1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ám chiến tâm huyền - Huyền Lộng (77/77 + PN5/5)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 59

      Editor: ton ton


      Giang Triết Tín đường chạy như bay, mặt mày căn thẳng lời, ngừng đạp xuống chân ga. Tâm tình của tôi cũng giống như . Tuy rằng điều kiện với nhưng chuyện này cũng ảnh hưởng gì đến lo lắng của tôi đối với Giang phu nhân.

      Chỉ dùng thời gian nửa so với bình thường, xe thắng gấp trước cửa lớn Giang gia.

      "Xuống xe!" hung thần ác sát tức giận nhìn tôi, khẩu khí cực kỳ ác liệt.

      Tôi biết vì vừa rồi bất đắc dĩ thỏa hiệp mà phẫn hận cam lòng. Tôi so đo với , cũng hề thấy đắc ý vì đạt được mục đích, ngoan ngoãn mở cửa nhanh chóng nhảy xuống xe.

      Cửa sắt Giang gia mở ra,"Thiếu gia, Hứa tiểu thư, hai người trở lại. Lão gia rất sốt ruột đây." Người đàn ông mở cửa vui buồn lẫn lộn .

      Tôi gật đầu muốn vào trong, Giang Triết Tín chụp lấy tay tôi, bước nhanh kéo tôi vọt vào.

      Trước cửa nhà chính, dừng chân lại, quay đầu nhìn tôi chằm chằm, tay tôi ra sức siết lại, từ trong kẽ răng nặn ra từng chữ cảnh cáo: "Mẹ vẫn bệnh, đừng lung tung."

      Ngón tay của tôi đều sắp bị bóp nát, tôi nhíu mi cắn răng : " cũng đừng quên ước định của chúng ta."

      Hai mắt gần như sắp phun hỏa đến nơi, hề nhìn tôi, đẩy cửa ra lôi tôi vào.

      Giang Hoa ngồi mình ghế sô pha trong phòng khách, cau mày, ánh mắt vô cùng lo lắng, nhưng lại vẫn trầm tĩnh như trước. Nhìn thấy chúng tôi, gật đầu rất : "Hai con trở lại."

      "Cha, mẹ con người......" Giang Triết Tín buông tay, sải từng bước đến dồn dập hỏi.

      "Vừa rồi tỉnh lại, giờ vừa uống thuốc xong ngủ rồi. Hai con ngày mai quay lại thăm bà ấy ."

      "Bác sỹ sao? Có nghiêm trọng ? Rốt cuộc là bệnh gì?" Giang Triết Tín liên tục trùng điệp hỏi.

      Giang Hoa im lặng vài giây mới : "Vẫn phải làm thêm bước kiểm tra nữa mới có thể chuẩn đoán chính xác. Bọn họ đem mẫu máu về xét nghiệm rồi."

      Giang Hoa tuy rằng bình tĩnh vững vàng, xếp từ đơn giản, nhưng tôi ràng nghe ra được mùi vị bất thường. Trong tiềm thức, tôi có dự cảm, Giang phu nhân nhất định phải cảm mạo phát sốt bình thường đơn giản như vậy.

      Tin chắc Giang Triết Tín cũng có điều lo lắng, nghe Giang Hoa xong, cũng hề buông lỏng nét mặt. Nhất thời trong phòng tĩnh lặng lại, áp lực tiếng động nặng nề đè xuống làm người ta thở nổi.

      lâu sau, Giang Triết Tín đánh vỡ yên lặng: "Con vẫn muốn lên nhìn mẹ lát. Con làm ồn đánh thức mẹ đâu."

      Giang Hoa trầm ngâm lát, gật đầu.

      Trong phòng khách chỉ còn lại tôi cùng Giang Hoa. Tôi và ông ta có chuyện gì để , chỉ có cúi đầu đứng ở đó, trong lòng phần nhiều lo lắng cho bệnh tình của Giang phu nhân.

      " Hứa," Giang hoa bỗng nhiên gọi tôi, tôi ngẩng đầu nhìn ông ta, trong mắt ông ta chứa do dự và đấu tranh, dường như biết mở miệng thế nào, "Có lẽ chúng ta có chút hiểu lầm , để cho chịu khổ. Bác của lần này....... Tình hình được tốt, tôi nghĩ..... Bà ấy thể chịu nổi kích thích, .... "

      Tôi hiểu được ý của ông ta. Từ lâu tôi đoán được, chuyện của Giang Thư Duyệt hai cha con Giang Hoa đều rất , chỉ có giấu diếm Giang phu nhân. Tất cả mọi thứ Giang Triết Tín gây ra cho tôi, Giang Hoa cũng đều biết hết, nhìn thái độ ông ta bình thường đối xử với tôi là hiểu ngay. Suy cho cùng, ông ta cũng là người cha đáng thương mà thôi, nếu bảo tôi oán hận ông quả tôi từng có, nhưng mà bây giờ, càng nhiều hơn vẫn là áy náy.

      "Giang tiên sinh, Giang phu nhân luôn luôn đối tốt với tôi, tôi nhìn ra được, tôi càng vì vậy cảm kích bà sâu sắc. Bây giờ Giang phu nhân bị bệnh, tôi cũng vô cùng khổ sở, tôi hy vọng bà có thể nhanh chóng khôi phục sức khỏe. Có điều gì cần tôi làm tôi nhất định dốc hết sức mình ra." Bất luận ông ta có tin hay , lời này tôi đều là chân tâm mà .

      "Tốt, tốt." Giang Hoa mang theo hoài nghi nhìn tôi, cuối cùng vẫn gật đầu, giọng thở dài, "...... Là đứa trẻ tốt. Chỉ tiếc......" Tiếp theo sau còn nghe được tiếng nữa, nhưng tôi hoàn toàn hiểu được.

      Giang Triết Tín lên lâu, tôi và Giang Hoa chờ , cũng còn chuyện với nhau nữa.

      Cuối cùng Giang Triết Tín chậm rãi xuống lầu, tôi nhìn , bất giác trực tiếp thốt ra câu hỏi mà mình tự biết: "Giang phu nhân...... Thế nào rồi?"

      "Mẹ luôn ngủ, tôi tin bà việc gì đâu, ngày mai khỏe thôi." thực kiên định . mang cho chúng tôi lòng tin, cũng là tự mang lại cho mình lòng tin.

      "Triết Tín, con và Hứa cũng nghỉ ngơi . Để cha chăm sóc cho mẹ con." Giang Hoa đứng lên.

      "Vậy được, cha. Ban đêm có chuyện gì cha hãy lập tức gọi con dậy." Giang Triết Tín vươn tay tới tôi, "Lăng Tịch, chúng ta ."

      Tôi tình nguyện bị lôi kéo , Giang Hoa ở sau lưng chúng tôi thêm: "Triết Tín, con hãy chăm sóc tử tế cho Hứa nhé."

      Giang Triết Tín quay đầu đáp lời, "Con biết rồi, cha." Nhưng ánh mắt vẫn nhìn tôi.

      Tôi nghiêng đầu tránh tầm mắt , bước theo trở lại căn lầu .

      Đồ đạc trong nhà bày biện y như ban đầu, chút thay đổi. Chỉ có tâm tình từ lâu còn như trước đây, chẳng qua ngắn ngủi có mấy ngày, lần nữa bước vào căn phòng này, giật mình cứ ngỡ như qua cuộc đời.

      "Nghỉ ngơi sớm ." đứng ở cửa, cũng lập tức bỏ .

      Tôi đưa lưng về phía , hề mở miệng.

      lát sau, đóng cửa phòng, tôi thở phào hơi.

      Tôi ngồi xuống ghế trúc, sức lực cả người giống như bị tháo cạn.

      Rốt cục vẫn trở lại rồi, hết thảy dường như trở lại điểm ban đầu. Lòng tôi trận thít chặt, giống như bị ong độc đốt cái. Hồi ức thống khổ lại lần nữa bắt đầu có khuynh hướng bao trùm lên, tôi dùng sức lắc mạnh đầu, bắt buộc bản thân ngừng tiếp tục nghĩ ngợi nữa.

      giống, lần này giống. Tôi tự an ủi mình, lần này chính là thăm Giang phu nhân, khi Giang phu nhân khôi phục sức khỏe, tôi liền lập tức rời . còn nhiệm vụ nữa, bao giờ cần ngụy trang nữa, cần trăm phương ngàn kế tính toán nữa. Điều quan trọng nhất là tôi còn cần phải lừa gạt Giang phu nhân nữa.

      Dưới cơn hoảng hốt mãnh liệt có nguyên do, tôi đến cả quần áo cũng thay liền nằm lên giường. Chăn gối vẫn có hương vị ánh nắng như cũ, chỉ là tôi biết tối nay tôi nhất định mất ngủ.

      Đêm dài dằng dặc gian nan dị thường, trong bóng tối, tôi từ đầu đến cuối đều mở to mắt dám ngủ. Tôi sợ lại chìm vào trong ác mộng, cho dù ở trong mộng tôi cũng tình nguyện gặp lại những người đó.

      biết sau lần trở mình trằn trọc thứ bao nhiêu, ánh sáng mỏng manh cuối cùng cũng từ khe hở cửa sổ chiếu vào, tôi như nhìn thấy cứu tinh vội ngồi dậy, chạy đến phòng tắm rửa mặt.

      Khi tất cả được xử lý sạch , sắc trời chẳng qua chỉ vừa trắng sáng. Tôi ra khỏi căn lầu , mặt cỏ trong vườn hoa, phía trước nhà chính còn đèn đuốc ràng sáng trưng, dường như cả đêm chưa từng tắt. Tim tôi bắt đầu đập theo quy luật, căn bản kịp suy nghĩ, liền chạy chậm vào.

      Trong phòng khách có ai, người giúp việc bưng chậu rửa mặt vội vàng từ cầu thang xuống. Tôi đón trước mặt: "Phu nhân thế nào ?"

      "Phu nhân ban đêm phát sốt cao, lão gia gọi bác sỹ tới, bận rộn cả đêm. Thiếu gia lầu."

      "Bây giờ sao? Bây giờ thế nào rồi? Giảm sốt chưa?" Tôi vội vàng hỏi.

      "Dường như vẫn chưa." Người giúp việc cũng rất lo lắng, thực sốt ruột tiếp.

      Tôi vịn cầu thang chậm rãi lên, cửa phòng ngủ chính hoàn toàn rộng mở, Giang Hoa ngồi giường nắm chặt tay Giang phu nhân, Giang Triết Tín đứng ở góc khác nghiêng người, đổi túi nước chườm trán cho Giang phu nhân. Tôi thấy được vẻ mặt bọn họ, chỉ nhìn được Giang phu nhân hơi nhíu mi, ánh mắt nhắm chặt, hai má đỏ bừng khác thường, cánh tay khác ghim kim truyền dịch.

      Giang Triết Tín quay đầu, mặt lo âu, trong mắt đều là tơ máu, ràng cũng là đêm ngủ. Nhìn thấy tôi, lập tức cúi đầu ghé sát bên tai Giang phu nhân giọng: "Mẹ, Lăng Tịch đến rồi đây."

      Tôi qua đứng ở bên người Giang Triết Tín. Qua vài giây sau, Giang phu nhân chậm rãi mở mắt, nhìn tôi lộ ra nụ cười tươi, vô cùng suy yếu : "Lăng Tịch, con trở lại."

      "Mẹ, con về rồi ạ. Mẹ khỏe chút nào chưa?" Tôi khom người cúi xuống, nhàng nâng bàn tay ghim kim truyền dịch của bà, cố nén khổ sở, run giọng hỏi.

      Bà gật gật đầu, "Khỏe hơn nhiều. Mọi người đều đừng lo lắng. Cha con có khỏe ?"

      "Bác Hứa sao cả ạ, mẹ, người đừng lo lắng. Hãy nghỉ ngơi nhiều." Giang Triết Tín giành trước .

      "Đúng vậy nha, Bội Phân, chính em cũng bệnh, đừng lo lắng nhiều." Giang Hoa cũng .

      Tôi phen mơ hồ, nhìn Giang phu nhân theo bản năng gật đầu cái. Bà mới thoải mái, hình như rất mệt mỏi, lại lần nữa nhắm mắt.

      Giang Triết Tín nhìn tôi đưa mắt cái, chúng tôi nhàng rời khỏi phòng ngủ xuống cầu thang vào phòng khách.

      "Cha tôi với mẹ, cha em bệnh cũ tái phát, chúng ta từ làng du lịch trực tiếp mua vé máy bay thăm ông ta." giọng giải thích.

      Tôi bừng tỉnh hiểu ra, gật gật đầu.

      "Bác sỹ thế nào?" Tôi hỏi, tại tôi chỉ quan tâm Giang phu nhân, đối với chuyện này của chẳng muốn so đo.

      Giang Triết Tín sắc mặt trở nên ngưng trọng, mấp máy môi mới nặng nề : "Kết quả kiểm tra máu tốt lắm. Nhưng vẫn thể xác định, phải đợi kết quả lấy tủy kiểm tra mới biết được."

      "Lấy tủy kiểm tra?" Tôi quá sợ hãi, khái niệm y học về danh từ này trong đầu hữu hạn, nhưng tôi mơ hồ biết được chuyện này hình như có liên quan đến bệnh bạch cầu, "Sao lại như thế? Sức khỏe Giang phu nhân luôn rất tốt, sao như vậy? Nhất định là đoán sai rồi."

      Giang Triết Tín thở sâu, cố gắng khắc chế cảm xúc: "Sức khỏe mẹ tôi phải là lúc nào cũng tốt, nhất là sau khi sinh Tiểu Duyệt.... chính là em tôi, sức đề kháng miễn dịch kém hơn người bình thường rất nhiều. Bao nhiêu năm qua, cha tôi trước sau đều rất cẩn thận chăm sóc cho bà, chưa từng ngừng tìm y hỏi dược, hy vọng có thể giúp bà tăng cường thể chất. Cũng bởi vì như thế, mẹ sợ cha lo lắng quá mức, mỗi khi cơ thể khỏe, chỉ cần có thể chịu đựng được, mẹ cũng hé răng. Lần này phát bệnh lại vô cùng hung mãnh, bác sỹ thể nào trước kia chút dấu hiệu cũng có, dưới truy vấn của cha tôi, mẹ mới , choáng đầu và sốt chỉ có hai lần."

      Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, Giang phu nhân sức khỏe tốt, Tiểu Duyệt mới do ca ca mang theo, Tiểu Duyệt lúc còn rất rất hiểu chuyện, còn biết bưng thuốc cho mẹ uống, nhưng mà, nhưng mà đứa trẻ đáng như thế, cứ vậy mà....! Cảm giác tội lỗi mãnh liệt nảy lên, tôi ràng biết chân tướng, tôi thể cứ tiếp tục làm bộ mình biết gì.

      Tôi dám đối mặt với ánh mắt Giang Triết Tín, thào : "Thực xin lỗi."

      Hết Chương 59

      @Cỏ Mayy : Truyện của Huyền Lộng thường ngược ghê gúm, bạn thử xem bộ " thể " của chế là biết liền. Màu hường trong truyện này hem có -_--_- Bắt đầu từ bây giờ sáng sủa hơn thôi
      @Jeremej San : từ bi giờ đỡ đau tim hơn rùi.
      thutran, bornthisway011091, Jeremej San2 others thích bài này.

    2. Cỏ Mayy

      Cỏ Mayy New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      28
      @tonton haiz đọc mà đau tim theo 2 ổng bả TvT mong là HE ㅠㅠ
      cảm ơn vì bạn edit ^^
      thutrantonton thích bài này.

    3. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 60

      Editor: ton ton


      "Cái gì?" Giang Triết Tín lại sát gần tôi hỏi, "Em cái gì?"

      "Tôi rất xin lỗi, tin rằng Giang phu nhân nhất định có việc gì." Giọng của tôi đều phát run, tôi rất có lỗi với người mẹ thiện lương như vậy, chủ định từ trước vẫn phải lừa gạt bà, do thể ra khỏi miệng được, nên tôi cách nào báo cho bà biết chuyện Tiểu Duyệt còn nhân thế nữa, hãy cứ để bà ôm ấp hy vọng , rằng là có lẽ có ngày Tiểu Duyệt trở lại ở bên cạnh bà.

      Giang Triết Tín lấy tay lau nước mắt tôi, giọng của cũng run run, "Đừng khóc. Đừng để cho mẹ nhận ra được. Bất luận kết quả chuẩn đoán chính xác là cái gì cũng thể để cho bà biết được."

      Nghe xong, nước mắt tôi rơi càng nhiều hơn, ngực nghẹn ứ rất khó chịu, sắp thở nổi nữa.

      "Xin cho tôi luôn theo cạnh mẹ, tôi muốn săn sóc cho mẹ. Mẹ nhất định khỏi hẳn." Tôi tránh khỏi tay , tự mình ngừng lau quệt nước mắt, "Bệnh tình nhất định tệ như vậy đâu, con người mẹ tốt như vậy, trời cao phù hộ cho mẹ."

      im lặng lâu sau, mới rất rất giọng : "Cám ơn em."

      Tôi lần nữa rửa mặt trang điểm lại, mới cùng Giang Triết Tín trở lên lầu. Giang phu nhân lại mê mang nặng nề ngủ . Giang Hoa trước sau vẫn luôn duy trì tư thế đó, vẫn nhúc nhích nhìn chăm chú vào gương mặt ngủ của bà, nắm lấy tay bà.

      Giang Triết Tín tay lấy túi nước chườm trán Giang phu nhân xuống, tôi từ trong tủ lạnh lấy ra mảnh xếp mềm đặt lên đầu bà.

      Thời gian phảng phất như dừng lại, chúng tôi ngoại trừ cách đoạn thời gian đổi mới túi chườm nước, thời gian còn lại cả ba người đều hóa thành những bức tượng điêu khắc yên lặng.

      Chị Chu vài lần lên xin ý kiến về thời gian dùng cơm, nhưng mà chúng tôi ai nấy đều có tâm tư ăn. Chị ấy khuyên bảo Giang Hoa: "Lão gia, ngài cũng phải bảo trọng thân thể, phu nhân rất nhanh khỏe lại. Nếu ngài cũng ngã bệnh, phu nhân càng sốt ruột và lo lắng hơn a."

      Giang Triết Tín cũng : "Cha, người nghỉ ngơi chút . Con và Lăng Tịch trông giữ ở đây."

      Giang Hoa mực làm như nghe thấy.

      Tôi nhìn dáng vẻ ông ta chuyên chú chấp nhất nhìn chăm chăm vào Giang phu nhân, nội tâm có chút chấn động. 'Chấp tử chi thủ, tương nhu dĩ mạt'(1) có phải chính là chỉ tình huống vào lúc này hay ? Tôi thể nghĩ về cha nuôi và mẹ nuôi, cũng đồng dạng làm vợ chồng vài chục năm với nhau, cũng đồng dạng thai nghén nuôi dạy hai người con, nhưng mà ở trong trí nhớ của tôi, cha nuôi vĩnh viễn đều luôn bận rộn việc riêng của mình, còn mẹ nuôi rất độc. Tôi thể đưa ra bình luận giữa cha nuôi và Giang Hoa đến tột cùng ai kiêu hùng hơn ai, nhưng nếu bàn về tình nghĩa kết tóc, tôi thể thừa nhận chung quy Giang Hoa cao hơn bậc.

      (1)Nắm lấy tay nhau, tương cứu khi gặp khó khăn, hoạn nạn

      Bác sỹ gia đình dẫn theo y tá đúng mười giờ có mặt, bọn họ hẳn thương lượng xong vào ban đêm.

      Giang Hoa cuối cùng mở miệng, bảo tôi và Giang Triết Tín xuống lầu ăn cơm, mà bản thân ông ta vẫn muốn ở lại trong phòng, nhìn bác sỹ và y tá lấy mẫu tủy của Giang phu nhân.

      Tôi và Giang Triết Tín yên lặng ngồi ở bàn ăn, ai nấy đều ăn vô, đều ôm tâm .

      Chị Chu xới cơm đến cho chúng tôi, mỗi lần đều : "Phu nhân nhất định có việc gì, nhất định có việc gì." tiếp tiếp, đến đôi mắt cũng đỏ ứng. Chị ấy buông chén, trốn vào phòng bếp cả buổi thấy trở ra.

      Bác sỹ dùng thời gian nửa giờ hoàn thành việc lấy tủy, lúc chúng tôi trở lên, ông ta thấp giọng khuyên giải an ủi Giang Hoa.

      Nhìn thấy chúng tôi lên đến, bác sỹ và Giang Hoa nhìn nhau gật đầu, Giang Hoa lên tiếng: "Triết Tín, con cùng cha tiễn bác sỹ."

      Giang Triết Tín đáp ứng, lại với tôi: "Lăng Tịch, em ở lại cùng mẹ."

      Y tá lại thay chai truyền dịch nữa cho Giang phu nhân, bà trước sau vẫn mê man, hai gò má ửng đỏ hồng, nhưng môi lại tái nhợt, hơn nữa khô nứt.

      Tôi xin y tá miếng bông tiêu độc, thấm ướt nước để lau môi Giang phu nhân.

      Cha con Giang Hoa lâu, tới gần giữa trưa mới trở về.

      Giang Hoa như cũ ngồi ở ghế , đưa tay cầm lấy tay Giang phu nhân. Vào lúc đó, Giang phu nhân chậm rãi mở mắt.

      "Bội Phân."

      "Mẹ".

      Cha con họ phụ tử đồng thời lên tiếng. Tôi cũng ngạc nhiên vui mừng nhìn Giang phu nhân, cầm miếng bông khử trùng giơ giữa trung, hoàn toàn quên mất phải làm cái gì.

      Giang phu nhân hé môi mỉm cười, lần lượt nhìn từng người chúng tôi phen, tinh thần tựa hồ khôi phục ít.

      Y tá hạ túi chườm nước xuống, thử đo nhiệt độ trán Giang phu nhân, vui mừng : "Thân nhiệt phu nhân cuối cùng cũng hạ."

      Giang phu nhân nhìn Giang Hoa thong thả : " xem này, em chỉ phát sốt bình thường thôi, đừng lo lắng, rất nhanh tốt rồi. lại dọa bọn đến sợ hãi." Lại quay đầu nhìn tôi cùng Giang Triết Tín, "Cám ơn con, Lăng Tịch. Các con vẫn còn bị mệt do lệch múi giờ phải ? Đừng đứng ở đây, nhanh về ngủ ."

      "Mẹ, chúng con việc gì đâu, trở về cũng ngủ được. Mẹ phải nhanh chóng khỏe trở lại." Giang Triết Tín , tôi cũng gật đầu theo, cầm chén và bông gạc để sang bên.

      "Mẹ cảm giác tốt hơn nhiều, chỉ có cha các con chuyện bé xé ra to. A Hoa, xem trong mắt đều là tơ máu, cũng nên vào phòng cho khách ngủ giấc , cần ở lại với em đâu. Chỗ này chẳng phải có y tá sao?"

      Giang Hoa điềm đạm cười: " ở cùng em thêm lát nữa." Rồi với chúng tôi, "Triết Tín, Lăng Tịch, hai con nghỉ , đừng để mẹ con lo lắng." Ánh mắt nhìn chúng tôi ràng có thâm ý.

      Giang Triết Tín đành phải : "Vậy được. Con và Lăng Tịch nghỉ chút, buổi tối qua lại đây ngồi với mẹ."

      Giang phu nhân cười gật đầu.

      Vừa xuống thang lầu, tôi rút bàn tay Giang Triết Tín nắm ra, nhìn nhìn tôi, cũng có cưỡng ép kéo tay tôi lại nữa, chỉ : "Hãy ngủ giấc cho tử tế, sức khỏe em cũng chỉ mới vừa khỏi thôi. Tôi biết, đêm qua em cũng nghỉ ngơi tốt, cặp mắt sưng cả lên rồi."

      Tôi nghĩ chốc mới thản nhiên : " cũng vậy, trong mắt đều là tơ máu. Giang phu nhân là người rất tỉ mỉ, nếu muốn làm bà lo lắng, cũng ngủ giấc rồi quay lại thăm bà." xong, tôi thẳng bước ra ngoài, nhìn thêm cái nào nữa.

      Trở lại phòng tôi trực tiếp nằm giường, tôi mệt mỏi. Cả đêm cũng chưa ngủ, tinh thần và tâm tình vẫn luôn bị áp lực khẩn trương. tại thấy thân nhiệt Giang phu nhân hạ được, tinh thần cũng khôi phục rất nhiều, lòng tôi thế này mới kiên định. Tin rằng Giang phu nhân nhất định bị loại bệnh này, bà nhất định rất nhanh khỏe trở lại. Tinh thần vừa buông lỏng, uể oải, mệt mỏi liền giống như hồng thủy chụp lên tôi, rất nhanh tôi chìm vào mộng đẹp.

      giấc này vừa nằm ngủ đến gần chạng vạng, hơn nữa chút mơ cũng thấy. Tỉnh lại lần nữa, cảm giác mệt nhọc như có cơn gió thổi qua quét sạch. Tôi nhớ đến thăm Giang phu nhân, rửa mặt chải đầu qua loa, lại thay bộ váy ở nhà tôi ra khỏi cửa phòng.

      Mới vừa đến đầu cầu thang tôi liền thấy Tiểu Phượng đưa lưng về phía tôi cúi đầu ngồi ở bậc thang cuối cùng, bả vai hơi run rẩy, hiển nhiên là đè nén tiếng khóc.

      Tôi bước nhanh xuống lầu, đứng bên hỏi: "Tiểu Phượng? Em làm sao vậy?"

      Tiểu Phượng quay đầu nhìn người đến là tôi, chậm rãi đứng lên, ánh mắt sưng đỏ, mặt đều là nước mắt.

      "Em làm sao vậy? Ai khi dễ em?" Tôi đứng trước mặt giúp bé chùi nước mắt.

      bé lắc đầu, nước mắt rơi vừa nhiều vừa mau, nghẹn ngào : "Dì Giang mắc bệnh ung thư bạch cầu cấp tính."

      Tôi thoáng chốc ngây người, lập tức : "Đừng bậy! Vẫn còn chưa có chuẩn đác chính xác. Nhiệt độ cơ thể Giang phu nhân giảm, bác sỹ chỉ là nghi ngờ, nghi ngờ thôi em hiểu ? Bọn họ nhất định nghĩ sai rồi. Giang phu nhân có việc gì, chỉ là bị sốt bình thường thôi."

      Tiểu Phượng oa tiếng khóc lớn lên, đứt quãng : "...... chẩn đoán chính xác rồi, bác sỹ...... bác sỹ vừa mới đến. Dì Giang ...... sốt trở lại."

      Tôi quả thực tin vào tai mình, đẩy bé ra vội chạy ra ngoài.

      Sao có thể như thế? Tại sao có thể như thế?

      Giang Triết Tín ôm đầu ngồi trong sô pha phòng khách, nghe được tiếng động ngẩng lên, nhưng cũng là nước mắt ràn rụa mặt.

      Tôi đờ đẫn đứng ở cửa, còn nhấc được thêm bước chân nào nữa, dường như thể động đậy .

      dùng tay lau mặt, đứng lên chậm rãi tới, túm lấy cánh tay tôi ra ngoài.

      Cái gì tôi cũng phản ứng kịp, tùy ý kéo tôi về căn lầu . Tiểu Phượng còn ngồi ở chỗ cũ rơi lệ, thấy chúng tôi trở về, lập tức đứng lên chạy .

      Giang Triết Tín buông lỏng tay ra, tôi liền ngã ngồi sô pha, chân nhũn ra đứng được.

      "Là sao? Liệu rằng có hiểu lầm ? Chẳng phải buổi sáng vừa mới lấy tủy à? Thời gian ngắn như vậy, kết quả xét nghiệm có thể chuẩn xác sao?" Hơn nửa ngày, tôi mới tìm lại giọng của chính mình. Tôi suy nghĩ vô số khả năng, chỉ hy vọng là quá trình xét nghiệm sai sót, nên chuẩn đoán lầm.

      cũng ngồi vào sô pha, vùi mặt vào lòng bàn tay như cũ, lát sau mới ngẩng đầu : "Bác sỹ vừa trở về liền làm xét nghiệm phân tích ngay, ông ấy rất thận trọng, xác nhận xác nhận lại rồi mới đến báo cho chúng ta."

      "Ông ấy có trị thế nào ? Có biện pháp nào?"

      Giang Triết Tín càng thấy ủ rũ, giọng trầm thấp dị thường: "Trước mắt có biện pháp tốt hơn, chỉ có thể trị liệu thông thường trước, giảm bớt bệnh tình. Đồng thời tìm kiếm tủy thích hợp, chờ đến thời kì hòa hoãn làm phẩu thuật cấy ghép tủy. Nhưng mà bác sỹ cũng , thể chất mẹ tôi rất yếu, phẫu thuật cấy ghép tủy mạo hiểm rất lớn, rất dễ xảy ra biến chứng, xác suất phẫu thuật thành công cao." lấy tay chùi mặt, đổi lại ngữ khí kiên quyết : "Như vậy chúng tôi cũng buông tha, ngày mai tôi đến bệnh viện làm xét nghiệm máu."

      "Tôi cũng . Có phải chỉ cần nhóm máu giống nhau là được? Giang phu nhân thuộc nhóm máu gì?" Tôi cũng lau nước mắt, nếu có thể, tôi nguyện ý dùng màu mình đổi lại sức khỏe cho Giang phu nhân.

      " phải, quá trình xét nghiệm máu thích hợp rất phức tạp, bác sỹ nhóm máu giống nhau có quan hệ huyết thống tỷ lệ trùng khớp tủy bất quá cũng chỉ 20% đến 30%, người liên quan tỷ lệ là 1/100.000, gia đình chúng tôi mọi người thuộc nhóm máu A."

      Tôi ngây người, tôi là nhóm máu B. Nhưng tôi muốn vì Giang phu nhân làm chút gì đó, "Tôi thuộc nhóm máu B, có phải chút khả năng cũng đều có?"

      "Tôi cũng biết, phải hỏi bác sỹ." nhìn tôi sâu, "Vô luận như thế nào, cám ơn em Lăng Tịch."

      Tôi lắc đầu, tôi cái gì cũng giúp ích được, nếu Giang Thư Duyệt có ở đây, phải chăng xác suất cứu được Giang phu nhân càng cao hơn? Thư Duyệt, Thư Duyệt đáng thương, Giang phu nhân đáng thương.

      "Lăng Tịch," Giang Triết Tín cắt đứt luồn suy nghĩ miên man của tôi, "Trong lúc điều trị thông thường, mẹ tĩnh dưỡng tại nhà, chúng ta phải giả vờ như có chuyện gì xảy ra, hiểu ?"

      Tôi rưng rưng gật đầu.

      "Mẹ rất thích em, em hãy ở cạnh bà nhiều hơn chút, bác sỹ , cảm xúc tại của bà rất quan trọng, nhất định phải làm bà vui vẻ." Giang Triết Tín xong thanh cũng trở nên nghẹn ngào.

      "Tôi biết. Tôi luôn ở bên bà, chăm sóc bà............." Tôi nổi nữa.

      "Đừng khóc, chúng ta cũng thể khóc." dựa qua, ôn nhu lau nước mắt cho tôi, "Chúng ta thăm bà."

      Đúng như Tiểu Phượng , Giang phu nhân lại phát sốt, vẫn luôn bị vây trong trạng thái hỗn loạn nửa tỉnh nửa mê. Y tá luôn bận rộn bên cạnh, ngừng dùng đủ các phương pháp vật lý giúp bà hạ nhiệt độ.

      Giang Hoa như trước ngồi ở chỗ kia, ánh mắt chớp nháy cái nhìn Giang phu nhân. Chẳng qua chỉ mới thời gian buổi chiều, dường như già rất nhiều.

      lâu sau, ông ta mới : "Triết Tín, thừa dịp mẹ con ngủ, chúng ta dùng cơm chiều."

      Chúng tôi yên lặng theo sau ông ta, vào nhà ăn ngồi xuống.

      Chị Chu mắt đỏ hồng dọn xong đồ ăn.

      "Chị Chu, về sau mỗi ngày như cũ đúng giờ ăn cơm." Giang Hoa căn dặn, chị Chu gật đầu.

      Giang Hoa lại nhìn về phía chúng tôi, ngữ khí bình tĩnh thong dong: "Chúng ta phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để mẹ các con lại lo lắng. Chúng ta chẳng những phải chăm sóc mình còn phải chăm sóc tốt mẹ các con. Tất cả mọi chuyện qua được nhắc lại nữa, sau này chúng ta chính là người nhà. Ăn cơm ."

      Ngực của tôi giống như bị đá đè lên, khổ sở, uất ức, áy náy tất cả đều nảy lên, nước mắt ngừng rơi vào trong bát. Giờ khắc này, tôi hoàn toàn quên Trình gia, ngay cả thương tổn đau đến khắc cốt ghi tâm mà Bá Văn gây ra cho tôi, dường như cũng trở nên phai nhạt.

      Giang Triết Tín dưới bàn ăn cầm tay tôi, ngón tay tôi cũng lạnh lẽo giống của .

      Vài giây sau, tôi giãy tay ra. Tôi nghe được tiếng thở dài như có như .

      Tất cả mọi thương tổn sau khi tạo thành, nhất định đều thể vãn hồi. Thương tổn Trình gia đối với Giang Thư Duyệt cũng thế, thương tổn Giang Triết Tín đối với tôi cũng vậy.

      Bệnh tình Giang phu nhân làm cho chúng tôi tại đều trở nên yếu đuối, chúng tôi cần đoàn kết mới có thể mạnh mẽ mà đối kháng căn bệnh quái ác này. Nhưng tôi rất ràng, đây chính là tạm thời tiêu giảm cừu hận và nghi kỵ tồn tại giữa chúng tôi, lại hoàn toàn có khả năng xóa bỏ, như chưa từng xảy ra chuyện gì.

      Hết Chương 60

    4. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 61

      Editor: ton ton


      Giang phu nhân sốt cao vào trưa ngày thứ ba mới hạ, trước khoảng thời gian này, bà trước sau vẫn luôn mê man.

      Chỉ có ba ngày mà thôi, thân thể vốn được tính là đẫy đà của Giang phu nhân gầy yếu hơn. Cả hai má tái nhợt, lõm sâu, hề có huyết sắc. Giữa lúc chúng tôi đau lòng bà chậm rãi mở mắt, lúc mới đầu dường như còn có chút hỗn loạn, rất nhanh bà thanh tỉnh hoàn toàn, tiếp theo đó trong khoảng thời gian ngắn nhất, nhìn tất cả mọi người chúng tôi mà nở nụ cười điềm tĩnh, an tường, vẫn như ôn nhu từ ái thường ngày của bà.

      Nụ cười của bà đẹp đẽ đến thế nhưng cũng làm cho người ta tan nát cõi lòng. Mới hai tiếng đồng hồ trước thời khắc này, chúng tôi nhận được điện thoại của bác sỹ, máu của tôi và Giang Triết Tín phù hợp với cầu. Giang Hoa vận dụng tất cả mọi quan hệ lần nữa tìm kiếm người hiến tủy thích hợp, mà trước khi tìm được chuyện chúng tôi có thể làm chỉ là chờ đợi.

      Bệnh tình Giang phu nhân tới khí thế hung mãnh thể lạc quan, bác sỹ cũng cách nào mang lại cho chúng tôi càng nhiều lòng tin

      "Bội Phân, cuối cùng em cũng hạ sốt. Em là làm mọi người chúng ta hoảng sợ, sau này thấy khỏe cho phép lại giấu diếm mọi người." Giang Hoa thương cầm tay Giang phu nhân, áp lên mặt ông, tràn đầy dịu dàng mà giận dỗi.

      "Đúng vậy, mẹ à. Người rốt cục cũng khỏe lên. Bác sỹ bảo chỉ cần hạ sốt là có chuyện gì lớn, chỉ có sức khỏe mẹ quá suy yếu, sau này phải mất thời gian rất dài để tĩnh dưỡng tử tế." Giang Triết Tín cũng mỉm cười tiếp lời.

      Tôi chỉ nghe, học dáng vẻ bọn họ cố gắng mỉm cười, nhưng căn bản dám lên tiếng. Tôi mãi được giống bọn họ kiên cường như vậy, tôi khống chế tốt cảm xúc của mình, sợ bản thân vừa ra tiếng bật khóc, biến khéo thành vụn.

      Nụ cười Giang phu nhân càng sâu, hơi hơi mấp máy môi, thanh mỏng manh cũng rất ràng: "Chính là hù dọa mọi người, từ sớm với mọi người có việc gì, các người lại tín."

      "Mọi người tin, vẫn luôn tin tưởng. Em có đói bụng ? Gầy sọp rồi. bảo chị Chu làm thức ăn em thích nhất, được ? Em phải bồi bổ cho tốt vào." Giang Hoa tràn đầy thương .

      "Được. Em đúng là đói bụng." Giang phu nhân yếu ớt gật đầu.

      "Con làm thức ăn với chị Chu." Tôi rốt cục tìm được cơ hội ra ngoài, như chạy trốn lao ra khỏi phòng.

      Tôi vừa , vừa điên cuồng rơi lệ, riêng gì vì Giang phu nhân, càng nhiều còn vì bản thân mình. Ứ đọng quá nhiều và quá lâu những khổ sở cùng đau đớn, khiến thần kinh tôi yếu ớt chịu nổi đòn. Vợ chồng Giang Hoa chắc chắn trải qua khảo nghiệm sinh ly tử biệt, mà tôi tức cảnh sinh tình, cơn đau đồng dạng thể đè nén. Tình tuyệt vọng, cuộc sống vô vọng, tất cả mọi thứ đều đè ép lên khiến tôi hít thở nổi ngụm khí.

      Đến phòng bếp, chị Chu nhìn thấy dáng vẻ của tôi mà hoảng sợ, chị run run giọng hỏi: "Phu nhân...... bà......."

      Tôi biết chị sợ hãi chuyện gì, tôi vừa quệt lau nước mắt, vừa cố sức : "Giang phu nhân hạ sốt, vừa tỉnh lại. Giang tiên sinh bảo chúng ta chuẩn bị cho bà thức ăn bà thích, tôi và chị cùng nhau làm."

      Chị Chu nhàng thở ra, ngừng lấy hai bàn tay khép lại trước ngực, vái lạy khoảng : "Cám ơn trời đất, như vậy tốt rồi, phu nhân là người tốt, ông trời phù hộ bà."

      Tôi vẫn còn rơi lệ, im lặng giúp chị Chu tay. có thiện báo ác báo như thường sao? Nếu có, Giang phu nhân tại sao gặp phải căn bệnh này? Cha nuôi, Bá Văn, Giang Triết Tín, thậm chí còn có tôi nữa, đáng phải có kết cục gì đây?

      Tôi cùng chị Chu bưng thức ăn lên lầu, tinh thần Giang phu nhân tốt lên chút, nhìn chúng tôi mỉm cười.

      "Phu nhân, người nên nhanh chóng khỏe lại." Chị Chu xong đỏ hoe đôi mắt.

      "Chị Chu, hai người làm món gì vậy, là thơm, tôi lại có hơi đói, tôi ở lại ăn cùng với mẹ." Khom người choàng chiếc khăn trước ngực Giang phu nhân, Giang Triết Tín lập tức chuyển đề tài.

      Giang phu nhân thương xoa xoa đầu Giang Triết Tín, tôi nhìn trong mắt bà chợt thấy có ánh sáng gợn sóng lóe qua, ràng bà rất nỡ, lòng tôi căn thẳng, bà biết gì về bệnh tình của mình sao?

      Tôi muốn đút cho bà ăn, lại bị Giang Hoa nhận lấy chén và thìa, "Để tôi."

      Giang phu nhân từ từ ăn, bà tự mình truyền cho chúng tôi thông tin, đó là đừng lo lắng cho bà.

      Sau khi ăn xong, bà rất nhanh lại vì mệt mỏi mà ngủ say.

      Mấy ngày kế tiếp, cũng vẫn là giấc ngủ chiếm đa số thời gian của bà, nhưng lúc tỉnh lại, tinh thần bà càng ngày càng tốt, điều này làm cho chúng tôi có cảm giác an ủi sâu sắc, đồng thời lần nữa thấy được hy vọng.

      Bác sỹ theo thường lệ mỗi ngày lại đây kiểm tra bệnh cho bà, điều chỉnh thuốc uống. Bác sỹ , "Trước mắt thời kì cấp tính phát bệnh vừa qua, là thời kỳ dịu , trong khoảng thời gian này rất quan trọng. Có thể nhìn thấy được, tự bản thân Giang phu phân có khát vọng muốn sống rất mãnh liệt, như vậy rất tốt."

      Chúng tôi đều hy vọng có kỳ tích xuất .

      Lại là ngày thời tiết rất đẹp, trong ánh nắng ấm áp sau giờ trưa, tinh thần Giang phu nhân tốt dị thường, đợi y tá rút kim truyền dịch mu bàn tay bà ra, bà với chúng tôi: "Cứ nằm mãi thành ra mốc meo. Em muốn ra ngoài hóng mát phơi nắng."

      Giang Triết Tín khôi phục ban ngày đến công ty, muốn khiến giang phu nhân nghi ngờ, chỉ có tôi cùng Giang Hoa ở cạnh bà tại nhà. Giang Hoa nhìn nhìn tôi, tôi biết như thế nào liền gật đầu.

      Giang Hoa : "Được rồi. Chúng ta đẩy em ra ngoài phơi nắng."

      Giang Hoa tự mình ôm Giang phu nhân xuống cầu thang, Giang phu nhân cười khẽ: " bế em cả đời, già già , vẫn là bế, nên phải luôn giữ sức khỏe tốt, nếu bế nổi em."

      Giang Hoa nhiều ngày như vậy cho tới nay lần đầu tiên cười ha ha, sau đó : "Yên tâm, có thể bế đến đến trăm tuổi."

      Tôi cầm chiếc chăn đơn mỏng sau họ, trong lòng đau xót, chỉ có thể vội vàng cúi đầu.

      Giang Hoa cẩn thận đặt Giang phu nhân lên xe lăn bên ngoài cửa, tôi cầm chăn phủ lên cơ thể bà. Giang Hoa đẩy bà chậm rãi bước .

      Giang phu nhân : "A Hoa, cũng mệt mỏi nhiều ngày như vậy rồi, nghỉ ngơi chút , ngủ trưa bù giấc. Để Lăng Tịch cùng em là được rồi, em muốn xem hoa của em. Được , Lăng Tịch?"

      "Vâng ạ." Tôi chút do dự ngụm đáp ứng, "Cha, người nghe mẹ , nghỉ ngơi chút. Con đẩy mẹ đến nhà ấm trồng hoa."

      Giang Hoa suy nghĩ chút, mới : "Được, Bội Phân, phơi nắng lát sớm chút trở về. Sau này còn có nhiều thời gian."

      Tôi đẩy Giang phu nhân dọc theo lối trong vườn đến nhà ấm trồng hoa, Giang phu nhân thanh thản dễ chịu nhắm mắt lại, mỉm cười : "Cuộc sống tốt đẹp. Thực luyến tiếc rời ."

      Tôi thiếu chút nữa rơi lệ tại chỗ, cực lực hít sâu ổn định cảm xúc, nửa ngày mới ra được tiếng: "Mẹ, người gì đâu vậy, nếu mẹ thích, con mỗi ngày đẩy mẹ ra phơi nắng xem hoa cỏ. Mẹ có thể sống lâu trăm tuổi đấy."

      Bà thở dài: "Sống lâu trăm tuổi là có khả năng, mẹ cũng sợ chết, chỉ là, tại nhắm mắt mẹ an tâm, rất nhiều chuyện mẹ cũng yên lòng."

      "Mẹ, người đừng như vậy, người đừng nghĩ nhiều. Sức khỏe của mẹ có chuyện gì lớn ....."

      "Lăng Tịch," Giang phu nhân dịu dàng ngắt lời tôi, mở to mắt nhìn tôi chỉ vào chiếc ghế cách đó xa : "Chúng ta đến chỗ đó."

      "Vâng." Tôi đáp lời, đẩy bà đến gần ghế.

      "Lăng Tịch, con đừng đứng, cũng ngồi xuống . Chúng ta cùng sưởi nắng mặt trời." Bà dặn dò.

      Tôi giúp bà điều chỉnh vị trí tốt, để cho ánh nắng chói đến mắt bà, sau đó ngồi xuống bên cạnh bà.

      "Lăng Tịch," Bà giữ chặt tay của tôi, dịu dàng ấm áp nhìn tôi : "Rất nhiều chuyện, mẹ vốn muốn chờ sau khi con và Triết Tín kết hôn mới với con, nhưng mà tại mẹ sợ đợi được giờ khắc ấy."

      Tôi kinh hãi: " , mẹ. Người......".

      "Lăng Tịch," Bà khẽ lắc đầu, ngăn cản tôi tiếp: "Con cần tiếp tục giấu mẹ, cơ thể mẹ tự mình mẹ biết. Các con cho rằng mẹ bệnh đến hồ đồ rồi sao? Mẹ biết các con sợ mẹ chấp nhận nổi đả kích, mẹ cũng sợ các con khổ sở. Nhưng mà Lăng Tịch, có chút việc bây giờ mẹ nhất định phải nỏi, sợ sau này còn cơ hội nữa, mẹ ra cũng bất an. Coi như chỉ là bí mật của hai người chúng ta, được ? Mẹ vẫn luôn cảm thấy con rất hợp duyên với mẹ, mẹ tin rằng ông trời đau lòng mẹ bị mất con , cố ý đưa con đến bồi thường cho mẹ. Mẹ thực cảm kích, cũng cảm thấy đủ, tuy rằng con kia cuối cùng về được, nhưng tại mẹ lại có con."

      Tôi kịch liệt chấn động, sắc mặt đại biến cảm xúc sung động, hơn nửa ngày mới vừa hổ thẹn vừa gian nan trái lương tâm : "Mẹ, Tiểu Duyệt trở về. Cha và Triết Tín vẫn luôn tìm kiếm, ngày nào đó tìm được. Tiểu Duyệt nhất định trở về, mẹ nhất định phải chờ ấy trở lại." Chưa xong nước mắt tôi còn khống chế được bắt đầu chảy xuống.

      "Nó về được. Mẹ biết, mẹ đều luôn biết." Giang phu nhân khổ sở , trong ánh mắt lệ quang chớp động, lại giúp tôi lau nước mắt, dịu dàng : "Đừng khóc, Lăng Tịch. Con hãy nghe mẹ ."

      Hết chương 61

    5. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 62

      Editor: ton ton


      Lời Giang phu nhân làm tôi như bị sét đánh, thân thể cứng ngắc, thể mở miệng thể nhúc nhích, thậm chí lúc Giang phu nhân lau nước mắt mặt tôi, tôi chột dạ đến mức dám nhìn thẳng bà.

      "Tiểu Duyệt là ở tình huống ít khả năng nhất mà 'mất tích', cho nên, sau khi việc xảy ra, mẹ liền biết, nó phải lạc, mà là bị người ta bắt cóc." Vẻ mặt Giang phu nhân bình thản, từ tốn .

      Tôi biết Giang phu nhân trải qua bao nhiêu năm tháng thời gian để lắng đọng lại nỗi đau, ngày hôm nay mới có thể khi nhắc đến câu chuyện xưa xé nát tim gan, bà vẫn bình tĩnh như thế mà có oán hận.

      "Vài ngày sau khi xảy ra chuyện, mẹ cũng sụp đổ gần như muốn phát điên, sau đó có ngày, lúc ấy phụ thân Giang Hoa vẫn còn khỏe mạnh, cũng chính là cha chồng của mẹ đến với mẹ, A Hoa muốn quay lại Hắc đạo, chỉ vì truy xét tung tích con bị mất tích, thề sống chết báo thù. Con biết đâu, thời điểm đó cha chồng mẹ hao hết tâm lực đến thế nào mới đưa gia tộc Giang thị tẩy trắng nửa, chính bởi người tận mắt chứng kiến những bậc cha chú trước và các đồng trang lứa trong hắc đạo của người trải qua cuộc sống huyết vũ tinh phong, vết đao liếm máu đều có đường về, nếu kịp sớm bứt ra, đường sống càng càng hẹp, mặc dù cường thịnh nhất thời, nhưng cũng là vĩnh viễn có ngày yên tĩnh, huống chi nếu trở nên yếu , chắc hẳn là nhà tan người mất." Giang phu nhân đến nơi đây, dừng lại, hơi hơi thở dốc.

      "Giang phu nhân, người đừng có gấp. Sau này hãy tiếp cũng như nhau cả." Tôi vội vàng , lên xoa ấn ngực giúp bà thuận khí.

      Giang phu nhân điều hoà hơi thở, lắc đầu: "Để mẹ hết, bằng mẹ chết an, cũng mặt mũi nào gặp phụ thân Giang Hoa."

      Tôi hoàn toàn Giang phu nhân tại sao phải với tôi những chuyện này, nhưng tôi vẫn rất nghiêm túc cũng vừa nớm nớp lo sợ lắng nghe, bởi vì tôi cũng muốn biết, năm đó Giang Trình hai nhà rốt cục có ân oán thế nào.

      "Ngày đó, cha chồng mẹ cho mẹ biết những lợi hại thiệt hơn, đồng thời cũng quản mà cầu xin mẹ rằng, Bội Phân, con luôn luôn là người trí tuệ, thông minh, hiểu lí lẽ, con chính là phúc tinh của Giang Hoa, cha hôm nay xin con, chuyện của Thư Duyệt hãy nhẫn nhịn xuống , phải là cha lòng dạ độc ác, nhưng mà giữa bỏ qua đứa cháu và khiến cho cả gia đình lần nữa bị cuốn vào cuộc sống bấp bênh nguy hiểm, cha chỉ có thể chọn điều đầu tiên, cha muốn thấy Giang Hoa và Triết Tín lại có gì bất trắc." Giang phu nhân hơi khép mắt lại, thở dài , "Vẻ mặt khẩn thiết, lo lắng vào lúc đó của ông cụ, cho đến hôm nay mẹ vẫn còn nhớ ."

      Tôi có thể hình dung được ngày đó bọn họ thực quyết định gian nan đến mức nào, phát ra từ đáy lòng tôi bội phục kiên cường của Giang phu nhân, tôi thử hỏi: "Sau đó thế nào ạ?"

      "Sau đó, mẹ liền tỉnh táo lại. Sau khi cẩn thận suy nghĩ, mẹ biết mọi điều cha đều đúng. Me cực lực giúp phụ thân khuyên A Hoa, hơn nữa biểu lộ thái độ của mình, kiên quyết phản đối ông ấy trở về hắc đạo, càng thể mượn dùng thế lực hắc đạo tiến hành trả thù. Nếu mẹ liền mang Triết Tín rời khỏi ông ấy, rời khỏi Giang gia. Vì bản thân là người mẹ, nên mẹ thể trơ mắt nhìn con mình lại lẫn lộn trong hắc đạo, lại gặp phải nguy hiểm."

      "Cha nhất định đành phải đáp ứng," Tôi nhàng , "Bởi vì nhìn ra được, ông vẫn luôn rất mẹ."

      Giang phu nhân mỉm cười, thực , nhưng cũng thực hạnh phúc: "Đúng vậy. Cho đến hôm nay mẹ cũng hối hận chọn lựa ngày trước, nếu như lặp lại lần nữa, mẹ vẫn như cũ chọn ông ấy. Ban đầu ông ấy rất tức giận, nhưng cũng đành chịu, cuối cùng vẫn là đồng ý với mẹ, căn cứ theo trình tự luật pháp mà làm, trước hết báo án, do cảnh sát xử lý. Mà chúng tôi chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi kết quả, lần nữa dẫm vào hắc đạo vẩn đục. lần chờ đợi này chính là chờ đến gần hai mươi năm. Mẹ biết, Tiểu Duyệt từ lâu nó .... Nhưng mà, mẹ chỉ có thể ở trước mặt A Hoa và Triết Tín bày ra dáng vẻ giả vờ như vẫn tràn ngập hy vọng, thực tế... thực tế, mẹ cũng nỡ lòng dứt bỏ chút xíu hy vọng nhoi cuối cùng, mẹ cũng thường xuyên cơn hồ đồ trận tỉnh táo."

      Nghe đến đó, người nhà Giang gia hoàn toàn đều vô tội, trong lòng tôi lo sợ yên, Giang phu nhân đáng thương biết bao, mà tôi lại đảm đương vai trò gì chứ? Tôi cam lòng nhận kiểu kết cục này, hoàn toàn ôm ấp may mắn tôi hỏi: "Người biết là ai làm sao? Có ân oán gì mà lại phải như thế?"

      "Đúng vậy. Mẹ đoán được." Giang phu nhân đáp, tiếp đó có chút xuất thần. Dần dần lộ vẻ do dự, cuối cùng như là hạ quyết tâm: "Lăng Tịch, mẹ vốn muốn với con bọn họ là ai, nhưng mà mẹ muốn con giúp Triết Tín."

      Tôi giúp Giang Triết Tín? Tim tôi thình thịch đập loạn, nén được chột dạ, luôn cảm thấy trong lời của Giang có hàm ý khác, dường như thử tôi. Tôi dám lần nữa tùy tiện mở miệng.

      Giang phu nhân tiếp: "Lăng Tịch, còn nhớ đoạn thời gian trước, có người nhằm vào Giang thị chúng ta, định đoạt việc kinh doanh mà tung tin đồn nhảm ?"

      Tôi gật đầu, dè dặt : "Con nhớ hình như là Trình gia."

      " sai, chính là Trình gia." Sắc mặt Giang phu nhân có vẻ giận, nhưng giọng vẫn bình tĩnh như cũ, "Nhắc đến cũng coi như là ân oán dây dưa qua mấy thế hệ. Lăng Tịch, con biết là hắc đạo tàn khốc và vô tình cỡ nào, thế hệ ông nội của Triết Tín, Giang gia và Trình gia chính là hai con hổ tranh đấu ngươi sống ta chết hắc đạo, vì tranh đoạt địa bàn và bảo vệ lợi ích cho chính mình, hai nhà thương vong vô số kể, đều từng trải qua chuyện huynh đệ trong tộc chết thảm. Nếu là Trình gia thua Giang gia, cũng công bằng."

      Quả nhiên như thế. Cảm xúc của tôi lại càng thêm thấp xuống.

      "Cho nên, từng ấy năm tới nay, rút kinh nghiệm xương máu, mẹ cũng nguyện ý chấm dứt hết thảy ân oán, bằng , oan oan tương báo đến khi nào? Con hiểu ý của mẹ chứ, Lăng Tịch?"

      Tôi mờ mịt lắc đầu, bỗng nhiên cảm thấy lời Giang phu nhân quá thâm ảo.

      Giang phu nhân vuốt tóc tôi, khẽ thở dài: " tại mẹ yên lòng nhất chính là Triết Tín. Mẹ sợ mẹ rồi, nó còn kiêng dè gì nữa muốn tiến hành trả thù máu tanh. A Hoa vẫn luôn cho rằng chuyện gì mẹ cũng biết, nhưng mà ông ấy quên, Trình gia đối với mẹ cũng có phẫn hận, lúc trước, là mẹ cố ý cự tuyệt cha mẹ sắp xếp hôn của mẹ và Trình Quan Bác, chính là cha của Trình Bá Văn, mực muốn gả cho A Hoa. Kỳ , thời điểm đó mẹ biết Trình Giang hai nhà là kẻ thù truyền kiếp, mẹ chỉ cảm thấy A Hoa phúc hậu hơn, thực lòng thực dạ mẹ."

      Tôi kinh ngạc vạn phần, thể ngờ được cha nuôi và Giang phu nhân năm đó còn có tầng ân oán này. Nhớ tới cha nuôi đối xử với mẹ nuôi lãnh đạm, để trong lòng, chẳng lẽ ông ta từ đó đến giờ với Giang phu nhân tình cũ chưa dứt? Nhưng mà, ông ta tại sao còn có khả năng nhẫn tâm muốn đẩy Giang phu nhân vào chỗ chết, vì mà sinh hận ư?

      "Nhiều năm như vậy, mẹ cố nén đau đớn mất con , kiên trì cho rằng con chỉ bị lạc ngoài ý muốn, để cho A Hoa và Triết Tín hoàn toàn buông tha ý niệm báo thù trong đầu, giờ việc làm ăn của chúng ta quang minh chính đại, phát triển ngừng, cả nhà chúng ta cuộc sống hạnh phúc như vậy đủ rồi. Nhưng mà mẹ biết, A Hoa thỏa hiệp trước sau vẫn đều hề cam tâm tình nguyện, luôn canh cánh trong lòng. Năm đó tuy rằng ông ấy nghe theo lời cha chồng, giẫm lên vết xe đổ trả thù, nhưng sau khi nghiệp gia tộc hoàn toàn tẩy trắng, ông ấy nhanh chóng cùng giới chính trị, cảnh sát đả thông quan hệ. Làm cho thời điểm Trình gia bắt đầu tẩy trắng nghiệp, lại đón đầu công kích bọn họ, khiến bọn họ phải chuyển đến thị trường hải ngoại, nhường lại thị trường nội địa. Với những việc này, mẹ chẳng những khuyên can, mà còn hề hỏi đến. Đơn gian theo như tính cách A Hoa, nếu cho ông ấy lấy phương thức này xả giận, ông ấy nín nhịn đến sinh bệnh mất."

      Giang phu nhân dường như lại hơi mệt mỏi, tôi : "Giang phu nhân, chúng ta trở về . Ngày mai con nghe người tiếp."

      Bà lắc đầu, tiếp tục : "Mẹ nghĩ đến như vậy thái bình, thế nhưng Trình gia bỗng nhiên quay lại quốc nội, bắt đầu nhằm vào Giang thị, mẹ liền biết, nhất định có chuyện gì xảy ra. Lấy hiểu biết của mẹ đối với con trai, mẹ lo lắng nó lên kế hoạch trả thù, mà Trình gia cũng cam tâm bó tay chịu chết, mới lại bắt đầu đối chọi gay gắt nữa."

      thể , Giang phu nhân nhạy cảm vô cùng, bà tuy rằng biết chính xác, lại có thể thoáng liền biết thực chất.

      "Nếu chỉ có phương diện làm ăn kinh doanh giở thủ đoạn triển khai cạnh tranh, cũng có gì, nhưng mẹ lo lắng Triết Tín mất lý trí sử dụng thủ đoạn phi thường đụng chạm đến pháp luật."

      Hiểu con ai bằng mẹ, tôi căm giận nghĩ, Giang Triết Tín xác thực vì trả thù tiếc lấy thân thử nghiệm: Lừa đảo kinh tế, giam cầm phi pháp, bạo lực cưỡng gian, xâm phạm thân thể và ngược đãi. Nếu phải ngày đó tôi cũng có kế hoạch, chỉ dựa vào bất kỳ trong những điều đó cũng có thể đẩy vào tù. Có lẽ dựa vào thế lực và quan hệ của Giang gia, đến mức làm cho ở tù cả đời, nhưng mà tóm lại cũng khiến danh dự của mang quét rác.

      "Bây giờ nó lớn, làm việc chu toàn bí mật, mà mẹ lại hỏi ra được manh mối gì. Nếu mẹ mắc bệnh này, cũng thôi , còn có thể theo dõi nó thêm vài năm. Nhưng mà.... mẹ sợ bản thân mẹ vừa , nó còn cố kỵ. A Hoa chỉ sợ cũng khơi lên tâm trả thù, chẳng những ngăn cản có lẽ còn có thể tham dự vào. Nếu như vậy cuối cùng vẫn là lưỡng bại câu thương, thế , mẹ nhẫn nhiều năm như vậy, chẳng phải uổng phí khổ tâm sao? Tiểu Duyệt đáng thương của mẹ cũng vô ích mà...." Giang phu nhân cuối cùng rơi lệ.

      Tôi cũng vô cùng chấn động, cha con Giang Hoa cẩn thận gạt Giang phu nhân, lòng muốn vì Tiểu Duyệt báo thù, nhưng từ trước đến giờ hề biết, Giang phu nhân vì chu toàn cho cha con họ, lại mình chịu đựng đau xót và khổ sở bao nhiêu năm qua.

      Thế nhưng hôm nay bà với tôi nhiều như vậy, rốt cuộc là tại sao chứ?

      Hết chương 62

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :