1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ám chiến tâm huyền - Huyền Lộng (77/77 + PN5/5)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Cám ơn bạn, cố lên nhé :))) mình vẫn hóng truyện từng ngày
      tontonBebj91 thích bài này.

    2. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 73

      Editor: ton ton


      Sau cùng vẫn là ông lão đánh vỡ im lặng, ông với Giang Hoa: "Giang lão đệ, tôi có thể thảo luận riêng với con dâu chú lát ?"

      Giang Hoa lãnh đạm liếc về phía tôi cái, : "Đương nhiên. Để chê cười rồi. Triết Tín, chúng ta ra ngoài trước."

      Giang Triết Tín cam lòng tiếp tục nhìn tôi chằm chằm, cuối cùng bị Giang Hoa cứ thế lôi ra ngoài.

      Ông lão tự tay đóng cửa phòng lại, ngồi xuống ôn hòa : "Cháu , cháu có suy nghĩ gì, tại cứ cho ta biết."

      Tôi cũng tin tưởng ông, chỉ có lặp lại lời vừa rồi: "Tôi thể nhận cổ phần công ty."

      "Tại sao?" Ông lão hiền lành nhìn tôi, chậm rãi : "Ta với Giang gia là quen biết nhiều đời, làm luật sư lâu, ta còn may mắn được Giang lão gia tử thưởng thức và tin tưởng, ban đầu trở thành luật sư riêng của ông cụ, sau đó được ông chỉ định tiếp tục làm luật sư riêng của Giang phu nhân. Đối với việc phân chia quyền cổ phần của hai đời Giang gia thiết lập, xuất phát do cân nhắc từ nguyên nhân gì ta đều nắm tinh tường. Ta tin rằng Giang phu nhân cũng từng đề cập qua với cháu. Ta cũng tin tưởng vào ánh mắt của Giang phu nhân, bà ấy rất tín nhiệm cháu. Bà ấy đặc biệt tìm ta đến cháu, hơn nữa còn bảo ta phải chuẩn bị phần di chúc này tốt."

      Nghe ông đề cập đến Giang phu nhân, trong lòng tôi khỏi lại chua xót, đúng là bởi vì bà tín nhiệm tôi, tôi càng thể nhận lấy những cổ phần này của công ty. Chẳng qua, tôi làm cách nào để ngọn nguồn cho ông?

      "Cháu , Giang phu nhân còn khẩn cầu ta tiếp tục đảm nhiệm làm luật sư riêng của cháu, hy vọng ta ủng hộ cháu giống như giúp đỡ bà ấy lúc còn sống, trở thành hậu thuẫn vững chắc cho cháu. Ta đồng ý với bà ấy. tại ta muốn trợ giúp cho cháu, nhưng ta cần biết suy nghĩ của cháu. Giang phu nhân mới qua đời, cháu lại ly hôn với Giang Triết Tín, hơn nữa cự tuyệt nhận cổ phần công ty. Tin rằng đây phải là chuyện Giang phu nhân vui vẻ khi nhìn thấy, nếu bà ấy còn sống, cháu vẫn có thể làm như vậy sao?"

      Áy náy khiếnn tôi cúi đầu, sai, tôi quả thực phụ lòng Giang phu nhân, nhưng nếu bà còn sống, tôi còn cần gì phải gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy?

      "Xin cho tôi suy nghĩ kỹ lại." Tôi do dự , đúng là tôi cần suy xét kỹ càng chút.

      Ông lão gật gật đầu, rất kiên nhẫn chờ ở bên.

      Tôi cầm lấy văn kiện đọc đọc lại hạng mục điều kiện, Giang lão gia tử khi lập ra những điều khoản đều là phòng quân tử mà phòng tiểu nhân, chắc hẳn tất cả là do dựa vào tôn trọng nhân cách người con dâu mà suy xét. Nếu có người trong lòng bất chính, chắc chắn những những điều kiện nghĩ có thể trói buộc cũng chưa chắc có thể thành công. Chính là cái gọi 'Thành cũng do Tiêu Hà, bại cũng do Tiêu Hà.'*

      (*)Tiêu Hà là trong những thuộc hạ Lưu Bang tin cẩn nhất. Bởi tận tâm với giang sơn, Tiêu Hà được tôn là trong “Hán Sơ Tam Hiệp” cùng với Trương Lương, Hàn Tín.

      Ông cũng là người có công giúp tiến cử Hàn Tín đến với Lưu Bang nhưng đồng thời cũng có phần nào trách nhiệm trong cái chết của Hàn Tín, việc này trở thành ngạn ngữ của Trung Quốc 'Thành cũng tại Tiêu Hà, bại cũng tại Tiêu Hà'.

      Ban đầu khi gia nhập quân Lưu Bang, Hàn Tín chỉ được bổ nhiệm làm viên quan cấp dưỡng của quân đội. Cảm thấy mình được Lưu Bang trọng dụng, Hàn Tín quyết định rời và gia nhập nơi khác, để phát huy tài năng của mình.

      Nghe tin, Tiêu Hà vội ngày đêm đuổi theo, cho đến khi thuyết phục được Hàn Tín trở lại, tạo thành điển cố “Tiêu Hà nguyệt hạ truy Hàn Tín”. Tiêu Hà thưa với Lưu Bang, ông biết Lưu Bang thể thắng trận mà giúp sức của Hàn Tín. Sau nhiều lần thuyết phục, Lưu Bang nghe lời Tiêu Hà và bổ nhiệm Hàn Tín làm tướng quân.Dưới lãnh đạo của Hàn Tín, quân Lưu Bang thắng nhiều trận, cuối cùng có thể thống nhất Trung Hoa, Lưu Bang trở thành hoàng đế đầu tiên của triều đại nhà Hán, gọi là Hán Cao Tổ.

      Ngay khi trở thành hoàng đế, Lưu Bang phải dẫn quân dẹp loạn. Lúc trở về kinh thành, ông phong Tiêu Hà làm Thừa tướng, vị trí quyền lực thứ hai trong triều đình, và phân bổ hàng trăm binh lính hộ vệ Tiêu Hà.

      Tuy nhiên, Lưu Bang cũng nổi tiếng với tính đa nghi. Hàn Tín, người mà Tiêu Hà từng tiến cử với Lưu Bang, là vị tướng được nhiều người mến mộ bởi tài năng. Lưu Bang cũng bắt đầu lo sợ ngày nào đó Hàn Tín ‘trở mũi giáo’ soán ngôi của mình.

      Vì sợ hãi, Lưu Bang giáng chức Hàn Tín từ Sở Vương thành Hoài Hầu và quản thúc tại nhà. Tuy nhiên, Hàn Tín vẫn trung thành và tiếp tục lập công trạng chiến trường.

      Năm 196 TCN, khi Lưu Bang dẹp loạn. Tiêu Hà cùng Lữ Hậu lập kế bắt Hàn Tín.

      Tiêu Hà gửi lá thư cho vời Hàn Tín vào cung. Mặc dù biết đây có thể là cái bẫy, binh lính cũng khẩn khoản xin ông đừng , Hàn Tín vẫn tuân mệnh.

      Vừa đặt chân đến hoàng cung, Hàn Tín lập tức bị bắt trói với tội danh tạo phản, và sau phiên xét xử giả tạo, ông bị đưa hành hình. Vụ án nổi tiếng lịch sử này khiến Tiêu Hà phải nhận vô số lời chỉ trích.

      Lòng xoay đảo qua trăm hồi, tôi có chủ ý.

      "Ninh lão?" Tôi nhìn về phía ông lão, "Cháu nghe vừa rồi Giang Triết Tín xưng hô với người như vậy, biết cháu có thể gọi người như thế ?"

      "Đương nhiên." Ông vui vẻ đồng ý.

      "Ninh lão, người người sau này chính là luật sư riêng của cháu?" Tôi cần xác định.

      " sai." Ông gật đầu, "Nếu Hứa tiểu thư, , Giang thiếu phu nhân chịu chấp nhận, ở bất kỳ vấn đề pháp luật nào ta cho cháu tận tụy cương vị công tác, mang đến cho cháu phục vụ chuyên nghiệp."

      " cách khác, cháu có thể hoàn toàn tín nhiệm người? Như vậy, ý kiến của cháu bao gồm cả chuyện cháu nhờ người làm giúp, có phải người cũng giúp cháu giữ bí mật, mà lại với chồng và cha chồng cháu?"

      Ông lão trầm ngâm chút mới : "Giang thiếu phu nhân, ta lấy uy tín làm luật sư bốn mươi năm của ta ra đảm bảo, chỉ ở trường hợp cần thiết buộc phải làm do nhà chức trách cầu. Đối với suy nghĩ và cầu của người ủy thác hoàn toàn chấp hành dựa theo luật pháp quy định và nguyên tắc bảo mật của luật sư. Nhưng mà có điểm ta nhất định phải . Ta dành cho cháu mọi hỗ trợ giúp đỡ pháp lý, nhất thiết phải dưới điều kiện tiên quyết là thể thương tổn đến lợi ích Giang gia mà tiến hành, cách khác, tuy rằng ta là luật sư riêng của cháu, nhưng đồng thời, ta vẫn càng phải chịu trách nhiệm với lợi ích của Giang gia, thể phụ giao phó của Giang lão tiên sinh và Giang phu nhân. Nếu suy nghĩ và cầu của cháu trái với ý nguyện của Giang lão tiên sinh và Giang phu nhân, hơn nữa có khả năng cấu thành uy hiếp hoặc bất lợi trong tương lai với Giang thị, như vậy, ta để mình bàng quan đứng nhìn, là người đầu tiên thông báo cho Giang Hoa tiên sinh hoặc là Giang Triết Tín. Điểm này, cháu có thể hiểu chứ?"

      Tôi gật đầu, chẳng những hiểu , mà còn chút lo lắng nào. Tôi vốn cũng muốn làm chuyện bất lợi với Giang gia.

      "Cám ơn bác, Ninh lão." Tôi hé môi mỉm cười, như trút được gánh nặng, "Như vậy, cháu bây giờ có thể ký tên lên những văn kiện này."

      Nhìn thấy ông lão lộ ra nụ cười tươi vui mừng, tôi tạm dừng chút mới tiếp: "Nhưng cháu còn muốn nhờ bác chuẩn bị cho cháu hai phần văn kiện khác nữa. Là thỏa thuận ly hôn và bằng chứng chuyền nhượng cổ phần." Tôi ràng từng chữ ra.

      Nụ cười rất nhanh đọng cứng lại mặt ông: "Cháu tại sao lại vẫn còn muốn......" Ông khó hiểu.

      Tôi thành khẩn : "Ninh lão, có số việc cháu nhất thời với bác được. Nhưng nếu Giang phu nhân còn sống, bà nhất định hiểu được cháu." Nhớ đến trước khi Giang phu nhân lâm chung còn lo lắng suy nghĩ cho tôi, bảo tôi cần phải hy sinh bản thân, tôi có hơi nghẹn ngào.

      "Cháu biết phần cổ quyền này có ý nghĩa trọng đại với Giang thị, trong tình hình trước mắt, cháu chỉ có thể nhận. Nhưng cháu và Giang Triết Tín ly hôn là chuyện trong thế phải làm, vấn đề ở chỗ sớm hay muộn mà thôi. Nguyên nhân trong chuyện này, cháu và Giang Triết Tín đều hiểu ràng, chẳng qua ta muốn nhìn thẳng vào nó. Cháu cũng có biện pháp ở trong này với bác. Nhưng Ninh lão, nếu tóm lại cháu cuối cùng phải rời khỏi, bác cảm thấy ký chứng nhận chuyển nhượng cổ phần trước thời hạn, đưa cổ phần công ty trả lại cho Giang Triết Tín, với Giang thị mà chẳng phải càng ổn thỏa hơn sao? Cháu làm như vậy cũng là vì Giang thị, vì để gây thấy vọng với tín nhiệm của Giang phu nhân."

      Vẻ mặt ông lão trở nên nghiêm túc mà thận trọng, ông đắn đo thoáng chốc rồi hỏi: " còn đường nào cứu vãn? Bác muốn là hôn nhân của hai cháu. Phía Giang Triết Tín chưa chắc thông qua. Vừa rồi bác cũng nhận thấy được, cậu ấy đồng ý."

      Tôi gượng cười: "Đó là ta bỏ được sĩ diện giận lẫy mà thôi. Nếu phải tình huống khẩn cấp, cháu cũng muốn khi đó ra, khiến ta cảm thấy mất mặt."

      Ông lão có hơi dao động, tôi ngừng cố gắng thuyết phục ông: "Hơn nữa, Ninh lão, bác ngẫm lại xem, vô luận chúng cháu khi nào ly hôn, nhanh chóng ký xong hợp đồng chuyển nhượng chỉ có trăm lợi mà hại, trước mắt chỉ cháu và bác hai người biết, hoàn toàn gây cho lòng người hốt hoảng. ngày chúng cháu còn chưa ly hôn, cháu nhất định làm tốt công việc của mình. Cũng tuyệt ảnh hưởng. Nhưng khi vạn nhất xảy ra tình huống gì đó, bác có thể đưa ra phần thỏa thuận này, cũng tránh phải lâm vào thế lúng túng tay chân. đến cùng, chứng minh này cũng chỉ để phòng bị trước lo họa mà thôi."

      Ninh lão cuối cùng thở dài: "Bác có thể chuẩn bị văn kiện cho cháu, nhưng mà, bác vẫn hy vọng các cháu cân nhắc kỹ lưỡng rồi làm. Hôn nhân phải trò đùa, Giang phu nhân dưới suối vàng có biết được cũng an lòng."

      Câu cuối cùng của ông làm tôi ảm đạm, nhưng còn cách nào.

      "Ninh lão, ngay bây giờ bác có thể chuẩn bị cho cháu ?" Tôi lo lắng về sau dễ gặp lại được ông ấy.

      "Ngay bây giờ? Thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần có sẵn, nhưng mà thỏa thuận ly hôn phải căn cứ tình huống tại của cháu định ra, cháu có cầu gì, ví dụ như phân chia tài sản?"

      "Cháu có bất kỳ cầu gì, tài sản Giang gia đồng cháu cũng muốn. Cháu nghĩ hôm nay liền ký."

      "Cháu vẫn nên suy nghĩ thêm nhiều chút, dù sao...." Ông lão vẫn còn ý định khuyên bảo tôi.

      "Ninh lão, cứ dựa theo ý cháu mà làm ạ. Cháu hôm nay liền ký."

      Ông lại thở dài, cuối cùng từ trong chiếc cặp tùy thân mang theo lấy ra phần văn kiện mẫu cho tôi xem: "Cháu cầu gì, vậy cháu hãy xem thử phần thỏa thuận mẫu này có hợp lý hay ?"

      Tôi xem qua, là văn bản mẫu thỏa thuận ly hôn bình thường nhất, dùng người kẻ cái gì cũng cần như tôi, hoàn toàn hợp lý.

      "Tốt lắm ạ. Chính là nó." Tôi lấy bút chút do dự ký xuống tên mình.

      Ông lão lại lấy phần văn kiện lúc nãy, lần này tôi còn do dự nữa lập tức ký tên mình lên.

      Cuối cùng là thỏa thuận chuyện nhượng cổ phần công ty, tôi đọc lần nội dung, hít thở hơi ký tên mình lên.

      Trong đầu tươi tỉnh, tâm trí thoải mái thanh thản. Tôi buông tha lợi thế có thể đổi lấy thành công, phải chăng từ nay về sau, bàn cờ người khác đánh, còn quân cờ Hứa Lăng Tịch tôi được chăng?

      Ninh lão thận trọng thu xếp lại văn kiện theo thứ tự, đưa cho tôi tấm danh thiếp: "Cháu , về sau có chuyện gì có thể đến tìm bác."

      Tôi bỏ vào trong túi áo: "Cám ơn bác, Ninh lão."

      Ông mở cửa phòng ra, hai cha con Giang Hoa hiển nhiên đều đợi kịp, vẫn chưa bước ra tới đồng thời mở miệng hỏi: "Thế nào rồi?"

      Ông lão gật đầu: "Thiếu phu nhân đồng ý nhận cổ phần, hơn nữa ký tên lên văn kiện."

      Giang Hoa hồ nghi nhìn tôi, tiếp theo : "Sớm chút ký xuống chẳng phải được rồi, còn cái gì mà muốn lấy nữa." Giọng điêu hơi hàm chứa bất mãn và khinh thường, trực tiếp ám chỉ mỉa mai tôi ban đầu từ chối là ra vẻ thanh cao, làm bộ làm tịch.

      Giang Triết Tín ngược lại dường như nhàng thở ra, nghe được lời của cha mình, có chút lo lắng nhìn tôi, cố ý chuyển đề tài : "Như vậy chúng ta hẳn nên nhanh chóng ra thông cáo báo chí, hơn nữa thông báo thời gian tổ chức đại hội cổ đông lâm thời, việc này đối với ổn định giá cổ phiếu trước mắt giúp ích rất lớn."

      Tôi lời nào, chỉ có im lặng đứng đó.

      Ninh lão thu dọn xong đồ đạc của mình, với mọi người chúng tôi: "Như vậy tôi xin cáo từ trước."

      Tôi theo Ninh lão cùng nhau xuống lầu, sau đó thẳng trở lại phòng mình, ngồi cạnh chiếc bàn tròn ngẩn người. Giang phu nhân mất rồi, việc cần tôi cũng làm xong rồi, đây là thời điểm ra .

      Tiếng gõ cửa nhàng, Giang Triết Tín ở bên ngoài : "Lăng Tịch, có thể vào ?"

      Tôi lên tiếng trả lời.

      Vài giây sau, cửa phòng mở ra, Giang Triết Tín đứng ở cửa.

      : " nghĩ, chúng ta nên bàn bạc chút chuyện sau này."

      Tôi lạnh lùng nhìn : "Giang Triết Tín, tôi nghĩ rằng ít nhất lời có thể giữ lời. Đáng tiếc, là tôi đánh giá cao rồi. Sau này gì tôi cũng tin tưởng nữa.

      ngồi xuống đối diện tôi, có chút ẫn nhẫn : "Lăng Tịch, chỉ hy vọng em cho ít thời gian, để bù đắp lại thương tổn gây ra cho em."

      " để tôi chính là đền bù tốt nhất." Tôi gay gắt .

      " được. Em vẫn chưa thể ." nhìn tôi, "Bây giờ để em , lòng bất an. cần em."

      Cần tôi cái gì? Muốn tiếp tục lợi dụng tôi, để làm con cờ cùng Trình gia tranh giành lợi ích? Buồn cười, tôi đối với Trình gia mà , là cái gì cả.

      Lòng tôi dâng trào nỗi chán ghét sâu, cắn răng : "Giang Triết Tín, tôi rồi, mơ mộng hão huyễn lãng phí thời gian." xong vẫn cảm thấy chưa hết giận, rốt cuộc mắng: "Cút ra ."

      Giang Triết Tín mím chặt khóe môi hơi run rẩy, trong ánh mắt có tức giận, giọng điệu ngược lại tỏ vẻ sao cả: "Em nguyện ý mắng liền mắng chửi . Nhưng thả em ."

      Tôi hết lời để rồi. Tôi hề nhìn , biến như người tàng hình.

      đứng dậy, tới cửa khi nhàng : "Hôn lễ ngày hôm đó, em cười vui vẻ với , làm nũng với , còn tưởng rằng em đồng ý tha thứ cho ."

      Mặt tôi bỗng nhiên cảm thấy nóng rần lên, có hơi lúng túng, "Tôi chỉ do uống rượu say thôi."

      Thân mình hơi khựng lại, nhanh chóng ra khỏi phòng, nhàng đóng cửa lại.

      Tôi nhắm hai mắt, tràn ngập cảm giác vô lực.

      Tiếp nhận quyền cổ phần rồi có nghĩa là theo sau đó có vô số trách nhiệm. Chỉ trong khoảng thời gian ngày, tên tôi bắt đầu liên tiếp xuất các tạp chí, tờ báo lớn, khen chê bất đồng, với năng lực của người như tôi có bất kỳ tư cách hay từng trải nào lại được lên làm 'Nhị đương gia', đa số đều tràn đầy hoài nghi, tự nhiên cũng có ít đố kỵ.

      Ở tại nơi đầu sóng ngọn gió, Giang thị triệu tập họp đại hội đồng cổ đông, trước việc được thành lập tuân thủ đúng theo pháp luật, nhóm cổ đông có dị nghị gì, rối rít nhìn về phía tôi - mặc trang phục chuyên nghiệp, trước sau vẫn luôn im lặng ngồi cạnh Giang Triết Tín mà tỏ vẻ chúc mừng.

      Theo sau đó là tiếp nhận phóng viên phỏng vấn. Bên trong phòng họp cực kỳ rộng lớn của khách sạn năm sao nổi tiếng nhất trong vùng, ánh đèn flash lóe sáng chớp nháy ngừng, Giang Triết Tín điềm tĩnh thoải mái, đối đáp câu hỏi của phóng viên trôi chảy tự nhiên. Từng chữ từng câu đều làm sáng tỏ những tin đồn bất lợi gần đây ở Giang thị, đồng thời cho tất cả mọi người thêm niềm tin tưởng kiên định.

      Tôi vẫn như cũ duy trì gương mặt lạnh nhạt và im lặng. Bản thảo phát ngôn giữ trong tay vì bị lật xem xem lại nhiều lần mà nhăm nhúm, liên tục nhiều ngày Giang Triết Tín nhồi nhét cho tôi tất cả nội dung định hướng chính sách và những dự án đầu tư gần đây của Giang thị.

      Rốt cục đến câu hỏi dành cho tân đại cổ đông, tôi dựa theo trí nhớ và bản thảo trong tay miễn cưỡng qua ải, tạm chấp nhận được. Giang Triết Tín lại ở bên cạnh mỗi lần đều cho tôi ánh mắt tán thưởng và dáng vẻ tươi cười, thậm chí thầm vào bên tai tôi câu khen ngợi ngắn gọn 'Trả lời tốt lắm'. Tôi vẫn nhất mực dửng dưng chú ý đến, đơn giản câu đáp lại, muốn để cho truyền thông lấy đó mượn cớ.

      Giữa thời gian nghỉ ngơi, các phóng viên được những nhân viên công tác và vệ sĩ qua huấn luyện ngăn cản ở cửa, chia cách thành hai nơi với chúng tôi. Giang Triết Tín hỏi tôi có muốn vào nhà vệ sinh , tôi lắc đầu. đưa tôi đến phòng nghỉ của khách quý, ôn tồn : "Ở đây chờ , ra ngoài chút." Tôi từ chối cho ý kiến.

      Phòng nghỉ và phòng hội nghị cũng đồng thời ở tầng 30 của khách sạn, tấm cửa kính thủy tinh khổng lồ bao quanh hạn chế tầm nhìn trống trải, nhưng tôi lại vẫn cảm thấy rất buồn bực khó nhịn, nơi ngực dường như bị nghẹn ứ thứ gì đó khó chịu.

      Giang Triết Tín lâu cũng trở về, tôi mở cửa phòng, chỉ muốn tùy tiện chút, hít thở khí.

      Ở cửa thế nhưng có vệ sỹ chờ đợi, tôi dọc theo hành làng dài vòng qua cửa chính phòng hội nghị, chuyển sang hướng nhà vệ sinh.

      Lúc gần qua nơi hút thuốc gần cửa thang máy, mùi khói thuốc dù nồng cho lắm vẫn khiến tôi nhịn được ho vài tiếng.

      Tôi quay đầu trở về, chỉ vừa hai bước, phía sau truyền đến giọng quen thuộc: "Lăng Tịch."

      Tim tôi run lên, chậm rãi xoay người, Trình Bá Văn đứng ở nơi đó.

      mặc thực tùy ý, hoàn toàn phải Âu phục bình thường, ngược lại có vẻ giống như chuẩn bị đánh golf vậy.

      Tôi tin ở trong này gặp được là ngẫu nhiên, dù sao Giang thị mời họp báo phóng viên chẳng có gì là bí mật.

      "Em có khỏe ?"

      Vẻ mặt của và giọng điệu đều là thứ tôi cực kỳ quen thuộc, giọng cực thấp ấm áp lộ vẻ quan tâm và đau lòng.

      Tôi cực lực khống chế, cho chính mình để lộ ra quyến luyến rời với , nhàng gật đầu. Tôi sợ mình vừa mở miệng vì giọng run run mà tiết lộ cảm xúc .

      "Lăng Tịch, theo . thể chịu đựng được em ở lại cạnh con người đó. Em biết , ngày hôn lễ hôm đó, khi nhìn thấy hai người tình nồng mật ý như vậy, trái tim như sắp tan nát." đau lòng , trong mắt ngập tràn hối hận, " sai lầm rồi, lẽ ra phải mang em ngay từ ban đầu. Lẽ ra phải dùng cách của người đàn ông để giải quyết vấn đề, thống hận tất cả mọi việc của cha gây ra cho em. Em phải là của , để cho em cứ như vậy mà hy sinh bản thân. Cổ phần công ty chúng ta từ bỏ, chỉ cần em theo ."

      ràng giọng của trầm thấp đến mức tôi phải rất cố gắng để phân biệt từng lời , nhưng mà từng câu trong lời của lại như sét đánh làm chấn động xé rách tâm trí tôi. Tôi chỉ muốn biết chuyện.

      "Giang gia lần này mở họp báo thông cáo báo chí đều là giả," Tôi suy yếu , thanh so với còn trầm thấp hơn, "Giang gia định để em thừa kế cổ phần công ty."

      "Cái gì?" cả kinh, "Làm sao có thể? Có phải em sơ suất để lộ ra cái gì , khiến cho bọn họ hoài nghi?"

      Lòng tôi lạnh lẽo chìm đến tận đáy, thoáng lộ ớn lạnh rùng mình, co rút đau đớn thành khối.

      Bắt gặp ánh mắt đau lòng của tôi, lập tức : " sao cả, lấy được lấy được. Chúng ta có thể cần."

      " có thể cần sao?" Tôi thào , "Em đây có phải từ nay về sau liền được tự do?" cần phải làm quân cờ nữa? và cha nuôi có thể thoải mái buông tay như vậy sao?

      nghe thấy lời tôi , hơi nhíu mi, trầm tư chút : "Lăng Tịch, nhận thấy Giang Triết Tín hôm nay đưa theo rất nhiều vệ sỹ, nếu bây giờ mạnh mẽ đưa em , chỉ sợ rất khó thành công. Em trước hết hãy cố đừng để nhìn ra sơ hở, sau đó tìm cơ hội rời khỏi về đến nhà. Chúng tôi mọi người chờ em. Mẹ cũng về nước rồi, bà rất nhớ nhung em, em cần phải tìm cơ hội về thăm bà, có biết ?"

      Mẹ nuôi? Tôi vực dậy tinh thần: "Mẹ nuôi trở lại?" Tôi lộ ra thần sắc kích động .

      "Đúng vậy, cho nên em nhất định phải trở về chuyến. Được rồi, em nhanh quay lại , đừng để Giang Triết Tín phát ." vội vàng hết, " sợ ta lại khi dễ em, ngoan, nhanh chóng quay lại . Nhớ là phải về nhà đấy."

      xong, lần nữa lui trở lại khu hút thuốc. Tôi nhìn thấy được bóng dáng .

      Tôi đờ đẫn trở về, lòng từng giọt từng giọt rỉ máu. Tôi hối hận thử . Nếu thử dò xét, ít nhật tôi còn có thể tiếp tục tự lừa mình dối người, còn có thể ôm tia hy vọng, nhưng mà giờ, cái gì tôi cũng đều có.

      "Lăng Tịch!" Giang Triết Tín chặn đầu xông đến, theo sau còn có những vệ sỹ, có chút sốt ruột: "Em đâu vậy?"

      Tôi nhìn , lại quay đầu , chậm rãi : "Tôi nhà vệ sinh. mãi chẳng thấy quay lại, tôi bỗng nhiên muốn nhà vệ sinh." xong, tôi cắn chặt môi mình.

      "À," kéo tôi, "Vừa rồi có chút chuyện phải xử lý, làm chậm trễ thời gian. Quay lại thấy em đâu, sợ hết hồn, còn hối hận để lại vài vệ sỹ .... bảo vệ em."

      Cho dù ra lời , là muốn để lại vệ sỹ mà giám thị tôi, tôi nghĩ, tôi cũng còn phẫn nộ nữa. Tim tôi chết rồi, có lẽ còn ai có thể làm thương tổn tôi thêm lần nữa.

      Hết chương 73

    3. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 74

      Editor: ton ton


      Từ lúc Giang phu nhân qua đời cho đến khi tổ chức cuộc họp báo chính thức, toàn bộ rối ren bận rộn suốt hai tuần lễ liền. Mà tất cả những việc này mang lại ảnh hưởng còn xa hơn chỉ có như vậy. Bắt đầu vào ngày giao dịch đầu tiên của tuần thứ ba, cổ phiếu Giang thị cuối cùng dừng lại đà giảm giá liên tục suốt tháng qua, trong biên độ dao động hẹp, liên tục đẩy lên giá thị trường, khởi đầu xu hướng hồi phục ổn định ràng. Tất cả những việc này đều làm cho cha con Giang Hoa tạm thời thở phào hơi, cũng đồng thời làm tan ít nhiều cảm xúc đau thương và bi thống vì Giang phu nhân qua đời.

      Các tờ báo tài chính và kinh tế lớn cũng buông tha đề tài tuyệt hảo bán ra tiền này, vừa cạnh tranh khá là mạnh mẽ vừa triển khai làn sóng lăng xê mới, đó hiếm lại xuất ba chữ Hứa Lăng Tịch cùng với nhiều hình chụp của tôi gần đây xuất giữa chốn đông người, đặc biệt chiếm đa số là ảnh tôi tùy tiện cười trong buổi họp báo lần đó.

      Tiểu Phượng lại lăng xăng ồn ào cầm tờ báo ngày hôm nay chạy đến nhà kính trồng hoa, vẫn như cũ ngạc nhiên hít hà ta thán với tôi: "Thiếu phu nhân, hôm nay hình chụp chị có tận bốn tấm đấy, chị so với thiếu gia còn nổi tiếng hơn nữa kia. Hồi trước chụp hình cậu ấy đa số chỉ có , hai tấm thôi."

      Tôi vẫn ngồi xổm đất cẩn thận bón phân cho cây tiểu trúc mà khi còn sống Giang phu nhân thích nhất, với lời tôi hề để tâm.

      Tiểu Phượng bất mãn thờ ơ của tôi, vừa nhìn những bình luận tờ báo, vừa dùng chính lời của ấy để thuật lại: "Báo chí đều khen ngợi chị đấy, lần này Giang thị thoát khỏi nguy cơ, toàn là do công lao của chị. Còn chị bình tĩnh cẩn thận, đôi mắt tinh tường, còn hơn cả Giang phu nhân trước kia. Giang thị có chị tham dự trấn giữ, đường phát triển trong tương lai chắc chắn là đánh đâu thắng đó gì cản nổi. Chị chính là vũ khí bí mật Giang thị giấu, nếu có việc Giang phu nhân ngoài ý muốn sinh bệnh qua đời , chị vẫn trốn phía sau màn bày mưu tính kế...., thiếu phu nhân, chị lợi hại như vậy? Trời ạ, em tại sao thiếu gia thích chị như vậy, chị ngay cả em cũng giấu biết gì, em vẫn biết chị là người tốt, thể ngờ được năng lực của chị lại càng mạnh mẽ hơn." Tiểu Phượng buông tờ báo xuống, ngồi xổm bên cạnh tôi, vẻ mặt mang thần sắc sùng bái, giống như nhìn thần tượng.

      Tôi ngừng động tác trong tay, đây đều là những điều nhảm nhí vớ vẩn? Tờ báo này dám viết loạn, vì để tăng lượng bán ra, bắt đầu thêu chuyện cổ xưa?

      "Tiểu Phượng," Tôi thở dài, "Chuyện báo chí đều là giả, tại sao em vẫn còn cho đó là hả?"

      Vũ khí bí mật? Trốn sau màn bày mưu nghĩ kế? Tôi nhìn nhìn bàn tay đeo găng cao su của mình, hai tay phủ đầy bùn, quả là trò cười lớn nhất thiên hạ. Vũ khí trong miệng của bọn họ chẳng quả chỉ là kẻ tù phạm mất tự do, suốt ngày chỉ có thể trong nhà ấm trồng hoa cùng làm bạn với cây cỏ cho hết thời gian mà thôi.

      Tiểu Phượng trừng đôi mắt to long lanh, cẩn thận nhìn tới lui trái phải mặt tôi.

      Tôi lại thở dài: "Đừng trừng mắt nhìn chị, giúp chị số việc nào. Bê mấy chậu hoa này đến nơi râm mát ."

      "Dạ," Tiểu Phượng nghe lời nhấc chậu hoa lên, để xuống nơi tôi chỉ.

      Tôi cũng bắt tay chuyển chậu .

      Ở chỗ râm mát chân tường, tôi lại ngồi xổm xuống tiếp tục điều chỉnh bùn đất cho chúng.

      Tiểu Phượng giúp tôi làm chốc, liền mất hứng thú, "Thiếu phu nhân, chị với dì Giang sao lại thích đến đây thế? Mấy cây hoa cỏ này có gì để chơi đâu? Bẩn đầy, sao để người làm vườn làm vậy?"

      Tôi dừng lại, nhìn chiếc lá thông nhàng theo gió lắc lư, nhớ Giang phu nhân cũng ở tại nhà ấm trồng hoa này từng ly từng tý. Tôi hỏi Tiểu Phương: "Em nhớ dì Giang à?"

      "Nhớ ạ." Tiểu Phượng gật đầu, mất vẻ hoạt bát hăng hái, "Mẹ em cũng nhớ. Có lúc chúng em ăn cơm, mẹ em , đây là món ăn dì Giang của con thích ăn nhất." xong, đôi mắt liền đỏ lên.

      "Chị cũng nhớ." Tôi đứng lên nhìn xung quanh toàn bộ nhà ấm trồng hoa, "Nơi này có bóng dáng của mẹ, chị ở trong này cảm thấy an tâm. Mẹ giao những cây hoa ngọn cỏ bà thích nhất cho chị, nên chị phải thay bà chăm sóc tốt."

      Tiểu Phượng hề nữa, lại bắt đầu ra tay xới đất.

      Tôi ngồi xuống, vừa làm vừa lơ đãng hỏi: "Tiểu Phượng, nếu ngày nào đó chị ở đây nữa, em có thể thay chị chăm sóc nhà ấm này ?"

      "Chị gì thế ạ? Chị đâu?" Tiểu Phượng rất nghiêm túc hỏi.

      Tôi mỉm cười: "Chị đặt giả thuyết chút thôi, ví dụ như chị ra ngoài du lịch đấy?"

      "Được ạ. Em giúp chị nhìn chúng nó. ra chị giao cho người làm vườn là xong."

      Tôi gật đầu: "Em đúng."

      "Sắp trưa rồi, chúng ta trở về . Nên dùng cơm trưa." Tiểu Phượng làm hồi, lại ngẩn ngơ ở nữa.

      Tôi cười: "Em về trước . Chị làm xong về."

      Tôi lại làm tiếp khoảng hơn nửa tiếng, mồ hôi chảy vào trong mắt, có chút đau đớn.

      Tôi cởi bao tay, lau mồ hôi mặt, thở ra hơi dài.

      Giang phu nhân từng , nơi này chứa rất nhiều triết lý có liên quan đến sinh mệnh, có thể tìm hiểu được rất nhiều thứ. Tôi cũng có ý định từ nơi này lấy được chút ít sức mạnh.

      Cơm trưa như trước là tôi và Giang Hoa cùng nhau ăn. Trước mặt chị Chu, chúng tôi khá là ngầm hiểu ý nhau duy trì vẻ khách sáo ngoài mặt, nghiễm nhiên vẫn là cha chồng hiền từ con dâu hiếu thảo. Nhưng tôi biết, ông ta vẫn thời thời khắc khắc đề phòng tôi, ông ta chung quy vẫn thể tin tưởng con của kẻ thù, bắt đầu từ giây phút tôi nhận lấy cổ phần kia, ông ta vẫn luôn có nỗi lo lắng sâu.

      Sau giờ trưa, tôi ở lại trong phòng mình, im lặng vẽ hai bản tập tranh mà ngày đó Giang phu nhân tìm đưa tôi. Buổi chiều nào cơ bản cũng đều như vậy mà trôi qua, những bức họa tập tranh, tôi gần như vẽ lại toàn bộ đến lần thứ hai. Tôi lắng đọng tâm tình, cũng là hoài niệm về Giang phu nhân.

      Lại ngày lặng yên tiếng động trôi qua, gần giữa trời chiều, tâm trạng xuống thấp dị thường. Tôi thu hồi giấy bút vẽ. Nét mực giấy Tuyên Thành vẫn chưa khô, tôi liền để chúng mở ra ở nơi đó.

      Theo thường lệ vào phòng tắm rửa tay cẩn thận, thuận tiện rửa mặt, trong tiếng nước rào rào, tôi mơ hồ nghe được thanh cửa mở.

      Giang Triết Tín đứng trước bàn tròn, chuyên chú nhìn tranh của tôi.

      " thấy em xuống nên lên đây nhìn xem. có gõ cửa." nhìn tôi .

      Tôi từ chối cho ý kiến, lướt qua , bắt đầu thu dọn giấy Tuyên Thành mặt bàn.

      "Lăng Tịch," giữ cánh tay tôi hoay hoay xếp giấy lại, " biết em cả ngày buồn rầu ở nhà, cảm thấy nhàm chán. Nếu em muốn, có thể ủy nhiệm em chức vụ phó tổng giám đốc, em có thể cùng đến công ty."

      Tôi vò tờ giấy lại thành cục, gắt gao nắm nó trong lòng bàn tay, thản nhiên : " cần. Cũng đồng dạng ngồi tù, tôi càng nguyện ý làm chút chuyện theo ý thích của mình."

      nhíu mày: "Tại sao em nghĩ như vậy? Em cho rằng giam cầm em?"

      "Chẳng lẽ đúng?" Tôi ném cục giấy vào trong sọt rác, hỏi ngược lại.

      "Em phải phạm nhân," chắc nịch , " nghĩ hạn chế tự do của em."

      Tôi cười nhạo ra tiếng: "Tôi đây ngay bây giờ có thể rời sao?"

      nhìn tôi vài giây: "Có thể. Nhưng mà hy vọng chúng ta có thể đạt thành mật nhận thức chung với hàm nghĩa của từ 'Rời '. Em phải đồng ý với , chính là ra ngoài, mà phải là chạy trốn. Em phải tù phạm, nhưng em là vợ , em buộc phải về lại nơi này, đây là nhà của em."

      Tôi hoài nghi nhìn , chơi trò đùa giỡn với câu chữ ư?

      "Em muốn đâu? đưa em ? Hay là cho tài xế chở em ?"

      "Tôi đón taxi." Tôi khiêu khích . Nếu lại để vệ sĩ giám thị tôi, so với phạm nhân có gì khác nhau? Huống chi, tôi căn bản tin lời , tôi thử qua, tôi hoàn toàn bước chân được ra khỏi cổng lớn Giang gia.

      nhìn vào mắt tôi, "Trước hết em phải cam đoan, quá mười hai giờ trở về. Phụ nữ Giang gia chưa được chồng cho phép được ngủ lại đêm bên ngoài, ở nhà mẹ đẻ cũng thể."

      Tôi tuy rằng khinh thường, nhưng hơi chút do dự, vẫn nhàng gật đầu. Tôi muốn xem thử rốt cuộc lại định làm gì.

      "Nếu lần này em tuân thủ lời hứa, về sau còn cơ hội nữa." kéo cánh tay trái của tôi, nhìn thoáng qua chiếc nhẫn kết hôn đeo ngón áp út, lần nữa nhấn mạnh : "Nhớ kỹ, em là vợ của ."

      Tôi rút tay lại, lướt qua ra ngoài.

      theo ở phía sau, cùng tôi đến trước nhà chính. dừng chân, nhìn tôi tiếp tục theo hướng cổng lớn mà .

      Từng có nhiều ký ức vui, theo tấm cửa sắt nặng nề càng lúc càng gần, cũng càng lúc càng trở nên ràng. Tôi cắn răng tiếp tục , hôm nay bằng mọi giá phải xem thử Giang Triết Tín rốt cuộc có biến tôi thành phạm nhân hay .

      Lần nữa gần như có thể chạm đến tay vịn cửa nặng nề lạnh như băng kia, cánh cửa gỗ chỗ người gác cổng soạt tiếng mở ra, dưới ngọn đèn sáng ngời, hai người đàn ông trong trí nhớ của tôi giống như con báo vụt thoát ra, cực nhanh ngăn cản trước người tôi: "Thiếu phu nhân muốn ra ngoài?"

      Quả nhiên!

      Tôi nghiến răng xoay người, cách đó xa trước cửa nhà chính bóng dáng vẫn đứng ở đó như cũ, tôi tin chắc thấy được hết tất cả!

      Bóng dáng đó bắt đầu di động, đến chỗ chúng tôi.

      "Thiếu gia." Hai người đàn ông to cao kia khom người chào, lập tức báo cáo: "Thiếu phu nhân muốn ra ngoài, chúng tôi cản lại."

      Tôi lạnh lùng ngó chừng Giang Triết Tín, dùng ánh mắt phẫn hận với , tôi bao giờ tin tưởng nữa.

      Tôi lướt qua trở về, chặn ngang túm lấy cánh tay tôi, giữ chặt tôi.

      "Mở cửa cho thiếu phu nhân." Giang Triết Tín lạnh giọng ra lệnh.

      "Chuyện này......," Bọn họ vẫn nhúc nhích, có chút do dự : "Thiếu gia, lão gia căn dặn qua, thiếu phu nhân thể tùy tiện ra ngoài. Cần được lão gia cho phép."

      Tôi giật mình, ngược lại có hơi tin tưởng lời bọn họ , ra là mệnh lệnh của Giang Hoa, là do ông ta lo lắng đối với an toàn cổ phần của công ty rồi.

      Bầu khí lúc này dần lắng xuống yên lặng, ánh mắt Giang Triết Tín quét qua từng khuôn mặt.

      "Mở cửa cho thiếu phu nhân," Giang Triết Tín lại mở miệng, "Sau này thiếu phu nhân muốn ra ngoài, các cần ngăn cản nữa."

      "Việc này......, thiếu gia, lão gia ông ấy......." Bọn họ vẫn do dự, hai người đó đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau.

      "Tôi với cha, hai người mở cửa ra ." Giang Triết Tín xoay người nhìn tôi, "Về sớm chút" rồi buông lỏng tay ra.

      Cánh cửa lớn nặng nề rốt cục mở ra hai bên, tôi liếc mắt nhìn Giang Triết Tín cái, vẻ mặt của thực bình thản.

      Tôi cũng quay đầu lại mà cứ vậy bước ra ngoài.

      Tài xế taxi hỏi tôi: "Tiểu thư, đâu?"

      Tên nơi gần như suýt chút nữa bị thốt ra, đó là nơi khắc sâu vào đáy lòng tôi, nơi cả kiếp này tôi cũng thể nào quên.

      Nhưng cuối cùng tôi vẫn do dự, "Đến con đường sầm uất nhất."

      Tài xế sửng sốt chút, "Đường Văn Hoa, đường Giải Phóng, đường Trung Sơn đều là phố buôn bán, muốn đường nào?"

      Tôi cũng biết, "Tùy tiện đường ."

      Ô tô khởi động chạy, ánh đèn ven đường lòe lòe nhấp nháy, cũng giống như nghi vấn của tôi, sáng sáng tối tối. Tại sao Giang Triết Tín đột nhiên chịu thả tôi ra ngoài? Vẻ mặt phút cuối cùng của vừa rồi mang theo chắc chắn ràng.

      Tôi quay đầu, nhìn về phía cửa kính sau xe, đằng sau có rất nhiều xe chạy theo, trong đó liệu có người của Giang gia hay ?

      rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Hay là thử tôi?

      Mấy phen phỏng đoán đều xác dịnh được, sau cùng, tâm tình tôi ngược lại bình tĩnh hẳn ra. Bất luận muốn chứng thực cái gì, chỉ thất vọng mà thôi. Bởi lẽ, tôi có bất kỳ liên quan nào nữa với Trình gia, nhược điểm nào cũng chẳng bắt được.

      Vừa nghĩ đến Trình gia, trái tim bỗng nhiên trở nên đau đớn, tôi lại nghĩ tới gương mặt Trình Bá Văn và lời của . Mẹ nuôi trở về rồi. Tôi nghĩ tôi hiểu được tại sao bọn họ lại để mẹ nuôi trở về vào lúc này. Nhưng tất cả đều muộn, tôi buông tha cổ phần công ty. Cho dù bọn họ để mẹ nuôi chính miệng cầu tôi tôi cũng thể ra sức giúp được. Tôi rất muốn thăm nhìn mẹ nuôi lần, nhưng lại bà có thể hiểu được những việc tôi làm hay , bà có thể nổi giận tôi phản bộ cha nuôi hay . Rất xin lỗi mẹ nuôi, con mặt mũi gặp lại người. Chỉ là sau này dù ở bất cứ nơi đâu, con cũng nhớ tới người, cầu nguyện cho người được khỏe mạnh.

      Ngoài của sổ xe bóng đêm mảnh mơ hồ, tôi nhàng lau nước mắt mặt.

      "Tiểu thư, đến đường Văn Hoa rồi." Lái xe với tôi.

      "Bác tài, làm phiền cứ tiếp tục lái xe." Tôi vẫn chưa suy nghĩ kỹ, biết bản thân nên đâu.

      Ô tô qua con đường lại con đường, tôi nhớ đến lời căn dặn của Giang phu nhân, khoảng tiền bí mật kia chỉ có mình tôi biết, oan khuất của Hứa Bảo Sơn vẫn còn chưa làm sáng tỏ, tôi cứ thế mà , người nào tôi cũng thấy có lỗi. Huống chi đêm nay tôi trốn được hay sao? Vẻ mặt Giang Triết Tín chắc chắn như thế, nhất định có quỷ kế gì đấy. nếu lần này tôi tuân thủ theo hứa hẹn, về sau còn cớ hội nữa, nhưng nếu tôi tuân thủ theo sao? Sau này có phải có nhiều cơ hội hay ?

      Nhưng mà cứ quay về như vậy, tôi lại cam lòng, ngược lại giống như tôi sợ .

      "Bác tài, xa lộ số 13." Nơi đó là nhà Hứa gia. đến mười hai giờ, tôi đây liền mười hai giờ mới về.

      Ô tô ở trong thành phố vòng vèo nửa ngày, cuối cùng đến trước cửa lớn Hứa gia. Phải đến lúc xuống xe mới giật mình nhớ ra, bản thân tôi xu tiền cũng mang theo.

      Tôi thầm mắng mình ngu xuẩn, cái dạng này còn muốn chạy trốn?

      "Bác tài," Tôi ngượng ngùng , " chờ lát, tôi vào nhà lấy tiền ra cho được ? Tôi quên mang theo ví tiền rồi."

      Tài xế quả thực nhìn tôi lúc lâu, lại nhìn sang nhà Hứa gia, rồi mới ồ ồ : " bắt tôi chở vòng vèo trong thành phố gần nửa ngày, tổng cộng 82 đồng."

      "Được, tôi lập tức lấy tiền đến."

      Tài xế cũng xuống xe, luôn nhìn theo tôi lên bậc thang, nhấn xuống chuông cửa.

      A Cường kia rất nhanh mở cửa ra, vẻ mặt kinh ngạc: "Hứa tiểu.... Thiếu phu nhân? Sao lại qua đây?" ta cố ý nhìn về phía sau tôi, có lẽ là tìm kiếm Giang Triết Tín.

      "A Cường, có tiền ? Cho tôi mượn trăm." Tôi kịp giải thích.

      "Có." ta lập tức lấy ra mấy tờ tiền.

      Tôi cầm lấy chạy xuống bậc thang đưa cho tài xế taxi: "Cám ơn . cần trả lại tiền thừa đâu. ngại quá."

      Lái xe lộ ra tươi cười: "Đừng khách sáo. sao cả." Nhận tiền rồi bước vào trong xe lái .

      Tôi vào cửa lớn, vừa vừa hỏi: "Cha tôi ngủ chưa?"

      "Vẫn chưa."

      Tôi chạy lên lầu.

      Hứa Bảo Sơn nhìn thấy tôi cũng chấn động như vậy, cao thấp cẩn thận đánh giá tôi phen mới hỏi: "Lăng Tịch, xảy ra chuyện gì?"

      Tôi lắc đầu, e ngại A Cường còn bên cạnh, chỉ : "Cha, con nhớ cha, liền đến thăm cha."

      "Triết Tín cậu ta có biết ? Cậu ta đồng ý?" Hứa Bảo Sơn cẩn thận hỏi.

      Tôi gật đầu.

      "Đêm nay ở lại đây sao? Hay là trở về?" Ông có hơi nghi hoặc.

      Tôi lắc đầu: "Con ngồi lát trở về."

      A Cường: "Thiếu phu nhân, tôi châm trà cho ."

      Hứa Bảo Sơn kéo tôi ngồi xuống, thấp giọng nhỏi: "Rốt cuộc sao lại thế này?"

      " có việc gì ạ, con chỉ là nhớ cha nên đến thăm cha thôi. Cha, gần đây có khỏe hay ? ta có làm khó dễ cha nữa hay ?"

      Hứa Bảo Sơn gật đầu: "Cha rất ổn. Con đừng lo lắng. Ngược lại là con, cha an tâm."

      "Cha, hôm khác con trở về ở lâu hơn với cha, con lại viết chữ thư pháp cho cha xem."

      "Tốt. Tốt."

      A Cường trở lại, chúng tôi chỉ có thể những vấn đề râu ria vụn vặt.

      "Cha, người có mệt hay ? Cha ngủ sớm chút . Con ra phòng khách ngồi lát." Sắp mười giờ rồi, tôi hạ quyết tâm đến sát giờ mới về, nhưng lại sợ Hứa Bảo Sơn theo tôi thức đêm mệt nhọc.

      "Lăng Tịch, nếu buổi tối còn muốn trở về, hãy về sớm chút . Lái xe có phải vẫn chờ con hay ?"

      Tôi vừa định lắc đầu, A Cường : "Đúng vậy. Xe chờ ở bên ngoài."

      Tôi cả kinh, nhìn A Cường chuyện.

      "Lăng Tịch, vậy con trở về thôi. Làm vợ nhà người ta, về quá muộn thích hợp đâu." Hứa Bảo Sơn hiển nhiên là lo lắng, "Sau này có thời gian lại đến nữa."

      Tôi chỉ đành đứng lên, "Vậy con về đây ạ. Cha hãy nghỉ ngơi tốt. cần lo cho con đâu."

      ra cổng lớn, tôi mới thấp giọng hỏi A Cường tiễn tôi: "Là báo cho Giang Triết Tín?"

      A Cường do dự chút, gật gật đầu.

      Tôi xoay người liền , chuyện này cũng thể thuyết minh rằng Giang Triết Tín phái người theo dõi tôi.

      Hơn mười giờ rưỡi, tôi trở lại nhà họ Giang.

      Chậm rãi xuyên qua vườn hoa, hy vọng càng chậm hơn nữa mới về đến căn lầu .

      Giang Triết Tín ngồi sô pha phòng khách đợi tôi, bàn trà bày đồ ăn nóng hổi.

      "Về rồi à." mang theo mỉm cười nhìn đồng hồ.

      Tôi nhất thời cảm thấy mất mặt, trở nên tức giận, lạnh lùng , "Tôi lên lầu trước."

      "Lăng Tịch," gọi tôi dừng lại,"Cơm nước xong hãy lên."

      "Tôi ăn rồi." Tuy rằng ngửi được mùi thơm thức ăn, tôi càng cảm thấy đói khát, nhưng tôi cố tình dối.

      đứng dậy ngăn trước người tôi, kéo tay tôi.

      Tôi sửng sốt giãy thoát ra, bị kéo đến ghế sô pha.

      " cũng chưa ăn gì đâu, ăn cùng chút." , cầm chén đũa nhét vào tay tôi.

      Tôi trừng mắt với , vẫn nhúc nhích.

      tựa như nhìn đứa dỗi, dỗ dành : "Em nếu trở về, phải hâm lần thứ tư đấy. Nhanh ăn , mùi vị đều bị hâm sắp bay mất rồi."

      Tôi cắn răng : "Đừng với tôi là biết mấy giờ tôi trở về." Chẳng lẽ lái xe lúc chờ báo với sao?

      phủ nhận, chỉ : "Nhanh ăn . cũng sắp đói chết." gắp thức ăn cho tôi, sau đó tự mình bắt đầu ăn trước.

      Tôi cầm chén dằn lên bàn, hít hơi : "Giang Triết Tín, lại muốn làm gì? muốn chứng minh cái gì? Hay là muốn lấy được thứ gì? Có phải hay nắm trong tay tất cả mọi thứ của tôi là lạc thú của ?"

      nhìn gương mặt tức giận của tôi, cũng buông chén xuống, đổi lại vẻ mặt nghiêm túc: "Lăng Tịch, muốn chứng minh tình cảm đối với em, còn muốn có được tha thứ của em."

      Hết Chương 74

    4. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Thề luôn là cực kỳ hy vọng GTT bị ngược thê thảm sau tất cả những gì làm với LT
      tonton thích bài này.

    5. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 75

      Editor: ton ton


      Tôi nghe được câu chuyện nực cười nhất đời này, cho nên thể ức chế cười ra thành tiếng, thậm chí quên cả nổi giận.

      nhìn chằm chằm vào tôi, trong ánh mắt lên tia khó chịu, môi mím lại thành đường, cằm ngạnh ra nghiến chặt.

      Tôi càng lúc càng cười ngừng, ngay cả nước mắt cũng cười ra .

      từ đầu đến cuối luôn nhìn tôi, đè nén cảm xúc, vẻ mặt lộ nhẫn nại.

      Chờ đến khi tôi dừng lại, nâng tay muốn thay tôi lau nước mắt mặt, tôi né tránh, tự mình qua loa lau khóe mắt.

      "Chuyện tiếu lâm này nghe rất hay." Tôi trào phúng mở miệng, đứng dậy chuẩn bị bỏ .

      giữ chặt tôi, kéo tôi ngồi lại sô pha, con ngươi đen bóng nhìn tôi chăm chú, "Em cũng cười đủ rồi, có thể tiếp tục nghe hay ? vẫn chưa xong."

      Tôi giãy dụa vài lần, vẫn thể bỏ tay ra, đành phải suy sụp ngồi tại chỗ.

      Tôi nhìn , gằn từng tiếng : "Giang Triết Tín, xong rồi, tôi cũng nghe đủ rồi. là kẻ bình thường nhất tôi từng thấy, là kẻ điên luôn tự cho mình là đúng. Kiêu ngạo tự đại của quả thực làm người ta chán ghét."

      Tôi vốn quyết định bao giờ lãng phí tranh cãi với nữa, lạnh lùng thản nhiên kiên trì bỏ . Nhưng lời chọc giận tôi, làm tôi thể khống chế trở nên kích động.

      " từng tra tấn tôi như thế nào, tổn thương tôi ra sao? Bây giờ lại dõng dạc muốn chứng minh tình cảm của ? có tình cảm sao? hiểu được tình cảm ư? biết cái gì gọi là cảm tình chứ? Trong mắt tôi chỉ là kẻ máu lạnh thuần túy. căn bản xứng để đến tình cảm. coi tôi là cái gì? Lúc tâm trạng vui lấy tôi ra trút giận, phát tiết tình dục, tại lại muốn chỉ dựa vào vài câu rất xin lỗi vọng tưởng tôi thương nhớ nhung, ngã vào vòng tay , cảm động đến rơi lệ ư? nằm mơ! Hứa Lăng Tịch tôi vẫn chưa ti tiện đến vậy!"

      Khuôn mặt tuấn tú của hơi vặn vẹo, nhưng câu phản bác cũng ra. vươn hai tay, dường như muốn trấn an cảm xúc phẫn nộ của tôi, ngược lại càng khiến tôi có phản ứng dữ dội hơn.

      "Đừng chạm vào tôi!" Tôi rống to, xoay né ra xa, ngừng xê dịch về phía sau. Kết quả chỉ lo trừng mắt với , căn bản chú ý bản thân ra đến mép sô pha, tôi vẫn như cũ lùi ra sau, đụng mạnh vào tay vịn bằng gỗ, sau lưng cơn đau đớn bén nhọn.

      Thân mình tôi vừa động, càng đau đớn kịch liệt hơn khiến thân thể tôi chống đỡ nổi, cong người trượt xuống té thảm.

      "Lăng Tịch!" gọi tôi, chồm đến kéo tôi, "Đập trúng chỗ nào rồi? Để xem."

      Tôi cố gắng đẩy ra, oán hận : "Cách xa tôi ra chút, ở cùng chỗ với , người cuối cùng bị thương luôn là tôi."

      mặt tia hối hận, ngay sau đó liền ôm lấy eo tôi.

      "Bỏ ra." Tôi giãy dụa, dùng sức tách cánh tay .

      "Đừng lộn xộn, thắt lưng đau sao?" Cánh tay rắn chắc của chặt chẽ vây khốn tôi.

      đợi tôi tái phát cơn giận, thoải mái chặn ngang bế bổng tôi lên, " đưa em về phòng."

      nhàng bế tôi đặt xuống giường, cẩn thận lật người tôi nghiêng qua, vén áo sơ mi lên.

      Tôi nhanh chóng lăn mình cuộn ra phía bên kia giường, tràn ngập đề phòng lạnh lùng nhìn .

      " chỉ là nhìn xem có bị chảy máu hay ." thở dài, " ép buộc em nữa. qua nhiều ngày như vậy, có chạm vào em chưa?"

      " ra ngoài ." Tôi đưa lưng về phía , chui mình vào chăn, "Tôi muốn ngủ."

      "...... Lăng Tịch." hình như ngồi xuống giường, tôi càng xê dịch mình lùi vào sát bên trong hơn.

      "Điều em vừa khi nãy, đều là tật. .... có lời nào biện giải." Giọng rất , gần như là thậm tự nhủ, "Khi bắt đầu rất hận em, kỳ là hận cha của em. ... giờ rất hối hận, em với cha em giống nhau, em... rất lương thiện."

      Tôi cắn chăn, trong lòng khá là buồn bã. Thiện lương có ích gì? Còn phải bị các người biến thành quân cờ, bên lợi dụng, bên phải chịu đựng bị trả thù.

      " ...... nên đối xử với em như vậy, hãy tin , chỉ muốn bồi thường cho em."

      Tôi kéo chăn xuống, ràng: "Thả tôi , chính là bồi thường tốt nhất."

      im lặng lâu sau mới : " tại được."

      " ra ngoài!" Tôi lớn tiếng . Tôi muốn nghe thêm chữ nào nữa! Quả là kẻ tiểu nhân vô sỉ đến cực điểm! Vừa giải thích, thỉnh cầu tôi tha thứ, lại vừa suy tính lợi dụng tôi.

      "Lăng Tịch, cho ít thời gian," hạ giọng , "Có số việc, tóm lại cần phải giải quyết xong. Có lẽ từ phía em nhìn vào, vẫn tổn thương em, sau này em hiểu được, làm như vậy là có nỗi khổ tâm, là vạn bất đắc dĩ. bảo đảm, sau khi tất cả chấm dứt, bù đắp lại cho em."

      "Bù đắp lại?" Tôi cười nhạo, chua chát , " muốn bù đắp lại như thế nào? Vẫn giam giữ tôi ở nơi này, để tôi lãng phí cuộc sống từng ngày trong thù hận và tuyệt vọng, chính là cách thức bù đắp lại?"

      "Lăng Tịch," bất đắc dĩ mà lại mang theo giọng điệu tức giận , "Trừ tại thả em , tất cả những chuyện khác đều trói buộc em. rồi, sau này có ai coi em trở thành phạm nhân. Em có thể ở nhà làm chuyện mình thích, nếu cảm thấy buồn, em muốn ra ngoài, còn ai dám cản trở nữa. Em có thể dạo phố, có thể mua sắm, vẫn là câu kia, chỉ cần em hứa chạy trốn, tùy tiện dựa theo cách em muốn giải trí tiêu khiển, đều có ý kiến. Em cần cái gì, biết đều có thể thỏa mãn cho em. Để em đối với cuộc sống cảm thấy thù hận và tuyệt vọng, căn bản phải ý định ban đầu của , ngược lại, hy vọng em về sau mỗi ngày đều có thể trải qua vui vẻ thoải mái chút. Có hiểu ?"

      Tôi lặng yên lúc lâu sau, với lời nửa tin nửa ngờ. Nếu những chuyện này đều là , tôi đây hẳn là cực kỳ may mắn. Chỉ cần tôi cẩn thận lên kế hoạch tốt, rời khỏi nơi đây ắt là vẫn còn có cơ hội.

      "Hy vọng đều là ." Giọng tôi dịu lại, thản nhiên , "Tôi rất mệt."

      "Em biết," xoa tóc tôi, "Ngủ ngon."

      Tôi vẫn nhúc nhích, lẳng lặng để mặc ém lại góc chăn phía sau lưng, nghe tiếng đứng dậy tắt đèn rời , nhàng giúp tôi đóng cửa phòng lại.

      Trong bóng đêm, tôi trước sau vẫn mở to đôi mắt. tuần lễ hẳn là đủ rồi, trong vòng tuần tôi nhất định phải rời khỏi nơi này.

      Hết Chương 75

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :