1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ám chiến tâm huyền - Huyền Lộng (77/77 + PN5/5)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]


      Hết chương 20
      Last edited: 16/7/17
      JupiterGalileo, Jeremej San, Haruka.Me02 others thích bài này.

    2. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Last edited: 22/11/15
      JupiterGalileo, Jeremej San, Haruka.Me04 others thích bài này.

    3. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Hết chương 22
      Last edited: 22/11/15
      JupiterGalileo, Jeremej San, Haruka.Me04 others thích bài này.

    4. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 23: Vào ở Giang gia

      Editor: ton ton


      Sophie mang ly cà phê đặt trước mặt tôi, còn mỉm cười : " biết có giống tổng giám đốc thích uống cà phê sáng , hay là tôi pha cho ly trà nhé?"

      Tôi nhìn ta, kinh ngạc thôi.

      ta hôm nay rất kỳ quái, ngay khi chúng tôi vừa đến công ty mới chỉ bước ra khỏi thang máy tôi liền nhận ra được ngay.

      ta chào hỏi Giang Triết Tín rất bình thường, nhưng sau đó khách khí mà cung kính chào hỏi tôi, quả có gì đó bình thường.

      "Hứa tiểu thư, buổi sáng tốt lành." Ngữ khí khiêm tốn so với câu 'Chào tổng giám đốc' kia càng thêm cẩn thận lễ phép, so với hơn tháng trước đây, mở miệng ngậm miệng đều kêu tôi 'Lăng Tịch', sai bảo tôi làm cái này làm cái kia thái độ bây giờ hoàn toàn khác biệt.

      Phía sau lưng đau, tôi thể cố nở nụ cười tươi với chào hỏi của ta, sau đó thẳng đến chỗ của mình ngồi xuống. Vốn chỉ định hít thở vài hơi trước, sau đó giúp ta làm công việc của người sai vặt tốn sức rất nhiều kia, nhưng ngờ sau khi ta mang cà phê cho Giang Triết Tín vậy mà cũng mang cho tôi bất ngờ thế này.

      "À..., cám ơn , Sophie. Tự tôi làm được rồi." Tôi cũng nhìn ta cười, "Có gì cần tôi giúp ?"

      Nụ cười ta có hơi cứng lại, gì, hình như chần chờ.

      nàng rốt cuộc làm sao vậy? Tôi chỉ muốn làm tốt bổn phận tiểu muội chạy việc vặt của mình, chờ đợi ta sai bảo, ta sao lại bày gương mặt xấu hổ nhìn tôi? Tôi muốn đến sờ thử trán nàng, phát sốt ư?

      "Hứa tiểu thư, trước kia tôi biết và tổng giám đốc là quan hệ đó. Lúc ấy tổng giám đốc chỉ muốn tôi rèn luyện cho , nên tôi mới....., rất xin lỗi. Tôi.... tôi tôi quả biết nên giải thích thế nào với nữa." ta khá mất thời gian để ra hết lời.

      Tôi thầm kinh hãi, tôi và tổng giám đốc có quan hệ thế nào? Quan hệ của nô lệ và chủ nhân? ta tại sao lại biết?

      Tôi nhìn ta, ánh mắt lạnh như băng, nụ cười tươi mặt hoàn toàn đông lại. ta cần gì trưng ra cái dáng vẻ áy náy với tôi như vậy, là bởi bất hạnh mà tôi gặp phải nên cảm thấy đồng tình và đáng thương sao? Cảm thấy bản thân nên lại nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng tác uy tác oai, hay là viện cớ muốn càng nhục nhã tôi hơn?

      Tôi đoán sắc mặt mình nhất định thực dọa người, bằng ta cũng trực tiếp lui lại từng bước, cũng dám lại nhìn vào mắt tôi, cúi đầu hỏi: " có việc gì cần tôi làm giúp ?"

      Tôi cười lạnh, tôi có thể cần làm cái gì? có thể giúp tôi làm việc gì chứ?

      "Vậy ... tôi làm việc trước nhé, có gì cứ tìm tôi."

      Nhìn Sophie trở lại chồ ngồi của ta, trong lòng tôi dậy lên cơn giận cay đắng, nặng nề tựa người mạnh về phía sau, lưng thoáng chốc đau như dao cắt. Tôi chỉ kịp vội úp mặt bàn, nước mắt liền rơi xuống dưới.

      Vài phút sau, tâm tình bình phục rất nhiều. Cũng chẳng có gì ghê gớm lắm. Ai biết cứ biết, ai cười cứ cười là được.

      Tôi chùi sạch nước mắt, vẫn nghiêng dựa vào bàn như cũ, đau đớn lưng hình như dần dần đỡ hơn chút ít, tôi có hơi buồn ngủ.

      Điện thoại nội bộ bàn Sophie reo lên, Sophie đơn giản trả lời 'Vâng' liền gác máy.

      "Hứa tiểu thư, tổng giám đốc mời vào."

      Tôi vô cùng tình nguyện ngồi thẳng người, đỡ vào cái bàn mà đứng lên.

      Giang Triết Tín cách góc bàn nâng cằm tôi lên, nhìn tôi vài giây, mới buông tay ra. Tôi lại khôi phục thành trạng thái cúi đầu nhìn mũi chân mình.

      "Khóc?" thản nhiên hỏi.

      Tôi hé răng, lời nào để .

      "Lại đây."

      Tôi nhúc nhích.

      lôi tôi kéo qua, mặt úp lên bàn làm việc. Tôi cắn răng, rất nhanh nắm chặt nắm tay hề giãy dụa.

      cuộn áo khoác ngoài của tôi lên, lại đem chiếc ao sơ mi tơ tằm từ trong váy móc ra vén lên cao, ngón tay lạnh lẽo nhàng vuốt ve sau lưng tôi.

      "Đau lắm sao?"

      Vấn đề nhàm chán.

      "Đau lắm sao?" Ngón tay đặt lên miệng vết thương của tôi, hỏi lại lần.

      Tôi thở hắt ra, gật gật đầu.

      "Thế cũng cho phép khóc nữa. Có nghe ?" Giọng ôn nhu, trắng trợn uy hiếp, "Mặc quần áo, chúng ta xuống ăn cơm."

      Tôi từ bàn chống người đứng lên, lần nữa lấy vạt áo sơmi nhét vào trong váy, sau đó sửa sang lại áo ngoài đàng hoàng.

      "Sophie, tôi và Lăng Tịch dùng cơm trưa xong trở lại." Giang Triết Tín đơn giản giao lại câu, liền ôm lấy tôi vào thang máy.

      Căn tin dành cho nhân viên cao cấp, Giang Triết Tín tùy ý chỉ cái bàn : " ngồi ở kia chờ tôi."

      Tôi chỉ đành bước đến cái bàn tròn trong phòng.

      "Hứa tiểu thư." Có người gọi tôi?

      Tôi đứng lại, nhìn về phía những người ngồi ăn cơm ở bàn tròn bên cạnh, quen biết.

      "Hứa tiểu thư","Hứa tiểu thư","Hứa tiểu thư"...... Những người ăn ở bàn kia, thấy tôi dừng lại nhìn, trước sau đều đến chào hỏi tôi. Nhưng người tôi cũng quen biết.

      Giang Triết Tín bưng cái khay tới, những người đó lại đều cùng chào hỏi, khẽ gật đầu. Cười ha ha với tôi: "Em biết họ, bọn họ đều là những tướng tài đắc lực của Giang thị chúng ta, sau này em quen thuộc thôi."

      Lúc này tôi mới phản ứng lại, lần lượt nhìn từng người bọn họ gật đầu.

      Giang Triết Tín đem khay giao cho tôi, ôn nhu : "Em cầm qua trước, cẩn thận chút."

      Tôi xác thực phải cẩn thận, hai cánh tay hơi dùng sức chút, sau lưng liền đau. Bây giờ tôi tin chắc ngày hôm qua Giang Triết Tín chính là cố ý .

      Vẫn có người cùng tôi chào hỏi, tôi đều mỉm cười gật đầu với từng người. Là bởi nguyên do tôi với Giang Triết Tín cùng nhau xuống sao? Bọn họ đều lễ phép với tôi như vậy?

      Nhớ tới lời Sophie vừa rồi, tim tôi run lên, chẳng lẽ bọn họ đều coi tôi là sủng vật của ông chủ mình mà đến lấy lòng?

      Giang Triết Tín lại bưng tới cái khay tràn đầy cơm canh và đồ ăn, cười : "Ăn ."

      Khoảng thời gian tôi ăn sáng trước khi ra khỏi nhà đến giờ cách nhau đến hai tiếng đồng hồ, thậm chí dù cho tâm tình tôi hề bị rối loạn áp lực, tôi vẫn có chút ăn vô. Huống chi giờ tôi cảm thấy mỗi ánh mắt bắn tới đây đều tựa như những mũi châm nhọn, rét lạnh khiếp sợ đâm tôi từ trong ra ngoài.

      Giang Triết Tín phân biệt lấy những miếng thịt bò và cá chình trong khay cắt thành những khối đẩy đến trước mặt tôi. Tôi từng ngụm từng ngụm giống như uống thuốc đưa chúng lên miệng.

      cũng ăn rất chậm, thời gian nhìn tôi chăm chú còn dài hơn nhiều so với thời gian nhìn đồ ăn.

      " hợp khẩu vị? Có muốn đút cho em ăn ?" cười.

      Tôi thở dài: "Tôi......."

      "Hứa gia muội tử, lâu vậy mà tới đây, có phải bận rộn chọn áo cưới cho mình đấy?" Nghiêm Đồng bưng khay thức ăn ngồi vào đối diện.

      Trong giọng điệu trêu ghẹo quen thuộc lộ ra vẻ thân thiết, từ trước tới nay tôi chưa từng có cảm kích ta giống như bây giờ vậy.

      Tôi cười cười với ta.

      "Em ốm rồi, là mệt mỏi chứ? Triết Tín, chẳng phải bảo nghi thức đính hôn tổ chức đơn giản chút, đợi đến lúc kết hôn mới lại tổ chức lớn sao? quá mức khủng hoảng, lại sai bảo em Hứa chuẩn bị lần nữa tất cả mọi thứ chứ?" Nghiêm Đồng trước nhìn xem tôi, sau đó nhìn Giang Triết Tín.

      Tôi theo kịp ý nghĩ ta, có hơi mờ mịt.

      "Lăng Tịch lại bị bệnh trận, gần đây mới vừa khôi phục lại, tôi cố tranh thủ thời gian để mà điều dưỡng cho ấy, làm gì có chuyện nỡ lòng sai bảo ấy?" Giang Triết Tín chiều nhìn tôi.

      "Sức khỏe em Hứa quả có hơi kém, lần trước thấy em ăn rất ít. Nhưng mà có Giang đại soái ca của chúng ta thương săn sóc, lại đợi đến khi vào ở Giang viên có ngay mẹ nuôi cẩn thận trông nom, ngày đính hôn đó, đảm bảo lại là 'phấn diện kiều dung, tiện sát chúng nhân(1)' đấy." Nghiêm Đồng nhìn tôi nháy mắt, trêu chọc.

      (1)粉面娇容, 羡煞众人- Phấn diện kiều dung, tiện sát chúng nhân: Khuôn mặt kiều hồng hào, thu hút khao khát, mong ước của mọi người.

      May mắn tôi vẫn quên ghi nhớ dùng nụ cười mỉm che dấu vẻ mặt ngu ngốc của mình, sau đó cúi đầu làm bộ như ăn gì đấy, tập trung tinh thần phân tích chắp vá ý tứ trong lời của Nghiêm Đồng.

      "Triết Tín, tôi xem sắc mặt em Hứa tốt, sao hôm nay còn mang ấy đến đây làm chi?"

      "Tôi chuẩn bị buổi chiều đưa ấy về nhà chính, như vậy tiện đường, đỡ phải nửa đường quay lại thêm chuyến, hơn nữa ấy cứ mực đòi cùng, có đúng , Lăng Tịch?"

      Hả? Tôi theo bản năng gật gật đầu, trong lòng chấn động.

      Nghiêm Đồng cũng gật đầu: "Lẽ ra nên để ấy đến ở Giang viên từ lâu, so với mẹ nuôi càng hiểu chăm sóc người ta."

      Giang Triết Tín nhìn tôi liếc mắt cái, nhưng cười . Tôi lại tóc gáy dựng thẳng cả lên.

      Cuối cùng tôi cũng có ăn thêm bao nhiêu thức ăn, chờ Nghiêm Đồng ăn xong, Giang Triết Tín lôi kéo tôi cùng nhau ra khỏi căn tin.

      Con đường xe chạy tôi rất quen thuộc, chính là tuyến đường lần trước trở lại nhà chính dự sinh nhật của Giang Hoa.

      Giang Triết Tín đường trầm lặng nhìn ngoài cửa sổ xe. Tôi thể lại giống như kẻ ngốc, chờ cho việc đến khắc cuối cùng mới biết được nguyên nhân, hơn nữa, lời Nghiêm Đồng làm cho tôi mê muội.

      "Tại sao hôm nay chúng ta lại trở về? Lần này là sinh nhật bác à?" Tôi hỏi.

      ". tuần sau, chúng ta đính hôn. Bắt đầu từ hôm nay liền đến sống ở nhà chính Giang gia." hề quay đầu, đợi trong chốc lát, mới tung hai câu . Giọng lạnh lùng làm tôi cảm nhận được tình nguyện của .

      Tôi dùng thời gian vài phút đồng hồ để tiếp nhận tin tức bất thình lình này, nhanh như vậy? Đáng giận nhất chính là, ràng tôi là đương , lại đến bây giờ mới biết được, có thể đoán biết tôi ở trong mắt người nhà họ Giang là có cái địa vị gì.

      "Cha tôi sao? Ông ấy biết rồi phải ? Ông ấy...... đến tham gia chứ?" Đây là lẽ thường tình của con người, tuyệt đối quá đáng.

      rốt cục thay đổi tầm mắt, lạnh lùng nhìn tôi, sau đó cong khóe môi lên châm chọc : "Đương nhiên. Trừ phi, ông ta muốn con của mình mất mặt trước mọi người."

      Tôi buông hạ ánh mắt, hề mở miệng.

      Trong phòng khách của nhà lớn, chỉ có Giang phu nhân Tống Bội Phân ở đấy, nhìn thấy chúng tôi dắt tay nhau vào đến, lập tức cười đến tiếu dung khả cúc (2) mà vừa thả tờ tạp chí trong tay xuống, tay tháo cặp mắt kính có gọng tơ vàng tinh tế ra.

      (2) tiếu dung khả cúc: dáng cười xinh có thể lượm lấy được

      "Mẹ, chúng con trở lại. Sao mẹ còn chưa nghỉ ngơi vậy?"

      "Được rồi, mau ngồi . Chẳng phải con bảo sau bữa trưa đưa Lăng Tịch về à, mẹ ở đây chờ các con. Cha con ngủ trưa rồi. Con cũng là, nếu trở về sao về luôn giờ cơm trưa, cứ khăng khăng đợi sau bữa trưa mới trở về. Lăng Tịch, con lại đây ngồi nào." Dáng vẻ Giang phu nhân từ ái, nhìn tôi vẫy tay.

      "Cháu chào bác " Mới đến lượt tôi mở miệng, Giang Triết Tín buông tay của tôi ra, tôi bước qua.

      "Do buổi sáng có chút việc, buộc phải ghé công ty chuyến cũng thuận tiện dùng bữa trưa ở đó luôn, nếu trở về chẳng phải vẫn còn phải bị qua lại nữa sao?" Giang Triết Tín nới lỏng cà-vạt, thoải mái ngồi xuống ghế sô pha.

      Giang phu nhân lôi kéo tay tôi đánh giá tôi, sau đó nắm chặt tay tôi nhíu mi với Giang Triết Tín: "Đứa này tại sao lại gầy ốm như thế? Khí sắc cũng tốt. Từ sớm bảo con đưa con bé về đây ở, mẹ giúp con bé điều dưỡng tốt, con thế nào cũng cậy mạnh, chỉ bảo Chu tẩu qua đó chăm sóc. Mà Chu tẩu này nữa, còn mỗi ngày trở về đều tình trạng Lăng Tịch tốt lắm, bộ dạng thế này mà coi là tốt à?"

      Tôi rốt cuộc hiểu được Giang Triết Tín vì cái gì luôn ở trước mặt Chu tẩu diễn trò, ra Chu tẩu phải làm nhiệm vụ gián điệp cho , mà là tai mắt của Giang phu nhân. Chỉ là, con cái còn phải cố sức biểu diễn trước mặt mẹ mình hay sao? Sở thích của người nhà họ Giang quả nhiên đều thể so sánh với bình thường. Tôi ở trong lòng kinh thường.

      "Thể chất của ấy trước giờ đều yếu ớt như vậy, lần này đến bệnh viện kiểm tra, Trần Trác ấy vẫn luôn thiếu máu. Nếu phải gần đây bị con buộc phải ăn nhiều thức ăn, tình trạng càng kém. Con cũng muốn sớm chút đưa ấy trở về, là ấy chịu. Bản thân ấy chính là rất tùy hứng." Giang Triết Tín vừa nhìn vừa nở nụ cười, khẩu khí luôn tỏ vẻ bất đắc dĩ.

      "Cháu...... Cháu muốn làm phiền mọi người." Tôi cúi đầu nhàng .

      "Con bé này, lập tức sắp là người nhà, còn cái gì làm phiền với làm phiền? Bác biết cha cháu giờ sức khỏe cũng được tốt, còn trong thời gian an dưỡng. Sau này bác chăm sóc cho cháu, đây chính là nhà của cháu." Giang phu nhân vỗ vỗ lên mu bàn tay tôi.

      "Cám ơn bác." Tôi ngẩng đầu, chợt lại tiếp tục cúi đầu, bất ngờ đột nhiên nhìn đến bàn trà, tờ tạp chí mà Giang phu nhân vừa mới xem qua kia.

      Hai tấm ảnh to hai cột, phân biệt là tôi và Giang Triết Tín, tiêu đề bắt mắt: "Cử chỉ thiện tâm cuối cùng đạt được hồi báo, đệ nhất phú hào thế tử nắm giữ được trái tim mỹ nhân".

      "Mẹ, con đưa Lăng Tịch thay quần áo trước, chốc nữa xuống ngay." Giang Triết Tín .

      "Được, . Lăng Tịch, cháu có mệt hay ? Hay là trước hết cháu hãy ngủ trưa lúc, thức dậy rồi hãy xuống nhé. Phòng của cháu bác bảo Chu tẩu thu dọn xong cả rồi, để Triết Tín đưa cháu ." Giang phu nhân ôm lấy tôi, vỗ lên lưng tôi lấy làm an ủi.

      Phía sau lưng truyền đến đau nhức, tôi cắn răng nhịn xuống, cố sức : "Được ạ. Cám ơn bác."

      Giang Triết Tín tới kéo tôi đứng dậy.

      Tôi nhìn Giang phu nhân cười, vừa quay người nụ cười tươi liền còn giữ được.

      tại tôi giống như ếch ngồi đáy giếng, hồn nhiên biết chuyện bên ngoài. Thân là nhân vật chính trong trò đính hôn khôi hài, nhưng lại là người cuối cùng biết được tin tức.

      Mà để cho tôi ảo não chính là, tôi bị Giang Triết Tín tra tấn đến tâm trí đều đánh mất, cách vô thức, còn giữ được đầu óc tĩnh táo nữa, mà ngược lại còn đem những việc đều suy đoán theo hướng u ám. giờ mới hoàn toàn tỉnh ngộ thái độ của Sophie và mọi người từ đâu mà ra, nhưng mà lúc ấy tôi lại ngu ngốc nổi lên ý niệm hiểu sai lệch trong đầu, lòng sinh ác niệm, đối với Sophie giận dữ trợn mắt nhìn. Chắc chắn, càng làm ta hiểu lầm tôi là loại người khi đắc ý, tiểu nhân trở mình, cáo mượn oai hùm. Giang Triết Tín chung quy luôn có thể dễ dàng sắp đặt tôi ở trong tình cảnh gây ác cảm, với Chu tẩu nơi đó như vậy, với Sophie nơi này cũng thế.

      Hết chương 23
      thutran, JupiterGalileo, Jeremej San5 others thích bài này.

    5. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 24: Cái gai trong lòng

      Editor: ton ton

      Ở nhà họ Giang các bậc trưởng bối và thế hệ con cháu dù chung sống nhà nhưng nơi ở và chỗ ngủ cũng cùng chỗ, mà trước sau ở tại hai nơi phân biệt từ hoa viên và nhà thủy tạ nối liền trong căn biệt thự to lớn này.

      Giống với nhà chính, các vãn bối ở trong căn nhà hai tầng, cũng là tòa nhà cổ điển có thừa vẻ thanh nhã, nhưng đủ dáng vẻ trang nghiêm. Tôi có cảm giác, phong cách thiết kế này chắc chắn xuất phát từ tay vị nữ tữ yếu ớt bé nào đó, hoặc là người cực kỳ thương phụ nữ xây nên. Nhớ đến Giang phu nhân vừa rồi, nếu bà ấy trước sau như , vậy bà ấy thực đáng giá Giang Hoa tiêu phí tận hết tâm tư để giành được sở thích thế này.

      Chẳng qua là tôi quá mức lạc quan đối với nhân phẩm của bà ấy, dù sao con trai của bà ấy là ác liệt hung tàn đến cực điểm, thử hỏi, người phụ nữ dịu dàng từ ái, làm thế nào lại dạy con mình thành kẻ tàn bạo bất nhân như vậy?

      Người giúp việc ở phòng khách là trẻ, hình như hơn tôi hai ba tuổi, dáng vẻ chắc là chỉ khoản 17, 18 tuổi. Vốn dĩ ấy nửa ngồi loay hoay với chậu bonsai, nhìn thấy chúng tôi lập tức đứng dậy, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn tôi, lúc mỉm cười, bên miệng còn như như má lúm đồng tiền.

      "Thiếu gia, Hứa tiểu thư." ấy vẫn nhìn tôi, trong mắt có chút tò mò.

      Tôi thản nhiên cười với ấy, ôn nhu : "Chào em."

      Giang Triết Tín liếc mắt nhìn tôi cái, mới giới thiệu: " ấy là Tiểu Phượng, con lớn của Chu tẩu."

      nghĩ tới, con Chu tẩu lớn như vậy, nhìn qua Chu tẩu, diện mạo bất quá cũng chỉ mới 40 mà thôi.

      "Hứa tiểu thư, phòng của dọn dẹp xong cả rồi, ngay ở lầu. Em rửa tay pha cho trà nhé." thanh trẻ chuyện trong trẻo ngọt ngào, cười rộ lên thực sáng sủa, hẳn là sống rất vô ưu vô lự.

      " cần đâu, Tiểu Phượng, tôi khát. Em cứ làm việc ." Nụ cười tươi của tôi chưa biến mất.

      Giang Triết Tín lôi kéo tôi lên lầu, tôi còn quên quay đầu mỉm cười với Tiểu Phượng, Tiểu Phượng vẫn nhìn chúng tôi, mặt toát ra dáng vẻ sùng bái.

      Giang Triết Tín mang tôi thẳng đến trước cửa căn phòng trong cùng lầu hai, xoay nắm cửa, đây tôi vào.

      Trong phòng tràn ngập ánh mặt trời, nhiễm hạt bụi . Màu sắc thanh đạm ấm áp, thiết thực của hệ thống nội thất, tổng thể toàn bộ tạo cảm giác thoải mái thanh nhã, đáng tiếc có người phá hủy bầu khí, Giang Triết Tín xoay tôi chung quanh đánh giá vẻ mặt tôi, sắc mặt lãnh, còn thấy chút nào nho nhã thương luyến tiếc vừa rồi.

      "Tuy đồng ý vào ở đây, nhưng nhớ cho kĩ thân phận của mình. cho phép của tôi, được lung tung bậy bạ. Nghe hiểu ?" khinh thường .

      Nếu là trước ngày hôm nay, tôi nhất định lại phẫn nộ giận dữ, nghiến răng nghiến lợi chọn lựa lạnh lùng đối kháng. Nhưng mà ngay lúc vừa rồi, tôi đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, đơn giản chính là muốn cố ý chọc giận tôi, khơi dậy cảm xúc chống cự của tôi, lần này lại định muốn gài bẫy để tôi bị chìm trong ác cảm khắp cả Giang trạch?

      Tôi nhìn , bỗng nhiên mỉm cười, thanh thấp mềm mại chút cảm xúc: " khắc tôi cũng dám quên thân phận bản thân mình, chỉ cần đồng ý, tôi về sau bất kỳ lúc nào, bất kỳ nơi đâu đều có thể xưng hô là ''Chủ nhân'."

      Mâu quang đối phương đột nhiên biến đổi, hơi có chút cân nhắc nhìn chằm chằm tôi, sau đó hai tay dùng sức kìm hãm bả vai tôi, kéo tôi vào trong lòng, ở bên tai tôi nhả ra từng chữ : "Tôi muốn phải ngoài miệng thần phục, mà là ở trong lòng khắc sâu dấu ấn." Hai tay dọc theo lưng tôi vuốt ve tới lui qua lại, ngay tại lúc đó làm tôi đau đến mức biến sắc.

      Tôi cắn chặt môi hé răng, lát sau, buông tôi ra. Đầu ngón tay khiều mi tôi nhiễm chút ẩm ướt, có hơi đồng ý lắc đầu: "Chẳng phải ở công ty được phép khóc nữa? Tại sao lại rơi lệ?"

      Tôi lau lau đôi mắt, lạnh nhạt : "Lát nữa tôi rửa mặt trang điểm lại rồi mới xuống lầu, để cho Giang phu nhân nhìn ra được." Tôi hiểu được bất luận ý đồ gì của .

      Giang Triết Tín cười nhạo: " cho rằng tôi lo lắng chuyện này à?"

      Chẳng lẽ đúng?

      "Hứa tiểu thư, em là Tiểu Phượng, em mang trà tới cho ." Tiếng giòn tan đầy sức sống từ ngoài cửa truyền vào.

      Tôi cười, "Chủ nhân, có thể để ấy vào ?"

      Giang Triết Tín thu lại ý cười, trong con ngươi dấy lên lửa giận, hạ giọng uy hiếp tôi: "Đừng có khiêu khích."

      Tôi cất cao giọng vọng ra phía cửa: "Vào ." Tâm tình bắt đầu trở nên thoải mái.

      Tiểu Phượng ngay sau đó liền đẩy cửa ra, nhìn thấy Giang Triết Tín lập tức : "Thiếu gia, em tưởng cậu trở về phòng rồi, em lại mang ly nữa đến."

      " cần." Lưng Giang Triết Tín đưa về phía Tiểu Phượng hung hăng trừng mắt nhìn tôi liếc cái, uy hiếp ở bên trong cần cũng biết, "Vậy em hay nghỉ ngơi chút, chờ tắm rửa thay quần áo lại đón em xuống lầu." xong xoay ngưới ra cửa.

      Tôi vui tươi hớn hở ngoắc tay với Tiểu Phượng: "Mau vào ."

      Tôi ngồi bên cạnh chiếc bàn trong xinh xắn đặt giữa phòng, ghế dựa làm bằng mây trúc mát rượi thoải mái, cực kỳ thích hợp sử dụng trong những ngày thời tiết nóng bức như vậy.

      Tiểu Phượng bưng khay trà đặt xuống chiếc bàn tròn, cầm tách trà để lên phía trước mặt tôi.

      Tôi mỉm cười: "Em cũng ngồi ."

      Tiểu Phượng trái lại cũng ngượng ngùng, nhìn tôi cười ngồi xuống phía đối diện.

      Tôi đánh giá xung quanh lượt, thực vừa lòng : "Phòng này xinh đẹp, là em trang trí giúp tôi?"

      Tiểu Phượng hưng phấn, gật gật đầu, suy nghĩ, lại rất nhanh bổ sung : "Em chỉ hỗ trợ làm vệ sinh, là dì Giang di trang trí. Còn có quần áo của là mẹ em giữa trưa tất cả xếp vào trong ngăn tủ của ."

      "Dì Giang?"

      "Chính là Giang phu nhân ạ, dì ấy rất thích em, từ bảo em gọi dì ấy như vậy."

      Tôi gật đầu, "Em cũng ở nơi này à?"

      "Cả nhà em ở trong nhà trệt cạnh hoa viên bên kia. Thiếu gia thích quá nhiều người đến nơi này, bình thường cậu ấy làm rồi em mới đến đây dọn dẹp vệ sinh, tưới nước chăm hoa này nọ."

      "Căn nhà lớn thế này chỉ mỗi mình em làm việc à? Em giỏi quá." Tôi tán thưởng.

      Tiểu Phượng cười: "Cũng phải đâu, còn có người ở nhà chính bên kia lại đây giúp đỡ. Nhưng mà chỉ mình em có thể ở lại đây thời gian dài thôi. Những người khác làm việc xong đều về hết."

      Tôi uống ngụm trà, gật gật đầu.

      "Hứa tiểu thư, có muốn tắm rửa thay đồ ? Em giúp pha nước?"

      " cần. Buổi tối lại tắm nữa. Cám ơn em."

      " cần cảm ơn đâu. Mẹ em bảo em phải chăm sóc tốt. Vậy có cần nghỉ ngơi lát ?" ấy mở to đôi mắt tròn xoe nhìn tôi.

      Tôi nghĩ chút, lại gật đầu.

      ấy đứng dậy đến giường giúp tôi trải chăn gối ra.

      Tôi đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ ra. Số quần áo này quả nhiên từ nhà trọ bộ cũng bỏ sót đều chỉnh tề treo bên trong, chắc là sau khi chúng tôi đến công ty, Chu tẩu mang hết chúng về đây.

      Tôi lấy ra cái váy mặc trong nhà bước vào phòng tắm.

      Tiểu Phượng bên ngoài : "Hứa tiểu thư, vậy nghỉ ngơi , em ra ngoài trước."

      Tôi cuộn mình chui vào trong chăn, hương vị ánh nắng mặt trời chiếu lên chiếc chăn làm tôi thực thả lỏng, vậy mà tôi ngủ thiếp .

      Trong cơn bất an tôi tỉnh lại, dù ngủ cũng có thể cảm nhận được cảm giác áp bức lên người tuy tiềm nhưng lại rất mãnh liệt.

      Tôi mở to mắt, tức khắc sởn cả tóc gáy.

      Gương mặt Giang Triết Tín xuất gần sát trước mắt, đôi con ngươi thẳng tắp nhìn tôi chăm chú, nhưng mà trong đó tràn đầy thần sắc đau đớn.

      Tôi đè nén xuống tiếng thét chói tai kích động, miễn cưỡng : "...... đến lúc nào vậy, sao đánh thức tôi?"

      Giang Triết Tín khôi phục thần sắc lãnh đạm, đưa tay vỗ hai má tôi: "Đứng lên , chúng ta xuống lầu." Giọng điệu ôn nhu trước đây chưa từng có.

      Tôi kinh hồn chưa ổn định, ngổn ngang ngờ vực. Vài giây sau mới chậm rãi ngồi dậy.

      Giang Hoa cũng kết thúc giờ nghỉ trưa, trong thư phòng mình múa bút vẩy mực.

      Tôi cung kính chào: "Chào bác Giang."

      Giang Hoa buông bút, cầm góc khăn bàn thư pháp lau lau tay, mới ngẩn đầu nhìn tôi.


      "Được rồi. Hai đứa ra ngoài ngồi ."

      Chúng tôi quay lại phòng khách, Giang phu nhân cùng hai vị phu nhân uống trà chiều, vui vẻ trò chuyện.

      Phải thừa nhận rằng dáng người Giang phu nhân được chăm sóc điều dưỡng vô cùng tốt, lại được bổ sung thêm khí chất quý phái toát ra vẻ đẹp đẽ từ trong ra ngoài, mặc dù trang phục khoác người chỉ là quần áo thường ngày giản dị, nhưng cũng đủ để so bì với hai vị phu nhân cả người bao phủ trang sức châu báu.

      Giang phu nhân như cũ kéo tôi ngồi xuống cạnh bà, vui vẻ ngập tràn giới thiệu: "Đây là Lăng Tịch đứa trẻ đó. Lăng Tịch, đây là bác Hạ, đây là bác Lý."

      Tôi nhanh chóng cúi thấp người gật đầu: "Cháu chào bác Hạ, chào bác Lý."

      Hai vị phu nhân nhất trí tinh tế đánh giá tôi.

      Bác Hạ : "Quả là đứa rất khá, chỉ là hơi gầy yếu, nhìn thấy liền khiến người ta thương ."

      "Còn vậy sao! Bội Phân, chuyện này lại hợp ý chị rồi. qua nhiều năm như vậy cứ luôn mong muốn có thêm con , bây giờ chẳng phải tương đương có rồi à?" Bác Lý cũng .

      Giang phu nhân đặc biệt vui mừng gật đầu, liên tục nhìn tôi mỉm cười, vỗ về lên mu bàn tay tôi.

      "Đúng như vậy! Nhìn kỹ bé này dáng vẻ thanh tú quả có vài phần giống với thần thái của chị năm đó, nếu người khác biết, khẳng định thực tưởng cả hai là mẹ con ruột, còn cho rằng chị tìm được con trở về."

      "Choang!" tiếng, Giang Triết Tín sắc mặt vô cùng coi, mở lòng bàn tay ra, chiếc ly thủy tinh đế dài vừa mới mang đến bị vỡ vụn thành nhiều mảnh, giữa mùi hương táo hỗn tạp mùi máu tươi, rất nhanh chảy đầy cả bàn tay, từng giọt xuống sàn nhà.

      "A! Triết Tín!" Giang phu nhân sợ hãi kêu to, đứng dậy chạy đến cạnh , nâng tay lên.

      " việc gì, tại cái ly quá mỏng nên dễ vỡ. Mẹ à, đừng lo lắng, chỉ bị cắt vệt mà thôi. Mọi người cứ ngồi , con xử lý chút." Giang Triết Tín cố nặng ra nụ cười tươi, sau khi an ủi Giang phu nhân, rút tay ra, cũng hề quay đầu lại rời khỏi phòng khách.

      Giang phu nhân ngẩn ngơ tại chỗ như cũ.

      Hết chương 24
      thutran, JupiterGalileo, Jeremej San2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :