước thiếu, đến muộn.”

      Nam Dạ Tước tự nhiên khoác tay lên vai Dung Ân: “ đón .”

      Theo lời của , tất cả ánh mắt cùng lúc dồn về phía Dung Ân, trong đó người ngồi sô pha ở bên phải lên tiếng đầu tiên: “Tước thiếu, lại đổi bạn ? Nhưng tại sao khuôn mặt này tôi nhìn có chút quen mắt?”

      Dung Ân theo Nam Dạ Tước ngồi vào ghế sô pha ở giữa, nhân cơ hội đó, ngẩng đầu nhìn người đàn ông vừa chuyện, dường như chút ấn tượng.

      “Trước đây ấy làm việc ở nơi này, tất nhiên là quen mặt.” Nam Dạ Tước trả lời thẳng thắn.

      Người đàn ông kia nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên xấu hổ, dù sao nay cũng là người phụ nữ của Nam Dạ Tước, đối với kiểu chuyện như vậy, Dung Ân sớm quen thuộc, định để ý, khuôn mặt đẹp trai sáp lại, ánh mắt xấu xa nhìn hỏi: “Trước đây ta từng chọn sao?”

      Người đàn ông ngồi ở sô pha bên phải mặt trắng bệch, cắt còn giọt máu, Dung Ân thấy Nam Dạ Tước biết còn cố hỏi, trong lời câu nào là khiến nhục nhã, nhìn người đàn ông ngồi ở phía đối diện kia, dường như nhớ lại gì đó, có lẽ ta từng đến đây với Nam Dạ Tước lần: “A, tôi nhớ ra rồi, ta từng chọn tôi.”

      Sắc mặt người đàn ông kia đen xì, chỉ hận mặt thể viết “oan uổng quá”.

      Nam Dạ Tước ngừng cười, biết Dung Ân cố ý như vậy, vẻ mặt dửng dưng, giống như mọi chuyện đều liên quan đến .

      “Nếu vậy, hôm nay chọn ấy nữa .” Nam Dạ Tước túm tay Dung Ân, đẩy về phía người đàn ông đối diện: “Thân thể rời khỏi Cám Dỗ, trong lòng có phải rất nhớ đến trước đây hay ?”

      Dung Ân giữ thăng bằng rồi cố ý ngồi cách xa người đàn ông kia khoảng. Đối phương cũng là tránh kịp, ở trong lòng thầm mắng chính mình, tự dưng lại lắm lời để chuốc họa vào thân, để thùng thuốc súng bây giờ đổ lên đầu.

      Mấy người bạn ngồi bên cạnh rất thức thời, lên tiếng giải vây: “Này, lại đây rót rượu.”

      Nhân cơ hội đó, Dung Ân trốn vào góc sô pha, quan tâm đến lời của Nam Dạ Tước, phục vụ quỳ tiến lên rót rượu, tiếng những viên đá va vào nhau lạnh lẽo, cổ tay thuần thục lắc, thực tế phải giữ chặt cái cốc, lại vì chút cẩn thận, khiến hỗn hợp rượu và nước trà, đổ hết lên quần Nam Dạ Tước.

      “Á ——” Nữ phục vụ vội vàng lấy khăn giấy, lau lung tung lượt quần .

      Vừa ngẩng đầu, Dung Ân cảm thấy có chút quen quen, Candy tay chân luống cuống, lúc nãy ta chỉ mải nhìn chằm chằm Nam Dạ Tước, ngờ lại bị sẩy tay.

      “Tôi xin lỗi Tước thiếu, tôi xin lỗi…”

      Giọng ngọt tới phát ngấy, lúc Candy nhớ lại đêm hôm đó của bọn họ, mặt hơi đỏ, thậm chí còn có chút chờ mong.

      Nam Dạ Tước hơi cúi người, phủi ống quần, vẻ mặt hài lòng: “Nhân viên phục vụ ở Cám Dỗ, ngay cả những điều cơ bản nhất cũng được huấn luyện sao?”

      “Tước thiếu.” Khuôn mặt Candy dưới ánh đèn nhìn có vẻ hèn mọn: “ nhớ tôi sao?”

      Người từng có vô số phụ nữ như Tước thiếu gia, làm sao có thể nhớ nổi ta. Dung Ân vòng tay ôm lấy cơ thể, nhiệt độ trong phòng bar lúc nào cũng để ở mức rất thấp, khiến người ta luôn cảm thấy lạnh lẽo.

      Tư thế quỳ vốn thể ngang hàng.

      Nam Dạ Tước cầm ly rượu lên, động tác tao nhã nhấp ngụm, nheo đôi mắt hẹp dài, mặc dù từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng đối với những người từng lên giường với mình, thể nhớ.

      Quan trọng là, muốn nhìn thấy lưu luyến trong mắt Candy, lần trao đổi xong, tiền cũng nhận từ lâu, ta nên biết thể tiếp tục quấy rầy .

      “Nếu muốn phục vụ tiếp đổi người khác ngay.” Nam Dạ Tước buông ly rượu, dựa người vào sô pha.

      Quản lý luôn xuất rất đúng lúc, dẫn theo mấy phục vụ xinh đẹp có dáng người vô cùng quyến rũ.

      Candy cảm thấy tủi nhục, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp tục rót rượu, Dung Ân trốn ở góc, hoàn toàn tách biệt với khí nơi đây.

      “Tước thiếu gia, chúng ta hát .”Bàn tay khéo léo trườn lên cổ Nam Dạ Tước, dùng bộ ngực ma sát vào cánh tay khiêu khích.

      Mấy người đàn ông ngồi bên cạnh, sớm thể kiềm chế, hôn hít rồi sờ soạng cách dâm loạn. thanh khêu gợi của dục vọng, từng chút từng chút đập vào tai Dung Ân, khiến thể ngồi yên.

      “Ân Ân?”

      tiếng gọi thân mật quen thuộc đột ngột vang lên, khiến Dung Ân giật mình quay đầu lại, ánh mắt mơ màng nhìn qua làn khói lượn lờ trong phòng bar, chỉ nhìn thấy đôi mắt của Nam Dạ Tước nhìn mình. Chẳng lẽ, là nghe nhầm ư?

      “Ân Ân.” lại lên tiếng, Dung Ân mới nhận ra, người gọi mình đúng là Nam Dạ Tước.

      “Có chuyện gì?”

      Nam Dạ Tước lại tiếp tục với , mà quay sang ôm lấy mỹ nữ ở bên cạnh, hướng đến người cúi đầu Candy : “Mở nhạc lên, Ân Ân, em hát .”

      Ngữ điệu vô cùng thân thiết, nhưng hàm ý ra lệnh trong đó rất ràng.

      Dung Ân cũng muốn cách xa Nam Dạ Tước, nên phản đối theo Candy, khi cầm được micro, khúc nhạc dạo vang lên, là bài hát mà quen thuộc “Từ lúc bắt đầu đến nay.”

      Tay bất giác nắm chặt, Dung Ân đứng trước mặt mọi người, nhưng trong mắt nhìn thấy cái gì.

      Thanh bi thương khiến người khác phải đau lòng, động tác uống rượu của Nam Dạ Tước chậm lại, hai mắt chăm chú ngắm nghía khuôn mặt nhìn nghiêng của Dung Ân, lúc này hoàn toàn chìm đắm trong bài hát, mang theo loại tình cảm nên lời, giọng hát chậm rãi, khí ồn áo náo nhiệt trong phòng bar dần im ắng, ánh mắt Dung Ân tĩnh lặng, nhưng khi lướt qua hướng cửa, đột ngột há miệng ngừng hát, khiến khoảnh khắc tốt đẹp này bị phá vỡ.

      Tại khe hở của cánh cửa khép hờ, người đàn ông cao lớn vừa thoáng qua, sau là hai người vệ sĩ mặc trang phục màu đen, lúc qua phòng bar hạng nhất, ta dường như hơi ngoái đầu, chỉ cần giây phút như vậy, cũng đủ khiến Dung Ân hoảng loạn! Micro trong tay rơi xuống…

      Ầm ——

      Thanh chói tai vang lên, cộng với hiệu quả phóng đại của nó, tiếng động trở nên đinh tai nhức óc.
      caoduong thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18: Ảnh chụp


      Nam Dạ Tước nheo mắt lại, định nổi giận thấy Dung Ân đẩy mạnh Candy chắn phía trước, lảo đảo chạy ra ngoài. hành lang, thân ảnh vừa rồi biến mất từ lâu, nhưng đôi mắt đó, cả đời này cũng bao giờ quên.

      Dung Ân thất thần đứng hành lang, những người qua lại nhìn bằng ánh mắt hiếu kỳ, chợt cảm thấy mặt lành lạnh, đưa tay lên sờ, ra là nước mắt lăn dài.

      Chẳng lẽ, nhìn nhầm, nhận sai người ư?

      Nếu , tại sao sau khi nhìn thấy , còn có thể thoải mái xoay người như vậy? Dung Ân, nếu đúng là Diêm Việt, từng , cả đời này cũng buông tay.

      Trong sàn nhảy, vũ điệu cuồng nhiệt khiến người ta điên cuồng, mặt mọi người bắt đầu xuất hưng phấn muốn được phóng thích, hoàn toàn đem bi thương nhoi kia che dấu.

      Rất lâu sau, Dung Ân mới thu lại vẻ mặt thất thần của mình, ánh mắt đỏ hoe, quay đầu , cách đó xa là khuôn mặt trầm của Nam Dạ Tước.

      dựa vào vách tường, tay cầm điếu thuốc.

      Nam Dạ Tước đứng thẳng người lên, ném đầu thuốc , sau đó dùng chân dập tắt, động tác vừa thong thả, vừa tao nhã. Dung Ân nhìn đến trước mặt, chỉ sau khi tay bị Nam Dạ Tước nắm lấy, mới cảm nhận được phẫn nộ của .

      Nam Dạ Tước cầm cổ tay Dung Ân kéo vào phòng bar hạng nhất, động tác rất mạnh khiến suýt chút nữa vấp ngã, vung mạnh cánh tay, cả thân thể Dung Ân lập tức ngã ngồi ghế sô pha.

      Dấu tay cổ tay đỏ ửng, đám bạn ăn chơi bên cạnh thấy có chuyện, vội vàng nháy mắt nhau: “Tước thiếu, cứ từ từ chơi nhé, chúng tôi trước.” xong, lập tức mang theo bạn của mình chỗ khác chơi.

      Dung Ân chống hai tay bên người, vừa định đứng dậy, bả vai bị ấn mạnh, ép nằm xuống sô pha: “ muốn làm gì?”

      nhìn thấy ai?” Hơi thở lạnh lẽo, khí thế bức người.

      Dung Ân nhìn lại, chỉ thấy Nam Dạ Tước cúi người, hai tay chống bên tai :

      “Trong phòng ngột ngạt, tôi ra ngoài hít thở khí.”

      “Dung Ân, dối.” nể mặt vạch trần.

      Trong lòng vốn khó chịu, vẻ mặt ngụy trang cũng thể che dấu được, nhưng Dung Ân vẫn kiên quyết thừa nhận, chỉ là hai mắt đỏ lên: “Tôi có.”

      quật cường, gần như là bướng bỉnh.

      Nhưng Nam Dạ Tước cũng phải cây đèn cạn dầu, vòm ngực rộng lớn của áp lại gần, chóp mũi dường như chạm vào trán Dung Ân: “Tôi muốn , ngoan ngoãn nghe lời.”

      “Tước thiếu, trao đổi của chúng ta xong.” lúc nào cũng quên nhắc nhở, đêm hôm đó chỉ là giao dịch.

      sao?” Nam Dạ Tước mỉm cười, khóe miệng ra vẻ gian tà mà Dung Ân quen thuộc: “Chỉ cần tôi muốn chơi, có ngày kết thúc.”

      Hơi thở nóng rực phả vào khiến mặt đỏ bừng, eo bỗng nhiên có cảm giác lúc nới lỏng, lúc buộc chặt, đợi đến khi Dung Ân phản ứng lại, cúc áo bị cởi ra, vội vàng cong hai chân lên, vẻ mặt phản kháng.

      tay Nam Dạ Tước chống gối Dung Ân, năm ngón tay thon dài dùng sức nắm chặt, kéo hai chân ra, rồi chen người vào giữa: “Lúc nãy , người đàn ông kia từng chọn ? Dung Ân, tại sao lại chà đạp chính mình như vậy?”

      “Đó phải là đáp án mà muốn sao? Chỉ cần vui vẻ, tôi cho.”

      Đáy mắt Nam Dạ Tước nổi lên tia tức giận, đây là như thế nào, nịnh hót, ngay cả phản kháng cũng hời hợt như vậy, khiến người ta phát điên, ngón tay mò vào nơi bí của Dung Ân, đột nhiên cười tà : “Được, bây giờ tôi muốn .”

      Đáy mắt hề sợ hãi của Dung Ân lúc này mới có chút gợn sóng, hai tay vội vàng chống trước ngực Nam Dạ Tước: “ lần trao đổi, lên giường đêm, tôi có khuyến mãi.”

      “Ha ha ha –” Nam Dạ Tước nghe xong, cười sang sảng thành tiếng, ngón tay lướt qua quần lót : “Theo như nhu cầu của mỗi người, tôi có thể thỏa mãn , tôi cũng có quyến lấy lại hết tất cả của .”

      giữ lời?”

      “Nếu tôi muốn, tất nhiên là có thể.”

      nhìn chằm chằm người đàn ông phía , ngón tay ở dưới thân , khiến vô cùng khó chịu, Dung Ân cười lạnh, vẻ mặt cực kỳ khinh miệt: “Có phải là tôi nên cảm ơn để tôi tự lực cánh sinh, mà giống những khác của , trực tiếp trả tiền?”

      “Nếu muốn cuộc sống như vậy, tôi có thể cho .” Đương nhiên là Nam Dạ Tước biết, muốn.

      “Đây là thái độ đối xử với các sao?”

      Ánh mắt Nam Dạ Tước cũng lạnh lùng, tay khẽ vuốt tóc Dung Ân: “ , trước khi được tôi thương, tôi khống chế cả đời ta, chán rồi, mới có thể buông tay.”

      Phương pháp độc đoán đến như vậy, Dung Ân khẽ nhíu mày: “Nếu sau đó thương sao?”

      Nếu , tôi chiếm lấy ấy cả đời, đến chết cũng buông tay! Mặc kệ ấy có đồng ý hay , đây, chính là Nam Dạ Tước.

      Nhưng những lời này cũng ra, ngón tay dùng chút lực, xâm nhập, Nam Dạ Tước cúi người, ngữ khí gian tà: “Hỏi nhiều như vậy làm gì? Yên tâm, tôi .”

      Xé rách, cảm giác đau đớn vô cùng ràng, Dung Ân lấy tay đẩy mạnh, nhưng toàn bộ thân thể Nam Dạ Tước đè lên, chiếc lưỡi cay nồng vị rượu chui vào miệng , bàn tay kia càng thêm khiêu khích.

      Mặc dù truyền nước, nhưng chỗ bị thương vẫn đau đớn như cũ, giống như là bị đốt, Dung Ân nhìn thấy khuôn mặt hưng phấn của Nam Dạ Tước biết phản kháng có hậu quả như thế nào, dứt khoát rút tay lại, nằm im nhúc nhích, mặc giày vò.

      Dục vọng bị khơi dậy, Nam Dạ Tước liên tục hôn hít, vuốt ve, trong mắt là ham muốn, càng lúc càng nhiều, nhưng đột nhiên người dưới thân lại có phản ứng, Dung Ân cứng đờ nằm im, giả vờ như ngoan ngoãn đồng ý, bộ dạng như vậy, đúng là khiến cảm xúc của giảm hơn nửa.

      Rút ngón tay ra, Nam Dạ Tước xoay người ngồi sô pha, khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai lộ ra vẻ ảo não: “Hừ, giống hệt cá chết.”

      Ở Cám Dỗ quá lâu, lúc Dung Ân về nhà cũng chưa muộn, mẹ còn chờ , thức ăn bàn tất nhiên nguội lạnh.

      “Mẹ…” Giọng tràn ngập áy náy.

      “Ân Ân, ngày đầu tiên làm thuận lợi con?” Mẹ Dung Ân vừa hâm nóng thức ăn vừa hỏi.

      “Thuận lợi mẹ ạ, đồng nghiệp đối xử với con rất tốt.” trả lời mẹ cách qua loa, trong người khó chịu, Dung Ân chỉ ăn mấy miếng cơm rồi trở về phòng.

      Ngày hôm sau, Dung Ân dám đến muộn, dậy từ rất sớm.

      Nhưng vừa đến công ty, thấy tất cả mọi người ngồi ở vị trí của mình, lúc vào, vẻ mặt ai cũng kỳ lạ, thậm chí còn chỉ trỏ.

      “Có nhầm hay …”

      “Tại sao có thể cho người như vậy vào làm ở phòng thiết kế…”

      Dung Ân nhíu mày, đến chỗ ngồi của mình, vừa mở máy tính lên, thấy cửa văn phòng bị mở ra, Hạ Phi Vũ sắc mặt tốt xuất : “Dung Ân, tôi quan tâm ai cho vào vị trí này, nhưng nếu làm việc ở đây phải tuân thủ đúng quy định của chúng tôi, ngày đầu tiên làm tự tiện rời bỏ vị trí, tưởng công ty này là của nhà mở sao?”

      Hạ Phi Vũ lớn tiếng quát, chờ ta xong, Dung Ân mới trả lời: “Hôm qua lúc đó họp, tôi chỉ có thể nhờ đồng nghiệp xin phép hộ.”

      Lý Hủy ngồi ở dãy bàn phía trước giơ tay lên: “Trưởng phòng Hạ, ngày hôm qua tôi giúp ấy xin nghỉ.”

      “Những việc như thế này, về sau phải tự mình với tôi, cho phép của tôi, ai cũng được tự tiện ra về.” Hạ Phi Vũ đến cửa phòng làm việc thêm: “Trừ tiền thưởng tháng này!”

      Dung Ân ngồi ở vị trí của mình, ánh mắt mọi người nhìn đều là cười nỗi đau của người khác, Lý Hủy đẩy ghế dựa đến trước bàn Dung Ân: “Tôi xin lỗi, tôi làm bị trừ tiền thưởng.”

      “Tôi phải cảm ơn mới đúng.” Vẻ mặt Dung Ân thản nhiên, tâm trạng vì thế mà bị ảnh hưởng, chỉ có điều, cảm thấy thắc mắc, tại sao mọi người lại nhìn bằng ánh mắt như vậy.

      Lý Hủy cẩn thận quan sát nét mặt Dung Ân, ấp a ấp úng dường như có chuyện gì muốn , Dung Ân hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

      “Hả, có chuyện gì.” Lý Hủy lảng tránh, lại đưa cho Dung Ân tấm danh thiếp của công ty: “ mới làm, đầu tiên hãy kiểm tra và nhận hòm thư của phòng thiết kế , mật mã… Là 967836.” xong, kéo ghế dựa lập tức trở về chỗ ngồi của mình.

      Dung Ân thấy có gì đó bình thường, vội vàng mở hòm thư, nhàng kích chuột, từng tấm ảnh đập vào mắt , bất ngờ khiến choáng váng.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 19: Là ai?


      Địa điểm, nhân vật, Dung Ân là người ràng nhất.

      Trong bức ảnh là phòng bar hạng nhất của Cám Dỗ, quần áo chỉnh tề, nửa khuôn mặt Nam Dạ Tước ra vô cùng nét, từng góc độ đều làm toát lên vẻ hơn người của , cho dù là người lạ, chỉ cần liếc mắt cái cũng có thể nhận ra người bị đè phía dưới là Dung Ân.

      Cuộc sống của , khó khăn lắm mới trở nên yên bình, giờ lại nổi lên sóng.

      Ánh mắt của các đồng nghiệp, giống như những mũi kim đâm về phía , nhìn chằm chằm vào trang hiển thị bức ảnh nụ hôn nóng bỏng của họ, Dung Ân bình tĩnh nhấn nút thu màn hình trang web, tiện tay lấy tập tài liệu, cúi đầu nghiên cứu.

      Vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng bối rối.
      Người có thể lấy ảnh phát tán đến từng nhân viên trong công ty có thể là ai? Nam Dạ Tước, chắc chắn có khả năng, tin đồn của người đàn ông này nhiều vô số, nhưng đây là ở công ty, về lý thuyết, làm những việc hại người mà được lợi như thế này.

      Dung Ân nghĩ nát óc, cũng nghĩ ra được ai làm việc này. Công ty lớn như vậy, nhưng nhân viên dường như có việc gì để làm, cả ngày chỉ nhìn chằm chằm, rồi xì xầm bàn tán.

      Cửa phòng làm việc mở rồi lại đóng. Mọi người thấy Hạ Phi Vũ ra ngoài, tiếng chuyện thầm lúc nãy ngay lập tức được phóng đại: “Chắc chắn trưởng phòng Hạ rất tức giận…”

      “Cái này còn phải , trước đây tổng giám đốc theo đuổi ta nhiệt tình như vậy, nhưng ta để ý đến, bây giờ tình thế thay đổi, bị người khác chiếm mất…”

      “Mọi người nhìn xem, nơi này hình như là Cám Dỗ đúng ?”



      Dung Ân ngồi ở góc phòng, tay chống cằm, sau khi bình tĩnh lại, bắt đầu làm quen với công việc của công ty. Lý Hủy ngồi ở dãy bàn thỉnh thoảng nhìn xung quanh xong quay xuống hỏi: “ sao chứ?”

      Đối với người quan tâm đến mình, Dung Ân vẫn luôn chân thành: “Tôi sao, cảm ơn .”

      có khuôn mặt tròn trĩnh đẩy ghế ngồi xuống bên cạnh Dung Ân: “Xem những cái này có tác dụng đâu, nếu muốn nhanh chóng nắm bắt công việc, phải nghiên cứu những bản thiết kế trước đây của công ty, ở chỗ tôi có, để tôi lấy cho mượn.”

      Quả , Dung Ân có nhiều thời gian để nghĩ ngợi, mặc dù Nam Dạ Tước giúp vào công ty, nhưng nếu muốn khẳng định mình, chỉ có thể dựa vào năng lực của bản thân.

      hành lang dài, dù gian rất thoáng đãng, vẫn tồn tại loại áp lực khiến người khác cảm thấy khó thở. Hạ Phi Vũ rất nhanh, nắm tay càng ngày càng chặt, bản kế hoạch bị nhăn góc.

      “Trưởng phòng Hạ.” Thư ký Đan Mỵ đứng lên niềm nở chào hỏi.

      Hạ Phi Vũ dừng chân: “Tổng giám đốc đâu?”

      “Ở trong phòng ạ.”

      Hạ Phi vũ cúi đầu vuốt lại bản kế hoạch, vẻ mặt phẫn nộ lúc nãy sớm bị che giấu, thay vào đó là khuôn mặt với biểu cảm hờ hững lạnh lùng. Hạ Phi Vũ giơ tay lên gõ cửa phòng tổng giám đốc.

      “Vào .” Giọng nhanh gọn dứt khoát.

      Bên trong, Nam Dạ Tước nhắm mắt, ngả lưng vào ghế dựa nghỉ ngơi, cho dù là vậy, từ người vẫn toát ra lực hấp dẫn thể kháng cự, chiếc áo vest màu trắng bạc tùy ý để bên, bàn là mấy tập tài liệu quan trọng cần xử lý.

      Ngoại trừ cuộc sống riêng tư, năng lực làm việc của Nam Dạ Tước là thể nghi ngờ.

      “Tổng giám đốc.” Hạ Phi Vũ tiến lên, đem bản kế hoạch đặt trước mặt : “Đây là kế hoạch của dự án Nam Lân Uyển trình phê duyệt.”

      Nam Dạ Tước day mi tâm, Hạ Phi Vũ thấy mệt mỏi, khỏi liên tưởng đến những bức ảnh trong hòm thư điện tử, đáy mắt ta tối lại, nhưng thể ra ngoài dù chỉ chút, vẻ mặt vẫn che giấu rất tốt.

      Nam Dạ Tước tiện tay lật mấy trang giấy: “Để lại đây, ngày mai đến lấy.”

      “Vâng.”

      Nhìn Hạ Phi Vũ xoay người chuẩn bị rời , người con này, vẻ mặt lúc nào cũng lãnh đạm, dường như hề có chút tham vọng hay mơ ước viển vông nào, yên lặng giống như điều gì có thể khiến động lòng.

      “Phi Vũ.” Nam Dạ Tước bỏ bút trong tay xuống, khẽ gọi.

      Hạ Phi Vũ dừng chân, nét mặt mỉm cười, nhưng chỉ tồn tại trong nháy mắt, lúc xoay người lại nét mặt trở nên lạnh lùng: “Còn có việc gì nữa?”

      “Tối nay, cùng nhau ăn cơm .”

      Thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, ta là người giỏi nhất, Hạ Phi Vũ gật đầu: “Được.”

      Ra khỏi phòng làm việc, sau khi đóng cửa lại, khóe miệng Hạ Phi Vũ mới nhếch lên, phụ nữ bên cạnh Nam Da Tước nhiều đếm xuể, nhưng người có thể mang lại hứng thú lâu dài cho , e rằng… chỉ có mình !

      Đối với người đàn ông như Nam Dạ Tước, lúc gần lúc xa mới là phát trí mạng, nếu như càng dễ dàng chiếm được hứng thú càng nhanh chấm dứt.

      Cho đến khi hết giờ làm việc, toàn bộ văn phòng, chỉ có mình Lý Hủy chuyện với Dung Ân. Mới ngày, mà có khuôn mặt tròn trĩnh này thân thiết với , lúc ra về còn chủ động khoác tay . Mặc dù quen, nhưng Dung Ân cũng bỏ ra.

      đến cửa công ty, đúng lúc gặp người lái xe của Nam Dạ Tước đến, nhận chìa khóa lên xe trước, Hạ Phi Vũ với dáng vẻ thướt tha lúc này mới từ đằng sau hai người tới, mùi nước hoa Chanel người ta thơm ngào ngạt, lúc vòng qua Dung Ân, còn quên liếc nhìn, trong mắt là đắc ý và châm biếm.

      Qua gương xe, Nam Dạ Tước cũng thấy Dung Ân, nhưng chỉ liếc nhìn cái rồi quay mặt .

      Hạ Phi Vũ tao nhã lên xe, trước mặt hai người, xe thể thao sang trọng cứ thế lao .

      Lý Hủy dè dặt quay sang phía Dung Ân, dựa vào nội dung bức ảnh có thể đoán được, mối quan hệ của Dung Ân và Nam Dạ Tước như thế nào: “Cậu, cậu sao chứ?”

      Dung Ân thu hồi tầm mắt, vẻ mặt thản nhiên, hề có chút biểu nào là giả vờ, , làm sao có thể để ý, mọi người đánh giá quá cao mối quan hệ giữa với Nam Dạ Tước.

      “Tớ sao, chúng ta về thôi.” Cách đó xa, là bến xe bus.

      Mới ra khỏi tòa nhà mấy bước, phía sau truyền đến giọng của người: “Dung Ân!”

      Dung Ân quay đầu lại, vẻ mặt cứng ngắc, nhìn chàng trai đến trước mặt: “Trần Kiều, tại sao lại ở đây?”

      chờ em lâu rồi.”

      Lý Hủy đứng bên cạnh thấy vậy, vội vàng kéo tay Dung Ân: “Hai người chuyện , tớ về trước đây, ngày mai gặp lại nhé.”

      “Ừ, ngày mai gặp.” Dung Ân nhìn bóng dáng Lý Hủy rời , nụ cười môi cũng nhạt dần: “ tìm em có việc gì ?”

      ra em làm việc ở đây.” Trần Kiều nhìn tòa nhà đồ sộ dưới bầu trời, vẻ mặt ta lo lắng, giọng chân thành tha thiết: “Dung Ân, em đến tím , Nghiêm Tước giống như vẻ ngoài hào nhoáng của nó đâu.”

      Chuyện này Dung Ân nghe từ trước, nhưng nếu muốn thoát khỏi hoàn cảnh trước đây, công ty của Trần Kiều thể so sánh với Nghiêm Tước, chỉ có thể làm việc ở đây, nơi này mới là nơi an toàn nhất: “Cảm ơn , em ở đây rất tốt.”

      “Dung Ân, muốn… chăm sóc em.” Do dự mãi, cuối cùng ta cũng ra.

      Dung Ân vượt qua Trần Kiều ra đường, ta đuổi theo cùng . Sau khi im lặng lúc lâu, Dung Ân mới mở miệng hỏi cách sâu xa: “Là vì cậu ấy sao?”

      phải!” Cậu ta trả lời mạnh mẽ dứt khoát, thậm chí, còn có chút ngoài dự đoán của Dung Ân.

      “Vậy vì sao?”

      Trần Kiều vòng qua người Dung Ân, đứng trước mặt , mái tóc cắt ngắn gọn gàng, hai tay cậu ta từ từ đặt lên vai Dung Ân: “Em và Diêm Việt quen cùng lúc, từ khi đó, em …”

      “Trần Kiều!” Dung Ân đột ngột cắt ngang lời ta, hai vai lặng lẽ tránh khiến tay ta rơi xuống khoảng : “ đừng nữa.”

      Thấy Dung Ân lại trốn tránh, Trần Kiều đuổi theo: “Cho đến tận bây giờ, Diêm Việt vẫn là điều cấm kỵ trong lòng em sao, cái tên này, ngay cả nhắc đến cũng được ư?”

      Xe cộ vẫn nối đuôi nhau qua lại đường, mình Dung Ân đứng trước biển quảng cáo lớn, nỗi đau được giấu kín vì những lời của Trần Kiều mà lần nữa bị vạch trần, vết thương mới, vết thương cũ, cùng lúc sưng tấy, khiến Dung Ân ngay cả hít thở cũng cảm thấy đau đớn. Trần Kiều hạ quyết tâm để Dung Ân trốn tránh, nên cậu ta khơi ra những điều sâu thẳm trong trái tim , mong có thể cởi bỏ những khúc mắc ở trong lòng.

      Trần Kiều nắm tay Dung Ân, ngay lập tức bị hất ra, Dung Ân dựa lưng vào nhà chờ ở bến xe bus, ánh mắt đỏ lên: “Đúng vậy, ấy chính là điều cấm kỵ trong lòng em, cả đời này, ấy tồn tại trong trái tim em, đến ngày, nếu ai đó có thể vào người ấy cũng thể thay thế vị trí nên có của Diêm Việt.”

      Xe bus vừa đến, Dung Ân chỉ để lại cho Trần Kiều bóng lưng đơn mà dứt khoát, cậu ta đuổi theo nữa, xuyên qua cửa kính màu xanh, Trần Kiều ràng nhìn thấy nước mắt nơi khóe mắt , chưa kịp rơi xuống, bị Dung Ân mạnh mẽ lau .

      chịu đựng của , lúc nào cũng khiến người khác phải đau lòng.

      Tình cảm trước đây, phải sâu đậm đến mức nào, mới có thể khiến kiên trì lâu như vậy.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc hết tháng, trong phòng thiết kế, ngoại trừ Lý Hủy, mối quan hệ của Dung Ân với những người khác là có gì. May mà, vấn đề công việc trở nên rất thuận lợi.

      Hầu như ngày nào làm về Dung Ân cũng nhìn thấy Trần Kiều chờ trước cổng công ty, cậu ta có hành động nào khác, chỉ lặng lẽ đưa ra bến xe bus, rồi quay trở lại lái xe của mình về.

      con đường quen thuộc trong thành phố, ánh chiều tà chiếu xuống rơi vào kính thủy tinh phản xạ lên khuôn mặt xinh đẹp của , bến xe bus chỉ cách khu nhà ở con đường, bộ mấy bước là đến nơi.

      Dung Ân cúi đầu dọc theo vạch kẻ đường dành cho người bộ, hề để ý thấy chiếc xe Audi màu đen đột nhiên xuất sau lưng .

      Mọi người đường đều qua lại vội vàng, ai nhìn thấy tình huống vừa xảy ra, Dung Ân bị lực rất mạnh đẩy ngã vào ghế sau xe ô tô, đôi mắt bị bàn tay to bịt kín, hai tay hai chân ngay lập tức bị trói chặt.

      “Buông tôi ra!” Sau khi nhận thấy việc bắt đầu giãy dụa: “Các người là ai?”

      “Câm miệng.” Giọng trầm thấp mang theo uy hiếp của người đàn ông vang lên, ta ý bảo người ngồi đằng trước lái xe ngay.

      Chiếc xe Audi chạy nhanh như bay khoảng hơn mười phút, lúc dừng lại, tiếng phanh xe vang lên chói tai, sau đó Dung Ân bị đẩy xuống xe, rồi lảo đảo bị lôi đến kho hàng.

      bị trói ngồi vào chiếc ghế, những người xung quanh trong nháy mắt còn, Dung Ân chỉ có thể dùng tai để nghe ngóng, dựa vào cảm giác lạnh lẽo xung quanh, đoán đây là nơi ẩm ướt.

      Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng nước tí tách.

      Khi thị giác bị hạn chế, các giác quan khác trở nên vô cùng nhạy cảm, Dung Ân lắng tai nghe, nghe được tiếng bước chân truyền đến từ cách đó xa.

      Người đến cũng cố ý muốn chế tạo khí, nên tiếng bước chân rất nặng, mỗi bước chân giống như chiếc búa đánh vào trong lòng tràn ngập lo lắng của Dung Ân.

      Bả vai đột nhiên nặng trĩu, những ngón tay thon dài, khẽ miết xương quai xanh của . Bàn tay hơi mở ra, từ từ bóp chặt.

      “Ai..?” Giọng phát ra lúc này rất .

      Ngón tay còn vương mùi thuốc lá, xoa mặt Dung Ân, lúc lướt qua môi hơi dừng lại, sau đó, mạnh mẽ bịt chặt.

      “Ưm!” ta muốn giết !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :