1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ám chiến tâm huyền - Huyền Lộng (77/77 + PN5/5)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 32: Biến đổi bất ngờ

      Editor: ton ton

      Giang Triết Tín khẽ nhướng bên mài lên, ánh mắt lợi hại khóa trụ tôi: "Em biết chuyện gần đây có người khiêu khích với Giang gia, rải ra tin đồn bên ngoài?"

      Ban đầu tôi vốn có ý muốn thấy phản ứng của bọn họ. Có dấu vết mơ hồ, nhưng nó luôn thoáng qua như vậy làm tôi căn bản thể nắm bắt được điều gì đó quấy nhiễu thần kinh luôn căn thẳng của tôi. Cuối cùng tôi thực lo lắng, Giang Triết Tín có hay biết được quan hệ giữa tôi và Trình gia, tuy tôi có đầy đủ lý do an ủi bản thân rằng khả năng này là thể. Thế nhưng khi tôi bình tĩnh suy nghĩ lại, trải qua nhiều lần biểu bình thường, dường như đều có liên quan đến Trình gia, nhưng người trực tiếp bị liên lụy chịu nhiều đau khổ hoàn toàn chỉ mình tôi.

      Tôi thừa nhận bản thân lúc trước thiếu hụt ý tưởng và kinh nghiệm ứng đối, điều này làm cho tôi luôn rơi vào trạng thái bị động, nhìn thấy mình tiếp cận được hi vọng đạt được mong muốn rồi, tôi càng muốn trước hết phải biết được ràng rốt cuộc mối nguy hiểm tiềm này có tồn tại hay , cho dù tôi có thể như ý nguyện lấy được cổ phần công ty, nhưng đâu biết được liệu đây có phải là Giang Triết Tín cố ý bày bố, quăng ra mồi câu hay ?

      Đối mặt Giang Triết Tín chất vấn, tôi lộ ra vẻ mặt vô tội, nhìn về phía Giang phu nhân, mặt có chút nóng lên, ấp úng biết làm thế nào mở miệng.

      "Là mẹ lần trước có nhắc tới với Lăng Tịch. Đứa này vốn cùng ý tưởng với mọi người, cảm thấy lễ đính hôn cần phải tổ chức lớn tốn nhiều chi phí như vậy, đơn giản cử hành nghi thức là được rồi. Mẹ liền với nó có người nhằm vào chúng ta, vào lúc này thể để cho người ta hiểu sai về tình hình tài chính của công ty." Giang phu nhân thay tôi giải thích.

      Giang Hoa nhìn tôi, mặn nhạt : "Khó được đứa này lại có lòng như vậy."

      Tôi hạ mắt xuống: "Cháu chỉ là có lo lắng chút mà thôi, kỳ cháu cũng biết mình căn bản chẳng giúp được gì."

      "Nào có thế, ta thấy cháu so với bác cháu còn có ý tưởng hơn, Triết Tín, sau này đừng ngại con dạy thêm cho con bé chuyện kinh doanh, chừng con bé vẫn có chút thiên phú làm ăn đấy."

      Giang phu nhân lắc đầu: "Có hai người tự mình giày vò đủ rồi, hãy để Lăng Tịch ở nhà theo tôi là được."

      Giang Hoa cười: "Bội Phân, thời đại bây giờ, con cũng có lý tưởng tự mình làm nghiệp. Giống như bà đóng cửa nghe hỏi chuyện bên ngoài lối suy nghĩ đó tại ngày càng ít với cả lỗi thời rồi. Huống chi Lăng Tịch vốn là thế hệ sau của nhà thương gia, Hứa lão đệ còn phải trông cậy con bé trọng chấn gia nghiệp, cũng chừng là vậy mà."

      Giang Triết Tín kéo tôi dựa sát vào lòng ngực : "Em lo lắng cho công ty Giang gia chúng ta sao? lo lắng cho tôi à?"

      Tôi có thể cảm thụ được lực cánh tay ở bên hông, nhìn thẳng đến tận đáy mắt , ánh mắt sắc bén nhưng vẫn thể tin tưởng. Tôi chút do dự gật đầu: "Đúng vậy." Sau đó thêm vào câu: "Trình gia tại sao phải làm như vậy? Trước đây có thù oán gì chăng?"

      Sắc mặt lập tức biến đổi, sau cùng vẫn duy trì mỉm cười: "Có lẽ là đỏ mắt ganh tị thị phần trong nước của chúng ta. Trình Bá Văn là kẻ rất có dã tâm, chẳng phải em gặp ta rồi ư? Trong tiệc sinh nhật của cha đấy, nhớ , hai người còn trò chuyện với nhau nữa mà? Lúc ấy tán gẫu về cái gì ấy nhỉ?"

      Tôi giả vờ trầm ngâm nhớ lại trong chốc lát: " ta hỏi sức khỏe cha em có tốt , hỏi em về nước lúc nào. Em nhớ là thái độ ta rất hữu nghị, cũng lường trước ta đối phó chúng ta."

      "Triết Tín, chúng ta nên nghênh đón khách khứa rồi, chút nữa lại trò chuyện tiếp." Giang Hoa đứng dậy.

      "Vâng." Giang Triết Tín buông tôi ra, cũng đứng lên, rồi lại nắm tay tôi và hôn lên mu bàn tay cái: "Đôi lúc thực lo cho em, em rất đơn thuần. Trình Bá Văn cũng phải là kẻ lương thiện gì, tin tôi , bất luận lúc nào cũng nên cách xa ra chút. Nhất là lúc ở bên cạnh bảo vệ em."

      Tôi dạng đầu óc mờ mịt nhìn , buông tay tôi ra xoay người rời . Giang phu nhân cười với tôi:" Triết Tín rất lo lắng cho cháu đấy, cháu cần phải sợ hãi, nó bảo vệ cháu."

      Nhưng tôi chỉ cười gì. Đến tột cùng ai có thể bảo hộ tôi, ngày sau tự khắc có kết quả ràng.

      Tôi và Giang phu nhân ngồi uống trà, chưa đến hai câu, Giang Triết Tín tự mình phụ giúp đẩy xe lăn Hứa Bảo Sơn xa xa tới. Hai người sắc mặt cũng mấy tốt đẹp gì, nhất là Hứa Bảo Sơn, nơi xương gò má nổi ửng đỏ, giống như vừa mới kích động hoặc nổi giận qua.

      "Cha." Tôi buông chén trà, trước tiên chạy tới. Hứa Bảo Sơn thu lại cơn giận, nhìn tôi gật đầu.

      Tôi từ phía Giang Triết Tín thuận tay nhận lấy tay vịn xe lăn, cũng hề nhìn . Đưa Hứa Bảo Sơn đẩy đến trước mặt Giang phu nhân, "Bác Giang, đây là cha cháu."

      Giang phu nhân từ sớm đứng đấy, tao nhã hơi nghiên người vươn tay phải ra, cao hứng : "Xin chào, Hứa tiên sinh. Cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội được gặp ông."

      Hứa Bảo Sơn nhìn Giang phu nhân vài giây, mới tự đưa tay rất đơn giản chạm chút, lập tức liền thu bàn tay lại.

      Giang phu nhân cũng hạ tay xuống có chút thắc mắc nào, vẫn như cũ cười khả cúc ngồi lại ghế sô pha,: "Sức khỏe Hứa tiên sinh khỏe hơn nhiều ? mừng ông có thể tham gia lễ đính hôn của bọn . Về sau chúng ta chính là người nhà."

      "Tôi trước sau vẫn đồng ý hôn của chúng nó." Hứa Bảo Sơn thôi, mở miệng ra chẳng khác nào ném quả bom.

      Nét cười Giang phu nhân cứng đờ, vẻ mặt kinh ngạc.

      "Cha......", tôi gọi ông, nhưng bị Giang Triết Tín trước bước tiến lên cắt ngang.

      "Bác Hứa vẫn có chút hiểu lầm, trong lòng ông luôn có gút mắc, cảm thấy để Lăng Tịch gả vào Giang gia chúng ta bị người khác lời ong tiếng ve, ông muốn để người khác hiểu lầm ông vì chuyện kinh doanh làm ăn thất bại liền bán con , lợi dụng con mình để leo lên gia tộc giàu có." Giang Triết Tín mỉm cười nhìn Giang phu nhân giải thích, sau đó quay đầu về phía tôi, "Cháu tình thích Lăng Tịch, Lăng Tịch cũng có cảm tình với cháu, chúng cháu lúc đó hề có trộn lẫn quan hệ lợi ích vào, đúng em?"

      Tôi biết trong lời Giang Triết Tín giấu đao, ngấm ngầm hại người, nhưng cố tình tôi lại còn phải phụ họa theo. Tôi gật đầu, sau đó ngồi trước mặt Hứa Bảo Sơn, khẩn cầu : "Cha à, chuyện phải như cha nghĩ đâu. Triết Tín từ trước tới nay chưa từng uy hiếp ép buộc con gì cả, bác trai và bác Giang gia cũng đối với con rất tốt, coi con như con ruột. Con gả vào Giang gia hề có chút uất ức nào. đấy, cha!" Tôi biết người là muốn tốt cho tôi, nhưng xin người trăm ngàn lần đừng nên ngăn cản tôi gả vào Giang gia.

      "Đúng vậy đó Hứa tiên sinh, ông nghĩ nhiều rồi. Tuy tôi chưa bao giờ hiểu biết chuyện làm ăn, nhưng tôi cũng biết, trong thương trường phong vân biến hóa thất thường, hôm nay thịnh vượng nhất thời, nhưng chưa biết chừng ngày mai có thể khả năng lâm vào tuyệt cảnh. Ngẫu nhiên thất ý tính gì chứ, sao phải để ý như vậy. Đợi chút nhìn thấy, chúng tôi rất xem trọng đứa Lăng Tịch này, nghi lễ đính hôn chính thức linh đình long trọng. Tôi cam đoan, lúc chúng nó kết hôn, càng phải cưới hỏi đàng hoàng, phong phong quang quang để Lăng Tịch gả vào cửa lớn Giang gia chúng tôi. Ai còn dám , chúng ta vì quan hệ lợi ích mà cưới hỏi? Chúng tôi tâm thích đứa trẻ Lăng Tịch này, về sau cũng để con bé chịu chút xíu uất ức nào. Hai đứa nếu tình nhau, chúng nó hạnh phúc là đủ rồi, cái nhìn của người khác còn có gì quan trọng nữa đây?" Giang phu nhân dường như hiểu được nhân quả, vẻ mặt thoải mái trái lại còn ra sức khuyên bảo Hứa Bảo Sơn.

      Hứa Bảo Sơn chỉ nhìn tôi, hệt như mỗi ông bố thế gian này đều như vậy, kéo tay tôi rất yên tâm căn dặn, "Lăng Tịch, đến cùng vẫn là cha vô năng. Sau này cha ở cạnh con, tự con phải chiếu cố lấy mình. Con lớn rồi, có suy nghĩ riêng của bản thân, chỉ là dù sao con vẫn có bao nhiêu kinh nghiệm xã hội, phàm bất cứ việc gì cũng phải ngẫm lại suy xét nhiều hơn, để đỡ phải hối hận về sau."

      "Con biết rồi, cha. Con nhớ kỹ." Tôi nghẹn ngào.

      "Giang phu nhân, đứa trẻ Lăng Tịch này từ có mẹ, thời điểm tôi còn trẻ lại đem tinh lực hoàn toàn đặt vào chuyện làm ăn, cho rằng kiếm nhiều tiền để nó áo cơm lo, để nó ở nước ngoài nhận được nền giáo dục tốt, chính là đối tốt cho nó. Vì vậy bao nhiêu năm qua hầu như tôi cũng làm hết tình thương của người cha, làm hết trách nhiệm che chở cho con bé. Lần này chuyện kinh doanh thất bại, tôi mới hoàn toàn tỉnh ngộ, những điều bản thân mình đeo đuổi trong quá khứ đều là thứ vô nghĩa, mà lại tiêu phí mất thời gian và tinh lực đối với giá trị chân chính là tình cảm gia đình, tôi chỉ có cảm giác hổ thẹn sâu sắc. Khó có được chính là, Lăng Tịch đứa này là người cá tính kiên cường, thân tâm đều khỏe mạnh, trọng tình trọng nghĩa, lòng hiếu thảo và nỗ lực với phụ thân khiến cho người ta cảm động. Thỉnh cầu mọi người sau này nhất thiết phải đối xử tử tế với nó. Trong chuyện làm ăn trước đây nếu tôi có chỗ đắc tội với mọi người, vẫn xin mọi người hãy khoan hồng độ lượng, đứa Lăng Tịch này cái gì cũng biết, hoàn toàn là vô tội, mọi người đừng nên trút giận sang nó mới tốt."

      Những lời của Hứa Bảo Sơn, càng khiến cho tôi nước mắt rơi đầy.

      "Hứa tiên sinh, xin yên tâm, Lăng Tịch về sau chính là con của tôi. Lăng Tịch, nhanh đừng khóc nữa, trang điểm trôi mất rồi."

      Giang Triết Tín kéo tôi lại: "Ngoan, đừng khóc, sửa lại trang điểm nào." Cứng rắn kéo tôi ra khỏi phòng khách , từ hành lang dài vài bước, quẹo vào phòng rửa mặt liền kề ở cuối sảnh yến tiệc cực to lớn.

      Giang Triết Tín đứng ngay phía sau tôi, chớp nháy nhìn tôi lấy phấn lần nữa dậm lại mặt, đôi mắt thâm trầm mà phức tạp.

      Khi vẽ lại môi tay tôi có hơi run run, che giấu : " cần theo tôi, khách đều đến rồi chứ? cần ra ngoài nghênh đón sao?"

      lời ra khỏi cổ họng, vẫn như cũ dùng cái kiểu ánh mắt khiến cho người ta tâm lý hoảng sợ khóa chặt khảo sát tôi, cho đến khi tôi lần nữa gọn gàng xinh đẹp quyến rũ.

      Tôi khoát tay ra khỏi phòng rửa mặt, đến cuối hành lang dài dừng lại: " quay lại phòng khách , tôi ra phía trước nhìn xem. Chờ gần đến thời gian rồi tôi tới đón các người."

      Tôi cười cười, buông cánh tay ra.

      Cửa sau chính sảnh mở ra nửa, bên trong ồn ào tiếng hoan hô, trò truyện, cười ràng truyền đến, vậy khách nhân đều đến sai biệt lắm.

      Lúc Giang Triết Tín tiếp tục nhìn chăm chú, tôi xoay thân đến phòng khách .

      "Triết Tín, chúc mừng chúc mừng."

      Tôi bỗng nhiên kinh hãi, cùng Giang Triết Tín đồng thời quay đầu, Trình Bá Văn đứng ở nơi đó, bình tĩnh nhìn chúng tôi, mặt chút ý cười.

      Hết Chương 32

    2. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Lì xì đầu năm đây. Tks nàng nhé
      tonton thích bài này.

    3. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 33: Vật hi sinh

      Editor: ton ton

      Tôi kinh hồn khiếp vía, tại làm sao việc cứ chuyện lại tiếp chuyện, tôi sắp chịu nổi nữa. Tôi quay đầu muốn bước .

      "Cám ơn. Lăng Tịch này," Cố tình ở phía sau, Giang Triết Tín lại kêu tôi dừng lại, "Bá Văn chúc phúc cho chúng ta."

      Tôi chỉ đành dừng bước, biểu tình mà quay trở về, nhìn Trình Bá Văn gì.

      Trình Bá Văn cũng vẫn luôn nhìn tôi, "Hứa tiểu thư hôm nay là xinh đẹp, quả nhiên danh toản xứng giai nhân(1), xem ra nhận được nhiều thương a." Ngữ khí và biểu cảm của ta giống nhau, đều gây căng thẳng.

      (1) Danh toản xứng giai nhân: Đá kim cương nổi tiếng xứng đáng với người phụ nữ xinh đẹp

      Tôi lạnh lùng : " sai. Giang gia đối xử với tôi như là con ruột của họ, nhưng mà chuyện này với đâu liên quan gì? A...." Bất ngờ, bàn tay Giang Triết Tín ôm lấy bên hông thắt lưng tôi, mạnh nhéo phen, lúc này khiến tôi kêu rên ra tiếng, sắc mặt đại biến, khom hạ thắt lưng, uốn cong người lại.

      Giang Triết Tín động tác hề dừng lại, tiếp tục nặng nề chồng chất nhéo mạnh tôi thêm lúc, tôi suýt chút nữa ngã ngồi mặt đất. Thời khắc mấu chốt, Trình Bá Văn chìa tay đỡ lấy tôi, động tác Giang Triết Tín ta nhìn thấy rất ràng, cất cao giọng thanh cả giận : " làm gì vậy?" May mắn trong tiền sảnh ồn ào, vẫn gây chú ý đến mọi người.

      đợi tôi đứng vững, Giang Triết Tín lôi tôi trở lại trong lòng , lần nữa choàng qua ôm lấy eo tôi.

      Đối với Trình Bá Văn chất vấn, Giang Triết Tín chút nào để ý tới, trái lại trách cứ tôi: "Lăng Tịch, sao em lại đối với Bá Văn lễ phép như vậy? Bình thường tôi dạy dỗ em thế nào? Mau chóng nhận lỗi với Bá Văn ." Ngữ khí lãnh, lại tiếp tục nặng nhéo tôi lúc.

      Tôi còn đau đến ra lời, lúc sau mới cảm thấy hít thở thông được, nhịn đau mà : "Thực xin lỗi, Trình tiên sinh."

      Trình Bá Văn vừa sợ vừa giận: "Giang Triết Tín, ......"

      Giang Triết Tín vẫn như cũ khẩu khí nghiêm khắc răn dạy tôi, quả quyết cắt ngang Trình Bá Văn câu kế tiếp: "Hôm nay em cố ý làm tôi mất mặt có phải ? Để xem buổi tối tôi trừng phạt em thế nào. Bá Văn có ý tốt đến chúc mừng chúng ta, em lại ngay cả cái mặt cười cũng cho người ta, còn ra miệng chống đối! Em muốn làm gì? Có phải em cố ý làm xấu mặt mũi của Giang gia ?"

      ", phải," Tôi sợ lại ra tay nhéo tôi nữa, vội nhanh chóng mở miệng, đứt quãng : "Em... em chỉ nổi giận bọn họ thế nhưng đoạt chuyện làm ăn của nhà ta thôi."

      Trình Bá Văn vẻ mặt kinh ngạc, dám tin nhìn tôi.

      Giang Triết Tín ha ha cười, siết mạnh cánh tay, ép chặt tôi vào lòng, "Bá Văn, để chê cười rồi. Lăng Tịch chính là lòng dạ hẹp hòi." Ngược lại lại thay vào thần sắc nghiêm khắc với tôi: "Em hiểu biết cái gì, thương trường như chiến trường, ai có bản lĩnh người đó thắng. Chung quy là tiểu môn tiểu hộ, phóng khoáng chút nào, xuất làm mất mặt xấu hổ." câu hai ý, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, tin chắc Trình Bá Văn cũng sớm nghe hiểu ra rồi.

      Tôi cúi đầu thu mắt, dám lại nhìn Trình Bá Văn, tim như bị đao cắt. Tôi biết, tôi làm tổn thương ấy. Hãy chết tâm với em , cần lại lãng phí tinh lực tạo ra phiền toái với Giang gia nữa. bao lâu nữa, chờ em lấy được cổ phần công ty, khi đó muốn đối phó Giang thị như thế nào còn giống như lấy vật trong túi, tại, sao phải tốn công tốn sức tốn thời gian làm gì, em rất lo cho .

      Tha thứ cho em đối với như vậy, em cũng là bất đắc dĩ, nhất định phải đóng kịch, bây giờ Giang Triết Tín chỉ nghi ngờ, ra vẫn chưa biết em là 'em ' của Trình Bá Văn , điểm em lo lắng nhất chính là nó. Cố tình còn luôn nhắm vào Giang gia, luôn biết khống chế cảm xúc của mình, như vậy mang đến cho em biết bao phiền toái?

      Cũng may, còn có Hứa Bảo Sơn biết tình cảnh của em, lần lược thay em tách bạch các mối quan hệ, mựt khẳng định chắc chắn em là con ông, như vậy lúc này đây em chỉ có thể mượn cơ hội bỏ qua lập trường bản thân, em và người Trình gia của có liên quan gì, đối với mọi người càng có cảm tình tốt, em biến chính mình trở thành người của Giang gia rồi.

      khí áp lực làm người ta hít thở thông, bỗng nhiên tôi thực sợ hãi bọn họ bắt đầu động thủ.

      "Triết Tín, sao các con đều ở cả đây vậy? Bá Văn, con đến rồi à?" Thời khắc mấu chốt, Giang Hoa từ sảnh trước ra, "Lăng Tịch, cháu mời cha cháu và bác lại đây khách đến gần đủ rồi."

      Tôi nhàng thở ra, vội gật đầu, vùng thoát khỏi tay Giang Triết Tín nhanh chóng bước .

      "Bác Giang, chúc mừng bác." Tôi mơ hồ nghe được giọng Trình Bá Văn, nỗi đau tan nát cõi lòng.

      Toàn bộ nghi thức đính hôn kế tiếp, tôi đều yên lòng tập trung. Vẫn giữ nguyên nụ cười hạnh phúc, hoàn toàn dựa theo MC an bài, từng bước kiên trì tiếp tục, cũng phải việc khó khăn gì. Cho đến bữa tiệc buffet sau đó, tôi lại hoàn toàn theo Giang Triết Tín cứ tới lui khắp cả đại sảnh, ngoại trừ Nghiêm Đồng và Trầm Tùng Lực là tôi có quen biết, thời gian còn lại tất cả đều cùng những người xa lạ liên quan gì nâng ly chạm cốc, nghe những người chẳng dính dáng tới những chủ đề bản thân chẳng hứng thú.

      Cả buổi tối khí vô cùng sôi nổi và xa hoa, nhưng mà tôi từ đầu đến cuối lại giống như bị mộng du, dung nhập vào được, ngược lại cảm thấy hết thảy đều cách mình xa xôi. Cuối cùng chịu đựng đến khi yến hội kết thúc, tôi chỉ nhớ hai chuyện: mệt mỏi; còn có, tôi hề nhìn thấy bóng dáng của Trình Bá Văn, toàn hội trường chỉ có Trình Quan Bác, ông ta chúc phúc cho chúng tôi, trong mắt tất cả đều là khen ngợi.

      Đưa Hứa Bảo Sơn đẩy đến cửa, tôi buông, Giang Triết Tín cười: "Bây giờ là bộ dạng này rồi, tương lai cho bác Hưa ra nước ngoài tịnh dưỡng, em lại nên làm thế nào đây?"

      Hứa Bảo Sơn chỉ nhìn tôi : "Cha thế nào cũng sao hết, mấu chốt là con phải sống tốt." Sau đó quay nhìn về Giang phu nhân, "Lăng Tịch xin nhờ cả vào chị." Từ đầu đến cuối, cũng chưa từng để ý tới Giang Hoa và Giang Triết Tín, có lẽ, trước mắt ông chỉ nguyện tin tưởng vào mình Giang phu nhân mà thôi.

      Nhìn Hứa Bảo Sơn được người nâng lên xe, ô tô càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất trong bóng đêm. Tôi vẫn ngây ngốc đứng trước cửa, lâu cũng muốn quay vào.

      Giang Triết Tín kéo tôi: " rồi, trở về."

      Tôi chỉ muốn động, tôi rất khó chịu, chỉ vì Hứa Bảo Sơn, càng là vì người khác nữa.

      Giang phu nhân cũng khuyên: "Lăng Tịch, chúng ta vào thôi, thời gian khuya, nghỉ ngơi sớm chút."

      Tôi chỉ đành xoay người, bị Giang Triết Tín kéo vào nhà.

      Giang Triết Tín bị Giang Hoa gọi vào thư phòng, tôi và Giang phu nhân cùng nhau chúc ngủ ngon, dự định ai về phòng nấy.

      Giang phu nhân bảo: "Lăng Tịch, có vui ? Bác thấy cả buổi tối cháu chưa ăn gì cả, lúc này có đói bụng ?"

      Tôi lắc đầu, có chút ngại ngùng: "Cháu thực vui lắm, tựa như nằm mơ vậy. Cháu.... khẩn trương, chỉ sợ bản thân thất thố xảy ra chuyện."

      Giang phu nhân cười: "Cháu làm tốt lắm. Vô cùng khéo léo và hoàn mỹ, tất cả mọi người đều bị mê hoặc. Chắc là mệt mỏi rồi? Mau về ngủ ."

      "Bác cũng nên nghỉ ngơi sớm ạ. Chúc bác ngủ ngon, bác Giang." Tôi là mệt mỏi, nhưng tôi biết, tôi vẫn còn chưa được ngủ.

      Chậm rãi thoải mái pha bồn nước ấm tắm, suýt chút nữa ngủ quên luôn trong bồn tắm lớn, nhưng trong lòng tôi luôn luôn suy nghĩ về chuyện đó, cuối cùng bị giật mình cái tỉnh dậy, xốc lại tinh thần lần nữa

      Thời điểm Giang Triết Tín đẩy cửa bước vào, tôi ngồi ở chiếc bàn tròn chờ .

      Hiển nhiên cũng dự đoán được, dừng chút, bình thản lôi cái ghế mây khác đến ngồi xuống, vô hình trung mang lại cảm giác áp bách cường đại, lời đầy giọng mỉa mai chất vấn: "Lại có chuyện muốn với tôi?"

      Tôi lắc đầu, thực vô tội : " có. Tôi chỉ chờ ...... trừng phạt tôi."

      ngẩn ra, khóe môi cong lên nụ cười quỷ quái: "Ồ! Trở nên thông minh rồi nhỉ? Lá gan cũng biến lớn ra?" xong, cả thân mình rướn lên phía trước nhìn gần sát bên tôi dò xét.

      Tôi theo bản năng ngửa người ra sau dựa sát vào lưng ghế, lần nữa cố kéo giãn gian chút để có thể thở, tránh tầm mắt , nghiêng mặt lướt qua bất lực : "Là buổi tối chính miệng , tôi biết là làm, cũng nương tay với tôi. Tôi có lá gan chống đối , tôi luôn rất sợ ."

      " làm chuyện trái lương tâm, hà tất phải sợ tôi." Giọng đầy mỉa mai lên tiếng .

      Tôi cười khổ, hề kiềm chế nhìn thẳng vào đôi con ngươi đen tối của , "Xác thực tôi chưa từng làm chuyện gì trái lương tâm, ngược lại càng lúc tôi càng cảm thấy bản thân là vật hi sinh chịu tội thay. Tôi sợ là ai cho tôi cơ hội giải thích, sợ rằng dù có giải thích cũng có ai chịu tin tưởng tôi. Tôi sợ là bởi mượn tôi để trút giận của bản thân, với cả những thủ đoạn tra tấn tôi hề có đạo lý của ."

      " uống say rồi sao? Hôm nay nhiều như vậy?" đưa tay kiềm chế cằm tôi, nâng mặt tôi hướng lê phía ngọn đèn.

      " phải, tôi chỉ muốn đến sau này cùng sống chung đời, vẫn phải chịu đựng biết lúc nào bộc phát, mà lại lý do tức giận lên, tôi liền cảm thấy sợ hải và thống khổ." Tôi hơi hơi nhắm mắt lại, ánh sáng đèn mạnh mẽ đâm vào làm tôi chảy nước mắt.

      " cần giả vờ vô tội, dám gả vào Giang gia chút ý đồ nào?" bóp đau cằm tôi.

      Tôi cố gắng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào , hết sức khẳng định : " có. Tôi rồi, tôi đối với và gia đình có chút hứng thú nào, nếu đồng ý chịu dỡ bỏ quan hệ của chúng ta, tôi thực cảm kích." Nhân tiện, cám ơn rốt cục chính mồm hỏi ra đến đây, cho tôi cơ hội mở miệng.

      chăm chú nhìn khuôn mặt tôi: "Tốt nhất là có. Nếu chết rất thảm. Nhưng mà, tôi dỡ bỏ quan hệ chúng ta, bởi vì tôi chơi đùa còn chưa có đủ."

      "Tại sao chứ? rốt cuộc muốn đạt được cái gì? Hay muốn chứng minh cái gì?" Tôi có chút kích động đứng lên.

      " muốn biết?" lộ ra biểu tình đùa cợt,"Tôi chỉ muốn nhìn chút ngoại trừ Hứa Bảo Sơn, thế gian này còn có ai để ý đến , đau lòng vì ."

      "Vớ vẩn!" Tôi gầm lên, dùng sức muốn giãy bàn tay ra, " quả thực là kẻ vọng tưởng, chỉ bởi vì lý do này mà tra tấn tôi? tuyệt đối là tên điên loạn!"

      Bàn tay càng thêm ra sức, chính là muốn tôi xoay mặt , hung tợn nhìn tôi: " sai, quả tôi là tên điên, đáng tiếc còn chưa đủ điên hoàn toàn. Lẽ ra từ sớm tôi cần phải ném vào trong đám người biến thái đói khát, để cho bọn chúng cưỡng hiếp , tra tấn , hoàn toàn hủy diệt . Cũng tránh để tôi đỡ phải tự mình cố mà động thủ, ghê tởm muốn chết."

      "......", tôi trực tiếp lấy tay cào lên mặt , cuối cùng thể nhẫn nại được với kẻ độc ác vô sỉ như vậy nổi.

      " muốn tôi vặn trật khớp cánh tay cư xử thành chút." dễ dàng chặn đứng cổ tay tôi, cơn đau khủng khiếp.

      "Tôi muốn kết hôn với , tôi muốn rời khỏi nơi này, phải người." Tôi trừng mắt nhìn , phía sau lưng đều là mồ hôi.

      "Muốn hận hãy hận cha của , ràng biết hết tất cả, cũng chịu với chân tướng, cho rằng làm như vậy được coi như vô tội sao? Tôi buông tha cho sao? mới là đồ vọng tưởng!"

      " xằng bậy, tôi muốn gặp ông ấy, ngày mai tôi phải hỏi cho ràng." Chẳng lẽ Hứa Bảo Sơn biết cái gì mà cố ý giấu diếm tôi? Là trong lòng ông có nỗi khổ hay căn bản chính là ý tứ của Trình Quan Bác?

      "Muộn mất rồi, tôi để cho gặp lại ." Vẻ giận dữ của Giang Triết Tín biến mất, ngược lại giương lên nụ cười tà ác, "Còn nữa, việc kết hôn của chúng ta định rồi. Khó có thể tìm được nơi trút giận hợp lòng hợp ý tôi như vậy, vừa nắm gọn trong lòng bàn tay lại có thể yên lòng yên dạ."

      đứng dậy lôi cổ tay tôi kéo đến giường đẩy tôi ngã xuống, sau đó bắt đầu cởi dây thắt lưng ra.

      Hết Chương 33
      thutran, bornthisway011091Jeremej San thích bài này.

    4. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG]
      Last edited: 13/2/16

    5. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 35

      Editor: ton ton

      Mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt từ mặt tôi chảy xuống, thấm vào tờ giấy trắng trước mắt, những chữ viết theo đó mờ dần rồi trở thành đốm màu đen mơ hồ.

      Bàn tay cầm bút nắm chặt rồi lại nắm chặt, đau đớn từ bả vai tràn lan thẳng đến tận ngón tay, chữ viết bị biến dạng méo mó dữ tợn.

      Cái gì đó hơi mơ hồ, hỗn loạn nhảy múa giấy dần dần trở nên ràng.

      Lúc tôi ngủ giật mình tỉnh lại, Giang Triết Tín dùng ánh mắt tràn ngập đau đớn mà nhìn tôi.

      Bà Hạ với Giang phu nhân, dáng vẻ thanh tú của đứa trẻ này có vài phần giống với thần thái của bà năm đó, nếu người nào biết, khẳng định thực tưởng hai người là mẹ con ruột thịt, nghĩ rằng con tìm được trở về.

      Giang Triết Tín giận dữ bóp nát cái ly.

      Giang phu nhân , chỉ trách lúc ấy sức khỏe tôi quá yếu, vẫn đều do Triết Tín chăm em , dẫn theo bé, em chúng nó tình cảm vượt xa bình thường. Tiểu Duyệt vừa mất tích, có thể đoán biết được tâm lý áy náy đau đớn của Triết Tín.

      Tiểu Phượng , khắp đầy tờ giấy thiếu gia đều viết 'Hứa Lăng Tịch' đó phải là tên của tiểu thư hay sao?........ giấy hình như còn có hai chữ 'Muội muội' nữa.

      Tiểu Phượng , ai nhắc tới tiểu thư, thiếu gia thương tổn chính mình, nhưng tuyệt đối đánh người. Người nhà họ Giang đều rất giáo dưỡng.

      Giang Triết Tín lấy tôi ra trút cơn giận dữ, căm tức mắng tôi, im miệng! xứng nhắc đến em ấy! xứng! xứng!

      Giang Triết Tín , em ấy xảy ra chuyện gì? Chính là so với thủ đoạn tôi tra tấn càng tàn khốc trăm lần.

      Giang Triết Tín , biết có rất nhiều sai lầm là thể bù đắp lại sao? Tỷ như sinh mệnh đứa trẻ, ràng là sinh mệnh tươi trẻ tràn đầy sức sống như vậy?

      Giang Triết Tín , nếu lấy mũi dùi sắt đốt nóng đâm vào sao? vẫn cảm thấy nãy giờ là đau đớn à? Tôi thực hận thể cho cũng nếm thử cái loại tư vị này.

      Giang Triết Tín , muốn hận hãy hận cha , ràng biết hết tất cả, cũng chịu cho biết chân tướng, cho rằng như vậy được xem như là vô tội sao? Tôi buông tha cho sao?

      Giang Triết Tín , tôi mãi mãi bao giờ ghen với Trình Bá Văn. Tôi dám đánh cược, các người tuyệt đối có khả năng ở bên nhau, vĩnh viễn có khả năng.

      Giang Triết Tín , lần sau đừng ngại cho biết, tôi vẫn luôn ngược đãi , sao hả? Tôi muốn cho , tôi thích tra tấn ngược đãi , có hiểu ?

      Giang Triết Tín , tôi chỉ muốn thử xem ngoại trừ Hứa Bảo Sơn ra, thế giới này còn có ai chú ý đến , đau lòng vì .

      Ngòi bút đột nhiên bẻ gẫy, tôi lấy tay đập lên mặt bàn, cánh tay đau đớn run lên. Tôi há miệng thở dốc, trái tim thình thịch đập mạnh.

      Nhìn hết cả tờ giấy những cái tên quen thuộc đến mức thể quen thuộc hơn, nhìn những đường cong và mũi tên giăng khắp nơi, đáp án dường như được vén lên ràng. Trái tim tôi đột nhiên bịt thít chặt thành khối, ớn lạnh vô hạn từ đáy lòng khuếch tán đến khắp hết tay chân.

      Tất cả mọi bí đều chỉ hướng về phương, em Giang Triết Tín có khả năng chịu bất hạnh đau đớn thê thảm, Giang Triết Tín trả thù cho em , nhưng mà lại nhận định Trình gia là hung thủ, hơn nữa lấy ý tưởng 'dĩ kỳ nhân chi đạo'(1) đánh trả để cho đối phương biết mặt.

      (1) Dĩ kỳ nhân chi đạo hoàn trị kỳ nhân chi thân: Dùng phương pháp của người ấy để trị lại người đó

      Giang Triết Tín từ lâu biết tôi là 'em ' của Trình Bá Văn, ghen tuông, xác định Bá Văn và tôi vĩnh viễn có khả năng bên nhau, bởi vì biết giữa hai em là có khả năng nhau; muốn tôi cho Trình Bá Văn biết, thích ngược đãi tôi, hơn nữa ngần ngại ra tay tàn nhẫn với tôi trước mặt Bá Văn, muốn biết ngoại trừ Hứa Bảo Sơn còn có ai quan tâm tôi, ám chỉ chính là Trình Bá Văn chăng.

      Tôi cứng ngắt cắn môi, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống. Tôi tin có người có thể xuống tay ác hiểm như vậy đối với đứa trẻ còn tuổi thế, lại càng tin tưởng, chuyện như vậy có liên hệ đến cha nuôi và Trình Bá Văn. Bằng , bọn họ sao lại ý thức được động cơ Giang Triết Tín quật ba thước đất tìm tôi trở về cho bằng được, sao còn cho rằng tôi có thể thừa cơ hội này lấy được cổ phần mà lại thiết kế ván cờ này? Chẳng lẽ......

      , có khả năng. Tôi vỗ trán thống khổ rên rỉ, đầu đau muốn nứt ra, dám tiếp tục suy nghĩ nữa.

      Hứa Bảo Sơn, tôi nhất định phải gặp được Hứa Bảo Sơn, Giang Triết Tín từng , ông biết ràng biết chân tướng, cũng chịu cho tôi biết. , tôi tin ông là loại người này, tôi chỉ muốn nghe chính miệng ông , những chuyện này phải là , tất cả đều là Giang Triết Tín giả tưởng. Đúng, Giang Triết Tín chắc chắn là vì quá mức áy náy tội lỗivà lo lắng cho em làm cho tâm lý biến thái, bị mắc chứng hoang tưởng, nghĩ rằng có người giết hại em như vậy. Mà Trình gia phương diện làm ăn vẫn thường hay xung đột với bọn họ, cho nên, tự nhiên biến Trình Bá Văn thành kẻ thù tưởng tượng.

      Tôi đứng lên, cầm tờ giấy trong tay xé nát, vào phòng tắm ném xuống bồn cầu gạt cần thoát nước.

      Tôi chộp lấy ví da vội vàng xuống lầu, ở phòng khách đâm sầm vào phải Tiểu Phượng, "Hứa tiểu thư, chị muốn ra ngoài?"

      Tôi lung tung gật đầu, lướt qua ấy ra phía ngoài.

      "Có cần báo cho phòng lái xe chuẩn bị xe cho chị ?" Tiểu Phượng ở phía sau hỏi han.

      " cần. Tôi tùy tiện bộ chút."

      Trong hoa viên ba, bốn công nhân chăm sóc bãi cỏ. Tôi vội vàng chạy xuyên qua, vượt khỏi tòa nhà chính của Giang gia phía trước chính là cửa lớn sân nhà.

      Tôi chạy tới cửa chính, gần như có thể chạm vào nắm cửa sắt nặng nề. Trong phòng gần cổng ra hai người đàn ông mặc thường phục, "Hứa tiểu thư muốn ra ngoài?"

      Tôi nhắm mắt làm ngơ, tiến lên đẩy cửa, thế nhưng nhúc nhích chút nào! Hai người đàn ông nghiêng người chen lên đến, che trước mặt tôi, bắt tôi lùi về sau hai bước, kéo dãn khoảng cách ra.

      "Hứa tiểu thư thể ra." Thái độ cung kính có lễ, cũng là chân đáng tin.

      Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ.

      "Hứa tiểu thư cần cái gì, xin cứ giao phó chúng tôi, chúng tôi làm cho . Mời Hứa tiểu thư nên trở về phòng ." người khác .

      Tôi nổi giận cắn răng: "Thân phận tôi là tù phạm à? Tôi thể ra ngoài?"

      "Hứa tiểu thư là khách quý, thiếu gia phân phó chúng tôi phải bảo vệ tiểu thư tốt. tại bên ngoài yên ổn, vẫn nên chờ thiếu gia trở về hoặc là có thời gian rảnh tự mình cùng tiểu thư ra ngoài ạ." Người chuyện bày ra tư thế xin mời.

      "Giang phu nhân khi nào trở về, tôi chờ bà." Tôi ngược lại muốn xem thử trước mặt Giang phu nhân, các người còn có thể cáo mượn oai hùm như vậy .

      "Nếu Hứa tiểu thư quả có việc gấp, chúng tôi có thể xin chỉ thị của thiếu gia." xong lấy di động từ trong túi ra, bắt đầu bấm số điện thoại.

      Tôi cắn răng lại cắn răng, căm phẫn mà xoay người trở về.

      Trở lại phòng khách, suy sụp ngồi vào ghế sô pha, Tiểu Phượng từ lầu chạy xuống, "Tiểu thư tại sao nhanh như vậy trở lại ạ? Em mang trà đến cho chị."

      Tôi kéo ra vẻ mặt tươi cười, từ chối cho ý kiến, tầm mắt dừng ở điện thoại bàn trà.

      "Alô, xin chào. Xin giúp tôi tra chút số điện thoại của 'Viện an dưỡng Tôn Tước'."

      " Alô, xin chào. Xin giúp tôi nối máy với phòng 418 của ông Hứa Bảo Sơn. ở đó? đâu rồi ạ? xuất viện rồi ư? Sao có thể được? Hôm qua ông ấy còn ở đó mà. Sáng hôm nay? À, tôi hiểu rồi, cám ơn."

      Tiểu Phượng cầm ly trà đặt tới trước mặt tôi, cẩn thận hỏi: "Hứa tiểu thư, chị có khỏe ?"

      Tôi cười khổ: "Chị sao." Tôi là đứa ngu dại lớn nhất đời này.

      Hết Chương 35
      thutran, bornthisway011091, Mẹ Mìn2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :