1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ám Dục - Thánh Yêu(144c+3nt)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10: Cái tát
      “Ông chủ?” Dung Ân theo phản xạ nhíu mày, có ấn tượng tốt với ông chủ của Cám Dỗ.
      Quản lý khẽ thở dài, đặt tay lên vai Dung Ân: “Dung Ân, đừng nghĩ đến việc cự tuyệt, thời gian năm rất dài, em là do chị giới thiệu, chị Nhan lòng khuyên em câu, hãy chịu thua , đừng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nữa, thực ra, múa mở màn cũng có gì xấu, dùng sức lực của chính mình để kiếm tiền có gì phải xấu hổ.”

      Việc lừa ký hợp đồng, Dung Ân trách quản lý, tự biết ai đối xử tốt với mình: “Chị Nhan, em hiểu ý chị, em thay quần áo, khi nào biểu diễn ạ?”

      “Trước hết em hãy thay trang phục .” Quản lý nhìn đồng hồ: “Thay xong cũng vừa kịp thời gian.”

      Từ sàn biểu diễn hình chữ T nhìn sang, trong sàn nhảy, DJ lấy hai tay phối nhạc. Làm việc ở Cám Dỗ, đều là những người vô cùng chuyên nghiệp. DJ bỏ tai nghe ra lên tiếng, giọng rất lớn và ràng: “Mọi người ơi, các bạn còn nhớ nóng bỏng, quyến rũ hôm trước ? Chính là người từng biểu diễn màn múa cột, khiến cả sàn nhảy của chúng ta sôi động lên!”

      “Có có ——” Ở dưới mọi người đồng thanh trả lời, đối với những khách quen ở Cám Dỗ, họ vẫn còn nhớ như in màn biểu diễn ấn tượng đó.

      DJ rất hài lòng với phản ứng của mọi người, ta xòe bàn tay ra hiệu, trong nháy mắt, tất cả đèn màu trong sàn nhảy chuyển động, cùng chiếu sáng về phía Dung Ân đứng.

      “Huýt huýt ——. Nhảy , nhảy !”

      khí dưới sàn biểu diễn sôi sục, DJ vỗ tay bắt đầu mở nhạc, Dung Ân mặc chiếc quần ngắn màu đỏ nóng bỏng, chân đôi bốt da bóng loáng, khiến cặp đùi đẹp của càng trở nên thon dài, phía chiếc áo bó sát màu đen ôm lấy bộ ngực căng tràn, Dung Ân đứng ở cuối hành lang bằng thủy tinh, bên tai văng vẳng những lời hôm trước của mẹ.

      thất thần Dung Ân chợt thấy vai nằng nặng, quay đầu lại, thấy Mỵ – bạn nhảy vô cùng xinh đẹp nhìn mình bằng đôi mắt quyến rũ: “ phải hồi hộp, lên sàn biểu diễn thôi.”

      “Được.”

      Sau khi hai người bước vào, sàn biểu diễn hình chữ T từ từ nâng lên cao.

      “Đêm nay, Cám Dỗ là bạn của mọi người, là người bạn thân thiết nhất, mang đến cho mọi người điệu nhảy “JStyle” vô cùng quyến rũ và mê hoặc.”
      nhạc điên cuồng vang lên, điệu nhạc đặc biệt của DJ kích thích dây thần kinh của mỗi người, đám đông đột nhiên hưng phấn điên cuồng lắc lư theo điệu nhạc, Dung Ân và Mỵ giống như nữ biễu diễn sân khấu, trong sàn nhảy, khí được hâm nóng tới cao trào.

      Hai biểu diễn ngay sát khán giả, dáng người quyến rũ như hoa túc nở rộ trong đêm, xinh đẹp nhưng là độc dược, vô cùng nhiệt tình, Mỵ xoay người vươn tay lấy ly rượu trong tay khán giả, sau đó nghiêng ly đổ lên cánh tay Dung Ân. Dung Ân lập tức xoay mạnh thắt lưng vung tay, rượu lạnh lẽo theo động tác của mà bắn ra tứ phía, rơi vào người xem, khiến khí lại dấy lên hồi cao trào mới.

      tầng ba, sau tấm rèm bị vén lên xuất khuôn mặt, ngón tay thon dài của người đàn ông miết quanh ly rượu, đôi môi mỏng hứng thú khẽ nhếch lên, sau đó giơ ly rượu về phía Dung Ân nhảy làm động tác cụng ly.

      Đôi mắt long lanh màu hổ phách được khảm khuôn mặt, có vẻ vô cùng quỷ dị.

      Cả người đầm đìa mồ hôi khiến tóc hai người dính cả vào cổ, dưới sân khấu, có khán giả muốn vươn tay vén tóc giúp, động tác mờ ám mà khiêu khích, những tiếng huýt sáo chói tai liên tục vang lên, khán giả ngày càng trêu ghẹo lỗ mãng.

      Dung Ân cố gắng tránh những đụng chạm, tay ôm lấy eo thon của Mỵ xoay người cái.

      chết đứng ngay tại chỗ!

      Dung Ân nhìn thấy, khuôn mặt tràn ngập thống khổ và tuyệt vọng, hoàn toàn phù hợp với khí náo nhiệt ở đây, khuôn mặt nghiêm túc, trắng bệch, đứng trong đám đông, cách sân khấu xa.

      Dưới sàn biểu diễn, thanh bất mãn bắt đầu kháng nghị: “Tại sao lại đứng im như vậy, nhảy !”

      “Cái eo thon thả kia, có thể điệu đà thêm tý…”

      “Nếu giường cũng mềm dẻo như vậy … Ha ha…”

      Xen kẽ tiếng kêu ca phàn nàn là những lời trêu chọc khó nghe…

      Dung Ân đứng sân khấu, mặt đầm đìa nước mắt, thân thể gầy yếu dường như chịu nổi, lúc nào cũng có thể ngã xuống.

      Mỵ đứng bên cạnh thấy thế vội vàng đỡ Dung Ân, tay quàng qua eo giúp đứng vững: “ sao vậy?”

      “Mẹ!”

      Mẹ Dung Ân nhắm mắt lại, lảo đảo xoay người chạy ra ngoài, đây phải con bà, là sinh viên ưu tú khiến bà hãnh diện, , phải… phải bộ dạng như thế này đứng trước người khác…

      Những lời trêu ghẹo của đám đàn ông khiến bà buồn nôn, mẹ Dung Ân bịt chặt hai tai, bà khẳng định là mình nhìn nhầm rồi, đó phải là Ân Ân của bà!

      Dung Ân vô cùng lo lắng, muốn trực tiếp nhảy xuống từ sàn biểu diễn, may mà Mỵ kịp giữ lại, đài cao, DJ ra hiệu cho người hạ sàn biểu diễn hình chữ T xuống: “Vũ đạo nóng bóng, mỹ nữ xinh đẹp, có phải khiến các em dưới sân khấu quên vỗ tay?”

      Lời hài hước hóa giải khí kịp thời, tiếng vỗ tay vang lên dưới sàn biểu diễn, nhân cơ hội đó Dung Ân được bảo vệ hộ tống rời , kịp trở lại phòng nghỉ thay quần áo, vội vã chạy ngay ra cửa.

      “Mẹ! Mẹ!”

      Tiếng giày cao gót chói tai vang lên hành lang bằng thủy tinh, phát ra thứ thanh lãnh lẽo, Dung Ân dám tưởng tượng ra thời điểm đối mặt với mẹ, biết làm thế nào, còn có thể được điều gì.

      Gió đêm lạnh lẽo ùa đến, biển quảng cáo sáng choang của khách sạn đối diện chiếu vào mắt khiến Dung Ân choáng váng, bóng người đường thưa thớt, cho dù như vậy, vẫn tìm thấy mẹ ở đâu. Dung Ân đứng đường cái rộng lớn, như bị lạc, ngừng quay vòng gọi to: “Mẹ! Mẹ!——”

      Trong lòng Dung Ân hoang mang lo sợ. Chợt ở cửa Cám Dỗ truyền đến tiếng cười đùa, mắt đột nhiên đau đớn, hống hách như vậy ngoài Nam Dạ Tước còn ai khác?

      Như mặt trăng xuất giữa các vì sao, hôm nay Nam Dạ Tước mặc quần dài của Armani, thân , áo sơ mi tùy ý mở hai cúc, khác với nghiêm chỉnh như mấy lần trước, lần này đơn giản là chơi đùa mà thôi.
      Bên cạnh Nam Dạ Tước là xinh đẹp, cho dù là khuôn mặt hay dáng người đều là hạng nhất, kiễng mũi chân hôn lên môi , ánh mắt nóng bỏng, ý tứ ve vãn thể rất ràng trong đó.
      Chính người đàn ông này khiến cuộc sống của hoàn toàn rối loạn, thủ đoạn ra tay của ta ra lại hèn hạ như vậy!

      Bên cạnh Tước thiếu, sao có thể thiếu đàn bà?

      Dung Ân cuối cùng cũng biết cảm giác hận đến nghiến răng nghiến lợi là như thế nào, khóe mắt ươn ướt, chuyện gì cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng với bộ dạng thế này xuất trước mặt mẹ, chưa bao giờ nghĩ đến.

      Người già sống cẩn thận sống gần đời, cũng chỉ là muốn giống với những gì bà , làm người thanh thanh bạch bạch.

      kia nhìn thấy Dung Ân đến, theo bản năng cảm giác được nguy hiểm ôm chặt cánh tay Nam Dạ Tước, nhíu mày, mặt ngay lập tức nhận cái tát!

      Mái tóc ngắn màu rượu đỏ, bị ánh đèn nê ông chiếu lên phát ra vẻ mê hoặc mà nguy hiểm!

      thanh lanh lảnh, vô cùng quyết liệt, nhưng hơn hết là khiếp sợ.
      Lòng bàn tay run lên, bắt đầu đau, đỏ ửng lên.

      Đám bạn ăn chơi bên cạnh Nam Dạ Tước trợn tròn mắt, trường hợp như vậy, họ chưa bao giờ gặp trong đời, quá ngạc nhiên đến mức kịp phản ứng. Ánh mắt Nam Dạ Tước hiên ra hứng thú, đôi môi cong lên đầy nguy hiểm, lấy đầu lưỡi liếm khóe miệng, nếm ngay được mùi máu tươi.

      Cái tát này đúng là đủ ác!

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      hương 11: Trừng phạt


      Dung Ân căng thẳng buông tay xuống, sợ hãi nhưng hối hận, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.


      Nam Dạ Tước cử động cánh tay, xinh đẹp bên cạnh dám dây dưa, hậm hực buông tay, cách đó xa, chiếc xe thể thao màu xanh lam lao ra khỏi bãi đỗ xe, trong lòng Dung Ân nhớ mẹ, xoay người rời .
      Nhưng nhổ râu hổ, mà còn có thể dễ dàng thoát thân như vậy sao?

      Cùng lắm vừa được hai bước, eo bị ôm lấy, rồi cả người Dung Ân bị vác lên về phía trước, khi phản ứng lại, hai chân cách xa mặt đất, cả người bị ném vào trong xe ô tô, ngã dúi dụi.

      Xe thể thao đắt tiền lượn vòng, sau khi nắm phương hướng, gầm rú lao vào bóng đêm, vẽ ra vệt sáng chói lóa.

      Dung Ân cố gắng ngồi thẳng người lên, chưa kịp cài dây an toàn, thân thể nghiêng ngả, xe thể thao như con ngựa hoang thoát cương, băng qua nội thành xa hoa trụy lạc, rất nhanh rẽ vào đường quốc lộ.

      Gió lạnh tạt vào mặt lạnh thấu xương : “Tôi muốn xuống xe!”

      trăm km/h, hai trăm km/h, ba trăm km/h ——

      Khi tốc độ đủ làm ánh mắt khát máu của Nam Dạ Tước nổi lên hưng phấn, hơi phanh lại, giảm tốc độ, lúc qua khúc cua dùng sức đánh tay lái về hướng ngược lại, làm xe cứ theo quán tính mà lao thẳng về phía trước, rồi đạp mạnh phanh, để toàn bộ thân xe trôi tự do, sau khi đuôi xe dừng lại, xe thể thao vững vàng đứng đỉnh núi.

      Mồ hôi lạnh thái dương Dung Ân giọt, cảm thấy dạ dày như bị đảo lộn, vươn tay mở cửa xe, mặt trắng bệch.

      Nhưng chưa kịp xoay người, bả vai bị ấn mạnh xuống, vừa dựa vào ghế, Nam Dạ Tước lật người sang đè lên, vừa vặn kẹp lấy eo Dung Ân, đầu gối giữ chặt hai tay : “Biết đây là đâu ?”

      Đêm cuối thu, có cái se lạnh của mùa đông, cả người Dung Ân lạnh cóng run rẩy, áo mỏng và quần ngắn càng khiến càng thêm lạnh, cố sức giãy giụa, nhưng ánh mắt lại rất bình bĩnh: “ biết!”

      “Yên tâm , nơi này rất yên tĩnh, hoang vu, vắng vẻ, cho dù tôi cưỡng xong rồi giết ở đây cũng có ai phát .”

      Dung Ân biết vì lạnh hay vì sợ hãi, sau khi nghe Nam Dạ Tước những lời này toàn thân đều nổi da gà: “ , thích cưỡng ép.”

      “Ha ha ——” Nam Dạ Tước nghe xong cười to, mặt vẫn hằn dấu tay Dung Ân: “ ra, cưỡng ép mới là kích thích nhất.”

      Dung Ân mở to mắt, trong lòng rất lo lắng: ” Mẹ tôi, có phải dẫn mẹ tôi đến Cám Dỗ ?”

      “Đúng!” Nam Dạ Tước hề giấu diếm: “Con quyến rũ như vậy, bà ấy biết quả thực rất đáng tiếc.” cúi người xuống, muốn nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ của Dung Ân, nhưng nhìn được, chỉ cắn môi, giọng bình thản: “ thế giới mỗi ngày đều có người chết, tại sao chết?”

      Nam Dạ Tước nhếch môi cười, hề tức giận, cúi người xuống đè lên khiến Dung Ân khó thở, nhưng giả ngơ: “Phụ nữ tôi muốn, hoặc là đạt được, hoặc là hủy diệt.”

      Dung Ân nhíu mày, ngón trỏ của Nam Dạ Tước nhàng miết xương quai xanh, ngón tay nóng như lửa từ từ xuống, dừng lại ở giữa khe ngực Dung Ân: “Cái tát hôm nay, muốn bồi thường thế nào?”

      Dung Ân nhắm mắt lại, : “ đánh .”

      “Tôi đánh phụ nữ.”

      “Vậy buông ra, tôi muốn về nhà.”

      Nam Dạ Tước cười cười ngồi thẳng người lên, lực đè giảm , nhưng vẫn chưa buông Dung Ân ra: ” Tôi có thể thả về, nhưng phải xuống xe.” Ngón trỏ đặt trước ngực nâng lên, tốn nhiều sức lực, xé rách chiếc áo mỏng, lộ ra áo lót viền ren màu đen bên trong.

      “Á ——” Dung Ân vội vàng lấy hai tay che ngực, sợ để lộ thân thể, nhưng mà, cũng chỉ sợ hãi kêu tiếng lúc đầu, xấu hổ qua , hai mắt hờ hững quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Nam Dạ Tước nhìn Dung Ân, ràng là tức giận, nhưng lại nhẫn nhịn bộc phát, cười cười, hơi tò mò, đây là như thế nào, muốn nhìn xem, sức chịu đựng của đến đâu.

      Nam Dạ Tước xoay người ngồi trở lại ghế lái, nhả phanh, xe về phía trước theo quán tính.

      Cách đó xa, mấy chiếc xe thể thao tùy ý vây xung quanh đống lửa, Nam Dạ Tước giảm phanh, chiếc xe thể thao màu xanh ngọc vòng quanh đống lửa rồi chạy đến.

      “Tước thiếu .” Có người tinh mắt, ngay lập tức nhận ra .

      Nam Dạ Tước dừng xe lại, Dung Ân nhìn thấy những người đàn ông ngoài cửa xe đều tiến lại đây, vội vàng vòng chặt hai tay trước ngực rồi hạ người xuống thấp.

      “Xuống xe.” Lúc này, Nam Dạ Tước lại mở cửa xe, thoải mái ngả người tựa lưng vào ghế.

      “Ôi, lần này rất đẹp!”

      “Ha ha —— Bị cởi ra như thế này, lần này Tước thiếu lại muốn giở trò mới gì đây?”

      Bên tai đều là những lời đùa giỡn lỗ mãng của đám đàn ông, có người thậm chí buông bạn trong lòng ra, tiến đến gần của kính xe, Dung Ân nghiêng người về phía Nam Dạ Tước, mà lúc này lại thờ ơ lạnh nhạt, nghiêng người dựa vào cửa xe: “Nếu muốn về nhà, xuống xe, ngay bây giờ!”

      … Khởi động xe… Lái xe .” Dung Ân phải hiểu ý đồ của những người ngoài cửa xe, nếu bây giờ xuống xe, sợ là bị ăn sống nuốt tươi chừng.

      Nhưng Nam Dạ Tước vẫn làm ngơ: “ núi hoang, ưu điểm lớn nhất chính là, cho dù có làm bất kỳ chuyện gì, cũng có ai ngăn cản.”

      Có cánh tay, thò qua cửa kính xe, nóng bỏng sờ lên đùi Dung Ân, dùng lực bóp cái.

      sợ hãi hét lên, chân giày cao gót đá về phía người đó, lại bị người đàn ông ở ngoài cửa xe bắt lấy cổ chân: “Này các em, lại mà xem, nếu đôi chân này quấn lưng…”

      “Ha ha ha ——”

      “Buông tôi ra —— Buông ra!”

      Tay người đàn ông kia, men theo bốt bằng da lần về phía trước, sắp sờ đến mặt trong bắp đùi Dung Ân, khuôn mặt Dung Ân đỏ bừng, biết ở thời điểm này, chỉ có người đàn ông bên cạnh mới có thể cứu mình.

      Tay trái Nam Dạ Tước chống lên trán, tay phải gác lên bánh lái, nhàng gõ theo nhịp, môi mỉm cười, phụ nữ nghe lời, tính cách phù hợp, thích, nhưng nếu làm quá, có kiên nhẫn.

      “Tôi xin lỗi.” Dung Ân bị ép đến mức cuống lên.

      “Cái gì?”

      “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!” Dung Ân hét lên, cả người dường như dựa vào ghế lái.

      Màng nhĩ như bị ai đâm, đinh tai nhức óc, lúc này, Nam Dạ Tước còn giả vờ nghe thấy nữa, tay phải cầm lấy vô lăng, đạp mạnh chân ga, chỉ nghe thấy “ầm” tiếng, cánh tay muốn thò vào của đám đàn ông đều bị gạt ra. Dung Ân cúi đầu, thân thể co lại dựa sát vào cửa kính xe, mặt cắt còn giọt máu.

      Lúc này, xe chạy rất vững vàng, sau khi cảnh vật bên ngoài khôi phục lại bình thường, Dung Ân mới ngẩng đầu hỏi: “ đâu?”

      Giọng của rất , vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn lộ ra vẻ lo lắng.

      Nam Dạ Tước mỉm cười: “Đưa về nhà.”

      Lo lắng trong lòng lúc này mới được thả lỏng: “Cho tôi xuống đây, tôi tự bắt xe trở về.”

      Hai mắt Nam Dạ Tước mờ ám nhìn Dung Ân lượt: “ muốn dụ người ta phạm tội?”

      Sau khi lưỡng lự, vẫn là Dung Ân địa chỉ cho , xe thể thao nhàng chạy đến dưới khu nhà ở cũ, sau khi xe dừng hẳn, Dung Ân chậm trễ giây, vươn tay mở cửa, chuẩn bị đẩy cửa xe bước xuống.

      “Khoan !” Nam Dạ Tước vẫn nhanh hơn bước ngăn cản động tác của Dung Ân: “Để trở về như vậy, dường như tôi hơi bị thiệt.”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      hương 12: Đường cùng


      Xương quai xanh đột nhiên đau nhói, đầu tiên Nam Dạ Tước cắn cắn, sau đó từ từ mút mạnh, khi buông ra, da thịt trắng nõn của Dung Ân xuất dấu hôn đỏ thẫm. tức giận nhìn tên thủ phạm trước mặt mình nhưng thể làm gì, chỉ có thể hoảng sợ, vội vã mở cửa xuống xe.
      Cửa cầu thang tối đen như mực, bình thường có bóng đèn tối om chiếu sáng, nhưng sử dụng mười mấy năm cuối cùng cũng hỏng, Dung Ân vịn tay vào vách tường lần từng bước, tiếng giày cao gót trong đêm tối yên tĩnh càng trở nên ràng, thanh rất chói tai. muốn về nhà nhanh, nhưng biết về nhà phải đối mặt với mẹ như thế nào. Gió lạnh ùa đến thổi qua người, nhưng Dung Ân có cảm giác, đau đớn thấu xương khiến chết lặng.

      Về đến cửa, Dung Ân mới nhớ ra quần áo và túi xách đều để ở Cám Dỗ, cửa nhà lúc này chắc chắn khóa chặt.

      Dung Ân do dự đứng ngoài cửa, giờ là ba, bốn giờ sáng…

      chuẩn bị tinh thần ngủ ngoài cửa đêm, nhưng lại sợ sáng mai hàng xóm nhìn thấy bộ dạng này của mình, chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, vừa dựa lưng vào cửa cửa mở ra. Trong nhà tối om, mẹ bật đèn, có lẽ bà muốn nhìn thấy bộ dạng này của .

      Đưa tay đóng cửa lại, Dung Ân hổ thẹn cúi đầu, cho dù mẹ nhìn thấy dáng vẻ này, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng.

      muốn trước tiên bật đèn lên, rồi trở về phòng lấy áo khoác mặc thêm vào.

      “Ân Ân à.” Giọng của mẹ dường như ở ngay phía sau. Bà khẽ thở dài, hơi thở nặng nề, thể xóa tan hết phiền muộn, lưng Dung Ân cứng đờ, nghẹn ngào: “Mẹ, con xin lỗi.”

      Trong phòng yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy: “Ân Ân, ngày mai con đến đó xin nghỉ việc .”

      Khi chuyện, giọng mẹ Dung Ân khàn khàn, ràng là bà khóc, mũi Dung Ân cay cay, nước mắt thi nhau chảy xuống: “Mẹ, con cũng muốn nghỉ việc, nhưng con tìm được công việc nào khác, nếu…”

      “Con còn có mẹ mà!” Mẹ Dung Ân ngắt lời : “Con nghe lời …” Câu tiếp theo bà nghẹn ngào nên lời, Dung Ân dám lại gần mẹ, ôm chặt bả vai mình, cố gắng nén tiếng nức nở , cũng muốn thoát khỏi nơi đó, nhưng mọi chuyện đơn giản như mẹ tưởng: “Mẹ, con ký hợp đồng với Cám Dỗ, phải đủ năm mới được…”

      “Ân Ân.” Ngữ khí mẹ Dung Ân trở nên cương quyết: “Bắt đầu từ ngày mai, mẹ tìm việc.”

      “Mẹ, sức khỏe mẹ tốt, thể làm.” Bà đến lúc được an hưởng tuổi già, Dung Ân làm sao có thể để cho mẹ lại phải cực khổ.

      “Cứ như vậy ” Mẹ Dung Ân hạ quyết tâm, bà yếu ớt đứng lên, lần mò trong bóng tối đến cửa phòng, chẳng may đụng vào chân ghế, cả người lảo đảo suýt ngã.

      “Mẹ…” Dung Ân lo lắng chạy lại xem.

      Nhưng bà mở cửa, lê chân đau vào phòng và đóng ngay cửa lại, cho Dung Ân chút cơ hội.

      Sau cánh cửa, biết mẹ rất đau lòng, nhà họ Dung từng có cuộc sống huy hoàng, ai tưởng tượng được có ngày hôm nay.

      Mệt mỏi trở về phòng, Dung Ân khồng hề tắm rửa nằm vật xuống giường, nặng nề ngủ.

      Trong mơ, lại nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách đẹp đẽ kia.

      Cảm giác vô cùng chân .

      Người đàn ông ràng chiều nhìn cười, : “Ân Ân, con người có thứ bao giờ thay đổi đó là đôi mắt, đôi mắt này là độc nhất vô nhị thế giới, Ân Ân của , em được quên …”

      “Ân Ân, Ân Ân…”

      đời này, là người chiều em nhất, Ân Ân…”

      Lúc Dung Ân tỉnh lại, gối ướt đẫm mảng, mắt sưng đỏ, đầu cũng đau đớn khó chịu, rất lâu rồi mơ thấy Diêm Việt, Dung Ân ngồi dậy rồi thẫn thờ lúc lâu mới xuống giường.

      Tìm trong nhà vòng vẫn thấy mẹ đâu, Dung Ân trở về phòng tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị làm ở Cám Dỗ.

      Vươn tay mở cửa, nhưng hề có động tĩnh, cửa bị khóa trái. Dung Ân thử mở mấy lần nhưng vẫn được. Nhìn đồng hồ, nếu bây giờ chưa , chắc chắn đến muộn.

      Mấy tiếng sau, mẹ Dung Ân mới mở cửa vào nhà, dáng vẻ mệt mỏi, sắc mặt rất xấu.

      “Mẹ!” Dung Ân lo lắng lại gần: “Mẹ đâu vậy?”

      “Mẹ tìm việc.”

      “Mẹ, chúng ta tìm được công việc chính đáng ở ngoài đâu, nếu , tại sao con tốt nghiệp lâu như vậy vẫn còn ở nhà.”

      ràng mẹ Dung Ân rất kiên quyết, bà ngồi lên chiếc ghế ở nơi tạm thời có thể coi là phòng khách, : “Cho dù tìm thấy, mẹ cũng cho con làm ở nơi như vậy.”

      “Mẹ, con kiếm tiền cách trong sạch, hơn nữa việc múa mở màn ngày hôm qua, phải ngày nào cũng phải làm.”

      “Được rồi.” Mẹ Dung Ân muốn nghe, hiếm khi dùng ngữ khí nghiêm khắc ngắt lời : “Ân Ân, nơi như vậy phù hợp với con, con của nhà họ Dung, thể chà đạp bản thân mình như vậy.”

      Dung Ân cứng họng được gì thêm, hiểu tính cách của mẹ mình, tiếp tục tranh cãi với bà nữa, trở về phòng, đúng lúc quản lý gọi điện đến, cẩn thận xin nghỉ mấy ngày, ngờ quản lý lại dễ dàng đồng ý.

      Liên tiếp mấy ngày sau, mẹ Dung Ân đều nhốt trong nhà, mình ra ngoài tìm việc, nhưng mỗi lần đều thất vọng trở về.

      Lúc ăn cơm tối, khí cũng vui vẻ như trước kia, mẹ Dung Ân thường gắp thức ăn vào trong bát của , còn bà rất ít động đũa.

      “Mẹ, mẹ ăn ạ.”

      “Mẹ lúc nào cũng ăn ít, con ăn .” Mẹ Dung Ân tiếp tục gắp thức ăn vào trong bát của , tại, cả hai người đều có việc làm, số tiền còn lại trong nhà, sợ cầm cự được bao lâu nữa.

      Ăn cơm xong, Dung Ân thu dọn bát đũa: “Thức ăn thừa chỉ còn tý, đổ thôi ạ.”

      “Con về phòng trước , để mẹ dọn cho.” Mẹ Dung Ân bê bát đũa vào bếp và đóng cửa lại.

      Dung Ân thấy trời còn sớm, vào phòng thay quần áo định dạo chút, lúc qua phòng khách, thấy phòng bếp vẫn đóng kín, bình thường khi mẹ rửa bát chưa bao giờ đóng cửa. lặng lẽ đến gần, khẽ mở cửa ra.

      Bên trong, mẹ Dung Ân vét hết cơm trong nồi cơm điện vào bát, trộn với canh và thức ăn thừa lúc nãy rồi ăn vội vàng. Lúc nãy phải bà ăn no, mà bà sợ đồ ăn đủ, nên phải chờ sau khi Dung Ân ăn xong, mới tránh ở trong này ăn tiếp.

      Mới qua mấy ngày, tóc mẹ Dung Ân dường như bạc thêm, để mẹ phát , nhàng đóng cửa lại, trở về đến phòng, mặt đầm đìa nước mắt. Rơi vào hoàn cảnh khó khăn như ngày hôm nay, thể trách ai, chỉ có thể trách chính mình.

      Hôm sau, mẹ Dung Ân về nhà rất sớm, đồng thời bà rất phấn khởi mình tìm được việc làm.

      Dung Ân hỏi bà làm việc gì, bà ấp úng trả lời, làm nhân viên dọn vệ sinh trong công ty, công việc nặng nhọc, rất nhàng.

      Khoảng hai ba ngày sau, mặc dù Dung Ân cam đoan ra ngoài, nhưng mẹ vẫn khóa trái cửa, nhốt trong nhà.

      Sau buổi trưa, Dung Ân ngủ mơ màng, loáng thoáng nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn đồng hồ, mới hai giờ, mẹ về sớm như vậy.

      Lúc ra ngoài, thấy người đàn ông xa lạ ngồi nghênh ngang trong phòng khách hẹp, Dung Ân giật mình: “ là ai?”

      “Tôi chỉ là người đến đây dẫn xem kịch hay.” Người đàn ông kia bỏ chân xuống, đứng dậy.

      ra”

      “Chẳng lẽ tò mò, mẹ làm việc gì sao?” Người đàn ông kia cười cười, ung dung ra ngoài, gần như chút do dự, Dung Ân quyết định theo.

      Bầu trời bên ngoài, u đáng sợ, giống như cố ý dùng tấm màn đen che phủ, trong khu nhà ở, có lớp lá rụng, vì có ai quét dọn, bây giờ đều cuộn tròn ở chỗ, kêu xào xạc. Mưa phùn phả vào người, ngay lập tức bị quần áo thấm hết, Dung Ân cúi đầu đăm chiêu, theo sau người đàn ông kia.

      Hai tay căng thẳng đút vào trong túi áo, giống như lúc sắp bị vạch trần chân tướng, vừa vội vừa sợ, nhưng cũng biết mình lo lắng điều gì.

      Xuyên qua ngã tư, vào đường cái, mưa càng lúc càng lớn.

      Thậm chí, khiến tầm mắt bị mờ.

      Cho dù là như vậy, trong nháy mắt Dung Ân vẫn nhìn thấy mẹ đứng ở bến xe bus đối diện, tất nhiên, mẹ Dung Ân phải đứng chờ xe giống những người khác, mà bà cầm trong tay túi bóng màu đen, đứng trong mưa, sau lưng hai bé.

      Trong đó có người ngửa cổ lên uống lon nước trong tay, rồi quay sang nhìn mẹ Dung Ân: “Bà phiền quá , tôi vẫn chưa uống xong đâu.”

      Mẹ Dung Ân cảm thấy xấu hổ, nhưng rời , ánh mắt bà nhìn cái chai kia chằm chằm, chỉ còn chút, chắc là uống xong vứt .

      Dung Ân lấy hai tay bịt miệng, nước mắt như đê vỡ chảy tràn, kinh sợ và lo lắng tràn ngập trong mắt , trong ngực như bị ai đào lỗ hổng rất lớn, trống rỗng mà đau đớn. Toàn thân lại giống như bị chém, có chỗ nào chảy máu.

      “Tước thiếu , nếu gặp khó khăn có thể đến tìm ấy.” Người đàn ông kia xong những lời này rời .

      Dung Ân để ý đến, từng hạt mưa quất vào da thịt, bỏng rát, ràng đẩy vào đường cùng, giờ lại muốn làm như đấng cứu thế.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13: Giao dịch


      “Bộp –”

      Bên kia đường cái, bé uống xong lon nước vứt xuống đất, cái lon lăn mấy vòng rồi dừng lại đường. Mẹ Dung mừng rỡ chạy đến nhặt, đúng lúc có chiếc xe hơi sang trọng phóng qua, nước bẩn bắn tung tóe lên mẹ Dung, ướt hết từ đầu đến chân.

      Dung Ân nén khóc, xe cộ qua lại tấp nập đường nhưng ai để ý đến tình huống vừa rồi, những người chờ xe bus cũng chỉ bực bội tránh sang bên để bị ướt.

      Mẹ Dung nhặt vỏ lon nước bỏ vào túi bóng, lau nước bẩn mặt, lùi ra đứng phía sau bến xe bus, mắt Dung Ân đỏ lên, muốn chạy đến bên mẹ, nhưng cố kìm lại. Người bà muốn gặp nhất vào lúc này chính là .

      Phải quyết tâm lắm Dung Ân mới có thể làm như chưa nhìn thấy gì, hướng tầm mắt sang chỗ khác rồi xoay người chạy thục mạng, cảm xúc trong lòngxót xa, đau khổ…
      Mùa đông đến rồi sao, nếu chưa, tại sao trận mưa này lại lạnh thấu xương đến vậy!

      Về đến nhà, vội vàng tắm rửa, sau khi tắm xong, sắc mặt tái nhợt của mới hồng hào lên chút, làn da trắng nõn và dáng người hoàn hảo được bao bằng chiếc khăn tắm, Dung Ân đứng trước bồn rửa mặt, vươn tay lau hơi nước phủ gương, ánh mắt mông lung nhìn chằm chằm chính mình.

      Diêm Việt thường , có đôi mắt biết cười.

      Dung Ân mỉm cười chua xót, đôi mắt này bây giờ còn có thể cười sao? còn ở bên, nào biết cái gì là vui vẻ?

      Thân thể này, vốn dĩ là để dành cho .

      Xin lỗi … Việt, nhưng, so với việc đánh mất trái tim em tình nguyện..

      Đầu Dung Ân ướt sũng, những giọt nước thi nhau xuống cổ rồi uốn lượn chảy xuống ngực, nhìn người trong gương, ánh mắt Dung Ân càng lúc càng trở lên kiên định.

      Xã hội ngày nay, thể đến công bằng, những người tuân thủ pháp luật bị dẫm đạp, muốn sống yên ổn cũng được, có chỗ dựa, ngay lập tức liền bị dồn vào đường cùng, vận mệnh là gì? Vận mệnh chính là nằm trong tay kẻ có tiền, nếu họ muốn chơi đùa, thể theo.

      phải chỉ là thân thể thôi sao?

      Dung Ân cố ý cách nhàng, nhưng vừa nhắc đến, trái tim vẫn như bị bóp nghẹn.

      Cầm di động lên, ấn xuống dãy số lần trước Nam Dạ Tước viết lên đùi, ngờ nhớ thuộc lòng.

      Phòng làm việc của Nam Dạ Tước nằm ở tầng cùng của Nghiêm Tước, lúc này, ung dung gác hai chân lên bàn làm việc, nhâm nhi ly cà phê Lam Sơn cao cấp.

      Theo như mong muốn, di động đặt ở bên cạnh mạnh mẽ đổ chuông, đèn sáng nhấp nháy.

      nhìn màn hình, khóe miệng gian tà khẽ nhếch lên, nhận điện thoại: “A lô…” Giọng vô cùng quyến rũ.

      Sau khi di động được kết nối, Dung Ân mới nghĩ đến việc biết phải mở miệng thế nào: “Tôi…”

      Im lặng kéo dài, Nam Dạ Tước trầm mặc lên tiếng, dường như chờ đợi đáp án của Dung Ân.

      “Tôi muốn xin , cho tôi công việc.” Dung Ân trực tiếp cầu, chút do dự.

      “Công việc?” Nam Dạ Tước bỏ hai chân xuống, ngón tay gõ nhịp lên bàn làm việc bằng gỗ lim: “Điều kiện là gì?”

      Thái độ cao ngạo giống như bậc vương giả, mọi chuyện, đều nắm trong tay.

      “Ngủ với đêm, thế nào?” Dung Ân cố gắng bằng giọng thoải mái, ra ra miệng cũng khó khăn như tưởng.

      Đầu bên kia truyền đến tiếng cười sang sảng của Nam Dạ Tước: “ muốn trao đổi vào lúc nào?”

      quyết định .” Mặt Dung Ân vô cảm, giọng của tia cảm xúc.

      Nam Dạ Tước mỉm cười, ngả người ra ghế dựa: “Ngay đêm nay, thế nào?”

      “Đêm nay được, còn nữa, hợp đồng ở Cám Dỗ phải xử lý giúp tôi.” Dung Ân suy nghĩ cẩn thận, với thế lực và thủ đoạn của Nam Dạ Tước, đối phó với ông chủ của Cám Dỗ hẳn là vấn đề gì.

      Lý do quan trọng nhất khiến thỏa hiệp với Nam Dạ Tước, chính là vì bản hợp đồng năm ở Cám Dỗ kia.

      “Vậy đêm mai, tôi có tính kiên nhẫn.”

      Lời của Nam Dạ Tước coi như đáp ứng cầu của , rất nhàng đơn giản, Dung Ân biết phải thêm gì nữa hay cứ như vậy cúp máy, cuối cùng thốt ra hai chữ: “Thành giao.”

      Thành giao? Giống như trao đổi, mua bán hàng hóa.

      “Được, ngày mai gặp.” ngờ giọng của Nam Dạ Tước lại có chút dịu dàng trầm ấm, như lời giữa những đôi tình nhân.

      Dung Ân nghe xong, trực tiếp ngắt máy.

      Mà bên kia, Nam Dạ Tước vứt điện thoại sang bên cạnh, mỉm cười châm biếm.

      Ban đầu tưởng rằng giống những khác, ra cũng có gì khác nhau, xem ra, đây lại là trò chơi rất nhàm chán nữa.

      Dung Ân ra khỏi phòng tắm, đúng lúc mẹ đội mưa trở về, dừng lại, giả vờ như có chuyện gì, hỏi: “Mẹ, sao lại ướt hết như vậy, mẹ mang ô ạ?”

      “Ừ.” Mẹ Dung đóng cửa lại, sắc mặt hơi mất tự nhiên, túi bóng đen lúc nãy cũng còn: “Tự dưng trời đổ mưa.”

      “Mẹ.” Mặc dù tâm trạng Dung Ân rất nặng nề, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, hai tay ôm vai mẹ, dùng giọng nhàng nhất có thể, : “Từ ngày mai, mẹ phải làm nữa.”

      “Vì sao?”

      “Bởi vì, con tìm được việc làm rồi ạ.”

      Mẹ Dung cũng vui vẻ lên như trước đây, Dung Ân biết bà lo lắng điều gì: “Lần này là công việc trong công ty lớn do người quen giới thiệu, hơn nữa, con còn được ký hợp đồng.”

      sao?” Mẹ Dung quay lại cầm tay : “Nhưng… phải làm phiền đến người ta mới được.”

      “Mẹ yên tâm ạ.” Dung Ân nhớ đến khuôn mặt kiêu ngạo của Nam Dạ Tước, kiềm chế được thốt lên: “Nếu đắc tội, cũng chỉ là chó cắn chó.”

      “Cái gì?” Mẹ Dung tưởng mình nghe nhầm hỏi.

      Dung Ân lảng tránh trả lời, đẩy bà vào phòng tắm: “Mẹ, mẹ tắm trước , con lấy quần áo đặt ở cửa cho.”

      Mẹ Dung vẫn còn lưỡng lự: “Ôi Ân Ân, hay là mẹ cứ tiếp tục làm việc, chờ con ổn định xong…”

      “Mẹ!” Dung Ân lên giọng, ngắt lời bà: “Lần này, mẹ phải nghe lời con.”

      Mẹ Dung gì thêm, bị ướt mưa nên bệnh phong thấp của bà lại tái phát, lưng thể đứng thẳng.

      Trận mưa này, rả rích ngừng, buổi sáng bên cửa sổ vẫn còn tiếng mưa rơi tí tách, bầu trời bên ngoài mờ hơi nước, gió lạnh lùa vào phòng, Dung Ân rụt đầu chui vào chăn, tiếp tục ngủ.

      ngủ được, cũng muốn dậy.

      Mãi đến buổi trưa, ăn cơm xong, Dung Ân lấy cớ ra ngoài mua quần áo, mẹ mới cho ra khỏi nhà.

      Vì lang thang đường, lúc vào cửa Cám Dỗ là chạng vạng tối.

      Vì vẫn chưa đến giờ, tại Cám Dỗ im lặng giống như đứa bé ngủ say, Dung Ân tìm được quản lý, ra ý định của mình.

      “À, hợp đồng ở trong tay ông chủ, ông chủ bảo lên tầng ba tìm ông ấy.”

      Lòng Dung Ân khẽ động, dù sao cũng chắc Nam Dạ Tước xử lý xong chuyện này chưa, nhưng nghe ngữ điệu của quản lý, dường như mọi chuyện được thu xếp ổn thỏa.

      tới ngã rẽ, Dung Ân nhìn mọi thứ xung quanh, thấy ai, cửa vẫn đóng kín như trước, nhìn lượt, tìm thấy chuông cửa, đành giơ tay lên gõ.

      Gõ hai tiếng, cửa liền mở ra, như là biết trước đến, tiếng động mở cửa.

      Bên trong vẫn tối đen như mực, Dung Ân xoay người đóng cửa, ngăn lại chút ánh sáng duy nhất hành lang. Trong phòng bật điều hòa, những luồng gió mát nhàng phả lên mặt Dung Ân, cảm thấy lạnh.

      Hình như có người tắm, Dung Ân nghe thấy tiếng nước chảy qua cánh cửa truyền đến, đánh vào dây thần kinh mẫn cảm của .

      Dung Ân thử bước mấy bước, đây chắc hẳn là căn phòng rất rộng, xung quanh hề có đồ vật nào. Trong lúc Dung Ân bồn chồn lo lắng, tiếng nước ngừng lại. Cửa phòng tắm mở ra, tiếng động rất .

      “Sao? Cuối cùng vẫn đến đây?” Dựa vào tiếng bước chân Dung Ân phán đoán, ta hẳn là đến gần mình.

      “Tôi đến lấy bản hợp đồng năm kia.” Giọng lạnh lùng bình thản, có số việc rất hay vô lý như vậy, ràng hợp đồng đó là bị lừa ký,vậy mà bây giờ, để lấy lại nó, phải trả giá bằng thân thể của mình.

      Người đàn ông kia thêm gì nữa, hơi thở phả đến gần, Dung Ân nắm chặt túi xách, bóng tối là nơi mang đến cảm giác an toàn nhất. lúc lâu sau, đột nhiên có trận gió lạnh ập đến cùng với đó là giọng trầm, lạnh như băng của ta: “Đây.”

      Hợp đồng rơi mặt đất, Dung Ân ngồi xổm xuống nhặt lên.

      “Dung Ân, bình thản tiếp nhận giúp đỡ của người đàn ông khác như vậy, cho rằng, người chết mở mắt sao?”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14: Đêm mê hoặc

      Giọng xa lạ, xa lạ giống như nơi cấm địa này. Tay Dung Ân dừng lại giữa trung, toàn thân toát mồ hôi lạnh, ngực cảm thấy khó thở, mặt tái nhợt, tràn ngập khiếp sợ, qua lúc lâu mới run run hỏi: “, là ai?”

      Người đàn ông kia mặc áo tắm ngồi ở mép giường, mắt nhìn chằm chằm ly rượu tay, trong bóng tối, Dung Ân nhìn thấy ánh mắt lúc này của ta chứa đầy thù hận, lạnh lẽo bao phủ, ta nâng ly rượu lên uống hơi cạn sạch, đôi mắt thâm thúy lộ nét u ám: “Cút!”

      Run rẩy nhặt lấy hợp đồng, Dung Ân đứng lên, hỏi lại lần nữa: “, rốt cuộc là ai?”

      khí lại rơi vào trầm mặc, loại cảm giác này, khiến Dung Ân nhớ đến thời điểm năm trước đây, lúc lo lắng đứng ngoài cánh cửa quyết định sống chết của , hi vọng và sợ hãi, mắt từ từ đỏ lên.

      “Tôi?” Người đàn ông kia cười lạnh: “Tôi chẳng qua là ông chủ bí của Cám Dỗ.” Câu trả lời lộ ra chút manh mối.

      , chỉ có như vậy.” Dung Ân khẳng định, giọng vì kích động mà nâng cao.

      “Lúc này, khách của tìm đấy.” Người đàn ông kia đặt ly rượu lên bàn, tiếng động lạnh như băng, sau đó ta đứng dậy: “Nếu , đừng trách tôi đổi ý.”

      Ngữ điệu người đàn ông, từ chối ràng.

      Mãi đến khi ra khỏi phòng, rời khỏi Cám Dỗ, bước đường cái, bị gió lạnh phả vào mặt, Dung Ân tỉnh táo ra chút.

      Trong biển người qua lại, chỉ có mình , lạnh lẽo, độc.

      Lấy điện thoại di động ra định xem giờ lúc này mới phát có hơn mười cuộc gọi nhỡ, còn chưa kịp nhìn kỹ, di động lại rung lên, liền nghe máy: “A lô.”

      bé, thử thách tính kiên nhẫn của tôi sao?” Ngữ khí Nam Dạ Tước hài lòng: “Hay là muốn đổi ý?”

      “Lúc nãy vào Cám Dỗ, tôi để điện thoại rung.”

      ở đâu?”

      Dung Ân nhìn xung quanh, địa điểm, Nam Dạ Tước thêm câu nào trực tiếp ngắt điện thoại. Dung Ân gọi về cho mẹ, đêm nay ngủ nhà bạn, mẹ nghi ngờ hỏi, chỉ trả lời qua loa mấy câu, mệt mỏi, đủ sức ứng phó.

      Dung Ân ngồi xuống chiếc ghế đá bên vệ đường, phía đối diện là quán cà phê nhạc.

      Màn đêm, sâu thăm thẳm.



      Bạn có thực quên được mối tình đầu của mình

      Nếu có ngày

      Bạn gặp người có khuôn mặt giống hệt người đó

      Là người đó sao, còn có thể sao

      Đây là vận mệnh khoan dung, hay chỉ là

      trò đùa khác…..?



      Ánh mắt lơ đãng của Dung Ân khẽ động, lời bài hát trong quán, khiến lòng người cảm động, nay lại trở thành hoàn cảnh của .



      Chẳng lẽ tình có thể thay đổi?

      Nhưng vận mệnh giữ lại người tôi ….



      Những người qua lại trước quán cà phê nhạc chỉ trỏ, hai tay Dung Ân đặt lên cửa kính, tấm thủy tinh trong suốt, ra khuôn mặt nhắn mờ ảo, bi thương tái nhợt của . đường cái, chiếc xe thể thao cao cấp xuất ở khu phố bình dân, thu hút ít chú ý. Nam Dạ Tước nghiêng người, nhìn đứng đằng xa, chỉ thấy thân ảnh ảm đạm.

      “Xì xầm, xì xầm ——”

      Dung Ân vội vàng lau khô nước mắt, xoay người lại thấy Nam DạTước, vội đến. Lúc lên xe, cảm xúc bình ổn lại, Nam Dạ Tước thấy khóc đỏ mắt, tâm trạng trở nên khó chịu, đạp mạnh chân ga, rất nhanh, xe dừng trước tòa biệt thự xa hoa lộng lẫy.

      Cửa chính tự động mở ra, xe chạy đường lát đá màu, qua bãi cỏ, vòng qua bể bơi ngoài trời, gần năm phút sau mới vào đến gara.

      “Xuống xe.” Nam Dạ Tước xuống xe trước, Dung Ân cầm lấy túi xách theo sau. Ngôi biệt thự này, hào hoa xa xỉ đến mức thốt nên lời.

      qua phòng khách rộng gần trăm mét vuông, lên thẳng tầng hai, Dung Ân phải bước nhanh mới theo kịp. Sau khi mở cửa phòng tầng hai, Nam Dạ Tước vào, bắt đầu cởi quần áo.

      Dung Ân nhìn xung quanh lượt, phòng ngủ trang trí vô cùng xa hoa cao quý, gam màu lạnh tuy mang đến cảm giác lạnh lẽo, nhưng kết hợp rất hài hòa giữa hai màu đen trắng.

      muốn tắm ?” Nam Dạ Tước bỗng nhiên quay đầu lại, nửa người để trần. Dáng người đẹp đẽ hoàn hảo lộ ra.

      Dung Ân gật đầu, đặt túi xách xuống.

      Nam Dạ Tước xoa tay lên tường, bức tường kín mít đột nhiên tách ra, bên trong là phòng tắm rộng lớn.

      “Vào .”

      “Được.” Dung Ân bước vào phòng tắm, cánh cửa sau lưng tiếng động đóng lại, đập vào mắt là bồn tắm mát xa cao cấp rộng lớn. cởi quần áo, gấp gọn để bên.

      dùng nước nóng, Dung Ân đứng trong bồn tắm lớn, để nước lạnh xối thẳng vào người, đến mức mở mắt ra được. Hai tay ôm lấy thân thể, ngẩng đầu, để nước lạnh hòa tan những giọt nước mắt nóng bỏng.

      Sau lưng, đột nhiên áp vào vòm ngực ấm áp, Dung Ân mở to mắt, xoay người.

      Ngay tức khắc, nụ hôn nóng bỏng ập xuống, ngang ngược tách môi , lưỡi bá đạo luồn vào trong. Thân thể bất ngờ bị đè ép, Dung Ân kịp phòng bị, trượt chân ngã về phía sau, lưng dựa lên vách tường. Còn chưa kịp hoàn hồn, Nam Dạ Tước áp người đến, tay ôm lấy eo , làm hai thân thể dính chặt vào nhau, tay kia, di chuyển người Dung Ân, mang theo tràn ngập dục vọng.

      Hai tay khép lại đặt trước ngực , Dung Ân thể đáp lại, quá nặng nề.

      Ánh mắt Nam Dạ Tước say mê nhìn Dung Ân trong lòng chằm chằm, đột nhiên dừng lại, Dung Ân nhân cơ hội đó hít thở, thân thể lập tức lại bị ôm ra khỏi phòng tắm, đặt lên giường.

      Ga giường lạnh lẽo khiến toàn thân run rẩy, Nam Dạ Tước nằm đè lên ngay, mà lấy hai viên thuốc ở đầu giường đưa cho Dung Ân: “Uống , tôi thích mặc áo mưa”

      Cũng tốt lấy cho cốc nước.

      Dung Ân ngồi dậy, nuốt hai viên thuốc kia xuống bụng.

      Nam Dạ Tước đầy hứng thú nhìn từ đầu tới chân, bỏ sót chỗ nào.

      Hai tay Dung Ân nắm chặt ga giường, cũng che lại.

      Nam Dạ Tước vươn tay liền đặt ở dưới thân, nụ hôn nóng bỏng lại tấn công lần nữa, cắn cắn cổ Dung Ân. tay từ bầu ngực căng tròn, lần xuống giữa hai chân: “Dạng chân ra.”

      Dung Ân nhắm mắt lại, ngoan ngoãn nghe theo, Nam Dạ Tước gạt hai chân ra, khóe miệng mỉm cười tao nhã, nhưng lời lại rất bì ổi: “Dung Ân, thú vị, chẳng nhẽ biết phản kháng sao? Trò chơi này, quá tẻ nhạt.”

      Dung Ân nghe xong, mắt vẫn nhắm nhưng môi khẽ nâng lên, : “Tại sao phải phản kháng? mỗi người đều đạt được cái mình muốn, rất bình thường.”

      Động tác của Nam Dạ Tước dừng lại, chống người lên, mặt lộ ra vẻ chán ghét, dần dần chuyển sang khinh thường.

      cần làm ra vẻ thế này, lần, đổi lấy cơ hội, công bằng sao?” Hai tay ôm lấy tấm lưng rắn chắc của , thẳng ra, đây phải là mua bán, mà là trao đổi, Nam Dạ Tước có thể kiên trì được bao lâu?

      May mắn, ông chủ lớn này, chỉ có khuôn mặt đẹp, dáng người cũng rất hoàn hảo.

      Nam Dạ Tước nhếch mép cười, nụ cười lạnh lùng, khinh bạc nhất. đúng là giống với những khác, hiểu được, bản thân mình muốn gì, hề làm bộ, hơn nữa, còn rất thực tế…

      Phụ nữ như vậy, mới là thông minh nhất.

      Nam Dạ Tước cầm chân , vắt lên hông mình. Dục vọng nóng bỏng đặt ở nơi bí của Dung Ân, chút do dự, mạnh mẽ tiến vào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :