1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ám chiến tâm huyền - Huyền Lộng (77/77 + PN5/5)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 29: Em

      Editor: ton ton

      Giang phu nhân gọi tôi thất thần, nhìn kỹ tôi lát có chút lo lắng : "Sắc mặt cháu sao kém vậy? Có phải tối qua ngủ được? Hai mắt dường như sưng cả lên rồi."

      Tôi vội vàng lắc đầu, kèm theo nụ cười tươi gương mặt.

      Giang phu nhân lại như tự hiểu : "Chắc lại nghĩ tới lời cha cháu hôm qua, buổi tối vụng trộm khóc phải ?"

      Tôi hơi ngượng ngùng cúi đầu.

      Giang phu nhân an ủi tôi: "Hồi sáng bác có với Triết Tín, nó cũng biết điều kiện ở nông thôn quá kém, nó đề nghị bằng đưa cha cháu ra nước ngoài tịnh dưỡng khoảng thời gian, thay đổi hoàn cảnh? Nó để nó sắp xếp cho."

      ", cần đâu ạ." Tôi buột miệng thốt ra, sau đó liền vội giải thích: "Ý của cháu là bây giờ ấy bận rộn như vậy, chuyện của cha cháu đừng nên gây phiền toái đến ấy."

      " gì mà làm phiền với làm phiền, cha cháu cũng là cha vợ nó, làm phận con cháu tự nhiên phải tận hiếu đạo, cháu cứ để nó lo liệu sắp xếp."

      Tôi cũng chăm chú nhìn Giang phu nhân lâu, đôi mắt tràn đầy từ ái phân trắng đen phải trái, hoàn toàn giống với người có độ tuổi tương tự như bà nên có, đơn thuần chứa tia tính kế nào. Nếu bà phải cố ý diễn trò, như vậy giống như công chúa sống trong tháp ngà, được trượng phu che chở tốt, được con trai che giấu quá sâu. nhiệt tâm, hiền lành, lương thiện của bà chút cũng thua gì mẹ nuôi tôi, chẳng qua hạnh phúc của bà dường như còn vượt xa hơn mẹ nuôi tôi, từ trước đến nay bà chưa bao giờ bị chuyện bên ngoài gia đình mà phiền muộn và âu lo, hiển nhiên cũng biết thế gian kỳ còn có rất nhiều thứ tà ác độc địa.

      Giang Hoa từ trong thư phòng ra, cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi, tôi đứng dậy: "Chào bác trai."

      Giang Hoa gật đầu, lạnh nhạt thờ ơ cười.

      Giang phu nhân nhìn đồng hồ: " nào, Lăng Tịch, chúng ta dùng cơm trưa."

      Tôi cười khổ: "Bác Giang, bác với bác trai cứ dùng ạ, cháu xem lại thực đơn này. Cháu.... chút cũng đói."

      "Bác biết cháu đói, ít nhiều cũng nên ăn thêm chén canh, cứ coi như cháu theo giúp hai ông bà lão này dùng cơm , như vậy hai chúng ta còn cảm thấy có chút vui vẻ." Giang phu nhân cố ý lôi kéo tôi .

      Trong bữa ăn, tôi chỉ có thể uống nửa chén canh, thấy nuốt xuống nổi nữa. Giang phu nhân : " sao cả, bây giờ ăn vào, qua hai ba tiếng nữa bảo Chu tẩu hâm nóng lại cho cháu dùng. Nhìn thấy ngày đính hôn hai đứa càng lúc càng tới gần, cháu phải nắm bắt thời gian khẩn trương bồi dưỡng cơ thể tốt mới được."

      Giang Hoa cũng : "Bội Phân, trước hết bà cứ điều dưỡng thân thể cho đứa này , chuyện của con bé cứ phân phó xuống cho người khác lo. Sắc mặt của nó kém như vậy, đến ngày đính hôn còn phải bị người khác đem ra mượn cớ, Giang gia chúng ta ngược đãi con dâu, hoặc là có tiền cấp cơm ăn cho con bé?"

      Cả người tôi được tự nhiên, nửa câu đầu còn dường như là quan tâm tôi, nhưng ngữ điệu nửa câu sau lại giống như kim châm, đâm vào làm cho người ta khó chịu.

      Giang phu nhân sẳng giọng: "Ông gì thế hả?" Liền sau đó lại cười với tôi: "Bác Giang của cháu là đau lòng cháu, chỉ biết biểu đạt thế nào thôi."

      Tôi nhanh chóng gật đầu: "Là sức khỏe của cháu đáng thất vọng, cháu chú ý nhiều hơn."

      Giang Hoa nhìn tôi, dường như cũng cảm thấy lời vừa rồi có điểm thích hợp, lại hỏi tôi: "Quần áo và trang sức hôm qua mua có vừa ý ? Còn muốn mua thêm thứ gì chỉ cần với bác của cháu, để bà ấy mua với cháu. Hai bác chỉ có mình Triết Tín là con trai, cháu làm con dâu nhà chúng ta, hai bác tuyệt đối bạc đãi cháu."

      Tôi cười: "Cám ơn bác Giang, ngày hôm qua mua đầy đủ cả rồi, đều là đồ tốt nhất cũng là thứ cháu thích nhất."

      Tôi muốn tìm cơ hội có đủ mặt mọi người về chuyện y phục với Chu tẩu, tránh để sau này người Giang gia hiểu lầm Chu tẩu và con của chị. Nhân lúc bàn luận này, khi Chu tẩu đến dọn chén bát cũ thay cái mới, tôi vội vàng : "Đúng rồi, Chu tẩu. Tôi có vài bộ váy áo dùng đến nữa chiếm mất chỗ để, vứt bỏ tiếc. Tôi thấy dáng người Tiểu Phượng và tôi cũng xấp xỉ tương đương nhau, định đưa ấy mặc cũng đỡ phải lãng phí."

      "Ôi chao, chuyện đó càng được. Y phục của tiểu thư đều là đồ cao cấp để Tiểu Phượng mặc mới là lãng phí." Chu tẩu cuống quít lắc đầu.

      "Nhưng mà hôm qua mua về nhiều trang phục như vậy, tôi muốn xử lý chút đồ cũ." Tôi lắp bắp nhìn về phía Giang phu nhân.

      Giang phu nhân thực quen thuộc am hiểu ý người, cười với Chu tẩu: "Nếu Lăng Tịch muốn đưa cho Tiểu Phượng cứ để Tiểu Phượng lấy mặc . Giống Lăng Tịch , ném bỏ vô ích chẳng phải càng lãng phí. Tiểu Phượng cũng là lớn rồi, nên có nhiều trang phục tốt mà dùng, mặc ra ngoài cũng tăng thể diện cho chị mà."

      Chu tẩu thế này mới gật đầu: "Vậy cám ơn Hứa tiểu thư. Tiểu Phượng nhà tôi cũng biết từ nơi này tu luyện phúc khí tốt này."

      "Đừng khách sáo. Xem như giúp tôi việc thôi." Kỳ lời tôi cũng là .

      Giang Hoa nhìn tôi, hề lưu tâm đến.

      Buổi chiều, Giang phu nhân vẫn nghiên cứu thực đơn, tôi giúp đỡ bên, cũng tỉ mỉ tinh tế xem lượt, tràn ngập tám tờ giấy mời, xem đến mức tôi đầu choáng mắt hoa, nhịn được ngáp cái. Giang phu nhân nhìn thấy, liền cố ý bảo tôi trở về phòng ngủ.

      Tiểu Phượng đứng ở phòng khách lầu chờ tôi, thấy tôi liền vui mừng nhảy nhót chạy tới cảm ơn.

      Tôi cười: "Lúc này yên tâm rồi chứ?"

      "Vâng, vừa rồi về nhà ăn cơm, mẹ em cả với em rồi. Cám ơn Hứa tiểu thư."

      "Sau này em cứ gọi chị là chị Lăng Tịch."

      "Ừm, chị muốn nghỉ chút ? Em trải nệm giường cho chị."

      "Chị buồn ngủ, em cùng chị trò chuyện phiếm nhé?"

      "Được ạ. Vậy Hứa tiểu thư chị lên trước , em mang trà nước lên"

      Tôi vào phòng, ngồi xuống cạnh bàn tròn. Rất nhanh, Tiểu Phượng nâng khay lên, tựa như ngày đầu tiên rót cho tôi tách trà.

      Tôi ý bảo ấy cũng ngồi xuống, ấy hề gò ép mất tự nhiên với tôi, quả nhiên ngồi xuống, còn lót tay vòng lên bàn tròn áp mặt lên nó, cái chớp mắt cũng nháy nhìn tôi cười: "Hứa tiểu thư, chị xinh đẹp, người đẹp lòng dạ cũng tốt. Khó trách chị có thể gả cho thiếu gia. Người tốt có hồi báo tốt."

      "Ha ha, em vật này, miệng mồm ngọt ngào như vậy?" Tôi cũng học theo dáng vẻ ấy, nằm úp sấp đến bàn, ngoài ý muốn cảm thấy tư thế này thực thoải mái, "Em cảm thấy gả cho thiếu gia nhà em chính là người tốt có hồi báo tốt?"

      "Đúng thế. Con người thiếu gia tốt, Giang phu nhân và Giang lão gia cũng đều là người rất tốt, Giang gia lại giàu có như vậy, em biết rất nhiều đều muốn gả cho thiếu gia đấy."

      "Rất nhiều?"

      "Đúng vậy. Nhưng mà thiếu gia thích các đó chút xíu nào. Thiếu gia chỉ thích chị."

      Tôi cười: "Sao em lại biết?"

      "Có lần em dọn dẹp quét tước phòng thiếu gia, nhìn thấy tờ giấy đó đầy chữ 'Hứa Lăng Tịch', chẳng phải là tên của chị sao? Sau này lại nghe mẹ em , thiếu gia đưa chị đến sống ở căn hộ bên ngoài của thiếu gia, còn để mẹ em qua đó chăm sóc chị. Bình thường, mẹ em chỉ nấu ăn cho Giang phu nhân, Giang lão gia và Giang thiếu gia thôi, Giang phu nhân quen hương vị do người khác làm."

      Lòng tôi vừa động, " tờ giấy đó còn có viết gì khác nữa ?"

      "Ừm..... Dường như còn có 'Muội muội'. Em đoán, thiếu gia tám phần nhìn chị nghĩ đến em , cho nên càng thích chị."

      Tôi chấn động, tên của tôi và 'Muội muội', có ý gì? Chữ 'muội muội' này là chỉ em sao? Với tôi có liên quan gì? Hay là ...... biết tôi là em người khác? Là 'em ' Trình Bá Văn?

      Tim tôi bắt đầu đập ngày càng nhanh, phía sau lưng mồ hôi lạnh thấm đẫm. Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt, tôi an ủi bản thân, có lẽ như Tiểu Phượng , nhìn tôi nghĩ đến em , chỉ là làm sao lại hận tôi như vậy?

      "Tiểu Phượng, em có biết chuyện của tiểu thư Giang gia ?" Tuy rằng ôm bao nhiêu hy vọng, nhưng mà tôi vẫn hỏi ra miệng, dù gì Tiểu Phượng cũng lớn lên ở nơi này, tóm lại ngẫu nhiên nghe được chút gì chăng.

      Quả nhiên, Tiểu Phượng lắc đầu, hàng mi thanh tú nhíu lại: "Em còn chưa ra đời tiểu thư bị lạc mất, ở đây mọi người dám tùy tiện nhắc đến chuyện tiểu thư, dì Giang rất đau lòng, thiếu gia lại tự tổn thương bản thân. Em vẫn nhớ mới trước đây thôi, dì Giang đôi lúc ôm em rơi lệ, sau đó từ mẹ em em biết dì Giang là muốn tiểu thư. Đến bây giờ sinh nhật hàng năm của tiểu thư, dì Giang cả ngày đều chẳng ăn cơm, vừa niệm kinh vừa chép kinh văn, bảo là cầu phúc cho tiểu thư, phù hộ ấy lạc vào nhà người tốt, bình bình an an, đồng thời hy vọng có ngày được gặp lại."

      Nghe đến mấy câu sau, viền mắt tôi chua sót trướng đầy, cơ hồ rơi lệ. Tôi là nhi, biết mẹ ruột tôi ở nơi nào, vì sao vứt bỏ tôi, bà có hay cũng tưởng niệm tôi như vậy, cầu nguyện cho tôi? Nghĩ đến Giang phu nhân dịu dàng từ ái, hoàn toàn có thể tưởng tượng được lúc bà rơi lệ tụng kinh sao chép kinh văn đau lòng đến thế nào.

      "Chẳng lẽ vẫn luôn tìm được sao?"

      Tiểu Phượng gật gật đầu, cũng là vẻ mặt khổ sở, còn chút dáng vẻ tươi vui nào.

      ngờ tới Giang gia có tiền có thế lực vậy mà đối với chuyện cốt nhục chia lìa vẫn thề tránh khỏi, quả nhiên là chống lại được số mệnh.

      "Vừa rồi em , thiếu gia tự tổn thương bản thân? ấy có gây hại cho người khác ? Ví dụ như trút giận lên người khác ấy?"

      Tiểu Phượng lắc đầu: "Em chỉ là nghe , cậu ấy tự nhốt mình trong phòng, ăn uống, đến lúc Giang lão gia dẫn người phá cửa vào, cả người cậu ấy đều đầy máu, là tự mình lấy dao cắt vào hoặc tự đâm bị thương. Có hai lần suýt chút nữa chết. Sau đó Giang lão gia liền nghiêm lệnh, bất luận kẻ nào cũng được phép nhắc lại chuyện tiểu thư."

      Thảo nào tôi nhìn thấy người có vài vết sẹo, chẳng qua là tôi tưởng do lúc đánh nhau sống mái với người khác bị lưu lại, dù gì Giang gia cũng xuất thân từ hắc đạo đó thôi, "Vậy có thể hay giận chó đánh mèo người làm, đánh chửi người khác?"

      "Lúc cậu ấy phát giận, giáo huấn người khác rất ghê gớm, ý em là la lối trách mắng đấy, nhưng tuyệt đối đánh người. Dì Giang cũng cho phép cậu ấy làm như vậy, người nhà họ Giang đều rất giáo dưỡng ."

      "Từ trước tới nay chưa từng có đánh người?" Tôi tin.

      Tiểu Phượng cẩn thận nghĩ nghĩ, " có. Dù sao trong trí nhớ của em tuyệt đối chưa từng có. Đôi khi cậu ấy răn dạy người khác quá mức nghiêm khắc, Giang phu nhân nếu nghe được, sau khi chuyện xảy ra đều vui, thiếu gia cảm thấy có lỗi, hy vọng được bà tha thứ. Ở nhà, thiếu gia quả thực rất chú ý khống chế tính tình."

      Tôi ngạc nhiên.

      hiểu trong lòng kinh sợ.

      viết chữ 'Hứa Lăng Tịch' và 'Muội muội', tàn khốc thương tổn bản thân, tàn nhẫn thương tổn tôi. Rốt cuộc ở bên trong có quan hệ như thế nào?

      Lần đầu tiên, tôi ngóng trông sớm chút tan tầm trở về như vậy, tôi nhất định phải hỏi ràng. Tôi muốn biết năm đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì.

      Hết chương 29
      thutran, JupiterGalileo, nhimxu3 others thích bài này.

    2. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Last edited: 3/1/16

    3. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Lần đầu đọc thể loại này. Tuy lạnh hết sống lưng nhưng vẫn muốn biết rút cuộc chuyện gì xảy ra :shiver::shiver::shiver:

    4. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 31: Khó đối diện với lòng mẹ hiền

      Editor: ton Ton

      Ngày đính hôn mỗi lúc càng tới gần, người ở Giang gia đều bận rộn tới nhân ngưỡng mã phiên(1), chỉ ngoại trừ mình tôi.

      (1) Nhân ngưỡng mã phiên: Người nghiên ngã, ngựa lật mình - ý là bận đến rối loạn tan tác cả lên.

      Nhìn thấy Giang phu nhân với công việc bất kể lớn , đều tự mình chỉ huy người làm trong nhà chuẩn bị cho tiệc đính hôn của tôi và Giang Triết Tín mà cả ngày bận rộn, còn tôi lại chỉ cần tay cầm chén hoặc tổ yến hoặc là nhân sâm vây cá, nằm làm ổ sô pha ăn sạch uống cạn được xem như hoàn thành nhiệm vụ của mình, trong lòng phải cảm thấy xấu hổ.

      Nhưng bất cứ khi nào tôi muốn làm chút chuyện thậm chí chỉ là việc linh tinh nhặt như đưa đồ bưng chậu, những người giúp việc trong nhà đều trưng ra vẻ mặt khẩn trương cuống quít khuyên can, luôn miệng : "Hứa tiểu thư cẩn thận thắt lưng, trăm ngàn đừng lại bị trật nữa, bằng đến ngày đính hôn làm sao tham gia đây. mau bỏ xuống , Giang phu nhân mà thấy trách mắng chúng tôi đấy." đến mức mặt tôi nóng ran cả lên.

      Tất cả vì phối hợp lời dối của Giang Triết Tín nhằm che đậy hành vi hung ác của , lần này hình tượng của tôi trong cảm nhận của mọi người liền trở thành kẻ trăm thứ dùng được vào việc gì, ngay cả mỗi việc tắm mà cũng có thể trượt chân té trong bồn, sau đó thành kẻ yếu đuối bị trật khớp thắt lưng. Nếu phải Giang Triết Tín bàn ra Trần Trác tới cứu nguy cục diện, hơn nữa Giang phu nhân lại bị Giang Triết Tín cố ý bám giữ, tình sớm lộ tẩy rồi.

      Ngay cả tôi cũng nghĩ hậu quả nghiêm trọng như vậy, ngờ quả phải nằm giường cả ngày, chút hơi sức cũng có, đơn giản là đứng cũng đứng nổi. Theo lời Trần Trác dùng để giải thích với Giang phu nhân chính là: "Bị ngoại lực đập mạnh ở khoảng cách gần. ra thương tổn đến gân cốt, có điều bị trật hơi nghiêm trọng, dán thuốc dán hai ngày tốt lên."

      Quả nhiên ngày hôm sau đỡ hơn rồi, nhưng mọi người tựa hồ coi tôi như chế phẩm bằng pha lê dễ vỡ, Giang phu nhân còn may ra vẫn là thương tôi như cũ đều xuất phát từ nội tâm. Nhưng thái độ của Giang Hoa liền lộ hơi bất mãn, có lẽ cảm thấy Giang gia trăm chọn ngàn chọn cuối cùng lại cưới về cái ấm sắc thuốc như vậy, kinh tế chút nào.

      Giang Triết Tín hình như cũng đặc biệt bận rộn, từ buổi tối hôm đó trở về sau, tôi vẫn chưa hề gặp lại , ngay cả bữa tối cũng về nhà dùng cơm, chỉ có mỗi ngày đều gọi điện về, bình thường gọi vào phòng Giang Hoa, ông ta truyền đạt lại số chuyện cho Giang phu nhân, bảo rằng Giang Triết Tín có tiệc xã giao, nếu về quá muộn đến căn hộ bên kia ngủ tạm. Mỗi khi xong lời cuối cùng bà đều nhìn tôi : "Triết Tín hỏi thắt lưng cháu có đỡ chút nào ." Tôi chỉ nhanh chóng gật đầu. Sau cùng cũng nhận ra bản thân đối với tôi quá đáng sao?

      Cả ngày ăn ngon, ngủ say, mọi việc lại chẳng cần bận tâm lo lắng. Đến tận ngày đính hôn, sáng sớm thức dậy nhìn vào gương cho rằng người trong đó sắc mặt hồng hào, đôi con ngươi tỏa sáng truyền thần, chỉ cần bày ra nụ cười tươi tạm chấp nhận được, xem là hình ảnh trong suốt yếu ớt.

      bàn ăn sáng, Giang phu nhân đối với tinh thần diện mạo của tôi cũng cảm giác hết sức vừa lòng và vui mừng: "Lăng Tịch, cháu xem bộ dáng giờ của cháu tốt, vậy mới giống dâu mới chứ." Ngay cả Giang Hoa cũng liếc mắt nhìn tôi lâu hơn chút so với bình thường, dường như muốn , như thế mới coi là làm xấu mặt Giang gia.

      Dùng xong điểm tâm, Giang phu nhân kéo tôi vào phòng của bà, phòng ngủ của bà và Gang Hoa thậm chí có cả phòng khách , sau khi cả hai chúng tôi lên, mới biết ra Giang Hoa cũng trở về phòng ngủ thay áo trước. Vì thế tôi ngồi trong phòng khách chờ Giang phu nhân ra.

      Rất nhanh, Giang phu nhân cười dịu dàng cầm hộp gấm ra , "Bộ trang sức này bác chuẩn bị từ sớm, chỉ chờ đến hôm nay tặng cho cháu."

      xong mở hộp gấm ra, nháy mắt trước mặt mảnh hào quang chói mắt.

      Kỳ , tôi chưa bao giờ khuyết thiếu trang sức, trước kia mẹ nuôi và trai cũng đưa ít trang sức vật phẩm đến trang điểm cho tôi, thời gian dài, dường như đối với kim cương còn động tâm và khao khát của những năm đầu đó.

      Chính là hôm nay, trong tay Giang phu nhân bộ trang sức kim cương đầy đủ, đúng là làm cho tôi chỉ thoáng nhìn qua liền kinh ngạc, nhìn kỹ lần nữa có cảm giác ái mộ chân thành.

      Nhẫn kim cương hơn năm cara, đôi bông tai ước chừng hai cara, chắc chắn tuyệt phối với nhẫn và bông tai là dây chuyền bằng kim cương. Là dây chuyền sát gáy rất lưu hành nay,vừa vặn choàng quanh cổ, kiểu dáng nhìn đơn giản, kỳ thực tỏ đẹp đẽ quý giá vô hình. thân mình sợi dây đều do những viên kim cương hai cara nạm thành, chính giữa mặt dây chuyền chạm trổ hình giọt nước bên trong mảnh phật ngọc phỉ thúy cao cấp khoảng hai mươi gram. Ánh sáng xanh biếc, chỉnh thể liên kết lung linh, màu sắc thần kỳ động lòng người, ánh sáng chói rọi lóng lánh.

      "Bộ trang sức này là bác và bác Giang của cháu tháng trước tham gia hội đấu giá từ thiện chọn ra. Từ sau sinh nhật bác Giang của cháu hôm đó gặp mặt cháu, bác suy nghĩ xem xét bộ trang sức tương xứng với dung mạo và khí chất của cháu để làm lễ vật đính hôn tặng cháu, nhưng đều có thứ hợp ý bác. Đêm đó sau khi nhìn thấy bộ trang sức này, bác liền cảm khái, ra mặc dù là vật tương xứng cũng phải để ý đến duyên phận, chẳng phải bộ trang sức này hợp nhất, xứng nhất với cháu sao? Mặt phật ngọc phỉ thúy này là vật cố cung, qua tay nhiều người lưu lạc dân gian. Bác hy vọng nó có thể phù hộ cháu đời bình an hạnh phúc."

      Câu cuối cùng làm tôi xúc động, hai mắt ấm áp chua xót trướng đầy, vốn dĩ đây là lễ vật hồi môn tốt nhất của bà dành cho con mình, tôi gả vào Giang gia cũng là trong lòng ôm ý đồ, có toan tính khác, làm sao xứng hưởng thụ tâm ý từ mẫu sâu nặng như vậy?

      "Giang phu nhân, cháu thể lần nữa nhận trang sức quý trọng như vậy. Hôm đó trang sức phối hợp với lễ phục bác mua ít cho cháu rồi, cháu....."

      "Đứa trẻ ngốc, cái này giống như vậy, mấy món trang sức kia bình thường cháu cứ đeo chơi là được, ý nghĩa bộ trang sức này giống như vậy. Thứ nhất, đây là món quà đính hôn mà hai lão già chúng ta tặng cho cháu, thứ hai, tương lai sau này cháu cũng có thể mang nó truyền lại cho con cháu, để cho Phật tổ đời đời phù hộ các thế hệ con họ Giang chúng ta bao giờ lại gặp phải kiếp nạn nào nữa." càng về sau giọng Giang phu nhân lại có chút nghẹn ngào, nhất định là nhớ đến người con bị thất lạc của bà, cảm giác đau buồn, tôi cũng cảm động lây.

      "Giang phu nhân, bác đừng đừng khổ sở, cháu xin nhận. Cảm ơn bác và bác Giang rất nhiều, cháu thích vô cùng, cháu trân trọng giữ gìn nó." , tôi bắt đầu có hơi mâu thuẫn, đối mặt với người mẹ như vậy tôi có thể nào lại yên tâm thoải mái thực thi kế hoạch của mình? Nếu tương lai Giang gia suy bại tất cả bởi do tôi gây nên, tôi làm thế nào để phụ lòng bà đây?

      Nhận lấy hộp gấm cất giữ lại, lần nữa cùng Giang phu nhân nắm tay ra khỏi nhà đến viện thẩm mỹ trang điểm làm đầu. Đến thời gian chạng vạng, cuối cùng tôi thay lễ phục, đeo lên bộ trang sức mà bác Giang tặng, rốt cục trang điểm tựa như công chúa thiên tiên, mang theo nụ cười dịu dàng yếu ớt, xuất trong phòng khách ở Giang gia.

      Ngoại trừ bác lộ ra thần sắc vừa lòng từ sớm biết trước, những người liên quan còn lại đều kinh ngạc sửng sốt vài giây.

      Khó được hôm nay về sớm, Giang Triết Tín mấy ngày thấy mặt, thẳng tắp nhìn tôi chăm chú lúc, sau đó mới bước đến ôm lấy bờ vai tôi, mang tôi ngồi vào ghế sô pha.

      " cho người đón bác trai, ông lập tức đến."

      Tôi gật đầu. Tươi cười càng sâu, tỏ vẻ cảm kích.

      Giang Hoa nhìn về phía Giang phu nhân: "Khách khứa cũng sắp đến rồi, tất cả sắp xếp thỏa đáng rồi chứ?"

      Giang phu nhân cười tươi rộn rã: "Yên tâm , đều là tôi tự mình xác nhận qua rồi. Tôi chỉ có thằng con trai mà thôi, xuất ra toàn bộ tinh lực ấy chứ."

      "Được, vậy chốc nữa Triết Tín, cha con chúng ta tự minh ra cửa nghênh đón khách. Lăng Tịch, cháu ở đây làm bạn trò chuyện với cha cháu và bác Giang của cháu chuyện phiếm ." Giang Hoa nhìn mọi người chúng tôi .

      "Cha, phát thiệp mời Trình gia à?" Giang Triết Tín đột nhiên mở miệng.

      "Chuyện đó là đương nhiên, tuy rằng gần đây trong chuyện làm ăn có va chạm với bọn họ, nhưng mà mời vẫn thể thiếu, muốn hay muốn đến, đều do bọn họ cả thôi." Giang Hoa lạnh nhạt bình tĩnh, hiển nhiên đem Trình gia để vào mắt, "Còn nữa, Triết Tín, chốc nữa được thất lễ. Dẫu sao trong làm ăn, tranh tôi đoạt là chuyện thường tình, hôm nay là ngày tốt của con, đừng bị những người có tâm tư cố ý làm cho xáo trộn."

      "Con hiểu mà, hai ngày nay con cũng để cho Trình Bá Văn chiếm được lợi ích gì, tạo phiền phức cho ta cũng đủ để ta đau đầu thời gian rồi." Giang Triết Tín cười.

      Tôi và Giang phu nhân rất ăn ý cùng đưa măt nhìn nhau, Giang phu nhân gì, còn tôi lại buột miệng thốt ra mà suy nghĩ: "Chẳng lẽ những khiêu khích và rải ra tin đồn gần đây chính là Trình gia?"

      Tầm mắt hai cha con Giang đều tụ tập ở người tôi, mắt sáng như đuốc.

      Hết chương 31

    5. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      K hiểu thù hằn gì mà lớn tới vậy. Hix

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :